1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 75: Chuyện cũ

      Edit: kimphuong172839

      " có." Quyền Thiệu Viêm im lặng .

      Ánh mắt Mục Giai lóe sáng, lấp lánh nhìn Quyền Thiệu Viêm, thích Quyền Thiệu Viêm trả lời dứt khoát.

      "Giai , hi vọng em sống vui vẻ." Quyền Thiệu Viêm nhìn thẳng Mục Giai : "Nếu như phải lựa chọn, tình nguyện thay em gánh vác cả thế giới."

      Ích kỷ chút, nên nghĩ quá nhiều chuyện mới có thể sống vui vẻ.

      Mục Giai nghiêng đầu suy nghĩ chút : "Cả thế giới, bao gồm sao?"

      Quyền Thiệu Viêm sửng sốt hai giây, cuối cùng gật đầu cái.

      Mục Giai ôm lấy hông của Quyền Thiệu Viêm: " giỏi nhất là lời ngon tiếng ngọt."

      thực .

      "Giai ." Quyền Thiệu Viêm cau mày, rối rắm hồi lâu mới : " cũng em."

      Mục Giai bĩu môi: "Em cũng biết."

      Mặc dù như vậy nhưng Mục Giai lại hoàn toàn yên tâm.

      "Sau này bất kể xảy ra chuyện gì đều cho phép để ý tới em." Mục Giai đâm bả vai Quyền Thiệu Viêm, gương mặt ngang ngược.

      "Sau này ." Quyền Thiệu Viêm đồng ý.

      "Giai , khổ sở sao?" Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai vào trong ngực .

      "Còn , đau khổ ?" Mục Giai nhìn ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm, trong nháy mắt hiểu Quyền Thiệu Viêm muốn đến chuyện của đứa .

      Quyền Thiệu Viêm gì, chỉ là nhàng đặt đầu Mục Giai bả vai của : "Khóc ."

      Chỉ chốc lát, đôi mắt Mục Giai đỏ, chút do dự lẳng lặng ôm hông của Quyền Thiệu Viêm, giống như đứa bé bình thường, để ý hình tượng gào khóc lên.

      Làm sao có thể khó chịu đây?

      Lúc trước, mạnh mẽ khóc là vì muốn làm cho người khác lo lắng mà thôi.

      vẫn luôn đợi cái ôm, bờ vai có thể để cho tùy ý phát tiết.

      Đó là đứa bé đầu tiên của , từng rất mong đợi đứa bé chào đời. Lúc ba tháng đầu, hầu như mỗi ngày đều sống trong lo lắng hãi hùng, sợ đứa bé xảy ra bất cứ sơ xuất nào. Nhưng trong lúc buông lỏng nhất, đứa bé lại rời ...

      Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm có chút xa xăm, làm sao lại khó chịu?

      Mặc dù đứa bé này tới bất ngờ, ban đầu cũng chưa từng để ý tới đứa bé này. Chỉ cảm thấy đứa này có thể cột Mục Giai vào bên cạnh chuyện tốt.

      Nhưng mà dù sao đứa bé kia cũng ở cùng với bốn tháng.

      còn nhớ mỗi lần Mục Giai nhắc tới đứa bé, trong đôi mắt đều mang theo ánh sáng trông suốt.

      Khi đó, nhiều lần có suy nghĩ muốn Mục Giai , nhưng đều cố nén, muốn thương tổn Mục Giai , muốn thương tổn đứa bé.

      còn nhớ mấy tuần trước, sau khi xác định giới tính đứa bé, Hàn Tử Nghị đùa giỡn mà muốn làm ba nuôi của đứa bé, đặt cho đứa bé cái tên cao cấp.

      Lúc ấy, mặc dù là nhạo báng. Nhưng cuối cùng cũng cùng Hàn Tử Nghị mỗi người tăng bốc cái tên, nghĩ nên đặt cho đứa bé tên gì mới tốt. Sau lại, Đổng Lê Triệu và Đường Tuấn Thần cũng tới.

      Thậm chí cũng nghĩ tới, về sau phải bồi dưỡng đứa bé thế nào, để cho con biết bảo vệ mẹ của mình.

      . . . . . .

      Sau đó, chính là đứa bé còn.

      tại Quyền Thiệu Viêm hối hận nhất chính là lúc Mục Giai sinh non, trong lòng giận dỗi, có ở bên cạnh Mục Giai , ngược lại còn cùng Mục Giai cãi nhau trận.

      Nhìn thân thể gầy gò của Mục Giai , Quyền Thiệu Viêm cũng biết mấy tuần này Mục Giai rất đau khổ.

      Dù là Giai lúc mới vừa kết hôn, sờ lên cũng mềm mại, nhưng bây giờ, cảm giác như Mục Giai chính là bộ bộ xương. Hình như cả người gầy vòng .

      ra Mục Giai đúng, chính là tên khốn kiếp, từ đầu đến đuôi đều khốn kiếp.

      Lúc bà xã đau khổ nhất lại lựa chọn trốn tránh.

      Mục Giai khóc đến mù mịt, biết trời tối.

      Kìm nén uất ức, khi toàn bộ đều phát tiết ra ngoài, uy lực kia tuyệt đối là khổng lồ.

      Quyền Thiệu Viêm huỷ diệt bộ quần áo.

      Mục Giai mơ mơ màng màng ngủ, chờ khi tỉnh lại, là buổi tối. Quyền Thiệu Viêm bưng ly sữa bò nóng cho . Mục Giai uống hớp, mới hơi hốt hoảng : "Quyền Thiệu Viêm, chúng ta bỏ lỡ vụ xét xử, tại sao gọi em dậy?"

      Mặc dù ngủ đến mơ mơ màng màng, nhưng Mục Giai vẫn còn có chút ý thức, Quyền Thiệu Viêm căn bản cũng khỏi.

      cảm thấy chính mình ôm chặt chẽ là cái gối, ôm gối cũng có cảm giác tốt như ôm Quyền Thiệu Viêm.

      "Có băng ghi hình rồi." Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai vào trong ngực, cùng Mục Giai nằm ở giường, mở ra TV ở đầu giường : "Quan toà mang băng ghi hình đến cho chúng ta."

      Quyền Thiệu Viêm xong liền hôn cái lên trán Mục Giai .

      Mục Giai đỏ mặt, cũng có tránh .

      Lúc xế chiều, Mục Giai ngủ trong mệt mỏi và lo lắng, làm sao nhẫn tâm gọi Mục Giai dậy. Huống chi, Mục Giai vẫn luôn quấn chặt.

      Trước kia, phải cũng vì cái loại sợ hãi này nên muốn tìm cây cỏ cứu mạng, quấn lấy buông. Những ngày qua lạnh nhạt hù Mục Giai sợ hãi. Trong lòng Quyền Thiệu Viêm có chút mừng rỡ việc Mục Giai tình cảm của mình đối với , lại càng cảm thấy mình tên khốn kiếp.

      Mục Giai nghĩ nhiều như vậy, chỉ luôn chú ý ti vi.

      Cha Ngô Ngôn Tín bị xét xử.

      Ông ta phạm là tội trùng hôn.

      Ở nước ngoài có gia đình, trong nước lại có gia đình.

      Hơn nữa, gần đây Ngô Oánh Oánh vừa đúng lúc xảy ra chuyện lớn như vậy, mặc dù Ngô Oánh Oánh sợ tội tự sát, nhưng cái này cũng đủ để bình ổn tổn thương trong lòng của gia đình người bị hại.

      Cha Ngô Ngôn Tín bị xét xử đưa tới hàng loạt ký giả và thân nhân của người bị hại đến.

      Thượng bất chánh hạ tắc loạn (1), đây là ý nghĩ trong lòng của tất cả mọi người.
      (1): người lớn làm gương trẻ em nhất định hư hỏng

      Bởi vì cha của Ngô Ngôn Tín chỉ phạm vào tội trùng hôn, theo luật pháp, tòa án cũng chỉ xử hai năm tù giam. Sau khi kết quả được đưa ra, các thân nhân của người bị hại đều tỏ ra phục, mọi người đều cảm thấy mức án quá rồi.

      Mục Giai lấy điện thoại di động ra, lên mạng, web cũng về chuyện này.

      Mặc dù nay là xã hội pháp trị, nhưng cũng là xã hội nhân tình, theo nhân tình, tất cả mọi người đều cảm thấy nên xử nặng.

      "Ông ta sống được." Quyền Thiệu Viêm cầm tay Mục Giai .

      Đứa bé của chết rồi, muốn tất cả những người có liên quan đến chuyện này đều chôn theo.

      "Cẩn thận chút, đừng cho người khác hoài nghi đến đầu của ." Mục Giai nhàng cười cười, giọng mang theo tầng mỏng lo âu và sảng khoái khi trả thù.

      Mặc dù phần lớn mọi người biết người bị hại trong chuyện này còn có , cũng có người nghĩ đến Quyền Thiệu Viêm cùng chuyện này có quan hệ.

      Nhưng chỉ cần trong những người có liên quan đến việc này thêm chút thời gian thăm dò chút liền biết ngày đó có cụ thể bao nhiêu người bị hại rồi. Mặc dù Mục Giai hiểu chuyện trong chính trị, nhưng cũng biết quan trường rất phức tạp.

      Nhà họ Quyền vốn là cây to đón
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 75.2: Chuyện cũ

      Tất cả đều được Mục Giai Nhan ấp ủ, cho dù là mạnh mẽ đoạt được, hay là dụ dỗ cho , ăn ngon, chơi đùa, Mục Giai Nhan chưa từng có?

      Khóe miệng Mục Giai Nhan lộ ra nụ cười bi thương, “Nếu như chỉ có như vậy coi như xong, nếu phải vì mua đồ lưu niệm cho chị, ba mẹ cũng nửa đường quay lại, cũng bị núi sạt lở đè trúng, đều tại chị, Mục Giai , đều tại chị!”

      Mục Giai mím môi.

      Bị người khác moi từng vết thương trong lòng ra tư vị đúng là khó chịu.

      .

      “Im miệng!” Mục Uẩn Ngạo gào lên, nhưng hoàn toàn thể ngăn được tiếng của Mục Giai .

      “Chị là sao chổi, nhưng tất cả mọi người đều vui vẻ cưng chìu,” Mục Giai Nhan lau nước mắt ở khóe mắt tràn ra, chịu khuất phục nhìn Mục Uẩn Ngạo , “Con phải . Chị ta hại chết ba mẹ, nhưng ông vẫn cưng chìu chị ta, năm đó chị ta tùy hứng ương ngạnh, hại ông nhiều lần bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện, cho tới bây giờ chị ta cũng chuyện dễ nghe với ông, luôn tranh cãi với ông, nhưng ông vẫn cứ cưng chìu chị ta!”

      “Mọi người đều cưng chìu chị ta, còn có ba mẹ đều bị chị ta hại chết.”

      Mục Giai cắn môi, lai phát môi cũng tê dại từ lâu.

      Đời này chuyện mà đau đớn nhất chính là ba mẹ vì mua đồ lưu niệm cho mà qua đời.

      Ông nội chưa từng vì thế mà oán trách , nhưng tự trách mình vô số lần.

      Vết thương này chôn trong lòng rất nhiều năm, khi cho là có thể lừa mình dối người quên tất cả, nhưng Mục Giai Nhan lại nhắc tới chuyện này lần nữa. là đả thương người, .

      “Chị ta gả cho Quyền Thiệu Viêm, cuối cùng chút kinh nghiệm, nhưng mà chị ta chỉ làm chút cơm để cho mọi người vui vẻ mà thôi, mọi người lại bắt đầu cưng chìu chị ta, ông, Quyền Thiệu Viêm, các người hận thể nâng chị ta đến tận trời cao,” gương mặt Mục Giai Nhan vì ghen tỵ thiếu chút nữa vặn vẹo biến dạng.

      “Bây giờ ông còn muốn con phải xin lỗi chị ta? Tại sao con phải xin lỗi?” Đôi mắt Mục Giai Nhan ngấn lệ mông lung nhìn Mục Uẩn Ngạo, “Con thừa nhận, là con cố ý tung tin đồn hại Mục Giai , nhưng mà, nếu phải các người thiên vị như vậy, con cũng ghen tỵ, tại sao có thể làm như vậy!”

      Mục Giai Nhan nữa, chỉ lấy tay che mặt, thân thể ngừng run rẩy.

      Tại sao Quyền Thiệu Viêm đối xử tốt với hơn Mục Giai Nhan?

      Mục Giai Nhan lúc nào cũng khiến ông nội lo lắng, nhưng ta sao? Ngoài mặt ta lúc nào cũng hòa thuận vui vẻ, nhưng lại lén lút gây họa, là ai mới khiến ông nội phải bỏ ý định giúp ta che đậy sai lầm.

      Hơn nữa, trước kia lúc ở trong nước, Mục Giai Nhan gây ra bao nhiêu tai họa, có bấy nhiêu, cũng đều là người chị này cam tâm tình nguyện đứng ra thay ta gánh vác.

      Cũng vì áy náy, áy náy ba mẹ qua đời, làm bấy nhiêu chuyện, ra Mục Giai Nhan chút cũng nhớ người khác đối xử rất tốt với ta.

      Từ đầu đến cuối Mục Giai cũng chuyện.

      Nên gì đây?

      Những gì nên Mục Giai Nhan cũng rồi.

      Lúc Quyền Thiệu Viêm vào nhà thấy Mục Giai Nhan khóc lóc thương tâm, nức nở đè nén tiếng khóc của mình, mắt Mục Giai Nhan có chút hồng, hình như kiềm chế được cảm xúc.

      Trong mắt Mục Uẩn Ngọa mơ hồ có nước mắt, thân thể ngừng run rẩy.

      Mục Giai đứng bên cạnh, mặt có biểu cảm gì.

      Có lẽ sắc mặt Mục Giai tái nhợt chút, nhưng có người nào nhìn ra chứ? Từ lúc sau khi sinh non, mặt vốn chút máu cũng có.

      Mục Giai đứng đó, nếu ngộ nhỡ Mục Uẩn Ngạo cẩn thận té xỉu, có lẽ có thể đỡ được.

      “Lão gia” mặt chị Vương có chút bối rối, “Quyền thiếu gia cậu ấy nhất quyết vào, chúng tôi cản được.”

      sao.” Mục Uẩn Ngạo mệt mỏi tự ngồi ghế.

      Sau đó, đánh gậy lên người Mục Giai Nhan.

      Tàn nhẫn, mang theo chút tình cảm, “Giai Nhan, lời con hôm nay, nếu dám lại lần thứ hai, nhất định ông tự mình đánh chết cháu.”

      “Bây giờ, xin lỗi chị con!” Trong lời Mục Uẩn Ngạo giấu sóng to gió lớn.

      Dù sao Mục Uẩn Ngạo cũng ở trong quan trường tung hoành hơn nửa đời người, khi tức giận, tuyệt đối có thể ảnh hưởng đến mọi người.

      Mục Giai Nhan ngẩng đầu bướng bỉnh liếc nhìn Mục Giai , miệng luôn mím chặt, nhất định chịu .

      xin lỗi!” Tiếng Mục Uẩn Ngạo lớn hơn.

      “Con xin lỗi, con sai!” Mục Giai Nhan cũng lớn tiếng trả lời Mục Uẩn Ngạo.

      Mục Uẩn Ngạo giơ gậy lên lại muốn đánh Mục Giai Nhan.

      Mục Giai Nhan tránh sang bên thoát được gậy của Mục Uẩn Ngạo, sau đó vừa khóc vừa ôm chân Mục Uẩn Ngạo , “Ông nội, ông đánh chết con , vì người đó hại ba mẹ của con và chị, đánh chết con !”

      “Im miệng!” Mục Uẩn Ngạo càng tức giận, chân giãy nhiều lần nhưng cũng hất Mục Giai Nhan ra.

      Tay Mục Uẩn Ngạo run run muốn đánh Mục Giai Nhan, nhưng lại xuống tay được.

      Đứa này cũng là cháu của ông, nhiều năm như vậy ông chưa từng quan tâm đứa cháu này muốn gì. Ông biết trong lòng đứa cháu này lại tích tụ nhiều đố kị như vậy, quá nhiều đố kị khiến ông cũng kinh hãi.

      Là lỗi của ông, Mục Uẩn Ngạo thở dài tiếng, vô lực buông tay, mặc cho gậy ngã mặt đất.

      Trong lòng Mục Giai Nhan vui mừng, chị hai bị chút đau đớn da thịt, khiến ông nội rất dễ mềm lòng. Xem ra là , nhưng mà, nhanh trí dùng lời kích thích ông nội, nếu gậy của ông nội mà đánh xuống, cũng chịu nổi phải giả vờ ngất xỉu.

      xin lỗi?” Quyền Thiệu Viêm nhàng phun ra hai chữ này.

      Chỉ đơn giản hai chữ xin lỗi là có thể tha thứ cho Mục Giai Nhan sao? Mục lão đầu là đánh giá thấp lửa giận của .

      Thanh này lớn , vừa đủ để cho mọi người trong nhà nghe thấy.

      Thân thể Mục Giai Nhan nhịn dược khẽ run lên.

      Ngày đó gửi tin nhắn cho Quyền Thiệu Viêm, lúc đó Quyền Thiệu Viêm còn chưa trở về, cũng biết lần này e rằng hề dễ dàng. Chỉ có thể dựa vào ông nội, Mục Giai Nhan cúi đầu, kiềm chế tự suy nghĩ nhìn phản ứng mắt Mục Uẩn Ngạo.

      Chị hai , lúc này nhất định phải giấu toàn bộ biểu cảm mặt , chỉ cần giả vờ như bị ủy khuất lại nhẫn lộ biểu cảm ra là tốt rồi.

      Mục Giai đứng lên, rất kính cẩn xin lỗi Mục Uẩn Ngạo , “Ông nội, đột nhiên thân thể con có chút khó chịu, con muốn về nhà trước.”

      Sau đó, Mục Giai mới nhìn Quyền Thiệu Viêm , “Ông xã, em muốn về nhà.”

      “Giai ,” Mục Uẩn Ngạo nhìn Mục Giai , trong mắt chứa chút thỉnh cầu, “Ông nội từng cầu xin con rất nhiều chuyện, năm đó khi học sơ trung con chăm chỉ học tập, ông nội cầu xin con, bảo con học tập tốt, con để ý tới ông nội, năm đó khi con học cao trung con chơi chung với những người đứng đắn, ông nội cầu xin con, bảo con được làm bạn với những kẻ đó……”

      Mục Uẩn Ngạo rất nhiều, mặc dù Mục Giai mạnh mẽ tự kiềm chế nước mắt, nhưng trước mắt mảng mông lung.

      “Ông nội cầu xin con nhiều chuyện như vậy, hôm nay, ông nội xin con……”

      “Con biết, ông nội đừng nữa, con đồng ý với ông, đồng ý với ông con đối phó Giai Nhan.” Mục Giai
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 76: Mục Giai Nhan chết

      Edit: kimphuong172839

      Khi Mục Giai Nhan tỉnh lại, ở trong căn phòng tối.

      nhớ khắc trước còn ở bên trong phòng ngủ.

      Mục Giai Nhan thử giật giật, lại phát hai tay hai chân của nhúc nhích được, tại bị trói ở ghế.

      Bắt cóc? Người nào lá gan lại lớn như vậy, dám bắt trói người ở Mục gia. . . . . . Quan trọng là, bọn họ lại trói thành công?

      đúng, tại coi như là có người nào đó muốn trói người của nhà họ Mục.

      Người thứ nhất nên trói chính là ông nội, nếu cũng có thể trói người quyền cao chức trọng như chị ba, dầu gì tại Mục Giai cũng là vợ của thủ trưởng, giá trị cũng lớn lắm, nhưng tại sao nhất định phải trói ?

      Mục Giai Nhan cũng có hốt hoảng quá lâu, rất nhanh bình tĩnh lại.

      nhất định phải cố gắng tìm cơ hội thích hợp nhất.

      "Có ai ?" Mục Giai Nhan kêu chừng mấy tiếng, nhưng thủy chung có ai trả lời. Nơi này rất tối, còn có chút ươn ướt, phòng rất u, Mục Giai Nhan căn bản là thấy , nhưng cảm giác chung quanh vẫn là rất trống trải, Mục Giai Nhan suy đoán nơi này hẳn là căn phòng dưới lòng đất.

      Mục Giai Nhan ngồi trong phòng lâu nhưng cũng có người vào. Lúc mới bắt đầu Mục Giai Nhan còn có thể gắng giữ tỉnh táo, nhưng chỉ qua mấy tiếng sau, tâm tình Mục Giai Nhan lại càng ngày càng hốt hoảng.

      biết sợi dây này là cột vào người như thế nào, càng giãy giụa, sợi dây liền siết càng chặt. Mục Giai Nhan dám giãy giụa, nhưng bị trói như vậy, tay chân sớm tê rần. Thời gian trong căn phòng tối giống như dừng lại, Mục Giai Nhan cũng biết qua bao lâu.

      Chỉ mới mấy tiếng mà thôi, Mục Giai Nhan lại cảm thấy hình như qua cả đời người rồi.

      "Có ai ? Rốt cuộc có người hay hả?" Mục Giai Nhan để ý hình tượng quát to lên, giọng càng ngày càng bén nhọn: "Rốt cuộc là ai trói tôi tới nơi đây, chuyện !"

      Bị bắt cóc đáng sợ, đáng sợ là bị vứt bỏ.

      tại trong lòng Mục Giai Nhan toát ra ý tưởng chính là bị vứt bỏ, chẳng lẽ có nhóm tội phạm bắt cóc , còn chưa kịp xử lý chuyện của bị cảnh sát bắt được? Vậy phải làm thế nào?

      kêu lâu như vậy, cũng người nào tới, nơi này nhất định là chỗ vắng vẻ. Làm thế nào, mình đợi ở chỗ này, nếu như có người phát , có thể bị đói chết.

      Đói chết! Mục Giai Nhan từ sống an nhàn sung sướng, cho tới bây giờ cũng nghĩ qua có ngày lại có thể chết bằng phương pháp này.

      Mục Giai Nhan rất hoảng sợ quát to lên, ngày thường giọng ngọt ngào giống như chim Hoàng Oanh, nhưng mà hôm nay nghe giống như muốn đâm thủng mọi thứ.

      Nhưng bên trong phòng vẫn luôn có ai.

      Ngày hôm sau, lúc Mục Giai thấy dáng vẻ của Mục Giai Nhan, khỏi lấy làm kinh hãi.

      Tóc Mục Giai Nhan tán loạn, vẻ mặt ngốc trệ, đôi mắt tràn đầy tia máu, so với mắt của quỷ hút máu TV còn dọa người hơn.

      "Phu nhân, cẩn thận chút." Phía trước, vệ sĩ dẫn đường với Mục Giai .

      Mục Giai cười cười, ngược chiều ánh sáng trông thấy Mục Giai Nhan. Kiếp trước đến kiếp này, lần đầu tiên thấy Mục Giai Nhan nhếch nhác như thế.

      Đột nhiên ánh đèn sáng lên, khiến trước mắt Mục Giai Nhan lóe lóe, Mục Giai Nhan nhất thời cũng quản người đến là ai, lớn tiếng hô: "Các ngươi mau thả tôi trở về, tôi là Mục Giai Nhan! Ông nội tôi trước kia là thủ tướng, bây giờ rể của tôi là thủ trưởng quân khu của thành phố A, bạn trai tôi là tổng giám đốc tập đoàn Bảo Lan, nếu các người dám trêu chọc tôi, nhất định tôi để cho các người chết tử tế được."

      Mặt vệ sĩ chút thay đổi tiếp tục dẫn đường, nhắc nhở Mục Giai : "Phu nhân, cẩn thận chút, cầu thang này xây dựng có chút dốc."

      Mục Giai quá nhanh, từ từ xuống cầu thang.

      chết tử tế được sao? Có lẽ vậy, nếu như Mục Giai Nhan hi vọng kết cục của ta là như vậy.

      Lúc đến nửa bậc thang, vệ sĩ nhìn phương hướng Mục Giai Nhan, mới lại giọng dò hỏi: "Phu nhân, vị tiểu thư kia tiểu tại chỗ, có cần dọn dẹp khí trong phòng ngầm dưới đất hay ?"

      Căn phòng dưới đất này thông khí, mùi nước tiểu của Mục Giai Nhan lẫn với mùi mồ hôi nhàn nhạt, là có chút khó ngửi.

      Trở về nên tắm. Mục Giai nghĩ thầm.

      Mục Giai gật đầu cái: "Ừ, dọn dẹp chút ."

      Lúc này vệ sĩ mới báo cho những người khác, quạt gió nóc phòng vừa mở, trong nháy mắt, bầu khí liền mát mẻ ít. Thần trí Mục Giai Nhan cũng khôi phục ít.

      Nhìn người tới, trong nháy mắt, mắt Mục Giai Nhan trừng cực lớn, con mắt hơi lồi ra, giống như là muốn trừng rớt con ngươi ra ngoài: "Mục Giai ! Lại là bắt cóc tôi, có lương tâm hay ?"

      Mục Giai ra dấu cái, vệ sĩ cung kính lui ra ngoài.

      " có." Mục Giai nhìn Mục Giai Nhan : "Từ lúc bắt đầu ngừng đào góc tường nhà tôi, hủy hình tượng của tôi, tôi liền cần vật kia rồi."

      "Muốn cái đồ vật kia có ích lợi gì, con người vẫn nên sống phóng túng chút mới tốt." Mục Giai nhìn Mục Giai Nhan cười cực kỳ ngọt ngào: "Thí dụ như , tôi muốn trói tới đây, liền trói tới."

      Phòng dưới đất rất trống trải, hơn 100 mét vuông, chỉ để cái ghế sa lon và cái ghế làm bằng gỗ lim, phía trói Mục Giai Nhan.

      Mục Giai ngồi xuống ghế sofa, ghế sofa mềm mại lập tức bao phủ Mục Giai .

      Dĩ nhiên là Mục Giai Nhan tưởng tượng ra được cảm giác ngồi ở ghế sofa đó thoải mái dễ chịu ra sao, nhìn mặt Mục Giai mang theo nụ cười tà ác, thích thú.

      Mục Giai Nhan liều mạng kiềm chế, đôi môi cũng sắp cắn nát, rốt cuộc Mục Giai Nhan cũng tìm được lý trí: "Chị ba, em biết chị là vì em những lời đó cho Ngô Oánh Oánh mà giận em, tất cả đều bởi vì em ghen tỵ chị. Chị ba, chị thể xem mặt mũi ba mẹ của chúng ta mà tha cho em lần này sao? Em biết sai rồi, chị ba, em dám nữa đâu!"

      Mục Giai nhìn Mục Giai Nhan bởi vì cố nén tức giận, ngay cả mạch máu cổ cũng nổi cả lên: "Giai Nhan, cần dối trá như vậy, thể sống mà ra căn phòng dưới đất này, muốn cứ , tôi đều nghe. cũng đừng nhắc chuyện của ba mẹ, hàng năm đến ngày tết, lúc bái tế ba mẹ đều giả bộ bệnh tránh , còn biết xấu hổ chuyện ba mẹ với tôi?"

      Bái tế? khí ở nghĩa địa rất u, ai muốn tới đó, cũng phải là party, còn có thể để cho náo động. Chị hai cũng chỉ vài năm, về sau liền nữa, hàng năm cũng chỉ có Mục Giai ngốc nghếch bái tế ba mẹ.

      Nhưng. . . . . . Mục Giai gì? thể nào sống mà ra gian phòng này?

      "Mục Giai , chị dám!" tia lý trí cuối cùng trong đầu Mục Giai Nhan cũng đứt: "Chị quên chị cam kết với ông nội cái gì sao? Chị đối phó tôi đấy! Chị đúng là bỉ ổi, đằng làm nẻo."

      " có lương tâm, đằng làm nẻ, bỉ ổi, ở trong lòng , tôi còn là người như thế nào, ra toàn bộ ." Mục Giai nghiêng đầu nhìn Mục Giai Nhan, cười tiếng : "Về sau, còn cơ hội này nữa đâu."

      "Mục Giai
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 76: Mục Giai Nhan chết

      Edit: Thanh Xuân 430

      cần, tra hỏi trước .” Mục Giai tiếng, nhìn vệ sĩ tiếp, “Để cho ấy bình tĩnh trước.”

      Vệ sĩ nhìn bộ dạng Mục Giai Nhan chút, rồi , “Theo phản ứng của ấy, chỉ có thể tiêm thuốc gây mê.”

      “Tiêm thuốc gây mê cảm giác đau đớn giảm rất nhiều, phải làm như vậy sao, phu nhân?” Vệ sĩ hỏi.

      Mục Giai gật đầu cái, ý định ban đầu của cũng phải muốn Mục Giai Nhan đau đớn.

      Khi tiêm thuốc gây mê vào, Mục Giai Nhan thấy cảm giác đau đớn giảm rất nhiều.

      Nhưng khi nhìn trong gương, ngay cả hét chói tai Mục Giai Nhan cũng quên mất.

      Mặt của …… Mặc dù sử dụng mỹ phẩm thời gian dài, mặt có vài nốt ban đỏ, nhưng làn da được bảo dưỡng tốt, vẫn luôn láng mịn.

      Nhưng mà, tại, nửa mặt bên phải, lại cosmootj vết sẹo hình con bướm.

      Bướm rất đẹp, nhưng mà phía như khối thịt thối, sưng lên rất to, thịt còn có ít máu tươi khiến bụng Mục Giai Nhan sôi trào trận. Nếu phải đói bụng suốt ngày, tại nhất định Mục Giai Nhan nôn ra.

      … Đây phải là , phải!

      Mục Giai Nhan quay đầu sang chỗ khác, muốn nhìn thấy vết sẹo mặt, cho dù có quay sang chỗ nào chăng nữa, cũng tránh thoát vết sẹo mặ.

      Vừa rồi lúc chuyện họ lắp gương xung quanh bốn bức tường.

      “Bây giờ, có thể chưa?” Mục Giai mỉm cười hỏi, ánh mắt lại nhìn vệ sĩ đứng bên cạnh Mục Giai Nhan chút thương xót.

      “Mục Giai , chết được toàn thây!” Giọng Mục Giai Nhan nguyền rủa .

      “Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi về chuyện của Mục Giai Thu, cho ba giây, có thể lựa chọn hoặc là mặt thêm hình vẽ gì đó nữa?”

      Mục Giai nghiêng đầu, ra vẻ hồn nhiên , “Nếu như biết chọn hình vẽ nào, tôi chọn thay . Người ta thường , hoa văn đối xứng rất đẹp, nếu , thêm con bên má trái?”

      “Tôi .” Toàn thân Mục Giai Nhan run lẩy bẩy. Hai chữ tôi được lại trăm ngàn lần, run cầm cập khiến người ta nghe rốt cuộc Mục Giai Nhan cái gì.

      “Tôi… Trước đó vài ngày lúc tham gia tiệc rượu, từng bị người khác đụng phải, khi đó tôi còn bị giam lỏng, nhưng tôi cam tâm tại sao tôi được tham gia bữa tiệc đó, vẫn trò chuyện với người tại bữa tiệc, người kia cái ly của bị vỡ. Lập tức tôi để ý ngay, để người kia cầm ly nước chanh khác đến.” Mục Giai cười ra tiếng giống như người điên.

      Mục Giai liễm mày lắng nghe lời của Mục Giai Nhan.

      Sau đó, suy nghĩ chút bất thình lình bị người khác đụng vào quả thực là chuyện kỳ quái, nhưng, lúc đó người đụng vào là Cơ U Vũ, nên suy nghĩ nhiều.

      “Trong ly nước chanh kia có thạch tín.” Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai , “Mục Giai , người muốn hại chị chỉ mình tôi!”

      “Tiếp tục.” Vẻ mặt Mục Giai đổi.

      “Còn có trước đó, ở bữa tiệc, lúc đầu tôi chỉ điểm Ngô Oánh Oánh, muốn ta hạ thuốc gây nôn cho chị, khiến chị mất mặt, nhưng ai ngờ thuốc kia biến thành sinh non,” Mục Giai Nhan , “Tôi nhớ chính mắt tôi thấy ở chỗ chị hai có lọ thuốc giống y như đúc, tôi dựa vào đó mà điều tra, sau đó lại tra ra được là chị hai làm.”

      “Là Mục Giai Thu bỏ thạch tín hại tôi?” mặt Mục Giai lộ ra nụ cười lạnh như băng.

      đợi Mục Giai Nhan trả lời, Mục Giai tiếp, “Thảo nào, trước mặt ông nội Mục Giai Thu giúp chuẩn bị lý do thoái thác.”

      Rất ràng, trước đó vài ngày ở trước mặt Mục Uẩn Ngạo, Mục Giai Nhan khóc lóc kể lể hoàn toàn giống như tính cách của ta.

      Mặc dù sở trường của Mục Giai Nhan là diễn trò khóc lóc, nhưng từ trước đến nay Mục Giai Nhan đều dùng nước mắt để tranh thủ đồng tình, dùng thân thể mảnh mai để làm ra vẻ, mà phải giống như ngày hôm đó, liên tục làm ông nội đau khổ, để ông nội ép thể nhượng bộ.

      Như vậy vừa ác vừa chuẩn đâm trúng nỗi đau của người khác, rất ràng đây phải là chuyện Mục Giai có thể làm.

      “Đúng, tôi biết nhất định chị bỏ qua, vì vậy tôi tìm chị hai nghĩ cách giúp tôi, Mục Giai , chị còn muốn biết cái gì?” Hình như Mục Giai Nhan muốn hết lần, thao thao bất tuyệt , “Tôi cho chị biết, tôi và Tả Trí Viễn bắt đầu qua lại rất lâu rồi.”

      “Lúc vừa mới qua lại tôi vẫn xác định hai người các chị có phải ở cùng chỗ hay , sau đó Tả Trí Viễn lại tự thừa nhận với tôi, ta còn cố ý kéo chị tới hôn trước mặt tôi, muốn có được tin tưởng của tôi, Mục Giai , người đàn ông sáu năm, từ trước đến nay ta chưa từng chị dù chỉ chút!” Mục Giai Nhan nở nụ cười quỷ dị, dường như trả thù Mục Giai niềm vui sướng.

      Sắc mặt Mục Giai đổi, nhưng mặt hoàn toàn là ý cười, “Tôi biết từ lâu rồi, tôi cũng ta. Người tôi là Quyền Thiệu Viêm, loại người cặn bã như Tả Trí Viễn rất xứng với . yên tâm, lâu đâu, tôi cho theo .”

      Chẳng qua, càng hận Tả Trí Viễn hơn, muốn Tả Trí Viễn ngã từ vị trí cao nhất xuống vị
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 77: Rất ngôn tình, rất lãng mạn

      Edit: kimphuong172839

      Mục Giai rất nhanh đoán được Quyền Thiệu Viêm rốt cuộc suy nghĩ gì.

      " hoài nghi người đó là chị hai?" Mục Giai cau mày hỏi.

      Quyền Thiệu Viêm gật đầu cái: "Theo tình huống lúc ấy của Ngô Oánh Oánh, tầm mắt phía trước của ta sớm mơ hồ, lúc đó ta thể nào khẳng định người ở phía trước là Mục Giai Nhan."

      Mục Giai và Mục Giai Nhan cũng chỉ có ba bốn phần giống nhau mà thôi, hơn nữa, hôm đó quần áo Mục Giai mặc cũng phải là phong cách Mục Giai Nhan thích. Người bình thường căn bản là rất khó liên hệ hai người này với nhau.

      Mục Giai nhìn video trước mặt mình, trong video, người phụ nữ kia quay đầu, hình như là mở miệng cái gì. Nhưng bởi vì khoảng cách trong camera hơi xa, Mục Giai thấy người nọ rốt cuộc cái gì. " hoài nghi là ta làm ám hiệu?"

      Mục Giai vừa , vừa phát tên của Mục Giai Nhan.

      Làm như vậy vài lần đột nhiên cảm thấy. . . . . . là có mấy phần giống.

      "Chị hai, chị. . . . . ." Mục Giai hít sâu hơi, giọng có chút khàn khàn. Người nhà đều chen lấn đối phó , có phải nên cảm thấy vinh hạnh hay , lại có lực hút cường đại như vậy.

      "Mặc kệ người trong video có phải Mục Giai Thu hay , Mục Giai Thu đối với em nhất định là có ý tốt, sau lưng ta còn có những người khác." Quyền Thiệu Viêm nhíu mày : "Trước nên rút dây động rừng. Nhưng mà, em cũng phải giữ khoảng cách với ta."

      "Biết rồi, quan hệ giữa em và Mục Giai Thu cũng thân thiết." Mục Giai núp ở trong ngực Quyền Thiệu Viêm hé mắt.

      "Gần đây, Mục Giai Thu có lẽ nghỉ đoạn thời gian." Quyền Thiệu Viêm : "Người phái giám thị ta báo rằng, sáng nay Mục Giai Thu ngồi máy bay trở về thành phố B."

      Vậy chờ , khi có động tĩnh gì.

      Lúc đó, Mục Giai Thu cảm thấy chuyện này êm xuôi, khó tránh khỏi vì mình núp sâu mà dương dương tự đắc (*), đến lúc đó ngày bí mật của chị ta bị bại lộ.

      (*): kiêu ngạo.

      Mục Giai đợi, đợi ngày Mục Giai Thu và người phía sau lưng chị ta bị vạch trần.

      Ngày hôm sau, lăn lộn đêm ở quán bar, ở trong nhà ngủ đến choáng váng đầu óc, Đổng Lê Triệu lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Quyền Thiệu Viêm.

      "Đổng Lê Triệu, Giai ấy nhắn tin cho cậu, cậu chưa trả lời?" Giọng của Quyền Thiệu Viêm nặng .

      Nhưng Đổng Lê Triệu lại cảm thấy. . . . . . hình như là Quyền Thiệu Viêm tức giận!

      Đổng Lê Triệu lập tức thức tỉnh.

      Tối hôm qua mơ hồ thấy điện thoại di động có tin nhắn chưa đọc, nhưng mà khi đó chơi rất thoải mái, nào có ở để ý những thứ này, sau đó lại uống quá nhiều, càng thêm đếm xỉa tới những thứ này.

      . . . . . . Tại sao Mục Giai lại gởi tin nhắn cho ! Có chuyện phải nên tìm chồng mình là Quyền Thiệu Viêm sao? Nếu Quyền Thiệu Viêm cũng giải quyết được, làm sao có thể giải quyết hả?

      Trong lòng Đổng Lê Triệu châm chọc, ngoài miệng giọng lại cố vui vẻ: "Đại ca à, cũng phải là hiểu em, gần đây vất vả công ty mới được nhàn rỗi chút, em mới nhân cơ hội này chuyến tới khuya. . ."

      Đổng Lê Triệu vò đầu bứt tai, biết nên giải thích làm sao.

      "Ít ngày trước, cậu cố tình chuốc say tôi?" Quyền Thiệu Viêm nhướng mày hỏi.

      Đổng Lê Triệu hộc máu.

      Đổng Lê Triệu nhìn điện thoại di động, hận thể đốt dây dẫn điện thoại di động, làm sao lại sinh ra kích động muốn dùng cái điện thoại đập chết Mục Giai đây? Lại , là Mục Giai để cho chuốc say đại ca. Chẳng lẽ Mục Giai giữ bí mật chuyện này với Quyền Thiệu Viêm sao? Chẳng lẽ chuyện này phải chỉ là bí mật giữa và Mục Giai thôi sao?

      "Đại ca, chuyện như vậy là chị dâu để cho em làm, cái này liên quan gì đến em." Đổng Lê Triệu tranh thủ thời gian thề với trời để biểu trung thành: “Đại ca, biết em bình thường coi trọng nhất là nghĩa khí, từ trước tới nay luôn là người em giúp bạn tiếc cả mạng sống. . . . . ."

      "Cậu thừa nhận cậu chuốc say tôi rồi hả?" Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm rất nghiêm túc, giống như là thương lượng quốc gia đại .

      Đổng Lê Triệu chột dạ rụt cổ cái, : "Đại ca, trọng điểm ở nơi này, phải tin tưởng em đối với tấm lòng son. . . . . ."

      Thế nào càng nghe càng quái dị? Quyền Thiệu Viêm nhíu mày: "Chuyện cậu chuốc say tôi, tôi so đo rồi."

      Đổng Lê Triệu thở phào nhõm, đại ca vẫn rất sáng suốt.

      "Nhưng về sau Mục Giai gì cậu nhất định phải làm theo." Giọng Quyền Thiệu Viêm nặng nhưng mang theo tia uy hiếp: "Nếu , chúng ta liền giải quyết chút toàn bộ nợ nần nhiều năm qua."

      . . . . . . Đại ca, chơi trọng sắc khinh bạn như vậy.

      Điện thoại còn chưa có cắt đứt, Đổng Lê Triệu lại nghe thấy đầu dây bên kia Mục Giai hỏi: "Lần này, chắc Đổng Lê Triệu đàng hoàng chứ?"

      "Yên tâm, nếu cậu ta nghe lời, có cách để cho cậu ta nhớ lâu." Quyền Thiệu Viêm rất là tự tin .

      Đổng Lê Triệu cảm thấy nghe được trong lời của Quyền Thiệu Viêm chút mùi vị chân chó.

      . . . . . . Cái này cũng gọi là trọng sắc khinh bạn rồi, cái này gọi là bởi vì người phụ nữ mà hại em mình đó đại ca! Nhưng mà đại ca lại lấy làm hổ thẹn, ngược lại giọng còn rất vinh hạnh, đây là muốn náo loạn sao?

      "Vậy em yên tâm rồi." Đôi mắt Mục Giai sáng lấp lánh, vùi đầu vào lồng ngực của Quyền Thiệu Viêm, thoải mái cọ xát hai cái mới với Quyền Thiệu Viêm: "Quyền Thiệu Viêm, đây chính là lần đầu tiên em làm bà mai, nhất định phải phối hợp với em."

      Hướng Tình và Hàn Tử Nghị, chính là trói cũng phải đem hai người kia trói đến cùng chiếc thuyền. . . . . . , cùng cái giường mới đúng.

      "Cũng chỉ có lúc cầu xin thái độ của em mới tốt chút." Quyền Thiệu Viêm cười ngắt cái mũi Mục Giai , trêu ghẹo .

      Mục Giai chớp mắt tỏ vẻ nghe hiểu Quyền Thiệu Viêm cái gì.

      "Hình như em chưa có tỉnh ngủ, em ngủ trước!" Mục Giai đắp chăn, tiếp tục ngủ.

      Quyền Thiệu Viêm mỉm cười nhìn Mục Giai chơi xấu, ôm Mục Giai vào trong ngực, thay Mục Giai sưởi ấm tay và chân.

      Hai người ở giường nằm trong chốc lát, sau đó Quyền Thiệu Viêm làm.

      Mục Giai mới gọi điện thoại cho Hướng Tình.

      Hướng Tình còn mơ mơ màng màng ngủ, giọng cũng lúc liền lúc đứt, "Giai hả, làm sao vậy? Tớ ngủ, cậu có chuyện gì gấp chờ chúng ta gặp mặt tán gẫu tiếp."

      " có việc gì lớn." Mục Giai : "Hướng Tình, Đổng Lê Triệu với tớ, hôm nay Hàn Tử Nghị ở khách sạn gặp minh tinh mới nổi nhé."

      "Hoàn toàn chính xác là phải chuyện gì lớn." Hướng Tình ngã đầu vào trong gối của mình: " ta gặp minh tinh còn thiếu sao?"

      "Chẳng lẽ loại chuyện như vậy nên ngăn cản sao?" Mục Giai đối với thái độ mặc kệ này của Hướng Tình tỏ vẻ cực kì lo lắng.

      Thói quen này của Hàn Tử Nghị nhất định phải cắt đứt.

      "A, lời của tớ ta nghe, nếu cậu gọi điện thoại thử chút?" Hướng Tình lại : "Thôi, còn bằng bảo Quyền thiếu gọi điện thoại , nhưng mà Quyền thiếu luôn luôn thích quản xem bọn họ làm khỉ gió gì, cậu có chắc Quyền thiếu gọi điện thoại?"

      biết chứ... Cho nên những việc riêng tư có liên quan tới Hàn Tử Nghị mới phải phiền toái Đổng Lê Triệu.

      Phải Hàn Tử Nghị bình thường ở đâu, làm cái gì, Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối là hỏi gì cũng biết. Cho nên, Mục Giai cũng có quá trông cậy vào Quyền Thiệu Viêm, chỉ nhờ Quyền Thiệu Viêm uy hiếp Đổng Lê Triệu giúp .

      "Ai gọi điện thoại?" Ánh sáng trong mắt Mục Giai càng sâu: "Chúng ta phá hư cuộc hẹn của Hàn Tử Nghị và kia nha."

      . . . . . . Phá hư? Xác định Hàn Tử Nghị vì vậy mà chán ghét hơn sao? Hướng Tình rất hoài nghi nhìn điện thoại di động của mình. nhớ trước kia thỉnh thoảng bắt gặp Hàn Tử Nghị và những người phụ nữ khác hẹn hò, cũng từng tiến lên ngăn cản rồi, nhưng ngăn cản xong, Hàn Tử Nghị lại càng chán ghét thêm.

      "Giai , có phải cậu chưa có tỉnh ngủ hay , chúng ta vẫn là ngủ ." Hướng Tình rất là lý trí ngăn cản hành động này của Mục Giai .

      tiếng sau, Hướng Tình bị Mục Giai tự mình xách từ nhà ra ngoài.

      Lúc gần , cha mẹ Hướng Tình vẫn còn rất lo lắng đối với đứa con lớn tuổi rồi vẫn chưa gả, hi vọng Mục Giai có thể giúp đỡ Hướng Tình tìm xem xung quanh có người đàn ông nào thích hợp Hướng Tình hay .

      Theo như cách của cha mẹ Hướng Tình, đó chính là cỡ nào bọn họ cũng đồng ý gả con ra ngoài hết. Chỉ cần con chịu gả, người ta chịu cưới.

      Mục Giai bày tỏ mặc dù độ khó khăn có chút cao, nhưng mà cố gắng hết sức hoàn thành.

      Hướng Tình rất kháng cự, dọc theo đường cũng cực độ phối hợp.

      Sau khi Hướng Tình lần thứ trăm lẻ tỏ vẻ tức giận, Mục Giai quyết định nhân đạo chút, an ủi Hướng Tình gần như sắp bùng nổ đến nơi: "Tại sao cậu muốn ?"

      "Nếu như Quyền Thiệu Viêm hẹn hò với người phụ nữ khác, cậu còn có thể vui mừng như vậy tham gia náo nhiệt sao?" Hướng Tình cố gắng khuyên nhủ.

      Mục Giai nghiêng đầu suy nghĩ chút: "Tớ từ trong nhà mang theo khẩu súng."

      Hướng Tình nâng trán.

      Mục Giai nhất định là theo Quyền Thiệu Viêm học xấu.

      "Giai , tại sao hôm nay cậu thích tham gia náo nhiệt như vậy?"

      Trước đó vài ngày, lúc bệnh viện thăm Mục Giai , Mục Giai còn mang dáng vẻ nửa chết nửa sống. Ngay cả khi thấy Quyền Thiệu Viêm, hai người đều là im lặng.

      Nhưng chỉ qua mấy ngày, quan hệ của hai người này lại tốt hơn cả trước kia. Hơn nữa, từ lúc Mục Giai kết hôn đến nay, Hướng Tình cảm thấy có gặp qua dáng vẻ vui mừng của Mục Giai như thế này.

      Mục Giai quay đầu nở nụ cười rực rỡ với Hướng Tình, cười xong : " tại tớ rất rảnh rỗi, đương nhiên là muốn giúp cậu và Hàn Tử Nghị nha."

      "Giai , cậu cần làm bánh ngọt rồi hả? Kể từ lúc cậu làm bánh ngọt cho Lễ Chúc Mừng của Đổng Lê Triệu, hầu như mọi tầng lớp toàn quốc đều tranh nhau mời cậu làm bánh ngọt, vì bọn họ làm vẻ vang." đối với việc bắt kẻ thông dâm như vậy có hứng thú chút nào!

      Hơn nữa, Mục Giai nên lấy cớ thân thể khó chịu mà làm.

      "Bây giờ còn chưa đến thời cơ." Mục Giai lắc đầu cái.

      vô tình biết được biện pháp làm bánh ngon, tổn thất của công ty còn. Mà Tả Trí Viễn bên kia cũng bắt đầu bể đầu sứt trán, phải đợi, chờ Tả Trí Viễn chủ động tra ra thân phận của chuyên gia làm bánh thần bí, lại lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đến tập đoàn của ta.

      Hướng Tình trợn trắng mắt, lười cứ việc thẳng thôi.

      Nửa túm nửa kéo, cuối cùng Hướng Tình cũng bị Mục Giai dẫn tới địa điểm ăn cơm.

      Về tình nào đó, Hàn Tử Nghị rất có phong độ.

      Thí dụ như , lúc hai người ăn cơm, Hàn Tử Nghị cũng tới trễ.

      Mặc dù trong miệng chống cự chuyện này, thế nhưng khi thấy Hàn Tử Nghị bị trễ, khóe miệng Hướng Tình vẫn là lóe lên nụ cười.

      Mục Giai và Hướng Tình núp ở trong ghế dài, hai người cũng lẳng lặng cầm quyển tạp chí, vừa uống trà sữa vừa nhìn sách. Nhưng thực tế, ánh mắt của hai người đều nhìn về phía người nữ minh tinh.

      Đó là minh tinh nổi tiếng gần đây nhất, có thể nổi như thế, trừ vận số và kỹ thuật diễn, Mục Giai thể thừa nhận nhan sắc của kia rất tinh xảo. Từng cái ngũ quan cũng tinh xảo, tổ hợp lại với nhau càng làm cho người khác ý loạn tình mê, biết đây là sản phẩm của bệnh viện thẩm mỹ nào, xinh đẹp xinh đẹp, nhưng mà lại như là cái vỏ rỗng có linh hồn, làm cho người ta nhớ được diện mạo của ta.

      Mục Giai nhìn Hướng Tình trước mặt, bỗng cảm thấy vẫn là Hướng Tình đẹp hơn chút.

      Thực đơn trong tay Thiệu Như Giai sớm bị giày xéo đến nhăn nhúm, từ lúc nổi tiếng đến giờ, vẫn là lần đầu tiên chờ người khác lâu như vậy. Ngày thường, dù là những nhân vật nổi tiếng kia thấy , ai nâng lên trời? Chỉ có Hàn Tử Nghị dám để chờ lâu như vậy.

      Lúc Hàn Tử Nghị tới, Hướng Tình tự nhiên bĩu môi.

      Hàn Tử Nghị dĩ nhiên thấy được động tĩnh bên này, hai tay Hàn Tử Nghị nhét vào túi, hề áy náy tới chỗ Thiệu Như Giai.

      Thấy Hàn Tử Nghị, trong lòng Thiệu Như Giai vui nhất thời liền tản mất. Dáng dấp của Hàn Tử Nghị so với các nam diễn viên nổi tiếng còn tốt hơn ba phần, hơn nữa, vóc người cao lớn, gương mặt tự tin, chỗ nào toả ra khí thế của người đàn ông trước mặt này.

      "Tớ phát ." Mục Giai chống cằm : "Thiệu Như Giai rất hài lòng bộ dáng của Hàn Tử Nghị."

      "Ý của cậu là nếu tớ muốn công chiếm Hàn Tử Nghị, tốt nhất mua trước chai axit sunfuric đặc tới?" Hướng Tình tiếp tục bĩu môi, miệng cũng sắp toét đến mang tai .

      ra. . . . . . là có chút hối hận mang theo chai axit sunfuric đặc tới đây.

      Thiệu Như Giai nhìn cái gì vậy, nhìn chằm chằm Hàn Tử Nghị với đôi mắt hoa si, nhất định phải moi con ngươi Thiệu Như Giai ra.

      Mục Giai nhìn sâu Hướng Tình: "Là đề nghị tốt, cậu có thể áp dụng thử. chừng sau khi Hàn Tử Nghị bị hủy dung, liền bám theo cậu thả."

      muốn tạt chính là những người phụ nữ dám can đảm quyến rũ Hàn Tử Nghị, chứ phải Hàn Tử Nghị.

      Hướng Tình nhìn cặp mắt sáng trông suốt của Mục Giai , rất lý trí ra những lời này, nếu ra, chắc là lại bị Mục Giai mắng có tiền đồ. Nếu có tiền đồ, cũng treo cổ ở cái gốc cây xiêu vẹo Hàn Tử Nghị này rồi.

      Hàn Tử Nghị rất khách khí ngồi ở bên cạnh Thiệu Như Giai.

      Thiệu Như Giai cũng làm dáng, : "Hàn thiếu, hôm nay tới là muộn, làm cho người ta chờ lâu."

      Gần đây Hàn Tử Nghị có chút phiền não, trong mấy tháng này, Hướng Tình giống như ngày trước luôn kề cận , là có chút kỳ quái.

      Ngày hôm qua, theo Đổng Lê Triệu đến hộp đêm, còn cố ý đăng những tấm hình ôm những người phụ nữ khác lên web. rất ít khi làm những chuyện này, ngay cả những người phụ nữ bình thường quen đều tới trêu ghẹo , vậy mà cũng thấy Hướng Tình tới bình luận.

      Hơn nữa, nghe Đổng Lê Triệu gần đây cha mẹ của Hướng Tình hình như là cho Hướng Tình xem mắt, Hướng Tình cũng nhiều lần, phải là coi trọng người đàn ông nào ?

      Nghĩ đến lần trước nghe thấy Hướng Tình thổ lộ với Đổng Lê Triệu, đột nhiên trước mặt Hàn Tử Nghị lại lên hình ảnh Hướng Tình tựa vào trong ngực Đổng Lê Triệu em .

      Sau đó tay Hướng Tình còn hết sức trêu đùa ở trước ngực Đổng Lê Triệu.

      Giống như bộ dáng bây giờ của Thiệu Như Giai ở trong ngực , Hàn Tử Nghị có chút phiền não, phát , tới gặp người phụ nữ này làm tâm trạng trở nên bết bát hơn.

      "Chúng ta như vậy gọi là bắt kẻ thông dâm." Hướng Tình chăm chú nhìn Mục Giai : "Cái này gọi là phương diện để cho tớ đau lòng."

      "Tớ đương nhiên có. . . . . ." Hai chữ ‘kế hoạch’ bị Mục Giai cắn răng nuốt vào trong bụng.

      Mục Giai dùng sức cắn chặt hàm răng, để ngừa ở trong quán cà phê an tĩnh này giọng của quá lớn làm mất mặt.

      "Hướng Tình, cậu là chó sao." Mục Giai nhìn dấu răng sâu cổ tay mình, chân mày khổ sở nhíu lại.

      "Có nạn cùng chịu." Hướng Tình ho tiếng, che giấu mặt lời xin lỗi.

      dùng bao nhiêu hơi sức nha, tại sao dấu răng cổ tay Mục Giai lại sâu như vậy đây? Hơn nữa, răng của còn bị xương cổ tay Mục Giai làm bị thương đó, Mục Giai là quá gầy, cũng biết Quyền Thiệu Viêm nuôi thế nào? Có phải khấu trừ tiền ăn của Mục Giai hay ?

      Bên này Mục Giai còn chưa lên tiếng, bên kia Hàn Tử Nghị lại phiền não đẩy ra Thiệu Như Giai.

      "Hàn thiếu." Thiệu Như Giai ngẩn người, uất ức : "Em làm sai chỗ nào sao?"

      Hàn Tử Nghị nhíu mày, mới vừa rồi đột nhiên cảm thấy từ nơi nào toát ra dòng phiền não: " có gì, tại tâm trạng được tốt lắm. Em ngoan ngoãn uống cà phê là được, đừng quấy rầy ."

      Thiệu Như Giai ngoan ngoãn gật đầu cái, hiểu lòng người : "Hàn thiếu, có việc gì phiền lòng có thể với người ta, mặc dù người ta thể thay giải ưu, nhưng mà người ta bảo đảm ngoan ngoãn nghe lời."

      "Gần đây Hàn Tử Nghị tiến bộ nha." Hướng Tình thần kỳ nhìn Hàn Tử Nghị đẩy ra Thiệu Như Giai dính vào người của ấy, lại : " phải ta ai đến cũng cự tuyệt sao."

      Mục Giai cũng cười cười, giống như là phát vùng đất mới với Hướng Tình: "Hướng Tình, tớ cảm thấy kế hoạch thờ ơ lạnh nhạt của chúng ta với Hàn Tử Nghị rất được, tớ nghĩ, hôm nào cậu tìm mấy người đàn ông xem mắt , tốt nhất nên thân mật chút, cậu hiểu ý của tớ chứ?"

      "Tớ mới cần cùng những người đàn ông khác làm động tác thân mật đấy." Hướng Tình chợt lắc đầu.

      cũng khốn kiếp giống như Hàn Tử Nghị.

      "Hơn nữa, tại tớ ghét nhất xem mắt." Hướng Tình xong liền oán trách nhìn Mục Giai .

      Lần trước xem mắt gặp phải người tự cao tự đại, làm cho muốn quất ta cái tát.

      đến trễ còn xin lỗi, phẩm chất này khẳng định tốt giống Hàn Tử Nghị. Nhưng Hàn Tử Nghị, người ta tối thiểu còn có diện mạo tốt, còn chiều cao người đàn ông kia tới mét bảy , còn dám ghét bỏ chiều cao mét bảy của quá thấp. Còn chiều cao của người con lý tưởng của ta là từ 1m75 trở lên.

      vốn muốn lật cái bàn bỏ , nhưng người đàn ông kia lại còn rất tự đại , mặc dù dáng dấp của chẳng có gì đặc sắc, phải gu thẩm mỹ của ta, ta cũng vừa ý, nhưng mà ta vẫn có thể cố chấp nhận.

      tình nguyện coi chừng người hoa tâm như Hàn Tử Nghị cả đời cũng muốn sống chung với người đàn ông như vậy. Cuối cùng Hướng Tình cũng lật cái bàn bỏ . Ngày hôm sau người đàn ông ghê tởm ấy còn khắp nơi có giáo dục, biết lễ phép, bất cứ cái gì có thể bôi đen , người đàn ông kia tất cả đều lần.

      Nhưng tới mấy ngày sau, nghe bạn bè người đàn ông kia biết bị người nào thu thập. Hướng Tình sâu cảm thấy ta nhất định là bởi vì đáng đánh đòn mới bị người ta trừng trị.

      Hướng Tình thẳng tính có lúc là khiến người ta khóc ra nước mắt. Chuyện đơn giản như vậy, nhất định chính là hạ bút thành văn, nhưng Hướng Tình chính là có chết cũng chịu làm.

      Mục Giai chợt vỗ vỗ đầu Hướng Tình, : "Cậu phải là có rất nhiều em sao? Gọi bọn họ ra ngoài ăn bữa cơm. Đến lúc đó tớ liền mang theo Hàn Tử Nghị vây xem, chuyện này có thể ."

      từng thấy em của Hướng Tình, bọn họ quả thực xem Hướng Tình là con mà. Vì là em nên bọn họ sống chung dĩ nhiên là có bao nhiêu kiêng kỵ, nhưng người ở bên ngoài xem là có chút thân mật.

      "Cái này cũng được, chúng ta vừa vặn lâu có tụ tập." Hướng Tình vừa vừa do dự liếc nhìn Mục Giai : "Nhưng mà cậu muốn ? Tớ sợ Quyền thiếu biết tớ dẫn cậu gặp những người đàn ông khác giận dữ giết chết tớ."

      "Tớ cũng phải là xem mắt, cậu sợ cái gì?" Lúc này Mục Giai còn chưa có ý thức được mức độ độc chiếm của đàn ông mạnh đến trình độ nào.

      Mà Hướng Tình hiển nhiên còn chưa đủ hiểu Quyền Thiệu Viêm, vì vậy cũng vui mừng gật đầu cái, hai người liền vui thích quyết định việc khiến Quyền Thiệu Viêm phải sốt ruột.

      Hướng Tình chuyện, đột nhiên có người đàn ông xông vào.

      người mặc áo ngủ, quần jean rộng thùng thình, chân mang đôi giày chơi bóng màu trắng, chỉ tiếc, giày có chút dơ bẩn, hiển nhiên chủ nhân của nó cũng thèm để ý những thứ này, cho nên, cũng có rửa sạch.

      "Đây là tới tìm ai hay sao?" Hướng Tình kỳ quái hỏi.

      Người này ăn mặc ràng phù hợp với quán cà phê sang trọng này: " phải là quý bà nào đó bao dưỡng tiểu tình nhân tìm tới chứ?"

      Hướng Tình ác ý suy đoán, bộ dáng và vóc người của người đàn ông này nhìn cũng rất được.

      Quần áo bên ngoài của người đàn ông kia mở rộng ra, bên trong chỉ mặc cái áo T-shirt bó sát người, cái áo T-shirt này đem cơ bắp người ta hoàn toàn hiển lộ ra. Có ít quý bà thích loại đàn ông cơ bắp này đấy.

      "Nhưng bảo vệ quán cà phê tại sao lại để người đàn ông này tiến vào nhỉ?" Hướng Tình cảm thấy khó hiểu.

      Mục Giai có giải thích, với Hướng Tình: "Cậu xem diễn là tốt rồi."

      Người đàn ông kia trực tiếp về phía bàn của Hàn Tử Nghị.

      Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, mặc dù trong lòng Hàn Tử Nghị có chút cảm thấy kỳ cục, phiền não và mất tự nhiên. Nhưng ‘giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’, ngồi lâu, cộng thêm Thiệu Như Giai ra sức quyến rũ, Hàn Tử Nghị dĩ nhiên là tâm viên ý mãn(*), tay kia sớm thành rồi.

      (*): vui lòng, thoã mãn.

      Người đàn ông kia liếc mắt liền thấy được Thiệu Như Giai yếu đuối tựa vào trong ngực Hàn Tử Nghị, ánh mắt quyến rũ đưa tình, tự nhiên cũng nhìn thấy Hàn Tử Nghị đàng hoàng dạo chơi ở người Thiệu Như Giai, khắp nơi đốt lửa, làm Thiệu Như Giai đỏ mặt tới tận mang tai.

      Người đàn ông kia bước hai ba bước tới, quyền trực tiếp đánh Hàn Tử Nghị ngã ở mặt đất.

      Lúc này, Hướng Tình liền đứng lên nhưng rồi lại bị Mục Giai liều mạng áp trở về chỗ ngồi.

      Đơn giản, tại chú ý của mọi người đều đặt ở Hàn Tử Nghị và người đàn ông kia. Trong quán cà phê cũng thiếu những người có lòng hiếu kỳ để ý hình tượng đứng lên quan sát chuyện này.

      "Hàn Tử Nghị bị đánh! Tớ muốn giúp ấy." Hướng Tình lo lắng nhìn Mục Giai : "Mục Giai , cậu làm gì thế? Mau buông tớ ra."

      "Có bảo vệ rồi, cậu gấp cái gì? Hơn nữa, Hàn Tử Nghị cũng luyện qua võ, ta cũng thảm hại đâu." Mục Giai ấn Hướng Tình ngồi xuống, chỉ tiếc rèn sắt thành thép với Hướng Tình: "Còn chưa xem hiểu sao? Người đàn ông này có thể thuận lợi như vậy vào quán cà phê đều là do tớ động tay động chân."

      "Cậu?!" Chân mày Hướng Tình nhíu lại, ngạc nhiên nhìn Mục Giai .

      Mục Giai nhịn được lại vỗ Hướng Tình cái dữ dội, Hướng Tình là ngốc, làm cho người ta nhịn được muốn đánh . . . . . .

      "Đợi lát nữa Hàn Tử Nghị bị thương, chúng ta lại mang ta bệnh viện. Đến lúc đó cậu nhìn ánh mắt của tớ mà hành động, biết ?" Mục Giai với Hướng Tình.

      Hướng Tình vẫn có suy nghĩ muốn giúp Hàn Tử Nghị.

      Nhưng Mục Giai khẳng định như vậy, để cho cảm thấy rất có đạo lý, . . . . . . Vẫn là nghe theo Mục Giai . Dù sao Hàn Tử Nghị, tên kia da dày thịt béo, chịu đánh được!

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt Hướng Tình nhìn Hàn Tử Nghị vẫn mang theo vài phần lo lắng.

      Còn trong đôi mắt Mục Giai là tràn đầy niềm vui thú khi xem trò vui, hả hê còn có hả giận. Ai bảo Hàn Tử Nghị bình thường phong lưu như vậy, đáng đời!

      Nhìn Hàn Tử Nghị bị đánh té xuống đất, Thiệu Như Giai nhất thời liền luống cuống, nhìn người tới, Thiệu Như Giai tức giận giậm chân: "Lâm Tân Thành, có bệnh sao, nhanh ra ngoài!"

      "Như Giai, thằng nhóc này lại dám giở trò với em, chờ giáo huấn xong, chúng ta liền ." Lâm Tân Thành xong lại ra quả đấm về phía Hàn Tử Nghị.

      Lần này Hàn Tử Nghị sớm có chuẩn bị, dĩ nhiên là dễ dàng trúng chiêu, tay ngăn cản quả đấm của Lâm Tân Thành, chân bén nhọn đá Lâm Tân Thành, vừa đánh, Hàn Tử Nghị vừa hỏi: "Mày là người nào?"

      "Người nào?" Lâm Tân Thành là huấn luyện viên quyền , mặc dù Hàn Tử Nghị thế tới hung hăng, nhưng Lâm Tân Thành vẫn nhàng tiếp được, sau đó với Hàn Tử Nghị: "Mày khi dễ người phụ nữ của tao còn có mặt mũi hỏi tao là ai?"

      Hàn Tử Nghị nghĩ đời này có lẽ chỉ khi dễ có Hướng Tình.

      Hàn Tử Nghị nghĩ tới đầu tiên chính là Hướng Tình: "Mày là bạn trai Hướng Tình?"

      Hàn Tử Nghị vừa như thế, thế công nhất thời liền nhanh hơn ít.

      "Tớ hình như nghe được Hàn Tử Nghị tên của cậu?" Mục Giai xác định , chỗ ngồi của bọn họ cách Hàn Tử Nghị rất xa, lúc này quán cà phê lại huyên náo, Mục Giai có chút khó mà phân biệt.

      Hướng Tình trả lời Mục Giai , tất cả tinh thần của đều đặt ở người của Hàn Tử Nghị.

      Lâm Tân Thành ngẩn người, : "Cái tên bại hoại này lại khi dễ qua những người phụ nữ khác."

      Thế công của Lâm Tân Thành cũng mãnh liệt rất nhiều, cảm giác như là muốn thay trời hành đạo.

      Thiệu Như Giai vừa nhìn tình huống đúng, vội vàng đứng giữa Lâm Tân Thành và Hàn Tử Nghị.

      Lâm Tân Thành mới vừa nhìn người trước mặt mình vội vàng thu hồi quả đấm, mặc dù Hàn Tử Nghị cũng muốn thu tay lại, nhưng thế công của còn kịp điều chỉnh nữa, vậy nên Thiệu Như Giai bị Hàn Tử Nghị đánh quyền liền trực tiếp ngã ở mặt đất, quyền này trúng ngay giữa lỗ mũi, rất nhanh khiến mũi Thiệu Như Giai xiêu vẹo bên, máu tươi từ trong lỗ mũi chảy xuống, nhuốm đỏ tấm thảm lông dê cao cấp.

      Bên cạnh có ít quý bà cũng bật cười.

      Mũi của này cao như vậy ra là chỉnh sửa mà ra.

      Lâm Tân Thành vừa nhìn hình dạng của Thiệu Như Giai, nhất thời càng nổi giận hơn, để ý Thiệu Như Giai khuyên can, quơ múa quả đấm, cùng Hàn Tử Nghị triền đấu ở chỗ: "Người phụ nữ của tao, mày cũng dám đánh?"

      "Thiệu Như Giai có bạn trai?" Ban đầu lúc ta liên lạc , trước mắt người bầu
      http://***************.com/downloads/posts/3193704.png
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :