1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả thật là khó! - Ân Ngận Trạch (Q2-C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15:

      Edit An


      Sáng sớm, ở cổng lớn đại viện Cố gia.

      Ngôn Hân Đồng ôm mặt, hốc mắt hồng hồng nhìn Tề Tuệ Phân, nét mặt vô cùng ủy khuất:

      “Me…”

      “Đừng gọi mẹ” Tề Tuệ Phân lạnh lùng :

      “Tối qua mẹ còn hoài nghi, có phải nghi oan cho con hay ?. Nhưng hôm nay xem như nhìn thấy bộ mặt của con rồi. Ngôn Hân Đồng con có phải chưa uống thuốc hay , tối qua còn chưa đủ mất mặt sao, sáng nay còn ăn lỗ mãng như thế, chỉ lễ phép với chị dâu mà còn sỉ nhục chồng của mình. giáo dục của con đâu hết cả rồi?”

      “Mẹ, con cũng là…. Cũng bị chị dâu chọc tức thôi, ấy cương quyết muốn dùng xe đưa Minh Lộ học, mặc kệ Minh Lý và Minh Nguyệt”

      “Con bé dùng xe đưa con trai mình học có vấn đề gì sao?. đến tức giận, hai đứa con của độc chiếm chiếc xe này lâu như vậy, Minh Lộ vẫn tự mình bộ học, mẹ còn chưa tìm con tính sổ mà bây giờ con còn đóng vai người ác cáo trạng trước sao?” Tề Tuệ Phân hung hăng .

      Ngôn Hân Đồng dường như ngờ, Tề Tuệ Phân lại thiên vị Kiều Tịch Hoàn như vậy, thậm chí, người từng thương cưng chiều Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt lại ra những lời như thế.

      Trong khoảng thời gian ngắn, ràng ta tìm thấy bất cứ từ gì để phản bác, chỉ trừng đôi mắt to đầy ủy khuất nhìn Tề Tuệ Phân.

      “Sau này, xe này nhường cho Cố Minh Lộ dùng” Tề Tuệ Phân gằn từng tiếng, tựa hồ cho phép thương lượng.

      “Vậy còn Minh Lý và Minh Nguyệt sao?”

      “Trong nhà phải còn chiếc xe nữa sao?. Sao này bọn chúng dùng xe đó đến trường

      “Nhưng mà chiếc xe đó phải sắp hỏng rồi sao?. Huống hồ trong nhà cũng còn dư tài xế…”

      “Đến giờ phút này mà con còn cò kè mặc cả với mẹ sao?. Con có tin mẹ để Minh Lý và Minh Nguyệt cảm nhận cảm giác mỗi buôi sáng phai thức dậy sớm để lội bộ học giống như Minh Lộ ?” Tề Tuệ Phân nhìn Ngôn Hân Đồng, để lại cho ta chút mặt mũi:

      “Về phần lái xe, nếu như con tự mình đưa

      Ngôn Hân Đồng mặc dù bất mãn nhưng mà vẫn cắn môi dám thêm gì nữa, chẳng qua là vẫn dùng ánh mắt ác độc đảo qua nhìn Kiều Tịch Hoàn

      “Mẹ, mẹ cần bắt em dâu mỗi ngày thức sớm đưa Minh Lý và Minh Nguyệt đến trường đâu, em dâu làm được ngay cả con cũng cảm thấy cần thiết. nhất là em dâu còn có chuyện khác phải làm. Như vậy , cứ để lái xe theo em dâu đưa Minh Lý và Minh Nguyệt học, còn về phần Minh Lộ con mời lái xe khác” Kiều Tịch Hoàn đảm đương vai trò người tốt .

      biết bây giờ Tề Tuệ Phân nóng giận, bao lâu sau nhất định cũng tìm tài xế khác cho Ngôn Hân Đồng, cần phải so đo với ta. Huống hồ, nhìn người lái xe bên cạnh ta ràng khiếp sợ rồi, nếu để người lái xe này theo , vì biểu rộng lượng của mình bà ta nhất định từ chối, nhưng trái lại bị người khác đàm tiếu. Đương nhiên, bây giờ Kiều Tịch Hoàn để cho người khác chiếm tiện nghi, hôm nay xảy ra cớ như thế hiển nhiên có liên quan đến người tài xế này. Với người có cá tính có thù tất báo như Ngôn Hân Đồng, cần phải ra tay, người lái xe này cũng có kết cục tốt.

      Tề Tuệ Phân quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, hình như có chút tin vì còn giúp cho Ngôn Hân Đồng, chỉ cảm thấy có khí phách của người con dâu trưởng nên có, mặc dù trong lòng nghi ngờ về thay đổi bất ngờ của , nhưng ràng rất vui mừng, sắc mặt bà khẽ biến chút: “Chị dâu của con che chở cho con như vậy, mẹ cũng muốn nhiều lời, sau này con tự giải quyết cho ổn thỏa

      Ngôn Hân Đồng vội vàng gật đầu, nhu thuận : “Cảm ơn mẹ”

      Tề Tuệ Phân liếc mắt nhìn Ngôn Hân Đồng, gì nữa, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều:

      “Mẹ có hẹn làm đẹp, Hoàn Hoàn, nếu như con có chuyện gì làm, với mẹ, được ?”

      “Được ạ” Kiều Tịch Hoàn đồng ý.

      “Vậy thôi” Tề Tuệ Phân ý bảo Kiều Tịch Hoàn về phía chiếc Roll-Royce đậu cách đó xa.

      “Mẹ, hôm nay Minh Lộ có tài xế, chúng ta đưa Minh Lộ học trước rồi làm đẹp cũng muộn được ạ?”

      “Trễ chút cũng sao, đúng lúc lâu rồi mẹ cũng chuyện với Minh Lộ, trách nhiệm của người bà cũng làm tốt” Giọng điệu của Tề Tuệ Phân hết sưc vui vẻ, hơn nữa còn thương cười cười với khỉ con.

      Khỉ con tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh.

      Kiều Tịch Hoàn vội vàng nắm tay khỉ con còn ngẩn người bước lên chiếc xe Roll-Royce

      Ngôn Hân Đồng nhìn bóng lưng bọn họ rời , cả người tức giận đến run rẩy, ta hung hăng nhìn người lái xe, thanh ác liệt rống giận : “Đều là chuyện tốt của ông làm đấy, ông lập tức cuốn đồ ra khỏi đây cho tôi, biến càng xa càng tốt, càng xa càng tốt”

      Người lái xe kinh hãi nhìn Ngôn Hân Đồng, ông ta biết công việc của mình bị mất rồi.

      Bây giờ ông ta cảm thấy hối hận vô cùng, ban nãy có mắt tròng, tại rơi vào kết cục như thế này cũng là lẽ dĩ nhiên!

      “Còn cút cho tôi” Ngôn Hân Đồng thét chói tai.

      Lái xe vội vàng rời khỏi.

      Kiều Tịch Hoàn! Kiều Tịch Hoàn!

      Dám chống đối với tôi. cứ chờ đó cho tôi!



      Kiều Tịch Hoàn đưa Cố Minh Lộ đến trường trước, sau đó cùng Tề Tuệ Phân làm đẹp.

      Tề Tuệ Phân quả nhiên là người biết hưởng thụ, rất biết cách chăm sóc, thảo nào bây giờ ngoài 50 tuổi, nhưng nhìn cũng khác những quý bà mới 40 tuổi.

      Làm đẹp xong dạo phố, Kiều Tịch Hoàn và Tề Tuệ Phân mua rất nhiều đồ đắt tiền, cuối cùng bước chân ngừng lại ở khu chuyên bán lễ phục dạ hội cao cấp, Tề Tuệ Phân cứ vào xem những mẫu mới trước, nếu như nhìn thấy mẫu nào tốt, cứ đặt trước, lần sau khi tham dự tiệc, có thể trực tiếp gọi người chuyển thẳng đến biệt thự, cần phải mất thời gian chọn lựa.

      Tề Tuệ Phân cẩn thận lựa chọn lễ phục dạ hội, cũng như như số tuổi của bà, được qua loa, tùy ý, có thể cần quá hoa lệ nhưng nhất định phải có khuynh hướng nội hàm.

      Kiều Tịch Hoàn cũng tùy tiện quan sát khắp nơi, nhưng bước chân bỗng nhiên dừng lại ở chỗ.

      “Đại thiếu phu nhân thích bộ lễ phục đó sao?. có thể mặc thử?” Lần trước, người phục vụ bị Kiều Tịch Hoàn làm cho hoảng sợ, bây giờ đối với rất cung kính.

      Kiều Tịch Hoàn mím môi, chỉ vào chỗ trống: “Bộ lễ phục lúc trước treo ở đây đâu rồi?”

      được khách đến lấy rồi”. Người phục vụ giải thích: “ ra bộ lễ phục ấy treo ở đây cũng may mắn, bởi vì bộ lễ phục ấy là chuẩn bị cho hôn lễ của Hoắc tiểu thư, nhưng cũng biết ấy vừa mất trong tai nạn giao thông…”

      “Là Tề Lăng Phong đến lấy sao?” Kiều Tịch Hoàn trực tiếp ngắt lời hỏi.

      “Sao đại thiếu phu nhân lại biết?” Người phục vụ sau khi kinh ngạc mới tự nhiên :

      “Cũng đúng, vị hôn phu của Hoắc tiểu thư chính là Tề tiên sinh. Nhưng mà phải Tề tiên sinh đích thân đến lấy, có lẽ ngài ấy sợ thấy vật sinh tình, trước đây Tề tiên sinh đối xử với Hoắc tiểu thư tốt lắm, từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào người phụ nữ như vậy, Hoắc tiểu thư bỗng nhiên qua đời, Tề tiên sinh hẳn là rất đau lòng, sợ là ngài ấy gượng dậy nổi…”

      Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười!

      Nếu nhìn kĩ thấy là nụ cười châm chọc.

      Khoảnh khắc ấy, cười đến mức rơi nước mắt!

      Tề Lăng Phong, nhìn xem, diễn xuất hay, toàn bộ mọi người thế giới đều bị lừa gạt.
      Chris, My Lam Lam, linhdiep176 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Vu cáo

      Edit: An

      Thời điểm Kiều Tịch Hoàn và Tề Tuệ Phân trở về biệt thự Cố gia là 2 giờ chiều

      Tề Tuệ Phân về phòng trước thay quần áo, là đợi lát nữa xuống lầu ăn cơm.

      Những người khác trong nhà ăn rồi, Kiều Tịch Hoàn dặn Tiểu Linh chuẩn bị cho bọn họ phần khác.

      chú ý tới biểu cảm của Tiểu Linh lúc rời , chẳng qua là quá để ý mà thôi, dù sao ấy cũng chỉ là người hầu!.

      ngồi ở ghế sofa da trong phòng khách, xem số tiết mục hài kịch giải trí TV.

      Sắc mặt Tiểu Linh hết sức tốt, về phía nhà bếp độc lập ở phía sau biệt thự, chuẩn bị cơm trưa cho Kiều Tịch Hoàn và Tề Tuệ Phân, nghe người ta buổi sang hôm nay nhị thiếu phu nhân bị đại thiếu phu nhân bắt nạt, phu nhân còn hung hăng đánh cho nhị thiếu phu nhân bạt tai, những người hầu đều , đại thiếu phu nhân sau khi trở về còn giống như trước nữa, bọn họ thể bất kính với đại thiếu phu nhân như trước kia, nếu có kết quả y chang như người tài xế sang nay.

      Tiểu Linh càng nghe, sắc mặt càng trở nên khó coi.

      Từ khi Kiều Tịch Hoàn, ả tội phạm giết người này trở về, thể tự tiện ra vào phòng của đại thiếu gia nữa.

      long thích đại thiếu gia, cho dù thân thể của cậu ấy có như thế nào chăng nữa, cũng bằng long hầu hạ cậu ấy cả đời.

      Kiều Tịch Hoàn chỉ là ả tội phạm giết người mà thôi, dựa vào cái gì ta giết người, còn có thể trở về làm thiếu phu nhân kiêu ngạo, ta dựa vào đâu mà ngủ chung giường với đại thiếu gia, ta căn bản xứng!.

      cắn môi, nhớ tới những lời sáng nay vô tình nghe Ngôn Hân Đồng , Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng kiêu ngạo, xem ai ra gì, nếu còn tiếp tục như vậy, mọi người trong Cố gia đều phải nghe lời mình ta, nếu như vậy đại thiếu gia bị ta khi dễ.

      Sao Tiểu Linh có thể nuốt trôi những lời này?. Nhớ tới nỗi bực tức của mình, tưởng tượng đến những ngày vinh quang của Kiều Tịch Hoàn sau này…

      ta thầm nghiến răng…

      Nửa giờ sau, đầu bếp làm xong bàn đồ ăn.

      Tiểu Linh bưng cơm ra : “Đại thiếu phu nhân, cơm làm xong rồi.”

      Kiều Tịch Hoàn đứng dậy về phía nhà ăn, Tiểu Linh bưng bát canh nóng về phía , khi nhanh đến trước mặt , bước chân tựa hồ hơi bất ổn, đột nhiên lao về phía trước, Kiều Tịch Hoàn vội vàng xoay người lùi về phía sau vài bước, mới tránh khỏi. Nhưng bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng vỡ lớn, bình gốm sứ thanh hoa bị vô tình đụng trúng, vỡ mặt đất, tạo ra thanh dữ dội.

      Kiều Tịch Hoàn đè ép kinh hoảng, nhìn những mảnh vỡ mặt đất, khi cảm thấy may mắn vì mình sao, giọng nữ nghiêm khắc chợt vang lên bên tai:

      xảy ra chuyện gì?”

      Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn Tề Tuệ Phân xuống từ lầu hai, phía sau còn có Ngôn Hân Đồng.

      Ngôn Hân Đồng có lẽ thể ngừng việc lấy lòng Tề Tuệ Phân dù chỉ là phút.

      “Phu nhân, nhị thiếu phu nhân, là đại thiếu phu nhân, ấy…” Hốc mắt của Tiểu Linh bỗng nhiên đỏ lên.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?. mau” Tề Tuệ Phân lạnh mặt , giọng điệu rất nghiêm khắc.

      “Đại thiếu phu nhân là muốn ăn cơm, có thể do chờ quá lâu, tôi bưng canh nóng từ phòng bếp tới, đại thiếu phu nhân đẩy tôi cái, canh nóng rơi xuống mặt đất, đại thiếu phu nhân còn làm vỡ bình sứ thanh hoa của lão gia”

      “Cái gì?” Tề Tuệ Phân vội vã qua, nhìn những mảnh vỡ mặt đất.

      Đây chính là món đồ cổ mà Cố Diệu quý nhất.!

      “Chị dâu cũng là, phải chỉ chờ lát thôi sao, giờ này còn có ai ăn cơm, chị cũng phải hiểu cho người hầu chứ, tại sao lại nổi giận như vậy, còn làm vỡ bình hoa của bố…” Ngôn Hân Đồng xong, cố gắng đổ thêm dầu vào lửa.

      Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, có lẽ ta vẫn chưa rút ra được kinh nghiệm cho bản thân mình!.

      Kiều Tịch Hoàn rất lạnh nhạt nhìn Tề Tuệ Phân, nhìn Ngôn Hân Đồng, đôi mắt hơi đảo chút, gằn từng tiếng hỏi: “Người xấu cáo trạng trước là như thế này sao?”

      Tiểu Linh ngẩn ra, nhìn Kiều Tịch Hoàn vô tội : “Cái gì người xấu cáo trạng trước, đại phu nhân cái gì?”

      biết tôi cái gì”. Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, ánh mắt lên tia ngoan độc.

      Cả người Tiểu Linh đột nhiên giật mình.

      Đại thiếu phu nhân quả nhiên thay đổi rồi, lúc trước ta như vậy, còn bây giờ ánh mắt của ta làm cho người ta cảm thấy run sợ.

      nhìn lầm sao?!

      Nhất định là nhìn lầm rồi.

      cắn môi, tiếp tục giả bộ đáng thương : “Tôi biết đại thiếu phu nhân cái gì. Là lỗi của tôi, tôi nên để đợi nửa giờ, nhưng mà đầu bếp bình thường có thói quen ngủ trưa, tôi phải gọi ông ta rất lâu…”

      “Ôi, chị dâu, chị lại bắt nạt người hầu” Ngôn Hân Đồng , giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân muốn mở miệng trút giận, bất thình lình nhìn Ngôn Hân Đồng, nghiêm khắc hỏi:

      “Chuyện trong nhà này, khi nào do người hầu quyết định?”

      Ngôn Hân Đồng ngẩn ra.

      chỉ Ngôn Hân Đồng, ngay cả Tề Tuệ Phân cũng cảm thấy sửng sốt, nên lời.

      ta cái gì cũng đều là sao?. cần tôi ?. Hay là , em dâu có lòng, mỗi câu đều muốn buộc tội cho tôi?” Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, gằn từng tiếng , hề yếu thế.

      “Chị dâu, chị cần làm người xấu cáo trạng trước”

      “Tiểu Linh, bây giờ có biết người xấu cáo trạng trước có ý gì ?” Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Tiểu Linh.

      Tiểu Linh có chút lờ mờ.

      Ngôn Hân Đồng hận đến nghiến răng nghiến lơi.

      Vốn tưởng rằng giật dây Tiểu Linh có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.

      Đôi mắt Tề Tuệ Phân khẩn trương, dừng chút cũng gì.

      “Phu nhân, nhị thiếu phu nhân, tôi có đổ oan cho đại thiếu phu nhân, là …” Tiểu Linh đột nhiên khóc lóc kể lể.

      “Vậy xem, lúc nãy tôi làm thế nào đẩy ?”

      “Tôi đứng ở chỗ này, cố tình đẩy tôi cái”

      “Ồ, vậy tôi đẩy ở hướng này?” Kiều Tịch Hoàn hỏi .

      Tiểu Linh vội vã gật đầu.

      “A, ngược lại rất thông minh, nếu tôi đẩy từ phương hướng này, đụng vào bình sứ, mà là tôi đụng vào, còn có thể né sang chỗ khác” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh .

      Tiểu Linh từ bỏ, nhìn Ngôn Hân Đồng.

      nhìn em dâu làm gì?. Hay là ta biết di chuyển?” Kiều Tịch Hoàn cười, ngấm ngầm hại người .

      “Làm sao mà tôi biết được, tôi vừa mới cùng mẹ xuống lầu”. Ngôn Hân Đồng vội vàng , vứt tất cả sang bên.

      Kiều Tịch Hoàn với Tề Tuệ Phân: “Mẹ, con từng , con trở về lần này là muốn chung sống tốt với mọi người, vì sao con phải cố tình làm những chuyện bất lợi cho mình?, đập bể đồ cổ bảo bối của bố chứ?. Mọi chuyện vừa rồi, đều do bước chân của Tiểu Linh ổn định, thiếu chút nữa bổ nhào lên người con, con vì muốn né bát canh nóng, cho nên mới lùi về phía sau mấy bước, cẩn thận làm vỡ bình sứ của bố”

      Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng , vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

      Tề Tuệ Phân nhìn Tiểu Linh, cũng cần phân biệt phải trái đúng sai, trực tiếp với Tiểu Linh: “ lập tức cuốn đồ cút cho tôi. Tiền lương tháng này cũng đừng hòng lãnh nữa”
      Chris, My Lam Lam, linhdiep175 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Cổ Nguyên

      Tiểu Linh vừa nghe, cả người bỗng chốc nóng nảy, vội vàng cầu xin tha thứ:

      “Phu nhân, đừng mà phu nhân… bà đừng đuổi việc tôi, trong nhà tôi còn có bà nội 80 tuổi, cha mẹ bị bại liệt, em trai, em phải học, tôi thể mất công việc này được…”

      “Xã hội này còn có nhiều người có hoàn cảnh bi thảm hơn , nhà của tôi phải là hội từ thiện, lập tức cút cho tôi.” Tề Tuệ Phân cũng chút mềm lòng.

      “Nhị thiếu phu nhân, cầu xin giúp tôi , ban nãy tôi sợ bị các người mắng cho nên mới dối, giúp tôi…” Tiểu Linh vội vã quay mặt nhìn Ngôn Hân Đồng.

      Ngôn Hân Đồng cau mày, người hầu này bình thường rất thông minh, làm việc lại chăm chỉ, nếu như vậy, đúng là có chút luyến tiếc, vì thế ta quay đầu với Tề Tuệ Phân:

      “Mẹ, Tiểu Linh có thể phải cố ý, ấy nhát gan sợ bị mắng cho nên mới dối, trong nhà muốn tìm người tinh tế như vậy hết sức khó khăn, hơn nữa ấy chăm sóc cả nhiều năm…”

      “Em dâu. Nếu như người hầu nào làm sai cũng đều mình phải cố ý, vậy gia đình chúng ta phải còn gia quy nữa hay sao?. Hôm nay lỗi của Tiểu Linh cũng lớn, nhưng nếu cứ tha thứ cách đơn giản như vậy, sau này làm sao quản lý những người hầu khác?. Hơn nữa lời mẹ cũng ra rồi, em bảo mẹ thu hồi lời , khác gì tự tát vào mặt mình sao?. Sau này người hầu đều cưỡi lên đầu mẹ ?!” Kiều Tịch Hoàn thờ ơ .

      Sắc mặt Ngôn Hân Đồng bỗng chốc đen lại, có chút sốt ruột : “Kiều Tịch Hoàn chị đừng hòng hãm hại tôi”.

      Tề Tuệ Phân hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Hân Đồng, ràng hài lòng với cách giải quyết của ta.

      Ngôn Hân Đồng cúi đầu, hung hăng cắn môi.

      “Chuyện này mẹ rồi, đừng bắt mẹ phải lặp lại. Chúng ta còn chưa ăn cơm, đừng vì chút chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng. Chú Trương, bảo người làm quét dọn những mảnh vỡ này , sau đó bảo bọn họ thu dọn cho tốt, đừng bỏ lỡ mảnh nào hết, còn nữa, kêu ta lập tức cuốn đồ cút

      “Vâng, phu nhân”. Chú Trương vội vã gật đầu, nhanh chóng đưa Tiểu Linh rời khỏi.

      Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, nhanh chóng cùng Tề Tuệ Phân ăm cơm.

      Ngôn Hân Đồng hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, rồi bước ra khỏi phòng khách.

      Tâm tình của Kiều Tịch Hoàn tệ, cho nên cần quan tâm đến ánh mắt oán giận của ta, hơi chuyển ánh mắt nhìn Cố đại thiếu đẩy xe lăn vào nhà ăn.

      Có lẽ ta nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng vẫn lặng lẽ ở lầu 2.

      đáng tiếc, người đàn ông này, cho dù có bị oan hay là giành được thắng lợi nho , ta cũng mở miệng tiếng.

      Cho nên, Cố Tử Thần, bị Kiều Tịch Hoàn đội nón xanh, là hoàn toàn xứng đáng.

      Ăn cơm trưa xong, Tề Tuệ Phân trở về phòng.

      Bị giày vò hơn nửa ngày, Tề Tuệ Phân lại có thói quen nghỉ trưa, vì thế cảm thấy khá mệt mỏi.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân rời , với chú Trương: “Những mảnh vỡ lúc nãy chú nhặt đâu rồi?”

      “Tôi giữ lại rồi, đại thiếu phu nhân cần dùng sao?”

      “Ừm, đưa cho tôi, tôi cần dùng” Kiều Tịch Hoàn .

      “Được, tôi lập tức lấy cho ”. Chú Trương cung kính , mấy ngày nay, tin đồn về đại thiếu phu nhân truyền đến tai của bọn người hầu, lại trải qua việc của Tiểu Linh, còn ai dám bất kính đối với .

      Kiều Tịch Hoàn đợi ở phòng khách lát, Cố Tử Thần đẩy xe lăn tiến vào, liếc mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn cái, cho dù Cố đại thiếu có ngồi, lùn hơn so với , nhưng hiểu vì sao, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy ta chỉ dùng mũi để nhìn người, vẻ mặt kiêu ngạo và khinh thường như vậy.

      “Cố Tử Thần” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi .

      Cố đại thiếu ngừng chút, nhướng mày.

      “Ba có hiểu biết như thế nào về đồ cổ?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

      Cố đại thiếu dường như hiểu muốn gì, cũng bình tĩnh phỏng đoán, sắc mặt trầm xuống: “ trọng điểm”

      “Đồ cổ của ba là giả”

      “Phải ?” Cố Tử Thần cũng chút kinh ngạc.

      Trong giờ phút ấy, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, ta biết .

      “Bây giờ tôi muốn tìm chuyên gia để giám định” Kiều Tịch Hoàn .

      Cố Tử Thần cũng có hứng thú gì với công việc của , chữ nào, xoay người rời .

      Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Cố Tử Thần.

      Vì sao cảm thấy bất kì chuyện gì cũng liên quan đến người đàn ông này, nhưng ta luôn luôn nhìn thấu mọi chuyện?

      cảm thấy hình như mình bị người đàn ông này đùa chết!.

      Kiều Tịch Hoàn cầm túi ra ngoài, có gọi lái xe, mà tự mình bắt xe .

      “Đến công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn”

      Kiều Tịch Hoàn nhìn 6 chữ lớn bảng, trong lòng đột nhiên hơi giật mình.

      mấp máy môi, vào trong.

      “Tiểu thư, chào ” Trước đại sảnh có tiểu thư phục vụ gọi lại: “Xin hỏi muốn tìm ai?”

      “Cổ Vân Sơn lão tiên sinh có ở đây ?”

      xin lỗi, trong khoảng thời gian này, lão tiên sinh có ở đây”

      “Vậy Cổ Nguyên có ở đây ?”

      “Tiểu thư, xin hỏi có hẹn trước ?” Tiểu thư phục vụ lễ phép hỏi.

      “Cần hẹn trước?”

      “Đúng vậy.”

      Kiều Tịch Hoàn cân nhắc biết có nên xông vào trong hay , thấy đôi mắt của tiểu thư phục vụ ngừng lại chút, đứng lên hết sức ngay ngắn, Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục màu đen ngang qua sau lưng , tướng mạo phải quá đẹp trai, nhưng có loại khí chất nho nhã, phảng phất giống như cách nhau thế hệ, quen thuộc đến mức khiến có loại nhớ nhung muốn khóc.

      “Cổ Nguyên”

      Người đàn ông tên Cổ Nguyên dừng lại chút, đánh giá Kiều Tịch Hoàn từ xuống dưới, lạnh nhạt hỏi: “ quen tôi?”

      giây sau, Kiều Tịch Hoàn mới phản ứng kịp, bây giờ phải là Hoắc Tiểu Khê, mà là Kiều Tịch Hoàn.

      người phụ nữ mà Cổ Nguyên hoàn toàn biết.

      …quen, nhưng mà tôi có món đồ cổ muốn nhờ giúp tôi giám định chút” Kiều Tịch Hoàn vội vã .

      ngại quá, hôm nay tôi có rất nhiều việc” Cổ Nguyên lạnh nhạt đẩy tay Kiều Tịch Hoàn ra, rời .

      “Cổ Nguyên, đứng lại cho tôi”

      Cổ Nguyên cau mày, hề có chút hứng thú với người phụ nữ thở hổn hển chạy theo phía sau, thậm chí hơi chán ghét nên xoay người rời .

      Kiều Tịch Hoàn trong lúc kích động, cũng biết có phải mình bị trúng tà hay , nhưng khi phản ứng kịp, đồ gốm tay nện lên đầu Cổ Nguyên, hơn nữa…

      dòng máu tươi từ đầu ta chảy xuống, làm cho mọi người khiếp sợ….
      Chris, My Lam Lam, linhdiep176 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Cố nhị thiếu Cố Tử Hàn

      Cổ Nguyên cảm thấy mình rất xui xẻo.

      Từ đến lớn, liên tục sống trong dòng dõi thư hương thế gia, ông nội là là người nổi tiếng trong thế giới đồ cổ, tuy rằng cha chưa kế thừa y bát của ông nội, nhưng cũng là giáo sư đại đại học Phục Sáng. Mẹ là giáo viên của trường cấp ba trực thuộc Phục Sáng. Bản thân người khá nho nhã, lớn lên trong môi trường giáo dục đàng hoàng, hầu như chưa từng xảy ra chuyện đánh nhau với ai, đương nhiên cũng xuất tình huống đổ máu.

      Dĩ nhiên, đó là tất cả những điều kiện tiên quyết trước khi gặp được thổ bá vương Hoắc Tiểu Khê.

      Hoắc Tiểu Khê là bạn học từ tiểu học đến trung học của , người phụ nữ ấy, từ đầu cao, dáng người béo, nhưng lại thích gây chuyện thị phi, chủ nhiệm thời tiểu học , là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất, lớp trưởng phải quản lý tốt các bạn học cùng lớp, cho nên sắp xếp cho Hoắc Tiểu Khê bé hay gây chuyện ấy ngồi cùng bàn với .

      còn nhớ, thời điểm có ai, Hoắc Tiểu Khê đánh .

      được chuyện, quyền lại đấm vào mặt .

      cấm ăn đồ ăn vặt cũng bị đánh.

      đánh chết cũng sao chép bài cho .

      lại nện đấm vào mặt .

      Hoắc Tiểu Khê khi trưởng thành nhất định lấy chồng được.

      Vô số quyền đấm chân đá bay vào người .

      Hoắc Tiểu Khê trở thành ác mộng trong cuộc đời trong suốt khoảng thời gian dài.

      ngước mắt, thờ ơ nhìn người phụ nữ trước mắt, trong giây phút nhìn vào đôi mắt , tựa hồ tìm được bóng hình của Hoắc Tiểu Khê, nhưng cũng cảm thấy đầu của mình chắc là hỏng rồi, cho nên mới nảy sinh ảo giác như thế, Hoắc Tiểu Khê chết, chết trong vụ tai nạn xe cộ, tận mắt nhìn thấy tro cốt của được chôn cất.

      bệnh viện ”. Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh .

      Phản ứng giống với người làm sai nên có.

      “Tôi trả phí trị liệu”

      cần lảng sang chuyện khác”

      “Các người còn thất thần làm gì, thấy ông chủ của các người bị thương sao?.” Kiều Tịch Hoàn phân phó những người khác, tự nhiên như thế.

      Cổ Nguyên siết chặt ngón tay, rất ít khi bị người khác chọc tức ngoại trừ Hoắc Tiểu Khê.

      Nhưng Hoắc Tiểu Khê còn thế giới này nữa rồi…

      Bệnh viện trung tâm thành phố.

      Cổ Nguyên biết có phải mình bị trúng tà hay , mà để người phụ nữ này tùy ý sắp xếp.

      ràng có thể báo cảnh sát.

      Bác sĩ tiến hành băng bó vết thương cho Cổ Nguyên, cả quá trình đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ta cũng kêu lên tiếng, cảm thấy muốn để người phụ nữ trước mặt chê cười.

      Sau khi miệng vết thương của Cổ Nguyên được băng bó xong, Kiều Tịch Hoàn cầm vài viên thuốc tiêu viêm đưa cho ta, rồi bất ngờ ngăn cản ta muốn bỏ :

      “Phiền giúp tôi xem cái này chút, chỉ mất khoảng 2 phút của thôi”

      Cổ Nguyên cảm thấy này biết xấu hổ, lúc này hoàn toàn có ý mở miệng chuyện.

      “Tôi trả phí giám định cho .”

      cảm thấy tôi thiếu tiền sao?” Mày của Cổ Nguyên nhướng lên.

      vài cấp dưới theo ta, vụng trộm đánh giá Cổ Nguyên, ai nấy đều biết Cổ Nguyên ra khỏi cửa là người ưu nhã lễ phép, lich có gì để bàn. Hôm nay lần đầu tiên bị người phụ nữ này chọc giận.

      “Hoặc là muốn mỗi ngày tôi đều đến công ty đồ cổ đúng giờ để chờ ?” Kiều Tịch Hoàn uy hiếp.

      Cổ Nguyên tức giận đến phẫn nộ

      Kiều Tịch Hoàn đem những mảnh vỡ bình sứ thanh hoa đưa cho ta: “ xem, phía dưới đáy còn có con dấu…”

      Cổ Nguyên nhăn mày, sắc mặt khó coi: “ cần nhìn”

      muốn tôi mỗi ngày đều đến chờ .”

      “Của là đồ dỏm”

      “Nhưng mà vẫn chưa nhìn”

      “3 năm trước, thị trường từng xuất hàng nhái phỏng theo đồ gốm thời Minh triều, bởi vì mô phỏng rất tốt, số lượng lại khan hiếm, cho nên có những người nhiều tiền cũng đồng ý bỏ ra giá cao để mua chúng.”

      Cổ Nguyên nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn: “Mã bình gốm sứ ở chỗ của tôi”

      Bỏ lại câu ấy, Cổ Nguyên cùng cấp dưới rời .

      Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của ông.

      biết vì sao trong khoảnh khắc ấy, lại cảm thấy còn sống, là tốt.

      cầm những mảnh vỡ gốm sứ ấy trở về biệt thự Cố gia.

      vào trong phòng khách, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng khiến giật mình.

      Đó là khuôn mặt quen thuộc, nhưng cũng là người xa lạ, người toát ra hơi thở lạnh như băng, dễ tiếp cận như vậy, thậm chí khi 2 người vô ý đối mặt trong giây, cảm thấy toàn thân của bị ta đóng băng.

      Mà thân thể bị đóng băng ấy, trống ngực của ấy đập cách kịch liệt, dữ dội như thế nhưng cũng có chút đau đớn.

      Nỗi đau ấy, khiến hít thở thông, lại tựa hồ mang theo tuyệt vọng cách nào .

      Người đàn ông mà Kiều Tịch Hoàn sâu đậm, hóa ra là ta.

      Cố gia nhị thiếu Cố Tử Hàn!.

      Cho nên gả vào Cố gia nhiều năm như vậy, rốt cuộc nhẫn như thế nào?.

      Vì thế mới hận Ngôn Hân Đồng, hận đến tê liệt tâm phế sao?.

      “Tử Hàn” Giọng Ngôn Hân Đồng dịu dàng và kiều mị vang lên.

      Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng.

      Ánh mắt của Ngôn Hân Đồng có đặt người giây, nhàng kéo cánh tay của Cố Tử Hàn, vô cùng nhu thuận và dịu dàng kéo tay ta:

      “Vừa mới ngồi máy bay trở về, em cùng lên lầu nghỉ ngơi”

      Cố Tử Hàn gật đầu, xoay người rời khỏi với Ngôn Hân Đồng.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của bọn họ, bỗng nhiên nở nụ cười.

      Tướng mạo của Cố Tử Hàn rất giống Cố Tử Thần, là em sinh đôi, chỉ sinh trễ hơn Cố Tử Thần nửa giờ, bây giờ giúp Cố Diệu quản lý công ty, làm mưa làm gió.

      chuyển ánh mắt, nhìn Cố Tử Thần ở cách đó xa.

      Ánh mắt của Cố Tử Thần cũng dường như nhìn về phía .

      Kiều Tịch Hoàn nghĩ, có lẽ Cố Tử Thần biết tất cả mọi chuyện.

      Bao gồm, người Kiều Tịch Hoàn thực là ai.

      Chẳng qua là, nếu biết ràng, vì sao còn để cho mọi chuyện phát triển tự do?!

      “Cố Tử Thần” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi ta lại.

      Cố Tử Thần ngoái đầu lại.

      Kiều Tịch Hoàn : “Chúng ta cùng nhau trở về phòng”

      Đôi mắt của Cố Tử Thần tựa hồ lóe lên chút.

      nhìn lầm sao?. Cảm thấy Cố Tử Thần lúc đứng mình, cảm thấy hơi đơn….
      Chris, My Lam Lam, kim tuyền6 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Đồ cổ dỏm

      Edit: An

      “Kết quả?”

      Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần trở về phòng, mới quay đầu hỏi.

      “Kết quả gì?.”

      “Hôm nay ra ngoài làm gì?” Nét mặt của Cố Tử Thần vô cùng kiên nhẫn.

      Mất nửa phút sau, Kiều Tịch Hoàn mới phản ứng lại, hiểu được ta muốn cái gì. Cố đại thiếu, nha, chuyện đừng có kiểu đầu cuối như thế có được ?

      “Giả” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng : “ phải sớm biết rồi sao?”.

      Cố Tử Thần sợ run giây.

      Kiều Tịch Hoàn trở nên thông minh hơn, rất nhiều.

      mím môi: “ có thể ra ngoài”.

      “Cố Tử Thần, có cần qua cầu rút ván như vậy ?” Kiều Tịch Hoàn khó chịu: “Huống hồ, tôi vốn ngủ ở phòng này”.

      “Tôi ngăn căn phòng kia ra để làm phòng trang trí à?” Giọng của Cố Tử Thần lạnh lùng.

      “Tôi cũng cảm thấy như thế, hơn nữa tôi còn cảm thấy nhàn rỗi có chuyện gì làm cho nên tìm việc giết thời gian.”

      “Kiều, Tịch, Hoàn!”

      “Đừng làm tôi sợ, lá gan của tôi rất lớn, hù chết tôi được đâu” Kiều Tịch Hoàn thản nhiên , hoàn toàn trái ngược với người đàn đàn ông nào đó nổi giận.

      Cố Tử Thần hung hăng nhìn .

      “Được rồi, ra ngoài ” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, ra khỏi phòng.

      Lúc nào cũng bị Cố Tử Thần đuổi ra khỏi phòng, Kiều Tịch Hoàn hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế mà còn nghĩ nhìn Cố Tử Thần có chút đơn, có lẽ cũng ghen tị với vinh quang của Cố Tử Hàn…

      Khó chịu xuống lầu, nhìn thấy Ngôn Hân Đồng ra khỏi phòng ngủ trước mặt, hai người đối mặt, sắc của hai bên đương nhiên hề tốt đẹp….

      Ngôn Hân Đồng dùng mũi khinh thường “hừ” cái, rồi dẫn đầu xuống lầu.

      Dường như trong bất kì thời điểm nào, Ngôn Hân Đồng cũng muốn hơn thua với Kiều Tịch Hoàn.

      từng bước xuống lầu

      Đem những mảnh vỡ trong tay đưa cho chú Trương, còn chính mình ngồi ở sofa trong phòng khách xem TV.

      quá bao lâu, người sofa cũng dần dần nhiều hơn.

      Cố đại thiếu, Cố nhị thiếu từ lầu xuống, Cố Tam thiếu hiếm khi về nhà ăn cơm cũng xuất , Ngôn Hân Đồng và Tề Tuệ Phân sớm ngồi bên cạnh người đàn ông của mình, những đứa cháu nội chơi đùa ở trong phòng khách.

      Trong phút chốc, Kiều Tịch Hoàn hoảng hốt cảm thấy ra gia đình này rất ấm áp, có thể yên lặng ngồi quây quần với nhau, có thể chỉ là lúc nhưng cũng có thể là cả đời.

      “Diệu, hôm nay người hầu trong nhà lỡ tay làm vỡ bình gốm của , em bảo người hầu thu dọn những mảnh vỡ rồi…” Tề Tuệ Phân tựa hồ chuẩn bị lâu, mới mở miệng .

      “Sao lại thế này?” Cố Diệu phải là người hay cười, bây giờ sắc mặt sa sầm xuống, những đứa trẻ trực tiếp bị dọa phát khóc:

      phải bảo em dặn dò người hầu sao?. được chạm vào những đồ đạc trong phòng của . Cái bình gốm đó tốn rất nhiều tiền mới mua được, là bình gốm thời Minh, em muốn chọc tức chết sao?”

      Kiều Tịch Hoàn nhịn được cười thầm tiếng, Cố Diệu này quả nhiên giống với Cổ Nguyên , là người coi tiền như rác.

      “Người hầu làm vỡ em cũng sa thải rồi, sau này em tìm người khéo léo cẩn thận chút” Tề Tuệ Phân bình thường là người lơi hại, nhưng ở trước mặt Cố Diệu, vẫn nên lời.

      “Bây giờ những lời này có lợi ích gì!. Vỡ như thế nào, lập tức đưa tôi xem, biết còn có thể sửa được ?” Sắc của Cố Diệu vô cùng khó coi.

      Tề Tuệ Phân vội vàng thúc giục người lấy.
      Trong phòng khách lúc này, tất cả mọi người đều rơi vào yên tĩnh, ngay cả hít thở cũng dám lớn tiếng!

      “Ba” Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên mở miệng .

      Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn .

      này, vừa mới ra tù biết trời cao đất rộng, đúng là tự đưa mình vào họng súng.

      Cố Diệu liếc mắt nhìn cái.

      Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh mở miệng : “Bình gốm thanh hoa bị vỡ hôm nay phải là của triều Minh”

      Mọi người càng cảm thấy tồn tại của giống như người ngu ngốc.

      “Con biết cái gì?” Đúng như dự đoán, Sắc mặt của Cố Diệu càng đen, đáp trả lại câu.

      “Hôm nay con tìm người giám định, là đồ giả”

      “Con tìm ai giám định?” Sắc mặt Cố Diệu vẫn như cũ, ông vẫn xem như người ngu ngốc như lúc trước, cho nên trong giọng cũng tràn đầy châm biếm.

      “Cổ Nguyên” Kiều Tịch Hoàn , sau đó bổ sung thêm: “Cháu nội của Cổ Vân Sơn.”

      “Chị dâu có thể nhờ cháu nội của Cổ Vân Sơn đích thân giám định cho chị?. Chị mới ra tù?. Khi nào với cao như vậy?. Chẳng lẽ, chị dâu ở trong tù, còn có thể quen biết với những nhân vật lớn?” Ngôn Hân Đồng xen mồm, từng câu từng chữ tràn đầy châm biếm.

      Sắc mặt của Cố Diệu càng trở nên khó coi.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, hơi hơi cười, tỏ ra lạnh nhạt, tự nhiên, nhanh chậm mở miệng :

      “Em dâu, trước tiên cần quan tâm chị có tìm được Cổ Nguyên hay , với thân phận của nhà họ Cố chúng ta, cho dù có quan hệ với Cổ Nguyên, cũng được xem là trèo cao chứ?”

      Sắc mặt của Ngôn Hân Đồng đột nhiên bị kiềm hãm.

      Ý của là muốn châm chọc ta trèo cao người khác mà thôi, ngờ còn bị ta chụp cái mũ trở lại.

      chỉ có ta, những người khác đều mang theo ánh mắt có chút khác biệt nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn.

      Đặc biệt, là Cố Tử Hàn mới trở về.

      Cố Tử Hàn giúp vợ mình chữ, ánh mắt như có như dừng ở người Kiều Tịch Hoàn.

      Rất hiển nhiên, câu ấy của Kiều Tịch Hoàn làm cho Ngôn Hân Đồng á khẩu, nhưng lọt vào lỗ tai của Cố Diệu lại là tư vị khác.

      Có thể là, công đôi việc!.

      “Con khẳng định là cháu nội của Cổ Vân Sơn tự mình giám định cho con?” Cố Diệu trầm giọng hỏi.

      Mặc dù bây giờ Cổ Nguyên chưa có địa vị ở công ty đồ cổ của Cổ Vân Sơn, nhưng mọi người trong giới đồ cổ đều biết, cháu nội của Cổ Vân Sơn có thiên phú hơn người, tư chất thông minh hoàn toàn đều di truyền từ ông nội của , nhưng lại rất khiêm tốn giống ông nội , rất ít khi xuất trong những trường hợp công cộng, muốn tìm ta giám định đồ cổ, thà rằng tìm Cổ Vân Sơn còn thoải mái hơn.

      “Con khẳng định, hơn nữa con còn khẳng định bìm gốm ở trong tay của Cổ Nguyên” Kiều Tịch Hoàn quả quyết .

      Nét mặt của Cố Diệu trầm, sắc mặt cực kì tốt nhìn Ngôn Hân Đồng: “Khi ấy phải con tìm người giám định qua sao?. Tại sao bây giờ lại trở thành đồ giả?!”

      “Ba, khi ấy từng giám định qua, tìm người giám định tương đối nổi tiếng, con cũng biết vì sao…Hơn nữa, đó chỉ là lời phía của chị dâu, mọi người cũng biết đó có phải là hay ?” Ngôn Hân Đồng mực chắc chắn Kiều Tịch Hoàn dối.

      “Con có thể đem bình gốm mang về” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng .

      Cố Diệu nhướng mày lên.

      Ông chưa bao giờ coi trọng Kiều Tịch Hoàn, nhưng câu của , lần đầu tiên khiến ông có chút khiếp sợ.

      “Con có thể mang bình gốm về” Kiều Tịch Hoàn lặp lại, giọng điệu rất kiên định.
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      Chris, My Lam Lam, kim tuyền6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :