1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh: Dụ quân hoan - Tự Thị Cố Nhân Lai (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AikoNguyen

      AikoNguyen Active Member

      Bài viết:
      162
      Được thích:
      215
      lót dép hóng~ing

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 50: Xuân quang mất hồn - Khéo mượn gió đông

      "Quân Duệ ca ca, muội muốn. . ." Diệp Tố Huân giọng rên rỉ, ngay cả khí lực để vươn tay cũng có.

      "Thích ? Thoải mái sao?" Ngu Quân Duệ cắn vành tai Diệp Tố Huân, thấp giọng hỏi.

      "Thoải mái!" Cảm giác thân thể thể lừa người, Diệp Tố Huân thực trung thực, giọng rung động đáp câu, lại tiếng hỏi: "Huynh sao? Khó chịu ?"

      Diệp Tố Huân than mê người như vậy, Ngu Quân Duệ chỉ cảm thấy khó mà nhịn tiếp, chợt rút bút lông ra, xoay người, côn bổng tiến đến giữa bắp đùi Diệp Tố Huân, hai chân kẹp chặt chân Diệp Tố Huân, nhanh mãnh liệt chọc vào.

      vào sao? Khe hở bị đâm vừa ngứa vừa đau, ngăn được rên rỉ ngớt, tay ôm cổ Ngu Quân Duệ, sau đó lại bị chọc khiến cho toàn thân ngứa chịu nổi, dùng sức vặn vẹo thân thể.

      Quanh thân bốc hỏa vì nàng vặn vẹo, cắn răng nhịn xuống, cúi thân hôn bờ môi Diệp Tố Huân, ôn nhu : "Ngoan, Tố Tố, nên lộn xộn, chỗ đó muội còn sưng lắm, phải chăm sóc..."

      Diệp Tố Huân lệ quang mịt mờ nhìn , vật đầy nhiệt lề mề ở chỗ kia, sao có thể khiến người ta nghe lời? Thầm nghĩ đau chết còn tốt hơn ngứa chết, miệng lại tiện ra, tay im ắng bắt đầu hoạt động: nới lỏng cổ Ngu Quân Duệ, vuốt ve qua lại bờ mông rắn chắc, sau đó nửa chống thân thể, tay mò ra phía trước, sờ đến rồi văn vê thứ kia.

      "Tố Tố. . ." Ngu Quân Duệ biết tâm tư Diệp Tố Huân, nín được : "Tố Tố, chớ lộn xộn, huynh nhịn được đấy."

      " nhịn được đừng nhịn...A...."

      Diệp Tố Huân còn chưa dứt lời cảm giác cây côn bổng giữa đùi thay đổi góc độ, vèo phát tiến vào nơi mẫn cảm.

      "A..." Giống như ngứa được người gãi, hạn hán lâu trời đổ mưa to, tư vị sảng khoái khó có thể nên lời, toàn thân Diệp Tố Huân mềm nhũn, hai tay nới lỏng mông Ngu Quân Duệ, gục xuống bên cạnh....

      Mây tan mưa tạnh, Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân vào trong ngực, lồng ngực hai người kề nhau, hai chân gắn kết, đều là thân thể ướt sũng kề sát, kín kẽ, khe hở.

      "Tố Tố, thoải mái sao?"

      "Ừm..." Diệp Tố Huân ôm chặt Ngu Quân Duệ thấp giọng rên rỉ: "Ừm... như thế... thoải mái muốn chết..."

      "Có đau hay ?" Ngu Quân Duệ mỉm cười, duỗi tay sờ nhị hoa Diệp Tố Huân, dựa vào trơn ướt nhàng vuốt ve: "Huynh xoa xoa cho muội, tán ứ sưng."

      "Đừng. . ." Diệp Tố Huân muốn khóc được, thấp giọng : "Đừng xoa , cứ vuốt ve ..."

      "Muốn?" Ngu Quân Duệ cười , giương mắt nhìn Diệp Tố Huân, nàng trả lời, cả người mềm mại ghé vào trong ngực Ngu Quân Duệ thở dốc.

      đúng là thể lại tiếp tục, vừa nãy xoa xoa đại khái là muốn giống kiếp trước, hai người dính sát vào nhau xa rời. Nhưng giờ thể so với kiếp trước, khi đó trong khống chế Ngu phủ, có thể tùy ý làm bậy.

      Trong phòng chuẩn bị vật phẩm rửa mặt súc miệng, Ngu Quân Duệ cẩn thận giúp Diệp Tố Huân lau mặt, ôm nàng mặc từng thứ vào, sơ búi tóc, cũng phí bao nhiêu thời gian.

      Diệp Tố Huân đỏ mặt giọng cảm ơn, lại có chút nghi hoặc, hỏi: "Sao huynh thuần thục như thế?"

      "Có thể thuần thục sao?" Ngu Quân Duệ bật cười, : "Đời trước có ngày làm, muội cũng để người hầu làm, cái gì cũng muốn tự làm. Nếu ngày nào đó huynh có việc rời phủ từ sáng sớm, muội chịu ăn uống, rời giường, nhất định cứ chờ huynh trở lại ôm muội hầu hạ muội rửa mặt, ăn uống mới chịu."

      "Muội hiểu chuyện như vậy sao?" Diệp Tố Huân mở to mắt, tin lắc đầu. Ngu Quân Duệ cười cười, thầm nghĩ tiểu bạch ngốc làm nũng chơi xấu như vậy là chuyện bình thường, tính là hiểu chuyện.

      "Tiểu thư. . ." Lục La ở dưới lầu hô, nàng sắc xong rồi, nếu uống nguội.

      "Mang lên, đồ ăn sáng đâu rồi, bê đồ ăn lên trước." Ngu Quân Duệ mở cửa phòng, sau khi nhận dược khẽ nhíu mày, hai nha đầu này biết trước khi uống phải ăn lót dạ trước sao?

      phải Lục La, Tử Điệp , chỉ là giờ qua giờ dùng thiện, người ở nhờ cũng nên nhà bếp cầu người ta cho ăn...

      Ngu Quân Duệ dứt lời, nhìn hai người Lục La bất động đứng đấy, tỉnh ngộ lại, cười : "Ta sơ sót, quên với các ngươi, nhà bếp có hỏi bảo là quản cầu, sau này mặc kệ thời điểm gì, tiểu thư nhà ngươi muốn ăn gì cứ thế."

      Đây là chuẩn bị sẵn, Lục La và Tử Điệp vô cùng vui mừng, đánh giá về gia lại tốt hơn ít.

      Nhà bếp hâm nóng thức ăn , Lục La bưng rất nhanh, cũng đợi các nàng phục thị, Ngu Quân Duệ tự nhiên cho Diệp Tố Huân ăn.

      Ăn cơm xong Ngu Quân Duệ bưng chén thuốc qua: "Đây là thuốc gì?" Diệp Tố Huân có chút nghi hoặc, mặc dù có trí nhớ, hiểu nhiều lắm nhưng cũng biết tối hôm qua và hôm nay Quân Duệ đều có phát tiết ở bên trong, nên cần uống thuốc tránh thai.

      "Trình phu nhân hạ dược mất trí nhớ, đây là giải dược." Ngu Quân Duệ bưng nếm ngụm, rất đắng, ôm Diệp Tố Huân ngồi lên đầu gối đút từng ngụm, Diệp Tố Huân giãy giãy, e thẹn : "Muội tự làm được, huynh cứ làm việc của mình ."

      "Xế chiều mới , mang 3000 cây quạt bán trước."

      " chuyển quạt đến?" Diệp Tố Huân ực ực nuốt xuống, với Ngu Quân Duệ: "Huynh đừng có bán với giá thấp."

      Ngụ ý xuất ra bản lĩnh . Ngu Quân Duệ cười to thôi, sờ má Diệp Tố Huân, khi rời , nụ cười vẫn còn môi.

      "Tiểu thư lại mua bán gì đó?" Đối thoại của hai người hạ thấp giọng, Lục La và Tử Điệp nghe ràng, sau khi Ngu Quân Duệ , hai người mới tò mò hỏi.

      "Đặt 3000 quạt đàn hương." Diệp Tố Huân cũng để trong lòng, chợt nhớ tới tiền thanh toán, vội hỏi: "Ta có tiền riêng ?"

      "Có, lúc tiểu thư rời nhà, lão gia có cho ngân phiều ngàn lượng còn có hơn mười nén bạc vụn, trước đó vài ngày trước đó vài ngày Diêu gia chơi lại có thêm ngân phiếu hai nghìn lượng. Muốn dùng sao?" Lục La quay người định lấy.

      " cần." Vừa rồi Ngu Quân Duệ đề cập tới tiền quạt, chắc hẳn giải quyết, Diệp Tố Huân đứng dậy muốn xuống lầu chút lại cảm thấy mí mắt nặng nề, mới được vài bước lại lui trở về, ngã quỵ giường ngủ.

      Diệp Tố Huân ngủ mê tỉnh, bỏ lỡ ăn trưa. Lưu Thị sai người tới quan tâm vài câu, cũng gì, những ngày này bà lo lắng Lưu Uyển Ngọc mịt mù tin tức, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Ngu Quân Duệ dọa sợ hãi, tạm thời có tâm tư tìm Diệp Tố Huân.

      Ngu Quân Diệp tự mình tới lại bị Lục La và Tử Điệp chắn dưới lầu, ngay cả gặp mặt cũng cho, Ngu Quân Diệp để ý, muốn nổi giận Ngu Diệu Sùng sai người đến gọi, muốn cùng ra ngoài.

      "Trời mát thế này, cầm quạt là gì?" Ngu Quân Diệp thấy Ngu Quân Duệ đứng bên cạnh phụ thân, ắt hẳn phụ thân muốn dẫn hai huynh đệ cùng , lửa giận trong lòng càng lớn, giật quạt từ tay Ngu Quân Duệ, mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川).

      " quạt này có chữ phụ thân đề." Ngu Quân Duệ cười giải thích.

      Thơ văn Ngu Diệu Sùng có hạn nhưng chữ lại rất đẹp mạnh mẽ hùng hồn, đây là thứ mà ông đắc ý nhất, vừa rồi Ngu Quân Duệ lấy ra ba cái quạt đàn hương rồi để ông viết lên đó. Tuy ân khoa để chọn người cho triều định, nhưng nếu phụ thân có thể tạo được uy danh trong này, sau này con đường làm quan ắt thuận lợi, Ngu Diệu Sùng cũng thấy có lí, mình vốn có chữ tốt, nghe xong Ngu Quân Duệ đề nghị, thầm khen, đồng ý.

      "Có cha đề chữ?" Ngu Quân Diệp mở quạt ra, xem xét rồi khen: "Phụ thân, chữ người viết đẹp."

      Lời này là tình, Ngu Diệu Sùng cực kỳ vui mừng, nhìn hai đứa con trai, người ôn nhuận nhanh nhẹn, người phong táp táp, đều là rồng trong loài người, trong nội tâm phi thường đắc ý, vướng mắc vì chuyện hôm qua cũng tan biến, cười : " thôi, ra ngoài với cha."

      Phụ tử ba người ra ngoài, Ngu Quân Diệp nghĩ đến vừa rồi ăn canh bế môn (bế môn: đóng cửa), trong lòng buồn bực, cũng thèm để ý chỗ nào, chỉ để Ngu Quân Duệ dẫn đường, giống như vô tình ý, ba người thả chậm bước chân chuyện phiếm, bất tri bất giác vào quán rượu Tụ Hiền.

      Trong tửu lâu ít sĩ tử, trong đó vốn ít người ở Giang Ninh, nhận ra Ngu Diệu Sùng. Thấy chủ khảo đại nhân tiến đến, vội khom mình hành lễ. Ngu Diệu Sùng rụt rè cười, động viên vài câu, những người khác nghe được là chủ khảo đại nhân, dù thanh cao hay , vẫn ân cần thăm hỏi, nhao nhao tới.

      Người quen tìm chủ đề chuyện, thừa cơ ra vẻ nghiền ngẫm văn chương biểu lộ tài hoa, còn kẻ quen tìm được chủ đề liền có chút ít nóng nảy, còn giỏi bắt chuyện thấy ngày thu mà ba phụ tử vẫn còn cầm cây quạt, lấy quạt là chủ đề, khen quạt đàn hương tinh xảo trang nhã.

      Ngu Diệu Sùng và Ngu Quân Diệp đong đưa quạt, Ngu Quân Duệ lại dao động, quay phần phụ thân viết ra phía mọi người, có người sắc bén phát quạt có chữ, xem xét thấy là đề lên sau khi bán, ánh mắt quét qua, chữ viết tay ba người giống nhau, người nọ cũng cơ trí, đảo mắt nhìn cây quạt trong tay Ngu Quân Duệ, cao giọng khen chữ tốt.

      Chữ Ngu Diệu Sùng rất đẹp, quạt truyền đến truyền trong tay các sĩ tử, đủ tiếng tán dương, người liền hỏi Ngu Quân Duệ người viết, Ngu Quân Duệ chỉ hướng phụ thân, mỉm cười .

      Người nọ chỉ cảm thấy cơ hội tâng bốc chủ khảo đại nhân đến rồi, bắt đầu muốn xin chủ khảo đại nhân đề hai câu huấn giới, chỉ là cầm vật thô tục xin chủ khảo đại nhân viết lưu niệm làm bẩn thanh nhã của người, dạo qua vọng, nhìn quạt đàn hương mắt sáng ngời, cầm chặt tay Ngu Quân Duệ hỏi: "Ngu huynh mua quạt này ở đâu?"

      "Phố Thanh Dương phía đông..." Ngu Quân Duệ ra địa chỉ cửa tiệm mình và Trình Hạo.

      Người nọ được tin tức, ra ngoài cửa gọi gã sai vặt tới, phân phó tiếng, gã sai vặt chạy vội , lâu trở về, người nọ mừng rỡ, chen vào đám người, đưa quạt đến trước mặt Ngu Diệu Sùng, cung kính thỉnh cầu Ngu Diệu Sùng đề hai câu cho .

      người làm gương, những người khác cam lòng, tụ tập ở quán rượu Tụ Hiền đều là đệ tử nhà giàu, gã sai vặt của ai cũng khá lanh lợi, cần chủ tử phân phó nhao nhao chạy mua quạt. Ngày hôm ấy, ở quán rượu Tụ Hiền là đại hội viết lưu niệm của Ngu Diệu Sùng.
      Last edited: 30/7/16
      AikoNguyen, Phong Vũ Yên, tú cầu3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 51: Xuân quang mất hồn - Hoa chuyển mộc tiếp

      Buổi chiều ngày đó, Ngu Diệu Sùng viết lưu niệm nhiều đến mức cầm nổi bút, lúc nhà nhà thắp đèn cũng phải để Ngu Quân Diệp kéo đỡ rời quán rượu Tụ Hiền.

      Ra quán rượu, Ngu Quân Diệp oán trách Ngu Quân Duệ: "Vừa rồi huynh muốn ngăn cản mấy người kia đệ còn cho, nhịn , khiến cha mệt rồi kìa."

      Buổi trưa Ngu Diệu Sùng ngừng nâng cao cổ tay viết chữ, quả thực mệt mỏi, nhưng trong lòng hưng phấn chưa bao giờ có, định trách Ngu Quân Diệp hai câu lại mệt mỏi còn sức lực.

      Ngu Quân Duệ cũng tranh luận với Ngu Quân Diệp, cười : "Đại ca rất đúng, lúc đó đệ cũng ngờ thế này, huynh và cha về phủ trước, đệ y quán tìm thuốc mỡ về, buổi chiều xoa bóp cho phụ thân."

      " thôi." Ngu Diệu Sùng thoả mãn gật đầu, nhìn con thứ nhường nhịn cãi lại lời huynh trưởng quở trách, hết sức thoả mãn.

      Ngu Quân Duệ đưa mắt nhìn Ngu Quân Diệp đỡ Ngu Diệu Sùng rời khỏi, sải bước đến phía trước cửa hàng của mình và Trình Hạo. Buổi sáng khi giao quạt cho Trình Hạo, đồng thời quá trình để Trình Hạo làm, nhưng vẫn hơi lo lắng Trình Hạo thấy lợi nhất thời làm theo lời .

      " bán theo lời huynh dặn đấy." Trình Hạo tính toán sổ sách bằng bàn tính, nghe xong câu hỏi của Ngu Quân Duệ ngừng lại, chậc lưỡi tiếc hận : "Nếu huynh dặn được nâng giá, bán mười lượng bạc cái cũng có người mua, nếu ba lượng bạc, cũng tính là giá cao, huynh bán ba lượng cái thôi, lại còn tặng kèm hai cái dành cho nữ nhân, bất kể bao nhiêu người mua cũng được nâng giá, trời ơi, bạc lãi trắng sáng của ta..."

      "Được rồi, huynh nâng giá lung tung là được." Ngu Quân Duệ chấm dứt cơn tức của Trình Hạo, kiếm bạc cũng phải chú ý lòi duôi, cũng muốn tìm phiền toái cho cha mình.

      Mùa hè bình thường, quạt đàn hương cái bán từ lượng đến hai mươi hai lạng bạc, ba lượng cái còn tặng kèm hai thứ, ai cho rằng bán đắt, hơn nữa còn tăng giá khi có nhiều người mua, ai liên hệ hành vi viết lưu niệm của Ngu Diệu Sùng với ông chủ bán quạt, dù sau này, có người phát tiệm này có phần của , cũng có nửa điểm bất lợi với Ngu gia với Ngu Diệu Sùng. Giá cả rất công bằng, ai cũng ai cũng thể bắt bẻ để công kích được.

      Ngu Quân Duệ rời khỏi mặt tiền cửa hàng, đến trước cửa tiệm thuốc, cầm lọ thuốc về phủ, cả nhà còn chờ cùng dùng bữa. Ngu Diệu Sùng ngồi ở chủ vị, tay trái là Lưu thị, bên phải là dì Mạnh - Hoa Dật với thân phận khách và trưởng bối. Như bình thường, chỗ của Ngu Quân Diệp ngay cạnh Ngu Diệu Sùng nhưng giờ lại ngồi dưới Hoa Dật, Ngu Quân Duệ vẫn ngồi như cũ: kế bên Lưu Thị, Diệp Tố Huân ngồi giữa hai huynh đệ .

      Trong lúc vô tình, theo trình tự sắp xếp thứ tự chỗ ngồi của gia đình. Ngu Quân Duệ lặng lẽ liếc nhìn mẫu thân mình, thấy vẻ mặt bà như thường, thoáng trì trệ rồi lập tức hiểu , lúc này Hoa Dật là người quái dị, mẫu thân căn bản đặt trong lòng.

      Khóe mắt Ngu Quân Duệ đảo qua phụ thân thấy khuôn mặt Ngu Diệu Sùng rất nhanh sa sầm, ngồi cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm chính, tâm niệm vừa động, hiểu ra buổi sáng Ngu Diệu Sùng thấy dì Mạnh, cũng nghi ngờ dì Mạnh là Hoa Dật rồi, chỉ là chưa muốn thừa nhận thôi.

      Món ăn quý và lạ bưng lên, tuy Hoa Dật làm khách nhưng hai mươi năm mới gặp được con trai, khó có thể khắc chế lòng mẹ tràn ra, mặc dù quá lộ ra ngoài, nhưng cuối cùng lạnh nhạt được, lặng yên nhìn lâu giọng sai nha hoàn chia thức ăn gắp cái này rồi cái kia cho Ngu Quân Diệp, cũng cho Diệp Tố Huân đĩa rau.

      Ngu Quân Duệ cảm nhận được mùi vị gì, nhìn tình cảnh này, hình như hai người là con trai và con dâu của bà vậy.

      Cơm xong là thời gian chuyện phiếm của cả nhà, vẻ mặt Diệp Tố Huân hơi trống rỗng, hờ hững, khom người cáo lui với Ngu Diệu Sùng và Lưu Thị.

      " , cần giữ lễ tiết." Ngu Diệu Sùng gật đầu, ánh mắt có chút lấp lánh, mắt lướt qua Ngu Quân Diệp, dừng người Hoa Dật.

      Diệp Tố Huân phải về, Hoa Dật làm khách giống nàng đương nhiên cũng phải . Có lẽ vì tính mẫu tử trời sinh, có lẽ là biết tối hôm qua Hoa Dật giúp ngăn cản Ngu Diệu Sùng đồng ý Ngu Quân Duệ tới Diệp gia cầu thân, Ngu Quân Diệp thấy Hoa Dật phải hành lễ với Ngu Diệu Sùng, : "Cha, hài nhi cùng dì Mạnh và Huân Nhi về Lê Viên."

      Ngu Diệu Sùng đồng ý, trong sảnh nhất thời chỉ còn Lưu Thị, Ngu Quân Duệ và ông. Lưu

      [​IMG]
      AikoNguyen, Phong Vũ Yên, tú cầu2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 52: Xuân quang mất hồn - Tiếng nhạn bay xa...

      Ngu Quân Duệ trung thực theo lời nàng, dừng vuốt ve, ngay tại lúc Diệp Tố Huân phát cáu muốn đạp , lại mạnh mẽ bắt được chân của nàng, lòng bàn tay dán lên đủ để phát lực xoay chuyển.

      "Ngu Quân Duệ, huynh..." Diệp Tố Huân ngẩng đầu nhìn , vừa bực mình vừa buồn cười, hưởng thụ mát xa hồi lâu mới : "Trước đó muội còn nghĩ, các sĩ tử tham gia thi cử, ai muốn vào cao trung, tạo lời đồn rằng, quạt đàn hương là vật đại cát trong tháng này..."

      "Dùng cách này dụ mọi người tham gia thi cử mua quạt đàn hương, chủ ý tệ. Mùi đàn hương có tác dụng nâng cao tinh thần, giúp tỉnh ngủ, những người vùi đầu vào sách hay bị mệt mỏi, buồn ngủ, nếu ngửi được mùi cây đàn hương, có thể bảo trì tinh thần lúc làm bài, có lẽ ra đáp án và bài thi tốt nhất."

      Diệp Tố Huân gật đầu, đúng là nàng có ý này, đồng thời còn cân nhắc việc các sĩ tử thích cầm quạt hoặc là có tiền, cho nên mới đặt nhiều kiểu nữ hơn, những người mua quạt rồi về quê quán có thể đưa cho người thương, nhất cử lưỡng tiện.

      "Bán quạt xong rồi, lợi dụng cơ hội khoa cử, hơn nữa theo ý muội cũng phải thể, vật đại cát đổi là chuỗi hạt cây đàn hương, giống như muội nghĩ, có thể làm đồ thắt ở eo vào thời gian khoa cử, về quê đưa cho người thương." Ngu Quân Duệ trầm ngâm chốc lát rồi .

      "Đúng vậy, chỉ còn hai mươi ngày khoa cử, huynh tranh thủ thời gian điều tra nghe ngóng ở đâu sản xuất hạt đàn hương, nhanh chóng rời kinh mua rồi trở về."

      Thời gian cấp bách, đúng là kéo dài được, chỉ là, Ngu Quân Duệ nghĩ đến mạch nước ngầm mãnh liệt trong phủ, Hoa Dật, nương , còn có Ngu Quân Diệp, thậm chí cha , tất cả đều có khả năng tổn thương Diệp Tố Huân, lưu lại Diệp Tố Huân trong phủ, bản thân ra ngoài nhiều ngày như vậy, yên lòng.

      Để Trình Hạo ra ngoài xử lý khẳng định được, Trình gia cho xa nhà.

      "Sao vậy? Còn có vấn đề?" Diệp Tố Huân hỏi.

      "Để mình muội trong phủ, huynh lo lắng." Ngu Quân Duệ . Muốn mang theo Diệp Tố Huân ra ngoài, nhưng danh phận hai người chưa định, thể đề cập, hơn nữa xe ngựa mệt nhọc, bỏ được. "Nếu , muội đến nhà huynh mua ở ."

      "Ta muốn với huynh đây, ta muốn về nhà, vắng nhà lâu như thế, ta lo lắng nương và đệ đệ ta." Buổi chiều Diệp Tố Huân khôi phục trí nhớ, lòng muốn phải về nhà.

      "Tố Tố. . ." Ngu Quân Duệ khó thở, chuyện Hoa Dật bất ngờ xuất , muốn bày kế để cha đồng ý đến Diệp gia cầu thân là thể rồi. Nay Ngu Diệu Sùng ưu phiền nên thừa nhận muốn hay với Hoa Dật, mình dùng cách nào cũng khó có khả năng để ông đồng ý chuyện cầu hôn.

      "Đại ca huynh cứ muốn ở đây tới đêm, ta lại thể đuổi , mãi sau Lục La, Tử Điệp phải nể mặt mũi trực tiếp bức mới được đấy." Diệp Tố Huân muốn ở nữa.

      "Muội phải mở miệng đuổi , bằng , chắc chắn còn muốn tới." Ngu Quân Duệ ê ẩm . Rất để ý đại ca mình, biết mình và Tố Tố trong sạch, lại còn muốn xen vào, huynh trưởng này rốt cuộc tính gì?

      Diệp Tố Huân dở khóc dở cười, : "Huynh ấy đối xử với ta tệ, cho tới bây giờ đều là quan hệ bảo vệ. Mặc dù từng có tính toán, lại tổn thương ta, sao ta có thể nể mặt huynh ấy?"

      Diệp Tố Huân chỉ là tuỳ việc mà xét, nhưng Ngu Quân Duệ kích động, trong lòng vui, lại tiện phản bác, nghẹn hơi suýt nữa nội thương,

      hay đây? có cách kiếm bạc lại kiếm, trái lại trở thành người ôm chí lớn, chỉ sợ bị Diệp Tố Huân khinh thường. Do dự lâu, Ngu Quân Duệ : "Ngày mai huynh lập tức lên đường ra ngoài đặt chuỗi hạt đàn hương, Tố Tố, muội đừng về, huynh nghĩ biện pháp để cho cha đồng ý hôn của chúng ta, sau khoa huynh giúp muội về nhà, thuận tiện cầu hôn luôn, được ?"

      ở nửa năm, thêm hai mươi mấy ngày cũng sao, Diệp Tố Huân gật đầu đồng ý.

      Từ mai phải cách nhau rất nhiều ngày, hai người lại ôm nhau thân mật, Ngu Quân Duệ cứ trì trệ, mãi đến giờ Hợi mới rời .

      Trong phòng, Hoa Dật nghe được tiếng cửa viện vang 'két' tiếng, nhớ tới buổi tối nhi tử bị lạnh nhạt, khỏi vạn phần đau lòng, dạo bước trong phòng hồi lâu, lại đến trước cửa sổ nhìn trăng sáng xuất thần, trong đầu lướt qua nhi tử rồi đến trượng phu, nhớ tới ân ái triền miên cùng Ngu Diệu Sùng tối hôm qua, lang quân ngừng gọi Dật, Dật bên tai, lòng lại táo bạo.

      Lắng tai nghe thấy trong Lê Viên tĩnh lặng im ắng, Hoa Dật lén lút mở cửa


      [​IMG]


      ☆, Chương 53: Xuân quang mất hồn - Nửa nửa ...

      Sợ Diệp Tố Huân chịu Trình gia, Hoa Dật được, dẫn đến ồn áo, Trình phu nhân vừa muốn vừa định chửi thẳng mặt ông Ngu Diệu Sùng mời Trình phu nhân chờ trong sảnh, tự mình tới Lê Viên, dặn Diệp Tố Huân theo Trình phu nhân tới Trình gia chơi, đứng đấy đợi Diệp Tố Huân và Hoa Dật theo mình.

      Hoa Dật muốn tìm Trình phu nhân hỏi biện pháp, bà cũng cần mang thêm gì, đến Trình gia, Trình phu nhân chuẩn bị tốt, Ngu Diệu Sùng xong, bà về phòng mà theo giúp Diệp Tố Huân thu dọn đồ đạc.

      Ngu Quân Duệ sợ Diệp Tố Huân ưu phiền, Diệp Tố Huân dì Mạnh là Hoa Dật nhưng mà sau khi biết Trình phu nhân từng hạ dược mất trí nhớ với mình, thiện cảm của Diệp Tố Huân với Trình phu nhân giảm nhiều, thậm chí còn bất mãn, nàng muốn Trình gia, nhưng Ngu Diệu Sùng chờ dưới lầu, tiện thoái thác.

      Cửa chính Trình phủ đứng mình đón gió, gương mặt tái nhợt, lông mi dài cụp xuống che mất nửa con mắt đen nhánh. Trong mắt, sầu muộn dày đặc như sương mù, tròng mắt đen như mực sáng ngời thản nhiên, thừa thanh nhã, xinh đẹp tuyệt trần, ống tay áo bay theo chiều gió, hình như tất cả ánh mặt trời rực rỡ nhất đọng lại người , dáng vẻ càng sặc sỡ lóa mắt.

      "Nương, dì Mạnh." Trình Sâm đến trước kiệu, nhàng có lễ vươn tay đỡ Hoa Dật và Trình phu nhân hạ kiệu, sau khi hai người đứng vững, hơi ngưng lại, nghênh đón Diệp Tố Huân.

      "Tố Huân muội muội đến rồi."

      bàn tay trắng đẹp đưa tới, bản thân quả có thể dựa theo lực của người, ra khỏi cỗ kiệu, nhưng! Diệp Tố Huân được tự nhiên, đừng phối hợp với Trình Sâm, dù gọi tiếng Sâm biểu ca, nàng cũng tình nguyện.

      Trước khi mất trí nhớ, cảm động và nhớ nhung Trình phu nhân thương mình, gọi dì, gọi biểu ca Trình Sâm, nay khôi phục trí nhớ, gặp dì và biểu ca có cơ sở này được tự nhiên.

      "Tố Huân muội muội, cẩn thận chút." Trình Sâm nhìn nàng, ôn nhu , làm ra tư thế kéo đỡ, cũng thu hồi.

      Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy cái tay ôn nhuận như ngọc trước mặt giống như than trong lò sưởi, chạm vào khó chịu, đáp lại quá thất lễ.

      Phía trước có tiếng chuyện, Diệp Tố Huân chớp mắt, nhìn Trình Sâm, : "Sâm biểu ca, dì gọi biểu ca kìa."

      "Hình như huynh nghe thấy gì mà." Trình Sâm quay đầu nhìn, Diệp Tố Huân rất nhanh rời kiệu, lúc Trình Sâm quay đầu lại, nàng bước qua cán kiệu, đứng cạnh rồi.

      "Là muội nghe lầm hả?" Diệp Tố Huân giả vờ hồ đồ, cười : "Chúng ta mau tới thôi, muộn, dì gọi đó."

      Bốn người chậm rãi vào phủ, Trình phu nhân hỏi: "Lúc tỷ tới Diệp Nhi ở trong phủ, làm gì rồi à?"

      Hoa Dật lắc đầu, sao bà có thể biết chứ, nghiêng đầu nhìn Trình Sâm và Diệp Tố Huân sóng vai , cười : "Muội nhớ Sâm Nhi còn lớn hơn Diệp Nhi , có hôn chưa?"

      " có." Trình phu nhân lắc đầu, mọi thứ của nhi tử tốt nhưng hôn lại khiến bà phiền lòng, nhắc nhiều lần nhưng vẫn thấy nhắc đến ai.

      "Hai lần đến đây cũng gặp Trình phủ (dùng sau tên người đàn ông tỏ ý tôn kính), bận nhiều việc lắm sao?" Hoa Dật nhìn mày Trình phu nhân nhăn lại, muốn nhắc lại hôn của Trình Sâm khiến bà vui, cười chuyển chủ đề.

      " biết mấy ngày nay ông ấy bị làm sao, suốt ngày ở trong nhà gặp người khác." Trình phu nhân càng nhíu chặt mày hơn.

      "Có chuyện gì à?"

      " tới ông ấy nữa, Tuyết Nghi, thôi, tỷ sai người tìm được đàn Cửu Tiêu, mua với giá cao, muội xem có thích ?"

      Năm đó tên Hoa Dật nổi khắp Giang Ninh, ngoại trừ vì dung mạo xinh đẹp ai bằng, cũng bởi vì có tay đàn tốt, ai nghe cũng say mê.

      "Thu Tuyền, hai mươi năm muội chưa đàn rồi." Hoa Dật thấp giọng . Thứ mất hai mươi năm trước, ngoại trừ trinh tiết và tôn nghiêm còn có sở thích.

      Giọng Hoa Dật cao cũng tận lực lảng tránh, Diệp Tố Huân và Trình Sâm cũng nghe thấy, Trình Sâm chợt : "Dì Mạnh, cháu luôn khổ luyện kỹ năng đánh đàn, xin dì Mạnh chỉ bảo."

      Giọng rất ôn nhu, như tình nhân năng , Diệp Tố Huân hơi ngốc, nhịn được gõ vào trán mình, xem ra Trình Sâm vẫn luôn chuyện như thế, đối với ai cũng chân thành, nhu tình, mình phòng bị quá rồi.

      Hoa Dật mỉm cười, gật đầu tốt, ràng khuôn mặt rất xấu nhưng khi thêm vui vẻ lại muôn vàn tao nhã như có như , Trình Sâm thấy ngây dại. Diệp Tố Huân thấy nhìn Hoa Dật giống như khi nhìn mình, trong lòng lập tức thoải mái.

      Hoa Dật cũng chỉ quay đầu lại nở nụ cười tỏ vẻ sẵn lòng chỉ bảo Trình Sâm, bước chân bốn người cũng dừng lại, chậm rãi tiến vào Mộc Tuyết Cư.

      Mộc Tuyết Cư là chỗ ở trước kia của Hoa Dật, sau này Trình phu nhân cho rằng Hoa Dật chết nên thương Diệp Tố Huân có cùng dung mạo với bà, nay Hoa Dật trở về rồi, đương nhiên Mộc Tuyết Cư cho Diệp Tố Huân ở.

      Sau khi vào cửa, Trình phu nhân với Diệp Tố Huân: "Tố Huân, chỗ này cho


      [​IMG]
      AikoNguyen, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 54: Xuân quang mất hồn: Hương mất mộng còn.

      Tình cảm Lưu Thị và Ngu Quân Duệ rất kém, với Ngu Quân Diệp càng kém, tình cảm của Trình phu nhân với con vợ kế còn tốt hơn con ruột, quá tầm thường.

      Trong nháy mắt trong đầu Diệp Tố Huân nổi lên ý nghĩ, có lẽ Trình Sâm phải con ruột Trình phu nhân.

      Diệp Tố Huân chuyển mục tiêu chú ý, muốn nghĩ tới Trình Sâm, Trình Sâm nhìn nàng sâu, khi Diệp Tố Huân trầm tư đứng lên nhàng kéo tay của nàng, bắt đầu đưa nàng ra ngoài cửa.

      Lời đàm tiếu ồn ào bị để lại sau lưng, vài cơn gió khoan khoái lướt qua, dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng tuyết trắng của Trình Sâm giống như tảng băng bị phá, mát lạnh trong suốt.

      "Tố Huân muội muội, nhìn kìa, ánh trăng đẹp, mỗi buổi tối về sau, chúng ta cùng nhau ngắm trăng, được ?" Đứng dưới bậc, Trình Sâm nắm chặt tay Diệp Tố Huân mềm mại .

      câu có gì đặc biệt, lại được giống như lời thê êm ái, Diệp Tố Huân giống như bị hạ độc, đầu óc trống rỗng biết nên trả lời như thế nào.

      tay của Trình Sâm đặt vai Diệp Tố Huân, nhàng bóp chặt, cái tay kia hơi lạnh, cảm giác mát mẻ xuyên qua lớp vải sa tanh mỏng chạm vào da thịt, Diệp Tố Huân chấn động, đột nhiên tỉnh táo lại, rụt bả vai, đồng thời vùng tay ra, lui về phía sau, cách Trình Sâm hai bước, mỉm cười với Trình Sâm, thong dong : "Sâm biểu ca, Tố Huân xin phép vắng mặt, huynh cứ thoải mái dạo tiếp nhé."

      để ý Trình Sâm kêu sau lưng, bước Diệp Tố Huân cũng ngừng.

      "Định lực của tồi nhỉ." cái chân đặt ngang giữa trung, chặn đường Diệp Tố Huân.

      "Huynh trốn ở đây làm gì, dọa chết người." Diệp Tố Huân lại càng hoảng sợ, trừng Trình Hạo, vui .

      "Ta trốn ở đây nhìn đội nón xanh cho Quân Duệ." Trình Hạo nhảy ra ngoài sau cột trụ hành lang, chậc chậc lắc đầu : "Dung mạo đại ca ta lại thêm lời dịu dàng, chân thành nào có thể kháng cự, ngờ lại bị huynh mê hoặc, ánh mắt Quân Duệ, tệ."

      Lông mày Diệp Tố Huân nhăn lại, bĩu môi, : "Đại ca huynh tốt nhưng Quân Duệ ca ca cũng kém hơn y đâu."

      Trình Hạo cười hì hì: "Khối băng lớn Quân Duệ nghe xong lời này của , đảm bảo vô cùng vui mừng đó."

      Khối băng lớn Quân Duệ? Diệp Tố Huân ngẩn ngơ, lòng ngọt như ăn mật. Xưa nay gương mặt của Ngu Quân Duệ luôn lạnh lùng, quả y như khối băng. Cái khối băng này hoàn toàn khác Trình Sâm, trước mặt nàng, lò lửa nóng, hừng hực thiêu đốt, chỉ cần ở cùng , nàng cảm nhận được nhiệt độ nóng như muốn thiêu rụi người khác. Còn về Trình Sâm, nhìn như thân thiết hòa nhã, ra là vầng trăng độc nơi xa xôi, chạm được cũng khó mà thấu hiểu.

      "Đúng rồi, sao chỉ có tới mà chẳng thấy Lục La và Tử Điệp đâu?" Trình Hạo hỏi.

      Sao quan tâm Lục La, Tử Điệp như vậy? Diệp Tố Huân giương mắt nhìn Trình Hạo, ý nghĩ trong đầu chợt thay đổi, cười : "Ngu bá bá đến đến nhà huynh làm khách còn mang nha hoàn theo khiến người khác nghĩ nhà huynh có người hầu hạ ta, nên cho ta mang theo, ra có hai người họ, quen, huynh đón hai nàng tới giúp ta, được ?"

      "Sao sớm, ta đây." Trình Hạo vỗ tay cái, xoay người rời , chân bước như bay, trong chốc lát còn bóng dáng.

      Trình Hạo chưa được lâu quay lại, hơn nữa còn có Ngu Quân Diệp cùng .

      Diệp Tố Huân dở khóc dở cười, Hoa Dật và Trình phu nhân thấy Ngu Quân Diệp mừng rỡ.

      "Diệp Nhi, ăn cơm chưa?" Trình phu nhân kéo Ngu Quân Diệp đến gần mình, vuốt đầu , thương hỏi.

      "Cháu ăn rồi, dì Tuyền." Ngu Quân Diệp .. Ánh mắt chỉ dừng người Diệp Tố Huân chốc lát chuyển tới người Hoa Dật, cười hỏi: "Dì Mạnh có khỏe ?"

      Nhi tử lo cho mình kìa, hốc mắt Hoa Dật có chút ướt át, gật đầu, hỏi: "Dì thấy cháu thích ăn mề vịt, bữa tối có món ăn này sao?"

      "Sao dì biết?" Ngu Quân Diệp ngẩn ngơ, bởi vì Lưu Thị quản nhà, thức ăn mỗi ngày đều là bà an bài, Ngu Quân Diệp muốn cho người biết thứ mình thích ăn, nếu Lưu Thị sắp xếp thức ăn theo sở thích của , thoải mái, còn nếu ngược lại, khó thở.

      "Tối nọ lúc gắp mề vịt vào bát, cháu ăn nhanh hơn ít." Hoa Dật cười , hai mươi năm thấy con ruột, dù thay đổi của nó như sợi tóc, bà cũng có thể nhìn ra.

      "Dì Mạnh." Giọng Ngu Quân Diệp khàn khàn, kìm chế hồi lâu : "Tối nay có, chỉ tối nay có, mấy ngày nay cũng chưa ăn, cháu muốn ăn rồi."

      "Muốn ăn? Dì Mạnh làm cái này, cháu chờ nhé, cứ chuyện chơi với họ , lúc nữa là có." Hoa Dật vội vàng chạy ra ngoài.

      "Dì Mạnh. . ." Ngu Quân Diệp hô, định cần, thấy Hoa Dật


      [​IMG]
      AikoNguyen, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :