1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70: Lập gia đình & Chân Phó Dương & tai nạn xe cộ (1)

      “Các là ai? Muốn làm cái gì?” Người lạ làm sao có thể xông vào trong nhà mình?

      “Ngô thiếu gia thuê chúng tôi tới trông ông, ông được bước ra căn phòng này bước.” Vệ sĩ bên phải .

      Ngô thiếu gia, đương nhiên cũng chỉ có Ngô Ngôn Tín.

      “Nó muốn làm cái gì?” Ba Ngô miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, “Cậu để cho tôi ra ngoài, tôi mới là nhất gia chi chủ, tôi trả cho cậu tiền thù lao gấp đôi.”

      Nhưng, hai tên vệ sĩ kia căn bản là bất vi sở động, chỉ làm tròn bổn phận chặn ở trước cửa.

      biết bao lâu, Ngô Oánh Oánh và mẹ Ngô hai người hoảng hốt lo sợ chạy tới.

      “Ba, ba mau quản lý em con,” Ngô Oánh Oánh khóc , “Em con muốn gả con cho tên ngốc.”

      “Tên ngốc nào?” Ba Lâm ngẩn người. Ở đâu ra tên ngốc chứ?

      là người thành phố Z,” mẹ Ngô khóc hết hơi, nếu là chồng mình bà chết coi như xong, con trai lại có thể tính kế chị mình như vậy, “Cậu ta chẳng những đần độn mà còn người có địa vị cao bị liệt nửa người.”

      Người con trai kia là cháu trai được sủng ái nhất nhà họ Cao thành phố Z, kết quả ba năm trước chơi nhảy dù, cẩn thận rơi từ dù xuống, mặc dù giữ được tính mạng. Nhưng chẳng những đụng đần độn, còn bị liệt nửa người, nay cũng chỉ là treo ngược mạng mà thôi.

      Gia đình đứng đắn hoàn toàn có ai chịu gả cho ta, gả cho ta chẳng phải là gieo họa cho con sao? Hơn nữa, ta là cháu trai, ta còn có hai trai kế thừa di sản đâu rồi, gả cho ta chính là tiền sắc hai bên đều vẹn toàn.

      Do đó, người nhà này tìm kiếm vài năm đều có kết quả.

      Lần này, Ngô Ngôn Tín chủ động dâng chị mình ra.

      Mặc dù tuổi Ngô Oánh Oánh so với thiếu niên kia lớn hơn vài tuổi, chỉ có điều nữ hơn ba, ôm gạch vàng. Người nhà đó cũng ngại, quan trọng là Ngô Oánh Oánh dáng dấp cũng tốt, hoàn toàn có thể lấy được. Hơn nữa, bọn họ ra giá cao cũng chỉ là hợp tác với nhà họ Ngô, mục đích cuối cùng hai bên đều có lợi, tất cả hoàn toàn đối với bọn họ đều có lợi.

      Người nhà đó đương nhiên là đồng ý rồi.

      Nhưng mẹ Ngô và Ngô Oánh Oánh làm sao có thể đồng ý chuyện này?

      “Hoang đường!” Ba Ngô tức giận . Nếu như trước kia Ngô Ngôn Tín và Ngô Oánh Oánh gây chuyện, cùng lắm cũng kết luận là vấn đề tác phong, vô sỉ chút, dùng câu còn trẻ hiểu chuyện cũng trôi qua. Nhưng làm ra chuyện bán con cầu vinh, điều đó có nghĩa là bị ngàn người chỉ, vạn người mắng. Đây là vấn đề đạo đức.

      “Ba, ba câu với em trai con .” Ngô Oánh Oánh khóc , “ tại chúng ta liên lạc được với người khác.”

      Sáng sớm thức dậy, bọn họ bị ép giao ra điện thoại di động, điện thoại trong nhà cũng bị cắt. Càng biết Ngô Ngôn Tín từ đâu thuê nhiều vệ sĩ canh giữ họ 24/24h gián đoạn.

      “Ngô thiếu gia khi ngài thức dậy, để cho tôi đem mấy phần văn kiện cho ngài.” vệ sĩ xong cầm mấy chục trang giấy tay giao cho ba Ngô. Phần lớn văn kiện là bản sao hợp đồng.

      Ba Ngô vừa mới cầm lấy, ánh mắt lập tức dựng lên.

      Mà càng về sau ba Ngô dịch càng nhanh, cho tới khi dịch xong toàn bộ, ba Ngô cũng để ý đến trước mặt mình còn có vài người ngoài bất động như núi, cũng để ý bản thân bị mất mặt trước mặt vợ con, ba Ngô trực tiếp đặt mông ngồi mặt đất.

      “Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.” Ba Ngô lẩm bẩm.

      “Sao vậy? Ông làm sao vậy?” Mẹ Ngô biết nguyên do, đưa tay đẩy bả vai ba Ngô.

      “Bà còn có mặt mũi hỏi tôi sao?” Ba Ngô xong ném toàn bộ mười mấy trang giấy tay lên người mẹ Ngô , “Tự bà nhìn .”

      Mép giấy vô cùng sắc bén, thậm chí có vài tờ cắt đứt tay mẹ Ngô, mẹ Ngô quay đầu nhìn lại, vội vàng nhặt lên xem.

      “Bà nuôi dưỡng được đứa con tốt!” Ba Ngô đùng đùng nổi giận .

      “Gọi con làm gì?” Ngô Ngôn Tín đứng trước cửa lớn, bên cạnh bị đám vệ sĩ vây quanh.

      Mẹ Ngô lau nước mắt mặt, cầm mấy tờ giấy đến bên người Ngô Ngôn Tín hỏi, “Con trai, con bán công ty?”

      “Ừ, con định đến thành phố Z phát triển.” Ngô Ngôn Tín hào phóng thừa nhận.

      “Cho nên, em muốn bán chị ?” Ngô Oánh Oánh chỉ vào bản thân, chất vấn Ngô Ngôn Tín.

      “Đứa con trai nhà họ Cao kia được cưng chìu, chị gả cần lo ăn lo mặc,” Ngô Ngôn Tín , “Tôi giúp chị tìm chỗ tốt, chị còn hung dữ nhìn tôi như vậy sao?”

      “Con trai,” mẹ Ngô khóc lóc kể lể, “Con bán công ty cũng đành, nhưng con thể hại chị con như vậy, con bé là chị của con.”

      Mẹ Ngô còn biện pháp nào kéo tay Ngô Ngôn Tín , “Con trai, con nghe lời mẹ , có được ?”

      được,” Ngô Ngôn Tín mặt thay đổi rút tay mình ra, “Lúc này mẹ mới cảm thấy con là con trai của mẹ. Qua nhiều năm như vậy, mẹ đối với con có được nửa phần của chị hay ? Có lẽ mẹ cũng chỉ có người con là chị mà thôi.”

      “Chẳng lẽ mẹ muốn đối xử tốt với em sao?” Ngô Oánh Oánh vừa nghe Ngô Ngôn Tín thái độ kiên quyết , nhất thời cũng nóng nảy, “Là
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70.2:

      Bên trong phòng.

      Trưa mai, Chân Phó Dương trở lại, Mục Giai xác định phải gặp Chân Phó Dương. Nhưng Mục Giai vẫn còn có chút thấp thỏm vì ngày mai cũng là ngày Quyền Thiệu Viêm công tác về, lỡ như bị Quyền Thiệu Viêm bắt gặp làm sao bây giờ?

      Nghĩ tới đó, Mục Giai gọi điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm.

      Bởi vì chênh lệch múi giờ, bây giờ bên này còn là buổi trưa, nhưng bên Quyền Thiệu Viêm cũng là mười giờ đêm rồi.

      " ngủ chưa? Vậy em cúp điện thoại." Mục Giai nghe giọng của Quyền Thiệu Viêm mang theo vẻ buồn ngủ, thầm mắng mình cẩn thận. Mới vừa rồi nghĩ bây giờ là thời gian ăn cơm của Quyền Thiệu Viêm nên mới cố ý gọi điện thoại, kết quả lại quên chuyện chênh lệch múi giờ.

      "Đừng cúp, nhớ em lắm." Trong giọng của Quyền Thiệu Viêm còn mang theo vài phần lười biếng của người ngủ bị đánh thức.

      Mặc dù có chút ngủ gật, thế nhưng lại bỏ được cuộc gọi của .

      Mặt Mục Giai có chút hồng: "Em cũng nhớ ."

      Đôi môi Quyền Thiệu Viêm khẽ nhếnh lên . tại nghe được Mục Giai câu này thể nghi ngờ là chuyện vô cùng ấm lòng.

      "Chiều nay trở về, ngoan, ở nhà chờ ." Trong giọng Quyền Thiệu Viêm mang theo vui vẻ rất ràng.

      Tâm trạng thấp thỏm của Mục Giai cũng khỏi tốt hơn nhiều: "Quyền Thiệu Viêm, buổi sáng em mới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ xác định đứa bé là con trai." Mục Giai giọng : "Chuyện này em còn chưa cho ông nội của em và biết đâu."

      "Ừ, còn em sao? Thân thể em như thế nào, ăn cơm trưa chưa?" Quyền Thiệu Viêm phản ứng nhàn nhạt, theo con trai hay con đều như nhau. Nhưng đoán chừng ông nội vui mừng đến vài ngày.

      "Ăn rồi." Trong giọng của Mục Giai lộ ra vẻ ngọt ngào: "Quyền Thiệu Viêm, hôm nay em sờ đứa bé, cảm thấy hình như đứa bé bỗng nhúc nhích."

      "Ảo giác ." Quyền Thiệu Viêm phân tích rất lý trí: "Mấy ngày trước lúc gặp bác sĩ, bác sĩ phải giai đoạn này đứa bé dù có máy thai cũng rất khó cảm nhận được."

      Mục Giai soi mói: " cũng là rất khó, rất khó lại có nghĩa là có."

      "Phải, em cũng đúng." Quyền Thiệu Viêm lên tiếng.

      " có muốn vài câu với con ?" Mục Giai vuốt bụng, ngọt ngào hỏi Quyền Thiệu Viêm.

      chuyện? Quyền Thiệu Viêm cau mày: " lời nào để . Vẫn là hai chúng ta chuyện ."

      …Đây là lời mà người làm cha nên sao? Mục Giai thuận theo, đặt điện thoại bụng : "Nhanh lên chút, chuyện với con trai của chúng ta!"

      Quyền Thiệu Viêm cúi đầu, tốn sức suy tư lâu. Rất ràng tại đứa con nhà mình có hình thành ý thức hay chưa đều thể xác định, chuyện với con phải phí công sao? Nhưng bên kia, Mục Giai lại chờ, rất lâu sau đó Quyền Thiệu Viêm mới : "Con trai, ta là ba con."

      "Tốt lắm, xong." Quyền Thiệu Viêm rất máy móc .

      "Đây tính là cái gì vậy? Chào hỏi con trai sao?" Mục Giai dở khóc dở cười. Dầu gì Quyền Thiệu Viêm cũng nên tiếng, con trai, ba rất nhớ con, con mau ra đời… các loại.

      Nhưng mà, chỉ lát sau, Mục Giai mới vui mừng : "Quyền Thiệu Viêm, đứa bé mới vừa đá em."

      "Ảo giác?" Quyền Thiệu Viêm lại nhìn ra bên ngoài, Mục Giai có phải nên ngủ hay ?

      " , Quyền Thiệu Viêm!" Mục Giai : "Bụng của em mới vừa căng lên chút."

      Mục Giai cao hứng, Quyền Thiệu Viêm cười : "Ngày mai, trở về tự mình xem."

      Mục Giai nghĩ đến lần đầu tiên và lần thứ hai đứa bé máy thai bị Quyền Thiệu Viêm bỏ lỡ, khỏi bỉu môi : "Ban đầu còn năm nhiều nhất công tác tuần, nhưng bây giờ công tác mấy lần rồi? Thời gian sớm vượt qua tuần."

      "Gần đây có mấy vụ án tương đối lớn, vượt qua là tốt rồi." Quyền Thiệu Viêm : "Ban đầu em rất vui khi cứ ở nhà, tại sao bây giờ lại nghĩ như thế?"

      Ban đầu là ban đầu. . . . . . Ai bảo lúc trước Quyền Thiệu Viêm có tiếng xấu bên ngoài đây?

      Hơn nữa, ban đầu lại thương Quyền Thiệu Viêm. tại. . . . . . giống nhau chứ sao.

      Mục Giai khe khẽ hừ tiếng, nghĩ đến ngày mai Quyền Thiệu Viêm có lẽ còn có nhiệm vụ, Mục Giai liền muốn cúp điện thoại.

      Trước khi cúp điện thoại, Mục Giai đột nhiên lại nghĩ tới chuyện, "Quyền Thiệu Viêm em cho chuyện, đừng tức giận."

      "Em lại gặp Đàm Tân Kinh?" Quyền Thiệu Viêm theo bản năng .

      "Đúng vậy." Giọng Mục Giai mang theo vài phần ngạc nhiên, Quyền Thiệu Viêm là liệu như thần.

      Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm bỗng nhiên từ ôn hòa biến thành trầm,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71: Té xỉu trong thang máy và Cơ U Tứ

      Chân Phó Dương chợt đưa tay, kéo Mục Giai vào trong ngực của . Chỉ là dùng sức quá mạnh, thân thể Chân Phó Dương giữ được thăng bằng, thiếu chút nữa ngã nhào đất. Chân Phó Dương đành cắn chặt môi lại lôi kéo Mục Giai xoay nửa vòng, để cho thân thể đưa lưng về phía xe, cuối cùng cũng giữ được thăng bằng.

      Mục Giai chưa hoàn hồn, lại trợn to mắt lần nữa, vốn là đứng thẳng mặt xe, đột nhiên lại xoay về hướng Đông Nam. Mà Chân Phó Dương có thể bị đụng trúng thắt lưng.

      thể… Chân của Chân Phó Dương cũng là vì mà què, nếu lưng lại bị thương, vậy tiền đồ của xong rồi.

      Mục Giai nghĩ tới điều này, thân thể hành động trước ý thức, đột nhiên đưa tay hung hăn đẩy Chân Phó Dương ở phía trước mình ra. Mà chính cũng vì né tránh kịp nên bị đuôi xe nhàng sát qua.

      Xe đột nhiên đâm vào cột đèn đường, tiếng thủy tinh vỡ vụn phát ra lớn, còn có tiếng kinh hô và kêu đau của những người khác.

      Mục Giai bị xe kia đụng chút, có lẽ là , nhưng đối với vẫn là đau tới tâm can.

      cúi đầu nhìn bắp đùi mình chảy đầy máu tươi.

      Mục Giai đưa tay sờ sờ đùi theo bản năng, máu đỏ tươi, còn mang theo hơi nóng nhất thời dính bàn tay trắng nõn của .

      “Giai , em làm sao vậy?” Chân Phó Dương vội vàng xông lên, máu giữa hai chân nhất thời làm cho cảm thấy hô hấp căng thẳng. Chân Tư Hân với là Mục Giai thích đứa bé này bao nhiêu… thể, thể vì mình mà hại đến .

      Chân Phó Dương vội vàng cúi xuống bế Mục Giai từ mặt đất lên, trực tiếp về phía sau chiếc xe kia.

      Ngô Oánh Oánh bị đụng xe, cũng phải chỉ mình Mục Giai bị thương.

      Sau khi cúp điện thoại, Quyền Thiệu Viêm mới với Lưu Duệ, “Mang toàn bộ băng ghi hình gần sân bay hôm nay tới cho tôi, bắt người đụng Mục Giai cho tôi, tôi muốn tự mình tra hỏi ta.”

      Toàn bộ mọi người máy bay đều liếc mắt nhìn.

      Bọn họ biết Mục Giai là vợ của thủ trưởng.

      Hơn nữa còn mang thai.

      Bọn họ còn biết người vợ này là bảo bối của thủ trưởng, trong ví tiền đều là ảnh của Mục Giai .

      giờ Mục Giai bị đụng, nhìn sắc mặt Quyền Thiệu Viêm, tuyệt đối phải bị đụng cái bình thường, phải là… Đứa bé xảy ra chuyện gì chứ?

      Lưu Duệ dám hỏi nhiều, đáp tiếng, gọi điện thoại dặn dò thủ hạ làm việc. Mà đồng thời, Lưu Duệ cũng biết được hôm nay Mục Giai xảy ra chuyện gì.

      Băng ghi hình rất nhanh được mang lại đây, Quyền Thiệu Viêm nhìn băng ghi hình, vẻ mặt cũng có thay đổi gì, chỉ là toàn thân lại càng lạnh hơn, làm cho người xung quanh đều tự giác kéo chặt quần áo.

      Những người ngồi bên cạnh liếc mắt thấy băng ghi hình trước mặt Quyền Thiệu Viêm.

      Vốn bị xe đụng là Chân Phó Dương, nhưng Mục Giai lại dùng sức xoay người lại, đẩy Chân Phó Dương ra xa, bởi vậy mà bị chậm trễ, Mục Giai mới bị đụng vào…

      Người nọ còn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm mấp máy môi, hình như ba chữ Chân Phó Dương.

      Người nọ dám nhìn lâu, bây giờ dáng vẻ của thủ trưởng là quá đáng sợ. So với đám tội phạm bỏ trốn còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
      Khi thuốc tê dần dần hết hiệu lực Mục Giai tỉnh lại.

      Hạ thân đau đớn khó chịu.

      Mục Uẩn Ngạo, Quyền Duệ Tân và Chân Phó Dương ngồi bên cạnh giường nhìn .
      Chân Phó Dương cách xa chút, hình như có can đảm tới đây. Thấy Mục Giai tỉnh lại, Chân Phó Dương cuối cùng cũng yên tâm.

      “Đứa bé?” Mục Giai đưa tay sờ sờ, cũng ra lời nữa.

      Ban đầu sờ thấy máu đùi mình cũng biết là chuyện gì xảy ra. ra nên ôm hy vọng.

      “Con còn trẻ, đứa bé còn có thể có.” Mục Uẩn Ngạo che giấu đau thương trong mắt, ân cần nhìn Mục Giai , “Giai , bây giờ con cảm thấy thân thể thế nào? Khó chịu ? Muốn ăn cái gì?”

      Quyền Duệ Tân có chút ấm ức, bị Mục Uẩn Ngạo đá cái, Quyền Duệ Tân mới , “Giai , con đừng nghĩ lung tung, đứa bé chắc chắn lại có.”

      Mục Giai biết nên cái gì, sau hồi lâu mới , “Ông nội, con muốn mình yên lặng chút. Mọi người về , ở đây có y tá chăm sóc cho con là được rồi.”

      “Được rồi, Giai chúng ta về trước, có việc gì gọi cho chúng ta.” Mục Uẩn Ngạo xoa đầu Mục Giai , giúp Mục Giai đắp chăn lại, mới ra ngoài.

      “Giai , mua ít thức ăn cho em.” Chân Phó Dương cũng đứng lên ,
      “Em ngủ trước .”

      Mục Giai mệt mỏi gật đầu.

      Bây giờ đầu óc mớ hỗn độn, nhưng hết lần này tới lần khác mọi chuyện lại ùa về trong đầu , muốn tránh cũng tránh thoát.

      Bây giờ Mục Giai cũng muốn chuyện, Chân Phó Dương hiểu , chỉ có thể chờ Mục Giai muốn mượn bờ vai , để cho có thể dựa vào.

      ra khỏi phòng bệnh, Quyền Duệ Tân mới trầm mặt xuống, trừng mắt với Chân Phó Dương.

      Mục Uẩn Ngạo trầm mặt, suy nghĩ hồi lâu mới , “Phó Dương… Dù sao nữa cảm ơn con cứu Giai .”

      Tuy rằng Chân Phó Dương cũng gián tiếp hại đứa con trong bụng của Mục Giai .

      “Cảm ơn cái gì?” Quyền Duệ Tân ra khỏi phòng bệnh, chuyện cũng tùy ý, “Nếu phải vì cứu nó, đứa bé trong bụng Giai có thể gặp chuyện may sao?”

      Chân Phó Dương cười cười xin lỗi , “Cháu thang bộ xuống trước, quấy rầy các ông.”

      Mục Uẩn Ngạo gật đầu, nhưng mặt có ý cười.

      Lúc xuống bậc thang, Chân Phó Dương còn nghe thấy Quyền Duệ Tân oán giận , “Mỗi lần Giai gặp chuyện
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71.2:

      Edit: kimphuong172839

      Cơ U Tứ và Cơ U Vũ cũng có nhúc nhích.

      Cơ U Tứ cố gắng xoá ảnh hưởng vừa rồi của Mục Giai đối với quẳng mất bên tai.

      Quyền Thiệu Viêm đó là vợ của ta, Cơ U Tứ có chút ngoài ý muốn, mấy tháng này quá bận rộn, cũng có cẩn thận hiểu thành phố A xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là ngày đám cưới của Quyền Thiệu Viêm, dâu đào hôn, còn tưởng rằng Quyền Thiệu Viêm rất ghét vợ của .

      Tình huống hôm nay cũng thế, hơn nữa, kia nhìn bộ dáng cũng rất đẹp.

      Mấu chốt là, Quyền Thiệu Viêm để ý kia. Nếu cũng cố ý nhắc tới vết thương của người khác, cái này giống phong cách của Quyền Thiệu Viêm. Quyền Thiệu Viêm là ghen. Thú vị , Cơ U Tứ tà ác ngoắc ngoắc môi, dựa vào vách tường nhàng cười.

      Xem ra có thể thử kết giao cùng này chút.

      Mới vừa vào cửa bệnh viện, y tá chợt bị ba người này cuốn hút, bước cũng bước được rồi.

      Chân Phó Dương đứng nhìn chăm chú, áo sơ mi trắng cùng quần đen, tóc đen mềm mại khéo léo dán sát đầu, bộ thiếu niên tốt, nhanh nhẹn trong thời buổi hỗn loạn.

      Cơ U Vũ thân chính trang, hơi nhíu mày, thoạt nhìn u buồn và thâm trầm, giống như là hoàng tử trong đồng thoại .

      Còn đối diện Cơ U Vũ, Cơ U Tứ cũng là vẻ mặt tà mị mang theo nụ cười, khóe mắt đuôi mày mang theo quyến rũ, giống như ma cắn nuốt lòng người, hận thể đem mọi người đều kéo vào địa ngục.

      Thấy y tá nhìn đến ngẩn người, Cơ U Tứ còn rất xấu bụng trừng mắt với y tá.

      Bản báo cáo, kể cả dụng cụ tiêm và thuốc men trong tay y tá cùng nhau rơi xuống đất, thủy tinh nện ở sàn nhà bóng loáng phát ra thanh thanh thúy khiến Cơ U Tứ vui vẻ.

      may mắn nha, Cơ U Tứ nhìn thấy xa xa, từ căn phòng khác, người mặc đồng phục chủ quản tức giận đùng đùng hướng bên cạnh y tá tới, y tá này muốn bị sa thải đây. Mới vừa rồi nhìn Mục Giai bị Quyền Thiệu Viêm ôm , đột nhiên tâm tình của cũng rất tốt, cho nên có chút ghét y tá cứ như vậy nhìn thẳng vào ánh mắt của .

      thanh vỡ vụn này làm Chân Phó Dương tỉnh táo lại, sắc mặt Chân Phó Dương khó coi, tay xách theo cơm ra khỏi bệnh viện, vừa kêu xe taxi vừa quay đầu liếc nhìn bệnh viện, lúc còn khỏi lo lắng.

      " có cảm thấy tình huống hôm nay rất thú vị ?" cũng chỉ là nước ngoài mấy tháng mà thôi, xem ra thành phố A thay đổi rất nhiều nha.

      "Cơ U Tứ, đây chính là vợ của Quyền thiếu, em muốn làm cái gì?" Cơ U Vũ trầm mặc hỏi.

      " khẩn trương cái gì?" Cơ U Tứ xoay chuyển lời , lại nhìn vào mắt Cơ U Vũ, mới : " thích Mục Giai sao? Vậy em cảm thấy chuyện này càng thú vị rồi."

      Cơ U Vũ có trả lời, căn cứ kinh nghiệm của dĩ vãng, nhiều sai nhiều.

      Mới vừa rồi Chân Phó Dương có Mục Giai mất máu quá nhiều. Nhưng nhìn người Mục Giai cũng có vết thương ràng, như vậy khả năng duy nhất là Mục Giai sảy thai. tại Mục Giai rất yếu ớt, thể để cho Cơ U Tứ lại tổn thương Mục Giai .

      Mục Giai chỉ là đơn thuần mà thôi. Cơ U Vũ thầm nghĩ, trong lòng có quyết định.

      Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai vào phòng bệnh.

      mu bàn tay của Mục Giai còn thấm ra máu tươi, chai truyền nước và kim tiêm treo ngược trung, gió vừa thổi, kim tiêm liền tùy ý loạn quạng. Quyền Thiệu Viêm cau mày, đem bình truyền nước cầm xuống.

      Sau đó lại kêu bác sĩ tới đây.

      Bác sĩ vội vàng kiểm tra cho Mục Giai hôn mê, mới : " có gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, huyết áp thấp dẫn tới ngất xỉu."

      "Quyền thiếu tướng, bởi vì thai nhi bốn tháng mới sảy, cho nên sau khi sanh non, so với người bình thường phu nhân của ngài phải thận trọng hơn chút, bệnh viện kê đơn thuốc hi vọng ngài có thể giám sát phu nhân của ngài uống đầy đủ, hơn nữa tháng gần nhất tuyệt đối được để bị cảm lạnh, còn nữa chúng tôi đề nghị phu nhân của ngài nên ở giường tĩnh dưỡng, đừng vận động mạnh." Bác sĩ nhìn bên trong phòng bệnh thấy sắc mặt tái nhợt của Mục Giai , : "Mặc dù lần này sanh non đối với thân thể phu nhân của ngài ảnh hưởng rất lớn, nhưng là nếu như nghỉ ngơi tốt, vẫn có thể mang thai."

      Bác sĩ nghĩ thầm có lẽ là hai vợ chồng bởi vì chuyện đứa mà gây gổ, còn trẻ như vậy thương tổn tới tử cung, đúng là đáng thương.

      Quyền Thiệu Viêm nghe lời của bác sĩ, nhíu mày run sợ : "Chuyện mang thai khó khăn, tuyệt đối để cho ấy biết."

      "Vâng." Bác sĩ bị khí thế của Quyền Thiệu Viêm làm sợ hết hồn, vội vàng gật đầu đáp tiếng, bác sĩ dám ở lại, lấy cớ còn muốn kiểm tra những bệnh nhân khác, liền rời .

      Quyền Thiệu Viêm lúc này mới vào phòng bệnh.

      Chân mày Mục Giai nhàng nhíu lại, giống như là nghĩ tới điều gì đau khổ.

      Quyền Thiệu Viêm tới, nhàng nhấc chăn lên phủ người Mục Giai , ôm Mục Giai vào trong ngực.

      luôn tùy hứng như vậy, rốt cuộc ở trong lòng của Mục Giai chiếm mấy phần? Có phải giống như Mục Giai , sống với chỉ là vì báo ân?

      đối với Mục Giai ân tình ở đâu ra? Hơn nữa, Mục Ngọc Trác cùng Mục Giai có quan hệ gì? Mục Giai lại lòng dạ giúp bọn họ. Có những chuyện,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 72: Cơ U Tứ, biến thái

      Bởi vì Mục Uẩn Ngạo và Quyền Duệ Tân để Mục Giai tĩnh dưỡng trước, vì vậy cũng có ai đến quấy rầy .

      Ngày hôm sau Mục Giai vẫn đợi trong phòng bệnh, ngoại trừ ông nội tới lần, Hướng Tình dẫn theo Quyền Thiệu Thơ tới lần sau đó phòng bệnh Mục Giai lại hoàn toàn yên tĩnh.

      Còn Quyền Thiệu Viêm đến, hơn nữa, cuộc điện thoại cũng có.

      Mục Giai cũng chỉ đặt diện thoại ở bên cạnh, chưa từng cẩn thận suy nghĩ lại.

      Con ghét sao? Bởi vì hành động của …… Mục Giai lắc đầu, tự giác rút bàn tay đặt bụng lại. Nhiều ngày như vậy thành thói quen của , bây giờ lại cố gắng bỏ.

      Mỗi lần ý thức được hành động của , nhớ tới đứa bé làm bạn với bốn tháng còn. Vĩnh viễn, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

      Chắc nó cũng rất tức giận, tức giận vì gặp người mẹ như vậy.

      Mục Giai nhớ tới kiếp trước, sau khi biết mình thể mang thai trong nháy mắt mặt xám như tro tàn. Chằng lẽ trời sinh có số phận làm mẹ sao?

      Mục Giai dường như có việc gì lấy bàn tay đặt ở bụng ra.

      Hại con của , nhất định để cho ta nợ máu phải trả bằng máu!

      Lúc Chân Phó Dương bước vào, Mục Giai hình như ngẩn người nhìn nơi nào đó ngoài cửa sổ.

      “Giai ,” Chân Phó Dương đem điểm tâm đặt bên cạnh Mục Giai , thấy liếc mắt cái lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cũng khó chịu với , vẻ mặt Chân Phó Dương vẫn tự nhiên như trước, mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt , “ mua bánh ngọt em thích ăn nhất cùng với đồ uống nóng, em ăn nhiều chút.”

      Mục Giai chỉ ngửi thấy mùi thơm cũng biết là bánh ngọt rồi.

      vẫn rất thích ăn loại bánh ngọt này, ngay cả Quyền Thiệu Viêm cũng biết thích. Gần như chiều nào, cũng đều bớt chút thời gian đến cửa hàng bánh ngọt đó mua bánh ngọt cho . Nghe bà chủ cửa hàng bánh ngọt cũng biết, mỗi ngày đều dành riêng phần hương vị thích, để tránh xếp hàng lâu như vậy mà mua được bánh ngọt cho vợ.

      Đồ uống kia, Quyền Thiệu Viêm lại biết.

      Đối với đồ uống chẳng hề soi mói, coi như đặc biệt thích.

      Nhưng Chân Phó Dương biết…… Chân Phó Dương hiểu tất cả sở thích của , thậm chí chính cũng mơ mơ hồ hồ, thích gì đó cũng ràng.

      “Giai nên tức giận,” Chân Phó Dương dịu dàng khuyên nhủ, “ hỏi bác sĩ, bác sĩ thân thể em bị ảnh hưởng gì, đứa bé chắc chắn có.”

      “Chân Phó Dương, sau này nên tìm gặp em nữa.” Lông mi Mục Giai rủ xuống, vẻ mặt có vài phần xa cách , “Ban đầu em ra sân bay đón , chính là muốn những lời này với .”

      Tay Chân Phó Dương run rẩy đưa bánh ngọt cho Mục Giai , chuyện.

      Mục Giai cúi đầu khồn muốn thấy biểu cảm mặt Chân Phó Dương, giọng có chút , nhưng càng kiên định hơn, “Thực xin lỗi, Phó Dương. nên tới tìm em nữa, em muốn Quyền Thiệu Viêm hiểu lầm.”

      Chân Phó Dương cố gắng cong khóe môi , “Ừ, được, Giai , mong muốn của em, đều đáp ứng. Lần sau chủ động tìm em nữa.”

      Mục Giai nữa.

      Chân Phó Dương mím môi nhìn hình dáng Mục Giai gầy teo bé nằm giường, vẫn mở miệng khuyên nhủ, “Giai , phải lỗi của em, là lỗi của .” Chân Phó Dương ăn năn , "Biết em mang thai, nên để cho em ra sân bay đón .”

      Như vậy tình phía sau cũng xảy ra.

      Mục Giai chuyện.

      Chân Phó Dương lại tiếp, “Giai , em muốn trách trách .”

      cần tự trách, như vậy tối thiểu Mục Giai có thể dễ chịu hơn chút.

      “Giai , nên nghe người ngoài bậy. Em vừa mới tỉnh lại, cũng nghe thấy những lời kia của y tá.” Chân Phó Dương nghiêm mặt , “Em cần tự trách, tất cả mọi chuyện phải là lỗi của em, là lỗi của .”

      Y tá kia Mục Giai hiểu chuyện, Mục Giai mang thai, nên ở nhà cả ngày.

      Đầu Mục Giai có chút loạn, trong đầu lên toàn bộ lời của Chân Phó Dương.

      Giai là lỗi của , còn có lời của y tá kia, tất cả đều là lỗi của .

      thích tốt với như vậy, thấy Chân Phó Dương đều nhớ tới chuyện Quyền Thiệu Viêm hiểu lầm .

      Đôi khi, lại nghĩ, nếu Chân Phó Dương đối xử với tệ chút, có lẽ có nhiều hiểu lầm như vậy.

      Chân Phó Dương nữa, chỉ cầm bánh ngọt trong tay , “Giai , nghe y tá buổi sáng em chỉ ăn ít, em ăn ít bánh ngọt này , bây giờ quan trọng nhất là em phải bồi dưỡng thân thể cho tốt.”

      Mục Giai lẳng lặng nhìn bánh ngọt trong tay Chân Phó Dương, trong nháy mắt như thế, chỉ muốn hất bánh ngọt này xuống đất.

      Nhưng, Mục Giai nhịn được.

      chút lý trí cũng quay lại, Mục Giai nhận lấy bánh ngọt trong tay Chân Phó Dương ăn chút.

      Lúc này Mục Giai trầm mặc thái độ ràng là muốn đuổi người, Chân Phó Dương có chút chua sót , “Giai , hối hận khi để em ra sân bay đón .”

      Nếu gọi Mục Giai ra sân bay đón , cũng việc phía sau xảy ra.

      Mục Giai vô thức ăn bánh ngọt trong tay , “ phải lỗi của , là Ngô Oánh Oánh.”

      Chân Phó Dương nhíu mày, chuyện nữa.

      Sau lúc, Chân Phó Dương nhìn Mục Giai do dự , “Tối hôm qua hỏi qua, kia bị Quyền Thiệu Viêm đưa tới trong phòng thẩm vấn, đại khái là Quyền Thiệu Viêm tính tự mình thẩm vấn ta. Giai , em yên tâm, ta say rượu lái xe, lại hại ít người, ta chết thoải mái.”

      Chắc chắn là chết, nhưng chết như thế nào mới là vấn đề chính.

      Nhà họ Ngô bối cảnh có gì gọi là lớn.

      Huống chi cho dù có bối cảnh lớn, ai dám làm đắc tội Quyền Thiệu Viêm? Đắc tội nhà họ Quyền, nhà họ Ôn, nhà họ Hàn, nhà họ Đổng, nhà họ Đường, nhà họ Hướng? Các gia tộc này chỉ cần giẫm chân cái đều có thể thay đổi các gia tộc thiên triều.

      Nhưng chỉ vì nhà họ Ngô bé, rất đáng giá.

      “Nhất định ta chế thoải mái.” Mục Giai bình tĩnh lại. thể hối hận, phải báo thù cho đứa . Cho dù Quyền Thiệu Viêm giúp, cũng muốn báo thù.

      Đứa bé còn, thân làm mẹ phải làm chút gì đó để nó có thể an tâm ra .

      Chân Phó Dương nhíu mày, Giai
      [​IMG]
      ChrisAlice Huynh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :