1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh kiều thê vô địch - Mị Dạ Thuỷ Thảo (40/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36 : Cảnh quay đánh nhau




      Cảnh diễn đánh nhau của Diệp Vẫn Thần là dùng kiếm . Thực ra cái này đối với Diệp Vẫn Thần có chút xa lạ , bởi vậy vì cảnh quay này , xin cao thủ sử dụng kiếm của Cổ Sát huấn luyện vài ngày .

      Cảnh quay bắt đầu . Diễn vai đối thủ của Diệp Vẫn Thần chính là nam chính Hàn Nhạc Dương . Đây là cảnh sau phân đoạn : Sau khi tiểu công chúa gả cho tiểu hoàng tử phát tiểu hoàng tử căn bản là có hòa ý , như cũ vẫn muốn thôn tính quốc gia của mình . Vừa giận vừa buồn , màng muốn thoát khỏi hoàng cung nước địch . Thị vệ thiếp thân Diệp Vẫn Thần đường đưa tiễn, cuối cùng sau khi ra khỏi hoàng cung gặp phải hoàng tử chặn đường . Hai người thù hận đôi bên diễn tiết mục " đao quang kiếm ảnh ".

      Hàn Nhạc Dương là diễn viên trải qua huấn luyện nhưng vẫn là lần đầu tiên sử dụng kiếm. Tuy rằng đà theo vài vị võ sư học tập thời gian , nhưng so với khởi Diệp Vẫn Thần mà còn kém rất nhiều . Ban đầu vốn để cho diễn viên đóng thế diễn cảnh này, nhưng khi biết Diệp Vần Thần tự mình quay tất cả liền từ bỏ ý nghĩ này . Tại đây Hàn Nhạc Dương muốn xem , diễn viên chính hơn hai ba tuổi như ta sao có thể kém diễn viên mới ra mắt được .

      Hai người liều mạng mấy chiêu . Lăng đại đạo diễn còn chưa thấy gì , kiếm của Hàn Nhạc Dương cùng Diệp Vẫn Thần tương hợp bị đánh bay ra ngoài.

      “ NG. Làm lại . Hàn Nhạc Dương . Cậu dùng lực chút . Chưa ăn cơm à ? ” Đạo diễn lúc quay phim đều là người điên , cho người khác chút tình cảm và mặt mũi nào . Mà Lăng Cảm là đạo diễn giỏi nhất nước , càng cho ai mặt mũi, đến mức mặt Hàn Nhạc Dương đều có chút đỏ .

      Lại bắt đầu . Hàn Nhạc Dương ra sức muốn diễn tốt . Kỳ trong lòng ta tức nghẹn . Có lần ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Lăng Cảm và đám người Lạc U. Nội dung đại khái là về Diệp Vẫn Thần vì sao lại diễn vai nam chính .

      Tuy rằng Lạc U giải thích là hợp , nhưng những lời này nghe vào tai Hàn Nhạc Dương lại có chút ý vị khác . Hàn Nhạc Dương hai mươi tuổi , ở thời kỳ nhạy cảm từ thiếu niên chuyển thành đàn ông , hơn nữa lại có đông fan hâm mộ mến nên có chút kiêu ngạo . Ở làng giải trí ai cũng khen ngợi hai câu .

      Ban đầu đóng vai chính cùng với người mới như Lạc U cảm thấy có chút đại tài tiểu dụng ( người tài nhưng biết trọng dụng ) , nhưng mà ai bảo thân phận người ta đơn giản chứ . Nhưng Diệp Vẫn Thần là cái gì mà dám so với ta . phải chỉ là người hầu sao ? Muốn làm nhân vật chính? Nằm mơ !

      Hàn Nhạc Dương phục . Nhưng nguyên tắc làm người của ta miễn cưỡng có thể coi là đúng , gây phiền phức , ngược lại lúc diễn , muốn dùng hành động để chứng minh thực lực . Nhưng bất đắc dĩ thực lại chênh lệch . biết vì sao , mỗi lần diễn cảnh đối thủ với Diệp Vẫn Thần , ta đều có cảm giác áp lực . Tưởng chừng thế chủ động vẫn ở trong bàn tay mình , nhưng ngược lại bị Diệp Vẫn Thần khống chế . Dù câu nào nhưng ánh mắt Diệp Vẫn Thần vẫn làm cho ta toàn thân rét run . Nhất là cảnh đánh nhau vừa rồi làm cho ta có loại cảm giác đối phương kết liễu mình ngay lập tức !

      Hàn Nhạc Dương muốn thừa nhận mình thua . Nhưng khí thế bằng người ta , võ kỹ cũng bằng người ta . muốn thừa nhận cũng được .

      Lần quay thứ hai, Hàn Nhạc Dương có chút yên lòng, kiếm tuy rằng nắm chắc trong tay , nhưng động tác bởi vì khẩn trương mà có chút cứng ngắc, rất nhanh bị Lăng đại đạo diễn hô dừng lại .

      “ Thả lỏng thả lỏng . Cậu là hoàng tử , phải cương thi, cổ tay phải linh hoạt . Cậu làm được để diễn viên đóng thế . Chỉ cần quay mặt là được.” Lăng đại đạo diễn thích đóng thế . Nhưng cảnh diễn đánh có cầu cao , động tác khó thực nhưng thực ra rất quan trọng , sắc mặt lại là thứ yếu.

      Vẻ mặt Hàn Nhạc Dương càng khó coi . Lần thứ ba bắt đầu , nín giận cầm kiếm xông tới......

      Lần thứ bảy . Lăng Cảm dường như là đau cổ họng kêu :“Dừng dừng dừng !! Hàn Nhạc Dương , trong tay cậu là kiếm phải gậy. Kiếm ! Cậu có hiểu cái gì là kiếm hay ?”

      Kịch vui này hơn mười người đứng xem . Lạc U và Diệp Vẫn Thần cũng phải quay cùng . Đây vẫn là lần đầu tiên quay nhiều như vậy . Lạc U nhịn được nhíu mi, lạnh lùng :“Nghỉ ngơi chút rồi quay lại . được đổi diễn viên đóng thế .”

      Lạc U xong liền tới bên nghỉ ngơi . So với Hàn Nhạc Dương biết điều hơn rất nhiều . Lăng Cảm cau mày phất phất tay, :“Nghỉ ngơi . Nhạc Dương cậu tự xem lại tình trạng .”

      Lạc U bên này vừa ngồi xuống . Lý Ngang Vũ theo sát phía sau bưng tới hai cốc sữa nóng . ly cho Lạc U , ly đưa cho Diệp Vẫn Thần ở phía sau .

      thể đổi thành cà phê à ?” Lạc U ghét bỏ nhìn sữa, lâu uống thứ này . Phụ nữ trưởng thành đều uống cà phê nha.

      Diệp Vẫn Thần cũng ghét bỏ nhìn sữa . Đàn ông ai lại thích uống thứ này . thà rằng uống nước sôi.

      “ Bổ sung dinh dưỡng , uống nhanh lên, lập tức bắt đầu rồi .” Lý Ngang Vũ đồng ý , hết sức kiên trì . ta có chỗ sợ tiểu Lạc U. Nhưng sữa này là Lạc tổng chỉ đạo . So sánh với Lạc U , Lạc tổng hiển nhiên đáng sợ hơn chút.

      Lạc U bĩu môi uống hai ngụm , hương vị cũng tệ lắm . Cũng kén chọn , Diệp Vẫn Thần nhìn Lạc U uống , liền uống theo . Nếu ly sữa này là Lạc U đưa cho , phỏng chừng ngay cả do dự cũng do dự liền uống cạn.

      Lý Ngang Vũ nhìn hai người uống cạn sữa cảm thấy thực vui mừng, biết thế nào còn có loại cảm giác nuôi dưỡng trẻ em nhà mình .

      Lạc U uống cạn sữa xong định xem lại kịch bản . Bên tai chợt nghe bịch tiếng, theo phản xạ nhìn về phía phát ra thanh .

      “ Ối, ông trời của tôi ơi , sao cậu làm đổ cơm của tôi đây ? Cậu cậu cậu cậu......”

      Lạc U nghe thấy lời này , nhìn hơn hai mươi hộp cặp lồng đựng cơm đổ mặt đất cùng với cái túi bị rách . Nhìn vẻ mặt khẩn trương của cậu bé , cần hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Đồ cậu bé kia làm đổ chính là cơm trưa của mọi người , luân phiên bị mọi người mắng ở phía sau mới làm bộ đáng thương chạy mất, sau đó lâu liền đưa tới đống lớn . Nhưng mà lần này dùng hộp chuyên dụng đựng cơm .

      Lạc U nhìn cậu nhóc chạy tới chạy lui, vẻ mặt mang theo chút cổ quái . Thời gian mười năm có thể thay đổi được gì? Phỏng chừng vấn đề này chính người ngoài hành tinh cũng chưa chắc có thể trả lời được . Nhưng có điều Lạc U biết đến , mười năm cũng đủ đưa cậu bé giao cơm trở thành ca sĩ đẳng cấp Thiên Vương .

      “Lý Ngang Vũ, đem cái cậu nhóc kia ký hợp đồng , hiệp ước cả đời .” Có tiện nghi chiếm chính là ngu ngốc . Sống lại đời Lạc U có rất nhiều mục tiêu lớn , trong số đó là kiếm nhiều tiền hơn nuôi gia đình tốt . Mười năm trải qua tuyệt đối thể uổng phí, cơ hội kiếm tiền cũng thể bỏ qua, huống chi tự tay bồi dưỡng đống Thiên Vương tương lai Ảnh Đế Ảnh Hậu đại thần cấp cao . Đây cũng là chuyện đáng giá khiến tự hào đấy .

      “ Hả ? Ký hợp đồng ? Ký với ai?” Lý Ngang Vũ có chút chắc chắn hỏi.
      Tôm Thỏ, fujjko, thienbinh23883 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 37 : Cảnh quay hận

      Lạc U cảm thấy câu hỏi của Lý Ngang Vũ là vô nghĩa, lạnh lùng quét mắt liếc Lý Ngang Vũ cái, cũng mở miệng .

      Lý Ngang Vũ nhịn được tiếp tục hỏi : “ Người là cậu bé đưa cơm đó? So sánh với người khác nhìn lớn hơn chút , nhưng mà kí hợp đồng với cậu ta để làm gì ? Mỗi ngày đưa cơm cho chắc ?”

      Lạc U lần này nhịn được trừng mắt liếc Lý Ngang Vũ cái . Người đàn ông này đúng là Lý Ngang Vũ khôn khéo đưa đẩy của kiếp trước sao ? phải là giả chứ ?

      “ Hai tám chi nhánh , công ty phụ trách tất cả huấn luyện và tiền quảng cáo , .” Lạc U cũng giải thích nhiều, loại chuyện này giải thích cũng vô dụng, chẳng lẽ còn muốn coi trọng khả năng tiềm của cậu bé kia , khả năng của cậu bé đưa cơm ? ra có người tin sao.

      “Được rồi, tôi đây.” Lý Ngang Vũ đuổi theo cậu bé kia , trong lòng mặc dù vẫn lẩm bẩm, nhưng tiểu công chúa nhà mình phân phó, mà kháng nghị làm sao còn có đường sống . Hơn nữa thực rất ngạc nhiên , kí hợp đồng với cậu bé này rốt cuộc để làm gì ? Tuy rằng ngoại hình thanh tú, nhưng nếu muốn làm diễn viên, tiềm chất của những người khác còn tốt hơn nhiều .

      Bởi vì thời gian nghỉ ngơi giữa trưa rất dài , lần thứ hai quay phim , trạng thái của Hàn Nhạc Dương cũng tốt hơn rất nhiều . Lạc U để ý đến Hàn Nhạc Dương giờ cơm trưa tranh thủ cùng với vài vị võ sư chăm chú học tập lại . Đối với người Hàn Nhạc Dương này có thể khẳng định , hổ là ngôi sao Ảnh Đế hơn mười năm , có thiên phú có nghị lực có tiền tài , nổi danh cũng là bình thường .

      Hoàn thành cảnh diễn đánh nhau , biểu của Hàn Nhạc Dương sai, tuy nhiên Lăng đại đạo diễn vẫn có chút hài lòng . Nhưng cũng may ông nghĩ ra biện pháp thay thế , chính là thay đổi góc quay , trường hợp hai người đánh nhau , tốt đổi sang quay mặt của hai người này . Theo như lời ông , cái này gọi là mỹ sắc cùng cảnh sắc hòa hợp . Hai đại soái ca ở đây cũng đủ bù vào phần thiếu sót của cảnh diễn đánh .

      Màn kế tiếp , cảnh diễn tiếp tục quay , đoàn làm phim đổi địa điểm quay . Diệp Vẫn Thần thân chịu trọng thương mang theo Lạc U trốn , dọc theo đường máu chảy ngừng , sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, thân thủ truy binh cũng theo sát tha, dưới tình thế nguy cấp ấy lại lạc đường chạy trốn tới vách núi đen bên cạnh.

      Còn nhớ khi xem kịch bản đến đoạn này , Lạc U thực bất đắc dĩ liếc mắt . Tục ! Quá tục ! Nhưng mà ai cũng đều biết tục mới là kinh điển nha .

      Bên cạnh vách núi đen . Hoàng tử ôn nhu khuyên bảo.

      “U, theo ta trở về , ta cùng phụ hoàng cầu tình, để cho làm khó ngươi. Ngươi muốn gả cho ta, cần gì quản chuyện quốc . Chỉ cần ngươi cùng ta trở về, ta cam đoan cả đời đối tốt với ngươi.”

      Nam chủ nữ chủ là chắc chắn . Tuy rằng hai quốc gia đối địch , nhưng hoàng tử vẫn nữ chủ, chỉ là phần tình này trong lúc quốc gia đại nghĩa đó , lại có vẻ có chút hèn mọn.

      “Ngươi như vậy cảm thấy ấu trĩ sao ? Tư Đồ Nhạc Dương , gả ngươi, bản cung là vì Cẩm quốc miễn chịu chiến tranh . Mà nay Thương quốc hơn mười vạn đại quân dẫm đạp lên thi thể dân chúng Cẩm quốc, như vậy ngươi đừng mong trói buộc được ta nữa ! ”

      Đại niên kỉ chiến tranh bùng nổ , công chúa còn trẻ trưởng thành thành thiếu nữ duyên dáng kiều . Đứng vách đá đón gió , tuy rằng tình cảnh chật vật, lại vẫn như cũ phong hoa tuyệt đại, gì sánh kịp!

      U công chúa đơn thuần , ở đất nước của nàng , vô ưu vô lự nhận hết sủng ái .

      U công chúa thiện lương , vì quốc gia vì dân chúng, chịu nhục rời cố quốc .

      Nhưng U công chúa cũng bi ai , cho dù hy sinh tương lai của mình, hy sinh hạnh phúc mình, lại vẫn cách nào bảo toàn được đất nước .

      Mà cho tới bây giờ, U công chúa cũ̀ng kiêu ngạo cùng tuyệt tình . Nếu hy sinh của nàng vô dụng, như vậy nàng liền bao giờ ở lại nơi làm cho nàng vô tận đau xót nữa , nàng phải trở về, trở lại chính cố quốc mà nàng nhất, nơi đó có người thân của nàng, cho dù là chết, nàng cũng muốn chết ở nơi mình được dưỡng dục !

      Hàn Nhạc Dương diễn vai hoàng tử là nhân vật có chút mâu thuẫn lại có chút yếu đuối.

      U công chúa, nhưng có khả năng vì tình mà buông tha cho quốc gia của mình . lựa chọn quốc gia đại nghĩa, lại như cũ muốn buông tha U công chúa .

      “Ngươi có biết , ngươi căn bản có khả năng trốn thoát . Cùng ta trở về , cho dù ngươi trở lại Cẩm quốc, có thể như thế nào đây?”

      “Ha ha ha , có khả năng như thế nào, làm sao biết có khả năng chứ .”

      Lạc U khinh thiển cười, nụ cười kia mang theo ba phần châm chọc, châm chọc Tư Đồ Nhạc Dương kia trong lời ngây thơ, trở về như thế nào? phải nàng, cách nào hiểu được tâm nàng muốn trở về cố hương .

      Mà trừ bỏ châm chọc , trong nụ cười của Lạc U còn mang theo ba phần chấp nhất cùng kiên định, cho dù hy vọng xa vời lại như cũ buông tha, cho dù chấm dứt là chết cũng muốn cố gắng chết ở đường trở về , thể bởi vì có khả năng liền từ bỏ.

      Đó phải nàng .

      Mà ngoài ra, nụ cười của nàng còn có tia giải thoát cùng tia tiếc nuối, chết liền cái gì đều có , phiền não có, thống khổ cũng có , chỉ là có chút đáng tiếc, nàng chung quy trở lại được cố quốc , cũng có chút đáng tiếc cho cái người luôn muốn cùng mình .

      Lạc U ở cười khẽ liền chậm rãi xoay người qua , hướng về Diệp Vẫn Thần - người vẫn luôn ở bên mực yên lặng che chở cho nàng :“Ảnh, người có hối hận vì theo ta ?”

      Diệp Vẫn Thần lắc lắc đầu, ánh mắt u ám kiên định, sâu trong đáy mắt che giấu chút ái mộ .

      “Nếu hối hận, liền theo ta nhảy xuống , chúng ta thể quay về nhà , liền ở nơi này cũng tốt lắm.”

      Thời điểm Lạc U lời này, người đứng ở vách đá . Ngoại cảnh hoang vắng , tạo nên bầu khí thê lương . Lúc này Lạc U bắt đầu từ vách đá nhảy xuống .

      Lạc U và Diệp Vẫn Thần trước sau nhảy xuống , đương nhiên phải nhảy . Nhưng diễn cảnh nhảy vực mang theo biểu tình giải thoát vô cùng nhuần nhuyễn , làm cho Lăng đại đạo diễn vừa lòng thôi, cảnh này liền thành công .

      “Tiểu U, tiểu Thần, hai cháu làm cho người khác kinh ngạc . Tốt . Phần quay hôm nay làm tôi cao hứng . Đoàn làm phim ăn liên hoan, tôi mời khách.”

      Lăng Cảm thực vui vẻ, quá trình quay càng ngày càng thuận lợi, hiệu quả so với ông dự đoán tốt hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều . Đây là lần đầu tiên ông cảm thấy nghề đạo diễn này kỳ cũng quá mệt nhọc .

      Lăng đại đạo diễn ra lệnh tiếng, toàn bộ đoàn làm phim bắt đầu kết thúc công việc. Nơi quay ngoại cảnh có chút xa , mọi người lái xe hơn hai giờ mới trở lại trung tâm thành phố . Lạc U thích liên hoan, nhưng nghĩ cho Lăng Cảm chút mặt mũi, hơn nữa bỏ nhóm cũng tốt , liền cùng , cũng may Lăng Cảm lựa chọn chỗ liên hoan cũng tệ lắm . Là khách sạn ưu nhã từng đến.

      đám người hơn bốn mươi nháo nhào đặt hai phòng lớn . phòng chủ yếu toàn nhân vật quan trọng . phòng toàn trợ lý làm việc vặt linh tinh . Mọi người gọi đống đồ ăn, vui sướng cùng nhau ăn, mà có đồ ăn tự nhiên thể thiếu rượu, nhất là lần này mọi người cùng nhau tụ tập chỗ .
      thienbinh2388, fujjko, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39: Có thể hôn em ?




      Người tự tin là người có sức hấp dẫn lớn nhất. Đặc biệt là người ở trước mặt mình luôn có chút yếu đuối, thỉnh thoảng bộc lộ thêm tự tin lại càng thêm hấp dẫn cuốn hút. Ngay lúc này, Lạc U cảm nhận được cảm giác như vậy, làm cho tim của chủ động được mà đập nhanh hơn chút.

      “ Vẫn Thần......” Thanh có chút khàn khàn của Lạc U kêu lên, ngữ điệu cũng mang theo chút hương vị đặc biệt.

      Diệp Vẫn Thần rất quen thuộc và hiểu Lạc U. Nghe được giọng của như vậy bất ngờ thoáng chốc sửng sốt, dáng vẻ vừa tự tin kia lập tức trở nên đờ đẫn, nhìn về phía Lạc U dò xét, có chút mù mịt.

      đợi Diệp Vẫn Thần hiểu , Lạc U vươn cánh tay mảnh khảnh, mạnh mẽ vòng quanh cổ , sau đó dùng sức, kéo đầu xuống , hung hăng hôn lên.
      Cái hôn thiếu ôn nhu mà vẫn nóng bỏng khác thường. Cơ thể hai người gắt gao dính chặt vào nhau, môi lưỡi đan xen, ngay cả người nào đó mắc bệnh ưa sạch cũng hề cảm thấy phản cảm.

      Từ trong đờ đẫn Diệp Vẫn Thần cũng phản ứng lại, cố gắng phối hợp nhịp nhàng với Lạc U. Cái hôn của vẫn còn có chút trúc trắc, nhưng có lẽ là do bản năng, lát sau biết cách lấy lòng Lạc U, thấp thỏm đem môi lưỡi của chính mình đưa tới, làm cho Lạc U thoải mái hơn. Cái hôn của hai người bởi Diệp Vẫn Thần phối hợp thay đổi mà cũng càng thêm triền miên.

      “ Mùi vị tệ, lần sau tiếp tục cố gắng.” lúc lâu sau Lạc U mới cảm thấy thỏa mãn buông Diệp Vẫn Thần ra, thanh khàn khàn , môi mỏng đỏ tươi lộ ra hương vị gợi cảm mê người, làm cho Diệp Vẫn Thần nhịn được lại nuốt nước miếng.

      cũng muốn biểu giống như sắc lang chưa thấy qua việc đời, nhưng bộ dáng này của Lạc U là làm người ta thể kháng cự, làm cho nhịn được muốn ôm hôn cái lại cái, nhưng mà đây chẳng qua chỉ là lời trong lòng, chuyện ấy dám. Mặc dù Lạc U vừa mới cưỡng hôn , nhưng cưỡng hôn lại đánh chết cũng dám làm!

      Diệp Vẫn Thần nghĩ. Lạc U vừa rồi là mới cưỡng hôn chính sao?

      suy nghĩ gì đấy?” Lạc U hỏi, biết vì sao, luôn cảm thấy người đàn ông này suy nghĩ đến thứ gì đó kì lạ , nếu sắc mặt cũng đỏ như vậy.

      có thể...lại...hôn...hôn lần sao?” Diệp Vẫn Thần lắp bắp hỏi, biết rằng chính có thể xem là được tấc lại muốn tiến thước, nhưng cảm giác đáng ghét vừa rồi lại tuyệt.

      được!” Lạc U nhíu mày, ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua môi Diệp Vẫn Thần. ra mùi vị đó đúng là tệ, chỉ là nếu quá dễ dàng có được biết quý trọng.

      Sắc mặt chờ mong của Diệp Vẫn Thần thoáng chốc hơi thất vọng, dáng vẻ ủ rũ hơi cúi cúi đầu, cực kỳ giống bộ dáng của " đại cẩu " chiếm được quà của chủ.

      Lạc U buồn cười nhìn, nhịn được :“ Nếu chuyện làm với Trịnh Nghị Phong tốt, em có thể đồng ý với nguyện vọng quá quá đáng.”

      Ánh mắt Diệp Vẫn Thần nháy mắt liền sáng, vô cùng công khai thẳng tắp nhìn chằm chằm môi Lạc U, còn hỏi:“ Hôn em cũng có thể chứ?”

      Ánh mắt Lạc U lóe lóe, nhưng vẫn lắc đầu :“ được.”

      “ Hả?” Diệp Vẫn Thần nghi hoặc chút, chẳng lẽ ý của Lạc U phải như vậy sao? Diệp Vẫn Thần hơi thất vọng.

      Lạc U nở nụ cười, đầu hơi nâng lên, phong thái vô cùng nữ vương :“ Là em hôn , nếu làm tốt , em có thể cho cái hôn, như thế nào?”

      Cao cao tại thượng, tự tin kiêu ngạo, phong thái nữ vương, động tác ánh mắt lại thêm câu , Diệp Vẫn Thần hoàn toàn đắm chìm, ngay lúc này, thậm chí có thể xúc động quỳ xuống tuyên thệ nguyện trung thành.

      thề, nhất định làm tốt!” Lạc U như vậy, làm cho muốn dốc hết toàn bộ làm việc vì , dẫu có chết cũng làm cho thất vọng.

      “ Em chờ .”

      Năm ngày sau, đoàn làm phim ở trong rừng cây quay cảnh Lạc U và Diệp Vẫn Thần sau khi ngã xuống từ vách đá gặp được cao nhân chỉ dạy. Phân đoạn này là bước ngoặt của câu chuyện. Cao nhân có văn có võ, chia ra truyền thụ cho Lạc U quyển " Trị Thế Chi Thư " và Diệp Vẫn Thần bộ võ học công pháp. Hai người ở đáy vực bên học tập bên dưỡng thương, diễn xuất ngang tài ngang sức, hai người biểu diễn cũng rất ăn ý, hầu như mỗi cảnh quay đều vượt quá ba lần, làm cho Lăng đại đạo diễn cực kì hài lòng.

      Thời gian nghỉ trưa, Diệp Vẫn Thần tách khỏi mọi người gọi cuộc điện thoại, sau khi quay về ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lạc U.

      Lạc U ăn cơm trưa, ngẩng đầu lên vẫn vô cùng mẫn cảm cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Diệp Vẫn Thần, suy nghĩ lúc buồn cười hỏi:“ Làm xong việc rồi à?”

      Câu hỏi dùng giọng khẳng định, nếu như phải, người đàn ông này tuyệt đối dùng ánh mắt như vậy nhìn .

      Diệp Vẫn Thần dùng sức gật gật đầu, :“ Hoàn thành!”

      Năm ngày qua Diệp Vẫn Thần khiến cho Trịnh Nghị Phong rơi vào cái bẫy sắp đặt sẵn, mặc dù điều này chứng minh Diệp Vẫn Thần thủ đoạn, nhưng thể đây cũng bởi vì động lực muốn được thưởng ấy mà.

      “ Muốn thưởng luôn bây giờ?” Lạc U bình thản hỏi, lộ ra cỗ hương vị cao thượng, tại hoàn toàn hiểu tư tưởng tiểu M(*) kia của Diệp Vẫn Thần. càng mạnh mẽ với , lại càng vui vẻ, điểm ấy thỏa mãn được uổng phí đời trước được mọi người gọi là công chúa.

      (*): M trong S&M. S&M là cặp từ tiếng : Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm)). Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân). Thể mối liên hệ giữa cặp người trong đó người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc .

      Diệp Vẫn Thần hơi do dự lắc lắc đầu, :“ Có thể để sau ?” Cũng biết bao giờ mới có cơ hội như này, Diệp Vẫn Thần mặc dù rất muốn rất muốn, nhưng muốn lãng phí như vậy.

      Ý muốn lãng phí trong câu của Diệp Vẫn Thần thực ràng, nghe vào tai Lạc U cảm thấy rất buồn cười, nhưng hơn cả buồn cười là kiêu ngạo. Người đàn ông này coi trọng đến mức như vậy, cái hôn hứa hẹn cũng đều cẩn thận như vậy, làm cho có chút kiêu ngạo lại có chút cảm thấy uất ức.

      “Có thể, nhưng mà có lãi đâu.” Lạc U đáp ứng. cảm thấy thú vị, đây cũng là loại tình thú . Cùng người đàn ông này ở chung cũng làm cho cảm thấy càng ngày càng có tình ý. nghĩ, nếu cứ vậy phát triển tiếp, thích người đàn ông này, thậm chí là người đàn ông này, dường như cũng chẳng phải chuyện khó khăn nào.

      Đối với người lòng dạ mình, bảo vệ mình hơn nữa chuyện gì cũng đều nghe theo mình, có bao nhiêu người phụ nữ có thể cự tuyệt đây? Huống chi người đàn ông này vẻ ngoài đẹp trai, chỉ số thông minh đủ cao, tính tình đủ tốt, nếu mà động lòng , phỏng chừng chính cũng cảm thấy mình phải là người.

      Trong lòng Lạc U chất chứa nhiều cảm xúc. Diệp Vẫn Thần vui vẻ lộ ra nụ cười thuần khiết, hơi thở lãnh khốc bỗng chốc tiêu tan, lại tỏa sáng như ánh mặt trời, mê mẩn choáng váng ít thành viên trong đoàn làm phim, nhất là mấy tuổi chừng hai mươi, nhịn được hét rầm lêm. Nếu phải bị Lạc U lạnh lùng liếc cái, đoán chừng tại chỗ chạy tới đây muốn kí tên.
      Chris, lunalovegood, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Ngoại cảnh thôn An Nhạc



      Trung tuần tháng sáu(*), công đoạn quay phim tiến vào hồi kết thúc. Công việc ngược lại chẳng hề nhõm tí nào. Lăng Cảm để những phân cảnh quan trọng quay cuối cùng, đặc biệt là cảnh kết thúc của “ Đệ nhất Công Chúa”. chỉ các diễn viên cắm đầu vào diễn tập, bầu khí khẩn trương, mạnh mẽ như chiến trận cũng lan tỏa rộng rãi. Địa điểm quay được mọi người chọn vô cùng hoang vu và hẻo lánh, phóng tầm mắt nhìn ra xa cũng chỉ thấy màu vàng của cát mặt đất. có cảm giác bi thương.

      (*) Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng

      “Chậc chậc, nơi như thế này mà Lăng đạo diễn cũng tìm ra được. Ôi! Cũng ngờ trong thành phố Bắc Kinh mà vẫn có nơi hoang sơ nghèo nàn thế này đấy.”

      Lý Ngang Vũ ngước mắt nhìn khung cảnh bình yên trước mặt, nhịn được xúc động . Nơi họ đến là thôn An Nhạc, già trẻ toàn bộ làng đa số là người nhà họ Bạch, hơn nữa nhà so với nhà nhìn vô cùng xập xệ, căn nhà gạch đất kia nhìn qua tưởng chừng như sắp sụp xuống, làm cho lòng cảm thấy xót xa.

      Lạc U nhìn thấy cũng cau mày. từng rất nhiều nơi trong nước và ngoài nước, nhưng đây là lần đầu thấy nơi có cảnh tượng nghèo túng như vậy, hơn nữa nơi đây vẫn trực thuộc thành phố Bắc Kinh, nhìn thế nào cũng cảm thấy thoải mái, tuy rằng biết tại ở thế giới này chênh lệch giữa giàu nghèo rất lớn, biết có rất nhiều người cơm cũng có mà ăn. Nhưng biết là chuyện, tận mắt nhìn thấy nơi này, tâm trạng vẫn có chút nặng trĩu.

      Lạc gia là thế gia, quân-chính-thương đều có người, ông nội người vừa chính trực vừa nước. Lúc còn từng nghe ông nội rằng, làm lãnh đạo phải vì dân làm chủ, đời sống nhân dân tốt quốc gia mới lớn mạnh, hơn nữa cho dù là thương nghiệp cũng phải hiểu và báo đáp dân chúng, tiền kiếm càng nhiều phải cho càng nhiều. Cả đời người, kiếm nhiều tiền mà đến chết cũng tiêu hết được giữ lại có ích gì.

      Lời của ông được toàn bộ người Lạc gia ghi tạc trong lòng, Lạc gia làm rất nhiều hoạt động từ thiện, Tô mẹ của tại là hội trưởng quỹ Lạc Dư. Quỹ Lạc Dư do người Lạc gia thành lập, vẫn dốc sức vì đất nước với đủ các hoạt động từ thiện.

      Đối với chuyện này lạc U quá để tâm, đời trước cũng quyên góp thu nhập từ việc đấu giá vài bài thơ và bức tranh. Lúc đó suy nghĩ của còn
      [​IMG]
      lêthanh9009, Phan Dĩnh Lâm, Chris5 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :