1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả thật là khó! - Ân Ngận Trạch (Q2-C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Trở về Kiều gia(1)

      Đôi mắt thâm thúy của Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích, bình tĩnh :

      quản nhiều quá rồi.”

      “Tôi cảm thấy ta rất đề phòng tôi.” Kiều Tịch Hoàn lầm bầm.

      “Đó là chuyện của .” Cố Tử Thần lạnh lùng .

      Kiều Tịch Hoàn cau mày: “Tôi Cố Tử Thần…”

      “Tôi muốn ngủ, tôi muốn nghe bất luận thanh gì của nữa, nếu cút sang phòng cách vách cho tôi.” Cố Tử Thần gằn từng tiếng uy hiếp.

      Kiều Tịch Hoàn méo miệng, hết sức khó chịu.

      Căn phòng lại lần thứ hai rơi vào yên tĩnh, Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại ngủ, nhưng suy nghĩ vẫn lung lay.

      Cố Tử Hàn phòng bị , đương nhiên có thể cảm thấy ràng. Hễ có chút biến động đều có thể dẫn tới chú ý của ta, hơn nữa chuyện của Cổ Nguyên, dám chắc 80% là do Cố Tử Hàn thầm giở trò!

      Chỉ là…

      Đường đường là nhị thiếu gia của nhà họ Cố, nay ta cũng là đứa con trai được coi trọng nhất, ta đặt tâm tư ở người , phải là chuyện bé xé ra to sao?. Lý do duy nhất có thể giải thích chính là người Cố Tử Hàn phòng bị phải là mà là người chồng danh nghĩa của - Cố Tử Thần. thậm chí còn hoài nghi, Cố Tử Hàn nghĩ là những biểu của đều theo dai khiến của Cố Tử Thần.

      Đôi mắt của căng thẳng!

      Cố Tử Thần có khả năng gì mà khiến cho Cố Tử Hàn phòng bị như vậy?.

      Chết tiệt!

      Cố Tử Thần người đàn ông này quá thâm trầm, cảm thấy dù mình có tốn bao nhiêu công sức cũng thể tìm ra manh mối người ta, từ lâu cảm thấy, người đàn ông này đơn giản!



      Sáng sớm hôm sau.

      Kiều Tịch Hoàn biết tối hôm qua mình mất bao lâu mới ngủ được, sáng sớm lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mệt mỏi mở to mắt, Cố Tử Thần cũng biết rời giường từ khi nào, mặc tướng ngủ của mình đẹp, nằm lăn ra giữa giường tiếp điện thoại trong lúc mơ mơ màng màng:

      “Alo”

      “Chị, là em, Vi Vi” Bên kia truyền đến thanh của Dụ Lạc Vi.

      Kiều Tịch Hoàn ngáp cái, thờ ơ : “Chuyện gì?”

      Dụ Lạc Vi bên kia tựa hồ sợ run chút, trong trí nhớ, Kiều Tịch Hoàn đối xử lạnh lùng với như thế, là 3 năm thay đổi quá nhiều sao?. ta mím môi:

      “Ba , sau khi chị ra tù chưa từng về nhà, hôm nay nếu như chị có việc gì về nhà chuyến .”

      “Làm cái gì?” Kiều Tịch Hoàn vươn vai, từ giường ngồi dậy, tùy ý chuyển động cổ và bả vai của minh, cảm thấy rất nhức nhối.

      “Chị, ba gọi chị về còn cần có lý do sao? Chị bây giờ hơi quá rồi đấy.” Dụ Lạc Vi phát tính khí đại tiểu thư:

      “Hơn nữa, sau khi ra tù chị cũng về thăm trưởng bối, ra thấy ngượng sao?”

      Kiều Tịch Hoàn phẫn nộ.

      ngượng?!

      Người nên ngượng phải là người họ Kiều bọn họ sao?!

      rảnh để đấu võ mồm với con bé này, chút để ý : “ biết, tối nay tôi về.”

      “Ừm.”

      Bên kia cúp điện thoại.

      Kiều Tịch Hoàn tiện tay đem điện thoại để ở bên.

      Người của Kiều gia bình thường nhớ tới , nhưng vào thời khắc quan trọng, nhớ tới.

      đứng lên từ giường, sau khi vào rửa măt qua loa xong, thay đổi bộ trang phục mới, ra cửa, xuống lầu.

      Hai ngày nay, Ngôn Hân Đồng hết sức lấy lòng Tề Tuệ Phân, cơ hồ là theo bà như hình với bóng, khi tới phòng khách, nhìn thấy Ngôn Hân Đồng và Tề Tuệ Phân tập yoga.

      “Mẹ.” Kiều Tịch Hoàn qua chào hỏi.

      Tề Tuệ Phân nhàn nhạt gật đầu, mặt hơi lạnh nhạt, người 50 tuổi nhưng vóc người được bảo dưỡng vô cùng tốt, trong khoảnh khắc còn lộ ra chút gợi cảm.

      “Chị dâu biết thời gian sao?. Trễ thế này mới thức dậy?” Ngôn Hân Đồng lúc nào cũng cố ý châm chích.

      “Buổi tối còn phải giúp Tử Thần tiểu đêm, cho nên giấc ngủ cũng ngon lắm. Chị cũng muốn dậy sớm để ăn điểm tâm sáng và luyện tập với mẹ, nhưng mà Tử Thần thông cảm cho chị, bảo chị ngủ nhiều thêm chút, chị chỉ muốn chợp mắt thôi ai ngờ lại ngủ thiếp mất. Nhưng mà, em dâu, hôm trước em đêm về, nghỉ ngơi buổi tối lấy lại sức rồi sao” Khóe môi Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn duy trì nụ cười nhàn nhạt.

      Sắc mặt Ngôn Hân Đồng lập tức đen lại.

      Kiều Tịch Hoàn này, mở bình biết trong bình có gì, biết bây giờ cố gắng biểu để bù đắp lại chuyện đêm về.

      Kiều Tịch Hoàn đương nhiên biết, cũng phủ nhận, cố ý!

      “Buổi tối Tử Thần giày vò con, buổi sáng con nên ngủ nhiều chút, người trẻ tuổi chỉ cần làm lỡ việc lớn, ngủ nướng chút cũng là bình thường” Tề Tuệ Phân hơi thở mạnh .

      Mấy ngày nay, Tề Tuệ Phân đối xử với Kiều Tịch Hoàn rất tốt, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được.

      Sắc mặt Ngôn Hân Đồng đen lại càng đen, trong lòng vừa ghen tị vừa cam lòng.

      “Cảm ơn mẹ thông cảm. Đúng rồi mẹ ơi, em của con vừa gọi điện tới bảo con về nhà chuyến, con ra tù lâu như vậy, quả chưa trở về thăm bố và dì của con.”

      , để tránh có người sau lưng, nhà họ Cố chúng ta quá cường thế để cho con dâu về nhà mẹ báo hiếu. Chị Trương”

      Tề Tuệ Phân đột nhiên gọi người hầu: “Chị đem bình rượu Mao Đài mà mấy ngày trước khách hàng tặng cho lão gia, đưa cho thiếu phu nhân mang về nhà mẹ đẻ .”

      “Dạ phu nhân”

      Kiều Tịch Hoàn vội vàng cảm ơn, tiếp nhận bình rượu trong tay người hầu rồi rời khỏi phòng khách.

      Ngôn Hân Đồng tức điên lên, có khi nào về nhà mẹ đẻ mà Tề Tuệ Phân bảo mang thứ gì đó về biếu cho bên nhà?!. Mỗi lần đều do tự xuất tiền túi ra mua, nhưng vẫn phải là bên chồng biếu quà, để có chút thể diện!

      Càng nghĩ càng tức giận, trong lòng càng thêm hận Kiều Tịch Hoàn, hận thể lập tức diệt trừ cái đinh trong mắt này!

      Kiều Tịch Hoàn ngồi xe của nhà họ Cố rời khỏi biệt thự Cố gia, trước khi về Kiều gia, xuống xe ở Hạo Hãn, cảm thấy mình nên lấy thứ ở tay của người đàn ông Tiêu Dạ.

      trực tiếp vào khu vực “Kim Cương” của Hạo Hãn, nhưng bị nhân viên phục vụ ngăn lại.

      “Thực xin lỗi tiểu thư, nơi này của chúng tôi tiếp đãi người ngoài.”

      Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.

      Cười lạnh.
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Chris, My Lam Lam, linhdiep177 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Trở về Kiều gia(2)

      Kiều Tịch Hoàn nhướng mày lên: “Tôi tìm Tiêu Dạ.”

      Nhân viên công tác nhìn , tựa hồ đánh giá.

      “Tôi tên là Kiều Tịch Hoàn, có thể với ta, tôi là bạn của Diêu Bối Địch.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lung .

      Nhân viên công tác do dự nửa phút, có lẽ vì nghe được tên của Diêu Bối Địch, cũng có thể vì khí thế tự nhiên phát ra từ người của Kiều Tịch Hoàn, xoay người đến căn phòng ở tận cùng hành lang, chỉ chốc lát sau, nhân viên công tác ra, cung kính :

      “Kiều tiểu thư, mời.”

      Kiều Tịch Hoàn theo nhân viên công tác, vào trong căn phòng xa hoa.

      Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn vừa chuyển, nhìn thấy Tiêu Dạ ngồi ở chính giữa phòng bắt chéo hai chân, bên người ôm lấy người phụ nữ ăn mặc khá gơi cảm, giờ phút này, ta thờ ơ nhìn .

      “Ảnh chụp” Kiều Tịch Hoàn thẳng vào vấn đề .

      Tiêu Dạ nhíu mày lại, trong ánh mắt lên tia đánh giá, nhưng giọng lại chút để ý thậm ý còn mang theo vài phần lười nhác:

      tựa hồ rất hiểu tác phong làm việc của tôi.”

      “Cứ xem là như vậy .” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

      Kiếp trước, từng có vài lần giao thủ.

      Hợp tác rất vui vẻ nhưng chỉ giới hạn ở mức độ công việc.

      Về tư, rất chán ghét ta, bởi vì quan hệ của ta với Diêu Bối Địch.

      “A Vũ.” Tiêu Dạ lạnh lung gọi cái tên: “Đem ảnh chụp hôm đó đưa cho ấy.”

      “Dạ, đại ca” Người đàn ông tên là A Vũ cung kính lấy phong bì dày từ trong túi công văn đưa cho Kiều Tịch Hoàn.

      Kiều Tịch Hoàn lấy ra nhìn thoáng qua, thỏa mãn cười: “Cảm ơn.”

      “Đợi chút!.” Tiêu Dạ từ ghế sofa đứng lên, bước từng bước đến gần, cách khoảng gần xa, nhìn từ xuống dưới:

      “Tôi cảm thấy tôi luôn bị dắt mũi, nếu như hiểu tôi như vậy, chắc cũng biết tôi rất ghét cảm giác này.”

      “Tiêu Dạ, cần cố gắng phỏng đoán tôi là ai, bởi vì đoán được. phải đủ năng lực mà tôi căn bản tồn tại ở thế giới này, có thể tưởng tượng, tôi chính là linh hồn trong truyền thuyết.” Kiều Tịch Hoàn xoay người muốn .

      Tiêu Dạ lặng lẽ nhìn này.

      từng điều tra, nhưng quả tìm thấy bất kì manh mối gì.

      Nhưng mà…. Linh hồn?.

      cũng tin ma quỷ, chỉ tin bản thân mình.

      “Đúng rồi!” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn , đôi mắt lại liếc nhìn người phụ nữ phía sau :

      “Sáng sớm bắt đầu ăn thịt, sợ ngấy sao?”

      Mày của Tiêu Dạ nhíu lại.

      “Tôi thấy đáng tiếc cho Diêu Bối Địch.” Ném lại câu, Kiều Tịch Hoàn nhanh rời khỏi.

      Tiêu Dạ hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.

      thế giới này, chưa từng có người hiểu biết về như thế nhưng lại biết gì về người đó!

      Được lắm!. lâu rồi, có cảm giác kích thích như thế này!

      ….

      Kiều Tịch Hoàn trở lại xe hơi của nhà họ Cố, thẳng đến Kiều gia.

      Kiều gia từng rất huy hoàng ở Thượng Hải, nhưng mà kể từ khi bố của Kiều Vu Huy tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc tới nay, liên tục tụt dốc, nhiều năm qua, đưa tập đoàn lâm vào tình trạng nửa sống nửa chết như ngày hôm nay, đừng là nhà quý tộc giàu có ở Thượng Hải, hầu như biến thành xí nghiệp rỗng tuếch.

      Xe đến nơi.

      Kiều Tịch Hoàn xuống xe, nhìn biệt thự kiểu cũ trước mặt, diện tích của vườn hoa lớn, cũng chỉ là hoa viên độc lập của căn nhà lớn, trang hoàng cũng trở nên cũ kĩ, nếu so với Cố gia, quả tiêu điều hơn nhiều.

      “Chịu trở về rồi sao?” Kiều Tịch Hoàn vào phòng khách, chợt nghe thấy giọng của bố của – Kiều Vu Huy.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn Kiều Vu Huy, vợ kế của ông Dụ Tĩnh và con kế của ông Dụ Lạc Vi.

      Ba người đều có biểu cảm gì, thậm chí trong mắt Dụ Tĩnh còn mang theo vẻ khinh thường.

      Từ khi Dụ Tĩnh gả cho Kiều Vu Huy rồi chuyển vào nơi này, hình như vẫn luôn lộ ra vẻ mặt đó với Kiều Tịch Hoàn, phỏng chừng trong cảm nhận của bà ta, Kiều Tịch Hoàn mãi mãi là đại tiểu thư ngu ngốc, có chỗ nào đúng, mà con ruột của bà ta Dụ Lạc Vi thông minh sắc sảo, giỏi giang, thành tích lại tốt, ngoại trừ diện mạo cái gì cũng hơn Kiều Tịch Hoàn gấp trăm lần, cảm giác về ưu việt rất rang.

      Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười cười, cười đến vô hại:

      “Bố, bố trách móc con sao?”

      Sắc mặt Kiều Vu Huy khẽ biến, chuẩn bị mở miệng là lúc, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên : “Con bị bỏ tù 3 năm, nhưng bố chưa hề đến thăm con lần nha”

      Sắc mặt của ông ta trầm xuống, vô cùng châm chọc : “ đứa con khiến cho tao mất mặt, mày còn muốn tao vào tù thăm mày sao?”

      khi như vậy, con xuất ở đây chỉ càng làm ba thêm sỉ nhục, con nên hơn.” Kiều Tịch Hoàn cười đến mức thoải mái, xoay người liền bước ra ngoài.

      “Kiều Tịch Hoàn!” Kiều Vu Huy đột nhiên đứng lên từ ghế sofa, thanh rống giận rất lớn:

      “Mày có thái độ gì?”

      Kiều Tịch Hoàn dừng bước lại: “Thái độ của bố với con như thế nào, con đối với bố như thế ấy.”

      “Mày!” Kiều Vu Huy ngờ, đứa con từng yếu đuối nhu nhược, bây giờ lại trở nên sắc bén như thế, khí phách như thế.

      “Nếu như muốn tôi làm việc cho bố, tôi cần bố phải đến cầu xin tôi, nhưng bố bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng ấy cho ai xem?. Nhiều năm như vậy, dù sao bố cũng tôi là món hàng, mẹ tôi là tiện nhân, mà lúc nào người có thể giúp bố cũng là món hàng do tiện nhân sinh ra. Như vậy, bố cảm thấy, mình ngay cả món hàng cũng bằng chứ?” Giọng của Kiều Tịch Hoàn nặng , chậm rãi từng chữ.

      “Kiều Tịch Hoàn, mày châm chọc tao!” Sắc mặt Kiều Vu Huy khủng bố đến dọa người.

      “Tôi chỉ nhắc nhở bố. Có đôi khi làm chuyện gì cũng nên quá tuyệt tình, gặp báo ứng đấy.” Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng, lạnh lung .

      Kiều Vu Huy tức giận đến phát run, hận thể cho bạt tai.

      Kiều Tịch Hoàn tiêu sái rời khỏi biệt thự nhà họ Kiều.

      Lòng bàn tay đổ mồ hôi.

      Trong đầu tại xuất rất nhiều hình ảnh lúc của Kiều Tịch Hoàn, hình ảnh vốn mơ hồ nhưng giờ phút này lại dần dần trở nên rang, trong khoảng khắc ấy, dường như có thể lý giải được vì sao “Kiều Tịch Hoàn” lại trở nên yếu đuối, và biết làm gì như vậy.

      Chương 36:Kiều Tịch Hoàn chết

      Kiều Tịch Hoàn ngồi xe của nhà họ Cố, cách biệt thự của Kiều gia càng ngày càng xa.

      Thân thể hơi run rẩy của dần bình tĩnh trở lại.

      Trước kia, mỗi lần trở về, Kiều Tịch Hoàn đều nơm nớp lo sợ, sợ Kiều Vu Huy, sợ Dụ Tĩnh thậm chí sợ Dụ Lạc Vi, ra bọn họ có động tay động chân với như hồi còn , nhưng trong lòng vẫn có bóng ma, cho nên hễ là cầu của Kiều gia, có thể làm nhất định làm, thể làm cũng nghĩ cách hoàn thành.


      Đương nhiên, Kiều Tịch Hoàn của bây giờ sợ bất kỳ người nào trong nhà họ Kiều, chỉ là cảm giác kinh hồn bạt vía và run rẩy tự chủ của thân thể này, hoàn toàn thể nào khống chế được, bởi vì thân thể này khá nhạy cảm.

      Đôi mắt nhìn những cảnh sắc phồn hoa ngoài cửa sổ, bỗng nhiên :

      “Đến phố ăn Hồng Vận đường Thiên Kiều.”

      “Được, đại thiếu phu nhân.” Lái xe cung kính gật đầu.

      Kiều Tịch Hoàn tự an ủi mình, ít nhất bây giờ người của Cố gia đối xử cung kính với .

      Xe vững vàng đến nơi.

      Kiều Tịch Hoàn xuống xe, vào đường Tử Lý bên trong phố.

      Người rất nhiều, nhốn nha nhốn nháo.

      Bước chân của Kiều Tịch Hoàn dừng ở trước quán ăn, phía bảng hiệu là “Canh tiết vịt” bên trong có nhiều người lắm, nhưng nhìn kỹ lại rất sạch .

      Người chủ bếp phụ trách bên trong quán ăn là người đàn ông trung niên, còn người phụ nữ trung niên chịu trách nhiệm chờ canh được nấu xong bưng lên cho khách, ngoài ra còn có đứa bé trai 8 tuổi ngồi chơi ô tô ở mặt đất, như rất nhiều những quán ăn bình dân khác ở Thượng Hải, đều do vợ chồng cùng nhau kinh doanh.

      Người phụ nữ trung niên bưng bát canh vịt cuối cùng xong nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đứng ở miệng cửa, đôi mắt dừng lại chút, quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông ở trong nhà bếp, sau đó bước nhanh ra ngoài, kéo Kiều Tịch Hoàn qua bên.

      “Con ra tù khi nào thế?” Người phụ nữ trung niên vội vàng hỏi.

      “Được thời gian rồi.”

      “À” Người phụ nữ trung niên gật đầu, lại hỏi: “Tại sao hôm nay lại tới đây?”

      “Đến thăm mẹ.” Kiều Tịch Hoàn , nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.

      “Có phải Kiều Vu Huy lại bảo con làm gì nữa ?” Người phụ nữ trung niên lo lắng, vội vàng hỏi.

      phải.” Kiều Tịch Hoàn lắc đầu.

      Người phụ nữ trung niên nhàng thở ra, bỗng nhiên như là nhớ ra chuyện gì đó, bà : “Sau này con đừng thường xuyên tới đây nữa, mẹ vẫn chưa chuyện này cho ông ấy biết.”

      Ông ấy trong lời , chính là người chồng tại của bà.

      Cởi bỏ lớp quần áo hoa lệ người, mặt có thêm màu sắc hạnh phúc hơn là tiền bạc.

      Kiều Tịch Hoàn chỉ nhìn bà.

      “Là mẹ có lỗi với con, nhưng mà mẹ biết làm thế nào cả.” Người phụ nữ trung niên thở dài, thúc giục .

      “Con trở về , mẹ còn có việc.”

      xong, người phụ nữ trung niên xoay người, chuẩn bị rời .

      “Tôi đến chỉ muốn với bà, Kiều Tịch Hoàn con của bà chết rồi!” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng .

      Người phụ nữ trung niên sợ run chút, nhìn Kiều Tịch Hoàn từ xuống dưới: “Con cái gì?”

      “Sau này tôi đến đây nữa” Kiều Tịch Hoàn ném lại câu rồi xoay người bước .

      cảm nhận được ánh mắt khác thường ở phía sau, nhưng cả người vẫn rất lạnh lùng.

      Kiều Tịch Hoàn rất mẹ của mình, hồi bé Kiều Vu Huy thường xuyên đánh bạc, nếu thua tâm tình tốt trở về đánh mẹ của , Kiều Tịch Hoàn từng dùng thân thể nho để ôm lấy mẹ . Đến năm 6 tuổi, mẹ chịu nổi rời xa , sau khi mẹ rồi, bố lại bắt đầu phát tác tính tình của mình lên người , có lần bị đánh đến suýt chết, chạy ra khỏi Kiều gia tìm mẹ của mình, mẹ hung hăng ôm khóc trận nhưng cuối cùng vẫn đưa trở về. Bởi vì mẹ có khả năng nuôi .

      Cho dù những tháng ngày ở nhà họ Kiều vô cùng thê thảm, dù cho sau này hai người phụ nữ xa lạ bước vào khiến cho cuộc sống của trở nên hắc ám, vẫn trách mẹ , chỉ mong mẹ của mình có thể sống tốt mà thôi.

      Những tháng ngày đau khổ qua , cuối cùng mẹ của có thể gặp được người đàn ông tốt, gả cho ông ấy, hai người cùng nhau mở quán ăn miễn cưỡng có thể sống qua ngày, trải qua cuộc sống như những người bình thường.

      quả nên làm phiền bọn họ.

      Lần sống lại này, trong cảm nhận của Kiều Tịch Hoàn đó là người duy nhất mà thương bận tâm, cho nên muốn thay ấy đến thăm hỏi họ tiếng, cuối cùng cũng làm xong.

      trở lại xe, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh nhìn người phụ nữ trung niên hình như vẫn còn đứng đờ đẫn trong đám đông.

      “Trở về Cố gia.” Kiều Tịch Hoàn thu hồi tầm mắt, lạnh lùng dặn dò.

      nhẫn chịu đựng là Kiều Tịch Hoàn của trước đây!

      Còn bây giờ cần nữa rồi!

      Xe đến biệt thự của Cố gia, Kiều Tịch Hoàn xuống xe với người tài xế:

      “Hai chai rượu Mao Đài ở cốp xe phía sau, chú cầm về uống !”

      “Đại thiếu phu nhân, cái này…” Lái xe có phần thụ sủng nhược kinh.

      Tất cả mọi người đều biết thiếu phu nhân trở về giống như lúc trước, nhưng mà hành động lần này khiến ông đoán được nghĩ gì.

      “Tặng cho chú đấy, đừng có nhìn tôi như vậy.” Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt nở nụ cười sau đó xoay người vào biệt thự.




      Kỳ người rất biết khen thưởng cấp dưới của mình, với lại khích lệ chính diện cũng có ảnh hưởng tiêu cực gì, ngược lại còn làm cho mọi người vui vẻ, vì sao làm!

      mím môi, vào trong phòng khách.

      Trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng hét của đứa bé.

      “Cố Minh Lộ, đem món quà mày trao đổi với Tiểu Bình Quả đưa cho tao!” Cố Minh Lý lớn tiếng gào thét, giọng cực kì bá đạo.

      Cố Minh Lộ gì.

      “Mày câm điếc rồi sao?! Hay là ngu ngốc?! Bảo mày đem quà của Tiểu Bình Quả đưa cho tao!” Cố Minh Lý ngang ngược kêu la:

      “Mày đưa cho tao, tao lục soát túi của mày.” Câu này ràng mang theo uy hiếp.

      Cố Minh Lộ cắn môi, buông cặp sách xuống, lấy ra món quà trao đổi mà giáo tặng đưa cho Cố Minh Lý.

      Cố Minh Lý cầm ngựa gỗ , rồi đẩy Cố Minh Lộ ra, Cố Minh Lộ lớn hơn Cố Minh Lý nửa tuổi, nhưng lại con hơn Cố Minh Lộ, vì thế bị đẩy cái ngã mặt đất.

      “Mày đừng tranh Tiểu Bình Quả với tao, bởi vì mày căn bản xứng, đồ đầu đất!” Cố Minh Lý từ cao nhìn xuống, thè lưỡi, sau đó cầm lý con ngựa gỗ chạy lên lầu hai.

      Khi Kiều Tịch Hoàn vào trong phòng khách, nhìn thấy Cố Minh Lộ ngồi ở mặt đất thu dọn túi sách của mình, mặt khóc cũng náo, thu thập xong chuẩn bị đứng dậy lên lầu.

      Những người hầu trong phòng khách thấy hai tiểu thiếu gia cãi nhau cũng nhúng tay vào, hình như luyện thành thói quen!

      Sắc mặt của Kiều Tịch Hoàn trầm xuống: “Cố Minh Lộ!”
      Last edited: 18/5/15
      Chris, My Lam Lam, linhdiep176 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hãy cho An biết bạn có cảm nghĩ gì khi đọc những dòng An tô đậm?.

      Chương 37: Chuyện của Cố Minh Lộ do tôi quyết định!

      Những người hầu làm việc trong phòng khách đều bị thanh của làm cho giật mình, mọi người im lặng gì, dám phát ra tiếng động.

      Cố Minh Lộ nghe tiếng của Kiều Tịch Hoàn cả người liền hoảng sợ, quay đầu lại nhìn :

      “Mẹ.”

      “Qua đây!” Thanh của Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng.

      Cố Minh Lộ rất ngoan ngoãn tiêu sái qua đứng ở trước mặt , giống như đứa bé phạm lỗi, vô cùng ngoan ngoãn.

      “Vì sao vừa nãy Cố Minh Lộ bảo con giao thứ gì đó ra, con lại từ chối?” Thanh của Kiều Tịch Hoàn có chút nghiêm khắc.

      Cố Minh Lộ nhìn : “Con muốn so đo với em trai.”

      “Cố Minh Lộ, con thành cho mẹ biết, là con muốn so đo với nó hay là con sợ bị nó đánh?”

      Cố Minh Lộ im lặng, nửa ngày sau bỗng nhiên : “Ba , đứa trẻ ngoan đánh nhau, cho nên vì con muốn đánh lộn với Cố Minh Lộ, vì vậy mới đem ngựa gỗ giao cho nó.”

      Trong phút chốc, Kiều Tịch Hoàn tức giận đến phát run: “Ba dạy con?. Hễ là Cố Minh Lý?”

      Cố Minh Lộ biết vì sao lại tức giận như vậy, chỉ gật đầu.

      Kỳ cậu cũng có nhiều ấn tượng về mẹ, bởi vì năm cậu được 2 tuổi còn ở Cố gia, từ bé đến giờ cậu đều sống như vậy, mọi người trong nhà đều thương Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt, cậu tập thành thói quen rồi!

      Chết tiệt!. Kiều Tịch Hoàn trực tiếp lên lầu hai.

      Cố Minh Lộ hiểu ra sao nhìn theo me của mình, nhưng đầu cậu cũng nghĩ nhiều như vậy, cũng theo lên lầu rồi trở về phòng của mình.

      Kiều Tịch Hoàn tràn đầy tức giận đẩy cửa phòng của Cố Tử Thần ra, nhìn thảnh thơi vui vẻ ngồi ở xe lăn, cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

      Cố Tử Thần nhíu mày nhìn : “Lại lên cơn gì thế?!”

      “Cố Tử Thần, Cố Minh Lộ phải là con trai ruột của sao?. Tại sao lại dạy thằng bé như vậy?” Kiều Tịch Hoàn trực tiếp vào vấn đề.

      Cố Tử Thần nhíu chặt mày nhưng cũng quan tâm.

      có biết Cố Minh Lộ bị Cố Minh Lý bắt nạt ?!”

      “Đó là chuyện của những đứa bé cùng tuổi, chỉ có bọn chúng mới biết cách giải quyết.” Cố Tử Thần tựa hồ muốn nhiều lời.

      bảo đứa bé 5 tuổi tự giải quyết chuyện của mình?. Cố Tử Thần, quá xem trọng con trai của mình rồi!” Kiều Tịch Hoàn châm chọc cười.

      Sắc mặt Cố Tử Thần biến đen: “Ai chẳng từ 5 tuổi lớn lên?”

      “Bộp”

      Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đánh đấm vào ngực Cố Tử Thần, sức lực , Cố Tử Thần bị đau đến ôm ngực, cảm thấy này quả có bệnh!. Sắc mặt càng thêm khó coi.

      “Kiều Tịch Hoàn, nổi điên làm cái gì?” Cố Tử Thần hét lên.


      phải với Cố Minh Lộ, đứa trẻ ngoan là nên đánh nhau sao?!. Tôi cũng thừa nhận mình là đứa trẻ ngoan, vì vậy tôi có thể đánh , chịu đòn có ngon đừng có đánh trả.” xong lại hung hăng đánh ta thêm đấm nữa.

      Cố Tử Thần ôm lồng ngực của mình, nhịn được ho 2 tiếng: “Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc muốn như thế nào?!”

      “Ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền hay bị bắt nạt!. Chuyện của Cố Minh Lộ tôi tự quyết định, đừng có nhúng tay vào.” Kiều Tịch Hoàn trực tiếp ra khỏi phòng.

      Cố Tử Thần hung hăng nhìn bóng lưng của .

      Cái này!

      xoa lồng ngực đau đớn của mình, từ khi Cố Minh Lộ được sinh ra, từ trước đến giờ Kiều Tịch Hoàn hề xem trọng Cố Minh Lộ, thậm chí có khoảng thời gian phớt lờ thằng bé, khi nào lại bắt đầu quan tâm đến Cố Minh Lộ như vậy?!

      Khóe miệng mấp máy, đẩy xe lăn ra khỏi cửa.

      hành lang, Kiều Tịch Hoàn trực tiếp vào phòng của Cố Minh Lộ.

      Cố Tử Thần do dự chút, xoay người xuống lầu dưới.

      Bên trong phòng, Kiều Tịch Hoàn ngồi ở giường của Cố Minh Lộ, Cố Minh Lộ làm bài tập ở bàn, bởi vì Kiều Tịch Hoàn xuất nên có phần tập trung.

      “Tiểu Bình Quả là ai?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cậu.

      “Trong lớp có bạn nữ. Bộ dáng rất đáng , khuôn mặt hồng hồng, giống như Tiểu Bình Quả*.” Cố Minh Lộ trả lời.

      Tiểu Bình Quả: quả táo .

      “Cố Minh Lý thích con bé đó sao?” Kiều Tịch Hoàn lại tiếp tục hỏi.

      “Bạn cùng lớp đều thích Tiểu Bình Quả. Bạn ấy rất đáng , nhưng biểu của Cố Minh Lý ràng hơn, em ấy thích những bạn học khác chơi với Tiểu Bình Quả.” Cố Minh Lộ chắc chắn giống như đứa bé 5 tuổi, bởi vì đến đây cậu cũng có chút tức giận bất bình.

      Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi: “Con cũng muốn lấy lòng Tiểu Bình Quả sao?”

      Cố Minh Lộ suy nghĩ chút : “ muốn.”

      “Vì sao?”

      “Con thích cướp đồ của Cố Minh Lý.” Cố Minh Lộ : “Lần trước con đoạt xe của Cố Minh Lý, đến trường em ấy tìm bạn học đánh con trận.”

      “Cái gì?!” Kiều Tịch Hoàn suýt nữa bật dậy từ giường: “Vì sao với mẹ!”

      Cố Minh Lộ kinh ngạc nhìn bộ dạng kích động của Kiều Tịch Hoàn, được lúc lâu mới :

      “Bố , đàn ông con trai phải kiên cường, chuyện gì cũng phải học cách nhẫn nại.”

      “Con chỉ mới 5 tuổi, cũng chưa phải là đàn ông con trai.” Kiều Tịch Hoàn lửa giận ngút trời, trong lòng khỏi thầm mắng chửi Cố Tử Thần, con của bị ức hiếp là đáng đời!

      “Con có…” Mặt của Cố Minh Lộ hơi hồng lên: “Hơn nữa ba con là đàn ông con trai…”

      được nhắc đến ba.” Kiều Tịch Hoàn cắt ngang lời của cậu: “Bây giờ mẹ cho con biết, sau này Cố Minh Lý có ức hiếp con con phải cho mẹ biết, nếu như mẹ biết con bị ức hiếp nhưng lại nhịn nhục , cẩn thận mẹ đánh vào mông của con!”

      “Dạ.” Cố Minh Lộ gật đầu.

      “Ngoan ngoãn làm bài tập .” Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng của Cố Minh Lộ.

      vừa xuống lầu, vừa suy nghĩ.

      Trong nhà này trở thành thiên hạ của Cố nhị thiếu gia mất rồi!

      Khóe miệng cong lên chút, có phần khinh thường!

      Bước chân vừa mới đến dưới lầu, nhìn thấy Cố Tử Tuấn vào phòng khách còn có người con phía sau ta Dụ Lạc Vi.

      Đôi mắt dừng lại chút.

      Dụ Lạc Vi nhu thuận theo Cố Tử Tuấn, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn rất kích động, từ phía sau Cố Tử Tuấn chạy đến, làm nũng lôi kéo tay Kiều Tịch Hoàn: “Chị, hôm nay chị về nhà vì sao lại vội vàng như vậy, em chưa kịp chuyện với chị.”

      Kiều Tịch Hoàn nhíu mày lại, nhìn thoáng qua Cố Tử Tuấn.

      “À, mẹ bảo em mang Vi Vi đến nhà ăn cơm.” Cố Tử Tuấn .

      Kiều Tịch Hoàn quay đầu với Dụ Lạc Vi: “Em với Tử Tuấn nhau sao?”

      Sắc mặt Dụ Lạc Vi phiếm hồng, mang theo ngượng ngùng của thiếu nữ.

      Cố Tử Tuấn cà lơ phất phơ qua bên người các : “Ai biết được?. Em gọi mẹ xuống đây.”

      Sắc mặt Dụ Lạc Vi dừng chút, hơi trắng bệch vì lúng túng.

      Kiều Tịch Hoàn đẩy tay Dụ Lạc Vi ra, lạnh nhạt : “Chúng ta đến sofa ngồi .”

      ~Hết chương 37~
      Chris, My Lam Lam, linhdiep174 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Chỉ là chơi đùa mà thôi.

      Trong phòng khách biệt thự Cố gia.

      Kiều Tịch Hoàn đưa Dụ Lạc Vi ngồi xuống sofa, Dụ Lạc Vi càng tỏ ra bộ dạng thục nữ ngay cả dáng ngồi ở ghế sofa cũng rất nũng nịu, giống những . So với dáng vẻ ở Kiều gia, quả nhiên khác nhau trời vực.

      Tề Tuệ Phân và Cố Tử Tuấn từ lầu xuống. Tề Tuệ Phân vẫn duy trì hình tượng quý phu nhân đoan trang, tuy rằng mặt mang theo nụ cười hòa ái nhưng mà lộ ra rất có khí phách.

      “Dì.” Dụ Lạc Vi vừa nhìn thấy Tề Tuệ Phân tới vội vàng đứng lên chào hỏi.

      Tề Tuệ Phân gật đầu, lộ ra vẻ cao quý : “Ngồi .”

      “Cám ơn dì.” Dụ Lạc Vi cười ngọt ngào, biểu tốt dáng vẻ của tiểu thư khuê các.

      Vài người ngồi ở sofa.

      Tề Tuệ Phân có mở miệng chuyện, cũng ai dám chủ động mở miệng.

      gian tựa hồ có chút im lặng, khiến Dụ Lạc Vi hơi khẩn trương.

      “Vi Vi.” Tề Tuệ Phân rốt cục cũng mở miệng, giọng mãi mãi nóng lạnh, ngữ điệu cũng nhanh chậm.

      “Dạ, dì.”

      “Nghe con từ Hàn Quốc trở về mấy ngày rồi.” Tề Tuệ Phân hỏi.

      “Dạ được vài ngày rồi.”

      “Tại sao đến nhà chơi?. Lúc chị của con mới gả đến Cố gia, con cũng thường xuyên đến đây chơi.” Tề Tuệ Phân nhìn qua rất thân thiết.

      “Trở về mấy ngày, con phải học xử lý chuyện làm ăn của ba con, ba con lớn tuổi rồi, muốn con học tập tốt để giúp đỡ cho ông ấy.” Dụ Lạc Vi cười trả lời, vội vàng lấy lòng :

      “Sau này con thường xuyên đến chơi với dì.”

      “Đến chơi với dì cần, nhưng con là em của Hoàn Hoàn, là thông gia của Cố gia, nên lại nhiều hơn.” Tề Tuệ Phân thẳng.

      Nụ cười mặt Dụ Lạc Vi thoáng cái cứng đờ, giống như bị chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, cắn môi chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu xấu hổ trong lòng, ngượng ngùng cười:

      “Dạ.”

      “Đúng rồi, Vi Vi, con 23 tuổi rồi, có bạn trai chưa?” Tề Tuệ Phân nhìn như quan tâm hỏi.

      “Con…” Dụ Lạc Vi đem ánh mắt đặt ở người Cố Tử Tuấn.

      Cố Tử Tuấn hoàn toàn có nghe thấy bọn họ cái gì, cầm di động bắt đầu chơi trò chơi, căn bản quan tâm đến bất kì phản ứng của người nào.

      “Con nhìn chị của con xem, 19 tuổi gả vào nhà họ Cố rồi. Tuy rằng phụ nữ bây giờ tán thành việc kết hôn muộn. Nhưng vẫn phải tìm bạn trai rồi, Tử Tuấn.” Tề Tuệ Phân đột nhiên gọi tên Tử Tuấn.

      Đôi mắt Dụ Lạc Vi sáng lên.

      “Từ bé, con chăm sóc cho đứa em này, bên cạnh con thấy có đứa bạn nào tốt giới thiệu cho con bé 1 người .” Giọng của Tề Tuệ Phân hơi trách cứ .

      Sắc mặt của Dụ Lạc Vi thay đổi chút, nhưng muốn giấu cũng che giấu được.

      “Ở đâu có giới thiệu tốt như vậy?” Cố Tử Tuấn có chút kiên nhẫn .

      “Tại sao lại , phải con có người bạn họ Chương à?. Mẹ thấy cậu ta cũng tệ, trong nhà làm mua bán , bản thân lại là nhân viên công vụ, bình tĩnh, vững vàng, tốt. Cũng khá môn đăng hậu đối với nhà Vi Vi. Hôn nhân muốn hạnh phúc phải môn đăng hậu đối mới được, con có phải Vi Vi?” Tề Tuệ Phân hòa ái, dễ gần hỏi Dụ Lạc Vi.
      Dụ Lạc Vi cắn môi, sắc mặt đều trắng bệch.

      Nếu như đến đây còn hiểu ý của Tề Tuệ Phân muốn Dụ Lạc Vi chính là con ngốc, ràng chính là chê xuất thân của xứng với Cố Tử Tuấn.

      “Có thể là vậy.” Dụ Lạc Vi kiên trì trả lời, trong lòng lại có đủ loại khó chịu.

      biết Kiều gia thể so với Cố gia, nhưng điều kiện của bản thân tốt như vậy, từ bé thành tích xuất sắc, tự mình đạt học bổng đến Hàn Quốc du học, cũng học quản lý kinh doanh. Diện mạo lại xinh xắn, tri thức hiểu lễ nghĩa, ít nhất tốt hơn gấp trăm lần so với bộ dạng ngu ngốc của Kiều Tịch Hoàn, dựa vào cái gì Kiều Tịch Hoàn có thể gả vào Cố gia còn lại thể!

      Đôi mắt căng thẳng nhưng làm thế nào cũng nuốt trôi cục tức này!

      “Hôm nay Cố Diệu hẹn vài người bạn làm ăn ăn cơm, bác cũng phải , Vi Vi buổi chiều con ở lại ăn cơm rồi về, bác bảo tài xế đưa con về, đừng khách sáo nha.” Biểu của Tề Tuệ Phân hết sức gần gũi.

      Trong lòng suy nghĩ cái gì, tất cả mọi người đều biết .

      Lần này Dụ Lạc Vi đến Cố gia, bị mất hết mặt mũi, trong lòng cũng nhận lấy vô vàn sỉ nhục.

      Cho nên lúc sau khi Tề Tuệ Phân rời , ta cũng viện cớ ra về.

      Cố Tử Tuấn cũng gì, chỉ treo cao biểu cảm như mọi chuyện hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình.

      Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi: “Cậu với Dụ Lạc Vi chuyện đương sao?”

      Cố Tử Tuấn nhướng mày: “Chị gì đấy?”

      “Tôi làm sao mà biết?” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng hai mắt.

      “Mọi người chỉ chơi đùa mà thôi.” Cố Tử Tuấn duỗi người đứng lên, quay đầu, bỗng nhiên rất nghiêm túc :

      “Nếu so sánh, tôi càng thích chơi với chị hơn.”

      Kiều Tịch Hoàn thờ ơ nhìn ta.

      “Hãy khuyên nhủ em của chị tốt , tôi có cảm giác với ta, bằng sao tôi lại dẫn ta về để mẹ tôi…” Cố Tử Tuấn chậm rãi , khóe miệng lại nhếch lên: “Chỉ có điều, con người của tôi, ai đến cũng đều cự tuyệt, nếu như ai thích chơi, tôi cũng rất sẵn sàng.”

      xong Cố Tử Tuấn xoay người lên lầu.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Cố Tử Tuấn, suy nghĩ cũng cảm thấy cần thiết phải xen vào việc của người khác.

      Đối với Dụ Lạc Vi, cũng có lòng tốt đến mức đó.



      Hôm sau.

      Kiều Tịch Hoàn gần đây rất thích ngủ nướng, sáng nay lại dậy rất sớm, thậm chí người bên cạnh còn ngủ say.

      Nhưng mà, chỉ tiếng động của , người đó bỗng nhiên mở to mắt, dường như người ngủ say phải là ta, khi mở mắt ra có mang theo bất kì cảm giác uể oải nào, thậm chí ánh mắt có chút sắc bén.

      dậy sớm như vậy làm gì?” Cố Tử Thần hỏi , lộ ra vẻ tỉnh táo.

      “Có việc, chuyện của khỉ con cứ mặc kệ” Kiều Tịch Hoàn từ giường đứng dậy, vọt vào toilet rửa mặt, sau đó nhanh chóng thay bộ quần áo khác ra khỏi phòng, trực tiếp ra cửa chính.

      chiếc xe hơi màu đen đậu ở trước cửa. Lái xe dựa cửa xe chờ đợi, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn tới vội đứng thẳng thân thể.

      “Đại thiếu phu nhân.”

      “Chiếc xe này có phải dùng để đưa Cố Minh Lộ học ?” Kiều Tịch Hoàn trực tiếp hỏi.

      Lái xe chi chi ngô ngô, có chút khiếp đảm : “Vốn là vậy, nhưng sau đó Cố Minh Lộ thiếu gia cứ để cho Cố Minh Lý thiếu gia ngồi, cho nên tại… tại chính là dùng để chở Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt tiểu thư học.”

      Kiều Tịch Hoàn mím chặt môi, quả nhiên là như thế, đôi mắt căng thẳng: “Từ giờ trở , chiếc xe này chỉ dùng để chở Cố Minh Lộ học thôi, nếu như thằng bé cứ để trống cho tôi. Nếu như có người thuận theo cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi đưa số điện thoại cho .” xong, Kiều Tịch Hoàn đọc dãy số.

      Lái xe vội vàng nhớ kỹ.

      Kiều Tịch Hoàn dặn dò xong, trở về phòng tiếp tục ngủ ngon.

      Con người của hơi lười, thời điểm có chuyện gì thường xuyên ngủ.

      Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn làm hiểu ra sao cả, chẳng qua là khi Kiều Tịch Hoàn vào giấc ngủ lần nữa, rời giường.

      Kiều Tịch Hoàn ngủ đến 9 giờ, nhận được điện thoại của lái xe.

      Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.

      Lão hổ phát uy, bọn họ tưởng là mèo bệnh sao!
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      Chris, My Lam Lam, linhdiep175 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 39: Giành thắng lợi.

      Kiều Tịch Hoàn bị tiếng điện thoại của tài xế đánh thức.

      cúp điện thoại, chậm rãi rời giường, chậm rãi rửa mặt rồi mới thảnh thơi ra cửa lớn của biệt thự.

      Ngôn Hân Đồng dẫn 2 đứa con của ta tức giận muốn hộc máu đứng ở cửa lớn. Đoán chừng là ta kêu tài xế lái xe nhưng tài xế cho nên tức giận đến dẫm chân, nhìn thấy bộ dạng Kiều Tịch Hoàn thoải mái xuất , sắc mặt tức giận càng thêm ràng, bước về phía Kiều Tịch Hoàn, đối diện với , hung hăng :

      “Kiều Tịch Hoàn, muốn chống lại tôi ở khắp nơi có phải ?”

      “Tôi chống lại em khi nào, em dâu?” Kiều Tịch Hoàn nhàm chán vuốt tóc của mình, chút để ý nhìn thoáng qua Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt:

      “Em dâu này, mấy giờ rồi mà còn chưa cho bọn học, trốn học tốt đâu!”

      “Kiều Tịch Hoàn!” Ngôn Hân Đồng thét chói tai, tức giận đến phát run: “ phải cố tình sao, biết chiếc xe này dùng để đưa Minh Lý và Minh Nguyệt học, bây giờ lại cố tình cho bọn chúng dùng xe, có phải ?”

      “Em oan uổng cho tôi quá rồi!. Lần trước mẹ dặn chiếc xe này dùng để chở Minh Lộ học, Minh Lý dùng lại khi nào thế?. Mẹ có biết ?” Kiều Tịch Hoàn vô tội hỏi.

      đừng dùng mẹ để uy hiếp tôi!” Ngôn Hân Đồng hung hăng .

      “Em dâu, phải chị kiêu ngạo mà chị chỉ vì muốn tốt cho em, em nghĩ lại xem, dù sao mẹ cũng là phu nhân của Cố gia, bà nội của bọn trẻ, tại sao em lại nhiều lần khiêu khích uy tín của mẹ thế, đem lời của mẹ bỏ vào tai này lọt ra tai kia. Em nghĩ mẹ vẫn thể trách móc em sao?!. Được rồi, đừng tức giận, sớm đưa bọn trẻ học , chuyện lần này chị lại với mẹ.” Kiều Tịch Hoàn còn làm ra vẻ rất độ lượng .

      Ngôn Hân Đồng tức giận đến nóng nảy.

      Vì sao Kiều Tịch Hoàn sau khi ra tù giống như thay đổi thành người hoàn toàn khác? chuyện khiến cho phản bác lại được, chiếm được tiện nghi gì, chỉ có thể hung hăng nhìn ta!

      Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt nghe bọn họ cãi nhau, có phần sốt ruột hỏi Ngôn Hân Đồng: “Mẹ, khi nào chúng ta có thể , Tiểu Bình Quả còn đợi con ở trường.”

      “Tiểu Bình Quả là quả táo thối gì, hôm nay có xe, trở về biệt thự cho mẹ, học gì hết.” Ngôn Hân Đồng tức giận .

      “Oa, huhu, muốn!” Cố Minh Lý lập tức khóc lóc: “Tiểu Bình Quả thích học sinh trốn học, con muốn nhà trẻ, con muốn a! Bằng Cố Minh Lộ đoạt mất Tiểu Bình Quả, con muốn…”

      Vừa khóc vừa ngồi mặt đất náo loạn, bộ dạng hề có giáo dục.

      Kiều Tịch hoàn cười lạnh cái, xoay người vào biệt thự.

      Ngôn Hân Đồng nhìn bóng lưng của , rồi lại nhìn con trai và con của mình: “Khóc khóc khóc, trở về biệt thự ngay lập tức, giả vờ đàng thương tìm bà nộn của các con! Ngay lập tức!”

      Cố Minh Lý thuận theo, vẫn ngồi mặt đất chịu đứng dậy.

      Ngôn Hân Đồng tức giận, trực tiếp ôm Cố Minh Lý vào rồi thấp giọng với Cố Minh Nguyệt: “Tự mình đuổi theo .”

      Cố Minh Nguyệt chu môi lên, vui đuổi theo.

      Kiều Tịch hoàn chân trước vừa mới vào phòng khách nghe thấy thanh liều mạng gào khóc của Cố Minh Lý ở phía sau, lúc này Tề Tuệ Phân từ lầu xuồng, nhìn thấy cháu nội bảo bối của mình khóc, sắc mặt trầm xuống.

      “Hân Đồng, tại sao con lại bế Minh Lý?! Vì sao Minh Lý lại khóc đau lòng như vậy?”

      Cố Minh Lý vừa nghe thấy giọng của Tề Tuệ Phân vội vàng thoát khỏi vòng ôm của Ngôn Hân Đồng, chạy tới ôm đùi của bà, khóc :

      “Mẹ cho con học.”

      “Ngoan, đừng khóc.” Tề Tuệ Phân cúi đầu an ủi rồi ngẩng đầu nhìn Ngôn Hân Đồng: “Tại sao con cho tụi nó học?”

      “Mẹ, mẹ biết. Minh Lý mỗi ngày đều ngủ muộn, giờ này mới ra khỏi cửa, con dạy cho nó bài học.”

      “Lúc này học, ngồi xe chỉ mất vài phút, có thể đến trễ bao lâu?!” Tề Tuệ Phân trách cứ: “Con chỉ thích chấp nhặt những việc biết nghĩ đến những việc lớn.”

      “Mẹ, mẹ quên rồi sao? Xe trước đây chở Minh Lý và Minh Nguyệt học, mẹ giao lại cho Minh Lộ rồi. Nhưng thằng bé này lại cần, cần mẫn hơn so với người khác, toàn muốn tự mình bộ đến trường. Con muốn dùng xe bỏ trống để đưa Minh Lý và Minh Nguyệt học, nhưng buổi sáng hôm nay, chị dâu đột nhiên dặn dò tài xế, cho dù Minh Lộ ngồi xe, cũng được dùng xe, con nghĩ đến thói quen ngủ nướng của Minh Lý cho nên mới tức giận.” Ngôn Hân Đồng vẫn cố gắng hai ba câu lại chĩa mũi nhọn về phía Kiều Tịch Hoàn.

      Kiều Tịch Hoàn cười thầm, có nhìn Tề Tuệ Phân mà trực tiếp với Ngôn Hân Đồng: “Em dâu, em trách móc sắp xếp của mẹ sao?”

      Bỗng nhiên bị chụp mũ, cả người Ngôn Hân Đồng chợt ngẩn ra: “Chị dâu, chị nên giải thích sai ý em?”

      “Chị làm như vậy cũng là nghe theo sắp xếp của mẹ thôi. Trước đó phải mẹ sao? Cho em dùng chiếc xe kia, chị nghĩ em sa thải tài xế là vì muốn tự mình lái xe đưa Minh Lý và Minh Nguyệt, ngờ em dâu cũng muốn nhàn hạ.” Kiều Tịch Hoàn ném trách nhiệm lại cho Ngôn Hân Đồng cách sạch .

      “Em có nhàn hạ, em chỉ cảm thấy cần thiết…” Ngôn Hân Đồng phản bác nhưng giọng điệu có phần vô lực.

      “Em cảm thấy sắp xếp của mẹ cần thiết sao?”

      , phải!” Ngôn Hân Đồng vội vàng giải thích, có chút nóng nảy: “Mẹ, là chị dâu vu hãm cho con, con có nghĩ như vậy, có.”

      Sắc mặt Tề Tuệ Phân được tốt, bà với Ngôn Hân Đồng: “Ngôn Hân Đồng, trong khoảng thời gian này rốt cuộc con bị làm sao vậy? Nhàn rỗi có chuyện gì nên gây sao? Từ khi chị dâu con ra tù đến bây giờ, con đầu gây khó dễ cho nó khắp nơi, tại sao con lại biết khoan dung chút nào vậy, mẹ rất thất vọng về con!”

      “Mẹ… phải con…”

      “Đừng nữa. Xe sắp xếp rồi, mẹ muốn thêm lần nào nữa. Còn nữa, lái xe do con tự mình sa thải là do con chấp nhặt, sau này con tự mình lái xe đưa Minh Nguyệt và Minh Lý, đừng để mẹ nghe thấy chuyện con cho Minh Nguyệt và Minh Lý đến trường.” Tề Tuệ Phân gằn từng tiếng, trong thanh mang theo chút nghiêm khắc.

      Ngôn Hân Đồng cắn môi, gật đầu.

      Kiều Tịch Hoàn cười , cười đến mức xinh đẹp, lộng lẫy như vậy.

      Ngôn Hân Đồng hận thể rút toàn bộ xương của ta! Hận thể nhìn ta tự tìm chết!

      nghe lời dạy của người già, chịu thiệt ngay trước mắt.” Kiều Tịch Hoàn khẽ bên tai Ngôn Hân Đồng, giọng vô cùng đắc ý.

      Còn Ngôn Hân Đồng cực kì tức giận.
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      Chris, My Lam Lam, linhdiep175 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :