1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh: Dụ quân hoan - Tự Thị Cố Nhân Lai (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Á á cảnh nóng, sao lại cắt???

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Sau giấc mơ

      Lúc trước Diệp Tố Huân bị trêu chọc hung ác, chỗ đó mảnh ướt đẫm, dù là như thế, muốn dung nạp cây gậy lớn kia vẫn có phần khó khăn, bụng sình và chập choạng đau nhức truyền đến từng đợt, Diệp Tố Huân càng thêm thêm sợ hãi, bàn tay bé bàn tay bé bấm vào tay Ngu Quân Duệ, thân thể lạnh run, khuôn mặt nhắn hết sạch đỏ ửng, trắng bệch, nước mắt sợ hãi liên tục chảy xuống dứt.

      "Tố Tố nghe lời, đừng sợ, Quân Duệ ca ca rất ôn nhu." Ngu Quân Duệ thấy đau lòng, cúi người ngậm lấy bờ môi Diệp Tố Huân, mút vuốt ve an ủi, tay vê hạt đỏ hồng, nhàng mà vân vê trêu chọc.

      Vật ở cửa ra vào ngừng chuyển động, đầu lưỡi trong miệng nàng mang mùi vị ngọt ngào như cánh hoa. Diệp Tố Huân có chút hoa mắt, mình muốn trao thân thể cho người quen này hả? ! được! Lí trí lập tức có phần thanh tỉnh, Diệp Tố Huân dồn sức nhếch lên, Ngu Quân Duệ chuẩn bị, bị nàng đẩy ra, đầu đập vào đại thụ bên cạnh.

      Diệp Tố Huân kéo váy xuống, giữ quần bị cởi, ngay cả mặc vào cũng kịp, gấp gáp, hoang mang rối loạn chạy xuống núi.

      Chạy nhanh lên, đừng để đuổi kịp.

      đuổi, vừa rồi mình hất ra, có làm ngã ?

      Trong đầu nàng toàn những suy nghĩ lộn xộn, hai chân cấp bách mà cuồng loạn chuyển động, sơn trang xuất trong mắt, Diệp Tố Huân dám quay đầu nhìn lại, tiếp tục chạy thục mạng.

      Trong sân im ắng, Diệp Tố Huân chạy vào phòng, đóng cửa xong vô lực dựa vào tường, thân thể trượt xuống, thở từng hơi từng hơi.

      Khí tức dồn dập dần đều đặn, Diệp Tố Huân rùng mình cái, hồi thần lại, hồi lâu mới phát , mồ hôi ra nhiều làm ướt hết xiêm y, buộc mình nghĩ tới tình cảnh vừa nãy, Diệp Tố Huân cầm lấy váy áo run rẩy hồi lâu, nhanh chóng đứng lên cởi xiêm y, vội vàng cầm bộ để thay.

      Bộ xiêm y đầy mồ hôi kia toàn bùn đất, cánh hoa, cỏ dại, thể cho người khác biết, Diệp Tố Huân ngây người lâu, nhét xiêm y vào dưới giường, cầm chậu nước vào nhà bếp, ngốc nghếch lấy nước trở về phòng, chậu rồi lại chậu nhưng xiêm y kia mãi mà sạch, bùn đất hết nhưng chất lỏng trắng chà xát thế nào cũng hết.

      Mà thôi, quan trọng. Ném trong phòng được, Diệp Tố Huân mở cửa phòng, nàng muốn ném ra ngoài nhưng lại sợ ra ngoài gặp người vô lễ với nàng, nhíu mày nghĩ nghĩ, mắt nhìn xung quanh lượt, Diệp Tố Huân trở lại gian phòng, bọc xiêm lại, lén lút nhét vào dưới bệ giặt quần áo trong sân. Nàng định qua mấy ngày ra ngoài ném.

      Khó khăn lắm mới làm xong thấy cửa sân bị đẩy ra, Trình phu nhân trở về rồi, Diệp Tố Huân sợ tới mức mặt vốn trắng lại càng nhợt nhạt.

      "Huân Nhi sao vậy?" Trình phu nhân thấy sắc mặt Diệp Tố Huân xanh trắng, sợ tới mức mặt còn trắng hơn, chạy tới đặt tay lên trán nàng thử độ ấm. "Đâu nóng, rất mát mà?"

      "Dì, cháu sao." Diệp Tố Huân lắc đầu, miễn cưỡng cười an ủi.

      " thoải mái cứ , đừng coi dì là người ngoài." Trình phu nhân có con , trong lòng coi Diệp Tố Huân là con thương, kéo tay Diệp Tố Huân vuốt ve, vuốt xong mặt càng trắng. "Huân Nhi, sao tay lạnh buốt như thế? thoải mái ở đâi?"

      phải thoải mái mà bị hù, Diệp Tố Huân thấy Trình phu nhân lo lắng, có chút băn khoăn, thấp giọng : "Dì, phải thoải mái, cháu chỉ là sợ hãi thôi."

      " Sợ cái gì?" Trình phu nhân nghe được phải thoải mái, thoáng thả tâm, cười : "Sợ cái gì, dì nghe?"

      hay ? Diệp Tố Huân nhớ tới đôi mắt bi phẫn mãnh liệt kia, nhớ tới thần sắc yếu ớt, nhớ tới nụ hôn thâm tình thương tiếc, cắn cắn môi, quyết định hỏi thử,về cái người tên là Quân Duệ kia.

      "Dì, có phải cháu quen người tên là Quân Duệ?"

      " Vì sao hỏi như vậy?" Trình phu nhân có chút biến sắc, bà dặn Trình Sân nhắc tới Ngu Quân Duệ rồi mà.

      "Cháu vừa đến núi tản bộ, gặp được người, tự xưng Quân Duệ, gọi cháu Tố Tố, cũng biết nhận lầm người hay là? cái gì mà đại ca của và...." Diệp Tố Huân nhíu mày, nghĩ lúc mới nhớ, : " đại ca của và Diêu Ý Chân thành thân rồi, giữa cháu và còn chướng ngại nữa, hỏi cháu có đồng ý gả cho ."

      Quân Diệp và Diêu Ý Chân thành thân rồi? Giống như sấm sét giữa trời quang, Trình phu nhân tức giận đến muốn lập tức tới Ngu gia chửi vào mặt Ngu Diệu Sùng. Thanh danh Diêu Ý Chân thiếu lễ độ, bà đều tinh tường hơn ai khác, bởi vì, từng có quan viên cầu hôn Trình gia thay Diêu gia, bà sợ tin tức là giả, từng sai người tinh tế nghe ngóng.

      Bình thường nghe Ngu Diệu Sùng rất thương Ngu Quân Diệp, Trình phu nhân nhận định Ngu Quân Diệp vốn muốn hôn này mà là Lưu Thị và Ngu Quân Duệ giở trò quỷ, chỉ đành nín nhịn làm theo.

      "Dì sao vậy? Người quen ? Cháu quen ?" Thấy thần sắc Trình phu nhân đúng, Diệp Tố Huân có chút bất an.

      "Biết chứ.'' Trình phu nhân hít hơi, quyết định tạm thời ra hôn ước của Diệp Tố Huân và Ngu Quân Diệp, đương nhiên, cũng thể gọi Ngu Quân Diệp đến bồi dưỡng tình cảm với Diệp Tố Huân rồi. Nếu hai nhà Ngu - Diêu định hôn , lui lại phải dễ, bà thương Ngu Quân Diệp nhưng cũng muốn Diệp Tố Huân và Ngu Quân Diệp bồi dưỡng được tình cảm xong lại bi thương.

      Biết đấy! Quen thuộc lắm sao? Lại có thể đàm hôn luận gả? Hơn nữa, làm chuyện thân mật như vậy. Diệp Tố Huân thấy Trình phu nhân muốn thêm gì nữa, bất đắc dĩ phải mặt dàn mày dày hỏi thăm: "Dì, muốn thành thân với cháu, là sao?"

      "Đó là tên dê xồm, ba phen mấy bận dây dưa với cháu, dì chỉ có thể mang cháu tránh , Tố Tố, đừng để ý đến . Đúng rồi, Tố Tố, thu thập đồ vật phen, dì có việc muốn tới Giới Lăng chuyến, cùng dì."

      "Bây giờ luôn?" Diệp Tố Huân ngây người, vội vàng phải như thế, cần hỏi, cũng biết là vì tên Quân Duệ kia đột nhiên xuất .

      Thời gian ly trà, xe ngựa ra khỏi sơn trang, Diệp Tố Huân rất muốn vén rèm xe lên, quay đầu lại nhìn, nam tử tên Quân Duệ kia, có thể đuổi theo ngay tại phía sau hay ?

      Giới Lăng cách Giang Ninh năm trăm dặm, Trình phu nhân chưa từng xa nhà, từ bé được nuông chiều từ bé, chụ nổi nỗi khổ xóc nảy, xe ngựa chút ngừng, mỗi ngày đến hai mươi dặm.

      Trình phu nhân sợ Ngu Quân Duệ đuổi theo, thầm lo lắng trong lòng.

      Ngày hôm đó, Trình Sâm thấy tinh thần Trình phu nhân cực kém, định hô dừng xe tìm khách điếm dừng chân.

      " Sâm Nhi... Đừng có ngừng, thêm chút."

      "Nương chịu được nữa rồi, cần vội." Trình Sâm khẽ nhíu mày.

      "Đúng vậy, dì." Diệp Tố Huân tìm khăn lau mồ hôi cho Trình phu nhân.

      Ngu Quân Duệ biết võ, nếu đuổi theo muốn dẫn Diệp Tố Huân , bản thân ngăn được , mà Diệp Tố Huân tuy là mất ký ức nhưng vẫn nghĩ đến , Trình phu nhân khó xử.

      Nghĩ đến Lưu Thị là hung thủ hại Hoa Dật, Ngu Quân Duệ làm hại Ngu Quân Diệp phải thành thân với cọp cái Diêu Ý Chân, trong lòng Trình phu nhân có vạn cái muốn cho Ngu Quân Duệ tìm được Diệp Tố Huân.

      Tâm tư Trình phu nhân xoay chuyển, nghĩ đến biến pháp -- lại để cho nhi tử và Diệp Tố Huân Giới Lăng, mình ở lại.

      nam quả nữ lặn lội đường xa, chắc chắn nảy sinh tình cảm, bà nghĩ nếu lui được hôn của Ngu Quân Diệp với Diêu gia, vậy giữ Diệp Tố Huân lại làm con dâu mình. Diệp Tố Huân xuất thân thương gia, xứng với phủ Quốc công, điều này bà quan tâm, cũng sợ trượng phu đáp ứng, quốc công hơi sợ vợ.

      " nhanh kịp ngày giỗ ông ngoại con rồi." Trình phu nhân xoa xoa khóe mắt, chỉ chốc lát sau, hốc mắt đỏ lên.

      Ngày giỗ ông ngoại phải vào tháng chạp sao? Trình Sâm nhìn nhìn Diệp Tố Huân, nhớ tới lần này đột nhiên lên đường rời thôn Hoa gì, nhớ tới mẫu thân dặn dò mình thể mình thể nhắc tới Ngu Quân Duệ, trong lòng có chút minh bạch, đây là mẫu thân muốn mang theo Diệp Tố Huân tránh Ngu Quân Duệ.

      "Nương, nếu , hài nhi ở chỗ này có người quen, tìm người hộ tống nương quay trở lại Giang Ninh, hài nhi mang theo Tố Huân muội muội thay người viếng mồ ông ngoại, được ?" Trình Sâm cũng là người thông minh, rất nhanh lĩnh ngộ ý tứ Trình phu nhân.

      "Tự dì trở về ổn, cháu về cùng dì, Sâm biểu ca, tự huynh viếng thôi." Diệp Tố Huân lắc đầu tỏ vẻ phản đối. Trong đầu tuy là trống rỗng, nhưng Diệp Tố Huân vẫn biết phải cảnh giác với người khác giới, ánh mắt Trình Sâm nhìn nàng, tròng mắt cũng nhúc nhích làm nàng có chút được tự nhiên.

      "Ông ngoại cháu thích náo nhiệt, nếu Sâm Nhi lẻ loi trơ trọi đến gặp, ông bất an." Trình phu nhân nhớ tới phụ thân mất, hốc mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh. "Chúng ta đều thôi, thể để cho lão nhân bất an được. Sâm Nhi, để xe ngựa tiếp , tôi mới vào khách điếm."

      Xe ngựa tiếp tục về phía trước, Trình phu nhân lại nôn mửa, hai người Diệp Tố Huân và Trình Sâm người đỡ người mớm nước lau mồ hôi ngừng.

      Nhìn Trình phu nhân khó chịu như thế còn kiên trì , trong lòng Diệp Tố Huân có chút đành lòng. Nàng chỉ mất trí nhớ, ngốc, nhìn mặt mà chuyện, về phần tâm tư Trình phu nhân cũng đoán được vài phần.

      Lúc mới còn nhớ tới người xâm phạm mình, sau đó đường Trình phu nhân nôn mửa vội chăm sóc, rảnh suy nghĩ nữa. Buổi tối dừng chân mặc dù cũng thường xuyên nhớ tới nhưng đều nhớ tới tình cảnh khó xử, vì trong lòng có quỷ, ngay cả hỏi cũng dám hỏi lại Trình phu nhân. Lúc này thấy Lúc này thấy Trình phu nhân lòng muốn mình gặp được người tên Quân Duệ nọ, tuy khó hiểu nhưng lại hơi bất mãn, cuối cùng vẫn nỡ nhìn Trình phu nhân tự tra tấn mình như thế.

      Lúc xe ngựa ra thành, Diệp Tố Huân hít hơi sâu, với Trình phu nhân: "Dì, nếu cháu và Sâm biểu ca viếng ông ngoại, hay là dì trở về ."

      Trình phu nhân chỉ đợi những lời này, thoái thác vài câu gật đầu đồng ý, tha thiết dặn dò Trình Sâm chăm sóc Diệp Tố Huân, thể chỉ đọc sách mà lạnh nhạt Diệp Tố Huân.

      Trình phu nhân quan tâm như vậy, Diệp Tố Huân khỏi cảm động, bất mãn trong lòng cũng hòa tan, cùng chỗ với Trình Sâm đưa Trình phu nhân tìm người quen của Trình Sâm, bữa tối cũng ở lại khách điếm, mà lại lên xe tiếp.
      AikoNguyen, Phong Vũ Yên, tú cầu2 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41

      Khi động tình, lòng đề phòng rất ít, huống chi Ngu Quân Duệ toàn tâm toàn ý thích Diệp Tố Huân, sao còn phòng bị nàng? Cái hất kia của Diệp Tố Huân khiến đập đầu vào đại thụ rồi ngất .

      Ngu Quân Duệ tỉnh vì dầm mưa lúc nửa đêm, mưa lớn, rơi vào lá cây lộp bộp, lộp bộp. Mới vừa vào thu, mưa đêm cũng rất mát, nhưng trong núi, nhiệt độ lại càng thấp xuống, Ngu Quân Duệ giống như còn cảm giác, vẫn nằm đó, tùy mưa rơi xuống, thấm ướt người.

      "Quân Duệ ca ca, hạt mưa trong suốt, nhìn kĩ..." Bên tai vang lên giọng ngây thơ thanh thúy của Diệp Tố Huân kiếp trước.

      Kiếp trước Diệp Tố Huân thích nhất trời đổ mưa, bởi vì mỗi ngày mưa, cần ra ngoài xử lí công việc, chỉ ở lại để cho cùng nàng, Diệp Tố Huân thích nhất cuốn chăn bông quanh người, giống như con nhộng lớn tựa vào lòng , để ôm nàng ngồi trước cửa sổ nhìn mưa bụi bay tán loạn.

      Ôm giai nhân trong lòng, lưỡng tình tương duyệt, mưa gió lạnh lẽo làm bớt mảnh ấm áp của họ...

      Thân thiết ngày xưa làm nổi bật nguội lạnh hôm nay, hạt mưa mang theo trống vắng dài lâu, lộp bộp lộp bộp giống như đục khoét lòng .

      Lúc ánh rạng đông lộ ra phía chân trời, mưa ngừng, ánh mặt trời soi sáng, đỏ bừng khiến mắt đau nhức.

      Trốn tránh là hành vi người nhu nhược, Ngu Quân Duệ ngồi dậy, nhìn ánh bình minh tươi đẹp diễm lệ, tự : "Mà thôi, nàng muốn kết thúc, vậy ta làm theo mong muốn của nàng, cần gì dây dưa đau khổ làm hại nàng lưu lạc ở ngoài dám lộ diện."

      Tố Tố quần áo sạch , bộ dáng an nhàn, dĩ nhiên phải là sống nhiều ngày trong núi, hỏi người đường , Ngu Quân Duệ về phía Hoa gia trang.

      Lúc thấy sơn trang, Ngu Quân Duệ nhàng thở ra, xem ra Diệp Tố Huân ở trong sơn trang này, cần tìm ở đâu xa, rất nhanh liền có thể tìm được nàng.

      Sáng sớm, khói bếp lượn lờ, sơn trang bị bao phủ trong đám sương, Ngu Quân Duệ cúi đầu đánh giá mình lúc, thân trường bào bị mưa ướt đẫm, dính sát người. Bùn đất, lá cây, cánh hoa, cái gì cũng có, mang bộ dạng này đến nghe ngóng, chỉ sợ mọi người đều để ý đều để ý mình. Muốn trở về biệt trang nhà mình thay y phục, mũi chân điểm , nhưng cả người nặng nề, có khí lực.

      Ngu Quân Duệ ngơ ngẩn cười khổ, bộ dáng như thế, kiếp trước Tố Tố thấy chắc chắn đau lòng rơi nước mắt, nhưng hôm qua Tố Tố lại lưu tình chút nào bỏ qua mình.

      " có, chưa thấy lần nào."

      " có."

      . . .

      Ngu Quân Duệ gõ cửa từng nhà nhưng ai gặp Diệp Tố Huân miêu tả.

      Bộ dáng Diệp Tố Huân ngày ấy, thể nào sống trong rừng, chẳng lẽ nàng chán ghét mình như thế, biết mình tìm nàng sắp phát điên mà vẫn nấp?

      Hỏi tất cả mọi người vẫn thu hoạch được gì, gần đến buổi trưa, Ngu Quân Duệ chỉ cảm thấy toàn thân như bị ngũ mã phanh thây, còn tri giác.

      ràng mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi nhưng tại sao muốn dừng lại, tuy thoạt nhìn Diệp Tố Huân rất khá nhưng tìm được vẫn lo lắng.

      Nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong nội tâm Ngu Quân Duệ vừa hối hận vừa đau, hối hận mình quá lỗ mãng, đau đớn vì Diệp Tố Huân tuyệt tình như vậy.

      Bản thân lừa gạt cho nàng về nhà chỉ bởi vì nỡ, ngày ấy cũng thẩm du cho nàng trút giận, sau đó hai người lưu luyến triền miên lại thể tưởng được nàng lại tức giận muốn kết duyên cùng mình.

      Từ sau khi sống lại, mỗi ngày mình muốn cái gì? Chính là muốn sống chung với Diệp Tố Huân. Ngu Quân Duệ thầm trong lòng: Tố Tố, thả nàng, có phải ta tiến vào đường chết ?

      say đắm, tâm ma, đúng là khiến người ta sống bằng chết.

      Tố Tố, rốt cuộc nàng muốn cái gì? Mang theo kí ức triền miên nọ, gả cho nam nhân khác?

      Trong mười gia đình này, chắc chắn có Tố Tố ở. Ngu Quân Duệ lặng yên nghĩ đến, đột nhiên, nhớ tới viện tầm thường.

      Ở nhà khác, trong sân đều có phơi quả, trong nhà có già có trẻ, chỉ duy nhất trong viện được dọn dẹp rất sạch , đồ vật gì cũng có, trong viện chỉ có đôi phu thê già sống, lúc này tinh tế nhớ lại, thần thái cử chỉ của đôi phu thê này giống như hạ nhân giữ nhà.

      Vừa rồi mình có vào hỏi, hai vợ chồng chỉ lắc đầu cái, lời thêm cũng có, giống người khác, còn tò mò hỏi nương tìm là gì của .

      Ngu Quân Duệ nhìn lướt qua xung quanh, có trí nhớ kinh người, rẽ vào mấy khúc ngoặt, tìm được viện thấy bất thường.

      Viện này đúng là nguyên quán Hoa phu nhân, phu thê nô bộc trông coi được Trình phu nhân dặn dò, nếu có người đến tìm đừng Diệp Tố Huân ra, Ngu Quân Duệ gõ cửa lần nữa, lão bộc mở cửa thấy là thiếu niên vừa nãy, bất giác có chút có chút bối rối e ngại, ánh mắt trốn tránh nhìn thẳng Ngu Quân Duệ.

      Ngu Quân Duệ nhìn gần lão bộc, từng bước tới gần, lão bộc kia chột dạ, lui lại mấy bước, Ngu Quân Duệ muốn cưỡng bức , khóe mắt chợt thấy quần áo màu sắc rực rỡ ở khe hở dưới đài phơi quần áo.

      Diệp Tố Huân vội, xiêm y kia còn chưa kịp xử lý sạch . Lão bộc nhìn Ngu Quân Duệ lấy xiêm y ra ngây dại, há mồm muốn giải thích. Ngu Quân Duệ căn bản hỏi ông, đẩy ông sang bên, bắt đầu tìm từng gian phòng.

      Phòng bên ngoài giống nông viện nhìn ra so với bình thường nhưng giường chiếu ở trong lại khác, Ngu Quân Duệ xuất thân trong nhà phú quý, vừa nhìn nhận ra đây phải gia đình của người bình thường.

      Tất cả gian phòng đều tìm, có người, Ngu Quân Duệ cho ra kết luận —— đây là nguyên quán (nơi ở của tổ tiên) của nhà phú quý, Diệp Tố Huân rời .

      Trong tình huống đặc biệt phải dùng thủ đoạn, thực chất bên trong Ngu Quân Duệ cũng phải người nhân từ nương tay, ngoại trừ đối với Diệp Tố Huân, cho tới bây giờ đều lạnh lùng ngoan lệ với người khác. Cũng sử dụng nhiều thủ đoạn, vừa hơi dùng lực nắm tay lão bộc, lão phụ ở cạnh khóc, hô hào, ra tất cả.

      Bà cũng biết nhiều lắm, tuy là Trình phu nhân thường đến nhưng cuối cùng cũng phải người nhà họ Hoa, cũng thân cận với phu thê lão bộc. Bởi vì Diệp Tố Huân mất ký ức, nên nhiều lắm, tìm bọn họ bắt chuyện, Ngu Quân Duệ chỉ biết Diệp Tố Huân cùng Trình phu nhân, Trình Sâm chỗ nhưng lại biết chuyện Diệp Tố Huân mất trí nhớ.

      Diệp Tố Huân và Trình phu nhân, cần lo lắng an nguy. Ngu Quân Duệ nhàng thở ra, nhưng nhớ tới Trình Sâm và Diệp Tố Huân chỗ, bình ngũ vị bị vỡ, mặn, chua, cay, đắng cuồn cuộn trong cổ, khó có thể chịu nổi.

      "Tiểu thư có việc gì!" Lục La và Tử Điệp nghe Diệp Tố Huân bình an, mừng đến ôm nhau khóc.

      " Tố Tố muốn trở về, các ngươi đến Trình gia hỏi xem, nếu là nàng muốn về nhà, ta bẩm với phụ thân, đưa mọi người về." Ngu Quân Duệ đè xuống đau xót trong lòng, bình tĩnh lưu lại câu này, quay người ra khỏi Lê Viên.

      "Tiểu thư muốn trở về?" Lục La và Tử Điệp hai mặt nhìn nhau, lát sau, hai người đồng loạt phẫn nộ.

      tiểu thư nhà mình dây dưa với Ngu Quân Duệ, những biểu gần đây của Ngu Quân Duệ, hai người Lục La đều thấy, cũng cảm động đến rối tinh rối mù.

      Trước đó có tin tiểu thư nhà mình hãm vào thanh lâu, thế mà Ngu Quân Duệ đều thẩm tra khắp nơi, có nửa ý ghét bỏ, sau đó chạy lên núi tìm quản ngày đêm. Nhìn thân thể gầy gò của Ngu Quân Duệ, hai người vụng trộm cao hứng thay tiểu thư nhà mình, bội phục ánh mắt tiểu thư nhà mình, tìm được ý lang quân đáng tin cậy.

      "Rốt cuộc tiểu thư bị sao vậy?"

      Ôm nghi vấn như vậy, khắc Lục La và Tử Điệp cũng ngừng, bẩm Lưu Thị, mang theo hai ma ma quản và kiệu phu giơ kiệu đến Trình gia đón người.

      Diệp Tố Huân và Trình phu nhân Giới Lăng, các nàng tự nhiên thấy người.

      "Chuyện này là sao?"

      Hai người Lục La có kế sách khả thi, đành trở về Ngu gia tìm Ngu Quân Duệ.

      " về Trình gia?" Ngu Quân Duệ thất thần, trầm mặc hồi lâu mới : "Vậy các ngươi an tâm chờ trong phủ, Tố Tố ở cùng Trình phu nhân, cần lo lắng."

      Trình phu nhân mang Diệp Tố Huân và Trình Sâm đâu? Ngu Quân Duệ cũng nghĩ ra, nhờ Trình Hạo nghe ngóng, Trình Hạo cũng thăm dò được gì. Phong thái Trình Sâm thua gia huynh Ngu gia huynh, Ngu Quân Duệ nghĩ đến có người như vậy cạnh Diệp Tố Huân, trong lòng an ổn.

      cần tìm Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ cũng chẳng quan tâm việc buôn bán, bị Ngu Diệu Sùng điều tiếp khách, khắc cũng được im lặng.

      Những ngày này Ngu gia đều có người tới chuc mừng, tặng lễ, Ngu Diệu Sùng giả trang an nhàn nhưng lại nở hoa trong bụng.

      Ngu Quân Diệp cáu kỉnh, khóa mình trong Lan Viên, mỗi ngày ba bữa cơm chỉ ăn được nửa, Ngu Diệu Sùng tức giận đến đến mắng phải chửi xong, trải qua mấy ngày, ông ta ý thức được, chủ khảo chỉ là đồng xu có ý nghĩa, kết thân với Diêu gia mới là yếu tố quan trọng nhất mà quan viên tranh nhau.

      Hôn của Ngu Quân Diệp và Diêu Ý Chân, trừ phi Diêu gia muốn từ hôn, ông ta kiên quyết mở lời.

      Biết Diệp Tố Huân lưu lạc thanh lâu, Ngu Diệu Sùng tự nhiên cao hứng, song khi Ngu Quân Duệ muốn điều hạ nhân trong phủ giúp đỡ tìm kiếm, ông ta lịa đồng ý.

      Hầu phủ bây giờ khác xưa, khách nhân lui tới nhiều như vậy, hạ nhân trong phủ căn bản đủ dùng, Lưu Uyển Ngọc biến mất, chị dâu Lưu Thị gấp đến độ ốm đau giường, những ngày này Lưu Thị lo lắng nhà mẹ đẻ, bắt đầu xử lí mọi chuyện bừa bãi, lại rút ít người, đâu thể để quan viên tới Ngu gia chế giễu chứ?

      Nghe Diệp Tố Huân bình an có việc gì, ở cùng Trình phu nhân, Ngu Diệu Sùng vạn phần mừng rỡ. Mặc dù quốc công cũng chỉ là thừa kế nhưng mà Trình Sâm được hoàng đế thưởng thức, tiền đồ vô lượng, Trình gia giống phủ thừa kế bình thường, Diệp Tố Huân được Trình phu nhân mến, xuất thân thể nghi ngờ cao hơn vài bậc.

      Ngu Diệu Sùng nghe chủ ý của con thứ hai, cái nào cũng rất tốt, lại thấy thất vọng với Ngu Quân Diệp, trong lúc vô hình có ít phần nể trọng Ngu Quân Duệ, lại về xuất thân của Diêu Ý Chân, dù thế nào Diệp Tố Huân cũng so được với nàng, có thể cho con thứ hai. Hôn hai đứa con trai tiến hành song song, có thể hợp sức để cửa Ngu gia sáng rọi.

      Tuy đường làm quan rộng mở nhưng trong nội tâm Ngu Diệu Sùng cũng có chút sầu lo, nghe Diêu Nghiệp , Diêu Ý Chân thích con trai cả của ông ta nhưng sau khi Diệp Tố Huân biến mất, Diêu Ý Chân thế mà ra ra vào vào cùng Ngu Quân Duệ, ít quan viên có giao tình còn hỏi ông ta, thành thân với Diêu gia, rốt cuộc là đứa con trai nào.
      Last edited: 14/7/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Hoa bay trong gió

      Ngu Diệu Sùng định nhanh chóng đưa Diệp Tố Huân trở về, sau đó, để Ngu Quân Duệ cầu hôn Diệp gia, lập thành hôn giữa Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ, miễn khiến cho tự nhiên đâm ngang hôn của Diêu Ý Chân và Ngu Quân Diệp.

      Ông ta còn lo lắng Diệp Tố Huân ngu ngốc nữa, và... Ngu Quân Duệ đoạt hôn của đại ca.

      Vài ngày sau, Trình phu nhân trở về Giang Ninh, rất nhanh Ngu gia nhận được tin tức. Ngu Diệu Sùng sợ Trình phu nhân, dám tự mình Trình gia đón người, sai Lưu Thị đón Diệp Tố Huân, nhưng ngay cả cửa lớn Trình phu nhân cũng cho Lưu Thị vào.

      " Diệp Nhi, con đến nhà dì, đón Huân Nhi trở về." Ngu Diệu Sùng bất đắc dĩ cho con trai cả đón người.

      " ." Ngu Quân Diệp mặt lạnh cứng rắn , xoay người xoay người tiếp tục ngủ.

      " Diệp Nhi, đón Huân Nhi cũng được, con chịu khó đọc sách, sắp đến ân khoa rồi, nhạc phụ con..." Ngu Diệu Sùng đè ép nộ khí, tận tình khuyên bảo. Ông ta cho nghe, Diêu Nghiệp muốn cho Ngu Quân Diệp tham gia ân khoa, sau đó được có tên trong nhất bảng, rồi xin hoàng đế tứ hôn.

      Ngu Quân Diệp vốn muốn tham gia khoa nhưng nghe xong lời của Ngu Diệu Sùng còn hứng nữa, hừ lạnh tiếng : "Con nhận Diêu Nghiệp là nhạc phụ, ai thích lấy ."

      "Con!" Ngu Diệu Sùng tức giận, trong nội tâm thầm may mắn những ngày này Diêu Ý Chân liên tiếp ra vào Ngu gia nhưng lại đến gặp đại nhi tử, nếu để cho nàng nghe thấy, hôn này hủy mới lạ.

      Lúc Trình phu nhân vừa trở về, Trình Hạo đưa tin tức cho Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Duệ nghe được Trình phu nhân hồi phủ mình, Trình Sâm và Diệp Tố Huân về cùng, biết nơi nào, lòng trống rỗng.

      "Huynh yên tâm, Diệp Tố Huân và huynh như vậy rồi, trong lòng là có huynh mà. Hơn nữa, cho đến giờ, đại ca ta có hứng thú với nữ tử, ai cũng định làm hòa thượng." Trình Hạo cười an ủi Ngu Quân Duệ.

      Chính là bởi vì chưa từng nghe Trình Sâm thích nương nào, Ngu Quân Duệ mới càng thêm lo lắng. Đơn giản vì người chưa động tình, khi động tình biết xấu hổ quấn quít lấy người, chính là ví dụ. Đời trước sống đến hai mươi tuổi, chưa từng thích nữ tử nào, sau khi thích Diệp Tố Huân hận thể khảm nàng vào trong thân thể của mình, vĩnh viễn chia lìa.

      Trình Hạo thấy sắc mặt Ngu Quân Duệ u ám, trêu ghẹo : "Những ngày này huynh hay cùng Diêu nhị tiểu thư chỗ, ta còn tưởng rằng huynh thay đổi ấy chứ!"

      Ngu Quân Duệ lắc đầu, : "Tính tình Diêu Ý Chân hào sảng, giống đại trượng phu, giống lời đồn bên ngoài."

      " vậy, huynh thích nàng hả?" Hai mắt Trình Hạo tỏa ánh sáng, đập Ngu Quân Duệ quyền, cười : "Nhưng nàng là đại tẩu huynh đó, huynh đừng mãi đoạt nữ nhân đại ca như thế."

      Trong nội tâm Ngu Quân Duệ cười khổ, thích người nào có dễ dàng như vậy? Trước tìm Diệp Tố Huân cần Diêu Ý Chân hỗ trợ, mấy ngày nay tìm người nữa, vốn định với Diêu Ý Chân, sau đó thấy thần sắc Ngu Diệu Sùng, quyết định biết thời biết thế, chưa vội . Hơn nữa thấy, Diêu Ý Chân phải loại người dính người tha, cũng để ý thanh danh, vậy cần gì cố kị.

      "Huynh giúp ta nghe ngóng đại ca huynh và Tố Tố ở đâu."

      " Hỏi qua rồi nhưng tin tức." Trình Hạo vò đầu, miệng Trình phu nhân quá cứng cạy ra nổi, lực bất tòng tâm. Nhớ tới chân tướng mất tích của Diệp Tố Huân lần này, tuy Trình Hạo dò xét nữ tử khuê các, nhưng vẫn hỏi về Lưu Uyển Ngọc.

      " tung tích, ngay cả cha mẹ mình cũng báo tin."

      "Huynh phải cẩn thận nàng ta, tin tức Diệp Tố Huân có xảy ra việc gì truyền ra, nàng ta lại chưa lộ diện, chỉ sợ có ý định xấu."

      "Ta biết."

      **

      Cùng chỗ với Trình Sâm, Diệp Tố Huân cảm thấy rất được tự nhiên. đôi mắt ôn hòa thanh tịnh, luôn vui vẻ của Trình Sâm, nháy mắt cũng nháy mắt nhìn chằm chằm vào nàng, càng làm nàng chột dạ hít khí.

      Trình Sâm nhàn nhã thưởng thức Diệp Tố Huân bối rối, nhìn nàng khẩn trương giấu hai tay trong áo, nhìn đến sắc mặt kinh hoàng e lệ lúc trắng lúc hồng, Diệp Tố Huân sống sờ sờ lại giống như mùi thơm mờ ảo vô hình vô dạng, nồng đậm lại xa hoa say lòng người, xuyên qua nàng, Trình Sâm giống như thấy người trong bức họa mê luyến trong nhà.

      " Đại thiếu gia, lâu như thế cũng thấy người, tiếp tục là lên núi rồi, phải chăng là cắm trại ngay tại chân núi?"

      Xa phu ghìm chặt dây cương hỏi.

      Cắm trại? Diệp Tố Huân tự giác túm lấy vạt áo, tâm thần bất định ngẩng lên nhìn Trình Sâm.

      "Tìm ở chân núi xem, xem có người sống núi khong?" Giống như nhìn ra Diệp Tố Huân bất an, Trình Sâm cười trấn an, lớn tiếng bác bỏ đề nghị cắm trại dã ngoại.

      Cửa nhà gỗ có thể thấy mơ hồ dưới bóng chiều, đến gần dần, nhìn nhà gỗ trước mặt, Diệp Tố Huân tự giác chau mày. Ở đây chỉ có gia đình, tường viện bị nhánh cây tổn hại, mặt tường đầy lá khô héo úa, khung cảnh đìu hiu, có sinh khí.

      Trình Sâm hiển nhiên cũng có chút vừa ý, Diệp Tố Huân cảm thấy ở ngoài càng thêm tiện, hai người trao đổi ánh mắt, Trình Sâm xuống xe ngựa qua tá túc.

      ngồi xe ngựa hồi lâu, Diệp Tố Huân cũng mệt mỏi rồi, nàng nhảy xuống xe ngựa, dang tay đón gió.

      " Hàn xá đơn sơ, có phòng trống, mời công tử nơi khác." Giọng của nữ nhân, chủ nhân nhà gỗ ngay cả cửa cũng mở, từ chối nhã nhặn từ chối nhã nhặn thỉnh cầu tá túc của Trình Sâm.

      Mặc dù chưa có gặp nhưng giọng lại để cho người cảm thấy chủ nhân rất ôn hòa với mọi người, các nàng xa lại chỉ thấy cái nhà này, Diệp Tố Huân vội qua, nương đến cạnh cửa, khẩn thiết mà : "Chủ nhà, chúng ta đường xa ngang qua, tìm được người, ngủ ngoài trời có nhiều bất tiện, khẩn cần chủ nhà giúp đỡ, qua đêm trong sân cũng được."

      Cách hàng rào làm từ nhánh cây, bên trong hồi tĩnh lặng, ngay tại lúc Diệp Tố Huân thất vọng định rời , nữ chủ nhân .

      " Các ngươi đường xa mà đến, ở đâu đến?"

      "Từ Giang Ninh ra đấy."

      " Giang Ninh!" Giọng nữ chủ nhân đột nhiên cao lên, lại ngừng rất lâu, hỏi: "Các ngươi ra từ Giang Ninh, muốn đến đâu?"

      " tới Giới Lăng."

      "Từ Giang Ninh tới Giới Lăng?" Nữ chủ nhân lặp lại, giọng có chút run rẩy.

      biết sao, Diệp Tố Huân cảm giác được nữ chủ nhân giống như rất kích động, lại trầm mặc lâu, cổng tre kéo ra khe hở .

      Chủ nhân sẵn lòng sẵn lòng cho các nàng tìm nơi ngủ trọ rồi, Diệp Tố Huân mừng rỡ vào, chỉ liếc, nàng hít hơi lạnh, mặc dù giọng nữ chủ nhân có chút nặng nề, lại cũng khó nghe nhưng khuôn mặt kia, mặc dù chỉ thấy nửa lại làm cho nàng cảm thấy giống như phải thấy da mặt.

      Cổng tre chợt đóng lại, trong giây lát lại mở ra, lúc này đây, Diệp Tố Huân thấy , mặt nữ chủ nhân giống như bị bóc , đôi má đỏ lên, rậm rạp tơ máu, mặc dù thể khủng bố, cũng có loại cảm giác đành lòng cho người nhìn.

      Lúc Diệp Tố Huân nhìn nữ chủ nhân, nữ chủ nhân cũng nhìn nàng, Diệp Tố Huân có loại cảm giác kỳ quái, ánh mắt bà ấy nhìn mình, giống như nhìn người quen.

      " Các ngươi có mấy người?" Tay Nữ chủ nhân vịn cổng tre có chút run, run giọng hỏi.

      " Ta và biểu ca, còn có xa phu." Diệp Tố Huân ,, Trình Sâm vốn cách xa hai bước, lúc này cũng đến gần.

      Nữ chủ nhân ngẩng đầu nhìn Trình Sâm, ánh mắt run rẩy, mở toàn bộ cửa ra, : "Vào ."

      Trong nhà gỗ thế nhưng có người khác, Trình Sâm khẽ nhíu mày, giống như lo lắng sắp tiến vào chỗ thỏa đáng, dạo bước, giống như nhàn nhã thưởng thức cảnh trí trong sân.

      Ngay chân núi nơi hoang vu, xung quanh có ai, lại có cái nhà, chỉ có nữ chủ nhân, thấy ánh mắt nữ chủ nhân trống rỗng, giống như mất hồn.

      Xa phu cho ngựa ăn, Diệp Tố Huân cười : "Đại tỷ, có thể mượn nhà bếp dùng lát ?"

      Cả người nữ chủ nhân run lên, cho thấy bị lời Diệp Tố Huân dọa, Diệp Tố Huân muốn xin lỗi, nữ chủ nhân phục hồi tinh thần lại, nhìn nàng cái, hỏi: "Ngươi biết nhóm lửa?"

      Diệp Tố Huân thành lắc đầu: ", nhưng có thể học thử."

      " Trước tới giúp ta dọn dẹp gian phòng."

      Nữ chủ nhân có phòng hiển nhiên là lời thoái thác, những thứ như chăn,mền, giường, đệm... đều có đủ, chỉ có điều lâu chưa sử dụng, có mùi nấm mốc.

      " Ôm những thứ này đến trong sân trải ra..." Mặc dù lúc này mặt nữ chủ nhân nhàn nhạt, nhưng cũng rất chú ý chi tiết, tỉ mĩ, thoạt nhìn rất quan tâm bọn họ.

      Dọn dẹp xong phòng, nữ chủ nhân lại để cho Diệp Tố Huân đến nhà bếp hỗ trợ.

      Bảo Diệp Tố Huân chọn đồ ăn, nữ chủ nhân múc nước rót vào trong nồi, thuần thục đốt lửa.

      "Quốc đô (thủ đô) Giang Ninh rất phồn hoa?" Nữ chủ nhân bỏ thêm khối củi, rất tùy ý mà hỏi thăm.

      Diệp Tố Huân chỉ nhớ lúc ở tiểu viện Hoa gia thôn, bộ dáng Giang Ninh thế nào chút ấn tượng nàng có, song là quốc đô tự nhiên là phồn hoa, nàng gật đầu.

      "Trong đó phần lớn là hoàng thân quốc thích, quan cao hiển hách, nhìn trang phục các ngươi chắc phải người tầm thường..."

      Nữ chủ nhân thoạt nhìn giống người hay hiếu kì, vì sao hỏi kĩ thế? Diệp Tố Huân hơi khó hiểu, nghĩ nghĩ : "Nhà biểu ca ta cũng coi như có tước vị, dượng là người thừa kế tước vị quốc công."

      " Đại công tử quốc công?"

      " "Đúng vậy."

      "Hóa ra qua nhiều năm như thế."

      Diệp Tố Huân nghe được tiếng thở dài sâu kín, lúc ngẩng đầu nhìn, trong mắt nữ chủ nhân tựa hồ có gì đó phản chiếu ánh lửa lập lòe, Diệp Tố Huân muốn nhìn kỹ, nữ chủ nhân gục đầu xuống, Diệp Tố Huân ràng thấy giọt nước rơi xuống mặt đất.

      Nước trong nồi nổi bọt, sau thời gian dài trầm mặc, nữ chủ nhân hỏi: "Trong thành Giang Ninh, trừ dượng ngươi ra, còn có rất nhiều người thừa kế tước vị?"

      "Ta cũng lắm." Diệp Tố Huân có chút áy náy thấp giọng .

      Rốt cuộc bà muốn nghe tin tức của ai! Diệp Tố Huân khẳng định, chỉ là, mình có trí nhớ, thể được gì.

      nữ nhân độc thân sống mình núi, nữ chủ nhân có bí mật gì muốn người ta biết hay sao? Nhìn ánh lửa chiếu lên khuôn mặt gầy gò dọa người của nữ chủ nhân, Diệp Tố Huân cảm thấy lòng chua xót, chưa kịp nghĩ : "Đại,, mình ngươi ở nơi này rất an toàn, nếu có gì lưu luyến có thể cùng chúng ta, được ?"

      " cùng các ngươi?" Nữ chủ nhân lẩm bẩm, ánh mắt mê ly.
      Last edited: 14/7/16
      AikoNguyen, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43:

      Hôm sau ra , chuyến vốn có ba người biến thành bốn người, tối hôm qua, sau khi đột nhiên đề nghị nữ chủ nhân theo, Diệp Tố Huân có chút hối hận.

      Bèo nước gặp nhau, mình mời mạo muội, vậy mà nữ chủ nhân sẵn lòng đồng hành khiến nàng có chút ngoài ý muốn.

      Trước đó có thương lượng với Trình Sâm nhưng lại gì, chỉ hơi gật đầu, giống như chuyện đồng hành là đương nhiên.

      Sau khi lên xe ngựa, Diệp Tố Huân giới thiệu tên họ, thân phận Trình Sâm, lại tự giới thiệu mới giọng hỏi thăm: "Đại tỷ, xưng hô với tỷ thế nào?"

      " Mạnh Tuyết Nghi, gọi ta là dì Mạnh , ta và nương các ngươi kém là mấy." Nữ chủ nhân nhìn cây cối lui dần sau lưng, thấp giọng .

      " vừa vặn, gia mẫu họ Mạnh, vị tỷ muội của gia mẫu cũng tên Tuyết Nghi." Trình Sâm cười .

      Mạnh Tuyết Nghi nghe xong hơi thất thần, chợt cười : "Nương ngươi cũng họ Mạnh, vậy cũng có duyên phận, nương khỏe chứ?"

      "Khỏe, nương vốn cùng nhưng sau đó về trước."

      "Rất nhiều năm trước rời Giang Ninh, biết bây giờ Giang Ninh thế nào?"

      ...

      Diệp Tố Huân ở bên tập trung tinh thần nghe, đường vốn có nhiều thắc mắc nhưng nàng lại hỏi được, nàng muốn biết tất cả những gì quên.

      Mạnh Tuyết Nghi hỏi rất nhiều, tựa hồ rất hứng thú với mọi thứ của Giang Ninh.

      Trình Sâm rất có kiên nhẫn, Mạnh Tuyết Nghi hỏi gì đều nhất nhất trả lời. Diệp Tố Huân nghe, cảm thấy có chút kỳ quái, Mạnh Tuyết Nghi hỏi về bạn kết giao của . Mà Trình Sâm rất nhiều thế gia quan lại và bằng hữu cùng tuổi nhưng Mạnh Tuyết Nghi càng nghe thần sắc càng nôn nóng giống như nghe được điều cần nghe.

      đường chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, giữa trưa ăn lương khô, giờ Thân đến trấn , lúc Trình Sâm nghe tên nó là trấn Hương Đàn ra lệnh cho xa phu tìm khách điếm ở lại.

      " Đàn hương của trấn này vô cùng nổi danh, nếu đến đây chúng ta xuống chọn vài cái mang về làm quà."

      vội , Diệp Tố Huân đương nhiên có ý kiến, Mạnh Tuyết Nghi cũng nhiều.

      Xa phu ở lại trong khách điếm trông hành lí, Trình Sâm mang theo Diệp Tố Huân và Mạnh Tuyết Nghi vào chợ.

      Đường trong trấn đều lát đá xanh, ba người sóng vai chậm rãi, đường nghe thấy tiếng quạt lay động, hai bên mua bán cười yến yến, giọng điệu bình thản chậm rĩa, giống mua bán mà lại giống như bạn bè.

      " khí mua bán ở đây được xây dựng rất tốt." Diệp Tố Huân khen.

      Mạnh Tuyết Nghi có chút hiểu Diệp Tố Huân gì, ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Trình Sâm.

      "Tố Huân muội muội đến việc kinh doanh của thương nhân ở đây." Trình Sâm thấp giọng giải thích, Trình Hạo thích kinh thương, có khi cũng nghe ít ngôn ngữ kỳ kỳ quái quái.

      "Ba vị từ xa đến đây? Nếu lúc này mua quạt, có ít tiện nghi, mua được mười chuôi bạc, nếu là ngày hè chỉ mua được bảy chuôi."

      Chủ quán ung dung thản nhiên dụ các nàng mua nhiều vài cái, trong nội tâm Diệp Tố Huân cười thầm.

      Mạnh Tuyết Nghi khó hiểu mà hỏi thăm: "Vì sao lúc này tiện nghi? Quạt này giống ngày hè sao?"

      Trình Sâm cũng tò mò, chủ quán có chút cứng lưỡi, bình thường như vậy, phản ứng đầu tiên của khách là mua nhiều thêm mà phải hỏi vì sao mua lúc này tiện nghi.

      "Quạt là đồ vật sử dụng theo thời tiết, trời lạnh cần dùng, bán được ít, mà người làm quạt, thể chỉ vì trời lạnh làm nữa, mà chủ quán cũng thể bởi vì trời lạnh ngừng kinh doanh, vì bán được hàng là có tiêu thụ rồi, như vậy có đúng ?"

      "Đúng vậy, đúng vậy." Chủ quán liên tục gật đầu, bày ra cây quạt.

      Quạt động tạo ra từng cơn gió thơm ngát, thói quen chào hàng của thương nhân ở đây ngấm sâu tận xương tủy rồi, khóe môi Diệp Tố Huân nhếch lên, chủ quán kia bị nhìn thấu, mặt đỏ lên, quạt động được mà động xong, cứng đơ ra.

      "Gió thổi ra từ quạt này, cũng thơm hơn quạt đàn hương bình thường, tranh quạt được sấy qua, khá đẹp mắt." Mạnh Tuyết Nghi khen.

      Quạt đàn hương bình thương lượng bạc cái, người bình thường dùng nổi vật phẩm tinh xảo như vậy, Mạnh Tuyết Nghi ở nhà gỗ núi, vì sao lời bình thành thạo như thế, giống như thường xuyên sử dụng.

      Chỉ là suy nghĩ thoáng qua, Diệp Tố Huân cũng thèm để ý, nàng bị quạt đàn hương tinh mỹ lịch tao nhã hấp dẫn.

      Quạt Trấn Hương Đàn được khắc tinh tế từ cây đàn hương mà thành. Mặt quạt có sơn thủy, tranh hoa, chim, cá các loại... Hình ảnh trông rất sống động, cây quạt linh lung tinh xảo, màu sắc tú lệ, khi lay động, mùi mộc đàn thơm ngát tỏa ra bốn phía, thấm vào lòng người.

      Trình Sâm cười nhìn Diệp Tố Huân và Mạnh Tuyết Nghi.

      "Vừa rồi tới nhà kia, cũng nhiều cái đẹp lắm, chúng ta đến bên kia nhìn nhìn lại, ta muốn mua hai ngàn cho cha ta tiêu thụ ở hiệu buôn." Diệp Tố Huân lắc đầu, tỏ vẻ hài lòng.

      hai ngàn? Đúng là mua bán đáng kể ở mùa này, vừa rồi Diệp Tố Huân tiếu tựa phi tiếu nhìn chủ quán, khiến ắn quẫn bách, nghe Diệp Tố Huân muốn mua nhiều, chút nào hoài nghi tính chân của lời này, lập tức : "Ta có thể hạ giá cho ba vị, nếu muốn mua tới 2000, 500 văn cái.

      Diệp Tố Huân hư hư , ngờ chủ quán giảm nửa giá, cái quạt này có tranh và thủ công kém, vừa qua mấy nhà, những chủ quán kia dứt khoát bằng chủ tiệm này, Diệp Tố Huân thực hơi động tâm, chỉ là người mình có bạc, biết Trình Sâm có bao nhiêu bạc, Diệp Tố Huân nhìn Trình Sâm, cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trình Sâm lắc đầu.

      Đây là tỏ vẻ có bạc rồi,, Diệp Tố Huân nhìn lướt qua cây quạt, 500 văn quá gần giá vốn, lãi cho chủ quán cũng vô cùng ít, nế phải trời lạnh, 800 văn cái chưa chắc được.

      Cơ hội kiếm bạc trắng tốt như vậy Diệp Tố Huân buông được, suy nghĩ cút, với chủ quán: "Chúng ta còn muốn Giới Lăng tế tổ, tiện mang theo hàng hóa đợi lúc trở về Giang Ninh tới lấy nhé."

      Mua bán đến tay lại thành, chủ quán nghe được lời của Diệp Tố Huân có chút ủ rũ, chuyến này rồi, ai biết còn tới hay , lại nghe đến ở Giang Ninh, con mắt sáng ngời, : "Hiệu buôn của tiểu thư ở Giang Ninh? biết là nhà nào? Trong trấn gần đây có rất nhiều người muốn lên Giang Ninh tham gia ân khoa, sắp , có thể mang hộ giúp tiểu thư."

      Lúc đến Diệp Tố Huân nhìn thấy rất nhiều thư sinh đường, biết sắp tới ân, cố ý ra hai chữ Giang Ninh, đúng là đợi câu này, lập tức biết thời biết thế : "Rất tốt, như vậy, trước ta giao năm mươi lượng, ngươi lại để cho người đưa đến phủ quốc công ở Giang Ninh, có dì ta trả bạc."

      Ban đầu chủ quán nghe được chỉ giao năm mươi lượng, muốn bác bỏ, hai chữ được đến miệng, nghe Diệp Tố Huân ra bốn chữ phủ quốc công vội vàng nuốt trở về, cao hứng đồng ý.

      Trình Sâm thanh toán năm mươi lượng bạc, Diệp Tố Huân nhìn kỹ, chọn 2000 cái, còn thêm 1000 cái, chủ quán vui mừng quá đỗi, hề đề cập tới phí đưa hàng (tiền ship ^_^)

      **

      "Quạt vô dụng vào lúc này nhưng đợi đến sang năm bán, quạt bình thường thể so với quạt đàn hương, còn phải cẩn thận bảo dưỡng, ngươi lại mở hiệu buôn, cần mua những cái này." Sau khi về khách điếm, Mạnh Tuyết Nghi ngừng lắc đầu lại oán trách Trình Sâm: "Ngươi đúng, nếu ngươi chịu trả tiền, Tố Huân lấy rồi."

      "Nàng thích là được rồi." Trình Sâm nhìn Diệp Tố Huân ôn nhu cười, lơ đễnh .

      " Ngươi nuông chiều nàng như vậy, se hại nàng cũng hại chính ngươi đó."

      " Có người cho mình nuông chiều, có gì tốt." Trình Sâm quay đầu nhìn mặt trời lặn xuống, buồn bã .

      Hai người bọn họ chuyện, là khẩu khí của trưởng bối, là giọng điệu của người , Diệp Tố Huân được tự nhiên, mở miệng muốn biện bạch, lúc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Trình Sâm khỏi ngây ngẩn cả người.

      Ráng chiều tươi đẹp, hào quang rực rỡ chiếu lên mặt Trình Sâm, ngũ quan lộ ra hết sức nhu hòa, chợt nhìn về phía , làn da tuyết trắng thuần túy, ôn nhuận tinh tế tỉ mỉ tinh tế tỉ mỉ tựa như ngọc thạch, thậm chí còn sáng bóng hơn.

      Trình Sâm đột nhiên quay đầu lại, Diệp Tố Huân né tránh kịp, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn trong mắt của đối phương, ánh mắt mông lung của Trình Sâm chậm rãi tập trung, vui vẻ lưu chuyển trong ánh mắt hắc bạch phân minh.

      "Tố Huân muội muội..." Trình Sâm thầm giống như khẽ gọi, mắt lạnh nhạt như nước hơi gợn sóng ôn nhu.

      Diệp Tố Huân mất phương hướng, cũng chỉ là trong nháy mắt, đôi mắt cực nhanh trở nên timhr táo.

      "Đa tạ Sâm biểu ca ủng hộ, đợi sau khi trở về, muội trả lại bạc."

      "Chúng ta đừng Giới Lăng nữa, mau về kinh trước." Giống như phát giác được mạch nước ngầm mãnh liệt giữa Trình Sâm và Diệp Tố Huân, Mạnh Tuyết Nghi cau mày : "Quạt này ... Tố huân, trở về tự mình quản lí. Trình Sâm, sắp tới ân khoa, công việc trong triều đình khẳng định nhiều,, ngươi rời lâu như thế ổn."

      Diệp Tố Huân đồng ý, chẳng qua là ngượng ngùng phụ họa, dù sao là Trình Sâm quay trở lại nguyên quán tế bái, phải du sơn ngoạn thủy.

      Trình Sâm cau mày, Mạnh Tuyết Nghi nhìn chằm chằm , có chút hùng hổ dọa người, hai người giống như đọ sức.

      Khẩu khí chuyện và hành vi của Mạnh Tuyết Nghi chưa từng cho là người lạ, tự nhiên trôi chảy, có khi Diệp Tố Huân cảm thấy rất quái lạ, tựa hồ Mạnh Tuyết Nghi là trưởng bối thân thích Trình gia.

      Lúc chạm chân xuống đường Giang Ninh, Diệp Tố Huân còn có chút khó có thể tin, le ra phải về quê bái tế, Trình Sâm lại bị dăm ba câu của Mạnh Tuyết Nghi khiến cho quay lại.

      đường Mạnh Tuyết Nghi hề đặt câu hỏi, Trình Sâm giống như tâm đầy bụng, yên lòng tĩnh tọa, hề mang theo nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Diệp Tố Huân.

      Thiếu đôi mắt ôn nhu mang ngàn vạn thâm tình chân thành nhìn, Diệp Tố Huân tự tại rất nhiều, ánh mắt Trình Sâm nhìn mình, đúng là cách nào làm như thấy.

      Vốn là ngồi chính giữa, Diệp Tố Huân và Trình Sâm thay đổi vị trí, ngồi gần cửa số, nhấc màn xe lên thưởng thức cảnh sắc ngang qua.

      Ngày đêm nghỉ, mười ngày trôi qua, mơ hồ có thể thấy được thành Giang Ninh, xe ngựa gần đến núi Huyền rồi.

      Ngoài cửa sổ, ngựa vọt qua như tên bắn, nhanh như tia chớp, mặt mày tuấn thoáng qua mắt Diệp Tố Huân.

      tuấn dung nhan kia, những ngày này chiếm trọn đầu óc nàng, khuôn mặt sáng ngời nọ, đôi mắt mừng rỡ vạn phần nhìn nàng, thâm tình Tố Tố cuối cùng ta tìm được nàng rồi, lại bi ai mệt mỏi nhìn nàng dưới bongsmats, xúc động phẫn nộ Tố Tố sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy.

      Hai tay Diệp Tố Huân phát run, bắt lấy rèm, nhàng rơi xuống.
      Last edited: 14/7/16
      AikoNguyen, Phong Vũ Yênlaula thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :