1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trùng sinh] Dưỡng thành sủng hậu (Update C12)- Cửu Hộc Châu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 5: Kể công và lừa bịp tống tiền

      Ở phía bắc của Lan Lăng viện, dưới mái hiên trồng vài cây đinh hương. Lúc này là mùa hoa nở, từng trận hương thơm ngát thổi đến phảng phất trong gió , khiến con người ta vô cùng thoải mái.

      Lâm Lang nằm úp sấp bên cạnh Tần thị được lát, chung quy vẫn nhịn được ngẩng đầu hỏi:“Trong bụng nương có tiểu oa nhi, có chỗ nào thoải mái ạ?”

      Tần thị tựa vào gối mềm nhuyễn tháp, thoạt nhìn như giải sầu. Nàng mới mang thai lâu còn chưa biến hóa nhiều, khí chất khá tốt do được tẩm bổ ít. Sa y mỏng người, tay áo cũng buông xuống, nàng phe phẩy quạt tròn từ từ :

      “Nương có việc gì, ăn ngủ mọi thứ đều giống trước kia. Đứa này ra rất ngoan, giống con, khi đó ép buộc ta khó chịu dứt.”

      “Trước đây con rất nghịch ngợm sao ạ?” Lâm Lang tò mò vuốt ve bụng Tần thị còn chưa nhô cao.

      Tần thị cười cười, giương mắt gặp Hạ Văn Trạm vào, liền phân phó nha hoàn cởi áo khoác cho và châm trà:

      “Hôm nay sao chàng về sớm như vậy?”

      “Hôm nay ở nha lý có chút chuyện, ta vừa lúc phải phủkinh triệu doãn, tiện đường về thăm nàng.” Hạ Văn Trạm ngồi xuống bên người Tần thị, lại hướng Lâm Lang :“Con khi đó đặc biệt nghịch ngợm, ép buộc cho nương ngủ được, cơm cũng ăn ngon, gầy vòng lớn.”

      Lâm Lang nghe vậy thè lưỡi, Tần thị liền dò xét Hạ Văn Trạm,“Khi ấy chàng cũng đến phòng ta, sao biết chuyện này như thế?” Khi đó vợ chồng hai bên khúc mắc, được tự nhiên, ngay cả chuyện cũng ngại.

      Hạ Văn Trạm liền cười :“Chuyện cũ qua, nhắc lại làm gì cho thêm vướng bận !” Nay đúng là người nho nhã tuấn lãng lại thành thục ổn trọng, nhìn về phía Tần thị là đôi mắt cười thâm thúy, khiến Tần thị chìm đắm trong tình ý. Nàng bỗng nhiên nhớ tới đêm qua vợ chồng to , nhìn nữ nhi ngay bên người mà lại hề ý tứ, khỏi còn có chút oán hận . Hạ Văn Trạm cười làm lành, :“Muốn ăn cái gì, buổi tối ta mang về cho nàng”

      “Nước ô mai ở Như Ý trai . Tại trù phòng làm giống hương vị kia, thiếp lại lười động tay.” Tần thị vỗ vỗ mèo con dán lên người mình - Lâm Lang,“Phải chuông của nương?”

      Lâm Lang dám phá đám đôi vợ chồng ôn tồn săn sóc nhau, lúc này nhìn bụng Tần thị ngẩn người, bị Tần thị vỗ đầu, nàng thuận miệng hỏi:“Nương, người là đệ đệ hay là muội muội?” Nàng đem vấn đề này bật thốt ra, Hạ Văn Trạm nhìn thấy bộ dáng kia liền ha ha cười,“Còn quá sớm, sau này con biết .” Dứt lời đứng dậy mất rồi.

      Nơi này chỉ còn lại Lâm Lang nghịch ngợm, bị Tần thị thúc giục ôn bài.

      Hạ gia là nhà thư hương, nam tử đa số trở thành nho sĩ, cưới vợ cũng muốn vợ mình biết văn chương. Con trong nhà đương nhiên thể dốt đặc cán mai, trừ bỏ cha mẹ dạy, còn thỉnh nữ tiên sinh có chuyên môn, mỗi tuần giảng bài năm buổi, còn an bài việc học.

      Lâm Lang là con của Hạ Văn Trạm và Tần thị nên đối với thơ phú văn chương cũng có chút am hiểu. Tiên sinh bố trí công khóa sớm hoàn thành, còn lại chỉ có luyện chữ, quá khó. Nàng trở về phòng thấy án thư mấy xấp sách đều xem hết, liền gọi Cẩm Bình tới,“Đem số sách này cất , hai ngày nữa chúng ta thư quán.”

      Ngày kế vấn an lão phu nhân, Lâm Lang và Hạ Tuyền Cơ cùng đại phòng, có người bên ngoài, Lâm Lang hỏi bà có hay nên thỉnh đại phu khám cho Giang thị, xem kết quả như thế nào.

      Hạ Tuyền Cơ sắc mặt được tốt lắm, lôi kéo Lâm Lang ngồi xuống bên cạnh, :“Đại phu xem qua, lúc đầu cũng nhìn ra, sau lại hỏi han kỹ càng, mới có thể là do sử dụng thứ tốt gì đó cho nên đặc biệt thích ngủ, kê đơn thuốc rồi. Muội trở về bảo tứ thẩm cũng phá lệ chú ý chút.”

      Nàng nghiêm trọng lắm, Lâm Lang lại nhìn thần sắc đoán được vài thứ.

      Trở về Lan Lăng viện vừa vặn gặp nha hoàn Oanh Ca ở Nhã Văn viện mang theo bà tử cùng hai tiểu nha đầu, cảnh tượng rất vội vã hướng đại phòng, Lâm Lang lại hỏi:“Thiếu phu nhân còn ngủ sao?”

      “Hôm qua thỉnh đại phu xem qua, dặn dò thiếu phu nhân nên ngủ nhiều, lúc này nên chấn an tinh thần của thiếu phu nhân.” Oanh Ca dừng bước hành lễ, bà tử phía sau tựa hồ như thất thần, chú ý tới xuất của Lâm Lang, cũng đề phòng Oanh Ca bỗng nhiên dừng lại, suýt nữa đụng ngã Oanh Ca, may mắn được hai tiểu nha đầu túm lại. Bà tử lấy lại tinh thần nhìn thấy Lâm Lang, vội vàng hành lễ, cử chỉ có chút bối rối, giống nhau tâm thần bất an.

      Bà tử này Lâm Lang có chút ấn tượng, là nha hoàn trong phòng nhị phu nhân, tuy làm việc bên ngoài viện, nhưng ngẫu nhiên bị nhị phu nhân sai sử nên ra rất quen mặt.

      Lâm Lang nhìn cử chỉ của bà ta như thế, khỏi nhíu mày, nhưng cũng thể cái gì, đành với Oanh Ca:“Trở về giúp ta hỏi thăm đại tẩu tẩu.” Oanh ca đáp ứng rồi rời .

      Bên này Lâm Lang như trước từ từ , Cẩm Bình liền cười :“Oanh Ca cái nàng này sao vội vàng như vậy, sợ chúng ta đoạt quần áo gì của nàng sao?”

      “Hẳn là có việc gấp.” Lâm Lang thuận miệng , quay đầu lại đem ánh mắt dừng bóng lưng Oanh Ca.

      Cánh tay Oanh Ca như giữ vật gì đó, đường lại quá gấp gáp hẳn là bên trong có việc quan trọng.

      Hồi tưởng vẻ mặt của đại phu nhân sáng nay, Lâm Lang cảm thấy hôm qua đại phu hẳn phát ra cái gì, mới làm cho Hạ Tuyền Cơ cố ý dặn dò nàng phải nhắc nhở Tần thị. Bất quá đại phòng có tâm giấu diếm, nàng tất nhiên tham tra cứu, chuyện này dù sao bị đại phu nhân phát , chắc có xử trí, lúc này trong lòng Lâm Lang vướng bận nhất vẫn là chuyện Bạch Uyển Nhi.

      Qua ba tuần, Từ Lãng đáp ứng lời mời đến Hạ phủ tìm Hạ Vệ Giới chơi cờ, vừa vào cửa gặp Lâm Lang.

      Đúng vào buổi trưa, Lâm Lang mặc váy ngoài vàng nhạt, vừa mới bị Hạ Văn Trạm dẫn vào thư phòng, trong tay còn cầm theo nghiên mực nho mới cướp đoạt được.

      Thấy Hạ Văn Trạm, Từ Lãng chỉnh đốn trang phục hành lễ, Lâm Lang cũng thăm hỏi tiếng “Từ nhị ca”.

      Từ thư phòng đến Lan Lăng viện tính quá xa, chỉ qua lầu đoạn, bên trái vòng qua núi giả là Nhã Văn viện của Hạ Vệ Giới, bên phải vào cửa thuỳ hoa là các phủ viện, vào cửa chính là Lan Lăng viện. Từ Lãng cùng Hạ Vệ Giới hẹn ở tiểu đình trong rừng trúc, vừa lúc tiện đường đồng hành.

      Dọc theo đường Hạ Văn Trạm muốn cùng Từ Lãng chậm rãi chuyện, nhân lúc phụ thân Từ Lãng trấn thủ biên cương, khỏi am hiểu dân tình bên kia. Lâm Lang theo Hạ Văn Trạm, căn bản có cơ hội mình chuyện với Từ Lãng.

      Mắt nhìn thấy đường mở rộng ra phía trước, Lâm Lang quơ quơ cánh tay Hạ Văn Trạm,“Phụ thân, con thăm đại tẩu tẩu lát, lát nữa con trở về?” Thấy nàng quan tâm tới người khác như vậy, Hạ Văn Trạm nào được , đành kêu nàng sớm về sớm.

      Lâm Lang hướng Nhã Văn viện , cách xa xa nhìn thấy Chu mụ mụ bên người đại phu nhân dẫn theo vài người từ trong viện ra, có tiểu nha hoàn khóc sướt mướt cố gắng vịn cười muốn , bị hai bà tử tha lôi ra ngoài, hùng hùng hổ hổ . Lâm Lang biết ở đó xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn tình trạng này nàng cũng muốn làm phiền mà hướng thẳng rừng trúc.

      qua vùng núi giả, Từ Lãng dưới hướng dẫn của gã sai vặt cũng hướng rừng trúc . Lâm Lang chạy vài bước gọi to Từ nhị ca, Từ Lãng liền dừng bước chân.

      Nàng tới trước mặt cười tủm tỉm hỏi:“Từ nhị ca, chuyện ta nhờ huynh như thế nào rồi?”

      Từ Lãng phất tay kêu gã sai vặt phía trước chờ , :“Người tìm được rồi, nghèo túng.”

      “Xin Từ nhị ca hãy an bài cho nàng cuộc sống yên ổn ?” Lâm Lang ngước đôi mắt trong trẻo, mấy phần yên. Vài năm nay,Từ Lãng này trưởng thành dường như cao hơn, lại tập võ nên thân thể cường tráng, nàng cũng chỉ vừa vặn đứng cao đến thắt lưng , ngửa đầu chuyện rất mệt.

      Từ Lãng hứng thú khom người, hỏi nàng:“Sao muội lại thích nhúng tay vào mấy việc nhà này?”

      Còn hỏi nữa! Lâm Lang oán thầm. Trước kia đáp ứng, lúc này lại thăm dò nàng, bệnh cũ lại tái phát.

      Nàng như trước cười khẽ,“Chuyện của Bạch di di sao có thể tính chuyện nhà của muội? Nàng ta nghèo túng, nếu Từ nhị ca an bài cho nàng, chỉ sợ nàng ta cảm kích kịp đâu.” Từ Lãng vẫn , chỉ đành đồng ý:“Hôm qua gặp được vị hòa thượng vẽ cây quạt, ta định đề nghị báo cho nhị ca.”

      đến vị hòa thượng này là tăng sư của tiền triều, có thể họa quạt bằng tay vô cùng đẹp, mặc dù coi là trân phẩm, nhưng cũng khó cầu.

      Từ Lãng cảm thấy mỹ mãn, xoa xoa cái trán của nàng, “Lanh lợi”, rồi đứng dậy rồi.

      Lâm Lang nhăn mặt nhìn bóng dáng . Vốn tưởng rằng sau khi Mạc Bắc về vài năm Từ Lãng hẳn giống như mặt ngoài của , đoan chính, trầm tĩnh, ổn trọng, ai biết vẫn còn thói quen ngày xưa, thích lừa gạt mấy tiểu nương gì đó, còn gạt đúng lý hợp tình như vậy, có ý tứ!

      Mới trước đây Lâm Lang còn ngốc hề hề , Từ Lãng thực thích nàng như vậy, ỷ vào mình lớn tuổi hơn, gạt nàng ít này nọ, tuy rằng sau đó lại tặng quà bồi thường, rốt cuộc làm cho Lâm Lang chú ý. Sau lại lớn hơn chút, Lâm Lang dễ mắc mưu, liền đổi biện pháp nhi lừa gạt thậm chí xảo trá hơn, còn làm biết mệt.

      Lâm Lang buồn bã , vậy cứ đứa nhà phú quý như nàng, chẳng lẽ đồ gì của nàng cũng tốt như vậy?

      Bất quá đáp ứng chuyện tình của người ta thể thất bại, ngày hôm sau Lâm Lang cầm quạt nan kia do hòa thượng vẽ tặng, nhờ Hạ Vệ Giới chuyển cho Từ Lãng.

      Lâm Lang vào Nhã Văn viện lúc khí được tốt, Hạ Vệ Giới tựa hồ có tâm , tuy rằng đáp ứng nàng rồi, nhưng cũng giống như bình thường hỏi nàng vài câu. Giang thịở trong phòng ra ngoài, Lâm Lang đoán tình cũng , trước hết cứ đợi xem.

      Suy đoán của nàng rất nhanh được chứng thực.

      Sáng sớm lúc vấn an ở Khánh Viễn đường, đại phu sắc mặt rất khó coi, cố gắng báo cáo nguyên nhân trước mặt lão phu nhân, người ngoài đến đông đủ lát, lão phu nhân nhân tiện :“Hôm nay còn có việc muốn thương nghị, Tuyền nha đầu, con mang bọn muội muội ra ngoài trước .”

      Hạ Tuyền Cơ tuân mệnh, đứng dậy tiếp đón các tỷ muội ra ngoài, thuận tiện cũng đem bọn nha hoàn theo, trong phòng chỉ còn lại có lão phu nhân, vài vị phu nhân, di nương cùng hai người cháu dâu.

      Lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở ghế, trầm mặt :“Hôm nay lưu lại mọi người, là có kiện quan trọng muốn .” xong chuyển hướng đại phu nhân,“Con kể cho mọi người nghe chút.”

      Ánh mắt đại phu nhân đảo qua mọi người ngồi, chậm rãi :“Hôm kia Nguyệt nương thân mình thoải mái, mời đại phu đến đây khám, mới biết được có người muốn hại đứa trong bụng của nó!” câu này khiến mọi người ngồi chấn kinh, nàng bất động thanh sắc đánh giá sắc mặt mọi người, rồi tiếp:“Sau ta còn tra hỏi, là do Ngô bà tử ở ngoại viện và tiểu nha hoàn Ngân Yến trong phòng Nguyệt nương gây nên, điều tra sau đó liền xử lý các nàng.”

      Trong phòng yên tĩnh, đại phu nhân hiển nhiên phi thường tức giận, ngay cả khi cực lực nhẫn nại áp chế, thanh vẫn còn chút run run,“Chuyện này hỏi ta hỏi ý tứ lão phu nhân, dừng ở đây, ta cũng tiếp tục theo đuổi tìm ra là ai chủ mưu. Hôm nay đem mọi chuyện ra, là muốn làm cho mọi người trong lòng đều có cân nhắc, chúng ta tốt xấu là người nhà, mặc kệ ai có bàn tính, đều thu liễm lại chút, sau này nếu loại tình này còn phát sinh, ta sẽbẩm báo với lão thái gia, ai cũng đừng nghĩ trốn thoát!”

      Từ trước đến nay bà ta còn có khí độ của chủ mẫu, giờ phen năng có khí phách, ngay cả lão phu nhân cũng bị đè ép.

      Nhất thời trong phòng yên tĩnh, nhị phu nhân nhìn đại phu nhân liếc mắt cái, lập tức đảo mắt nhìn về phía . Lão phu nhân hợp thời :“Việc này nếu phát sớm, chỉ sợ khiến đứa trong bụng Nguyệt nương bị thương. Ngô bà tử và Ngân Yến thể tận tâm phụng dưỡng chủ tử, phải chịu trừng phạt , chuyện này mọi người trong lòng đều biết là tốt rồi, trở về quản giáo cho tốt hạ nhân trong viện của mình .”

      Thái độ của đại phu nhân cực kì rét lạnh, bà ta lười quan tâm tới lão phu nhân, xong mọi người liền giải tán.

      Mọi người ra khỏi Khánh Viễn đường, đại phu nhân kêu Tần thị dừng bước, đến gần trước mặt :“Tứ đệ muội, lục nương lúc này hẳn là ở trong viện của ta, muội cũng qua ngồi chút?” Hiển nhiên là có việc muốn , Tần thị đương nhiên đáp ứng.
      Last edited: 2/7/16
      susu, kjzuna, 101214 others thích bài này.

    2. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 6: Chi thứ hai dụng tâm

      Đến Thanh Thu viện, đại phu nhân và Tần thị vào nội thất, vẫy lui bọn nha hoàn, thế này mới :“Tứ đệ muội, tuy tình bên Nguyệt nương truy cứu, nhưng ngươi cũng là người mang thai, cho nên chuyện này, ta nghĩ hay là nên cho ngươi biết.”

      Đại phu nhân nguyện ý việc này, Tần thị tất nhiên rất cảm kích ,“Đa tạ đại tẩu ghi nhớ, hôm nay nghe chuyện này lòng muội có chút kinh đảm, Nguyệt nương bên kia là như thế nào?”

      “May mà thời gian còn sớm, có thương tổn đến thân mình.” Đại phu nhân từ trong ngăn kéo lấy ra cái tráp, bên trong có hai túi hương trông rất bình thường. Nàng rốt cuộc lo lắng cho Tần thị, cũng dám để quá gần, từ rất xa kêu Tần thị xem liếc mắt cái, :“Thứ này nghe nếu để lâu khiến người ta mê ngủ, nếu là thời gian dài như thế, sợ là có thể trở nên si ngốc, hơn nữa hiệu quả rất , đại phu bình thường căn bản nhìn ra. Giống Nguyệt nương vậy , may mắn phát sớm, bằng đứa sinh ra được sợ là cũng vô dụng, vì bị tổn hại từ khi còn trong cơ thể mẹ.”

      Tần thị thường ngày say mê thơ phú, cực ít tiếp xúc mấy thứ này, nghe xong cảm thấy trái tim băng giá,“Vật này là có kẻ vụng trộm đặt ở chỗ Nguyệt nương sao?”

      Đại phu nhân gật gật đầu :“Nó được giấu ở dưới ván giường của Nguyệt nương. Mỗi đêm Nguyệt nương ngủ đều bị khí thuốc này ăn mòn, muội người này độc cỡ nào chứ?”

      Tần thị nghe xong cũng rất giận dữ,“Đối với phụ nữ có thai hạ độc thủ bậc này, thủ đoạn là quá ti bỉ! Đa tạ đại tẩu nhắc nhở, trở về muội tìm ở trong phòng xem. Nguyệt nương bên kia đại tẩu vẫn phải lo lắng chăm sóc, thừa dịp chuyện này, đem người tra cũng tốt.”

      Đại phu nhân đáp ứng:“Chuyện này ta hiểu được.”

      Hai người từ sau bình phong ra, quả nhiên Lâm Lang cùng Hạ Tuyền Cơ chuyệnở bên trong. Tần thị mang nàng trở về Lan Lăng viện, lúc này mới cho lui nha hoàn, chỉ để lại Ngụy mụ mụ, Liễu mụ mụ hai người nàng tin đượcở trong phòng lật xem, bởi vì được Giang thị giáo huấn, những chỗ phụ cận gần giường cố ý dụng tâm xem kĩ.

      Này vừa lật, đúng là Ngụy mụ mụ tìm ra, dưới ván giường biết khi nào cũng để cái túi hương.

      Thứ này cổ quái, Tần thị chỉ nhìn liếc mắt cái có thể đoán dược gặp phải chuyện may gì, nhất thời tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch. Bất quá chung quy nàng xuất thân danh môn, lúc ấy cũng phát tác, chỉ mới sáng sớm cho Ngụy mụ mụ vụng trộm ra ngoài tìm lang trung nhìn xem bên trong là cái gì.

      Thời điểm Ngụy mụ mụ trở về, Tần thị nguyên muốn cho Lâm Lang tránh , Lâm Lang lại cứ quấn quít lấy chịu , Ngụy mụ mụ nhân tiện :“Thứ cho lão nô lắm miệng, nương nay cũng còn , tương lai phải lập gia đình,nghe chuyện này cũng có ích lợi.”

      Tần thị bị Lâm Lang quấn lấy có biện pháp, chỉ phải y theo lời bà.

      Ngụy mụ mụ lúc này điều tra kĩ túi hương kia, hồi bẩm kết quả,“Sau khi tìm vài vị lang trung, kết quả đều sai biệt lắm. Túi hương này đều chứa thuốc như hai túi kia, tên là dương hoa đằng, đả thương khí huyết của người bệnh, khiến người bệnh càng ngày khí huyết càng yếu. Nếu dùng với phụ nữ có thai giống người bình thường đều rất khó chịu, sợ là rất khó nghĩ rằng nặng hơn”

      “Thuốc này dùng lâu như thế nào?”

      “Khiến người ta hay sinh khí, tức giận vô cớ, đến thời điểm sắp sinh đau hơn rất nhiều, sợ là phát điên cuồng.”

      Tay Tần thị cầm sách tức siết chặt . Nàng cố gắng tự áp chế phẫn nộ, thấp giọng :“Việc này ngươi thấy nên làm cái gì bây giờ?” Ngụy mụ mụ là nô tỳ hồi môn đắc lực bên người Tần thị, trừ bỏ cai quản vụ trong Lan Lăng viện, còn quản rất nhiều sinh ý hồi môn, sổ sách của Tần thị, luận tài năng và tu dưỡng tự nhiên so ra kém Tần thị, luận khôn khéo cũng thắng nàng. Tần thị bình thường say mê thơ phú, sách vở, mấy việc vặt gia đình hơn phân nửa đều hỏi chủ ý Ngụy mụ mụ.

      Ngụy mụ mụ nhân tiện :“Chuyện này tra hỏi chưa hẳn có kết quả, ngược lại huyên náo khiến mọi người đều biết. Dù sao chúng ta phát , chi bằng án binh bất động, chờ kẻ đặt túi hương này chui đầu vào lưới.”

      Tần thị cười lạnh tiếng,“Cũng đành như thế, ngươi cùng Liễu mụ mụ quan sát kĩ, tìm ra tên nội ứng đó, tuyệt thể khinh suất.”

      Ngụy mụ mụ tuân mệnh , Lâm Lang ngồi sát bên cạnh Tần thị, trong lòng cũng run lên .

      Chuyện tình Giang thị bên kia thực ra dễ đoán được, toàn bộ dưới quý phủ, lão phu nhân luôn cân nhắc đích tôn hơn trưởng tôn , trừ bỏ chi thứ hai còn có thể là ai? Về phần dương hoa đằng này, Tần thị tính tình thanh cao, cùng người trong phủ có bao nhiêu xung đột, chỉ cùng lão phu nhân và chi thứ hai quá đối phó, liên hệ với Bạch Uyển Nhi cùng chuyện Giang thị, thuốc này từ ai ra tay còn chưa sao?

      Nàng ngẩng đầu hỏi:“Nương, người chuyện này ai làchủ mưu ?”

      Tần thị ôm nàng, phẫn nộ qua nên gương mặt có vài phần ủ rũ, thấp giọng :“Ta nghĩ, hẳn là nhị phu nhân .”

      Lời này mới khiến Lâm Lang ngoài ý muốn, nàng vốn cho rằng Tần thị dụng tâm, ai biết nương mình rất thông minh.

      Tần thị cười lạnh tiếng, nhớ tới chuyện xưa, rồi tiếp:“Năm đó, thời điểm ta mang thai con, chính là nhị phu nhân cho ta biết chuyện của Bạch Uyển Nhi, ta bị thương thân mình, mới khiến con sinh ra sức khỏe tốt. Nàng ta là người......” Môi mấp máy, cuối cùng biết dùng từ gì cho thỏa: “ Sau đó ta mới suy nghĩ cẩn thận, ai biết nay nàng ta vẫn là loại đức hạnh này!” Nàng lại dặn dò Lâm Lang,“Nha đầu Hạ Cẩn Du kia, cùng nhị phu nhân giống nhau như đúc, sau này con ít cùng nàng lui tới hơn.”

      Lâm Lang đáp ứng:“Con nhớ kỹ. Việc này cứ như vậy cho qua sao ạ?”

      “Tra ra kẻ có hậu thuẫn lớn như thế ư, sau này đề phòng chi thứ hai là được rồi, bằng còn có thể như thế nào? Bàn tay các nàng vươn đến đại phòng đó, lão phu nhân còn có cách áp chế, huống chi chúng ta ở đây vẫn hoàn hảo tổn hao gì. Trừ phi nàng ta hại chết đứa , nếu chỉ cần lão phu nhân còn, chúng ta có làm lớn chuyện cũng vô dụng.” khuôn mặt Tần thị biểu lộ chán ghét, chỉ đành ôm Lâm Lang vào trong ngực.

      Lâm Lang vùi đầu ở trong lòng Tần thị, bỗng nhiên vì mẫu thân mà cảm thấy chua xót. Tần gia ở Giang Nam là nhà thư hương, Tần thị từ sống cuộc sống bình yên, thậun lợi, cũng là hòn ngọc quý tay tổ mẫu, ai biết gả vào nhà chồng, lại phải chịu những ủy khuất đó? Mẹ chồng bất công bao che khuyết điểm, chị em dâu hà khắc xảo quyệt, lấy tính cách thanh cao của Tần thị, mấy năm nay chịu đựng dễ dàng.

      Nàng cùng Tần thị ngồi hồi lâu, chờ cảm xúc của nương bình phục, mới tự trở về phòng .

      Dù Tần thị truy cứu việc này, Lâm Lang cũng tính bỏ qua.

      Đời trước nỗi hận của nàng với Hạ Cẩn Du đến nay vẫn còn, mà giờ biết các nàng dám dùng thủ đoạn bậc này với Tần thị, làm sao có thể hận? Hóa ra cho dù ngăn cản Bạch Uyển Nhi nhập phủ, cho Tần thị cuốn vào vòng xoáy mưu, vẫn có dương hoa đằng này hại Tần thị, thậm chí cả tánh mạng.

      A, chi thứ hai làm việc kiêng nể gì như vậy, coi lão phu nhân có thể ở trong phủ tay che trời sao? Ngươi làm việc bất nhân, đừng trách ta làm việc bất nghĩa ! Lâm Lang tựa vào bên cửa sổ, cười lạnh.

      Ngày mười bảy tháng tư là sinh nhật Lâm Lang, nàng ở trong Lan lăng viện là hòn ngọc quý tay Hạ Văn Trạm và Tần thị, còn trong mắt lão phu nhân cùng lắm cũng chỉ là cháu bình thường thôi, có khả năng bà vì nàng tổ chức sinh thần. Bọn tỷ muội chúc mừng vài câu, Lâm Lang rảnh rỗi bèn theo Hạ Văn Trạm và Tần thị ra ngoài thành dâng hương.

      Trước khi , Lâm Lang cố ý trước để gặp lão thái gia chuyến, thỉnh lão thái gia cho phép Trương mụ mụ cùng mình.

      Vị Trương mụ mụ này từ hầu hạ lão thái gia, tuy rằng e ngại uy thế của lão phu nhân nên thể có được danh phận thị thiếp, nhưng hơn mười năm như vẫn tận tâm phụng dưỡng lão thái gia, là trong số ít người có thể tự do ra vào thư phòng của lão thái gia, mụ mụ rất được thích .

      Trương mụ mụ độc thân cả đời, chỉ thích việc duy nhất là lễ Phật. Ở trong phòng của bà hàng năm đều bày bàn thờ Phật, chính là ngại cho thân phận nên có mấy lần được chùa dâng hương. Lúc này Lâm Lang muốn bà cùng, Trương mụ mụ tất nhiên rất cao hứng, lại xin phép lão thái gia tiếng, rồi lên đường đến ngôi chùa ở phía tây thành.

      Ngoài kinh thành, các ngôi chùa cổ thờ phật có ít, Lâm Lang cố ý chọn ngôi chùa này, nguyên nhân chỉ có – nó cách thôn trang mà Hạ Cẩn Du ở xa.

      Thường ngày, Hạ Văn Trạm luôn bị công việc quấn thân, kỳ tính là thanh nhàn, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn sủng Lâm Lang, sinh nhật nàng mỗi năm, phụ thân đều xin phép nghỉ nửa ngày để đưa nàng đâu đó.

      Xe ngựa ra khỏi cửa thành, nhà ba người và Trương mụ mụ cười cười, thưởng ngoạn phong cảnh ngoại ô cũng khá thú vị. Đến chùa dâng hương bái phật lần này, Trương mụ mụ còn đặc biệt muốn xin quẻ. Lúc trở về, đến giữa sườn núi, đột nhiên tâm huyết dâng trào, nhìn khắp nơi phong cảnh trống trải, Lâm Lang liền ồn ào muốn xuống dưới lại chút.

      Hôm nay là sinh thần của nàng, Hạ Văn Trạm nào chiều ý, đành để Tần thị cùng Trương mụ mụ ngồi ở trong xe chậm, còn mình xuống xe trông chừng Lâm Lang.

      Hoa cỏ dại mọc khắp nơi, lại có dòng suối chảy róc rách, Lâm Lang Tiện chạy tới chạy lui nghịch ngợm mấy bông hoa dại. Hạ Văn Trạm là văn nhân, đối với phong cảnh tươi đẹp này cũng rất thích ý, định ngâm vài câu thơ, chợt nghe Lâm Lang ôi tiếng, quay đầu nhìn lên chỉ thấy nàng té ngã ở bên dòng suối ôm cổ chân kêu đau.

      Hạ Văn Trạm giật mình, vội vàng chạy đến chỗ Lâm Lang hỏi nàng làm sao vậy.

      Mặt mũi Lâm Lang lấm lem nước mắt, ôm mắt cá chân khóc :“Phụ thân, cổ chân con đau quá!” Nàng nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Hạ Văn Trạm đau lòng thôi, vội vàng đem nàng ôm vào xe ngựa, phát tất của nàng sớm ướt đẫm, quần áo cũng bị dính nước và bùn, ôm mắt cá chân khóc thảm thiết.

      Tần thị cảm thấy gấp quá, từ nơi này trở về thành còn khoảng cách khá xa, khả năng Lâm Lang chịu được lâu như vậy, vội hỏi:“Chúng ta chạy nhanh đến chỗ nào đó tìm lang trung đến xem sao!”

      Trương mụ mụ đề xuất:“Cách nơi này hai dặm chính là thôn trang của Hạ gia chúng ta, bằng đưa tiểu thư đến đó, thỉnh lang trung đến, vừa hay nhị tiểu thư và đám hạ nhân cũng ở đây, sai sử này nọ cũng tiện.”

      Lời này đúng tâm ý của Lâm Lang, nàng lại càng tỏ ra đáng thương kêu đau liên tục, Hạ Văn Trạm đau lòng quá, đành gọi người thay đổi tuyến đường hướng thôn trang , mặt khác sai người chạy nhanh tìm lang trung.

      Xe ngựa rất nhanh tới thôn trang, mười mấy người đột nhiên đến, làm cho tiểu quản của thôn trang trở tay kịp. Thấy là tứ gia trong phủ giá lâm, lại biết được lục tiểu thư bị thương, mau chóng gọi người chuẩn bị, dàn xếp cho nàng ở ngay cạnh phòng của Hạ Cẩn Du.

      Ban đầu ở thôn trang, đám hạ nhân hầu hạ Hạ Cẩn Du tránh dám đến nhìn xem, nhưng chỉ chốc lát còn có lang trung vội vàng chạy tới, mở hòm thuốc, khó tránh khỏi khiến người ta tò mò.

      Tuy lúc này, mắt cá chân còn đau nhức, nhưng trong lòng Lâm Lang vẫn nhớ tình quan trọng hơn, nàng cố nhịn đau, quay đầu hỏi tiểu nha hoàn bên cạnh,“Nhị tiểu thư đâu, sao ta chưa gặp tỷ ấy?”
      Iluvkiwi, Hờ Annh, susu15 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chi thứ hai sao mà độc vậy??? ko thu phục ko dc ah
      thuytDiệp Dã thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      kế hoạch trả thù bắt đầu, cứ đợi đấy , lần này ít nhất cho mẹ con mi trong thời gian ngắn cũng k ngẩng đầu lên đc
      TrâuDiệp Dã thích bài này.

    5. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 7: Bụng bầu bại lộ

      Tiểu nha hoàn cũng chỉ làm theo cấp bậc lễ nghi, ngờ Lâm Lang đột nhiên nhắc tới Hạ Cẩn Du, vội hỏi:“Nhị tiểu thư vừa ngủ rồi ạ.”

      Lâm Lang Tiện xuống giường ,“ lâu được gặp nhị tỷ tỷ, ta muốn gặp tỷ ấy lát!” rồi màng tiểu nha hoàn ngăn cản, liền sang phòng bên cạnh.Tần thị thấy nàng khập khiễng sao có thể yên tâm, vội vã cùng Trương mụ mụ đỡ nàng.

      Hạ Cẩn Du lúc này đúng là ngủ, cũng biết là ngủ giả vờ ngủ, bất quá nhìn khí sắc Hạ Cẩn Du rất kém, hai nha hoàn gặp đám người Lâm Lang đột nhiên đến, nhất thời quá sợ hãi.

      Lâm Lang ỷ vào tuổi còn , phía trước chỉ nhìn thoáng qua liền mắng nha hoàn,“Xem các ngươi chiếu cố nhị tỷ tỷ như thế nào, là đến thôn trang dưỡng bệnh, sao lại tiều tụy thành ra như vậy ! Lang trung đâu!”

      Lang trung vừa lúc viết xong đơn thuốc, việc ngơi tay lên tiếng trả lời, Lâm Lang :“Ngươi xem cho nhị tỷ, tại sao thân thể lại tốt!”

      câu này càng khiến hai tiểu nha hoàn sợ hãi, vội vàng muốn ngăn cản lang trung, lại nên lời nguyên nhân, chỉ thể đánh thức tiểu thư nghỉ ngơi.

      Nhưng mà Lâm Lang sao có thể để các nàng ngăn trở, nàng trách mắng:“Các ngươi chăm sóc chủ tử tốt, nay lại vẫn muốn cản lang trung xem bệnh cho nhị tỷ tỷ, như vậy là có tâm tư gì?” Hai tiểu nha hoàn nên lời, cả người run, chợt gặp người tiến vào, tựa như nhìn thấy cứu tinh nên hô to:“Hạ mụ mụ!”

      Hạ mụ mụ là người được lão phu nhân thích nhất, ngay cả Hạ Cẩn Du cũng phải nhượng bà vài phần. Bây giờ Hạ Cẩn Du làm ra việc sai lầm, Hạ mụ mụ giáo huấn vài câu cũng là có, bởi vậy mọi người trong thôn trang tự nhiên muốn coi bà như chủ tử, lấy việc bà làm chủ. Hai tiểu nha hoàn này ngại Lâm Lang, chỉ có thể cầu cứu Hạ mụ mụ.

      Hạ mụ mụ ỷ là người của lão phu nhân, đối với Tần thị chỉ có chút lễ, tiện đà phụng phịu :“Nhị tiểu thư vừa mới ngủ lại, xin lục tiểu thư chờ nhị tiểu thư tỉnh lại rồi sau.”

      Nếu luận cấp bậc lễ nghĩa, Lâm Lang đúng ra phải kính người bên cạnh tổ mẫu, nhưng sao có thể thỏa mãn tâm tư của Hạ mụ mụ, liền ngay:“Ngươi xem sắc mặt của nhị tỷ tỷ này, so với mấy ngày hôm trước kém hơn hẳn, nhất định là do bọn nha hoàn phụng dưỡng tốt. Ta gọi lang trung tới xem chút, trở về còn có thể bẩm báo với lão phu nhân!”

      Hạ mụ mụ chậm rãi đáp:“Lục tiểu thư khí sắc kém ư, tiểu nhân phụng dưỡng lão phu nhân rồi tới chiếu cố nhị tiểu thư, chẳng lẽ còn có thể hại nhị tiểu thư? Nhị tiểu thư vốn thân thể yếu đuối, điều này có gì bàn cãi.”

      Lâm Lang cũng học ngữ khí chậm rãi của bà ta :“ Tất nhiên Hạ mụ mụ là vì suy nghĩ cho nhị tỷ tỷ, ta rất yên tâm. Bất quá chỉ là để cho lang trung bắt mạch mà thôi, cũng gây ra thương tổn gì, có việc gì tất nhiên là tốt. Nếu chẳng may có gì ổn, theo lời lang trung dặn chiếu cố nhị tỷ tỷ, chẳng lẽ tốt hơn sao?”

      Nàng vừa như vậy, Hạ mụ mụ còn lời nào chống đỡ , lúc này khỏi bối rối.

      Hạ Cẩn Du đến thôn trang mới bảy tám ngày, nạo thai là chuyện kinh động như vậy, việc chuẩn bị người khá ít, ngay cả Hạ mụ mụ ngày hôm kia mới biết được nàng ta có chuyện. Hôm nay vội vàng đưa người tới, căn bản chưa kịp động thủ an bài. Ai biết Lâm Lang đột nhiên lại đến, còn cứng rắn muốn bắt mạch cho Hạ Cẩn Du, lang trung vừa đụng phát đứa trong bụng, sao còn che giấu được nữa?

      Hạ mụ mụ trong lòng rất gấp, nhưng cũng ra được lý do, chỉ có thể ngăn trước giường :“Nhị tiểu thư muốn tĩnh dưỡng, chờ nàng tỉnh rồi sau!” Xem tư thế kia đúng là muốn đem Lâm Lang đuổi .

      Lâm Lang cười cười, ngẩng đầu :

      “Sao ta cảm thấy Hạ mụ mụ rất sợ hãi để lang trung bắt mạch cho nhị tỷ tỷ nhỉ?”

      Nàng vừa dứt lười, sắc mặt Hạ mụ mụ liền thay đổi. Bà ta là người được lão phu nhân thích nhất, nhưng lúc này ỷ vào lão phu nhân sủng ái mà xé rách mặt, đắc tội với hai vị chủ tử.

      “Nhị tiểu thư muốn nghỉ ngơi, lục tiểu thư xin đừng quấy rầy .” Hiển nhiên là định giải thích thêm nữa.

      Lâm Lang thể cứng đối cứng với bà ta, vì thế quay đầu nhìn về phía Trương mụ mụ.

      Trương mụ mụ và Tần thị tuy là chủ tử, cũng là vãn bối, bình thường thân phận chủ tử luôn đè nặng Hạ mụ mụ, rơi vào tai lão phu nhân cũng chỉ là câu chuyện vui lúc rảnh rỗi. Trương mụ mụ như thế, ngay cả lão thái gia có đứng trước mặt, so với Hạ mụ mụ bà vẫn ra mặt được .

      Trương mụ mụ cũng ngốc, bộ dáng chột dạ, biết phải trái này của Hạ mụ mụ ai cũng có thể nhìn ra, trong lòng ắt sinh nghi, liền hướng Tần thị cung kính :“Phu nhân, nếu lang trung đến đây, bằng mời nhìn thử xem? Nhị tiểu thư đúng là sắc mặt tốt.”

      Thái độ cung kính của bà càng làm nổi bật hành vi thất lễ của Hạ mụ mụ, Tần thị cũng rất buồn bực thái độ của Hạ mụ mụ, liền thuận miệng :

      “Vậy liền nhìn cái .”

      được chủ tử đáp ứng , Trương mụ mụ hề chần chờ, hướng lang trung :“Mời ngươi bắt mạch, xem qua chút.” Rồi bà lên phía trước mở đường, gặp Hạ mụ mụ vẫn còn ngăn cản, liền trầm mặt :“Phu nhân lên tiếng , Hạ tỷ tỷ mới ra khỏi phủ vô pháp vô thiên sao?”

      Hai người tuy rằng thân phận giống nhau, nhưng người hầu hạ giống nhau. Ngày thường, Trương mụ mụ lời, nhưng lây nhiễm khí thế của lão thái gia.. Hạ mụ mụ tuy rằng tính tình kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Tần thị đảo qua, thấy nàng trầm mặt, nhất thời trong lòng hoảng hốt, mới lui sang bên cạnh tránh ra.

      Trương mụ mụ tiến lên vén mành, lại đặt cổ tay Hạ Cẩn Du cổ tấm khăn lụa, rồi mới để lang trung run sợ bắt mạch.

      Lang trung chẩn bệnh cả nửa ngày, trán thấm mồ hôi. Trong phòng lặng ngắt như tờ, lặp lại xác nhận vài thứ, thế này mới đứng dậy, khom người hướng Tần thị :“Hồi bẩm phu nhân, vị này...... Mạch rất yếu, cái thai sắp giữ được.” tình này dám thẳng “Tiểu thư”, chỉ có thể hàm hồ bỏ qua.

      Tần thị nghe vậy vô cùng kinh ngạc, lạnh lùng :“Ngươi cái gì!”

      Lang trung sợ tới mức bùm cái quỳ gối xuống,“Hồi bẩm phu nhân, vị này...... Gần đây thân thể điều dưỡng tốt, khí huyết được lưu thông, trong bụng thai nhi lại còn chưa ổn định.” Mồ hôi ướt đẫm quỳ mặt đất, giống như người phạm sai lầm là .

      Lời tuy rằng điệu cao, lại giống như tiếng sấm nổ vang. Hạ mụ mụ sắc mặt dại ra đứng ở bên cạnh, còn hai tiểu nha hoàn biết tình bại lộ, sớm bị dọa vỡ sợ vỡ mật, cuống quít quỳ rạp đất.

      Trương mụ mụ hiển nhiên cũng là bị này lời này chấn kinh, bất quá nàng theo lão thái gia, dù chưa trải qua sóng gió lớn, nhưng cũng nghe qua ít, lúc này bất động thanh sắc thỉnh lang trung đứng dậy, dẫn ra bên ngoài chuẩn bị tiền bạc, dặn vài câu sau đó gọi người tiễn ra ngoài.

      Trong phòng, mọi người dám phát ra tiếng động nào, mục đích của Lâm Lang đạt thành, lúc này liền lui ra sau.

      Tần thị biết đây là chuyện tình lớn,dùtrách cứ Hạ mụ mụ vài câu, nhất thời việc này cũng thể ràng. Chuyện của chi thứ hai tốt nhất nàng nên nhúng tay, việc này vạn nhất nháo ra ngoài, ảnh hưởng tới thanh danh của toàn bộ Hạ phủ. Tần thị dám làm chủ, xoay người đến phòng cách vách gặp Hạ Văn Trạm việc này.

      Hạ Văn Trạm biết mọi người vào phòng ngủ của Hạ Cẩn Du, vừa rồi luôn luôn ngồi trong phòng mình uống trà, nghe xong Tần thị , miệng trà suýt nữa phun hết ra ngoài. nhìn Tần thị, thể tin,

      “Nàng nhị nha đầu có bầu?”

      “Lang trung bắt mạch, thiếp xem phản ứng của đám người Hạ mụ mụ, chuyện này đích xác là .”

      Hạ Văn Trạm dù sao cũng là người trong quan trường, kinh ngạc qua liền cũng trấn định lại, trầm ngâm :“Đây là chuyện nhà của chi thứ hai, chúng ta tốt nhất nên nhúng tay. Như vậy , ta phái người thỉnh nhị ca lại đây, chúng ta tạm thời ở lại chỗ này, kêu quản coi chừng các nàng, đừng để sinh ra cơ nữa. Chờ nhị ca đến, muốn xử trí như thế nào tùy ý huynh ấy”

      Tần thị cảm thấy giờ cũng chỉ có thể như thế, liền kêu quản thôn trang lại đây, đem Hạ mụ mụ cùng Hạ Cẩn Du và những người mang đến trông giữ cẩn thận, nàng cùng Trương mụ mụ mang theo vài nha hoàn khác chiếu cố Hạ Cẩn Du.

      Lâm Lang nhàn rỗi có việc gì , chỉ có thể theo bên cạnh Tần thị. Ánh mắt Tần thị nhìn nàng có chút nghi hoặc, bất quá e ngại Trương mụ mụ ở đây, cũng có hỏi.

      Buổi trưa dùng bữa tại thôn trang, Tần thị và Hạ Văn Trạm vẫn phải cái gì. Dùng cơm xong rồi, sau khi ăn xong, Hạ Văn Trạm ra ngoài, Tần thị liền hỏi Lâm Lang

      “Sao con đột nhiên nhớ tới gọi người bắt mạch cho nhị tỷ tỷ?”

      Lâm Lang ngẩn ra, muốn cho nương biết mình sống quá đời sao? Nàng kỳ sớm lo lắng đến vấn đề này, vẫn luôn băn khoăn rất nhiều, nghĩ nghĩ lại vẫn dám thẳng thắn, chỉ dám :

      “Con nhìn nhị tỷ tỷ sắc mặt tốt, Hạ mụ mụ lại chán ghét, chỉ là con muốn hạ uy phong của bà ta, ai biết......”

      Tần thị thở dài, cảm thấy tự mình nghĩ quá nhiều. Tiểu nương hơn 10 tuổi mà thôi, sao có thể có nhiều tâm tư, huống chi con bé lại thể biết trước, sao biết được thân thể cuả Hạ Cẩn Du. Nàng ôm Lâm Lang vào trong ngực,“Đợi lát nữa con ngoan ngoãn ở trong phòng, tình phía sau được dính vào.”

      “Nương yên tâm, con hiểu được .” Lâm Lang nhu thuận đáp ứng.

      Qua lát Trương mụ mụ lại đây hồi bẩm, là Hạ Cẩn Du tỉnh, Tần thị liền qua xem nàng. Lâm Lang ngồi ở trong phòng biết được tình hình, chỉ nghe thấy Hạ Cẩn Du bỗng nhiên thét chói tai, tiếp theo có tiếng khóc lớn lên.

      Đến chiều, Hạ Văn Đào cưỡi ngựa vội vàng chạy tới, Hạ Văn Trạm đưa dẫn vào sương phòng chuyện. quá lát, bên trong liền truyền đến tiếng đồ vật đổ vỡ, ngay sau đó Hạ Văn Đào tức giận ra, vào thẳng phòng ngủ của Hạ Cẩn Du.

      Lâm Lang quá nhàn rỗi thú vị, hơn nữa mắt cá chân bị thương, ngồi ngoài sân nghịch con rùa. Trong phòng có thanh mơ hồ truyền đến, là tiếng Hạ Văn Đào mắng chửi, tiếng khóc của Hạ Cẩn Du và cả tiếng Trương mụ mụ khuyên giải.

      Bên trong náo loạn nửa ngày, nàng chờ động tĩnh rồi mới trở về phòng. Tần thị và Hạ Văn Trạm ở bên trong, thấy nàng nhân tiện :“Nhị tỷ tỷ của con phải về phủ, gọi người thu dọn đồ đạc, chúng ta cũng trở về .” Lâm Lang đương nhiên có dị nghị gì.

      Lần trở về này đương nhiên chậm hơn rất nhiều, tất cả người của Hạ Cẩn Du mang đến đều bị Hạ Văn Đào hạ lệnh đưa về, đội xa mã chậm rãi trở về thành , đến Hạ phủ là hoàng hôn .

      Chuyện của Hạ Cẩn Du bại lộ, Trương mụ mụ biết với tính cánh của lão thái gia, chuyện đồi phong bại tục như thế này ở Hạ gia chưa bao giờ xảy ra, Hạ Văn Đào cũng biết việc này rất nghiêm trọng. Dù có trốn trái trốn phải vẫn bị lão thái gia trách phạt, thông qua Trương mụ mụ nhắn dùm còn bằng chính thẳng thắn nhận lỗi, còn có thể cứu vãn tình hình. Vì thế sau khi vào phủ đem Hạ Cẩn Du về trong viện nhốt lại, đến thư phòng lão thái gia thỉnh tội trước.

      Hiển nhiên đêm nay trong phủ hồi gà bay chó sủa, Hạ Văn Trạm cùng Tần thị về tới trước Lan Lăng viện chưa kịp ăn cái gì vào bụng liền có người của Khánh Viễn đường qua đây, thỉnh bọn họ qua gặp Hạ lão ông có chuyện phân phó.
      Thanhha, Iluvkiwi, Hờ Annh20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :