1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80: Đồ chuyển phát trễ (2)

      Edit: kimphuong172839

      Nhưng Quyền Thiệu Viêm lại ngưng mọi động tác lại.

      Trong giọng Quyền Thiệu Viêm ràng mang theo dục vọng tối tăm chưa được thỏa mãn: "Đáng chết."

      tại thân thể Mục Giai căn bản cũng thích hợp. . . . . . Mới vừa rồi thiếu chút nữa. . . . . .

      Mục Giai sửng sốt lâu mới phục hồi tinh thần lại. Bác sĩ tốt nhất là hai tháng sau đó mới có thể làm chuyện phòng the, bởi vì sau khi sinh non lại có tượng xuất huyết nghiêm trọng cho nên bác sĩ đề nghị hay là chờ đến ba tháng sau, đợi thân thể của tốt hơn chút ít lại .

      Quyền Thiệu Viêm nằm ở người của Mục Giai , làm như có chút tức giận há miệng cắn cổ của Mục Giai : "Chỉ biết đốt lửa."

      Mục Giai thản nhiên mỉm cười.

      Nơi đó của Quyền Thiệu Viêm còn chỉa vào bụng của , thậm chí Quyền Thiệu Viêm bởi vì nhẫn mà bàn tay nổi cả gân xanh, thời khắc mấu chốt còn có thể nhịn được, muốn thương tổn , Mục Giai cảm thấy đời này gả cho Quyền Thiệu Viêm là chuyện chính xác nhất, có ý nghĩa nhất làm từ lúc trùng sinh tới nay.

      Có lẽ, trùng sinh chính là vì để gặp phải đúng người đàn ông này.

      "Ông xã." Giọng Mục Giai có chút , cũng khó nghe ra tình ý trong đó: "Em ."

      Quyền Thiệu Viêm ngẩn người.

      Mục Giai phải loại phụ nữ giắt ba chữ ‘em ’ ngoài miệng.

      Từ lúc kết hôn tới nay, Mục Giai cũng chỉ qua hai lần ‘em ’.

      lần, chính là lúc xuất viện, bọn họ còn chiến tranh lạnh.

      Còn có lần, chính là hôm nay. Quyền Thiệu Viêm cảm thấy cũng có làm chuyện gì khiến cho người ta cảm động, cho nên những lời này là lời lòng của Mục Giai sao?

      Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm cong lên , lật người, để Mục Giai nằm ở người của , cái trán Quyền Thiệu Viêm chống đỡ cái trán của Mục Giai , giọng khàn khàn: "Bà xã, cũng em."

      Nụ cười mặt Mục Giai càng sâu, cũng dám nhìn thẳng vào mắt Quyền Thiệu Viêm nữa, chỉ nằm ở người của Quyền Thiệu Viêm, đầu tựa vào bả vai , nghe nhịp tim có chút gấp rút của Quyền Thiệu Viêm, thêm gì nữa.

      Quyền Thiệu Viêm nhẫn nhịn, nhưng nhìn bộ dáng nhu thuận của Mục Giai , cảm thấy. . . . . . thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa.

      "Giai ." Quyền Thiệu Viêm kêu tiếng Mục Giai , trong thanh mang theo có chút tăng cao *.

      Mục Giai mê mang ngẩng đầu.

      Sau đó liền nhìn đến khóe miệng Quyền Thiệu Viêm tràn ra nụ cười hài lòng, mang theo tia tà ác : "Dùng miệng ."

      Mục Giai : ". . . . . ."

      Khốn kiếp! Quyền Thiệu Viêm phải người tốt!

      Đêm nay, Quyền Thiệu Viêm đúng là rất làm khổ người, Mục Giai có cảm giác cả người mình tan rã.

      Miệng đau, tay cũng đau.

      Mục Giai suy nghĩ về thể lực của Quyền Thiệu Viêm, ngẫm lại cuộc sống sau này phải trải qua, đột nhiên cảm thấy tương lai của chính mình vô cùng đen tối, đơn giản chính là tiền đồ vô lượng(*).
      (*): tương lai rộng mở.

      Ngày hôm sau, hai mắt Mục Giai lộ quầng thâm.

      Còn Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối là sảng khoái tinh thần, nhịn nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng được chút xíu bù đắp, buổi sáng, lúc rời giường chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp, mỗi lỗ chân lông đều rất sảng khoái.

      "Em ngủ tiếp ." Quyền Thiệu Viêm đứng dậy, với Mục Giai mơ mơ màng màng, muốn mở mắt ra: " nấu cơm, làm xong bảo em dậy."

      Mục Giai mệt mỏi gật đầu cái.

      Tối qua bị dày vò đêm cũng ngủ được.

      Cố tình Quyền Thiệu Viêm chẳng những thể lực tốt, tinh thần cũng tốt. Nếu phải nhìn quá mệt mỏi, Quyền Thiệu Viêm còn muốn mặc từng món, từng món những thứ áo lót hấp dẫn kia cho xem!

      Mục Giai nhớ tối hôm qua mãi cho đến trước khi ngủ, Quyền Thiệu Viêm còn hơi bất mãn còn chưa xem mặc những quần áo kia.

      Mục Giai lại lần nữa bắt đầu lo lắng cho cuộc sống tương lai của .

      Mục Giai suy nghĩ có phải nên vạch kế hoạch chạy bộ mỗi buổi sáng hay ? Muốn sống tốt dưới sức lực của Quyền Thiệu Viêm nhất định phải có thể lực tốt!

      đêm này, Quyền Thiệu Thi có cảm giác ngon giấc.

      Sáng sớm ngày hôm sau, nghe phòng bếp có tiếng động, Quyền Thiệu Thi liền lặng lẽ đến. còn tưởng rằng có thể nhìn thấy Mục Giai ở đây, ngờ lại nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm.

      Nhất thời tay chân Quyền Thiệu Thi có chút luống cuống, biết nên những gì.

      Thính lực của Quyền Thiệu Viêm là cực kì tốt, ngay từ lúc Quyền Thiệu Thi mới đến, Quyền Thiệu Viêm cũng biết Quyền Thiệu Thi tới. Nhưng Quyền Thiệu Viêm còn chưa có nghĩ đến muốn những gì với Quyền Thiệu Thi.

      Nhìn Quyền Thiệu Thi có chút hèn nhát đứng ở cửa, ngẫm lại lời của Mục Giai , nhìn lại ánh mắt của Quyền Thiệu Thi loáng thoáng có chút giống mẹ .

      Quyền Thiệu Viêm phát trong lòng cũng có tức giận với Quyền Thiệu Thi nhiều như vậy.

      biết mẹ chết có lẽ có phần lỗi của Quyền Thiệu Thi, nhưng còn Cơ Tô tuyệt đối là tránh khỏi có quan hệ, muốn giận cũng nên giận người phụ nữ Cơ Tô kia.

      Nhàn nhạt quét mắt nhìn Quyền Thiệu Thi, Quyền Thiệu Viêm mới : "Tại sao lại gầy như vậy?"

      Con nít phải giống như Mục Giai khi còn bé, tròn tròn, mập mạp xem đáng .

      " biết." Quyền Thiệu Thi trả lời có bài có bản.

      dứt lời, Quyền Thiệu Thi nhất thời liền 囧 chút, cái gì vậy trời.

      "Vẫn luôn gầy như vậy." Có lần Quyền Thiệu Thi đến bệnh viện, bác sĩ giải thích cho biết: "Bác sĩ , bởi vì em là sinh non, hệ tiêu hoá phát triển chưa hoàn chỉnh cho nên rất dễ thiếu dinh dưỡng, tạo nên gầy gò."

      "Vậy ăn nhiều chút." Quyền Thiệu Viêm nhíu mày: "Em còn , cơ thể lớn, được để dinh dưỡng đầy đủ."

      "Dạ." Quyền Thiệu Thi gật đầu. Có chút run sợ nhìn Quyền Thiệu Viêm thuần thục nấu cháo: " hai, em giúp nấu cơm nha."

      Tiếng hai kia khiến thân thể Quyền Thiệu Viêm khẽ cứng đờ, hồi lâu, Quyền Thiệu Viêm mới : " sắp xong rồi, em đến phòng ăn chờ ."

      Quyền Thiệu Thi vẫn có chút muốn ở lại chỗ này, nhưng Quyền Thiệu Viêm như vậy, Quyền Thiệu Thi liền ngoan ngoãn nghe lời, ra ngoài.

      Quyền Thiệu Thi giống như Mục Giai , rất nghe lời. Quyền Thiệu Viêm lại suy nghĩ chuyện Mục Giai Quyền Thiệu Thi ở trường học bị người ta tạt nước, chân mày lại nhíu lại.

      Dám đối với em như vậy.

      Lúc Mục Giai rửa mặt xong ra nhìn thấy Quyền Thiệu Thi ngoan ngoãn ngồi ghế ở phòng ăn.

      Mục Giai nhìn đôi tay Quyền Thiệu Thi ngừng thắt lại với nhau, bộ dáng có chút lo lắng thấp thỏm, cũng biết Quyền Thiệu Thi nhất định là gặp qua Quyền Thiệu Viêm rồi. Mục Giai suy nghĩ chút, liền cười tới hỏi Quyền Thiệu Thi: "Tiểu Thi, gặp qua hai em rồi hả?"

      Quyền Thiệu Thi gật đầu lia lịa.

      " hai có hung dữ như trong tưởng tượng của em chứ?" Mục Giai hỏi.

      Quyền Thiệu Thi tiếp tục dùng lực gật đầu.

      Ngày ra đời cũng là ngày giỗ của mẹ, mẹ kế vẫn luôn ở bên tai cường điệu chuyện này. Mẹ kế còn hai cũng bởi vì chuyện này mà xa lánh . vẫn cho là hai oán hận , nhưng hình như hai vẫn quan tâm thân thể của .

      Mục Giai cười cười, với Quyền Thiệu Thi: "Xem kìa, chị mặc dù hai em thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng trong lòng ấy vẫn rất quan tâm em, hai còn rất là thích em."

      Quyền Thiệu Thi ngượng ngùng cười cười với Mục Giai , trong tươi cười mơ hồ mang theo tia hạnh phúc.

      Vừa đúng lúc Quyền Thiệu Viêm bưng cơm về phía phòng ăn, khẽ nhíu mày, Quyền Thiệu Viêm phát lúc Mục Giai láo đúng là chút sơ hở. Nhưng lời dối này làm cho trong lòng có mấy phần ấm lại .

      Xới cơm cho Mục Giai và Quyền Thiệu Thi xong, Quyền Thiệu Viêm mới ngồi xuống.

      Trong lúc đó, Quyền Thiệu Thi cũng ngừng len lén liếc nhìn Mục Giai , Mục Giai tức giận nhìn Quyền Thiệu Viêm, biết Quyền Thiệu Thi nhìn thấy cái gì. Quyền Thiệu Thi nhìn thấy
      [​IMG]
      linhdiep17Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81: Rất vui vẻ & Mục Giai Thu viếng thăm (1)

      Edit: kimphuong172839

      Mục Giai nhíu mày, cũng biết là chuyện gì xảy ra.

      Mục Giai chỉ có thể dựa vào phỏng đoán của mình mà mơ mơ hồ hồ trả lời: " tính là chuyện lớn gì."

      Đường Tuấn Thần hiểu gật đầu cái: "Vậy là được, em cũng bớt lo lắng."

      Đứng bên, Mục Giai Nhan khẽ cúi thấp đầu. ràng Mục Giai cũng là sau khi Mạnh Đan Lệ mới biết chuyện Quyền Thiệu Viêm từ chức, bây gờ Mục Giai lại phải là chuyện gì lớn, ràng Mục Giai mạnh miệng chống đỡ.

      Trong nháy mắt, trong lòng Mục Giai Nhan liền dâng lên ý nghĩ: Thời của Mục Giai qua rồi.

      "Chị dâu, chị khuyên nhủ Hàn Tử Nghị ." Tưởng Tự Hân thấy Mục Giai và Đường Tuấn Thần dứt lời, mới nhìn Mục Giai : "Những ngày qua Hàn Tử Nghị ngày nào cũng tìm Đường Tuấn Thần uống rượu, chị xem ta và Hướng Tình gây gổ liên quan gì đến chồng em đây? tại, mỗi ngày Đường Tuấn Thần đều uống say tối mày tối mặt mới về nhà, tiếp tục như vậy em sợ thân thể ấy xảy ra vấn đề."

      "Yên tâm , Hàn Tử Nghị chống đỡ được mấy ngày." Mục Giai khẽ cười cười với Tưởng Tự Hân.

      còn hiếu kỳ nhiều như vậy Hướng Tình gặp Hàn Tử Nghị, ngay cả điện thoại cũng chặn số Hàn Tử Nghị lại rồi. Vậy mà Hàn Tử Nghị đúng là có thể bảo trì bình thản, ra là ngày ngày đều uống rượu giải sầu.

      Hơn nữa, lần này Hàn Tử Nghị lộ vẻ đàng hoàng hơn, uống rượu dám tìm người luôn có đầy rẫy thú vui như Đổng Lê Triệu, ngược lại tìm người trung thực nhất là Đường Tuấn Thần.

      Đường Tuấn Thần thấy Tưởng Tự Hân nhắc tới cái vấn đề này, có chút vui lòng nhíu mày cái. Lần này Tưởng Tự Hân đúng là có chút xen vào việc của người khác.

      Sau đó, Đường Tuấn Thần mới : "Chị dâu, chị cũng khuyên Hướng Tình , theo em thấy, lần này Hàn Tử Nghị là nghiêm túc."

      Mục Giai gật đầu cái.

      Đường Tuấn Thần thấy Mục Giai xếp hàng mua được vé, mới lời tạm biệt Mục Giai .

      Tưởng Tự Hân lại muốn mời Mục Giai lần sau cùng dạo phố.

      Dù sao cũng là vợ người em tốt của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai cũng do dự mở miệng đồng ý rồi.

      Thấy Mục Giai mang theo Quyền Thiệu Thi ngồi lên vòng quay ngựa gỗ, Tưởng Tự Hân mới kéo cánh tay Đường Tuấn Thần rời . Nhưng lúc rời , đáy mắt Tưởng Tự Hân lại lên mấy phần độc.

      Mục Giai , cuối cùng cũng gặp được .

      Lúc đầu Quyền Thiệu Thi còn có chút lo lắng chuyện của Quyền Thiệu Viêm, nhưng sau khi Mục Giai trấn an Quyền Thiệu Thi vài câu, Quyền Thiệu Thi lập tức cảm thấy đây phải là chuyện lớn gì. Rất nhanh, Quyền Thiệu Thi liền bắt đầu chơi vui vẻ ở sân chơi.

      Dù sao Quyền Thiệu Thi cũng chỉ là đứa trẻ tám tuổi mà thôi.

      Đợi Quyền Thiệu Thi chơi thoả thích, Mục Giai nhờ tài xế đưa Quyền Thiệu Thi về Quyền gia, sau đó Mục Giai mới nóng nảy trở về nhà.

      ra vẫn có chút bận tâm chuyện của Quyền Thiệu Viêm.

      Có lẽ là điện thoại Quyền Thiệu Viêm gọi được nên hầu như tất cả tin nhắn và cuộc gọi của mọi người hỏi thăm về tình huống tại của Quyền Thiệu Viêm đều chuyển tới điện thoại di động của .

      Bây giờ điện thoại di động của gần như là ở trạng thái bận rộn, ngay cả ông nội cũng gọi cho , Mục Giai Thu cũng gửi tin nhắn tới, rất lo lắng hỏi thăm rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm đắc tội với ai.

      Mục Giai thầm trong lòng, chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm quá kiêu ngạo cho nên đắc tội quá nhiều người sao?

      Về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa, cửa lại bị người khác mở ra.

      Quyền Thiệu Viêm.

      Sắc mặt Mục Giai nặng nề vài phần: "Em nghe người ta từ chức, tại sao vậy?"

      " từ chức chỉ là ngụy trang, cần để ý." Quyền Thiệu Viêm nhàng : " cần lo lắng, lần này từ chức chỉ là vì muốn bắt lấy toàn bộ những thế lực chôn ở chỗ sâu ra tới mà thôi."

      Nghe được Quyền Thiệu Viêm khẳng định như vậy, thấp thỏm trong lòng Mục Giai mới vơi chút.

      "Hôm nay em nhìn thấy Đường Tuấn Thần rồi hả?" Quyền Thiệu Viêm hỏi.

      Mục Giai hơi suy nghĩ chút liền : “Nghe ta nhà Mạnh Đan Lệ xảy ra chuyện là sao?"

      Quyền Thiệu Viêm gật đầu cái, mặt mày có mấy phần tối tăm: " từ chức là giả, nhưng mà trưa hôm nay cha ta từ chức lại là ."

      Động tác của Quyền Thiệu Viêm nhanh như vậy? Đột nhiên Mục Giai có thể tưởng tượng được tình huống gay go trong nhà Mạnh Đan Lệ.

      trách được xế chiều hôm nay Mạnh Đan Lệ, còn có cha của Mạnh Đan Lệ gọi cho nhiều lần như vậy, nhưng khi đó cho là hai người kia là vì khoe khoang cho nên trực tiếp đưa số điện thoại của họ lôi vào danh sách đen.

      Mục Giai rất là hả hê cười cười.

      Nhưng khi tầm mắt Mục Giai rơi vào người của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai đột nhiên lui về phía sau bước: "Quyền Thiệu Viêm, rốt cuộc muốn từ chức bao lâu?"

      "Ưmh, tuỳ tâm tình thôi." Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai : "Em như vậy là nét mặt gì?"

      Dê thấy sói nên tự bảo vệ mình!

      Mục Giai nhìn Quyền Thiệu Viêm: "Em cực kì hoài nghi, lần này từ chức vốn phải là vì tiền đồ của mà là vì đợi ở trong nhà. . . . . ."

      Ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm có thể đừng ở người của ngắm tới ngắm lui hay ? Quan trọng là Quyền Thiệu Viêm có thể đừng nhìn chằm chằm ngực như vậy được .

      Quyền Thiệu Viêm nhìn , tâm tình rất tốt, tay ôm Mục Giai vào trong ngực, ngồi ghế sa lon, lại nhìn cổ Mục Giai còn dấu vết mơ hồ mới : "Giai , em càng ngày càng thông minh."

      Mục Giai rất muốn cách xa Quyền Thiệu Viêm chút, Quyền Thiệu Viêm cứ nhìn chằm chằm , ràng, trong lòng muốn gì người ngoài đường cũng biết rồi!

      Từ chức. . . . . . Quyền Thiệu Viêm từ chức người khổ sở nhất là .

      Mục Giai bắt đầu đếm đầu ngón tay, tính toán thời gian ba tháng đến cùng có bao nhiêu lâu, còn được mấy ngày hạnh phúc. Mục Giai có loại dự cảm, thời gian lâu như vậy, khi Quyền Thiệu Viêm... Gì kia, ngộ nhỡ muốn mạng của làm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81: Rất vui vẻ & Mục Giai Thu ghé thăm (2)

      Edit: kimphuong172839

      Mục Giai há mồm, liền trực tiếp cắn người nọ cái. Chỉ là, sau khi cảm giác hơi thở này càng làm cho thoải mái hơn gối đầu, Mục Giai liền vui mừng vứt bỏ gối đầu, ôm người kia, tiếp tục ngủ.

      Ngủ là có thể ngủ, nhưng ngủ ở tư thế gì, hình thức nào, cũng do Mục Giai chọn.

      Đây chính là Mục Giai tự chui đầu vào lưới, khóe miệng Quyền Thiệu Viêm khẽ mỉm cười, ngón tay nhàng cởi áo ngủ người Mục Giai ra.

      Mục Giai mơ hồ trong chốc lát, lặng lẽ mở mắt, nhìn Quyền Thiệu Viêm: "Quyền Thiệu Viêm, là sao?"

      Quyền Thiệu Viêm dừng động tác lại, có chút biểu lộ nguy hiểm: "Em cảm thấy còn có thể là ai?"

      "Nhưng mà." Mục Giai huơ tay múa chân giải thích: "Quyền Thiệu Viêm, tại sao lại cười gian ác như vậy?" Xem ra giống như là Quyền Thiệu Viêm.

      Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm lại nhếnh lên: "Em có thấy người đàn ông nào ở giường mà nghiêm chỉnh ngủ chưa?"

      Mục Giai tỏ vẻ, quá buồn ngủ, muốn suy nghĩ nhiều.

      Quyền Thiệu Viêm hôn rất , giống như là lông vũ rơi vào người của Mục Giai , quấy rối Mục Giai làm có biện pháp ngủ được.

      Mục Giai đưa tay đẩy Quyền Thiệu Viêm cái, chỉ tiếc thân thể Quyền Thiệu Viêm giống như tường đồng vách sắt, mặc kệ Mục Giai dùng sức lớn đến đâu, cũng đẩy được: "Quyền Thiệu Viêm, nhột, đừng lộn xộn."

      Nhờ ánh trăng, Quyền Thiệu Viêm nhìn thấy ràng, da thịt trắng nõn của Mục Giai nhanh chóng lên tầng màu hồng. Non nớt giống như là thạch hoa quả đông lạnh trông rất ngon.

      Mắt Mục Giai nhắm chặt, lông mi dài ở mặt Mục Giai giống như cánh bướm, lông mi Mục Giai thỉnh thoảng khẽ động, hình như là cánh bướm kích động. Chóp mũi xinh xắn của Mục Giai hơi vươn thẳng, hình như là bởi vì động tác mới vừa rồi của quấy rầy đến giấc ngủ của , cho nên có chút tức giận.

      Gương mặt Mục Giai hơi hồng, ở dưới ánh trăng càng thêm lộ ra vẻ mềm mại. Còn có đôi môi hồng nhuận xinh đẹp kia. . . .

      Quyền Thiệu Viêm hề nghĩ ngợi, cúi đầu liền cắn Mục Giai hớp.

      Đôi môi đau xót, Mục Giai chỉ cảm thấy cái này có lẽ phải trong mộng. . . . . . Có lẽ là Quyền Thiệu Viêm trở lại?

      "Quyền… Quyền Thiệu Viêm, phải ra ngoài sao?" Mục Giai đỏ mặt nhìn thân thể trần truồng của Quyền Thiệu Viêm.

      " ra ngoài, lại trở về rồi." Hơi thở ấm áp của Quyền Thiệu Viêm phun chiếc cổ thon dài tuyệt đẹp của Mục Giai , mang theo chút xíu mập mờ, chút xíu làm cho người ta muốn ngừng thở.

      Thân thể Mục Giai có chút run rẩy.

      ". . . . . . Tại sao quần áo của em còn?" Mục Giai cúi đầu nhìn người mình, ánh mắt cảnh giác nhìn Quyền Thiệu Viêm.

      có loại dự cảm, tối nay dường như xảy ra chút. . . . . . Ừ. . . . . . Chuyện quá êm thấm.

      Quyền Thiệu Viêm chuyên tâm hôn Mục Giai , nhân cơ hội liếc mắt về phía đất : " mặt đất."

      Mục Giai nhìn áo ngủ vỡ thành hai nửa đất, sau mấy giây mặc niệm mới : " lại làm hư cái áo ngủ của em!"

      "Ngoan, về sau mua nhiều áo hơn, thứ áo ngủ này có tỷ số báo hỏng tương đối cao." Xét thấy đợi lát nữa chuyện cần làm còn cần bà xã phối hợp nên tại Quyền Thiệu Viêm tương đối dễ chuyện.

      Mục Giai có chút nhớ nhung muốn rơi nước mắt. . . . . . Tỷ số báo hỏng tương đối cao, còn phải là bởi vì phương thức Quyền Thiệu Viêm cởi quần áo ngủ tương đối đặc biệt? Dù là khí lực lớn, cũng mang cái bộ dáng này mà.

      "Chuyên tâm chút, Mục Giai ." Quyền Thiệu Viêm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Mục Giai , trong giọng liền có chút hài lòng, nụ hôn cũng từ từ nặng lên.

      Mục Giai cảm thấy thân thể có chút nhột, muốn đẩy Quyền Thiệu Viêm ra, nhưng Quyền Thiệu Viêm lúc này có đẩy thế nào cũng đẩy ra.

      Mục Giai ngẩng đầu nhìn Quyền Thiệu Viêm, đôi mắt màu đen của Quyền Thiệu Viêm mang theo chấp nhất và xâm lược. Còn có tình .

      Cánh tay Mục Giai khẽ động, quàng lên bả vai Quyền Thiệu Viêm.

      Quyền Thiệu Viêm rất là hài lòng cười cười. . . . . . Sau đó. . . . . . Lại càng êm thấm.

      Mục Giai cảm thấy đầu óc nhất định là bị rút não, mới có thể muốn ôm Quyền Thiệu Viêm.

      Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới cười khẽ tiếng, từng chút từng chút hôn dầy đặc, giống như là muốn bỏ sót mỗi tấc thân thể Mục Giai .

      Ý thức giống như sớm mơ hồ theo, ánh mắt Mục Giai càng toả ra sương mù, lúc cực kỳ khó chịu Mục Giai liền trực tiếp cắn lấy bả vai Quyền Thiệu Viêm.

      Quyền Thiệu Viêm rên lên tiếng, động tác lại càng nhanh hơn.

      Lúc vui sướng nhất, Mục Giai chỉ cảm thấy trước mắt giống như có pháo hoa đầy trời nở rộ đầu .

      Mục Giai hơi chua xót nghĩ thầm, rốt cuộc cũng làm chuyện chăn gối với Quyền Thiệu Viêm rồi.

      Ở lần đầu tiên, chút ấn tượng cũng có, nhưng lần này lại biết ràng, nằm ở phía dưới Quyền Thiệu Viêm, vui sướng như thế nào.

      Chỉ là. . . . . . Mục Giai cảm thấy như vậy cũng coi như là nửa lần đầu tiên .

      Lại , ở lần đầu tiên, xét thấy hai người bọn họ đều trúng thuốc trợ tình nên cũng để ý Quyền Thiệu Viêm hại thành bộ dáng kia rồi, nhưng mà lần này. . . . . . Có thể khắc chế chút hay , bị thương đấy!

      Quyền Thiệu Viêm quyết định cái buổi tối này bỏ qua cho Mục Giai nữa.

      Khoái cảm lặp lặp lại nhiều lần làm cho Mục Giai gần như bị ép về phía bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, còn Quyền Thiệu Viêm lại càng thêm hưng phấn.

      Động tác cũng bắt đầu dịu dàng hơn.

      Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại Mục Giai bị Quyền Thiệu Viêm ôm vào bồn tắm.

      Trong tay Quyền Thiệu Viêm cầm chai thuốc : "May là thuốc lúc trước xài chưa hết."

      Mục Giai đỏ mặt, biết Quyền Thiệu Viêm tới lần đầu tiên, chuyện ở bên trong bệnh viện xức thuốc cho .

      Tại sao mỗi lần đều thảm như vậy, Mục Giai có loại kích động muốn khóc.

      "Đều tại , cầm thú!" Mục Giai vui nhìn Quyền Thiệu Viêm, nếu phải là Quyền Thiệu Viêm vẫn chịu ngừng, mặc kệ gì cũng chịu ngừng, khóc cầu xin , cũng chịu ngừng. . . . . . Ngược lại động tác càng nhanh hơn. . . . . . cứ như vậy ngất , khốn kiếp!

      Quyền Thiệu Viêm cau mày, lấy ra thuốc mỡ : "Ngoan, amh xức thuốc cho em."

      Mục Giai oán hận liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm: " đừng cho là em biết nghĩ cái gì. . . . . . Tự em bôi!"

      Để Quyền Thiệu Viêm xức thuốc? Ngộ nhỡ lau lau bôi bôi tới giường rồi làm thế nào? Lúc này phải là bảo vệ trinh tiết khó giữ được nữa, mà là vấn đề khí tiết hoàn toàn có!

      Quyền Thiệu Viêm liếc Mục Giai cái, trong giọng có mấy phần thở dài: "Giai , em đây là lên giường rồi cũng thừa nhận."

      "Tối hôm qua em cũng rất vui vẻ." Quyền Thiệu Viêm cường điệu, nét mặt nhìn Mục Giai lại nhiều hơn mấy phần thoải mái và hài hước: "Giai , em nhạy cảm hơn trong tưởng tượng của nhiều."

      Ý thức được Quyền Thiệu Viêm muốn ra những lời hạ lưu, Mục Giai vội vàng nhào tới, ngắt hông của Quyền Thiệu Viêm: " cho !"

      Quyền Thiệu Viêm thuận thế ôm cái, Mục Giai nhất thời liền ngã vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm, hoàn toàn chính là tư thế ôm ấp thương.

      Quyền Thiệu Viêm nhàng cười cười: " thích như vậy?"

      Mục Giai đỏ mặt, đỏ mặt nên như thế nào cũng biết.

      Gặp phải đồ vô sỉ, chính là bất đắc dĩ như thế!

      "Em thích."
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 82: Uy lực của kinh nguyệt (1)

      Edit: kimphuong172839

      "Đúng vậy, ngày hôm qua ta cũng đến công ty của gia tộc bọn họ đón nhận vị trí tổng giám đốc rồi, ta cho em biết sao?" Mục Giai Thu như có điều suy nghĩ : "Quan hệ giữa em và ta phai nhạt? Như vậy cũng tốt, dù sao em cũng lập gia đình, sau này vẫn nên giữ khoảng cách với người khác phái tốt hơn."

      Mục Giai nắm tay thành quyền, mặt cũng mang theo vẻ lúng túng và nụ cười khiêm tốn : "Em biết rồi chị, em rất ít liên lạc với Chân Phó Dương rồi, cho nên nghe được tin tức này vẫn còn có chút bất ngờ."

      " ta quen khắp nơi chơi, lần này cũng biết là bị cái gì kích thích, lại quyết định trở về đón chịu chuyện của gia tộc." Mục Giai Thu nhàn nhạt câu mới đứng lên: "Hôm nay chị chỉ là tới thăm em chút, xem cuộc sống của em cũng tệ lắm, vậy chị cũng an tâm."

      Vẻ mặt Mục Giai vẫn mang theo vẻ kinh ngạc và mê mang, thấy Mục Giai Thu phải Mục Giai có ý muốn đưa tiễn. Chỉ hơi hơi cười cười : "Chị hai hẹn gặp lại."

      Ra cửa tâm tình Mục Giai Thu tốt giương lên khóe môi.

      Chân Phó Dương từ chức là vừa đúng lúc.

      Mục Giai ngồi ở ghế hồi lâu, tay nắm thành quyền vừa buông ra, lại nắm thành quyền và buông ra nhiều lần.

      Cuối cùng, Mục Giai gọi điện thoại đến Chân Tư Hân.

      Giọng ngọt ngào của Chân Tư Hân từ trong ống nghe truyền tới: "Chị Giai , gần đây chị như thế nào rồi? Ba mẹ của em Quyền thiếu từ chứ rồi, chị Giai , có phải gần đây chị rất đau lòng hay ?"

      "Chị rất tốt." Mục Giai dịu dàng an ủi Chân Tư Hân: "Quyền Thiệu Viêm ấy cũng sớm muốn nghỉ ngơi chút, ra chuyện từ chức đối với chị ảnh hưởng nhiều lắm. Tư Hân, chị nghe em đến tập đoàn của gia tộc em làm ổng giám đốc rồi hả?"

      "Đúng vậy, rốt cuộc ấy cũng chịu ở lại thành phố A, tốt! Sau này có người dẫn em chơi rồi.” Chân Tư Hân vui mừng xong mới giựt mình sợ hãi, luống cuống che miệng : "Xong đời, hai cho em cho chị biết chuyện làm tổng giám đốc, em lỡ rồi làm sao bây giờ?"

      đợi Mục Giai mở miệng, Chân Tư Hân liền vội vội vàng vàng : "Chị Giai , nhất định là hai em muốn cho chị bất ngờ. Đến lúc đó, tự mình đến cho chị, nhất định chị phải làm ra vẻ vui mừng, ngàn vạn lần được để ấy nhìn ra sơ hở nha."

      .

      Tại sao ấy tiếp tục ở lại tổ hành động đặc biệt?

      Mục Giai mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nhớ trước đây lâu, Chân Phó Dương từng cho biết lý tưởng của đó là có thể làm tổ trưởng tổ hành động đặc biệt.

      biết bởi vì cái chân què kia của Chân Phó Dương nên cho dù tư lịch của đủ rồi, nhưng hết lần này tới lần khác ấy cũng chỉ thoáng chạm tới cái ghế tổ trưởng kia mà thôi. Thế nhưng có lần, lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ, Chân Phó Dương với , chỉ cần nhiệm vụ lần này hoàn thành thuận lợi, như vậy nhất định có thể thăng chức làm tổ trưởng.

      Đó là theo đuổi trọn đời của Chân Phó Dương, nhưng tại sao bây giờ ấy lại bỏ qua? Mục Giai chợt lắc đầu, có chút hoảng hốt trò chuyện với Chân Tư Hân.

      Là vì sao?

      Mục Giai cảm thấy đầu rất đau.

      Cúp điện thoại, Mục Giai nằm sấp bàn hồi lâu mới trở lại bình thường. Nhưng trong đầu Mục Giai vẫn là mảnh hỗn loạn như cũ.

      Mục Giai cầm điện thoại di động tới bên ngoài, bấm cái mã số. Rất nhanh liền có người mặc tây trang mang giày da, ánh mắt rét lạnh xuất ở bên cạnh .

      "Phu nhân, xin hỏi ngài có phân phó gì?" Thái độ người nọ đối với Mục Giai mực cung kính.

      " giúp tôi kiểm tra chút, trong phòng có phải có thiết bị nghe lén hay ?" Mục Giai chỉ chỉ trong nhà.

      Vẻ mặt người nọ lạnh lẽo, mở cửa vào cẩn thận kiểm tra.

      Cuối cùng, người nọ ở văn phòng tìm được ba thiết bị nghe lén, cái ở bên trong giá sách, cái ở trong điện thoại và cái ở dưới ghế sa lon.

      "Cần xử lý chứ?" Người kia hỏi.

      " cần." Mục Giai nhìn gian phòng này rồi với người kia: "Cám ơn , trước ."

      "Dạ, phu nhân." Người kia xong, liền nhanh chóng rời .

      Mục Giai Thu đúng là bỏ ra nhiều công sức, lần lại để tới ba thiết bị nghe lén ở trong phòng của , đây cũng coi là thỏ khôn có ba hang rồi.

      Mục Giai cũng ngồi được lâu ở trong phòng làm việc, tâm tình phiền não lại lại trong phòng làm việc vô số lần, Mục Giai còn cầm lên điện thoại di động gọi cho Chân Phó Dương.

      "Giai ." Chân Phó Dương vừa nhận được điện thoại liền đoán được lí do Mục Giai gọi cho : "Em biết chuyện từ chức rồi hả? Là ai ? Tư Hân?"

      " phải Tư Hân, là em từ nơi khác biết được." Mục Giai lắc đầu cái, giọng có chút gấp rút: "Chân Phó Dương, tại sao muốn từ chức, đó phải là lý tưởng của sao? Chẳng lẽ là Quyền Thiệu Viêm gây áp lực với ?"

      Nhưng loại chuyện gây áp lực như vậy phải phong cách của Quyền Thiệu Viêm. tin tưởng Quyền Thiệu Viêm giấu làm những chuyện này.

      Chân Phó Dương ở bên kia đầu điện thoại hơi hoảng hốt. ra rất muốn lừa gạt Mục Giai đây chính là do Quyền Thiệu Viêm gây áp lực, Chân Phó Dương chỉ cười khổ mà lắc lắc đầu : " phải, Giai , có chút mệt mỏi, cho nên muốn từ chức. Lần này chuyện thăng chức lại xảy ra biến cố, vốn dĩ và cấp thoả thuận khi trở lại cho thăng chức, nhưng chờ trở lại, bọn họ lại muốn đem chức vị để lại cho người khác có tư lịch bằng ."

      Mặt mày Chân Phó Dương nhàng phủ lên tầng sương, có chút nhàn nhạt sầu lo: "Giai , ra chuyện lần này còn phải cám ơn Quyền thiếu, bởi vì có Quyền thiếu giúp, vốn dĩ chức vị cách xa cũng sắp thuộc về ."

      Mục Giai nắm ống nghe, gắt gao cắn môi dưới: "Vậy liền tiếp nhận , tại sao lại chấp nhận?"

      "Bởi vì để cho được thăng chức vị mà Quyền thiếu còn đắc tội những người khác, thể nhận phần ân tình này, Giai , muốn lợi dụng e, mặc kệ là gián tiếp hay là trực tiếp." Trong giọng của Chân Phó Dương mang theo mấy phần nhõm: "Giai , em cũng biết, mỗi ngày ở tổ hành động đặc biệt đều là những ngày liếm máu lưỡi dao, ngày tháng bình yên như bây giờ tồi. Hơn nữa, đây cũng luôn là hi vọng của cha mẹ ."

      Mục Giai dựa lưng vào hành lang tường, trong mắt lại có nước mắt rớt xuống.

      Từng chút từng chút, rốt cuộc hợp thành màn mưa.

      "Giai , nên đau lòng." Chân Phó Dương cảm thấy Mục Giai khác thường: "Chuyện lần này toàn bộ đều là ý nguyện của chính , còn nữa, Giai , em giúp cám ơn Quyền thiếu. Nếu như lần này Quyền thiếu từ chức cũng là do bị chuyện của liên luỵ vậy em giúp với ta tiếng xin lỗi. Nhiều năm qua đều làm công việc nội gián, chân chính ở trong quan trường người biết nhiều lắm, chỉ sợ giúp được Quyền thiếu rồi."

      "Chân Phó Dương, là quá đáng." Mục Giai lau nước mắt mặt, nhưng nước mắt kia giống như là thể lau khô. Trong giọng của Mục Giai có mấy phần cắn răng nghiến lợi: "Quyền Thiệu Viêm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 82: Uy lực của kinh nguyệt (2)

      Edit: kimphuong172839

      Kỳ lạ , đôi tay Mục Giai đặt ở bụng, lại cảm thấy bụng lành lạnh.

      Kể từ sau khi sinh non tay chân thường xuyên lạnh lẽo, bụng cũng thường lành lạnh, nhưng hôm nay bụng lại lạnh hơn những nơi khác, chuyện như vậy quả rất ít khi xảy ra.

      Chẳng lẽ là ăn cơm bị tiêu chảy? Mục Giai gắt gao ấn bụng, kì vọng có thể vượt qua nỗi đau này.

      Nhưng đau đớn lại nhanh chóng phát tác, rất nhanh, Mục Giai cảm thấy hình như là có thanh đao cắt bụng của . là đau. . . . . . Mục Giai gắt gao cắn chặt răng, lảo đảo nghiêng ngã từ giường chạy xuống, muốn gọi Quyền Thiệu Viêm.

      Nhưng đợi Mục Giai chạy xuống giường, lại ngã xuống.

      Mục Giai khỏi kêu thảm tiếng, bụng truyền tới đau đớn khiến Mục Giai chỉ còn hơi sức gắt gao ấn vào bụng, mồ hôi trán Mục Giai hợp thành đường, ngay cả lọn tóc của Mục Giai cũng thấm ướt mồ hôi, tí tách chảy xuống, chỉ mới mấy phút mà thôi, thoạt nhìn Mục Giai nhếch nhác giống như là mới từ trong nước vớt ra.

      Quyền Thiệu Viêm cố ý chọn gian phòng khách xa phòng ngủ nhất, nhưng gối đầu còn chưa có thả lên giường, Quyền Thiệu Viêm lại có chút do dự.

      Tay chân Mục Giai luôn luôn lạnh lẽo, nếu như sưởi ấm cho , sợ rằng buổi tối Mục Giai lại ngủ yên ổn rồi. . . . . . Mục Giai vốn dĩ ngủ sâu. . . . . .

      Nghĩ nhiều như vậy làm gì, tại đoán chừng Mục Giai còn vì Chân Phó Dương mà khóc. Dù qua đó, chừng Mục Giai cũng đẩy ra.

      Quyền Thiệu Viêm cau mày ném gối đầu giường cái, lúc định nằm xuống lại nghe được sát vách truyền tới thanh vật nặng rơi xuống đất. Đoán chừng tại Mục Giai lại bắt đầu ném đồ vật rồi, chân mày Quyền Thiệu Viêm khẽ vặn, sau lát, Quyền Thiệu Viêm cũng cất bước tới phòng ngủ chính.

      thanh rơi xuống đất này giống như là tiếng vật nặng rơi xuống đất, hơn nữa hình như nghe thấy Mục Giai gọi .

      Càng chạy về phía phòng ngủ chính, Quyền Thiệu Viêm lại càng khẳng định.

      Trong phòng ngủ, tiếng rên rỉ thống khổ này ràng chính là tiếng của Mục Giai .

      xảy ra chuyện gì? Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng đẩy ra cửa phòng ngủ.

      Mới vừa đẩy cửa ra, Quyền Thiệu Viêm nhìn thấy Mục Giai đau đớn lăn lộn ở sàn nhà, toàn bộ quần áo đều dính vào người của Mục Giai , khiến bộ dáng Mục Giai giờ phút này rất là kinh khủng.

      "Làm sao vậy?" Quyền Thiệu Viêm kịp tức giận, vội vàng ôm Mục Giai vào trong ngực, lo lắng hỏi.

      Mặc dù toát ra thân mồ hôi, nhưng tay chân Mục Giai lại lạnh lẽo hơn trước đó, quả giống như là khối băng. Cơ thể lạnh lẽo của Mục Giai làm Quyền Thiệu Viêm ngẩn người ra.

      "Bụng. . . . . . Đau bụng." Mục Giai cuộn mình ở trong ngực Quyền Thiệu Viêm, giống như là dùng hết hơi sức toàn thân đặt ở bụng: "Quyền Thiệu Viêm, nhất định là nguyền rủa em đấy, nếu vì cái gì em đau bụng. . ."

      Mục Giai xong thấy vết máu sàn nhà.

      Mục Giai đột nhiên nghĩ đến cái khả năng, khả năng vô cùng muốn thừa nhận.

      "Quyền Thiệu Viêm, em. . . . . . Có phải là em chảy máu hay ?" Quyền Thiệu Viêm vừa vào cửa ngửi đến mùi máu tươi.

      Bởi vì ôm Mục Giai nên ngay cả tay Quyền Thiệu Viêm cũng nhuộm máu tươi.

      "Chuyện gì xảy ra? Bị thương chỗ nào, tại sao chảy nhiều máu như vậy?" Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm ràng rất nóng nảy, ôm Mục Giai , cái tay khác muốn gọi điện thoại.

      Mục Giai vừa nhìn Quyền Thiệu Viêm muốn gọi điện thoại, nhất thời liền nóng nảy, trực tiếp đưa tay hất văng điện thoại của Quyền Thiệu Viêm.

      Quyền Thiệu Viêm chỉ lo bấm số điện thoại, căn bản là có phòng bị Mục Giai . Mà điện thoại di động cũng bởi vì Mục Giai dùng sức liền trực tiếp lấy đường vòng cung đẹp đẽ bay về phía vách tường, sau đó bay xuống đất, nắp sau của điện thoại lập tức bị văng ra.

      Trong giọng của Quyền Thiệu Viêm lại nổi lên lửa giận: "Mục Giai , đừng bướng bỉnh, thân thể của em quan trọng."

      " phải, phải bị thương." Mục Giai đưa tay vào trong quần áo của Quyền Thiệu Viêm, đôi tay đặt ở hông của Quyền Thiệu Viêm vừa sưởi ấm vừa : "Phải . . . . . Là em tới chu kì kinh nguyệt rồi."

      Kinh nguyệt? Quyền Thiệu Viêm ngẩn người, mới phản ứng được Mục Giai cái gì.

      Từ lúc Mục Giai kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên tới kì kinh nguyệt.

      "Tại sao lại đau đớn như vậy?" Trước kia Quyền Thiệu Viêm có nghe phụ nữ tới kinh nguyệt đau, cũng nghe qua loại đau này đau đến muốn sống. Cho tới bây giờ Quyền Thiệu Viêm cũng cảm thấy những thứ này là , nhưng lúc Mục Giai cứ ướt chèm nhẹp ra ở trước mặt như vậy, rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm cũng chịu tin tưởng những điều TV, báo chí về đau bụng kinh của phụ nữ rồi.

      Quyền Thiệu Viêm nhíu mày: "Chúng ta bệnh viện ."

      "Em ." Mục Giai kéo quần áo của Quyền Thiệu Viêm, lắc đầu cự tuyệt: "Em còn lâu mới , mất thể diện."

      "Ngã bệnh liền trị, chuyện này có cái gì mất mặt?" Quyền Thiệu Viêm cảm thấy não của tạm thời cách nào kết nối với Mục Giai . Quyền Thiệu Viêm quyết định coi thường ý tưởng của Mục Giai , ôm lấy Mục Giai , Quyền Thiệu Viêm liền ra ngoài cửa.

      "Em , , !" Mục Giai càng dùng sức giãy giụa, Quyền Thiệu Viêm gần như sắp ôm nổi Mục Giai .

      "Rốt cuộc em muốn thế nào?" Trong giọng của Quyền Thiệu Viêm mang theo lửa giận, điệu càng thêm giương cao hơn mấy phần.

      Mục Giai uất ức nháy mắt : "Em nghe người khác bệnh viện cũng chỉ là tiêm mũi ngừng đau mà thôi, chừng còn có tác dụng phụ. rót ly nước sôi cho em, để cho em uống ."

      Quyền Thiệu Viêm quá tin tưởng, nhưng Mục Giai lại giãy giụa lợi hại.

      Quyền Thiệu Viêm bất đắc dĩ chỉ có thể ôm Mục Giai tới ghế sa lon, còn chưa có kề đến ghế sa lon, Mục Giai lại gắt gao ôm Quyền Thiệu Viêm chịu buông tay.

      "Lại thế nào?" Quyền Thiệu Viêm cau mày, tối nay Mục Giai là khó dây dưa.

      " quần có máu." Mục Giai mặt ủ mày ê: " có băng vệ sinh rồi, Quyền Thiệu Viêm mua băng vệ sinh cho em ."

      Sau khi mang thai, vốn chưa từng nghĩ đến chuyện chuẩn bị băng vệ sinh, lúc trước ở bệnh viện vì sau khi sinh non bị ra máu nên có sử dụng chút, nhưng lúc xuất viện hoàn toàn giao cho bệnh viện, vốn mang về nhà.

      "Băng vệ sinh?" Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ chút, bây giờ Mục Giai xác thực cần cái thứ kia.

      Nhưng tình huống bây giờ của Mục Giai làm cho rất lo lắng.

      Quyền Thiệu Viêm nhíu nhíu mày, mới bấm điện thoại gọi cho Lưu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :