1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60: Nhìn lén điện thoại.

      Mục Giai ngồi ở giường lúc, bỗng nhiên nhìn thấy điện thoại của Quyền Thiệu Viêm vang lên, là Mục Giai Thu gọi.

      Kỳ quái, chị hai sao lại gọi điện cho Quyền Thiệu Viêm.

      Mục Giai hề suy nghĩ bắt máy: “Chị hai, có chuyện gì sao?”

      Mục Giai Thu giật mình hồi, lát sau mới bình tĩnh lạnh nhạt : “Ừ, ông nội gọi điện bảo buổi chiều em đến nhà Lý gia, thương lượng chút chuyện của Giai Nhan. Lúc nãy chị gọi điện cho em nhưng được, mới gọi điện cho Quyền Thiệu Viêm.”

      “A….” Mục Giai lập tức sáng tỏ, xấu hổ : “Điện thoại em hết pin, nên tắt máy, ông nội rất tức giận hả chị?”

      “Ừ.” Mục Giai Thu bất đắc dĩ : “Lần sinh nhật này của Giai Nhan mời rất nhiều người tới, mà nó lại làm ra chuyện như vậy, cũng biết người ngoài gia giáo nhà chúng ta như thế nào.”

      Trước đó đào hôn…Chị hai chắc là cảm thấy bị liên lụy?

      Mục Giai biết Mục Giai Thu rất để ý chuyện quan trường, từ tới lớn chị hai với nhiều nhất là, nên để chuyện của mình liên lụy đến người khác: “Có ảnh hưởng đến chị sao, em nghe chị muốn chuyển công tác đến thành phố A.”

      biết.” Lông mày Mục Giai Thu đều nhíu lại, cũng có vài tia oán giận: “Huống chi ông nội cho chị đến thành phố A.”

      Mục Uẩn Ngạo từ trước giờ là thương Mục Giai nhất, chỉ cần là cầu của Mục Giai , Mục Uẩn Ngạo đều cố gắng thực cho được. ta cũng chỉ muốn đến thành phố A mà thôi, Mục Uẩn Ngạo có chết cũng đồng ý. chịu góp sức, thôi, còn luôn ngăn cản những người trợ giúp ta.

      Mục Giai trầm mặc, cũng biết chị hai với ông nội luôn cãi nhau, phần lớn là do bất đồng ý kiến.

      Tính tình chị hai có hơi mạnh mẽ, nhưng ông nội cũng từng ôn hòa giảng giải, người hòa giải luôn là ông.

      Phương diện chính trị, Mục Giai thực hiểu, cũng chỉ có thể cười gượng ngăn lại đề tài này: “Chắc ông nội có lí do của người, ông nội làm chậm trễ chuyện của chị hai, chị cần buồn, xe tới núi ắt có đường. Đúng rồi chuyện của Giai Nhan ông nội định xử lí thế nào vậy chị?”

      “Ông nội bắt Giai Nhan ở nhà tháng, để cho nó bình ổn lại, ông nội còn muốn Giai Nhan và Tả Trí Viễn đính hôn.” Khóe miệng Mục Giai Thu lên đường cong , dáng vẻ xem diễn trò hề quan tâm đến: “Chỉ là, Giai Nhan đồng ý, em với Giai Nhan quan hệ tốt, ông nội em về khuyên nhủ Giai Nhan chút.”

      Quạn hệ tốt? Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn đều cũng lên giường với nhau, với Mục Giai Nhan còn có thể quan hệ tốt gì nữa? Hơn nữa, Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn vẫn ở trong căn phòng đó cho tới sáng hôm sau mới rời .

      Nếu là kiếp trước, chừng để ý mặt mũi mà nháo động chuyện này lên.

      “Được.” Mục Giai đáp ứng : “Buổi chiều đúng giờ em đến.”

      “Chị hai, chuyện bỏ thuốc trước kia, cảm ơn chị.” Tóm lại cũng nhờ Mục Giai Thu nhắc nhở Quyền Thiệu Viêm, tuy là, nhắc nhở này đối với lại phản tác dụng. Sau đó, Quyền Thiệu Viêm hung hăng khiển trách lo lắng cho thân thể của bản thân.

      cần khách khí, em là em chị mà.”Nghe thấy Mục Giai cảm ơn, Mục Giai Thu gật gật đầu, mới : “ ra chị cũng có ý riêng, để cho Quyền Thiếu nợ chị ân tình để em rể giúp đỡ chị vài chuyện.”

      Lại là mấy chuyện chính trị, Mục Giai xoa xoa tâm mi: “Lát nữa em với Quyền Thiệu Viêm, nhưng mà em chắc ấy có giúp được hay .”

      cũng có khả năng quyết định thay Mục Giai Thu, với lại, ông nội đồng ý, nhất định ông có suy tính riêng. Mục Giai biết mấy năm nay ông nội luôn lo lắng lót đường cho Mục Giai Thu.

      Ít nhất, mấy lần Mục Giai Thu mới nhận chức gây họa cũng đều là do ông nội giải quyết.

      Chỉ tiếc, chị hai hình như cũng cảm kích lắm.

      Mục Giai trái lại chuyện cẩn thận, Mục Giai Thu thản nhiên : “em truyền lời lại giúp chị là được.”

      Hai người chuyện chút hơi lúng túng, Mục Giai vội vàng hẹn gặp lại rồi cúp điện thoại.

      Thấy Quyền Thiệu Viêm còn chưa ra, Mục Giai nhìn điện thoại Quyền Thiệu Viêm, biết ma xui quỷ khiến gì mà mở danh bạ tin nhắn của Quyền Thiệu Viêm ra.

      Cái này có xem như là hành vi trái pháp luật ? Trong lòng Mục Giai thầm phỉ nhổ chính mình, bên giống như trộm coi lén tin nhắn của Quyền Thiệu Viêm.

      Quyền Thiệu Viêm gần như có tin nhắn gì nhiều, phần lớn là của Quyền Duệ Tân,còn lại đều là tin nhắn công việc.

      Từ từ còn có tin nhắn của mấy người Hàn Tử Nghị.

      Mấy người Hàn Tử Nghị truy hỏi Quyền Thiệu Viêm có phải trước kia biết rồi hay , nhưng mà Quyền Thiệu Viêm có trả lời, biết là quên hay muốn trả lời nữa.

      Quyền Thiệu Viêm trước đây biết sao? Chắc là biết, nếu cũng có vài ấn tượng chứ.

      Xuống thêm chút nữa Mục Giai còn chưa có xem hết tin nhắn, Mục Giai vốn định để điện thoại xuống, nhưng tay lại khống chế được mà chuyển danh sách gọi điện.

      A men! cố ý, ai tới ngăn cản giùm !

      Tất cả ghi chép trò chuyện đều là của người đàn ông, thời gian trò chuyện cũng dài lắm khoảng hai phút là cùng, người tới gọi nhiều nhất lại là ông nội , Hèn gì những người xung quanh đều quan hệ của Quyền Thiệu Viêm với ông nội rất tốt.

      Quyền Thiệu Viêm đồng ý cưới là vì có quan tốt hệ với ông nội ?

      Mục Giai nhớ lại, tay lại trượt xuống xem danh sách sau.

      A men! Rình coi lén tới nghiện! nên ngăn cản nữa!

      Danh bạ điện thoại của Quyền Thiệu Viêm cũng có ít người, cũng gần cả trăm người, Mục Giai lướt danh bạ điện thoại của Quyền Thiệu Viêm trừ xuống dưới coi hết lần, sao lại có số điện thoại của .

      Chẳng lẽ quyền Thiệu Viêm lưu số điện thoại của ? khoa học!

      Mục Giai đánh số của mình trực tiếp vào danh bạ, kiểm tra lúc mới phát , trong điện thoại của Quyền Thiệu Viêm, ghi chú phải Mục Giai , mà là bà xã.

      Chẳng lẽ mỗi lần gửi tin nhắn hay gọi điện Quyền Thiệu Viêm đều thấy hai chữ này? Mặt Mục Giai có chút ửng đỏ.

      “Vừa nãy là ai gọi tới?” Quyền Thiệu Viêm thay quần áo, tinh thần sảng khoái tới giường ngủ, ôm lấy Mục Giai vẫn còn mơ màng hỏi.

      Mục Giai giật mình, nhanh chóng đưa điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm: “Chị hai.”

      Chắc Quyền Thiệu Viêm thấy mấy hành động mờ ám của chứ, mặt Mục Giai , lại càng đỏ giống như hoa Mân Côi vậy: “ trả pin điện thoại cho em, chị hai gọi được cho em, mới phải gọi điện cho đó.”

      “Pin điện thoại của em ở dưới gối ấy.” màn hình điện thoại có cái gì làm người ta đỏ mặt sao? Quyền Thiệu Viêm kỳ quái cầm lấy điện thoại.

      Mục Giai đột nhiên nhớ tới, màn hình điện thoại vẫn còn trong giao diện mà xem.

      Nhưng mà dám lấy lại điện thoại, này phải bằng chứng tỏ xem lén điện cho Quyền Thiệu Viêm biết? Hơn nữa, còn tìm được tên lưu số điện thoại của Quyền Thiệu Viêm.Mục Giai vô cùng lo lắng đứng dậy, cầm điện thoại của mình rồi chạy vào nhà vệ sinh: “Em rửa mặt.”

      Quyền Thiệu Viêm cúi đầu, liền nhìn thấy hai chữ bà xã kia.

      Mục Giai chắc là nhìn thấy hai chữ này, gương mặt băng sơn của Quyền Thiệu Viêm cũng xuất hai vệt đỏ khả nghi.
      Hoa vô ngữ, thuytChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 61: Nụ hôn tạm biệt.

      Mục Giai cũng phản đối mình để hai chữ này nhỉ, Quyền Thiệu Viêm nhớ lại thái độ của Mục Giai , chậm rãi lắc đầu.

      Thời điểm ăn cơm, Quyền Thiệu Viêm mới như có như nhìn Mục Giai : “Cho xem điện thoại của em.”

      Đây là giao dịch công bằng sao?

      May mắn xóa hết tất cả tin nhắn, danh sách chuyện cũng xoá luôn. Tự cho lời khen cơ trí! Mục Giai vui rạo rực đưa điện thoại rỗng tuếch của mình cho Quyền Thiệu Viêm.

      Quyền Thiệu Viêm có suy nghĩ muốn kiếm tra tin nhắn hay danh sách gọi điện của Mục Giai .

      Quyền Thiệu Viêm trực tiếp vào xem danh bạ của , nhìn thấy hai chữ ông xã, khóe miệng khẽ cong lên.

      Mục Giai lại gần nhìn vào điện của mình, mặt đỏ hồng xấu hổ : “Em cũng mới đổi tên.”

      biết tại sao, cảm thấy mình nên đổi tên từ Quyền Thiệu Viêm thành ông xã, nhưng mà, sao lại thành thực như vậy chứ? Quyền Thiệu Viêm còn chưa có hỏi, tự động nhận tội rồi.

      Sau này mà làm đặc vụ, chừng cấp hằng này lấy nước mắt rửa mặt mất. Tại sao, bởi vì ngành của họ nhất định bị làm cho lộ hết.

      Quyền Thiệu Viêm gật đầu : “ biết, vốn định tự đổi lại tên giùm em.”

      “Giai .” Quyền Thiệu Viêm nhét điện thoại vào tay Mục Giai : “Em gọi tiếng cho nghe được .”

      “Gọi gì?” Mục Giai giả ngu: “Quyền Thiệu Viêm, mau ăn cơm, trễ làm đấy.”

      “Hôm nay làm.” Quyền Thiệu Viêm dễ dàng ấn đầu đũa của Mục Giai : “Giai , em biết mà, gọi nghe tiếng được .”

      cái gì.” Mục Giai tiếp tục giả ngu, sốt ruột đẩy Quyền Thiệu Viêm ra : “em đói bụng, làm gì có ai như , cho người khác ăn cơm.”

      Quyền Thiệu Viêm hề cử động, vẫn ấn đũa của Mục Giai , dụ dỗ : “em gọi tiếng, để em ăn cơm.”

      Thấy Mục Giai cúi đầu gì, Quyền Thiệu Viêm dứt khoát ôm Mục Giai lên đùi, môi xẹt qua vành tay
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62: Mục Giai Nhan khó chịu(2)

      Mà đại tiểu thư mạc dù gây chuyện lớn gì, nhưng thím Lưu vẫn còn nhớ mấy năm trước, bà thấy trong phòng Mục Giai Thu có chai thuốc tránh

      Nghĩ đến chuyện Đại tiểu thư chừng này tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nhất định là có tình gì đó.

      Danh gia vọng tộc, lắm thị phị mà.

      Mặc dù bà làm người giúp việc phục vụ người khác, đa số người vừa nghe chắc chắn tránh khỏi có chút khinh thường, nhưng con cháu bà hòa thuận, cuộc sống cùng tương đối đầy đủ, trắng ra, bà cảm thấy mình rất hạnh phúc.

      “Ông nội, người đừng tức giận.” Mục Giai Nhan xoa huyệt Thái Dương cho Mục Uẩn Ngạo: “Chuyện của Giai Nhan với chị hai, trong lòng họ cũng có suy tính riêng rồi.”

      “Nhưng chúng nó vẫn còn quá tuổi.” Mục Uẩn Ngạo thở dài vẻ mặt mệt mỏi: “Chúng có thể nghĩ chu đáo được chuyện gì, Giai Thu , đứa bé kia quá chủ kiến, Giai Nhan bình thường rất ngoan, biết tại sao lần này lại nháo loạn đến như vậy?”

      Mục Giai gì, muốn ông nội biết được gương mặt của Mục Giai Nhan, ông nội nhất định bị kích thích.

      “Về phần Tả Trí Viễn,…” Mục Uẩn Ngạo giận dữ : “Để cho y cưới Giai Nhan coi như y trèo cao, ông cho thử thách, nếu vượt qua được, ông gã Giai Nhan cho .” Dieenndkdan/leeequhydonnn

      Tuy biết thử thách của ông nội là gì, nhưng Mục Giai chắc chắn trăm phần trăm Tả Trí Viễn vượt qua được.

      “Con thấy Giai Nhan nghĩ cái gì?” Mục Uẩn Ngạo khó hiểu : “Nếu nó muốn sống cùng với Tả Trí Viễn, vì sao lại làm loại chuyện kia với ta.”

      Mục Giai chớp mắt, cực kì vô tội nhìn Mục Uẩn Ngạo.

      hiểu, !

      phải loại người như vậy……

      Mục Uẩn Ngạo thấy Mục Giai cứ im lặng mãi, liền thay đổi đề tài: “Nghe tối hôm đó con cũng gặp chuyện? Chú Hướng gọi điện oán giận với ông mấy lần.”

      Hướng Tình lớn như vậy lần đầu tiên phải chịu đau khổ đến như thế, đủ làm dọa sợ cha Hướng. Nhìn con so với mình còn dũng mãnh hơn vài phần ở trước mặt ông đau đến khóc, sau khi hiểu mọi chuyện cha Hướng liền bấm điện thoại gọi cho Mục Uẩn Ngạo, năng lộn xộn oán giận với ông. Mục Uẩn Ngạo nghe thấy tâm tình ngược lại tốt hơn vài phần.

      “À, chỉ là mấy trò vặt vãnh, Thiệu Viêm ảnh xử lí chuyện đó, ông nội đừng lo lắng.” Mục Giai nghĩ tới cha mẹ Hướng vô cùng cưng chiều con mới : “Chuyện của Hướng Tình, con gặp cha mẹ ấy để xin lỗi, ông nội cần cần bận tâm.”

      “Xin lỗi gì? Cũng phải do con. phải bị hãm hại sao, tìm người đó đến nhận lỗi .” Mục Uẩn Ngạo kiên định đứng về phía cháu mình. Cháu mang thai đó, xin lỗi, cũng phải nghĩ cho phụ nữ có thai chứ.

      “Đứa bé trong bụng dạo này thế nào?” Mục Uẩn Ngạo nhìn bụng Mục Giai , ánh mắt kai cứ như đứa bé trong bụng Mục Giai sắp bay ra vậy, trắng trắng mềm mềm đứng trước mặt ông kêu ông tiếng ông cố.

      Mục Giai  vuốt bụng : “Bác sĩ thai nhi phát triển rất tốt, có vấn đề gì.”

      Cuối cùng cũng có tin tốt, xem ra cảnh cáo của ông cũng có tác dụng, Quyền Thiệu Viêm cũng coi như biết kiềm chế.

      Tâm tình Mục Uẩn Ngạo tốt lên mấy phần, lại cùng Mục Giai mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, mới mệt mỏi ngủ. Dieenndkdan/leeequhydonnn Từ khi biết chuyện của Mục Giai Nhan, Mục Uẩn Ngạo thể nào ngủ được. Dù cho có ngủ trong đầu cũng chỉ toàn nghĩ đến chuyện này.

      Chờ đến khi Mục Giai xuống lầu lại bị trận tuyến dưới lầu làm cho hết hồn.

      Bên dưới dạng người nào cũng có, đặc biệt còn lớn giọng. Mục Giai nhìn ông nội vất vả lắm dỗ dành ngủ, lông mày nhíu lại.

      “Ôi, phải là cháu sao? Tới đây ngồi .” Dì hai thấy Mục Giai xuống, ánh mắt sáng lên, vội vàng .

      đúng là xem nơi này như nhà của bọn họ rồi!

      Mục Giai giờ đây rất ghét những thân thích này, trắng ra, đều là lũ ăn bám mặt dày.

      Thời điểm có lợi ích bọn họ người tích cực nhất, gia tộc có phiền toái gì, cần bọn họ hỗ trợ, những người này ngược lại người so với người còn chạy nhanh hơn, muốn bị dính líu chút nào.

      Đáng hận nhất là, đám người này chẳng những chút đoàn kết nào, còn bắt tay cho người ngoài làm hại gia tộc.

      Mục Giai nhớ tới kiếp trước, trừ bỏ Tả Trí Viễn và Mục Giai Nhan khiến tâm nguội lạnh, còn lại chính là mấy người này, bỏ đá xuống giếng vô cùng vui vẻ.

      Nuôi những thứ vô dụng này thà nuôi chó còn hơn.

      Mục Uẩn Ngạo cũng thích gần gũi với đám người này, đều là lũ lười nhát chịu sửa đổi, làm được gì, chỉ biết làm mấy chuyện bỉ ổi. Lúc Mục Uẩn Ngạo còn trẻ cũng giúp bọn vài lần, lại bị bọn họ ngoan độc gài bẫy, dứt khoát trực tiếp cắt đứt liên hệ cả đời qua lại với nhau nữa.

      Có điều, về sau Mục Uẩn Ngạo càng sống càng tốt, những người đó lại cá mè lứa mà đeo dính lấy, Mục Uẩn Ngạo cũng chỉ có thể làm bộ thân thiết.

      Dì cả sợ như sợ dì hai giành lần đầu với mình, nhanh nhẹn kêu tên Mục Giai , đứng lên : “Giai , ai, ôi, càng ngày càng đẹp, khác gì tiên nữ trời cả, dì tí nữa là nhận ra, đến đây, ngồi bên cạnh bác này.”

      Mặt Mục Giai Nhan đen lại, mấy ngày trước còn ở trước mặt cười ngạo Mục Giai , giờ lại thay đổi thành cái dạng này.

      Sao biết được dì cả với dì hai lại lại nhiệt tình hiếu khách như vậy nhỉ?

      “Bác trai, bác , khỏe.” Mục Giai khẽ cười, với người hầu phía sau: “Còn mau mang trà lên.”

      “Trà cái gì, chúng ta chỉ tùy tiện đến chơi thôi.” thế mà mông lại dính chặt lấy sô pha, giống như bị dinh keo vậy.

      Nhìn kiểu dáng này của bọn họ, Mục Giai liền biết mấy người trước mặt này nhất định có chuyện muốn nhờ vả.

      Những người này nịnh bợ có vẻ rất chịu khó, lại biết hỏi han chút gì về sức khỏe ông nội . Giả vờ quan tâm thôi chết sao? Mấy năm nay ông nội cũng giúp đỡ bọn họ ít, lại nuôi thành đám bạch nhãn lang, trong lòng Mục Giai càng khó chịu hơn, giọng điệu cũng cứng ngắc: “Ông nội nghỉ ngơi lầu, chúng ta nên tiếng chút, mấy hôm nay ông có nghỉ ngơi tốt.”

      “Được thôi.” Giọng Mục Giai quá lạnh nhạt, những người này cũng biết phải trả lời thế nào, ngược lại mấy họ lại nhanh trí đáp.

      Nhưng được vài câu, giọng mấy người này lại to lên, chẳng khác nào cái chợ.

      Mục Giai ấn thái dương, chờ đọi đám người này tới vấn đề chính.

      “Nghe , Giai mang thai con của Quyền thủ trưởng.” Dì hai cười giống như hoa cúc trong gió.

      Mục Giai gật gật đầu.

      “Quyền thủ trưởng là ôm Giai trong bàn tay mà cưng chiều.” Mấy họ trợn mắt nhìn về phía Mục Giai , ánh nhìn còn mang theo tia mờ ám.

      Chuyện của với Quyền Thiệu Viêm liên quan gì tới mấy người này.

      ….Hơn nữa, có cần ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm đối xử tốt với chỉ vì đứa bé thôi sao?

      Mục Giai nhìn Mục Giai Nhan giả vờ che miệng cười, trong lòng càng buồn bực hơn. Tuy nhiên nếu Quyền Thiều Viêm đau sủng đều nhờ phúc của đứa bé, tuy nhiên, Mục Giai đôi khi vẫn có suy nghĩ khác. Có lẽ Quyền Thiệu thích cho nên mới thích đứa bé.

      Ừ, thiết thực rồi.

      Mục Giai lại chuyển hướng chú ý sang đám thân thích tranh cãi trước mặt, nghe bọn họ chuyện.

      Bác cả cướp lời trước: “Quyền thủ trưởng đứng đầu quân khu ở thành phố A, con xem, họ con dạo gần đây rãnh rỗi có việc gì làm, có thể để nó tiến vào quân đội hay , làm chức quan nào đó cũng được?”

      Dì cả xong chỉ vào thanh niên bên cạnh.

      Mục Giai nhìn lướt qua thanh niên bê cạnh bác , ánh mắt mờ mịt, ấn đường đen tối…, Được rồi, có thể là rửa mặt chưa sạch. Nhưng mà, vừa nhìn gã ta cũng biết là bị phụ nữ vét sạch tinh lực, hơn nữa, bác cả nghĩ tiến vào quân đội là chơi sao? Dieenndkdan/leeequhydonnn

      “Quân đội có gì tốt mà vào?” Dì hai quăn ánh mắt oán giận vào bác cả: “Giai , bác nghe Quyền thiếu là nhị thiếu giá của tập đoàn tài phiệt, con xem, có thể để giúp cho con của bác kiếm việc nào thoải mái chút, tiền lương khá chút chức vị nữa? Thuận tiện, giới thiệu cho nó Quý công tử nào đó?”

      Mục Giai quét vòng sô phá, cuối cùng dừng lại ở .

      Giống như cảm giác được ánh nhìn của Mục Giai , kia cao ngạo liếc nhìn cái.

      Mục Giai còn cảm nhận được địch ý ràng trong mắt ta, giống như là, lần này giúp tôi là may cho vậy.

      Giúp bọn họ chính là chuyện đương nhiên, giúp bọn họ chính là do họ bố thí hả?

      Mục Giai lại nâng trán, tìm công tử cho ta? cầu kia ốm chút? Người cao chưa đến 1m50 nặng hơn 80 kg, giới thiệu cái sợi len ấy!

      Còn cái gì mà Quyền nhị thiếu giá, cũng biết!

      Quyền Thiệu Viêm thích người nhà có được hay hả! Mục Giai cảm thấy Quyền Thiệu Viêm ngay từ đầu muốn tiếp xúc với mấy người bên đó.

      Mục Giai vẫn gì, mấy thân thích bên kia lại sắp như đánh nhau, mặt đều đỏ hết cả lên.

      Mục Giai nhìn thấy Mục Giai Nhan kéo bé trai đến bên cạnh, chắc là Mục Giai Nhan muốn ra chiêu rồi đây?

      Mục Giai hứng thú nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, Mục Giai Nhan giật mình, vẫn như cũ dặn dò thiến niên trước mặt.

      Cho dù chị ba biết là do ta sao chứ? ta cũng làm chuyện gì tổn thương đến thằng nhóc này.

      “Mẹ, các người đừng ẫm ĩ nữa.” thiếu niên kia la lớn: “Chị họ giúp hết là được thôi, chỉ làm có vài chuyện, cần gì phải tranh cãi như vậy? Chị Giai Nhan , tất cả đều là người nhà, có chuyện gì phải giúp đỡ nhau.”

      Người này thế nào lại dám bán đứng ta?

      Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai cười gượng.

      Chỉ là ngược lại nhắc nhở người xung quanh tỉnh ngộ, bọn ầm ĩ cái gì, mấy chuyện đơn giản như vậy, Mục Giai đều có thế làm được?

      “Cái này chỉ là chuyện , Giai sau khi con làm xong, bác mời con ăn cơm.” Dì cả cực kì hào phóng vỗ vỗ bả vai Mục Giai .

      Chuyện , đơn giản như vậy, sao bác tự mà làm.

      Mục Giai cau mũi: “Bác cả chỉ sợ là được.”

      Thân thích xung quanh vốn rất nhiệt tình lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ đều có bộ dáng chỉ trích .

      Dì cả tính tình nóng nảy nhảy lên trước: “Nha đầu con lại coc chuyện gì? Bình thường ăn của bác, uống của bác, con có ba mẹ, ta coi con như con mà dưỡng, dưỡng nhiều năm như vậy, lại nuôi ra con bạch nhãn lang.”

      xong, ngồi bệt xuống sàn gào khóc.

      Dáng vẻ kia, còn đau khổ hơn chết cha chết mẹ.

      Từ thấy dì cả được mấy lần, ở trước mặt còn thường xuyên cãi nhau với ông nội, dì cả còn trong sáng ngoài tối châm chọc có cha mẹ, cảm nhận được bác cả coi mình như con .

      Bác cả xong, mấy người xung quanh cũng chỉ trích đủ đạng.

      Người biết, còn tưởng Mục Gia có đứa con bất hiếu vậy.

      Mục Giai lạnh lùng nhìn Mục Giai Nhan.

      Trong lòng Mục Giai Nhan hơi lo lắng, ta cũng thích lợi dụng mấy người thân thích này. Bây giờ bọn họ đổi trắng thay đen như vậy, làm người ta cảm thấy buồn cười. Mục Giai , chỉ sợ là tức giận. ta vẫn nhớ, tính tình tại của Mục Giai được tốt lắm.

      “Con giúp, là vì con có khả năng giúp được.” Mục Giai vừa vừa cười nhìn Mục Giai Nhan bên cạnh: “Các bác im lặng nghe con trước .”

      “Vốn các bác cũng phải chuyện gì khó, huống chi, sau chuyện ngày hôm qua, Quyền Thiệu Viêm liền thích nhìn con.” Mục Giai xong nhìn về phía Mục Giai Nhan, trong mắt có chút tình cảm nào: “Quyền thiếu ngại chuyện ngày hôm qua làm ấy mất mặt.”

      Chuyện ngày hôm trước mấy người ở đây đều biết, trong bọn họ cũng có mấy người dự tiệc, chỉ là bọn họ chuyện được với Quyền thiếu. Mỗi lần muốn tiếp cận , đều bị người khác kéo qua bên cạnh.

      Mục Gia vừa , bọn họ liền biết xảy ra chuyện gì.

      Mục Giai lại bổ sung thêm: “Tính tình của Quyền thiếu…, các bác cũng hiểu rồi đó.”

      Tuy là bôi đen Quyền Thiệu Viêm, chắc là để ý đâu. Dù sai, tính tình của Quyền Thiệu Viêm vốn cũng tốt.

      Nhìn thôi cũng biết là Quyền Thiệu Viêm khó tính rồi!

      Lúc này mấy người trong tộc cũng có lí do nào nữa, chỉ có bé béo nãy giờ vẫn chơi ở sô pha tức giận : “Mục Giai Nhan, là quá đáng, chính tự mất mặt coi như xong , còn lôi người khác vào mất mặt theo, tôi cần gả cho người trong sạch, vậy nên nhường Tả Trí Viễn lại cho tôi hơn.”

      ta ngưỡng mộ Tả Trí Viễn lâu. Chỉ có điều, Quyền Thiệu Viêm mới là tình đích thực! Bé béo nhìn Mục Giai , Mục Giai cũng nhìn bé béo.

      ràng là ánh mắt vô cùng ôn hòa, biết vì sao lại khiến bé béo run rẩy trận.

      Thôi, cần tới quyền Thiệu Viêm. Hôm nay cấp mặt mũi cho Mục Giai lần , bé béo nghĩ, lại nhét viên socola vào miệng.

      Lời của bé ú vừa xong liền kéo Mục Giai Nhan tới đầu sóng ngọn gió.

      Dám cướp Tả Trí Viễn với ta? Nếu lời này là Mục Giai , ta ít nhất cũng cảm thấy vài phần uy hiếp, nhưng người lại là con bé béo này? Mục Giai nhan nhìn kĩ từ đầu tới đuôi người chị họ gần 30 mà vẫn chưa gả được của mình, ta cảm thấy đặt người này cùng chung chỗ với mình đúng là tự hạ nhục bản thân.

      mặt Mục Giai Nhan lộ vẻ khinh thường cầng làm cho bé béo tức giận hơn.

      Dì hai luôn thương con thấy thế liền gây khó dễ với Mục Giai Nhan.

      Chờ Mục Giai Nhan bị những người xung quanh chỉ trích hồi, Mục Giai mới ra giải vây: “Các người cũng đừng nữa, chuyện đó Giai Nhan chính nó cũng rất khổ tâm, con tin Giai Nhan phải cố ý, đúng ?”

      Giọng Mục Giai nhàng lộ ra vẻ ân cần, Mục Giai Nhan rụt cổ lại, Mục Giai nhất định là cố ý! Trả thù ta châm ngòi lúc nãy.

      Hơn nữa, ràng ngày thường là do ta đóng vai em tốt, vì cái gì, bây giờ mọi thứ đều bị Mục Giai đoạt hết? Mục Giai Nhan nhìn xung quanh thấy ánh mắt khinh thường, ghét bỏ như từ cao nhìn xuống, suýt nữa phun ra ngụm máu trong ngực.

      ta cứ tưởng mấy kẻ cực phẩm này đến đây là để gây khó dễ Mục Giai .

      Mục Giai như vậy, Mục Giai như vậy bọn họ cũng nể mặt mũi cho , chỉ là hỏi ngược lại: “Giai , con xem chuyện này, có thế ở trước mặt Quyền thủ trưởng nối bóng gió vài câu được ?”

      “Đúng đấy, đều là vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận.” Dì cả cũng : “Đây cũng là chuyện thôi mà.”

      Mục Giai liến nhìn dì cả cái rồi nhắc nhở: “Bọn cháu phải cãi nhau, Quyền thiếu căn bản là để ý đến cháu.”

      Mục Giai nhan bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn lúc sáng trước cửa của Mục Giai với Quyền Thiệu Viêm, quan tâm sao lại hôn? Mục Giai là trả lời cho có lệ.

      “Chị ba, phải buổi sáng ở trước cửa chị với rễ còn hôn nhau sao.” Mục Giai Nhan cam lòng nhắc nhở.

      “Buổi sáng?” Mục Giai cau mày, giống như tự hỏi, lúc lâu sau mới : “Con cũng nhớ nữa, các bác nếu ai nghi ngờ lát nữa theo con về nhà, tự mình với chồnng con. Con bây giờ, dám mấy chuyện này trước mặt ấy.”

      đám thân thích liền rụt cổ lại.

      Quyền Thiệu Viêm nhìn thôi cũng biết là người dễ sống chung, bọn họ gây khó dễ với Mục Giai còn được, đến trước mặt Quyền Thiệu Viêm, bọn họ dám lên tiếng.

      đám người đều im lặng, Mục Giai cười lạnh tiếng, mới nhìn mấy gương mặt lúc xanh lúc trắng kia : “Sao lại thấy bác ba với em họ tới đây.”

      “Dẫn tiện nhân kia theo làm gì?” Dì cả giọng bén nhọn, vẻ mặt vặn vẹo : “Cái loại hồ li tinh đó, vốn nên xuất trước mặt cháu, chỉ làm cháu bẩn mắt mà thôi?”

      như vậy dì ba với em họ vẫn sống trong khổ cực sao?

      Nhắc đến dì ba, dì cả và dì hai đều chung phe: “Cháu nhớ đến con tiện nhân đó làm gì?”

      “Chỉ là lâu rồi gặp mà thôi.” Mục Giai thản nhiên : “ ra, cũng lâu rồi con về lại bổn gia( nhà thờ gia tộc), bằng hôm nay liền .”

      Mày Mục Giai Nhan nhíu lại, Mục Giai chắn ghét bổn gia chuyện này mọi người ai cũng biết. Chị ta bổn gia làm gì: “Chị ba, em với chị.”

      “Em vẫn nên ở nhà , phải ông nội bảo em ở nhà suy nghĩ sao?” Mục Giai hàm ý : “Chị cũng muốn mang quả boom hẹn giờ bên người.”

      Người bổn gia chỉ cho là Mục Giai oán trách Mục Giai Nhan chuyện ngày hôm qua, đều vui sướng khi người khác gặp họa, ai chen vào.

      Chắc là, Mục Giai thấy chuyện này bẩn thỉu, nếu , cũng đến mức cho Mục Giai Nhan sắc mặt tốt.

      Mục Giai Nhan cắn chạt môi, nước mắt thành chuỗi mà rơi xuống.

      Mục Giai lạnh lùng quét vòng rồi : “Bác trai bác chúng ta thôi.”

      Nước mắt có chảy thêm nữa, cũng đáng môt đồng.

      Những người này chỉ cảm thấy Mục Giai hơi nặng lời, nhưng nghĩ tới Mục Giai tức giận, chuyện của Mục Giai Nhan liên lụy đến danh tiếng gia tộc, đều cảm thấy Mục Giai Nhan quá phận.

      Nhất là người vừa mới nhờ cậy Mục Giai thành công.

      “Làm bộ làm tịch.” Dì cả .

      Phụ nữ so với mình xinh đẹp hơn, so với mình hấp dẫn hơn luôn có loại công kích tự nhiên. Cho dù đó là cháu mình, cũng làm giảm được ghen tị của bà ta.


      Bây giờ Mục Giai bọn họ đắc tội được, còn Mục Giai Nhan, hừ…

      “Đồ hồ li.” Thấy con trai luôn nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, dì hai cũng lên tiếng.

      Mục Giai Nhan nghẹn họng, bọn họ là người thân sao!!!

      Mục Giai cười nhạt thu lại ánh mắt, cũng biết em họ giờ làm gì.

      biết nó hàng ngày có phải đều bị hành hạ hay , dì ba biết hàng ngày có phải đấu tranh trong cảnh dầu sôi lửa bỏng hay ?

      Trong đầu Mục Giai ra đôi con ngươi nhánh trong suốt, con người kiên cường bất khuất, đó chính là đôi mắt của em họ .

      Bổn gia của Mục gia nằm ngay tại thành phố A cách thành phố C xa lắm, lái xe cũng chỉ hơn 2h là tới.

      Chẳng qua Mục Giai hơn hai ba năm rồi chưa về lại đây, nhìn bổn gia trước mắt có hơi xa lạ.

      Hợp viện bốn gia trước kia bị phá bỏ, được xây thành biệt thự ba tầng, nhìn cũng vài phần khí phách.

      Mục Giai nghĩ đến đám thân thích thỉnh thoảng lại đến nhà khóc than, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.

      “Ông nội ba có ở đây ?”Mục Giai khách khí hỏi thăm.

      Lập tức có thiếu niên nhuộm tóc đỏ, mặc áo da bó sát người với quần nhảy hip hop nhảy ra : “ là Mục Giai sao, xinh đẹp? Ông nội mình buồn ngủ, kêu ra ngoài phong chờ.”

      biết lớn .

      Mục Giai khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

      Bác cả cũng cảm thấy thiếu niên kia có biểu gì bất ổn, liền kéo thiếu niên đến bên cạnh mình vỗ vỗ bả vai : “Hoa tử mà chúng ta đối với người ngoài đều rất nhiệt tình.”

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      18 trang Mong mọi người thỏa mãn


      Chương 62: Mục Giai Nhan khó chịu(2)

      Mà đại tiểu thư mạc dù gây chuyện lớn gì, nhưng thím Lưu vẫn còn nhớ mấy năm trước, bà thấy trong phòng Mục Giai Thu có chai thuốc tránh

      Nghĩ đến chuyện Đại tiểu thư chừng này tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nhất định là có tình gì đó.

      Danh gia vọng tộc, lắm thị phị mà.

      Mặc dù bà làm người giúp việc phục vụ người khác, đa số người vừa nghe chắc chắn tránh khỏi có chút khinh thường, nhưng con cháu bà hòa thuận, cuộc sống cùng tương đối đầy đủ, trắng ra, bà cảm thấy mình rất hạnh phúc.

      “Ông nội, người đừng tức giận.” Mục Giai Nhan xoa huyệt Thái Dương cho Mục Uẩn Ngạo: “Chuyện của Giai Nhan với chị hai, trong lòng họ cũng có suy tính riêng rồi.”

      “Nhưng chúng nó vẫn còn quá tuổi.” Mục Uẩn Ngạo thở dài vẻ mặt mệt mỏi: “Chúng có thể nghĩ chu đáo được chuyện gì, Giai Thu , đứa bé kia quá chủ kiến, Giai Nhan bình thường rất ngoan, biết tại sao lần này lại nháo loạn đến như vậy?”

      Mục Giai gì, muốn ông nội biết được gương mặt của Mục Giai Nhan, ông nội nhất định bị kích thích.

      “Về phần Tả Trí Viễn,…” Mục Uẩn Ngạo giận dữ : “Để cho y cưới Giai Nhan coi như y trèo cao, ông cho thử thách, nếu vượt qua được, ông gã Giai Nhan cho .” Dieenndkdan/leeequhydonnn

      Tuy biết thử thách của ông nội là gì, nhưng Mục Giai chắc chắn trăm phần trăm Tả Trí Viễn vượt qua được.

      “Con thấy Giai Nhan nghĩ cái gì?” Mục Uẩn Ngạo khó hiểu : “Nếu nó muốn sống cùng với Tả Trí Viễn, vì sao lại làm loại chuyện kia với ta.”

      Mục Giai chớp mắt, cực kì vô tội nhìn Mục Uẩn Ngạo.

      hiểu, !

      phải loại người như vậy……

      Mục Uẩn Ngạo thấy Mục Giai cứ im lặng mãi, liền thay đổi đề tài: “Nghe tối hôm đó con cũng gặp chuyện? Chú Hướng gọi điện oán giận với ông mấy lần.”

      Hướng Tình lớn như vậy lần đầu tiên phải chịu đau khổ đến như thế, đủ làm dọa sợ cha Hướng. Nhìn con so với mình còn dũng mãnh hơn vài phần ở trước mặt ông đau đến khóc, sau khi hiểu mọi chuyện cha Hướng liền bấm điện thoại gọi cho Mục Uẩn Ngạo, năng lộn xộn oán giận với ông. Mục Uẩn Ngạo nghe thấy tâm tình ngược lại tốt hơn vài phần.

      “À, chỉ là mấy trò vặt vãnh, Thiệu Viêm ảnh xử lí chuyện đó, ông nội đừng lo lắng.” Mục Giai nghĩ tới cha mẹ Hướng vô cùng cưng chiều con mới : “Chuyện của Hướng Tình, con gặp cha mẹ ấy để xin lỗi, ông nội cần cần bận tâm.”

      “Xin lỗi gì? Cũng phải do con. phải bị hãm hại sao, tìm người đó đến nhận lỗi .” Mục Uẩn Ngạo kiên định đứng về phía cháu mình. Cháu mang thai đó, xin lỗi, cũng phải nghĩ cho phụ nữ có thai chứ.

      “Đứa bé trong bụng dạo này thế nào?” Mục Uẩn Ngạo nhìn bụng Mục Giai , ánh mắt kai cứ như đứa bé trong bụng Mục Giai sắp bay ra vậy, trắng trắng mềm mềm đứng trước mặt ông kêu ông tiếng ông cố.

      Mục Giai  vuốt bụng : “Bác sĩ thai nhi phát triển rất tốt, có vấn đề gì.”

      Cuối cùng cũng có tin tốt, xem ra cảnh cáo của ông cũng có tác dụng, Quyền Thiệu Viêm cũng coi như biết kiềm chế.

      Tâm tình Mục Uẩn Ngạo tốt lên mấy phần, lại cùng Mục Giai mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, mới mệt mỏi ngủ. Dieenndkdan/leeequhydonnn Từ khi biết chuyện của Mục Giai Nhan, Mục Uẩn Ngạo thể nào ngủ được. Dù cho có ngủ trong đầu cũng chỉ toàn nghĩ đến chuyện này.

      Chờ đến khi Mục Giai xuống lầu lại bị trận tuyến dưới lầu làm cho hết hồn.

      Bên dưới dạng người nào cũng có, đặc biệt còn lớn giọng. Mục Giai nhìn ông nội vất vả lắm dỗ dành ngủ, lông mày nhíu lại.

      “Ôi, phải là cháu sao? Tới đây ngồi .” Dì hai thấy Mục Giai xuống, ánh mắt sáng lên, vội vàng .

      đúng là xem nơi này như nhà của bọn họ rồi!

      Mục Giai giờ đây rất ghét những thân thích này, trắng ra, đều là lũ ăn bám mặt dày.

      Thời điểm có lợi ích bọn họ người tích cực nhất, gia tộc có phiền toái gì, cần bọn họ hỗ trợ, những người này ngược lại người so với người còn chạy nhanh hơn, muốn bị dính líu chút nào.

      Đáng hận nhất là, đám người này chẳng những chút đoàn kết nào, còn bắt tay cho người ngoài làm hại gia tộc.

      Mục Giai nhớ tới kiếp trước, trừ bỏ Tả Trí Viễn và Mục Giai Nhan khiến tâm nguội lạnh, còn lại chính là mấy người này, bỏ đá xuống giếng vô cùng vui vẻ.

      Nuôi những thứ vô dụng này thà nuôi chó còn hơn.

      Mục Uẩn Ngạo cũng thích gần gũi với đám người này, đều là lũ lười nhát chịu sửa đổi, làm được gì, chỉ biết làm mấy chuyện bỉ ổi. Lúc Mục Uẩn Ngạo còn trẻ cũng giúp bọn vài lần, lại bị bọn họ ngoan độc gài bẫy, dứt khoát trực tiếp cắt đứt liên hệ cả đời qua lại với nhau nữa.

      Có điều, về sau Mục Uẩn Ngạo càng sống càng tốt, những người đó lại cá mè lứa mà đeo dính lấy, Mục Uẩn Ngạo cũng chỉ có thể làm bộ thân thiết.

      Dì cả sợ như sợ dì hai giành lần đầu với mình, nhanh nhẹn kêu tên Mục Giai , đứng lên : “Giai , ai, ôi, càng ngày càng đẹp, khác gì tiên nữ trời cả, dì tí nữa là nhận ra, đến đây, ngồi bên cạnh bác này.”

      Mặt Mục Giai Nhan đen lại, mấy ngày trước còn ở trước mặt cười ngạo Mục Giai , giờ lại thay đổi thành cái dạng này.

      Sao biết được dì cả với dì hai lại lại nhiệt tình hiếu khách như vậy nhỉ?

      “Bác trai, bác , khỏe.” Mục Giai khẽ cười, với người hầu phía sau: “Còn mau mang trà lên.”

      “Trà cái gì, chúng ta chỉ tùy tiện đến chơi thôi.” thế mà mông lại dính chặt lấy sô pha, giống như bị dinh keo vậy.

      Nhìn kiểu dáng này của bọn họ, Mục Giai liền biết mấy người trước mặt này nhất định có chuyện muốn nhờ vả.

      Những người này nịnh bợ có vẻ rất chịu khó, lại biết hỏi han chút gì về sức khỏe ông nội . Giả vờ quan tâm thôi chết sao? Mấy năm nay ông nội cũng giúp đỡ bọn họ ít, lại nuôi thành đám bạch nhãn lang, trong lòng Mục Giai càng khó chịu hơn, giọng điệu cũng cứng ngắc: “Ông nội nghỉ ngơi lầu, chúng ta nên tiếng chút, mấy hôm nay ông có nghỉ ngơi tốt.”

      “Được thôi.” Giọng Mục Giai quá lạnh nhạt, những người này cũng biết phải trả lời thế nào, ngược lại mấy họ lại nhanh trí đáp.

      Nhưng được vài câu, giọng mấy người này lại to lên, chẳng khác nào cái chợ.

      Mục Giai ấn thái dương, chờ đọi đám người này tới vấn đề chính.

      “Nghe , Giai mang thai con của Quyền thủ trưởng.” Dì hai cười giống như hoa cúc trong gió.

      Mục Giai gật gật đầu.

      “Quyền thủ trưởng là ôm Giai trong bàn tay mà cưng chiều.” Mấy họ trợn mắt nhìn về phía Mục Giai , ánh nhìn còn mang theo tia mờ ám.

      Chuyện của với Quyền Thiệu Viêm liên quan gì tới mấy người này.

      ….Hơn nữa, có cần ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm đối xử tốt với chỉ vì đứa bé thôi sao?

      Mục Giai nhìn Mục Giai Nhan giả vờ che miệng cười, trong lòng càng buồn bực hơn. Tuy nhiên nếu Quyền Thiều Viêm đau sủng đều nhờ phúc của đứa bé, tuy nhiên, Mục Giai
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63.1: Chữa đúng bệnh

      Edit: meoluoihamngu

      “Náo loạn đủ rồi sao?” Quyền Thiệu Viêm mặc kệ Mục Giai dùng khuôn mặt nhắn mềm mại cọ lung tung lên mặt , lúc lâu sau, thấy Mục Giai dừng lại cười khanh khách nhìn , ánh mắt mới trầm xuống.

      Tức giận cái gì chứ? mọn.

      Mục Giai lẩm bẩm xoay người, cảm thấy tủi thân.

      Còn chưa đứng vững, Mục Giai liền bị Quyền Thiệu Viêm bế lên, vững vàng ôm vào trong lòng.

      Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm mang theo chút giễu cợt : “Náo loạn đủ rồi, mang vợ mèo hoang của rửa mặt nào.”

      Cho nên vừa rồi Quyền Thiệu Viêm chỉnh đốn sao? Hại nghĩ Quyền Thiệu Viêm là giận , trong lòng lo lắng lúc lâu. Mục Giai chút lưu tình đấm vào lồng ngực Quyền Thiệu Viêm “Ai là mèo hoang hả? Nếu em có là con mèo hoang, cũng là mèo hoang lớn nhá.”

      “Mèo hoang vừa mới sinh tức giận liền biến thành mèo hoang lớn sao?” Trong ánh mắt Quyền Thiệu Viêm mơ hồ lộ ra ý cười.

      Mục Giai quay mặt , Quyền Thiệu Viêm càng ngày càng biết xấu hổ.

      là rửa mặt cho , nhưng Quyền Thiệu Viêm lại làm cho rửa mặt cho .

      Mục Giai chịu, Quyền Thiệu Viêm lại mang gương mặt đầy bột mì cọ vào mặt Mục Giai . Vì vậy, Mục Giai vừa mới rửa mặt sạch xong trong nháy mắt lại có vết bẩn.

      “Rửa rửa.” Mục Giai thỏa hiệp, “ nhắm mắt lại.”

      Quyền Thiệu Viêm nghi ngờ , nhắm hai mắt lại.

      Mục Giai lấy khăn thả vào nước ấm, thừa dịp Quyền Thiệu Viêm có chú ý, múc ít nước vào trong lòng bàn tay hắt lên mặt Quyền Thiệu Viêm. Nhưng mà, Mục Giai ngờ bộ dáng Quyền Thiệu Viêm lại chật vật như vậy.

      biết ngay là em đàng hoàng mà.” Quyền Thiệu Viêm mở mắt, khuôn mặt tuấn có vẻ cưng chiều.

      Coi như thành , Quyền Thiệu Viêm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu tội.

      “Giai , người em cũng bị nước làm ướt.” Quyền Thiệu Viêm nhìn chằm chằm Mục Giai , ánh mắt dần trở nên thâm sâu.

      Mới vừa rồi hắt nước lên người Quyền Thiệu Viêm, người cũng bị dính ít nước.

      “Giai , để lau giúp em.” Quyền Thiệu Viêm thản nhiên , sau đó thoải mái đem môi hôn xuống.

      Mục Giai ngẩn ra, khuôn mặt trở nên hồng, “Quyền Thiệu Viêm!” Nghĩ đến trong nhà còn có khách, Mục Giai chỉ có thể giọng quát, “Sao biết xấu hổ như vậy!”

      lát sau, cảm thấy trước ngực lạnh như băng, Mục Giai càng thêm sụp đổ, “Quyền Thiệu Viêm, mang toàn bộ nước mặt cọ vào người em!”

      “Là sao?”Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu, nhếch mi , “Đẹp quá.”

      Hôm nay Mục Giai mặc đồ mỏng, chỉ mặc áo T-shirt dài, quần áo bị nước làm ướt, liền đem dáng người Mục Giai ra ngoài.

      Mục Giai đánh Quyền Thiệu Viêm : “Trong nhà còn có khách đấy, muốn cho em gặp người nữa sao?”

      “Bọn họ dám đến đây đâu.” Hai người rất biết điều, Quyền Thiệu Viêm đối với hai người kia còn miễn cưỡng duy trì chút hảo cảm.

      Còn phải là bởi vì đối với người khác luôn biểu lộ vẻ mặt lạnh lùng, ảnh hưởng rất lớn đấy chứ?

      Quyền Thiệu Viêm nhìn chằm chằm Mục Giai hai giây rồi : “Chín giờ rồi, chúng ta ngủ .”

      Quyền Thiệu Viêm những lời này, làm ơn có thể mang ánh mắt của từ ngực nhìn mặt …Hoặc là Quyền Thiệu Viêm nhìn , cũng ngại đâu!

      Mục Giai bất đắc dĩ đổi áo ngủ, ôm tính toán vào địa ngục ai vào lên giường ngủ, đột nhiên phòng khách có tiếng hét, là tiếng hét thảm thiết của Mục Ngọc Trác.

      “Em ra ngoài xem lát.”

      Động tác của Quyền Thiệu Viêm nhanh hơn, khi chuyện ra khỏi phòng ngủ.

      Mục Giai vội vàng theo phía sau Quyền Thiệu Viêm.

      Trong phòng, Mục Ngọc Trác ôm bụng kêu thảm thiết, cho dù Mục Ngọc Trác cố hết sức chịu đựng, nhưng trận đau nhức thỉnh thoảng kéo đến làm cậu thể kiềm chế kêu thành tiếng, mà toàn thân Mục Ngọc Trác đổ mồ hôi lạnh.

      Bạch Tự Di ở bên cạnh gấp gáp, tóc tai đều tán loạn, trán lấm tấm mồ hôi.

      Quyền Thiệu Viêm cau mày tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống đất đỡ Mục Ngọc Trác, lấy tay đè lên bụng Mục Ngọc Trác : “Chỗ này có đau ?”

      Giống như trận đau đớn lại đến, toàn thân Mục Ngọc Trác run rẩy, cắn răng gật đầu cái, suy yếu , “Đau.”

      “Ăn nhiều, nên khó tiêu.” Quyền Thiệu Viêm kết luận.

      Mục Giai nghĩ đến buổi chiều cậu ăn hết những chiếc bánh ngọt kia mà nhức đầu, cậu ta ăn bao nhiêu cái thế?

      Quyền Thiệu Viêm ấn điện thoại gọi cho Lưu Duệ.

      Lưu Duệ là người đàn ông độc thân chưa lập gia đình, mặc dù có bạn . Đêm tối, kết thúc ngày làm việc khổ cực, Lưu Duệ tắm xong ra ngoài, nhìn phần văn kiện tiếp theo làm xong.

      Lưu Duệ liền lấy bia ra, chuẩn bị xong khăn giấy, trong đôi mắt thoáng qua tia sáng, tính toán mở Computer ra, sau đó cùng với trợ thủ đắc lực của trải qua đêm tốt đẹp.

      Mộng đẹp bị Quyền Thiệu Viêm gọi đến mà phá vỡ.

      Ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm, Lưu Duệ có rất ít cơ hội lần thứ hai.

      Lưu Duệ thang máy xuống lầu, lái xe như điên đến nhà Quyền Thiệu Viêm.

      Quyền Thiệu Viêm mỗi lần gọi cho đều đặt ra thời hạn, nhất định phải đến nhà kịp giờ.

      Trợ thủ lâu năm, ngày mai gặp… Lưu Duệ rất thích trợ thủ lâu năm của mình.

      Sau đó ta phát … Ơ, tại sao lại mở được vậy?

      Tại sao những người khác có thể mở được, ngay cả máy tính cũng mở ra thế này chứ? Cho nên, ngay cả trợ thủ đắc lực cũng vứt bỏ mình sao?

      “Lưu Duệ làm việc có năng suất .” Mục Giai thở dài .

      Từ lúc Lưu Duệ đưa Mục Ngọc Trác bệnh viện, toàn bộ hành trình vượt quá năm phút. Với năng suất này nên tặng Lưu Duệ ba mươi hai cái bằng khen nha.

      Quyền Thiệu Viêm theo Mục Giai gật đầu cái.

      khen ngợi tất nhiên phải là Lưu Duệ, mà là mẹ con Bạch Tự Di.

      Biết muốn nhìn thấy bọn họ, tối nay tự động trốn sao?

      “Quyền Thiệu Viêm, vừa mới làm cái gì thế sao để em bệnh viện với bọn họ?” Mục Giai vốn định đưa mẹ con Bạch Tự Di , lại bị Quyền Thiệu Viêm ngăn cản.

      “Giai , tối nay ở bên cạnh .” Quyền Thiệu Viêm nhíu mày, ôm Mục Giai vào nhà.

      Mục Giai tức giận liếc Quyền Thiệu Viêm , “Buổi tối ngày nào em ở bên cạnh chứ?”

      “Ngày mai làm nhiệm vụ, phải tuần.” Quyền Thiệu Viêm giọng hơi buồn buồn vui.

      có Mục Giai , quen.

      “A?” biết tại sao trong lòng Mục Giai cảm thấy buồn.

      Kì lạ, nghe Quyền Thiệu Viêm vậy, phải cao hứng mới đúng chứ? có Quyền Thiệu Viêm, có người quản , ai hạn chế . Nhưng là, cũng có ai ôm , có ai cưng chiều ,… Dừng lại, phải hi vọng Quyền Thiệu Viêm mới phải.

      “Nhiệm vụ nguy hiểm sao?” Mục Giai chui vào ngực Quyền Thiệu Viêm hỏi.

      nguy hiểm, chỉ diễn tập đơn giản quân biển thôi,” Quyền Thiệu Viêm qua loa.

      nguy hiểm chứ? Mục Giai nhớ đến những vết thương ở sau lưng , Quyền Thiệu Viêm lập được những chiến công kia, toàn thân bị thương và rất vất vả.

      “Quyền Thiệu Viêm, nhiệm vụ nguy hiểm cần làm.” Mục Giai đề nghị, “Để cho người khác làm , lựa chọn mấy nhiệm vụ dễ dàng là được rồi.”

      nguy hiểm.” Quyền Thiệu Viêm ngẩn người.

      ít khi với cuộc sống trong tám năm này, thỉnh thoảng mới mấy chuyện thú vị trong quân đội ở những nơi đến. Mục Giai lo lắng từ đâu vậy.

      Nhất định là nghe người khác lại, Mục Giai kết luận.

      Làm sao có thể nguy hiểm chứ? Bây giờ Quyền
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63 Chữa Đúng Bệnh(2)

      Trong lòng Mục Giai nháy mắt liền tốt trở lại.

      “Nhưng em vẫn sùng bái rễ nhất.” Mục Ngọc Trác ngẩn đầu lên, dáng vẻ hướng đến phía trước: “Sau này em nhất định phải làm người đàn ông như rể vậy.”

      …Đừng, có tên đủ nguy hại cho xã hội rồi.

      …Hỡn nữa, tại sao lại sùng bái ? Sùng bái chị này, tiểu Ngọc Trác!

      “Ngọc Trác, em thấy sống ở thành phố A hay thành phố C tốt hơn.” Mục Giai lại hỏi.

      Mục Ngọc Trác vẫn tập trung tinh lực xem tivi, tranh thủ trả lời Mục Giai : “Thành phố A.”

      “Vậy em nghĩ nếu chị đưa mẹ với em tới thành phố A sống bà ấy đồng ý ?” Mục Giai tập trung hỏi tiếp.

      .”

      Mục Giai cảm thấy Mục Ngọc Trác phát triển theo hướng giống Quyền Thiệu Viêm, bắt đầu trả lời ngắn gọn y hệt Quyền Thiệu Viêm.

      “Bà ấy luyến tiếc ba em sao?” Mục Giai tưởng Bạch Tự Di chịu đến thành phố A là nguyên nhân này.

      “Ba em chết rồi.” Người cũng chết, vấn đề này còn quan trọng sao?

      như vậy khả năng khuyến khích Bạch Tự Di đến thành phố A sống xác suất thành công rất cao.
      Trong lòng Mục Giai rất cao hứng, vì thế quyết định khiến Mục Ngọc Trác mất hứng ngay lập tức: “Ngọc Trác, chín giờ, mau ngủ.” (KK: Phúc hắc quá  )

      Mục Giai cũng quan tâm đến TV, nhìn Mục Ngọc Trác cười .

      Mục Ngọc Trác chớp mắt hai lần, mới tình nguyện tắt TV.

      lúc gay cấn, cậu rất đau lòng.

      Mục Giai rốt cuộc cảm giác được quá khứ bất đắc dĩ phải tắt TV, phải vào phòng ngủ với Quyền Viêm, cảm giác của Quyền Thiệu Viêm khi đó.

      Nhưng đêm nay lại có Quyền Thiệu Viêm bên cạnh.

      Tuy rằng Mục Giai vẫn nằm trong chăn, lại phát hình như có Quyền Thiệu Viêm, mình trong căn phòng thể ngủ được.

      Mục Giai ôm gối ngủ của Quyền Thiệu Viêm, vùi đầu vào trong ổ chăn, mơ hồ vẫn ngửi được hơi thở nồng đậm của còn lưu lại. Hôm nay mới có ngày, còn sáu ngày nữa mới trở về.

      Đếm tới 1000 con cừu, Mục Giai cũng chưa ngủ được, biết mình lại mất ngủ rồi.

      Bình thường thế nào mới ngủ được nhỉ? Hình như chưa mất ngủ bao giờ.

      Hình như rất nhiều lần đều bị Quyền Thiệu Viêm dây dưa đến mệt, sau mỗi lần cùng Quyền Thiệu Viêm hôn môi đều ngủ thiếp , di@en*dyan(lee^qu.donnn), kết quả ngày hôm sau tỉnh ngủ lại bị Quyền Thiệu Viêm hung hăng khi dễ trận.

      Với lại, Quyền Thiệu Viêm có thói quen cắn người, hại môi của ngày nào cũng đỏ hồng, mỗi lần bị Hướng Tình trông thấy đều lấy cớ đó trêu ghẹo , còn thà hỏi có phải bị muỗi cắn hay .

      Quyền Thiệu Viêm có ở đây, Quyền Thiệu Viêm có ở đây…

      Mục Giai vô ý thức siết chắt gối trong tay, sau đó Mục Giai lại nhàng ở gối hôn cái, lại đỏ mặt nhanh chóng nhắm mắt ngủ. Ngủ cũng được ngon giấc, lại mơ thấy những ngày bị Tả Trí Viễn quyền đấm cước đá, còn có ánh mắt băng lãnh của Mục Giai Nhan.

      Mục Giai xoa hai bên thái dương, nếu Quyền Thiệu Viêm sớm quay về, thấy mình chống đỡ được nữa.

      Quyền Thiệu Viêm có nghĩ tới ? Mục Giai nghĩ vậy hưng phấn mở điện thoại ra, biết Quyền Thiệu Viêm có gọi điện hay nhắn tin gì cho hay ?

      Chỉ tiếc, có tin nhắn gì trong điện thoại làm thất vọng.

      Quyền Thiệu Viêm nhất định là có em liền quên bà xã, nhất định là như thế! Hỗn đản! Mục Giai nghĩ tới đó hung hăng ném mạnh gối của Quyền Thiệu Viêm, chịu về nhà! giỏi ngủ ngoài biển luôn .

      Mục Giai có chỗ phát tiết tinh lực toàn bộ đều dồn vào làm bánh ngọt.

      phụ công sức bỏ ra, cuối cùng cũng làm được chiếc bánh hài lòng.

      “Bác, ngày mai người đến công ty với con .” Mục Giai cười tít mắt với Bạch Tự Di.

      Bạch Tự Di thấy kì lạ: “Bác làm gì?”

      nhìn thử thôi.” Mục Giai : “Với lại, con điều chế nguyên liệu vẫn chưa chuẩn lắm, vẫn còn phải nhờ bác chỉ dạy con nhiều hơn.”

      “Được.” Thấy có thể giúp đỡ được Mục Giai , Bạch Tự Di vui vẻ đồng ý.

      “Còn em sao?” Mục Ngọc Trác tới trước mặt hai người…hai người này luôn xem cậu.

      đúng là quên mất tiểu gia hỏa này.

      Mục Giai nhớ đến Lăng Diệc Dương xui xẻo đường bị ngã gãy chân. Ngày trước trong yến hội, đưa cho Lăng Diệc Dương cầm giúp quà tặng của Chân Phó Dương cho . Hôm nay,Lăng Diệc Dương cũng đến công ty để đưa cho .

      Lăng Diệc Dương so với Mục Ngọc Trác lớn hơn hai tuổi, hai người coi như có thể làm bạn cùng lứa.

      Thằng nhóc Mục Ngọc Trác này quá tự bế, trao đổi với bạn cùng trang lứa cũng tốt.

      Mục Giai lại : “Em cũng cùng luôn.”

      “Vâng…” Mục Ngọc Trác nhu thuận đáp ứng.

      ra cậu chỉ muốn ở nhà xem phim hoạt hình.

      Mục Giai trực tiếp thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Bạch Tự Di bỗng nhiêm cảm thấy Mục Giai làm hình như giống với làm trước đây.

      Lăng Khải hoa ngồi ở trong phòng làm việc từ sớm, từ sáng đến giờ, Lăng Khải Hoa quả là mỏi mắt mong chờ.

      “Giai , em đến rồi.” Vừa thấy Mục Giai tới, mặt Lăng Khải Hoa nhanh chóng trương ra vẻ mặt tươi cười. Nhìn thấy phía sau Mục Giai có hai người quen biết, lại khôi phục bộ mặt than như cũ.

      Mục Ngọc Trác chút do dự gắn mác mắt cao hơn đầu với đồ hai mặt cho Lăng Khải Hoa.

      “Đây này là bác em, còn người là em họ của em.” Mục Giai giới thiệu.

      Lăng Khải Hoa gật đầu, là nửa người họ Mục, Lăng Khải Hoa rất ràng tình huống trong nhà. Căn cứ theo lời của Mục Uẩn Ngạo kể lại, thân thích bên nhà họ Mục đều là đám khốn nạn! Đây tuyệt đối là lời của Mục Uẩn Ngạo, hề thêm chút gì.

      Chỉ là tự nhiên từ đâu nhô ra bác với em họ….


      Bác vẫn khẩn trương cúi đầu nhìn thấy được biểu tình, chỉ có em họ vẫn như có như che chở trước mặt Mục Giai . Nhìn giống như nhìn tên tội phạm khét tiếng, là người làm ăn thành đạt, Lăng Khải Hoa tự nhận gương mặt này của vẫn rất có lực tương tác. Nhưng sao đứa bé này lại nhìn đề phòng như vậy chứ?

      “Diệc Dương đâu?” thấy Lăng Diệc Dương, Mục Giai nghi hoặc hỏi.

      “Nó ở phòng bên đọc sách.” Lăng Khải Hoa chỉ phòng nghỉ bên cạnh.

      Vốn Lăng Diệc Dương cùng ngồi ở phòng khách cùng Lăng Khải
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :