1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh: Dụ quân hoan - Tự Thị Cố Nhân Lai (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 15 Bờ hoa ngăn cách

      Editor: Thảo

      làm ẩu nhưng làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn, Diệp Tố Huân vừa thẹn vừa giận, lật người nhắm mắt lại ngủ, để ý tới Ngu Quân Duệ.

      Ngu Quân Duệ cười , tia sáng trong mắt tối . Chuyện tốt, mặc dù Diệp Tố Huân chưa đồng ý , nhưng cũng kháng cự .

      Diệp Tố Huân có kí ức hoan ái, lòng yên tĩnh được, chỉ cần làm vài bước khiêu khích, nàng mê mang trở thành Tố Tố của , song, Ngu Quân Duệ mấp máy môi, kìm lòng được vươn tay vuốt vẻ bả vai, mang theo phần khiêu khích. muốn là lưỡng tình tương duyệt, tuyệt muốn sau khi chiếm được người mới xoắn xuýt thương thế Diệp Tố Huân.

      thể lại để kiếp này buộc phải hồi mơ mộng.

      Sai cả đời, ở kiếp này, quyết để Diệp Tố Huân hận , nhìn sinh mệnh người thương tươi sáng đột nhiên thành thi thể lạnh như băng.

      Ngu Quân Duệ nhìn lưng Diệp Tố Huân, ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu, tự nhủ: "Tố Tố, huynh thích muội"

      Bả vai được xoa bóp vừa phải, hết sức thoải mái, Diệp Tố Huân rên rỉ, thích ý tiến vào mộng đẹp.

      Màn đêm buông xuống, khắp nơi đều tiếng động, Ngu Quân Duệ chăm chú ôm Diệp Tố Huân, ở trong mộng liều chết triền miên.

      Lúc tờ mờ sáng, Ngu Quân Duệ tỉnh lại, nhàng đặt nụ hôn lên má Diệp Tố Huân, chậm rãi xuống giường, rón rén ra cửa sau, nhìn xung quanh dò xét, nhảy xuống từ cửa sổ, tiếp tục nhảy qua tường, ra khỏi Lê Viên.

      Đến đúng giờ, hai huynh đệ Ngu gia cưỡi ngựa, trái phải kẹp xe ngựa ở giữa, trong xe là tỷ muội Diệp gia và Lưu Uyển Ngọc.

      Đoàn người rời lâu, bóng dáng nhắn tiến vào Văn Hương Lâu của Lưu Thị.

      "Các ngươi lui xuống " Lưu Thị thấy người tới, phất tay để người hầu lui ra.

      "Tình Nhi bái kiến phi nhân" Người tới cúi người hành lễ, ai khác, chính là đại nha hoàn Tình Nhi bên cạnh Ngu Quân Duệ.

      "Đứng lên " Lưu Thị duỗi tay nâng dậy, thấp giọng hỏi: "Phát ra cái gì ?"

      "Giờ tuất tối qua nhị thiếu gia tắt đèn, đóng cửa, cài then, có điều..." Tình Nhi dừng chút, : "Nô tì cũng phát khi nào nhị thiếu gia biến mất, chỉ là nô tì theo lời phu nhân ngài, gõ cửa rất lâu cũng có tiếng đáp lại. Sau đó nô tì thức trắng đêm, đến giờ dần thấy nhị thiếu gia trở về từ bên ngoài"

      Mặt tròn Lưu Thị trở nên trắng bệch, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, tự nhủ: "Quả nhiên là vậy"

      "Phu nhân" Tình Nhi cắn môi, giọng : "Sau khi nhị thiếu gia được cứu từ dưới nước lên, cả người thay đổi rất nhiều, giống như là người khác"

      Việc này Lưu Thị cũng có hoài nghi nhưng dù soi mói kĩ hơn cũng nhìn ra đây phải là nhi tử mình. Thong thả bước hai vòng, Lưu Thị hỏi: "Dựa theo bề ngoài nhìn ra có kẻ giả mạo Duệ Nhi, ngươi là thiếp thân phục thị, có thấy phương diện khác thay đổi ?"

      Đây là hỏi vấn đề giường, Tình Nho đỏ mặt, ấp a ấp úng hồi lâu, cắn môi : "Gần đây nhị thiếu gia lạnh lùng, cả nô tỳ và Thúy Nhi, đều thị tẩm"

      "Cái gì?" Lưu Thị có chút ngẩn ngơ, nhi tử mười chín tuổi rồi, bình thường cũng nghe nó ở thanh lâu hay kĩ viện, bên cạnh có hai nha hoàn như hoa như ngọc cũng chạm vào, quả thực ngoài dự đoán.

      Hay là thân thể có vấn đề? Lưu Thị vừa lo vừa sợ, nghĩ nghĩ, hỏi: "Nhị thiếu gia biểu ?"

      Sau khi đại nha hoàn trưởng thành là di nương, hoặc thông phòng cho thiếu gia, việc chăn gối đều có ma ma dạy bảo, Lưu Thị lo Tình Nhi hiểu ý của mình.

      "Từng có, mấy ngày này, lúc nô tì dọn gường, mỗi sáng đều phải đổi chăn, mền..."

      Đồ vật kia dính nhơn nhớt, ma ma từng dạy, Tình Nhi đương nhiên hiểu, cũng bởi vì thế, nàng ta và nha hoàn Thúy Nhi - nha hoàn phục thị Ngu Quân Duệ - mới đặc biệt thương tâm.

      Ngu Quân Duệ có nhu cầu, lại để các nàng hầu hạ, bảo sao các nàng thương tâm?

      Những ngày gần đây! Lưu Thị ngã ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn Tình Nhi, hồi lâu sau hỏi: "Có phải là sau khi tỷ muội Diệp gia tới?"

      Tình Nhi gật đầu , ghé sát vào Lưu Thị, : "Có mấy lần, thậm chí ra cả quần, nhị thiếu gia sợ tụi no tì biết, tự mình giặt sạch quần"

      "Ngươi xác định?" Mặt mày Lưu Thị có chút vặn vẹo, thầm nghĩ, vậy, tức là nhi tử và Diệp Tố Huân ngu ngốc kia ... Ngu Quân Diệp đổ oan cho rồi.

      "Nô tì chắc chắn" Tình Nhi rất chắc chắn, còn vì sao nàng biết chuyện này, hôm đó, sau khi phơi, nàng từng lấy quần để lên mũi ngửi, loáng thoáng thấy mùi... (ẹc ~_~ bà này tởm quá )

      Phất tay cho Tình Nhi lui xuống, Lưu Thị ngồi nhúc nhích, trong đầu yên lặng nghĩ cách để nhi tử lấy chất nữ.

      Việc khác, bà có thể nghe nhi tử nhưng con dâu nhất định phải là Lưu Uyển Ngọc.

      Nhi tử thân thiết, chất nữ lại thân thiết với bà, giống như thân khuê nữ, nếu hỏi Lưu Thị nhi tử và chất nữ ai quan trọng hơn, hề nghi ngờ, câu trả lời là chất nữ.

      **

      Diêu nhị tiểu thư tên là Diêu Ý Chân, mặt phượng môi đỏ, dáng người ưu mỹ, lúc ra đón khách, ôm quyền cúi người, lời , cử chỉ quang minh hào phóng, có phong thái kẻ mạnh, Diệp Tố Huân thầm khen, Diêu Ý Chân giống như cảm giác được, thu hồi ánh mắt đặt người Ngu Quân Diệp, xoay mặt nhìn Diệp Tố Huân, cười tiếng, phong lưu vũ mị, thua gì Lưu Uyển Ngọc.

      Trong tâm Diệp Tố Huân khen mãi ngớt, thầm nghĩ giai nhân như thế, biết Ngu Quân Diệp có động tâm , nếu động tâm sớm hối hôn, quá tốt.

      "Huân Nhi, cẩn thận chút" Ngu Quân Diệp đến nâng Diệp Tố Huân dậy, chăm sóc từng li từng tí.

      "Tỷ Tỷ, từ từ" Diệp Tố Vân đỡ lấy cánh tay còn lại, cùng chỗ với Ngu Quân Diệp, trái phải như kéo trẻ sơ sinh tập .

      "Đây là?" Diêu Ý Chân khó hiểu nhìn về phía lưu Uyển Ngọc.

      "Huân Nhi tỷ tỷ. . Ừm.. . . Có chút. . ." Lưu Uyển Ngọc chỉ chỉ đầu mình.

      " ngờ." Lông mày Diêu Ý Chân nhíu lại, câu như thế, cũng hỏi tiếp, vươn tay tỏ ý mời, đoàn người tiến vào Diêu phủ.

      Sau hoa viên Diêu gia toàn là đào, mận, vừa phồn hoa lại mất phần sáng sủa, Diêu Ý Chân mời mọi người ngồi xuống ghế đá.

      "Hôm nay mời mọi người tới, nếu chỉ ngắm cảnh uống trà cũng quá thú vị, nên ta giấu vài bảo vật, mọi người chia nhau tìm kiếm, tìm được gì là của người tìm ra, thế nào?"

      "Hay, vừa dọa vườn vừa được tặng thưởng, chủ ý này của nhị tiểu thư khá mới lạ" Ngu Quân Duệ vỗ tay tán thưởng đầu tiên. Lúc , ánh mắt nhàn nhạt liếc Diệp Tố Huân, môi nơ rnuj cười nhàng.

      Đây là có ý bảo nàng giả thoải mái, Diệp Tố Huân nhìn về phía khác, giả vờ như thấy, nàng rất tò mò về phần thưởng, muốn .

      Lưu Uyển Ngọc, Diệp Tố Vân cũng khen mới lạ, biểu rất ngạc nhiên, mình Ngu Quân Diệp mang vẻ mất hứng.

      Diêu Ý Chân nhìn cái, giống như vô tình : "Để mọi người dễ tìm hơn, ta nhắc nhở này, nơi cất bảo vật có quan hệ với đồ vật. Trong đó có nghiên mực vân thạch ngũ sắc"

      Diêu Ý Chân dừng lại chút, thân thể Ngu Quân Diệp lập tức thẳng tắp, nghiên mực vân thạch ngũ sắc là đồ vật vẫn luôn muốn sở hữu.

      "Còn có cái gì?" Diệp Tố Vân nhịn được hỏi.

      "Có cầm phượng vĩ tiêu đồng, kiếm thất tinh lưu vân, áo khoác gấm thiên tàm ti ngân hồ, bản đơn lẻ Kim Thạch lục của cư sĩ Thiên Sơn, còn có..." Diêu Ý Chân cười cười, sóng mắt đảo quanh bóng dáng moi người, cao giọng : "Còn có ngân phiếu ngàn lượng"

      Đồ vật thưởng phải nhặt, đều đồng giá trị hơn ngàn lượng bạc, Diệp Tố Huân cũng có chút kích động.

      "Mọi người tự tìm hay tạo thành nhóm đều được, cũng hạn chế tìm mấy cái, tìm được là nhân được, người lấy năm cái cũng có thể, hạn định là nửa canh giờ"

      "Hả? Nửa canh giờ?" Ngoại trừ Diệp Tố Huân trừng to mắt , những người khác đều kêu lên: "Thời gian nửa canh giờ quá ít, sao hết được cái vườn này?"

      "Cho nên dựa vào tài trí mới tìm được, mọi người mau hành động " Diêu Ý Chân cười to, bạch ngọc ở trâm cài búi tóc rủ xuống, nhàng lắc lư, nổi bật ngọc nhan sáng trong là phong tình vạn chủng.

      "Quân Diệp ca ca, muội và huynh đội"

      "Duệ biểu ca, chúng ta đội?"

      Diệp Tố Vân và Lưu Uyển Ngọc đồng thời .

      "Mọi người chia nhau tìm, rồi mang bảo vật về, phụ ý tốt của Diêu nhị tiểu thư" Ngu Quân Duệ cười , cũng để ý tới Lưu Uyển Ngọc, ra ngoài trước.

      Ngu Quân Diệp nhìn Diệp Tố Huân do dự, muốn mang theo người ngu ngốc làm ảnh hưởng tới mình, lại nghĩ đến bộ dáng giả thâm tình ban nãy, giờ nếu vứt Diệp Tố Huân mình ổn, lời Ngu Quân Duệ vừa dứt gãi đúng chỗ ngứa, sờ lên tóc Diệp Tố Huân, cười : "Huân Nhi, muội chơi ở đây, chờ Quân Diệp ca ca nhé"

      Nếu may mắn tìm được bảo vật tốt, Diệp Tố Vân và Lưu Uyển Ngọc đợi được rời ngay lập tức, nơi náo nhiệt ban nãy trong chốc lát chỉ còn Diêu Ý Chân và Diệp Tố Huân.

      "Xem ra nam nhân trong thiên hạ đều khác nhau lắm, thấy cái mình thích là thèm" Diệp Tố Huân nghe thấy Diêu Ý Chân thấp giọng thở dài, lặng lẽ giương mắt nhìn, chỉ thấy khuôn mặt như hoa lộ ra vẻ thanh sầu, mi tâm chau lại, mắt phượng nặng nề.

      "Có điều hai huynh đệ Ngu gia này có chỗ giống người khác" Diêu Ý Chân lại lẩm bẩm, đôi phượng nhãn lập tức sáng quắc, vui vẻ giống như thấy con mồi.

      Huynh đệ Ngu gia? Nhìn bóng lưng Diêu Ý Chân sải bước , Diệp Tố Huân có chút thất thần, chẳng lẽ nàng ấy cũng nhìn trúng Ngu Quân Duệ? thể nào? Bộ dáng Ngu Quân Duệ hôm nay là hình ảnh hoa hoa công tử, thân đỏ tươi, đai lưng còn khảm mã não, bảo thạch, dù nhìn ỏ góc độ nào cũng thấy là tên phá gia chi tử.

      "Nghĩ gì vậy?" bàn tay đung đưa trước mắt Diệp Tố Huân, nàng còn chưa hoàn hồn, lọt vào vòng ôm kiên cố, ấm áp.

      "Giữa ban ngày lại ở bên ngoài, huynh cứ như vậy, cũng sợ người khác thấy?" Diệp Tố Huân thấp giọng , sợ người khác nghe thấy, giọng khác tiếng muỗi vo ve là bao.

      thanh như rên rỉ tựa lông vũ mơn trớn, làm lòng người phát run, Ngu Quân Duệ im lặng nghe nóng, gần đây có tiếng hít thở, có thể làm càn... tay giữ chặt eo Diệp Tố Huân xoa nắn, tay chậm rãi xoa , vân vê vành tai, rời xuống cổ trêu chọc.

      Diệp Tố Huân nhũn cả người, vô lực dựa vào Ngu Quân Duệ, miệng dám rên rỉ, nghẹn lại trong cổ, truyền ra ủy khuất trầm thấp, tinh tế cực kì chọc lòng người.
      Last edited: 10/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      16
      ☆, Xuân ý dạt dào


      Editor: Thảo

      "Tố Tố, mau dừng lại, huynh nhịn được" Ngu Quân Duệ nhịn nỏi, Diệp Tố Huân giống như dây leo mềm quấn người , tiếng kêu như tố cáo như khóc than trêu chọc đỉnh đồ vật kia ứa ra nước, thậm chí, còn cảm thấy ướt quần.

      Diệp Tố Huân xấu hổ, tai và cổ đỏ ửng, mảnh hồng hồng, muốn đẩy Ngu Quân Duệ đứng lên nhưng chân có lực, nóng nảy đến đỏ mắt.

      Tuy Ngu Quân Duệ bảo Diệp Tố Huân ngừng kêu nhưng nhìn trước mặt mảnh xuân tình hồng phấn, tay vẫn tiếp tục trêu đùa vành tai dừng, tay ôm chặt nhàng hướng lên, vuốt ngọn núi hơi nghiêng.

      Ngứa, tê tê, mềm mềm, đủ loại cảm giác hội tụ, Diệp Tố Huân bị chọc ghẹo càng thể tự chủ, thân mềm nghiêng ngả, tay giữ bả vai Ngu Quân Duệ, nức nở nghẹn ngào càng mãnh liệt, đứt quãng như vũ đả ba tiêu (chỗ này QT nó dịch là mưa đánh chuối tây và ta chả hiểu nó là cái gì nên giữ nguyên Hán việt), từng sợi tơ quấn vào, càng thêm chọc lòng người.

      Nhiệt huyết xông vào não, Ngu Quân Duệ lập tức thần hôn trí loạn (thần trí mơ màng, lộn xộn), ôm ngang Diệp Tố Huân, đặt nàng bàn đá, duỗi tay kéo tiết khố của nàng.

      Bàn đá lạnh buốt xuyên qua da thịt, Diệp Tố Huân có chút tỉnh táo, vội vàng đè tay làm xằng bậy của Ngu Quân Duệ lại, ảo não : "Huynh làm cái gì vậy?"

      "Tố Tố, cho huynh, đau quá... chịu được..." Ngu Quân Duệ thử hổn hển, gương mặt sung huyết hồng hồng.

      Muốn giữa ban ngày ban mặt! Diệp Tố Huân tức giận thôi, vén ngoại bào Ngu Quân Duệ, tay chạm vào nơi căng phồng, nhàng vuốt phẳng vài cái, lúc tiếng thở dốc của Ngu Quân Duệ gấp gáp, tay dừng lức nhấn mạnh cái.

      "A..." Ngu Quân Duệ kêu lên, trong đau đớn có khoái ý trước đây chưa từng xuất tập kích hạ thân, vật kia nhảy dựng, dòng nước tuôn ra, lại gặp phải vật cản.

      Lòng bàn tay ướt át, Diệp Tố Huân ngây người, sau hồi lâu, nhìn mặt Ngu Quân Duệ thoải mái, ngây ngốc hỏi: "Sao nhanh như vậy?"

      Nàng vừa , tay vô thức tiếp tục di động.

      Bàn tay bé cách lớp vải thỉnh thoảng quét qua đỉnh tiểu khổng, đồ vật vừa bắn ra của Ngu Quân Duệ run rẩy để nàng đùa bỡn, những yếu mà còn dựng thẳng đứng.

      "Tố Tố, dừng lại" Ngu Quân Duệ hít hơi sâu, ép khoái ý xông lên đầu xuống, : "Huynh phải tranh thủ thời gian về trước đổi quần"

      Giờ qua ly trà rồi, hồi phủ đổi quần có thời gian tìm bảo vật, Diệp Tố Huân cong môi, làm nũng : "Muội muốn có bảo vật"

      Ngu Quân Duệ cười khổ, thấp giọng đáp: "Ngoan, Tố Tố, tuy tại huynh buông ngoại bào xuống có thể che dấu nhưng qua thời gian, ngoại bào cũng thấm ướt, dù muốn về đổi quần cũng được"

      Tròng mắt Diệp Tố Huân xoay vòng, cười hì hì, nghiêng người, giọng : "Cởi quần, ném"

      Vậy sao có thể, hôm nay trời nóng, chỉ mặc cái quần. thuận theo Diệp Tố Huân, muốn thoát thân, tay của nàng đặt ở đâu đó, nhàng vuốt ve, lại dùng sức đè xuống, đau nhức xen lẫn khoái hoạt cùng lúc xuất , hết sức khó nhịn.

      Ngu Quân Duệ vừa đau vừa thoải mái, rất nhanh đến cực hạn, cúi đầu thở gấp, nhận mệnh cởi dây lưng.

      Diệp Tố Huân ngừng khiêu khích, vươn tay cởi tiết khố Ngu Quân Duệ, nhìn tiểu điểu (chim ) hung hăng càn quấy lâu ngày chưa gặp, bàn tay bé lại dán vào, tràn đầy thích vuốt. (Lảm nhảm: thực là khi edit đến đoạn này, ta rất là ngượng tay @_@)

      Ngu Quân Duệ hồi sợ run, thở gấp : "Tố Tố, nếu muốn đừng trêu chọc nó"

      Ánh nắng mặt trời xuyên qua cành hoa, chiếu tia sáng xuống mặt đất, ngoại bào Ngu Quân Duệ mở rộng, quần tuột đến bắp chân, bắp đùi bởi vì từ luyện võ mà rắn chắc, dưới ánh nắng tràn ngập bừng bừng cảm giác phấn chấn.

      Diệp Tố Huân nghe vậy, mắt to chăm chú nhìn, thần sắc say mê.

      Tố Tố của trở lại rồi, tình cảm trong mắt nàng phải là giả, tim Ngu Quân Duệ đập liên hồi. Lí trị lại trở về.

      Chậm rãi vươn tay đẩy bàn tay bé của Diệp Tố Huân, rất nhanh tháo giày, cởi quần, xoa xoa tiểu điểu, lại giày, nhìn xung quanh chút, cuộn quần lại, ôm ngang Diệp Tố Huân, chạy gấp chục bước, tung người, ôm Diệp Tố Huân lên đại thụ.

      "Muội sợ" Diệp Tố Huân giữ chặt nhánh cây, sợ hãi nhìn Ngu Quân Duệ, làm chuyện này đại thụ?

      "Ngoan, đừng sợ, cây này rất lớn, quá lộn xộn là được" Ngu Quân Duệ hôn má Diệp Tố Huân, thấy mặt nàng càng trắng hơn, trong giây lát mới tỉnh ngộ, hẳn là Diệp Tố Huân hiểu lầm.

      Tìm cành cây tươi tốt cột quần chắc, ôm Diệp Tố Huân chuyển tới vị trí dễ chịu nửa nằm xuống, Ngu Quân Duệ nhéo nhéo má Diệp Tố Huân, cười : "Đừng sợ, làm, phải muội muốn bảo vật hả? Huynh tìm bảo vật, trở về mới ôm muội xuống"

      "Ta đến phía trước chờ huynh" Diệp Tố Huân liều mình lắc đầu, cách xa mặt đất như vậy, nàng thấy có chút sợ hãi.

      "Muội đợi dưới gốc cây? Vạn nhất có người trở về thấy muội chưa rời , làm sao bảo vật này là muội tìm được?" Ngu Quân Duệ bật cười.

      Diệp Tố Huân chu miệng, : " huynh cầm về! thể đưa cho ta à? Đưa cho ta ngân phiếu là được, cần những cái khác"

      "Bảo bối, Diêu nhị tiểu thư treo bảo vật thưởng là giả, khảo tài trí mới là , muội muốn để nàng nhìn thấy cơ trí của ta, để nàng nhìn trúng?"

      "Hả?" Diệp Tố Huân nhìn Ngu Quân Duệ với ánh mắt hỏi chấm: "Rất khó tìm? Vậy huynh tìm được ?"

      "Đương nhiên tìm được, Tố Tố thích, Quân Duệ ca ca có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải tìm cho ra nó"

      ngọt xớt, Diệp Tố Huân hung hăng trừng mắt: "Còn mau tìm, chỉ còn phần tư thời gian"

      "Thời gian ly trà là quá đủ, vừa nãy huynh xem qua, Diêu nhị tiểu thư chỉ giấu đồ, bày bát quái trận gì, nàng lại nhắc nhở, đơn giản"

      "Ồ, nghe chút" Diệp Tố Huân rất ngạc nhiên.

      "Củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua mỗi thứ đều thể thiếu tiền, ngân phiếu nhất định là giấu ở cửa vào vườn. Nghiên mực tuy là vật giám định và thưởng thức nhưng nó còn mài ra màu mực hùng hậu bóng loáng, hương mực xông vào mũi. có nước thể mài mực, nghiên mực tất nhiên là giấu ở chỗ gần nước trong vườn..." Ngu Quân Duệ rủ rỉ , Diệp Tố Huân ê ẩm đáp: "Nếu giống như huynh sở liệu huynh đúng là tri Diêu nhị tiểu thư rồi, mau tìm "

      sống đời nhưng vẫn thích ăn dấm chua như vậy, tâm tình Ngu Quân Duệ vô cùng tốt, ôm Diệp Tố Huân, đặt môi lên mi mắt nàng, ngoan ngoãn nhảy xuống tìm bảo vật thay Diệp Tố Huân.

      Gió thổi bay ngoại bào mỏng, hai bắp chân màu mật ong lóe lên, nghĩ tới dưới ngoại bào trống rỗng, chim vung vẩy (>_<) Diệp Tố Huân che miệng vụng trộm cười, cứ tình trạng này, nếu ở trước mặt mọi người dùng ánh mắt trêu chọc cái kia có phản ứng, thế còn có quần, có phải là ngoại bào mỏng nhô lên.

      nam nhân có ý nghĩ lục đục như thế, nàng muốn nhìn, Diêu Ý Chân và Lưu Uyển Ngọc còn thích ?

      Sau thời gian ly trà, quả nhiên là Ngu Quân Duệ trở về, nhưng chỉ lấy hai đồ vật: ngân phiếu và kiếm thất tinh lưu vân.

      "Mấy thứ kia đâu? tìm được?" Diệp Tố Huân muốn áo khoác ngân hồ làm từ gấm thiên tàm ti, mẹ nàng sợ lạnh, áo khoác ngân hồ lại ấm áp, thông khí tốt, cho mẹ nàng mùa đông có ra ngoài cũng cần mặc nhiều y phục rồi.

      "Nghiên mực Vân Thạch đại ca tìm được, những thứ khác có tìm được nhưng kiện áo khoác ngân hồ có ấn kí hoàng gia, chắc là vật ngự ban, hẳn là Diêu Ý Chân nghĩ ai tìm được hết nên lấy ra cho đủ số lượng, nên huynh lấy. Những vật kia cách ngân phiếu quá xa, bằng sức của muội thể tới, dù tới cũng chưa chắc thấy, nên huynh lấy"

      Người luyện võ thích binh khí, Diệp Tố Huân biết, cầm kiếm thất tinh lưu vân quơ quơ, cười : "Thế này biểu muội huynh nhất định đòi ta kiếm này tặng huynh, ta nên cho hay cho?"

      " thể cho, Diêu Nghiệp mặc dù là quan văn nhưng tổ tiên lại xuất thân từ quân lữ, bản thân tập võ, kiếm thất tinh lưu vân là vật tổ truyền của Diêu gia, huynh thể nhận, muốn nghe lời đồn gì."

      Diệp Tố Huân đột nhiên ngộ ra, nhìn Ngu Quân Duệ bất động, Diêu Ý Chân thả vật tổ truyền cho họ tìm kiếm, chẳng lẽ có hàm ý? Ngu Quân Duệ tìm được, có phải và Diêu Ý Chân có duyên, ám chỉ có ràng buộc?

      "Ngốc ra đấy làm gì thế? Uyển Ngọc đòi, muội cho là được, đợi lát nữa làm Diêu Ý Chân cảm thấy muội chỉ thích ngân phiếu, lấy ngân phiếu đổi bảo kiếm là được"

      Cũng chỉ có thể làm vậy, vật gia truyền người ta, tốt nhất là giữ.

      Ngu Quân Duệ búi tóc cho Diệp Tố Huân, hơi tán loạn, cười cười, thấp giọng : "Vất vả tí, đừng ngồi, cầm hai đồ vật này dạo gần đây, giả trang cho giống"

      Chuyến tới Diêu phủ, Diệp Tố Huân được ngân phiếu, Ngu Quân Diệp được nghiên mực Vân Thạch hằng mong ước, Ngu Quân Duệ, Lưu Uyển Ngọc, Diệp Tố Vân hai tay , trở lại Ngu phủ, lúc mọi người đến Khánh Hi Đường thỉnh an Ngu Diệu Sùng, vẻ mặt khác nhau, sau khi Ngu Diệu Sùng nghe Ngu Quân Diệp tóm tắt chuyến , nhìn về phía Diệp Tố Huân, giữ im lặng hồi lâu.

      Ánh sáng trong con mắt kia quá lợi hại, trong lòng Diệp Tố Huân có chút sợ hãi, tuy vậy thần sắc vẫn đổi, chỉ cúi đầu vuốt hai tấm ngân phiếu trong tay.

      "Diệp nhi ở lại, những người khác đều xuống"

      Lúc tâm thần Diệp Tố Huân bất an nhất Ngu Diệu Sùng phất tay để họ lui ra.

      "Cha, sao người mất hứng vậy?" Ngu Quân Diệp dĩ nhiên hiểu nhìn mặt mà chuyện, thấy phụ thân có vẻ vui mừng, hơi có chút bất an.

      "Diệp Nhi, theo con, Huân Nhi là ngốc hay giả ngốc?" Ngu Diệu Sùng trầm mặt hỏi.

      "Ngốc còn có thể giả?"

      "Ừ, Tố Vân và Uyển Ngọc thông minh hơn người, vì sao đều tìm ra cái gì, Huân Nhi trái lại tìm được?" Ngu Diệu Sùng dựa vào ghế, như có phần suy nghĩ : " thế, tìm được rồi nhưng tại sao biết trả kiếm Lưu Vân tổ truyền Diêu gia lại?"

      "Đó là Diêu tiểu thư , khi đó Huân Nhi chỉ cầm ngân phiếu nghịch, Diêu tiểu thư liền đưa ra ý đổi ngân phiếu cho Huân Nhi..." Ngu Quân Diệp biện bạch.

      "Là vậy à?" Ngu Diệu Sùng ngây người hồi, thở dài : "Diệp Nhi, con khôn khéo như Duệ Nhi, giờ Diệu Nhi tìm thấy đồ vật, con lại..."

      "Nó chính là tìm thấy, nếu cầm về rồi" Ngu Quân Diệp bất mãn , dù tính là mỉa mai nhưng khẩu khí bất tri bất giác mang theo phục, khinh bỉ.

      "Con ấy!" Ngu Diệu Sùng lắc đầu thôi, thấp giọng : "Đệ đệ con khôn khéo cơ trí, sao lại tìm được? Diêu nhị tiểu thư để đồ gia truyền cho các con tìm, có hàm ý gì con còn biết sao? Đây là nàng khảo thi con, hoặc là khảo thi cả hai huynh đệ, tuy đặt xuống hôn nhưng nàng còn tâm tư, hiểu chưa?"

      Ngu Quân Diệp giật mình, hồi lâu mới : "Cha, nếu hôm nay con tìm được kiếm Lưu Vân, có phải là....?"

      "Ừ" Ngu Diệu Sùng gật đầu, lần nữa thở dài: "May mắn, may là Huân Nhi tìm thấy"
      Last edited: 10/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      17
      ☆, Biến khéo thành vụng


      Editor: Thảo

      Hai cha con lại thêm lúc, Ngu Diệu Sùng phất tay để Ngu Quân Diệp trở về nghỉ ngơi, Ngu Quân Diệp gần ra đến cửa quay người, thấp giọng : "Cha, con sợ Duệ Nhi tức giận, cha nhớ khuyên nó đừng nghĩ nhiều"

      "Có chuyện gì?" Ngu Diệu Sùng nhíu mày, trong suy nghĩ của ông, con trai thứ hai làm việc gì cũng ổn thỏa.

      "Hôm nay Quân Duệ làm khách Diêu gia nhưng mặc quần"

      "Cái gì?" Ngu Diệu Sùng cho rằng mình nghe lầm rồi.

      "Hôm nay Quân Duệ làm khách Diêu gia nhưng mặc quần" Ngu Quân Diệp lặp lại.

      "Cái này... Cái này, Quân Duệ...." Ngu Diệu Sùng tức đến đỏ bừng mặt, sau khi vòng vo hai vòng chợt dừng lại, kì quái hỏi: "Dù mặc quần nhưng giày che khuất nửa bắp chân, trường bào chặn đương nhiên thể thấy, sao con lại biết? Người khác có biết ?"

      Ngu Quân Diệp đỏ mặt, mấp máy môi, ấp a ấp úng hồi lâu, : "Sau khi tìm bảo vật, Diêu nhị tiểu thư mời chúng ta ở lại dùng ngọ thiện, hai phủ có giao hảo, nếu từ chối bất kính, con định đồng ý nhưng Quân Duệ tỏ vẻ muốn trở về, Diêu nhị tiểu thư chân thành giữ lại, mọi người chuyện nha hoàn Diêu gia bưng hoa quả tới, va vào Quân Duệ, khay đựng trái cây rơi xuống đất, Quân Duệ lui về sau mấy bước giẫm phải hoa quả đất, ngã ngửa"

      "Lúc áo choàng tung lên lộ chân nó?" Ngu Diệu Sùng tức càng thêm tức, gương mặt từ đỏ bừng biến thành tím sẫm, mắng: " là mất mặt! Nếu truyền ra ngoài chẳng phải mặt mũi Ngu gia mất hết tại nó sao!"

      "Nếu chỉ thấy mỗi chân còn đỡ" Ngu Quân Diệp có chút hả hê, lại cảm thấy đệ đệ mình mất mặt làm mình cũng xuống cấp theo.

      Ngu Quân Duệ ngã xuống đất, lộ ra hai đoạn bắp chân trơn bóng, lúc nhìn xuống, lại thấy bộ vị ở giữa của Ngu Quân Duệ nhô lên.

      Ngu Quân Diệp chỉ chỉ đũng quần mình, giọng thuật lại tình cảnh lúc ấy, lại : " biết nhóm tiểu thư có thấy hay nhưng hài nhi hận đất có cái động nào để hài nhi chui vào"

      Ngu Diệu Sùng nghe đến đây, mặt tím sẫm dần hòa hoãn, im lặng thêm gì nữa, Ngu Quân Diệp thấy phụ thân có vẻ mặt tình bất định, thức thời : "Cha, hài nhi cáo lui"

      "Khoan , con tiếp cho cha nghe chút" Ngu Diệu Sùng giống như là vừa hoàn hồn, bảo Ngu Quân Diệp tiếp.

      "Diêu nhị tiểu thư trách mắng nha hoàn kia còn chúng con vội vàng cáo từ"

      Ngu Diệu Sùng ừm tiếng, hỏi: "Vẻ mặt Diêu nhị tiểu thư thế nào? Vừa rồi ta thấy sắc mặt Tố Vân và Uyển Ngọc hình như khác thường"

      "Các nàng..." Ngu Quân Diệp nhớ lại, : "Diêu nhị tiểu thư hình như tức giận mà chỉ xấu hổ. Vẻ mặt Tố Vân và Uyển Ngọc như thế nào hài nhi để ý"

      Phất tay để nhi tử lui ra, Ngu Diệu Sùng ngồi xuống ghế, bưng ly trà, nhàng nhấp ngụm, đặt chén xuống, ngón tay gõ gõ như có điều suy nghĩ.

      Nhiều người ở chỗ đó như vậy, sao có thể cứng lên? Làm con thứ hai động tình, rốt cuộc là ai?

      "Quân Duệ, con muốn làm cái gì? Câu dẫn Diêu Ý Chân?"

      (truyện chỉ được đăng tại ***************.com, những trang web khác đều là copy, hàng giả, hàng kém chất lượng!)

      Lúc này Lưu Thị cũng nghe Lưu Uyển Ngọc thuật lại chuyện này, có điều, miêu tả khác Ngu Quân Diệp, hơn nữa Lưu Uyển Ngọc chỉ thấy buồn cười, nàng bắt đầu mô phỏng lại, kể cả những chi tiết nhặt.

      Lưu Thị trầm mặt nghe, nụ cười miễn cưỡng cũng khó nở, Ngu Quân Duệ trước, có khả năng mặc quần. Lưu Thị liên tưởng đến lời của Tình Nhi, đoán rằng hôm nay chắc là bị ướt nên tạm thời cởi quần.

      Nghĩ đến gần đây nhi tử lạnh nhạt chuyện nam nữ nhưng lại si mê Diệp Tố Huân như vậy, Lưu Thị đầu váng mắt hoa.

      "Con ngốc Diệp Tố Huân kia, hôm nay có mất mặt ?"

      "Dạ " Lưu Uyển Ngọc lắc đầu, thấp giọng : " mụ (bác ), cháu thấy, biểu ca hình như có gì đấy với con ngốc kia"

      "Biểu ca cháu làm cái gì?" Lòng Lưu Thị trầm xuống.

      " có làm gì nhưng..." Lưu Uyển Ngọc dừng lại, suy tư chốc lát mới : " mụ, biểu ca vụng trộm liếc Diệp Tố Huân, mỗi lần hình như rất khốn khổ dời ánh mắt"

      Lưu Thị thở dài trong lòng, có chút thương cảm nhìn chất nữ, cười lớn : "Nghe cháu như thế, biểu ca cháu hình như rất thích Diệp Tố Huân, vậy cháu còn muốn gả cho biểu ca ?"

      " mụ, người phải giúp cháu, cháu rất thích biểu ca" Lưu Uyển Ngọc cắn môi, đáng thương nhìn Lưu Thị.

      " mụ chắc chắn giúp cháu rồi" Lưu Thị yên lòng nở nụ cười. Bà muốn chất nữ làm con dâu, tuy phần nguyên nhân là vì thương chất nữ nhưng cũng bởi vì nhi tử thân thiết, bà muốn có con dâu là tri kỉ, có trợ lực kiên cố.

      Vì sao nhi tử thích chất nữ nhỉ? Lưu Thị nghĩ ra, tướng mạo chất nữ vô song, lại cùng nhau lớn lên từ , vì sao lại kém Diệp Tố Huân vừa mới gặp?

      Có điều, mặc kệ nhi tử có thích hay , hôn phải có thể quyết định, hôm nay bà sai hai nha hoàn tới Lê Viên núp dưới danh thô sử, nếu buổi tối nhi tử lại cẩu thả với Diệp Tố Huân, bà bắt kẻ thông dâm, bà nghĩ nhi tử vì bảo vệ địa vị trong lòng Ngu Diệu Sùng chạy trốn, đến lúc đó chỉ còn Diệp Tố Huân ngu ngốc, cái gì cũng biết, bà giội vũng bùn này cho Ngu Quân Diệp, đưa Diệp Tố Huân về nhà, đường xa ngàn dặm, ở cùng chỗ, nhi tử chỉ có thể từ bỏ, mọi chuyện kết thúc.

      Đương nhiên, bà nấp ở chỗ kín, xác nhận nhi tử rời mới làm lớn chuyện.

      Diệp Tố Huân vừa trở lại Lê Viên nghe Lục La Lưu Thị tới đây, sợ hai thô sử làm việc tốt nên điều đến nơi khác, sai hai người khác đến.

      Diệp Tố Huân có cảm giác ổn, cúi đầu nghĩ lát, với Lục La: "Buổi chiều muội tìm cơ hội, lặng lẽ việc này cho Ngu Quân Duệ"

      Lục La đồng ý, lại ngay, lắp bắp : "Tiểu thư, tỷ và Ngu nhị thiếu gia cứ như vậy ổn, bằng đừng giả ngốc nữa, dù sao dây noãn ngọc trị bách bệnh, nếu giờ tỷ tốt lên cũng làm người khác nghi ngờ"

      Nha đầu này nghĩ nếu nàng ngốc có thể thuận lợi gả cho Ngu Quân Duệ, Diệp Tố Huân cười lắc đầu : "Tỷ đều có chủ ý, cần lo lắng"

      Lục La rất lanh lợi, vừa qua buổi trưa liền truyền lời cho Ngu Quân Duệ rồi, có điều khi trở về phát cáu.

      "Tiểu thư, Ngu nhị thiếu gia bảo tỷ giờ mùi đến hòn non bộ sau viên, đứng đó chờ tỷ"

      Lén lén lút lút giống như kẻ trộm, khó trách Lục La tức giận, Diệp Tố Huân tức đến cắn răng.

      Tuy trong lòng hờn dỗi nhưng Diệp Tố Huân biết được, Ngu Quân Duệ hẹn vào ban ngày, chắc có gì cần .

      Hòn non bộ sau viên chiếm diện tích lớn, ở góc đông bắc sau viên, quanh co uốn lượn, núi trồng các cây phong lan hoặc tử đằng, nước từ đổ xuống, hòa vào đầm nước dưới chân núi, gần đó xây dựng đình Nhất Lương, vào mùa hè nghỉ ngơi trong định, hẳn là mát mẻ.

      Ngu Quân Duệ chờ trong đình, thay đổi xiêm y, bộ màu tím nhạt viền hoa văn mây, tư thế oai hùng bừng bừng, nhìn qua rất thông minh.

      "Mặc như vậy là muốn đâu rêu rao? Buổi sáng mấy mỹ nhân bị huynh khuynh đảo còn chưa đủ?" Diệp tố Huân nghẹn hơi, thấy Ngu Quân Duệ liền nhịn được mở miệng móc.

      đề cập tới thôi, nhắc tới buổi sáng, Ngu Quân Duệ cũng đỏ mặt.

      "Buổi sáng nhiều người như vậy, sao muội dùng ánh mặt trêu chọc huynh làm chi?"

      "Ai trêu huynh cơ? Là bản thân huynh hiểu sai, trách ai được?" Diệp Tố Huân bĩu môi, khẽ : "Lúc nha hoàn Diêu gia kia va phải, đừng bảo với muội huynh thể tránh?" Diệp Tố Huân bụng oán khí.

      "Có tránh được cũng thể tránh, muội quyến rũ huynh trước nhiều người như vậy, chẳng phải vì để huynh xấu mặt hả?" Ngu Quân Duệ ôm người, cười trầm thấp : "Huynh bị bêu xấu, có cao hứng hay ?"

      "Cao hứng cái gì?" Diệp Tố Huân căm tức : "Lúc chúng ta gần , thấy Diêu nhị tiểu thư vẫn nhìn huynh à? Ta thấy, nàng thích huynh rồi"

      " sao?" Ngu Quân Duệ giấu nụ cười mặt.

      Diệp Tố Huân gật đầu, trong lòng có chút chán nản.

      "Chẳng lẽ biến khéo thành vụng rồi hả?" Ngu Quân Duệ nhíu lông mày trầm tư, tự hỏi.

      "Chẳng lẽ huynh cố ý té ngã?" Diệp Tố Huân nghe xong lời Ngu Quân Duệ, nếu cố ý ngã, tuy nằm trong dự liệu của nàng nhưng nàng vẫn thấy khó hiểu.

      "Huynh muốn Diêu Ý Chân và Lưu Uyển Ngọc chán ghét nên... Nếu theo ý muội, xem ra chỉ vô dụng mà còn..." Ngu Quân Duệ ngờ, mình dựng hình tượng phóng đãng, vậy mà ném được Lưu Uyển Ngọc, thậm chí còn khơi dậy lòng hiếu kì của Diêu Ý Chân, lập tức có chút sốt ruột, mồ hôi đổ ra trán.

      "Cũng phải đại , gấp cái gì?" Diệp Tố Huân thấy Ngu Quân Duệ sốt ruột, bực tức cũng tiêu tan, lấy khăn lau mồ hôi cho , cười chuyển chủ đề: "Hẹn ta ra, có việc sao?"

      "Có thể mẹ huynh biết chuyện của chúng ta rồi" Sắc mặt Ngu Quân Duệ ngưng trọng, ôm Diệp Tố Huân thêm sát, bàn tay lớn nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, thấp giọng : "Tố Tố, mặc kệ Ngu gia cũng để ý tới Diệp gia, muội theo huynh, có được ?"
      Last edited: 10/5/16
      Yenny mare, Phong Vũ Yên, AikoNguyen9 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      18
      ☆, Rêu xanh bám đầy viện


      Editor: Thảo

      Ý của là -- bảo nàng bỏ xuống tất cả, chạy trốn cùng !

      nhàng đẩy Ngu Quân Duệ ra, Diệp Tố Huân cười yếu ớt, chậm rãi : " theo huynh? Nương ta còn ngẩng đầu nhìn người được sao? Người khác hỏi đệ đệ ta về tỷ tỷ của nó, nó biết trả lời thế nào?"

      Hơn nữa, danh phận, sau vài năm, chán ghét rồi vứt bỏ nàng, nàng còn mặt mũi nào mà sống?

      Từng giọt nước rơi xuống như những hạt ngọc vỡ vụn, tiếng gió xen lẫn tiếng tim đập thình thịch, lên xuống hấp dẫn, nhưng có lời giải thích mà Diệp Tố Huân muốn nghe từ Ngu Quân Duệ.

      Diệp Tố Huân cảm thấy thất vọng, trong lòng nàng tuy bỏ được cừu hận kiếp trước nhưng vẫn cho rằng Ngu Quân Duệ là người có trách nhiệm, ngờ đưa ra đề nghị làm cho nàng bằng kĩ nữ.

      "Tố Tố, huynh..." Ngu Quân Duệ gì, biết nên sao, bỏ trốn là hạ sách, nhưng biết mẹ ruột của tâm ngoan thủ lạt, ngay cả Ngu Quân Diệp cũng thỉnh thoảng lập kế với nàng, giờ lại thuyết phục được Diệp Tố Huân. Lúc trước chưa chuẩn bị, trong phủ có tâm phúc nào, tự biết còn cách nào giữ Diệp Tố Huân chu toàn.

      Cũng có thể để Diệp Tố Huân về nhà, thế nhưng lại muốn chia lìa, hơn nữa đây phải việc và Diệp Tố Huân có thể định đoạt, trước khi Ngu Diệu Sùng chưa ra quyết định hối hôn, để Diệp Tố Huân về nhà.

      Hai tay Diệp Tố Huân trong tay áo nắm thành nắm đấm, miễn cưỡng kìm nén tát Ngu Quân Duệ cái, bình tĩnh : "Để người khác thấy ta và huynh ở đây tốt, ta về trước"

      Lời này nàng có gì bất thường, giọng thanh đạm lại quyết tuyệt, Ngu Quân Duệ nhất thời ngây người, vươn tay muốn kéo nàng lại, giữa chừng lại dừng lại, cứng nhắc như con rối bằng gỗ.

      Diệp Tố Huân đưa mắt nhìn , nhàn nhạt xoay người, váy áo phiêu động, bóng dáng xa dần, Ngu Quân Duệ si ngốc nhìn, tâm tư chuyển trăm lần lại được dù chỉ chữ.

      Trở lại Lê Viên, Diệp Tố Huân ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn hoa lê rụng trước lầu, yên lặng suy nghĩ.

      Có thể Lưu Thị hoài nghi mình và Ngu Quân Duệ có mờ ám nên an bài hai thô sử tới giám thị, vì sao Ngu Quân Duệ khẩn trương muốn bỏ trốn?

      Có cái gì xẹt qua, khiến cho tim đau nhức kịch liệt hồi, Diệp Tố Huân muốn nắm bắt, lại chạm được bất cứ cái gì.

      Lục La thấy ánh mắt Diệp Tố Huân đóng băng, sắc mặt nặng nề, u, bất an hỏi thăm: "Tiểu thư, sao vậy? Có phải người mới đổi vào Lê Viên có gì thỏa đáng?"

      Cực kì thỏa đáng

      Diệp Tố Huân muốn Lục La lo lắng, cười : " có gì, muội chơi . với Tử Điệp, lúc có ta đừng cho ai lên lầu hai"

      "Cái này nô tỳ biết, muội và Tử Điệp thay nhau đứng dưới lầu canh cho tiểu thư"

      Tuy các nàng là nô tì, nhưng tốt hơn trăm lần hai muội muội đợi nàng, Diệp Tố Huân cảm động, mở miệng muốn lại biết nên gì mới tốt, chỉ kéo tay Lục La vỗ nhè .

      Bữa tối Ngu Quân Duệ xuất , Ngu Quân Diệp tò mò ân cần hỏi phụ thân tình hình Ngu Quân Duệ, Lưu Thị mỉm cười đáp: "Buổi chiều ra ngoài rồi, có nhắn tối về, làm cái gì đấy với công tử nhà Quốc Công."

      Ngu Quân Diệp tiếp lời Lưu Thị, ngay cả mặt mũi cũng chừa cho mẹ kế, Ngu Diệu Sùng làm như thấy, Lưu Thị và Lưu Uyển Ngọc có chút xấu hổ, Diệp Tố Vân tuy là mạnh vì gạo bạo vì tiền cũng biểu lộ gì, nhất thời mọi người lặng ngắt như tờ, chuyên chú ăn cơm.

      Diệp Tố Huân giả ngốc như thường ngày, cơm xong cũng theo mọi người đến phòng khách chuyện phiếm, mạch về thẳng Lê Viên.

      Lúc thấy hai thô sử điều đến đứng dưới lầu, lòng Diệp Tố Huân khẽ động, có chút hiểu Lưu Thị muốn làm cái gì, tại sao Ngu Quân Duệ lại e sợ.

      Binh tới tướng đỡ quá bị động, tâm tư Diệp Tố Huân xoay chuyển, nghĩ tới kế hoạch làm Lưu Thị xấu mặt.

      Buổi tối Ngu Quân Duệ hoàn toàn có trong phủ, chắc hẳn Lưu Thị gây khó dễ, là cơ hội tốt.

      Diệp Tố Huân phân phó Lục La và Tử Điệp, trước khi nàng tắt đèn phải liên tục bắt chuyện hai thô sử kia.

      "Tiểu thư, tỷ muốn làm cái gì?" Tử Điệp khó hiểu hỏi.

      "Hai muội cứ làm theo lời tỷ là được" Diệp Tố Huân mỉm cười, nếu Lưu Thị bày độc kế giống như trong sở liệu của mình, vậy mình làm bà ta mang tai mang tiếng.

      Giờ hợi, toàn bộ Lê Viên chìm trong bóng tối, lầu hai vang lên tiếng than như có như , loáng thoáng xen lẫn hơi thở gấp yếu ớt.

      Cửa sân ''két'' tiếng, Diệp Tố Huân ngừng diễn trò, mở to mắt, lúc thấy bóng người chạy ra ngoài như sở liệu, lập tức cảm thấy lạnh cả người.

      Xoa xoa tay, nhàng đặt lên ngực, Diệp Tố Huân cố gắng để con tim đập loạn trấn định chút ít.

      Quay đầu nhìn, mặt đất dưới giường là xiêm y hỗn độn, lý y, tiết khố,... đều có. giường dùng cái chăn làm hình nộm giả người.

      biết Lưu Thị có thể mắc lừa hay ? Dĩ nhiên bà ta định bắt Ngu Quân Duệ, vậy chỉ có thể vu oan cho Ngu Quân Diệp, biết bà ta làm thế nào để dính đến Ngu Quân Diệp?

      Sau khi kiểm chứng biết bà ta vô cớ mưu hại, Ngu Diệu Sùng xử lí bà ta ra sao?

      Lặng yên nghĩ tới những chuyện sắp xảy ra, đột nhiên, Diệp Tố Huân hung hăng túm song cửa sổ, giờ, người nàng đối phó chính là mẹ ruột Ngu Quân Duệ.

      Xa xa có điểm sáng yếu ớt, càng ngày càng ràng, nhiều tiếng bước chân tới, Diệp Tố Huân vội vàng ép suy nghĩ xuống, trốn sau bình phong vẽ trăm hoa chọn từ trước, nhàng nằm mặt đất, cuộn người giả vờ ngủ.

      Thời gian ly trà trôi qua, dưới lầu im ắng, Diệp Tố Huân thầm kì quái, mọi người vào cửa viện rồi, sao lúc này còn tiếng động? Chẳng lẽ mình đoán sai?

      Diệp Tố Huân đoán sai, chỉ là tới phút chót, Lưu Thị lại do dự khó định, đương nhiên phải bà lo thanh danh Diệp Tố Huân bị hao tổn, cũng lo giá họa thành, bà lo Ngu Quân Duệ vì bảo vệ Diệp Tố Huân mà gánh tất cả trách nhiệm.

      Bà phân phó hai tâm phúc kia nhớ chú ý, lầu hai có động tĩnh lập tức bẩm báo, lúc nghe được trong phòng Diệp Tố Huân có thanh mập mờ , bà vừa giận vừa mừng, giận nhi tử say tình, lấy cớ về phủ để gặp riêng Diệp Tố Huân, mừng thầm vì bản thân sớm có chuẩn bị, nếu làm tốt có thể bắt Ngu Quân Diệp lấy con ngốc kia, quyền hành trong Ngu phủ liền sợ Ngu Diệu Sùng giao cho con dâu trưởng rồi.

      Lúc dẫn người kích động tới Lê Viên, nhìn lầu đen kịt, Lưu Thị đột nhiên rùng mình, nếu có sơ xuất, nhi tử nỡ Diệp Tố Huân, thừa nhận người trộm gặp là , như vậy, nhi tử có hành vi thỏa đáng, liền vô duyên với vị trí gia chủ. Mà mình biết cách dạy con, nếu Ngu Diệu Sùng trong cơn giận dữ tuốt quyền của mình, hai mẹ con khó có thể trở mình.

      "Phu nhân, bà đứng đây làm gì?"

      Đột nhiên nghe thấy giọng , thân thể Lưu Thị run lên.

      "Lão gia... sao ông đến đây?"

      Ánh mắt bén nhọn như chim ưng của Ngu Diệu Sùng đặt mặt tròn hòa ái, dễ gần của Lưu Thị, lâu sau mới chậm rãi thu hồi, thản nhiên : "Buổi tối ngủ được, tùy ý lại, bất tri bất giác đến đây, phu nhân, bà sao?"

      "Tôi... tôi nghe được bẩm báo, Lê Viên có thanh khác thường nên tới xem" Lưu Thị lấy lại bình tĩnh, cố gắng trấn định

      (Truyện chỉ được đăng tại *******************, những trang web khác đều là hàng giả, hàng kém chất lượng, đáng đả đảo!)

      Ngu Diệu Sùng khẽ gật đầu, xoay mặt, nhìn về phía Lê Viên im ắng trong đêm tối, nhanh chậm : " có động tĩnh, nên tra xét phen, "

      Thấy Ngu Diệu Sùng vươn tay đẩy cửa sân, nội tâm Lưu Thị ngừng kêu khổ, chẳng lẽ việc nhi tử trộm gặp Diệp Tố Huân bị Ngu Quân Diệp phát , báo cho Ngu Diệu Sùng rồi hả? biết giờ nhi tử chưa?

      Chân Lưu Thị nặng trình trịch, vạn quân nâng nổi, ngay tại lúc này, ngọn lửa trong đèn lồng nha hoàn cầm tay đột nhiên mạnh mẽ tăng vọt, sau đó yếu ớt tàn.

      Ánh sáng yếu ớt biến mất, bốn phim chìm trong bóng tối, đầu óc Lưu Thị xoay lòng vòng, ôn nhu : "Lão gia, bây giờ tới lại im ắng có gì, chắc là nha đầu trực đêm nghe lầm, đêm khuya, thiếp thân hầu hạ lão gia trở về ngủ được chứ?"

      Đêm vắng gió lạnh, mùi hoa lê trong khí hết sức ràng, trời chỉ có màu đen, khó có thể nhìn cái gì, ở nơi Lưu Thị nhìn thấy, đôi mắt Ngu Diệu Sùng lên vẻ hung ác, tay vươn ra thu hồi, chút do dự đẩy cửa sân Lê Viên.

      "Bà lên tra chút" câu như thế, chân Ngu Diệu Sùng cũng dừng lại, nhanh về phía trước, quẹo vào hướng đông bắc.

      Đứng ở đây, nếu có ai nhảy xuống từ cửa sổ sau mọi người thấy ràng, Lưu Thị khẳng định, Ngu Diệu Sùng tới bắt Ngu Quân Duệ.

      Lưu Thị đâm lao phải theo lai, chỉ có thể hi vọng nhi tử rồi.

      Đánh thức người hầu, thắp nến, Lưu Thị từng bước lên lầu hai.

      Lúc thấy giường chỉ lộ ra người, Lưu Thị nhàng thở ra, nhưng, để bảo vệ chút sơ hở, khuê phòng thể để người khác tra xét.

      "Ngu phu nhân, nửa đêm đến đây có chuyện gì?" Lục La và Tử Điệp biết trước tối Ngu Quân Duệ tới, hai người cũng lo lắng, nghĩ đến Lưu Thị tôn trọng Diệp Tố Huân như thế này, nửa đêm mạnh mẽ xông tới khuê phòng, mặt mang theo vẻ tức giận.

      "Người tuần tra ban đêm nghe thấy Lê Viên có dị động" Lưu Thị cười hòa ái, vung tay lên, với thủ hạ: "Diệp tiểu thư nghỉ ngơi, nên quấy rầy, cẩn thận điều tra trong sân dưới lầu"

      "Lão gia, Huân Nhi ngủ, thiếp thân đánh thức nàng, để xác nhận vô nên bảo các nô tài tìm trong sân dưới lầu, lão gia thấy được ?" Lưu Thị đưa đèn lồng cho Ngu Diệu Sùng, miệng dịu ngoan xin chỉ thị.

      Nhìn tình thế ắt con thứ hai có ở Lê Viên, Ngu Diệu Sùng có phần cảm thấy bất ngờ, đêm nay ông đến Lê Viên, cùng mục đích với Lưu Thị, tới bắt gian.

      Sau bữa tối, nhớ đến cử chỉ ngày hôm đó của Ngu Quân Duệ ở Diêu gia càng nghĩ càng thấy có khi hành vi tưởng như mất thể diện của Ngu Quân Duệ làm Diêu Ý Chân thẳng thắn, đanh đá, câu nệ tiểu tiết thích. Nếu Ngu Quân Duệ cưới Diêu Ý Chân, tuy mình là nhất phẩm Hầu gia nhưng chỉ là hư chức dựa vào tổ tiên ngày trước, tuyệt bì nổi thực chức Thượng thư và Quốc trượng của Diêu Nghiệp, dựa vào Diêu gia, tước vị và vị trí gia chủ chỉ có thể truyền cho con thứ hai rồi.

      Như vậy, sau khi mình trăm tuổi, con trai cả được sống yên trong cái nhà này, đây là cục diện ông muốn thấy.

      Ông gọi Diệp Tố Vân đến hỏi, muốn hiểu cảm nhận của Diêu Ý Chân, ngờ Diệp Tố Vân đỏ mặt nhắc tới chuyện này, ngược lại rất nhiều việc khác, theo lời nửa nửa lộ của nàng ta, Ngu Diệu Sùng cho ra kết luận —— con thứ hai say mê Diệp Tố Huân, hơn nữa, hai người có chuyện cẩu thả.

      "Lão gia, phu nhân, tìm trong vườn dưới lầu rồi, có gì khác thường" Bà tử Lưu Thị mang tới bẩm báo.

      " điều tra xong rồi?" Ánh mắt Ngu Diệu Sùng đảo qua đám người hầu ở Lê Viên, hai đại nha hoàn, bốn thô sử và hai bà tử. Trong đó có hai tâm phúc của ông.

      " điều tra xong, có" trong hai tâm phúc của Ngu Diệu Sùng tiến lên bẩm báo.

      "Khuê phòng Diệp đại tiểu thư tụi nô tỳ dám tra, có tìm" tâm phúc khác tiếp.

      Vì sao cách hai người giống nhau? Ngu Diệu Sùng muốn cứ bỏ qua như vậy, muốn ra lệnh ngay cả khuê phòng Diệp Tố Huân cũng tra, thấy ngón tay tâm phúc điều tra được ra dấu tay, có ý cần tra thêm.

      "Lão gia, ông xem, có việc gì, sương đêm dày, lão gia trở về nghỉ ngơi thôi" Lưu thị giơ cao đèn lồng.

      Đành vậy. Ngu Diệu Sùng nhấc chân, chạm phải cái gì, ông thuận thế đá cái, mọi người liền nhìn vật kia.ư

      "Ồ, đó là cái giày?" người kêu lên.

      "Còn là giày nam nhân?" người khác tiếp lời.
      Last edited: 10/5/16
      Phong Vũ Yên, AikoNguyen, linhdiep174 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      19
      ☆, Huyết quang lần đầu xuất


      Editor: Thảo

      Như ném hòn đá vào giếng cổ, dù đủ để gợn sóng gió động trời nhưng cũng đủ xé nát bình tĩnh, sau khi làn sóng qua , Lưu Thị mở miệng trách mắng: "Ngạc nhiên cái gì? Hai vị thiếu gia tới thăm khách, lúc về để sót giày cũng là bình thường, Trương tẩu, nhớ kĩ mặt hai nha đầu này rồi khấu trừ tháng tiền công"

      Nào có chuyện quên cái giày, bình thường, Ngu Diệu Sùng lạnh lùng : "Cầm giày đến cho ta xem, là ai..."

      Ngu Diệu Sùng tiếp, bởi vì ông nhận ra cái giày kia là của Ngu Quân Diệp.

      Ngu Quân Diệp rất chú ý đến ăn mặc, tất cả quần áo đều do Quyên Nhi và Tâm Nhi - nha hoàn hầu hạ bên cạnh Ngu Quân Diệp làm, hai người này có công phu may vá tốt nhất Ngu phủ. Hơn nữa, quần áo của Ngu Quân Diệp đều thêu phong lan ở chỗ khó thấy, Ngu Diệu Sùng vừa thấy đường may tỉ mỉ kia, lại xoay vòng, thấy được cây phong lan, nhất thời kết luận cái giày này là của Ngu Quân Diệp.

      Lưu Thị vươn tay muốn nhìn thử, Ngu Diệu Sùng giật lại, xoay qua bên.

      "Lão gia, cái giày này..."

      Ngu Diệu Sùng đáp, ánh mắt đảo qua đám người, bốn phía đều là mảnh tĩnh lặng, hạ nhân vốn ở Lê Viên và người Lưu Thị mang đến đều cúi đầu phục tùng, thở khẽ.

      "Ngu lão gia, xin trả lại giày tiểu thư cho nô tì" Giọng thanh thúy phá vỡ yên tĩnh, Lục La luôn đứng ở cửa ra vào lầu ở xa nhàng tới, chìa tay về phía Ngu Diệu Sùng.

      "Các ngươi chăm sóc Huân Nhi kiểu gì vậy, sao lại làm rơi giày ở ngoài? Đừng tưởng Huân Nhi hiểu thế lạnh nhạt nàng, nếu lặp lại chuyện này, tha các ngươi" Ngu Diệu Sùng nhíu mày, khẩu khí cực kì tốt.

      "Nô tì đáng chết, sơ sót. Buổi chiều tiểu thư đến vườn nghịch nước, làm ướt giày, nô tài để ở ngoài phơi nắng, đến lúc mặt trời lặn quên thu hồi" Lục La cúi đầu, giọng biện bạch.

      "Thôi, cầm lấy , sau này thể để bụng với việc của chủ tử"

      "Vâng" Lục La tiếp nhận giày, Ngu Diệu Sùng nhấc chân về phía cửa, Lưu Thị cắn răng, muốn cứ như vậy buông tha, nháy mắt với bà tử quản Trương tẩu, Trương tẩu cười tiếng, nhìn Lục La hỏi: "Đây là giày tiểu thư nhà ? nhận lầm chứ? Các tiểu thư phải đều mang giày thêu à?"

      Hàm ý trong câu hỏi này ai cũng , Lục La thay đổi sắc mặt, Tử Điệp trong lầu đột nhiên vọt ra, tát vào mặt Trương tẩu, quát: "Tiểu thư ta thích giày nào, bà có thể hỏi sao? Bà chỉ là nô dịch, có thể quản chủ tử quản khách nhân?"

      "Ngươi!" Trưởng tẩu là lão nhân quản được sủng ái trong Ngu phủ, bị tát có chút thất thần, có chút ngây ngốc, có điều trong nháy mắt bổ nhào về phía Tử Điệp.

      Tử Điệp kịp né, lại dính đòn, khi ấy, Ngu Diệu Sùng xoay người rất nhanh, bàn tay lớn quét qua, Trương tẩu ngã xuống đất.

      "Làm càn" Ngu Diệu Sùng quát chói tai, ánh mắt lạnh lùng, đường cong nơi khóe môi nguội lạnh, quay sang nhìn chằm chằm Lưu Thị: "Huân Nhi là khách cũng là chủ tử tiểu thư, nô tài này lại ném mặt mũi Ngu gia ngay trước mặt khách, dĩ hạ phạm thượng, coi chủ tử ra gì, bà nên xử lí thế nào?"

      Lưu Thị tức đến muốn thổ huyết, Diệp Tố Huân là chủ tử là khách nhưng Tử Điệp và Trương tẩu giống nhau, đều là nô dịch nhưng lúc này Ngu Diệu Sùng nhìn bà chằm chằm, xét tình hình, còn chỗ trống nào để bao biện, nếu đối đầu với ông trước mặt nô tài quá làm mất mặt mũi đương gia, Lưu Thị cắn răng, với Trương tẩu: "Mau bồi tội với Tử Điệp nương"

      "Người để chủ tử vào mắt như thế, loại người này Ngu phủ ta giữ lại được"

      "Lão gia, Trương tẩu ngày thường làm việc nghiêm cẩn, nhất thời hồ đồ thôi" Lưu Thị thấy Ngu Diệu Sùng có ý đuổi Trương tẩu nóng nảy. Nếu đuổi , sau này còn ai dám làm việc giúp bà.

      "Nô tài nhất thời hồ đồ, xin lão gia khai ân" Trương tẩu sợ hãi, cần Lưu Thị nhắc, bịch tiếng quỳ xuống dập đầu xin tha.

      Điều Ngu Diệu Sùng muốn đúng là có ai làm việc giúp Lưu Thị, Lưu Thị xin đuổi khỏi phủ, ông cũng bác bỏ, nhấc chân đá vào Trương tẩu, vừa ác vừa chuẩn.

      "A!" Trương tẩu kêu thảm tiếng, mặt máu chảy ngừng, ngã nhào về phía trước dậy được, sau đó lập tức có tiếng động.

      "Mang xuống, chôn" Lạnh lùng ra lệnh, Ngu Diệu Sùng rời khỏi Lê Viên.

      người sống trong chốc lát thành người chết, Lục La và Tử Điệp cứng ngắc, Lưu Thị ngơ ngác đứng đấy, giống như bị rút hồn phách, mắt chỉ nhìn người nằm dưới đất thể nhúc nhích, máu vẫn chảy đầm đìa.

      "Tiểu thư, Ngu lão gia độc ác" Mọi người tản , Lục La và Tử Điệp lên lầu hai, đóng chặt cửa phòng, đứng cạnh Diệp Tố Huân ngừng phát run.

      "Tiểu thư...Muội... Có chút sợ hãi" Răng Tử Điệp va vào nhau lập cập, "Tiểu thư, Trương tẩu kia đến tìm muội đòi mạng chứ?"

      Ánh đèn lay động, lúc sáng lúc tối, gió đêm thổi tóc bay bay, có sợi thổi qua mặt, gợi u buồn thành lời. Lúc sợi tóc rơi xuống, Diệp Tố Huân ép sợ hãi trong lòng xuống, đôi mắt to như nước sâu dưới đầm, hờ hững, đẹp và tĩnh mịch, mang theo cảm xúc nào.

      "Tử Điệp" Kéo tay Tử Điệp, Diệp Tố Huân bình tĩnh : "Tỷ biết quỷ hồn có tới tìm chúng ta đòi mạng hay nhưng mà nếu Trương tẩu chết, chắc chắn bỏ qua chúng ta, cho nên, cần suy nghĩ nhiều"

      "Đừng nghĩ nữa, nào, mau trải chăn hầu hạ tiểu thư ngủ" Lục La kéo Tử Điệp.

      "Tiểu thư..." Lúc tới cạnh giường, vẻ mặt hai người sợ hãi dừng bước.

      " có người, là hình nộm làm từ chăn" Diệp Tố Huân khoát tay . Nàng bố trí như vậy là vì dẫn Lưu Thị vào tròng, để Lưu Thị vào rồi mời Ngu Diệu Sùng đến nên đến nỗi trâm cài tán loạn, xiêm y chỉnh tề, ngờ hai phu thê Ngu gia đồng thời đến nhưng lên lầu hai diễn màn kinh tâm động phách.

      "Tiểu thư, tỷ để bọn muội ra nhận giày lại đánh người, là vì sao?"

      "Tiểu thư, giày này là của Ngu đại thiếu gia? Sao lại ở trọng nội viện chúng ta? Ngu lão gia bất công"

      Trong lòng hai người Lục La đầy nghi vấn.

      "Ngủ , đừng nghĩ nhiều" Diệp Tố Huân nhàn nhạt lắc đầu, khúc cong quẹo nhất thời , lòng nàng có chút yên, muốn chuyện.

      Sau khi Lưu Thị dẫn người xuống lầu, nàng có sau song cửa lặng lẽ quan sát, tuy phải thấy rất nhưng vẫn biết Ngu Diệu Sùng nhận ra giày đó là của Ngu Quân Diệp. Nàng lặng lẽ xuống lầu, để Lục La ra ngoài nhận giày, sau đó để Tử Điệp ra ngoài đánh người vì nhìn ra Lưu Thị muốn bỏ qua, muốn vu cáo Ngu Quân Diệp. Nếu thế, thanh danh nàng cực kì xấu, nàng phải tìm cớ cho Ngu Diệu Sùng ra tay, trấn trụ Lưu Thị, ngăn chặn mồm miệng người lắm chuyện trong Ngu phủ.

      Ngu Diệu Sùng vậy mà cước đá chết người, hẳn là tức giận .

      Đêm nay Lưu Thị bày kế đổ tội, bề ngoài nhìn có vẻ thua nhưng... Diệp Tố Huân thầm lắc đầu, Ngu Quân Diệp mất thích của Ngu Diệu Sùng rồi.

      Ván này Lưu Thị thắng ở chỗ nàng để ý tới, hơn nữa còn thắng cách triệt để.

      Ngu Diệu Sùng dù có nửa tin nửa ngờ Ngu Quân Diệp cũng phải muốn giữ kín chuyện này mà là tra , mượn cớ trừng trị Lưu Thị. Hành động của ông đêm nay, chỉ là do thói quen chiều chuộng Ngu Quân Diệp.

      Ông đá chết người của Lưu Thị, thoạt nhìn là quét mặt mũi Lưu Thị, nhưng lại động tới lợi ích căn bản của Lưu Thị.

      Người hồ đồ nhường ấy, thảo nào, kiếp trước cuối cùng Ngu Quân Duệ vẫn lên làm gia chủ Ngu gia.

      Kiếp trước, kết cục của Ngu Quân Diệp là gì? Đột nhiên Diệp Tố Huân rất muốn biết nhưng cứ nghĩ tới đầu lại đau, có nửa điểm ấn tượng.

      Ngu Diệu Sùng thực tin Ngu Quân Diệp tới Lê Viên gặp trộm Diệp Tố Huân, vì sao? Vì Ngu Quân Diệp ở Lan Viên, nơi cấm ngoại nhân ra vào mà người hầu bên trong đều được ông tuyển chọn kĩ lưỡng, tuyệt đối trung tâm với Ngu Quân Diệp và người gia chủ là ông đây.Ông cho rằng, Lưu Thị dù làm cách nào cũng lấy được giày Ngu Quân Diệp, cái giày đó rơi ra trong lúc Ngu Quân Diệp vội vàng đào tẩu, để ý tới giày dép.

      Ông cũng nghĩ Lưu Thị là người vô tội, mà cho rằng Lưu Thị sớm biết chuyện con trai cả trộm gặp Diệp Tố Huân, lúc trước cả kinh trước cửa Lê Viên chỉ là giả vờ đề dẫn ông mắc câu.

      Ông giận sôi lên, Trương tẩu kia bị ông lôi ra làm bao trút giận, cho mạng.

      Rạng đông, tâm phúc điều tra được gì mang đến cho ông đai lưng, là nhặt được ở chỗ hẻo lánh dưới lầu.

      Người trong Ngu phủ đều biết, Ngu Quân Diệp hay mặc áo bào trắng, quấn đai lưng màu bạc. Ngu Diệu Sùng nhìn thử, ở giữa đai có thêu cây phong lan, xác nhận thể nghi ngờ là Ngu Quân Diệp, lửa giận trong lòng ông cuối cùng đạt đến đỉnh điểm.
      Last edited: 10/5/16
      Phong Vũ Yên, AikoNguyen, linhdiep176 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :