1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 64:

      Edit: meoluoihamngu

      Bạch Tự Di cắn răng đấu tranh suy nghĩ nhìn Mục Giai vẫn yên lặng làm bánh bên cạnh.

      Mục Ngọc Trác rất thích Mục Giai , nếu như bà đoạt công việc của Mục Giai , Mục Ngọc Trác nhất định oán hận bà. Đứa bé kia lòng tự ái rất mạnh, chừng nó thà quay về để những người kia tiếp tục xem thường, cũng muốn ở chỗ này sống vẻ vang.

      Huống hồ, lại là người có ơn với bà, Bạch Tự Di suy nghĩ liền lắc đầu , “Cảm ơn ngài cất nhắc, dù sao tôi chỉ giúp đỡ cháu tìm việc làm, tôi thể giành cơ hội công việc của cháu .” ddlqd

      Lăng Khải Hoa có chút vui, cứng rắn hỏi, “ hối hận chứ?”

      Lăng Khải Hoa mặt lạnh ra khỏi cửa.

      Trước khi ra cửa trao đổi ánh mắt hài lòng với Mục Giai , người phụ nữ này có thể tín nhiệm.

      Mục Giai vẫn ở chỗ cũ làm bánh, Bạch Tự Di đứng ở trong bóng tối, ánh mắt phức tạp. hối hận sao? Bà ra cũng biết, nhưng là, Mục Giai có ơn với bà, bà thể phụ ân tình của Mục Giai .

      Hơn nữa, bà cũng nghĩ thông suốt rồi, bà gì là làm được, quét dọn này nọ bà rất lành nghề, khổ cực chút, nhưng bà vẫn có thể nuôi sống Mục Ngọc Trác. So với ở nông thôn, bà chỉ có thể xin ăn người khác tốt hơn nhiều.

      lát sau, Mục Giai làm xong bánh, liền mang bánh đến gặp Lăng Khải Hoa.

      Lăng Khải Hoa cực kỳ hài lòng, nhận luôn Mục Giai . Lăng Khải Hoa : “Em đến phòng nhân báo cáo .”

      Thư kí của Lăng Khải Hoa đưa Mục Giai đến phòng nhân .

      Quản lý phòng nhân là tâm phúc của Lăng Khải Hoa, biết Mục Giai là át chủ bài của Lăng Khải Hoa, lá bài này dễ dàng cho ai biết. Vì vậy, thân phận Mục Giai tạm thời giữ bí mật.

      “Như vậy .” Quản lý nhân vuốt vuốt trán , “Dù sao cũng xuống lầu dưới, làm trợ lý cho tổng giám đốc trước, như thế nào?”

      Thân phận của vị tiểu thư Mục này rất khó an bài.

      “Được.” Mục Giai có dị nghị.

      Quản lý nhân lại nhìn danh sách chút rồi , “Nhưng mà tuy làm trợ lý của tổng giám đốc, nhưng vị trí thực tập sinh lại trống.”

      Quản lý nhân mặt chút thay đổi ngẩng đầu nhìn Tự Di , “Bạch tiểu thư có hứng thú làm thực tập sinh ? Theo quy định, thực tập sinh công ty chúng tôi ba tháng lương có thể chuyển lên làm nhân viên chính thức, thực tập sinh tiền lương mỗi tháng ba nghìn, cơm công ty cung cấp, trợ cấp nơi ở.”

      “Tôi sao?” Bạch Tự Di thể tin được, bà có cảm giác giống như từ địa ngục bay lên thiên đường.

      Cho dù bà hiểu lắm, ràng Mục Giai làm bánh, tại sao lại làm trợ lý của tổng giám đốc.

      “Bác , mau đồng ý .” Mục Giai khuyên nhủ.

      Bạch Tự Di vội vàng tỉnh mộng gật đầu mạnh, hình như sợ chậm chút, vị trí này bay mất.

      Khóe miệng Mục Giai lộ ra nụ cười hồ ly.

      Nếu như Bạch Tự Di ở lại thành phố A, bác cả cũng quấy rầy Bạch Tự Di. Như vậy bi kịch kiếp trước có thể tránh khỏi.

      có Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai cố gắng với công việc, mỗi ngày sớm về muộn, ngay cả Bạch Tự Di cũng nhìn nổi, cũng chỉ có mỗi ông chủ lớn Lăng Khải Hoa cả ngày vui tươi hớn hở, cười giống như ông thần tài.

      Bảy ngày, sang ngày thứ bảy, Quyền Thiệu Viêm vẫn như cũ chuyện quay về.

      Hại ngày hôm nay đợi Quyền Thiệu Viêm cả ngày, quay về nhà cũng biết gửi tin nhắn, ràng Quyền Thiệu Viêm căn bản để ở trong lòng!

      Mười giờ tối, Mục Giai cầm điện thoại di động buồn bã ngồi hơn ba giờ.

      trả lời điện thoại… gửi tin nhắn về. Quyền Thiệu Viêm phải là mơ mơ màng màng say rượu với nào chứ, khốn kiếp! Mục Giai nhìn bàn cơm buổi chiều về nhà sớm làm xong cho Quyền Thiệu Viêm, khỏi cảm thấy ủy khuất.

      đâu cũng báo cho tiếng bình an, về nhà đúng hạn còn biết nhắn tin báo cho .

      Coi như lười gửi, cho học viên báo lại rất khó khăn sao?

      Tên kia căn bản là… có đem để ở trong lòng. Kết luận này làm cho tâm tình Mục Giai càng ngày càng tệ, đợi nữa, Quyền Thiệu Viêm tự mình tự sinh tự diệt .

      Mục Giai suy nghĩ, liền nổi giận đùng đùng quay về phòng ngủ của mình.

      Còn chưa vào phòng ngủ, Mục Giai lại ra, đem bàn cơm toàn bộ đổ vào thùng rác, chính chủ trở lại, bọn nó cũng cần thiết.

      Làm xong hết thảy, Mục Giai vỗ tay cái, vào phòng ngủ của mình. Kết quả, vẫn như cũ khó ngủ.

      Bởi vì chủ nhật cần làm, cho nên Mục Giai nằm giường đến gần mười hai giờ. Chẳng qua là, ý định của Mục Giai đều đặt điện thoại di động, điện thoại di động vẫn có động tĩnh.

      Có điện thoại! Ánh mắt Mục Giai sáng lên, hưng phấn cầm điện thoại, đem điện thoại cầm vào tay, mới phát đó là điện thoại của ông nội, khuôn mặt nhắn của Mục Giai buồn bã.

      Ông nội gọi đến tiệc mừng thọ của ông Đường, Mục Giai đứng trước gương khoa tay múa chân chọn quần áo, nhưng trong lòng lo lắng nhỡ đâu buổi tối Quyền Thiệu Viêm quay về làm sao?

      trở lại mắc mớ gì đến , Mục Giai liếc mắt nhìn gương mặt lo lắng của mình trong gương. Quyền Thiệu Viêm sống cần lo lắng ấy chứ, quan tâm cái gì chứ. Quyền Thiệu Viêm nhắn tin cũng thèm nhắn cho .

      Mục Giai mặc quần áo tử tế liền rời .

      Mục Giai mặc lễ phục dạ hội rất bảo thủ.

      Sau lưng chỉ lộ đến thắt lưng mà thôi, các bộ phận phía trước chút cũng lộ, chẳng qua thiết kế hoàn hảo, đem đường cong Mục Giai lộ .

      Mặt Mục Giai gần đây có chút nhọn, nhưng mà lượng cơm của thay đổi, thậm chí còn nhiều hơn so với trước kia, về phần tại sao lại gầy, chính Mục Giai cũng biết.

      Mục Uẩn Ngạo vừa nhìn thấy Mục Giai chân mày liền nhăn lại, “Gần đây cháu ăn cơm được ngon sao? Tại sao lại gầy như vậy chứ?”

      Mục Giai Thu ở bên cạnh gật đầu , “Giai , bây giờ em phải là người, nên tùy hứng.”

      Mục Giai sờ sờ vành tai, lúng túng , “Có ăn cơm ngon, chắc là dinh dưỡng bị đứa bé hút hết rồi, cho nên cháu mới gầy.”

      Cũng chỉ có giải thích như vậy là hợp lý.

      Mục Uẩn Ngạo đồng ý, “Ông thấy cháu nhất định ăn ngon, ông phải bảo Quyền Thiệu Viêm tiếng. thể bỏ mặc cháu, nên ăn và phải ăn gì.”

      … Quyền Thiệu Viêm bây giờ căn bản đếm xỉa gì đến .

      Mục Giai tiếp, chỉ chuyển đề tài.

      Chẳng lẽ cãi nhau sao? Nghe Quyền Thiệu Viêm gần đây làm nhiệm vụ, trong mắt Mục Giai Thu lóe lên vui vẻ, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều. Sớm biết như thế, bằng để cho Mục Giai gặp Quyền Thiệu Viêm sớm chút, chừng Quyền Thiệu Viêm chán ghét Mục Giai .

      Bây giờ Mục Giai Thu cảm thấy kế hoạch năm ấy có chút thất sách.

      Đợi Mục Giai Thu , Mục Uẩn Ngạo mới lôi kéo Mục Giai ân cần hỏi thăm, “Có phải quen làm ? Nếu bây giờ quen, đừng , ở nhà cũng được.”

      “Cháu quen rồi, ông nội người biết gần đây giá trị công ty tăng cao sao?” Mục Giai cười an ủi, “Thân thể cháu có chuyện gì, hôm qua cháu mới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ thai nhi bây giờ rất tốt.”

      “Vậy được.” Trong lòng Mục Uẩn Ngạo rốt cuộc buông xuống, “Nhưng mà, Giai cháu cũng đừng mọi chuyện đều nghe Lăng Khải Hoa, đứa bé kia làm việc cũng cần mạng, cháu ngàn vạn lần đừng học nó.”

      phát , mỗi ngày nghiêm túc với công việc như vậy, Lăng Khải Hoa còn có hài lòng, là quá đáng!

      Mục Uẩn Ngạo cười với Mục Giai lát, bạn bè của ông gọi qua đó. Mục Giai tìm trong đám người bóng hình quen thuộc, đột nhiên có người chắn trước mặt .

      Mục Giai hơi lùi về phía sau, cùng người nọ kéo dài khoảng cách, trong mắt thoáng qua chán ghét chút nào che giấu.

      “Giai ,” Tả Trí Viễn cẩn thận , “Có phải em tức giận mấy ngày trước chuyện và Giai Nhan phải ?”

      cứ ?” Mục Giai hỏi ngược lại.

      phải là tự nguyện, bị người ta hạ thuốc, nhưng ông em dùng chuyện này ép kết hôn với Giai Nhan.” Tả Trí Viễn ngẩng đầu nhìn Mục Giai , “Giai , người muốn kết hôn là em, em với ông nội giúp , muốn kết hôn với Mục Giai Nhan.”

      Muốn chọc giận ông nội sao? vất vả quan hệ tốt hơn với ông nội.

      Mục Giai cười khẽ tiếng, “Tả Trí Viễn, với Giai Nhan làm chuyện đó, nghĩ đến phụ trách sao?”

      rất mong đợi, Mục Giai Nhan gả vào nhà họ Tả và so chiêu với cha mẹ cực phẩm của Tả Trí Viễn.

      “Giai , em.” Tả Trí Viễn phản ứng cực nhanh, “Vì em, bằng lòng làm người đàn ông phụ bạc, chịu trách nhiệm với Mục Giai Nhan.” Tả Trí Viễn tình thâm , như đinh chém sắt.

      Quả nhiên là người thiên hạ vô địch biết xấu hổ.

      Mục Giai thất bại hoàn toàn, thở hơi, Mục Giai mới , “Làm chuyện này, Tả Trí Viễn còn mong đợi tôi giúp sao? Lúc trước phải là tôi với Mục Giai Nhan rồi sao? ta với sao?”

      Khóe miệng Mục Giai cười nhạt, “Ông nội tôi phải gả Giai Nhan, cũng cho nó chọn nhà tốt, chỉ cần đem thanh danh của làm hại, Giai Nhan phải là gả cho sao?”

      chính là muốn như vậy, mới đến tìm Mục Giai ! Tả Trí Viễn nhíu mày, cảm thấy bây giờ Mục Giai thể thuyết phục được, còn bằng trước đây chứ?

      Tả Trí Viễn còn muốn với Mục Giai , Đổng Lê Triệu đột nhiên chen vào, “Quấy rầy chút,” Đổng Lê Triều cười cười với Tả Trí Viễn, tay nắm lấy tay Mục Giai rời , “Mượn Mục tiểu thư dùng chút.”

      Đổng Lê Triều chẳng qua chỉ nắm tay giả, y cũng dám nắm tay Mục Giai , lửa giận của lão đại y gánh nổi. Nhưng mà, vóc dáng Mục Giai đúng là tệ, hơn nữa chỉ cần sau lưng Mục Giai cũng đủ xinh đẹp, đường cong tuyệt đẹp, da thịt lại vô cùng mịn màng. Lão đại là tinh mắt, tìm được báu vật như vậy.

      So sánh chút, Giai Nhan còn kém nhiều.

      “Đổng Lê Triều, tôi đề nghị cậu nên thu ánh mắt lại.” Mục Giai nhàn nhạt , “Nếu tôi hiểu lầm, cẩn thận với Quyền Thiệu Viêm, nhất định cậu khổ sở.”

      Ánh mắt Đổng Lê Triều lập tức thu lại cần bao nhiêu chính trực có bấy nhiêu, “Đại tẩu, chớ , đây phải là thích cái đẹp, mọi người đều có sao? Vả lại, em vừa mới suy nghĩ, chị làm cách gì để chỉnh Tả Trí Viễn mà thôi.”

      Mục Giai tức giận liếc Đổng Lê Triều cái, tự mình kiếm cớ này chứ.

      có suy nghĩ phá hỏng chủ ý gì, đơn giản chỉ muốn Tả Trí Viễn và Mục Giai danh tiếng đều mất, sau đó để bọn họ kết hôn, cùng nhau trải qua hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn.

      “Đại tẩu, các người rốt cuộc muốn để cho em đau khổ đến khi nào chứ?” Lần này Đổng Lê Triều muốn khóc, “Các người như trời chống đỡ nhà họ Mạc, nghệ sĩ của công ty em bị đả kích mặt mũi bên ngoài đứng lên được. Chị chó này có địa vị, là lỗi của chủ nhân nha. Hơn nữa, cháu trai nhà họ Mạc cũng mau đạp đầu ông nội em rồi.”

      Đổng Lê triều chút hình tượng nhấp hớp rượu đỏ trong ly, ánh mắt phảng phất tức giận. Nếu phải Quyền Thiệu Viêm bảo chịu đựng, đám con cháu nhà họ Mạc có thể cười trước mặt y sao? Ông nội Đổng nhất định chỉnh bọn họ ngay cả cha mẹ cũng nhận ra.

      Khóe miệng Mục Giai giật giật, nghệ sĩ công ty mình như vậy có vấn đề gì sao? Để những lời kia cho ảnh đế ảnh hậu nghe, bọn họ bị Đổng Lê Triều so sánh với chó, bọn họ đánh giá công ty Đổng Lê Triều như thế nào tốt, bọn họ ăn máng khác.

      “Cậu đợi chút, ngay lập tức, đợi mấy ngày , chờ công ty các cậu công chiếu phim, chúng ta bắt đầu chèn ép nhà họ Mạc.” Mục Giai cười hì hì an ủi Đổng Lê Triều.

      Đổng Lê Triều thấy ràng, phải là lợi ích của Mục Giai bị hao tổn, mà là bộ dáng hả hê của Mục Giai .

      “Chị xác định phim điện ảnh kia có thể gây sóng gió lớn ? Đó cũng phải là phim làm lại sao.” Đổng Lê Triều tin nhìn Mục Giai , y cảm thấy Mục Giai rất liều lĩnh. Bộ phim kia, bọn họ căn bản thể nào tuyên truyền, chẳng qua có ý tưởng làm lỗ vốn, trong phim ảnh nhân viên cũng toàn bộ dùng người mới. lớn lắm, nhưng tát cả đều lộ mặt, căn bản là có nhiều cảnh diễn lắm.

      “Tôi chắc chắn.” Mục Giai khẳng định gật đầu.

      Kiếp trước, bộ phim điện ảnh này công chiếu gây sóng gió rất lớn. Nhưng mà khi đó công ty Đổng Lê Triều, giống như có chuẩn bị sẵn sàng, có năng lực tuyên truyền, chà đạp bộ phim điện ảnh rất tốt.

      Hơn nữa, người nhà họ Mạc còn lợi dùng sơ hở. Nhà họ Mạc nhân cơ hội so sánh bộ phim điện ảnh, nhưng mà mặc kệ là tuyên truyền, hình ảnh, và kịch bản đều tốt hơn rất nhiều so với công ty Đổng Lê Triều, chiếm đoạt phòng bán vé của công ty Đổng Lê Triều.

      biết Mục Giai tại sao lại tự tin như thế, trước đây chưa tiếp xúc qua phim điện ảnh nha.

      “Có phụ nữ đến tìm cậu kìa,” Mục Giai trừng mắt nhìn phía sau Đổng Lê Triều.

      Vẻ mặt ranh mãnh mang theo nhàn nhạt khinh thường. “ , đề nghị cậu đổi bạn , ta ấy, vóc người xinh đẹp, nhưng chỉ giống Hoa Hồ Điệp, toàn bộ đàn ông đều chạm qua.”

      Mục Giai xong ngẩng đầu tiếc hận nhìn đầu Đổng Lê Triều. đỉnh đầu Đổng Lê Triều mang cái nón xanh lớn.

      Sắc mặt Đổng Lê Triều từ hồng sang xanh rồi lại chuyển sang đen, tương đối đặc sắc.

      Được, y đắc tội đại tẩu lúc nào chứ.

      Đổng Lê Triều nhìn vẻ mặt tốt của Mục Giai , “Nếu chị phải là vợ của Quyền Thiệu Viêm, tại Lão Tử động thủ đánh người.”

      Mấy ngày nay Đổng Lê Triều bị nhà họ Mạc làm cho tức giân đủ thảm rồi, Mục Giai ngại thêm cây đuốc, “ đáng tiếc, hết lần này đến lần khác tôi lại chính là vợ của Quyền Thiệu Viêm.”

      Lúc này Hoa Hồ Điệp mới đến chỗ Đổng Lê Triều, nhìn chút tức giân vẫn phảng phất bốc khói đầu Đổng Lê Triều , “Đổng thiếu, bị chọc tức sao?”

      Vừa Hoa Hồ Điệp liếc liếc nhìn Mục Giai .

      Hoa Hồ Điệp bị khó thở lát, về dung mạo và phong thái mà , ta thể châm chọc Mục Giai . Mục Giai lớn lên vừa xinh đẹp lại thoải mái, phải mỗi người đều có thể làm cho người ta có cảm giác như vậy.

      Loại phụ nữ này nhất định ỷ vào mình xinh đẹp trẻ tuổi liền hiểu chuyện, phải biết thức thời mới phải. Chỉ có phụ nữ như ta, mới có thể để cho đàn ông đợi lâu dài, “Em , còn mau xin lỗi Đổng thiếu, Đổng thiếu đại nhân đại lượng, so đo với em.”

      Hoa Hồ Điệp biết, người phụ nữ giống như Mục Giai , nhất định cao ngạo xin lỗi Đổng Lê Triều. Chỉ tiếc, ngờ bị tiêu diệt, tính cách Đổng Lê Triều tốt lắm. Đem người phụ nữ xinh đẹp của mình so với người lạ, chính là nghe tương đối thoải mái.

      muốn tôi xin lỗi sao?” Mục Giai nhìn Đổng Lê Triều, ngây thơ hỏi. Bộ dáng kia giống như là Đổng Lê Triều muốn làm cái gì, trăm phần trăm thuận theo.

      Hoa Hồ Điệp giật mình, người phụ nữ này giống như… giống với tưởng tượng.

      Đổng Lê Triều cắn răng, nổi giận đùng đùng xoay người rời , “ muốn.”

      Ngay cả người bị chọc giận cũng dám muốn, Đổng Lê Triều cảm thấy nghẹn.

      Hoa Hồ Điệp do dự hồi lâu, mới tính toán rời .

      là ai?” Mục Giai đột nhiên mở miệng hỏi.

      “Có ý gì?” Hoa Hồ Điệp dừng lại lúc lâu, mới cười híp mắt , “Tôi đương nhiên là người của Đổng thiếu rồi.”

      “A, là tôi suy nghĩ nhiều rồi.” Mục Giai gật đầu cái.

      Hoa Hồ Điệp lại do dự muốn .

      “Thay tôi hỏi thăm sức khỏe Ngô Ngôn Tín được ?” Mục Giai lại , giọng lớn , vừa đúng để và Hoa Hồ Điệp nghe được.

      Hoa Hồ Điệp hoàn toàn nhúc nhích, xoay người lại, ánh mắt bởi vì dùng sức trợn to mà nhìn thấy ít lòng trắng mắt.

      “Tôi ở bên cạnh Ngô Oánh Oánh gặp qua , vốn chỉ thuận miệng hỏi qua mà thôi, nghĩ đến liền thừa nhận.” Lúc ấy Ngô Oánh Oánh xuống lầu lớn tiếng khoe khoang, người phụ nữ này chính là người phụ họa theo, khi đó, chỉ cảm thấy người phụ nữ này trang điểm quá đậm, cho nên tùy ý liếc mắt cái mà thôi.

      muốn làm gì?” Hoa Hồ Điệp lui về phía sau từng bước, cảnh giác , “Tôi phải là gián điệp, tôi chỉ cảm thấy theo Đổng thiếu có tiền đồ hơn mà thôi.” Hoa Hồ Điệp vội vàng , ta vốn dùng nhà họ Ngô làm bàn đạp đến gần Đổng Lê Triều.

      Nếu bị người phụ nữ mấy câu trước mặt Đổng Lê Triều, mưu kế của ta phải đều hỏng hết sao?

      Hoa Hồ Điệp là tinh mắt. Mục Giai biết Hoa Hồ Điệp dối, nếu Đổng Lê Triều cho ta làm bạn .

      “Nhưng mà, tôi cho rằng là gián điệp làm sao?” Mục Giai lên phía trước thay Hoa Hồ Điệp sửa lại váy, giọng thấp, “Tính cách của tôi so với Đổng Lê Triều tốt hơn, nghĩ xong cho Đổng Lê Triều.”

      Cho đến khi Mục Giai xa, Hoa Hồ Điệp mới nghĩ đến, ta giống như coi thường lai lịch của Mục Giai .

      Có thể để cho Đổng Lê Triều dám tức giận với phụ nữ, lai lịch có thể sao? Nhưng mà thay ta làm việc? Làm cái gì chứ? Hoa Hồ Điệp do dự, nhưng tốt hơn bên cạnh Đổng Lê Triều. Đổng Lê Triều mặc dù ra tay hào phóng, nhưng phải là đối với tất cả phụ nữ, Đổng Lê Triều lại có ngốc.

      Hơn nữa, mỗi ngày đều có những người xinh đẹp bên cạnh Đổng Lê Triều, ta cũng tốn ít tiền. Nếu như nghe Mục Giai cũng sai chứ?

      Mục Giai sớm xa, ông nội vừa gọi .

      Bồi trưởng bối, Mục Giai thể uống nhiều mấy chén, phòng rửa tay cũng vào thường xuyên.

      Chẳng qua là, mới từ trong phòng rửa tay ra ngoài, Mục Giai lại bị người ta tóm đến phòng rửa tay vừa nãy. Nơi này luôn có người ngang qua, nhưng nếu bị người bắt gặp trong tư thế bất nhã như vậy ở chỗ này, cũng làm cho Mục Giai nổi lên tức giận .

      “Giai , nhớ ?” Đầu Quyền Thiệu Viêm đặt vào vai Mục Giai , tham lam ngửi mùi hương người .

      vào yến tiệc bằng cách nào? Mau dậy , bị người ta thấy làm sao?” Vừa nghe đến giọng của Quyền Thiệu Viêm, lửa giận của Mục Giai phát tán hơn phân nửa, nhưng mà nhìn đám người cách đó xa, trái tim Mục Giai đập nhanh.

      “Quan tâm bọn họ làm cái gì?” Quyền Thiệu Viêm cách quá gần, hơi thở ấm áp phun vào cổ Mục Giai , trong lòng Mục Giai đột nhiên cảm thấy ngưa ngứa.

      “Mau tránh ra, người toàn mùi mồ hôi, khó ngửi chết được.” Mục Giai ghét bỏ đẩy Quyền Thiệu Viêm cái, da mặt người này rất dày.

      “Ghét bỏ chồng em sao?” Chân mày Quyền Thiệu Viêm khẽ nhíu, im lặng lên tiếng hôn môi Mục Giai , “ mau, có nhớ ?”

      nhớ.” Mục Giai tránh phải tránh trái, tay tự chủ vòng lên thắt lưng Quyền Thiệu Viêm.

      Đại khái là chưa kịp xử lý râu ria, ria mép Quyền Thiệu Viêm rất cứng, cái lại cái, đâm vào làm Mục Giai hơi ngứa.

      Mục Giai nhịn được vui vẻ, cười khanh khách hai tiếng, mới ý thức được đây là nơi nào, vội vàng đè nén , “Mau buông em ra, để người khác nhìn thấy tốt.”

      em nhớ , thả em ra.” Quyền Thiệu Viêm vừa , cũng cho Mục Giai khe hở công thành đoạt đất hôn môi đào.

      Ban đầu Mục Giai còn đẩy sau đó biến thành nghênh hợp.

      Mà hai người cũng có chú ý đến, bên khúc quanh, trong mắt Mục Giai Thu bốc lửa khi nhìn màn này, ly thủy tinh trong tay ta suýt chút nữa bể tan tành.

      Cứ nghĩ rằng Mục Giai cãi nhau với Quyền Thiệu Viêm, tâm tình Mục Giai Thu nháy mắt rơi vào vực sâu, ra hai người ngay trong bữa tiếc quang minh chính đại tiểu biệt thắng tân hôn.

      Mục Giai Thu lạnh lùng cười tiếng liền ra ngoài.

      “Ông nội, cháu đúng là hồ đồ, phòng rửa tay rốt cuộc là ở chỗ nào chứ?” Giọng của Mục Giai Thu mang theo chút oán trách, “Người hầu chỉ vị trí đúng ạ?”

      “Trực tiếp tìm người dẫn đường .” Giọng Mục Uẩn Ngạo mang theo oán trách.

      Khách tìm nhà vệ sinh xảy ra chuyện làm sao?

      “Ông nội,” Mục Giai vội vàng đẩy Quyền Thiệu Viêm, cả người khẩn trương lòng bàn tay cũng ra mồ hôi, “Quyền Thiệu Viêm, ông nội đến, làm sao bây giờ?”

      “Cái gì làm sao bây giờ? Chúng ta tiếp tục.” Quyền Thiệu Viêm xem thường.

      Mục Giai vội vàng đẩy Quyền Thiệu Viêm ra, “ được, nhỡ đâu người khác đến làm sao? Người khác gì chúng ta chứ?”

      Ban ngày ban mặt giở trò sao? Hoặc là trong bữa tiệc của ông nội Đường, làm ông chán ghét làm sao? Phải biết thế hệ trước ghét nhất thế hệ sau như thế.

      “Bên kia giống như có tiếng gì đó?” Mục Giai Thu chỉ chỉ sau tường , “Chúng ta hỏi người kia chút .”

      Muốn đến đây a! Mục Giai tuyệt vọng, oán giận trừng mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm. Đều tại người này!

      “Giai , em nhớ , liền rời .” Quyền Thiệu Viêm đồng ý buông tha, vẫn như cũ ôm Mục Giai trong ngực.

      Xong chưa! Mục Giai tức giận, “Nhớ, em nhớ , được chưa?”

      cũng nhớ em.” Quyền Thiệu Viêm lúc này mới hôn tai Mục Giai , “ ở quán rượu bên ngoài đợi em, mau chóng ra đấy.”

      xong, Quyền Thiệu Viêm nhanh từ mái nhà rời .

      Mục Giai lúc này mới phát đầu mình trống rỗng, nhưng mà, màn kia lại lên. lẽ, Quyền Thiệu Viêm thường ra vào nơi này như vậy sao?

      Mục Giai sửa sang lại quần áo mới . “Ông nội, chị, hai người tìm phòng rửa tay sao?”

      “Giai , cháu đứng ở góc này làm gì?” Thấy Mục Giai ra ngoài, Mục Uẩn Ngạo kỳ quái .

      Mặt Mục Giai hơi đỏ lên, “Cháu thấy có chút thoải mái, cho nên đến chỗ này hóng mát chút…”

      Trời ạ, ngàn vạn lần đừng để ông nội hỏi hóng mát tại sao lại lên sân thượng.

      “Ông nội, mọi người tìm phòng rửa tay sao?”

      Mục Uẩn Ngạo về phía sau vài bước, nhìn khúc quanh , “Tìm được nhà vệ sinh nữ, nhưng tìm được nhà vệ sinh nam.”

      “Nhà vệ sinh nam ở bên đó.” Mục Giai chỉ đối diện xa xa.

      Mục Uẩn Ngạo thở dài , “Tìm lâu như vậy, hóa ra là tìm nhầm chỗ.”

      “Giai em biết theo ông nội , chị cũng muốn rửa tay.” Mục Giai Thu chỉ phòng rửa tay với Mục Giai .

      Mục Giai gật đầu cái, liền dẫn Mục Uẩn Ngạo rửa tay.

      Bóng lưng Mục Giai Thu ung dung vào phòng rửa tay, trong lòng Mục Giai lại hoài nghi, chị hai đến đúng lúc như vậy, hơn nữa, chị hai thường tham gia yến hội. Quán rượu này thường là nơi cử hành yến hội ở thành phố A, chị ấy dùng thường xuyên, nhưng quán rượu này chị ấyđều biết mọi ngóc ngách.

      Chị hai tại sao lại nhầm chứ? Chẳng lẽ là vì chị hai thường ở thành phố B hơn sao?

      Mà nếu chị hai có mục đích, chị hai quấy rầy và Quyền Thiệu Viêm làm cái gì chứ?

      Cho dù và Quyền Thiệu Viêm bị phát , người khác cũng chỉ khiển trách câu phân biệt trường hợp. và Quyền Thiệu Viêm kết hôn rồi nhá!

      Càng nghĩ càng nhức đầu, nghĩ nghĩ lại,
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65: Từ trước đến nay là duyên cạn.

      Mục Giai xấu hổ nhìn Đổng Triệu Lê quay người rời : “Đừng để ý đến ta, hôm nay ta ăn nhầm thuốc nổ.”

      “Chẳng trách, tôi cũng biết Đổng thiếu là con hổ biết cười, chứ phải là dây pháo.” Cơ U Vũ tiếp lời Mục Giai .

      Trong đầu Mục Giai lên hình ảnh Đổng Triệu Lê đỉnh đầu có cây pháo nổ, sau đó đốt lên, Đổng Triệu Lê nổ tan tành, Mục Giai khỏi bật cười.

      Đổng Triệu Lê còn chưa xa nghe thấy tiếng cười của Mục Giai , Mục Giai chuyện với Cơ U Vũ trông rất vui vẻ, chẳng lẽ Mục Giai biết Cơ U Vũ cùng bọn họ là đối thủ của nhau sao?

      Mục Giai biết.

      Nhưng Mục Giai biết nếu còn bị trễ. Xem chừng, chắc là Quyền Thiệu Viêm bảo Đổng Triệu Lê tìm .

      có lỗi.” Mục Giai đứng lên : “Tôi phải trước.”

      Cơ U Vũ nhìn chân Mục Giai hỏi: “Chân của có khỏe ? Nếu tôi nhờ bạn bái dìu ra ngoài?”

      Người này cẩn thận, Mục Giai lắc đầu: “ sao, cảm ơn , có thể làm phiền chuyện được .” Mục Giai quay đầu lại với Cơ U Vũ: “Làm phiền với ông nội của của tôi, chồng tôi tới đón tôi về nhà, nên tôi về trước.”

      “Được.” Cơ U Vũ cười.

      Lúc này Mục Giai mới nhanh ra khỏi yến hội.

      Cơ U Vũ lo lắng ánh mắt nhìn theo bóng dáng Mục Giai , mãi đến khi Mục Giai xa, Cơ U Vũ mới thu hồi tầm mắt. Xem ra Mục tiểu thử với Quyền Thiệu Viêm quan hệ rất tốt, Cơ U Vũ biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác phiền muộn giải thích được.

      Mục Giai vừa ra khỏi cửa nhìn thấy xe của Quyền Thiệu Viêm đỗ xa ở cửa khách sạn.

      Tùy tiện dừng ở trước cửa khách sạn, chút người khác mặt mũi.

      Mục Giai còn chưa tới, Quyền Thiệu Viêm mở cửa xe, đợi Mục Giai lên xe, Quyền Thiệu Viêm mới bất mãn : “ ở đây mấy ngày, em có vẻ rất vui, ở trong yến hội mãi chịu ra nhỉ?”

      Chất vấn nồng đậm, còn kèm theo gương mặt băng sơn của Quyền Thiệu Viêm.

      tia áy náy trong lòng Mục Giai biến mất tiêu, miệng giương cao: “ biết xấu hổ mà còn em, ngay cả tin nhắn cũng gửi cho em, em có nhắn tin qua cũng trả lời.”

      Quyền Thiệu Viêm nhíu mày, từ trước đến giờ có thói quen nhắn tin khi ra ngoài, còn việc Mục Giai nhắn tin vs gọi điện cho

      Quyền Thiệu Viêm cầm điện thoại từ trong túi ra, cắm dây sạc vào ổ điện : “Điện thoại của hết pin mấy ngày rồi.”

      Hết pin…như vậy coi như cũng hiểu được.

      Mục Giai lập tức vì mình mà làm hành động sám hối: “Tại sao lại hết pin.”

      Khi chuyện, Quyền Thiệu Viêm cũng mở nguồn điện thoại.

      Mục Giai đột nhiên nhớ tới những tin nhắn mình gửi tới, Mục Giai vội vã giơ tay đoạt lấy điện thoại tay Quyền thiệu Viêm, chỉ là Quyền Thiệu Viêm so với còn nhanh hơn, từ lúc Mục Giai giơ tay, Quyền Thiệu Viêm giơ điện thoại qua hướng khác.

      Xong rồi…Mấy lần sau gửi rất nhiều tin nhắn, đều là mình lảm nhảm.

      Tin nhắn bắt đầu từ 6 giờ chiều, Mục Giai hỏi khi nào về.

      Sau đó Mục Giai lại gọi điện cho .

      Sau đó Mục Giai lại nhắn tin cho , làm xong cơm, con chụp ảnh bàn cơm cho .

      Mấy tin sau Mục Giai lại tiếp tục lảm nhảm.

      Như là---- Quyền Thiệu Viêm, là đồ khốn, dám trả lời tin nhắn của em.

      Đừng xảy ra chuyện gì rồi chứ? hứa với em để mình bị thương.



      Còn có như là: Quyền Thiệu Viêm, trước 10h mau trả lời tin nhắn, em ngủ đó.

      Quyền Thiệu Viêm, là tên hỗn đản, em thèm giữ cơm cho nữa, ăn khí ! Kèm theo là hình ảnh Mục Giai đổ tất cả đồ ăn vào trong thùng rác.

      Sau cùng đều là lúc 12h đêm, Quyền Thiệu Viêm, em ngủ, em có để đèn trước cửa cho , về cần sợ tối.

      Mục Giai giành lại, xấu hổ quay lại chỗ ngồi.

      Hôm qua ở mình rất buồn chán, Quyền Thiệu Viêm lại chịu nhắn tin cho , mới nhắn lúc nhiều tin như vậy.

      Quyền Thiệu Viêm quay đầu nhìn Mục Giai , đóng băng gương mặt lại mang theo tia ấm áp: “Lúc nãy em cố tình ở lại trong bữa tiệc lâu như vậy, là giận sao?

      “Ai thèm giận .” Mục Giai xoay đầu ra cửa xe nhìn ra ngoài: “Em là bị soái ca mê hoặc.”

      Cơ U Vũ lớn lên nhìn thiệt tốt.

      “Gia còn chưa đủ cho em ngắm.” Quyền Thiệu Viêm nhíu mày, thừa dịp đèn đỏ tiến đến gần miệng Mục Giai thành công trộm nụ hôn.

      xấu chết được.” Mục Tin Lành lấy mu bàn tay hung hăng chà lau môi mình, hung dữ trừng Quyền Thiệu Viêm : “Râu ria đầy mặt đừng chạm vào em, khó chịu.”

      “Xấu? Cái từ này đúng là mới lạ.” Từ đến lớn đúng là chưa ai dám với như vậy.

      …Trừ vài lần đặc biệt, mấy nữ nhân muốn đường vòng mà dụ dỗ . Đương nhiên, mấy ả cũng có kết quả tốt. Bất quá, nếu cái này là do Mục Giai làm, lại rất hoan nghênh.

      Trong phút chốc Mục Giai nghẹn họng.

      Bình tĩnh mà xem xét, cảm thấy nếu để Quyền Thiệu Viêm với Cơ
      [​IMG]
      thuyt, Alice HuynhChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65: Tiếp

      Edit: meoluoihamngu

      Nhưng mà, nghĩ là muốn tiếp tục làm. thích vắng lặng.

      Quyền Thiệu Viêm cúi đầu suy nghĩ, Mục Giai và Lăng Khải Hoa cả ngày đều gặp mặt việc này được. có ảnh hưởng nhưng cũng được quá lơ là. Xem ra, phải gặp Lăng Khải Hoa mới được.

      “Buổi chiều đưa em đến công ty.” Quyền Thiệu Viêm chen vào.

      Mục Giai khẩn trương, “ muốn làm cái gì?”

      “Sợ gây bất lợi cho Lăng Khải Hoa sao?” Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm vui nheo lại.

      Đúng là sợ mà… Thân thủ của Lăng Khải Hoa, nếu như muốn gây bất lợi cho Lăng Khải Hoa, sợ rằng Lăng Khải Hoa ngay cả phần tư hiệp cũng qua được ngủm. Mục Giai vui vẻ cười , “ là người có chừng mực như vậy, chắc chắn kích động đúng ?”

      Quyền Thiệu Viêm trả lời, vẻ mặt của Mục Giai làm cho người ta vui.

      Quyền Thiệu Viêm đưa tay, véo mặt Mục Giai , trong nháy mắt, mặt Mục Giai nhăn thành trái khổ qua.

      Mục Giai dùng sức đập tay Quyền Thiệu Viêm, “ nhào bột mì sao? Mặt em bị làm đỏ rồi.”

      Bột mì sao có thể thoải mái bằng mặt Mục Giai chứ? Mềm mềm, làm cho người ta nhịn được muốn cắn cái. Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ, dựa sát vào người Mục Giai , “Mặt đau sao? Để thổi cho em.”

      … Tại sao cảm giác Quyền Thiệu Viêm sắp làm chuyện tốt nhỉ.

      Sáng sớm Mục Giai có ngủ, chỉ có Quyền Thiệu Viêm cảm thấy thoải mái.

      Lúc xế chiều, Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai đến công ty.

      Lăng Khải Hoa nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm, cảm thấy trận chiến ác liệt sắp diễn ra.

      “Xin chào.” Lăng Khải Hoa vươn tay , “Tôi là trai Mục Giai .”

      Bày tỏ thân phận để đè ép sao? Quyền Thiệu Viêm gật đầu cái, giống như vô ý đảo qua tay Lăng Khải Hoa, “ tay tôi có mồ hôi, tiện bắt tay.”

      Lăng Khải Hoa nhìn tay mình để giữa trung, ngượng ngùng thu tay về.

      Mục Giai có cảm giác hai người giao chiến với nhau.

      “Gần đây áp lực rất lớn sao.” Quyền Thiệu Viêm cho hai tay vào trong túi, ánh mắt tùy ý quét xung quanh phòng làm việc Lăng Khải Hoa.

      Khóe mắt Lăng Khải Hoa co rút, vốn chuẩn bị rất nhiều đề tài, lúc này lại phát huy được cái gì sao? “Có chút, nhưng gần đây tốt hơn nhiều rồi.”

      “Là sao?” Tầm mắt Quyền Thiệu Viêm rơi người Mục Giai , “Như bây giờ, phải là kế hoạch lâu dài.”

      …Đây là muốn cùng giành Mục Giai sao? Trong lời của Lăng Khải Hoa giấu đao, “Lâu dài, dù sao công ty này danh nghĩa là của tôi.”

      Những thứ này Mục Giai cũng cho Quyền Thiệu Viêm.

      Cho dù ta đồng ý, nhưng mà, thể thừa nhận, với năng lực của Quyền Thiệu Viêm cần mơ ước công ty này, hơn nữa, thế lực của Quyền Thiệu Viêm còn có thể trợ giúp người khác.

      “Có nhà họ Mục chống đỡ, thời gian ngắn xảy ra vấn đề quá lớn.” Con ngươi Quyền Thiệu Viêm thâm trầm, sắc bén nhìn về phía Lăng Khải Hoa, “Nhưng mà thế lực nhà họ Mục quá mờ, tôi sợ rằng còn có số thế lực khác, ví dụ như là…”

      “Quyền Thiếu tướng.” Lăng Khải Hoa nâng cao giọng , cắt đứt lời của Quyền Thiệu Viêm, tức giận mặt lúc trước biến mất, cảnh giác , “Chúng ta vào bên trong nên chuyện.”

      Quyền Thiệu Viêm gật đầu cái.

      Mục Giai vốn định theo vào, kết quả là bị hai người đàn ông chắn ngoài cửa.

      “Giai , em đợi lát, ra ngoài nhanh.” Quyền Thiệu Viêm .

      “Giai , đến giờ làm việc rồi, em xuống lầu trước .” Lăng Khải Hoa .

      Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng liếc Lăng Khải Hoa.

      Lăng Khải Hoa mặt đổi sắc nhìn Mục Giai , giống như hùng sắp hi sinh.

      Mục Giai cười, miễn cưỡng , “Em xem bác chút, hai người cứ trò chuyện .”

      Khi cửa phòng làm việc đóng lại, Mục Giai bắt đầu suy nghĩ, hai người đàn ông này giống như là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng rốt cuộc giấu bí mật gì chứ? Chuyện rất phức tạp sao?

      Tại sao để biết chứ? Hơn nữa, Quyền Thiệu Viêm và Lăng Khải Hoa đều muốn biết. Thậm chí ông nội cũng muốn biết nhưng cuối cùng vô tình nhìn thấy tên là danh nghĩa của .

      Kiếp trước, căn bản có vô tình nhìn thấy… đúng, kiếp trước gả cho Tả Trí Viễn, công ty Tả Trí Viễn biết được cơ hội gì, nhảy cái trở thành trong năm xí nghiệp đứng đầu, rốt cuộc là có cơ hội gì chứ?

      Mục Giai cẩn thận tìm kiếm trong đầu, nhưng cuối cùng lại có đầu mối gì.

      Ngày hôm sau vốn sắp đến giờ tan làm, Mục Giai lại nhận được điện thoại của Đổng Lê Triều.

      Kỳ lạ, người này gọi cho làm gì chứ?

      “Ngày mai công ty chúng tôi ra mắt phim điện ảnh,” Giọng Đổng Lê Triều hoài nghi trong điện thoại hỏi, “ xác định đắt khách sao?”

      “Tôi xác định.” Tối hôm qua xem qua phim của Đổng Lê Triệu, xác định bộ phim này giống bộ phim kiếp trước xem y như đúc.

      “Vậy tôi chuẩn bị Lễ Chúc Mừng.” Giọng Đổng Lê Triệu có vài phần nắm chắc.

      Mục Giai kỳ quái , “Cậu chuẩn bị Lễ Chúc Mừng cần báo với tôi.”

      lẽ công ty của Đổng Lê Triệu cũng là của sao? Mục Giai suy nghĩ công ty của Đổng Lê Triệu toàn các mỹ nữ, nếu công ty có vấn đề, quên , công ty này của Đổng Lê Triệu rất
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66: Vợ chồng son tạm xa nhau (1).

      Edit: meoluoihamngu

      Đèn nê ông lóe sáng, bóng tối bao trùm cả gian cao ốc nhưng chỉ có gian phòng đèn sáng rỡ, nhìn dị thường độc.

      làm người ta lo lắng, Quyền Thiệu Viêm khẽ nhíu mày, cầm áo khoác của Mục Giai lên lầu.

      tập trung làm bánh ngọt, Mục Giai đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa dồn dập. Hơn nữa, còn là gõ cửa phòng . Nửa đêm sao lại có người gõ cửa… phải là…

      Mục Giai vuốt lồng ngực mình, làm chuyện trái với lương tâm, sợ quỷ gõ cửa. Hơn nữa, cũng có thể coi như là nửa quỷ , mọi người đều có sinh mệnh của mình, sợ gì chứ?

      đợi Mục Giai mở cửa, cửa tự động mở ra.

      Trong đầu Mục Giai trống rỗng, xong rồi, lần này nhất định phải thay khóa mới. Còn thấy người bên kia chuyện, Đàm Tân Kinh bên kia lại chuyện, “Giai , điện thoại hết pin rồi, em đợi lát, sạc pin.”

      … Tình huống này có vẻ được tốt lắm.

      “Em ở đây gọi điện thoại cho Đàm Tân Kinh sao?” Quyền Thiệu Viêm trực tiếp cầm điện thoại của Mục Giai lên, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt liền trầm xuống.

      Giọng Quyền Thiệu Viêm sao?

      Mục Giai ngẩng đầu, lại thấy trong mắt Quyền Thiệu Viêm thâm trầm, đột nhiên Mục Giai cảm thấy chuyện này quá tốt, “Sao lại đến đây chứ?”

      “Đến thăm em chút xem em đêm nay về nhà ngủ đến tột cùng làm cái gì,” Quyền Thiệu Viêm nhìn thời gian trò chuyện di động, giọng tự chủ liền giảm xuống, hình như là cố ý áp chế lửa giận, “ ra là như vậy.”

      lung tung gì vậy?”

      Quyền Thiệu Viêm dùng cái này để định tội sao? Chung sống lâu như vậy Quyền Thiệu Viêm cảm thấy là là người phụ nữ ăn vụng sau lưng sao? Nếu thích Đàm Tân Kinh, nhất định ràng cho Quyền Thiệu Viêm.

      Huống hồ… kết hôn làm chuyện có lỗi với Quyền Thiệu Viêm.

      cảm thấy em và Đàm Tân Kinh là cái loại đó sao?”

      Điện thoại di động Đàm Tân Kinh bên kia lại sáng lên, lý trí trong đầu Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn bị mất hết, “Em nửa đêm về nhà, chính là để gọi điện thoại cho Đàm Tân Kinh sao?”

      Trước mặt là bánh ngọt trang trí đấy? Mục Giai cảm thấy trong mắt Quyền Thiệu Viêm lạnh như băng quá mức chói mắt, chói mắt đến mức ngay cả giải thích cũng muốn, “ phải đều thấy được sao?”

      Trong mắt Quyền Thiệu Viêm sâu thẳm giống như đầm lầy, đầm lầy tuy nước lặng, nhưng dưới mặt nước giống như nổi lên gió bão.

      Quyền Thiệu Viêm xoay người rời .

      đến cửa Mục Giai mới nghe thấy Quyền Thiệu Viêm mắng câu gì đó.

      được tìm Đàm Tân Kinh gây phiền toái, có chuyện gì cứ nhằm vào em đây này.” Mục Giai cắn răng .

      Rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm cũng quay đầu lại, mặt là chế giễu, “Mục Giai , em với Đàm Tân Kinh là ý nặng tình thâm, em , có nên thành toàn cho hai người ?”

      xong, đợi Mục Giai trả lời, Quyền Thiệu Viêm dùng lực đóng mạnh cửa phòng Mục Giai .

      Quyền Thiệu Viêm hỏi gì cả, liền khẳng định và Đàm Tân Kinh có quan hệ sao?

      Cho nên, mặc kệ thời gian bọn họ ở bên nhau, ra Quyền Thiệu Viêm vẫn tin tưởng . Quan hệ giữa và Quyền Thiệu Viêm, giống như tấm băng mỏng, cẩn thận giữ vững quan hệ tốt vì mọi người xung quanh sao? Quan hệ với bạn bè khác phái tốt hơn chút đều được phép có sao?

      Lý trí Mục Giai ngừng cho biết, và Quyền Thiệu Viêm quen biết chưa được bao lâu, hai người bọn họ cũng thân quen lắm, giao tình lớn nhất là tờ giấy hôn thú kia, và đứa bé trong bụng này. Trừ lần đó ra, quan hệ của bọn họ cũng chỉ là hai người xa lạ mới quen hai tháng mà thôi.

      hoài nghi là bình thường, lý trí Mục Giai càng ngừng nhắc nhở mình, nhưng là, đợi Mục Giai tỉnh táo lại, sớm rơi nước mắt tủi thân.

      Mục Giai lau nước mắt, lại cầm công cụ bên cạnh lên tiếp tục làm bánh ngọt.

      May mắn trong công ty có nhiều người, nếu có người nghe thấy khóc, nhất định nghĩ công ty có nữ quỷ.

      Điện thoại di động Đàm Tân Kinh gọi đến vẫn như cũ ngừng vang, Mục Giai ho tiếng, sau đó nhận điện thoại Đàm Tân Kinh.

      “Vừa rồi làm sao vậy?” Đàm Tân Kinh hỏi, ta gọi mười mấy cuộc, Mục Giai mới bằng lòng nhận.

      vào phòng rửa tay.” Mục Giai thuận miệng dối.

      Lời Mục Giai giọng mũi quá nặng, Đàm Tân Kinh hoài nghi , “Có phải xảy ra chuyện gì ?”

      có.” Mục Giai cố ý giả bộ ho khan tiếng , “Buổi tối lạnh quá, hơi cảm mạo mà thôi.”

      “Bên cạnh em có quần áo ? Tìm áo khoác mặc vào, dù sao em mang thai, ngã bệnh rất phiền phức.” Đàm Tân Kinh khẽ cau mày, vẫn cảm thấy Mục Giai vừa có chuyện gì, sao cảm mạo lại nhanh như vậy chứ? Mới vừa rồi giọng vẫn còn bình thường mà.

      “Ừ,” Mục Giai tiếng mới , “Em cúp điện thoại đây, nếu làm bánh ngọt, làm xong được.”

      Rất ràng Mục Giai muốn tiếp tục đề tài này nữa, từ trước đến nay Đàm Tân Kinh đều rất thông minh, dĩ nhiên theo ý Mục Giai cúp điện thoại. Nhưng mà, Đàm Tân Kinh nghĩ mãi, cũng nghĩ ra Mục Giai vừa rồi xảy ra chuyện gì.

      Bên trong phòng yên tĩnh tiếng động, Mục Giai hầu như là vừa làm bánh ngọt vừa khóc.

      Tại sao lại như vậy chứ? Mục Giai đột nhiên hoảng hốt, bởi vì khó chịu mà trái tim đau khổ, đột nhiên Mục Giai đáp án, dường như trong lòng Quyền Thiệu Viêm sớm chỉ là người chồng, đơn giản như vậy…

      Động lòng sao? Nước mắt Mục Giai lần nữa lại rơi như vỡ đê.

      vẫn luôn ngu ngốc như vậy, tại sao lại trước người kia chứ? càng sâu, mới có thể càng bị đối phương đùa giỡn. Quyền Thiệu Viêm, đôi mắt đẫm lệ mông lung, Mục Giai suy nghĩ, chẳng qua chỉ muốn duy trì tình cảm vợ chồng bình thường với Quyền Thiệu Viêm mà thôi. Ngày mai, cùng lắm , xin lỗi, Quyền Thiệu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66(2)

      “Em ngủ trước .” Chỉ cần nghĩ đến mấy cuộc gọi ngày hôm qua, Quyền Thiệu Viêm vẫn áp chế được cảm xúc trong lòng. Bảo Mục Giai lưu lại mấy tin nhắn đó, Quyền Thiệu Viêm mới cầm điếu thuốc ra ngoài ban công.

      Mục Giai hé răng, chỉ là bình tĩnh nhìn Quyền Thiệu Viêm Viêm mặc ra ngoài. Mục Giai chỉ cảm thấy lòng mình đau như bị kim đâm vào, Quyền Thiệu Viêm cứ như thế chịu nghe giải thích?

      thấy gì liền tin đó là sao?

      Phòng ngủ với ban công giống như có tầng ngăn cách. Quyền Thiệu Viêm hút xong điếu thuốc, mới quay đầu lại nhìn Mục Giai , chỉ thấy Mục Giai mặc xong quần áo, đứng bên cạnh giường.

      Quyền Thiệu Viêm nhăn mày, dụi tắt điếu thuốc, mới tới trước mặt Mục Giai hỏi: “Em làm gì đấy?”

      làm.” Mục Giai chuẩn bị , cánh tay bị Quyền Thiệu Viêm cầm chặt.

      Mục Giai giãy dụa, nhưng thoát ra được.

      “Bây giờ em bị bệnh, làm cái gì?” Quyền Thiệu Viêm bình tĩnh hơn rất nhiều, trong mắt nhiết hơn mấy phần kiềm chế: “ được nháo.”

      “Dù sao em làm cái gì cũng là nháo phải sao.” Mục Giai quay đầu, nhìn thẳng vào Quyền Thiệu Viêm, gằn từng chữ: “Chờ ngày nào đó đứa bé này còn, vừa lúc với em có lý do để ly hôn, sau đó tìm nào đó. Dù sao dựa vào điều kiện của , chỉ sợ toàn bộ phụ nữ trong nước đều muốn làm vợ của , em cũng thể biết xấu hổ mà giữ ...”

      Sắc mặc Quyền Thiệu Viêm chìm xuống, Mục Giai cảm giác được laurw giận của Quyền Thiệu Viêm càng ngày càng lan rộng, từng chút từng chút gặm nhấm trái tim .

      lúc lâu sau, lâu đến nỗi Mục Giai tưởng Quyền Thiệu Viêm buông tay để , Quyền Thiệu Viêm lại ôm chặt lấy , ấn đầu vào trong lồng ngực .

      Có lẽ vì tức giận, trái tim Quyền Thiệu Viêm đập cực nhanh, thình thình thịch, giống như đánh trống.

      “Giai , đừng tức giận, cố ý nổi giận với em.” Quyền Thiệu Viêm khó khăn . Lấy kiêu ngạo của , được lời xin lỗi rất khó.

      Trong giây lát Mục Giai sững người lại, mới ý thức được Quyền Thiệu Viêm đây là nhận sai, Mục Giai gần như hoài nghi lỗ tay mình nge lầm.

      “Giai , em có biết...” Quyền Thiệu Viêm dừng lúc lâu mới : “Em làm phiền em...Sau đó em lại gọi cho Đàm Kinh Tâm...”

      Quyền Thiệu Viêm tiếp, cũng biết thêm gì nữa.

      phải người hào phóng, thậm chí đôi khi còn hi vọng Mục Giai có người nhà, có bạn bè, thậm chí còn hi vọng toàn bộ sinh mệnh của Mục Giai chỉ có mình , Mục Giai tất cả đều là của .

      Nhưng trong cuộc đời của Mục Giai có quá nhiều người, mỗi người đều có vị trí hết sức quan trọng trong lòng Mục Giai .

      Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ kĩ, nếu phải là chồng của Mục Giai , nếu phải Mục Giai mang thai con của bọn họ, ở trong lòng Mục Giai có được bao nhiêu qua trọng? chừng còn quan trọng bằng Đàm Kinh Tân?

      Mục Giai lại cứ nhắc nhở được làm khó Đàm Kinh Tân, trời biết khi thấy Mục Giai gọi điện cho Đàm Kinh Tân, điều đầu tiên nah nghĩ đó là giết Đàm Kinh Tân.

      Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai rất chặt, giống như muốn khảm Mục Giai vào trong người mình.

      lâu sau, Mục Giai mới ôm lấy Quyền Thiệu Viêm.

      “Em biết nghĩ như vậy, em tưởng nghĩ em với Đàm Kinh Tân.” Mục Giai nhịn được mà rơi nước mắt: “Em thấy phiền, em rất nhớ .”

      Vì sao lại ? Trong lòng Quyền Thiệu Viêm vẫn thắc mắc vấn đề này, nhưng ra, sợ mấy lời vừa rồi của Mục Giai chỉ vì lấy lòng nên mới .

      “Em biết phải làm nhiều việc, em sợ khi đó với làm có tinh thần, mà xảy ra sai sót.” Mục Giai : “Mấy ngày trước lãnh đạo thành phố muốn tới quân khu thị sát, gần đây đều bề bộn công việc, em muốn thêm mệt mỏi. Em sợ với nah khiến qua, nên mới ý phiền. từ trước tới giờ em đều thấy phiền chút nào...”

      Cả người Quyền Thiệu Viêm mới từ từ thả lỏng.

      “Buổi tối mình em ở công ty rất sợ hãi, em cũng muốn điện thoại cho , nhưng em lại nhớ là hay ngủ sớm.” Trong giọng của Mục Giai thêm mấy phần xót xa. ràng là có lòng, vì cái gì cuối cùng chueyenj lại thành ra như vậy?

      “Em biết Đàm Kinh Tân là cú đêm, nên gọi điện cho ấy, em cũng chuyện gì với ấy, chỉ bảo ấy mở loa điện thoại, để em nghe thanh trong quán bar mà thôi.” Mục Giai càng càng ủy khuất.

      thấy Quyền Thiệu Viêm dạo gần đây đúng là mệt gần chết rồi, cho nên mới muốn gây rối cho quyền Thiệu Viêm, cũng chỉ muốn Quyền thiệu Viêm nghỉ

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :