1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trùng sinh] Dưỡng thành sủng hậu (Update C12)- Cửu Hộc Châu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 3: Tỷ muội bất hòa

      Ngoài thành có Bạch Hạc lâu nổi tiếng ở ven sông, cao hai tầng, lấy các tấm bình phong màu sắc khác biệt, hoa văn chằng chịt ngăn cách giữa các nhã gian. Bên trong có rượu, trà mứt tinh xảo, là nơi lựa chọn hàng đầu của quan lại.

      Cả nhà ba người Lâm Lang xuất hành, hết hai xe ngựa, trước sau còn có hai, ba mươi người. Khi lên lầu Hạ Văn Trạm mang theo hai gã sai vặt bên người, Tần thị mang thai nên trừ bỏ hai đại nha hoàn còn có hai mụ mụ theo. Lâm Lang dẫn theo Cẩm Bình và Cẩm Tú, tôi tớ còn lại bị an bài đến quán trà gần đó nghỉ tạm.

      Bạch Hạc lâu có tầm nhìn trống trải, hai bên là bờ sông hiền hòa, những bông hoa mang đến hương thơm thoang thoảng. Hạ Văn Trạm chọn nhã gian rồi ngồi vào chỗ của mình, hôm nay đúng ngày trời xanh gió , dãy núi xa xa lọt vào trong tầm mắt, phong cảnh làm người ta nổi hứng làm thơ. Hai vợ chồng đều là người giỏi thi thư, nhìn phong cảnh này khỏi muốn đối thơ. Ngẫu nhiên tâm ý tương thông nghĩ ra câu hay, Hạ Văn Trạm lại cười thoải mái.

      Lúc ban đầu Lâm Lang còn định thử vài câu, sau lại đành lòng quấy rầy khí hòa hợp, ân ái này, liền mang theo Cẩm Bình và Cẩm Tú đến bờ sông đùa giỡn.

      Đại để là kiếp trước bị đè nén quá lâu, lúc này Lâm Lang xuất môn chỉ cảm thấy trời đất sao mà rộng lớn, trong sáng, hận thể lập tức ở vùng quê này lâu.

      Xa xa nhìn thấy vài học sinh từ học đường trở về ở bờ bên kia tụ tập. Lâm Lang tinh mắt, liếc cái liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc - dáng người cao lớn, vai rộng, ngũ quan khôi ngô, tuy rằng cùng với đám học sinh cùng tuổi, nhưng phá lệ cao hơn chút. So với những người khác mang dáng vẻ thư sinh, hàng năm tập võ lộ ra tinh thần phấn chấn, ở trong đó như hạc giữa bầy gà.

      Từ Lãng.

      Lâm Lang xiết ngọn cỏ xanh cầm trong tay, thất thần mỉm cười.

      Từ gia và Hạ gia là thế giao, Từ Lãng và Hạ Vệ Giới lại tâm đầu ý hợp, bởi vậy khi còn bé Lâm Lang cùng Từ Lãng cũng thường gặp mặt, tuy cảm tình xuống dốc, nhưng cũng đậm sâu. Đời trước, Lâm Lang gả vào Chu gia lâu Chu gia liền khởi binh chiếm Giang Nam và các nơi khác, rồi sau đó tấn công kinh thành. Từ gia trấn thủ ở Mạc Bắc, nghe thấy thế mới xuôi về nam cứu viện, ven đường trấn trụ phương bắc, dẫn dắt các lộ quân mã đả thông đường, cuối cùng lại bị tiểu nhân phản bội, thủ thành ở hoàng thành dối đánh lui Chu gia.

      Khi đó Từ Lãng thân là thống soái, mặc dù Lâm Lang chưa thấy qua tư thế oai hùng của nhưng cũng nghe qua uy danh. Cho đến sau này Lâm Lang bị nhốt trong thâm cung, Từ Lãng dẫn người tới ngoài điện Thần Hoa, dù chưa thể thành công, nhưng phân tình này Lâm Lang nhớ kỹ .

      Nàng đứngở bên này bờ, bờ bên kia Từ Lãng ngẩng đầu vừa lúc thấy nàng. tiện bỏ trước mặt mọi người nên lợi dụng khẩu hình miệng hỏi, đại khái là muốn biết vì sao Lâm Lang ở đây mình vào lúc này. Lâm Lang hoàn lễ rồi chỉ về phía song thânở Bạch hạc lâu, ý là mình cùng người nhà ra ngoài, Từ Lãng mới quay đầu .

      Lâm Lang vẫn ở chỗ cũ bên bờ sông chơi, mang theo Cẩm Bình cùng Cẩm Tú vòng vo hơn nửa ngày mới quay lại Bạch Hạc lâu.

      ngày này chơi tận hứng, khi hồi phủ, lão phu nhân nghỉ, cho phép cả nhà nàng về Lan Lăng viện nghỉ ngơi.

      Hạ Cẩn Du định là tháng tư mới xuất phát thôn trang, Lâm Lang đối với nàng ta lòng mang phản cảm thậm chí còn lưu hận ý từ kiếp trước, nghe nàng ta bệnh ở giường, nhịn được muốn nhìn xem. Ngay sau khi từ Khánh Viễn đường ra, nàng liền nắm tay Hạ Tuyền Cơ hỏi:“Đại tỷ tỷ, chúng ta thăm nhị tỷ tỷ ?”

      Hạ Tuyền Cơ năm nay 16 tuổi, là đích nữ, tấm lòng khoan dung, độ lượng, hào phóng Nàng vẫn luôn có ý tứ này, nghe vậy gật gật đầu, xoay người thuận miệng hỏi Hạ Linh Lung và Hạ Ngọc Lưu Ly phía sau:“Tam muội muội, Bát muội muội, các muội có cùng ?”

      Hai vị tiểu thư này là con của Bạch di nương và đại lão gia, Hạ Tuyền Cơ dù chướng mắt thủ đoạn của các nàng, nhưng nhớ đến mặt mũi của đại lão gia, ngày thường cố ý vắng vẻ các nàng, miễn cho miệng lưỡi người đời.

      Bạch di nương vốn xinh đẹp, nắm được tâm của đại lão gia, bề ngoài Hạ Linh Lung giống mẫu thân, khó tránh khỏi cũng được thương. Bởi vậy lòng dạ nàng cũng thâm sâu, cảm thấy chính mình kém Hạ Tuyền Cơ bao nhiêu, bình thường đối với vị đích tỷ này có chút khoảng cách. Lúc này Hạ Linh Lung cùng Hạ Ngọc Lưu Ly chuyện cao hứng, nghe vậy nhân tiện :“Đại tỷ tỷ cứ thôi, hôm qua bọn muội rồi!” ý tứ rất đắc ý.

      Hạ Linh Lung thân cận Hạ Tuyền Cơ, lại hay lui đến chi thứ hai Hạ Cẩn Du, Hạ Ngọc Lưu Ly là cái đuôi của nàng ta, vừa nghe Hạ Cẩn Du sinh bệnh liền chạy ngay lấy lòng . Lúc này gặp Hạ Tuyền Cơ hỏi, còn khoe khoang ý tứ thân cận.

      Hạ Tuyền Cơ phải tâm quý nàng ta, nhìn thấy bộ dáng này của nàng ta, trong lòng chỉ có cười nhạo. Bất quá nàng để ở trong lòng, đích thứ khác nhau, huống chi đại phu nhân còn quản gia vụ, nếu như nàng để tâm vậy cùng Hạ Linh Lung đấu nhau từ lâu rồi.

      Trước kia Hạ Tuyền Cơ cũng có tâm đề dạy bảo hai vị thứ muội, nhưng Hạ Linh Lung quá mức tự phụ, ngược lại ở trước mặt đại lão gia cáo trạng, đại tỷ tỷ ỷ vào thân phận khi dễ nàng. Hạ Tuyền Cơ tất nhiên vì bị cáo trạng ảnh hưởng, nhưng quả cũng thất vọng đau khổ, từ đấy về sau chỉ cần Hạ Linh Lung quá phận, nàng cũng xía vào.

      Huống chi Hạ Tuyền Cơ được cho phép cùng đại phu nhân học quản gia, mới có tâm tình cùng thứ muội dương dương tự đắc.

      Hai người đành kéo nhau hướng Vọng Xuân viện của Hạ Cẩn Du.

      Từ cửa nách ở Khánh Viễn đường ra ngoài, qua hành lang phía đông cổng vòm, chính là Vọng Xuân viện. Tỷ muội dắt tay nhau vào, chỉ thấy trong Vọng Xuân viện hỗn loạn. Ngày kia chính là ngày xuất phát, Hạ Cẩn Du tính tình khó chịu, này nọ trái phải vừa lòng, lúc này cũng chưa đủ, bắt mọi người chuẩn bị này nọ, khiến cho gà bay chó sủa.

      Tiền viện là chỗ ở của vợ chồng nhị lão gia, Hạ Cẩn Du ở tiểu hậu viện bên cạnh. Khi hai người Lâm Lang vào, Hạ Cẩn Du khí thế mắng chửi bại hoại thuộc hạ và nha hoàn,“...... Ngay cả thứ như vậy cũng chuẩn bị tốt, muốn các ngươi làm gì cũng xong, còn bằng kéo ra ngoài đánh chết!”

      Nha hoàn phía dưới câm như hến, Hạ Cẩn Du tức giận, với tay lấy chung trà ném văng ra ngoài.

      Chung trà bay qua đỉnh đầu nha hoàn, ở ngay sát bên cạnh Hạ Tuyền Cơ. Lá trà còn dính giầy củaHạ Tuyền Cơ, tiểu nha hoàn vội vàng lấy khăn chà lau, liên thanh xin lỗi.

      Hạ Tuyền Cơ đứng ở nơi đó tùy ý nha hoàn rửa sạch, mở miệng :“Nhị muội muội làm sao vậy?”

      “Đại tỷ tỷ, lục muội muội?” Hạ Cẩn Du sửng sốt, chợt khuôn mặt tươi cười chạy đến,“Mau vào ngồi. hồ đồ, còn mau châm trà!” Tuy rằng nàng lôi kéo tỷ muội Hạ Linh Lung, nhưng giống các nàng đó, biết trời cao đất rộng là gì. Tư tâm tạm thời che giấu, mặt còn phải nở nụ cười tươi mười phần mười.

      Hạ Tuyền Cơ quan tâm chút,“Nghe muội muội thân mình tốt, tại thấy ra sao?”

      “Vẫn là trong người khó thở, làm cho người ta bớt lo, khiến tỷ tỷ và lục muội muội chê cười.”

      “Theo ta vẫn là muội muội quan tâm, những người này giao cho nhóm mụ mụ quản giáo, cần gì muội phải phí công! chọc tức thân mình, xem gương mặt tiều tụy kìa.” Hạ Tuyền Cơ có điểm đau lòng, Lâm Lang thêm vào:

      “Đúng vậy, muội thấy khí sắc nhị tỷ tỷ so với mấy ngày hôm trước kém thiệt nhiều, nên hảo hảo điều dưỡng mới phải.”

      “Aiz, là do cái tính hay lo sợ thôi.” Hạ Cẩn Du cười, vỗ vỗ tay Lâm Lang,“Trong khoảng thời gian này thể cùng tỷ tỷ muội muội chơi đùa, hai người cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nha.”

      Nụ cười kia vô cùng thân thiết nhiệt tình, dễ dàng che giấu bệnh tật tiều tụy, ra vài phần thần thái. Nếu phải Lâm Lang sống qua đời, chỉ sợ lại thân thiết với nàng ta. Kiếp trước có mấy chuyện chìm nổi, có số việc lúc ấy , giờ phải tìm hiểu ràng.

      Từ tâm tư Hạ Cẩn Du mà , kỳ lúc này chính nàng hận nghiến răng nghiến lợi ?

      Bất quá Lâm Lang cũng để ý cùng nàng ta diễn lát, cười :“Tỷ tỷ nhớ trở về sớm chút.”

      Tỷ muội ba ngồi chuyện, nhóm tiểu nha hoàn thỉnh thoảng muốn tới xin chỉ thị từ Hạ Cẩn Du. Hạ Cẩn Du biểu phiền toái ra mặt, kiên nhẫn nhưng cuối cùng vẫn lộ tính tình thô bạo nữa. Mắt thấy chi thứ hai chuẩn bị rối ren, Hạ Tuyền Cơ cùng Lâm Lang muốn quấy rầy, cáo từ về sớm.

      Lúc gần Hạ Cẩn Du còn tiễn các nàng tới cửa, dựa người bên khung cửa đứng lát mới trở về. Lúc này, thân hình nàng thon thả, trừ bỏ sắc mặt hơi kém do bị cho rằng sinh bệnh ra, có nửa điểm sơ hở. Người lui tới nhiều như vậy, người có thể nhìn ra thân thể giả vờ của nàng.

      Viện của đích tôn và chi thứ hai ngay cạnh nhau, Lâm Lang theo Hạ Tuyền Cơ thuận đường vào trong đó chuyện với đại phu nhân lát, mới cùng Cẩm Bình về Lan Lăng viện.

      hành lang, hai bên đặt rất nhiều chậu hoa, bên trong mỗi chậu là loại hoa cỏ với dáng vẻ khác nhau. Lâm Lang chậm rãi thưởng thức hoa bồ đề mà đại phu nhân mới đưa cho nàng. Trong lòng nàng cân nhắc.

      Hạ Cẩn Du mang thai, việc này hẳn là chỉ có bản nhân nàng ta và nhị phu nhân biết, chỉ sợ đến thôn trang về sau Hạ mụ mụ cũng có thể biết. Nơi đó ít người làm việc, chờ khi phá thai xong, hậu đãi Hạ mụ mụ tốt rồi, đúng là thần biết quỷ hay, trở về sai biệt, đêm tân hôn động chút tay chân, tự nhiên có thể thuận lợi lừa dối. Đời trước Hạ Cẩn Du chính là làm như vậy.

      Bất quá Hạ Cẩn Du dù sao còn trẻ, thân thể chưa trưởng thành mà nháo ra loại tình này, phá thai sau này để lại bệnh căn, nhiều năm hoàn toàn có thai, dưới gối thủy chung hoang vắng.

      Thôn trang Hạ gia ở ngoài kinh, tuy lão phu nhân tăng số người cùng, nhưng dù sao vẫn hữu hạn. Nơi đó giống như số người hỗn tạp trong phủ, hoàn toàn có thể phái người ra ngoài thuận tiện, chỉ sợ lâu có thể đem Bạch Uyển Nhi kia tìm ra mang về phủ, để loại bỏ Tần thị ?

      Hạ Cẩn Du làm việc bất chính, trừ bỏ khả năng ảnh hưởng đến danh dự gia đình, nguyên bản cùng Lâm Lang có quan hệ quá lớn. Đứa trong bụng kia là đúng dịp khéo, hậu quả của biểu ca Lâm Lang - Tần Chung Thư .

      Tần Chung Thư là thiếp thất của đại cữu cữu sinh ra. Từ được phu nhân để dưới gối nuôi dưỡng , tuy có phu nhân dốc lòng giáo dưỡng, nhưng có mẹ đẻ xúi giục, tính tình dù sao cũng có sai lệch chút. bị đưa tới học đường ở kinh thành đọc sách cũng có chí tiến thủ, suốt ngày cùng đám người chơi bời, sau lại biết thế nào thông đồng với Hạ Cẩn Du, thường xuyên qua lại mà ngay cả mầm móng đều có .

      Y theo tính cách của Tần Chung Thư , chẳng qua là tham cái mới mẻ tò mò, sao có thể phụ trách? Vừa nghe Hạ Cẩn Du có thai liền sợ hãi, lại càng dám với người trong nhà, lúc này chạy trốn vô tung vô ảnh.

      Vì vậy Hạ Cẩn Du mới lo lắng hãi hùng, Tần Chung Thư đào tẩu, chung quanh tìm được lại thể đem việc này với Tần gia , còn có biện pháp thỉnh lão phu nhân làm chủ, chính xác là có nỗi khổ mà dám . Nhị phu nhân lại là người tính tình hà khắc, cực đoan, nhìn nữ nhi chịu khổ, tên tạp chủng Tần gia kia lại tiêu dao đào tẩu, đương nhiên đem hận thù đổ lên người vô tội là Tần thị.

      Lâm Lang cân nhắc , lúc này mẹ con nhị phu nhân đại khái cũng mới quật khởi ra cái ý niệm trong đầu. Nếu nàng muốn bi kịch tái diễn, hoặc là khuyên nhủ trấn an Tần thị đừng để nàng tức giận, hoặc là phải ngăn cản Bạch Uyển Nhi nhập phủ. Quả , vế sau là lựa chọn tốt nhất.

      Kể từ đó, Lâm Lang phải ngăn chi thứ hai đưa Bạch Uyển Nhi về phủ. Chuyện này ai giúp nàng đây?

    2. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 4: Ước hẹn ở rừng trúc

      Trong Lan Lăng viện rất yên tĩnh, Hạ Văn Trạm nha môn chưa trở về. Lúc này Tần thị ngồi đọc sách ghế tựa cạnh cửa sổ. Từ sau khi Lâm Lang trọng sinh so với trước kia quấn người hơn rất nhiều, thấy Tần thị là chạy tới sà vào lòng bà hồi lâu mới buông ra.

      Nữ nhi làm nũng, tuy rằng Tần thị giáo huấn vài câu, nhưng trong lòng vẫn vui mừng . Nàng đem Lâm Lang ôm vào trong ngực, vuốt ve mái tóc của Lâm Lang,“Vừa thấy con cùng đại tiểu thư Vọng Xuân viện, là đến thăm nhị tiểu thư phải ?”

      “Nhị tỷ tỷ muốn thôn trang, đương nhiên là con muốn tiễn.” Lâm Lang vùi vào trong lòng Tần thị, nghịch ngợm chơi đùa với mấy ngón tay. Muốn nhắc nhở Tần thị vài câu, bất quá như vậy có chút đột ngột, vẫn nên nhẫn nại.

      Nàng quấn Tần thị nửa ngày mới về hậu viện của mình, muốn vẽ tranh nhưng lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, nâng bút lên rồi lại hạ xuống yên lòng. Nàng đành mở cửa sau, ra bên ngoài viện bộ trong rừng trúc.

      Phía sau Hạ phủ khá ít người, trừ bỏ hai phòng đại trù, còn lại chính là núi giả và các hồ . Phiến rừng trúc này ở phía đông bắc trong phủ, trồng được mấy năm, lúc này cành trúc cao lớn sum xuê, ở dưới vô cùng mát mẻ.

      Trong rừng còn có dòng suối uốn lượn, phảng phất khiến người ta yên tĩnh ít, suy nghĩ cũng dần dần ràng lên – Mặc dù Lâm Lang có thể ngẫu nhiên ra ngoài, nhưng đại đa số thời gian đều phải ở trong phủ, muốn tự mình ra tay đem Bạch Uyển Nhi đuổi , đây phải là chuyện dễ. Nếu tùy tiện tìm người ở bên ngoài, vạn nhất có sai lầm gì ngược lại tốt. Cho nên chuyện này vẫn phải ủy thác người đáng tin cậy làm, còn phải là người tay chân lanh lẹ, năng kín kẽ.

      Tìm ai đây?

      Nàng bẻ cành trúc trong tay, đem nhận thức về tất cả mọi người nghĩ tới, thấy ổn liền lắc đầu thở dài. Bất thình lình phía trước xuất đôi giầy của nam tử mặc áo choàng xanh đen, tà áo hơi lay động. Nàng suýt bị hù nhảy dựng nhưng cũng quá kích động, sau đó lui từng bước mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước mình là thân hình cao ngất, còn có cặp mắt thâm thúy kia.

      “Từ nhị ca?”

      “Lục muội muội.” Từ Lãng nhìn thần thái trấn định, thong dong cùng độ tuổi của nàng hình như thích hợp lắm, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn hỏi thăm:“Suy nghĩ cái gì mà nhập thần vậy?”

      Trong hoàn cảnh nam quả nữ ở cùng chỗ thế này dù sao cũng tốt, Lâm Lang tự giác bảo trì khoảng cách, rồi mới đáp:“ dạo thôi. Từ nhị ca có hẹn với đại ca của muội sao?”

      “Hẹn đến đây chơi cờ, nhưng chưa đến nên trước hết dạo.”

      Lâm Lang “Vâng” tiếng, khí bỗng nhiên có chút trầm xuống. Từ Lãng tiến lên phía trước nửa bước, dùng khí thế hơi áp bách nàng,“Ta thấy lục muội muội trưởng thành hơn trước kia phải ?”

      “Có sao?” Lâm Lang kinh ngạc, liền nghe Từ Lãng :“Trước kia lục muội muội theo Vệ Giới huynh, thấy ta rất hoạt bát. Mới vài ngày gặp, bỗng nhiên cảm thấy khác lạ ?”

      “A...... Đại khái là vừa rồi muội thất thần, bây giờ mới bình tĩnh lại.” Lâm Lang đành cười ha ha, trong lòng cũng hơi hơi giật mình. ngẫm lại, vừa rồi cử chỉ của nàng đúng là quá lạ lùng. Từ Lãng tuy là nam tử, lại có thể để ý đến hành động này trong mắt, quả nhiên là người quan sát tỉ mỉ.

      Khó trách, mấy ngày hôm trước, Hạ Lâm Lang mới 10 tuổi tất nhiên rất hồn nhiên, hoạt bát, đáng , đối mặt với huynh trưởng và Từ Lãng có chỗ nào cố kỵ. nay nàng theo bản năng của nương gần 20 tuổi, so với Từ Lãng 16 tuổi, tự nhiên nghĩ tới tị hiềm. Lâm Lang mới phát giác chính mình quá lộ chân tướng, khỏi nản lòng.

      Kỳ , dù Từ Lãng phải huynh trưởng của nàng, nhưng đối đãi với nàng vẫn vô cùng tốt , chỉ là tính tình có điểm cổ quái. Trước kia, tính Từ Lãng bướng bỉnh thích làm mấy chuyện xấu, khi đó Lâm Lang hiểu chuyện, còn bị lừa gạt ra ít tâm . Về sau theo cha Mạc Bắc, rèn luyện trong quân đội vài năm, cả người so với lúc trước đoan chính, trầm ổn hơn rất nhiều, bất quá đối xử với Lâm Lang vẫn tốt như trước.

      Bỗng nhiên nàng thông suốt, đem bộ dáng nũng nịu của bé 10 tuổi, tiến lên phía trước vài bước nắm vạt áo của Từ Lãng,“Từ nhị ca, cầu huynh giúp muội làm chuyện có được hay ?”

      ra huynh nghe chút.” Từ Lãng cúi đầu nhìn nàng.

      Lâm Lang vẻ mặt đau khổ, do dự hồi lâu mới :“Muội nghe các nàng định đưa Bạch di di đến. Còn muốn...... Cho làm di nương của muội.”

      “Bạch di di?”

      “Chính là nữ nhi khi trước của hộ bộ viên ngoại lang Bạch đại nhân, khuê danh là Bạch Uyển Nhi, sau này bị lưu đày .”

      “Hình như muội biết nàng ta?”

      Lâm Lang gật đầu. Khi đó nàng mới năm sáu tuổi, cảm tình giữa phụ mẫu tốt, tất nhiên nàng rất quan tâm, sau lại biết là từ nơi nào nghe được chuyện của Bạch Uyển Nhi. Nàng cúi mặt cho Từ Lãng. Tuy nữ nhi tuổi, chuyện đông câu, tây câu, ràng lắm nhưng sau khi tra hỏi Từ Lãng cũng để ở trong lòng.

      Khó trách khiến tiểu nha đầu đăm chiêu ủ dột , nguyên lai là sợ Bạch Uyển Nhi xuất ảnh hưởng tới cảm tình phụ mẫu nàng. Từ Lãng bật cười, ngẩng mặt hỏi nàng:“Giúp muội thế nào?”

      “Từ nhị ca ở bên ngoài làm việc, có thể hay ...... Có thể hay ...... đem Bạch di di giấu ?”

      “Giấu ?” Từ Lãng cảm thấy thú vị.

      “Chỉ cần các nàng tìm thấy Bạch di di, phụ mẫu lại có thể tốt. Bằng , muội sợ......” khuôn mặt nhắn của nàng lộ ủy khuất, giống như nội tâm bị đè nặng vô cùng lo lắng, làm cho Từ Lãng nhớ tới khi nàng năm sáu tuổi bởi vì phụ mẫu mà ưu sầu lo lắng.

      nữ nhân mang tội lưu đày sao, tuy năm trước hoàng đế đại xá miễn tội lưu đày, nhưng chỗ rách nát hoang vắng như biên thuỳ, có thể có cái gì tốt? Cho dù là nương ngoan ngoãn cũng sớm nhiễm thói xấu rồi. Nếu ta vào Hạ phủ nhất định phải việc tốt lành. Tốt nhất nên phái người an bài cho nàng ta tính là việc khó.

      Từ Lãng nhìn nương bé trước mắt, trong lòng càng thêm thương nàng. Tuổi phải quan tâm chuyện của phụ mẫu, là làm khó nàng . Dù sao chỉ là nhấc tay chi lao, Từ Lãng nhanh chóng đáp ứng.

      Lâm Lang tức cao hứng đứng lên, vươn ngón tay tinh tế, ngửa đầu :

      “Cám ơn Từ nhị ca, chúng ta ngoéo tay!”

      Từ Lãng là chàng thiếu niên16 tuổi, hàng năm tập võ.Vài năm nay trong nhà dạy dỗ rất nghiêm, thường ngày làm việc ổn trọng, đoan chính, so với người hai mươi tuổi hề kém. Lúc này bị tiểu nha đầu đưa ra cầu ngây thơ như vậy, vốn định cự tuyệt, lại để ý ánh mắt chờ đợi của nàng mới như bị ma xui quỷ khiến ngoắc tay đánh dấu với nàng. Con dấu ấn, thương nghị đạt thành!

      Lâm Lang cao hứng chạy mất rồi, Từ Lãng vẫn đứng ở nơi đó, hồi tưởng lại hành động ngây thơ vừa rồi mà bật cười.

      Bên này tâm nguyện của Lâm Lang thành, trong lúc nhất thời cảm thấy ánh mặt trời cũng tươi sáng rực rỡ hẳn lên. Trải qua đời, xem như nhìn thấu tâm can con người, tất nhiên từng bị người bên ngoài phản bội vứt bỏ, nhưng cũng có người trọng tín trọng nghĩa. Nhân phẩm của Từ Lãng tin được, nghĩ đến quả nhiên sai lầm. Nàng nhảy chân sáo trở về, đối diện Hạ Vệ Giới tới, thân hình chợt lóe ngăn trước mặt nàng:

      “Lục muội muội, có chuyện gì cao hứng vậy?”

      thể cho huynh!” Lâm Lang đắc ý nháy mắt. Hạ Vệ Giới cười búng cái trán của nàng, từ phía sau lấy ra lẵng hoa tinh xảo,

      “Còn giả thần giả quỷ! Lẵng hoa mới bện này, tặng cho muội chơi.”

      Lẵng hoa là do nha hoàn trong phòng thê thất Giang thị của Hạ Vệ Giới làm, khéo tay. Lẵng hoa dùng những nhành liễu non bện lại, bên trong xếp mấy bông hoa trắng, vàng nhạt đan xen rất thú vị, đáng . Lâm Lang nhận lấy, hỏi:“Đại tẩu tẩu vẫn khỏe ạ?”

      “Vẫn khỏe.” Hạ Vệ Giới còn muốn đến cuộc hẹn nên vội vàng rời .

      Lâm Lang tự trở về Lan Lăng viện, ngày kế nhớ tới Giang thị, liền hướng Nhã Văn viện thăm nàng.

      Nhã Văn viện là nơi đơn giản, chỉ có hai phu thê Hạ Vệ Giới và Giang thị. Giang thị năm trước mới gả vào phủ, xấp xỉ tuổi Hạ Tuyền Cơ nên cảm tình hai người này khá tốt khiến Lâm Lang cũng thân cận với nàng. Trong viện yên tĩnh tiếng động, ngay cả người bình thường thích đứng cạnh hồ ao cho cá ăn như Giang thị cũng thấy bóng dáng, Lâm Lang ngóng vào bên trong, nha hoàn nghe được tiếng bước chân liền ra nghênh đón:

      “Lục tiểu thư tới rồi ạ.”

      “Đại tẩu đâu?”

      ở trong phòng nghỉ.” Tiểu nha hoàn vén mành,“Bây giờ đại tiểu thư ở bên trong.”

      Lâm Lang vào, nha hoàn hồi môn của Giang thị nhanh tay châm trà cho nàng. Lâm Lang hỏi đại tỷ làm gì, nha hoàn liền trả lời:“Đại tiểu thư ở bên trong tìm hoa văn thêu.” Vừa vặn Hạ Tuyền Cơ vén rèm ra, hỏi nàng:

      “Muội cũng đến đây à?”

      “Muội đến thăm đại tẩu, ai ngờ nàng ngủ, ai có tiểu oa nhi cũng thích ngủ thế sao?” Giang thị được đại phu chẩn ra mang thai hai tháng, Lâm Lang rất quan tâm.

      Lúc trước sức khỏe Giang thị tốt lắm, trong khoảng thời gian Lâm Lang đến bốn năm lần có hơn phân nửa là ngủ. Đời trước sau khi Lâm Lang thành hôn lâu họ ra ở riêng, hai bên xa lạ vắng vẻ nhau dần, nàng lại quá để tâm, cũng biết chuyện này bình thường. Chỉ nhớ đời trước Giang thị tuy rằng sinh được đứa con nhưng tới hai tháng chết non, lúc này Lâm Lang thấy khó tránh khỏi lo lắng.

      Hạ Tuyền Cơ liền cười :“Đại tẩu gần đây quả thích ngủ, lẽ ra sớm qua giai đoạn khó khăn, nàng vẫn thích ngủ như thế.”

      Hai người vào phòng Giang thị, chỉ thấy nàng dùng bàn tay che chở bụng, nhíu mi ngủ ngay ngắn. Nha hoàn qua thấy vậy lại trách :“Thiếu nãi nãi ngủ mà tay lại đè nặng thai nhi sao lại hề biết thế này!” xong đem hai tay Giang thị rời .

      Tỷ muội Lâm Lang đứng lát liền ra, Lâm Lang nghĩ tới đứa đáng kiếp trước, nhíu mày :“Đại tẩu trước kia thích ngủ như vậy nha, tỷ cảm thấy việc này có gì lạ hay ?”

      Hạ Tuyền Cơ ngẩn ra, nàng có vị biểu tẩu mang thai cũng mới có hai ba tháng, nhưng mọi thứ bình thường, nửa điểm cũng giống bộ dáng ngủ mê mệt như Giang thị. Nàng gật đầu,“Vừa như vậy, quả có chút kỳ quái.”

      Lâm Lang nghĩ Giang thị có tư thế ngủ như vừa nãy, rồi tiếp:“Muội thấy khi ngủ đại tẩu còn cau mày, lại lấy tay che chở bụng, chẳng lẽ là thoải mái?”

      Hạ Tuyền Cơ nghe vậy bước chân chậm chút, bỗng nhớ tới lúc trước thăm Giang thị nàng từng bụng khoẻ, khỏi kinh ngạc, quả quyết :“Ta thưa chuyện với mẫu thân!”

      Hạ Vệ Giới là đích tôn, đồng lứa với chỉ có chi thứ hai Hạ Vệ Côn là cưới thê thất. Cái thai này của Giang thị đương nhiên là đích trưởng tôn. Mặc dù Hạ gia phải gia tộc công hầu theo quy định trưởng tử thừa kế tước vị, nhưng đứa đầu tiên tất nhiên hết sức coi trọng.

      Hai người vào nội viện, Hạ Tuyền Cơ vội vàng trở về phòng, còn Lâm Lang nhân tiện quẹo vào Lan Lăng viện.

      Lúc này là buổi chiều, Tần thị nhấp nháy mắt ngủ gật, thấy Lâm Lang liền gọi nàng

      “Con lại đâu đấy? Bài tập làm xong chưa?.”

      sớm làm xong rồi ạ, những cuốn sách nương giao con đều xem qua. Hai ngày nữa con thư quán tìm sách khác thú vị hơn.” Lâm Lang cọ cọ lên người Tần thị,

      “Vừa nãy con mới thăm đại tẩu, gần đây nàng rất thích ngủ. Nương cũng như vậy sao ạ?”

      “Đại tẩu con mới được hai,ba tháng , huống chi thai nhi dần dần lớn lên, nàng thích ngủ chút cũng kỳ quái.”

      “Nương xem, so với nương, đại tẩu ngủ nhiều hơn, con nghe nha hoàn nàng ban ngày cứ cách , hai canh giờ lại ngủ, đến buổi tối ngủ được, rất khó chịu.”

      “Đại khái là do thể trạng mỗi người , tự dưng mang thêm đứa trong người nên mệt mỏi, thành thói quen ngủ như vậy. Huống chi đại tẩu tử con còn có đại phu nhân quan tâm, tiểu hài tử như con quan tâm chuyện này để làm gì.” Tần thị lơ đễnh, thuận tay lấy cuốn sách bên cạnh muốn đọc.

      Lâm Lang bất đắc dĩ, nhụt chí ghé vào ngồi bên cạnh. Tần thị như vậy, nàng cũng có chút hoảng hốt , mới chỉ là chút biểu thôi. Nếu như chính xác là Giang thị thành thói quen, hơn nữa khi mang thai cũng phải có thay đổi chuyện này ra đâu lạ. Nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy kì quái.
      Last edited: 6/5/16

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      nàng ơi, đoạn gần cuối giống như nàng chưa edit vậy, t thấy nó lủng củng sao đó.
      Diệp Dã thích bài này.

    4. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      @song ngư : ờ ờ.chết.post nhầm đoạn chưa edit.:yoyo49:.ta sửa lai ngay.hic
      Last edited: 6/5/16

    5. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Ôi rất muốn phải thông báo điều này nhưng cuối cùng giờ khắc này cũng phải đến:032:
      Bắt đầu từ nay, mình chuẩn bị thi cuối năm.Kì thi kéo dài đến 27 ngày chưa kể mình còn phải báo cáo đề tài nữa:062: Cho nên mình thực k còn thời gian edit nữa. Các bộ Quý nữ và Dưỡng thành sủng hậu mình buộc phải tạm ngưng vì mình k tìm đc ai edit cùng:020:. Riêng bộ Đồ nhi này, trong khi có mình, truyện vẫn tiếp tục đc edit và để ý bởi bạn @Quỳnh Bảo Bối.
      Mình quay trở lại vào khoảng ngày 17/6 và tiếp tục vs các bộ làm. Chân thành xin lỗi mọi người vì phiền toái này:nod:
      P/s: Ai có nhã hứng giúp mình 2 bộ kia xin cứ liên lạc qua fb bất kì lúc nào ạ
      https://www.facebook.com/profile.php?id=100005984341150:th_12:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :