1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả thật là khó! - Ân Ngận Trạch (Q2-C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Khi tôi bị coi thường

      Edit: Tịnh An

      Đèn flash ngừng chụp lên khuôn mặt trắng noãn của Kiều Tịch Hoàn, khuôn mặt xinh đẹp của được chụp cách tinh tế.

      hề có hoảng sợ như dự kiến, Cố Tử Tuấn đứng bên cạnh lạnh nhạt nhìn .

      Kỳ , Kiều Tịch Hoàn có hành động kinh ngac như vậy, chỉ có thể dùng từ để hình dung – bình thường, đúng vậy, bình thường mà thôi.

      “Tiểu thư, chào ” Phóng viên thấy lời nào, mở miệng nhắc nhở.

      Cánh môi xinh đẹp của Kiều Tịch Hoàn nở ra nụ cười nhàn nhạt: “Tôi tên là Kiều Tịch Hoàn, là vợ của Cố đại thiếu tập đoàn Cố thị, Kiều Tịch Hoàn”

      Phóng viên ngừng lại lát.

      Hóa ra là dâu cả ngu ngốc của nhà họ Cố!

      khỏi làm cho người khác hứng thú!

      Dùng giá cao như vậy chỉ để mua bộ lễ phục, chỉ có thể rằng ta dốt đặc cán mai, tin tức có giá trị như thế, tại sao sử dụng.

      “Sở dĩ tôi mua bộ lễ phục trong cuộc bán đấu giá lần này, là vì tôi bội phục Hoắc Tiểu Khê lúc còn sống có thể trở thành huyền thoại trong giới thương nghiệp, trong giới kinh doanh đều cảm thấy xót xa cho số mệnh ngắn ngủi của ấy, mà Cố thị của chúng tôi đều thưởng thức người tài hoa. Mặt khác, cuộc bán đấu giá này là vì quyên góp cho hội từ thiện, mọi người cũng biết, Cố thị của chúng tôi nhất định quyên góp từ thiện, hy vọng có thể giúp đỡ cho những người cần giúp đỡ” Kiều Tịch Hoàn chậm vội , bình tĩnh thản nhiên.

      Phóng viên đều cảm thấy kinh hãi.

      Người phụ nữ này là đồ ngu ngốc giống như mọi người đồn thổi sao?. Tại sao lời , cử chỉ đều lộ ra khí thế như vậy, chút cũng giống khí thế của người phụ nữ bình thường nên có.

      “Những gì cần , tôi cũng hết rồi, xin mọi người cho qua dùm” Kiều Tịch Hoàn nháy mắt với Cố Tử Tuấn.

      Khóe miệng Cố Tử Tuấn cong lên nụ cười, sau đó né tránh phóng viên, bảo vệ Kiều Tịch Hoàn ra ngoài xe.

      Hai người ngồi vào chiếc Ferrari của Cố Tử Tuấn.



      Cố Tử Tuấn vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn ôm bộ lễ phục, nhịn được hỏi:

      “Vì sao chị lại muốn mua bộ lễ phục này?. Như những gì phóng viên , tôi cũng tin.”

      Tuy rằng cũng cảm thấy ngạc nhiên có thể nghĩ ra lý do tốt như vậy chỉ trong hai giây.

      “Tôi muốn ” Kiều Tịch Hoàn cự tuyệt trả lời.

      “Hôm nay tôi đến giải vây giúp chị, nếu bây giờ chị vẫn còn ở phòng đấu giá bị người ta xem thường”

      “Đó là tiền của cậu, liên quan đến cậu.”

      “Tôi Kiều Tịch Hoàn….”

      “Nếu cậu thêm chữ nữa, lát nữa quay về nhà tôi với mọi người vì Hoắc Tiểu Khê là tình nhân của cậu, cậu quên được tình nhân của mình cho nên nhờ tôi đấu giá giúp cậu, dù sao lúc nãy phóng viên cũng chụp được ảnh của cậu đứng bên cạnh tôi” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng

      Cố Tử Tuấn nhìn Kiều Tịch Hoàn cách ngoan độc:

      “Chị điên rồi”

      Bên tai được thanh tịnh, Kiều Tịch Hoàn khép hờ hai mắt dựa lưng vào ghế…

      cũng rất muốn hỏi mình, vì sao lại tham gia buổi bán đấu giá này?

      250 vạn?! con số châm chọc!

      Dọc đường bình yên trở về biệt thự Cố gia.

      Kiều Tịch Hoàn ôm bộ lễ phục dài thườn thượt vào phòng khách, dưới chú ý của tất cả mọi người, lạnh lùng lên lầu 2, vào trong phòng của Cố Tử Thần, sau đó rất bình thản ném bộ lễ phục lên sàn nhà, vào phòng tắm, tắm rửa, thay quần áo, rồi ra.

      Nhìn thoáng qua bộ lễ phục nằm mặt đất, nằm lên giường, nằm ngay đơ.

      biết qua bao lâu, cửa phòng bị người ta đẩy ra.

      Kiều Tịch Hoàn mở to mắt, nhìn Cố đại thiếu đẩy xe lăn vào phòng, đôi mắt nhìn bộ lễ phục mặt đất, sắc mặt lãnh.

      “Tôi tắm rửa, thay quần áo rồi” Kiều Tịch Hoàn .

      Sắc mặt Cố Tử Thần càng khó coi hơn.

      Bây giờ là trọng điểm sao?!

      Sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “ thích bộ lễ phục này?”

      thích”

      “Đây là kích cỡ mặc?”

      phải”

      “Vậy có thể cho tôi biết vì sao lại dùng 250 vạn mua nó?!” Cố đại thiếu nhẫn tức giận, nhưng vẫn kiềm được bộc phát ra ngoài.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần: “Bị coi thường.”

      Đôi mắt Cố Tử Thần căng thẳng.

      “Khi tôi bị coi thường” Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần lâu, dường như dùng giọng rất thấp, rất thấp, thấp đến mức chỉ có bản thân mình nghe được:

      “Có thể nhắc nhở bản thân mình từng ngu ngốc như thế nào.”

      Cố Tử Thần siết chặt ngón tay: “Chuẩn bị tốt, làm thế nào để giải thích với bố mẹ .”

      Ném lại câu, Cố Tử Thần ra ngoài.

      tại cho là, đầu của bị hỏng mất rồi, từ khi tử vong ngoài ý muốn ở kiếp trước cho đến nay, đều có thể khống chế tốt cảm xúc hận thể giết chết ta của mình, nhưng trong lúc lơ đãng cảm giác đó lại sục sôi trong lòng , khiến cả người như bị kiến cắn, có chỗ phát tiết!.

      ….

      góc khác của thành phố.

      màn hình TV to lớn trình chiếu tin tức nóng hổi của ngày hôm nay.

      Thành giao với giá 250 vạn, có phần vượt qua mong đợi của ta.

      Chỉ là, mày của ta khẩn trương nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

      Đại thiếu phu nhân của Cố thị, Kiều Tịch Hoàn!

      Toàn bộ quá trình phỏng vấn cũng nghe nhắc đến ba chữ “Tề Lăng Phong”

      vất vả mới bỏ qua được cái tên “Hoắc Tiểu Khê”. Nhưng mà ba chữ “Tề Lăng Phong” lại được nhắc đến.

      “Điều tra thêm về lai lịch của này”. Người đàn ông gằn từng tiếng .




      Phòng khách nhà họ Cố to như vậy.

      Mọi người trong nhà đều ngồi ở sofa, tầm mắt họ đều rơi vào người của Kiều Tịch Hoàn.

      Chuyện hôm nay Kiều Tịch Hoàn làm ra, tính là lớn nhưng cũng phải là chuyện , chắc chắc kinh động đến giới truyền thông Thượng Hải, bây giờ nổi tiếng rồi.

      sinh ra ảnh hưởng tiêu cực gì, nhưng có nghĩa là được người trong Cố gia thích, nhất là những cách làm việc khiêm tốn.

      “Con thừa nhận, là con nhất thời xúc động” Trước mặt bao nhiêu người, Kiều Tịch Hoàn mở miệng.

      “À” Ngôn Hân Đồng đột nhiên cười lạnh tiếng.

      Quả nhiên là Kiều Tịch Hoàn dùng đến não, căn bản là đồ ngu ngốc.

      Vài ngày trước làm được việc, ràng là mèo mù vớ phải chuột chết, nhặt được chút tiện nghi mà thôi.

      “Chị dâu, mấy ngày trước phải chị với mẹ an phận giữ mình sao?. Tại sao mới an phận vài ngày, kiềm nén được rồi hả?” Mỗi câu mỗi chữ của Ngôn Hân Đồng đều tràn ngập châm chọc.

      Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn nhìn thoáng qua Ngôn Hân Đồng, sau đó trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua gò má lạnh lùng của Cố Tử Thần, lại có chút thất vọng.

      Cố đại thiếu cảm thấy chán nản với mình sao?!.

      Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, mình quả thực nhìn nhầm.

      Cố đại thiếu làm sao có thể tỏ ra bênh vực mình trước mặt người ngoài chứ?. Mình chờ mong cái gì?
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Chris, My Lam Lam, linhdiep175 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Biến nguy thành an.

      “Nhưng con thấy đây là chuyện xấu.” Kiều Tịch Hoàn với Cố Diệu.

      Mày của Cố Diệu nhíu lại, hiển nhiên có mấy hứng thú với lời của Kiều Tịch Hoàn , cảm giác hôm qua nhìn bằng con mắt khác, trong khoảnh khắc còn sót gì trong mắt, sắc mặt ông trầm xuống:

      “Trong long con, chuyện gì mới gọi là chuyện xấu?”

      Giọng , rang rất châm chọc.

      Kiều Tịch Hoàn mím môi, cảm nhận được ánh mắt khác thường khắp nơi nhìn mình, cười :

      “Ba, nhà họ Cố của chúng ta là nhà giàu có quyền quý ở Thượng Hải, cũng có danh tiếng trong xã hội thượng lưu, nhưng đối với những người dân bình thường mà , Cố thị cũng sâu vào long người, con biết ba luôn khiêm tốn, nhưng mà thi thoảng làm số tuyên truyền , cá nhân con cảm thấy đây là việc tốt. Mấy ngày trước, Tử Thần vô tình với con, chú hai bàn chuyện hợp tác với James tiên sinh ở Mỹ, James tiên sinh là nhà từ thiện có tiếng, bước chân của ông ấy đến đâu cũng có sản nghiệp từ thiện của riêng mình. Con nghĩ, nếu như có nhiều xí nghiệp đồng dạng muốn hợp tác, ông ấy có phải cân nhắc đến tập đoàn của chúng ta hay ?”

      Sắc mặt của Cố Diệu thoáng chốc thay đổi.

      Biến hóa ràng, điều này hoàn toàn giống với những rung động trước kia, có thể khiến cho người từng trải qua nhiều mưa to gió lớn như ông thay đổi sắc mặt như vậy, mọi người đều liếc mắt nhìn nhau.

      Kiều Tịch Hoàn cười cười, bình tĩnh, ung dung như thế, hình như phát sắc mặt của Cố Diệu thay đổi, chậm vội tiếp tục :

      “Sáng sớm hôm nay con đến công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn để bàn điều kiện mua lại bình gốm sứ ấy, bởi vì chưa thành công nên tâm trạng của con tốt, vòng đường, vô ý nhìn thấy buổi đấu giá này, nghe là làm từ thiện, đương nhiên phải rồi. Khi ấy con cũng suy nghĩ nhiều lắm, chỉ mực làm theo suy nghĩ của mình. Ba, con biết lỗi rồi, lần sau con chú ý.”

      Kiều Tịch Hoàn giải thích hành động hôm nay, cũng nhân tiện mình rất để ý đến chuyện món đồ gốm của Cố Diệu.

      đều biết rất , muốn lấy lòng người phải hợp ý người đó.

      “Chị dâu, bây giờ chị còn hay hơn hát nữa, lúc trước chúng ta thử bộ lễ phục này, chị cứ nhìn nó trân trân, hận nỗi thể biến nó thành của mình…”

      “Em dâu, chị gả vào Cố gia nhiều năm như vậy, bỏ qua 3 năm chị ngồi tù, 3 năm qua chị chưa từng chĩa mũi vào người nào hết” Kiều Tịch Hoàn dùng ánh mắt vô tội nhìn Ngôn Hân Đồng.

      “Tôi chĩa mũi vào chị sao?. Tôi chỉ đúng thôi.” Ngôn Hân Đồng nhịn được, giọng lớn hơn chút.

      Kiều Tịch Hoàn cũng nhiều lời, đáp án cần cũng biết.

      Tất cả mọi người đều nhìn thấy, hai ràng.

      Ngôn Hân Đồng trong nháy mắt cũng phát lời của mình thích hợp, muốn mở miệng giải thích Cố Tử Hàn :

      “Câm miệng”

      Ngôn Hân Đồng nhìn Cố Tử Hàn, mặt trắng còn chút máu, cắn môi, nhưng cũng dám mở miệng.

      Khóe miệng của Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, nhìn Cố Tử Hàn.

      Cố Tử Hàn cũng nhìn .

      4 mắt nhìn nhau, lòng Kiều Tịch Hoàn đột nhiên khẽ động.

      Cảm xúc mãnh liệt như vậy.

      Cho dù chỉ ánh mắt mà thôi. Kiều Tịch Hoàn, có cần phản ứng lớn như vậy ?.

      hơi nắm chặt ngón tay của mình, ép mình phải bình tĩnh chút.

      sợ giây sau, tim đập quá nhanh, mình đời nhà ma.

      Cố Tử Thần ngồi ở bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, cho nên có thể cảm nhận ràng người bên cạnh cố hết sức để kiềm chế biến hóa cảm xúc. Khóe miệng cong lên nụ cười nhạt ít để người khác nhìn thấy, lướt qua trong giây lát.

      Phòng khách yên tĩnh, gian dường như chìm trong cảm giác nghẹt thở.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu.

      Ông mở miệng chuyện, cho nên người khác cũng dám mở miệng.

      Khi đó.

      tiếng nhạc chuông di động iphone vang lên, Cố Tử Hàn nhìn điện thoại của mình: “Ba, con nhận điện thoại, là điện thoại của James tiên sinh”

      Cố Diệu vẫy vẫy tay, ý bảo ta nghe điện thoại.

      Cố Tử Hàn đến góc yên tĩnh khác ngược hướng với phòng khách, dùng tiếng lưu loát để tiến hành trao đổi.

      Khoảng 5 phút sau, Cố Tử Hàn tới, cung kính với Cố Diệu :

      “James tiên sinh đồng ý hợp tác với chúng ta, bảo con 3 tuần sau đến Mỹ ký hợp đồng”

      “Tại sao lại đột nhiên quyết định hợp tác?” Cố Diệu mặc dù vui vẻ, nhưng vẫn có chút kinh ngạc.

      là vô tình xem tin tức Trung Quốc, nhìn thấy tập đoàn Cố thị của chúng ta làm từ thiện, trong cảm nhận của ông ấy, những xí nghiệp làm việc thiện luôn là những đối tác có thành ý hợp tác nhất, cho nên rất yên tâm hợp tác với chúng ta. Hơn nữa…” Cố Tử Hàn dừng chút:

      “James tiên sinh và Hoắc Tiểu Khê từng có duyên phận vài lần, ông ấy rất thưởng thức với đầu óc kinh doanh của Hoắc Tiểu Khê, ông ấy vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối với cái chết của Hoắc Tiểu Khê, cho nên vì Hoắc Tiểu Khê cũng được, ông ấy bằng lòng hợp tác với tập đoàn của chúng ta.”

      Cố Diệu bỗng nhiên thoải mái nở nụ cười: “Hạng mục 3 tháng gần đây còn phải chờ phía đối tác sửa chữa, cuối cùng cũng có thể bỏ tảng đá lớn này xuống rồi.”

      Cố Tử Hàn gật đầu, cũng cười cái.

      Cho dù cười nhưng cũng cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này rất lạnh.

      “Kiều Tịch Hoàn” Cố Diệu quay đầu nhìn :

      “Chuyện lần này, tuy rằng là do con nhất thời xúc động, nhưng cũng nhờ phản ứng mau lẹ, con cũng xuất phát từ lòng tốt cho nên bố truy cứu, sau này khi làm việc gì cũng nên suy nghĩ kĩ chút”

      “Dạ, ba” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

      Tâm trạng của Cố Diệu trở nên tốt hơn, cho nên căn nhà cũng trở nên sáng sủa hơn.

      Tề Tuệ Phân cũng nhịn được cười :

      “Hoàn Hoàn lần này coi như thông minh, sau này đừng xúc động tùy tiện như thế”

      “Dạ mẹ” Kiều Tịch Hoàn cười cực ký xán lạn.

      Những người trong nhà cũng cảm thấy vui mừng khi nghe tin tức này, đương nhiên trong đó cũng có hai người có ý tốt.

      Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, nhìn biểu cảm như sắp khóc đến nơi của ta, trong lòng rất vui vẻ.

      chuyển ánh mắt.

      Cố đại thiếu vẫn duy trì trạng thái cá chết của mình.

      là đòi mạng mà!

      Cơm tối qua , mọi người đều tự mình trở về phòng.

      Kiều Tịch Hoàn tắm rửa xong ra, nhìn thấy xe lăn của Cố đại thiếu ngồi ở giữa phòng, đôi mắt luôn nhìn , như có vẻ đăm chiêu.

      “Làm gì vậy?” Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần nhìn đến luống cuống.

      “Khi nào tôi với về dự án hợp tác với James tiên sinh?”

      có sao?” Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn lóe lên, nhưng trực tiếp trả lời.

      “Tôi trước giờ nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Cố thị” Cố Tử Thần gằn từng tiếng , ý ta là muốn nhắc nhở sau này dối cũng phải tìm lý do đúng.

      Kiều Tịch Hoàn nghi hoặc nhìn ta: “Vì sao?”

      cần biết” Cố Tử Thần xoay người, đẩy xe vào trong phòng tắm.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Cố Tử Thần

      Cho dù có năng lực, cũng cần bài xích như vậy.

      Cố Tử Thần, ta chắc chắn có vấn đề!.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Chris, My Lam Lam, linhdiep176 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24:

      Trong gian phòng xa hoa mà nặng nề.

      Ngôn Hân Đồng ngồi ở giường lớn, nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm.

      Hôm nay bị Kiều Tịch Hoàn chơi xỏ như vậy, trong lòng cực kì buồn bực, hình như từ sau khi Kiều Tịch Hoàn ra tù, đều cam chịu khắp nơi, Cố Diệu và Tề Tuệ Phân dường như rất thất vọng với , thậm chí cảm thấy ngay cả sắc mặt người hầu khi nhìn cũng đều thay đổi.

      Càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu.

      Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc làm cái gì, giống như thay đổi thành người hoàn toàn khác.

      Ánh mắt của lạnh lẽo, cảm giác muốn trả thù dâng lên trong lòng.

      Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra.

      hiểm mặt thay bằng nụ cười ngọt ngào, ta xuống giường, tiện tay cầm lấy khăn lông lớn sớm chuẩn bị tốt rất dịu dàng lau những giọt nước đọng thân hình trần trụi của người đàn ông trước mặt, động tác hết sức ôn nhu mà thành thạo.

      “Tử Hàn.” Ngón tay mảnh khảnh của Ngôn Hân Đồng chạy dọc người , dừng lại ở khăn lông màu trắng quấn ngang eo .

      rất mệt” Cố Tử Hàn bỗng nhiên nắm lấy tay , đẩy ra: “ ngủ sớm chút .”

      Ngôn Hân Đồng nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Cố Tử Hàn.

      ta cố gắng kiềm chế chua xót và khổ sở ở trong lòng, vẫn cười như cũ : “Tử Hàn, lâu rồi chúng ta làm, khoảng thời gian này là kỳ an toàn của em, cho nên cần đeo bao”

      Giọng điệu của Cố Tử Hàn vẫn như trước, lập tức nằm hơi nghiêng ở giường: “Lần sau .”

      Ngôn Hân Đồng đứng ở giữa gian phòng ngủ, đèn treo thủy tinh phát ra ánh sáng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của ta, cắn môi khống chế chua xót ở trong lòng.

      Kết hôn hơn 5 năm, nhưng trong cảm nhận của Cố Tử Hàn, rốt cuộc là gì?!

      cảm thấy chuyện giường chiếu lơ thơ lác đác như thế, mà mình có thể mang thai Minh Nguyệt và Minh Lý, đúng là kỳ tích…



      Sáng sớm hôm sau.

      Kiều Tịch Hoàn mở mắt ra, người bên cạnh còn.

      đứng ở trước mặt bộ lễ phục, ngồi xổm người xuống, nhìn những viên kim cương lấp lánh, vài hồi ức lại xuất xâm nhập vào trong đầu của , mím môi ôm lấy bộ lễ phục đó, tùy tiện ném vào trong ngăn tủ, vò thành cục.

      chạy vào trong phòng tắm, rửa mặt, ra cửa.

      Mới vừa đến cổng biệt thự, nhìn thấy Cố Tử Hàn tựa hồ chuẩn bị làm, chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước mặt ta, Ngôn Hân Đồng đứng ở bên cạnh, hiền lành, dịu dàng giúp ta sửa sang lại quần áo.

      Kỳ , ở trước mặt Cố Tử Hàn, Ngôn Hân Đồng là người vợ xứng đáng.

      mím môi, trong phút chốc Cố Tử Hàn lên xe: “Chị muốn ra ngoài?”

      Kiều Tịch Hoàn nhìn ta, gật đầu.

      Nhưng cửa xe vẫn chưa đóng lại, dường như chờ đợi Kiều Tịch Hoàn.

      Tại sao Cố Tử Hàn lại nghĩ rằng, lên xe của ta?!

      phải là “Kiều Tịch Hoàn”, hề có cảm giác với ta, cũng thể tùy tiện ngồi xe của ta.

      Nhưng cuối cùng, lên xe, dưới ánh mắt thân thiện của Ngôn Hân Đồng, lên xe ngồi ở bên cạnh Cố Tử Hàn.

      đâu?” gian im lặng, Cố Tử Hàn đột nhiên mở miệng, ánh mắt cũng có nhìn .

      cũng quen rồi, cho nên với lái xe: “Đến công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn”

      “Vâng.” Lái xe vội vàng gật đầu.

      Bên trong xe lại tiếp tục im lặng.

      Cho đến khi, xe vững vàng dừng lại ở trước công ty Cổ Vân Sơn.

      Thời điểm Kiều Tịch Hoàn xuống xe, lại nghe được thanh bên trong truyền đến:

      “Phàm là mọi chuyện, cũng đừng tưởng

      Khi Kiều Tịch Hoàn quay đầu, chiếc xe hơi màu đen rời .

      Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, Cố Tử Hàn người đàn ông này, biết sao khiến hơi run sợ.

      xoay người, có vẻ đăm chiêu vào trong công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn.

      Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh nhìn thấy , vội vàng : “Tiểu thư, ông chủ của chúng tôi có ở đây, tôi lập tức dẫn đến phòng làm việc của ngài ấy”

      Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.

      nhân viên tiếp tân này, tại sao lại sợ như vậy?!

      Cổ Nguyên thậm chí cũng ngẩng đầu liếc nhìn cái, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình laptop, ngón tay lướt như bay bàn phím.

      “Ông chủ, Kiều tiểu thư đến rồi.”

      “Ừ, ra ngoài ” Cổ Nguyên thuận miệng .

      Kiều Tịch Hoàn rất tự nhiên qua lại trong văn phòng làm việc của Cổ Nguyên, yên lặng đánh giá xung quanh.

      Văn phòng này trang trí quá xa hoa, cột trụ bằng gỗ, giá sách được sắp xếp ngay ngắn, chậu rửa chân hình tròn, còn có món đồ cổ biết tên, phối hợp với giấy dán tường màu lục, nhìn qua hết sức phong phú, phảng phất mang theo cảm giác lịch sử lâu đời, chứa đựng những văn vật quan trọng.

      Kỳ , nếu phải Kiều Tịch Hoàn từng nghe Cổ Nguyên về tất cả mọi thứ ở trong phòng làm việc này, ngay cả chiếc ghế ngồi, và lọ cắm bút xài cũng là đồ cổ cũng tin căn phòng này là vô giá.

      Cổ Nguyên tựa hồ làm xong công việc, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ tự nhiên thưởng thức căn phòng, nét mặt có chút khinh thường lại dám tin.

      Tất cả đều rất giống, rất giống Hoắc Tiểu Khê.

      Năm đó khi Hoắc Tiểu Khê đến văn phòng làm việc của , vẻ mặt đầy khinh thường , văn phòng làm việc của người trẻ tuổi lại trang trí như thế này đúng là đòi mạng, còn hoài nghi gu thưởng thức của . Mà khi giới thiệu tất cả đồ đạc trong văn phòng này đều là đồ cổ, Hoắc Tiểu Khê bỗng nhiên kinh ngạc đến ngây người, sau đó dáng vẻ khinh thường ấy vẫn còn, còn thản nhiên bổ sung câu:

      “Nếu cậu khoe khoang chết sao?!”

      Hoắc Tiểu Khê, Hoắc Tiểu Khê!.

      Người chết lâu rồi, tại sao còn nhớ đến người phụ nữ tim phổi đó.

      “Thưởng thức xong chưa?”

      xong việc rồi?” Kiều Tịch Hoàn quay đầu lại nhìn .

      Cổ Nguyên gật đầu.

      Hoắc Tiểu Khê cũng quấy rầy công việc của , bởi vì khi làm việc cũng thích bị người khác làm phiền. nhớ Hoắc Tiểu Khê từng vì vụ làm ăn, mà làm việc suốt 48 tiếng ngủ nghỉ.

      hít hơi sâu, chuyển mắt nhìn qua Kiều Tịch Hoàn, ngồi ở trước mặt .

      “Nghĩ thông chưa?. Muốn bán bình gốm đó cho tôi chưa?” Kiều Tịch Hoàn thẳng vào vấn đề.

      “Sau đó sao?” Cổ Nguyên gằn từng chữ.

      bán?!” Kiều Tịch Hoàn có chút kích động.

      Cổ Nguyên nhướng mày: “Tôi chỉ muốn với , cho dù giá cao gấp 3 lần tôi cũng bán”

      “4 lần?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

      Cổ Nguyên cảm thấy tính tình của mình sắp bị người phụ nữ trước mặt làm điên rồi, trừng mắt nhìn , cố gắng duy trì giọng điệu ôn hòa :

      “Tôi với , chỉ là muốn biết , cho dù là bao nhiêu tiền tôi cũng bán. về , sau này đừng đến đây nữa”

      Chương 25: Xảy ra cố

      Edit: Tịnh An

      Kiều Tịch Hoàn chống hai tay lên má nhìn Cổ Nguyên, chớp mắt, chỉ nhìn ta:

      muốn tặng cho tôi sao?”

      “Kiều Tịch Hoàn!” Cổ Nguyên bị chọc giận: “ có thể biết xấu hổ chút ?.”

      Thanh phẫn nộ như thế phỏng chừng bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

      Thanh danh cả đời đều bị hủy cả rồi!.

      hung dữ như thế làm gì?” Kiều Tịch Hoàn xoa xoa lỗ tai của mình, khó chịu :

      phải chỉ lý giải sai thôi mà”

      ngược lại rất biết cách lý giải.” Cổ Nguyên có chút trào phúng .

      Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cong lên: “Đương nhiên, tôi phải tìm cách có lợi cho mình rồi.”

      Cổ Nguyên khinh thường hừ lạnh tiếng.

      “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm .” Kiều Tịch Hoàn giả vờ như thấy kiên nhẫn của Cổ Nguyên, mời mọc cách nhiệt tình.

      Sắc mặt của Cổ Nguyên rất khó coi.

      Chẳng lẽ nhìn ra, chán ghét cỡ nào sao?.

      “Thích ăn gì?. Tôi lập tức đặt.”

      cảm thấy tôi có thể ăn cơm với sao?”

      “Dù sao cũng phải cho tôi cơ hội, nếu tôi làm sao có thể lấy được món đồ cổ trong tay ?” Kiều Tịch Hoàn rất thẳng thắn, .

      có thể biến mất chưa?” Cổ Nguyên nhìn , tuy dùng câu hỏi nhưng ngữ điệu rất ràng.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn , lời, đứng lên trực tiếp ra ngoài.

      Cổ Nguyên nhìn bóng lưng của , cảm thấy này vì sao lại quen thuộc như thế, nhưng bộ dạng lại vô cùng xa lạ.

      Mà bóng lưng vừa nãy, hiểu sao khiến có chút hoảng hốt.

      Giống như mình mới làm việc xấu gì đó!

      ….

      Kiều Tịch Hoàn ra khỏi phòng làm việc của Cổ Nguyên, có rời , mà ngồi sofa tiếp khách trong đại sảnh.

      Hồi , Cổ Nguyên cũng thường ước để biến mất.

      Bởi vì bắt nạt .

      Còn sợ .

      lần, năm đó chuẩn bị Pháp du học, nhưng lại :

      Hoắc Tiểu Khê, em đừng , đừng biến mất trước mặt , mãi mãi cũng đừng.

      nghĩ nếu như năm đó động tâm, gặp Tề Lăng Phong, cũng nắm tay của Tề Lăng Phong khi xuất trước mặt lần nữa, và cũng đỏ mắt.

      buổi sáng im lặng trôi qua.

      Mãi đến hơn hai giờ chiều, Cổ Nguyên mới ra khỏi phòng làm việc.

      Khóe môi Kiều Tịch Hoàn mang theo ý cười: “Bây giờ có thể ăn cơm trưa chưa?”

      Cổ Nguyên tựa hồ nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, cả người sửng sốt.

      thôi, tôi biết quán cơm cách đây xa, ăn món Hồ Nam.” Kiều Tịch Hoàn cười .

      Cổ Nguyên mím môi, nhưng chỉ nhìn .

      “Tôi rất đói, bữa sáng cũng chưa ăn, chờ tới tận bây giờ.” Kiều Tịch Hoàn đầu hàng, ngực muốn dán vào lưng rồi.

      Cổ Nguyên cảm thấy hết cách với người phụ nữ này rồi.




      Bất kể là bây giờ có hơi bao nhiêu bài xích, nhưng có lẽ vì hơi giống Hoắc Tiểu Khê nên thế giới của , trong nháy mắt, trở nên rối tinh rối mù.

      Cho nên, cuối cùng vẫn cùng vào tiệm cơm kiểu Hồ Nam.

      rất thích món đầu cá băm tiêu, nhưng mỗi lần ăn, Hoắc Tiểu Khê đều ngại ăn cay.

      trước mặt lại có thể ăn.

      Bản thân Kiều Tịch Hoàn cũng rất kinh ngạc, hóa ra cũng có thể ăn cay.

      Hai người lời nào, Cổ Nguyên ăn rất lịch .

      Cổ Nguyên được giáo dục tốt đến dọa người, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy trong cuộc đời của mình, thấy có người đàn ông nào có thể tao nhã, lễ phép như Cổ Nguyên.

      Đương nhiên, người đàn ông nho nhã như vậy cũng có lúc bị chọc tức đến đầu tóc dưng đứng cả lên.

      Cơm trưa chỉ mất 40 phút, sau khi 2 người ăn xong liền rời khỏi.

      Nhiều lần Cổ Nguyên muốn bảo Kiều Tịch Hoàn rời , nhưng mà lời đến bên miệng lại thốt ra được, chỉ là đoạn đường thôi mà, có thể chịu được.

      Hai người im lặng, tiêu sái, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng thắng xe mãnh liệt, hai người đồng thời quay đầu, chỉ thấy có 2 người đàn ông mặc âu phục xuống xe, tay bọn họ đều cầm gậy gỗ dài.

      Tình huống thích hợp, hai người đều cảm thấy bọn họ về phía mình.

      “Chạy!” Cổ Nguyên đột nhiên kêu to.

      Kiều Tịch Hoàn nhấc váy lên, liều mạng chạy về phía trước.

      Chạy đoạn dài, cảm giác bên cạnh có ai, phía sau cũng có ai, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cổ Nguyên đánh nhau với 2 người đó, ràng Cổ Nguyên bị vây trong tình huống bất lợi, hai người đó cầm vũ khí đối phó với người, cho dù Cổ Nguyên từng là cao thủ taekwondo cũng đánh lại.

      Kiều Tịch Hoàn vội vàng lấy điện thoại ra, gọi 110, nhanh mà chuẩn xác ra địa điểm và tình hình cụ thể, tới 10 phút, chuông báo động vang lên, hai người đàn ông vạm vỡ buông tay, hung hăng ném lại câu:

      “Rượu mời uống mà muốn uống rượu phạt.”

      Xoay người nhanh chóng ngồi vào xe rồi nghênh ngang rời .

      Kiều Tịch Hoàn chạy tới, nhìn Cổ Nguyên ngồi mặt đất, trán, mu bàn tay thậm chí còn có vết máu, miệng thở dốc, nhanh chóng đỡ lấy thân thể , vội vàng hỏi:

      “Sao vậy?. Bị thương ở chỗ nào rồi hả?”

      Cổ Nguyên đẩy ra: “ cần quan tâm.”

      “Đừng khoe khoang nữa” Kiều Tịch Hoàn lại qua túm lấy :

      bị như thế rồi còn cậy mạnh.”

      “Cũng biết vì ai!” Cổ Nguyên tức giận .

      Kiều Tịch Hoàn giật mình.

      Nếu Cổ Nguyên chạy, người bị thương có lẽ là .

      cắn môi: “Nếu đem bình gốm đó bán lại cho tôi .”

      Cổ Nguyên bị tức chết, này có chút lương tâm , bị thương sắp chết đến nơi mà còn lòng nghĩ đến việc mua đồ cổ.

      Lúc này, cảnh sát tới, hỏi thăm tình hình: “Làm sao vậy?”

      “Có người muốn cướp túi của tôi, ấy giúp tôi, sau đó đánh nhau, những tên cướp ấy cũng rồi.” Kiều Tịch Hoàn cố ý che giấu .

      Cổ Nguyên nhíu mày chút, người sáng suốt cũng nhìn ra, đây là đến báo thù, nhưng cũng cũng muốn báo cảnh sát, dám ngang nhiên đánh người giữa ban ngày ban mặt như thế, báo cảnh sát cũng vô dụng. Còn mang đến đống phiền phức.

      “Bị thương nghiêm trọng ?. Có cần đưa đến bệnh viện ?” Cảnh sát nhìn Cổ Nguyên.

      cần.”

      “Vậy trở về cục cảnh sát làm bảng tường trình.”

      “Tôi là được. Hay là trước tiên để ấy về xử lý miệng vết thương cái .” Kiều Tịch Hoàn vội vã .

      Cảnh sát suy nghĩ chút, với Cổ Nguyên: “Được, nếu như có cần gì, chúng tôi thông báo cho , phiền để lại số điện thoại và họ tên.”

      Cổ Nguyên báo dãy số cho cảnh sát.

      “Tiểu thư, phiền bên này.”

      Kiều Tịch Hoàn theo cảnh sát rời .

      Cổ Nguyên nhìn Kiều Tịch Hoàn, cho dù người đau muốn chết nhưng vẫn cố nhịn, hung hăng nhìn .

      này, rốt cuộc là ai?!
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Chris, My Lam Lam, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 26: Dụ Lạc Vi

      Buổi chiều, Kiều Tịch Hoàn ở cục cảnh sát làm bảng tường trình.

      May là ăn cơm trưa, nếu bây giờ bị đói chết.

      Thời điểm ra khỏi cục cảnh sát, trời tối.

      đứng ở phố, giữa dòng người động nghịt, muốn gọi chiếc xe cũng trở nên khó khăn.

      ngáp tiếng, chuẩn bị gọi xe điện thoại của vang lên.

      nhìn điện thoại, thoáng nhíu mày, nhưng vẫn bắt máy:

      “Alo, em dâu”

      “Chị dâu hả, bây giờ chị ở đâu?”

      “Làm sao vậy?”

      “Chúng tôi ở Hạo Hãn để tẩy trần cho em của chị, chị có qua đây ?”

      “Em của tôi?” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.

      “Mau qua đây , phòng V302” Bên kia cúp điện thoại.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn nét chữ “ cuộc gọi kết thúc”

      Người gọi là em của Kiều Tịch Hoàn, phải là Dụ Lạc Vi, hơn Kiều Tịch Hoàn 2 tuổi, người du học ở Hàn Quốc sao?. ta trở về rồi?

      Khóe miệng bỗng cong lên nụ cười.

      nghĩ mình cần phải đến gặp người gọi là “em ” của mình mới được.

      quyết định gọi chiếc xe đến Hạo Hãn.

      Hạo Hãn là hội sở rất được xã hội thượng lưu Thượng Hải thích, trong đây cũng chia làm nhiều loại, loại bình thường dành cho những thành phần tri thức có thể tới đây ăn liên hoan, còn loại nữa là nơi xa hoa dành cho những nhà giàu có chân chính ở Thượng Hải chơi đùa, khu đó xa hoa đến nỗi người bình thường có cách nào tưởng tượng nổi.

      Lúc này, bước chân của Kiều Tịch Hoàn dừng ở trước phòng bao xa hoa.

      nhìn chung quanh chút, bất quá cũng chỉ có như vậy thôi.

      Khu vực dành cho khách siêu vip, nằm ở dãy hành lang cuối cùng bên kia.

      Người phục vụ lễ phép mở cửa phòng cho , giữa phòng thuê ngợp trong vàng son, ánh đèn chập chờn, mờ nhạt khiến cho người ta say mê, người ở bên trong rất nhiều, ít nhất cũng có 7,8 người, tất cả đều là phụ nữ, họ uống rượu, ca hát, khiêu vũ, tự đắc, vênh váo.

      vừa xuất , người con mặc váy trắng công chúa ngồi ở trong góc vội chạy qua đây, thân thiết lôi kéo tay :

      “Chị, cuối cùng chị cũng tới. Hôm nay em mới về, chị Hân Đồng muốn mời em bữa cơm tẩy trần, chị vừa mới ra tù, em biết số điện thoại của chị, cho nên thông báo cho chị biết”

      Kiều Tịch Hoàn vươn tay kéo tay của ta: “ sao, buổi chiều chị có việc bận.”

      Dụ Lạc Vi hơi sửng sốt, nếu như là trước đây, Kiều Tịch Hoàn tức giận nhưng cũng tự nhiên thanh thản như vậy.

      ta cũng thay đổi sắc mặt, vẫn cười xinh đẹp ngọt ngào:

      “Chúng ta qua ngồi bên này”

      Kiều Tịch Hoàn gật đầu, tùy ý để ta kéo mình ngồi sofa.

      “Chị dâu đến rồi” Ngôn Hân Đồng gọi , xem như chào hỏi.

      “Ừm”

      “Lạc Vi, em là em , trở về cũng thông báo cho chị tiếng như vậy là phải phép, nào, mau kính chị em ly ” Ngôn Hân Đồng vội vã .

      Những người ở đây cũng quay mặt nhìn bên này.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn thoáng qua Ngôn Hân Đồng.

      Loại gặp gỡ như thế này, Ngôn Hân Đồng quen làm nhân vật chính được mọi người vây quanh, theo lý, dù Kiều Tịch Hoàn là chị dâu, hay chị của Dụ Lạc Vi, chuyện kính rượu cũng cần Ngôn Hân Đồng xen miệng vào quyết định.

      Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng cười, để lại dấu vết : “Vi Vi, đừng là kính rượu, giữa hai chị em chúng ta nếu dùng từ “kính” khách sáo quá, em trở về chị rất vui, chúng ta cạn ly.”

      chuyện hết sức khéo léo cũng rất tùy ý.

      Những người dùng điểm tâm đều có thể nghe thấy, Kiều Tịch Hoàn xem như nghe thấy lời của Ngôn Hân Đồng, ngược lại còn trực tiếp phản bác.

      Sắc mặt Ngôn Hân Đồng thoáng cái trở nên đen thui.

      Những người bên trong này, có người nào phải là tiểu thư nhà giàu có.

      Cho nên bọn họ đều hiểu quyền uy của Ngôn Hân Đồng bị khiêu chiến.

      “Chị, chị Hân Đồng phải kính rượu, chị đừng khiêm nhường nữa, em nên uống”. Dụ Lạc Vi vội vã , sau đó trực tiếp uống cạn ly rượu trước mặt.

      Được rồi, Dụ Lạc Vi cũng thuộc phe của Ngôn Hân Đồng.

      Trong trí nhớ của Kiều Tịch Hoàn, khi gả cho Cố Tử Thần bao lâu, Ngôn Hân Đồng gả cho Cố Tử Hàn, bởi vì Dụ Lạc Vi có quan hệ với Kiều Tịch Hoàn cho nên đến biệt thự vài lần, biết từ khi nào trở nên thân thiết với Ngôn Hân Đồng.

      cũng thêm nữa, đem ly rượu uống cạn trước mặt bao nhiêu người.

      Độ cồn của rượu thấp, cho nên uống rượu trong tình trạng bụng trống rỗng, khiến dạ dày cảm thấy khó chịu.

      nhịn, để cho mình trở nên quá mức chật vật.

      “Kiều Tịch Hoàn” giọng nữ vang lên, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lê Hoan.

      Khóe miệng cong lên: “Lê Hoan.”

      “Bây giờ nhớ lại, tôi còn tưởng quên tôi rồi chứ?”

      “Làm sao quên được, hôm sinh nhật bố tôi có đến biệt thự đúng ?. Đúng rồi, đúng rồi, ngày hôm đó mẹ chồng hơi kích động, đừng để ý nha”

      “Làm sao vậy Lê Hoan?. Cậu trêu chọc Cố phu nhân sao?” người phụ nữ khác hỏi.

      Lê Hoan còn chưa mở miệng.

      Kiều Tịch Hoàn thẳng: “Đều vì tôi, hôm ấy mẹ chồng tôi mới đuổi ấy ra ngoài. Nhưng mà mẹ chồng tôi có để tâm…”

      Kiều Tịch Hoàn cố tình lớn hơn chút.

      Sắc mặt Lê Hoan càng ngày càng đen, giận đến nghiến răng.

      Người ở đây, có mấy ai muốn lòng làm bạn với bạn, chỉ muốn chế giễu bạn mà thôi.

      “Chỉ có điều, Kiều Tịch Hoàn, cho mọi người nghe xem, cảm giác ngồi tù như thế nào?. có biết những người ngồi đây như chúng tôi, đừng là ngồi tù, ngay cả nhà giam chúng tôi cũng chưa từng thấy. Nghe trong đó rất loạn, quan hệ nam nữ rất phức tạp. họ của tôi công tác ở trong nhà giam, tôi nghe họ của tôi , bọn họ có thể cùng nữ tội phạm….Haha, các người hiểu gì ?”Người phụ nữ kia cười hết sức cố ý

      Những người khác ngầm hiểu, đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn .

      “Có phải vậy , Kiều Tịch Hoàn?” Người phụ nữ đó hỏi .

      Kiều Tịch Hoàn im lặng giây.

      “Tin tức nội bộ đương nhiên phải chính xác rồi, Kiều Tịch Hoàn nhất định trải qua rồi” Lê Hoan tiếp lời, ta còn cảm thấy cam lòng vì chuyện vừa rồi.

      ?” Những người khác ồn ào.

      ” Kiều Tịch Hoàn cười nhạt tiếng, quay đầu nhìn người phụ nữ đó hỏi:

      họ của tên là gì?. ra có lẽ tôi biết ta đấy”

      “Vương Quế Hòa, 35 tuổi, có phải ta cùng ,…. Để về tôi hỏi lại chút” Người phụ nữ kia cười càng điên cuồng.

      Kiều Tịch Hoàn cũng phụ họa: “Ừm, về có thể hỏi chút.”

      Mọi người đều dâu trưởng của Cố gia thay đổi, trở nên thông minh hơn, bị châm chọc ràng như vậy mà vẫn còn hôn nhiên hay biết, ràng vẫn là người ngu ngốc!

      buổi tối, Kiều Tịch Hoàn uống rất nhiều rượu, dường như có ý muốn kết thúc, ra khỏi phòng bao, hít thở khí.

      đám phụ nữ bên trong chơi đùa rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại xem như trò cười mà châm chọc, Ngôn Hân Đồng , nhất định thờ ơ làm thinh, ngay cả Dụ Lạc Vi thi thoảng cũng cười phụ họa.

      Kỳ , hôm nay đến đây, cũng là muốn xác nhận chút, Dụ Lạc Vi có giống như trong suy nghĩ của Kiều Tịch Hoàn hay ?.

      Khi xác định rồi, làm việc cũng dễ dàng hơn.

      hành lang hội sở, trong nháy mắt lúc ngẩng đầu lên, cả người đột nhiên ngẩn ra.

      Hốc mắt đỏ hồng.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      Chris, My Lam Lam, AnAn4 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: thầm gây chuyện.

      cắn môi, nhìn người bước từng bước đến gần mình, thời điểm gần lướt qua nhau, người đó bỗng nhiên dừng bước, đứng ở trước mặt , khóe miệng cong lên:

      “Tôi biết .”

      Cả người Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra nhưng vẫn yên lặng nhìn .

      “Ngày đó chúng ta phải từng gặp nhau ở hội bán đấu giá sao?. Chào , tôi tên là Diêu Bối Địch.”

      ấy cười dịu dàng, giọng nữ tính, dễ nghe, quen thuộc, vang lên bên tai lúc trầm lúc bổng.

      Bối Địch, Diêu Bối Địch.

      ấy là bạn chơi từ tới lớn của , hơn Hoắc Tiểu Khê 3 tuổi, nhưng mà từ khoảnh khắc các bắt đầu quen biết, bất kể nguyên tắc gì ấy luôn đúng về phía , bất luận là đúng hay sai, lúc nào cũng có người theo bên cạnh mình.

      “Tôi tên là Kiều Tịch Hoàn” bình tĩnh trả lời, trong thanh có chút nghẹn ngào.

      “Ừ, tôi biết, tôi nhìn thấy phỏng vấn của TV rồi” Kiều Tịch Hoàn cười:

      ở ngoài đời với TV đều rất xinh đẹp.”

      “Cám ơn.” Kiều Tịch Hoàn cố gắng khống chế cảm xúc của mình :

      ngại quá, bộ lễ phục đó cuối cùng lại bị tôi mua được”

      sao, tôi thích những gì của Hoắc Tiểu Khê quá rẻ mà thôi, bởi vì từ Hoắc Tiểu Khê thích tạm bợ.”

      Diêu Bối Địch lắc lắc đầu , dáng vẻ lặng giống như hoa rơi.

      Kiều Tịch Hoàn nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo.

      Hoắc Tiểu Khê vẫn luôn bá đạo như vậy.

      Mà Diêu Bối Địch cũng nào cũng bằng long trở thành người hầu bắt mắt nhất ở bên cạnh , giống như lá xanh lẳng lặng tiếp nhận ánh sang vì hoa.

      Kỳ , Diêu Bối Địch xinh đẹp hơn so với Hoắc Tiểu Khê năm đó.

      làm phiền nữa, tôi ra bên ngoài ngồi chút.” Diêu Bối Địch cười, xoay người qua bên cạnh .

      Kiều Tịch Hoàn nhìn bong lưng của Diêu Bối Địch, trước mặt trở nên mơ mơ hồ hồ…

      “Chị, tại sao chị lại ra đây, mọi người ở bên trong chờ chị vào chơi đùa đấy”. Phía sau, thanh của Dụ Lạc Vi bỗng nhiên vang lên.

      Kiều Tịch Hoàn dấu vết thu lại cảm xúc của mình, khóe miệng cong lên:

      “Ừ, chị lập tức vào ngay.”

      vào trong phòng, mọi người càng chơi càng điên cuồng.

      Kỳ Kiều Tịch Hoàn sớm nhìn quen rồi, những người này trước mặt người khác đều là thiên kim tiểu thư lễ phép, lịch có giáo dục…

      Nhưng sau lưng người khác

      muốn miêu tả cách ác ý.

      Cho nên khi nhìn thấy có mấy người đàn ông ở trong phòng, trong long rang.

      Ngôn Hân Đồng ngược lại rất đứng đắn, tựa hồ có hứng thú với mấy trò này, ta chỉ ngồi ở bên ca hát, tiếng hát phải là dễ nghe nhưng cũng quá êm tai.

      Kiều Tịch Hoàn bị người đàn ông trong số đó lôi kéo ngồi xuống bên cạnh ta, bộ dạng trắng trẻo, sạch :

      “Chị, tên của em là Kiệt Tử, chúng ta chơi trò chơi .”

      “Chơi cái gì?”

      “Chị muốn chơi trò gì?”

      “Cậu xem?”

      “Chơi trò đổ súc sắc , thua phải uống rượu” Kiệt Tử .

      “Được.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

      Nhìn qua, Kiều Tịch Hoàn chơi với Kiệt Tử rất nhiệt tình, hơn nữa chơi càng lúc càng hăng say.

      Ánh mắt của Ngôn Hân Đồng có ý hoặc vô ý đặt ở người của Kiều Tịch Hoàn.

      này!

      Ngôn Hân Đồng nhíu mày, Kiều Tịch Hoàn thoạt nhìn cũng giống như 3 năm trước, nhưng đến thời điểm mấu chốt ấy có thể làm ra những chuyện người khác thể ngờ được, Ngôn Hân Đồng cắn môi cách ngoan độc, người phụ nữ này, nếu như đoán ra, nhất định phải tiêu diệt!

      Khóe miệng nhếch lên, Kiều Tịch Hoàn, cứ chờ xem!

      ….

      Kiều Tịch Hoàn cùng Kiệt Tử ở bên cạnh chơi hồi, thắng có, thua có, chỉ là trò chơi thôi mà, cần quá nghiêm túc, hơn nữa tửu lượng của cũng tệ lắm, uống lát nữa cũng say.

      Chẳng qua…

      nhíu mày, là do thân thể của Kiều Tịch Hoàn sao?. Tại sao cảm thấy đầu óc của mình hơi choáng váng!

      chơi!” Kiều Tịch Hoàn mở miệng.

      Nếu tiếp tục uống, chừng say mất.

      “Chị, cảm thấy có hứng thú nữa sao?” Kiệt Tử hơi nhích lại gần , hơi nóng như có như phả ở bên tai , hành động đó rang rất ghê tởm, nhưng nhịn được lại muốn tiến gần ta chút.

      Đầu của dao động giây, đột nhiên hiểu xảy ra chuyện gì.

      giả vờ như chút để ý đẩy người bên cạnh ra :

      “Tôi toilet chút”

      “Tôi đưa chị ” Kiệt Tử xung phong đứng lên: “Toilet bên trong này có người rồi, bằng chúng ta ra bên ngoài .”

      cần, tôi tự được.”

      “Chị ghét tôi sao?” Kiệt Tử dính lấy rất nhanh.

      Đôi mắt của Kiều Tịch Hoàn chăm chú nhìn Ngôn Hân Đồng, cắn môi gì thêm.

      Kiệt Tử đỡ Kiều Tịch Hoàn đứng lên, ánh mắt cậu ta rang nhìn lướt qua người trong phòng, sau đó dừng lại ở người Ngôn Hân Đồng.

      Kiều Tịch Hoàn thờ ơ nhìn, Ngôn Hân Đồng, lần này, trêu chọc đến tôi rồi!


      Hai người ra, thân thể của Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng kì lạ, cảm giác nóng rực khiến toàn thân như bị thiêu cháy, hận thể tìm cái gì đó để ôm ấp, để cắn xé, hận thể….

      “Chị, chị làm sao vậy?” Kiệt Tử đỡ bả vai của Kiều Tịch Hoàn, tay chậm rãi trượt xuống eo , bàn tay to lớn vuốt ve qua lại lưng mềm mại của , ý đồ hết sức rang.

      Kiều Tịch Hoàn nắm chặt ngón tay mình, cố gắng nhịn mồ hôi trán chảy ròng ròng.

      “Tỷ, chị có vẻ thoải mái lắm, bằng chúng ta lên lầu , đó có…giường” xong chữ cuối cùng, rang như thế, ái muội như thế, hấp dẫn như thế.

      Kiều Tịch Hoàn bị Kiệt Tử mang đến thang máy khác, mỗi bước đều cố gắng kiềm chế cơn rối loạn trong ngực, mồ hôi thấm ướt phía sau lưng , khiến cảm thấy rất khó chịu….

      “Bên này, chị…”

      Kiệt Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn Kiều Tịch Hoàn chạy về hướng bên cạnh.

      Bước chân của ổn định, trực tiếp bổ nhào vào trong long người đàn ông.

      Người đàn ông nhướng mày, những người đàn ông theo phía sau, tựa hồ cũng cảm thấy kinh ngạc.

      “Tôi chỉ lần, cút!” Người đàn ông đó lạnh lung, trầm mở miệng .

      Kiều Tịch Hoàn hung hăng nắm tay của mình lại, trong giây phút này, cố gắng khiến cho mình trở nên tỉnh táo:

      “Tôi quen Diêu Bối Địch.”

      gằn từng tiếng , tuy rằng lớn, nhưng tin người đàn ông này có thể nghe , bởi vì cảm thấy thân thể của ta sửng sờ lát.

      “Bây giờ đưa tôi rời khỏi đây.” Mồ hôi của ngừng tuôn xuống, cảm thấy giờ phút này mình có thể sụp đổ bẩ kỳ lúc nào.

      Đôi mắt ta khẽ nhúc nhích, ôm lấy Kiều Tịch Hoàn, sau đó trực tiếp đưa rời .

      Kiệt Tử nhìn bong lưng của bọn họ, cũng dám tiến lên, ai chẳng biết người đàn ông vừa rồi là ông chủ ở đây, vẫn chưa muốn chết. Nhưng mà, nhận tiền mà làm việc ….Hơn nữa, báu vật xinh đẹp như vậy lại bị người khác cướp mất, đáng tiếc….
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Chris, My Lam Lam, linhdiep174 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :