1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 72.2:

      Edit: kimphuong172839

      Cơ U Tứ và Cơ U Vũ mới vừa thăm bệnh xong, lúc ra phòng bệnh nhìn thấy y tá vội vàng cầm băng gạc và cây kéo cần cho giải phẫu về phía ngược lại.

      Cơ U Tứ đưa chân cản lại, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

      y tá này vốn có nghĩ đến có người ngăn cản mình, trực tiếp ngã chổng vó mặt đất, nhưng ngẩng đầu nhìn lên thấy Cơ U Tứ, y tá muốn khóc cũng dám khóc, chỉ có thể cung kính : "Phu nhân của Quyền thiếu vào phòng cấp cứu, tôi phải đưa băng gạc."

      Nhưng… Băng gạc cũng bị bẩn…

      "À." Cơ U Tứ bình tĩnh thu chân về, nhìn y tá vẫn còn nằm sát đất, trong giọng mang theo vài phần thờ ơ, khiển trách: "Vậy bây giờ còn lấy vài miếng băng gạc sạch , lại ngẩn ngừơi ở chỗ này làm cái gì?"

      Làm cái gì? Còn phải là bị làm vấp té?

      Y tá dám nhiều lời, vội đứng lên, cúi đầu, gấp gáp chạy về phía ngược lại. Nhưng lần này y tá thông minh hơn, trốn thoát Cơ U Tứ đưa chân ra cản lần nữa.

      " thú vị." Cơ U Tứ thu hồi chân, tới bên cạnh Cơ U Vũ : " sao?"

      "Có phải là em làm hay ?" Cơ U Vũ hỏi.

      Cơ U Tứ khó hiểu.

      Cơ U Vũ chăm chú nhìn Cơ U Tứ, lại : "Mục Giai vào phòng cấp cứu, có phải là em làm hay ?"

      Mới vừa rồi Cơ U Tứ muốn vệ sinh, liền ra phòng bệnh. Nhưng đợi lúc Cơ U Tứ trở lại, quần áo của ta có chút xốc xếch, Cơ U Vũ biết là vệ sinh còn cần cởi áo.

      Hơn nữa, cho dù giống như Cơ U Tứ giải thích, rằng ta tranh thủ cùng y tá xinh đẹp ở trong nhà vệ sinh hẹn hò, cũng cảm thấy có y tá nào có lá gan tát Cơ U Tứ cái tát.

      Vẻ mặt Cơ U Tứ thay đổi, nhưng khóe mắt thoáng châm chọc: "Cơ U Vũ, nhiều năm như vậy tôi cũng thấy có hứng thú với người phụ nữ nào, ra là chuyên phụ nữ có chồng, khẩu vị nặng hơn tôi nhiều."

      Sắc mặt Cơ U Vũ trầm xuống: "Cơ U Tứ, mâu thuẫn của mày và Quyền Thiệu Viêm lại liên luỵ đến người phụ nữ vô tội, mày hành động như vậy còn là đàn ông ?"

      "A, mơ ước vợ của người khác là hành động nên có của đàn ông? Cơ U Vũ, tôi được tăng kiến thức." Cơ U Tứ nhìn y tá cúi đầu ngang qua lại tranh thủ đá lông nheo với .

      Y tá hoảng sợ, thiếu chút nữa lại ném cái khay trong tay .

      Mặt đỏ lên, y tá giống như là con thỏ bị sợ hãi, chạy như bay ra ngoài.

      Cơ U Vũ chuyện với Cơ U Tứ nữa, chỉ cau mày đuổi theo y tá.

      Cơ U Tứ cũng xa gần sau lưng Cơ U Vũ.

      Quả nhiên là con mèo hoang rất hấp dẫn người khác. Có thể làm cho loại người như Cơ U Vũ cũng biết động lòng, công lực thâm hậu.

      "Tại sao bây giờ mới đến?" Lúc thấy y tá, trưởng y tá đổ ập xuống giáo huấn: " nhiều năm như vậy, tại sao làm việc còn lanh lợi?"

      biết người nằm bên trong này thể đắc tội sao?

      Y tá mới vừa muốn giải thích nhìn thấy phía sau khúc quanh, Cơ U Tứ chậm rãi tới, y tá đảo mắt, khẩn trương cúi đầu, dám nữa.

      Trưởng y tá cũng ngẩn người, Cơ U Tứ, tại sao vị thần này lại tới nơi này?

      Ngẫm lại, Mục Giai nằm trong phòng bệnh, quan hệ giữa chồng ấy và Cơ U Tứ, trưởng y tá bỗng cảm thấy đau cả đầu, trưởng y tá bảo y tá: " vào phòng cấp cứu trước ."

      "Nơi này như thế nào?" Cơ U Vũ hỏi.

      "Tử cung co thắt mạnh dẫn đến xuất huyết, bác sĩ vẫn còn trị liệu." Trưởng y tá vừa thấy Cơ U Vũ hỏi, liền nhõm ít.

      " xảy ra chuyện chứ?" Cơ U Vũ có chút bận tâm.

      " có gì đáng ngại, chỉ là bệnh nhân đau đớn chút." Trưởng y tá . Bởi vì sớm được đưa vào phòng cấp cứu, có lẽ có vấn đề lớn, nhưng chảy nhiều máu như vậy đau đớn là khó tránh khỏi.

      Cơ U Vũ có hỏi nhiều nữa, còn có chút lo lắng Cơ U Tứ lại ra những lời biết nặng .

      Cơ U Tứ nhìn vào cửa chính phòng cấp cứu, nhún vai cái, liền rời .

      Trước kia tại sao có ở thành phố A phát người phụ nữ thú vị như vậy?

      Chẳng bao lâu cửa phòng cấp cứu mở ra, Mục Giai hôn mê được đưa ra.

      Chờ Cơ U Tứ và Cơ U Vũ , trưởng y tá mới lại mặt ủ mày ê cầm điện thoại bệnh viện suy nghĩ, rốt cuộc muốn thông báo cho người nào! Kết cục của người thông báo đều là bị chửi đến còn mặt mũi…

      Hay để cho y tá đến đây , trưởng y tá nhìn vào bên trong phòng cấp cứu, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân chỉ giờ!

      Trong tầng hầm.

      Say rượu Ngô Oánh Oánh sớm tỉnh, chỉ tiếc từ lúc biết bị nhốt riêng vào căn phòng tối tăm, hơn nữa, biết hại nhiều người như vậy, đặc biệt là còn hại đứa trong bụng Mục Giai , tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết, Ngô Oánh Oánh cũng có chút hoá điên.

      Nhưng dù nửa điên nửa khùng cũng phải ràng mọi chuyện.

      Tra hỏi đêm, rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm cũng lấy được toàn bộ khẩu cung.

      Tưởng người băng qua đường là Mục Giai Nhan, cho nên liền lái xe đụng vào sao?

      Mục Giai Nhan còn muốn giá họa cho Mục Giai ?

      ra tay đối phó Mục Giai Nhan cũng chỉ là nể mặt Mục Uẩn Ngạo, sớm biết như vậy, lần đầu tiên lúc Giai thích Mục Giai Nhan, nên dứt khoát xử lý Mục Giai Nhan.

      "Thủ trưởng." Lưu Duệ cẩn thận : "Tiểu thư Mục Giai Nhan gọi."

      Quyền Thiệu Viêm xoa xoa cái trán, trong mắt ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng: "Nhận."

      " rể." giọng Mục Giai Nhan vẫn mềm mại như cũ, giống như gió vừa thổi bay, làm cho người ta nhịn được muốn sinh lòng bảo vệ.

      Nhưng ánh mắt Quyền Thiệu Viêm lại càng thêm lạnh lẽo.

      " rể, tại chị ba như thế nào rồi?" Mục Giai Nhan tâm thần thấp thỏm mà hỏi.

      Gần đây ông nội cũng quá để ý đến , về nhà ông liền nhốt mình trong phòng.

      và chị hai cũng bị cấm cho đến bệnh viện quấy rầy Mục Giai .

      "Kết quả tra hỏi Ngô Oánh Oánh có." Quyền Thiệu Viêm hỏi đằng, trả lời
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 73: Em

      Edit: kimphuong172839

      Nhìn Quyền Thiệu Viêm xoay người ra phòng bệnh, Mục Giai khẩn trương ngồi thẳng người, giọng mang theo uất ức : "Quyền Thiệu Viêm, em đau bụng."

      Cơ thể Quyền Thiệu Viêm cứng đờ, trong lòng nháy mắt mềm mại xuống.

      Nhưng nét mặt Quyền Thiệu Viêm vẫn có thay đổi.

      Thấy Quyền Thiệu Viêm quay trở lại, tâm tình Mục Giai hơi khá hơn chút. Quyền Thiệu Viêm cũng tức giận như vậy tưởng vẫn còn rất tức giận.

      Quyền Thiệu Viêm trực tiếp bấm điện thoại đầu giường Mục Giai , kêu y tá đem băng gạc và thuốc trị thương tới đây, còn bảo y tá mang luôn thuốc giảm đau đến.

      "Gần đây, cơ thể cảm giác như thế nào?" Quyền Thiệu Viêm hỏi.

      Mục Giai lắc lắc đầu : " tốt, hơn nữa, Cơ U Tứ lại xuống tay rất nặng, đè ép bụng của em, vậy nên càng được tốt."

      Quan trọng nhất là, Quyền Thiệu Viêm cũng tới bệnh viện thăm .

      Ngay cả em của đều tới, nhưng Quyền Thiệu Viêm vẫn là đến.

      Mục Giai dứt lời, liền khao khát nhìn Quyền Thiệu Viêm.

      Nhưng Quyền Thiệu Viêm chỉ là nhận lấy thuốc do y tá đưa tới, cẩn thận thoa lên cổ tay Mục Giai , lại quấn tầng băng gạt sau đó mới : "Sau này Cơ U Tứ tái xuất nữa, em hãy yên tâm . còn có số việc, trước đây."

      Quyền Thiệu Viêm vẫn có ý định ở lại với ?

      Mục Giai cắn cắn môi, có lên tiếng, Quyền Thiệu Viêm căn bản là tính toán tha thứ cho sao?

      Nhưng đều nỗ lực như vậy, chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm nghe hiểu từng câu từng chữ của đều ý mong muốn Quyền Thiệu Viêm tới bệnh viện thăm sao? tức giận là vì chuyện của Chân Phó Dương hay là bởi vì chuyện đứa ?

      Mục Giai nhìn Quyền Thiệu Viêm từ từ đóng lại cửa phòng bệnh, sắc mặt từng tầng từng tầng buồn bã xuống.

      mặt vốn cũng có huyết sắc, xem ra càng giống như phủ thêm tầng tuyết trắng. Ánh mắt mang theo tức giận, mơ hồ lộ ra mấy phần khí trầm lặng .

      Quyền Thiệu Viêm đây là tính toán để ý đến sao?

      Cơ thể Mục Giai cuộn lên, vùi đầu vào trong chăn, muốn khóc lại khóc ra nước mắt.

      còn phải giải thích thế nào?

      Quan hệ của và Chân Phó Dương cũng sớm với Quyền Thiệu Viêm, đứa trong bụng… Người áy náy nhất chính là , buổi tối lúc nằm mơ thậm chí nhìn thấy đứa bé kia khó chịu kêu đau với .

      Ngay tại mấy ngày trước, vẫn còn vì nghe được đứa bé máy thai mà cao hứng, nhưng bây giờ lại vĩnh viễn cùng đứa trẻ của mình tạm biệt.

      Nếu như Quyền Thiệu Viêm là bởi vì chuyện đứa trẻ mà hành hạ ... Mục Giai vùi mình ở trong chăn, cơ thể đột nhiên trận lại trận rét run.

      Lúc tối, nhà họ Cơ lại xảy ra chuyện.

      Khóe môi luôn treo nụ cười của Cơ U Tứ rốt cuộc mím lại thành đường thẳng tắp.

      " hai, bây giờ là gan lớn rồi." Mắt Cơ U Tứ khẽ nheo lại, con ngươi màu hổ phách bởi vì tức giận mà nhanh chóng biến thành màu đen, nhưng màu đen kia cũng đồng nhất, ngược lại giống những sợi tơ tụ tập thành màu đen hiểm độc, lộ ra mùi vị kỳ lạ.

      "Cơ U Tứ, chuyện hôm nay em công kích Mục Giai , Quyền Thiếu biết." Vẻ mặt Cơ U Vũ có bất kỳ biến hóa, nghiêm túc : " bằng em ra nước ngoài tạm thời tránh đoạn thời gian, như vậy đối với chúng ta và Cơ gia đều tốt."

      "Quyền Thiệu Viêm?" Khóe miệng Cơ U Tứ lại tà tà nâng lên nụ cười, khóe mắt đuôi mày đều giơ lên, cố tình trong ánh mắt kia hiểm độc cũng là càng ngày càng đậm: "Cơ U Vũ, sợ là bởi vì tôi đả thương Mục Giai mới tức giận ?"

      " tại Mục Giai mới vừa sinh non, tôi nghĩ chính là muốn phá hư tình cảm vợ chồng của ta và Quyền Thiệu Viêm." Cơ U Vũ cũng hào phóng thừa nhận: "Hơn nữa, vào chiều hôm nay, và ba mẹ đều hẹn mà cùng bị tổn thất, nghĩ em mới là người bị công kích lợi hại nhất, đây đều là người nào làm, nghĩ cần nghi ngờ."

      Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, làm cho toàn bộ nhà họ Cơ thất thế, trừ Quyền Thiệu Viêm ra còn ai có cái khả năng này?

      Vẻ mặt Cơ U Vũ trầm tĩnh, hợp tình hợp lý phân tích : "Huống hồ, đây còn là dưới tình huống Quyền Thiệu Viêm bị chuyện nhà họ Ngô và vợ ta vướng tay vướng chân, khi Quyền Thiệu Viêm xử lý sạch chuyện nhà họ Ngô, toàn lực đối phó chúng ta, em nghĩ Cơ gia phải gánh chịu tổn thất lớn dường nào, khẳng định trong lòng em hiểu ."

      " nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ ràng thực lực của tôi?" Cơ U Tứ hơi nhíu mày: " chớ vì muốn lấy lòng người đàn bà có chồng mà xen vào chuyện của tôi, còn nghe đến hào hùng như vậy. Vì nhà họ Cơ? Nhà họ Cơ nếu là dựa vào sớm sụp đổ. Nếu phải là tôi chống, cái nhà họ Cơ này có thể được như tại sao."

      "Em cũng họ Cơ." Cơ U Vũ cường điệu, vẻ mặt có chút gợn sóng nào.

      Rất dễ nhận thấy, cãi vả như vậy giữa hai em là chuyện thường xuyên xảy ra.

      "Còn nữa, người phụ nữ của em, Thịnh Liễu Huyên từng cố gắng hạ độc Mục Giai , nguyên nhân ." Cơ U Vũ . Nếu Cơ U Tứ muốn , vậy hãy xử lý cho xong toàn bộ những chuyện này rồi .

      Cơ U Vũ cũng từng hỏi người phụ nữ kia tại sao phải hạ độc Mục Giai , nhưng mà người phụ nữ này bị Cơ U Tứ làm hư rồi, chịu cho sắc mặt tốt, lỗ mũi hướng lên trời bỏ luôn.

      Cơ U Vũ cũng nhún nhường, muốn cùng người phụ nữ so đo quá nhiều, liền còn hỏi tới.

      "Cậu chủ, nên ." Vệ sĩ cắt đứt cuộc đối thoại của Cơ U Tứ và Cơ U Vũ.

      Hành lý Cơ U Tứ sớm chuẩn bị xong, vệ sĩ tay xách hành lý : "Cậu chủ, ông chủ bên kia quá mức nguy hiểm, để cho em theo cậu."

      Danh nghĩa là theo, thực ra là theo dõi.

      Ông già kia đúng là tin lời Cơ U Vũ, cảm thấy làm loạn. Lại có thể phái vệ sĩ đắc lực nhất bên cạnh ông ta theo dõi , là để mắt .

      "Biết." Cơ U Tứ chậm rãi đáp tiếng, mới lại quay đầu ánh mắt hung ác nhìn Cơ U Vũ, mặt cười lúm đồng tiền càng thêm quỷ dị.

      "Yên tâm , hai." Trong giọng Cơ U Tứ mang theo vài phần vui vẻ, vài phần quỷ dị, thanh kia giống như mang theo vài phần chất dính, ở trong khí lâu xua được: "Người phụ nữ của em xuống tay với Mục Giai . Em còn có ở trước mặt chiếm được Mục Giai , em thế nào cam lòng để cho Mục Giai chết đây? Nếu Mục Giai còn sống phát huy giá trị cao nhất phải hay ?"

      Cơ U Tứ giống như là phát ra việc gì hay : "Chờ lúc em chiếm được Mục Giai , người phụ nữ, vừa hành hạ được và Quyền Thiệu Viêm, lại lấy lòng em, đúng là hòn đá hạ ba con chim phải hay ?"

      Cơ U Tứ miễn cưỡng vừa về phía trước vừa : " hai, em thích phụ nữ đầy đặn, Mục Giai là quá gầy, nhớ giúp em nuôi ấy cho béo chút, chờ sau khi em trở lại vừa đúng lúc hưởng dụng."

      Vẻ mặt Cơ U Vũ từ đầu tới đuôi cũng có thay đổi.

      Từ khi Cơ U Tứ mạnh hơn , chỉ cần có cơ hội, Cơ U Tứ cũng hung hăng giẫm ở dưới chân, có chút nào cho cơ hội xoay mình. Cả thành phố A mọi người đều biết , mặc dù Cơ U Tứ là em trai của nhưng ở trong nhà họ Cơ, người có quyền lên tiếng đều chỉ có Cơ U Tứ, phải bất luận kẻ nào khác.

      Thậm chí ngay cả ba của đều phải!

      Cơ U Vũ nhớ lúc sinh nhật mười tám tuổi, ba của từng với , sau này muốn giao nhà họ Cơ cho Cơ U Tứ . Muốn bình thường để ý Cơ U Tứ, chỉ có ở dưới hướng dẫn của Cơ U Tứ nhà họ Cơ mới có thể ở thành phố A có đất đặt chân.

      Cho nên tới bây giờ cũng tranh giành với Cơ U Tứ, vốn phải là người có dã tâm.

      Hơn nữa, Cơ U Tứ chê cười, cũng sớm thành thói quen. Cho nên, trong lòng hề có bất kỳ gợn sóng.

      Ở xung quanh , bọn người làm hoặc đồng tình, hoặc hả hê, hoặc ánh mắt giễu cợt, Cơ U Vũ bình tĩnh xoay người qua, tới gian phòng của mình. Chờ đến lúc xe khuất, Cơ U Vũ mới yên lòng, mặt hơi lộ ra cái mỉm cười.

      Đơn giản, nhiều năm như vậy đều biểu tốt. Vì vậy cho tới bây giờ ba cũng có hoài nghi , cho nên mới thuận lợi đuổi Cơ U Tứ, có Cơ U Tứ, cuộc sống Mục Giai khá hơn chút.

      Dù sao, Cơ U Tứ, tên này từ trước tới nay luôn là người chỉ sợ thiên hạ loạn.

      Hơn nữa, rất ràng Cơ U Tứ là coi trọng Mục Giai , có người phụ nữ nào có thể được hạnh phúc khi ở bên cạnh Cơ U Tứ. Cơ U Tứ, người này từ trước tới nay luôn là người chỉ thích chơi đùa, căn bản lòng.

      nhìn ra được Mục Giai và Quyền Thiệu Viêm có tình cảm với nhau, hai người họ vốn là vợ chồng, hi vọng bọn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 73.2:

      Rất ràng, Hướng Tình thấy từng lớp phấn gương mặt người phụ nữ kia rơi lưng ghế dựa.

      Hướng Tình ghé sát vào mặt người phụ nữ kia, cùng với người phụ nữ đó mắt to trừng mắt hồi lâu mới , “Dựa vào sổ tay tán mà phân tích, khóe mắt có nhiều nếp nhăn, xuất bọng mắt, mặt đánh phấn quá dày hơn nữa chất lượng đồ trang điểm quá kém, có dấu hiệu lão hóa, dán lông mi rất giả, đều dính lại với nhau, màu da gương mặt và cổ khác biệt quá lớn, nếp nhăn ở gáy quá nặng, mu bàn tay thô ráp, tổng hợp các phân tích lại, tuổi của cũng phải……”

      Hướng Tình vắt hết óc nghĩ, “Hẳn là ở trong khoảng nào đó, trong sổ tay ấy có viết, hẳn là trong khoảng bốn mươi năm mươi gì đó, có lẽ…… Hơn năm mươi, đúng, đúng……”

      Hình như người phụ nữ kia cảm thấy sức chiến đấu của hai bên trong xe quá mạnh mẽ, trực tiếp quay đầu nhìn ra bên ngoài xe vẻ mặt tức giận mắng Đổng Lê Triệu xối xả, “ giả vờ cao phú suất gì chứ? Tưởng là mặt bộ đồ A hiệu Armani có thể theo đuổi tôi? Tôi cho biết, người thấp kém nghèo hèn như cách tôi càng xa càng tốt. Mang theo hai em thổ phì viên (ý bảo hai chị mập đó) trong xe của nhanh chóng cút !”

      xong người phụ nữ kia lắc mông, cực kỳ diêm dúa lòe loẹt, vừa vừa quay đầu nhìn Đổng Lê Triệu , “Tôi cho biết, có người muốn đưa bà vào giới giải trí, sau này nhìn thấy tôi cẩn thận chút, nếu tôi chọc mù đôi mắt của .”

      Thổ phì viên?

      Mục Giai muốn đánh giá bản thân.

      Nhưng mà, Hướng Tình nhìn thế nào cũng bằng cân nặng nữ sinh bình thường, hơn nữa ngoại hình của Hướng Tình cũng là cực kỳ xinh đẹp, cho dù người phụ nữ kia trang điểm đậm cũng xinh đẹp bằng Hướng Tình, với lại quần áo người Hướng Tình tuy đơn giản, nhưng cũng là sản phẩm mới nhất của Chanel, biết ba chữ phân đất tròn kia từ đâu mà có.

      Mà Hướng Tình lại ôm bụng cười to ra, “Đổng Lê Triệu, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi hả giận như vậy, thấp kém nghèo hèn, Đổng Lê Triệu! Người phụ nữ có tài như vậy còn mau tuyển vào công ty các , quả thực là có mắt nhìn người.”

      Bên kia bị thành thấp hèn sắc mặt Đổng Lê Triệu có thể là rất đặc sắc.

      Đổng Lê Triệu cũng thường xuyên bị trưởng bối trong nhà chỉ vào mũi mắng, những lời khó nghe gì cũng nghe qua.

      Nào là con bất hiếu…… càng nghe lỗ tai cũng bắt đầu đóng kén, nhưng mà, thấp hèn lần đầu tiên nghe.

      Đời này Đổng Lê Triệu chưa từng tự ti dung mạo của mình…… Ngoại trừ lúc ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm, nhưng mà Quyền Thiệu Viêm có hứng thú với con , rốt cuộc khi có hứng thú với con , lại chỉ có hứng thú với Mục Giai , theo (QTV) mà có sức cạnh tranh. Cho tới bây giờ (QTV) vẫn rất yên tâm người về bạn này của mình.

      Đổng Lê Triệu khó chịu quay đầu, nhìn Hướng Tình ngồi ở phía sau cười càn rỡ , “ cái thổ phì viên còn ông nữa, ông đá xuống ngay lập tức, tự về nhà .”

      xong, Đổng Lê Triệu lại nở nụ cười.

      ra, nếu vo Hướng Tình thành khối so với hình tròn có lẽ cũng khác lắm.

      ta sao lại tới đây?” Mục Giai liếc nhìn phía sau, lại vừa vặn thấy người phụ nữ kia thở ra hơi chạy tới, hình như ngại mang giày cao gót chạy chưa đủ nhanh, người phụ nữ kia vừa chạy vừa cởi giày, tốc độ có thể lên tới 800m.

      “Hoa sen?” Người phụ nữ kia nhìn Đổng Lê Triệu ngồi ghế lái hỏi, “Hình như tôi biết , có phải là……”

      “Đổng Lê Triệu?” Đổng Lê Triệu cười hỏi.

      Người phụ nữ kia dùng sức gật đầu, hai mắt đều sáng lên như nhìn nhân dân tệ.

      “Tôi chỉnh sửa giống như ta.” Đổng Lê Triệu thản nhiên đáp.

      “Chiếc xe này?” Người phụ nữ ngập ngừng.

      “Thuê.” Đổng Lê Triệu tiếp tục dối.

      Ngay lập tức vẻ mặt người phụ nữ kia trở thành ghét bỏ, “Thấp hèn còn muốn nằm mơ giữa ban ngày? mau dẫn hai thổ……”

      Ba chữ thổ phì viên người phụ nữ kia hoàn toàn ra khỏi miệng.

      Hai trong xe, tùy tiện kéo cái phóng to màn hình lớn, đều là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.

      Ngay lúc đó Đổng Lê Triệu dứt khoát lái xe , để lại cho người phụ nữ kia đuôi xe đầy bụi, rồi.

      “Đổng Lê Triệu dọa người ta rồi,” Hướng Tình cười, cảm thấy cảnh tượng vừa rồi quả cực kỳ sảng khoái.

      Đổng Lê Triệu đáp lời, mặt cũng mang theo nụ cười đắc ý.

      “Hướng Tình, tại tâm tình tôi tốt, tôi cho biết chuyện,” Đổng Lê Triệu rất thích thú chuyện với Hướng Tình.

      ràng Mục Giai cảm thấy trong lời Đổng Lê Triệu có vài phần có ý tốt.

      “Chuyện gì?” Hướng Tình hoàn toàn bị lời của Đổng Lê Triệu gợi lên lòng hiếu kỳ.

      “Công ty của chúng tôi gần đây nổi tiếng nhất là người phụ nữ kia, biết ? Đổng Lê Triệu hỏi.

      “Biết, tôi còn cố ý tới ủng hộ phòng vé phim công ty các đó,” Hướng Tình vỗ vai Đổng Lê Triệu, “Cám ơn tôi .”

      “Cám ơn ,” Đổng Lê Triệu hít vào hơi, vừa kéo bả vai bị đau, đột nhiên đầu xe xiêu vẹo chút, “Hướng Tình, đừng động tay động chân với ông.”

      Hướng Tình nhìn về phía Mục Giai thè lưỡi, nhất thời quên mất sức lực mình hơi mạnh.

      Mục Giai cũng khó hiểu , “ phải là người phụ nữ kia cùng với công ty các …… phải ta là ngọc nữ sao?”

      ta?” Đổng Lê Triệu cười châm biếm, “Chị dâu, thực chị cảm thấy làm ngọc nữ cả thể xác lẫn tinh thần đều phải đơn thuần? Sau lưng ta có ông chủ lớn chống lưng cho, tôi em ta. Em ta đơn thuần đó, mới mười tám tuổi trong veo như nước. Vì địa vị, quyến rũ Hàn Tử Nghị.”

      “Cái này gọi là đơn thuần?” Hướng Tình tựa lưng vào ghế ngồi, khinh thường nhìn ngoài cửa sổ.

      “Người ta lớn lên đơn thuần chính là đơn thuần, hơn nữa, chúng ta lại ép, mặc kệ trong lòng ta đơn thuần hay đơn thuần,” Đổng Lê Triệu , “Có phải , chị dâu?”

      “Tôi cũng phải là đàn ông, những lời này với tôi làm gì? Mục Giai cũng giải thích được. cảm thấy nếu như đơn thuần, cả thể xác lẫn tinh thần mình đều đơn thuần. Nếu trong lòng luôn nghĩ dùng quy tắc ngầm để leo lên cao, vậy là vô hạn giống như trà xanh bám vào.

      “Tôi chỉ muốn để cho suy rộng ra chút, biết người biết mặt nhưng biết lòng,” Cuối cùng Đổng Lê Triệu cũng đến chủ đề chính, “Bề ngoài Chân Phó Dương kia được là chói sáng nhất, hiền lành nhất, mê người nhất đúng ? Nhiều năm như vậy ta…… nghĩ, đúng , lòng dạ độc ác như vậy cũng tránh được, chừng nắm mấy mạng người trong tay đấy.”

      đừng bôi nhọ người khác lung tung, Chân Phó Dương chỉ vì mà chạy khắp nơi thôi, còn mạng người, rất thái quá rồi.” Hướng Tình đồng ý đầu tiên, mặc dù cũng tán thành Mục Giai và Chân Phó Dương ở bên nhau, nhưng ràng Đổng Lê Triệu vu cáo hãm hại như vậy đúng.

      “Vẫn là lão đại của chúng tôi tốt, có đúng ?” Đổng Lê Triệu bày ra tư thế thao thao bất tuyệt , “ xem lão đại của chúng tôi, mặc dù có chút lạnh lùng.”

      “Tôi biết muốn gì.” Mục Giai , “Tôi cũng biết. Chân Phó Dương làm cái gì tôi vẫn luôn hiểu , cần phải nhấn mạnh lần
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 74: , giảng hòa

      Edit: kimphuong172839

      "Hướng Tình, có dám hay càng mặt dày chút?" Hàn Tử Nghị lầm bầm nửa ngày, mới nghĩa chánh ngôn từ với Hướng Tình: " lại dám mơ ước Đổng Lê Triệu, cũng cầm gương soi coi trông như thế nào?"

      Mục Giai nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm, làm hình dáng của miệng khi phát với Đổng Lê Triệu: "Tối nay."

      Trước tối nay muốn biết kết quả.

      Quyền Thiệu Viêm đứng ở nơi này, Mục Giai vẫn như thế coi ai ra gì chuyện với Đổng Lê Triệu? Hướng Tình càng nóng nảy hơn, nhưng lại dám trắng trợn thể sắc mặt cho Mục Giai biết, thể làm gì khác hơn là càng lớn tiếng : "Tôi thích Đổng Lê Triệu, Đổng Lê Triệu cũng phản đối, gấp cái gì?"

      Giờ phút này Đổng Lê Triệu nơi nào còn phân tâm quản chuyện Hướng Tình và Hàn Tử Nghị.

      bận cùng Mục Giai kịch liệt cò kè mặc cả: "Cuối tuần."

      "Tối nay." Mục Giai nhường bước chút nào.

      " tìm chết." Đổng Lê Triệu nổi giận.

      Hàn Tử Nghị cũng nổi giận, giờ phút này Đổng Lê Triệu trầm mặc.

      Đổng Lê Triệu vẫn luôn cùng Hướng Tình nhìn nhau vừa mắt mà, chẳng lẽ Đổng Lê Triệu, tên này rốt cuộc lang tâm đại phát? được, Đổng Lê Triệu đối với phụ nữ vốn lòng, tuyệt đối thể khiến Hướng Tình bị cặn bã này chà đạp.

      Hàn Tử Nghị nào biết, giờ phút này Đổng Lê Triệu đối mặt với chuyện làm cảm thấy nguy hiểm, nguy hiểm khiến Đổng Lê Triệu thể toàn lực ứng phó.

      "Đổng Lê Triệu." Mục Giai ung dung mở miệng, thanh lớn , nhưng Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối nghe thấy.

      Ánh mắt của Đổng Lê Triệu trở nên vô cùng sợ hãi, mẹ nó, Mục Giai lại có thể cùng đùa .

      Đổng Lê Triệu vội vàng đứng lên : " hoan nghênh tôi, tôi còn muốn ở lại đâu."

      xong, Đổng Lê Triệu liền xoay người với Quyền Thiệu Viêm và Hàn Tử Nghị: "Đại ca, Hàn Tử Nghị, chúng ta cùng uống rượu thôi. Hôm nay bị từ chối, tôi cảm thấy đặc biệt đau lòng."

      "Vậy sao." Từ lúc bắt đầu vào nhà, tầm mắt Mục Giai dừng lại người của , tâm tình Quyền Thiệu Viêm vốn dĩ kích động cả ngày, trong nháy mắt giống như là bị hắt thùng nước lạnh, tại đây giữa mùa đông tầng tầng kết thành băng.

      Hai mắt Hàn Tử Nghị phun lửa, buông lỏng chút cổ áo của mình, lời theo Đổng Lê Triệu ra khỏi cửa.

      Mục Giai liếc mắt nhìn cửa, rồi với Hướng Tình: "Mau ra ngoài , tớ cảm thấy hình như là Hàn Tử Nghị muốn đánh nhau rồi."

      "Đánh nhau?" Hướng Tình nhấc chân ra.

      Nhưng mới được vài bước, Hướng Tình lại lo lắng nhìn Mục Giai : "Giai , tớ cảm thấy Quyền thiếu đối với cậu là tốt, Đổng Lê Triệu cái tên kia. . . . . ."

      "Tớ chính là đơn tới già, cũng cùng với ta, sau lưng của ta nhiều phụ nữ như vậy, cùng với ta phải là làm tớ ngột ngạt sao?" Mục Giai vỗ vỗ bả vai Hướng Tình : "Mới vừa rồi tớ là dùng lời kia tới uy hiếp Đổng Lê Triệu làm việc cho tớ thôi, cậu hãy yên tâm ."

      "Như vậy à, tớ yên tâm hơn nhiều." Ánh mắt Hướng Tình sáng lên, liền chạy ra ngoài cửa. Lúc chạy đến cửa, Hướng Tình lại ngoái đầu nhìn lại với Mục Giai : "Giai , cơm tớ làm xong, chính cậu ăn , khẳng định ăn ngon! Mẹ tớ vậy!"

      Chờ Hướng Tình chạy đến cửa, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Hàn Tử Nghị lời nào cho Đổng Lê Triệu quyền.

      Đổng Lê Triệu còn phiền não phải hỏi Quyền Thiệu Viêm như thế nào về chuyện của Mục Giai , hiểu ra sao lại bị đánh quyền, trực tiếp ngã mặt đất.

      "Con mẹ nó, hôm nay cậu có bệnh hả?" đợi Đổng Lê Triệu nổi giận đứng dậy lại bị Hàn Tử Nghị quyền đánh tới ngã mặt đất.

      Hai con mắt, con mắt thâm đen, nhìn vô cùng giống quốc bảo.

      "Hàn Tử Nghị, điên rồi sao?" Hướng Tình lớn tiếng hỏi, ngày thường quan hệ giữa Hàn Tử Nghị và Đổng Lê Triệu phải rất tốt sao? Hàn Tử Nghị còn mơ hồ có phần nghe lời Đổng Lê Triệu.

      Sau khi Hàn Tử Nghị đánh Đổng Lê Triệu xong mới ý thức được mình kích động làm cái gì.

      Đổng Lê Triệu chính là đại thiếu gia ăn sung mặc sướng, để cho ta đánh nhau, ta đúng là làm được. Nhưng là, ta làm được, có nghĩa là vệ sĩ của ta làm được, cơ hồ là lời của Hướng Tình vừa dứt, vệ sĩ của Đổng gia liền bao bọc xung quanh Hàn Tử Nghị rồi.

      Mà vệ sĩ Hàn gia thấy tình thế đúng, cũng rối rít đứng dậy, chắn trước mặt của Hàn Tử Nghị.

      Hướng Tình ngửi ra mùi thuốc súng giữa hai bên.

      "Đổng Lê Triệu, con mẹ nó, cậu là muốn cùng tôi đánh?" Hàn Tử Nghị vừa thấy bộ dáng này của Đổng Lê Triệu, vốn là đầu óc tỉnh táo chút, nhất thời liền hỗn độn rồi.

      "Cậu thấy ràng cho đây." Đổng Lê Triệu nổi giận chỉ hai mắt thâm đen : "Là ai ra tay trước? Đầu óc cậu chập mạch hả? Tất cả đều đánh cho đây!"

      "Ai muốn đánh?" Tay Quyền Thiệu Viêm cầm tay của vệ sĩ Đổng gia, cái tay khác dùng sức, trực tiếp ném người vệ sĩ kia văng ra ngoài.

      Ánh mắt Đổng Lê Triệu sâm lên tiếng.

      Những người khác cũng còn dám động thủ nữa.

      Mới vừa rồi chiêu của Quyền Thiệu Viêm làm tất cả bọn họ đều bị kinh hãi. Những người vệ sĩ này căn bản là có người nào dám động, thực lực của bọn họ và người mới vừa bị vứt ra có sai biệt lắm. Nhưng tên kia bị Quyền Thiệu Viêm đánh ngay cả chiêu cũng sống qua.

      Quyền Thiệu Viêm nhìn Đổng Lê Triệu lạnh lùng : " phải uống rượu sao?"

      "Tất cả giải tán."

      dứt lời, Quyền Thiệu Viêm trực tiếp lên xe.

      Những người vệ sĩ kia thấy cậu chủ nhà mình cũng có ý phản đối liền tranh thủ rút lui.

      Rất ràng, Quyền thiếu hôm nay khó chịu nha, tên kia mới vừa bị vứt đến bây giờ cũng có đứng dậy.

      Hướng Tình nhìn đôi mắt thâm đen của Đổng Lê Triệu thảm nỡ nhìn, mới kinh ngạc nhìn hồi lâu sắc mặt khó chịu của Hàn Tử Nghị nghi ngờ hỏi: "Hàn Tử Nghị, đừng với tôi đây là mới ngủ dậy nên nổi cáu?"

      "Mới ngủ dậy nên bực bội?" Cuối cùng Đổng Lê Triệu cũng nghĩ thông suốt: " em, cậu phải là bởi vì Hướng Tình tỏ tình với tôi cho nên ghen chứ?"

      đây làm người chịu tội thay là đủ bền chắc.

      Trước bị Mục Giai uy hiếp, lại bị Hướng Tình đụng gần chết, lúc này lại bị Hàn Tử Nghị mạnh mẽ đánh.

      "Hình như là vậy nha." Hướng Tình nghiêng đầu vừa nghĩ, bỗng cảm thấy Đổng Lê Triệu ra lời này rất có đạo lý.

      " có bệnh hả?" Hàn Tử Nghị nhìn Hướng Tình cái thẳng: "Tôi đây chính là mới ngủ dậy nên bực bội, sao? Hướng Tình, chính cũng soi soi gương, dáng dấp của như vậy, cho tôi đều cần."

      "Tôi lớn lên đẹp mắt." Hướng Tình phi thường thành thực : "Hai ngày trước còn có ngôi sao tìm tôi muốn để cho tôi làm minh tinh đấy."

      "Tuyệt đối đừng." Đổng Lê Triệu hung dữ với Hướng Tình: "Tôi muốn xem làng giải trí cứ như vậy vô cớ bị hủy rồi. đây còn trông cậy
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 74.2: , giảng hòa

      Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ rất lâu, hay là quyết định trước tiên xem Mục Giai muốn làm cái gì, cũng nhân tiện cho biết là muốn ra ngoài. Phiên tòa xét xử cha Ngô Ngôn Tín chẳng mấy chốc bắt đầu.

      Quyền Thiệu Viêm tìm thấy Mục Giai ở nhà bếp, mới vừa đổ toàn bộ cơm do Hướng Tình làm, định rửa chén.

      Nhưng mà, mới mở vòi nước, tay Mục Giai bị Quyền Thiệu Viêm nắm lấy.

      “Làm gì thế?” Mục Giai tương đối khó hiểu, làm sao đột nhiên Quyền Thiệu Viêm đùng đùng nổi giận như thế, người nào lại chọc giận ?

      Quyền Thiệu Viêm nghiêm mặt, kéo Mục Giai sang bên , “Bác sĩ dặn, hai tháng đầu tốt nhất nên chạm vào nước lạnh, chẳng lẽ em biết sao?”

      “Mà tôi còn phải rửa chén, còn phải nấu cơm,” Trong nháy mắt Mục Giai mới phản ứng kịp, mặt biến săc liếc mắt giả vờ nhìn cái găng tay cao su bàn, cố ý kích động Quyền Thiệu Viêm, “Vả lại, tôi mang găng tay rửa chén, việc gì. Hơn nữa, thân thể tôi có tổn hại gì, cũng đâu có liên quan gì tới ?”

      được rửa.” Quyền Thiệu Viêm ra lệnh, kéo Mục Giai ra khỏi nhà bếp.

      được được sao?” Mục Giai nhíu mày nhìn Quyền Thiệu Viêm , “Tôi muốn rửa.”

      “Mục Giai , em đây là khiêu khích.” Thanh Quyền Thiệu Viêm trầm thấp, lửa giận kiềm nén mơ hồ muốn bộc phát.

      phải Quyền Thiệu Viêm muốn lạnh nhạt với sao, muốn thấy sao? cứ khiêu khích đó, thế nào? Quyền Tiệu Viêm có bản lĩnh tiếp tục đếm xỉa tới .

      Mục Giai chuyện, mặc dù mục đích của đúng là khiêu khích, nhưng mà cũng biết lúc nào nên khiêu khích, lúc nào nên. Trước mắt trạng thái Quyền Thiệu Viêm, chắc nếu mình lại tiếp tục khiêu khích nữa có hậu quả gì?

      Trực tiếp bị nhốt trong phòng sao?

      Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn chút mới nghiêm mặt , “Buổi sáng muốn ăn gì, tự ra ngoài mua.”

      muốn ăn đồ ăn bên ngoài.” Mục Giai mở miệng chính là cực kỳ phối hợp.

      Trán Quyền Thiệu Viêm nổi đầy gân xanh, xoay người trở lại nhà bếp, hai giọt nước rửa chén, bắt đầu rửa chén.

      Mục Giai nhìn tay Quyền Thiệu Viêm ngâm trong nước mùa đông lạnh như băng, nhìn lát, đành lòng nên mới nhắc nhở , “Bên phải có găng tay cao su, mang cái đó vào rửa tay cũng bị lạnh nữa.”

      Đây là quan tâm sao?

      Quyền Thiệu Viêm quay đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Mục Giai , khuôn mặt nhắn tái nhợt chút ý cười cũng có.

      Quyền Thiệu Viêm quay đầu, suy nghĩ lát, vẫn là nghe lời mang găng tay vào.

      Lúc này khóe miệng Mục Giai mới lộ ra chút ý cười.

      Chờ rửa xong, động tác của Quyền Thiệu Viêm tương đối thuần thục.

      Quyền Thiệu Viêm còn có thể nấu cơm, hôm nay Mục Giai được mở rộng tầm mắt. luôn nghĩ rằng Quyền Thiệu Viêm thuộc loại đàn ông biết làm việc nhà.

      Người này còn biết nấu ăn, trước kia lúc nào cũng giả vờ ra vẻ biết làm, vậy mà mỗi ngày còn dậy sớm nấu cơm cho . Về sau muốn nấu cơm, có cửa đâu!

      Chờ làm xong, Mục Giai cũng đói bụng từ lâu rồi.

      Lập tức quan tâm gì hết, đứng lên bắt đầu ăn. Thức ăn khá đầy đủ, mặc dù có gì đặc biệt, nhưng tuyệt đối giống như cơm do Hướng Tình làm khó mà ăn được.

      Đây là lần đầu tiên Quyền Thiệu Viêm nấu cơm, mạc dù Mục Giai cũng muốn ăn nhiều chút, nhưng tại khẩu vị của Mục Giai thực rất kém.

      ăn hết, Mục Giai gắp nửa trứng ốp lết bỏ vào chén Quyefn Thiệu Viêm.

      “Làm sao vậy?” Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu nhìn Mục Giai , “Ăn ngon?”

      Mục Giai lắc đầu, “Ăn no.”

      “Sao lại ăn ít như vậy?” Quyền Thiệu Viêm bỏ đũa xuống đến xem Mục Giai .

      Mục Giai càng ngày càng gầy, vốn là gương mặt tròn trịa đầy đặn nay trở thành mặt trái xoan. Chỉ là mất đứa bé thôi, cũng phại bị cắt dạ dày, tại sao Mục Giai lại ăn ít như vậy?

      “Tâm tình tốt, nên ăn cũng ít .” Mục Giai tương đối thành , nhân tiện tặng cho Quyền Thiệu Viêm cái liếc mắt đưa tình.

      ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, Quyền Thiệu Viêm chẳng quan tâm, nếu còn có thể ăn uống được, tại đóng gói bỏ nhà từ lâu, tuyệt đối ngồi ở đây ăn cơm cùng với Quyền Thiệu Viêm.

      Bây giờ Mục Giai giận . Ăn cơm làm tâm tình tốt có được ?

      Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng nghiêm mặt , “Mau ăn , ăn hết toàn bộ.”

      ……Này phải là cố ý đối nghịch với Quyền Thiệu Viêm, là ăn vô.

      Mục Giai liều mạng lắc đầu, nhưng bên kia Quyền Thiệu Viêm lại nhượng bộ chút nào.

      thể trêu vào, bắt đầu trốn tránh!

      Mục Giai đứng dậy, ý đồ trốn từ bên cạnh bàn, nhưng bị Quyền Thiệu Viêm kéo lại ngồi đùi .

      Thân thể Mục Giai hơi cứng ngắt, cũng cử động nữa.

      Quyền Thiệu Viêm vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng, động tác cũng tự giác dịu dàng vài phần, “Mau ăn , nếu ăn nguội.”

      Thấy Mục Giai bất động, Quyền Thiệu Viêm cầm lấy đũa từng ngụm từng ngụm đút Mục Giai .

      Mặc dù Mục Giai vẫn chịu ngẩng đầu, nhưng rốt cuộc cũng chịu ăn, Quyền Thiệu Viêm thở phào nhõm.

      Xung quanh đều là hơi thở Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai có chút nhung nhớ xúc động muốn rơi lệ. Mục Giai cúi đầu, muốn Quyền Thiệu Viêm thấy khó chịu, tiếp tục chậm rãi ăn từng ngụm từng ngụm.

      Rốt cuộc Mục Giai cũng ăn hết chén cơm, Quyền Thiệu Viêm buông bát. Cũng muốn Mục Giai rời khỏi ngực , mặc dù giờ phút này Mục Giai thoạt nhìn rất giống bị ép buộc.

      Từ đầu tới cuối Mục Giai cũng câu, trong lòng Quyền Thiệu Viêm buồn bực đứng lên.

      Chính là vì Chân Phó Dương sao?

      Có điểm nào sánh bằng Chân Phó Dương sao?

      Mà trước
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :