1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thiên kim thượng vị (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Quần áo tình nhân

      "Đinh linh linh ——!" Chuông báo thức vang lên ngừng, An Cẩm khẽ xoay người, tay đem đồng hồ văng xuống dưới đất, vừa vặn rơi đến trước chân của Nghiêm Tuyết Vinh vừa đẩy cửa vào.

      Nghiêm Tuyết Vinh nhìn con vẫn còn lưu luyến trong mộng đẹp, cười lắc lắc đầu. đến trước giường, tay lấy chăn xốc lên." mấy giờ rồi mà còn ngủ!"

      An Cẩm mơ mơ màng màng cảm thấy người chợt lạnh, nguyên bản cảm giác ấm áp như thiên đường nhất thời biến mất thấy. Sáng sớm cuối thu thời tiết rất lạnh, An Cẩm rùng mình cái, mở to mắt liền nhìn thấy Nghiêm Tuyết Vinh rất ra dáng nữ vương tay đặt ở thắt lưng, tay cầm chiếc chăn ấm áp của .

      "Mẹ, làm sao nha, buổi sáng hôm nay con có tiết. Cho con ngủ tí nữa." An Cẩm giơ tay đến chỗ Nghiêm Tuyết Vinh, muốn đem chăn cướp về. Nghiêm Tuyết Vinh cũng để ý đến , tay lấy chăn ném tới ngoài cửa.

      " mấy giờ rồi mà còn ngủ! Tiểu tử Đường gia ngồi chờ ở dưới. Con nhanh đứng lên cho mẹ!"

      Đường gia, Đường gia Đường gia, vừa nghe
      đến hai từ kia đầu óc An Cẩm đều phình to, kiên nhẫn thét lên : “Mẹ, ta đến là chuyện của ta, đâu có liên quan gì đến con! Con muốn ngủ mẹ cứ ra ngoài !”

      Tính khí An Cẩm lúc rời giường rất lớn, chỉ có mẹ của vẫn chịu đựng được. Vừa nghe đến Đường Chiếu ở tầng dưới, sớm như vậy lại đến quấy rầy mộng đẹp của , cơn tức liền áp được muốn nổi giận.

      Mà Nghiêm Tuyết Vinh cũng phải là người lương thiện gì. “Con đem người ta đánh đén nỗi phải bó thạch cao mà đến công ty, người ta bất kể cái gì đều , còn chịu đựng dẫn con chơi. Con bây giờ còn nằm ỳ giường muốn dậy để cho người ta là khách phải ở dưới chờ. An Cẩm, con vẫn là con của mẹ sao?”

      “Mẹ, người từng thấy qua chịu như vậy trọng thương nửa tháng có thể sách thạch cao sao? vui vẻ cái gì có chuyện gì ! Con ngày hôm qua nhìn thấy ta hoàn toàn bình phục rồi.”

      “Này có làm sao, vốn tuổi còn trẻ tiểu tử kia thân thể cường tráng, bình phục nhanh chút thực bình thường. Còn có, ngươi ngày hôm qua chạy đến vương gia náo loạn hồi ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu!”

      “Mẹ, mấy năm nay vương gia theo nhà chúng ta người tiện đến hảo chỗ còn chưa đủ sao? Tâm tư của Vương Kỳ Lan người cũng phải biết. Ta mấy năm nay nhẫn nhịn đủ rồi. ra tay nàng ta thực khinh An Cẩm ta chỉ là quả hồng mềm. Hơn nữa, mẹ, người cũng hy vọng ta có thể bỏ qua tình trước kia , ta phải bỏ qua sao.”

      Nghiêm Tuyết Vinh nhìn bộ dạng An Cẩm với vẻ mặt lấy lòng, thở dài: “Tiểu Cẩm, có thể buông là tốt rồi. Đó vốn phải là lỗi của ngươi. Vương Kỳ Lan mấy năm nay làm ra những viêc gì kỳ thực ma ma đều biết, ma ma sở dĩ quản, chính là hy vọng ngươi có thể tự mình thoát khỏi bóng ma kia, ngươi lần này làm rất khá. Vương gia mấy năm nay nương nhờ chúng ta cũng đủ, nên đánh úp chèn ép.”

      An Cẩm mỉm cười ôm lấy thắt lưng Nghiêm Tuyết Vinh, trong lòng thấy ấm áp, bất luận mẹ ngoài miệng tích đức cỡ nào, nhưng trong lòng đều là thương .

      “Nhưng là....” đỉnh đầu vang lên tiếng , “ tại mau xuống lầu gặp Đường gia tiểu tử cho ta!”

      Đường Chiếu ngồi ở sô pha uống café. Thạch cao đùi được tháo từ mấy ngày hôm trước, chỉ còn cánh tay và băng vải quấn đùi, theo cổ tay áo và ống quần lộ ra ngoài ít. hôm nay mặc bộ quần áo da màu đen, cùng màu với quần dài, có gắn thêm mấy đồ vật tinh xảo rất đẹp, thoạt nhìn mới mẻ lại bị lạc lõng.

      An Lâm Thâm hờ hững nhìn Đường Chiếu tự nhiên vừa lòng gậ gật đầu, ánh mắt nhìn như nhìn con rể tương lai “Tiểu Cẩm vốn thích ngủ, lần sau cháu đến trễ chút.”

      Đường Chiếu mỉm cười “ sao ạ, con vốn thích ngủ nhiều.”

      Lúc này chiếc chăn từ lầu ném xuống dưới, ngay sau đó truyền đến tiếng An Cẩm hét chói tai: “Con muốn ngủ, mẹ ra ngoài !”

      An Lâm Thâm khóe mắt nhảy nhảy cười gượng : “Đứa này lúc rời giường tính khí có chút lớn, từ bé bị chiều hỏng rồi.”

      Đường Chiếu uống ngụm café, khóe miệng nổi lên ý cười càng đậm: “Như vậy tốt lắm.”

      An Lâm Thâm: “....” rốt cục tin tưởng tiểu tử Đường gia này mắt có bao nhiêu hỏng.

      lát sau An Cẩm rửa mặt tốt liền xuống lầu. hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, khoác chiếc áo đen đuôi tôm. chân là đôi giày đồng màu với chiếc áo sơ mi, xứng với chiếc quần dài màu đen, đầu tóc được buộc thành kiểu đuôi ngựa hoạt bát, đến gần đuôi tóc được uốn thành tóc xoăn. Thoạt nhìn nhõm lại mới mẻ.

      Tuy rằng An Cẩm tại là mười tám tuổi, nhưng tuổi tâm lý là hai mươi lăm, sớm chán ngấy với mốt thời trang đủ màu rực rỡ nay, cho nên phong cách ăn mặc cũng ưa thanh nhã điệu thấp.

      Đường Chiếu nhìn thấy An Cẩm đôi mắt sáng lên, trong lòng vui mừng. Ông trời đều cảm thấy hai ta là đôi, An Cẩm em chạy thoát được đâu.....

      An Cẩm cũng nhìn đến Đường Chiếu thân giả dạng, nhíu nhíu mày cũng gì.

      “Ba sớm a.” Nhìn về phía Đường Chiếu muốn đứng dậy, tươi cười nở rộ, “Sư huynh sớm a.”

      Đường Chiếu sửng sốt, cũng cười : “Tiểu Cẩm, sớm.”

      An Cẩm gật đầu thèm nhắc lại, đến bàn cơm uống mấy ngụm sữa, cầm lấy ổ bánh bao liền ra ngoài, “Ba mẹ, con đây.”

      Đường Chiếu cười cười, “Bác trai, bác cháu đây cũng trước. Gặp lại sau.”

      An Lâm Thâm gật gật đầu. Nghiêm Tuyết Vinh từ lầu xuống cười : “A Chiếu có rảnh qua đây ăn bữa cơm.”

      Đường Chiếu thưa lại, liền theo An Cẩm rời .


      Chương 17: Vòi phun nước làm ướt người


      Porche chạy ra khỏi biệt thự, An Cẩm ăn bánh uống trà sữa mồm miệng hỏi: " nơi nào?"

      Đường Chiếu nhìn bởi vì miệng đầy bánh mà khuôn mặt trở nên tròn trịa, trong lòng thỏa mãn, cười : " biết."

      " biết?" An Cẩm nuốt xuống miếng bánh trong miệng rồi uống ngụm trà sữa, "Nếu biết tại sao mới sáng tinh mơ đem tôi ở trong ổ chăn lôi !"

      Đường Chiếu cười cười có trả lời lại. Hôm nay thời tiết mát mẻ, rất thích hợp để du lịch. Mà việc muốn làm nhất là chính vào sáng sớm nhàng khoan khoái như hôm này, lái xe chở mà mình dọc theo con đường này chạy băng băng. Xem phong cảnh xung quanh, ngắm nhìn trời đất. Tựa như như bây giờ.

      An Cẩm nhìn lời nào, bĩu môi: "Nếu , chúng ta qua quảng trường Đời Kỷ . ở nơi nào, người cũng nhiều lắm, thực thích hợp lãng phí thời gian."

      Đường Chiếu tựa hồ có nghe đến bất mãn trong lời của , cười : "Tốt, đều nghe lời em."

      Sáng sớm, quảng trường có vẻ thanh tĩnh nhưng lạnh lẽo, An Cẩm ra vòi phun nước rửa mặt. Sau đó dùng quần áo Đường Chiếu xoa xoa nước mặt. Đường Chiếu nhíu nhíu mày, lấy ra khăn tay đem vệt nước mặt lau: " tại thời tiết như thế này còn có thể rửa mặt như vậy, bị cảm làm sao bây giờ."

      An Cẩm hít hít cái mũi: "Tôi từ đến lớn tới đây đều như vậy, cũng xảy ra chuyện gì, làm sao phải chiều chuộng như vậy." An Cẩm nhưng ra rất hưởng thụ phục vụ của Đường Chiếu. Tối hôm qua có đáp ứng Đường Chiếu về cầu làm bạn trai, bởi vì nếu thích liền thuận lý thành chương luôn. khi là bạn trai chỉ là duy nhất. An Cẩm chưa bao giờ đối tình thất vọng qua, bởi vì tình của Nghiêm Tuyết Vinh cùng An Lâm Thâm cho biết thế giới này tình cũng phải hư vô mờ mịt(). chỉ là có dũng khí tin tưởng người đối chính mình sâu đậm.

      Đường Chiếu thích chính mình, từ bé liền thích. Như vậy chính mình có thể cho cơ hội để chứng minh, cho cơ hội để theo đuổi mình.

      Từ nay về sau trốn tránh tình cảm của chính mình, nhưng cũng miễn cưỡng chính mình phải tiếp nhận. cho phép Đường Chiếu theo đuổi. Có lẽ An Cẩm cuối cùng nhận ra tình cảm của , hoặc có lẽ Đường Chiếu kiên trì được đến ngày nào đó liền rời . Nhưng này cũng chỉ là tình từ nay về sau, bất luận Đường Chiếu cuối cùng vẫn là buông tha cho tìm khác ôn nhu chăm sóc, ngoan ngoãn phục tùng hay vẫn cầm lấy tay , cam nguyện sau người , bám sát theo mỗi bước của , An Cẩm đều tôn trọng lựa chọn của .

      Chính như Nghiêm Tuyết Vinh khi đó đối chính mình , mặc kệ kết quả như thế nào thử tin tưởng lần cũng tốt, đừng để đến nhiều năm sau nhớ lại, lại thấy tiếc nuối.

      “Nhưng đau lòng a.” Đường Chiếu . Lời mềm giống cọng lông chim mơn trớn qua trái tim, mềm yếu, tê liệt làm cho An Cẩm nhớ tới nụ hôn tối hôm qua.

      Mặt chịu thua kém cũng đỏ bừng, Đường Chiếu nhìn, khóe miệng gợn lên chút cười tà, tựa hồ có chút tiếc nuối : “Bộ quần áo này là bộ mà thích nhất, dơ nhiều làm cho người ta đau lòng a.”

      Oành ______! Rung động cái gì, ngượng ngùng cái gì cũng đều bị câu sát phong cảnh này nện tan. An Cẩm nhìn ảnh ngược trong mắt Đường Chiếu, cảm thấy mặt nóng bừng, đương nhiên đó phải ngượng ngùng. cước đá lên đùi Đường Chiếu, quay đầu vất của chạy lấy người.

      Đường Chiếu biết mình trêu đùa quá trớn cũng dám phản kháng, chịu bị trúng cước, đáng thương nhìn An Cẩm nghĩ muốn đuổi kịp “Tiểu Cẩm.... sai rồi.”

      An Cẩm mạnh mẽ quay đầu, chỉ vào Đường Chiếu hô to: “ được nhúc nhích!”

      Đường Chiếu dám cãi lời, ngoan ngoãn đứng, có chút ai oán nhìn . An Cẩm làm như thấy, ngữ khí mãnh liệt: “ được nhúc nhích biết !” xong lui lại mấy bước.

      Đường Chiếu gật gật đầu, trong lòng lại tính toán An Cẩm nếu muốn chạy theo sao kịp . mặt vẫn là bộ dáng ai oán, lại phát An Cẩm lộ ra chút cười ta. Sau đó,

      “Xôn xao ______” Vòi phun nước biến hóa tiết tấu, nước lạnh từ trời rơi xuống, đều đổ lên đầu Đường Chiếu. Nguyên bản mái tóc được tạo kiểu lập tức ướt sũng, người tất cả đều là nước lạnh, cả người Đường Chiếu ướt như chuột lột, hình tượng dĩ vãng, mị lực tất cả đều bị hủy.

      An Cẩm nhìn bộ dạng của cười ha ha đến nỗi đứng vững ngã ngồi dưới đất, che bụng mà cười. Mẹ ơi, nếu làm cho Thước Tiểu Nhạc nhìn thấy nam thần trong cảm nhận của (TTN) biến thành cái dạng này, chắc (TTN) điên luôn rồi !

      Đường Chiếu người phát lạnh, rùng mình cái. Đem áo khoác người mình cởi ra, vắt vắt, nước đầy đất. Trong mắt tất cả đều là lửa giận. Từ đến lớn còn chưa có người nào đùa giỡn như vậy, liếc mắt cái cách đó xa sau bồn hoa là vẻ mặt kinh dị của Bạch Đường cùng khuôn mặt nghẹn khuất đến đỏ bừng của Tần Vũ, Đường Chiếu chỉ cảm thấy bừng bừng lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn hai người rình coi, khiến cho hai người đó hết hồn, chạy cũng dám quay đầu lại.

      Đường Chiếu hừ tiếng, lại nhìn về phía cách đó xa cười đến ngã ngồi dưới mặt đất, nước mắt đều chảy ra, tức giận trong lòng trong nháy mắt tất cả đều tan biến.

      Khóe miệng mang ý cười tiêu sái đến gần , ngồi xổm xuống: “Cười thích lắm sao?”

      An Cẩm dự đoán được lại đột nhiên xuất , thét chói tai theo bản năng lui lại phía sau mấy bước, trừng to mắt nhìn .

      Đường Chiếu nhìn có chút ủy khuất nhìn chính mình, lại vừa bực mình vừa buồn cười, đem An Cẩm phen kéo mạnh ôm vào trong ngực hướng bãi đỗ xe tới.

      An Cẩm trốn thoát đáng thương túm lấy áo Đường Chiếu đung đưa đung đưa: “Sư huynh....”

      Đường Chiếu hừ tiếng, để ý tới . Lập tức đến trong xe đem An Cẩm ném vào. Sau đó từ sau cốp lấy ra cái túi chuẩn bị sẵn lên xe.

      An Cẩm nhìn người nào đó muốn cởi áo, tháo đai lưng, theo bản năng lấy hai tay ôm vai bảo vệ chính mình, cảnh giác hỏi: “ muốn làm gì?”

      Đường Chiếu đảo cặp mắt trắng dã, từ túi to lấy ra quần áo, cũng nhìn tới An Cẩm, tự thay quần áo.

      Đợi cho đem quần áo cởi ra, An Cẩm thét chói tai che đôi mắt: “ biến thái a!”

      như vậy là do ai. cho em giúp thay quần áo xem như làm em thất vọng rồi.” Đường Chiếu trong lòng vừa chuyển liền nằm úp sấp bên tai An Cẩm thổi khí, ngữ khí ái muội “Hơn nữa, hết thảy đều là của em, em nếu muốn nhìn cứ , cần gì phải ngượng ngùng?”

      An Cẩm rất muốn đánh , mở con mắt ra kiền nhìn thấy thân trần của , nhanh tay che kại đôi mắt: “ như thế nào còn chưa thay quần áo mới a!”

      Đường Chiếu cũng để đợi lâu, rất nhanh thay áo và quần mới, lại đem quần áo ẩm ướt nhét vào trong gói to ném cho An Cẩm, miễn cưỡng : “Giúp giặt sạch.”

      “Vì sao?” An Cẩm đặt túi to xuống đất phản kháng: “Nhà cũng phải có người giúp việc, làm gì muốn tôi giặt? Nơi này lại còn có của .....”

      An Cẩm rút rút khóe miệng, Đường Chiếu từ trong ra ngoài quần áo toàn bộ đổi mới hoàn toàn, An Cẩm nhìn quần áo trong chiếc túi to, lại nhìn Đường Chiếu mang theo ánh mắt uy hiếp, căm giận cầm quần áo giặt.

      An Cẩm trong lòng bi phẫn, phải là có mẹ tôi làm chỗ dựa sao, có gì đặc biệt hơn người!

      --------------- đề lời với người xa lạ---------------

      Hôm nay đến hai ngàn chữ ~
      Last edited by a moderator: 25/5/15
      1620thuy, linhdiep17honglak thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18:
      Bức vẽ "Tôi , chúng ta vẫn chưa ngồi được bao lâu sao lại phải ?” An Cẩm ôm túi quần áo ướt sũng nhìn về phía Đường Chiếu lái xe.

      Đường Chiếu hừ tiếng: “ cũng còn quần áo thay đổi.”

      An Cẩm nhớ tới bộ dạng bị rót thân nước lạnh thổi phù tiếng bật cười.

      “ Tôi phải cố ý. Ai bảo khi dễ tôi trước.” An Cẩm cười , “ Tôi nghĩ đến quảng trường Đời Kỷ là vì nơi đó mỗi ngày đều có vài sinh viên đến kí hoa. Hồi trước vẫn luôn muốn bảo họ giúp tôi vẽ bức nhưng có cơ hội, cho nên hôm nay muốn xem.”

      “ Em muốn bức kí họa?”

      “ Ân.” An Cẩm gật đầu. thích nhìn chính mình được miêu tả dưới ngòi bút. Ảnh chụp tuy rằng càng thêm ràng chân , lại thiếu phần cảm tình. Mỗi người tỏng mắt chính mình đều là giống như vậy. Mà thông qua ngòi bút miêu tả, muốn họa sĩ vẽ ra hình tượng mà chính mình mong muốn.

      có thể giúp em.” Đường Chiếu thản nhiên .

      An Cẩm nằm ở sofa, người là lớp chăn mỏng. Ngồi ở ghế sửa sang lại dụng cụ vẽ tranh.

      “ Thực thể tưởng được thế nhưng có gian phòng vẽ tranh!” An Cẩm có chút giật mình.

      Gian phòng này lúc đầu là phòng khách của căn hộ mà Đường Chiếu ở, bị sửa sang lại thành phòng vẽ tranh. Gian phòng phải rất lớn, lại bày đầy giá vẽ, cùng rất nhiều bức tranh. Cửa sổ to sát đất chiếm phần hai diện tích mặt tường. Rèm cửa trắng noãn sạch bị gió thổi tạo thành tiếng “ Phần phật”, giống như chú chim trắng đập cánh.

      Đường Chiếu nhìn trong mắt đỗi với mình kinh hỉ, khoé miệng hàm chứa ý cười càng sâu: “ Mệt mỏi liền ngủ tí.”

      An Cẩm ứng phó gật gật đầu, lại như trước nhìn chung quanh, gian phòng này lớn lại tràn ngập hơi thở nghệ thuật. Cửa sổ đặt vài chậu hoa, giá vẽ khoác vải trắng, bút vẽ được đặt chỉnh tề, đều lên chủ nhân của căn phòng này vô cùng thích quý trọng nó.

      Người đàn ông có gian phòng vẽ tranh như vậy, hẳn là người thực ôn nhu. An Cẩm trong lòng nghĩ, nhìn về phía Đường Chiếu. đem tay áo vén đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay. Tay trắng nõn thon dài, thuần thục điều chỉnh độ cao của giá vẽ. thoáng cúi đầu, tóc mái dài trán rơi xuống che khuất đôi mắt của .

      An Cẩm lẳng lặng nhìn, chỉ cảm thấy lòng mình như được dòng nước mát chảy.

      Thời gian bất tri bất giác trôi qua, An Cẩm cảm thấy mí mắt cứ díp lại. Sau giữa trưa ánh mặt trời trở nên ấm áp, xuyên qua thủy tinh chiếu vào, như thúc dục người khác sa vào giấc mộng. An Cẩm chống đỡ nổi, cuối cùng nhắm mắt lại ngủ.

      Đường Chiếu hơi hơi gợi lên khóe miêng, nhìn đắm chìm trong ánh mặt trời, trong tràn đầy sủng nịnh. Loại cảm giác này tốt lắm, nhìn mình vì ấm áp mà ngủ mất, an tường yên tĩnh, tháo bỏ đề phòng, như là vừa buông xuống lớp ngụy trang. Đây mới là hình ảnh đẹp nhất.

      Vẽ cuống nét bút cuối cùng, Đường Chiếu buông bút chì xuống xem lại bức tranh bị ánh chiều tà nhuộm vàng. Nhìn có tỉnh lại, Đường Chiếu đứng dậy giúp sửa lại cái chăn lộ cánh tay ra ngoài tốt, đầu ngón tay tại đôi môi dỏ bừng của lưu luyến, cuối cùng hôn xuống.

      An Cẩm chậm rãi mớ hai mắt, liền nhìn thấy Đường Chiếu thu thập dụng cụ vẽ tranh. Ngồi dậy nhu nhu đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, khẽ ngáp rồi lười biếng duỗi thắt lưng: “ Vẽ tốt lắm sao?”

      Thanh mềm mại mang theo tí làm nũng làm cho Đường Chiếu trong lòng run lên, mặt lại gợn sóng, thản nhiên đáp lời.

      An Cẩm xoay người xuống sofa, đứng tại bên người Đường Chiếu bàn tay ấn bờ vai của , hơi hơi xoay người nhìn giá vẽ thượng còn có hoàn toàn phạm họa giấy.

      An Cẩm hơi hơi mở to mắt, nhìn cảnh sắc tờ giấy cảm xúc trong lòng cuồn cuộn mênh mông. chưa từng nghĩ tới có thể nhìn thấy mặt khác của chính mình như vậy.

      bức tranh là hình an tường nằm ở sofa, cái chăn màu lam nhạt đắp ở người, mềm như là tầng sa lụa. Đầu , gối lên cánh tay, mái tóc dài đên như mực rơi xuống người. Mày giãn ra, khóe mieng tựa hồ mang theo ý cười, điềm tĩnh tốt đẹp như vậy.

      Chính mình như vậy, là hình tượng ở trong lòng Đường Chiếu sao?

      “ Thích ?” Đường Chiếu nghiêng thân mình, mở ra cánh tay ôm lấy thắt lưng An Cẩm, đem mặt chôn ở trong lòng của .

      ngồi ở ghế, thoạt nhìn so với An Cẩm cao hơn nửa thân mình, An Cẩm có chút chần chờ, cuối cùng giơ tay ôm lại ,ngón tay mơn trớn đầu của , cười : “ Ân, thực thích.”

      “ Đường Chiếu.”

      “ Ân.”

      “ Cám ơn .”
      Last edited by a moderator: 1/6/15
      1620thuy, honglaklinhdiep17 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      hương 19: Gặp lại

      Tóc dài ở trong nước phiêu đãng, đen như mực. Bỗng nhiên đầu tóc dài từ trong nước lên, màn ảnh dần dần phóng lớn, ma nữ tóc tai bù xù mạnh mẽ từ dưới nước nhổm dậy dữ tợn đánh về phía màn ảnh. Ngũ quan vặn vẹo đến cực hạn cùng mồm miệng tràn đầy máu, kỹ năng này có hiệu quả đặc biệt thành công khiến cho mảnh nữ nhân thét chói tai.

      "A ——!" An Cẩm thét chói tai bổ nhào vào trong lòng Đường Chiếu, nắm chặt bờ vai của . Mẹ nó, lúc trước làm sao có thể đáp ứng xem bộ phim này!

      mặt Đường Chiếu ngồi nghiêm chỉnh tràn đầy vẻ tươi cười vì gian kế thực được. Từ phòng vẽ tranh ra, sắc trời gần như tối đen hoàn toàn, hai người liền thương lượng ăn chút gì đó rồi lại xem phim.

      Đường Chiếu tự nhiên bỏ qua cơ hội này, mua hai vé phim kinh dị mới phát hành, chỉ còn chờ đến thời khắc mà hưởng thụ mỹ nhân nằm gọn trong lồng ngực. (Vâng rất gian…)

      Quả nhiên, phụ nữ đều rất sợ hãi ma quỷ. Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, Đường Chiếu giống như trấn an chú mèo mà vuốt vuốt mái tóc An Cẩm.

      An Cẩm dám ngẩng đầu lên, giọng hỏi: "Còn xuất nữa ? "

      Đường Chiếu nhìn thoáng qua màn hình lớn, ma nữ gần biến mất, chỉ để lại người đánh cá với vẻ mặt hoảng sợ bờ cùng màu đỏ sông nước.

      "Uh, còn."

      An Cẩm ngẩng đầu nhưng có lập tức mở mắt ra, mà là chậm rãi mở con mắt trước, xác định ma nữ biến mất mới mở con mắt khác ra. Đường Chiếu nhìn thấy mà buồn cười, nhưng cũng gì, ra lại có điểm chờ mong ma nữ xuất lần nữa.

      Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, An Cẩm sợ tới mức đánh về phía Đường Chiếu. xem phim kinh dị lại đột nhiên vang lên tiếng điện thoại phải rất yếu tim sao! An Cẩm thấp giọng mắng: "Người nào thiếu ý thức, xem phim lại biết tắt di động."

      Đường Chiếu xấu hổ cười: "Của ..."

      qua chỗ An Cẩm oán niệm, Đường Chiếu mở điện thoại lên chợt nghe tiếng Hướng Đàm trêu đùa: "Đường đại thiếu, bên kia, cậu tiến hành thế nào rồi?"

      Đường Chiếu cắn răng: "Cậu nếu tự dưng gọi điện thoại rất tốt."

      Hướng Đàm khịt mũi: "Ai bảo kinh nghiệm tình trường của cậu rất kém, nếu có tớ, cậu làm gì có thể đến gần mà cậu thương nhung nhớ?"

      "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

      "Tớ gọi còn phải là xem tình huống của cậu bên kia . Các em đều ở chỗ Đỉnh Cầu Vồng. đợi cậu mang người đến đây để bọn họ nhận mặt."

      "Đừng, tớ còn chưa đuổi tới tay đâu. Đừng dọa người ta. Tớ còn mời Tiểu Cẩm ăn cơm nữa, nếu còn việc gì tớ tắt máy đây." xong, đợi đối phương đáp lời Đường Chiếu liền tắt điện thoại.

      Hướng Đàm nghe được tiếng di động kêu đô đô liền cười mắng câu: " Xú tiểu tử này, có bà xã liền quên
      em.”

      bên Bạch Đường kinh dị: “ phải là mà buổi sáng hôm nay chúng ta nhìn thấy !”

      Tần Vũ hớp ngụm bia, vẻ mặt giống như ăn phải mướp đắng. “Xong rồi.”

      Bạch Đường nghĩ đến màn mà chính mình nhìn thấy sáng hôm nay, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, vẫn chưa từ bỏ ý đính hỏi: “Đường Chiếu cậu ta phải là Liễu Hạ Huệ sao? Cậu ta làm sao có thể thích đó!”

      Hướng Đàm quăng cho cái gạt tàn. “ tại, người ta bước đường truy thê đầy đau khổ đấy, Liễu Hạ Huệ cái gì, cẩn thận làm cho nương nhà người ta nghe được, ấy nếu cần Đường Chiếu, cậu xem tên họ Đường đấy có lột hết lớp da của cậu !”

      “Cái gì,” Bạch Đường cho là đúng, “ phải chỉ là đứa con thôi sao? Đáng giá cùng em động thủ?”

      “Ai cũng biết cậu là loại người thay phụ nữ như thay quần áo. Đường Chiếu khác, là mầm mống si tình. Vì An Cẩm thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy. Đúng rồi, cậu lần trước cũng nhìn thấy, chính là em đánh cho cậu ta trận đó.”

      Bạch Đường nuốt nuốt nước miếng. “Người mà buổi sáng hôm nay chúng ta nhìn thấy chính là kia.” Nhân tài a, đối với Đường Chiếu khoa tay múa chân, cường đại. Vẻ mặt giống như con dâu đó của Đường Chiếu làm cho Bạch Đường nhìn thấy mà hết hồn. Xong rồi, nhìn thấy bộ dạng thảm hại lúc theo đuổi phụ nữ của Đường Chiếu, Bạch Đường bi phẫn. Nhớ tới cái liếc mắt cuối cùng của Đường Chiếu dành cho bọn họ, lông tơ người đều dựng lên.

      Cùng Tần Vũ liếc mắt nhìn nhau cái, hai người cười khổ, trong lòng yên lặng tìm biện pháp cứu vãn chính mình, xem ra phải nịnh bợ, nịnh bợ chị dâu.

      Đường Chiếu tắt điện thoại, tâm tình vui sướng tiêu sái tiến về chỗ ngồi, hoài niệm cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc tinh tế nằm trong ngực, Đường Chiếu trong lòng khẽ nghĩ, chờ mong nữ quỷ lại xuất . Nhưng, đợi cho trở lại chỗ ngồi, như thế nào lại tìm thấy hình dáng An Cẩm, nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng, Đường Chiếu nhíu nhíu mày.

      An Cẩm bước nhanh ra khỏi rạp chiếu phim. Mẹ ơi, đáng sợ, đáng sợ, bao giờ xem lại thể loại này nữa. Bất quá nghĩ lại, chính mình cũng chết qua lần, cùng với ma nữ kia cũng là người quen, đồng hương gặp đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng, cũng có gì đáng sợ.

      Sờ sờ mặt mình, An Cẩm ở trong lòng , bất quá mình cũng xinh đẹp hơn ta. (-_-“) An Cẩm nghĩ nghĩ liền nở nụ cười. Nhìn thấy chiếc xe đỗ ven đường, qua, dừng chân đối mặt với cửa kính sửa lại mái tóc có chút hỗn độn, xong xuôi, giơ lên hai ngón tay tạo thành hình chữ ‘V’.

      Cửa kính xe chậm rãi thả xuống, nghe được thanh, An Cẩm quay đầu lại, tươi cười mặt trong nháy mắt cứng đờ, dần dần biến mất.

      “Chúng ta…”

      An Cẩm xoay người rời , Phong Hách vội vàng xuống xe giữ chặt .

      “Buông tay!” An Cẩm có chút chán ghét nhìn cái tay giữ chặt lấy mình. có chút khiết phích, bất luận là tinh thần hay là thân thể.

      An Cẩm chán ghét muốn đá cái tay kia , lại phát Phong Hách nắm rất chặt, dùng sức lớn làm cho tay có chút đau.

      đau đớn tay kém với hận ý trong lòng rất nhiều. An Cẩm giơ tay cho cái tát, cái tát vang lên thanh thanh thúy, bình ổn lại hận ý trong lòng , khôi phục chút thanh tỉnh.

      An Cẩm nhớ tới kiếp này chính mình quen Phong Hách, nhưng vì sao lại lôi kéo tay mình? phải là lí do nhất kiến chung tình rất buồn cười .

      Hít sâu hơi lại chậm rãi thở ra, An Cẩm nhìn Phong Hách, thản nhiên : “Vị quý ông này, chúng ta cũng giống như quen nhau, đùa giỡn lưu manh cũng phải có giới hạn, tại buông tay.”

      Ánh mắt chán ghét, lời đạm mạc, đao lại đao cắm vào trong ngực Phong Hách, làm cho thể hô hấp.

      “A Cẩm…” giọng Phong Hách có chút khàn khàn, “Em, ngày đó sao đến?”
      ”Vị quý ông này, cái gì thế? Đầu óc có bệnh nên bệnh viện.” An Cẩm đem hết toàn lực bỏ tay ra, thanh lạnh như băng.

      “A Cẩm, em nhớ biết, em cũng trở lại.” Phong Hách nhìn , trong mắt tràn đầy áy này cùng thống khổ.

      An Cẩm trong lòng cười lạnh, “ nhận sai người.”

      Từ phía sau, Phong Hách ôm lấy An Cẩm chuẩn bị , giọng của có chút run run: “A Cẩm, làm sao có thể nhận sai A Cẩm của ? A Cẩm, trở lại tìm em, người chỉ có mình em, chúng ta bắt đầu lần nữa được ?”

      Bắt đầu lần nữa?

      An Cẩm nhắm mắt lại, khóe miệng tràn ra tia lãnh ý. Xem ra cũng trở lại, như vậy có giả bộ biết cũng chỉ như diễn trò khôi hài.

      “Phong Hách, bắt đầu lần nữa, là gì?” An Cẩm thản nhiên .

      “Chúng ta giống như trước đây, dùng cả đời thương em, em, cưng chiều em, dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ em.” Phong Hách như nghĩ tới cái gì, trong giọng lại mang theo thanh vui sướng.

      “Sau đó bao dưỡng người đàn bà khác, muốn tôi bỏ đứa con của mình , lại bị người đàn bà kia đẩy tôi xuống cầu thang sao?” An Cẩm chưa bao giờ tưởng tượng nổi chính mình dùng giọng bình thản như vậy để kể ra hồi ức đau khổ này.

      Cảm giác thân thể người phía sau nhất thời cứng ngắc, An Cẩm xoay người đem đôi tay hơi phát run ôm chính mình kiên định lấy ra. xoay người nhìn Phong Hách, trong mắt gợn sóng sợ hãi.

      “Sau đó các người kết hôn sinh con, đứa bé của tôi chết khi bố của nó mắt lạnh nhìn sao?”

      Sắc mặt Phong Hách trở nên tái nhợt.

      “Nó chỉ mới tháng, còn chưa kịp nhìn thấy thế giới lần! Phong Hách, sao lại nhẫn tâm như thế? rất tàn nhẫn, !” Đôi mắt An Cẩm hồng hồng kêu lên.

      Thù hận cùng khổ sở từ đáy lòng làm máu trong người chạy nhanh, giống như núi lửa phun trào. Vẫn thể chịu đựng được, hung hăng tát cái mạnh lên mặt Phong Hách, làm cho mặt lệch sang bên.

      Đứa bé của chết, nhưng đôi cẩu nam nữ này lại ở bên nhau cả đời. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì! An Cẩm phải là người lương thiện. Đời trước vì Phong Hách an phận thủ thường nén giận, nhưng có nghĩa là hiểu được phải tự bảo vệ mình như thế nào, hại người như thế nào.

      Mắt ông trời sớm mù, nhưng có! Kiếp này, muốn cho mọi người biết phản bội An Cẩm phải nhận cái giá đắt như thế nào.

      An Cẩm xả chút cười lạnh: “Phong Hách, mặc kệ có mục đích gì, đừng hi vọng lợi dụng tôi lần nữa. Bởi vì tình cảm của tôi đối với , ở kiếp trước sớm bị làm tiêu tan hết.”

      Phong Hách chịu nổi, lui từng bước về phía sau. thể tin nhìn An Cẩm, thào: “A Cẩm…”


      ------------ để lời với người xa lạ --------------------

      Mọi người nếu thích tiểu thuyết này Diệp Diệp hy vọng mọi người có thể cất chứa chút. tác phẩm giai đoạn trước cất chứa là động lực sáng tác của tác giả. ra, tại cất chứa quả là… Lòng rất chua xót…

      Truyện này gồm có 106 chương ( Chương cuối dài kinh khủng -_-) Còn lịch post mình cố định nhưng mà đăng từ 2-4 chương/tuần.
      Last edited by a moderator: 2/6/15
      1620thuyhonglak thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20: Trái tim có thể đau đến nỗi nào?

      An Cẩm xả chút cười lạnh: "Phong Hách, mặc kệ có mục đích gì, đừng hi vọng lợi dụng tôi lần nữa. Bởi vì tình cảm của tôi đối với , ở kiếp trước sớm bị làm tiêu tan hết."

      Phong Hách như chịu nổi, lui từng bước về phía sau. thể tin nhìn An Cẩm. Hối hận, bi thương, than khóc, đều có nhưng câu này của An Cẩm lại như mang đến thêm nhiều đau thương.

      Trong lòng đau quá, đau thở nổi, đau đến chết mất. Trong mắt Phong Hách ảm đạm ánh sáng, lẩm bẩm : "A Cẩm..."

      "Trừ phi lúc này, lái xe đâm chết tôi, nếu tôi nhất định làm cho phải hối hận!" An Cẩm nhìn chằm chằm Phong Hách như chết, bỗng nhiên lông mi nâng lên, "Đúng rồi, vị bảo bối kia của chắc được đem bảo vệ tốt lắm. ta nếu có vấn đề ngoài ý muốn gì, tôi rất vui vẻ."

      An Cẩm xong hề nhìn sắc mặt của Phong Hách. Phong Hách, mặc kệ sống lại như thế nào, mặc kệ tiếp cận tôi vì mục đích gì, nhưng cũng đừng nghĩ lại rằng buộc An Cẩm tôi như trước kia!

      Phong Hách nhìn chút nào lưu luyến xoay người rời , sắc mặt trắng bệch. ấy đúng. Kiếp trước, chính mình phản bội tình , hại chết A Cẩm, hại chết đứa con của . Từng thề non hẹn biển, bây giờ tựa như câu truyện cười, cười nhạo cái tự cho là đúng của .

      Chỉ mấy câu như thế này thôi mà chính mình cũng chịu nổi, lúc trước, nhìn chính mình cùng người phụ nữ khác cùng chỗ, còn có lời đầy châm chọc cùng cười nhạo này. A Cẩm của , nên đau đến nỗi nào...

      Nhưng A Cẩm, tới tìm em rồi, đến xin tha thứ, vì sao em lại hề lưu luyến xoay người rời , vì sao em muốn dừng lại phút đồng hồ nghe giải thích? A Cẩm, thực em.

      Trong phòng tắm tràn ngập sương mù, An Cẩm đem toàn bộ thân mình chìm vào trong bồn tắm lớn. Nước dâng qua cằm, cái mũi, đôi mắt, cái trán, tóc dài nổi lềnh bềnh ở trong nước, trong đầu An Cẩm trống rỗng, rất nhiều nghi hoặc thể cởi bỏ, nhưng ngày hôm nay khiến cho cảm thấy mệt mỏi quá.

      Nếu lúc trước chết như vậy, có thể thoải mái thất nhiều hay . Ý niệm trong đầu chợt lóe qua, An Cẩm lập tức từ trong nước bước ra. Đùa giỡn cái gì, chết mình bạch như vậy, làm cho bọn họ hạnh phúc mà sống? An Cẩm còn có rộng lượng đến như vậy! mạng trả mạng, bọn họ người cũng đừng mong chạy trốn!

      Tiếng chuông di động vang lên. An Cẩm cuốn khăn tắm chân trần bước ra khỏi bồn tắm lớn. lấy chiếc di động ra từ trong mũ bằng plastic, đứng trước cái gương trong phòng tắm.

      "A lô ______”

      "Tiểu Cẩm, tại em ở đâu? Về nhà chưa?"

      An Cẩm nghe được giọng nam tràn đầy lo lắng từ trong di động truyền đến, quên mất việc này.

      "Uh, tôi về nhà. có lỗi, tôi có việc nên trước." An Cẩm chết cũng thừa nhận chính mình là bị dọa chạy ...

      Đường Chiếu thả lỏng, thở phào hơi: " có việc gì là tốt rồi. Buổi sáng ngày mai lúc tám giờ em còn có tiết, buổi tối nên ngủ sớm chút, đừng chơi máy tính nữa. Ngoan, ngày mai đưa em đến trường."

      Giọng ôn nhu làm cho An Cẩm sửng sốt: "Uh, tôi biết. Ngày mai cần cùng tôi, để bác Trương đưa tôi đến là được rồi. phải còn có luận văn chưa làm sao? Hơn nữa gần đây, Đường thị có chút bận , cần lo lắng cho tôi."

      Đường Chiếu hơi hơi bị kiềm hãm, trong lòng có chút vui sướng, ngờ An Cẩm quan tâm tới mình, tất nhiên cũng dùng lời ôn nhu như vậy với chính mình.

      Khóe miệng tươi cười: " quan hệ, điều chỉnh thời gian tốt. Ngày mai với em, trường học cách xa nhà chút, em lại mình người trở về ký túc xá, phải ai luôn có phương tiện ."

      "Đường Chiếu..." An Cẩm muốn ra hai chữ này lại cảm thấy nên lời, trong lòng rất buồn bực, trầm mặc lâu, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc.

      "Ngày mai gặp." Như là dùng hết sức lực, đợi Đường Chiếu trả lời An Cẩm liền tắt điện thoại. Hai tay chống lên bàn trang điểm, nhìn người trong gương. phải là loại người diễm lệ, xinh đẹp, mà là điềm tĩnh, đáng , nhịn được muốn tới gần. đôi mắt hạnh khuôn mặt, làm cho người ta thấy thích hợp, ngược lại, lại thêm vài phần linh động. Nhưng đôi mắt đó vốn nên đơn thuần, tràn ngập ý cười, bây giờ lại tràn ngập bi ai vô tận cùng giãy dụa.

      Chính mình như vậy, còn có thể được hưởng thụ hạnh phúc sao?

      Đường Chiếu, vì báo thù tôi có lẽ làm mọi việc người thường thể tưởng tượng nổi, sa đọa, vĩnh viễn lâm vào trong bóng đêm thể tự kiềm chế. có thể cứu tôi ra khỏi vũng lầy đó, mang đến cho tôi hy vọng ư?

      Rốt cuộc, tôi có nên đem hy vọng của chính mình đặt tay của ? Rốt cuộc, tôi có nên tin tưởng ?

      An Cẩm khẽ nhắm mắt. Lại mở ra, lúc này, mê mang cùng bi ai trong mắt biến mất, chỉ còn lại mảnh sáng cùng kiên định. Bây giờ, tôi tin tưởng lần nữa.

      Đường Chiếu, , trăm ngàn lần đừng làm tôi thất vọng.
      1620thuyhonglak thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21: Đừng chạm vào tôi, bẩn.

      An Cẩm nhìn tư liệu trong tay. Lại lấy tập ảnh chụp ra từ trong phong thư. Trong đó, có tấm ảnh chụp khuôn mặt của với mái tóc dài được làm quăn thành từng lọn, khuôn mặt được trang điểm theo kiểu mà nay lưu hành. Mặc chiếc váy dài bó sát người. ta ngồi ở trong góc quán bar, trong tay cầm ly rượu đỏ, diễm vô cùng.

      An Cẩm nhìn thấy tư liệu cùng ảnh chụp này cảm thấy có chút giật mình. Kiếp trước, Thôi Tây Nhi ở tivi chói lọi, dù phải chịu nhiều gian khổ mới phấn đấu lên được nhưng cũng mất thanh thuần, trong sáng. ta hát tại quán bar cũng bị nhuộm bùn vì tính chất công việc, bán linh hồn của chính mình.

      An Cẩm nhìn tư liệu trước mắt, cười lạnh. Đúng vậy, thứ mà ta bán chính là thân thể mình. tờ giấy ghi lại là Thôi Tây Nhi từ khi làm tới nay, làm mọi việc để kiếm thêm sinh ý. hát, tiếp rượu còn bán mình. Loại phụ nữ biết xấu hổ như thế này vậy mà cũng có thể quyến rũ được thiếu gia nhà họ Phong. Thủ đoạn cao siêu nha.

      Trong lòng An Cẩm cảm thấy rất sảng khoái, Phong Hách, đây chính là người phụ nữ mà thương, ôn nhu, săn sóc. Loại tình này khiến cho người ta cảm động.

      An Cẩm đem tư liệu sao chép thành bản, khóa vào trong tủ sắt, lại đến bưu điện đem gửi phần kia . Loại chuyện này mà chia sẻ với tôi quá mọn rồi.

      , tại, tâm tình An Cẩm rất tốt, ảnh chụp này đủ để thống khổ thời gian . Nhìn người phụ nữ mà chính mình đem cả trái tim để dâng tặng cùng tên đàn ông khác xuất ở quán bar, cái tư vị này đủ thích thú . Huống chi tận mắt nhìn thâý cảnh tượng . An Cẩm nghĩ đến video trong cái CD kia, chậc, tư thế rất nhiều nha.

      Mấy tháng sau, tuy rằng An Cẩm vẫn đáp ứng Đường Chiếu theo đuổi, nhưng đối với cũng lạnh nhạt, ngược lại tự dưng có lúc làm nũng, điều này làm cho Đường Chiếu thực kinh hỉ, lại biến thân thành người đàn ông hai mươi tư giờ, chỉ cần An Cẩm gọi điện thoại kêu tiếng liền lập tức lao tới. Bạch Đường đối với loại hành vi này của vô cùng đau đớn, ngay cả Hướng Đàm cũng thấy trơ trẽn.

      tại, Hướng Đàm hiểu được, ngày đó, câu Đường Chiếu xác thực rất có tác dụng, bởi vì Đường Chiếu chọn trong hai con đường mà từng nhắc đến, buông hết tôn nghiêm để người.

      Thở dài, nhìn về phía Bạch Đường ôm phụ nữ uống rượu lắc lắc đầu. Trong tình , chuyện cần tôn nghiêm đáng để , vậy mà còn có người có thể cố chấp như vậy còn mạnh hơn so với người như bọn họ sống mơ mơ màng màng rất nhiều.

      Hôm thứ tư có tiết, mình An Cẩm dạo phố, mua vài bộ quần áo. Chỉ chốc lát liền cảm thấy xương sống, thắt lưng và chân đều đau đến nhức nhối. tại, thân thể mình cũng khác với vài năm sau là bao. Phụ nữ muốn tranh giành, đấu đá nhau phải chỉ có tâm tư thâm trầm là đủ mà thể lực cũng phải mạnh. Ăn mặc đẹp, đeo giày cao gót hơn mười cm đó đây. Cũng so với tại, tiểu thư đến nỗi vai thể chống tay thể cầm. Huống chi An Cẩm là thiên kim tập đoàn An thị, muốn cái gì là có cái đó. Kiếp trước, nếu phải vì An Cẩm thích tự chọn mua quần áo cho Phong Hách, mua đồ ăn để nấu cơm, giống như cặp vợ chồng son bình thường, cũng tự ra ngoài mua đồ.

      Kiếp này, chính mình nơi nào Đường Chiếu đều cùng, đặc biệt đưa đón làm cho càng ngày càng lười. Vốn hôm nay muốn mình thanh thanh tịnh tịnh, lại phát khi chọn quần áo mà bên người thiếu người bầu bạn, cảm giác này làm cho có chút thoải mái.

      Quả nhiên thói quen là thứ đáng sợ.

      Xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, An Cẩm vào tiệm bánh ngọt, gọi cốc trà sữa, chọn chỗ bên cửa sổ nghỉ ngơi.

      Sau hôm trước, Phong Hách lại tìm vài lần, cuối cùng đều vì lời châm chọc khiêu khích của mà chạy trối chết.

      Tuy rằng biết vì sao đến được đây, lại vì sao muốn tìm chính mình. Nhưng Phong Hách, vết thương của đao kiếm dù xoa xoa cũng bớt đau. Nếu có thể đau cùng với tôi, tôi rất vui vẻ.

      tại chính mình cùng Phong Hách đối đầu, nhưng cũng có khả năng động đến chính mình. Có sản nghiệp An thị to lớn như vậy làm thế lực sau màn bảo vệ An Cẩm, cũng đủ che gió che mưa. Bằng kiếp trước, Phong Hách cũng vì An thị mà làm trái với ý nguyện cùng An Cẩm kết hôn.

      thể đối đầu trực tiếp, nhưng tiểu đánh tiểu nháo vẫn là có, thể làm cho sống thư thái được. Giống như tư liệu mình gửi cho .

      An Cẩm cười cười, nghiêng đầu, lại thấy ngoài cửa sổ, cách đó xa, Đường Chiếu cùng nữ sinh dây dưa. Trà sữa được đưa đến, An Cẩm lại gọi cái bánh kem, rất có hứng thú nhìn màn kịch diễn ra.

      Nữ sinh kia An Cẩm nhớ , ta là sinh viên khoa biểu diễn. Bộ dạng rất diễm lệ, là loại mà đàn ông thích. Năm nay là năm ba, từng ở trước mặt mọi người thổ lộ với Đường Chiếu, tuy rằng bị từ chối nhưng cũng buông tha, vẫn theo đuổi ba năm, dốc lòng muốn trở thành Đường phu nhân.

      Lúc này, ta cắn môi, hai mắt đẫm lệ mông lung cầm lấy tay áo Đường Chiếu, nhìn thôi mà trong lòng An Cẩm cũng có điểm thương tiếc. Đường Chiếu bộ dạng mỉm cười đối phó như trước, An Cẩm lại cảm thấy ý cười của như lạnh xuống.

      Quả nhiên, nhìn như ôn nhu cầm tay, sau đó từ tay áo bỏ xuống.

      An Cẩm nhìn thấy mỉm cười ra bốn chữ. Sau đó tay của nữ sinh đó mới buông hẳn ra, ôm mặt chạy .

      : "Đừng chạm vào tôi nữa, bẩn."

      đúng là tuyệt tình nha. An Cẩm cắn miếng bánh ngọt nhìn về phía người thanh niên vẻ mặt ôn nhu như trước ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên nhớ tới câu ngày đó của Bạch Uyển với . Trong đầu nhịn được miên man suy nghĩ, tên xử nam? thể nào, tại phú nhị đại [1] hơn hai mươi tuổi làm gì có mấy người còn là xử nam.

      [1] Phú nhị đại: Con ông cháu cha.

      Nhìn thấy Đường Chiếu dùng khăn xoa xoa tay áo chính mình, sau đó đem cái khăn tay bằng tơ tằm kia tùy ý ném vào thùng rác bên cạnh. mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ chút che giấu nào. An Cẩm nhìn , ánh mắt càng thêm ý vị sâu xa. Mỹ nhân đưa đến cửa còn cần, lại còn chê người ta bẩn, chống cự được sắc đẹp hấp dẫn, người thanh niên này rất được! Vừa lòng gật gật đầu, nhìn bóng dáng Đường Chiếu cười cười.

      Đường Chiếu dùng sức cọ quần áo, cuối cùng đưa tay đem cái khăn ném vào thùng rác. Tốt nhất là đem bộ quần áo này vất . Nhìn bộ quần áo mặc người, Đường Chiếu nhịn xuống xúc động muốn cởi quần áo đường, độ cuối thu, còn có biến thái đến nỗi cởi trần truồng mà bộ.

      Lơ đãng lướt qua bốn phía, liền nhìn thấy ngồi dựa đầu vào cửa sổ, cắn ống hút, đôi mắt trong nháy mắt nhìn thấy chính mình, sau đó cười đến nỗi mắt híp lại cong cong, bộ dạng rất vui vẻ. Trong lòng nóng lên, ý nghĩ muốn nhấc chân chạy lấy người trong đầu bị cắt đứt, dưới chân động chút, tới tiệm bánh ngọt ở góc đường.

      An Cẩm nhìn Đường Chiếu ngồi đối diện với mình, tươi cười sáng lạn tiếp đón: "Hi, sư huynh khéo như vậy ha."

      Đường Chiếu thản nhiên kêu tiếng, lẳng lặng uống cốc nước ở bàn trước mặt chính mình, thèm nhắc lại. Sáng sớm, tiệm bánh ngọt rất ít người, tình hình quỷ dị trầm mặc như vậy làm cho An Cẩm cảm thấy khí này khiến cho người ta hít thở thông.

      "Khụ..."
      1620thuyhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :