1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: Diễn trò.

      Biết dùng quá liều hại sanh non, vậy mà Mục Giai Nhan vẫn đưa thuốc này cho Ngô Oánh Oánh, ra trong lòng Mục Giai Nhan vẫn hi vọng tia may mắn , hi vọng sanh non.

      Mục Giai nhớ lại chuyện ở tiệm bánh ngọt, Mục Giai Nhan dừng kế, muốn gạt chân khiến ngã.

      “Bọn người đó dọn dẹp, em chỉ cần xem diễn là được rồi.” Quyền Thiệu VIêm hung hăng gõ đầu Mục Giai giọng đầy hận ý : “Sau đó chúng ta chút về vấn đề của em.”

      Bị cốc cái, Mục Giai đau tới nỗi nước mắt trào ra.

      Cầm thú, Quyền Thiệu Viêm nổi giận rồi!

      “Biết nước trái cây có vấn đề, em vẫn để cho ta đưa tới bên miệng?” Có trời mới biết thời điểm thấy Mục Giai bị ép uống nước trái cây trong lòng lo lắng như thế nào. Lúc đó hi vọng mình có khả năng thuấn di( Dịch chuyển gian), hoặc chân mình có thể dài thêm chút nữa.

      “Em chỉ muốn xem thử mục đích của ta mà thôi.” còn tưởng Ngô Oánh Oánh có quan hệ gì với Quyền Thiệu Viêm, cho nên mới khách sáo vài câu. Ai biết được, chuyện này lại dính tới Tả Trí Viễn.

      “Em rất đúng tình hợp lí nhỉ?” Quyền Thiệu Viêm nhíu mày, là do đối với Mục Giai quá tốt, cho nên Mục Giai mới kiêng nể gì, thậm chí lấy bản thân mình làm mồi nhử?

      biết đó là thuốc hại sinh non mà. Sau đó cũng rất tức giận, với lại, lúc đó cũng nắm chắc thời cơ có thể tránh được ly nước trái cây kia.

      Sao Quyền Thiệu Viêm lại tin tưởng vào năng lực của như vậy chứ? Tránh ly nước trái cây thôi mà cũng là chuyện mà bộ đội đặc chủng như Quyền Thiệu Viêm mới làm được.

      Quyền Thiệu Viêm ngược lại càng tức giận, thể nào lý với Mục Giai . Mục Giai nhìn cầu thang xoắn ốc dưới chân mình, thầm nghĩ, hay là giả vờ ngã cái? Nếu mà giả vờ bị ngã, Quyền Thiệu Viêm nhất định tiếp được . Sau đó… Càng tức giận hơn.

      Mục Giai ngượng ngùng sờ mũi của chính mình, ngoan ngoãn theo sau Quyền Thiệu Viêm.

      “Quyền Thiệu Viêm.” Thấy Quyền Thiệu Viêm phản đối Mục Giai cẩn thận khoát tay Quyền Thiệu Viêm: “ muốn đối phó với Mục Giai Nhan và Ngô Oánh Oánh như thế nào?”

      Này tuyệt đối là tìm đề tài.

      Quyền Thiệu Viêm phối hợp thèm để ý.

      Ân, Quyền Thiệu Viêm phối hợp thực là cảm xúc mà.

      Mục Giai trong nháy mắt liền 囧.

      Quyền Thiệu Viêm cũng thèm với , về phần bảo bối cục cưng sao, hừ, mẹ đứa bé cũng là bảo bối.

      Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai cùng xuống mặt đều lộ vẻ vui.

      Trong lòng Mục Giai Nhan lo lắng muốn tới, nhưng cuối cùng lại dám tiến lại.

      Mục Giai Nhan thấp thỏm như vậy, người xung quanh tự nhiên cũng dám làm phiền Mục Giai với Quyền Thiệu Viêm.

      Sau lúc lâu, sửa sang lại diện mạo trang phục Ngô Oánh Oánh mới khoan thai xuất .

      Thấy dáng vẻ giống như xảy ra chuyện gì của Ngô Oánh Oánh, nhưng mà Ngô Oánh Oánh muốn hại Mục Giai sinh non đó, dù Ngô Oánh Oánh có giải thích ta cố ý, chẳng lẽ, Quyền Thiệu Viêm cứ như vậy bỏ qua cho Ngô Oánh Oánh.

      Ngô Oánh Oánh cũng thấy lúc nãy mình mất mặt như thế nào, giống như đổi thành người khác.

      Hơn nữa, ta cũng rất ràng địa vị của Mục Giai Nhan trong lòng Quyền Thiệu Viêm, đợi đến khi Mục Giai sinh con xong, hừ, Mục Giai cứ chờ bị thất sủng , đến lúc đó ta nhất định cười nhạo Mục Giai .

      Bây giờ Ngô Oánh Oánh vẫn nhớ nụ cười như có như khóe môi của Mục Giai . Ý cười nhợt nhạt mang theo bất đắc dĩ, so với châm chọc còn chói mắt hơn.

      Tuy Mục Giai với Quyền Thiệu Viêm nhằm vào Ngô Oánh Oánh, ta cũng dám nhằm vào Quyền Thiệu Viêm, chỉ dám đứng cách xa Quyền Thiệu Viêm, mới có gan cười nhạo Mục Giai .

      nhạc bật lên từ sớm, mặc dù Mục Giai nghe thấy được Ngô Oánh Oánh gì, nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết Ngô Oánh Oánh cái gì.

      “Quyền Thiệu Viêm, đều tại .” Mục Giai ủy khuất: “Nếu lúc nãy ở lầu, chịu giáo huấn Ngô Oánh Oánh chút, ta cũng dám bậy bạ như vậy.”

      Vì muốn giáo huấn Mục Giai , Quyền Thiệu Viêm quyết định mặc kệ .

      Lại để ý tới , Mục Giai tựa vào vai Quyền Thiệu Viêm, thừa dịp người xung quanh ai chú ý, lặng lẽ quay đầu, hôn cái lên cổ Quyền Thiệu Viêm: “Quyền Thiệu Viêm, em biết sai rồi… đừng để ý tới em nữa.”

      Mục Giai chuyện cực kì uất ức, giọng cũng chứa ba phần ý khóc.

      Cố tình khi Mục Giai từng chữ, đôi môi cứ lướt qua cổ tự như lông vũ quét qua.

      để ý tới Mục Giai , đúng là nan đề mà.

      Mục Giai Nhan vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc sai lầm ở đâu, chai thuốc là do chính tay ta đưa cho người đàn ông kia. ta cũng theo dõi lúc gã ta đưa thuốc cho Ngô Oánh Oánh, rồi sau đó, Ngô Oánh Oánh lập tức bỏ thuốc đó vào ly nước trái cây, nhưng tiếp theo, sao chai thuốc lại bị lấy ra?

      Hơn nữa, chai thuốc kia xác thực là thuốc gây nôn, chính ta tìm người thử nghiệm rồi.

      Mục Giai Nhan đột nhiên nhớ lại, lúc ta đưa da.nlze.qu;ydo/nn chai thuốc cho tên kia, cảm thấy hình dạng chai thuốc hình như giống lắm. Chẳng lẽ, chai thuốc bị đánh tráo khi vẫn còn người ta? ta đưa cho tên kia là thuốc sảy thai?

      Mục Giai Nhan chỉ cảm thấy trán mảng mồ hôi, rốt cuộc là ai tình kế ta?

      Mục Giai Nhan vô thức uống hết ly rượu, càng uống càng thấy nóng, chỉ trán, lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

      Tả Trí Viễn bên kia mới vừa cùng Hoàng Khắc bàn xong công việc, vô cùng cao hứng chuẩn bị về, muốn hỏi thử tại sao Mục Giai Thu lại quyết định buông tha Mục Giai , bị người ta đánh cho bất tỉnh.

      Trong đại sảnh đủ loại màu sắc, mọi người khiêu vũ thành vòng tròn trông vô cùng vui vẻ, biết có trò hay sắp xảy ra.

      Rất nhanh, thanh vang khắp đại sảnh: “ thấy Mục Giai Nhan đâu.”

      Mặc dù nhân vật chính Mục Giai Nhan bị phần lớn mọi người bỏ qua, nhưng dù sao người ta cũng là nhân vật chính. Bạn trai Mục Giai Nhan lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm Mục Giai Nhan, cậu ta chỉ toilet có lát, vì sao ra lại thấy Mục Giai Nhan đâu nữa rồi?

      Trong lòng Mục Giai biết rất ánh mắt liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm rồi : “Mau đứng lên, chuẩn bị diễn trò thôi.”

      Quyền Thiệu Viêm lại lười biếng ngồi sofa chịu đứng lên: “Em có vẻ thích xem diễn với diễn kịch quá nhỉ.”

      Mục Giai thấy Quyền Thiệu Viêm động, bản thân cũng động luôn: “Vậy sau này em xem cũng diễn, chỉ với làm với thôi có được ?”

      Đừng là do chuyện hồi nãy chứ, tới giờ mà Quyền Thiệu Viêm vẫn còn giận sao.

      Hơn nữa hình như quyến rũ vô dụng rồi!

      Quyền Thiệu Viêm giống như có hơi khó hiểu, lúc lâu sau mới : “Vậy bây giờ chúng ta lên giường làm.”

      “Muốn tự mình .” Mục Giai đứng dậy.

      Quả nhiên quyến rũ đối với sắc lang như Quyền Thiệu Viêm vẫn rất hữu dụng

      Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới đứng lên, tay ôm lấy thắt lưng Mục Giai : “Giai , lời , được thay đổi.”

      “Em cũng phải quân tử, mấy cái này đối với em vô dụng.” Biết Quyền Thiệu Viêm tức giận, Mục Giai khách khí khiêu khích lại.

      liên quan, là quân tử.” Quyền Thiệu Viêm dịu dàng vén tóc Mục Giai ra phía sau, tay lại ở tai Mục Giai niết cái: “Sâu thẳm trong lòng chúng ta được phải làm được.”

      Quyền Thiệu Viêm là đồ cầm thú.

      Ở cửa cầu thang rốt cuộc cũng có người : “Vừa rồi tôi thấy Mục Giai Nhan lên lầu.”
      PhongVy, thuytChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56: Quan hệ phức tạp.

      EDIT: Kẹo Khìn.

      Bữa tiệc lập tức xôn xao, ca khúc hát cũng dừng lại.

      Nhìn bộ dáng khẩn trương của bạn trai Mục Giai Nhan, tất cả mọi người đứng im lặng đều nghĩ thầm chẳng lẽ Mục Giai Nhan gặp chuyện gì? Nghĩ như vậy, gần như mỗi người đều nảy sinh tâm tư riêng.

      Đương nhiên, tâm tư mỗi người đều giống nhau.

      Bạn trai Mục Giai Nhan vội vã chạy lên lầu hai.

      Lầu hai chủ yếu đều là nơi các cặp đôi đương chuyện, cũng có ít người thích khí ầm ĩ dưới lầu, tìm nơi yên tĩnh uống rượu chuyện phiếm, hoặc chuyện làm ăn buôn bán.

      Nghe thấy người dưới lầu nhao nhao ầm ĩ bảo muốn tìm Mục Giai Nhan, tự nhiên có người chỉ đường.

      Lầu hai gồm có bốn căn phòng, Mục Giai Nhan lại ở căn phòng cuối cùng.

      Người chỉ đường kia cũng xác định lắm, vì Mục Giai Nhan từ cầu thang lên rồi vào căn phòng đó, ta cũng chỉ đứng ở ban công uống rượu thỉnh thoảng liếc nhìn thử thôi. Bời vì thiết kế của khách sạn, ta cũng chỉ nhìn được đại khái.

      Bạn trai Mục Giai Nhan cũng hỏi gì thêm, vội vã chạy về phía căn phòng kia.

      Cuối cùng, tất cả các phòng đều mở cửa hết.

      Tiệc sinh nhật của Mục Giai Nhan lần này bao trọn cả khách sạn, vì vậy cửa phòng đều được mở, khóa cửa chứng tỏ có người, có phòng nào khóa như vậy là có ai ở đây?

      lẽ Mục Giai Nhan mất tích?

      Bạn trai Mục Giai Nhan cau mày do dự biết có nên tới quầy rượu xem thử , hồi nãy ta thấy Mục Giai Nhan cứ uống rượu liên tục, sợ Mục Giai Nhan thân mình gặp chuyện may.

      “Các người nghe thử, hình như căn phòng cuối cùng kia có người phải?” Ngô Ngôn Tín đột nhiên nghe được tiếng thở dốc của nam nữ truyền tới từ căn phòng cuối cùng.

      Người ở đây chỉ cần có kinh nghiệm, đều biết hai người trong căn phòng đó làm cái gì.

      Ở trong bữa tiệc mà lại làm chuyện này, còn đóng cửa? Mọi người ai cũng muốn biết người trong kia là ai.

      Chỉ tiếc ở đây toàn là người trưởng thành, chủ động phá hư chuyện tốt người ta đúng là hay lắm.

      Ngay cả bạn trai Mục Giai Nhan cũng dừng bước. Mặc kệ bên trong có phải Mục Giai Nhan hay , cũng xấu hổ dám mở cửa. Chỉ cần mở cửa, nhất định bị người khác ghi hận.

      Bạn trai Mục Giai Nhan lui về phía sau bước, muốn nên chỗ khác tìm Mục Giai Nhan, bỗng nhiên có dáng người lảo đảo tiến tới vài bước, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

      Đàm Kinh Tân khóe miệng khẽ cong, dáng vẻ mị phong tình, ngay cả tây trang đen nghiêm chỉnh người cũng che được khí chất nghiệt tỏa ra.

      Đàm Kinh Tân vô cùng tự nhiên lấy tay chống tường cười khanh khách, lắc đầu tiếc hận, giống như cảm thán hành động ngu ngốc của Ngô Ngôn Tín.

      Mục Giai Nhan giật giật khóe môi, tuy biết Đàm Kinh Tân hành động như thế nào.

      Nhưng mà, chắc chắn là Đàm Kinh Tân làm. Chỉ có Đàm Kinh Tân chỉ sợ thiên hạ loạn, mới làm ra loại chuyện này.

      Người nào muốn chỉnh cậu?

      Ngô Ngôn Tín nhanh chóng đứng dậy, vội vàng xin lỗi: “ xin lỗi, tôi bị người ta đẩy, phải cố ý…”

      Theo Đầu Ngô Ngôn nâng lên, trong mắt cậu hoàn toàn bị thay thế bằng kinh ngạc, phẫn nộ cùng thể tin.

      “Đó phải…” trong đám người kêu lên.

      Mục Giai còn chưa kịp nhìn hai người trong kia, mắt bị hai tay Quyền Thiệu Viêm che lại. cần nghĩ cũng biết, trong kia nhất định là chuyện thiếu nhi nên nhìn.

      Thấy hành động như vậy của Quyền Thiệu Viêm, mấy bạn trai của các cũng tự giác che mắt mắt bạn mình lại.

      Hai người giường hoàn toàn mặc gì.

      Từ đầu đến chân trần như nhộng, gắt gao quấn lấy nhau.

      Thậm chí, bọn họ còn nghe được tiếng kêu đầy kích thích của hai người giường kia.

      Chính xác mà , Mục Giai Nhan kêu càng ngày càng lớn.

      Đột nhiên bị nhiều người nhìn, dù cho thần trí của Mục Giai Nhan còn mơ màn, cũng phải tỉnh táo lại. Nghe được giọng của Ngô Ngôn Tín chậm lại, Mục Giai Nhan cùng Tả Trí Viễn đồng thời quay đầu lại, cùng nhau quay đầu, càng đưa tới nhiều tiếng hít lạnh của mọi người hơn.

      nam nữ, nhưng chuyện đáng kinh hãi là chuyện khác.

      phải Mục Giai Nhan rất thanh thuần sao? Nhìn tư thế này của hai người, so với Mục Giai Nhan trong truyền thuyết hình như giống nhau lắm, hơn nữa, còn dùng tư thế này, Mục Giai Nhan vậy mà phải là xử nử, nếu là xử nử sao có thể làm ở tư thế này mà hưởng thụ như vậy? chỉ sợ bị đau tới khóc nấc lên rồi.

      Còn có Tả Trí Viễn, nghe là người rất nghiêm túc, biết vươn lên. Mấy năm nay dù đôi khi cũng truyền ra vài scandan, nhưng thủy chung vẫn có chứng cứ.

      Trong cái vòng này, đàn ông chỉ cân có chút danh tiếng, người nào mà bị scandan dính thân? Tả Trí Viễn như vậy còn rất ít, hơn nữa diện mạo của Tả Trí Viễn trong đám người cũng coi như xuất chúng, ở đây cũng có ít tam hồn thiếu nữ thầm mếm Tả Trí Viễn, ai ngờ Tả Trí Viễn thấy xuất tại bữa tiệc, ra là ở cùng với Mục Giai Nhan làm loại chuyên này.

      Ở đây cũng có ít đàn ông ngầm bực bội.

      Đàn ông quỳ dưới váy thạch lựu của Mục Giai Nhan ít, nhưng nhìn thấy nữ thần trong lòng mình lại cũng tên đàn ông khác phóng đãng giường, Die nd da nl e q uu ydo n những người tên này trừ bỏ bề ngoài khinh bỉ Mục Giai Nhan, trong lòng cũng ảo tưởng ước gì tên đàn ông kia là mình.

      Nhưng đơn thuần như Ngô Ngôn Tín chỉ biết tức giận phẫn nộ mà thôi.

      Mục Giai Nhan mấy ngày trước còn ngầm ra ám hiệu với cậu, chính cậu cũng cảm thấy mình có khả năng? ngờ ta hôm nay lại cùng Tả Trí Viễn lăn giường?

      Tả Trí Viễn lại càng hận hơn, gã ta liếc nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy Quyền Thiệu Viêm gắt gao bảo vệ Mục Giai .

      “Mục Giai Nhan, chuyện như vậy cũng dám làm sao?” Hai mắt Ngô Ngôn Tín đỏ lên.

      Mục Giai Nhan cả thời gian dài đối với tình cảm của cậu lạnh nóng luôn giả vờ cao quý, ngờ Ngô đại thiếu gia cậu đối với Mục Giai Nhan chỉ là cái vỏ xe phòng hờ?

      Ngô Ngôn Tín cậu cũng là ngậm thìa vàng mà lớn, muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng có? Nhưng cậu lại thích Mục Giai Nhan, oanh oanh yến yến bên người đều có.

      Hơn nữa Mục Giai Nhan cũng cự tuyệt cậu thân cận, làm cậu tưởng Mục Giai Nhan ngầm đồng ý tình của bọn họ.

      Sắc mặt Mục Giai Nhan trắng lại càng trắng hơn.

      ra phải là uyên ương dã kịch mà là tình tay ba? Người ở đây đều nhìn sắc mặt cứng ngắt của bạn trai Mục Giai Nhan, trong đầu ít người tưởng tượng cảnh tình tay bốn đầy màu sắc, là máu chó hơn cả ‘Trái Tim Mùa Thu’ nữa(Tên phim chỗ người ta đó ta biết đâu)

      “Các người…” Tay Mục Giai Nhan che hai bên thái dương, hoảng sợ hét to : “ xảy ra chuyện gì, sao tôi lại ở chỗ này?”

      Bọn họ đều biết chuyện gì xảy ra, Mục Giai Nhan còn giả vờ cái gì?

      Tả Trí Viễn phản ứng nhanh nhẹn, tay lấy ga giường phủ lên người gã với Mục Giai Nhan. Cuối cùng cũng an ủi con mắt của mọi người.

      mặt các ở đây kiêng nể mà đều nở nụ cười, bọn họ sớm nhìn quen gương mặt giả vờ ngây ngơ của Mục Giai Nhan. Kịch xem cũng đủ rồi, Quyền Thiệu Viêm muốn ở đây nữa, tiếng lên tay bắt lấy Ngô Ngôn Tín giận giữ chấn vẫn kéo ra, sau đó mới đóng cửa lại, nhíu mặt mày ra ngoài.
      HaYen, thuytChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57: Nam cặn bã & nữ cặn bã.

      Mà Mục Giai bị Quyền Thiệu Viêm ôm chặt trong ngực, mọi người ở đây đại khái từ đầu đến đuôi đều nghĩ Mục Giai biết nam nữ trong căn phòng này rốt cuộc là ai.

      Chắc là Quyền Thiệu Viêm cảm thấy mất mặt thôi.

      Quyền Thiệu Viêm rồi, những kẻ muốn nịnh bợ Quyền Thiếu cũng theo đuôi nốt.

      Những người còn lại cũng lục tục ra, chỉ còn lại Ngô Ngôn Tín giống như phát điên liên tục gõ cửa, cuối cùng bị người Ngô gia nhìn nổi mà kéo xuống.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mục Giai Nhan đẩy mạnh Tả Trí Viễn, giống như phát điên.

      “Sao lão tử biết được.” Bị người ta coi như chuyện cười vây xem, Tả Trí Viễn là lần đầu bị như vậy. Xảy ra chuyện này, hình tượng ‘chính nhân quân tử’ nhiều năm gã bồi đắp hoàn toàn sụp đổ.

      Bị nghẹn bụng, Mục Giai Nhan cũng bất chất hình tượng nhu nhược trước đây, cực kì sắc bén, ngẩng cao đầu giống như chọi gà: “Là làm đúng ? Nhất định thấy chị tôi gả cho Quyền thiếu, cam lòng, nên muốn kéo tôi xuống nước chứ gì?”

      Mục Giai Nhan xong tiến tới, móng tay được vẽ tinh xảo vồ lấy mặt Tả Trĩ Viễn.

      “Mục Giai Nhan, muốn làm gì lão tử.” Tả Trí Viễn phát bắt được hai tay của Tả Trí Viễn, trong mắt u :”Ngay từ đầu, là quyến rũ lão tử.”(Kẹo bày tỏ:Móe nó chứ lộ mặt ra rồi câu lão tử hai câu lão tử, cứ như tên thất học vậy.)

      Tay Mục Giai Nhan bị nắm lấy, ta liền giơ chân đạp Tả Trí Viễn.

      Tả Trí Viễn thấy Mục Giai Nhan chưa từ bỏ ý định, trực tiếp bẻ tay Mục Giai Nhan ra phía sau, Mục Giai Nhan ngay lập tức cảm nhận được tiếng nứt ở xương cổ tay, lòng bàn tay đau đớn truyền đến khắp tứ chi.

      Mục Giai Nhan dám tiếp nữa, lúc này ta mới phát người đàn ông luôn ôn nhu như ngọc trước mặt mình lại có mặt điên cuồng dã thú như vậy.

      Sau khi làm vậy, mặt Tả Trí Viễn lên tia hả giận. Chỉ là lông mày càng tối tăm hơn: “Rốt cuộc đắc tội người nào?”

      ta và Mục Giai Nhan nhất định là bị chuốc xuân dược.

      Sau khi bàn xong chuyện với Hoàng Khắc, Tả Trí Viễn bỗng cảm thấy người nóng như lửa đốt, tinh thần cũng trở nên mơ hồ.

      Mục Giai Nhan suy nghĩ nhất định thời điểm ta mượn rượu giải sầu có người lén lút bỏ dược vào, sau đó hình như ta bị người nào đó đỡ vào phòng này, sau đó liền gặp Tả Trí Viễn.

      “Tôi đắc tội ai được? Chính ăn trong bát, còn dòm vào đĩa, nhất định là có người phụ nữ nào đó chướng mắt làm liên lụy tôi.” Mục Giai Nhan phục, dựa vào cái gì Tả Trí Viễn đổ hết chuyện này cho ?

      “Tôi.” Tả Trí Viễn nâng cằm Mục Giai Nhan lên, từ cao nhìn xuống Mục Giai Nhan. mặt là bộ dáng điên cuồng như dã thú bị thương: “Lão tử còn giữ mình trong sạch hơn nhiều, ngày quyến rũ đủ người, là sợ người khác biết thiếu đàn ông sao?”

      Tả Trí Viễn xong nhìn chút giường lại tiếp: “ sớm còn là xử nữ lại giả trang thanh thuần, lừa được ít đàn ông , đến lão tử cũng bị lừa.”

      kéo tôi lên giường, trước mặt mọi người hủy thanh danh của tôi giờ còn ngậm máu phun người, ghét bỏ tôi phải xử nữ sao?” Mục Giai Nhan muốn cho Tả Trí Viễn cái tát, nhưng đau đớn ở cổ tay lại nhắc nhở ta, ôn nhu dịu dàng của người đàn ông này cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.

      Thanh danh? Thanh danh của gã phải cũng bị hủy luôn rồi sao?

      Hơn nữa, tại công ty ta cũng có ít vấn đề, ngay thời buổi rối loạn này, cố tình phẩm hạnh của gã lại xảy ra vẫn đề, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch được. Điểm mấu chốt là, gã còn cần Mục Giai làm việc cho mình, gã với Mục Giain Nhan xảy ra chuyện, Mục Giai nhất định giận mình.

      Ngộ nhỡ Quyền Thiệu Viêm thừa cơ can thiệp làm sao bây giờ?

      ? Chột dạ rồi sao?”Thấy Tả Trí Viễn im lặng, giọng điệu của Mục Giai Nhan càng tốt.

      Tâm tình vốn buồn bực, lông mày Tả Trí Viễn càng nhăn lại hơn, quay đầu lại, đối với gương mặt đầy tức giận mà trở nên vặn vẹo của Mục Giai Nhan cho ta cái tát.

      cái tát này của Tả Trí Viễn hề nể tình, Mục Giai Nhan bất ngờ phòng bị, trực tiếp ngã từ giường xuống sàn nhà.

      Trong mắt Tả Trí Viễn điểm thương hương tiếc ngọc cũng có: “ im lăng chút cho lão tử, cản thận suy nghĩ lại, đắc tội với người nào, có người muốn mưu hại chúng ta, tốt nhất nên sanh nháo loạn nữa, có tin tôi đánh chết hay .”

      Mục Giai Nhan như thể tin nhìn Tả Tri Viễn: “Đánh chết tôi? có biết bên ngoài có bao nhiêu người nhìn ? Nếu còn dám đánh tôi, có tin tôi cáo trạng với người bên ngoài, cho người ta biết được bộ mặt của là cái dạng gì.”

      dám.” Tả Trí Viễn hèn mọn nhìn Mục Giai Nhan nằm sàn nhà, y lấy gói thuốc trong áo, đốt thuốc, mới miễn cưỡng áp chế được cơn giận, đại não khẽ chuyển động, tự tìm đôi sách.

      Mục Giai Nhan đương nhiên dám, ta từ trước tới giờ rất để ý mặt mũi. Mới vừa rồi điên cuồng như vậy cũng làm mặt mũi ta mất sạch rồi.

      Nhưng mà, Tả Trí Viễn khiến ta rét lạnh.

      Chẳng lẽ , Tả Trí Viễn từ trước tới giờ đối với ta ôn nhu dịu dàng đều là giả. Hơn nữa, Tả Trí Viễn cũng biết ta có ý quyến rũ ta, nhưng vẫn nguyện ý sau lưng Mục Giai quan hệ với ta, Tả Trí Viễn rốt cuộc có mưu gì?

      Mục Giai Nhan bỗng cảm thấy sau lưng là mảng mồ hôi lạnh, ta nhìn thấu Tả Trí Viễn, cũng hối hận trêu chọc Tả Trí Viễn.

      lúc sau, Tả Trí Viễn giống như nghĩ thông suốt, mới đến bên người Mục Giai Nhan.

      mặt Mục Giai Nhan vẫn còn đau xót, nhìn thấy Tả Trí Viễn đến gần, nhịn được rùng mình cái.

      mặt Tả Trí Viễn ra vẻ đau lòng, ngồi xổm xuống bên người Mục Giai Nhan, giọng điệu mang theo vài tia xin lồi cùng ái náy: “Giai Nhan, lúc nãy cũng cố ý, lúc nãy là do hoàn toàn mất lí trí, em đừng giận có được ?”

      Mục Giai Nhan lại có dễ bị lừa như vậy, trong lòng ta cũng có mềm xuống.

      Mục Giai Nhan khẩn trương nhìn Tả Trí Viễn : “Như thế nào, hối hận rồi sao, muốn để tôi bộ mặt của cho người khác nghe? Để cho người ta biết, chính là sói đột lốt cừu.”

      “Giai Nhan, sàn nhà rất lạnh, biết thân thể của em tốt, ôm em lên giường.” Tả Trí Viễn vẫn giữ vẻ mặt hối hận nhìn Mục Giai Nhan: “Vừa rồi chính cũng biết tại sao mình lại làm vậy với em, Giai Nhan, dạo gần đây công ty của có mấy nơi thiếu hụt tiền vốn, mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng chuyện này,, điều khiển được cảm xúc, cho nên mới như vậy…”

      Tả Trí Viễn xong liền nắm tay Mục Giai Nhan : “Giai Nhan, nếu em tức giận, đánh , đánh trả lại .”

      ta ái náy hay là giả vờ?

      Cổ tay Mục Giai Nhan giờ phút này vẫn còn đau, nhưng hoàn toàn ảnh hưởng đến hoạt động: “ , vậy tôi liền đánh .”

      Mục Giai Nhan xong liền động thủ.

      Tả Trí Viễn né tránh, thâm chí còn đưa mặt ra đỡ.

      Mục Giai Nhan cũng khách khí tặng cho Tả Trí Viễn cái tát.

      Cái tát kia vô cùng ngoan lệ, Mục Giai Nhan giống như đặt toàn bộ sức lực vào cái tát này, cái tát qua, nửa gương mặt của Tả Trí Viễn nhanh chóng sưng phù, Tả Trí Viễn nhắm mắt lại, che giấu hận ý nồng đậm trong mắt.
      HaYen, thuytChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58: Phạm phải sai lầm.

      Nhưng lúc quay đầu lại, mặt vẫn giữ nụ cười yếu ớt đầy hối lỗi: “Giai Nhan, em thấy khá hơn chưa, nếu còn khó chịu, đánh luôn nửa mặt này .”

      “Được.” Mục Giai Nhan đồng ý ngay, tay lại giơ lên.

      Tả Trí Viễn nhắm mắt lại. lông mi hơi run rẩy, giống như chờ đợi cơn đau đánh tới.

      Thấy y có vẻ tình, tay Mục Giai Nhan nhàng chạm vào gương mặt của Tả Trí Viễn, nhưng là chạm đến nửa bên mặt bị đánh kia: “Có đau ?”

      Tả Trí Viễn kinh hỉ mở to mắt, nhìn Mục Giai Nhan kích động : “Giai Nhan, em còn giận nữa hả?”

      biết em là người như thế nào mà.” Mục Giai Nhan ủy khuất bỉu môi : “Lúc nãy hại em mất mặt trước nhiều người như vậy, phải làm sao bây giờ?”

      Quyền Thiệu Viêm cũng thấy ta cùng Tả Trí Viễn, biết Quyền Thiệu Viêm nghĩ như thế nào.

      Trước mắt, chỉ có thể bám chặt lấy Tả Trí Viễn, còn đàn ông khác từ từ rồi tính.

      “Giai Nhan, nếu em còn giận, đánh thêm cái nữa ?” Tả Trí Viễn nghiên mặt đưa tới gần Mục Giai Nhan.

      đánh nữa đâu.” Mục Giai Nhan cúi đầu, giọng cũng trở nên sợ hãi: “Đợi lát nữa ra ngoài, giải thích mối quan hệ của chúng ta như thế nào?”

      Tròng lòng Tả Trí Viễn biết rất , nhưng vẫ giả vờ hiền lành : “Giai Nhan cái gì là cái đó, tất cả đều nghe em.”

      “Vậy chúng ta lưỡng tình tương duyên, nhưng mà nhân lúc em say rượu, muốn em, em lại mơ mơ màng màng cũng chỉ có thể…cam chịu mà thôi.” Mục Giai Nhan tính toán, bây giờ chỉ có thể cố sức hắt hết nước bẩn lên người Tả Trí Viễn.

      Trước thừa nhận quan hệ của ta với Tả Trí Viễn, sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, ta lại tìm cớ cắt đứt với Tả Trí Viễn.

      Mặc kệ Tả Trí Viễn có phải lòng với ta hay , y còn là lựa chọn tốt nhất cảu ta. Chỉ ong là, Quyền Thiệu Viêm vì chuyện này mà trách tội ta.

      “Chỉ có thể cam chịu.” Giọng của Tả Trí Viễn mang theo vài tia nhạo báng, bàn tay cũng thành mà du ngoạn khắp người Mục Giai Nhan.

      Xuân dược trong người y vẫn chưa tan hết, Mục Giai Nhan lại như có như quyến rũ y, Tả Trí Viễn đương nhiên trúng chiêu.

      Hiệu lực xuân dược trong cơ thể ta lại nổi lên, Mục Giai Nhan cũng khống chế được cơ thể của mình.

      khí mờ ám với kiều diễm lại vây quanh căn phòng.

      Ngay thời điểm Mục Giai Nhan còn trầm mê, Tả Trí Viễn lại nở nụ cười lạnh lẽo, biết Mục Giai Nhan này có phải thiếu đàn ông lâu lắm rồi hay , cơ thể phát tình rất nhanh.

      Tả Trí Viễn chỉ cảm thấy y bị lừa thời gian dài, động tác càng thêm dùng lực, khiến Mục Giai Nhan kêu rên từng trận.

      Sau khi tan hết xuân dược, Mục Giai Nhan mới nhớ tới, ở đây người xấu chỉ có mình ta

      Từ lâu ta ưa gì Ngô Oánh Oánh luôn đối chọi với mình, bởi vậy mới cố ý thiết kế Ngô Oánh Oánh
      [​IMG]
      Hoa vô ngữ, thuytChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59: Ba ngày khó khăn.

      Ngô Oánh Oánh cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý với thỉnh cầu của Tả Trí Viễn, hơn nữa, còn có cơ hội ăn bữa cơm với Tả Trí Viễn.

      Buổi tối trở về, Ngô Oánh Oánh và Ngô Ngôn Tín coi như ngầm hiểu ý.

      Ngô Ngôn Tín sau khi được Mục Giai Nhan giải thích ngừng, cảm thấy chuyện này, là do Tả Trí Viễn ép buộc Mục Giai Nhan, y nghĩ về nhà chắc phải khắc khẩu trận ác liệt với Ngô Oánh Oánh.

      ngờ Ngô Oánh Oánh lại rất đồng tình với cách nghĩ của y, khiến hai mắt y đều sáng lên.

      Sau đó, Ngô gia liền trắng trợn đưa tin, tin tức đưa ra là Mục Giai Nhan chịu mọi ủy khuất mà mọi trách nhiệm đều đổ hết lên người Tả Trí Viễn.

      Tin tức vừa đưa ra, kết quả liền có ngay.

      Có điều, lại giúp Tả Trí Viễn có lại danh dự. người đàn ông tốt chịu trách nhiệm, tìm ở đâu ra, là tiện nghi cho Mục Giai Nhan?

      Hôm đó Mục Giai sau khi xem đủ trò diễn, thỏa mãn ra về.

      So với đãi ngộ kiếp trước của Mục Giai Nhan làm với , chuyện xảy ra lần này của Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn cũng khác gì mấy.

      Sau chuyện này, Mục Giai Nhan còn nhảy trước mặt diễn trò nữa, dù sao, Quyền Thiệu Viêm cũng thấy hết chuyện tốt của bọn họ.

      Tối hôm đó trở về muộn, Mục Giai trực tiếp ngủ luôn.

      Đợi đến sáng hôm sau tỉnh lại, vừa mở điện thoại lên Mục Giai bị thanh tin nhắn với cuộc gọi nhỡ dọa cho hế hồn.

      Toàn bộ cuộc gọi đều là của cùng người------Lăng Khải Hoa.

      Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng? Mục Giai khẩn trương điện lại cho Lăng Khải Hoa.

      Mà đầu dây bên kia tiếp máy ngay lập tức giống như túc trực đợi máy của từ trước vậy. Chắc là phải có chuyện lớn gì xảy ra chứ, Mục Giai quấn quýt suy nghĩ, chẳng lẽ chưa làm mà công ty phá sản rồi sao?

      thể như vậy được!

      “Giai hả?” mặt Lăng Khải Hoa hiếm khi xuất vẻ thân thiện: “ nghe Lăng Diệc Dương em làm điểm tâm rất lợi hại.”

      có khỏe .” Đáng lẽ chuyện này ông nội với Lăng Khải Hoa từ trước rồi chứ.

      “Nếu vậy, ngay hôm nay em liền
      [​IMG]
      Hoa vô ngữ, thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :