1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh: Dụ quân hoan - Tự Thị Cố Nhân Lai (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 55: Thay mận đổi đào...

      Ông thân gia! Hai nhà Ngu Diệp vốn có quy ước nghị thân, mẫu thân Diệp Tố Huân gọi mình là ông thân gia.

      ! Mặt giống như đúc, sao bà có thể phải Dật?

      Ngu Diệu Sùng nhấc tay lên, nhàng vuốt ve dường như chỉ sợ vừa chạm vào biến thành băng tuyết, cẩn thận từng li từng tí phác họa khuôn mặt bà.

      Lưu Thị ngơ ngác nhìn trượng phu chưa từng thay đổi sắc mặt với mình ngàn vạn nhu tình nhìn nữ nhân khác giống như trân bảo, chỉ hận thể nhào tới cào nát khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Diệp Dương thị.

      Tối nay, lúc bà định ngủ tì nữ Tần Hưng Gia đến bẩm báo, lúc dẫn tuần tra ban đêm thấy có khách mời mà đến đứng ở cửa, bị người chặn , mời bà nhanh tới cửa chính

      Khi biết được người đến là mẫu thân Diệp Tố Huân, bà vội mặc xiêm y, đồng thời dặn Tần Hưng Gia bẩm báo với Ngu Diệu Sùng.

      "Phu nhân, vị khách này, e là thể nghênh tiếp, cũng thể cho lão gia nhìn thấy..." Tần Hưng Gia thầm bên tai Lưu Thị vài câu.

      Như có tiếng sấm nổ đầu, Lưu Thị tài nào đứng vững, Tần Hưng Gia , mẫu thân Diệp Tố Huân giống y như đúc Hoa Dật, càng tệ hơn, vừa rồi Tần Hưng Gia dò xét, biết được phụ thân Diệp Tố Huân bỏ mình vì bạo bệnh, Diệp Dương thị bị thiếp thất bắt nạt, tới đây nương tựa Ngu gia.

      Tận mắt nhìn Diệp Dương thị, Lưu Thị càng làm mạnh tay, sai người đuổi Diệp Dương thị nhưng nào ngờ tính tình người này nhu nhược, cứ khóc thảm chịu rời , sau đó còn quỳ xuống xin gặp nữ nhi, mà biết vì sao, khuya trượng phu còn ra cửa chính, Diệp Dương thị bị ông nhìn thấy.

      Ngu Diệu Sùng ôm người vào lòng vuốt ve lâu, Diệp Dương thị lạnh run, câu cũng khó , Lưu Thị vốn trông mong Diệp Dương thị tự giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của Ngu Diệu Sùng nay hụt hẫng, liếc mắt ra hiệu cho Tần Hưng Gia.

      "Lão gia, phu nhân, có cần nô tì đến Trình gia bẩm báo tiểu thư Tố Huân? Đón tiểu thư Tố Huân về?" Tần Hưng Gia nhận được ánh mắt, kiên trì tiến lên xin chỉ thị.

      "Ông thân gia..." Diệp Dương thị nghe thấy tên con , lá gan lớn hơn chút, khẽ giãy dụa, đỏ mặt nhìn Ngu Diệu Sùng, ý bảo ông để mình xuống.

      Thân thể mềm mại xương trong lòng, khuôn mặt khắc sâu trong đầu hơi đỏ ửng, tiếng kêu ông thân gia mềm mại chứa sợ hãi, nghe giống như tiếng gọi phu quân, bụng dưới của Ngu Diệu Sùng nóng lên mồi lửa bất ngờ nổi lên.

      thứ đồ vật cứng rắn đẩy vào bụng dưới mình, Diệp Dương thị lập gia đình và sinh hai đứa bé, sao có thể hiểu? Khuôn mặt nhắn đỏ au sợ tới mức trắng bệch, nước mắt vừa dừng lập tức tuôn ra, run giọng cầu khẩn: "Ông thân gia, mau bỏ ta xuống."

      "Lão gia, bà thông gia lặn lội từ xa tới đây, nên đón vào phủ trước ạ." Lưu Thị nhịn được, gấp gáp bò lên, lần nữa mạo hiểm, đưa tay kéo đỡ Diệp Dương thị.

      Đầu óc Ngu Diệu Sùng thoáng trở lại bình thường, đột nhiên nghĩ tới chuyện, nhiệt huyết sôi trào lập tức bị đóng băng.

      "Đệ muội, Bác Chinh đâu?"

      Diệp Dương thị chưa từng tới Giang Ninh, nhưng Diệp Bác Chinh lại thường xuyên lui tới.

      Dù thế nào cũng đừng Diệp Bác Chinh chết! Lưu Thị la hét trong lòng.

      "Lão gia nhà ta . . . Mất. . ." Diệp Dương thị lại dự tính trong lòng, Ngu Diệu Sùng vừa buông bà xuống, nhàng thở ra, nước mắt lã chã khóc.

      "Bác Chinh mất ư? Nhưng dạo này sức khỏe rất tốt mà." Ngu Diệu Sùng thào hỏi, ánh mắt sáng quắc dọa người.

      Lưu Thị muống giết quách Diệp Dương thị cho xong, tiến đến trước mặt bà, dùng hết sức bình sinh nháy mắt với Diệp Dương thị lau nước mắt. Diệp Dương thị đau khổ, căn bản thấy ánh mắt của Lưu Thị, dù thấy, đoán rằng cũng khó lĩnh ngộ, bà càng khóc càng đau đớn, nức nở nghẹn ngào : "Gần đây sức khỏe của lão gia rất tốt, lúc Tố Vân trở về, Trần muội muội muốn lại đưa Tố Vân và Tố Nguyệt đến Giang Ninh làm khách, lão gia đồng ý, Trần muội muội mất hứng, ngày ngày tìm lão gia cãi nhau, lão gia bị quấy rầy nên lòng yên, bất ngờ ngã bệnh, sau đó... sau đó ."

      Diệp Dương thị đau thương khó nén, đường vất vả lại mệt mỏi, được vài câu trước mắt tối sầm, mềm oặt ngã xuống.

      Ngu Diệu Sùng vô cùng nhanh chóng mà mãnh liệt ôm lấy người kia, Diệp Dương thị hôn mê mềm nhũn, Ngu Diệu Sùng ôm chặt người, chợt sinh ra ý nghĩ kì lạ, ý nghĩ ấy giống như cỏ dại, lập tức bén rễ sâu trong tim ông, vô cùng khó nhổ.

      "Lão gia." Lưu Thị giọng gọi, Ngu Diệu Sùng nhìn bà cái, lại liếc xung quanh lượt, ở đây có thủ vệ Thạch Đầu, Tần Hưng Gia, hai đầy tớ già, cộng thêm Lưu Thị, tổng cộng là năm người.

      "Đêm nay chưa từng có khách tới, chưa?" Ngu Diệu Sùng thản nhiên .

      Giọng bình tĩnh đến lạ, nhưng ánh mắt tuyệt hung lại khiến người sợ hãi giống như đối đầu với thanh đại đao. Tần Hưng và hai đầy tớ già kia gục đầu xuống, đáp rất nhanh: "Dạ, nô tì ."

      Giấu kín, cũng chính là, ông cho Diệp Dương thị danh phận!

      Lưu Thị đè xuống oán hận mạnh mẽ trong lòng, đầu óc xoay chuyển khá nhanh, thấp giọng : "Lão gia, dạo này quê nhà cứ trễ nải tiền phải giao năm, chi bằng để phu thê Tần Hưng mang theo hai người, cộng thêm Thạch Đầu trông nom điền trang cho tốt, kịp thời thu lương thực, gạo và tiền tô thuế."

      Tần Hưng Gia chính là thị tì Lưu Thị, dĩ nhiên hết sức trung thành, lời này của Lưu Thị, bề ngoài có vẻ theo ý Ngu Diệu Sùng, đẩy người biết chuyện hôm nay xa, nhưng ra là muốn mượn cơ hội thao túng khởi nguồn tiền gạo của Ngu phủ.

      Tất cả ruộng nương của Ngu phủ đều ở cố hương nhà họ Ngu - quận Xương Bình, thao túng được điền trang tiến cống gạo, lương thực, cũng nắm tin tức truyền vào Ngu phủ. Hạng mục này vẫn luôn nằm trong tay, nếu vợ chồng Tần Hưng đến quê nhà, Ngu Tân ở Giang Ninh xa xôi, chắc chắn khó mà khống chế. Ngu Diệu Sùng hiểu, chỉ là lòng toàn bộ đặt tướng mạo độc nhất vô nhị của Hoa Dật, sợ Lưu Thị cam lòng, thầm nghĩ, nay mình chưa chiếm được Diệp Dương thị, chờ qua vài ngày, chiếm được , khi ấy ván đóng thuyền (ví với việc xong xuôi, thay đổi được nữa), lại gọi vợ chồng Tần Hưng về là được, tức gật đầu, : "Theo lời bà ."

      "Vậy, lão gia, việc này nên chậm trễ, để bọn họ ngay nhé?"

      "Ừm, lập tức khởi hành ." Càng nhanh càng tốt, đừng
      [​IMG]
      AikoNguyen, laulaPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Thiệt muốn văng tục. Định mệnh cái ông cha Ngu Diệu Sùng. Đói bụng ăn quàng cũng phải biết ai mới nên ăn chứ.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :