1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh: Dụ quân hoan - Tự Thị Cố Nhân Lai (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Thanks bạn edit. Truyện này bn chương vậy bạn. Lịch post thế nào?

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, 11 Tâm hồn thiếu nữ

      Editor: Thảo

      Nhóm khuê tú lấy Lưu Uyển Ngọc làm trung tâm thảo luận son phấn, ăn mặc, sĩ tử bên vây quanh Ngu Quân Diệp nghiên cứu thảo luận thi từ ca phú, Ngu Quân Duệ vẫn quen có hờ hững, khoanh tay dựa vào đại thụ, im lặng.

      Khác với ngày thường chính là Ngu Quân Duệ nhìn như thú vị nhìn lên trời, ra mực chú ý tình huống bên Diệp Tố Huân, lúc ánh mắt Diệp Tố Vân quét tới trong đình, Ngu Quân Duệ nâng chân lên, lập tức muốn về phía đình, lại mãnh mẽ hạ chân xuống.

      Ngày ấy Ngu Quân Duệ ra lời cầu hôn Diệp Tố Vân là có nguyên do, ngoại trừ Diệp Tố Huân là người có hôn ước với Ngu Quân Diệp, cũng bởi vì biết mẹ ruột của mình muốn lấy Lưu Uyển Ngọc, trước khi muốn trực tiếp mang Diệp Tố Huân ra ngoài mưu sinh, tại kế hoạch thay đổi, hết thảy tạm thời im hơi, lúc này, ràng thể quan tâm Diệp Tố Huân.

      Diệp Tố Vân cách đình càng ngày càng gần, Lục La biết đâu, chỉ có mình Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ nhướng mày, thò tay bẻ nhánh cây, nhánh cây từ rơi xuống, giống như giọt mưa xuống mặt hồ, đột nhiên bay thẳng về phía trước, bay múa trung, kì ảo gần như thể nhìn thấy.

      Nhánh cây bay vèo vèo, bọn người Ngu Quân Diệp tự chủ được nhìn Ngu Quân Duệ.

      Ngu Quân Duệ đạt được mục đích, ngừng múa Trường Hà uốn lượn, giương giọng với Ngu Quân Diệp: "Đại ca, hoa cỏ mọi người ngâm thơ hết rồi, vài chiêu vừa rồi của đệ sao? Lấy nó làm đề nhé?"

      Ngu Quân Diệp nghe giọng điệu mỉa mai của Ngu Quân Duệ, lại để ý, ngược lại giả vờ mình chỉ ngâm được hoa cỏ làm được cái khác, muốn vịnh tư thế oai hùng của Ngu Quân Duệ, đương nhiên là thể nào, nhìn xung quanh chút, cười nhạt : "Đề nghị nhị đệ rất tốt, chỉ là đổi chủ đề thành mỹ nhân, mọi người lấy cảnh đình Lưu Ly làm bài mỹ nhân, thế nào?"

      Ngu Quân Diệp đề nghị, mọi người phụ họa sao cũng được, đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía đình Lưu Ly.

      Đình Lưu Ly trống trải thả màn tơ giao châu xuống trang trí, màn tơ trong suốt bao phủ như sương khói tiên cảnh. Trong đình người con có chút lười biếng nghiêng người dựa vào cột trụ, nữ tử mặc bộ váy dài thêu mây trắng, tay áo dài nhàng lay động theo gió, trong bình sứ trắng cắm đầy hoa tươi nở rộ bên cạnh nữ tử, hào quang tỏa ra tứ phía, cùng với yên tĩnh, hương hoa phác họa sức sống sống động.

      Nhìn cảnh này, mọi người đều khen Ngu Quân Diệp biết chọn, Ngu Quân Diệp hàm súc cười nhạt tiếng, trong nội tâm cũng có vài phần thất thần, nhớ tới Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ dây dưa , lại hận thể đánh Ngu Quân Diệp hơn ngàn cái.

      "Tỷ tỷ, sao ra bên ngoài ngắm hoa?" Diệp Tố Vân cười vào đình Lưu Ly, giòn giã, ân cần vô hạn hỏi.

      Diệp Tố Huân hồi ác hàn, mắt quay ra ngoài nhìn nước ao sóng sánh, để ý tới nàng.

      Diệp Tố Vân cũng phải muốn tìm Diệp Tố Huân chuyện, nàng có chủ ý đẩy Diệp Tố Huân xuống ao, rồi lớn tiếng hô cứu mạng, đánh gãy cuộc trò chuyện của Lưu Uyển Ngọc và đám khuê tú, lại dựa lúc nam nhân chạy tới cứu người thân cận Ngu Quân Diệp, sau khi Diệp Tố Huân bị đưa , lại lấy tỷ tỷ ngu ngốc của mình làm chủ đề, tiến vào trong hội khuê tú.

      Nàng ta tính toán tốt, cũng mặc kệ Diệp Tố Huân ngơ ngác lộ vẻ mặt gì, thân mật ngồi xuống bên cạnh Diệp Tố Huân.

      "Tỷ tỷ, nhìn này, bèo trong ao này tốt, còn có thiệt nhiều cá..."

      Bèo có cái gì đẹp? Ta nhìn ao từ nãy sao chẳng thấy cá, Diệp Tố Huân oán thầm, trong nội tâm thầm đo lường mục đích Diệp Tố Vân, lúc tay Diệp Tố Vân vòng ra sau lưng nàng, Diệp Tố Huân chấn động, lập tức tâm tư Diệp Tố Vân.

      Nhắm mắt vờ , Diệp Tố Huân nghĩ cách để thoát mà gây tiếng động làm Diệp Tố Vân hoài nghi, lúc sắp hành động, đột nhiên thấy Ngu Quân Diệp mang theo đám công tử về phía đình.

      Nhiều người như thế, rơi xuống cũng rất nhanh được vớt lên?

      Kiếp trước bản thân chết trong cái ao này, nếu như lại bị đẩy vào trong nước lần nữa, có thể tìm thấy kí ức bị mất ?

      Diệp Tố Huân nghiêng nghiêng về phía trước, làm động tác Diệp Tố Vân trở nên dễ hơn.

      Diệp Tố Vân dùng sức, chuẩn bị đẩy về phía trước, lúc quan sát để tránh tai mắt người khác, cũng thấy chúng công tử rồi về phía đình.

      Vạn chúng nhìn chằm chằm, Diệp Tố Vân chần chờ.

      Tay lưng thoáng dùng sức, Diệp Tố Huân nhắm mắt lại, chợt nghe tiếng gió xé bên tai, còn chưa lấy lại tinh thần, cảm giác cả người mình bay lên trời.

      Khí tức quen thuộc, cần mở mắt, cần hỏi, cũng biết là Ngu Quân Duệ ôm nàng vào trong ngực.

      phải là muốn cho người biết quan hệ của bọn họ sao? Diệp Tố Huân lặng lẽ mở mắt ra nhìn, thấy sắc mặt Ngu Quân Duệ xanh trắng, đôi mắt đen nhánh tràn ngập sợ hãi.

      "Tố Tố, làm huynh sợ muốn chết." Kề sát khuôn mặt ấm áp nhắn của Diệp Tố Huân, giọt nước mắt chảy ra, chậm rãi, dần càng nhiều giọt tràn ly.

      Lúc thấy tay Diệp Tố Vân đặt lưng Diệp Tố Huân, can đảm của Ngu Quân Duệ đều vỡ! Hình ảnh thi thể Diệp Tố Huân lạnh băng được vớt lên dưới ao lên trong đầu của , kí ức tràn lên não, hành động kịp cân nhắc lợi và hại.

      Kỳ , Ngu Quân Diệp trúng kế tới đình Lưu Ly, Diệp Tố Vân dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là, đánh cược nổi.

      Tim đập của thình thịch như gõ trống, cuồng loạn kịch liệt, nước mắt của chảy đến miệng, mặn mặn chan chát, Diệp Tố Huân có chút ngây dại.

      "Quân Diệp, chuyện này là sao?" Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân buông tay, chúng công tử có chút tò mò, có người nhịn được giọng hỏi.

      "Diệp đại tiểu thư vừa rồi sắp rơi xuống nước, Quân Duệ xông về phía trước trước cứu nàng." Ngu Quân Diệp mỉm cười . Lúc chuyện tiến vào đình Lưu Ly, Ngu Quân Diệp vươn tay kéo Diệp Tố Huân, trong miệng cười : "Quân Duệ, buông Huân Nhi ra, Huân Nhi, muội sao chứ?"

      Ngu Quân Duệ buông Diệp Tố Huân, trong nháy mắt, Ngu Quân Duệ ôm ngang Diệp Tố Huân (là ôm kiểu công chúa đó, hía hía ^_^), mũi chân điểm vài cái, hai người biến mất trong tầm mắt mọi người.

      "..." Công tử, tiểu thư trợn trắng mắt, ánh mắt nam nhân nhìn về phía Lưu Uyển Ngọc, ánh mắt nữ nhân liếc Ngu Quân Diệp, hẹn mà cùng nhau đồng tình, an ủi

      Ngu Quân Diệp hung ác xé từng miếng thịt Ngu Quân Duệ trong lòng, xác định, Ngu Quân Duệ thích Diệp Tố Huân, chỉ muốn nhục nhã . Nếu thích, có khả năng cố kỵ trước đám đông, chút nào cân nhắc đến thanh danh Diệp Tố Huân.

      Ngu Quân Duệ tất nhiên là ngờ được mình kìm được xúc động, trái lại đánh bậy đánh bạ che dấu tình say đắm với Diệp Tố Huân, ôm Diệp Tố Huân ra sau vườn, đầu óc vẫn là mảnh hỗn loạn, sau khi vào Lê Viên, nghĩ đến trong lầu có người hầu hạ, được thanh tĩnh, chân vừa bước nhanh về cửa lớn, bất thìn lình quay ngược lại, lao về vườn hoa lê nở rộ.

      Diệp Tố Huân thấy, dùng hết sức đập Ngu Quân Duệ: "Ngu Quân Duệ, thả ta xuống."

      Ngu Quân Duệ ôm chặt hơn nữa, lên xuống mấy cái, bước chân đột nhiên dừng lại.

      "Tố Tố, muội nhớ chỗ này ?"

      Diệp Tố Huân đương nhiên nhớ , lần đầu của nàng và Ngu Quân Duệ là ở đây, ngày tiến vào Lê Viên nàng liền nhớ ra.

      "Tố Tố, từ lúc huynh gặp muội, phải huynh rồi."

      Tay đánh có sức của Diệp Tố Huân buông xuống.

      "Tố Tố, huynh có muôn vàn phải, Nhưng đối với muội, đều là lòng."

      tay bị kéo đến gần , dưới lòng bàn tay là da thịt nóng như lửa đốt, trái tim kích động đập mãnh liệt, Diệp Tố Huân yên lặng nhắm mắt lại.

      "Muội biết rất , Diệp Tố Vân muốn đẩy muội vào ao, vì sao tránh?"

      " Đời trước muội tự tử dằn vặt ta, đời này còn muốn cho ta nếm thử cảm giác tan nát cõi lòng lần nữa?"

      Đời trước phải nàng tự tử, là bị Lưu Uyển Ngọc hại chết. Diệp Tố Huân động môi, chữ cũng , khi đó, nàng xác thực lòng muốn chết, nếu , có khả năng bị Lưu Uyển Ngọc đẩy xuống ao.

      Vừa rồi, nàng phải chết, hiểu lầm, nhưng mà, Diệp Tố Huân muốn giải thích, trong lòng có loại khoái ý trả thù.

      "Lúc hai chúng ta bắt đầu, là muội quyến rũ ta..." Vẻ mặt Ngu Quân Duệ bỗng nhiên nghiêm nghị, rồi đau khổ, sau đó là bi phẫn phản bác.

      "Ta có." Diệp Tố Huân muốn hét to, trong đầu đột nhiên lên tràng cảnh, miệng há hình chữ O, được câu.

      Nàng thấy mình chăm chú giữ tay áo Ngu Quân Duệ, dù Ngu Quân Duệ sao vậy làm dịu cũng buông tay.

      Nàng nghe được nghe lời, buông tay, chúng ta thể cùng ngủ chỗ, nhưng nàng vẫn buông tay. Khi đó nàng rất sợ hãi, từ tiểu thư sống trong nhung lụa biến thành tù nhân, sống vài ngày trong tù, cho dù là kẻ đần, theo bản năng nàng cũng muốn xa rời Ngu Quân Duệ mang nàng thoát khỏi nhà tù trầm, khủng bố.

      "Khi đó ta chỉ là sợ hãi, muốn quyến rũ huynh." Diệp Tố Huân nhịn được bật khóc, nàng đột nhiên cảm giác được, kiếp trước trước khi chết, nàng hận bản thân ỷ lại Ngu Quân Duệ.

      Nước mắt lấp lánh giội tắt lửa giận trong lòng Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Duệ hồi hối hận, quả kiếp trước là Diệp Tố Huân hấp dẫn trước, nhưng nếu phải động tâm, tại sao lại sủng nàng như thế?

      "Huynh sai rồi, Tố Tố, đừng giận Quân Duệ ca ca, được ?"

      Môi mỏng hơi lạnh in mặt Diệp Tố Huân, chậm rãi thè lưỡi liếm nước mắt mặt nàng, giọng trầm thấp, thuần hậu lẩm bẩm xin lỗi.

      Diệp Tố Huân quay mặt, cảm thấy rất ủy khuất. Ngu Quân Duệ truy đuổi hồi, khẽ xoa má, ngăn được tình nhiệt, tay nâng đầu Diệp Tố ngăn nàng lộn xộn, tay duỗi ra, ngón tay nhàng xoa vành tai nàng, đầu lưỡi khẽ liếm bên tai khác, tinh tế quấn quýt, lần nữa gặm cắn vành tai, trằn trọc trêu đùa.

      Thân thể Diệp Tố Huân mềm nhũn, tuy có muôn vàn ủy khuất muốn , nhưng ra được. Nhắm mắt, chỉ cảm thấy thân thể chậm rãi nghiêng, ánh sáng bàng bạc nhàng quấn quanh hai người, trong ánh trăng mờ nổi bật mảnh ánh đỏ, hương hoa lên thanh thiển u nhã quanh quẩn chóp mũi, lưỡi nóng tiến vào môi nàng, cuồng nhiệt như rượu ủ lâu năm, làm say lòng người.

      Từng cơn tê dại thấm vào cơ thể như nước sôi giội vào, làm họng khô, đói khát. Chẳng biết lúc nào, hai tay Diệp Tố Huân ôm lấy cổ Ngu Quân Duệ, tiếng than mềm dẻo, yếu ớt liên tiếp phát ra từ miệng nàng.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Phong Vũ Yên, AikoNguyen, Nguyen Thuy5 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, 12 Miệng nam mô, bụng bồ dao găm

      Editor: Thảo

      Ngu Quân Duệ đột nhiên trở nên thô bạo, đè lên người Diệp Tố Huân, bàn tay lớn tháo nút thắt nơi cạp váy, bán tay mang lửa tiến vào, biết nặng hết sức vuốt ve... Vật phía dưới ngẩng đầu, căng cung chờ phân phó, bất thình lình tiến vào khe đùi Diệp Tố Huân.

      Vải vóc mỏng manh cản được hơi nóng, vật cứng rắn lần lượt cọ xát trước cửa, giống như cầu hoan, lại giống như trêu chọc. Toàn thân Diệp Tố Huân đều rung động, bên hông tê liệt, tứ chi bủn rủn, đừng đẩy Ngu Quân Duệ ra, ngay cả hừ tiếng cũng thể.

      Ôm Diệp Tố Huân vào trong ngực, Ngu Quân Duệ chỉ cảm thấy có ngọn lứa cháy hừng hực trong cơ thể, khát vọng khó tả men theo máu tiến vào tim, làm lòng khó chịu như có con mèo gãi nhè .

      "Tố Tố..." Trong đầu biết chưa thể động nhưng lại thể dập tắt lửa kia.

      Diệp Tố Huân cũng khá hơn chỗ nào, tuy giờ nàng trong sạch nhưng kiếp trước từng hưởng qua tư vị tình dục, tâm sao có thể thanh tĩnh, lại bị Ngu Quân Duê trêu chọc như vậy, trong mờ mịt theo bản năng nhàng cọ cọ, thân thể hai người càng gần hơn, trong đầu Diệp Tố Huân còn chút lí trí, bàn tay bé vòng lên lưng Ngu Quân Duệ, miệng bất giác rên rỉ.

      biết việc tiếp theo thế nào, trong đầu Diệp Tố Huân là mảnh mê mang, lúc thần trí trở lại nằm giường trong phòng ngủ lầu hai, mặt trời đỏ rực có xu hướng trôi về phía tây. Lục La và Tử Điệp đứng trước giường, vẻ mặt lo lắng, thấy nàng tỉnh, mở miệng muốn lại giống như biết phải cái gì, bờ môi mấp máy, rồi đồng thanh : "Tiểu thư, rửa mặt thôi, sắp đến bữa cơm rồi."

      Thay Diệp Tố Huân sơ búi tóc, Lục La nhịn được, hỏi: "Tiểu thư, người có tính toán gì ?"

      Buổi sáng, nàng cầm quạt lụa về để quạt cho Diệp Tố Huân mát, nào ngờ lúc quay trở lại thấy Diệp tố Huân, canh giờ sau, nàng và Tử Điệp mới tìm thấy Diệp Tố Huân ngủ say trong phòng, khi đó người Diệp Tố Huân chỉ mặc quần áo trong, bên giường còn có quần áo dính đầy bùn, cánh hoa.

      Cảnh tình như thế, nghĩ cũng biết Diệp Tố Huân lại bị Ngu Quân Duệ... Sao làm người khác lo lắng?

      "Buổi chiều có chuyện gì xảy ra sao?" Diệp Tố Huân đáp, trực tiếp hỏi tình huống Ngu phủ.

      "Nghe ..." Lục La hạ giọng: "Nghe Ngu lão gia rất tức giận việc nhị thiếu gia để ý lễ tiết ôm người rời khỏi hoa viên, gọi Ngu nhị thiếu gia chỉ trích nặng nề, về sau biết thế nào lại trách phạt nữa, nghe lúc triệu người đến thư phòng, tiếng la mắng rất lớn, lúc ra vẻ mặt thâm trầm nhưng trong mắt ràng là vẻ thoải mái"

      "Ngu đại thiếu gia giận điên lên ?" Tâm tư Diệp Tố Huân xoay chuyển, biết hai cha con Ngu Quân Duệ về mình, song có thể lừa Ngu Diệu Sùng nhưng gạt được Ngu Quân Diệp.

      "Buổi chiều thấy Ngu đại thiếu gia, nghe ra thành chơi"

      Ngu Quân Diệp rất tức giận, tuy hôn giữa và Diệp Tố Huân , tuy bây giờ Diệp Tố Huân ngu ngốc, Ngu gia tùy lúc có thể hối hôn nhưng thái độ Ngu Quân Duệ ngày hôm nay, chính là tát vào mặt trước mặt mọi người. càng thể tưởng được phụ thân vốn muốn răn dạy Ngu Quân Duệ, lại bị dăm ba câu thay đổi lối nghĩ, trái lại mắng có đầu óc.

      Nhìn thấy Diệp Tố Huân vào bữa tối, lửa giận trong lòng Ngu Quân Diệp càng lớn, phẫn nộ đan xen chút chua xót khó tả. Diệp Tố Huân mặc bộ áo gấm dài điểm xuyết vài bông hoa vàng nhạt ở ống tay áo và mép váy, đầu chải búi tóc Phi Yến, trâm hoa lê ngọc bích cắm hờ hững, mặt bôi lớp phấn mỏng, ăn mặc vô cùng đơn giản, lại có khác loại sạch thanh tao, hấp dẫn ánh nhìn người khác.

      Nữ tử này vốn là vợ của , bản thân gặp rất nhiều lần, vì sao phát vẻ đẹp của nàng? Nếu sớm biết, cũng để hoàn cảnh thế này xảy ra.

      được, mình chiếm được, Ngu Quân Duệ cũng thể có, Ngu Quân Diệp nắm chặt nắm đấm.

      Cả đám người đều có tâm , nhưng mặt đều là vui vẻ. Cơm xong mọi người đến phòng khách, Diệp Tố Huân vịn tay Lục La, muốn quay trở lại Lê Viên Lưu Uyển Ngọc nhàng giữ tay nàng, cười : "Huân tỷ tỷ, đừng về vội, tụ tập chuyện với nhau ."

      Người ta dẫn đầu lấy lòng tỷ tỷ nàng trước, Diệp Tố Vân cam lòng lạc hậu, tới rất nhanh, khoác tay còn lại của Diệp Tố Huân, với Lục La: "Ta chiếu cố tỷ tỷ, ngươi tự dùng cơm tối."

      Nha hoàn phục thị có người nào theo vào phòng khách, Lục La do dự .

      "Váy Huân tỷ tỷ mặc kiểu dáng đơn giản, nhưng cái này trâm hoa phối hợp vừa vặn, rất khác biệt tinh nhã, là càng xem càng đẹp mắt, còn có trâm ngọc bích này, càng nhìn càng rời được mắt,nhưng khá tinh tế, tầm thường, đúng là ngọc thượng phẩm điêu khắc mà thành, giá trị xa xỉ, chắc hẳn Diệp bá bá rất thương tỷ tỷ." Lưu Uyển Ngọc khen.

      Diệp Tố Huân im im lặng lặng giống như nghe thấy, đáp tiếng. Diệp Tố Vân đáp lại, chê cười : "Ánh mắt Uyển tỷ tỷ tốt."

      "Vân muội muội mặc cũng rất đẹp, trâm phượng gắn ngọc này sáng đến chói mắt, cũng đủ gia đình ăn hết năm rồi."

      Lời này giống như khen lại giống như chê, mặt Diệp Tố Vân càng đỏ hơn, nhất thời đáp được, Diệp Tố Huân thầm kêu tiếng hay, Lưu Uyển Ngọc chỉ dùng dăm ba câu, khống chế chủ động, nâng vị trí mình lên cao.

      Ngồi xuống ghế trong phòng khách, vãn bối đều lặng yên nghe Ngu Diệu Sùng và Lưu Thị chuyện, Lưu Thị trước tiên là về ít việc vặt trong phủ, Ngu Diệu Sùng rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật đầu, xem ra có phần tán thưởng năng lực làm việc của Lưu Thị.

      "Sắp tới sinh nhật Diêu phu nhân, lão gia, người xem năm nay tặng gì?"

      "Cái này... Có chút khó làm." Ngu Diệu Sùng bưng trà chén tay đặt trà về chỗ cũ, thở dài.

      "Cha, có cái gì khó làm hay sao? Hai phủ cũng hay lui tới, phải đều có thành lệ sao?" Ngu Quân Diệp hỏi, vẻ mặt hiểu. Mày Ngu Diệu Sùng nhăn lại, nhìn Ngu Quân Diệp, rồi đưa ánh mắt về phía Ngu Quân Duệ.

      "Năm nay nếu vẫn theo như thành lệ, chỉ sợ thành." Ngu Quân Duệ trầm giọng : "Trong cung Diêu Phi thất sủng, Chân Phi được sủng ái, hai nhà như nước lửa, nếu chúng ta tặng lễ như trước, hẳn là đắc tội Chân Gia. Nếu đưa hoặc lễ , ngày nào đó Diêu Phi phục sủng, nhà chúng ta... ."

      "Tổ phụ là hâu gia tiên đế đích thân phong, con cháu thừa kế, đường đường Hầu phủ nhất phẩm, bọn họ phải đến thân cận nhà chúng ta mới đúng. Những nghi thức xã giao thế này, nếu có thể miễn , tránh khỏi việc ninh nhà này mà đắc tội nhà khác." Ngu Quân Diệp lắc đầu .

      Mày Ngu Diệu Sùng nhíu lại càng chặt hơn, cách nghĩ tiêu cực của Ngu Quân Diệp, đặt người bình thường cũng sao, nhưng với thân phận của , lại có ý nghĩ như vậy, làm sao ông lo cho được?

      "Lão gia, ta có cách, cách sinh nhật Diêu phu nhân còn hai mươi ngày, ngày mai ta bắt đầu giả bệnh nằm giường, chuyện trong phủ để cho Uyển Ngọc giúp đỡ chuẩn bị, xử lý, lễ vật cũng do Uyển Ngọc sắp xếp, dù đưa vật hay nặng, đều có thể thoái thác, lão gia thấy thế nào?"

      Đây là phương pháp xử lý khá tốt, có điều, quân cờ Lưu Thị hạ rất ổn, lúc này mà để Lưu Uyển Ngọc dùng chức danh nữ chủ nhân Ngu phủ, ràng ám chỉ hôn giữa Ngu Quân Duệ và nàng ta, hơn nữa, lúc này Lưu Uyển Ngọc ở trong nhà, vậy là chiếm lấy trụ cột Ngu gia rồi, sau này thê tử Ngu Quân Diệp vào cửa, muốn ngăn chặn cũng dễ, nếu tính tình thê tử Ngu Quân Diệp hơi yếu đuối, chừng Lưu Uyển Ngọc chiếm luôn quyền quản gia.

      "Cớ này làm sao khiến người khác tin phục?" Ngu Quân Diệp cười lạnh : "Cũng phải là bệnh hiểm nghèo, mặc dù để ý tới mọi việc, vẫn phải quản lí việc nhà, huống chi là với việc lớn nhường này."

      Ngu Quân Diệp vừa xong, sắc mặt Lưu Thị thay đổi, chỉ ngồi mỉm cười, Diệp Tố Huân thầm lắc đầu, cảm thán Ngu Quân Diệp thể thấy thế , lí do này chỉ là cái thang để hai bên bước xuống, chăm chú so đo làm gì?

      Ngu Diệu Sùng hiển nhiên cũng tinh tường mọi việc, nhưng ông muốn để Lưu Uyển Ngọc quản lý gia , giương mắt nhìn tỷ muội Diệp gia, người ngốc, người lại là thứ xuất, đều thể ủy thác trách nhiệm quản gia.

      "Duệ nhi, ý của con sao?"

      "Con cho rằng, mực bảo trì trung lập, ai cũng thể tội là thể nào, kết quả là nhà ai đều đắc tội, bằng nhìn kĩ, kết giao nhà." Ngu Quân Duệ thản nhiên .

      Thân thể Ngu Diệu Sùng nghiêng nghiêng đột nhiên trở nên thẳng tắp: "Duệ nhi, ý con là?"

      "Đặt cá cược cho Diêu gia, cha, chi tiết trong nội cung, chúng ta biết, tình bên ngoài, đầy đủ để phán đoán, Diêu Phi tiến cung mười năm, chưa từng nghe tới thịnh sủng, nhưng mà, người thấy trong nội cung có bốn hoàng tử ba công chúa, có hai hoàng tử, hai công chúa dưới gối Diêu Phi, năm nay truyền nàng thất sủng, nhưng cha nàng Diêu Nghiệp ngồi vững vàng chức vị Thượng thư. Chân phi thịnh sủng, nhưng tiến cung mới năm, mọi việc sau này, khó ."

      "Lúc Diêu gia bị cho là thất sủng, đưa lễ vật trân quý, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, kết giao với Diêu Nghiệp?" Ngu Diệu Sùng do dự chỉ chốc lát, chần chờ rồi hỏi ngược lại.

      "Đúng vậy." Ngu Quân Duệ gật đầu, ánh mắt yên tĩnh, tựa hồ hôm nay thời tiết tốt, phải về đại vận mệnh Ngu gia.

      "Cha, ta phản đối." Ngu Quân Diệp lắc đầu, : "Như thế quá mạo hiểm rồi, nếu là bảo trì trung lập, hai bên nịnh nọt, với Ngu gia đưa tới tai hoạ gì, nếu về phe, khi thất thế, Ngu gia cũng suy tàn theo."

      Ngu Quân Duệ cũng phản bác, dù bận vẫn ung dung thanh thản ngồi, Ngu Diệu Sùng trầm ngâm hồi lâu, : "Làm theo lời Duệ nhi, phu nhân cũng cần mượn cớ ốm rồi, chuẩn bị lễ vật cho tốt, đưa dưới danh Duệ Nhi."

      "Cha, người tặng cần có thân phận, hài nhi cho rằng, đưa dưới danh đại ca càng trang trọng."

      "Ồ..., rất tốt, Diệp nhi, con mang lễ vật đến Diêu gia."

      định ra giao hảo với Diêu gia, ắt phải thường đến nhà bái phỏng, ngày sau tất nhiên là thân thiết hơn chút ít, Ngu Diệu Sùng rất hài lòng mọi chuyện Ngu Quân Duệ nhường cho huynh trưởng, Lưu Thị rất hài lòng khi bỏ lỡ cơ hội kết giao, nụ cười mặt có chút cứng.

      "Tặng lễ cho Diêu gia phải chuyện tốt? Đúng ? Đại ca huynh đâu có xấu, vì sao huynh phải đặt bẫy huynh ấy?" Buổi tối, Ngu Quân Duệ lặng yên tiếng động lại tiến vào Lê Viên, Diệp Tố Huân có chút khó hiểu hỏi.

      " xấu?" Ngu Quân Duệ cắn răng, lạnh lùng : "Tố Tố, nếu lật lọng, chúng ta lúc này ân ân ái ái rồi."
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      AikoNguyen, Nguyen Thuy, linhdiep176 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆13, Đuổi theo giấc mơ

      Editor: Thảo

      Ân ân ái ái! nghĩ hay, Diệp Tố Huân đẩy Ngu Quân Duệ ra, nghiêng mặt để ý tới .

      "Sao vậy? Giận huynh à?" Ngu Quân Duệ nắm chặt bả vai Diệp Tố Huân, kề sát mặt vào má nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tự nhiên để ý tới vẻ mặt lạnh lẽo của Diệp Tố Huân.

      "Ta thích tính kế tới lui như vậy" Diệp Tố Huân có chút căm tức .

      "Nào có ai thích tính kế? Nhưng nếu tính, sao chúng ta có thể ở cùng nhau?" Ngu Quân Duệ thở dài, ôn nhu : "Tố Tố, muội đừng lo những việc này, cứ để huynh làm"

      Hôn trấn an nhàng rơi xuống, bắt đầu từ má rồi đến cái cổ, vật liệu may mặc làm từ tơ tằm mềm mỏng tuột xuống cánh tay, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, nụ hôn dày đặc rơi da thịt.

      Ngọn đèn vàng chập chờn, màn đêm dần nhấn chìm tất cả, tinh tế hôn, gặm triền miên, trong đau đớn loáng thoáng tư vị tiêu hồn. Tay Diệp Tố Huân vô thức nâng lên, vuốt nhè cánh tay Ngu Quân Duệ.

      Đây là động tác cầu hoan nàng thường làm nhất ở kiếp trước, tâm Ngu Quân Duệ ngứa ngáy khó nhịn, hé miệng cắn bờ môi Diệp Tố Huân, đầu lưỡi khẽ liếm, trong lộn xộn mơ hồ lẩm bẩm: "Tố Tố, huynh muốn muội"

      Quanh thân Diệp Tố Huân nóng lên nhanh chóng, trong đầu loạn thành mảnh, nghe được câu này, bàn tay bé cởi quần áo Ngu Quân Duệ, ngoại bào, trung y, từng kiện từng kiện rơi xuống đất, lộ ra lồng ngực cường tráng.

      "Tố Tố, bảo bối của huynh" Ngu Quân Duệ than thở, ngăn tay Diệp Tố Huân dừng lại.

      "Quân Duệ ca ca..." Diệp Tố Huân than , cởi được quần, tay của nàng tìm đũng quần, sau khi bắt được côn bổng nóng rực, cầm nó lên.

      "Tố Tố, nghe lời, chớ có sờ mó, muội mau để xuống, Quân Duệ ca ca khống chế nổi rồi" Ngu Quân Duệ hít vào hơi, gian nan lôi kéo tay Diệp Tố Huân.

      "Muội muốn, muội khó chịu" Diệp Tố Huân cảm thấy cả người đều thoải mái, vội vàng thổ lộ.

      "Ừ, vậy huynh làm muội thoải mái"

      Giật toàn bộ áo Diệp Tố Huân ra, thậm chí cả áo yếm, cũng ngay lập tức bị ném đất, hơi thở ấm áp dịu dàng phun lên ngọn núi, Ngu Quân Duệ cúi đầu ngậm lấy đỏ hồng bên trái, tay phủ lên phần còn lại.

      Đầu lưỡi trơn ướt đảo quanh hạt đỏ, đột nhiên đầu lưỡi quét , lặp lại lần nữa, cắn, mút mạnh. Tay cầm bên kia cũng bắt đầu vuốt ve, trêu đùa ngừng nghỉ...

      "Tố Tố..." Đột nhiên Ngu Quân Duệ ngừng chọc ghẹp, chống nửa người, hai tay nắm chặt bả vai Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân ưm tiếng, muốn tiếp tục, trong giây lát hít sâu, đỉnh vây gậy nóng nặng nề đặt tại nơi nàng mẫn cảm, cách hai tầng vải mỏng.

      "Quân Duệ ca ca, muội muốn..." Diệp Tố Huân phân biệt được đây là cảnh ở kiếp trước hay kiếp này, chỉ biệt vật kia va chạm mãnh liệt tạo ra khoái hoạt, đốt cháy ngọn lửa trong cơ thể, từ trong ra ngoài đều khát khao.

      "Tố Tố..." Ngu Quân Duệ kìm lòng được đụng chạm ngây người, nhưng cũng chỉ ngẩn ngơ trong tích tắc, nhìn Diệp Tố Huân hoàn toàn sa vào trong tình dục, trong đầu còn hồ đồ, vật ở giữa rất nhanh lại ngẩng đầu.

      "Muốn huynh..." Diệp Tố Huân vặn vẹo cơ thể, cách tiết khố, vật kia đương nhiên vào được, cong người, cả người khó chịu, lửa cứ cháy hừng hực, càng ngày càng mạnh. "Quân Duệ ca ca...ưm... vào..."

      Nơi bị va chạm ướt đẫm, Diệp Tố Huân mềm yếu xương, trong thân thể như có ngàn vạn con kiến bò, ngứa ngáy chảy xuôi theo xương tủy, phân biệt cái gì, miệng kêu lung tung, chỉ trông ngóng Ngu Quân Duệ giống kiếp trước hung hăng công kích.

      Ngu Quân Duệ khống chế được, vật cứng rắn trướng đến đau nhức, cách quần thể vào, muốn hành động nhưng lại thể.

      Tình cảnh tra tấn như vậy kéo dài tuần trà, mặt Diệp Tố Huân đỏ bừng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, muôn vàn vui thích rồi lại khổ sở, nhịn được khóc: "Quân Duệ ca ca... Khó chịu... Muội muốn..."

      "Tố Tố, nếu làm, nếu phụ mẫu huynh đồng ý hôn của chúng ta hại muội, chúng ta bỏ trốn, được ? Huynh để muội chịu khổ"

      Thành thân? Bỏ trốn? Đầu óc mơ hồ chậm rãi thanh tỉnh, hung hăng cắn môi, lấy lại tinh thần trong chốc lát, mở mắt mờ mịt nhìn con ngươi lộ dục hỏa của Ngu Quân Duệ, bàn tay bé nắm thành nắm đấm ra sức đánh tới, khóc mắng: "Ngu Quân Duệ, ngươi phải người, ngươi. . . Sao ngươi có thể chọc ghẹo ta như vậy?"

      Vẻ mặt vui vẻ biến đổi, Ngu Quân Duệ cười khổ, chậm rãi đứng lên.

      Nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai, lúc quay đầu nhìn, gian phòng vừa rồi còn sáng đèn tối om, đêm yên tĩnh, gió thổi lạnh buốt, mùi hoa lê trong khí càng đậm, nghĩ đến hành động thân mật tùy ý kiếp trước, Ngu Quân Duệ lòng xao động khó định, con đường cùng Diệp Tố Huân vẫn trải dài vô tận, hai chân giống như nặng ngàn cân, nhấc lên nổi.

      Màu đen nhuốm cả bầu trời, Ngu Quân Duệ vẫn đứng nhúc nhích, cho đến khi sương đêm làm ướt tóc, chân trời phía đông lộ ra màu trắng bạc mới phi người qua tường viện, rời khỏi.

      **

      Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Quân Diệp nặng nề sau khi đưa lễ tới Diêu phủ, hầm hầm chạy đến Thính Đào các, cước đá văng cửa phòng Ngu Quân Duệ.

      "Ngu Quân Duệ, có phải ngươi sớm đoán được, nên mới để ta Diêu phủ tặng lễ?"

      "Đại ca, huynh cái gì Quân Duệ hiểu" Ngu Quân Duệ đứng trước cửa sổ, nghe vậy chậm rãi quay người, nhàn nhạt hỏi thăm.

      "Hôn phu thứ nữ Diêu Nghiệp chết rồi, chuyện này ngươi biết ?"

      "Chuyện này người Giang Ninh đều biết, sao vậy?"

      "Ngươi! Diêu Nghiệp muốn gả nữ nhi cho ta" Hai tay Ngu Quân Diệp nắm thành nắm đấm, hai gò má co rút vì phẫn nộ.

      "Đâu có sao, huynh cứ mình có hôn là được"

      "Nếu ta có hôn , sau lại tổ chức, phải càng đắc tội Diêu Nghiệp?".

      Ngu Quân Duệ lắc đầu , lại hỏi: "Vậy huynh thế nào?"

      "Ta...ta muốn trở về hỏi cha" Ngu Quân Duệ bực mình, đáp qua loa.

      thế là muốn đẩy lên người Ngu Diệu Sùng rồi, nếu ông đồng ý, đó là để mặt mũi cho Diêu Nghiệp, nếu hôn thành, chỉ kết giao được với Diêu gia mà còn thêm oan gia.

      Nữ nhi này của Diêu Nghiệp bộ dáng tệ, khác biệt là tính tính nổi danh bưu hãn đanh đá, vị hôn kia của nàng, nghe tin đồn thổi là bị làm cho tức chết.

      Ngu Diệu Sùng nghe Ngu Quân Diệp đổ trách nhiệm lên đầu mình, do dự cự tuyệt mà tức giận quát ầm lên: "Con ràng có vị hôn thê rồi, thẳng là được, sao lại đổ lên đầu cha?"

      Trong lòng Ngu Quân Diệp coi Diệp Tố Huân là vị hôn thê, lúc Diêu Nghiệp nhắc tới hôn , liền quên lấy Diệp Tố Huân làm lá chắn, bị Ngu Diệu Sùng mắng trận, ủy khuất thôi, nhịn được : "Huân Nhi và Quân Duệ thân mật như vậy, hài nhi phải là hôn phu của nàng"

      xong câu này, Ngu Diệu Sùng càng tức giận, hầm hừ : "Ai cần con thừa nhận? Chỉ là lấy ra dùng ít. Con đừng lôi chuyện đệ đệ ra nữa, nó là nghĩ cho con, lần này là do con biết tính trước, lại còn để đệ đệ giúp?"

      Ngu Quân Duệ tìm dây noãn ngọc là muốn chữa cho Diệp Tố Huân thay Ngu Quân Diệp, ôm Diệp Tố Huân nhảy xuống núi là vì võ công bọn cướp cao cường khiến Ngu Quân Diệp dốc sức đối phó cướp, ngày ấy ôm Diệp Tố Huân rời đình Lưu Ly là tạo cảnh thân mật cho người ngoài nhìn, để nếu sau này Ngu gia nếu từ hôn cũng bị bàn luận là bội bạc.

      Mỗi câu đều có lí do chính đáng, đầu tiên, khi lấy dây noãn ngọc chưa từng gặp Diệp Tố Huân, muốn thích người chưa từng gặp là điều tin được. Ngu Quân Diệp xác thực thoát thân cực kì dễ dàng, điểm thứ ba lại càng đáng tin cậy, Ngu gia muốn lui hôn với Diệp gia, hoàn toàn cần bày kế chậm rãi, tốt nhất là mang danh thất tín.

      "Cha, việc này trách được đại ca, huynh ấy là người thành , nhất thời biết tìm cớ gì, đưa đẩy là chuyện dĩ nhiên. Nếu cha và đại ca muốn hôn này, con thay cha đến Diêu gia chuyến, thoái thác hôn này"

      "Con có biện pháp?" Ngu Diệu Sùng mừng rỡ, ông cũng muốn nữ nhân bưu hãn như Diêu nhị tiểu thư làm con dâu trưởng.

      "Hài nhi sẵn lòng thử lần"

      "Từ hôn có thể đắc tội Diêu Nghiệp ?" Ngu Diệu Sùng do dự hỏi.

      " , xin cha yên tâm"

      Ngu Quân Duệ chuyến tới Diêu phủ, sáng sớm hôm sau, Diêu gia liền phái người đến, thông báo Ngu Diệu Sùng, sau khi thầy bói xem bát tự nữ nhi hợp với ngày sinh tháng đẻ Ngu Quân Diệp, nên hôn phối hay nghị thân.

      "Quân Duệ, con từ hôn thế nào? Chúng ta đâu có đưa ngày sinh tháng đẻ cho Diêu gia hợp hôn, vì sao Diêu gia lại như vậy?" Ngu Diệu Sùng khó hiểu.

      "Cha, hài nhi tìm Diêu đại nhân mà tìm Diêu nhị tiểu thư, nàng ấy là người có tính nam nhi, hài nhi vừa gả vào Ngu gia rồi phải tuân thủ phẩm hạnh người có chồng, khoan dung tiểu thiếp, Diêu nhị tiểu thư liền tức giận, chắc là nàng tìm Diêu đại nhân hủy bỏ hôn , bát tự hợp là cái cớ Diêu gia lấy"

      Diêu gia chủ động từ bỏ, tự nhiên trách Ngu gia, Ngu Diệu Sùng rất hài lòng, quay đầu trừng con trai trưởng, muốn răn dạy vài câu, thấy bộ dáng con trai ỉu xìu, lời trách cứ tràn đến miệng lại bị nuốt vào, chỉ dặn: "Diệp Nhi, nếu hợp ý Huân Nhi con xem mình thích khuê tú nhà ai, cha thay con cầu hôn"

      Ai con thích Huân Nhi, con thích nàng nhưng nàng ... Ngu Quân Diệp gào thét trong lòng, biết lúc này phụ thân thích Ngu Quân Duệ, cũng vô dùng, cắn răng đồng ý.

      Ngu Diệu Sùng thấy mọi việc ổn thỏa rời , Ngu Quân Diệp cũng phải , Ngu Quân Duệ lại gọi , miễn cưỡng : "Đại ca, đệ dùng tên của huynh, che mặt gặp Diêu nhị tiểu thư, nếu ngày khác Diêu nhị tiểu thư vô tình hỏi, mong rằng huynh sai"

      "Ngươi!'' Ngu Quân Diệp bực mình, "Sao ngươi dùng diện mạo chân gặp nàng, mà lấy tên ta?"

      "Nếu đệ dùng diện mạo gặp chẳng lẽ lại huynh là người nhu nhược, dám từ thân cho nên để đệ đệ xuất mã dọn dẹp?" Khóe môi Ngu Quân Duệ mấp máy, giọng điệu mỉa mai .

      Hình như có đạo lý... Nhưng... Ngu Quân Diệp cảm thấy lòng bàn chân có hàn khí bốc lên, trong nội tâm cảm thấy tuy tạm thời từ hôn, song, việc này chưa kết thúc.
      AikoNguyen, Nguyen Thuy, linhdiep174 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 14 Đêm rảnh rỗi

      Editor: Thảo
      ---

      Lưu Thị cảm thấy nhi tử hình như thay đổi, từ năm tháng trước vô duyên vô cớ ngã xuống ao, sau khi cứu lên, nhi tử thay đổi, trước kia tuy phải tri kỉ nhưng mỗi ngày hai mẹ con vẫn vài câu, tại tốt, nhi tử có ý định gì cũng với bà, bà thậm chí phát , đôi lúc lơ đãng nhi tử nhìn mình giống như kẻ thù.

      Chẳng lẽ nhi tử ngã xuống ao là do người bày kế? Chẳng lẽ nó cho rằng mình sai người đẩy nó? Vậy? Sao nó lại có ý nghĩ như vậy chứ?

      Tìm nhi tử chuyện, Lưu Thị cứ ôm tâm tư này trằn trọc, hơn nữa chuyện tặng lễ Diêu gia, bà ngồi yên, ngày hôm đó sai nha hoàn gọi Ngu Quân Duệ đến chuyện, Ngu Quân Duệ đồng ý, lại đến, Lưu Thị có cách nào chỉ phải tự mình đến Thính Đào các.

      "Duệ nhi, muốn giao hảo với Diêu gia, sao con nhường cơ hội kết giao tốt như vậy cho đại ca?" Đối mắt với con ruốt, Lưu Thị che dấu dã tâm của mình, thẳng thắn .

      "Chắc hẳn mẫu thân chỉ nghe việc đại ca đưa lễ, mà chưa nghe việc Diêu đại nhân muốn gả Diêu nhị tiểu thư cho đại ca" Ngu Quân Duệ hạ bút viết tiền đề trong giấy, quay đầu lại .

      "Hả?" Lưu Thị ngẩn ngơ, thanh danh Diêu nhị tiểu thư ở bên ngoài Lưu Thị cũng nghe, lại càng hoảng sợ, thấp giọng hỏi: "Vậy Ngu Quân Diệp chẳng phải ?"

      "Con thoái thác thay đại ca rồi" Ngu Quân Duệ đổi bút lông cừu , nhàng quét màu đỏ lên trang giấy.

      Lưu Thị nhàng thở ra, cũng phải vì Ngu Quân Diệp mà là vì chính mình. Diêu nhị tiểu thư là muội muội hoàng phi, bưu hãn, đanh đá như cọp cái, thân phận và tính tình như thế nếu gả cho Ngu Quân Diệp, quyền hành của bà trong cái nhà này liền mất.

      Xem ra kế hoạch của nhi tử còn tốt hơn mình, Lưu Thị dây dưa việc tặng lễ kết giao nữa, chuyển sang mục đích chủ yếu lần này.

      "Duệ Nhi, nương muốn định ra hôn của con và Uyển Ngọc"

      "Cha phiền não hôn đại ca, hơn nữa, con trai trưởng chưa định hôn , sao lại định thứ tử trước? Nương muốn cha thêm phiền muộn sao?" Ngu Quân Duệ thản nhiên .

      phải Lưu Thị biết đây phải thời điểm tốt, có điều..."Duệ Nhi, chuyện con và Diệp Tố Huân là thế nào?"

      Tay cầm bút dừng lại, ngòi bút hạ xuống điểm đỏ giống như máu tươi. Trong chốc lát, Ngu Quân Duệ rất muốn : Chuyện của ta cần ngươi quan tâm. Nhưng biết mẫu thân ngoan độc, im lặng hít hơi, Ngu Quân Duệ xoay mặt nhìn Lưu Thị, từng chữ từng chữ : "Nương, nếu muốn con lên làm chủ Ngu gia hãy yên lặng nhìn tất cả, nên có hành động gì. Những trò vặt của nương trong những năm qua, cha thấy rất ràng, nếu , hai mươi năm phu thê, người chỉ có quyền lực nhặt như bây giờ. Vị kia chết , chỉ là cha lấy cớ, hiểu ?"

      Lưu Thị lui lại mấy bước, tay ôm ngực, có chút luống cuống nhìn nhi tử, lời Ngu Quân Duệ như thanh kiếm sắc, đâm nát lớp giấy lừa mình dối người trong lòng bà.

      Ngu Quân Duệ sai, hai mươi năm phu thê, bà trong Ngu gia ra chỉ là nô tài có thể diện. Chỉ cần câu của Ngu Diệu Sùng là có thể hủy diệt hết thảy khổ tâm kinh doanh của bà.

      Lưu Thị lảo đảo ra, môi Ngu Quân Duệ khẽ nhếch, tay cầm bút thay đổi động tác, càng cầm chặt thêm, rắc tiếng, bút lông vỡ thành hai đoạn, cán bút bị gãy đâm vào lòng bàn tay, máu giọt, xen lẫn trong đống màu vẽ đỏ, tươi đẹp và mị.

      "Tố Tố... Huynh phải làm thế nào mới có thể làm muội gặp vận mệnh kiếp trước?" Ngu Quân Duệ thống khổ, tự hỏi trong lòng.

      Kiếp trước, xin lỗi Diệp Tố Huân, thiết lập ván cờ diệt cả nhà Diệp gia nhưng đó là việc trước khi quen Diệp Tố Huân, cũng thể hoàn toàn trách . Chuyện cách nào từ biện giải là mang Diệp Tố Huân về Ngu gia, tròn nửa năm lấy được thân thể Diệp Tố Huân, thời gian sau, Diệp Tố Huân khờ khạo ngây ngốc nhưng vẫn cho Diệp Tố Huân danh phận, bọn họ quan hệ ở cùng nhau năm năm, cho đến khi thần trí Diệp Tố Huân thanh tỉnh rồi cuối cùng tự tử, nàng vẫn phải thê tử danh chính ngôn thuận của .

      Tất cả đều vì mẹ ruột nhất mực phản đối, lại ngừng quang minh chính đại cũng như ngầm dội nước bẩn lên đầu Diệp Tố Huân. Quãng thời gian họ ở cùng chỗ, ngoài ngọt ngào như mật đường, cũng có ít đắng cay...

      Nếu phải kiếp trước xảy ra bi kịch, ngoại trừ đối phó đại ca, giải quyết cái gọi là hôn ước giữa Ngu Quân Diệp và Diệp Tố Huân, cần làm chính là bóp chết ý nghĩ gả Lưu Uyển Ngọc cho của Lưu Thị, phương pháp duy nhất là ---- làm cho Lưu Uyển Ngọc xuất giá.

      **

      Ngu Quân Diệp sống tỏng những ngày run sợ khá lâu, rất sợ Diêu nhị tiểu thư buông tha , quả đúng là vậy, hai ngày sau, thiệp mời của Diêu nhị tiểu thư liền tới. Làm đầy đủ phương diện mặt mũi, mời tất cả người trẻ tuổi trong Ngu phủ.

      "Cha, con muốn " Nhớ tới cái việc kia, có khi phải lấy cọp cái, Ngu Quân Diệp nghiêm mặt bác bỏ.

      Ngu Diệu Sùng có chút bất đắc dĩ lại có chút tự hào, bộ dáng con cả ngọc thụ lâm phong, tính tình ôn hòa, cử chỉ nhanh nhẹn, con cháu thế gia trong thành Giang Ninh đều bì kịp nhi tử.

      Hai nhà chính thức kết giao, đâu thể tới, Ngu Diệu Sùng nhìn thiệp mời, trấn an nhi tử: "Mang theo Huân Nhi, nhớ phải thân mật với nó, lấy Huân Nhi làm lá chắn"

      "Cha, hay là người cầu cưới Diêu nhị tiểu thư thay Quân Duệ" Ngu Quân Diệp nghiêm mặt , ghen đỏ mắt với Ngu Quân Duệ, mình chỉ có đóa hoa đào tơi tả, Ngu Quân Duệ lại có mỹ nhân Lưu Uyển Ngọc kề cận.

      " bậy" Ngu Diệu Sùng khẽ quát, nhìn cửa thư phòng, giọng : "Đệ đệ của con có dũng có mưu, nếu lấy nữ nhi Diêu Nghiệp, chủ vị và tước vị Ngu gia con đừng nghĩ tới nữa"

      "Cha..." Hốc mắt Ngu Quân Diệp đỏ lên, thả lỏng tinh thần, phụ thân ràng ám chỉ thích đấy.

      "Nghe lời cha, à mà nghe mấy ngày nay con để ý tới Huân Nhi, theo ý phụ thân, nếu Huân Nhi ngốc cũng tệ, đại phụ cũng ngốc cả đời, chừng ngày nào đó xa khỏe lại, con cũng đừng vắn vẻ người ta" Ngu Diệu Sùng vỗ bả vai nhi tử, khuyên nhủ.

      Ngu Quân Diệp muốn Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ có thân thiết da thịt, cuối cùng lại sợ kéo ra việc mình mướn người giả mạo bọn cướp, môi nhúc nhích rồi mím lại.

      Diệp Tố Huân ngày ngày giả ngu ngốc, lúc nào mặt cũng như tê liệt, hai mắt ngơ ngác cũng khá mệt. Lục La bước vào, :

      "Ngu lão gia cho người đưa thiệp mời tới, đặc biệt nhấn mạnh mời tiểu thư tới dự"

      Chuyện hai nhà Diêu - Ngu nghị thân thành, Diệp Tố Huân có nghe qua, có chút tức giận, nghĩ thầm, đây là có ý gì? Muốn nhìn hôn thê đần độn của Ngu Quân Diệp? Coi mình là con khỉ diễn xiếc?

      Diệp Tố Huân muốn giả ngốc ở nơi lạ lẫm, vả lại lần này khai yến chỉ là cái cớ để Diêu nhị tiểu thư gặp Ngu Quân Duệ.

      Hai ngày trước còn giận , đóng chặt lại cài then tất cả cửa sổ, đêm nay, cửa sổ đều mở toang.

      Mặt trăng tròn tròn nằm giữa trời, ánh sáng yếu ớt chẳng đủ lấn áp đen tối, Ngu Quân Duệ lại chưa tới, Diệp Tố Huân rầu rĩ cởi ngoại bào.

      Trằn trọc hồi lâu, mơ mơ màng màng ngủ giường lớn lún xuống, đôi tay cứng cáp duỗi ra, thân thể lọt vào cái ôm lành lạnh.

      Diệp Tố Huân thức đến nửa đêm đợi người, lúc này người đến, trong lòng có chút vui mừng ngoài ý muốn, đẩy Ngu Quân Duệ giống ngày thường, đôi tay mềm mại, yếu ớt vô lực vòng qua eo Ngu Quân Duệ, dán vào ngực thấp giọng : "Sao tới chậm vậy?"

      "Huynh tới sớm, lúc ấy dưới lầu có hai nha hoàn, biết tại sao chuyện mãi ngủ, ta sợ bị các nàng phát "

      Tới sớm? Chẳng lẽ đứng mãi ở ngoài? Diệp Tố Huân có chút buồn phiền, lòng rối như tơ vò, chỉ là nắm tay chặt. Trong lòng bàn tay là bắp thịt rắn chắc, cách quần áo vẫn có thể cảm nhận ấm áp thua kém lửa đốt, chóp mũi gần kề nhau như có như mùi hương quen thuộc, làm người tự nhiên sinh ra vài phần say mê, quyến luyến.

      "Ngày mai muốn Diêu phủ hả?"

      Ngu Quân Duệ thấp giọng hỏi, ôm sát Diệp Tố Huân, ấn nàng vào trong ngực, vừa vừa đưa tay xoa thái dương cho Diệp Tố Huân.

      "Ừm, muốn , mau nghĩ biện pháp thoái thác cho muội " Diệp Tố Huân cọ xát lồng ngực Ngu Quân Duệ, làm nũng : "Cả ngày giả ngốc, quá nhàm chán"

      "Ngày mai bắt buộc phải đấy" Ngu Quân Duệ cúi đầu hôn trán Diệp Tố Huân, : "Diêu nhị tiểu thư mời khách chủ yếu là muốn gặp muội mà"

      " thích mọi người nhìn muội giống như con khỉ" Diệp Tố Huân thở hồng hộc .

      "Sao huynh có thể cam lòng để mọi người coi muội là khỉ mà nhìn chứ." Ngu Quân Duệ áp vào tai Diệp Tố Huân, cười : "Chỉ lộ mặt, sau đó muội giả khỏe, tham gia yến tiệc, Diêu nhị tiểu thư sai người đưa muội đến viện dành cho khách nghỉ ngơi, lúc đó, huynh lén lút đưa muội ra ngoài chơi"

      "Có thể được sao?" Có thể ra ngoài chơi, đương nhiên là Diệp Tố Huân đồng ý.

      "Có thể, vẻ ngoài đại ca có phong cách, nữ nhân thích huynh ấy khó tìm, ngày mai nàng (Diêu nhị tiểu thư) chắc chắn mê muội đại ca, khi đó, muội muội (Diệp Tố Vân) nhất định cố gắng cản trở họ, ai cũng bận lo cho mục đích của mình"

      "Biểu muội kia của huynh?" Diệp Tố huân ê ẩm .

      "Nàng ta?" Ngu Quân Duệ lạnh lùng cười, tay làm động tác cắt cổ, : " Khi Diêu nhị tiểu thư sai người đưa nàng nghỉ, chắc chắn nàng ta lấy lí do theo để chăm sóc, đến lúc đó thưởng nàng ta gậy, làm nàng bất tỉnh đến tối"

      "Vậy còn huynh? Thoát thân thế nào? Cũng giả khỏe?" Diệp Tố Huân thấy ý tình cảm với Lưu Uyển Ngọc, tâm tình vô cùng tốt, trêu ghẹo hỏi.

      "Huynh tính cả rồi." Ngu Quân Duệ cười to.

      Giải quyết nỗi băn khoăn xong, nghĩ đến mai còn có thể du ngoạn nội thành, Diệp Tố Huân cao hứng, dùng khuỷu tay huých Ngu Quân Duệ, giọng : "Muội muốn ngủ, huynh trở về , tí lại ngủ quên"

      "Muội ngủ , huynh ngủ, ôm thêm ít nữa, đợi muội ngủ rồi sau" Ngu Quân Duệ son sắt thề.

      Trong lòng , Diệp Tố Huân mở mắt ra, nhàn nhạt liếc cái: "Huynh ở đây ta ngủ được"

      "Ồ?" Ngu Quân Duệ bày vẻ mặt ủy khuất, tỏ vẻ hiểu.

      "Của ngươi nhô lên..." Diệp Tố Huân để tiếp tục giả vô tội, tay cầm chặt đồ vật an phận kia, hỏi: "Thế này ai mà ngủ được?"

      "Nó cứng kệ nó, muội cứ ngủ " Ngu Quân Duệ biết xấu hổ biện bạch, "Tố Tố, muội yên tâm, muội đồng ý, nó làm ẩu"
      Last edited: 10/5/16
      AikoNguyen, Nguyen Thuy, linhdiep177 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :