1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      gì, câu của vị họ Lục tên Cảnh quả là đúng ko thể đúng hơn được nữa. Lục Mạo là thằng ngốc, ko thèm ăn thịt phượng hoàng, lại xem cháo trắng rau dưa như bảo bối.
      Diệp Nhược Giai, Hale205Chris thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 30: Bầu khí chính nghĩa

      Edit: Diệp Nhược Giai

      “Mày đúng là thằng cháu tốt của tao.” Lục Từ Thị trào phúng nhìn Lục Cửu, "Đừng vội ở trước mặt tao đảo lộn phải trái trắng đen, mày với Mộ Khanh Hoàng là hạng người như nhau cả thôi. Bắt kẻ thông dâm phải bắt cả đôi, tao vẫn luôn hiểu đạo lý này. Tụi mày cho là tao có cách gì bắt tụi mày, đáng tiếc ông trời vẫn còn mở to mắt mà nhìn kia kìa, người tính bằng trời tính đâu.”

      Nhìn thái độ của Lục Từ Thị giống như là nắm được nhược điểm gì đó, Lục Cửu chỉ cảm thấy quái dị chứ tuyệt đối lo lắng gì. đâu có làm ra chuyện gì, chẳng lẽ còn có thể bị áp đặt lên người hay sao.

      “Tám phần là cha con tụi bay nương nhờ vào Mộ Khanh Hoàng rồi, tao cũng trông cậy tụi bay có thể cứu Mạo Nhi ra, tao tự có cách. Tụi mày cút , cút ra ngoài !” Lục Từ Thị lạnh mặt .

      Lục Bỉnh ngược lại bị Lục Từ Thị gạt tin rồi, vừa mở miệng định bị Lục Cửu kéo ra, liền ngậm miệng lại, theo Lục Cửu ra ngoài.

      Vừa ra khỏi Phúc Khánh Đường, Lục Bỉnh liền vội vàng hỏi, "Tiểu tử thúi, chuyện mà tổ mẫu con , con có làm ?”

      "Lão cha, con là người như vậy à?"

      Lục Bỉnh liếc mắt nhìn Lục Cửu.

      Lục Cửu cảm thấy tức ngực, buồn bực : “Con cũng muốn lắm chứ, nhưng nếu thế tiểu phượng hoàng đánh gãy chân con rồi thả chó cắn chết con được. Con chính là có lòng muốn làm tặc lại có gan làm tặc.”

      Lục Bỉnh vỗ vai con trai cười ha ha.

      "Cha!" Lục Cửu trừng mắt.

      “Con làm là tốt rồi." Lục Bỉnh vuốt vuốt râu mình, buồn bực : “Nhưng tổ mẫu của con sao lại như là tự bà ấy trốn dưới gầm giường, chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy như thế, lại còn giống như là nắm được chứng cớ gì đó trong tay ấy. Lúc nãy ở Phúc Khánh Đường, cha cũng phải đổ mồ hôi thay con.”

      “Nhìn dáng vẻ sợ trời sợ đất của tổ mẫu, con sợ là bà gây ra tai học gì đó mất. Cha, cha sai người thầm theo dõi bà , cả nhị thúc, tam thúc nữa.”

      “Cha của con cũng đâu phải là người trong trấn phủ ti, đâu ra mà lắm gian tế nhân tài thế."

      "Mặc dù khế ước bán mình của đầy tớ nô tỳ của Phúc Khánh Đường, Chiết Quế đường, Thu Minh viện ở trong tay tổ mẫu bọn họ, nhưng cha là đương gia của Trường Ninh Hầu phủ, chẳng lẽ còn sai khiến được vài tên nô bộc?”

      Liếc mắt nhìn con ruột mình vài lần, Lục Bỉnh hừ tiếng, từ trong túi tay áo móc ra cái chìa khóa, ném cho Lục Cửu, "Đừng mấy lời vớ vẩn ấy nữa, bạc vẫn là thứ hữu dụng nhất, tự mình lấy .”

      Lục Cửu cười hắc hắc, hôn chìa khóa cái, nháy mắt ra hiệu nhìn cha , “Đây chính là chìa khóa kho vàng nhà chúng ta đấy à?”

      “Cha của con còn chưa có chết đâu, nghĩ hay đấy. Đây là chìa khóa mở hòm trong phòng cha, cầm lấy sử dụng . Bảo cha tố cáo Lục Mạo là con, bức cha biểu đạt lòng trung thành với Thánh thượng là con, ở chỗ của Thánh thượng đòi chức cẩm y vệ thiên hộ cũng là con, mà mọi thứ cũng chỉ đơn giản vì muốn nịnh nọt người con mà con thích, coi cái tiền đồ chết giẫm của con . Giờ tốt rồi, chọc cho tổ mẫu của con bạo phát uy quyền, con tự mà đối phó lấy, lão tử chả muốn cùng chịu khổ với con nữa.”

      xong, Lục Bỉnh chắp tay sau lưng, miệng ư hử hát, chậm chạp bỏ .

      Nhìn lão cha ngược ánh nắng, sao lại cảm thấy ngay cả bóng dáng của lão cha cũng cao to như vậy chứ.

      Ánh mặt trời quá gắt, gắt đến nỗi khiến Lục Cửu rớt cả nước mắt, nhưng chỉ thoáng sau vui vẻ theo đuôi Lục Bỉnh, oa oa kêu biện giải cho mình, "Lão cha, cha cũngcoi thường con trai cha quá rồi đấy, con trai của cha là cái loại tiểu gia tử bám dính như cao chó thế sao. Gì mà chỉ vì tiểu nữ nhân, con đây là vì muốn nhà chúng ta có thể cao lên thêm bậc đấy chứ."

      " nhảm, lão tử của con là hầu gia, tương lai con cũng là hầu gia, thế là đủ rồi, còn muốn lên nữa là muốn chết hay sao. Ai trông cậy vào con, con mau mau sinh mấy đứa cháu béo béo cho lão tử mới đúng, phòng đầy vàng của lão tử sắp mọc mốc đến nơi rồi.”

      có tôn tử béo tròn thôi.”

      "Đừng gạt lão tử của con nữa, con dâu còn chưa thấy đâu đây nè.”

      “Con dâu cũng có, thiệt mà, con thề luôn.”

      "Cút."

      Cả đường hai cha con luôn chuyện ầm ĩ, đến tận bên cạnh Lăng Thị mà vẫn chưa xong. Lăng Thị thấy vậy cũng bớt lo lắng, được rồi, tướng công nhi tử còn chưa gấp, bà có gấp chết cũng vô dụng, vẫn nên thêu thùa may thêm vài cái yếm niên niên hữu ngư (1) cho tôn tử mập mạp tương lai hơn.

      (1) Niên niên hữu ngư: đồng với “niên niên hữu dư”, là trong những câu chúc cát tường tiêu biểu nhất theo truyền thống Trung Quốc. Hình:


      [​IMG]

      Phúc Khánh Đường.

      Loại trừ con trai trưởng nghe lời, còn dư lại hai đứa con trai đều ngoan ngoãn nghe lời, lại gọi con dâu thứ hai tiểu Từ thị, con dâu thứ ba Tạ thị và cháu Ninh Tú Ngọc đến, cùng nhau bàn bạc.

      Lục Từ Thị ngồi ở ghế , bên dưới là đám con trai con dâu ngồi ngoan ngoãn, bên cạnh là Ninh Tú Ngọc mang thai, Lục Từ Thị mở miệng, "Gọi mọi người đến đây là để bàn xem làm sao để cứu Mạo Nhi từ trong cẩm y vệ chiếu ngục ra."

      Vợ chồng Tam phòng ai lên tiếng, Lục Cảnh ngồi uống trà, Tạ thị cúi đầu thưởng thức hoa văn tinh xảo thêu khăn gấm.

      Lục Văn kềm chế nỗi lo lắng, đôi mắt tha thiết nhìn Lục Từ Thị, tiểu Từ thị con đến sốt ruột, lên tiếng đầu tiên, ", người có cách giải quyết tốt phải ?”

      " sai." Lục Từ Thị gật đầu, “Biện pháp mà ta sắp đây, vừa mới nghe cảm thấy khá là to gan lớn mật, nhưng nếu thành công, vậy sau này có thể giành được hơn chục năm phú quý ngừng cho các con.”

      Lục Cảnh ngồi thẳng người lên, cười : "Mẹ, mẹ đừng thừa nước đục thả câu nữa, trước hết vẫn nên xem biện pháp ấy là gì cái .”

      “Đúng vậy, mẹ, mẹ .” Lục Văn .

      "Quậy cho to chuyện lên, bức Mộ Khanh Hoàng đến mức thể cầu xin chúng ta dừng tay, khiến tất cả mọi người trong kinh đều biết được, ta, Từ Thúy Hoa, là người sợ quyền quý, công bằng chính nghĩa, vì muốn làm trong sạch môi trường sống mà dám đối nghịch với quận chúa hoàng gia; để cho tất cả mọi người biết , nữ nhân là phải trinh tĩnh hiền thục, hiếu kính cha mẹ chồng, còn cái loại lẳng lơ ong bướm, chịu nổi đơn là có tội, thậm chí còn là tội lớn; để cho tất cả những nữ nhân trong sạch thuần khiết đều liên hợp lại, tru sát kẻ tiện nhân bất trung bất hiếu giống như Mộ Khanh Hoàng.”

      đến đây, Lục Từ Thị ngồi thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm nghị hào hùng, dường như biến thành hóa thân của chính nghĩa, trong đôi mắt già nua đục ngầu như nhen nhóm hai ngọn đèn sáng rực.

      Lục Văn bị Lục Từ Thị xúi giục, hơi kích động, nhưng vẫn còn lại chút lý trí, trong lòng còn có sầu lo, "Nghe thái tử cực kỳ sủng ái Triều Dương quận chúa, thái tử trơ mắt nhìn chúng ta đối phó với ả sao?”

      Lục Cảnh cũng : " phải là muốn cứu Lục Mạo ra à, vì sao lại phải gây khó khăn cho Triều Dương quận chúa?”

      "Mạo Nhi chính là bị Mộ Khanh Hoàng bắt , muốn cởi chuông đương nhiên phải cần đến người buộc chuông, Mộ Khanh Hoàng bắt nhốt Mạo Nhi thế nào, ta bắt ả phải quỳ trước mặt ta mời Mạo Nhi ra." Lục Từ Thị trào dâng ý chí chiến đấu.

      phải là do Lục Mạo làm thi từ chỉ trích Thánh thượng cùng triều chính nên mới bị bắt hay sao? Lục Cửu cũng , chữ viết kia đích xác là của Lục Mạo.” Lục Cảnh nhíu mày nhìn mẹ ruột của mình.

      ", con sai rồi, việc này hề đơn giản như thế. Chính là Mộ Khanh Hoàng vì sinh hận muốn giết chết Mạo Nhi, mới tìm người bắt chước chữ viết của Mạo Nhi, hãm hại Mạo Nhi. Mẹ sống đến từng tuổi này rồi, có cái gì mà chưa từng thấy chứ, chỉ có chút trò mèo đó mà muốn qua mắt mẹ? Hừ!"

      “Lúc Mạo Nhi bị bắt gì?” Lục Cảnh hỏi.

      Ninh Tú Ngọc đỏ mắt tiếp lời: “Biểu ca câu, ‘ chiếm được phải hủy diệt sao... Cũng được, ta theo bọn họ, bất kể là tội danh gì, ta đều ôm vào người, tuyệt đối liên lụy đến người trong nhà’.”

      Lục Từ Thị cũng đau lòng ửng đỏ đôi mắt, "Các con nghe , Mạo Nhi vì cái nhà này của chúng ta mà trong lòng khổ sở biết bao. Cũng trách mẹ, ban đầu là mẹ buộc thằng bé phải cưới Mộ Khanh Hoàng. Mặc dù cả lòng của mẹ đều vì muốn mưu tính cho thằng bé, nhưng ngờ lại hại đứa này khổ đến vậy, có ai ngờ Mộ Khanh Hoàng lại là người đàn bà ác độc như thế đâu. Mẹ rất hối hận.”

      Lục Từ Thị nhìn Ninh Tú Ngọc giọng khóc sụt sùi, sờ sờ bụng nàng, vẻ mặt xấu hổ.

      Trong lòng Lục Cảnh chán ghét, châm chọc : “Con của con ngược lại, trông mong được kết hôn biết mất. Hồi trước nếu để con của con cưới Triều Dương quận chúa sao lại có chuyện như bây giờ được.”

      Lục Từ Thị cầm khăn, lau lau mắt: “Thôi được rồi, đến nước này có nữa cũng thế, thôi binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn thôi. Lúc đầu mẹ có thể cưới về quận chúa cho Mạo Nhi, vậy mẹ cũng có thể áp ả ta . Cho dù ả là con phượng hoàng thực thụ, mẹ cũng là thợ săn bắt chim. Đợi mẹ vặt lông phượng, lột bỏ tầng da hoa lệ đó của ả rồi, để xem ả ta còn có thể lớn lối đến khi nào. Bình sinh mẹ chỉ thờ phụng chữ ‘lý’, hoàng quyền ở cũng thể vượt qua lý. Nếu đời này, trắng đen bị đảo lộn, lễ nghi bị phá hủy, vậy cũng còn cách diệt vong bao xa.”

      Lục Cảnh đứng phắt dậy, “Mẹ, nếu mẹ tính toán chuyện này xong từ trước, vậy con trai cũng tham gia vào, con trai tin là mẹ nhất định có thể thành công cứu Mạo Nhi ra. Trong nha môn của con còn có vài việc phải xử lý, lúc nãy gấp gáp chạy về, nguyên cả buổi trưa cũng chưa được ăn, đói bụng đến kiệt sức rồi. Tạ thị, nàng theo hầu ta .”

      Tạ thị vội vàng đáp lời, "Thiếp thân hầu hạ lão gia dùng bữa."

      xong, hai vợ chồng trước sau bỏ .

      Trong Phúc Khánh Đường chỉ còn lại Lục Từ Thị cùng vợ chồng Nhị phòng ngơ ngác nhìn nhau.

      Lục Văn cười lạnh : "Mẹ, mấy lời mà mẹ vừa mới làm cho tam đệ sợ hãi, sợ bị dính líu đến kia kìa.”

      Lục Từ Thị gắt, “Đúng là tiểu súc sinh nhát như chuột. Nó đúng lúc, mẹ còn lo chuyện này phải nhường cho nó công lao gì đây. phải nó mẹ thiên vị à, trong lòng mẹ nghĩ đến nó đó chứ, nhưng tiểu súc sinh này ngược lại tự mình rút lui, có tiền đồ!"

      "Chúng ta tiếp .”

      Lục Văn hắng giọng, cẩn thận nhìn Lục Từ Thị, "Mẹ, mẹ khẳng định là Mộ Khanh Hoàng hãm hại Mạo Nhi sao, có chứng cớ gì ?”

      " có."

      Lục Văn bỗng chốc cứng mặt, dại ra nhìn mẹ ruột mình.

      “Đúng là chả có tiền đồ gì.” Nhìn vẻ mặt của con trai thứ hai, Lục Từ Thị thở dài tiếng, "Nếu phải vì bất đắc dĩ, con tưởng mẹ muốn đắc tội với ả sao. Còn phải đều vì Nhị phòng các con, Nhị phòng các conđã đắc tội với ả.”

      Lục Văn lập tức nhìn sang tiểu Từ thị, ánh mắt bén nhọn, mặc dù lên tiếng nhưng lại đầy chất vấn.

      Tiểu Từ thị liền kêu lên đầy oan uổng, xua tay : "Lão gia đừng nhìn thiếp như vậy, thiếp cũng dám đắc tội ả ta. Cúng ả dụ ả còn kịp ấy chứ.”

      Lục Từ Thị liền : " liên quan đến con bé, là do Mạo Nhi trẻ tuổi xúc động, làm chuyện sai trái với Tú Ngọc.”

      Dứt lời, Lục Từ Thị liền nhìn sang Ninh Tú Ngọc, “Trong bụng của Tú Ngọc chính là con của Mạo Nhi.”

      "Cái gì?!" Lục Văn quá sợ hãi.

      Tiểu Từ thị ngẩn người, miệng há lớn, ánh mắt lập tức liếc sang Ninh Tú Ngọc muốn phát hỏa, lúc đó Ninh Tú Ngọc xấu hổ vùi mặt vào trong lòng Lục Từ Thị.

      Lục Từ Thị liếc tiểu Từ thị cái, “Mấy chuyện kiểu như này, bàn tay vỗ ra tiếng được, con nít con nôi có biết thế nào là nặng thế nào là đâu. Mạo Nhi cũng biết chỉ lần đó thôi mà Tú Ngọc lập tức dính bầu. Nha đầu Tú Ngọc nỡ phá hỏng chuyện hôn nhân của Mạo Nhi, chỉ khóc cho mẹ biết, mẹ chỉ có thể giấu diếm, vội vàng gả Tú Ngọc cho ma ốm thư sinh kia. Tên thư sinh đó mắc bệnh nguy kịch từ lâu, mẹ vốn định đợi sau khi thư sinh kia chết đón mẹ con Tú Ngọc về. Tú Ngọc cũng , con bé cầu danh phận gì cả, đời này chỉ cần nuôi lớn đứa con của con bé với Mạo Nhi là cũng đủ rồi. ngờ, việc này vẫn bị Mộ Khanh Hoàng biết được.”

      Thoáng chốc, vợ chồng Lục Văn đều sợ trắng mặt.

      Ninh Tú Ngọc nghẹn ngào : “Con có thể thề với trời, con có tiết lộ bất cứ tin tức nào ra cả. Nhưng tối hôm trước khi biểu ca bị bắt , chính miệng biểu ca , quận chúa biết chuyện giữa con với biểu ca. Vốn con còn ôm tia hy vọng, rằng quận chúa chỉ biết biểu ca con chứ biết chuyện về đứa bé. Nhưng trưa hôm nay biểu ca liền bị bắt , con mới biết được quận chúa chắc là hận chết con với biểu ca, nên mới muốn đẩy biểu ca vào chỗ chết, con thực thà rằng quận chúa trả thù lên người con.”

      xong, Ninh Tú Ngọc che miệng khóc lên.

      “Mẹ, mẹ, việc này phải làm sao đây? Ngài thể buông tay mặc kệ!” Lục Văn “bộp bộp” quỳ xuống trước mặt Lục Từ Thị.

      "Đứng lên." Lục Từ Thị ghét bỏ liếc xéo cái, “Sao mà cứ có tiền đồ như thế chứ.”

      Lục Văn lúng ta lúng túng cúi đầu.

      Lục Từ Thị thở dài, “ ra, tính tình của đại ca con mới hơi giống mẹ, cũng được phong hầu. Đáng tiếc, nó lại là con quái ăn mẹ mình. Bao nhiêu năm qua mẹ vẫn luôn dám quá thân cận với nó, là sợ chết được, mẹ chỉ sợ có ngày tính của nó phát ra, ăn mẹ. Năm đó, lúc nó còn ở trong bụng mẹ, lúc nào bụng mẹ cũng bị đau, chắc là nó ăn ít thịt của mẹ rồi. Lúc nó sinh ra, cũng là cục đen thùi lùi, mẹ vốn định dìm chết nó trong lọ nước tiểu, nhưng tổ mẫu của con lại sống chết cho, ôm nuôi bên người, tốn biết bao tiền mời đạo sĩ về hạ phong ấn người nó, nó mới có thể càng lớn càng giống người như thế. Lúc rời , đạo trưởng kia còn , phong ấn thể giam giữ quái kia cả đời, nó vẫn thoát ra thôi. Đây cũng là lý do vì sao mẹ dám quá ép buộc nó.”

      Ninh Tú Ngọc nghe mà nổi hết cả da gà, nước mắt cũng quên chảy.

      Lục Văn mặc dù nghe rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe thấy, trong lòng vẫn luôn sợ hãi, rùng mình : “Có biết bao nhiêu người phải chết chiến trường, chỉ có đại ca là sống sót, con tin trong đó có điều quái lạ nào, cũng chỉ có chân long thiên tử mới có thể trấn áp đại ca được."

      “Cái này lại đúng. Chủ nhân đầu tiên của đại ca con cũng chả phải là vị thời, người đó bị đại ca con làm thịt rồi, hòm vàng đầu tiên nó cầm về chính là trộm được từ người đó đấy.”

      Ninh Tú Ngọc nín thở, cả người cứng đơ dám cử động chút nào.

      Tiểu Từ thị vội : “, đừng về những chuyện cũ đó nữa, tiếp xem muốn bọn con làm gì mới có thể cứu Mạo Nhi ra.”

      Lần này, tiểu Từ thị là hoàn toàn chút chủ ý nào, chỉ có thể răm rắp làm theo những gì Lục Từ Thị sai bảo.

      từ trước rồi, muốn cứu Mạo Nhi ra chỉ có cách là bức ép Mộ Khanh Hoàng thôi. Mộ Khanh Hoàng làm chuyện sai trái, ả phá hỏng nếp sống tập tục của Kim Lăng, cho dù ả có là quận chúa, tin chắc là Thánh thượng cũng đứng về phía chúng ta. Mà chỉ có mỗi Thánh thượng đứng về phía chúng ta, các quý phụ chính trực trong Kim Lăng cũng ủng hộ chúng ta. phải là vì chính mình, chỉ là vì tập tục của Đại Tấn này, cũng thể giống như Đường triều, nữ nhân thất trinh thất đức, câu dẫn khắp nơi, thậm chí Thái Bình công chúa còn nhúng tay vào trong triều chính, có vương pháp quản thúc, thực là coi trời bằng vung. là con nên giúp chồng dạy con, trung trinh nghe lời, tam tòng tứ đức mới là bổn phận của nữ nhân tốt. Tựa như Tú Ngọc của , đó mới chính là kiểu mẫu của nữ nhân tốt.” Lục Từ Thị chẳng hề lo lắng, vuốt ve khuôn mặt của Ninh Tú Ngọc, cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn.

      "Ngoại tổ mẫu." Ninh Tú Ngọc xấu hổ đỏ mặt, vùi mặt vào trong lòng Lục Từ Thị.

      Lục Từ Thị lại : “Như vậy, sau khi thành công, Thánh thượng thể nào khen mẹ làm cho nếp sống của Đại Tấn ta trở nên trong sạch. Còn về phần thái tử, trả thù các con, vì dám. khi mẹ, hoặc là các con xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào, tất cả mọi người nghi ngờ thái tử, chỉ trích . Vì để ngôi vị thái tử của được vững chắc, những thể động vào chúng ta, mà còn phải khen thưởng chúng ta để bày tỏ thái độ. Đây chính là cái ‘lý’ mà lúc nào mẹ cũng vững tin vào. Chỉ cần đứng về phía ‘lý’ và ‘chính nghĩa’, mẹ vĩnh viễn cũng bị thiệt thòi. Lão nhị, con nên học theo ."

      Lục Văn vội vàng gật đầu, đứng dậy chắp tay : “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn.”

      Tiểu Từ thị cũng cười nịnh nọt, “Con biết mà, cách của lúc nào cũng hay nhất. Vì để cho Mạo Nhi phải chịu khổ trong lao, mau căn dặn bọn con phải làm những gì .”

      ", sai người ra ngoài coi cửa, chúng ta tỉ mỉ bàn bạc từ đầu tới đuôi thêm lần nữa, tránh cho có kẻ lợi dụng lọt qua kẽ hở.”

      “Vâng!” Tiểu Từ thị gấp rút sai đại nha đầu Sơn Trà mà Lục Từ Thị tín nhiệm nhất canh cửa.
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh50 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 31: Bức bách phượng hoàng ()

      Edit: Diệp Nhược Giai

      ngày sau, lời đồn đãi truyền ra ngoài.

      "Sao rồi?" Nằm nghiên trong thủy tạ hóng mát, ăn miếng phượng lê cao Sơn Trà đút tới bên miệng, Lục Từ Thị hỏi.

      “Mặc dù các quán trà phố đều xôn xao về chuyện này, nhưng cũng mãnh liệt, chưa đạt được đến mức độ có thể truyền tới bên tai Thánh thượng.” Lục Văn ngồi xuống, nhấp hớp trà lạnh mới .

      Lục Từ Thị gật gật đầu, "Trong lòng mẹ nắm chắc cả rồi, còn phải châm thêm hai cây đuốc nữa. , dụ dỗ tất cả hoàng gia công chúa và quận chúa; hai, ...”

      Lục Từ Thị nhìn Ninh Tú Ngọc bóc vỏ quýt cho bà, Lục Văn cũng nhìn sang.

      Ninh Tú Ngọc tái nhợt mặt mũi, ngẩng đầu lên, hai tay bảo vệ bụng mình, chậm rãi lắc đầu, đôi mắt ầng ậng nước, "..."

      "Đứa bé ngoan, sau khi chuyện thành công, ngoại tổ mẫu nhất định thành toàn cho lòng say mê của con dành cho Mạo Nhi. Cứu được Mạo Nhi ra, công đầu thuộc về con.”

      "..."

      " phải do con quyết định, haiz..."

      - -

      Cả buổi chiều nóng bức, màn đêm vừa buông, hạt mưa cũng rơi xuống.

      Dưới mái đình giữa hồ sen hồng có cây đàn và lư hương, Mộ Khanh Hoàng gảy đàn tự tiêu khiển.

      Tiếng đàn chậm rãi du dương hòa cùng với tiếng mưa rơi lên lá sen khiến người ta có cảm giác như trôi nổi làn sóng dập dềnh giữa làn sương mờ huyền ảo, chính là khúc “Vân thủy thiền tâm”.

      lát sau, gia đinh mặc trường sam màu xanh sẫm dẫn theo người đến. Người nọ bị nước mưa làm cho ẩm ướt, dưới bộ áo mùa hè hơi mỏng là dáng người cao gầy khỏe mạnh, kiên cường đứng thẳng như thân sen màu sen, nước mưa chảy khuôn mặt , đôi mắt đen láy trong suốt tĩnh mịch, đôi môi mang cười.

      "Tiểu phượng hoàng, ta lại tới rồi."

      Tiếng đàn im bặt, Mộ Khanh Hoàng quay đầu lại nhìn Lục Cửu, thấy dáng vẻ chật vật của , biết tại sao lại muốn cười, mà nàng cũng cười ra, “Lời đồn còn ầm ĩ ngoài kia, ngươi nên tới."

      “Chỉ chút nước, làm sao mà rửa sạch.” Lục Cửu vẫn đứng dưới mưa như cũ.

      Mộ Khanh Hoàng cũng cho vào trong đình, mà chỉ vung tay lên, gia đinh liền chắp tay lui xuống.

      "Ngươi đúng là nghe lời, lại leo tường phải . Ta phải nuôi con chó mới được.” Mộ Khanh Hoàng thở dài.

      “Có phải Tây Thi , cứ thả nó ra , ta đưa tay cho nó cắn luôn.” Lục Cửu cười hì hì , mặc cho gió táp mưa sa.

      Mộ Khanh Hoàng kinh ngạc ngước mắt nhìn , lòng hoảng hốt.

      "Tây Thi như là danh môn khuê tú ấy, để nó trông nhà canh viện hỏng hết. Trong Mạc Viên của ta có cặp chó ngao lông đen dáng hổ, mấy tháng nữa sinh, đến lúc đó ta ôm con đến cho nàng, được ?"

      Hai bàn tay Mộ Khanh Hoàng đặt đùi vô thức siết chặt lại, chỉ nhìn Lục Cửu đứng trong mưa, lời nào.

      Lục Cửu lau mặt cười : "Vậy ta coi như là nàng đồng ý. Tiểu phượng hoàng, ta đến là muốn nàng giúp ta việc. Ta tra ra được vài việc trong phủ, mà mấy chuyện cũ xưa này lại làm cho ta vừa hận vừa đau. Tiểu phượng hoàng, nàng xem, vì sao cùng là cháu nội, vậy mà bà ấy lại tận tâm tận lực vì người kia đến thế, trong khi lại chả thèm ngó ngàng gì đến ta như vậy. Tiểu phượng hoàng, ta biết là bà ấy biết ta mến ai, nhưng trong lòng ta lại hiểu rất , cho dù bà ấy có biết, cũng làm những chuyện đó thôi. Tiểu phượng hoàng, mặc dù cuối cùng ta cũng đứng trước mặt nàng tỏ tình, nhưng ta vẫn hận bà ấy. Nhưng bà ấy lại là tổ mẫu của ta, ta có thể giết chết bà ấy sao?"

      Nước mưa gột rửa khuôn mặt hắt, nàng biết khóc hay , nhưng giờ phút này nàng ràng cảm nhận được nỗi đau khổ cùng hận thù của .

      Biết làm sao đây, nàng lại nhớ tới thi thể nằm băng kia.

      Đó chính là Lục Cửu, trong lòng nàng áy náy chịu nổi.

      "Tiểu phượng hoàng, đời này ta bảo nàng tốt, bảo vệ huyết mạch của thái tử tốt, để nàng có thể vĩnh viễn làm phượng hoàng cao ngạo."

      Mộ Khanh Hoàng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, trong đầu chợt nhoáng qua, đột nhiên khóc thảm thiết.

      “Ngươi thích ta đến vậy sao? Ta có gì đáng giá để ngươi thích.” Giọng Mộ Khanh Hoàng khàn khàn, tựa như có gì đó bị nghẹn trong cổ họng, nàng thể lên tiếng, nàng sợ nếu mở miệng lần nữa, nước mắt chảy ra.

      "Nhưng ta vẫn cứ thích, sao nào?” Lục Cửu cười trong mưa.

      tia chớp bổ xuống xé tan màn đêm, ngay sau đó là tiếng sấm rền vang, ngọn đèn lưu ly dưới mái hiên bị gió thổi lung la lung lay, chuông gió leng keng, mặt hồ yên tĩnh.

      Thấy Mộ Khanh Hoàng lời nào, Lục Cửu lại đứng ngây ngốc thêm lát rồi , "Ta đây."

      Mộ Khanh Hoàng bỗng đứng bật dậy, giọng như tiếng đàn, "Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"

      - -

      Hôm sau, trời quang mây tạnh.

      Xe ngựa của Mộ Khanh Hoàng chậm rãi qua khu chợ phía đông. Hai bên đường, cửa hàng mọc lên như rừng, quán rượu quán ăn, dòng người đông như dệt cửi.

      "Triều Dương quận chúa xin dừng lại, ta có chuyện muốn ."

      Nhưng vào lúc này, nữ nhân vác cái bụng bự ngăn trước xe ngựa, cất giọng gọi, khiến những người qua đường dừng chân lại, đặc biệt là khi bọn họ nghe thấy nữ nhân kia gọi lên bốn chữ "Triều Dương quận chúa", liền quay đầu lại nhìn, càng ngày càng có nhiều người tụ lại.

      “Trong xe này chính là vị Triều Dương quận chúa ấy à?"

      "Còn có Triều Dương quận chúa nào khác nữa đâu, khẳng định chính là cái vị ngoại tình với chồng kia rồi.”

      “Chính là kẻ lẳng lơ kinh khủng đó hở?”

      "Suỵt - - "

      Ngọc Loan bỗng dưng mở cửa xe, hổn hển : “Các ngươi bậy bạ gì đấy, quận chúa của bọn ta như thế.”

      Ngẩng đầu nhìn thấy nữ nhân quỳ trước xe ngựa lại là Ninh Tú Ngọc, Ngọc Loan càng tức, nhảy xuống xe ngựa đến bên cạnh Ninh Tú Ngọc liền : "Muốn quỳ chờ xe ngựa của bọn ta qua rồi hẵng quỳ, tự dưng ngươi lại quỳ gối trước xe ngựa của quận chúa bọn ta là có ý gì?"

      Khuôn mặt nhắn của Ninh Tú Ngọc trắng bệch, khóc : "Cầu quận chúa hãy tha cho quận mã , ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, liên quan gì đến quận mã.”

      nhảm gì thế, quận chúa của bọn ta hòa ly rồi, lòi đâu ra quận mã nào nữa. Ngươi mau tránh ra." Ngọc Loan quát lớn.

      Ninh Tú Ngọc liền tù tì dập đầu ba cái “bộp” “bộp” “bộp” với Mộ Khanh Hoàng, "Triều Dương quận chúa, cầu ngươi van ngươi, xin ngươi hãy mở lòng từ bi mà bỏ qua cho biểu ca . Đứa bé này, ta phá còn được sao."

      Trong xe, Mộ Khanh Hoàng cau đôi mày đen lại, nghĩ thầm, nàng ta phá thai hay có liên quan gì đến mình à?

      Mắt thấy đám người vây xem ồ lên oán giận, cái miệng nhắn của Ngọc Loan liền hỏi: “Con của ngươi liên quan gì đến quận chúa của bọn ta chứ, cũng chả phải quận chúa bảo ngươi mang thai.”

      biết sao, đám người oán giận lại ầm ầm bật cười.

      “Chắc là quận mã ăn vụng bị quận chúa bắt được rồi?”

      "Nghe Triều Dương quận mã bị cẩm y vệ bắt phải ?"

      “Có phải là chuyện lớn gì đâu mà lại nhốt chồng mình vào đại lao, loại vợ kiểu này cũng cay độc quá rồi.”

      “Đứa bé đó là của quận mã à?”

      Ninh Tú Ngọc mặc kệ cái trán xanh tím, khóc ròng : "Ta biết là hai người bọn ta rất có lỗi với quận chúa, chỉ cần quận chúa có thể giơ cao đánh khẽ, ta lập tức phá cái thai này. Quận chúa, ta đáp ứng điều ngươi mong muốn, xin ngươi cũng có thể buông tha biểu ca."

      Nhanh mồm nhanh miệng như Ngọc Loan mà nghe mấy lời lảm nhảm của Ninh Tú Ngọc cũng cảm thấy choáng đầu, “Ý ngươi là gì?”

      Chính vào lúc này, Ninh Tú Ngọc chợt đứng bật dậy, muốn đâm vào đầu ngựa, đôi đồng tử của Ngọc Loan đột nhiên co rụt lại, tay mắt lanh lẹ ngăn cản trước đầu ngựa, tức giận đẩy ngã Ninh Tú Ngọc, mắng: "Ngươi muốn tìm chết cũng đừng đụng vào ngựa của quận chúa chúng ta, ngươi..."

      Khi ấy Ninh Tú Ngọc nằm mặt đất, ôm bụng kêu rên, "Cứu mạng..." .

      Theo hành động giãy giụa của nàng ta, mặt đất liền lên mảng đỏ thẫm đầy máu.

      Ngọc Loan chợt trợn to đôi mắt, tay chân luống cuống.

      Vở kịch diễn đến lúc này, Mộ Khanh Hoàng ngồi trong xe tản ra khí lạnh toàn thân.

      Đứa con, phá thai, biểu ca...

      Hóa ra đứa bé kia là của Lục Mạo?

      Tốt, quá tốt.

      Vở kịch này, ta diễn với các ngươi đến cùng, muốn nháo lớn, được thôi, ta tự mình châm thêm lửa cho các ngươi!

      "Ngọc Loan, lên xe , bản quận chúa phải vào cung, đừng để trễ giờ.”

      "Quận chúa, nàng ta, nàng ta chảy máu..." Ngọc Loan bị dọa trắng mặt.

      "Chảy máu thôi mà, liên quan gì đến ngươi, nàng ta tự làm tự chịu. Ngoan, đừng sợ, lên ."

      “A, dạ dạ.” Ngọc Loan vội vàng leo lên xe.

      "Võ Tứ, kéo điêu dân kia dậy, ném sang bên."

      “Vâng.” Võ Tứ đánh xe lập tức thi hành mệnh lệnh, có chút thương hương tiếc ngọc nào, túm lấy cánh tay Ninh Tú Ngọc ném tới bên đường, kéo ra vệt máu dài đường. Loại hành vi này trực tiếp chọc giận quần chúng, quần chúng ào ào chửi ầm lên, nhưng lại ai dám cản giá, ai chịu làm chim đầu đàn.

      Xe ngựa của Mộ Khanh Hoàng kiêu căng bỏ , quần chúng đằng sau tức chết được, lại chẳng biết từ lúc nào, Ninh Tú Ngọc bị người khiêng .

      - -

      Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, lời đồn từ Triều Dương quận chúa tư thông với Đường Bá Tử biến thành Triều Dương quận chúa phóng đãng lẳng lơ, hoang dâm vô độ, thành người phong lưu có thể sánh với Sơn công chúa (1).

      (1) Sơn công chúa: tên là Lưu Sở Ngọc, là Nam triều Tống công chúa thời Nam Bắc triều, con của Hiếu Vũ đế Lưu Tuấn, chị ruột của Tiền Phế Đế Lưu Tử Nghiệp. Sơn Công chúa nổi tiếng là mỹ nhân tuyệt sắc, được người đời xưng tụng là “đệ nhất mỹ nhân” thời Nam Tống, đồng thời cũng nổi tiếng là dâm loạn phóng đãng. (mọi người muốn biết thêm cứ việc google từ khóa “Sơn công chúa” là ra heng.)

      "Ta với ngươi, huynh đệ của em trai của vợ ta hồi trước là làm người chăm sóc ngựa trong Trường Ninh Hầu phủ, vị huynh đệ đó trông rất khôi ngô tuấn tú. Có lần chải lông cho ngựa, cả người ướt sũng, bị Triều Dương quận chúa trông thấy, ngay đêm đó Triều Dương quận chúa liền triệu huynh đệ kia vào trong trướng dây dưa, điên loan đảo phượng, làm làm lại đến mức huynh đệ kia của ta mất mất nửa cái mạng luôn.”

      “Thiệt .” Mọi người vây xem đầu tiên là giật mình, sau đó ai nấy đều lập tức cười bỉ ổi.

      “Phóng túng đến mức đó cơ à.”

      “Sao lại làm thế được nhỉ.”

      “Có phải là quận chúa, công chúa hoàng gia nào cũng phong lưu như rứa ?”

      “Vị huynh đệ này, ngươi đúng rồi.”

      “Vậy chả phải là mấy phò mã quận mã kia đều bị cắm sừng giống mấy nam nhân của kỹ nữ à.”

      Trong quán trà lớn ven đường, mấy người nam nhân hăng say đâu, chợt thấy roi quất tới, đánh cho những người này chạy trối chết.

      Bọn họ há lại chịu thua thiệt, nhưng đợi đến khi trông thấy kẻ đứng ngăn ở cửa quán trà là quan gia mặc phi ngư ngục, eo đeo tú xuân đao, lập tức sợ sệt dám lên tiếng.

      Nam nhân truyền tin đồn đầu tiên vừa thấy người nọ, lập tức sợ che kín mặt muốn chạy.

      "Đứng lại!" Lục Cửu quất roi tới, quấn lấy cổ nam nhân kia, mạnh mẽ kéo ngã xuống đất, chân đạp lên gáy , : "Là ai sai ngươi tung tin đồn?"

      " có, có ai hết, tiểu nhân chỉ nghe người khác thôi.”

      Lục Cửu cười lạnh tiếng, với nhóm hiệu úy theo đằng sau: "Bắt lại."

      Nam nhân tung tin đồn nhảm bị dọa cho xanh mặt, khóc : "Quan lão gia đừng bắt ta, đừng bắt ta. Ta , ta hết. Ta là tạp dịch nhà bếp trong phủ của Lâm An công chúa, phụng lệnh công chúa ra ngoài đây kể chuyện. Nhưng những lời ta đều là mà, ai cũng vậy hết.”

      "Người khác đều như vậy cho nên đó chính là lời ? Hôm nào ta cho người lan truyền rằng ngươi là thái giám, ngươi liền là thái giám à. Mang ."

      “Vâng.”

      "Ta là người trong phủ Lâm An công chúa, các ngươi thể bắt ta." Nam nhân hô to.

      "Vậy cứ để cho Lâm An công chúa tự mình đến Trấn phủ tư chiếu ngục đón ngươi ha. Chúng ta dựa vào chứng cớ mà chuyện, đúng là đúng, sai là sai, nếu đúng tự có Thánh thượng định đoạt, nếu nguyên đám các ngươi cứ chờ mà bị cắt đứt lưỡi .”
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh57 others thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      chuyện càng to càng tốt, càng to mụ già kia càng thảm, cứ tự cho là m thông minh, loại già mà k nghiêm, con m đẻ ra mà bảo quái. loại như mụ này tốt nhất k cho chết mà phải bắt mụ sống bằng chết
      AikoNguyen, laulaDiệp Nhược Giai thích bài này.

    5. OliveHD

      OliveHD New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      19
      lọt hố
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :