1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 90: Biết thân thế Mục Giai Thu (2).

      Edit: Thanh Xuân.

      "Tối hôm qua có người nào tìm chứ?" Tưởng Tự Hân nhịn được hỏi.

      kia nhìn hộ vệ trước mặt mình chút mới lại , " có."

      "Con của vẫn còn tốt chứ?" Tưởng Tự Hân lại hỏi.

      "Tốt." kia hít sâu hơi mới trả lời.

      "Vậy sau này dưỡng thai tốt, chờ tiếp qua hai tháng, đứa bé lớn chút, để cho đứa bé làm giám định DNA, lại tìm nhà họ Hàn, tìm được mẹ Hàn Tử Nghị bảo là muốn danh phận." Khóe miệng Tưởng Tự Hân có vệt cười lạnh.

      Chưa chắc mẹ Hàn Tử Nghị cho người phụ nữ kia danh phận, có lẽ còn khả năng giết chết kia, nhưng đứa bé vẫn là huyết mạch của Hàn Tử Nghị, cho nên nhất định lưu lại.

      Đến lúc đó giữa Hướng Tình và Hàn Tử Nghị nhất định có hiềm khích, quan hệ giữa Mục Giai và Hướng Tình tốt như vậy, chỉ cần Mục Giai ở bên tai Quyền Thiệu Viêm thổi chút gió, Quyền Thiệu Viêm xa cách Hàn Tử Nghị, Quyền Thiệu Viêm mất phụ tá đắc lực. Mà nhất định Quyền Thiệu Viêm cũng vì chuyện này mà chán ghét mà vứt bỏ Mục Giai .

      "Biết rồi, chuyện như vậy nhất định có thể được ? Tôi nghe rất nhiều hào môn đều là nhận con nhận mẹ," Giọng kia giả bộ tò mò hỏi, " cảm thấy tôi có thể gả cho Hàn Tử Nghị?"

      Người phụ này thế nào đột nhiên thông minh hơn rồi? Tưởng Tự Hân sửng sốt giây mới , " mang thai cháu của nhà họ Hàn cho nên họ nhất định chấp nhận ."

      kia chuyện nữa, Tưởng Tự Hân lại cảnh cáo kia phen sau đó mới cúp điện thoại.

      Nhà họ Hàn chấp nhận ? Nếu như đứa bé vẫn còn, với tính tình Hàn Tử Nghị như vậy, chịu nhận đứa bé kỳ tích rồi. Nếu như đến lúc đó và đứa bé cũng ai nhận, chẳng phải là tuổi còn trẻ phải có con riêng.

      kia càng nghĩ càng giận.

      Hộ vệ bên cạnh vẫn có bao nhiêu cảm xúc, chỉ là sau khi kia chuyện điện thoại xong tiến lên tịch thu điện thoại trong tay .

      Lúc này kia mới khẩn cầu nhìn về phía người hộ vệ kia : " à, tôi cũng làm theo lời , xem có thể thả tôi về nhà được ?"

      muốn đợi ở chỗ này. Ở chỗ này quả giống như là ngồi tù .

      " được, ai có thể ." Hộ vệ kia xong ra ngoài, đóng cửa sắt trong phòng lại.

      thử đẩy cửa sắt ra, nhưng mà đẩy thế nào cũng đẩy được.

      Cửa sắt tổng cộng có ba khóa, toàn bộ đều dùng xích sắt khóa. Cho dù kia có dùng cách gì nữa cũng ra được .

      Làm sao có bộ dạng này? kia vô lực dọc theo tường trực tiếp ngồi xuống. . . . . . Sớm biết như thế, cũng nên nghe Tưởng Tự Hân lừa dối, cảm thấy mấy hoa hoa công tử kia đều là người có chỉ số thông minh, vì vậy mới sinh ra đụng ý tưởng mang thai.

      Kết quả tại, lại ngồi chồm hổm trong ngục giam, còn biết lúc nào mới có thể ra .

      Đều là Tưởng Tự Hân, đều là ta làm hại!

      Ánh mắt kia càng ngày càng trầm.

      Mà bên cạnh Tưởng Tự Hân giấu gương mặt xấu xí , mặt mang vẻ ôn hòa sảng lãng mỉm cười, Tưởng Tự Hân tới phòng bếp , "Gần đây dạ dày của mẹ tốt, tôi nấu canh cho bà ấy."

      Người làm bên cạnh cười nhìn Tưởng Tự Hân chút : "Thiếu phu nhân đúng là hiếu thuận."

      Tưởng Tự Hân thèm để ý cười , "Đây đều là chuyện mà người con như tôi nên làm, nào có cái gì hiếu thuận hay hiếu thuận ."

      Ánh mắt người làm nhìn Tưởng Tự Hân tôn kính hơn.

      Tưởng Tự Hân nấu canh, lúc này mới lại thừa dịp bọn người làm chú ý, lấy hai vị thức ăn tương khắc cùng ném vào trong nguyên liệu nấu ăn. hiếu thuận như vậy, hai lão già kia phòng như là phòng ăn trộm, nếu như vậy, đưa bọn họ cùng lên tây thiên.

      Chỉ là Tưởng Tự Hân biết là, bởi vì hành động ngày hôm qua của , Quyền Thiệu Viêm kia bắt đầu tra bối cảnh sau lưng của rồi.

      Vốn là, Quyền Thiệu Viêm đối với chuyện riêng của em mình quan tâm nhiều, nhưng mà người phụ nữ này có mưu khác, nhất là lúc toan tính quá sâu, cũng thể bỏ qua.

      Vẫn là vợ mình tốt nhất, nghĩ tới gương mặt đỏ bừng sáng nay của Mục Giai , tư vị của Mục Giai , Quyền Thiệu Viêm hận bây giờ thể chạy về nhà.

      Vẫn là đoạn thời gian nghỉ phép sảng khoái, thực muốn giả vờ nghỉ ngơi lần nữa.

      Chẳng qua là nếu như nghỉ phép lần nữa, sợ rằng mấy lão già cấp cũng nên tức đến mức lỗ mũi vểnh lên trời. Có muốn cố ý phạm lỗi lần nữ hay , để cho đối thủ mình nắm được nhược điểm, nhân cơ hội này để nghỉ phép ?

      Ngón tay Quyền Thiệu Viêm gõ bàn rơi vào trầm tư.

      bên Lưu Duệ nhìn dáng vẻ Quyền Thiệu Viêm chút, vội vàng châm thêm trà bàn, lại cẩn thận ra ngoài đóng cửa lại. Nếu như Lưu Duệ biết giờ phút này vấn đề mà Quyền Thiệu Viêm nghiêm túc suy tính, sợ rằng ngụm máu đỏ sậm cũng ói ra ngoài.

      Mục Giai ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh lại, là quá mệt mỏi.

      Buổi sáng Quyền Thiệu Viêm muốn tỉnh lại, trong phòng bếp Quyền Thiệu Viêm làm cơm xong.

      Mục Giai cầm toàn bộ chút cơm đều bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng.

      Chỉ là, điện thoại của Mục Giai đột nhiên lại reo lên.

      Đàm Tân Kinh. . . . . . Theo bản năng Mục Giai cúp luôn điện thoại.

      Nhưng Đàm Tân Kinh vẫn như cũ kiên trì bền bỉ gọi điện thoại.

      Mục Giai cau mày suy tính hồi lâu, vẫn là nhấn nút trả lời, bên kia điện thoại giọng Đàm Tân Kinh mang theo chút khàn khàn và mệt mỏi, trông vẻ như là Đàm Tân Kinh cả đêm ngủ, "Giai , có thể ra ngoài lát hay ?"

      "Thế nào?" Mục Giai muốn ra ngoài nhiều mặc dù ngày hôm qua Quyền Thiệu Viêm bóp chân cho , nhưng mà hôm nay chân vẫn còn có chút đau. Hơn nữa, thấy người này vừa lại là Đàm Tân Kinh, Mục Giai càng muốn ra ngoài.

      "Giai , tôi có chút khó chịu, côcó thể ra ngoài bồi tôi ?" Giọng Đàm Tân Kinh mang theo vài phần khẩn cầu.

      Mục Giai mím môi, nhưng trong giọng lại mang theo vẻ kiên định mà , " xin lỗi, Đàm Tân Kinh, chúng ta bây giờ là có chút lúng túng. Nếu như khó chịu, cũng có thể tới tìm em của , hoặc là tìm mấy người bạn của , nhất định phải tìm tôi."

      Mục Giai rất thành thực : "Đàm Tân Kinh, lời ngày hôm qua của Quyền Thiệu Viêm, cũng nghe thấy, nhất định cũng biết, Quyền Thiệu Viêm thích tôi gặp cỡ nào, còn lại là đơn độc gặp mặt, tôi phải suy nghĩ tới tâm tư của chồng tôi, rất xin lỗi."

      Đàm Tân Kinh biết làm việc dễ dàng như vậy có làm cho người ta hiểu lầm ?

      "Giai , ra ngoài lát ," Trong giọng Đàm Tân Kinh mang theo vài phần mềm yếu mà Mục Giai chưa bao giờ thấy, "Có thể ra ngoài với tôi chuyện
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 91: Mua dây buộc mình

      Edit: Kim Phượng

      Mục Giai cố gắng khuyên Đàm Tân Kinh, nhưng Đàm Tân Kinh vẫn chẳng hé răng.

      Mục Giai cố gắng nữa, Đàm Tân Kinh nhất định phải bắt làm con tin, mặc kệ cố gắng thế nào, Đàm Tân Kinh cũng buông tha.

      Xe liên tục chạy về phía trước, Mục Giai càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

      "Đàm Tân Kinh, bụng của tôi khó chịu." Mục Giai cau mày với Đàm Tân Kinh.

      Đàm Tân Kinh quay đầu liếc nhìn Mục Giai rồi , "Giai , cần giở trò, . . . . . ."

      "Tôi giở trò với ." Mục Giai cúi đầu, lẩm bẩm, mặt ra vẻ đỏ ửng, "Đàm Tân Kinh, tôi tới nghỉ lễ rồi."

      "Cái gì?" mặt Đàm Tân Kinh thoáng qua vẻ kinh ngạc, tại sao Mục Giai lại ở ngay cái thời điểm này tới nghỉ lễ đây?

      ", cởi sợi dây tay tôi ra trước ." Mục Giai xong liền đưa tay ra với Đàm Tân Kinh. Đàm Tân Kinh nửa tin nửa ngờ tháo sợi dây người Mục Giai , nhưng cả người Đàm Tân Kinh đều bảo trì cảnh giác, Mục Giai căn bản thể công kích được .

      Chân mày Mục Giai khẽ nhíu, dời thân thể.

      ghế sa lon lấm tấm vết máu, nhìn rất mới.

      Mục Giai cau mày, đỏ mặt, "Đàm Tân Kinh, tôi rồi tôi có lừa . Nhất định quần của tôi cũng ướt, nhanh mua băng vệ sinh cho tôi, mang tôi đến nhà vệ sinh."

      xong Mục Giai giống như thẹn thùng xoay đầu về phía cửa sổ : "Bụng của tôi rất khó chịu."

      Mục Giai xong liền khom người xuống, hai cái tay liều mạng ấn bụng của mình, mặt cũng từ từ có mồ hôi rơi xuống.

      " mau mua băng vệ sinh cho tôi." Giọng của Mục Giai cũng mang mấy phần vội vàng."Dù muốn xem trong xe bị máu nhuộm lên, bản thân tôi cũng vui lòng đâu."

      "Tại sao lúc này lại tới nghỉ lễ rồi hả?" Đàm Tân Kinh nhíu mày , "Em chờ chút, mua cho em."

      "Tôi thể dùng nhãn hiệu khác, tôi dùng nhãn hiệu khác bị dị ứng." Mục Giai liền ra hàng loạt nhãn hiệu nước ngoài. nhóm lớn từ Tiếng được Mục Giai thốt ra. Đàm Tân Kinh nghe đến đầu cũng choáng váng.

      Mục Giai chính là nhắm ngay Đàm Tân Kinh căn bản hiểu những vấn đề có liên quan đến băng vệ sinh này, cho nên mới ra hàng loạt nhãn hiệu.

      Đàm Tân Kinh cố gắng nhớ nhưng nhớ nổi, mấy cái chữ kia là quá mức khó đọc, "Em thể dùng chút nhãn hiệu bình thường sao?"

      "Tôi dùng những nhãn hiệu khác dị ứng." Mục Giai suy nghĩ chút lại , "Thôi, dẫn tôi mua , tôi nhớ Sophie có loại nhãn hiệu tôi dùng rất tốt."

      " mua cho em là được." Đàm Tân Kinh rất cảnh giác , "Em muốn loại nào?"

      Mục Giai rất là mơ mơ hồ hồ cho Đàm Tân Kinh loại băng vệ sinh.

      Đàm Tân Kinh rất mơ hồ về phương diện này, khi đến cửa hàng hỏi, ông chủ đưa cho mấy chục loại băng vệ sinh.

      Đàm Tân Kinh rất do dự nhìn đống băng vệ sinh trước mặt, biết Mục Giai đến tột cùng cần loại nào, hơn nữa lại dám mua bậy bạ, Mục Giai bị dị ứng.

      Ông chủ thấy dáng vẻ do dự quyết của Đàm Tân Kinh, cười , "Cậu đưa vợ của cậu tới, để cho ấy tự chọn, phải xong rồi sao?"

      "Cái này. . . . . ." Nghe thấy ông chủ vợ, gương mặt đẹp trai của Đàm Tân Kinh thoáng đỏ ửng, giây sau đó mới hơi lúng túng , "Ừ, được."

      xong, Đàm Tân Kinh liền tới xe, Mục Giai dựa vào thành ghế nghỉ ngơi, thấy mặt Mục Giai giống như là trong nháy mắt có chút huyết sắc.

      Đàm Tân Kinh vừa có chút đau lòng lại có chút áy náy, "Giai , biết em phải dùng loại nào, em cùng mua với thôi. Nhưng mà, Giai , em cần giở trò, bất luận như thế nào, hôm nay em thể thoát khỏi tay được."

      "Tôi biết , chỉ muốn đưa tôi tìm chị hai để giải hoà mà thôi." Mục Giai rất khéo hiểu lòng người cười cười , "Mới vừa rồi tôi cũng nghĩ kĩ, tôi và chị hai có rất nhiều mâu thuẫn, quả nên tìm cơ hội giải hòa."

      “Em biết là được rồi." Đàm Tân Kinh xong liền mở cửa xe ra, muốn gọi Mục Giai ra ngoài.

      Nhưng Mục Giai vô luận như thế nào cũng chịu ra ngoài.

      Mục Giai đỏ mặt , "Đưa âu phục của cho tôi."

      Đàm Tân Kinh ngẩn người.

      Mục Giai mới lại , "Nhất định quần tôi cũng dính máu, giờ tôi muốn cứ ra ngoài như vậy, quá mất mặt rồi."

      Lúc này Đàm Tân Kinh mới hơi xấu hổ lấy áo vest của mình cho Mục Giai .

      Nhưng lúc Mục Giai mặc quần áo, Đàm Tân Kinh loáng thoáng cảm thấy hình như sau lưng Mục Giai có thứ gì đó. Nhưng Đàm Tân Kinh lại phân biệt đến tột cùng là cái gì, hình như là mảng màu đỏ . . . . . . Nhưng Mục Giai mặc quần áo màu trắng mà.

      Chẳng lẽ nhìn lầm vết máu ghế? Đàm Tân Kinh vừa nghĩ vừa đỡ Mục Giai xuống xe.

      Lúc tới siêu thị, ông chủ nhìn Mục Giai và Đàm Tân Kinh cười cười , "Chàng trai, vợ của cậu xinh đẹp như vậy, hai người đúng là trời sinh đôi."

      Hai người này đều là người đẹp đó, về sau nếu sinh con biết làm điên đảo biết bao thiếu niên thiếu nữ.

      Sắc mặt Mục Giai dường như càng trắng hơn.

      Đàm Tân Kinh bức rức cười cười, nếu là bình thường nhất định vui mừng, nhưng tình hình hôm nay làm thể vui nổi.

      " xem coi muốn loại nào." Ông chủ nhiệt tình giới thiệu, "Tôi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 91: Mua dây buộc mình (2)

      Edit: Kim Phượng

      "Chị, nhanh lên xe ." Đàm Tân Kinh : "Trước tiên chúng ta từ quốc lộ đến thành phố B sau đó đường biển ra nước ngoài."

      có bạn bè đường biển của thành phố B, đường biển Quyền Thiệu Viêm dễ dàng phát được. Đến lúc đó, và Mục Giai Thu mai danh tích ở nước ngoài, còn sống là được rồi, chỉ là từ đó về sau, có lẽ còn thấy Mục Giai nữa.

      Đàm Tân Kinh có vài phần tiếc nuối.

      Mục Giai Thu gật đầu cái liền lên xe, hơn nữa còn ngồi ở bên cạnh Mục Giai .

      "Hai người chắc là có lời muốn ." Đàm Tân Kinh cười cười , "Tôi buông tấm ngăn xuống."

      " cần." Mục Giai vội vàng lên tiếng ngăn cản.

      Nếu để cho Đàm Tân Kinh buông tấm che xuống, vậy lâu sau phải bị Mục Giai Thu tuỳ ý làm thịt rồi?

      "Giai đây là tin tưởng chị." Mục Giai Thu cười rất là hiểu lòng người, "Em trai, trước hết em chớ để tấm che xuống, chị thấy chỉ có lúc Giai nhìn em mới có thể hơi yên tâm chút. Hay là em cứ dứt khoát đưa Giai , chị nghe thời gian trước Quyền Thiệu Viêm đối xử tốt với Giai , Giai chịu ít uất ức, chị tin tưởng nếu Giai ở bên cạnh em tuyệt đối bị loại uất ức này, em xem có đúng , em trai?"

      "Tôi muốn!" Mục Giai lớn tiếng ngăn cản, "Đàm Tân Kinh, dám đưa tôi cùng , tôi chết ngay bây giờ cho xem."

      "Tôi cũng có ý định cho sống qua hôm nay." Mục Giai Thu nhàng tiếng bên tai Mục Giai , sau đó lại mặt tiếc hận : "Xem ra, hai chúng ta đều được Giai chào đón, có đúng hay em trai?"

      "Tự nhiên trói tôi , chẳng lẽ tôi còn nên cảm ơn hai người sao?" Mục Giai xong trong mắt liền dính vào vài phần buồn bực.

      Trong lòng Đàm Tân Kinh vốn dĩ nảy ra ý xấu lập tức liền bị đôi mắt đẫm lệ của Mục Giai cùng với lửa giận mặt rửa sạch mất rồi. Đúng vậy, làm chuyện như vậy với Mục Giai , Mục Giai trách tội là rất may mắn rồi.

      làm sao có thể cầu xa vời Mục Giai tha thứ cho , hơn nữa còn nguyện ý cùng đây?

      Người em trai này chính là Mục Giai quá sâu, chẳng có tác dụng gì. Ngày hôm qua thuyết phục Đàm Tân Kinh hồi lâu, nhưng Đàm Tân Kinh thủy chung cho rằng Mục Giai tốt đẹp.

      Cái rắm! Lần này mất chức Phó Thị Trưởng thành phố A chính là do Mục Giai tính toán.

      Mục Giai Thu thấy Đàm Tân Kinh đưa cho khăn giấy cho Mục Giai lau nước mắt liền thô bạo mở ra tay Đàm Tân Kinh, mới dương quái khí , "Giai , em chẳng qua chỉ gả cho Quyền Thiệu Viêm mấy tháng mà thôi, bản lãnh diễn trò lại cao cường ít, ngay cả tâm tư cũng sâu hơn, thế nhưng lại học được cách tính toán chị phải hay ?"

      "Chẳng qua cũng chỉ vì chị chiếm vị trí chị hai, em lại ghen tỵ ba mẹ rất tốt với chị, đối với em tốt cho nên mới muốn trả thù chị. Nhưng chị muốn chức Phó Thị Trưởng thành phố A là vì ai? Mỗi ngày chị sớm về trễ, chị hai mươi tám tuổi lại còn chưa kết hôn, chị là vì ai?" Gương mặt Mục Giai Thu thất vọng, nhìn Mục Giai : "Giai , em lại tính kế chị... chị đúng là thất vọng."

      "Tôi biết chị muốn vị trí Phó Thị Trưởng thành phố A là vì ai, tôi chỉ biết bởi vì chị muốn làm Phó Thị Trưởng thành phố A mà ông nội thiếu chút nữa liền bị chị làm tức giận đến mức phải nhập viện, tôi chỉ biết mặc dù chị chưa có gả nhưng cũng là người tình của Cơ U Tứ, tôi chỉ biết cách đây lâu chị mới biết chị phải là con ruột của ba mẹ." Lời đổi trắng thay đen của Mục Giai Thu khiến trong lòng Mục Giai nhanh chóng tụ lại đoàn lửa giận. Mục Giai lại vẫn nỗ lực duy trì bình tĩnh , "Về phần tôi ghen tỵ chị được ba mẹ thương sao? Mặc dù chị biết chị là con nuôi của nhà họ Mục nhưng ba mẹ lại biết. Chị cảm thấy bọn họ thương chị hơn tôi sao?"

      "Chị, phải là từ chị tìm em sao?" Đàm Tân Kinh có chút nghi ngờ, ra mấy ngày trước trong lời của Mục Giai Thu với , cảm giác có chút chỗ sơ hở, hơn nữa, Mục Giai Thu nghĩ xấu Mục Giai , đến quá xấu, xấu đến mức mỗi cử động của Mục Giai đều mang theo ác ý.

      Đàm Tân Kinh có chút bật cười, biết Mục Giai nữ sinh tương đối rộng lượng.

      thích tính tình của Mục Giai Thu, Mục Giai Thu cho loại cảm giác như rơi vào sương mù.

      cảm thấy Mục Giai Thu tốt như vậy đấy, có lúc lại cảm thấy hình như Mục Giai Thu tốt bụng đều là giả vờ, nếu hơi để ý những thứ tốt đẹp kia giống như cảnh tượng huyền ảo, toàn bộ đều tan vỡ.

      "Chị đương nhiên là từ tìm em." Mục Giai Thu trừng mắt liếc Mục Giai , rồi dịu dàng với Đàm Tân Kinh: "Giai đây là miệng đầy lời dối, biết từ lúc nào em ấy có tật xấu này rồi, năm đó ông nội còn bị Giai nhiều lần chọc tức phải nhập viện."

      Mục Giai nghiêm túc nhìn về phía Đàm Tân Kinh, "Đàm Tân Kinh, chúng ta làm bạn bè mười năm, tôi là hạng người gì còn ràng sao? Tại sao chịu tin tưởng lời tôi , lại tin tưởng người chị hai chưa từng gặp mặt này đây? Nếu phải bản thân Mục Giai Thu có vấn đề, cảm thấy tại sao chị ấy lại bị người khác tố giác có tham ô nhận hối lộ, tại sao ông nội tôi phải nhốt chị ấy ở nhà?"

      "Còn phải là bởi vì em xấu chị ở trước mặt ông nội sao?" Trong mắt Mục Giai Thu lóe lên vẻ phẫn hận, "Mục Uẩn Ngạo luôn luôn hám lợi, nhiều năm như vậy, ông ta cảm thấy chị là con nuôi có tiền đồ nên nhét chị vào thành phố B, cũng chịu quan tâm chị. Mỗi bước thăng chức đều là mình chị từng chút từng chút nỗ lực, còn em bởi vì gả cho Quyền Thiệu Viêm nên Mục Uẩn Ngạo lại cảm thấy em có tiền đồ, mọi chuyện tất cả nghe theo em, em cái gì ông ấy tin cái đó, em cho rằng em trai chị cũng hám lợi như là Mục Uẩn Ngạo sao?"

      "Nếu như có ông nội, ngay cả chức huyện trưởng huyện của thành phố A chị cũng được đến!" Mục Giai cắn răng nhìn Mục Giai Thu, Mục Giai Thu hận , có lẽ còn có đủ mọi nguyên nhân.

      Nhưng Mục Uẩn Ngạo tận tâm tận lực giúp Mục Giai Thu làm việc.

      Dù bất mãn Mục Giai Thu cho tới bây giờ vẫn rất táo bạo, nóng lòng thăng chức, nhưng phải mỗi lần Mục Giai Thu đến thời khắc mấu chốt cần thăng chức, Mục Uẩn Ngạo đều đứng ra giúp Mục Giai Thu tay. Ông nội giúp Mục Giai Thu nhiều như vậy nhưng ở trong lòng của Mục Giai Thu, ta sớm quên mất cái tốt của ông, chỉ nhớ cái tốt của ông?

      Đàm Tân Kinh cau mày nhìn hai người trước mặt.

      ra cũng hơi thiên vị Mục Giai , nhưng. . . . . . lại cảm thấy người chị tìm vài chục năm, dịu dàng lại khéo hiểu lòng người, còn phải bảo vệ cả đời, nên là kiểu người như Mục Giai vậy.

      "Giai , đừng nữa. Chị vốn dĩ muốn tìm em để giải hoà, em xem tại hai người lại cãi cái gì?" Chân mày
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :