1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meolulu.ipu

      meolulu.ipu New Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      5
      Nhanh ra chương mới naz bạn :yoyo65::yoyo65::yoyo61::yoyo61::yoyo60::yoyo60:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 24: Ban đêm do thám Liên Viên ()

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Từ Càn Thanh Cung ra, mặt trời lặn hẳn, hai tỷ đệ sóng vai đứng ở hành lang, Mộ Duẫn Hoàng : "Tỷ tỷ, sao tỷ cho hoàng tổ phụ chuyện Lục Mạo ra ngoài lăng nhăng, với cả thành thân nửa năm rồi mà vẫn…”

      "Duẫn Hoàng." Mộ Khanh Hoàng lên tiếng cắt ngang Mộ Duẫn Hoàng, “Tỷ nhưng hoàng tổ phụ đều biết hết cả. Đệ có biết vì sao tỷ tiền trảm hậu tấu, bức Lục Mạo ký thư hòa ly tính, lại còn đốt lửa thiêu cháy Trường Ninh Hầu phủ ?"

      "... Là sợ hoàng tổ phụ cho tỷ hòa ly sao?” Lén liếc vào bên trong Càn Thanh Cung, Mộ Duẫn Hoàng .

      Mộ Khanh Hoàng gật đầu, “Nếu tỷ tiền trảm hậu tấu, vậy chỉ có thể đạt được kết quả là ‘đôi vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa' mà thôi, chẳng giải quyết được gì. Trong mắt hoàng tổ phụ, trong mắt rất rất nhiều người, những gì Lục Mạo làm cũng quá phận, ngay cả hoa khôi cũng chưa hề chạm vào, thậm chí bọn họ còn có thể khen là vị quân tử, cho dù mỹ nữ ngồi trong lòng mà vẫn loạn. Tỷ nghĩ tới điểm này, cho nên mới cố ý quyết đánh trận đến cùng, biểu lộ ràng quyết tâm hòa ly của tỷ cho hoàng tổ phụ, cho tất cả mọi người đều thấy.”

      ra Lục Mạo quá đáng nhất là lạnh nhạt tỷ tỷ nửa năm, phải sao? Răn dạy trận, để sửa lại là được mà.” Mộ Duẫn Hoàng cẩn thận .

      Mộ Khanh Hoàng cười khổ, "Đệ xem , ngay cả đệ là đệ đệ ruột của tỷ mà cũng cho rằng như vậy."

      Mộ Duẫn Hoàng vội : “Tỷ tỷ, đệ, đệ chỉ suy nghĩ cho tỷ mà thôi, tỷ cứng rắn, trong mắt chứa nổi hạt cát như thế, sau này phải làm sao đây?”

      “Trong mắt mọi người, tỷ là người ‘chuyện bé xé ra to' như thế, đệ sợ ai dám cưới tỷ, đúng ?”

      Mộ Duẫn Hoàng vội vàng gật đầu, "Hoàng tổ phụ, phụ thân, mẫu thân, đại khái trong lòng bọn họ đều cân nhắc về chuyện này hết, chỉ là tỷ tỷ còn chưa cho bọn họ cơ hội để cân nhắc làm sạch hết rồi.”

      “Lúc tỷ làm những chuyện này, còn có ý định tái giá nữa.” Nhìn về phía chân trời mênh mông mà mờ mịt, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy hơi mệt mỏi, nhịn được lấy tay day day mi, "Duẫn Hoàng, đưa tỷ xuất cung ."

      xong Mộ Khanh Hoàng dẫn đầu xuống thềm đá, Mộ Duẫn Hoàng vội vàng đuổi theo : "Sắc trời tối, sao tỷ tỷ ở lại đông cung, phụ thân với mẫu phi đều vô cùng lo lắng cho tỷ.”

      Mộ Khanh Hoàng hơi khựng lại rồi : “Tỷ là quận chúa gả ra ngoài, dù gì sau này cũng phải quen với việc sống ở ngoài cung."

      Tỷ đệ hai người xa, Kiến Nguyên Đế chậm rãi ra từ sau cửa, ngón tay cái sờ sờ chòm râu môi mình, khóe mắt chứa cười.

      Ở cửa cung, Mộ Duẫn Hoàng đỡ Mộ Khanh Hoàng lên xe ngựa, Mộ Khanh Hoàng quay đầu lại nhìn đệ đệ mình, nét mặt còn chưa hết thơ ngây, nắm lấy tay , "Duẫn Hoàng, đệ có tin vào số mệnh ?”

      “Sao ạ? Sao tỷ tỷ lại đột nhiên hỏi như thế? là số mệnh thể sửa đổi mà.” Mộ Duẫn Hoàng đáp.

      “Tỷ…” Đôi bàn tay siết chặt của Mộ Khanh Hoàng chợt buông ra, mặt mũi thanh thoát, dáng vẻ quyết tuyệt, "Duẫn Hoàng, tỷ biết bản thân mình có khả năng cỡ nào, trí tuệ bao nhiêu, nhưng tỷ dùng hết mọi khả năng của mình để giúp đỡ đệ, đốc thúc đệ, cảnh giác cho đệ, chúng ta cùng bảo vệ nơi đô thành sinh dưỡng chúng ta, để nơi này lại gặp phải chiến loạn nữa, bảo vệ mọi thứ của đệ để bị cướp đoạt nữa. Mà đệ với tỷ, hai ta là cùng khối, vinh nhục cùng chung."

      “Dù biết vì sao tỷ lại kích động như vậy, nhưng cảm nhận được tình cảm thương tiếc bảo vệ của tỷ tỷ, Duẫn Hoàng vẫn cảm thấy cảm động.” Mộ Duẫn Hoàng thẹn thùng đỏ mặt.

      "Hy vọng lần này Duẫn Hoàng vứt bỏ tỷ tỷ, chạy trốn mình." Mộ Khanh Hoàng buông tay Mộ Duẫn Hoàng ra, nhìn Mộ Duẫn Hoàng giọng .

      Mộ Duẫn Hoàng vội : "Tỷ tỷ gì vậy, sao đệ lại vứt bỏ tỷ tỷ chứ?”

      Mộ Khanh Hoàng gì, ngồi vào trong xe, lệnh cho Ngọc Khê đóng cửa xe lại, sau lúc lại bỗng nhiên vén rèm xe lên, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Mộ Duẫn Hoàng chăm chú, “Nếu đệ lại làm thêm lần nữa, tỷ chắc chắn tự tay kết liễu đệ!”

      "Chúng ta ."

      Xe ngựa theo lệnh di chuyển, bỏ lại Mộ Duẫn Hoàng ở chỗ cũ, vẻ mặt mù mờ, ủy khuất lẩm bẩm: “Ta chưa từng vứt bỏ tỷ ấy lần nào mà?”

      Nhưng khi nghĩ tới mấy lời Mộ Khanh Hoàng vừa , vừa cảm động vừa vui mừng.

      Tỷ tỷ vẫn thương mình.

      Ngồi trong xe ngựa, Mộ Khanh Hoàng lại ngoan lệ nghĩ, nếu đệ lại thêm lần vì nhu nhược mà mất nước, mất nước mà chạy vong, tỷ…

      Mộ Khanh Hoàng nghĩ tới lời hung ác mình vừa quẳng lại, cười khổ rũ mắt xuống.

      Số mệnh…

      Dựa vào sức lực của mình nàng, có thể ngăn cơn sóng dữ ?

      Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy tin được.

      Chỉ là, ông trời cho nàng được sống lại, nàng tựa như viên đá được ném vào trong hồ, tạo nên tầng tầng sóng, lớp sóng lại tạo nên lớp sóng khác, cuối cùng thay đổi được.

      Mà quan trọng nhất, là phụ thân có thể phải chết.

      Nếu phụ thân có thể chết, tất nhiên trấn giữ được nhóm hoàng thúc tay nắm binh quyền kia, thậm chí tước phiên cũng tước được.

      Kiến Nguyên năm hai mươi lăm, phụ thân thay hoàng tổ phụ tuần tra đường sông Hoàng Hà, lúc trở về bị mắc bệnh. Năm nay là Kiến Nguyên năm thứ hai mươi bốn.

      Mộ Khanh Hoàng nhịn được nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà cũng biết. Sang năm nhất định phải nghĩ cách giữ phụ thân ở lại kinh thành, tĩnh dưỡng tốt.

      Trường Ninh Hầu phủ.

      Bóng đêm bao phủ, ve sầu gọi “réc réc” khiến người ta cảm thấy phiền chán nóng nảy.

      Triều Dương viện bị thiêu, tiểu Từ thị lúc nào cũng nghĩ tới con trai mình, bảo nhóm vú già quét dọn Đông Ly trai để con trai ở.

      Dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, Lục Mạo thân mình ngồi uống rượu trong đình viện, vẻ ưu sầu phủ đầy khắp mặt, ánh mắt u buồn.

      buồn, khiến cho Ninh Tú Ngọc biết đứng núp trong bóng cây bao lâu cũng khó chịu, nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, cuối cùng nhịn được mà lộ diện bước ra, lấy bầu rượu của , "Biểu ca, huynh đừng uống nữa, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.”

      Ánh trăng chiếu lên cái bụng nhô cao của Ninh Tú Ngọc, Lục Mạo chuyển mắt sang chỗ khác muốn nhìn, cũng nhìn Ninh Tú Ngọc, chỉ giọng : “Đưa bình rượu đây.”

      Tim Ninh Tú Ngọc như bị đao cắt, nước mắt tràn mi, nức nở : "Huynh hòa ly với quận chúa, muội còn cho rằng huynh vui mừng giống như muội, lại ngờ huynh… Huynh thích Mộ Khanh Hoàng sao?"

      "Huynh thích nàng ta." Lục Mạo lên tiếng phủ nhận.

      Ninh Tú Ngọc nén nổi vui mừng trong lòng, “ ?”

      "Cho dù là con chó mèo quấn quít quanh huynh nửa năm, chợt ngày dính lấy huynh nữa, quyết tâm rời khỏi huynh, huynh cũng khó chịu vài ngày như vậy, chỉ là quen mà thôi. Muội rất đúng, cuối cùng cũng thoát khỏi Mộ Khanh Hoàng, huynh nên cao hứng mới đúng. Đưa bình rượu cho huynh.” Lục Mạo nâng mắt, mặt chút thay đổi nhìn Ninh Tú Ngọc.

      Nhìn biểu của Lục Mạo như vậy, lòng Ninh Tú Ngọc quặn đau, “Biểu ca vậy là muốn gạt muội, hay là tự gạt bản thân mình? Trong lòng huynh có nàng ta. Chỉ mới nửa năm mà thôi, vậy mà ánh mắt huynh nhìn muội thay đổi rồi. Chỉ mới nửa năm thôi, trong lòng huynh liền chứa người khác. Biểu ca, vậy trong lòng huynh, muội được coi là cái gì, đêm hôm đó của chúng ta lại coi như cái gì chứ? Muội chỉ là đứa để cho huynh chơi đùa chút rồi thôi à?”

      Ninh Tú Ngọc cắn nát môi, thấp giọng nức nở.

      Lục Mạo đứng dậy muốn ôm nữ nhân mình mến vào trong ngực an ủi, nhưng khi nhìn thấy cái bụng ưỡn cao của nàng, lại liên tục cười châm biếm, giật phắt lấy bình rượu trong tay Ninh Tú Ngọc, ngồi xuống uống rượu lần nữa, "Muội là phụ nữ có chồng, mang thai con của người khác, chuyện gì nên quên hãy quên . Còn nàng ta, mặc dù bởi vì huynh thương muội mà nàng ta tức giận hòa ly với huynh, nhưng nàng ta cũng cam đoan với huynh, làm gì muội hết, muội cứ yên tâm làm vợ tú tài của muội .”

      Ninh Tú Ngọc thoáng chốc trắng bệch mặt, "Nàng ấy, nàng ấy biết?"

      Lục Mạo gật đầu, thấy Ninh Tú Ngọc hoảng loạn, bèn lặp lại thêm lần, “Nàng ấy làm gì muội.”

      “Những gì nàng ta mà huynh tin được à? Người như nàng, muốn giết muội chỉ đơn giản như bóp chết con kiến.” Trong lòng Ninh Tú Ngọc sợ hãi bất an, cầm lấy tay Lục Mạo, : “Biểu ca, nàng ta bỏ qua cho muội. Muội hiểu lòng ghen tỵ của nữ nhân như thế nào, khi ghen căn bản là còn lý trí. Chúng ta nên làm gì đây? Trốn sao?"

      “Nàng ta hòa ly rồi, đối phó muội… đâu.” Nghĩ tới nhân cách của Mộ Khanh Hoàng, Lục Mạo do dự, khi bụng Ninh Tú Ngọc đụng phải cánh tay , cảm thấy chán ghét, đột ngột đứng dậy, lạnh lùng : " còn sớm, muội về , huynh đến Bạch Lộ Châu giải nhiệt.”

      xong, lập tức ôm bầu rượu trong tay rời .

      "Biểu ca..."

      Ninh Tú Ngọc đuổi theo vài bước dừng lại, nâng lấy bụng mình, sắc mặt trắng bệch dần dần tốt lên, lẩm bẩm : “, ả biết đâu.”

      Mộ Khanh Hoàng biểu ca, mà biểu ca ta, ả đành lòng đối phó biểu ca, có thể nào trút hết mọi ghen ghét tức giận lên người ta? Ả có trả thù ta hay ?

      Sắc mặt vừa mới tốt lên lại tái nhợt , Ninh Tú Ngọc nhấc chân vội vã trở về Phúc Khánh Đường.

      Mạc Viên, Lục Cửu cầm chủy thủ cạo râu, Lục Bỉnh ôm rương gỗ màu đen tiến vào, vẻ mặt ngưng trọng.

      "Lão cha, có quà gì cho con à.” Lục Cửu nhúng thanh chủy thủ vào bồn nước, đổi sang má trái cạo tiếp.

      “Đừng có lo làm đẹp nữa , tới đây xem cái này chút, là đồ do nha đầu tên Ngọc Loan bên cạnh Triều Dương quận chúa đưa tới."Lục Bỉnh mở rương ra, trong phòng lập tức tràn đầy ánh sáng vàng lấp láng, Lục Bỉnh cầm lấy vài tờ giấy trải mấy thỏi vàng đưa cho Lục Cửu, "Quận chúa tự dưng đưa cha cái này làm chi, biết cha là tên đại quê mùa, chết sống lại mới có thể biết được hết mặt chữ, làm sao mà đọc được mấy cái thơ từ gì gì đó chứ.”

      "Là chữ của Lục Mạo.” Lục Cửu .

      Sau khi đọc xong, vẻ mặt Lục Cửu nghiêm túc, "Cha, phân nhà với Nhị thúc Tam thúc được, Lục Mạo con rùa thối này, biết rồi mà còn cố tình phạm phải, to gan lớn mật, đây là muốn hại chết tất cả chúng ta mà.”

      " chút coi."

      “Con hiểu ý của quận chúa là gì, thơ từ này đều do Lục Mạo viết hết. Cha xem bài thơ này này, ‘'Thành nam có An phụ, hàng đêm khóc chinh phu', ngầm châm biếm Thánh thượng triệu tập nhân dân lính đấy. Rồi câu này nữa, ‘Chó sủa, tường ngăn suông bóng ảnh; đêm khuya, ai ghé chốn thâm cung?’. Trong cung cấm, vào đêm khuya còn có ai đến được nữa, chỉ có thể là hoàng đế. Câu thơ này của nếu được phân tích tỉ mỉ thấy, trong đó ngầm vu cáo việc dâm loạn trong cung cấm. Cha, chuyện xảy ra vào Kiến Nguyên năm đầu tiên, cha kể con nghe về vụ án Hạ Biểu gì đấy, bao nhiêu người chỉ vì chữ, câu đúng của Hạ Biểu mà bị giết. Mà con nhớ nhất chuyện, rằng Thánh thượng thầm thăm ngôi chùa, thấy tường viết câu ‘Rốt cuộc có thu là có phát, rộng tay chút ngại gì đâu’, ngầm ám chỉ thủ đoạn khắc nghiệt của Thánh thượng, Thánh thượng liền hạ chỉ giết toàn bộ tăng nhân trong chùa. Chỉ với vài câu này của Lục Mạo, giết mười lần cũng đủ.”

      Lục Bỉnh lại : “Vậy quận chúa làm vậy là có ý gì? Đưa vàng cho cha làm chi?”

      Lục Cửu suy nghĩ chút, hưng phấn cười ha hả, "Cha, tiểu phượng hoàng nhớ con đó.”

      “Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, có rắm mau thả."

      Lục Cửu vuốt ve thỏi vàng, vô cùng thương , Lục Bỉnh thấy bộ dạng như vuốt ve tiểu phượng hoàng mà tâm tâm niệm niệm, dáng vẻ có tiền đồ ấy, chậc, ngay cả ghét bỏ ông cũng cảm thấy lười.

      "Mau ."

      phải nàng đốt Triều Dương viện à, Triều Dương viện ở trong Trường Ninh Hầu phủ của chúng ta, cha là chủ nhân của Trường Ninh Hầu phủ, đương nhiên phải đưa cha tiền để bồi thường. Tiểu phượng hoàng lại còn đưa hết nhược điểm của Lục Mạo cho cha, là muốn cho cha cơ hội biểu lộ lòng trung thành với Thánh thượng, có nghĩa là muốn cha đại nghĩa diệt thân, vạch trần cháu ruột của cha.”

      “Vậy sao nàng ấy tự vạch trần, nàng vạch trần mới là đại nghĩa diệt thân chứ, vừa vặn chuyện hòa ly cũng hợp lẽ thường tình, cũng cần náo loạn đến mức như hôm nay.”

      Trong lòng Lục Cửu sớm mềm mại tựa nước, "Cho nên con mới là trong lòng tiểu phượng hoàng nhớ đến con. Nếu nàng vạch trần, Lục Mạo ở trong Trường Ninh Hầu phủ, ít nhiều gì cũng dính líu đến hai người chúng ta, nhưng nếu hai chúng ta vạch trần lại khác. , biểu lộ lòng trung thành với Thánh thượng; hai, tội của Lục Mạo chả liên quan quái gì đến chúng ta; ba, mượn cơ hội này, đuổi hết nhị phòng tam phòng ra ngoài!"

      Rốt cuộc vẫn là cháu ruột, trong lòng Lục Bỉnh cũng tình nguyện, “Nếu cha thuận theo ý của quận chúa, quận chúa đổ cho cha cái tội là biết chuyện mà chịu báo à? Chậc, tiểu quận chúa này gian xảo đấy, làm thế phải là buộc cha phải đại nghĩa diệt thân, biểu lộ lòng trung thành với Thánh thượng à? Kinh khủng đấy, đứa con dâu này khá !”

      Lục Bỉnh vỗ đùi.

      “Còn phải sao.” Bộ dáng Lục Cửu như cũng được hưởng lây vinh quang.

      Lục Bỉnh chốc lát hiểu , chợt : “Hèn chi hồi sáng quận chúa khen ta 'trung thành', nàng mưu tính từ trước rồi!”

      Lục Cửu thầm cười, ôm vàng lên giường, cầm mền gấm đắp lên kín, đẩy cha ra ngoài, “Cha, sáng mai cha với con cùng gặp Thánh thượng , hai người chúng ta cùng nhau đại nghĩa diệt thân."

      “Con à, con để cha suy nghĩ cho kỹ chút .” Lục Bỉnh vùng vẫy giãy chết, bấu lấy khung cửa sống chết chịu .

      “Nếu sáng mai cha , con liền cầm đinh ba đánh trống Đăng văn (1).” Lục Cửu uy hiếp.

      (1) Trống Đăng văn: Mỗi khi dân chúng bị oan đến đây đánh trống kêu oan cho vua và triều đình biết.

      "Con dám!" Lục Bỉnh trừng mắt.

      “Con đánh ngay à.” Lục Cửu giả vờ bước ra ngưỡng cửa.

      Lục Bỉnh vội vàng ôm lấy eo con trai từ đằng sau, cười làm lành: “Con trai ngoan, sáng mang cha dẫn con còn được à.”

      "Được rồi được rồi, cha mau mau về ngủ với mẹ con , con cũng phải chơi với tiểu phượng hoàng của con đây.” Lục Cửu đẩy Lục Bỉnh ra ngoài, đóng chặt cửa lại, đợi Lục Bỉnh rời , lặng lẽ mở cửa ra ngoài.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 25: Ban đêm do thám Liên Viên (hai)

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Gió đêm thổi loạn, hương sen theo gió bay đến, Lục Mạo đứng tựa lưng vào lan can bên hồ, cầm bình rượu uống, mỗi giây mỗi khắc đều nhớ đến vẻ mặt Mộ Khanh Hoàng khi thiêu cháy Triều Dương viện, giọt nước mắt ấy, nụ cười ấy, đều khiến cảm thấy lo sợ nghi hoặc rối loạn.

      Chính vào lúc này, bóng người từ bên bờ hồ đối diện qua, nhờ ánh nến mờ nhạt cột đá ven hồ, Lục Mạo nhận ra người đó, thấy hướng người đó chính là con đường dẫn ra ngoại viện, nhịn được nghĩ thầm: trễ thế này rồi mà Lục Cửu còn đến ngoại viện làm gì?

      Ma xui quỷ khiến thế nào, lặng lẽ theo.

      Nhưng hóa ra Lục Cửu đến ngoại viện, mà ra khỏi phủ.

      Bám theo Lục Cửu băng qua hai con đường, Lục Mạo thấy dừng chândưới bức tường viện, lùi về sau vài bước chạy lấy đà rồi bất chợt nhảy lên, leo tường vào trong.

      Thấy Lục Cửu biến mất nơi đầu tường, Lục Mạotiến lên, dọc theo tường viện ra đến đằng trước, sau khoảng thời gian nửa chén trà, Lục Mạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cánh cổng lớn sơn đen có gắn cái khuyên gõ cửa hình đầu thú bằng đồng (1), hai bên cổng treo đèn lồng vàng, nương theo ánh sáng liền nhìn thấy hàng chữ vàng nổi bật tấm biển đen, viết hai chữ"Liên Viên".

      (1) Hình:

      [​IMG]

      Liên Viên, sân viện hồi môn của Mộ Khanh Hoàng, từng là nơi để các danh sĩ cựu triều uống rượu chè chén dịp tu hễ (1), ngày Thượng tỵ (2) tháng ba năm nay, còn ở viện này, mời hai ba tri kỷ bạn tốt đến ôn lại tập tục uống rượu thưởng ngoạn trong lễ tu hễ, hứng chí đến, tận hứng về.

      (1) Tu hễ: Là tập tục thời cổ, mọi người dạo chơi vào những ngày đầu tiên của tháng ba, vừa uống rượu vừa thưởng ngoạn, đồng thời còn chơi số trò tự quy định.

      (2)Ngày Thượng tỵ: Là ngày Tỵ của tuần đầu tiên trong tháng, mỗi tuần khi đó có mười ngày.

      sân viện thanh nhã như thế, bây giờ lại trở thành nơi để đôi gian phu tiện phụ kia hẹn hò!

      Mộ Khanh Hoàng à Mộ Khanh Hoàng, trách được ngươi đột nhiên lại muốn hòa ly với ta, hóa ra là thực bị ta trúng, vậy mà lúc ta hỏi ngươi, ngươi còn bày ra vẻ mặt bình tĩnh hổ thẹn, hóa ra tất cả đều là giả vờ giả vịt.

      Tiện nhân!

      Lửa giận trong lòng cuồn cuộn dâng, mặt Lục Mạo nhăn nhúm hết lại. muốn xông vào Liên Viên bắt gian, nhưng nghĩ đến hôm đó lúc Lục Cửu đánh dữ tợn thế nào, Mộ Khanh Hoàng vô tình với thế nào, thể nhấc nổi chân lên, dám tới gần Liên Viên bước, chỉ có thể bất lực hèn nhát nhịn xuống, xanh mặt men theo đường cũ quay trở về.

      Lục Mạo cả người đầy mùi rượu trở về Đông Ly trai, vừa đẩy cửa ra liền thấy Lục Từ Thị cùng Ninh Tú Ngọc đều ở đây, hít sâu cái, quá bình tĩnh : " trễ thế này, cho dù tổ mẫu có chuyện gì muốn tìm con, con cũng có tinh thần nào mà nghe cả, sáng mai hẵng .”

      xong, liền vào phòng ngủ.

      Thấy Lục Mạo có thái độ bất kính, Lục Từ Thị gõ mạnh cây gậy chống chân lên nền đất, vẻ mặt nghiêm nghị, : "Đứng lại!"

      Lục Mạo cắn răng, đứng im.

      Lục Từ Thị lạnh lùng : “Hồi sáng tiểu tiện nhân kia chọc giận bà cũng thôi , con còn muốn học theo ả à? Lại đây, bà có lời muốn hỏi con.”

      đường về, uống sạch rượu trong bình, lúc này mặt nóng lên, đầu óc choáng váng, tính nhẫn nại bỗng nhiên khô kiệt, Lục Mạo bất chợt xô đổ bàn trà bên cạnh , bàn trà vốn để chậu hoa lan, chậu hoa rơi xuống vỡ vụn, đất đen trong chậu vương vãi đầy ra nền, dọa Lục Từ Thị cùng Ninh Tú Ngọc nhảy dựng.

      “Ngươi say rượu làm cái trò điên khùng gì vậy!” Lục Từ Thị tức giận ngút trời, “Ngươi có bản lĩnh mà trút giận lên Mộ Khanh Hoàngấy, chỉ biết trơ mắt ra nhìn ả chuyển đồ cưới rời phủ,ngay cả rắm cũng dám đánh, đúng là tiểu súc sinh, lũ chả ra gì, y chang như cái thằng cha của ngươi.”

      Lục Từ Thị tức lắm rồi, buột miệng mắng ra, làm mất hết tất cả những dáng vẻ đức hạnh gom góp được trong bao nhiêu năm sống an nhàn sung sướng, những dáng vẻ đức hạnh mà lão phu nhân của Hầu phủ nên có.

      Lục Mạo bị chửi, mặt đỏ bừng bừng, loạng choạng quay người lại cười ha ha,“Phải, con có bản lãnh, con vô dụng, con bất lực, con nhìn thấy thê tử của mình hẹn hò với đường ca của mình, vậy mà thậm chí dũng khí bắt gian con cũng có. Con là cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ là Hàn lâm tu soạn nho , làm sao có thể đấu với bọn họ đây? Bọn họ, người là quận chúa hoàng gia, người là thế tử Hầu phủ, chỉ có bọn họ mới có thể chà đạp sỉ nhục con, chứ con làm sao mà đối phó với bọn họ nổi, con chỉ có thể bất lực chịu đựng, bất lực chịu đựng…”

      Lục Mạo lại cười điên loạn thêm tràng nữa, cảm thấy trời đất quay cuồng, ngồi bệt ra đất.

      Lục Từ Thị giận dữ, vội vàng đứng dậy đẩy Lục Mạo, truy hỏi, "Mạo Nhi, những gì con đều là sao? Con tận mắt thấy bọn họ hẹn hò sao, ở đâu vậy?”

      “Đáng lẽ con phải sớm nghĩ ra rồi, ngày đó Lục Cửu đánh con chính là vì Mộ Khanh Hoàng, con phải sớm nghĩ ra, giữa bọn họ chừng lỡ có thai, cho nên tiện nhân kia mới vội vội vàng vàng hòa ly với con, ha ha, con thực là ngu quá mà, Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu, các ngươi được lắm!”

      Lục Mạo hận đỏ mắt.

      "Cái gì? Hôm đó Lục Cửu đánh con cũng là vì Mộ Khanh Hoàng?" Lục Từ Thị vừa sợ vừa giận.

      Ninh Tú Ngọc kinh ngạc khẽ nhếch đôi môi, "Lỡ có thai?”

      “Con mau mau cho bà biết, con thấy bọn họ hẹn hò khi nào? Hẹn ở đâu?” Lục Từ Thị vỗ lên mặt Lục Mạo, thúc giục hỏi.

      Rượu nóng bốc lên đầu, mặt Lục Mạo vừa nóng vừa đỏ, điên loạn hồi liền hoàn toàn còn sức lực gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt Lục Từ Thị từ từ mơ hồ, cũng từ từ nghe được giọng của Lục Từ Thị nữa, chẳng mấy chốc liền bất tỉnh nhân .

      "Mạo Nhi, Mạo Nhi, tỉnh lại , mau tỉnh lại ?"

      Lại vỗ thêm vài cái vào mặt Lục Mạo, thấy say mèm, Lục Từ Thị mắng: "Đồ vô dụng."

      Ninh Tú Ngọc đau lòng Lục Mạo, vội gọi hai nha hoàn vào, đỡ Lục Mạo lên giường.

      Đợi hầu hạ Lục Mạo xong đâu đấy, vẻ mặt Ninh Tú Ngọc nhõm ít, nhìn Lục Từ Thị : “Ngoại tổ mẫu, nếu những lời biểu ca đều là , vậy Mộ Khanh Hoàng có lẽ cũng trả thù con với biểu ca."

      Ngồi ghế quan mạo, khuôn mặt Lục Từ Thị càng lúc càng khó xem, mí mắt cụp xuống nhìn nơi nào đó, cái miệng đầy nếp nhăn mím chặt lại, dường như bị đông cứng.

      "Ngoại tổ mẫu?" Ninh Tú Ngọc nhàng gọi tiếng.

      “Khi còn là nương, bà chưa từng bị chọc tức lần nào. Khi gả làm vợ người, ngoại tổ phụ của con cũng luôn ngoan ngoãn phục tùng bà. Lúc đó, thân là con dâu, mẹ chồng của bà cũng dám mặt nặng mày với bà. Ngoại tổ phục con chết sớm, mình bà đem theo bốn đứa bé, cũng chưa từng ăn phải thiệt thòi từ người ngoài. Bà cũng vững mà ngồi cũng ngay, trong lòng bà luôn lặp lặp lại câu châm ngôn, dù có gặp hoàng đế cũng sợ: mọi chuyện trong thiên hạ này đều thoát khỏi chữ lí, nhưng lại khiến cho tiểu tiện nhân kia ta cảm thấy ghê tởm, cơn tức này bà nuốt trôi! Bà cũng rất buồn bực, vì sao tiểu tiện nhân đột nhiên lại quyết tuyệt muốn hòa ly, hóa ra là lỡ có thai với tên tiểu súc sinhLục Cửu kia rồi. Được, được, quả là rất được.”

      Nhìn sắc mặt Lục Từ Thị, Ninh Tú Ngọc sợ đến nỗi dám hó hé tiếng nào.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Bà già này ngại chưa đủ chết nên cứ đâm đầu vào..haizz
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      lần này fải cho mụ này muốn sống k đc,muốn chết k xong,là cái quái j đâu mà lên mặt.k dạy con cháu cho tốt làm lỡ mất tuổi xuân của ngta mà con vênh cái mặt jà lên.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :