1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thiên kim thượng vị (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Vòng cổ phong ba

      "Lan lan, đây là có chuyện gì?" Vương Tiêu Quân nhíu mày nhìn về phía Vương Kỳ Lan, lớn tiếng : "Con làm sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy, chẳng lẽ con có tiền mua sao!"

      "Con..." Vương Kỳ Lan dám phản bác. An Cẩm đương nhiên biết nguyên nhân ả dám phản bác. Đem bánh ngọt buông, An Cẩm từ từ : "Xem ra bác Vương là cho Vương tiểu thư phí sinh hoạt a. Như vậy Vương tiểu thư, trước lục tục cầm hai mươi vạn của tôi, chỉ dùng để đến cái gì?"

      "Mày bậy!" Vương Kỳ Lan thét to. Ả ngờ An Cẩm hội ra. ta làm sao có thể ra!

      "Lan lan, con cầm hai mươi vạn của Tiểu Cẩm? Vì sao ba biết chuyện này?" Vương Tiêu Quân cũng thập phần khiếp sợ. Trong mắt ông ta Vương Kỳ Lan vẫn là đứa con ngoan ngoãn. Tuy rằng sau đó bởi vì gia cảnh dần dần ưu việt, tính tình có chút đại tiểu thư. Khả Vương Tiêu Quân cũng chỉ nghĩ nó chỉ kiêu căng thời gian. Nhưng này hai mươi vạn phải số lượng . Chính mình hàng tháng cấp sinh hoạt phí cũng đủ nó mua được đồ đắt tiền, nó muốn nhiều tiền như vậy làm gì?

      Vương Kỳ Lan nhìn Vương Tiêu Quân, có chút hoang mang lo sợ, nhưng nghĩ đến An Cẩm có chứng cớ, lúc trước chính mình cũng có lưu lại sơ hở gì, chỉ cần chính mình cắn răng thừa nhận ta cũng có cách nào. Nghĩ đến đây Vương Kỳ Lan thanh tỉnh ít, rất thẳng lưng, lớn tiếng : "Ba, con có lấy tiền của ta. An Cẩm dối!"

      Vương Tiêu Quân vẫn rất tin tưởng con . Nghe được con như vậy rất yên tâm, đối An Cẩm : "Tiểu Cẩm, chuyện này khả có thể có chút hiểu lầm, bác tin tưởng Lan Lan làm như vậy. Bác nhất định điều tra là chuyện gì xảy ra ."

      "An Cẩm, tao muốn tiền của mày lúc nào cũng được, mày có trách nhiệm phải cho tao đấy!"

      "Vương Kỳ Lan, mấy năm nay tìm tôi muốn dưới hai mươi vạn, tôi lại cho . sau đó đừng tìm tôi."

      "Hừ, cho tao? Mày dựa vào cái gì cho tao. Đừng quên này là của tao!"

      "Vương Kỳ Lan, đừng lại cố tình gây . Tôi nợ là trai , phải . Ba tôi lúc trước mời bác sĩ khoa não tốt nhất nước Mỹ cho . Tiền viện phí của trai đều là do ba tôi trả. Bác sĩ , đến năm nữa có thể giống người bình thường lại tự do. Hơn nữa mấy năm nay Đường thị tại sinh ý giúp Vương gia các người ít, bằng tại ăn mặc hãng Gucci đứng ở chỗ này cùng như tôi vậy đúng lý hợp tình chuyện sao? lúc trước trộm thiết kế của tôi, được giải nhất. Lấy bài diễn thuyết của tôi để gian lận, bị phát liền đem trách nhiệm đổ lên đầu tôi, còn trộm vòng cổ kim cương Dương Lai. nghĩ rằng tôi biết việc làm sao, đổ mọi việc lên đầu tôi, tôi đều nhịn. Món nợ mà An Cẩm tôi nợ nhà họ Vương các người sớm hoàn thanh, đừng vọng tưởng lấy bệnh của trai mà vơ vét tài sản của tôi."

      "An Cẩm, món nợ mày nợ nhà họ Vương chúng tao vĩnh viễn hết! Mày nếu đem tiền đưa cho tao, tao liền nháo đến nhà mày, tim gia gia mày tốt lắm đâu. Tao chạy đến chỗ lão ta nháo, lão nếu chết mày cũng đừng trách tao!"

      "Vương Kỳ Lan, tôi thấy nhiều người biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua người nào như . Khó trách có người cho dù bay lên tầng mây trắng nhưng trong xương vẫn là quạ đen hạ lưu. Đừng nghĩ dùng này cái uy hiếp tôi, nếu dám nháo sớm náo loạn, tôi dễ dàng tha thứ trong thời gian dài như vậy muốn đủ."

      An Cẩm tạm ngừng lời , nhìn tới sắc mặt hai người Vương Tiêu Quân cùng Vương Kỳ Lan, thản nhiên uống sâm banh, "Như thế nào, còn có hiểu lầm sao?"

      Sắc mặt Vương Tiêu Quân xanh mét, An Cẩm làm như vậy hiển nhiên là ý định cho ông ta cùng con khó khăn. Hung hăng trừng mắt nhìn Vương Kỳ Lan, nếu phải tính nó chịu thua kém, làm sao có thể làm ra loại chuyện này. Đến đây hôm nay đều là người có uy tín thương trường. Chỉ sợ cần đến ngày mai tất cả mọi người biết con của Vương Tiêu Quân vơ vét tài sản tiền tài của người khác. Vốn Vương gia chính là nửa đường lập nghiệp, được người coi trọng, nơi nơi bị người chèn ép. Nếu có An thị đến giúp đỡ, bọn họ sớm phá sản, làm sao có thành tích như nay. tại An Cẩm làm như vậy ràng là cho thấy An gia cùng Vương gia phân giới hạn, sau đó con đường này liền tốt như trước rồi.

      Vương Kỳ Lan thể tin nhìn bút ghi trong tay An Cẩm, hét lên: "Mày làm sao có thể có ghi ! An Cẩm mày tính kế tao!"

      An Cẩm giơ ngón tay lắc lắc: "Sai. Bất luận cái gì người bình thường gặp được loại biết xấu hổ vơ vét tài sản này đều phải áp dụng để phòng bị. Tôi chỉ là bảo vệ chính mình."

      Vương Kỳ Lan nhìn chằm chằm bút ghi lúc lúc , mạnh mẽ lên muốn cướp lại. An Cẩm ngoéo cái khóe miệng, đem bút ghi giơ đến giữa trung, cái tát hạ vào mặt Vương Kỳ Lan, đem ả ngã nền đất, lại tiếp được bút ghi rơi xuống, đánh vài cái xinh đẹp rồi mới đem bút thả lại trong túi xách.

      Phủi phủi vạt áo, tùy ý : "Tôi cũng phải nam nhân cứ như vậy vội vã xán tới làm gì, làm sợ người ta. Cho nên, cái tát đó nhưng là phòng vệ chính đáng nga."

      Người chung quanh lăng lăng nhìn cảnh tượng này. Tiểu Ngả nghe như thế liền bật cười. Mọi người thấy Vương Kỳ Lan ngã khiến cho người đầy rượu, đều che miệng nở nụ cười, trong mắt tất cả đều là khinh thường.

      Vốn chính là ham hư vinh, lại lợi dụng trai khiếm khuyết của mình đến uy hiếp người khác nghĩ muốn trở thành phượng hoàng. Quạ đen chính là quạ đen, luôn bị coi thường, mặc kệ phủ thêm áo choàng hoa lệ cỡ nào cũng thay đổi được.

      Vương Tiêu Quân sắc mặt xanh mét, nét mặt già nua tự giác nhịn được, hướng Vương Kỳ Lan quát: "Còn quỳ rạp mặt đất làm gì, trở về phòng !"

      Vương Kỳ Lan bụm mặt cúi đầu khóc, Vương Tiêu Quân nhưng lại giống như trước đến dỗ ả. Ông ta hừ tiếng, cũng thèm nhìn tới con ngồi đất mà bước .

      Mọi người thấy hết náo nhiệt, cũng liền tìm cớ ly khai. An Cẩm nhìn khách nhân tốp năm tốp ba rời , cười đến trước mặt Vương Kỳ Lan thấp giọng : "Như vậy liền chịu nổi sao? Tôi đây lại cho việc. Đường Chiếu tại theo đuổi tôi, tôi nghĩ, tôi có thể đáp ứng ta."

      An Cẩm giơ lên ly rượu đỏ, chậm rãi đổ lên đầu Vương Kỳ Lan. Rượu đỏ theo đầu ả chảy xuống lễ phục dạ hội hoa mỹ, cọ rửa bị cảnh hư vinh trong mơ bao trùm, cọ rửa hết son phấn xa xỉ mặt.

      Cách đó xa Đường Chiếu vẫn đứng đó lên ôm lấy thắt lưng An Cẩm, ôn nhu : "Chúng ta thôi."

      An Cẩm mỉm cười gật đầu, nhấc làn váy dạ hội màu trắng thuần theo Đường Chiếu dời . Tiểu Ngả tay lấy vòng cổ bị đứt đoạn cổ Vương Kỳ Lan, lấy mai ngọc bích xuống.

      Đem vòng cổ bị đứt ném tới người Vương Kỳ Lan: "Thuận tiện câu. Mai ngọc bích này chỉ dùng để làm thành trâm gài tóc, phải vòng cổ."

      ------ Lời với người xa lạ ------

      Ta hãn như thế nào cũng chưa có người cất chứa a... Viết tốt cần chỉ giáo
      1620thuy, linhdiep17honglak thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12: Đường Chiếu, đừng dụ dỗ tôi!

      An Cẩm mỉm cười gật đầu, nhấc làn váy dạ hội màu trắng thuần theo Đường Chiếu rời . Tiểu Ngả tay lấy vòng cổ bị đứt đoạn cổ Vương Kỳ Lan, lấy mai ngọc bích xuống.

      Đem vòng cổ bị đứt ném tới người Vương Kỳ Lan: "Thuận tiện câu. Mai ngọc bích này chỉ dùng để làm thành trâm cài tóc, phải vòng cổ.”

      Miller nhìn Vương Kỳ Lan chậm rãi đứng lên rời , hừ : “Người xấu nhiều mưu mô, con nhóc nhà chúng ta cũng phải là dễ khi dễ !"

      Tần Vũ ôm cười sủng nịch đáp: "Là, là. Nhìn con nhóc nhà em đó bàn tay đánh biết ta biết bao nhiêu khủng bố. Cũng chỉ có loại người như Đường Chiếu mới có thể chịu được ."

      Miller đắc ý nhếch lên khóe miệng, trong lòng có điểm lo lắng: “ ả Vương Kỳ Lan kia có thể hay *chó cùng dứt giậu* tìm người trả thù con nhóc a?"
      *Câu này là:''Chó càn cắn giậu'' hay ”Chó cùn cắn giậu mùng tơi”: ý chó bị dồn vào đường cùng lối thoát cắn xé lung tung để thoát thân. Đây là câu dụ. Nghĩa bóng chỉ người xấu khi bất đắc chí thường có hành động, phát ngôn bậy bạ gây xấu cho người khác. Còn có cách giải thích khác là: Là người ta con chó bị săn đuổi chạy cuống vào hàng rào mùng tơi. Bí quá nó cắn những cây mùng tơi thương tiếc mà dám chạy quay lại trước truy đuổi của người. Nghĩa bóng lên những kẻ bỏ chạy trước truy đuổi của chính nghĩa đến đường cùng chỉ biết làm những chuyện chống phá đâu.*

      Tần Vũ bĩu môi: “Nữ nhân muốn trả thù người nhưng là rất khủng bố. Bất quá, xem con nhóc nhà em cũng phải người đơn giản, đối phó với loại phụ nữ ngực to mà óc bằng quả nho như Vương Lỳ Lan cũng rất dễ.”

      Miller, nghĩ nghĩ vẫn là chuẩn bị nhắc nhở An Cẩm chút. Con nhóc đó trong gia đình chính là bảo bối đâu. Tuy rằng tại bị biến thành nhà Đường Chiếu.


      Nghĩ vậy Miller có chút khó chịu hít hít cái mũi, vừa định rời liền nhìn đến đoàn cảnh sát vọt tiến vào. lúc sau đem Vương Kỳ Lan quần áo chỉnh tề thét chói tai ra ngoài.

      Miller mở to hai mắt nhìn: “Dựa vào, điệp chiến phong vân a!”

      Tần Vũ bĩu môi: “Là An Cẩm báo cảnh sát. Đó có thể là đoạn ghi chứng minh Vương Kỳ Lan vơ vét tài sản.”

      Miller trừng mắt nhìn cái: “ như thế nào liền xác định là con nhóc của em báo!”

      Tần Vũ đứa cái xem thường: “Bởi vì có người nào có thể làm ra chuyện này, tất nhiên Đường Chiếu là ngoại lệ. Nhìn thủ đoạn vừa rồi của An Cẩm vừa rồi là biết ấy cũng dại dột lưu lại Vương Kỳ Lan đối phó chính mình. Mấy năm nay sớm chịu đủ nhẫn, uy hiếp, lừa gạt cùng phản bội. Vương Kỳ Lan chiếm thứ hai, chỉnh chét ả An Cẩm đều cảm thấy thực xin lỗi chính mình.

      Đương nhiên, liền đem ả tới ngục giam có chỗ chơi khá hơn nhiều, ai có thể lãng phí như thế.

      Ra khách sạn An Cẩm liền xoay thân tránh ôm ấp của Đường Chiếu. Thản nhiên : “Tôi trước.”

      Đường Chiếu cũng giận, ngăn trở lối của An Cẩm cười : “Như thế nào, lợi dụng đủ liền muốn a. Vừa mới là ai theo đuổi em, hơn nữa em đáp ứng rồi?”

      An Cẩm có chút giật mình, nhìn gì.

      Đường Chiếu sờ sờ đầu : “ cần giật mình, học qua môi ngữ, hơn nữa của thính lực của tốt lắm nga.”

      An Cẩm bĩu môi, khoe khoang cái gì a.

      “Đó là vì đối phó với Vương Kỳ Lan. Hơn nữa lại có tại theo theo đuổi tôi, câu vừa rồi tôi tính.”

      “Khó mà làm được!” Đường Chiếu bất mãn gõ chút vào trán , “ lời thể thay đổi.”

      An Cẩm mặc kệ , xoay người nghĩ rời . Đường Chiếu bắt lấy tay , thanh thanh có chút ai oán: “Tiểu Cẩm, em thể chuyện tính toán gì hết. Chúng ta thân cũng thân qua, sờ cũng sờ qua, em cũng thể trốn tránh trách nhiệm.”

      An Cẩm bị nhìn cách chăm chú toàn thân nổi da gà. Chạy nhanh đá tay , lạnh lùng : “ đẹp trai như vậy còn thiếu nữ nhân sao? Muốn phụ trách trong lời vừa rồi cổng nhà sớm bị san bằng.”

      “Tiểu Cẩm, thân thể của chỉ có mình em sờ qua, miệng của cũng chỉ có mình em hôn qua, em thể trốn tránh trách nhiệm.”

      “Chỉ cần muốn đống nữ nhân chạy đến tùy chọn lựa. Tại sao chỉ quan tâm tới mình tôi.”

      Đường Chiếu làm nũng tiếp, lẳng lặng nhìn . An Cẩm nhìn thấy trong mắt của chiếu lại hình ảnh nho , là chính mình.

      : “Nhưng là chỉ muốn mình em.”

      Nghe thế, An Cẩm cười lạnh, trước đó cũng có người như vậy với chính mình, chỉ cần mình em. Khi đó ngây ngốc tin. Buông tha cho hết thảy cùng chỗ. Khả kết quả đâu? Kết quả chính là nam nhân kia có nữ nhân khác, mà chính mình trước khi chết vẫn còn tin tưởng vững chắc lời thề buồn cười kia.

      Các người chỉ cần mình tôi sao?

      Khả tôi cần các người.

      An Cẩm bỏ tay Đường Chiếu ra, trong mắt mang theo tia cảm tình: “Đường Chiếu, đừng dụ dỗ tôi. tại có thể với tôi câu này là vì chưa gặp được người con khiến động tâm. Đàn ông các có lòng tham rất lớn, có thể tại biết nhưng biết khi gặp được người con mình . Tôi tin nhất kiến chung tình (vừa gặp ), tôi tin ở bên nhau cả đời, tôi tin tôi. Những điều tin tưởng tôi tất cả đều tin! Đừng tới tìm tôi nữa, như vậy chỉ làm tôi chán ghét .”

      “Mọi người thấy sao??~~” –

      Editor: Heo Lười – *******************
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      1620thuy, linhdiep17honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Đường Chiếu thực xin lỗi

      An Cẩm tựa vào đầu giường, cúi đầu. cứ ngồi như vậy nhúc nhích, thẳng đến khi màn đêm buông xuống. Ánh trăng theo cửa sổ hắt vào trong phòng, tại thân thể của xẹt qua như nước lưu quang. An Cẩm nhắm mắt lại, có chút mỏi mệt. dám tưởng tượng biểu tình đơn cùng ánh mắt bi thương của Đường Chiếu. như vậy, giống con thú bị vứt bỏ, làm cho người ta thương tiếc. Khả khi đó An Cẩm trốn cũng dường như rời bỏ .

      An Cẩm nhớ tới lời lúc buổi chiều của , khóe miệng tràn ra tia chua sót.

      " chỉ muốn mình em."

      Đường Chiếu, tôi từng dùng hết đời để tin tưởng lời thề này, nghĩ đến đó là có thể bảo vệ tôi cả đời. Khả cuối cùng tôi mới phát , đó chính là tầng thống liền phá thượng sắc bạc giấy, nguy nguy huyền lên đỉnh đầu, cho ta nghĩ đến phải là toàn thế giới.

      Đường Chiếu, tha thứ ích kỷ của tôi. Tôi biết đối với tôi rất tốt, thậm chí so với Phong Hách năm đó còn muốn bao dung tùy hứng của tôi. Nhưng là chính bởi vì sủng nịch quá đáng này, mỗi lần nhìn đến nụ cười của làm tôi nghĩ đến ôn nhu của Phong Hách, sủng ái của Phong Hách, thương tiếc của Phong Hách, cùng phản bội của .

      cho tôi nhớ tới nụ cười đắc ý của Thôi Tây Nhi, lời ngọt ngào, nhớ tới chiếc nhẫn ruby chói mắt cùng nền đất đầy sắc máu.

      Đường Chiếu, tôi phải tin tình cảm của , chính là như lời của Phong Hách, mỗi phần cảm tình đều cũng có kỳ bảo đảm chất lượng, đối với tôi bất quá lại là mới mẻ cùng khoái cảm chinh phục. Chiếm được hết thảy lại bỗng mất cảm giác giống như là tọa qua sơn xe dạng, tôi nghĩ lại thể nghiệm lần.

      Tha thứ ích kỷ của tôi , tôi cũng chỉ là người con yếu đuối sợ tổn thương. Dù sao vết sẹo xấu xí trong lòng, tất cả làm cho người thể quên.

      Kỳ thực ngày ấy An Cẩm, thời điểm nhấc túi đánh Đường Chiếu chỉ biết nam nhân này đối chính mình sủng nịch sâu đậm. nam nhân đầy quyền lực, nam nhân nổi bật bất phàm, có thể ở trước mặt mọi người chịu đựng lửa giận của mình, giống nàng dâu bị khinh bỉ. Thậm chí An Cẩm còn nhìn thấy mặt của chợt lóe qua ý cười. Tuy rằng bạn đùi đau nhức chỉ giằng co giây, xem An Cẩm vẫn là thấy được.

      Nhưng là Đường Chiếu, cần đối với tôi tốt như vậy. Kiếp này vì báo thù mà sống lại, tôi như vậy, còn dũng khí để tiếp nhận tố đẹp của cho tôi.

      “Đường Chiếu thực xin lỗi” An Cẩm thào tự , “Chớ có trách trái tim tôi lạnh lẽo, kết quả như vậy đối với và tôi đều rất tốt.”

      ...

      mình Đường Chiếu bung dù ngã tư đường. hôm nay mặc áo sơ mi đơn giản màu trắng, có thể thấy được đối với tiệc chiêu đãi của Vương gia, mấy coi trọng. Nhưng cho dù là bộ quần áo bình thường, khi mặc người lại toát ra vẻ đặc biệt. Caravat bị tháo xuống, áo sơ mi phía ba cúc rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Trong cơn mưa bụi mênh mông ban đêm, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, nhìn tựa như nghiệt từ bức họa ra. Lam cho phân đông nữ sinh đường xung quanh nhìn lặng lẽ đỏ mặt.

      chiêc xe chạy đến trước mặt Đường Chiếu dừng lại. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười bất cần đời của Hướng Đàm: “Tôi này Đường Chiếu, nếu cậu lên xe toàn bộ đám bàn bà con đường này đều mất hồn hết.”

      Đường Chiếu có lên xe, lẳng lặng nhìn , làm cho tóc gáy người Hương Đàm đều dựng thẳng lên.

      lâu sau, Đường Chiếu hỏi: “Tớ có điểm nào tốt sao?”

      Hướng Đàm sửng sốt, lập tức hiểu được Đường gia đại thiểu gia sợ là bị con nhóc An Cẩm đó cho ăn vài trái đau khổ, tức giận nhưng dám khiến bị tổn thương, chỉ có thể thầm tìm người để phát tiết.

      Tôi dựa vào, tôi đây phải muốn chết sao! Hướng Đàm trong lòng phỉ nhổ chính mình, phía sau lên tiếng nịnh nọt!

      Nghĩ vẫn nghĩ, mặt như trước mảnh ý cười: “Đại ca lên xe, tiểu đẹ chậm rãi với cậu phân tích. Nhắc tới lòng của phụ nữ, như mò kim đáy biển, tiện lên cũng có thể giảm lửa giận trong lòng.”

      “Cậu tìm chỗ ngồi xuống . Trong nhà còn chưa có dọn dẹp.” Hướng Đàm đem mỳ ăn liền bàn ném vào thùng rác.

      Đường Chiếu có chút ghét bỏ, thầm đánh giá căn phòng bừa bộn, nào quần áo đàn ông, nào đồ ăn vặt, rác to rác trong phòng. Tim chỗ sofa còn sạch ngồi xuống: “Cậu bình thường đem phụ nữ mang về phòng, ta bị đống rác này dọa cho chạy mất sao? Hay cậu đến tìm ta rồi ở luôn chỗ đó?”

      Hướng Đàm liếc Đường Chiếu cái: “Những thứ đó tớ đều đến khách sạn.”

      Đường Chiếu thấy trong mắt Hướng Đàm xuất đơn, lại đánh giá nhà trọ thêm vài lần, cười cười: “Là bởi vì nơi này là ‘Nhà’ sao? Nhà của cậu cùng ?”

      Hướng Đàm dọn dẹp gian phòng nghe vậy liền dừng tay chút, tùy cơ cười khổ: “Cậu đúng là khủng bố a.”

      Đường Chiếu cho là đúng cười: “Đoán đúng rồi. Trong gian phòng này có thể dễ dàng thấy được vài thói quen của con . Hơn nữa ngươi Hướng đại thiếu gia sao lại ủy khuất chính mình mà cam chịu sống ở nơi này được.”

      Hướng Đàm bĩu môi: “Xem như cậu lợi hại.”

      Đem này nọ thu thập tốt, Hướng Đàm rót chén trà, từ từ : “Cậu cùng con nhóc An Cẩm đó lại làm sao vậy?”

      Nhắc tới chuyện này Đường Chiếu thở dài: “ ấy tin tớ thích ấy.”

      Hướng Đàm nhíu mày, nhìn đến Đường Chiếu thèm nhắc lại, hỏi: “Cậu tính từ bỏ?”

      Đường Chiếu uống ngụm trà, nhiệt khí chặn lại tầm mắt của , làm cho ánh mắt của có chút mê ly.

      Hướng Đàm nhìn Đường Chiếu có chút đơn, có chút thổn thức.

      Tình cảm của Đường Chiếu đối với An Cẩm người khác nghĩ khả năng chỉ là chơi đùa, nhưng biết Đường Chiếu có bao nhiêu nghiêm túc. Mười mấy năm say đắm cứ như vậy phó mặc là kết quả mà muốn. tại Đường Chiếu chính là biết nên làm như thế nào mà thôi. Sử dụng cường quyền tuy rằng là tác phong quen thuộc của Đường Chiếu, thế nhưng ràng muốn dùng người An Cẩm. theo cách nào đó, Đường Chiếu có tôn nghiêm của chính .

      Thở dài, Hướng Đàm : “Căn phòng này trước đó từng là chỗ của bạn tớ.”

      Đường Chiếu nghe như thế nâng mi: “Bạn của cậu nhiều như vậy, tớ biết là người nào.”

      “Tớ có rất nhiều nữ nhân, nhưng để ở trong lòng chỉ có .” Hướng Đàm , tay cầm bia lên, “Tớ từng thích qua người con , nguyên bản tớ cho rằng chúng tớ kết hôn, nhưng kết quả là tớ lại bị bỏ rơi.”

      thêm câu, hớp ngụm bia: “Sau đó ấy xem mắt, gả cho người lái xe taxi.”
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      1620thuylinhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14: Lấy mạng sống đe dọa

      "Tớ có rất nhiều nữ nhân, nhưng để ở trong lòng chỉ có ." Hướng Đàm cấp chính mình cầm vừa nghe bia, "Tớ từng thích qua người con , nguyên bản tớ cho rằng chúng tớ kết hôn, nhưng kết quả là tớ lại bị quăng."

      Kéo điệu kéo hoàn, uống ngụm rượu: "Sau đó ấy xem mắt, gả cho người lái xe taxi."

      Trong mắt Đường Chiếu chợt lóe.

      "Tớ tham dự đám cưới của ấy, cũng thấy được chồng của . Đó là người đan ông rất bình thường, vất đến trong đám người tuyệt đối tìm thấy. Ngay từ đầu tớ như thế nào cũng thể chấp nhận bỏ tớ lựa chọn người đàn ông như vậy. Nhưng tại đám cưới, trong lời của ấy cho tớ biết chính mình thua ở điểm nào."

      Hướng Đàm gục đầu xuống, giọng : " ấy , chồng của tôi có lẽ phải nguwoif ưu tú nhất, nhưng ấy cho tôi cảm giác an toàn mà người nào có thể thay thế được .

      Tại lúc đó, tớ chỉ biết tớ thua, thua hoàn toàn. Đường Chiếu, người như chúng ta có thể dễ dàng có được rất nhiều phụ nữ. Nhưng cũng là nhược điểm trí mạng của chúng ta. Tớ vẫn cảm thấy An Cẩm cùng ấy rất giống. Quật cường, lạnh nhạt, cảnh giác nhìn mọi người, giống con nhím cuộn lại chính mình, sợ bị người khác làm tổn thương. Các ấy muốn nhất là cảm giác an toàn, nhưng là cậu cảm thấy người đàn ông thời thời khắc khắc bị phụ nữ khác mơ ước có thể cho các cảm giác an toàn sao?


      Đường Chiếu, loại con này là mệt chết . Thứ cậu phải trả giá so với trong tưởng tượng của cậu lớn hơn rất nhiều, mỗi bước đều như miếng băng mỏng. Nếu cậu thể kiên trì hãy sớm buông tha , cần biến thành loại người giống như tớ.”

      Đường Chiếu đứng dậy, từ cao nhìn xuống nhìn , thanh thản nhiên: “Tớ và cậu giống nhau. ấy rời bỏ cậu là vì cậu còn chưa dành nhiều tình cho ấy, hơn nữa đối với phụ nữ có sức chống cự. cậu có khả năng đồng ý cậu cùng người phụ nữ khác có mờ ám. Hướng Đàm, kia rời bỏ cậu phải là do vấn đề của ấy, là vì cuộc sống của cậu kiềm chế. Mà cậu tại phóng túng chính mình như vậy lại càng làm cho người ta thất vọng.”

      Đường Chiếu đến trước cửa, mở cửa ra: “Tớ cùng cậu phạm sai lầm như vậy.”

      Tiếng đóng cửa vang lên, Hướng Đàm như trước có ngẩng đầu. Trong khí mảnh yên tĩnh, cuối cùng, tiếng thở dài mỏng manh tại gian hỗn độn vang lên: “Lợi hại a.”

      Đường Chiếu, cậu đối với đắn đo trong lòng người thực chuẩn, lại tại tình cảm của chính mình biết làm sao. Có lẽ với tình của mình, cậu có thể có cơ hội thắng, nhưng cái giá phải trả tuyệt đối giống với trong cảm nhận của cậu mà cậu có thể tưởng tượng. Tại người tên An Cẩm kia nhìn đến nhiều lắm cùng người kia chỗ tương tự. Đường Chiếu, tớ chỉ có thể mong ước cậu có thể đánh thắng trận này .

      Dù sao người con như vậy, khi tiếp nhận cậu, chỉ cần cậu chưa từng phản bội, ấy liền vĩnh viễn buông tay cậu ra. Đây đúng là khát vọng của chúng ta.

      An Cẩm nằm ở giường, lại như thế nào cũng ngủ được. Đem đèn bật sáng, lại nằm ở giường lăn qua lộn lại sắp xếp lại chuyện tình trong hơn tháng này.

      Vòng cổ của Tiểu Ngả, Vương Kỳ Lan cay nghiệt, quan hệ của Vương gia cùng An gia, Phong Hách tại trong công viên, ba mẹ khác thường, còn có Đường Chiếu có thể là mạc danh kỳ diệu (=> hiểu ra sao cả, sao được, quái lạ.) theo đuổi.

      “A... phiền a!” An Cẩm lại lăn lộn, trong lòng như bị mèo cảo, nhiều vấn đề ràng, làm cho lòng hiếu kỳ của mãnh liệt bị khởi động.

      Đúng lúc này tiếng di động vang lên, An Cẩm có chút thầm oán trễ như vậy ai lại gọi tới. Đêm khuya hảo hảo ngủ lại quấy rầy người khác làm gì?

      Nhìn đến màn hình di động lên hai chữ Đường Chiếu, An Cẩm đảo cặp mắt trắng dã từ chối cuộc gọi xong tiếp tục ngả đầu “Ngủ”. Nhưng là di động tựa hồ là cố tình cùng với đối nghịch, vẫn từ chối nghe.

      Nguyên bản An Cẩm ghét bỏ nhạc chuông tại của di động ca khúc rất lỗi mốt, dù sao đối với nhạc chuông này là bài hát của bảy năm trước. Vì thế An Cẩm liền đem nhạc chuông đổi thành nhạc chuông nguyên thủy nhất. tại An Cẩm lại cảm thấy chính mình lúc ấy quyết trí đổi thành chuông báo thức là có cỡ nào ngu xuẩn.

      Cầm lên di động, “Đường Chiếu, hơn nửa đêm lại gọi điện thoại dọa người a!”

      Đầu di động bên đó truyền đến tiếng giọng nam dễ nghe: “Xuống dưới. tại ở dưới lầu nhà em.”

      An Cẩm sửng sốt, cự tuyệt: “Đường Chiếu, tôi , chúng ta có khả năng, mau trở về thôi, tôi xuống.”

      Người ở đầu di động cũng có cảm thấy phẫn nộ, thản nhiên như trước : “Xuống dưới.”

      An Cẩm nhăn mặt nhíu mày, ngữ khí cũng so với lúc trước cường ngạnh hơn rất nhiều: “ cần uổng phí thời gian, tôi xuống. Tốt lắm tôi muốn ngủ, ngày mai gặp.”

      “Em nếu xuống dưới tôi cam đoan đầu đề báo chí ngày mai là giám đốc Đường thị đau khổ vì tình nên quẫn bách tự tử đăng báo!”

      An Cẩm trong lòng căng thẳng, tất nhiên phải vì Đường Chiếu lấy mạng sống đe dọa. Mà là Đường Chiếu nếu làm như vậy hội liên lụy đến nhà họ An, đến lúc đó xảy ra biến cố sợ là bàn tay đều đếm được. tin Đường Chiếu hội làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn này, nhưng chuyện liên quan đến cha mẹ, làm cho An Cẩm dù muốn mạo hiểm cũng phải làm. Chính mình thiếu cha mẹ cùng em trai quá nhiều, cả đời này khiến cho nguyện đến gánh vác hết thảy, cho họ được sống dưới mảnh trời quang đãng.

      An Cẩm hít sâu hơi lại chậm rãi thở ra, cuối cùng dừng lại. “Chờ tôi chút.”

      ---------- để lời với người xa lạ---------------

      Bởi vì Diệp Diệp là dựa theo tình tiết chuyện xưa phân chia chương và từ, cho nên số lượng mỗi chương có khả năng biến hóa có chút lớn. Nhưng Diệp Diệp tận lực giữ nguyên số lượng từ nhất định. Đồng thời, nhóm các vị huynh đệ tỷ muội thích này thiên văn văn trong lời , điểm đánh chút cất chứa đứng lên ~


      Editor: Heo Lười – *******************
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      1620thuy, linhdiep17honglak thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Bà xã *Cười bí hiểm*


      An Cẩm mở cửa phòng ra thấy cửa phòng bố mẹ đóng im lìm, mới yên tâm xuống lầu. Ra khỏi biệt thự liền nhìn thấy Đường Chiếu tựa vào trước mũi xe. Ánh trăng như nước chảy càng phụ trợ cho khí chất như tiên nhân của vô cùng nhuần nhuyễn. Mà bụi hoa phía sau bị màn đêm che lấp lại có vẻ có chút quỷ dị, Đường Chiếu nhìn thấy bóng dáng tiêu sái của An Cẩm, khé nhếch miệng cái, dường như lại càng làm cho lây dính tia tà khí.

      "Đường Chiếu, hơn nửa đêm có chuyện gì chạy đến đây muốn sống là làm sao?"

      Đường Chiếu tuy biết nguyên nhân vì sao giọng của An Cẩm lại chanh chua và tràn đầy tức giận, ngược lại cười ôm cổ ." chỉ biết em bỏ mặc ."

      An Cẩm sửng sốt chút, đẩy ra: " rốt cuộc muốn thế nào?"

      " muốn làm chồng của em."

      " có khả năng."

      "Vậy hẹn hò trước, đợi cho đến khi em được hai mươi tuổi kết hôn."

      An Cẩm nhìn vẻ mặt người con trai tràn đầy kiên định, muốn có chậu nước có thể hất lên mặt : "Đường Chiếu, tôi nhớ tôi từ chối . Tôi thích , cũng có khả năng gả cho . Nếu muốn phụ nữ liền có đống lớn, lại quấn quít lấy tôi làm gì. Tôi rất bận, có thời gian rảnh cùng trêu đùa."

      "Em chưa bao giờ hiểu . Vì sao nhất định cho rằng cùng bọn họ giống nhau? An Cẩm, em phải tin , mà là em muốn nhìn lòng mình thôi."

      An Cẩm run lên, nữa. Đường Chiếu đúng. An Cẩm từ bé sống cùng hai người Nghiêm Tuyết Vinh cùng An Lâm Thâm, nhìn bọn họ gắn bó nhau, liền vẫn nghĩ thế giới này nhất định có người đàn ông giống ba ba đối xử với mẹ. Mà ở đại học khi Phong Hách theo đuổi, sủng ái cũng làm cho nghĩ đến chính mình cuối cùng cũng tìm được người đàn ông mình, sủng ái mình như ba ba.

      Nhưng là Phong Hách phản bội làm cho đem cánh cửa trái tim mình đóng kín, giống như con nhím cảnh giác mọi người, làm cho bọn họ tới gần, làm cho bọn họ đến gần chính mình, cho chính mình lại bị tổn thương.

      Sắc mặt An Cẩm có chút tái nhợt: "Đường Chiếu, tôi lại dựa vào cái gì mà tin cùng giống nhau?"

      Đường Chiếu giật mình, An Cẩm là "", phải . Vậy "" là ai?

      "Bởi vì từ khi còn bé, trái tim của trao cho em. Hơn nữa thể lấy lại.” Đường Chiếu nhìn An Cẩm, lòng : “An Cẩm, cho cơ hội, ít nhất cho chứng minh cho em xem cùng người khác là giống nhau. Hai năm, chỉ cần hai năm được ? Nếu hai năm sau em vẫn thể tiếp nhận , liền bao giờ xuất trước mặt em nữa.” (Khụ, mẹ ơi, trẻ con bây giờ sớm vậy trời, ‘từ bé’ mới hay chứ!!! -_-)

      Nhìn An Cẩm trầm mặc, Đường Chiếu lặng yên vươn bàn tay ôm lấy thắt lưng An Cẩm, tay kia khẽ nâng cằm của , cúi đầu hôn xuống.

      Nụ hôn này, chỉ dừng tại đôi môi trằn trọc, Đường Chiếu cẩn thận hôn, hơi hơi hé miệng cắn môi của cách nhàng, như là đối xử với bảo bối trân quý nhất thế gian.

      môi truyền đến cảm giác mềm mại cùng đau đớn rất làm cho An Cẩm có chút biết làm sao.

      “Tiểu Cẩm”, Đường Chiếu ôm chặt lấy , tựa hộ muốn đem hòa vào trong thân thể, lời , “ rất thích em, từ bé liền thích mình em.”

      Cuối cùng, An Cẩm buông tha, chống cự, giơ tay ôm lấy , nhắm mắt chìm đắm trong giấc mộng này. Bất luận ngày mai phát sinh cái gì, giờ khắc này buông bỏ mọi gánh nặng, vì chính mình tìm người an ủi.

      chiếc Maybach màu đen phóng nhanh ngã tư đường người như bão táp, giống như con báo đầy mạnh mẽ đuổi theo con mồi. Phong Hách gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, tốc độ vẫn nhanh như cũ.

      nhớ , nhớ đến điên cuồng. Từng đêm, trong mộng đều xuất hình ảnh bọn lúc nhau. Mỗi khi nhắm mắt, trong đầu lại lên lún đồng tiền xinh xắn của . Mỗi lúc ấy, chỉ có nhìn ảnh chụp của từ đến lớn cùng ít tư liệu mới có thể giảm bớt nỗi nhớ của .

      Nỗi nhớ ngày càng tăng lên, lại chỉ có thể nhìn vào ảnh chụp để vơi bớt, rất muốn lái xe đến dưới nhà , cho dù thể cùng gặp nhau, chỉ ở rất xa liếc mắt nhìn cái cho đến khi tắt đèn ngủ là tốt rồi.

      Nhưng khi đến lại nhìn thấy dưới ánh trăng, hình ảnh cùng người ta hôn nhau thân mật. có phản kháng, là tự nguyện!

      Nhận thức này làm cho Phong Hách ghen tị phát cuồng. nếu rời , sợ chính mình làm ra chuyện gì đó tổn thương An Cẩm. chua xót chỗ phát tiết, A Cẩm, em như thế nào có thể dễ dàng để người đàn ông khác tới gần em, ôm em, hôn lên môi em. Đó là của , đều là của !

      “A Cẩm, A Cẩm! A Cẩm! A Cẩm!” Trong mắt Phong Hách lên mảnh đỏ đậm, gào thét tên An Cẩm, tựa hồ như vậy có thể đem nỗi nhớ trong lòng cùng ghen tị phát tiết ra.

      Mạnh mẽ phanh xe lại, ngã tư đường xẹt qua hai dấu vết do ma sát, tiếng xe ma sát với mặt đất khiến người ta giật mình, vội dừng lại mọi việc dang dở. Phong Hách thở hổn hển, tựa đầu chôn vào hai tay giữa vô lăng của xe. giọt nước mắt lơ đãng rơi xuống, Phong Hách lâu có ngẩng đầu, trong xe, tiếng đàn ông trầm thấp, tiếng hít hà thở cùng tiếng khóc run nhè .

      “A Cẩm”, thanh Phong Hách có chút run run, cuối cùng ra hai từ mà dưới đáy lòng mình ngày ngày đêm đêm mong mỏi gọi. “Bà xã” (Hiểu vì sao lại đặt tên chương như vậy chưa ~~~)

      An Cẩm nhìn Đường Chiếu lái xe rời mới hạ rèm cửa sổ xuống. Vốn có buồn ngủ, rót chén nước ngồi ở giường. Mở laptop ra, tìm bộ phim khoa học viễn tưởng xem.

      cuối cùng có đáp ứng cầu của Đường Chiếu, nhưng biết, chính mình sau này cũng có khả năng lại quyết tâm ra lời tổn thương tới .

      Thích ứng trong mọi hoàn cảnh , tựa như bạn bè ở chung, kết quả như thế nào chỉ có tới lúc đó mới có thể biết. An Cẩm cũng hiểu được chính mình có khả năng cả đời sống trong thù hận. phải lập gia đình. Hai người nhau, bằng đem quyền chủ động chặt chẽ nắm trong tay chính mình. Như vậy bị tổn thương nữa .

      An Cẩm nhìn màn hình, cảm thấy có chút mỏi mệt, liền chuẩn bị ngủ. Lúc này báo tin nhắn trong di động vang lên, An Cẩm mở di động ra, màn hình chỉ bốn chữ.

      “Nghỉ sớm chút.”

      Nhìn đến tên Đường Chiếu, An Cẩm mỉm cười, khép lại di động tắt đèn ngủ.

      Cuối mùa thu, ban đêm rất lạnh, An Cẩm lại cảm thấy ban đêm như vậy, giúp có thể ngăn được hàn ý trong lòng. Sau tối nay, vận mệnh của rất nhiều người đều lệch khỏi quỹ đạo lúc trước, trận chiến này khi kết thúc, kết cục mỗi người dù tốt hay xấu, chỉ có chính bọn họ đến nắm giữ.
      Last edited: 21/5/15
      1620thuy, linhdiep17honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :