1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67: Video của Tả Trí Viễn với Ngô Oánh Oánh.

      Làm theo lời dặn.

      Lúc Hoa Hồ Điệm nhắn tin cho Mục Giai , bật ti vi, ti vi chiếu lại trường trực tiếp.

      cũng biết nên cảm ơn ai đây.

      Đại khái lnên cảm ơn Tả Trí Viễn từ trước tới giờ đối với phụ nữ ai đến cũng – cự tuyệt, khiến cho năm đó cảm thấy nguy cơ bốn phía, bởi vậy mà quấn lấy Chân Phó Dương bắt ấy mua toàn bộ thiết bị nghe lén.

      Nhưng sau đó lại sợ bị Tả Trí Viễn phát , tức giận, nên cũng dám gài thiết bị nghe lén. Nếu năm đó nhất thời mềm lòng, Mục Giai ngồi trong căn phòng ngoài ngoại ô, thản nhiên xem tivi.

      Ngô gia bây giờ chắc là rất náo nhiệt, ngay cả Đổng Triệu Lê ngày hôm qua cũng nổi bật bằng Ngô gia. Lúc này, Tả Trí Viễn càng thể cự tuyệt lời mời của Ngô Oánh Oánh, Mục Giai thấy ràng Ngô oánh Oánh mời Tả Trí Viễn ly rượu vang bỏ xuân dược.

      Tả Trí Viễn tất nhiên là ngụm uống hết nghi ngờ.

      lát sau, Tả Trí Viễn cũng cảm nhận được biến hóa của cơ thể, sau đó Ngô Oánh Oánh ngượng ngùng cởi hết quần áo, Tả Trí Viễn chút cũng nhịn được nhào qua.

      Mục Giai nắm rất lượng xuân dược mà cho vào, lượng thuốc kia tuyệt đối thể làm Tả Trí Viễn mất tỉnh táo được.

      Mục Giai nhìn những vẻ mặt thay đổi liên tục kia, Ngô oánh Oánh nũng nịu kiều mị, cùng với Tả Trí Viễn nở nụ cười lạnh lùng châm biếm. Nhưng khi Ngô Oánh Oánh nhìn về phía , Tả Trí Viễn lập tức biến thành biểu tình say mê loạn ý.

      Tâm tình của Mục Giai chìm xuống, sáu năm, con người có được mấy lần sáu năm, vậy mà sáu năm này Tả Trí Viễn đùa giỡn quây vòng.

      Mục Giai cảm nhận chính bản thân mình sô pha, quan hệ của với ông nội từng rất tồi tệ, cho dù là từ nước ngoài trở về thành phố A, phần lớn thời gian đều về nhà.

      Phần lớn thời gian khi đó, phải ở đây uống rược đến mơ mơ màng màng, cũng ở chỗ của Đàm Kinh Tâm ngày đên ăn chơi trụy lạc.

      Bởi vì trở về thành phố A, nghe được những tin tức ái muội của Tả Trí Viễn với những nư nhân khác, những tin tức đó trăm ngàn móng vuốt cào vào tim , hận thể như vậy biến mất khỏi thành phố A.

      Nếu phải kiếp trước trải nghiệm qua 2 năm kết hôn kia, chắc chắn tin bất cứ tin nào truyền hình này, cho dù những thứ này chính là chứng cứ xác thực nhất.

      Mục Giai hoảng hốt nhớ lại trước đây lúc mẹ từng vuốt đầu , Giai , quá cố chấp phải là chuyện tốt.

      Sau hai năm kết hôn hiểu, bây giờ càng hiểu hơn, Mục Giai im lặng uống nước sôi để nguội, sau đó tắt tivi.

      Tả Trí Viễn và Ngô Oánh Oánh hoàn toàn biết người khác xem màn kịch của bọn họ.

      Ngô Oánh Oánh giải thích với Tả Trí Viễn rằng do dạo gần đây Ngô gia cây to đón gió, nên ta bị người khác hãm hại.

      Tả Trí Viễn chẳng những trách gì, ngược lại còn an ủi ta.

      Chờ Tả Trí Viễn khỏi, Ngô Oánh Oánh mới đắc ý với Hoa Hồ Điệp: “ xác định giao đĩa này cho Mục Uẩn Ngạo quyết định này có tốt hay ? Ông ta có tiết lộ nội dung của cái video này ra ngoài ?”

      “Này... tôi cũng nắm lắm.” Hoa Hồ Điệp do dự: “Nhưng mà có làm sao đâu, dù sao Mục Uẩn ngạo cũng là lão già, đối với việc tiết lộ tin tức đó cũng có hứng thú gì.”

      Ai mà biết được chứ? Hoa Hồ Điệp ác ý nhớ lại, nếu Mục Uẩn Ngạo cũng chỉ là lão già bình thường, có khả năng cảm thấy giới trẻ bây giờ càng ngày càng tệ hại, qua vài ngày nhất định bỏ quên. Nhưng Mục Uẩn Ngạo cả đời chính chiến ở quan trường. Ông ta có như vậy hay , vậy khó .

      Huống hồ, cũng chỉ có mình Ngô Oánh Oánh trong video đó, bên trong vẫn còn người nữa.

      Hoa Hồ Điệp nghĩ lại những con số dài trong tài khoản của mình, cả người sung sướng như muốn bay lên. cần quan tâm được hay được, chỉ cần ta có lợi là được.

      “Mặc kệ, cứ che mặt tôi lại, sau đó đưa cái này kí gửi cho...” Ngô Oánh Oánh nghĩ chút rồi tiện thể : “Kí gửi cho Mục Giai Nhan .”

      Trước tiên chọc tức Mục Giai Nhan, thấy Tả Trí Viễn lên giường với phụ nữ khác, mặt Mục Giai Nhan chắc chắn giữ được nụ cười. Đáng tiếc, Ngô Oánh Oánh nghĩ lại, ta nghĩ nên để gương mặt mình xuất , để Mục Giai Nhan biết được đến cùng là ai cướp người đàn ông tốt của ta, Để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta vẫn nên khiêm tốn chút mới được. Ngô Oánh Oánh cảm thấy hơi tiếc nuối.

      Bị ngu sao? Hoa Hồ Điệp biết phải hình dung như thế nào về chỉ số thông minh của mấy người này, kí gửi cho Mục Uẩn Ngạo, để cho thế hệ trước lén lút thương lượng giải quyết chuyện này. Lại gửi cho Mục Giai Nhan? Ngô Oánh Oánh cảm thấy Mục Giai Nhan nhiều năm như vậy, đều áp ta bậc đều nhờ may mắn sao.

      biết, Hoa Hồ Điệp rất vâng lời đáp tiếng.

      Ngô Oánh Oánh giờ phút này cũng cảm thấy Hoa Hồ Điệp thuận mắt hơn: “ yên tâm , đến lúc đó tôi ở trước mặt trai khen ngợi vài câu.” dieendaanleequuydonn

      “Cảm ơn.” Hoa Hồ Điệp có chút xoắn xuýt, ta là chọn giã từ nghiệp khi đỉnh vinh quang? Vẫn là bí quá hóa liều lần? Dù sau toàn bộ chuyện này là Ngô Oánh Oánh tự nguyện, cùng lắm là chỉ ở bên cạnh kích thích vài câu mà thôi, xảy ra chuyện, cũng ai nghi ngờ ta.

      Ngô Oánh Oánh cũng biết Hoa Hồ Điệp phiền muộn, đứng dậy vui vẻ về nhà.

      Ngày hôm sau, Mục Giai Nhan liền nhận được băng ghi hình.

      Mục Giai Nhan vốn cho rằng mình rất bình tĩnh, nhưng ta vẫn rất tức giận.

      ta cứ tưởng mình ít nhất trong lòng Tả Trí Viễn khác với bọn người kia, hơn nữa, bởi vì ta với Tả Trí Viễn chủn thủng tầng quan hệ mờ ám kia, trong lòng ta nghĩ, mình với Tả Trí Viễn quan hệ ra giống với những người khác.

      Ít nhất, đến bây giờ Mục Giai Nhan vẫn tin tưởng, mối quan hệ của mình với Tả Trí Viễn còn tốt hơn so với Tả Trí Viễn và Mục Giai .

      Mục Giai Nhan liền bấm số gọi điện cho Mục Giai , có phúc thể cùng hưởng, nhưng có hạn phải cùng chịu chứ.

      Đây là muốn kích thích sao?

      Mục Giai níu mày, nhanh chóng về nhà.

      Mấy ngày nay rốt cuộc cũng có lúc ta được đặc ý.

      “Chị ba.” Mục Giai Nhan : “Vừa nãy có người kí gửi cho em băng ghi hình, bên trong là...”

      Mục Giai Nhan căn môi : “Chị xem .”

      Đoạn phim hình như xem được nửa, đúng là chiếu đoạn kịch liệt nhất. Hơn nữa, vừa nãy còn chiếu gương mặt say mê của Tả Trí Viễn.

      Mục Giai Nhan nở nụ cười yếu ớt lén nhìn phản ứng của Mục Giai .

      Mục Giai quay đầu nhìn Mục Giai Nhan, chưa từng cho Mục Giai Nhan biết quan hệ của mình với Tả Trí Viễn. Nhưng Mục Giai Nhan lại có thể khẳng định mối quan hệ của với Tả Trí Viễn như vậy, như thế, Mục Giai Nhan qua lại với Tả Trí Viễn từ trước.

      Mục Giai nhìn lúc lâu mới : “Trách được em muốn gả cho Tả Trí Viễn, ra lại là người như vậy, nhưng mà hôn của em chị có quyền lên tiếng, chị nghĩ, cái này nên giao cho ông nội xử trí.”

      Hình như chị ta quá mức bình tĩnh.

      Mục Giai Nhan thăm dò hỏi: “Chị ba, chị đau lòng sao?”


      “Sao chị phải đau lòng chứ?” Mục Giai quay đầu, con người đen láy tĩnh lặng, nhìn ra bất cứ cảm xúc nào: “Giai Nhan, nhìn dáng vẻ của em, chắc em rất đau lòng? Vì loại cặn bã này, đáng đâu.”

      Mục Giai Nhan nghẹn họng, biết nên cái gì.

      Dựa vào hiểu biết của ta với Mục Giai , Mục Giai chắc chắn còn Tả Trí Viễn, tới cùng là xảy ra

      [​IMG]
      PhongVyChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68.1: Quyền Thiệu Viêm uống say và quà sinh nhật (1)

      Edit: meoluoihamngu

      Qua sinh nhật Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai vô cùng hối hận. cảm thấy cần phải đến tiệc sinh nhật của Quyền Thiệu Viêm, bởi vì Mục Giai vắng mặt, thành phố A bắt đầu lưu truyền tin tức quan hệ giữa Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai tốt.

      Đối với lần này, Mục Uẩn Ngạo và Quyền Duệ Tân biết được tình muốn nôn mửa.

      Mục Giai Thu, Mục Giai Nhan và người nhà họ Quyền biết nội tình cảm thấy vui vẻ muốn ăn mừng.

      Dĩ nhiên, lúc này, Mục Giai biết tin tức được cưng chiều lưu truyền ra.

      Nghĩ đến sinh nhật Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai làm mì trường thọ cho Quyền Thiệu Viêm.

      Mục Giai nghĩ là Quyền Thiệu Viêm về nhà sớm. Nhưng mà, hai người Quyền Duệ Tân và Mục Uẩn Ngạo sớm chuẩn bị, Quyền Thiệu Viêm ngại mặt mũi của hai vị ông nội nên ở lại.

      Mục Giai ngồi trước bàn ăn, nhìn kim đồng hồ chạy.

      Cho dù Quyền Thiệu Viêm còn phải cùng người nhà ăn bữa cơm, nhưng mà, mười giờ vẫn chưa quay về thế?

      Mục Giai cứ đợi, mí mắt cũng sắp dính vào nhau.

      Quyền Thiệu Viêm về đến nhà, theo thói quen vào phòng ngủ trước nhìn Mục Giai , nhưng mà trong phòng ngủ có ai. Quyền Thiệu Viêm cau mày, suy nghĩ lát, mới vào phòng ăn.

      Phòng ăn chỉ có ngọn đèn tường sáng, ánh đèn màu vàng ấm áp, nằm ngủ bàn .

      Sao lại ngủ ở chỗ này? Nhỡ bị cảm mạo làm sao?

      Quyền Thiệu Viêm vuốt vuốt mi tâm, đến bên cạnh Mục Giai , định ôm Mục Giai vào phòng ngủ.

      quay về rồi?” Quyền Thiệu Viêm vừa mới đến gần, Mục Giai liền tỉnh. Dụi mắt, nhìn Quyền Thiệu Viêm trước mặt, Mục Giai lại nhìn đồng hồ rồi , “Sao về muộn như vậy? còn uống rượu sao? là khó ngửi.”

      Vừa , Mục Giai vừa đến bên cạnh Quyền Thiệu Viêm ngửi quần áo .

      “Khó ngửi em còn ngửi sao?” Quyền Thiệu Viêm đưa tay ôm Mục Giai vào trong ngực, “Có phải nghĩ đến hay ?”

      “Nghĩ cái gì chứ?” Tự luyến, Mục Giai , “Em ngửi xem người có mùi nước hoa phụ nữ khác …”

      lúc lâu sau, Mục Giai mới , “ có.”

      Mục Giai nhìn chằm chằm quần áo Quyền Thiệu Viêm lâu, mãi mới , “Ngay cả dấu son môi cũng có, còn là màu đỏ thẫm…”

      Đáng nhẽ phải theo, phải cầm súng lục của Quyền Thiệu Viêm bắn người kia!

      Mục Giai cúi đầu nhìn Quyền Thiệu Viêm lâu, mới tránh thoát khỏi Quyền Thiệu Viêm ôm, chạy vào trong phòng.

      Tức giận sao? Quyền Thiệu Viêm nhìn quần áo người mình, sắc mặt tối hơn phân nửa. Tức giận mang áo khoác của mình cởi ra ném vào thùng rác, Quyền Thiệu Viêm mới vội vàng nhấc chân đuổi theo Mục Giai .

      Mục Giai lục trong ngăn kéo, rốt cuộc cũng tìm thấy súng trong đống quần áo.

      “Quyền Thiệu Viêm,” Mục Giai quay đầu lấy súng chỉ vào Quyền Thiệu Viêm , “ , người phụ nữ kia ở đâu?”

      đợi đến tận bây giờ, kết quả chỉ là thế này thôi sao, trong lòng trong nháy mắt cảm thấy nguội lạnh.

      “Giai , súng lục chưa lên cò.” Quyền Thiệu Viêm nhắc nhở.

      Lên cò sao? biết, trước kia Chân Phó Dương dạy bắn súng.

      “Giai , súng lục có đạn.” Quyền Thiệu Viêm nhắc nhở lần nữa.

      Mục Giai cắn răng, “Đạn ở chỗ nào?”

      “Bên trong hòm thuốc.” Quyền Thiệu Viêm tương đối thành thực.

      Mục Giai chạy ra ngoài phòng khách, nhìn thấy bên thùng rác có cái áo, chính là tây trang bị phát ra có vấn đề.

      “Quyền Thiệu Viêm,” Mục Giai chống nạnh hai tay, “ cho rằng tội phạm dọn dẹp trường có vấn đề gì sao? Em
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68: Tiếp

      Edit: meoluoihamngu

      Mục Giai hơi lúng túng, định tối nay lúc bầu khí tốt lấy chiếc nhẫn này ra. “Hôn lễ hôm đó, cũng trước, buổi lễ hỗn loạn, ông nội gọi hai đứa bé theo sau chúng ta mang hai chiếc nhẫn đến.”

      Lúc ra bệnh viện ông nội liền đưa cho hai chiếc nhẫn này, khi đó suy nghĩ có nên đưa cho Quyền Thiệu Viêm cái hay . Nhưng mà, sau đó suy nghĩ lại chuyện kết hôn kia làm cho Quyền Thiệu Viêm mất thể diện như vậy, cũng dám nhắc lại.

      Bây giờ bị Quyền Thiệu Viêm phát , theo bản năng Mục Giai cảm thấy hồi hộp.

      Nếu như tại Quyền Thiệu Viêm tỉnh táo còn được, bây giờ Quyền Thiệu Viêm say, lúc trước Quyền Thiệu Viêm ở nhà lại xảy ra vui, nhộ nhỡ… Quyền Thiệu Viêm làm khó dễ phải làm sao?

      Quyền Thiệu Viêm nhìn chiếc nhẫn hồi lâu, mới xoay người ra khỏi phòng ngủ.

      Mục Giai khóc ra nước mắt, phản ứng của Quyền Thiệu Viêm đúng là kịch liệt.

      lúc lâu sau, Quyền Thiệu Viêm mới quay trở lại, trong tay cầm đôi bông tai, mặt là viên kim cương lấp lánh. Hình như là cùng bộ với chiếc nhẫn của bọn họ.

      Mục Giai ngẩn người , “Đây là?”

      “Sau khi kết hôn công tác, thấy đôi bông tai này, nghĩ nó rất xứng với em, rất hợp với chiếc nhẫn kết hôn của chúng ta, liền mua,” giọng Quyền Thiệu Viêm cất giấu chút vui sướng và chút cảm xúc được, “Về sau tìm chiếc nhẫn của hai chúng ta, nhưng hai đứa bé đưa chiếc nhẫn cho người nào đó, còn tưởng rằng bị mất rồi chứ.”

      đeo cho em.” Quyền Thiệu Viêm vừa , nhàng đeo bông tai cho Mục Giai .

      Sau đó, Quyền Thiệu Viêm mới cẩn thận nhìn Mục Giai dưới ánh đèn, nghiêm túc giống như nhìn bức họa xinh đẹp.

      Mục Giai ngẩng đầu cho Quyền Thiệu Viêm nhìn, mặt cũng từ từ đỏ lên, cúi thấp đầu xuống, “Nhìn em làm gì, phải là chưa có nhìn qua… Hơn nữa, cũng muộn thế này, đeo cho em, lúc ngủ lại phải tháo ra.”

      có phải sát phong cảnh quá ?

      ra cũng muốn mấy lời ấm áp, nhưng mà bật thốt lên chính là như này. Nhất định là gần đây theo học Đổng Lê Triệu.

      “Rất đẹp,” Quyền Thiệu Viêm nhếch mép cười vui vẻ, khuôn mặt tuấn trở nên dịu dàng hơn.

      Ánh mắt Mục Giai nhìn chằm chằm , biết dáng dấp Quyền Thiệu Viêm rất tốt, nhưng nghĩ đến Quyền Thiệu Viêm cười lên lại đẹp như vậy, cảm thấy nhìn như thế nào cũng đủ.

      Nhưng mà, Quyền Thiệu Viêm rất ít khi cười.

      lát sau, Quyền Thiệu Viêm cúi đầu, đeo chiếc nhẫn vào tay Mục Giai .

      Ban đầu làm chiếc nhẫn, hôm nay đeo tay cũng rất vừa.

      Đáng tiếc, Mục Giai nghĩ thầm, mấy tháng sau, nhất định mập lên, ngón tay cũng biến lớn, chiếc nhẫn đẹp như vậy lại mang được.

      Mục Giai cầm chiếc nhẫn nam đeo vào tay Quyền Thiệu Viêm , “Ông nội , chữ bên trong chiếc nhẫn này là tự khắc sao?”

      “Đúng vậy.” Quyền Thiệu Viêm gật đầu cái.

      Khi đó ở Hà Lan, nghe Mục Giai đồng ý kết hôn, liền chạy đến tất cả tiệm trang sức ở Hà Lan, cuối cùng tìm được chiếc nhẫn này. Sau đó, cho chủ cửa hàng muốn tự tay khắc tên và vị hôn thê.

      Chủ cửa hàng hai lời liền đáp ứng, còn chúc phúc và Mục Giai có thể thiên trường địa cửu.

      Quyền Thiệu Viêm đúng là rất quan tâm đến hôn này sao?

      Mục Giai nghĩ đến khoảng thời gian chuẩn bị kết hôn kia cái gì cũng làm, chỉ ông nội bảo thử áo cưới, mất quá nhiều sức. cũng từng nghĩ, hôn lễ kia, Quyền Thiệu Viêm ở nước ngoài cũng giống , cần tốn nhiều sức lực, toàn bộ nhà họ Quyền thay sắp xếp.

      Tay Quyền Thiệu Viêm rất đẹp, phía chút vết thương cũng có, ngón tay Quyền Thiệu Viêm thon dài, rất ràng, nhìn rất xinh đẹp. Mục Giai đeo nhẫn cho Quyền Thiệu Viêm xong, mới đem tay mình đặt cạnh tay Quyền Thiệu Viêm.

      Mục Giai cười ha ha , “Quyền Thiệu Viêm, tay to .”

      So với tay , tay Quyền Thiệu Viêm xác thực là rất to.

      Quyền Thiệu Viêm nắm lấy tay Mục Giai , lại mang Mục Giai đến giường , “Nơi đó của cũng lớn.”

      Vừa , Quyền Thiệu Viêm lại nhìn nơi mềm mại của Mục Giai , “Giai , nơi đó của em giống như lớn hơn.”

      Vừa Quyền Thiệu Viêm vừa khoa tay múa chân hai cái , “Vốn là tay có thể cầm, bây giờ tay cũng cầm được.”

      Khó trách áo ngưc mặc bây giờ cũng hơi chật, còn nghĩ rằng lên cân chứ.

      “Hơn nữa,” Quyền Thiệu Viêm cẩn thận quan sát phản ứng của Mục Giai , “Giai , em giống như nhạy cảm hơn.”

      Bàn tay ấm áp của Quyền Thiệu Viêm chạm vào da thịt của Mục Giai , mà tay Quyền Thiệu Viêm còn có chiếc nhẫn lạnh như băng càng kích thích Mục Giai , làm toàn thân Mục Giai run rẩy.

      cảm giác quen thuộc hư từ trong thân thể Mục Giai truyền đến.

      Mà cảm giác này hôm nay càng mãnh liệt.

      Quyền Thiệu Viêm ràng cũng cảm nhận được, càng thành thạo khiêu khích giác quan người Mục Giai .

      muốn…” Mục Giai muốn ngăn cản, lại phát tiếng của mình biến thành tiếng rên rỉ. Mà tay Quyền Thiệu Viêm càng ngày càng xuống, “Quyền Thiệu Viêm… muốn… Đừng động vào chỗ đó.”

      người sớm cách vật, Quyền Thiệu Viêm nhin rất thống khổ.

      Nhìn người trong lòng đỏ mặt, Mục Giai vô ý thức uốn éo người, hạ thân Quyền Thiệu Viêm căng thẳng, “Giai , quà sinh nhật của em là giày vò sao?”

      Cứ nhịn như vậy, sợ ngày nào đó hỏng mất.

      Ngày nay tay trái tay phải cũng phải là biện pháp tốt, đồ ăn ở ngay trước mặt mà thể ăn, đây mới là chuyện đau khổ nhất. Nhất là vợ mình, bây giờ giống như tiểu tinh dây dưa với , bên tai Quyền Thiệu Viêm chính là tiếng thở dốc của Mục Giai , hơi thở ấm áp càng làm cho huyết mạch Quyền Thiệu Viêm sôi trào.

      Đôi mắt Quyền Thiệu Viêm mang theo tơ máu, “Giai , ngoan, buông ra, tắm.”

      Cứ như vậy, khó có thể khống chế được chính mình.

      Mục Giai chấp nhận nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như đấu tranh với Quyền Thiệu Viêm. Mục Giai cắn răng, lại tiếp tục quấn Quyền Thiệu Viêm, giọng , “ sao, Quyền Thiệu Viêm, chỉ còn hai tuần nữa là được ba tháng, động tác của chút, em biết làm thương tổn em và đứa bé.”

      Giọng kia mang theo ba phần ma mị, ba phần ngượng ngùng và ba phần nghiêm túc.

      Động tác của Quyền Thiệu Viêm cứng đờ, trong đầu đều kêu gào muốn .

      Hôm qua Mục Giai bệnh viện, bác sĩ thai nhi phát triển rất tốt. Bây giờ muốn cũng sao, hơn nữa, cũng chỉ còn hai tuần, chỉ cần cẩn thận chút là được rồi…Chỉ cần cẩn thận chút…

      Trán Quyền Thiệu Viêm hai giọt mồ hôi, “Giai , em buông ra, bây giờ có biện pháp khống chế chính mình.”

      Có lúc nghĩ lại chuyện kết hôn đêm đó, Quyền Thiệu Viêm nếm Mục Giai , tự kiềm chế còn có mấy phần chứ?

      Mục Giai khẽ cười , rút tay lại ngoan ngoãn nằm trong chăn.

      Quyền Thiệu Viêm đứng dậy, mới vừa xuống giường, nhìn môi Mục Giai bởi vì hôn, mà trở nên đỏ thắm, Mục Giai theo bản năng cảm thấy có nguy hiểm, Quyền Thiệu Viêm lấy tay nhàng vuốt môi Mục Giai đột nhiên : “Giai , cảm thấy chúng ta còn có biện pháp khác…”

      Mục Giai : “…”

      Mục Giai với Quyền Thiệu Viêm chuyện như vậy chưa từng làm, nghiệp vụ của thuần thục, sợ rằng cẩn thận cắn bị thương nửa đời sau “May mắn” của Quyền Thiệu Viêm.

      Quyền Thiệu Viêm --- tin tưởng Mục Giai , hơn nữa, chuyện như vậy, luyện nhiều chút, quen tay làm tốt thôi.

      Tóm lại đêm hôm đó Quyền Thiệu Viêm vui vẻ.

      Đúng, thể là vui vẻ.

      Phải , Quyền Thiệu Viêm cảm thấy chỉ có hai chữ: Thoải mái!

      Chỉ là sáng ngày hôm sau, Mục Giai cảm thấy miệng đau muốn chết.

      Lúc Mục Giai mở mắt ra, Quyền Thiệu Viêm nhìn chăm chú.

      Mà cả người cũng bị Quyền Thiệu Viêm ép thể trốn…

      “Quyền, Thiệu, Viêm!” Mục Giai gằn từng chữ , cắn răng nghiến lợi, “ lại muốn làm cái gì?”

      “Em chỉ muốn nhìn em chút mà thôi,” Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm vô tội.

      Tầm mắt Mục Giai nhìn xuống phía dưới.

      mà làm loạn nữa, sau này phải thư phòng ngủ.” Hỏng bét, vừa rồi lớn, đôi môi lại bắt đầu đau.

      Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai che môi, ánh mắt trong suốt, đột nhiên lại nghĩ đến bộ dáng Mục Giai rung rung ngày hôm qua, a, mỗi lần đều có vui vẻ, Mục Giai cần.

      Vợ mình cần phải được bồi dường.

      Quyền Thiệu Viêm cảm thấy trách nhiệm bồi dưỡng nặng nề vợ mình cũng chỉ có thể giao người .

      “Vợ à,” tâm tình sáng nay Quyền Thiệu Viêm rất tốt, giọng mang theo vui vẻ.

      “Dạ.” Theo bản năng Mục Giai đáp lời.

      dien,dan,le,quy,don

      “Vậy chúng ta đến thư phòng sao?” Quyền Thiệu Viêm .

      “Vì sao…” Mục Giai mơ hồ hai giây mới dò hỏi , “Em nghĩ, hay là phòng tắm trước .”

      xong, Mục Giai liền xoay người, chui vào trong chăn, quyết tâm để ý Quyền Thiệu Viêm.

      Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai quyết định để ý đến , cũng chỉ có thể thở dài. Đều tại hôm qua mất khống chế, có thể tưởng tượng được mấy ngày tới có thịt ăn.

      Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới hiểu cái gì gọi là tiết kiệm đến xa xỉ, từ xa xỉ rất khó tiết kiệm.

      ăn thịt đến còn mảnh vụn, nếu để ăn canh thịt, làm sao có thể nhịn được chứ?

      “Giai ,” Quyền Thiệu Viêm kêu tiếng Mục Giai .

      Giọng kia cách Mục Giai quá gần, Mục Giai nghĩ chắc là Quyền Thiệu Viêm lại có tâm tư hư hỏng gì. ngẩng đầu lên, cũng có trả lời lại.

      lúc lâu sau, giọng Quyền Thiệu Viêm hốt hoảng thổi tới, giống với giọng trầm thấp bá đạo, giọng mang theo mấy phần do dự và tự tin, “Giai , em sao?”

      Mục Giai hơi hoảng hốt, cả người nằm trong chăn nhúc nhích, muốn trả lời thế nào?

      Người bình thường nếu như , cũng có thể nó là em. Tại sao có thể có người hỏi loại vấn đề này. Muốn thế nào? Em thử đúng, em
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69: Chín trăm nghìn bán công ty.(1)

      Ngô Ngôn Tín cũng có gây chuyện nhưng đều bị giải quyết, chẳng qua năm đó cho đối phương số tiền lớn là xong việc, sau đó lại có Ngô gia gây sức ép, việc này mới bị truyền ra ngoài.

      Mà cái Ngô Oánh Oánh truyền ra lại là đoạn video.

      video quay toàn lại cảnh nóng rất kịch liệt. Video là do chính ta Ngô Oánh Oánh quay, nữ chính đương nhiên cũng là Ngô Oánh Oánh, mà nam chính là Tả Trí Viễn.

      Nhưng khác nhau ở chỗ, trong video mặt của Ngô Oánh oánh đều bị quay ràng, còn mặt Tả Trí Viễn bị che lại, ngay cả bộ phận quan trọng cũng che lại.

      Ngô gia liền trở nên hỗn loạn.

      Những minh tinh khác dám lên tiếng, bọn họ bây giờ đến cửa cũng dám bước ra.

      sách này vừa mới đưa tung lên, theo đó mấy vụ bê bối cũng theo ra.

      Hỡn nữa cảnh sát cũng nhảy vào điều tra, đầu tiên là nữ minh bị cưỡng chế đưa vào trại cai nghiện, tiếp theo bé ngôi sao được đưa vào cơ quan chuyên môn, kiểm tra trình đồ thương tật.

      Ngôi sao nam số 4 bị lập án điều tra.

      Ngôi sao nam số 3 cũng bị cảnh sát tiến hành kiểm tra nước tiểu, bởi vì dựa vào trạng thái biểu , rất có khả năng ta nghiện thuốc phiện. Chỉ là sau khi có được kết quả điều tra của đều khiến mọi người lo sợ, ngôi sao số 3 bị bệnh AIDS.

      Ngôi sao nam số 3 lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm, hơn nữa còn rất được hoan nghênh, ngôi sao nữ cùng lăn giường cũng ít hơn trăm người. số người dù có quan hệ với cũng trực tiếp chạy tới bệnh viện.

      Đến thời điểm này, mọi người mới phát . cái gì mà tiền tài danh vọng tất cả đều quan trọng bằng sức khỏe của mình. AIDS là cái gì? Là thứ mà khi dính vào cả đời cũng khỏi được.

      Sau đó mấy trang wed liền bới vết tìm được mấy minh tinh mới nổi có quan hệ với ngôi sao nam kia. Rất ràng, mọi người rất quan tâm tới mấy chuyện của ta, bởi vì sau lưng còn mạng lưới internet khổng lồ.

      Có rất nhiều công ty hợp tác với ngôi sao số 3, nhưng tất nhiên công ty hợp tác nhiều nhất vẫn là công ty của Ngô Ngôn Tín.

      Thời điểm Đổng Lê Triệu biết tin này cũng hoảng sợ, còn đợi ta tự mình tới bệnh viện, ông cụ Đổng phái người mang Đổng Lê Triệu đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.

      Kết quả, ngược lại làm Đổng Lê Triệu thở ra, các chỉ tiêu người đều rất bình thường.

      Trong nhà họ Ngô lại càng loạn.

      Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Ngô Ngôn tín cũng được đưa ra, cơ thể cũng bị bệnh gì.

      Nhưng mà, Ngô Ngôn Tín bị vạch trần cũng thể bù lại danh dự bị mất.

      Còn có Ngô Oánh Oánh.

      Trong video kia thấy ràng, Ngô Oánh Oánh chính là tự mình quyến rũ Tả Trí Viễn. Toàn bộ đều là Ngô Oánh Oánh chủ động, lúc cởi quần áo, hay lúc quan hệ, Tả Trí Viễn nhìn lại như bị động tiếp nhận.

      Mấy năm ngay sức khỏe cha Ngô được tốt, mới giao lại công ty cho Ngô Ngôn Tín. Ông nghĩ Ngô Ngôn Tín tuổi còn trẻ, vẫn còn ham chơi, nhưng cũng được ông tay bồi dưỡng, cách quản lí công ty cũng được ông dạy cho, có ông ở bên cạnh hướng dẫn, cũng đến mức xuất chuyện lớn gì.

      Nhưng giờ, Ngô gia gần như trong đêm liền sụp đổ, trong nhà con lại thể bớt lo được…

      Chuyện gì xảy ra? Tên đàn ông kia là ai?” Cha Ngô tay cũng phát run chỉ vào Ngô Oánh Oánh, gân xanh tay.

      “Chuyện gì xảy ra? Tên đàn ông kia là ai?” Cha Ngô tay cũng phát run chỉ vào Ngô Oánh Oánh, gân xanh tay.

      Từ trước tới giờ Ngô oánh Oánh chưa bao giờ thấy cha mình tức giận như vậy, sợ tới mức co rụt bả vai lại, trực tiếp khai báo tất cả mọi chuyện : “Dạ… Là Tả Trí Viễn.”

      “Là đăng lên mạng?” Cha Ngô hỏi.

      Ngô Oánh Oánh lắc đầu: “Video là do con tự quay.”

      Cha Ngô trực tiếp cầm cây gậy trong tay người giúp việc, chút lưu tình đánh vào lưng Ngô Oánh Oánh.

      “Ông làm cái gì vậy? Con nó cũng chỉ phạm lỗi thôi mà?” Mẹ Ngô Nhanh chóng nhào đến ôm gắt gao ôm lấy cánh tay chồng mình: “Có gì mình từ từ giải quyết, ông làm con nó bị thương sao…”

      Mẹ Ngô đau lòng nhìn Ngô Oánh Oánh, Ngô Oánh Oánh được nuông chiều từ bé đến giờ, đừng là đánh, làm đứt của nó cọng tóc bà cũng nỡ.

      Nhưng sau khi nhận gậy của cha Ngô sau lưng Ngô Oánh Oánh liền cảm thấy trận bỏng rát, Ngô Oánh Oánh tự chủ oa tiếng khóc lớn, ta bên ủy khuất bên thở gấp : “Ba, sao người lại đánh con? Con cũng khó chịu lắm…Người sao cấm mấy cái video mạng kia, lại ở trong này đánh con?”

      “Nếu ta cấm được, cấm từ sớm!” Cha Ngô lớn giọng mắng lại.

      Con trai con nhà mình đều bị lộ chuyện xấu, phản ứng đầu tiên của ông là cấm chiếu những cái video kia, nhưng mà ông cấm được sao? Bây giờ internet phát triển rộng rãi, chỉ cần
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69.2

      " ra cũng chính là chuyện của con tôi." Cha Ngô : "Ông có thấy đoạn video mạng ?"

      "Tôi là ông già, làm gì biết những thứ công nghệ cao như thế, ngày hôm qua tôi cùng với cháu tôi câu cá ở ngoại ô thành phố, hai chúng tôi đều biết ông chuyện gì, làm sao vậy?" Mục Uẩn Ngạo hỏi.

      Cha Ngô ngẩn người: "Có người nào gửi cái băng ghi hình đến nhà ông ?"

      " có…" Mục Uẩn Ngạo dừng lại chốc lát mới : "Ông xem tôi là đãng trí, quên mất, nhờ cháu nhắc nhở tôi mới nhớ tới."

      …Từ nãy đến giờ Mục Giai luôn cố gắng biến mình thành phong cảnh.

      Còn chuyện ông nội đột nhiên dừng lại câu , sau đó lại tỏ vẻ hiểu ra vấn đề, hoàn toàn biết gì!

      "Mấy tuần trước, có người gửi cái băng ghi hình cho cháu tôi." Mục Uẩn Ngạo thở dài: "Đó là bộ phim kinh dị, tên là Lời nguyền hay gì đó? Cháu tôi nhát gan, bị doạ sợ, suốt tuần đó sắc mặt đều tốt. Cũng biết chuyện này là ai làm, quá thất đức."

      Khóe miệng Mục Giai khẽ mỉm cười, ông nội vòng vo mắng khéo nhà họ Ngô sao?

      Cha Ngô ngẩn người, hốt hoảng : "Ồ, vậy có thể là tôi hiểu lầm, ông Mục cứ tiếp tục câu cá, tôi cúp điện thoại trước."

      "Ừ, có chuyện cứ việc tìm tôi." Mục Uẩn Ngạo cười híp mắt, để điện thoại xuống.

      "Tại sao ông cầu người ta giao ra video?" Mẹ Ngô bất mãn . Cha Ngô hoàn toàn chỉ là thăm hỏi đôi câu đơn giản, cái gì cũng chưa hỏi cúp điện thoại.

      "Cha, cha nên gọi cho Mục Giai Nhan mới đúng." Ngô Oánh Oánh .

      Ngô Ngôn Tín phóng ánh mắt như dao về phía Ngô Oánh Oánh.

      "Giao cái rắm." Cha Ngô suy sụp ngồi ghế sa lon, cả người vô lực: "Bà cảm thấy chuyện này nếu có Mục Uẩn Ngạo bày mưu tính kế, Mục Giai Nhan dám cả gan làm như thế? ta sao có thể làm chuyện này vừa chu đáo vừa nhanh chóng như vậy?"

      Mẹ Ngô cả kinh vội vàng : "Vậy ông còn mau cầu xin Mục Uẩn Ngạo giao ra video?"

      "Cầu xin?" Cha Ngô ném điện thoại tới bên chân của mẹ Ngô, : " Lúc còn trẻ Mục Uẩn Ngạo là tên xảo quyệt, nay già rồi, cũng tu thành tinh rồi, chuyện này chính là ông ta làm, ông ta sao có thể giao ra đây? Giao ra phải là ông ấy tự nhận tội sao?"

      Mẹ Ngô ngẩn người, nhìn điện thoại nằm dưới chân mình, lầm bầm: "Tại sao lại thể bảo ông ta giao ra? Chúng ta là ông ta làm chuyện này được rồi?"

      Nhưng mẹ Ngô cũng có can đảm gọi điện thoại cho Mục Uẩn Ngạo.

      Đột nhiên Ngô Oánh Oánh cảm thấy trời đất mù mịt, té xỉu ở đất.

      Bên hồ.

      Mục Giai xấu bụng cười: "Ông nội, ông cũng biết gạt người."

      Lúc Mục Uẩn Ngạo gạt người, mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa, giống như chuyện thông thường.

      "Nhưng mà ông nội, tại sao ông muốn che mặt Tả Trí Viễn? Còn tốn hơi sức lớn như vậy khiến Quyền Thiệu Viêm tìm đến quân đội được trang bị kỹ thuật tối cao giao tiếp với ta?" Chẳng lẽ ông nội coi trọng Tả Trí Viễn sao?

      "Tả Trí Viễn biết chuyện này." Mục Uẩn Ngạo cười sờ đầu Mục Giai : " tại cần thiết đắc tội nhà họ Tả, huống chi, chị và em con đều có quan hệ rất tốt với Tả Trí Viễn, vì chuyện này mà gây thù đáng."

      "Chị hai biết Tả Trí Viễn?" Mục Giai càng thêm nghi ngờ, đột nhiên nhớ tới lúc ở bệnh viện,
      [​IMG]
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :