1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @monokuro_9x Còn tùy thuộc vào lượng công việc của mình ở cty nữa, nhưng mà cố gắng đăng 2-3c/tuần

    2. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Ủng hộ hố a. Ta thấy hấp dẫn quá à
      Diệp Nhược Giaithuyt thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 2: Nổi giận đánh kim chi

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đầu hạ, cửa sổ đều mở ra, gió thổi vào làm lay động tấm màn ngọc, tạo ra thanh leng keng thanh thúy dễ nghe.

      Mộ Khanh Hoàng đặt khuỷu tay gối tre, nửa nằm trường tháp bằng gỗ tử đàn khắc hoa, mặt cúi xuống, nhớ lại những chuyện kia.

      Lúc tỉnh dậy vào giờ ngọ, thấy mình ở chốn này, nàng có cảm giác dường như trải qua mấy đời, vật đổi sao dời, giống như là giấc chiêm bao về tương lai, nàng chết cháy trong gian nhà này, mà cũng giống như là thời gian quay lại, nàng chết rồi trùng sinh.

      Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu (1), hóa ra cảm giác trong đó quả vấn vương đến thế.

      (1): Trang Chu mộng hồ điệp là tên người ta đặt cho đoạn văn trong sách Trang Tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó trở thành điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Nội dung là: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. biết mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.

      Ngọc Loan bưng chén trà xanh rón rén đến, thấy mặt Mộ Khanh Hoàng chút vẻ tươi cười nào, đôi môi mím lại, lông mi dài rũ xuống tạo thành bóng râm nơi mắt, trong lòng liền cảm thấy đau.

      "Quận chúa, nô tỳ hỏi thăm rồi, quận mã về phủ, cũng giống như mọi khi, đầu tiên là đến phòng chính để thỉnh an lão tổ tông.” Ngọc Loan đặt chén trà xuống bàn con ở bên cạnh giường, .

      “Lão tú bà kia là lão tổ tông nhà ai, bà ta cũng xứng sao.” Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn Ngọc Loan, vươn ngón tay ra chọc chọc vào giữa trán nàng, “Nha đầu ngốc.”

      "A?" Ngọc Loan bị mắng mà bối rối.

      Mộ Khanh Hoàng cũng giải thích cho nàng hiểu, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm khắc : “Nha đầu ngốc, có lệnh của ta, tuyệt đối cho em tự chủ trương nữa.”

      Ngọc Loan sợ hãi quỳ xụp xuống, vẻ mặt đưa đám : "Quận chúa, nô tỳ có."

      Nhìn Ngọc Loan hoạt bát xinh đẹp, Mộ Khanh Hoàng ôm nàng vào trong lòng, vỗ vỗ lên mái tóc nàng, xúc động than , : “Nha đầu tốt.”

      Cả gương mặt đều chôn trong khuôn ngực mềm mại của quận chúa, Ngọc Loan hơi đỏ mặt, nhưng lại biết , phải là nàng làm sai chuyện gì nên bị mắng, mà hình như là nàng làm được chuyện tốt gì đó nên được quận chúa thích.

      Ngọc Loan tỉ mỉ suy nghĩ lần về chuyện tốt mà mình làm gần đây nhất, trừ chuyện luôn luôn chú ý về những nơi mà quận mã , rồi trở về bẩm báo với quận chúa, cũng có chuyện gì khác đáng để khen ngợi mà.

      "Quận chúa, người ôm khiến nô tỳ thở nổi nè.” làm chuyện gì sai phạm, Ngọc Loan liền buông lỏng, làm nũng với Mộ Khanh Hoàng.

      Mộ Khanh Hoàng bật cười, vỗ vỗ đầu Ngọc Loan rồi mới buông nàng ra.

      Ngọc Khê thu tiểu y được phơi nắng của Mộ Khanh Hoàng, ôm trong ngực bước vào, thấy cảnh này liền ngây ngẩn cả người, trong lòng tranh đấu, suy nghĩ xoay vòng vòng, biết nên phản ứng như thế nào.

      Mộ Khanh Hoàng thấy dáng vẻ ấy của Ngọc Khê, cười ra tiếng, "Đừng có nghĩ bậy.”

      Ngọc Khê thở phào nhõm, trong nháy mắt vừa rồi nàng còn tưởng rằng quận chúa bị quận mã thương tổn quá nặng nên đổi sở thích nữa chứ.

      "Gọi vài bà tử cường tráng núp đợi trong hành lang, nếu lát nữa Lục Mạo đến, nghe tiếng ném chén trà của ta, lấy đó làm hiệu lệnh, ta vừa ném chén trà các ngươi lập tức vọt vào bắt Lục Mạo lại.”

      Ngọc Khê khiếp sợ há to miệng, ngơ ngác nhìn Mộ Khanh Hoàng.

      Mộ Khanh Hoàng lại : “Từ hôm nay trở , Lục Mạo chính là kẻ thù của bản quận chúa, các ngươi nhớ cho ta.”

      Ngọc Loan lại "A" tiếng, "Quận chúa thích quận mã sao?"

      " thích." Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía cửa, có người ngược ánh mặt trời tới đây, mặc bộ trường sam màu trắng bạc in hình trúc xanh, bên hông buộc đai lưng màu đen thêu hoa khảm ngọc bích, bao lấy dáng người cao to thon gầy của , càng tôn lên vẻ thư hương nho nhã của .

      phải Lục Mạo là ai.

      Ngọc Khê Ngọc Loan liếc mắt nhìn nhau cái rồi lập tức lặng lẽ lui ra ngoài chuẩn bị.

      Lục Mạo đặt tay sau lưng, đến gần, mặt lạnh lùng, ánh mắt ngậm sương, nhìn Mộ Khanh Hoàng giống như nhìn thê tử mà giống như nhìn kẻ thù mà suốt đời cực kỳ chán ghét.

      Bóng dáng của Lục Mạo bao trùm lên người Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng phải ngẩng đầu mới có thể thấy mặt , bởi vì là người có học, khí chất của có vẻ thanh cao sáng sủa, gương mặt thanh tú cao ngạo.

      Lúc mười tuổi đứng đầu trong đám học trò, mười lăm tuổi bài thơ thuận nghịch độc (1) nộp cho quan chủ khảo khiến danh tiếng của lan xa trong giới trí thức, mười tám tuổi thi đỗ trạng nguyên, hoàng tổ phụ bổ nhiệm làm quan tu soạn trong Hàn lâm viện, thiếu niên đắc chí, tiền đồ như gấm hoa.

      (1) Thuận nghịch độc hay hồi văn là bài thơ có thể đọc xuôi bình thường từ câu đầu cho đến câu cuối nhưng cũng bài thơ đó, nếu đọc ngược lên từ chữ cuối câu cuối và chấm dứt bài thơ với chữ đầu câu đầu bài thơ vẫn đúng niêm luật, vần điệu và có ý nghĩa.

      Đây chính là Lục Mạo mà nàng thích, nam nhân tài hoa hơn người, thanh phong lãng nguyệt.

      Năm nàng tám tuổi, hoàng tổ phụ mến tài hoa của , đem nàng định cho . Khi đó, mặc dù nàng hiểu được gì nhiều, nhưng vẫn cảm thấy vui sướng hư vinh, bởi vì tất cả mọi người đều hâm mộ nàng.

      Vì vậy, kể từ năm tám tuổi, nàng chỉ biết, phu quân của nàng là Lục Mạo.

      Khi nàng dần dần trưởng thành, có tình ý của người thiếu nữ, liền quang minh chính đại ký thác tất cả tình ý lên người . Khi đó phong quang tễ nguyệt (1), mỗi lần gặp đều cảm khái vì sao thế gian này lại có nam nhân khuynh thế như vậy chứ, tim luôn đập “bình bịch bình bịch”, mặt đỏ, miệng lưỡi vụng về, chẳng được câu gì. Nàng chỉ có thể thẳng lưng, bày ra dáng vẻ cao quý của quận chúa, ngồi ngay ngắn cẩn thận.

      (1) Phong quang tễ nguyệt: Cảnh tượng tươi mát, sáng sủa đẹp đẽ.

      Chẳng biết từ bao giờ, nàng sâu sắc vô cùng.

      Trải qua đau đớn khi bị lửa đốt cháy, bây giờ gặp lại Lục Mạo, trong lòng nàng chỉ còn lại khinh thường, tình đều tiêu tan, còn hận nàng cũng khinh thường hận .

      Ở trong lòng nàng, Lục Mạo từng thiêng liêng biết bao nhiêu nay lại ti tiện bấy nhiêu.

      “Sai tên ăn mày đến làm nhục Phượng Lâu Xuân, có phải là ngươi làm hay ?" Lục Mạo lạnh giọng chất vấn.

      Mộ Khanh Hoàng lười nhìn tiếp, đưa tay bưng chén trà lên, thản nhiên : "Là ta."

      "Ngươi!" Lục Mạo nâng tay muốn tát Mộ Khanh Hoàng.

      Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén, mạnh mẽ ném chén trà lên người , "Lục Mạo ngươi dám!"

      Tiếng hô vừa phát ra, chỉ trong cái chớp mắt, Ngọc Khê Ngọc Loan liền dẫn nhóm bà tử cường tráng xông vào. lời thanh minh, năm sáu bà tử dồn sức đánh lên người Lục Mạo.

      Lục Mạo vốn bị Mộ Khanh Hoàng bức lui mấy bước, còn chưa hồi phục lại từ trong khiếp sợ của việc "Mộ Khanh Hoàng cũng dám cầm chén trà ném ta", bị nhóm bà tử thối tha đè ra đất, chỉ lộ mỗi cái đầu.

      “Láo toét, các ngươi đều muốn chết phải ? Còn buông ra ta!" Lục Mạo tức đến mức mặt xanh mét, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, vẫn lãnh ngạo thanh cao như cũ, "Mộ Khanh Hoàng, phụ nhân có lòng dạ độc ác như ngươi, đời này đừng hòng mơ tưởng ta ngươi."

      Mộ Khanh Hoàng lạnh lùng nhếch đuôi mắt lên, liếc xéo Lục Mạo, “Vẫn còn nằm mơ à, còn tưởng rằng ta luôn luôn dung túng ngươi. Lục Mạo, ta cho ngươi biết, lúc ta ngươi, ngươi là bảo bối, lúc ta ngươi, ngươi ngay cả cỏ cũng bằng. Lại còn muốn đánh ta, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy? Ngươi dám chạm vào đầu ngón tay của ta, ta liền chặt đứt cặp móng của ngươi!”

      Đời trước bị tát vào mặt, đó là do nàng bị bất ngờ, kịp đề phòng. Đời này còn muốn đánh sao, mơ .

      Nhớ đến đời trước, sau khi bị đánh, nàng còn chưa đòi lại được, là càng nghĩ càng nghẹn khuất, liền : "Ngọc Loan, vả miệng cho ta."

      Ngọc Loan bỗng dưng trợn tròn mắt, lập tức hưng phấn xắn tay áo. tiếng mệnh lệnh này, thực là quá hợp lòng nàng, nàng muốn tát mấy cái mạnh từ lâu rồi. Cái thứ gì vậy, ngày ngày chọc cho quận chúa vì mà phải ưu sầu chán ăn.

      Chẳng qua, xét theo coi trọng mà quận chúa dành cho quận mã, trước khi động thủ Ngọc Loan còn cẩn thận hỏi lại lần, "Quận chúa, đánh đó nha?”

      "Đánh." Mộ Khanh Hoàng nâng nâng cằm, ý bảo Ngọc Loan ra tay.

      "Được rồi!"

      "Tiện tỳ ngươi dám!" Lục Mạo hoảng hốt, sắc mặt xanh xanh trắng trắng.

      Cùng lúc, Ngọc Loan vừa “chát chát” tát Lục Mạo hai cái, hai hàng lông mày đen dựng thẳng lên, vừa hung dữ : "Nô tỳ dám đấy, quận mã ngươi có thể làm gì nô tỳ chứ, nô tỳ có quận chúa làm chỗ dựa đấy, đúng quận chúa?"

      Ngọc Loan quay mặt nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, dò hỏi.

      Mộ Khanh Hoàng mỉm cười gật đầu, "Bản quận chúa làm chỗ dựa cho ngươi, đánh!"

      Ngọc Khê ổn trọng, thấp giọng nhắc nhở: "Quận chúa, đánh quận mã rồi phải giải quyết hậu quả thế nào cho tốt? Chỉ riêng lão tổ... tổ mẫu của quận mã cũng chịu để yên rồi.”

      Nhìn Lục Mạo bị đánh đỏ hết cả mặt nhưng lại sống chết cắn răng chịu cầu xin, Mộ Khanh Hoàng im lặng cân nhắc lúc rồi : "Ngọc Loan dừng tay , ném ra ngoài. giờ ta muốn nhìn thấy , bẩn mắt."

      Lục Mạo vừa được tự do, thoáng cái lật người từ mặt đất đứng dậy, chỉ vào Mộ Khanh Hoàng, chửi ầm lên: "Ngươi là đồ độc phụ vô liêm sỉ!"

      Mộ Khanh Hoàng cười lạnh tiếng, lười trả lời , trực tiếp nháy mắt với nhóm bà tử, nhóm bà tử lập tức bày ra tư thế hổ đói sói vồ, làm cho Lục Mạo sợ co cẳng, vừa chạy ra ngoài vừa hung ác quẳng lại câu, "Mộ Khanh Hoàng, ngươi chờ đó cho ta!"

      Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng hất đổ mâm đựng trái cây bàn con, sầm mặt : "Hóa ra bao nhiêu năm qua ta lại thích cái thứ như thế.”

      Đáng tiếc, đến tận lúc chết , nàng mới hết hy vọng.

      tại nàng ảo não muốn tự đâm hai mắt, tự khoét tim mình, hận chính mình có mắt tròng, có tim cũng như .
      thongminh123, HoanHoan, Hoa bé nhỏ89 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 3: Lục Cửu tấn công ()

      Edit: Diệp Nhược Giai

      "Gâu - - gâu gâu - - "

      Chợt nghe tiếng chó sủa, Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu lên nhìn, mọi vẻ vui mặt đều tan , chậm rãi cong môi cười, vỗ hai tay rồi giang tay ôm, "Tây Thi lại đây."

      Hóa ra đây chính là chó sư tử do Mộ Khanh Hoàng nuôi, toàn thân màu vàng, bộ lông dài mềm mại, đầu còn tết bím tóc, cột lại bằng dải tơ lụa thêu bướm hoa, lúc la lúc lắc giống như quả cầu bằng lông gà bay bay, hai con mắt trong veo đen láy như trân châu, sủa gâu gâu chạy đến chỗ Mộ Khanh Hoàng, thè ra đầu lưỡi trắng mịn, vừa đáng lại vừa xinh đẹp.

      Ngọc Châu đuổi theo phía sau, thở hồng hộc chạy vào, thoáng nhìn thấy đống bừa bộn đất, lại thấy Ngọc Khê cùng Ngọc Loan đều đưa mắt ra hiệu cho mình, liền gấp rút hành lễ với Mộ Khanh Hoàng.

      "Đứng lên . Dọn dẹp chút."

      câu mệnh lệnh này khiến cho Ngọc Khê Ngọc Loan Ngọc Châu biết được, tâm tình của quận chúa ngầm tốt lên, tim các nàng cũng theo đó trở về chỗ cũ.

      Ngọc Châu thử thăm dò, cười : "Giờ ngọ nô tỳ đút nó ăn canh thịt, biết tại sao nó lại sống chết chịu ăn, sủa gâu gâu ầm ĩ. Nô tỳ sợ làm ồn đến quận chúa, làm quận chúa nghỉ trưa được nên mới ôm nó đến vườn hoa, vậy mà vừa thả ra lại lập tức chạy về. Nô tỳ dám quấy rầy quận chúa nên cứ ôm mãi, bây giờ nghe quận chúa tỉnh mới dám ôm về đây. Đến sân của chúng ta, nô tỳ vừa thả Tây Thi xuống đất tung tăng vui vẻ phóng đến nơi này, là hành hạ nô tỳ muốn chết. Ngài nhìn chút này, nó cào nô tỳ đấy!”

      xong liền chìa mu bàn tay bị cào xước của mình ra cho Mộ Khanh Hoàng xem.

      Gặp Ngọc Châu, thấy nàng hoạt bát hăng hái, mặt cũng có dấu vết bị thiêu cháy, Mộ Khanh Hoàng liền dung túng cười : "Em cũng là người trung thành, thưởng. Ngọc Khê, ta nhớ ta có đấu châu ngọc màu hồng phấn loại hảo hạng, em khố phòng tìm xem, ta cho bốn người các em cầm bện hoa may túi chơi đấy.”

      Ngọc Châu với Ngọc Loan đều có tính hoạt bát, nhưng miệng lưỡi Ngọc Loan lanh lợi hơn, lại ỷ là nha đầu tuổi nhất trong bốn người, cũng được Mộ Khanh Hoàng thích, liền ghé vào chân Mộ Khanh Hoàng, ngồi xổm xuống, vừa thu dọn mảnh sứ vỡ vừa ngửa đầu cười : “Nô tỳ nhớ rất đấu châu ngọc ấy, độ lớn như nhau, màu hồng phấn, sáng ngời trong suốt, là vô giá. Sao quận chúa giữ lại làm đồ trang sức để dùng, ngài đưa cho bọn nô tỳ lãng phí lắm.”

      " bậy, lãng phí gì chứ. Các em hầu hạ ta bao nhiêu năm qua, đối xử với ta luôn trung thành, tỉ mỉ, tri kỷ, trong lòng ta đều biết , chỉ là ngoài miệng ra thôi, sợ các em lên mặt."

      Lúc đó Tây Thi nhảy lên nhảy xuống, ngừng vươn đầu lưỡi muốn liếm Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng cười : “Hôm nay Tây Thi của chúng ta làm sao vậy, muốn hôn ta đến thế.”

      Ngọc Khê cùng Ngọc Châu cũng đều quỳ xuống đất thu dọn đống bừa bộn, Ngọc Châu liền giả bộ ghen tị, : "Nô tỳ cùng ăn cùng ngủ với nó, hầu hạ nó như hầu hạ tổ tông, vậy mà nó chỉ nhận quận chúa, vừa gặp quận chúa liền quẳng nô tỳ ra đằng sau ót. đúng là đáng giận mà.”

      Ngọc Loan liền : “Tây Thi của chúng ta rất có linh tính, biết ai mới là chủ nhân của nó.”

      Nghe lời này, tâm niệm Mộ Khanh Hoàng chợt động, ôm lấy Tây Thi, mặt đối mặt với nó, cười trêu chọc, “Cún , chắc ngươi biết, Mộ Khanh Hoàng hôm nay phải là Mộ Khanh Hoàng trước kia."

      Mấy nha đầu biết thâm ý của Mộ Khanh Hoàng, chỉ cho rằng Mộ Khanh Hoàng muốn về chuyện hôm nay Mộ Khanh Hoàng đập quận mã.

      Thấy tâm trạng Mộ Khanh Hoàng khá tốt, Ngọc Khê lúc này mới lo lắng : "Quận chúa, nô tỳ thấy lúc quận mã rời sắc mặt xanh mét. Ngài ra lệnh cho Ngọc Loan đập , xem như giẫm đạp lên thể diện của , sau này phải làm sao đây. Quận mã vốn ... Qua chuyện này lại càng muốn cùng ngài... Sau này ngài biết làm sao đây.”

      Vuốt bộ lông vàng của Tây Thi, Mộ Khanh Hoàng cười lạnh, : "Nếu đời này kiếp này ta có thể cảm ơn Lục Mạo cái gì, vậy cũng chỉ có điều, ta cảm ơn chạm vào ta.”

      Vốn còn có chút ít suy nghĩ tham lam, vì sao trọng sinh vào thời điểm trước khi nàng gả cho Lục Mạo, nhưng tại nàng lại thấy may mắn, may mà trọng sinh vào lúc Lục Mạo còn chưa chạm vào nàng. Nếu như rơi vào những ngày tháng sau khi nàng viên phòng cùng với Lục Mạo, nàng nhất định cảm thấy chán ghét.

      may, may là bắt đầu lại từ lúc này cũng chưa tính là quá muộn.

      Đời trước cũng là như thế, thành thân nửa năm, cũng chưa từng chạm vào nàng. Đêm động phòng hoa chúc ấy, tự cắt ngón tay mình, bôi lên tấm khăn trắng, làm cho nàng còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác thẹn thùng của tân nương đỏ tròng mắt, nỗi nhục nhã khắc sâu. Nàng nghiêm nghị chất vấn , lại nhàng như , vì dục vọng mà ham muốn, đó là súc sinh, ta làm được. Giữa vợ chồng với nhau, phải là những lễ nghĩa cứng nhắc, mà là tình. Tình có nồng mới có thể lưu luyến triền miên.

      xong, mặc nguyên quần áo mà ngủ, làm nàng chán nản thôi, nhưng trong lòng lại đề cao thêm vài phần, cảm thấy chí tình chí nghĩa.

      Nhìn bóng lưng nghiêng nghiêng của , nàng ngây ngốc chui vào trong chăn của , vừa cao ngạo vừa mạnh miệng với Lục Mạo, suy nghĩ của ngươi cũng chính là suy nghĩ của ta, chúng ta còn nhiều thời gian.

      tân nương như nàng có thể được đến mức này, là do ỷ vào địa vị quận chúa cao quý của mình. Nếu đổi lại là tân nương khác, e là ngay cả miệng cũng mở ra.

      Mãi sau này nàng mới biết được, tình nồng lưu luyến gì đó của , đều trao cho biểu muội thanh mai Ninh Tú Ngọc của từ lâu.

      Trải qua hơn nửa năm, bụng nàng hề có chút động tĩnh nào, tổ mẫu của Lục Mạo là Lục Từ Thị mời thái y tới bắt mạch cho nàng, đồng thời mượn cơ hội mỉa mai nàng, lúc ấy nàng chỉ có thể nuốt khổ vào trong bụng. Cho đến khi mẫu thân của Lục Mạo là tiểu Từ thị cho nàng biết, Lục Mạo quan kỹ, nàng hoàn toàn bộc phát, vung tiền ra mua đêm của Phượng Lâu Xuân, sai tên ăn mày đến ngủ với nàng ta.

      Nàng nghĩ rất đơn giản, nữ nhân bị tên ăn mày chạm qua, nàng cũng tin Lục Mạo chê bẩn.

      Nhưng mà, rốt cuộc nàng vẫn hiểu Lục Mạo. Ở trong miệng Lục Mạo, Phượng Lâu Xuân chỉ là hồng nhan tri kỷ, quan hệ của bọn họ thuần khiết như nước. tán thưởng tài nghệ của Phượng Lâu Xuân, cho dù Phượng Lâu Xuân ngàn người gối vạn người cưỡi cũng có sao, trong lòng Phượng Lâu Xuân vẫn cao quý gấp trăm lần Triều Dương quận chúa nàng.

      Nàng thực giận điên lên.

      Khi nàng tra ra Phượng Lâu Xuân là cháu ngoại của nghịch thần Hồ Dung, có ý đồ muốn lấy sắc mê hoặc quan to,những người có quyền cao chức trọng để bọn họ sửa lại án xử sai cho mình, nàng trực tiếp sai người rót rượu độc cho Phượng Lâu Xuân.

      Lục Mạo người này, chỉ cần là người tán thưởng, người mà thích, có cái gì gọi là tôn ti dưới hay cao quý thấp hèn, tình nghĩa là hết, còn đầu óc đều quẳng cho chó ăn.

      Vài năm sau, trong lúc tranh cãi ầm ĩ, nàng càng thêm hiểu Lục Mạo, phát có thói hận đời, chỉ uống ít rượu còn biết mình là ai nữa, có khi hết sức khinh cuồng liền múa bút vẩy mực, viết văn làm thơ, thường xuyên có thể tạo ra những tác phẩm để đời. Nhưng những tác phẩm này, bài nào có thể truyền ra, bởi vì trong thơ của luôn giấu những bất mãn của đối với triều chính, luôn mang tư thái kiểu thế nhân say hết mình ta tỉnh.

      Hơn nữa còn thanh cao quái gở, ở bên ngoài đắc tội ít người, thậm chí còn có người tố cáo với hoàng tổ phụ. Nếu phải nhờ nàng đứng che ở phía trước, thường xuyên tốt về trước mặt hoàng tổ phụ, cho là có thể sống phong lưu ung dung như thế sao?

      Vì thế, sau khi sống lại, phát mình gả cho Lục Mạo, nàng cũng tuyệt đối gấp. Nhược điểm của Lục Mạo rất dễ tìm, hòa ly hay bỏ chồng, còn phải tùy vào tâm trạng của nàng.

      Chỉ là nàng nghĩ, sống cùng phủ với Lục Cửu, dùng thân phận đường đệ muội để đến gần , sau đó dẫn dắt .

      Nếu phải phụ thân Lục Bỉnh của Lục Cửu chết trận, kế tục quân chức của Lục Bỉnh, có ai có thể ngờ được rằng, tên hoàn khố chơi bời lêu lổng như lại là chủ tướng tài ba chứ.

      Hoàng đệ bãi phiên (1), Yến vương lấy danh nghĩa "Thanh quân trắc, tĩnh quốc nạn" (2) để chỉ huy quân đội đánh lên phía Bắc. Đến cuối cùng, quân đội của Yến vương giành thắng lợi liên tiếp, Lục Bỉnh nếm mùi thất bại, bị Lý Cảnh buộc tội thêu thêm hình rồng trang phục, có lòng muốn phản nghịch, Lục Bỉnh vì minh chứng cho trong sạch của mình mà tự sát trước quân, dẫn đến quân đội mà ông ấy thống lĩnh đại loạn. Trong thời khắc nguy cấp ấy, Lục Cửu đứng ra. Khi đó ai cũng coi trọng , chỉ cho rằng lấy thân phận con trai của Lục Bỉnh để ổn định quân tâm, lại ngờ rằng, Lục Cửu xứng đáng với câu ‘hổ phụ vô khuyển tử’, thậm chí chỉ có hơn chứ kém. Lục Bỉnh là thiên tướng tài, Lục Cửu lại là chủ tướng tài (3), quả thực là đánh đâu thắng đó.

      (1) Bãi phiên: Cắt giảm đất phong cùng quyền lực của chư hầu, vương gia.

      (2): ‘Thanh quân trắc’ ý chỉ nịnh thần, hoạn quan, cung phi... ở bên cạnh hoàng đế, người có quan hệ chặt chẽ với hoàng đế có thể gây họa cho đất nước. Còn ‘tĩnh quốc nạn’ chính là bình định quốc nạn. Trong lịch sử, Minh Thành Tổ Chu Đệ mượn cớ này để lật đổ cháu ruột của mình là Chu Duẫn Văn (Minh Huệ Đế).

      (3): Có câu “Năng lĩnh binh giả, vị chi tương dã. Năng tương tương giả, vị chi suất dã”, tức là người có thể lãnh binh chính là tướng tài, người có thể dùng tướng chính là chủ tướng tài, cũng có nghĩa là chủ tướng tài cao hơn bậc so với tướng tài.

      Nhưng mà, Lý Cảnh lại bởi vì trước đó nếm mùi thất bại, bị hoàng đệ răn dạy mà ghi hận trong lòng, lần nữa vu oan hãm hại Lục Cửu. Hoàng đệ do dự thiếu quyết đoán, chỉ nghe bên tin bên, nhân lần Lục Cửu đại bại, hạ chỉ triệu hồi Lục Cửu, chiến nơi tiền tuyến căng thẳng vô cùng. Lục Cửu bỏ quân lệnh ngoài tai, chịu trở về, khiến hoàng đệ hiểu lầm, nhẫn tâm cắt đứt cung cấp lương thảo cho quân đội nữa, kết quả là Lục Cửu bị Yến vương bắn chết, loạn tiễn xuyên tim.

      Bỏ Lục Mạo qua bên đề cập tới, còn cha con Lục Cửu, nàng tin chắc rằng bọn họ trung thành với hoàng đệ.

      Nếu ông trời cho nàng cơ hội làm lại, nhà, chẳng đáng cho nàng để ý, nhưng nước nàng muốn bảo trụ bằng hết sức mình.

      Mặc dù hoàng đệ trẻ con cương quyết, nhưng dù sao cũng vẫn là đệ đệ cùng mẹ với nàng, nàng với Mộ Duẫn Hoàng là châu chấu cùng sợi dây.

      Vì vậy, nàng nghĩ, đầu tiên nên hướng Lục Cửu đến việc chính sớm chút, để quen thuộc quân vụ sớm chút, sau đó lại để cho Lục Cửu làm bạn với Duẫn Hoàng. Đều cùng mẹ, nàng hiểu Mộ Duẫn Hoàng. Đệ ấy cũng giống như phụ thân, trời sinh nhân từ thuần khiết lương thiện. Chỉ cần là người mà đệ ấy đặt trong lòng, đệ ấy đều che chở, đều tin tưởng.

      Đời này có vị đại tướng như Lục Cửu ở đây, nhất định có thể ngăn chặn được Yến vương.

      Nàng đây là phòng ngừa chu đáo.

      Nàng cũng nghĩ tới việc hết mọi chuyện mà mình biết cho hoàng đệ hoặc ngoại tổ phụ, nhưng cuối cùng lại đổi chủ ý.

      Lúc này, thái tử phụ thân của nàng còn sống, quan hệ với nhóm thúc phụ rất tốt, nếu nàng đột nhiên nhảy ra rằng, thúc phụ Yến vương đánh lên phía Bắc, cuối cùng thay thế hoàng đệ... Ha ha, hoàng tổ phụ chưa gọt chết nàng phụ thân cũng mắng chết nàng.

      Lúc Yến vương giơ cao cờ hiệu dẹp loạn yên quốc, nàng nghĩ, nếu như phụ thân chết, có lẽ có bốn năm kiếp nạn kia. cho cùng, Yến vương chỉ là bắt nạt hoàng đệ tuổi lòng mềm, áp đảo được quần thần võ tướng, cho nên mới dám sinh lòng xấu xa.

      Mặc dù phụ nhân cũng là người nhân từ, nhưng trong nhu lại có cương, thiên về lấy nhu thắng cương. Hoàng đệ lại chỉ học được lòng nhu hòa nhân ái của phụ thân chứ học được thái độ cứng rắn quả quyết của ông.

      Vì thế, điều mà nàng băn khoăn lúc này chính là, làm sao để có thể sớm dẫn dắt tên hoàn khố trở thành đại tướng quân.

      “Bây giờ Lục Cửu làm gì?" Mộ Khanh Hoàng đột nhiên hỏi.

      Ngọc Khê ngạc nhiên, phải về chuyện của quận mã sao? Sao tự dưng lại hỏi tới tên hoàn khố kia.

      Ngọc Loan liền bĩu môi : "Chơi bời lêu lổng trêu hoa ghẹo liễu thôi."

      Ngọc Châu lại : “Ngược lại có lần nô tỳ nghe thấy, hôm kia Vương bà tử gác cửa ở bên Mạc Viên tìm đến Lý bà tử gác cửa bên sân chúng ta để đổ xúc xắc uống rượu, nghe đâu mấy ngày nay thế tử ngoan ngoãn vô cùng, chẳng ra ngoài lêu lổng gì hết, lại còn bắt đầu đọc binh thư nữa chứ.”

      “Ồ?” Mộ Khanh Hoàng bỗng chốc ngồi thẳng người, ánh mắt trong suốt phát sáng.
      thongminh123, HoanHoan, Hoa bé nhỏ81 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ung ho truyen ban nha.co len
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :