1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 85: Quà tặng đặc biệt (2).

      Edit: Thanh Xuân 430.

      "Tả Trí Viễn, đừng khó chịu." Trong thanh của Mục Giai có chút sợ hãi, "Tôi cũng cầm tài liệu của công ty tôi tới."

      "Tài liệu gì?" Nhất thời nét mặt Tả Trí Viễn nhuộm mấy phần vui mừng.

      Lúc Tả Trí Viễn nhìn thấy tựa đề phần tài liệu kia, toàn thân cũng có chút run rẩy, Tả Trí Viễn cũng cách nào dùng lời để mà hình dung tâm tình vui sướng của lúc này, vốn nghĩ phải làm thế nào mới có thể thuyết phục Mục Giai lấy tài liệu cho .

      Mục Giai phải người ngu, Tả Trí Viễn hiểu, vốn cho là chuyện này rất khó làm, nhưng ngờ Mục Giai lại có thể chủ động như vậy. . . . . .

      Chẳng lẽ gần đây tình cảm giữa Mục Giai và Quyền Thiệu Tiêm rạn nứt, đây là Mục Giai cố ý lấy lòng sao?

      Tả Trí Viễn vẫn chuyện với Mục Giai , người vào phòng bao.

      Ngay tức khắc mặt Mục Giai mang theo vài phần thất kinh, "Quyền, Quyền Thiệu Viêm, sao lại tới đây?"

      Quyền Thiệu Viêm lên tiếng, tay nắm chặt Mục Giai từ ghế ngồi, lôi kéo Mục Giai ra khỏi phòng bao. Mục Giai giãy giụa mấy cái, cuối cùng vẫn thoát khỏi tay Quyền Thiệu Viêm.

      Tả Trí Viễn còn nhìn thấy Mục Giai quay đầu lại nhìn chút, ràng TảTrí Viễn nhìn thấy tín hiệu cầu cứu mặt Mục Giai . Rất ràng, Mục Giai cũng muốn về nhà với Quyền Thiệu Viêm.

      Tả Trí Viễn quay mặt , lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. nghe dưới tay Quyền Thiệu Viêm còn có người trong quân đội cực kỳ trung thành với ta, bây giờ bản thân cũng ở trong hoàn cảnh khó khăn, thể vì Mục Giai mà đắc tội Quyền Thiệu Viêm được.

      Về phần Mục Giai chủ động đưa tài liệu cho , chỉ có thể Mục Giai quá ngu rồi, hoàn toàn hiểu đàn ông.

      Quyền Thiệu Viêm kéo Mục Giai ra khỏi phòng bao, cuối cùng giọng có chút chua xót : "Đừng nhìn nữa, Tả Trí Viễn đóng cửa phòng bao lại rồi."

      "Em mới thèm nhìn ta đâu, vừa rồi em chỉ là diễn kịch, đó là vì để nội dung vở kịch có hiệu quả thôi," Mục Giai vui vẻ kéo cánh tay Quyền Thiệu Viêm : " xuất rất đúng lúc, lúc đó em còn suy nghĩ làm sao lấy cớ ra ngoài đấy."

      Mục Giai xong rồi ngẩng đầu hôn cái lên mặt Quyền Thiệu Viêm , "Ông xã, lợi hại."

      " Mục Giai , sau này em ngàn vạn lần được nịnh bợ người khác," Quyền Thiệu Viêm có chút buồn bực, "Nhất định em vỗ vào chân ngựa đó."

      Biểu của Mục Giai cũng quá ràng, vừa nhìn biết là cố ý làm vui lòng.

      Quyền Thiệu Viêm cảm thấy vì phối hợp với Mục Giai hãm hại Tả Trí Viễn, còn phải cố ý tỏ ra dáng vẻ đến đây để bắt gian, là. . . . . . Tốn bạo! Chủ động cho mình đội nón xanh đầu quả đúng là lần đầu tiên, chỉ vì cái phúc lợi đó, nhịn, Quyền Thiệu Viêm xong nhìn Mục Giai : "Tối nay, mặc bộ quần áo kia cho xem."

      Mặt Mục Giai đỏ ửng.

      Quyền Thiệu Viêm vẫn còn băn khoăn món quân phục đó đây mà.

      "Biết rồi." mặt Mục Giai rặng lên đám mây hồng, cũng chỉ có thể dùng cái này làm điều kiện, Quyền Thiệu Viêm mới bằng lòng ra ngoài phối hợp với .

      "Vừa rồi có đau hay ?" Vừa rồi để cho phối hợp diễn kịch với Mục Giai , nên Mục Giai căn dặn Quyền Thiệu Viêm nhất định phải làm ra dáng vẻ hung ác. Quyền Thiệu Viêm còn thấy Mục Giai lảo đảo mấy cái, mặc dù Mục Giai gì, Quyền Thiệu Viêm vẫn có chút lo lắng nhìn Mục Giai hỏi.

      " đau." Mục Giai kéo cánh tay Quyền Thiệu Viêm, hình như nhớ tới cái gì đó : "Em cảm thấy được nhất định là em bị giày vò nên sức chịu đựng cũng tăng theo, em nhớ lúc đầu khi ông nội nằm viện, vì dìu em, thế nhưng lại trực tiếp bẻ gãy cánh tay em."

      ra lúc đó rất sợ.

      Ngộ nhỡ ngày nào đó Quyền Thiệu Viêm tới vỗ vỗ bả vai của , sau đó cánh tay của cứ như thế mà rớt phải làm sao đây? cũng phải là , mới cần khi Dương Quá!

      mặt Quyền Thiệu Viêm chợt có chút mất tự nhiên.

      Ở trong quân đội lâu rồi, nghĩ tới thân thể Mục Giai yếu ớt như vậy.

      ràng Mục Giai cảm thấy hôm nay tốc độ lái xe lần này của Quyền Thiệu Viêm nhanh hơn rất nhiều, nghĩ đến chuyện phải làm khi tới về nhà, Mục Giai đỏ mặt, cúi đầu, quả biết phải gì cho tốt.

      Quyền Thiệu Viêm nhìn dáng vẻ hợp khẩu vị này của Mục Giai , đột nhiên tâm niệm vừa động : " Giai , lần sau chúng ta làm xe ."

      Khóe miệng Mục Giai giật giật, "Quyền Thiệu Viêm, cảm thấy, tiết chế như vậy. . . . . . Ngộ nhỡ, cái kia, thận tốt làm sao bây giờ?"

      Đây là Mục Giai nghi ngờ năng lực của sao?

      Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm sâu thẳm nhìn Mục Giai : "Giai , gần đây em lại hài lòng tần số và số lần của ?"

      Mục Giai lắc đầu lại lắc đầu.

      Mỗi buổi tối đều muốn ngất , cho dù có bất mãn nữa, như vậy là tìm đường chết rồi.

      Nhìn vẻ mặt nguy hiểm này của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai vội vàng chân chó tiến tới đập vào vai Quyền Thiệu Viêm : "Đây phải là em quan tâm thân thể của sao? Ý của em là, chúng ta phải. . . . . . Suy tính từ khía cạnh lâu dài. . . . . ."

      "Em cảm thấy vẫn chưa kéo dài?" Quyền Thiệu Viêm cau mày, đối với đàn ông đây tuyệt đối là vũ nhục.

      Mức độ duy trì của mình Quyền Thiệu Viêm biết sao?

      Nếu như Quyền Thiệu Viêm như vậy còn lâu, cơ bản những người đàn ông khác cũng có thể tháo chạy!

      " phải," Mục Giai lắc đầu, có chút hỏng mất : "Ý của em là ngộ nhỡ sau này được phải làm thế nào?"

      xong câu đó Mục Giai cũng có chút hối hận.

      Ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm càng phát tĩnh mịch, giống như là động băng nhìn thấy đáy, cỗ cảm giác nguy hiểm nhất thời xông tới trong đầu của Mục Giai .

      "Giai , em cần phải lo lắng điểm này," Quyền Thiệu Viêm xong tháo dây an toàn cho Mục Giai , tay khiêng Mục Giai lên vai, thẳng tới nhà của mình, "Có lẽ là do vẫn chưa dùng toàn lực, để cho em lo lắng quá độ, yên tâm, tối nay chịu đựng."

      . . . . . . phải lo lắng thân thể của Quyền Thiệu Viêm mà là thân thể của !

      Mục Giai giận, Quyền Thiệu Viêm vừa đánh vừa
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 86: Buổi đấu giá & vòng ngọc (1).

      Edit: Thanh Xuân.

      Hôm sau Mục Giai Thu tìm Mục Giai .

      Lần này Mục Giai Thu lại chủ động hơn nhiều, vừa vào cửa bưng tới ly nước cho Mục Giai .

      "Giai , uống ...!!." Trong giọng Mục Giai Thu mơ hồ mang theo mùi vị ra lệnh.

      Ly nước trước mặt này tuyệt đối có vấn đề, Mục Giai bưng ly nước tay trong lòng tự hỏi uống hay uống?

      Ngộ nhỡ Mục Giai Thu Tâm độc ác hạ thuốc gì đó tốt cho sao đây?

      Đến thạch tín mà Mục Giai Thu cũng dám hạ , nếu như lúc ấy Cơ U Vũ tới làm đổ cái ly kia, có thể phơi thây tại chỗ. Mục Giai suy nghĩ, Lăng Khải Hoa gõ cửa cái , "Mục Giai , ra ngoài chút, có lời muốn với em."

      "Được, em tới ngay." Mục Giai xong theo Lăng Khải hoa ra ngoài.

      Mục Giai Thu vội vàng bắt đầu lật tới lật lui tìm tài liệu bàn Mục Giai , rốt cuộc dưới đống tài liệu Mục Giai Thu tìm được tài liệu có liên quan phương án khai phá Thành Đông.

      Mục Giai Thu móc điện thoại di động của mình ra, chụp toàn bộ từng tờ tài liệu lại, sau khi chụp xong, Mục Giai Thu mới cầm tài liệu trả lại chỗ cũ, sau đó vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ cũ.

      lúc sau, Mục Giai có chút khó xử tới, đóng cửa lại nhìn Mục Giai Thu , "Chị, vừa rồi Lăng tổng ấy hỏi em tại sao luôn dẫn người ngoài vào công ty. Chị, nếu sau này chị tìm em, gọi điện thoại , chúng ta cũng có thể về nhà hoặc là tới những chỗ khác để chuyện."

      Xem ra Lăng Khải Hoa này nghi ngờ có mục khác rồi, Lăng Khải Hoa vẫn có chút tài năng .

      Nhìn mặt mũi Mục Giai có chút tái nhợt, xem chừng vừa rồi bị mắng trận, trong thâm tâm Mục Giai Thu có chút hả hê, sau này Mục Giai ở trong công ty tuyệt đối dễ chịu.

      "Do chị quá xúc động, gần đây công việc vẫn thuận lợi, lúc này chị muốn tìm chỗ đề có thể an tâm chút," Mục Giai Thu xách túi của mình lên : "Công ty bọn em hoan nghênh chị, vậy chị trước."

      "Chị, thong thả." Giọng Mục Giai nho giống như là bị dọa sợ.

      Cuối cùng là có chút ánh mắt Mục Giai Thu.

      Mục Giai ghét bỏ nhìn hai ly nước bàn mình, ngay sau đó Mục Giai tiện tay cầm hai ly nước đều quăng vào thùng rác.

      Sau đó Mục Giai Thu cầm những tài liệu mình chụp thẳng tới phòng làm việc của Tả Trí viễn.

      Mục Giai Thu in toàn bộ mấy tấm ảnh này ra, cùng Tả Trí Viễn đối chiếu từng cái .

      Những số liệu kia rất có vấn đề, dường như toàn bộ đều giống nhau, số tiền cũng kém rất nhiều.

      Mục Giai Thu cau mày , "Điều này ràng có khả năng, Mục Giai đưa phần tài liệu kia cho sao có thể báo giá chút tiền như thế, Thành Đông có diện tích rất lớn, tuyệt đối chỉ có chút tiền này."

      Tả Trí Viễn tự mình đánh giá chút, cũng cảm thấy hình như Mục Giai Thu có vẻ cũng có lý.

      Nhưng mà. . . . . . Mục Giai cài bẫy mình sao?

      Mục Giai còn chút tình cảm nào với sao? Từ đầu đến cuối Tả Trí Viễn thể tin đáp án này, ràng năm ngoái, Mục Giai vẫn thích đến chết sống lại, thể tự thoát khỏi.

      Mục Giai Thu nhìn dáng vẻ cau mày trầm tư củaTả Trí Viễn hừ lạnh tiếng : " vẫn nghĩ Mục Giai là Mục Giai lúc trước sao? Sau khi ta thấy Quyền Thiệu Viêm rồi vẫn còn có thể ?"

      "Trong lòng Quyền Thiệu Viêm là tốt nhất, ở trong lòng người khác có thể chưa chắc," Tả Trí Viễn nhìn lướt qua Mục Giai Thu , "Nhất là Quyền Thiệu Viêm bây giờ còn thất nghiệp, dáng dấp có tốt tác dụng gì à? tìm người bao nuôi sao?"

      "Cho dù ra ngoài cũng có người chịu bao nuôi ." Sau khi Mục Giai Thu xong câu đó, mới cảm thấy toàn thân Tả Trí Viễn lạnh mấy phần.

      Bây giờ là tới tìm Tả Trí Viễn giải hòa, mà phải gây gổ với Tả Trí Viễn, Mục Giai Thu suy nghĩ chút mới dịu dàng , "Tả Trí Viễn, gần đây tôi chịu áp lực rất lớn, hơn nữa, tôi cũng tới tìm giải hòa rồi, vẫn chịu tha thứ cho tôi sao?"

      "Bây giờ tôi mạo hiểm có khả năng trở mặt với Mục Giai vội mật báo cho , phải biết, khi phần tài liệu này công bố ra ngoài, Mục Giai rất dễ dàng có thể nghi ngờ tôi, bởi vì mỗi lần chỉ có mình tôi có cơ hội ở lại phòng làm việc của ta." Vẻ mặt Mục Giai Thu thành khẩn, mặt mang theo vài phần cao lãnh đơn.

      Sắc mặt Tả Trí Viễn dịu chút, có lẽ Mục Giai Thu là muốn hòa giải?

      Hơn nữa, quả thực lần này Mục Giai Thu làm rất nhiều .

      Trước kia cho dù Mục Giai Thu thích Mục Giai , nhưng vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã. Lần này, Mục Giai Thu có thể tính là đập nồi dìm thuyền trở mặt với Mục Giai .

      Tả Trí Viễn trầm tư thầm nghĩ, "Tôi tin ."

      Bởi vì đối phương là Mục Giai Thu, nguyện ý tin tưởng Mục Giai Thu lần. Dù sao, sống lâu như vậy, chỉ có Mục Giai Thu làm cho lòng dạ nghĩ tới phải cưới về nhà để cưng chìu vợ tốt.

      Sắc mặt Mục Giai Thu thoáng tốt lên chút, cũng hy sinh đến mức này rồi, nếu như Tả Trí Viễn vẫn tỏ thái độ chút xíu nào, phải Mục Giai Thu rồi.

      Buổi đấu giá diễn ra vào chủ nhật.

      Mục Giai và Quyền Thiệu Viêm cùng nhau tới.

      Thuộc hạ cũ của Quyền Thiệu Viêm có ít người trước kia còn ở nước ngoài thi hành nhiệm vụ, sau khi nghe được tin thủ trưởng của mình từ chức cũng vội vã trở về nước. Mà lần này buổi đấu giá của chính phủ lại biến thành thanh thế lớn, cho nên có ít người cũng được mời tới, trong đó càng thiếu thuộc hạ cũ của Quyền Thiệu Viêm.

      "Tâm tình rất tốt?" đường Quyền Thiệu Viêm đều cười duyên dáng nhìn Mục Giai hỏi.

      Mục Giai gật đầu cái, " ra vài ngày sau tâm tình của em mới có thể tốt hơn."

      " sao? Vậy tối hôm nay để cho tâm tình của cũng tốt chút?" Quyền Thiệu Viêm tùy ý dìu Mục Giai , cúi đầu, khẽ cười hỏi.

      " được! Ngày hôm qua rồi, tối hôm nay chúng ta chỉ đàng hoàng ngủ," Mục Giai oán giận liếc mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm , "Đều tại , nơi đó cũng sưng lên."

      " thấy em cũng vui vẻ mà," Trong mắt Quyền Thiệu Viêm nhiều hơn mấy phần nhu hòa, "Ngày hôm qua chỉ nhất thời khắc chế được."

      Mục Giai đưa tay hung hăng nhéo hông Quyền Thiệu Viêm cái : " khắc chế ngày nào?"

      Quyền Thiệu Viêm tức thời chịu đựng đau đớn vẻ mặt.

      Thuộc hạ của cũng tới rồi.

      "Lão đại," Quốc Tự Kiểm, dáng dấp rất chính trực mặt lộ vẻ cười tới, vỗ vai Quyền Thiệu Viêm cái , "Trước còn lo lắng cho có phải xảy ra chuyện gì hay , hôm nay thấy
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 86: Buổi đấu giá & vòng ngọc (2).

      Edit: Thanh Xuân.

      Mục Giai Thu cũng có chút vui.

      Cấp dưới cũ của Quyền Thiệu Viêm trở lại, Quyền Thiệu Viêm cũng rất nhanh có thể phục chức. . . . . . Chức vụ ban đầu có lẽ có chút khó khăn, nhưng mà mấy người cấp này vẫn có thể làm được.

      Những chuyện này nên để làm mới đúng, Mục Giai Thu có mấy phần nhục chí.

      Còn có, Quyền Thiệu Viêm là giới thiệu Mục Giai cho thuộc hạ cũ của sao? Cái này phải đại biểu Quyền Thiệu Viêm hoàn thành thừa nhận Mục Giai sao? Hơn nữa, nhìn cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm từng người có bộ dạng tôn kính với Mục Giai như vậy, rất ràng toàn bộ những người này đều thừa nhận tồn tại của Mục Giai .

      Vốn dĩ, người nên ở vị trí kia phải là mới đúng.

      Chỉ có mới xứng đứng bên cạnh Quyền Thiệu Viêm.

      Tả Trí Viễn nhìn Mục Giai Thu nhúc nhích nhìn chằm chằm Quyền Thiệu Viêm nhìn, trong lòng càng buồn bực hơn.

      Lăng Khải Hoa bưng ly rượu từ từ về phía Tả Trí Viễn.

      tại rốt cuộc Ngẫu Ngộ ra khỏi thung lũng, hơn nữa, tại vì Ngẫu Ngộ cho ra nhiều loại hình bánh ngọt và đủ loại hoạt động còn có phần món ăn có nhiều hoa văn đa dạng, thu hút ít người.

      Nhất là bọn họ dựa vào tuổi tác mà phát triển phần món ăn. Cũng thu hút được ít trẻ em và người lớn tuổi.

      Mà Mục Giai chuyên tâm làm ra đồ ngọt đường càng thu hút thêm ít khách hàng, rất nhiều người bệnh tiểu đường cũng sớm trở thành khách quen của Ngẫu Ngộ. Những người bệnh tiểu đường này chiếm thị trường tương đối lớn.

      Mà trẻ em cũng thích nhất là đồ ngọt đường.

      Cũng thể trẻ em thích những thứ này, mà là cha mẹ yên tâm để bọn ăn những thứ này

      Công ty Tả Trí Viễn muốn phục chế (làm theo mẫu có sẵn) những thứ này, nhưng rất nhanh bị dư luận đánh ngã. Có thứ, lần đầu tiên làm được, sau này cũng đừng nghĩ làm nữa.

      Lại bản thân Lăng Khải Hoa lại rất có ý thức pháp luật, Ngẫu Ngộ có ít sản phẩm, nên Lăng Khải Hoa trực tiếp xin quyền bảo vệ bản quyền phát minh sáng chế. Tả Trí Viễn muốn dùng, tối thiểu phải chờ thêm khoảng hai mươi năm nữa, chờ quyền bảo vệ bản quyền phát minh sáng chế hết hạn rồi sau đó mới .

      Hôm nay Lăng Khải Hoa cũng là đối tượng được mọi người nịnh bợ, điều này vẫn làm cho Lăng Khải Hoa buồn bực trong lòng nhưng mà trở thành hư .

      Thấy TảTrí Viễn hơi uất ức ngồi ghế thưởng thức trà, Lăng Khải Hoa nhét hai tay vào túi tới, "Đây phải là quản lí Tả sao? Sao lại ngồi mình ở chỗ này, vừa rồi chụp đuợc mảnh đất, quản lí Tả nên vui mừng mới phải."

      "Chỉ là. . . . . . Có chút khát nước, muốn uống nước thôi." Tả Trí Viễn hơi cười cười.

      Lăng Khải Hoa gật đầu cái, bày tỏ hiểu, "Quản lí Tả từ từ uống, đây là trà xuân Long Tỉnh thượng hạng, quản lí Tả thừa dịp còn có thể uống nên uống thêm vài hớp nữa."

      Tả Trí Viễn chợt nhìn về phía Lăng Khải Hoa : "Lăng tổng những lời này là có ý gì tôi hiểu."

      " có gì, chỉ là. . . . . ." Lăng Khải Hoa muốn tiếp, lại thấy nhân viên bên cạnh vội vã về phía TảTrí Viễn.

      Nhân viên này đến mời Tả Trí Viễn ra phía sau đài kết toán .

      Mấy thứ giao dịch lớn này, cũng là muốn xác nhận tại chỗ.

      Quy củ này cũng phải là chết, tối thiểu mấy người cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm kia, cho tới bây giờ cũng có người dám làm phiền.

      "Quản lí Tả thong thả, lát nữa chúng ta tán gẫu tiếp." Lăng Khải Hoa cười nhường đường cho Tả Trí Viễn.

      Trong lòng Tả Trí Viễn nặng trĩu, cỗ dự cảm ổn này càng ngày càng mạnh.

      Mục Giai Thu đứng bên thấy mới tỏ vẻ khinh thường nhìn Tả Trí Viễn , "Đó chỉ là kế hoãn binh cuả Lăng Khải Hoa mà thôi, cần quá tin tưởng vào lời ."

      Lòng Tả Trí Viễn thoáng ổn định, mới theo nhân viên vào.

      Kết sổ sách xong rồi, biết mảnh đất kia hoàn toàn thuộc về tập đoàn Bảo Lan, long lắng trong lòng Tả Trí Viễn mới phai nhạt mấy phần. Chuyện này, chắc có sai sót gì nữa rồi.

      Lăng Khải Hoa vẫn ngồi vị trí cũ đợi Tả Trí Viễn.

      Đợi Tả Trí Viễn tới, Lăng Khải Hoa mới cười nhìn Tả Trí Viễn , " biết quản lí Tả có nghe qua tin tức như vậy ?"

      Đột nhiên nhìn thấy gương mặt than của Lăng Khải Hoa vẫn mang theo nụ cười, cỗ dự cảm xấu trong lòng Tả Trí Viễn lại lần nữa treo ngược lên, "Nghe chính phủ muốn di chuyển toàn bộ nhà máy hóa chất đến Thành Đông, quản lí Tả mua mảnh đất kia, chẳng lẽ cũng có chí khai phá dây chuyền sản xuất hóa chất rồi hả ?"

      Lăng Khải Hoa xong rồi lại thở dài, trong giọng mang theo vẻ nịnh bợ, chỉ là nịnh bọ này càng nghe càng giống như là châm chọc, "Quản lí Tả đúng là còn khí phách của tuổi trẻ, đáng tiếc, tôi là người lớn tuổi, cũng có gan dạ sáng suốt gì rồi. Ngược lại úy thủ úy cước (*) cái gì cũng dám làm, tôi cũng nghĩ xong rồi, tập đoàn Ngẫu Ngộ chúng tôi tập trung vào ngành ăn uống và ngành bánh ngọt là được rồi, tôi vẫn có nhiều ý nghĩ như vậy tham gia vào nhà máy hóa chất."

      (*) Bó tay bó chân.

      "Nhà máy hóa chất?" Tả Trí Viễn hoàn toàn chú ý tới giọng điệu của Lăng Khải Hoa.

      Mặc dù tập đoàn Bảo Lan là tập đoàn hạng nhất hạng nhì ở thành phố A, nhưng cũng thể các ngành nghề đều được tập đoàn Bảo Lan xem qua, tập đoàn Bảo Lan cũng có điểm tựa, điểm tựa của bọn họ là ngành ăn uống, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao bọn họ lại đối chọi gay gắt với Ngẫu Ngộ như vậy, hơn nữa đây nguyên nhân muốn nuốt trọn bộ tập đoàn Ngẫu Ngộ.

      Về mặt cơ bản tập đoàn Ngẫu Ngộ và bọn họ đều cùng mục tiêu, sau khi bọn họ thâu tóm được tập đoàn Ngẫu Ngộ, có thể thế lực tập đoàn Bảo Lan của bọn họ cực kỳ lớn mạnh.

      Nhưng mà, nếu như Thành Đông xây nhà máy hóa chất, vậy chắc chắn khu thương mại tổng hợp ở bất kỳ nơi nào cũng mở được.

      Trước hoàn cảnh xung quanh nhà máy hóa chất, chính là ô nhiễm khí cũng là vấn đề lớn!

      thể nào, Tả Trí Viễn lập tức bỏ mặc Lăng Khải Hoa, xoay người tìm Mục Giai Thu.

      Lăng Khải Hoa rất là có lễ độ nhún vai, mặc dù dám tin chắc lời Quyền Thiệu Viêm rốt cuộc là hay giả. Nhưng mà mảnh đất kia cũng thuộc về , tại hành động của có thể tạo cho Tả Trí Viễn chút phiền phức đó cũng tốt.

      " đừng tìm tôi ở nơi công cộng nữa, tôi muốn để cho người khác biết quan hệ thân mật giữa chúng ta." Mục Giai Thu bất đắc dĩ bị Tả Trí Viễn nắm tay mạch thẳng đến góc vắng vẻ của khu nghỉ ngơi.

      "Em cho biết, mảnh đất Thành Đông này rốt cuộc là làm cái gì?" Tả Trí Viễn nghiêm nghị hỏi.

      Mục Giai Thu bị hỏi đến có chút mụ mị, "Làm cái gì? Đương nhiên là cho xây khu thương mại cỡ lớn."

      "Nếu như nơi đó cũng mở nhà máy hóa chất, em cảm thấy còn có thể xây khu thương mại, có ai vui lòng vào trong đó chứ?" Tả Trí Viễn cúi đầu về phía Mục Giai Thu gầm lên giận dữ.

      Mục Giai Thu càng thêm nghi ngờ vài phần, " nghe ai nơi đó muốn xây nhà máy hóa chất hả?"

      "Là Lăng Khải Hoa sao," Mục Giai Thu phản ứng kịp lời Tả Trí Viễn , "Dù sao tại tôi cũng chỉ là Phó Thị Trưởng thành phố A, chuyện tập thể nhà máy hóa chất di dời quan trọng như vậy làm sao tôi có thể biết chứ, suy nghĩ nhiều rồi. Đây nhất định là Lăng Khải Hoa chiếm được mảnh đất này, muốn kích thích nên mới có thể như vậy."

      Sắc mặt Tả Trí Viễn rất khó coi, mình suy tư chốc lát.

      hồi lại cảm thấy đại khái chuyện này toàn bộ đều là mưu của Lăng Khải Hoa, lát Tả Trí Viễn lại cảm thấy ra Mục Giai Thu mới là lừa vì người kia.

      Mục Giai Thu cũng lười cho Tả Trí Viễn sắc mặt tốt.

      Kể từ lần tập đoàn Bảo Lan bị thất bại kia, Tả Trí Viễn lại càng ngày càng trầm tĩnh, tuyệt đối giống như người đàn ông bình tĩnh tĩnh táo năm đó mà
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 87: Nội chiến & thân thế (1)

      Edit: Kim Phượng

      Hôm nay nhà họ Tả gần như là ầm ĩ đến trời sáng. Tả Trí Viễn cả đêm chợp mắt, trong phòng ngủ toàn là tàn thuốc. Tả Trí Viễn luôn luôn rất coi trọng hình tượng vậy mà lúc này cũng mặt xám mày tro, nhìn dáng dấp cực kỳ nhếch nhác.

      Ngày hôm sau còn phải làm, Tả Trí Viễn vực dậy tinh thần vào phòng tắm rửa.

      Mục Giai cũng dậy rất sớm, Quyền Thiệu Viêm thấy động tĩnh bên cạnh liền kéo Mục Giai vào chăn : "Dậy sớm như thế làm cái gì?"

      " quên sao? Đám cấp dưới kia của muốn tới nhà chúng ta, em phải chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ." Mục Giai vùng vẫy hai cái, thể giãy giụa thoát Quyền Thiệu Viêm, lúc này mới quay đầu lại giải thích.

      "Để cho bọn họ tự ra ngoài mua đồ ăn." Quyền Thiệu Viêm nhíu mày cái , "Tối hôm qua em ngủ rất trễ, sáng nay phải ngủ nhiều thêm chút."

      xong Quyền Thiệu Viêm quấn chặt Mục Giai , Mục Giai giãy giụa mấy phen, lại thoát được Quyền Thiệu Viêm.

      Nghĩ đến nguyên liệu trong phòng bếp sớm chuẩn bị xong, có lẽ buổi chiều cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm mới tới. Mục Giai cũng an tâm nằm giường, nhưng mới vừa quậy hồi như vậy, Mục Giai ngủ được nữa.

      Mục Giai vuốt vuốt vòng ngọc cổ tay : "Quyền Thiệu Viêm, em cảm thấy ngọc này rất có tác dụng. Sáng nay em cảm thấy tay còn lạnh lẽo như vậy nữa."

      "Là sưởi ấm cho em cả đêm." tại Quyền Thiệu Viêm nhìn vừa mắt chiếc vòng ngọc cổ tay Mục Giai nghĩ tới chuyện vòng ngọc này phải do tặng.

      Mục Giai rất ưa thích cái vòng ngọc này, chẳng những có công hiệu kỳ lạ, hơn nữa dáng vẻ lại vô cùng xinh đẹp.

      " giống nhau, bình thường sau khi sưởi ấm cho em tới mấy phút liền lạnh, nhưng cái vòng ngọc này. . . . . ." Mục Giai tới đây im miệng, hình như cảm thấy khí thế của người nào đó càng ngày càng lạnh.

      Mục Giai cảm thấy nếu lại tiếp, khó đảm bảo người kia mất trí làm hỏng vòng ngọc tay .

      Vòng ngọc này trị giá rất nhiều tiền!

      Mục Giai giấu vòng ngọc ở phía sau, hôn cái lên mặt Quyền Thiệu Viêm: " vẫn tốt nhất, mỗi sáng sớm khi thức dậy em đều cảm thấy thân thể ấm áp."

      Quyền Thiệu Viêm đưa luôn bên má kia lên.

      Mục Giai biết nghe lời, hôn cái nữa lên má bên kia.

      Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới hài lòng bỏ qua cho Mục Giai . Chẳng qua khi Quyền Thiệu Viêm nhìn thấy vòng ngọc tay Mục Giai tay Quyền Thiệu Viêm vẫn hơi dừng chút, sau đó mới buông lỏng tay ra.

      Trước khi chưa tìm được vật thay thế, nên hủy diệt cái vòng ngọc tốt này. Dù sao, giống như lời Mục Giai , vòng ngọc này vẫn có chút công hiệu.

      "Đúng rồi, Thiệu Viêm, mấy ngày trước tiểu Thi với em nó muốn chuyển tới trường tiểu học Thị Nhị Trung." Mục Giai tựa vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm, vừa lấy ấm áp vừa , " tiếng với ông nội . Cho tiểu Thi chuyển qua chỗ khác. Em cảm thấy tiểu Thi sống ở Thị Nhất Trung tốt chút nào."

      "Tại sao lại để ý chuyện của con bé như vậy?" Quyền Thiệu Viêm ôm lấy Mục Giai , chân mày hơi nhíu.

      Mục Giai thở dài, lên tiếng.

      Nếu Quyền Thiệu Thi phải em ruột của Quyền Thiệu Viêm, mới lười phải trông nom những chuyện này đấy.

      Khóe môi Quyền Thiệu Viêm đột nhiên nhàng cong cong, xoay người, Quyền Thiệu Viêm đè Mục Giai ở dưới thân thể: "Nếu chúng ta đều ngủ được, vậy bằng làm chút chuyện có ý nghĩa."

      "Ngày hôm qua ràng . . . . . ." Giọng Mục Giai dần.

      Môi của bị Quyền Thiệu Viêm ngậm chặt rồi.

      "Ngày hôm qua là ngày hôm qua, nhưng hôm nay giờ mới bắt đầu." Quyền Thiệu Viêm cười khẽ tiếng : "Vừa đúng lúc hôm nay em cũng rãnh rỗi nhàm chán."

      "Em còn muốn nấu cơm!" Mục Giai nhìn chằm chằm Quyền Thiệu Viêm.

      "Có thể mua đồ ăn bên ngoài." Quyền Thiệu Viêm để ý tới phản kháng của Mục Giai , bắt đầu trận công thành đoạt đất.

      Sáng sớm thể lực của đàn ông cực kỳ tốt, mặc dù Quyền Thiệu Viêm tận lực khắc chế vì buổi tối, Mục Giai vẫn có chút mê man, ngay cả mí mắt cũng cúp xuống.

      Quyền Thiệu Viêm cười , ôm Mục Giai , "Ngủ tiếp ."

      Mục Giai cong khóe môi đáp lại tiếng, đột nhiên xoay người sang hôn cái lên má Quyền Thiệu Viêm : "Thiệu Viêm, em rất vui khi được gặp đám thuộc hạ kia của ."

      Đây là ý gì? Chân mày Quyền Thiệu Viêm nhàng vươn thẳng.

      "Trước kia em luôn cho là nguyện ý để cho thuộc hạ biết em." Mục Giai có mấy phần ngủ gật, giọng mang theo nồng nặc mỏi mệt. Nhưng Mục Giai vẫn rất tự giác ôm lấy Quyền Thiệu Viêm, còn nhân tiện thoải mái cọ xát lồng ngực Quyền Thiệu Viêm.

      Cảm thấy Mục Giai đây là bày tỏ tình cảm với , khí thế quanh thân Quyền Thiệu Viêm mới thoáng thu lại: "Em bằng lòng gặp là tốt rồi."

      "Nhưng mà, Giai , lần sau hi vọng em dùng hành động thực tế tới bày tỏ tình cảm đối với ." Quyền Thiệu Viêm giọng bên tai Mục Giai .

      "Còn phải như thế nào?" đều phối hợp như vậy!

      " nên hơi tí liền kêu mệt, còn có nên hơi ngất ." Quyền Thiệu Viêm xong có chút độc ác cắn cắn đầu vai mượt mà của Mục Giai , : "Có biết mỗi lần nhìn thấy em ngủ mất, rất mất hứng."

      . . . . . . cũng phải người hàng năm ở trong quân đội tiếp nhận huấn luyện thể lực. Huống chi, thể lực tự nhiên giữa nam và nữ có khác biệt đó biết ? Mục Giai tiếng, thân thể lại rụt vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm, ngẹo đầu ngủ tiếp.

      Quyền Thiệu Viêm nhàng hôn cái lên trán Mục Giai , ôm Mục Giai vào trong ngực, Quyền Thiệu Viêm cẩn thận suy tư chuyện, rốt cuộc ăn cái gì, hoặc là làm sao mới có thể tăng cường thể lực của Mục Giai đây?

      Mục Giai lười như vậy, có lòng muốn gọi Mục Giai cùng ra ngoài chạy bộ, nhưng Mục Giai chưa chạy hết chung cư, công phu ăn vạ mạnh lên ít.

      Quyền Thiệu Viêm vừa nhớ lại vừa ôm lấy Mục Giai ngủ say.

      Mục Giai ngủ cái, thiếu chút nữa ngủ thẳng tới lúc những thuộc hạ kia của Quyền Thiệu Viêm tới cửa.

      Làm thuộc hạ Quyền Thiệu Viêm, tất nhiên những người
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 87: Nội chiến & thân thế (2)

      Edit: Kim Phượng


      "Lâu như vậy." Mục Giai thở dài , "Chuyện hôm nay chúng ta làm ở trong phòng này nhất định thể để người thứ hai biết, quá ngốc rồi!"

      Mục Giai xong liền cười cười.

      Lăng Khải Hoa cũng vui sướng cười: "Lâu như vậy, bị Tả Trí Viễn chèn ép, ép đến thắt lưng cũng bị thương rồi. Cuối cùng hôm nay cũng đạt được tâm nguyện. Tốt nhất, lần này Tả Trí Viễn hoàn toàn thể trở mình được."

      khí Ngẫu Ngộ mảnh trong trẻo.

      Tả Trí Viễn nhận điện thoại của Mục Giai Thu.

      " muốn gì?" Tả Trí Viễn rất bình tĩnh hỏi.

      Phần tỉnh táo này của Tả Trí Viễn lại khiến cho chân mày của Mục Giai Thu hoàn toàn nhíu lại. Mục Giai Thu suy nghĩ chốc lát mới , "Tả Trí Viễn, có tin em ? Lâu như vậy, có lẽ có những chuyện em làm chưa thỏa đáng nhưng chúng ta vẫn là châu chấu sợi thừng. Dù em hại ai cũng hại ."

      "Đúng, bình thường có thể hại tôi. Nhưng lần này muốn giúp Quyền Thiệu Viêm mà." Tả Trí Viễn lạnh lùng cười tiếng, "Mục Giai Thu, tôi mới vừa xem tin tức, tin tức Quyền Thiệu Viêm chỉ khôi phục nguyên chức, hơn nữa còn từ phó tư lệnh lên tới Tổng Tư Lệnh."

      Mặc dù trước đó chức vị Tư lệnh quân khu thành phố A vẫn luôn để trống, Quyền Thiệu Viêm chẳng khác nào Tổng Tư Lệnh. Nhưng đó chỉ là mang danh chứ phải là Tổng Tư Lệnh. Lần này xem như Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn nắm chặt vị trí lão đại quân khu thành phố A.

      Những việc này có lẽ phải cảm ơn Mục Giai Thu rồi.

      Trước kia bộ dáng ru rú trong bếp của Quyền Thiệu Viêm là quá ràng. Nếu nhờ Mục Giai Thu, làm sao Quyền Thiệu Viêm có thể phục hồi nguyên chức và còn tăng cấp đây?

      " cần giải thích." Tả Trí Viễn , "Tôi biết tất cả, cho rằng tay tôi có chứng cớ sao? Mục Giai Thu, phản bội tôi phải trả giá cao. Bây giờ tôi giống như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh. Tôi cho biết, hại tôi rơi vào tình cảnh như vậy, tôi cũng muốn cho nếm thử loại tư vị này."

      xong Tả Trí Viễn liền cúp điện thoại.

      Trong lòng Mục Giai Thu thoáng qua dự cảm chẳng lành.

      Giữa và Tả Trí Viễn có ràng buộc sâu đậm.

      Tả Trí Viễn mượn danh tiếng của , cũng lợi dụng Tả Trí Viễn giúp làm việc.

      Xế chiều hôm đó, Mục Giai nhận được phong thư.

      Trong thư là máy ghi hình, liệt kê đủ các loại chứng cớ, tất cả hành động trong máy ghi hình đều người hãm hại Mục Giai năm đó chính là Mục Giai Thu.

      Mục Giai nâng trán, đây là mưu của Mục Giai Thu và Tả Trí Viễn rồi, đúng là. . . . . .

      Đồng thời, ủy ngành của thành phố A cũng nhận được phần tài liệu tố cáo.

      Bên Mục Giai Thu cũng nhận được ghi của Mục Giai và Lăng Khải Hoa.

      Tả Trí Viễn muốn để Mục Giai Thu làm quỷ minh bạch (*) rồi.
      (*): hiểu , biết nguyên nhân mình chết.

      Mục Giai Thu hoàn toàn luống cuống. Đáng tiếc bây giờ gọi trời trời thấu, gọi đất đất chẳng hay. Núi dựa duy nhất của là Cơ U Tứ bây giờ biết còn ở đất nước nào đấy.

      Còn những người khác đều chỉ là bạn nhậu. Bình thường có thể tìm họ tán gẫu, nhưng lúc cần giúp đỡ, những người đó lại càng chạy càng xa.

      Dưới hốt hoảng, Mục Giai Thu còn nhờ Quyền Thiệu Viêm giúp đỡ.

      Lúc đó Quyền Thiệu Viêm nhận được tài liệu Mục Giai đưa.

      Khi Mục Giai Thu gọi điện thoại tới, Mục Giai ở bên cạnh Quyền Thiệu Viêm, Quyền Thiệu Viêm liền đưa điện thoại cho Mục Giai nghe.

      nhận lấy điện thoại, nhàng mím môi, "Chị hai, em chỉ câu, nên những chuyện này với ông nội. Bây giờ tội danh của chị là bao nhiêu, toàn bộ đều do em quyết định. Nếu như chị cho ông, vậy chuyện của chúng ta thể giải quyết được."

      Điện thoại rất nhanh thanh, Mục Giai Thu hung hăng quăng điện thoại.

      Mục Giai Thu đứng ở cửa phòng làm việc do dự hai giây liền trở về nhà họ Mục.

      Buổi sáng Mục Uẩn Ngạo mới đến bệnh viện kiểm tra, nhưng kết quả cũng quá tốt. Mục Uẩn Ngạo xem tin tức tuyên truyền về Ngẫu Ngộ, thầm nghĩ có lẽ Giai rất nhanh quen thuộc hoạt động của công ty. Đến lúc đó nếu để cho Lăng Khải Hoa ở bên giúp đỡ, lại thêm Quyền Thiệu Viêm giúp tay, cuối cùng ông có thể yên tâm ra rồi. . . . . .

      Lúc Mục Uẩn Ngạo thấy có người tới liền nhanh chóng nhét báo cáo kiểm tra sức khoẻ vào trong ngăn kéo.

      "Giai Thu, con làm sao vậy?" Mục Uẩn Ngạo nhìn vẻ mặt tức giận của Mục Giai Thu hỏi.

      "Con làm sao?" Mục Giai Thu đột nhiên cảm thấy rất uất ức, "Mục Uẩn Ngạo, con có phải cháu của ông hay ?"

      " chuyện với người lớn như vậy sao? Bình thường ông dạy con quy củ như thế nào?" Mục Uẩn Ngạo dùng gậy gõ mặt đất đến mấy lần, cau mày nhìn Mục Giai Thu, "Có chuyện gì cho đàng hoàng, ngồi ghế ."

      "?" Mục Giai Thu gạt nước mắt mặt mình, trong giọng mang theo mấy phần uất ức, "Còn có cái gì để ? Chỉ sợ ông cũng chỉ biết nghiêm túc nghe Mục Giai chuyện thôi."

      Mục Uẩn Ngạo nhíu mày, "Con gì? Ông tự nhận bình thường vẫn tương đối tốt với con. Rốt cuộc tại sao con lại tức giận trách móc ông?"

      "Con chỉ hỏi ông câu, Mục Giai phải là con ruột của ba mẹ, tại sao mọi người đều thương ta như vậy?" Mục Giai Thu giận dữ hét về phía Mục Uẩn Ngạo.

      Lúc Mục Giai Nhan len lén theo đuôi đến đây, nghe được câu này mắt chợt trợn to, trong kinh hoảng (*), Mục Giai Nhan thậm chí còn té lăn quay bên tường.
      (*): Kinh ngạc và hoảng loạn.

      Mục Uẩn Ngạo ra ngoài cửa, lúc thấy Mục Giai Nhan mới hơi thở phào nhõm, gọi thím Vương, "Dẫn Giai Nhan xuống cho tôi, cho con bé ra khỏi phòng của nó, càng cho phép nó liên lạc với những người khác."

      "Ông nội, tại sao vậy? Con chuyện Mục Giai phải là cháu ruột của ông ra ngoài." Mục Giai Nhan , nhưng trong lòng càng vui sướng hơn. Dù Mục Giai gả cho Quyền Thiệu Viêm vậy thế nào?

      Mục Giai cũng phải cháu ruột của Mục Uẩn Ngạo.

      Hơn nữa, nghe tại thời thế của Mục Giai Thu qua. Đến lúc đó nếu như Mục Giai Thu cũng chết, như vậy nhà họ Mục. . . . . . phải là vật ở trong túi của sao? Có nhà họ Mục làm hậu thuẫn, Tả Trí Viễn chắc chắn cưới .

      Mục Giai Nhan nghĩ tới đây, nụ cười mặt lại càng thêm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :