1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ngóng chương tiếp a. hay qía à
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      mong ngược đám Lục Từ thị nhiều vào
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Khi ánh mắt Lục Cửu lướt qua từng người trong quán trà, trong khoảng thời gian ngắn, cả quán trà im lặng đến nỗi cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

      "Ta biết ngươi, ngươi chính là gã gian phu đó, là gian phu của Triều Dương quận chúa." Trong quán trà có rất nhiều người, biết tên nào chọt vào câu, Lục Cửu lục soát khắp nơi nhưng lại bắt được người đó.

      Mọi người trong quán trà lại dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Lục Cửu, Lục Cửu giận quá hóa cười, "Các ngươi tận mắt nhìn thấy à?"

      ai lên tiếng.

      "Các ngươi trốn dưới gầm giường của ta, chính tai nghe thấy được à?"

      Mọi người già trẻ lớn bé trong quán trà lại càng im lặng.

      “Các ngươi đại diện cho chính nghĩa, nhưng người ngu xuẩn cũng là các ngươi, xứng đáng bị người ta lợi dụng. Nguyên đám toàn là bọn ba phải bị teo não.” Lục Cửu đè lửa giận xuống, cất giọng : "Truyền khẩu dụ của Thánh thượng, tiết quan liên (1) ngày hai mươi bốn tháng sáu, Thánh thượng đích thân tới Liên Viên, tam ty mặc thường phục cùng nhau thẩm định vụ án này. Ngày đó, cửa chính Liên Viên rộng mở đón chào các ngươi, các ngươi muốn biết chân tướng thế nào, ‘gian phu’ ta xin ở đó đợi chư vị đại giá quang lâm."

      (1) Tiết quan liên: Ngày hội dân gian của dân tộc Hán thời xưa. Vào ngày này, mọi người cùng nhau chèo thuyền ngắm hoa sen. Nhà nào có hồ sen dùng đèn giấy, bên thắp ngọn nến, thả vào trong hồ sen để đón mừng.

      "."

      Cẩm y vệ vừa , trong quán trà liền nổ tung sôi nổi.

      " thế à?”

      "Đến lúc đó chúng ta đến xem chút chẳng phải biết sao."

      "Nghe Liên Viên đẹp như tranh, vừa hay ghé qua xem chuyến cho ghiền. Ai là gian phu cũng chả phải chuyện của chúng ta.”

      Chương 32: Bức bách phượng hoàng (hai)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lục Văn từ bên ngoài trở về, vội vàng hấp tấp, mặt trắng bệch, nhìn thấy Lục Từ Thị liền “bộp bộp” quỳ xuống, "Mẹ ơi, Thánh, Thánh thượng muốn xét xử vụ án này.”

      Tiếng đều run rẩy hết cả.

      Lục Từ Thị sợ, ngược lại vui mừng, vỗ bàn cái, kêu lên, “Tuyệt!”

      "Khi nào xét xử?"

      “Tiết quan liên ngày hai mươi bốn tháng sáu.” Thấy mẹ ruột mình trấn định như thế, cảm xúc của Lục Văn cũng dần dần ổn định lại, lau mồ hôi lạnh trán, được nha đầu nâng đỡ đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Lục Từ Thị.

      “Vậy phải là sáng mai sao? Nhanh như vậy à?" Lục Từ Thị hơi kinh ngạc, lại hỏi: "Bên ngoài bàn luận nhiều chưa?"

      Lục Văn ừng ực uống chén trà lạnh, dùng sức gật đầu, "Đúng đó mẹ, náo loạn lắm rồi.”

      mặt Lục Văn cuối cùng cũng lộ nụ cười, "Mọi người ngoài kia ai cũng mắng Triều Dương quận chúa ác độc, phong lưu, đều thông cảm với chúng ta hết.”

      “Tốt!”

      Lục Từ Thị vân vê tràng hạt trong tay, niệm câu "A Di Đà Phật".

      "Ta rồi mà, công đạo tự ở trong lòng người, lòng dân chúng sáng như tuyết. Có vài kẻ muốn lấy mạnh hiếp yếu, muốn đổi trắng thay đen, muốn lừa gạt? có cửa đâu!"

      “Phải, mẹ, ngài đúng, chúng ta có lý, ông trời cũng phải đứng về phía chúng ta." Lục Văn vô thức siết chặt quả đấm, cả người như tràn đầy sức mạnh.

      Lục Từ Thị nhìn con trai thứ hai, vui mừng gật đầu.

      “Mẹ à, vậy chúng ta có còn cần phải Ứng Thiên phủ tố cáo Triều Dương quận chúa dung túng điêu nô hành hung, có ý định sát hại thai nhi trong bụng người khác ?”

      ", sao lại chứ. Tưới thêm chút dầu vào lửa, phần thắng của chúng ta mới càng lớn, lại uổng phí nỗi đau khổ mà Tú Ngọc con bé ấy phải chịu.” Lục Từ Thị vững như bàn đá, tinh thần hăng hái, có chút hưng phấn, “Mẹ đây cũng là vì muốn làm cho bầu khí của Đại Tấn chúng ta được sạch thôi. Dù sao khai quốc cũng gần hai mươi năm, thói quen thời chiến loạn cũng vẫn còn tồn tại, chẳng hạn như mấy cái gì mà khích lệ quả phụ tái giá, nếu muốn mẹ , phụ nữ tốt hầu hai chồng, mấy người hầu hai chồng đều là người đứng đắn hết. Thói quen này tốt nhất là phải sửa lại, lần này gặp bệ hạ mẹ phải chút mới được.”

      Lục Văn cười bảo “Vâng”.

      Lục Từ Thị lười nhác ngả người lên gối đầu, cười : “Lần này thành công, biết đâu mẹ con chúng ta có thể được lưu danh muôn đời."

      “Đúng vậy, dù sao cũng là sửa lại nề nếp của quốc gia, là chuyện lớn. Nề nếp của quốc gia cũng liên quan sít sao đến đời sống dân sinh đó chứ.”

      Lục Từ Thị gật đầu, cười : "Sơn Trà, ta thấy trời hôm nay đẹp vô cùng, mang mũ nón y phục cáo mệnh của ta ra phơi nắng .”

      Sơn Trà đứng hầu bên cạnh, đôi mắt đờ đẫn, hề cử động.

      Lục Từ Thị liếc Sơn Trà, thu nụ cười lại, quát lớn, "Sơn Trà?!"

      "A?" Sơn Trà bất chợt xoay người lại, sợ hãi kêu lên tiếng, vừa thấy sắc mặt Lục Từ Thị, liền trắng bệch mặt quỳ xuống đất, "Lão tổ tông, xin lão tổ tông ngài cứ phân phó."

      "Ngươi đứa này bị làm sao thế? Lại mất hồn mất vía đến vậy?"

      Sơn Trà cúi thấp đầu xuống, nhìn đôi giày màu nâu thêu phúc thọ an khang chân Lục Từ Thị, : "Nô tỳ, nô tỳ có tội. Thấy ngài cao hứng, nô tỳ liền trộm lười, nghĩ xem đến tiết quan liên nên chơi gì với bọn tỷ muội đây.”

      Vẻ mặt Lục Từ Thị hòa hoãn lại, “Trước giờ ngươi luôn tận tâm hầu hạ ta, lần này tạm tha cho ngươi, đứng lên ."

      "Tạ lão tổ tông."

      mang mũ nón y phục cáo mệnh của ta ra phơi nắng . Đừng có để dưới nắng gắt quá, bị hỏng mất, để ở chỗ nào có bóng cây râm mát ấy.”

      “Vâng, nô tỳ nhớ kỹ."

      Đêm xuống, Lục Từ Thị hưng phấn đến mức ngủ được, nằm giường suy nghĩ lại, đến sáng mai gặp hoàng đế phải những gì, như thế nào mới có thể tỏ ra là trong lòng bà chí công vô tư, mới có thể làm cho mọi người kính phục bà.

      Suy nghĩ như thế suốt đêm, thấm thoắt đến rạng đông, Lục Từ Thị lại cảm thấy buồn ngủ, ngược lại còn có sức sống hơn gấp trăm lần.

      - -

      Trong Liên Viên, cây cối sum suê, có rất nhiều chim tước về đây xây tổ dựng nhà. Mộ Khanh Hoàng ở đây vài ngày, quen tỉnh lại trong tiếng chim hót líu lo.

      Tỉnh dậy, đẩy cửa sổ ra, qua khung cửa ngắm nhìn bao nhiêu loại hoa nở rộ như gấm, ngửi mùi hương hoa thoang thoảng, tâm trạng cả ngày đều là nhàn nhã tươi đẹp.

      Ngọc Khê nhàng vén bức rèm che lên, thấy Mộ Khanh Hoàng tỉnh, người chỉ mặc bộ áo ngủ mỏng manh đứng ngay cửa sổ, liền vội vàng lấy cái áo thêu đến khoác lên cho Mộ Khanh Hoàng, "Tuy bây giờ là giữa hè, nhưng nô tỳ cảm thấy sáng sớm ở Liên Viên vẫn còn khá lạnh, ngài mau khoác lên , cẩn thận bị cảm lạnh đấy.”

      Mộ Khanh Hoàng quay đầu lại cười tiếng, "Ta cảm thấy vừa vặn, nóng cũng lạnh. Ngọc Khê, em bày bữa sáng ở đình giữa hồ , sen hồng tắm mình trong ánh bình minh mới lên kiều diễm biết bao.”

      “Vâng, nô tỳ bố trí ngay đây. Quận chúa, bây giờ ngài có rửa mặt luôn ?”

      "Cho các nàng vào ."

      Ngọc Khê ra dấu tay, đám nha đầu bưng bột đánh răng, bột rửa mặt, khăn rửa mặt liền dè dặt tiến vào.

      Ngọc Khê hầu hạ Mộ Khanh Hoàng rửa mặt sau tấm bình phong.

      lát sau, Ngọc Loan vừa ngáp vừa vào, "Ngọc Khê tỷ tỷ, tỷ mau ngủ , muội hầu hạ quận chúa cho."

      Ngọc Khê ló nửa cái đầu ra từ sau tấm bình phong, “Chờ muội đến hầu có khi đến tận lúc mặt trời lặn quận chúa cũng chưa rửa mặt được đâu.”

      Ngọc Loan lặng lẽ cười tiếng, “Tỷ tỷ tốt, tối hôm qua người ta ngủ được ngon mà.”

      Mộ Khanh Hoàng rửa mặt xong, từ sau tấm bình phong ra, vừa lau mặt vừa cười : “Sao lại ngủ ngon thế?”

      "Quận chúa, hôm nay Thánh thượng tới đây đó, Tam pháp ty xét xử đó, sao nô tỳ kích động cho được chứ. Thánh thượng nhất định trả lại trong sạch cho ngài, lời của mấy người kia ác độc quá, phải cắt lưỡi hết . Nô tỳ cũng biết sao bọn họ có thể nghĩ ra mấy chuyện thô tục đó, sao lại khiến người ta ghê tởm đến thế chứ.”

      Khuôn mặt nhắn của Ngọc Loan nhăn nhúm hết cả, qua đêm nhưng nàng vẫn rất tức giận.

      “Miệng với lòng đều ở người người ta, người ta thích nghĩ thế nào nghĩ thế ấy, thích như thế nào thế ấy, chúng ta quản được. Những gì chúng ta có thể làm chỉ là quản tốt bản thân mình, làm chính mình là được.” Mộ Khanh Hoàng ngồi trước bàn trang điểm, mở hộp gỗ khảm xà cừ ra, quét lớp cao màu trắng nhuận lên lòng bàn tay, xoa xoa lúc rồi bôi lên mặt.

      Chẳng biết từ lúc nào Ngọc Khinh vào, đứng sau lưng Mộ Khanh Hoàng, nhàng chải tóc cho Mộ Khanh Hoàng.

      “Sao ngài lại tức giận thế? Nô tỳ sắp tức chết rồi đây này. Nô tỳ chịu nổi bọn họ ngài như vậy, hiểu lầm ngài như vậy. Thực hận thể đích thân cầm cây kéo lớn, lần lượt cắt hết lưỡi của bọn họ.”

      Cầm khối than chì nhàng tô vẽ lông mày, Mộ Khanh Hoàng nhìn mình trong gương, lại nhớ tới những chuyện đời trước. Đời trước, danh tiếng “độc phụ” của nàng cũng lan truyền ra ngoài.

      Nhưng vậy sao?

      Chỉ cần bản thân nàng thèm để ý, những lời đồn đãi kia cũng đả thương được cọng lông nào của nàng.

      Cái danh “độc phụ” ấy, bây giờ nghĩ lại có lẽ cũng là do Lục Từ Thị làm ra, chắc là để áp đảo nàng.

      Vị lão phu nhân Lục Từ Thị này, đời trước nàng còn có chút cảm giác, là người có tính hiếu thắng, tranh cãi châm chọc khắp nơi, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn cảm thấy quả phụ như bà vất vả nuôi dưỡng bốn đứa bé trưởng thành, nếu như bà mạnh mẽ, bốn đứa bé cũng thể nào trưởng thành nổi.

      Bây giờ nhìn lại, Lục Từ Thị đâu chỉ là hiếu thắng, mà là bà chịu nổi bị thiệt thòi, muốn áp đảo tất cả mọi người. Nơi nào có mặt bà, nơi đó chỉ có thể có nữ chủ nhân.

      Vì thế bà cưng chiều nhà Lục Văn nhất, có lẽ cũng chỉ vì nhà Lục Văn nghe lời bà nhất.

      hiểu ai nuông chiều để Lục Từ Thị sinh ra tật xấu như vậy, nàng thân là hoàng gia quận chúa cũng có tính khí cỡ đó đâu.

      “Tức giận vì những người kia á? Bọn họ xứng sao?” Mộ Khanh Hoàng hất mặt lên, đặt chì kẻ lông mày xuống, mở hộp son dương chi ngọc ra, dùng ngón út quét ít son, bôi bôi vào lòng bàn tay rồi nhàng thoa lên môi. Môi của nàng vốn có màu đỏ tươi, thoa sơ chút son lại càng thêm trơn bóng đầy đặn.

      “Đúng vậy, bọn họ xứng sao.” Ngọc Loan cười vỗ tay.

      “Xếp bàn trà ghế ngồi ở sân chỗ Tấn Vân Lâu , chúng ta mượn cơ hội này lan truyền Tấn Vân Lâu cùng Tuyên Võ Lâu của chúng ta ra ngoài. Bản quận chúa cũng muốn làm Bá Nhạc nhận biết thiên lý mã (1) lần.”

      (1) Bá Nhạc nhận biết thiên lý mã: Trong thời Xuân Thu, có người tên là Tôn Dương, là chuyên gia giám định ngựa, mọi người gọi ông là Bá Nhạc. ngày kia, Chu Vương cầu Bá Nhạc tìm cho mình con thiên lý mã, có thể ngày ngàn dặm. Bá Nhạc lặn lội khắp nơi, mong tìm được ngựa quý, nhưng tìm thấy giống ngựa như nhà vua mong muốn. Cuối cùng, khi qua Kế Quốc, Bá Nhạc nhìn thấy con ngựa thồ xe chở muối lên dốc. Con ngựa cố kéo chiếc xe, khiến mồ hôi tứa ra ướt đẫm, còn đuôi nó cụp hẳn xuống. Tuy nhiên, Bá Nhạc lại thấy con ngựa này đặc biệt, bèn đến gần, rồi dùng áo của mình để lau mồ hôi cho nó. Chú ngựa hí lớn, đôi mắt mở to, như thể muốn với ông điều gì. Từ tiếng ngựa hí, Bá Nhạc nhận ra rằng đây là con bảo mã. Bá Nhạc mua lại con ngựa và lập tức đem về cho Chu Vương. Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng gầy gò của chú ngựa, nhà vua có ý hơi nghi ngờ. Bá Nhạc khẳng định đây chính là giống thiên lý mã mà nhà vua cần tìm, và nó hồi phục sức lực trong vòng nửa tháng nếu được chăm sóc đầy đủ. Chu Vương giao nó cho người trông ngựa, dặn phải coi sóc nó cẩn thận. Quả đúng như lời Bá Nhạc, con ngựa hồi sức rất nhanh và khi được nhà vua cưỡi, nó có thể ngàn dặm mỗi ngày. Sau này chú bảo mã này lập được nhiều chiến công, khiến Chu Vương càng trọng vọng Bá Nhạc hơn nữa.

      "Vâng ạ."

      - -

      Tiết quan liên, Thánh thượng muốn đích thân tới Liên Viên, hôm qua Lục Cửu thả tin này ra, toàn bộ kinh đô đều nổ tung, nghị luận ầm trời, sớm tinh mơ hôm nay ở vùng phụ cận xung quanh Liên Viên liền có rất đông người ngồi xổm ở đấy xem náo nhiệt.

      Liên Viên nằm gần chợ phía đông, đến mức bị người ngựa ở chợ phía đông ồn ào náo động được an bình, cũng cách quá xa để thường ngày có thể thuận tiện chọn mua rau quả tươi mới.

      Vào lúc này, con đường đến Liên Viên náo nhiệt gần bằng chợ phía đông, liếc nhìn lại đều là mảng đầu người đen kịt.

      Khi ấy, cổng Liên Viên mở ra, đầu là nương dẫn theo hai gia đinh nâng tấm ván gỗ.

      Ái chà chà, nương này trông xinh xắn, nhìn cái eo kia mà xem, tay ôm cũng hết, nhìn khuôn mặt kia kìa, trắng như là tuyết ấy, mặt mũi xinh đẹp, dễ thương phong lưu, này là ấn tượng.

      Lại nhìn chiếc váy thạch lựu mà nàng mặc người xem, ái chà chà, là thiên kim nhà nào sao?

      Thiên kim gì chứ, đúng là có kiến thức. Hôm đó đẩy ngã phụ nữ có thai, làm cho cái thai lớn đến mức đó mà còn bị sảy, chính là do nha đầu đó làm, ả chính là thiếp thân nha hoàn bên cạnh Triều Dương quận chúa, ác lắm.

      hổ là chủ tớ mà.

      Lẳng lơ như nhau đó – có người dâm đãng cười.

      Ngọc Loan sai gia đinh bày bố cáo kia ở vị trí bắt mắt nhất ngay trước cổng Liên Viên, nhìn lướt qua những người kia, lại hung hăng trừng vài lần rồi xoay người rời .

      Đám người vây quanh Liên Viên lại cười ầm lên, chen chen chúc chúc vào chỗ, lại thầm lời thô tục.

      "Có ai biết chữ , mau mau tới đây đọc lên coi đó viết gì?”

      Ngay lúc đó, thanh niên mặc bộ y phục vá chằng và đụp, đeo rương sách lưng chen vào, "Ta biết chữ, ta là cử nhân."

      Vừa nghe giọng biết phải là người trong kinh, có người hỏi: "Từ vùng khác đến à."

      “Phải, ta là Lâm An người của thôn Bản Kiều trấn Linh Lung, vào kinh thi."

      "Ngươi đến sớm quá nhỉ, phải qua đầu xuân sang năm mới tổ chức kỳ thi hội mùa xuân à?”

      "Đến kinh đô được thêm kiến thức." Thanh niên xấu hổ cười cái.

      "Ta , cử nhân lão gia à, ngươi mau mau đọc lên cho bọn ta nghe chút xem tờ giấy đỏ thẫm này viết những gì .”

      Lúc thanh niên vừa đọc được đó viết ‘chép sách trả công’, đôi mắt lập tức sáng rực lên, “Ở đó , Liên Viên muốn mời người đến chép sách, chép quyển có thể ở Tấn Vân Lâu trong Liên Viên đọc sách ngày, Tấn Vân Lâu có nước trà điểm tâm để chiêu đãi, giấy bút mực đều đầy đủ hết cả, nếu còn có thể đổi thành tiền, quyển sách nửa quan tiền.”

      Thanh niên hưng phấn hoa tay múa chân .

      Lại có người đọc tiếp xuống dưới, cũng nhịn được cao hứng, "Còn tuyển cả gia đinh võ nghệ cao cường nữa nè, mỗi tháng được mười lượng bạc lận đó, ôi trời ơi.”

      Đám người lại ồ lên.

      Nhưng vẫn chưa hết, lại có người cười ha hả, "Đây là cái quái gì thế, ta có vị huynh đệ, sức lớn kinh khủng, chẳng lẽ đúng là có thể khơi khơi giật giải thế à?”

      "Vậy ta ta ăn uống giỏi nhất, chẳng lẽ cũng có thể được bạc?"

      "Bao nhiêu tiền của vị Triều Dương quận chúa này đều đem đốt hết rồi."

      "Ngươi quản chuyện đó của nàng làm chi, đưa bạc ra mới là tốt.”

      Bố cáo vừa ra, bên ngoài Liên Viên lại càng náo nhiệt.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 33: Bức bách phượng hoàng (ba)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mắt thấy mặt trời dần lặn về hướng tây, thế nhưng cổng Liên Viên vẫn đóng im ỉm. Dân chúng ngồi canh ngoài cửa hơn nửa ngày, phơi nắng đến mức cả người toàn là nhiệt khí, tiếng nghị luận cũng càng lúc càng lớn hơn, nhưng lại ai dám nhảy ra gây náo động.

      lâu sau, có hai đội cấm vệ quân tới mở đường, đứng thành hai hàng, cầm trường thương trong tay, ngăn quần chúng ở đằng sau.

      Lúc này, cổng Liên Viên cũng được mở ra, người ăn mặc nhìn như quản cung kính đứng chờ ở bên, hai tay chắp trước bụng.

      Đây là Thánh thượng muốn giá lâm phải ?!

      Trong nháy mắt cả con đường lặng ngắt như tờ.

      Ai ngờ đâu, người đến cũng chả phải là Thánh thượng gì, mà là mấy lão nhân cùng trưởng sương phường trong kinh đô, ai nấy đều có danh vọng đức hạnh trong sương phường, được người người tôn trọng, là người chính phái. Mỗi vị lão nhân đều mang theo lão thê nhà mình, lão thê của ai qua đời ấn theo quy tắc, mang theo con dâu trưởng.

      Dân chúng quỳ gối hai bên đường đều ngẩng đầu lên hóng chuyện, có người nho thầm: “Ai da, phường trưởng phường chúng ta kìa.”

      "Ồ, kia phải là lão nhân phường chúng ta sao?"

      Sau khi mấy lão nhân này yên tĩnh quy củ vào trong Liên Viên, lại có ba chiếc xe ngựa mộc mạc chạy tới. Xe ngựa đến đầu đường dừng lại, sau đó có ba cặp vợ chồng từ xe bước xuống. Nam mặc quan phục, nữ mặc cáo mệnh phục, nam uy nghiêm có khí chất, nữ đoan trang quý khí.

      Trong số dân chúng quỳ nơi đó cũng có người có kiến thức, nhận ra bổ tử (1) quan phục, quan nhất phẩm nhị phẩm là sư tử, tam phẩm tứ phẩm là hổ báo, trong ba nam nhân này có hai người mang bổ tử là sư tử, người là hổ báo, chẳng lẽ đây là trưởng quan của Tam pháp ty, Hình bộ Thượng thư, Đại Lý Tự khanh cùng Đô ngự sử?

      (1) Bổ tử: Bổ tử hay bố tử là mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến, đó thêu cấp hiệu phẩm hàm của vị quan ấy. Tấm vải vuông này trước thế kỷ 16 còn có tên là hung bối và hoa dạng.

      Lúc đó, ba cặp vợ chồng đến gần Liên Viên, quản Liên Viên cất giọng : "Hình bộ Thượng thư Thích Văn Tú Thích đại nhân đến - - "

      "Đại Lý Tự khanh Xương Tích Chi Xương đại nhân đến - - "

      "Tả Đô ngự sử Đặng Khinh Hầu Đặng đại nhân đến - - "

      Quả là Tam pháp ty hội thẩm.

      Chẳng lẽ Thánh thượng muốn đại nghĩa diệt thân?

      Dân chúng thoáng cái cảm thấy hưng phấn hơn hẳn.

      Thánh thượng quả có thể đại nghĩa diệt thân, làm được ‘thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân’, Thánh thượng chính là minh quân đó.

      Nhưng mà, Thánh thượng đâu?

      Đám dân chúng lại lén nâng đầu lên, nhìn qua mấy chiếc xe ngựa lui tới đầu ngõ, lại nhìn thấy ba chiếc xe ngựa có gắn huy hiệu gia tộc của Trường Ninh Hầu phủ chạy tới.

      Trong Liên Viên, trước Tấn Vân Lâu, cây phượng hoàng che khuất bầu trời, dưới tán cây sắp xếp chỗ ngồi xong đâu vào đấy, từng lão nhân sương phường được an bài ngồi thành nửa vòng tròn, tạo thành đội ngũ hình cung, chia thành hai bên trái phải phía dưới Tam pháp ty, ở giữa là chỗ ngồi của Tam pháp ty. Bên trái Mộ Khanh Hoàng là ông lão có tướng mạo hòa ái dễ gần, ông lão này mặc bộ trường sam bằng vải bố màu xám, búi tóc bọc khăn trùm đầu, trông khác gì mấy lão nhân sương phường kia. Ở đằng sau ông lão là cặp vợ chồng trung niên cùng thiếu niên có dáng vẻ thanh tú, cũng ăn mặc giản dị khác nhóm sương phường trưởng.

      Trưởng quan Tam pháp ty vừa thấy ông lão ngồi ở hàng thứ nhất bên cạnh Triều Dương quận chúa, khuôn mặt liền biến sắc, vội vàng dẫn vợ lên chắp tay, chuẩn bị quỳ xuống thỉnh an.

      Kiến Nguyên Đế mặc như dân chúng bình thường cười : “Trước khi vụ án còn chưa được tra xét ràng, trẫm chỉ là tổ phụ bình thường mà thôi. Các ngươi lên phía trước ngồi , cần phải công bằng chính trực thiên vị, thẩm tra xử lí án này theo lý theo bằng chứng. Nếu thẩm tra ra, đích xác là cháu ta có hành vi ngay thẳng, xâm phạm luật pháp, vậy trẫm tất nhiên hạ chỉ nghiêm khắc trừng phạt, mặc kệ con bé là ai, trẫm tuyệt đối vì tình riêng mà làm trái pháp luật."

      Mấy trưởng lão sương phường nào còn ngồi yên được, sớm quỳ đầy đất, đợi nghe xong lời vàng ngọc của Thánh thượng, ai nấy đều trăm miệng lời, "Thánh thượng minh, Thánh thượng vạn tuế vạn vạn tuế".

      Trong số các trưởng lão sương phường cũng thiếu quyền quý hoàng thân, chẳng hạn như ngồi ở hàng trước nhất chính là Lâm An công chúa, vợ chồng Ngụy quốc Công, trưởng công chúa, đại trưởng công chúa... đều đứng trong hàng cùng với trưởng lão của phường nơi mình ở.

      ra, lời đồn đãi trong vụ án của Triều Dương quận chúa gây nguy hại đến danh dự của đám nữ nhân trong hoàng tộc bọn họ. Nếu tra chân tướng là Triều Dương sai, nhóm hoàng , hoàng nãi nãi đều phải bắt tay hành động.

      Quyết cho phép cục cứt chuột gây hỗn loạn.

      Lâm An công chúa nhìn Mộ Khanh Hoàng ngồi bên cạnh Kiến Nguyên Đế, nở nụ cười lạnh lùng.

      Kiến Nguyên Đế như có cảm giác, nghiêng đầu sang, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lâm An công chúa, Lâm An công chúa cả kinh cúi thấp đầu xuống.

      Mộ Khanh Hoàng theo ánh mắt Kiến Nguyên Đế nhìn sang, thấy hoàng tổ phụ nhìn đại hoàng , ánh mắt phức tạp, có lên tiếng.

      công đường, Hình bộ Thượng thư, Đại Lý Tự khanh, Tả Đô ngự sử khiêm nhượng với nhau phen, nhường cho Hình bộ Thượng thư lớn tuổi hơn chút ngồi ngay chính giữa, Đại Lý Tự khanh ngồi bên trái, Tả Đô ngự sử ngồi bên phải.

      Hình bộ Thượng thư Thích Văn Tú chắp tay với Kiến Nguyên Đế trước rồi mới ngồi vào chỗ của mình, gõ kinh đường mộc, tiếng như chuông đồng, "Tuyên nguyên cáo Lục Từ Thị, Lục Văn, tiểu Từ thị lên công đường.”

      Nghe thông báo, Lục Bỉnh dìu Lục Từ Thị liền muốn buông tay, giao Lục Từ Thị cho Lục Văn, nhưng Lục Từ Thị lại bỗng dưng nắm chặt lấy Lục Bỉnh, "Lão đại, con đỡ mẹ qua."

      Đều là người có phẩm cấp, phải là mệnh phụ chính là quan viên triều đình, trước khi chưa bị định tội chưa cần quỳ.

      Lục Bỉnh im lặng gật đầu, quay đầu lại nhìn Lục Cửu cái, thấy đôi mắt phượng của con trai mình lạnh như băng, thầm thở dài.

      Nhưng rốt cuộc người mà ông đỡ tay chính là mẹ ruột có ơn sinh thành với ông, Lục Bỉnh nhịn được : “Mẹ à, cái gì bỏ qua được cứ bỏ qua , tha cho người cũng là tha cho mình.”

      “Sao thế, mày sợ à? Sợ Mộ Khanh Hoàng thú nhận gian phu liên lụy đến con trai mày?” Lục Từ Thị liếc xéo Lục Bỉnh cái.

      “Ngài còn biết đó là con trai của con, là cháu trai ruột của mẹ sao. Nếu đó là , vậy chẳng phải là mẹ hại Tiểu Cửu à? Mẹ, trong lòng mẹ tuyệt lo lắng gì cho Cửu Nhi?"

      Lục Từ Thị suy nghĩ chút, nhân từ : "Lão đại, phải là mẹ thương Cửu Nhi, nhưng mẹ ngoại trừ là mẹ ruột của con, là bà nội ruột của Lục Cửu, còn là lão nhân của phường chúng ta. Hàng xóm trong phường cũng biết nhân cách của mẹ, mẹ phải làm gương tốt, kẻ dưới sao phục tùng được đây?”

      Nhìn mẹ ruột mình đến bây giờ vẫn mang bộ dáng chính khí lẫm liệt, Lục Bỉnh phản bác được.

      Tiếng hai mẹ con bọn họ đối thoại rất , đến mức người khác ai nghe thấy được. Lục Từ Thị trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Lục Bỉnh, “Con chỉ có thằng con trai là Lục Cửu, nếu hôm nay Lục Cửu gặp chuyện may, mẹ bảo Tam đệ của con đưa Trác Nhi cho con để con nhận làm con thừa tự, đợi sau khi con qua đời cũng có người tế bái, được ?”

      Lục Bỉnh thử nhe răng, miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc, “Ngài thương con đấy.”

      "Biết mẹ thương con là được rồi. Thôi, đừng chuyện nữa, gọi chúng ta kìa.” Lục Từ Thị hắng giọng cái, mang theo Lục Văn, tiểu Từ thị, ngẩng đầu ưỡn ngực tới.

      "Tuyên Triều Dương quận chúa lên công đường.”

      Kiến Nguyên Đế vỗ vỗ tay Mộ Khanh Hoàng, " , đừng sợ."

      Mộ Khanh Hoàng gật đầu, cười cái, "Từ đầu đến cuối cháu chưa từng sợ gì hết.”

      Kiến Nguyên Đế vuốt râu cười.

      Khi Mộ Khanh Hoàng đứng trước mặt đối diện với đám người Lục Từ Thị, Lục Từ Thị thương cảm nhìn Mộ Khanh Hoàng, : "Ta biết quận chúa chỉ là ý nghĩ sai lầm liền dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. cho cùng, là Mạo Nhi của bọn ta rất có lỗi với quận chúa, nhưng vì cớ gì mà quận chúa lại còn muốn giết chết đôi uyên ương số khổ bọn họ chứ.”

      "Lão phu nhân, mặc dù nơi này phải là công đường nhưng cũng là công đường chân chính, xin lão phu nhân đừng mấy câu lấp lửng như thế nữa, dễ khiến người khác hiểu lầm. Chúng ta đối mặt công đường là muốn nhìn thấy chứng cớ, phải là ngươi chính là như thế. Mượn ‘danh ngôn’ của ngài, 'Công đạo tự ở trong lòng người, lòng dân chúng sáng như tuyết, trong mắt chứa nổi hạt cát’, bây giờ ngài là nguyên cáo, mời ngài chuyện với ba vị quan viên ngồi phía kia.”

      “Nếu vậy, ta chỉ có thể xin lỗi.” Khi Lục Từ Thị biết hoàng đế ngồi ngay bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, bà có hơi kinh hoảng. Nhưng khi nghe thấy mấy lời của Kiến Nguyên Đế, Lục Từ Thị cảm thấy Kiến Nguyên Đế cũng giống như bà, đều là người công bằng chính trực vô tư. Nếu Kiến Nguyên Đế có thể đơn độc triệu kiến bà tốt rồi, bọn họ khẳng định có rất nhiều lời để tán gẫu.

      Quả nhiên, niềm tin của bà rất tốt;

      Quả nhiên, tên thợ giết heo có thể làm hoàng đế này phải là người bình thường;

      Lục Từ Thị lòng bái lạy Kiến Nguyên Đế, cũng dám ngẩng đầu nhìn. Bà bóp cánh tay Lục Bỉnh, dựa nửa người vào Lục Bỉnh, dùng sức nuốt ngụm nước miếng xuống rồi mới : "Bệ hạ, xin ngài tin tưởng, thần phụ chỉ vì bất đắc dĩ mới cáo trạng quận chúa, xin ngài nhất định phải tin tưởng, thần phụ là tâm phục tùng ngài, kính nể ngài, xem ngài là chân long thiên tử. Thần phụ tuyệt đối dám coi rẻ hoàng quyền, cũng có tư tâm gì cả, tất cả cũng chỉ vì muốn khiến cho nề nếp của Đại Tấn chúng ta được trong sạch, đánh bay những thứ tốt kia . Thần phụ may mắn được đề cử làm phường lão, dùng thiện tâm để cảm hóa dân chúng, làm sạch bầu khí nước nhà cũng là bổn phận của thần phụ.

      Thần phụ vốn xuất thân thôn quê, được đọc sách gì nhiều, cũng biết được mấy chữ. Nhưng thần phụ hiểu sơ sơ được vài đạo lý, cái cây cao lớn, khó tránh khỏi có vài cành lá bị sâu bệnh, khi ấy phải nhẫn tâm chặt đứt, vì nếu chặt bỏ nó , sớm muộn gì sâu bệnh này cũng gieo họa cho cả cái cây kia. Chỉ có chặt đứa những cành lá bị hư hỏng, cây này mới có thể sinh trưởng tươi tốt hơn. Bệ hạ, ngài có đúng ?"

      Lục Từ Thị cúi đầu thấp vô cùng, Kiến Nguyên Đế ngồi cũng thấy lão phụ nhân này có tướng mạo thế nào, vẻ mặt ra sao, nhưng nghe bà năng ràng mạch lạc, trật tự phân minh, nếu phải ông nắm giữ toàn bộ chân tướng , có lẽ ông nghĩ rằng Triều Dương làm sai gì đó.

      Nhìn cử chỉ của bà ta, hẳn là sợ ông, nhưng lại dám cáo trạng Triều Dương, bà ta là ngốc cách dũng cảm hay là ngu ngốc đây?

      "Ngươi rất đúng." Kiến Nguyên Đế cười gật đầu.

      Lục Văn lén liếc nhìn Kiến Nguyên Đế cái, thấy vẻ mặt ông tươi cười, lại mở miệng khích lệ mẹ ông, thấp thỏm trong lòng ông đột nhiên giảm nửa, cũng bội phục trí tuệ can đảm của mẹ ông tự đáy lòng.

      Lục Từ Thị kích động đến mức cả người phát run, đầu cúi càng thêm thấp, lực tay nắm lấy Lục Bỉnh càng lớn. Lục Bỉnh tiếng nào, chỉ trầm mặc.

      Kiến Nguyên Đế liếc Lục Bỉnh cái, cười với Lục Từ Thị: “Trẫm bảo đảm trẫm tuyệt đối làm việc thiên vị, tuyệt cho phép bất luận kẻ nào dùng kim thư thiết khoán (1) để xin miễn tội, trẫm cũng đặc xá ai. Ngươi cảm thấy, như vậy đủ công bằng chính trực chưa?”

      (1) Kim thư thiết khoán: dạng giống kim bài miễn tử.

      Lục Từ Thị liền vội vàng gật đầu, "Công bằng chính trực." Quả thực là quá tốt, bà chỉ sợ hoàng đế thiên vị, đặc xá gì gì đó. Đây chính là chỗ khiến bà sầu lo.

      "Ngài quả là minh quân, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Lục Từ Thị vội vàng quỳ xuống đất, cung kính, trung thành dập đầu với Kiến Nguyên Đế.

      Kiến Nguyên Đế cười ha ha, "Ngươi mau mau ‘oan tình’ của ngươi cho trẫm nghe chút xem, trẫm làm chủ cho ngươi."

      "Bệ hạ minh!" Lục Từ Thị hưng phấn dị thường, cái trán đè sát mặt đất, nằm rạp xuống bái lạy lần nữa.
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh67 others thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      cực phẩm mau rơi đài =___= ngứa mắt quá
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :