1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Hai cha con vị Trường Ninh hầu này hay đấy.
      Cha câu cũng con dâu, hai câu cũng con dâu.
      Con tiếng tiểu phượng hoàng của con, hai tiếng cũng tiểu phượng hoàng của con.
      Tự tin biết lấy đâu ra khi người ta còn chưa biết có vào cửa phụ tử nhà này .
      :yoyo67::yoyo67::yoyo67:

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Ế bà già điên kia tính làm gì thế? ta phi, Lục mạo ko xứng đáng làm đàn ông, đầu có bị nhúng nước ko vậy? ở đâu ra ngoại tình rồi có thai, cmn ... đâu có như mi có thê tử rồi còn quyến rũ thê tử của người ta, ăn ở chung chạ khiến người ta có thai? mình làm dc mà người ta làm ko dc à?... ôi muốn chửi thề ghê. thanks edit nha. đè ra hun. chụt chut moah moah. truyện hay quá à,
      AikoNguyenDiệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 26: Ban đêm do thám Liên Viên (ba)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đêm trăng do thám khuê phòng nương nhà người ta, chỉ cần nghĩ đến cũng thấy vô cùng kích động.

      Lục Cửu hành lang lát đá xanh, biết đây là đâu, nương theo ánh sáng nhìn ngó tứ phía, ý cười mặt hề giảm bớt chút nào.

      Hòa ly, đối với tiểu phượng hoàng mà đây là chuyện bi thương bất đắc dĩ, nên cảm thấy khổ sở thay cho tiểu phượng hoàng, nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng. biết những suy nghĩ này của mình hết sức hèn hạ, nhưng đó chính là những cảm nghĩ lòng của .

      lượn lờ trong Liên Viên lúc mà vẫn ai phát ra , Lục Cửu vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy lo lắng. Tối nay, người đến đây là còn được, có ý xấu, chỉ là dưới kích động, khẩn cấp muốn nhìn trộm tiểu phượng hoàng mà thôi, nhưng lỡ như mai mốt có gian tặc đến đây biết làm sao đây.

      được, sau này hàng đêm phải đến đây trông giữ tiểu phượng hoàng mới có thể yên tâm được.

      Mọi chuyện đều chỉ vì nghĩ cho an nguy của tiểu phượng hoàng mà thôi, cứ quyết định thế .

      Lục Cửu nắm chặt tay lại, cười méo cả miệng.

      Xuyên qua cửa tròn, băng qua rừng trúc, chợt thấy hồ nước, phía đông hồ nước chiếu rọi hình ảnh của ngọn đèn, đến hướng đông tìm ngọn đèn lại thấy cây hoa hồng, lá vàng phất phới như lông phượng hoàng, hoa đỏ như mào phượng, nhánh cây treo dãy đèn lồng, dưới ánh đèn sáng rực là bộ bàn ghế đá, tiểu phượng hoàng mình đứng đó cắm hoa?!

      Nửa đêm cắm hoa, quả nhiên tiểu phượng hoàng của phải là người bình thường.

      Bẻ hai lá chuối cản trước mặt, Lục Cửu lén lén lút lút di chuyển đến sau khóm cây hoa hồng, cứ thế ngồi xổm xuống ở vị trí gần tiểu phượng hoàng nhất mà bị phát , chịu đựng muỗi đốt, vui vẻ nhìn lén.

      bàn đá bày đủ loại hoa cỏ, ở giữa là lư hương Bác Sơn (1), có khói tím lượn lờ bốc lên từ đó, khiến những con muỗi bay vo ve quanh đấy ngửi thấy mùi khói đều bối rối đập cánh bay vòng .

      (1)Lư hương Bác Sơn: là đồ dùng được dùng để đốt hương thơm ở Trung Quốc thời Hán, Tấn, thường được làm bằng đồng thau hoặc gốm sứ, có nắp cao và nhọn, được chạm rỗng, tạo hình núi non trùng điệp, ở giữa có đủ các loài chim thú, tượng trưng cho ngọn núi tiên biển trong truyền thuyết – núi Bác Sơn (thời xưa lưu truyền có ba ngọn núi tiên là Bồng Lai, Bác Sơn, Doanh Châu). Khi đốt hương trong lư, khói tỏa ra từ những chỗ được chạm rỗng hình núi non ở nắp, giống như tiên khí bay lượn, khiến cho người ta có cảm giác như mình ở cõi tiên. Hình:

      [​IMG]

      Tối nay Mộ Khanh Hoàng mặc chiếc áo đơn màu đỏ, cổ áo trước bên phải thêu hoa xen lẫn với những đám mây như ý, eo đeo chuỗi hạt trân châu, theo cử động của cánh tay nàng mà dao động thành nhiều hình ảnh đẹp mắt, bên dưới là thân váy màu ánh trăng tô điểm bằng những chuỗi ngọc lấp lánh, váy thêu bươm bướm, dưới ánh sáng mờ ảo trông sống động như .

      Ngắm y phục xong, Lục Cửu lại bị ngón tay Mộ Khanh Hoàng hấp dẫn, trắng thuần mảnh mai, đặc biệt là khi nàng cầm đóa hoa hồng lên, màu đỏ diễm lệ, màu trắng nõn nà, khiến cho người ta muốn ngậm vào miệng cắn cho phát.

      Lục Cửu ngồi bệt xuống đất, thầm chuẩn bị ở lại trọn đêm nay với Mộ Khanh Hoàng.

      "Còn chịu ra đây à?"

      Tim Lục Cửu bỗng chốc đập ‘thịch’ cái, chậm rãi dùng lá chuối che mặt , định bịt tai trộm chuông (1).

      (1)Bịt tai trộm chuông: Bắt nguồn từ tích có kẻ lấy được quả chuông, mang nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy. Ý của câu này là tự lừa dối mình nhưng lại dối được người khác.

      " ra , ta biết là ngươi đến.” Mộ Khanh Hoàngbưng chén ngọc lên, ngón tay trắng thuần ngâm trong bát lúc rồi nhấc ra, vẩy vẩy nước lên hoa, cất giọng gọi tiếng "Ngọc Khê".

      Tiếp theo, Ngọc Khê dắt theo ba người Ngọc Loan, Ngọc Châu, Ngọc Khinh, từ trong chỗ tối ra. Sau khi Ngọc Khê đến gần bụi hoa, cười cười đẩy khóm mẫu đơn ra, "Thế tử, mời.”

      Ngọc Châu bê bình hoa , Ngọc Khinh thu dọn bàn đá sạch , Ngọc Loan đặt hộp cơm lên bàn đá rồi lấy bầu rượu, chén rượu cùng vài món điểm tâm từ trong hộp ra.

      Mặt Lục Cửu nóng như lửa đốt, ném lá chuối , ngượng ngùng bước ra.

      “Ta trèo tường vào mà, sao nàng biết được?”

      Mộ Khanh Hoàng cười : "Ngươi tưởng sân viện này của ta là nơi mà ai cũng vào được à?”

      “Vậy, vậy là nàng đợi ta?” Đè nén trái tim đập ‘thình thịch’ mạnh mẽ, Lục Cửu nâng đôi mắt phượng trong trẻo sáng ngời nhìn Mộ Khanh Hoàng.

      "Ngồi ."

      Lục Cửu ngoan ngoãn ngồi xuống, liếc mắt nhìn rượu nhạt điểm tâm bàn, trái tim kích động như muốn nhảy hẳn ra ngoài.

      Bốn nha hoàn lui đến mái đình giữa hồ, Mộ Khanh Hoàng đích thân rót chén rượu cho Lục Cửu rồi mở miệng, "Ta hy vọng lần này là lần cuối cùng."

      Thoáng chốc, lòng lạnh như băng, nụ cười mặt cứng lại, mắt phượng cũng mất hào quang.

      cúi gằm đầu, ỉu xìu xìu.

      Mộ Khanh Hoàng nhìn bộ dáng ủ rũ này của , trong lòng biết nghe hiểu những lời nàng ám chỉ, liền cười cười sang chuyện khác, “Có câu, hổ phụ sinh khuyển tử, ta thấy về mặt quân , ngươi còn có thiên phú hơn cả phụ thân ngươi, ngươi nghĩ tới chuyện nắm giữ binh quyền à? Lúc say gối đầu lên chân mỹ nhân, lúc tỉnh lại làm đại tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, oai phong biết mấy. Ngươi vốn là quân tịch (1), lại là con cháu công thần, chức Trung võ giáo úy, chỉ cần ngươi muốn, tay nắm đại quyền phải là chuyện khó.”

      (1)Quân tịch: Người trong quân đội, là loại thân phận thuộc về quân nhân.

      Mà ta, ta giúp ngươi.

      Câu cuối cùng này, Mộ Khanh Hoàng chỉ thầm nghĩ trong đầu chứ ra, nàng muốn Lục Cửu hiểu lầm.

      Lục Cửu mím môi , nâng ly rượu lên uống ừng ực, hơi châm chọc : "Làm Đại tướng quân tốt chỗ nào chứ, tin phải chỉ có thể làm hùng hết thời thôi sao.”

      Lòng Mộ Khanh Hoàng thoáng chua xót, nhớ tới kết cục của trong kiếp trước, rốt cuộc là hoàng đệ có lỗi với , nhịn được : “ ngày ta còn sống, cho dù có phải liều mạng đến chết, cũng để cho ngươi phải rơi vào kết cục đó.”

      Lục Cửu bất chợt ngẩng đầu lên, nhìnMộ Khanh Hoàng, trong lòng cảm động, lại rủ mắt xuống, giọng mang vẻ chán chường: “Ta mà là hùng gì chứ, cẩu hùng mà thôi. Hổ phụ sinh khuyển tử gì đó, đem áp dụng người ta là chuyện thể thực được. Đánh đánh giết giết, ta cũng thích, ta chỉ thích đánh cầu chọi dế mà thôi.”

      " thích à.” Mộ Khanh Hoàng cẩn thận nhìn Lục Cửu, uyển chuyển khuyên nhủ: "Làm hoàn khố có tiền đồ gì đâu, lúc phụ thân ngươi còn sống, có thể che chở ngươi, nhưng nếu ngày nào đó, ông ấy còn, ngay cả chút ít gia sản ngươi cũng giữ nổi, đâu có tốt như làm Đại tướng quân nắm giữ binh quyền. Ngươi xem có đúng ?”

      Lục Cửu lại ngước mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng lần nữa, thấy thái độ của nàng đối với đúng là nhàng, dáng vẻ cẩn thận như sợ sai gì đó khiến phản cảm, nhịn được siết chặt hai đấm rồi thoắt cái lại buông ra, lén cong môi cười.

      Thoáng cái sửa tư thế từ ngồi ngay ngắn thành ngồi chồm hổm, Lục Cửu tự rót cho mình chén rượu, cầm đôi đũa bạc, bắt đầu ngả ngớn ăn uống, "Gia tài ấy à, ai muốn người đó cứ lấy , ta chỉ để ý coi bụng mình có được ăn no hay thôi. Dù sao đời này cũng có con cái kế thừa, haiz, thay vì để người khác chiếm lợi, chi bằng lúc ta còn sống cứ dùng sức tiêu xài, dù sao cha ta cũng lắm tiền mà, lúc đánh quân Nguyên cha ta cuỗm được ít vàng bạc tài bảo từ chỗ đại tướng quân Nguyên đấy, chậc, ta phải tiêu cho hoang mới được, ta có ăn cả đời cũng ăn hết mất.”

      Mắt thấy tên trứng thối này càng ngày càng rơi vào con đường sa đọa, Mộ Khanh Hoàng sốt ruột, “Sao lại có con chứ, ngươi cứ sinh đứa là được mà.”

      Lục Cửu liếc Mộ Khanh Hoàng cái, “Người con ta thích lại gả cho ta, đào đâu ra người sinh con cho ta đây.”

      Mộ Khanh Hoàng cứng họng, nghiêng mặt dám nhìn Lục Cửu.

      Lục Cửu đắc ý cười, uống chút rượu, ăn ít điểm tâm, bên cạnh lại có nữ nhân mình thích, cảm thấy đây mới chính là cuộc sống của con người, vô cùng tiêu dao.

      “Cưới, cưới nữ nhân khác . Lục Bỉnh tướng quân chỉ có mỗi đứa con trai là ngươi, nếu ngươi có con, vậy đại phòng các ngươi phải là tuyệt hậu sao. Cuối cùng chỉ có nhị thúc, tam thúc của ngươi được lợi, hai người chú kia của ngươi chả phải hạng tốt lành gì.”

      Kiếp trước, sau khi Lục Cửu chết, Lăng Thị vừa mất chồng vừa mất con, khó đè nén bi thương, ngay vào đêm nhận được tin Lục Cửu chết trận, lập tức treo cổ tự tử. Sau đó, Lục Từ Thị làm chủ, chia hết tài sản của đại phòng cho nhị phòng cùng tam phòng.

      Mà nhị phòng với tam phòng được nhận tài sản của đại phòng, lại ai tới nhặt xác Lục Cửu.

      Dò xét đến đây, Lục Cửu bật cười ha hả, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy khó hiểu, "Ngươi cười gì thế?”

      Lục Cửu nhìn Mộ Khanh Hoàng, nâng chén kính nàng, "Cám ơn."

      Cám ơn nàng nhặt xác chôn cất ta.

      Cám ơn nàng hao tâm tổn trí nhắc nhở chỉ điểm ta.

      "Cám ơn chuyện ta khuyên ngươi sinh con?" Mộ Khanh Hoàng cẩn thận .

      phải, phải." Lục Cửu tiếp tục ra vẻ ngả ngớn, cười liếc Mộ Khanh Hoàng, "Cám ơn nàng nhắc nhở ta rằng hai ông chú kia của ta phải là người tốt."

      "Ngươi tin ta?"

      "Chỉ cần là nàng , ta đều tin."

      “Vậy, vậy lời “ ra làm Đại tướng quân tốt hơn chút” sao, ngươi cảm thấy thế nào?" Mộ Khanh Hoàng nhân cơ hội quay về chủ đề chính.

      "Làm tên ăn chơi rất tốt.” Lục Cửu kiên định .

      Mộ Khanh Hoàng nhíu mày, "Làm tên ăn chơi, sống phóng túng quả thực rất tiêu dao."

      Lục Cửu nín cười, liếc nhìn Mộ Khanh Hoàng vắt hết óc muốn khuyên nhập ngũ, càng nhìn càng thấy đáng , đành lòng làm khó nàng, liền chỉ điểm chút: “ ra làm Đại tướng quân cũng có chỗ tốt, giống như nàng , có thể chỉ huy thiên quân vạn mã. Đáng tiếc tại chỉ có phía bắc mới có chiến , mà ở đó có Yến vương trấn giữ, cần đến ta."

      Vừa nhắc tới Yến vương, sắc mặt Mộ Khanh Hoàng liền trầm xuống, Lục Cửu thấy vậy cũng xác định chắc chắn. Hèn chi tiểu phượng hoàng lại quyết đoán muốn hòa ly đến vậy, hóa ra nàng cũng giống ta.

      “Nếu như ta có đám con trai con , chừng ta cố gắng phấn đấu nắm lấy binh quyền. Đáng tiếc người con mà ta thích lại chịu sinh con cho ta, haiz, là bi thảm lớn nhất của đời người mà. Ta vẫn nên ra sức hoang phí gia sản của cha ta thôi, đỡ phải để người khác hưởng lợi.”

      "Ngươi đúng là đồ trứng…” Mộ Khanh Hoàng kịp thời ngậm miệng, trừng Lục Cửu.

      “Nàng mà còn trừng ta nữa ta suy nghĩ đâu đâu đấy.” Lục Cửu biết xấu hổ cười.

      Bị Lục Cửu làm cho hơi tức giận, Mộ Khanh Hoàng biết tối nay thể nào khuyên được nữa, bực mình : "Ngọc Loan, tiễn khách."

      Nàng xoay người định , lại bất chợt quay đầu lại cảnh cáo Lục Cửu, “Còn trèo tường vào nữa, ta thả chó."

      Lục Cửu nhảy xuống khỏi ghế đá, cười ha ha rồi bỗng bất chợt ôm lấy mặt Mộ Khanh Hoàng, hôn lên cái.

      "Vô liêm sỉ!" Mộ Khanh Hoàng vô cùng tức giận, vung tay tát.

      Lục Cửu bắt lấy bàn tay có ý định “hành hung” mình, mắt phượng kiên nghị, mỉm cười , "Mộ Khanh Hoàng, nàng nghe cho đây, đời này ta chỉ cưới nàng, chỉ muốn nàng sinh con cho ta. Nếu , ta thà rằng đoạn tử tuyệt tôn."

      "Ngươi!" Mộ Khanh Hoàng kinh ngạc sững sờ.

      Lục Cửu quẳng những lời này lại, hiên ngang rời .

      Hôm sau, Lục Cửu theo Lục Bỉnh đến gặp Thánh thượng, Lục Mạo say rượu đến gần giữa trưa mới từ giường đứng lên, ánh mặt trời len qua song cửa sổ, chiếu vào hai mắt , Lục Mạo kinh hãi, "Chết rồi!”

      Giờ điểm danh ở Hàn lâm viện, trễ khắc cũng bị phạt đứng, Lưu Khiêm đại nhân nghiêm khắc cực kỳ.

      “Người đâu.” Lục Mạo cất giọng gọi người vào hầu hạ.

      Màn trúc thoáng động đậy, Ninh Tú Ngọc đến, "Cuối cùng biểu ca cũng tỉnh rồi, mau ra đây, ngoại tổ mẫu có chuyện muốn hỏi huynh.”

      “Huynh phải chạy điểm danh, kịp thời gian nữa, tan triều hôm nay trở về bái kiến tổ mẫu."

      "Mạo Nhi, con lại đây.”

      Ngay lúc đó, giọng Lục Từ Thị truyền tới từ phòng khách.

      Lục Mạo liếc mắt nhìn ánh nắng chiếu đất, biết hôm nay trễ quá rồi, thôi cho trễ đến cùng, sửa soạn sơ lược qua chút rồi ra bái kiến Lục Từ Thị.

      "Mạo Nhi, đêm qua con có với bà, Mộ Khanh Hoàng cấu kết với Lục Cửu, lỡ lầm mang thai, chuyện này hay ?”

      Những chuyện chứng kiến đêm qua bất chợt lên trong đầu, Lục Mạo châm biếm cười tiếng.

      Lục Từ Thị vừa thấy vẻ mặt này của Lục Mạo, trong lòng cũng xác định, nở nụ cười, hỏi tiếp: “Con có chứng cớ ?”

      “Từ khi thành thân đến giờ, con chưa từng chạm đến nàng ta lần nào.” Lục Mạo thản nhiên .

      “Rất tốt!” Lục Từ Thị vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.

      Đúng vào lúc này, đại nương tử chưởng trong nội viện vội vàng hấp tấp xông vào, "Lão tổ tông, hay rồi, cẩm y vệ xông vào phủ muốn bắt nhị gia."

      "Cái gì?!" Lục Từ Thị, Lục Mạo, Ninh Tú Ngọc đều quá sợ hãi.

      Đại nương tử chưởng kinh hoàng lặp lại thêm lần, "Cẩm y vệ muốn bắt nhị gia, vào nhị môn rồi.”

      “Ả làm vậy là muốn đuổi tận giết tuyệt đây mà!” Lục Từ Thị ôm ngực, đặt mông ngồi lại lên ghế.

      “Nàng ta, phải nàng ta có người khác rồi à, vì sao còn muốn đối phó chúng ta." Ninh Tú Ngọc che miệng lại, đôi mắt rưng rưng, bi thương nhìn Lục Mạo.

      " chiếm được phải hủy diệt sao..." Lục Mạo cười khổ, "Cũng được, ta theo bọn họ, bất kể là tội danh gì, ta đều ôm vào người, tuyệt đối liên lụy đến người trong nhà."

      " được!" Lục Từ Thị vội vàng .

      Nhưng quyền quyết định cũng thuộc về bà.

      Tống thiên hộ đứng ngoài cửa cất giọng : "Lục Mạo ở đây, tróc nã quy án!"
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh60 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 27: Uy hiếp

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Trong Liên Viên toàn là vườn hoa với cây cối xanh um tươi tốt, đặc biệt là vào hai mùa xuân hạ, trăm hoa đua nở, khiến người ta có cảm giác như mình trong biển hoa.

      Đây là trong những sân viện nổi tiếng ở Kim Lăng, quả là danh xứng với thực.

      Mộ Khanh Hoàng con đường , ngẩng đầu liền nhìn thấy hoa phượng hoàng màu đỏ cam che lấp cả bầu trời, vào lúc giữa trưa là khi mặt trời nóng rực nhất, nhưng trong Liên Viên lại có bóng râm ở khắp nơi.

      Mộ Khanh Hoàng gỡ đóa hoa phượng hoàng rơi búi tóc của mình xuống, cầm vuốt vuốt trong tay, cười : “Mấy ngày hè nóng nực này mà được ở Liên Viên tránh nắng còn gì tốt hơn được nữa, đợi khi nào phụ thân rảnh rỗi, ta muốn mời phụ thân, mẫu phi cùng Duẫn Hoàng đến đây chơi mấy ngày."

      Ngọc Loan cười, xoa xoa nhị hoa, “Mùa hè nghỉ mát ở đây đương nhiên là rất tốt, nhưng nô tỳ chỉ sợ đến mùa đông lạnh lắm.”

      sao, ta dạo qua vòng, phát ra mùa xuân mùa hạ ở Liên Chử Bích Ba các là mát nhất, cây phượng hoàng mọc tốt cực, to cao che khuất cả bầu trời, che hết toàn bộ Liên Chử các. Mà ở đó, ngay trước cửa, cách cái cổng tròn chính là ao sen, gió đưa hương sen tới, có thể xua tan những nóng nảy buồn bực trong lòng. Còn đến mùa thu đông, chúng ta cứ ở trong Bộ Bộ Liên đường, trong cả sân viện này, chỉ có ở đó là có cây cối che khuất, đến mùa đông, ánh nắng có thể chiếu thẳng vào mái ngói phòng.”

      “Vẫn là quận chúa xem xét cẩn thận, nô tỳ theo quận chúa dạo nửa ngày, trong mắt toàn là đủ các sắc hoa, hận thể mọc ra thêm vài con mắt nữa đây.”

      “Gấp gì chứ, sau này em còn có khối thời gian, cho ngắm đến ngán luôn. , chúng ta đến Tấn Vân lâu xem bọn Ngọc Khê dọn dẹp xong xuôi chưa.”

      Vừa chuyện, chủ tớ hai người vừa từ nhà thuỷ tạ, băng qua cây cầu đá, lại qua cái cổng tròn, đến ngoại viện. Ngoại viện của Liên Viên giống với những phủ đệ khác, bởi vì Liên Viên được xây với mục đích dùng cho du ngoạn nghỉ mát, cho nên thực có kiểu dáng của sân viện, mà thiên về kiểu thoải mái hơn. Nơi đây trang trí bằng hòn non bộ cùng hoa và cây cối, xen kẽ cách hợp lý, tạo nên phong cảnh tự nhiên.

      Tấn Vân Lâu có ba tầng, nửa giấu mình trong tán cây phượng hoàng. Từ bên ngoài Liên Viên, người đường ngẩng đầu có thể trông thấy mái ngói cong cong của Tấn Vân Lâu. Các danh sĩ tiền triều từng dùng nơi này để cất trữ sách, nay Mộ Khanh Hoàng cũng định mở lại lầu các này. Nàng trữ sách, mục đích nàng mở lầu này là để các học sinh chăm chỉ hiếu học có thể tới đây đọc sách.

      Nếu có học sinh nào có thể lọt vào mắt nàng, nàng vui lòng giúp đỡ người ấy thi lấy công danh.

      Ngoài ra, nàng mở Tấn Vân Lâu cũng vì muốn chọn lựa nhân tài cho hoàng đệ.

      tại bên cạnh hoàng đệ phần lớn là con cháu của công thần, mấy công tử này hầu hết là con ông cháu cha, quan hệ với hoàng thất cũng vô cùng mật thiết, xương gãy gân cũng tổn thương, khó mà phân biệt lớp nào với lớp nào. Nhưng đồng thời, họ vừa có quan hệ gần gũi với phụ thân, lại cũng có quan hệ với Yến vương Mộ Kiêu, nếu chiến tranh nổ ra, chừng trong số những người kia, những gia tộc kia có người làm phản, thình lình đâm đao sau lưng.

      Vì thế, nàng định “nhuận vật tế vô danh” (1) mà thu thập nhân tài.

      (1) câu trong bài thơ “Xuân dạ hỉ vũ” của Đỗ Phủ, cùng với câu trước là “”Tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô danh”, nghĩa là ‘theo gió xuân lén lút lẻn vào trong đêm, lặng yên tưới mát vạn vật’.

      Nàng lấy thân phận con thái tử, chị của hoàng tôn, ban ơn cho lớp con cháu của những gia đình nghèo khổ này, sau này nếu có thời điểm cần dùng đến bọn họ, bọn họ ra mặt chuyện thay.

      Nàng ở phía sau màn, làm chim đầu đàn, lại mơ hồ nắm giữ quyền phát biểu, đây là kết quả nàng muốn, chỉ hy vọng tất cả mọi chuyện có thể thuận lợi như nàng nghĩ.

      Thấy Mộ Khanh Hoàng dắt theo Ngọc Loan tới, hai người Ngọc Khê, Ngọc Châu tiến lên thi lễ, Ngọc Khê bẩm báo : "Quận chúa, chuyển hết giá sách lên lầu hai lầu ba, có thể cho thêm sách vào đấy rồi.”

      "Vậy bắt đầu chiêu mộ người đến chép sách , trước tiên chép lại mấy cuốn sách do ta chép tay từ Văn Uyên các thành bộ rồi cất bộ đó trong Tấn Vân Lâu, sau đó dán bố cáo, chúng ta thu mua sách chép tay.”

      “Vâng.” Ngọc Khê đáp ứng.

      "Quận chúa quận chúa, trái ngược với Tấn Vân Lâu, Tuyên Võ Lâu lại trống huơ trống hoác, chi bằng chúng ta cũng dọn dẹp nó chút .” Ngọc Loan hưng phấn .

      Ngọc Châu liền trêu ghẹo : " phải chỉ là dọn dẹp lầu các thôi sao, sao muội lại cao hứng đến thế?”

      “Muội cũng chẳng biết nữa, chỉ là trong lòng cảm thấy rất kích động, rất muốn làm trận lớn.”

      Mộ Khanh Hoàng bật cười, “Sau này có lúc các em bận tối mặt tối mũi thôi, mấy bà chưởng của ta à.”

      "Quận chúa, người định gả bọn em sao? Khi nào chứ?” Ngọc Loan vội hỏi.

      “Sao thế, đợi được nữa à?” Mộ Khanh Hoàng cười khẽ.

      "Nào có đâu, còn phải là do nô tỳ lo liệu Tấn Vân Lâu thay quận chúa sao, gả cho người ta tiện hơn rất nhiều."

      Ngọc Châu cười đẩy Ngọc Loan cái, “Muội đúng là tiểu nha đầu quỷ quái biết xấu hổ.”

      “Tỷ cũng là tiểu nha đầu quỷ quái.” Ngọc Loan cùng Ngọc Châu hi hi ha ha đùa giỡn.

      “Thôi đừng náo loạn nữa, nghe quận chúa phân phó .” Ngọc Khê thấp giọng khiển trách.

      Hai nha đầu liền lè lưỡi, thành đứng im.

      Mộ Khanh Hoàng nhìn qua Tấn Vân Lâu nằm phía bên phải Tuyên Võ Lâu ở xa xa, suy nghĩ chút : "Ngọc Loan sai, chúng ta cũng có thể sử dụng Tuyên Võ Lâu. có văn sĩ, sao có thể thiếu võ sĩ, nhưng lại thể trực tiếp chiêu mộ võ sĩ, vậy lấy danh nghĩa chiêu mộ hộ viện mà tuyển người, hoặc là chiêu mộ người có bản lĩnh đặc biệt. , thể dùng hai chữ 'chiêu mộ' được."

      Hai chữ 'chiêu mộ' quá ràng, xử lý đúng đánh rắn động cỏ.

      Ngọc Loan bĩu môi : “Có thể làm giống như kiểu đoán đố đèn nhận được hoa đăng vào tết Nguyên Tiêu , ừ, đúng vậy, ai được hạng nhất liền được thưởng bạc hoặc là phần thưởng gì khác, đến lúc đó Liên Viên của chúng ta nhất định là còn náo nhiệt hơn cả chợ đèn hoa dịp tết Nguyên Tiêu.”

      "Liên Viên là nơi ở của quận chúa, sao có thể cho phép bất cứ ai cũng vào được như thế, còn ra thể thống gì nữa.” Ngọc Khê bác bỏ.

      Ngọc Loan trề môi, lén nhìn Mộ Khanh Hoàng, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Mộ Khanh Hoàng, thấy Mộ Khanh Hoàng cười cười với mình, nàng lập tức lại hứng thú, "Quận chúa, chủ ý mà nô tỳ nghĩ ra này có được ?”

      “Được, cái đầu này của em cũng còn nhanh nhạy đấy. Hàng năm chúng ta có thể tổ chức lần, cứ chọn ngay tết Nguyên Tiêu , ta treo giải, thưởng cho người mạnh nhất thiên hạ, người đọc sách giỏi nhất thiên hạ, người có công phu quyền cước tốt nhất thiên hạ, người đánh cờ giỏi nhất thiên hạ."

      đến đây, ba nha hoàn đều hưng phấn, Ngọc Loan nhảy lên vỗ tay cười, “Người đánh đàn hay nhất thiên hạ, người vẽ tranh đẹp nhất, người, người trồng trọt giỏi nhất.”

      Ngọc Châu “xì” tiếng bật cười, "Phía trước là cầm kỳ thư họa, đều là chuyện lịch tao nhã, cuối cùng muội lại bồi thêm người trồng trọt giỏi nhất, chẳng ra cái gì cả. Trồng trọt ai lại biết chứ, mấy người nông phu nông phụ kia đều biết hết, nếu mà cho tỷ cái cuốc tỷ cũng biết ấy chứ.”

      Ngọc Loan chu môi hừ tiếng với Ngọc Châu, "Tỷ, tỷ, tỷ tóc dài mà kiến thức ngắn, trồng cũng phải biết cách trồng, biết trồng giống như cha của muội ấy. Cùng là mẫu ruộng lúa, nhưng cha muội trồng lại thu được nhiều hơn người khác đến mấy thạch. Năm nào mà mất mùa, nhà người ta đều thiếu lương thực, chỉ có nhà muội là thừa lương thực."

      “Muội theo quận chúa bao nhiêu năm rồi, tỷ cũng tin cha muội còn tự mình trồng lúa.” Ngọc Châu bĩu môi.

      Ngọc Loan gấp đến đỏ mặt, ôm cánh tay Mộ Khanh Hoàng : “ mà, mà quận chúa, bây giờ cha em vẫn còn tự trồng lúa đó. Mặc dù nhờ có ân huệ của quận chúa mà trong nhà trở nên khá giả hơn, nhưng mà cha của em cả đời đều muốn gần gũi với đất đai lúa nước.”

      "Đừng sốt ruột, ta tin em mà.” Mộ Khanh Hoàng vỗ vỗ đầu Ngọc Loan.

      “Dân coi thức ăn bằng trời, biết làm ruộng cũng là loại bản lĩnh.” Mộ Khanh Hoàng cười : “Từ giờ chúng ta cứ treo giải thưởng tìm người giỏi nhất gì gì đó trong thiên hạ, ví dụ như năm nay Giáp là người giỏi nhất thiên hạ gì gì đó nên được thưởng. Nếu đến tết Nguyên Tiêu năm sau có người đến với ta, còn lợi hại hơn cả Giáp, vậy … Được rồi, còn phải chuẩn bị cái thẻ bài tượng trưng cho thân phận nữa, ai được hạng nhất liền đưa cho người đó, biến thành loại vinh dự. Tốt nhất là cái thẻ bài này do hoàng tổ phụ ban.”

      hồi, Mộ Khanh Hoàng cũng cảm thấy hưng phấn, “ thẻ bài phải khắc ký hiệu của Liên Viên chúng ta, danh tiếng Liên Viên chúng ta càng lớn, danh tiếng của người đứng đầu Liên Viên là ta cũng lên theo.”

      Mà danh tiếng, chính là lực ảnh hưởng.

      Quân bất kiến (1) thời Ngụy Tấn, dân chúng bình dân luôn kính sợ và hướng tới sĩ tộc, mặc kệ thế gia danh sĩ làm gì cũng có rất nhiều người làm theo phong trào.

      (1) Quân bất kiến: Trong bài thơ ‘Hành lộ nan’ của Lý Bạch, nghĩa là người thấy.

      Nếu danh tiếng của Liên Viên lan xa, chắc chắn hấp dẫn được càng nhiều văn sĩ võ sĩ đến, bọn họ đều là nhân tài đó nha.

      ", chúng ta về Liên Chử các bàn bạc kỹ hơn, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nhất định có thể hoàn thiện thêm.”

      Đúng vào lúc này, Ngọc Khinh vội vã bước từng bước đến, thấy Mộ Khanh Hoàng liền hành lễ trước rồi mới : "Quận chúa, Lục Từ Thị của Trường Ninh Hầu phủ muốn gặp người. Bà ấy , nếu người gặp bà ấy, bà ấy công khai chuyện xấu của người ra cho tất cả mọi người đều biết, bà ấy bà ấy biết vì sao đột nhiên người lại hòa ly."

      Trong lòng Mộ Khanh Hoàng ‘lộp bộp’ tiếng, chẳng lẽ Lục Từ Thị biết chuyện nàng trùng sinh?

      thể nào!

      Chuyện này rất quỷ dị, cho dù nàng ra, trong mười người hết chín người cho rằng nàng chỉ đùa.

      Vì thế, Lục Từ Thị ‘bà ấy biết ’, nhất định phải là chuyện nàng trùng sinh.

      Còn về chuyện xấu?

      Mộ Khanh Hoàng cười lạnh, từ đầu đến cuối Mộ Khanh Hoàng nàng đều thẳng thắn vô tư, có gì phải giấu diếm.

      "Dẫn bà ta đến phòng khách, ta phải nghe xem bà ta muốn chuyện xấu gì của ta.”

      “Em nữa.” Ngọc Loan xắn tay áo, kéo Ngọc Khinh, vô cùng khí thế ra ngoài cổng.

      - -

      Phòng khách ở ngay phía sau Tấn Vân Lâu, trong vườn thược dược. Mộ Khanh Hoàng nghiêng người giường quý phi, ngẩng đầu có thể thấy được vườn hoa thược dược, đóa đóa chen chúc lẫn nhau, trông như đám mây mềm mịn.

      Màn trúc vang lên, Ngọc Loan dẫn Lục Từ Thị cùng tiểu Từ thị vào. Khi hai người cách Mộ Khanh Hoàng bức rèm che, Ngọc Loan đưa tay ngăn lại, ngạo nghễ : “Xin Từ lão phu nhân, Từ nhị phu nhân dừng bước, có lời gì cứ đứng đây là được.”

      "Mộ Khanh Hoàng, đây chính là cách mà ngươi được dạy dỗ à?” Lục Từ Thị gõ mạnh lên mặt đất, lạnh mặt .

      Mộ Khanh Hoàng quay mặt lại, cười khẽ, " cứ như là ngươi được dạy dỗ tốt lắm ấy.”

      “Sao ngươi lại dám chuyện với lão tổ tông như thế.” Mặt Tiểu Từ thị lộ vẻ giận dữ.

      "Đó là lão tổ tông nhà ngươi. Sao, mẹ chồng nàng dâu hai người các ngươi dắt tay nhau đến đây là để bàn luận về cách dạy dỗ à? Ngọc Loan, tiễn khách."

      “Được, vậy lão nhân gia ta liền thẳng vào vấn đề." Xuyên thấu qua khe hở của bức rèm che, nhìn Mộ Khanh Hoàng nằm nghiêng giường quý phi, bộ dáng dương dương tự đắc, Lục Từ Thị hận nghiến răng, nghĩ thầm, ta xem ngươi có thể đắc ý được đến khi nào, khi danh tiếng thối rồi, ta xem ngươi còn có mặt mũi sống đời này hay !

      “Mấy chuyện bẩn thỉu mà ngươi với Lục Cửu làm, ta đều biết hết. Tốt nhất là ngươi mau thả Mạo Nhi ra, ta khiến cho đôi gian phu tiện phụ các ngươi thân bại danh liệt!"

      Lục Từ Thị ngẩng đầu lên, dáng vẻ như tính trước hết cả.

      Bầu khí trong phòng khách thoáng ngưng trệ, chốc lát sau, Mộ Khanh Hoàng cúi đầu bật cười, “Cha con Lục Bỉnh đúng là người có chí."

      Lục Từ Thị vừa nghe thấy liền giận kềm được, vung tay hất mành trân châu ra, "Cái gì, nghiệt tử kia cũng tham dự vào?!"
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh53 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 28: Cười sặc sụa

      Edit: Diệp Nhược Giai

      “Gì cơ, ngươi vẫn chưa biết cơ à? Người tố cáo Lục Mạo hẳn là Lục Bỉnh tướng quân đấy.” Mộ Khanh Hoàng lướt nhìn trân châu rơi đầy đất, thản nhiên : “Người đâu, tới dọn dẹp chút , mất công lão phu nhân kích động quá mà bị trân châu làm cho trượt ngã, lỡ như bị thương hay chết ở chỗ ta tốt lắm đâu.”

      "Quận chúa ngài lo lắng rất đúng, bị người lừa gạt, chúng ta chết oan." Ngọc Loan lấy tay ra hiệu với nha hoàn canh giữ trong phòng, nha hoàn vén màn trúc lên, qua khe hở tiếng với nha hoàn vén rèm bên cạnh cửa, lát sau, Ngọc Khê liền dẫn theo hai nha hoàn nhị đẳng vào.

      Bị Mộ Khanh Hoàng chế nhạo, mặt tiểu Từ thị trương phồng lên, tím ngắt, nhưng chỉ giận mà dám gì. Ngược lại, Lục Từ Thị hoàn toàn tỏ vẻ sợ hãi, lạnh mặt : "Lão thân khuyên quận chúa nên bớt kiêu căng chút , đừng tưởng rằng ngươi là hoàng gia quận chúa ta dám tố cáo ngươi, cho dù có quan phủ nào dám hỏi tội đôi gian phu tiện phụ các ngươi, ta cũng vẫn muốn công khai ra ngoài. Công đạo tự ở trong lòng người, lòng dân chúng sáng trong như tuyết, trong mắt dung nổi hạt cát, quận chúa có bản lĩnh cứ việc giết sạch người trong thiên hạ !"

      Thấy Lục Từ Thị đầy vẻ chính khí lẫm liệt thể xâm phạm, trong bầu khí "trang nghiêm" này, nàng biết mình nên cười, nhưng thực là nhịn nổi, liền cười lên, tiếng cười thanh thúy vang vọng.

      Mộ Khanh Hoàng cười lại càng chọc giận Lục Từ Thị, bà tức đến toàn thân phát run, lồng ngực đau như bị xé, "Ngươi cười cái gì? cho cười!"

      "Lão phu nhân lại còn muốn quản ta cười hay cơ à. Mà sao ngươi cứ phải quản ta cười hay làm gì, chẳng lẽ lúc này ngươi nên nghĩ cách cứu người à?”

      ", ngài thể trúng gian kế của ả được, ả muốn ngài tức chết đấy.” Thấy Lục Từ Thị khó chịu ôm ngực, tiểu Từ thị sợ Lục Từ Thị có mệnh hệ gì, gấp rút thấp giọng khuyên giải.

      Bình tĩnh trở lại, Lục Từ Thị đứng thẳng lưng lên, cười lạnh : " Ngươi cười là vì thèm để mắt đến công đạo lòng người phải , ngươi vẫn cứ cho rằng ngươi là hoàng gia quận chúa có thể coi trời bằng vung phải . Ta cho ngươi biết, ngươi làm nhiều chuyện ác rồi, ngươi xem trời xanh có bỏ qua cho ai !"

      Mộ Khanh Hoàng ngạc nhiên, ít khi lại nở nụ cười, " , ta rất để ý đến công đạo lòng người, ta lại càng tin vào thiên đạo công bằng. Ngươi rất đúng, người nào làm nhiều chuyện ác, ôm nhiều ác ý, ngươi xem trời xanh có bao giờ bỏ qua .”

      "Mộ Khanh Hoàng, cái miệng của ngươi cứng đấy.” Nhìn khuôn mặt ra vẻ trấn định của Mộ Khanh Hoàng, Lục Từ Thị hiểm cười tiếng.

      “Rốt cuộc là miệng ta cứng hay là lòng của lão phu nhân ngươi ngay thẳng? Sao ngươi cứ nhất định phải hắt nước bẩn lên người ta, nhất định phải kéo ta xuống cho bằng được? Ta thể hiểu nổi, gả cho Lục Mạo nửa năm, ta tự cảm thấy ta làm tròn hai chữ ‘hiếu kính’ với ngươi, chưa từng mang thân phận quận chúa ra mà làm trái ý ngươi lần nào, nhưng sao ngươi lại đối với ta như vậy?”

      Đời này, nàng cũng động đến đầu ngón tay của Ninh Tú Ngọc, rốt cuộc vì sao lão thái bà này cứ phải gây khó dễ cho nàng?

      "Quận chúa quả là rất biết tự ngụy biện cho mình. Những gì ta đều là , ngươi đừng có mà giấu giếm, cũng càng đừng làm bộ trấn định. Ta ăn muối còn nhiều hơn cả ngươi ăn cơm, ta liếc qua cái là nhìn thấu ngươi rồi, giờ trong lòng ngươi nhất định là luống cuống phải , muốn giết mẹ chồng nàng dâu chúng ta để diệt khẩu phải ?” Lục Từ Thị bĩu môi, đắc ý : "Lúc ta tới sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, nếu trong vòng canh giờ mà ta vẫn chưa về, vậy chuyện ngươi thông dâm với Lục Cửu rồi lại giết người diệt khẩu đều lan truyền hết ra ngoài. Đến lúc đó, ta xem ai có thể bảo vệ cái mạng của ngươi.”

      Mộ Khanh Hoàng thở dài hơi, khẽ vuốt hàng lông mày đen, lại bật cười. Kể từ khi hai người mẹ chồng con dâu Lục Từ Thị bước vào, đây là lần thứ mấy nàng cười rồi? Cười đến mức cả người đều mềm nhũn ra, may mà nàng nằm nghiêng tháp quý phi. Nàng quay sang với Ngọc Loan tức sôi máu: "Loan nhi, mang ít mứt hoa quả trái cây đến cho ta ăn. Từ lão phu nhân rất biết cách kể chuyện cười, thậm chí còn giỏi hơn mấy bà kể chuyện trong quán rượu nhiều. Quả hổ là Từ lão phu nhân ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, ta muốn giữ bà ấy ở lại lâu hơn chút.”

      Thấy Mộ Khanh Hoàng cười vui vẻ như vậy, Ngọc Loan cũng hết giận, vui vẻ tự mình qua lấy mứt trong ngăn tủ của phòng trà.

      Ngọc Khê nhặt hết trân châu đất lên, để trong hộp mã não, cất kệ tủ, thế vào vị trí của Ngọc Loan, hầu hạ bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, cười : "Quận chúa, có muốn nô tỳ pha cho ngài ly trà phong lộ ?”

      .”

      Nhìn chủ tớ các nàng vẫn cười, coi ai ra gì, làm như mình là bà kể chuyện trong quán rượu, lửa giận vừa mới hạ xuống lại bừng bừng bốc lên, Lục Từ Thị cười lạnh : "Quận chúa thả Mạo Nhi?"

      phải ta rồi à, Lục Mạo là do cha con Lục Bỉnh tố cáo, phải do ta sai người bắt . Trong Liên Viên của ta cũng có ai tên là Lục Mạo, thả hay thả phải chỉ dựa vào câu của ta."

      “Giả bộ, ngươi giả bộ!" Lục Từ Thị gõ “bộp bộp” lên mặt đất, trầm : “Vốn dĩ ta còn cố kỵ cho thể diện của hoàng gia các ngươi, nhưng ngươi lại còn mạnh miệng biết xấu hổ như thế, vậy ngươi cũng đừng trách ta. Mặc dù ngươi cùng Mạo Nhi thành thân được nửa năm, nhưng trước khi Mạo Nhi bị bắt cho ta biết, đến tận bây giờ thằng bé vẫn chưa hề chạm đến ngươi. Ngươi sống chết thừa nhận, vậy ngươi hãy để ta xem xem thủ cung sa của ngươi có còn ở đó hay ."

      Mộ Khanh Hoàng che cánh tay mình lại, bị đôi mắt sắc lẻm của Lục Từ Thị thấy được, Lục Từ Thị cười ha ha, "Ngươi còn, còn nữa rồi. phải ngươi luôn miệng ta vu oan ngươi sao, sao bây giờ lại dám cho ta xem?"

      Đôi mắt già nua hung ác nham hiểm của Lục Từ Thị lướt qua bụng Mộ Khanh Hoàng, "Ngươi đột nhiên mạnh mẽ cương quyết hòa ly với Mạo Nhi là bởi vì trong bụng ngươi mang dã chủng phải ? Mộ Khanh Hoàng, bây giờ ngươi còn lời gì để nữa?”

      Nghe mấy câu chắc như đinh đóng cột của Lục Từ Thị, lại nhìn vẻ mặt chắc chắn của bà, Mộ Khanh Hoàng sờ sờ bụng mình, rủ mắt cười, thở dài : "Ta còn có thể gì nữa sao?”

      "Ngươi còn lời nào để phải , hừ!"

      Thấy cuối cùng Lục Từ Thị chiếm thế thượng phong, tiểu Từ thị vội vàng phẫn nộ : "Ngươi mau bảo người ta thả Mạo Nhi ra."

      "Ta chỉ là quận chúa, nha môn nào bắt Lục Mạo ta còn biết, các ngươi lại bảo ta thả người, cứ như ta quyền thế ngập trời, câu của ta có thể khiến các nha môn tuân theo như thánh chỉ ấy.”

      “Tổ phụ của ngươi là hoàng đế, phụ thân ngươi là thái tử, còn phải là do cả nhà ngươi định đoạt sao." Tiểu Từ thị hừ lạnh lẩm bẩm, sau đó lại lớn tiếng : "Mạo Nhi bị cẩm y vệ bắt , ngươi mau bảo bọn họ thả Mạo Nhi."

      " là vô cùng xin lỗi, ta có khả năng đó, các ngươi .” Mộ Khanh Hoàng cười dịu dàng .

      "Ngươi cho là ta dám tố cáo ngươi? Ngươi cho là ta dám công khai mấy chuyện bẩn thỉu kia của ngươi? Ngươi cho là ta sợ hoàng gia các ngươi?” Lục Từ Thị sầm mặt .

      Mộ Khanh Hoàng lên tiếng, chỉ nhìn Lục Từ Thị cười.

      Tiện nhân, ả thực cho rằng mình dám!

      Khuôn mặt già nua của Lục Từ Thị chợt như tỏa ánh hào quang, cất giọng quát lên: "Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân! Ta tin trong trời đất này, tà thể thắng chính!"

      thoáng này, Lục Từ Thị chỉ cảm thấy toàn thân mình ngập tràn chính khí, chỉ cảm thấy ông trời đứng về phía mình, cái gì bà cũng sợ!

      "... Ngài quả là người khiến người ta phải bội phục.” Mộ Khanh Hoàng thoáng ngớ ra, lại vui vẻ cười, mặt mày cong cong, “Nếu vậy, lão phu nhân cứ làm theo tâm ý của mình . Ta cũng rất tin, trong trời đất này tà thể thắng chính.”

      "Chúng ta ." Lưng Lục Từ Thị thẳng tắp, quay người rời , vô cùng tiêu sái chính nghĩa.

      Tại thời khắc này, tiểu Từ thị cảm thấy nhiệt huyết toàn thân đều sôi trào, cánh tay dìu Lục Từ Thị, lá gan cũng lớn hơn, quay đầu lại trừng Mộ Khanh Hoàng cái, lớn tiếng : "Chúng ta chờ xem, chờ xem trời xanh bỏ qua cho ai!"

      “Được, chúng ta xem trời xanh bỏ qua cho ai."

      Mẹ chồng nàng dâu Lục Từ Thị vừa bước ra khỏi cổng, Mộ Khanh Hoàng liền ôm bụng cười sặc sụa, nửa nằm giường quý phi, nghiêng đầu nhìn hoa thược dược nở đầy ngoài cửa sổ, thực đúng là vô cùng rực rỡ, như gấm như mây.

      Chương 29: Thịt phượng hoàng

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lục Từ Thị vừa về đến phủ liền sai người tung tin Triều Dương quận chúa tư thông với Đường Bá Tử.

      “Mẹ, đắc tội ả ta chẳng khác nào đắc tội thái tử." Nhận được tin Lục Mạo bị cẩm y vệ bắt , Lục Văn vội vàng chạy gấp từ nha môn Lại bộ về, sầu lo .

      Lục Cảnh ngồi dưới ghế Lục Văn cũng : “Bắt kẻ gian dâm phải bắt cả đôi, mẹ, mẹ chỉ sai người tung tin đồn như vậy, ngay cả ít da lông của Triều Dương quận chúa người ta cũng chả tổn thương được, ả có phải chỉ là con bé mồ côi nơi nương tựa đâu. Vả lại, nhìn cách khách quan, Triều Dương quận chúa là người có tính tình cứng cỏi, cho dù lời đồn có mãnh liệt hơn nữa, cũng có nhiều khả năng là ả vì quá xấu hổ mà tự sát, ngược lại vô duyên vô cớ khiến thái tử ghi hận lên huynh đệ bọn con.”

      Ánh mắt Lục Từ Thị lạnh lẽo nhìn con thứ ba, "Vậy theo con, chúng ta phải để cho Mạo Nhi vô duyên vô cớ bị người nhạo báng phải ? Phải để yên cho tiểu tiện nhân kia tiêu dao đắc ý phải ?”

      “Nếu còn có thể làm gì?” Lục Cảnh hỏi ngược lại, "Nếu như có thể bắt gian tại giường, cho dù chúng ta giết ả ngay tại trận, thái tử cũng được gì. Giờ sao, mẹ lỗ mãng uy hiếp ả, khiến ả đề phòng, hiển nhiên là để cho chúng ta có cơ hội nữa.”

      Nghe Lục Cảnh thế, Lục Từ Thị thầm ân hận, “Còn phải là do mẹ sốt ruột sao. Nhìn đám cẩm y vệ hung thần ác sát kia xông vào nhà bắt Mạo Nhi , mà chiếu ngục của cẩm y vệ chính là Tu La địa ngục, người nào vào đó cũng đều bị hành hạ cho sống bằng chết. Thể cốt Mạo Nhi gầy yếu, thằng bé ở trong đó thêm canh giờ, mẹ sợ xảy ra chuyện tốt gì đó. Rồi mẹ nghĩ đến đầu sỏ gây nên là Mộ Khanh Hoàng, thả hay thả Mạo Nhi còn phải chỉ là câu của ả sao. rành rành là ả ta vì sinh hận, muốn đẩy Mạo Nhi vào chỗ chết, người phụ nữ thâm độc này, mẹ tuyệt đối bỏ qua cho ả.”

      Lục Cảnh xê dịch mông, tay gác lên bàn trà, bắt chéo chân, nghiêng người : "Mạo Nhi cũng là ngu, quận chúa thích lại cứ nhất định thích…”

      "Lão Tam, đó chính là cháu của con.” Lục Từ Thị lườm Lục Cảnh cái.

      Lục Cảnh cảm thấy mất mặt, cúi đầu nhìn hoa văn bàn trà bằng gỗ hoàng hoa lê, bất mãn dùng móng tay lướt theo đường hoa văn, : “Vì là cháu ruột của con nên con mới làm gì, chứ thử đổi lại là đứa con ất ơ nào mà xem.”

      "Nhị đệ có ý gì?" Lục Văn vui nhìn Lục Cảnh.

      Lục Cảnh liếc Lục Văn cái, lại nhìn về phía Lục Từ Thị ngồi ở chủ vị, mặt lên ít ý lạnh, "Mạo Nhi chỉ ít hơn Châu Nhi nhà con tuổi, năm đó học vấn của Châu Nhi nhà bọn con cũng kém, nhưng giành được danh hiệu thần đồng lại là Mạo Nhi. Mẹ, mẹ trăm phương ngàn kế muốn kéo dài vinh hoa cho nhà Nhị ca, tìm cách đẩy Triều Dương quận chúa vốn nên được chỉ hôn với Lục Cửu cho Lục Mạo, kết quả là gì? Lục Mạo lại là tên biết hăng hái tranh giành, thèm ăn thịt phượng hoàng, lại xem cháo trắng rau dưa như bảo bối."

      Lời buột ra khỏi miệng, càng , mùi mỉa mai trong đó càng nồng.

      Lục Văn ngượng ngùng, Lục Từ Thị đen mặt, lại có lời nào để .

      Lục Cảnh che khuất nửa bên mặt, cười lạnh, dương quái khí : “Trước nay mẹ lúc nào cũng thiên vị nhị ca."

      “Mẹ chưa từng thiên vị ai cả. Nhị ca của con là hạt giống đọc sách, về điểm này đại ca con có chết cũng chả giúp được nhị ca con tiến xa hơn. Con với đại ca con giống nhau, đều làm quan võ, đại ca con bán mạng cho hoàng đế, gắng gượng giành được ít công trạng, có đại ca con dìu dắt con, tiền đồ của con đáng lo. Chỉ có nhị ca con là khiến mẹ phải đau đầu, mẹ nghĩ cho nhị ca con nhiều hơn có gì đâu mà phải nghiêm trọng.”

      “Mẹ à, mẹ nghĩ hay đấy. Bao nhiêu năm nay đại ca dẫn dắt con được cái gì, con còn phải chết già ở cái vị trí Bộ binh vũ khố lang trung đây.” Lục Cảnh oán giận , "Năm đó đại ca dắt theo con đánh trận, mẹ lại sống chết để cho con . Nếu con biết đâu được bây giờ con cũng được phong hầu rồi, càng cần phải nhìn sắc mặt đại ca mà sống.”

      “Con cái thằng tiểu súc sinh này, lại còn dám đổ oán giận lên đầu người mẹ già này nữa. Ai mà ngờ tới thằng thợ mổ heo lại quả có mệnh Long vương cơ chứ. Năm đó chiến tranh khốc liệt như vậy, đâu đâu cũng là người chết, mẹ quẳng thằng con trai ra ngoài bán mạng cho là được rồi, làm sao lại cam lòng cho con chịu khổ nữa chứ. Giờ sao, phải giờ cũng rất tốt sao, ba đứa con trai của mẹ đều tay nắm thực quyền."

      "Rất tốt? Rất tốt mà mẹ chỉ muốn toan tính cho nhà nhị ca, vì sao tìm cách cưới thêm nàng quận chúa công chúa về cho con của con.” Lục Cảnh bất mãn hừ tiếng.

      Lục Văn đứng ra hoà giải, “Được rồi được rồi, bây giờ cứ đến mấy chuyện đó có nghĩa lý gì, vẫn nên nghĩ cách làm sao để cứu Mạo Nhi ra ngoài .”

      Lục Cảnh khoát tay chặn lại, “Đệ có cách nào đâu, chuyện như vậy phải để đại ca làm."

      Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cha con Lục Bỉnh chắp tay sau lưng, lạnh mặt tiến vào.

      Vừa thấy con trai trưởng, Lục Từ Thị cũng lạnh mặt, "Nghiệt tử, mày còn dám về à!"

      Lục Bỉnh lạnh mặt đứng trong nội đường, vái chào cái rồi mới : "Mẹ, Mạo Nhi bị bắt là do con tố cáo."

      Lục Từ Thị vốn tin, đột nhiên bây giờ nghe được Lục Bỉnh lại chính miệng thừa nhận, lập tức ngây dại, "Mày gì, mày lặp lại xem.”

      "Mạo Nhi làm thi từ chỉ trích Thánh thượng cùng triều chính, nếu bị người khác tố cáo cả nhà mình gặp đại họa xét nhà diệt tộc. Để tránh mang đến tai họa cho cả nhà chúng ta, nhi tử chỉ có thể đại nghĩa diệt thân, tự mình tố cáo. Thánh thượng minh, chỉ hỏi tội mình Mạo Nhi, chúng ta đều vô tội."

      “Mày bậy!" Lục Từ Thị trợn to đôi mắt già cỗi.

      "Đại ca, đây phải là chuyện , huynh thể ăn ba hoa." Lục Văn “vụt” phát đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Lục Bỉnh.

      đường trở về, hai cha con thương nghị xong xuôi với nhau, nhất định phải làm mặt lạnh, bày ra dáng vẻ chính khí lẫm liệt, áp đảo mọi người trong nhà, để cho bọn họ có cơ hội điên đảo trắng đen.

      Lục Cửu tiếp lời, hỏi: “Lúc cẩm y vệ vào nhà bắt người lục soát thư phòng của Lục Mạo à?"

      "Tại sao lại , hỏi xanh đỏ đen trắng liền xông vào thư phòng của Mạo Nhi, phàm là sách vở giấy tờ có chữ viết đều bị tịch thu hết rồi.” Lục Cảnh ngồi thẳng người trả lời, lại nghiêng đầu phân phó Sơn Trà, " thấy Đại lão gia về à, pha ly trà lạnh đến đây.”

      Liếc sang Lục Cảnh cái, trong lòng Lục Cửu cười lạnh, mặt lại .

      " đúng, đúng." Lục Từ Thị lắc đầu.

      “Mẹ, cái gì đúng? Có phải Mạo Nhi bị oan hay ?" Lục Văn vội vã hỏi.

      “Đúng, Mạo Nhi bị oan, đống thi từ kia nhất định là do Mộ Khanh Hoàng nhét vào thư phòng của Mạo Nhi, đổ tội cho Mạo Nhi."

      Lục Cửu "A" tiếng, "Tổ mẫu, con từng tận mắt xem qua đống thi từ đó, quả là nét chữ của Lục Mạo. Đây là do Lục Mạo tự mình tìm đường chết, liên quan gì đến quận chúa đâu chứ.”

      Lục Từ Thị bỗng dưng nâng mắt, nhìn chằm chằm Lục Cửu, : “Cửu Nhi, Mạo Nhi lần đó con đánh nó là vì Mộ Khanh Hoàng, có phải hay ?"

      “Đúng vậy.” Lục Cửu thản nhiên thừa nhận.

      "Tốt, quả nhiên mày với Mộ Khanh Hoàng có chuyện trong sạch. , tại sao mày lại vụng trộm tư thông với Mộ Khanh Hoàng!” Lục Từ Thị cắn răng chất vấn.

      Lục Cửu hơi sững sờ rồi lập tức sang sảng phủ nhận, “Con có tư thông với tiểu phượng hoàng.”

      "Tiểu phượng hoàng? Ha ha, gọi nhau thân mật quá nhỉ.” Đến lúc này, Lục Từ Thị hoàn toàn khẳng định chuyện này.

      Lục Cửu mím môi, mắt phượng u ám, "Trước vu cho quận chúa hãm hại Lục Mạo, sau lại vu quận chúa có tư tình với con, tổ mẫu, tổ mẫu muốn gì vậy?”
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh62 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :