1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thiên kim thượng vị (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Đu đủ

      Trở lại ký túc xá, liền nhìn đến Tiểu Ngả trong ổ chăn ngủ. An Cẩm trong mắt mỉm cười, kiếp trước Tiểu Ngả cùng chính mình là bạn cùng phòng. Cuộc sống đại học giống như thương trường sau này cùng dạng, mỗi bước đều phải cẩn thận, bước sai, các bước đều sai, mãn bàn đều thua. Kiếp này An Cẩm hiểu được, kiếp trước nàng cũng hiểu được, cho nên luôn đạm mạc nhìn người muôn hình muôn vẻ theo chính mình trước người qua, trừ bỏ người nhà cùng Phong Hách, cũng từng trả giá tình. Kiếp trước, Tiểu Ngả là rất im lặng. Làm người cũng là đạm mạc, lại đối An Cẩm thực sai. Tại đại học chiếu cố nàng rất nhiều. Cơ hồ mọi việc vặt đều là mình làm. lại có bất luận câu oán trách nào.

      An Cẩm từng lần cho rằng là vì tiền của nhà mình. Nhưng nhiều năm sau thời điểm chính mình phát bí mật của nàng, mới biết được chính mình lúc trước sai có bao nhiêu buồn cười. An Cẩm sau đó từng hỏi qua vì sao đối với mình tốt. Nhớ lúc ấy là như thế này trả lời, : "Mỗi lần nhìn đến cậu tựa như nhìn đến chính mình trong gương. Cái loại ánh mắt đạm mạc này là tớ vẫn luôn muốn thay đổi . Nếu thể thay đổi chính mình, liền đem hết ấm áp lên cậu, này cũng là khoái hoạt lớn nhất của tớ ."

      Kiếp này, An Cẩm hiểu được quý trọng, đối đãi Tiểu Ngả như là đối với em của mình. Tuy rằng Tiểu Ngả so với chính mình lớn hơn, kiếp trước cũng là luôn luôn tại chiếu cố chính mình. Nhưng nay hiểu được quan tâm của An Cẩm phát , kỳ thực mới như là đứa lớn.

      An Cẩm ngồi vào bên giường Tiểu Ngả, nhàng lắc lắc ."Uy, Tiểu Ngả. Hôm nay có người mời khách, cùng ăn cơm ."

      Đung đưa vài cái Tiểu Ngả mới chậm rãi mở hai mắt, vừa mới tỉnh ngủ, trong mắt của hàm chứa ít sương mù. Khẽ ngáp rồi ngồi dậy: "Làm sao vậy?"

      An Cẩm cười : "Hôm nay cái bằng hữu của tớ mời khách ăn cơm, vừa vặn cơm trưa cần lo. Mau đứng lên ."

      Tiểu Ngả hít hít cái mũi cách đáng tiếp tục ngủ: "Ăn cái gì a?"

      "Đại tiệc hải sản."

      Tiểu Ngả mặt chút thay đổi xoay người đứng lên: "Đợi tớ với, lập tức là tốt rồi."

      Tiểu Ngả nhìn tửu lâu trước mắt, xoay người bước . An Cẩm vội vàng kéo : "Như thế nào vừa mới đến muốn ? Còn có ăn cơm đâu."

      Tiểu Ngả lại nhìn thoáng qua "Túy nguyệt lâu" ba chữ, "Tớ tưởng tại đại sắp xếp đương ăn cơm. Khách sạn này đắt như vậy, bằng hữu cậu khẳng định cũng là con nhà có tiền, ở chung hợp."

      An Cẩm nghe như thế khỏi nở nụ cười: "Chiếu theo lời cậu như vậy tớ lúc đó chẳng phải là người khó ở chung ?"

      Tiểu Ngả nhíu nhíu mày tiếp: "Cậu giống."

      "Làm sao giống?"

      Tiểu Ngả nữa. An Cẩm lôi kéo tay , " thôi. Bên trong đám kia đều là bằng hữu."

      "Con nhóc làm cho gia nhìn xem ngực có lớn chút ?" An Cẩm hai người vừa mới tiến đến phòng vip lầu hai bị Miller vừa vặn gặp. An Cẩm mặt chút thay đổi bắt lấy móng vuốt của Miller ý đồ duỗi tới ngực nàng."Thước Tiểu Nhạc cậu gần đây béo ít."(Chỗ này ta chém kinh khủng, thôi hiểu là được ~)

      Miller vẻ mặt thể tin: "Điều đó có khả năng!"

      Ánh mắt An Cẩm đảo qua bụng cùng cằm có chút mượt mà của , sau đó quay mặt qua chỗ khác, tựa hồ đành lòng nhìn thẳng. bên Tiểu Ngả "Phốc xuy" chút cười lên tiếng. xem An Cẩm, trong lòng ấm áp. biết An Cẩm là vì làm cho chính mình yên lòng, thoải mái ứng đối. Có bằng hữu như vậy, thực sai.

      "Đúng rồi, họ Bạch Uyển cùng vài bằng hữu của cũng đến đây nga." Miller cười tủm tỉm , làm Tiểu Ngả thấy thế nào cũng thấy đều giống trộm tinh miêu dạng.

      An Cẩm mặt nhăn nhíu: "Bọn họ tới làm gì?"

      "Ai ai, soái ca trình diện như thế nào có thể nể mặt đâu?" Miller khoát tay, "Đường Chiếu cậu biết ? Chính là lần trước ở cái kia phong hoa tuyệt đại."

      An Cẩm rút rút khóe miệng. Miller đối với mỹ nam cho tới bây giờ đều là lưu tình chút nào. Từ lần trước thấy vài cái mỹ nam, liền vì bọn họ đặt tên. Đường Chiếu là phong hoa tuyệt đại, Hướng Đàm là khuynh quốc khuynh thành, Bạch Đường là thiên chân vô tà, Tần Vũ là chim sa cá lặn... An Cẩm vẫn hoài nghi nếu bị mấy nam nhân này biết biệt danh của chính mình, có thể hay đem Thước Tiểu Nhạc giết người diệt khẩu.

      Thở dài: "Tớ biết, làm sao vậy?"

      "Cha mang theo mẹ du lịch, lúc đầu chỉ có 30% cổ phần Đường thị, tại là 50%. Này họ liền đến chúc mừng vừa vặn gặp được tớ cùng Bạch Uyển, chúng ta liền thương lượng trực tiếp làm cho Đường Chiếu mời khách. Phong hoa tuyệt đại a, như vậy tuổi trẻ coi như là tổng giám đốc, này làm mù bao nhiêu đôi mắt thiếu nữ, trộm bao nhiêu tâm thiếu nữ!"

      An Cẩm im lặng, xí nghiệp gia tộc làm sao có thể giống trò đùa liền quyết định như vậy. Có thể tiếp quản gia tộc, phải chỉ có năng lực là đủ, còn phải có quyết tâm và thủ đoạn. Thương trường có tình cảm, táng gia bại sản ở số ít. Nhất thời mềm lòng làm cho tất cả đều thua, có đôi khi gia tộc tình nguyện buông tha cho người tài giỏi, mà tuyển cử người tâm ngoan thủ lạt. Hết thảy vì lợi ích gia tộc, Đường Chiếu tuổi này liền kế thừa 50% sản nghiệp Đường gia, chứng tỏ tâm của sâu bao nhiêu a.

      An Cẩm nhìn Miller đem công ty để vào mắt, tiếp. Có đôi khi nếu người có thể vì mà che bầu trời để có thể sống hạnh phúc, đó lại là chuyện tốt. An Cẩm cố tránh khỏi đề tài, tùy ý hỏi: "Thấy cậu thế nào như vậy, rồi ?" (chỗ này mọi người tha thứ ta nhé, nhiều từ khó mà ta lại chẳng hiểu gì hết a~~)

      Miller nhún nhún vai rồi lại vung tay lên: "Đó nhưng là thần, lão tử là người tự biết trèo cao nổi, này nếu để cho cậu đâu!"

      "Chúng ta lần khác lại đến ." An Cẩm có chút gì, lôi kéo Tiểu Ngả liền rời khỏi. Miller chạy nhanh ngăn nàng lại: "Ai ai, con nhóc, phong hoa tuyệt đại nhưng là muốn đại tiểu thư cậu đến, cậu nếu rồi cơm của tớ có."

      Cơm cơm cơm, cậu là đồ tham ăn, khó trách bụng lộ vòng thịt! An Cẩm trong lòng oán giận. Nàng định trực tiếp phủi tay chạy lấy người chợt nghe đến phía sau tiếng giọng nam thuần hậu: "Tiểu Cẩm, đến đây như thế nào vào?"

      Heo Lười - *******************
      Chương 5: Nam nhân bác ái (bác ái có thể hiểu với nghĩa là từ bi, nhân ái, hiền hòa)

      Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm. An Cẩm trong đầu ngừng dần ra hai chữ này. Tiểu Cẩm cái mẹ ! Chúng ta thân thiết lắm sao!

      Cảm thấy vai thêm bàn tay, An Cẩm hít sâu, khóe miệng rộ lên nụ cười hoàn mỹ, xoay người nhìn người nào đó buổi sáng mới gặp mặt:

      "Đường thiếu đùa, hai chữ Tiểu Cẩm theo Đường thiếu trong miệng ra là chết tôi ."

      "Này có cái gì a? Đều cùng là sư huynh muội, sau này cơ hội gặp mặt còn rất nhiều, luôn kêu như vậy rất mới lạ." Đường Chiếu gợi lên chút cười, ngón tay tựa hồ lơ đãng xẹt qua môi An Cẩm. Thanh tựa hồ mang theo mê hoặc: "Hơn nữa,Tiểu Cẩm em đối với tôi, hẳn là so với nam nhân khác càng quen thuộc hơn . Ví dụ như , môi."

      Đường Chiếu đưa lưng về phía Tiểu Ngả cùng Miller, hai người tự nhiên nhìn thấy bọn họ làm cái gì, chữ cuối cùng Đường Chiếu dùng là khẩu hình, còn có chút ‘dụ hoặc’(nguyên văn là “tình dục”*đổ mồ hôi*) vươn đầu lưỡi liếm liếm môi . Miller cùng Tiểu Ngả có phát cái gì đặc biệt, chỉ cảm thấy hai người trong đó có chút thích hợp. Dù sao Đường Chiếu rất ít cảm thấy hứng thú với người khác, càng đừng đối với nữ nhân có cử chỉ thân mật.

      An Cẩm nheo lại hai mắt, trong mắt lên tia lửa giận hạ giọng: "Đường thiếu đúng là bác ái a, cái ngay cả hôn đều tính là thân mật làm cho Đường thiếu như vậy quan tâm tôi ."

      " đúng, thiếu gia ta đối với em chính là như vậy bác ái, làm sao đều muốn thương." Có chút nghiền ngẫm cao thấp liếc mắt cái dáng người An Cẩm, trong mắt lên tia giảo hoạt, tựa hồ có chút đau lòng đến: "Sư muội a, em nên ăn nhiều đu đủ chút. Muốn sư huynh giúp em mua sao?"

      Oanh ——! Trong đầu tựa hồ có núi lửa bùng nổ, ăn nhiều đu đủ, ăn đu đủ, đu đủ ... Bất luận kiếp trước kiếp này, An Cẩm hận nhất chính là đu đủ! Cúi đầu nhìn xem dáng người chính mình, An Cẩm ngẩng đầu phẫn hận nhìn , quyết đoán cước hung hăng đá vào đùi Đường Chiếu: " cái mẹ ngươi nhị thế tổ!"

      Đường Chiếu có dự đoán được An Cẩm hội đột nhiên nổi bão, ngạnh sinh sinh trúng lần này, sau đó bị An Cẩm mạnh mẽ đẩy ra ngã mặt đất. An Cẩm còn giải hận, sao hướng người lại đập vài cái."Ngươi mẹ nó mới muốn ăn đu đủ đâu!"

      bên Miller chấn kinh rồi, thét to: "Con nhóc cậu điên rồi, đó nhưng là phong hoa tuyệt đại!"

      Tiểu Ngả đổi lại có phản ứng gì nhiều, chỉ phiêu mắt nhìn chân An Cẩm giẫm đeo giày cao gót 8cm, khóe miệng rút rút. Đường Chiếu cái này đến mười ngày nửa tháng sợ là chưa khôi phục đây. Bất quá, đu đủ lại là chuyện gì xảy ra?

      cửa gian phòng thuê chung mở ra, Hướng Đàm ra vừa vặn nhìn đến An Cẩm muốn sống đem túi hướng Đường Chiếu người đập. Nhìn Đường Chiếu ngồi dưới đất chỉ che chở đầu vẫn nhúc nhích, còn tưởng rằng bị đánh choáng váng, sợ tới mức chạy nhanh xông lên đem người nâng dậy. Theo sau mà đến là đám người Bạch Đường cũng là vẻ mặt khiếp sợ. Tần Vũ kích động chỉ vào Đường Chiếu rồi nhìn An Cẩm: " đánh?"

      An Cẩm hừ tiếng, tao nhã đem túi khoác lên vai, hoàn toàn nhìn ra dã man lúc trước. Nàng xem Đường Chiếu nhíu chặt mày cùng thái dương mồ hôi chỉ biết đau nhiều. Thong thả đến trước mặt dương khởi hạ ba: "Bữa cơm này tỷ tỷ ăn, coi như là đưa cho ngươi tiền thuốc men . Tiểu Ngả chúng ta trở về ."

      "Nga." Tiểu Ngả sờ sờ cái mũi, lôi kéo góc áo An Cẩm theo nàng ly khai. Để lại vẻ mặt hoảng sợ của những người liên can, cùng chịu được giày cao gót 8cm tạo thành thống khổ Đường Chiếu.

      Đường Chiếu nhìn Hướng Đàm bôi thuốc cho chính mình. đùi muốn mảnh ứ thanh, trung gian phiếm hồng, còn có chút rách, có thể thấy được người đặt chân quyết tâm cùng sát ý có bao nhiêu lớn.

      Hướng Đàm nhìn vẻ mặt mỉm cười người nào đó, tay run lên, cẩn thận ấn mạnh.

      Có chút bất an nhìn xem Đường Chiếu, lại phát mặt ý cười càng đậm. Nên là đầu óc bị đập hư ? Hướng Đàm trong lòng thầm nghĩ đến. Ho hai tiếng: "Đường Chiếu, cậu tại ngạch, cười cái gì?"

      " có gì, dược đồ tốt lắm sao?" Đường Chiếu ôn hòa nhìn .

      "Còn có..."

      "Nga, vậy cậu tiếp tục." Đường Chiếu thản nhiên .

      Hướng Đàm dám lại nghĩ nhiều. Đường Chiếu thích nha đầu kia là biết đến, tuy rằng chưa từng . Nhưng trước kia trong ví của có ảnh chụp của nàng. Bóp da thay đổi nhiều cái như vậy, lại thủy chung có ảnh chụp kia. Nhưng này dạng đánh chửi đều đánh lại, tiếng cũng để tùy ý nàng trút giận vẫn là làm cho Hướng Đàm có chút giật mình. cái cường thế nam nhân, lại có thể tại trước công chúng buông tôn nghiêm thừa nhận tức giận của nữ nhân, đó rốt cuộc là có nhiều nàng a!

      "Cậu , Tiểu Cẩm có phải hay có điểm thích tớ?" đỉnh đầu xa xôi bay tới câu. Hướng Đàm trong lòng hò hét: thích cái rắm! Ta xem nàng hận thể đem ngươi đá chết!

      Bất quá Hướng Đàm có như vậy muốn chết, thực chân chó : "Đương nhiên, đánh là thân mắng là . Tớ xem ấy là có điểm thích cậu, chính là chính nàng còn có ý thức được. Huynh đệ a, ngừng cố gắng . Tia sáng thắng lợi ngay tại trước mắt!"

      Đường Chiếu có chút suy nghĩ gật gật đầu: "Tớ đây như bây giờ, cũng chính là đau cũng khoái hoạt ."

      Hướng Đàm tay lại là run lên, yên lặng sát thuốc mỡ thèm nhắc lại. Quả nhiên, nam nhân đều là thể lý lẽ. , này còn có loại thành như vậy, sau đó nếu thực đem tiểu nương kia bắt tới tay, đó là cảnh tượng gì a! Hướng Đàm yên lặng rơi lệ, tình a, thần tượng trong cảm nhận của ta liền như vậy bị ngươi chinh phục.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Khởi binh vấn tội

      "Thùng thùng" hai tiếng tiếng đập cửa vang lên, Trương Thích mở cửa ra đến, "Tổng giám đốc, đây là tư liệu ngài muốn."

      Hướng Đàm đứng dậy đem thuốc mỡ để bàn, sau đó bổ nhào lên ghế sofa. Đường Chiếu thản nhiên đem ống quần buông xuống cầm lấy tư liệu, lật vài tờ, ôn hòa cười : "Vất vả cho cậu, tìm phần tư liệu này tốn ít công phu . Tôi nghe cậu muốn mua phòng ở, vừa vặn tôi tại Nam Uyển có căn, còn có trang hoàng, nếu chê liền tặng cho cậu. Cứ coi như là ba tháng tiền thưởng."

      Trương Thích tay run lên, hoảng sợ nhìn về phía Đường Chiếu: "Lão bản ngài là muốn khai trừ tôi ! Chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy a, nếu như bị mẹ tôi biết tôi dù bất tử cũng phải bị mất lớp da."

      Đường Chiếu cười đến càng thêm ôn hòa, giống như đắm chìm trong gió xuân. Nhưng xem tại trong mắt Trương Thích lại rất quỷ dị làm cho thiếu chút nữa rơi lệ. Xin giúp đỡ nhìn Hướng Đàm cái, người nào đó bĩu môi quay người nằm ngủ.

      Đường Chiếu thanh càng thêm ôn nhu: " vui sao? Quên , này ba tháng tiền thưởng cứ theo lẽ thường phát. Nhưng nghi ngờ lựa chọn của thủ trưởng, hơn nữa chống lại tư bất kính ý đồ chắp nối cửa sau, khấu điệu nửa năm tiền thưởng." Đường Chiếu nhàn nhã tựa vào ghế , "Trương thư ký, cậu có thể ra ngoài."

      Trương Thích trợn mắt há hốc mồm, chính mình bỏ lỡ cái gì!

      Nhìn bóng dáng bi phẫn của Trương Thích, Hướng Đàm yên lặng chào, có thể dưới dâm uy Đường Chiếu còn dư sống thời gian dài như vậy quả thực chính là cái kỳ tích a! Đánh chết tiểu cường.

      Đường Chiếu có nghe đến thư ký nhà mình trong lòng khóc kể cùng huynh đệ nhà mình khinh bỉ phỉ nhổ. cầm lấy phần văn kiện đó, trong mắt thâm thúy nghĩa.

      Cuối tuần, An Cẩm có cùng Tiểu Ngả ở chỗ. Kiếp này nàng muốn bồi tại bên người cha mẹ, bù lại những thua thiệt ở kiếp trước. Kiếp trước, sau khi An Lâm Thâm qua đời, An thị liền suy thoái. An Cẩm vì lưu lại tâm huyết của phụ thân lòng tiến vào nghiệp. Tuy rằng An thị nhờ dẫn dắt của nàng liền trở nên huy hoàng, nhưng trong nhà cũng là mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nghiêm Tuyết Vinh sau khi làm xong hậu cho An lâm thâm liền giúp An Cẩm quản lý An thị. Bình thường đều công tác tại nước ngoài, luôn luôn chỉ trở lại buổi, đến tối liền ngay. An Cẩm biết mẫu thân tuy rằng cái gì cũng chưa qua, thậm chí lần tại trước mặt nàng khóc, nhưng người đối phụ thân tưởng niệm rất nhiều mà chính mình thể biết được.

      An Cẩm còn có đôi song bào thai đệ đệ. Tuy rằng hai người là song bào thai, lại bộ dạng điểm cũng giống. An Cẩm rất thương các đệ đệ, nhưng cùng Phong Hách ở chỗ sau liền dần dần bỏ qua bọn họ.

      Đối với người nhà An Cẩm là cảm thấy thua thiệt. Nàng vẫn cảm thấy kiếp này chính mình chỉ là vì báo thù, còn là vì trả nợ. Cha mẹ, đệ đệ, bằng hữu. Những người này vẫn luôn che chở cho nàng mà chính mình tựa hồ chưa bao giờ chú ý tới họ.

      An Cẩm mua bánh ngọt, nhà nàng mọi người rất thích đồ ngọt, liền ngay cả vẫn nghiêm khắc, kiệm lời như mẫu thân cũng thế. Mà khi nàng mở cửa ra, An Cẩm bỗng nhiên phát khối bánh ngọt này còn có tác dụng. Chính là có thể nện ở đầu người nào đó.

      Nhìn Đường Chiếu cùng An Lâm Thâm chuyện trò vui vẻ, ngay cả mẫu thân luôn cười đều vẻ mặt ý cười. An Cẩm kiệt lực khống chế chính mình cầm bánh ngọt tay ném tới đầu . Hít sâu hơi, “ làm sao có thể ở trong nhà của tôi?"

      Đường Chiếu nhìn về phía An Cẩm đôi mắt sáng ngời, đứng lên, thanh ôn nhu: "Tiểu Cẩm em trở lại."

      An Cẩm: "..." Ta #&%$ lời này như thế nào nghe qua như vậy biến đổi.

      An Cẩm liếc trắng mắt có trả lời trực tiếp lên lầu.

      "Tiểu Cẩm..." Sau lưng bay tới tiếng ai oán lại mang theo tia làm nũng. An Cẩm chân giẫm hụt, thiếu chút nữa ngã cầu thang. Nghiêm Tuyết Vinh "Ba" đem cái chén trùng điệp đặt lên bàn: "Con đây là thái độ đối đãi với khách nhân sao! Lại đây cho mẹ!"

      An Cẩm nhìn Đường Chiếu vẻ mặt ý cười, mím môi, áp chế lửa giận trong lòng rồi qua, giọng : "Mẹ."

      Nghiêm Tuyết Vinh cười lạnh tiếng: "Chính con nhìn xem con làm ra cái chuyện tốt gì!"

      An Cẩm có nhận thức, nhìn về phía An Lâm Thâm. An Lâm Thâm thấy con cầu cứu, ho tiếng: "Tiểu Cẩm a, con như thế nào đem Đường thiếu đánh thành... Cái dạng này?"

      An Cẩm nghe như thế nâng mi, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Đường Chiếu. Chỉ thấy cánh tay Đường Chiếu quấn lớp băng vải dày, chân trái cũng bó thạch cao, chống gậy ai oán nhìn chính mình.

      An Cẩm lắp bắp kinh hãi: "Đường Chiếu, xảy ra tai nạn xe cộ a?" Như thế nào bị đâm chết đâu? An Cẩm trong lòng rất đáng tiếc, chợt nghe đến Nghiêm Tuyết Vinh bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Con đem người ta đánh thành như vậy đủ, còn ra lời này. Con bình thường giáo dưỡng nơi nào!"

      An Cẩm vẻ mặt khiếp sợ: "Con có."

      "Con có? Con có còn có thể là mẹ sao?" Nghiêm Tuyết Vinh trừng mắt nhìn An Cẩm cái, "Mau xin lỗi cho mẹ!"

      "Mẹ, này phải con đánh." An Cẩm biết phía sau có phải hay chính mình làm muốn trọng yếu. Đường Chiếu tìm tới cửa, này tội này liền xong, nhìn Đường Chiếu trưng ra khuôn mặt đắc ý(Đường Chiếu:Ta nào có!) trong lòng liền phen lửa giận, muốn cúi đầu phụ tiểu."Đường đại thiếu đúng nhàn nhã a, có thể bỏ mặc công ty lớn như vậy cố ý chạy đến nhà của tôi khởi binh vấn tội." xong lời cuối cùng An Cẩm cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. Gặp qua da mặt dày, chưa thấy qua ngay cả mặt đều cần.

      Đường Chiếu nhìn bộ dáng lửa giận tận trời của An Cẩm, cúi đầu dám nhiều lời.

      Chương 7: Liệt nữ sợ triền lang(Nữ cương trực sợ nam dây dưa)

      Đường Chiếu nhìn bộ dáng lửa giận tận trời của An Cẩm, cúi đầu dám nhiều lời.

      An Lâm Thâm nhìn lại vừa tức giận vừa buồn cười: "Tiểu Cẩm a con đừng lung tung. Đường thiếu căn bản đề cập qua chuyện này. Nếu phải ba ba nghe bằng hữu , còn biết con gây họa lớn như vậy. Hôm nay ba và ma ma con mời Đường thiếu đến ăn bữa cơm, là bồi tội xin lỗi, hai là gần đây An thị cùng Đường thị cùng hợp tác hạng mục, mời Đường thiếu đến thảo luận chút về hợp đồng."

      Đường Chiếu cúi đầu, người bên ngoài nhìn tới miệng tươi cười. An Lâm Thâm lời này rất xảo diệu, hai nhà hợp tác tự nhiên là có cũng được mà có cũng sao hạng mục. An Cẩm cho dù trăm ngàn lần tình nguyện cũng phải nuốt xuống khẩu khí hảo hảo hầu hạ gia.

      Nghĩ đến tương lai An Cẩm theo làm tùy tùng hầu hạ, Đường Chiếu khóe miệng tươi cười càng sâu . Như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng .

      Nghiêm Tuyết Vinh ở bên lại bỏ thêm phen hỏa: "Luận công Đường thị cùng An thị là hợp tác đồng minh dài hạn, luận tư Đường gia cùng nhiều thế hệ an cư giao hảo, Tiểu Cẩm chuyện này phải hảo hảo xử lý, bằng thương đến mặt mũi hai nhà. Con có biết ở bên ngoài đều như thế nào truyền sao? Cái dạng gì bản cũ đều có. Con cái nữ nhi gia muốn hay mặt mũi !"

      "Bá mẫu, chuyện này là cháu có xử lý tốt. Ngài nên trách Tiểu Cẩm ." Đường Chiếu .

      Nghiêm Tuyết Vinh tán thưởng gật gật đầu: "An Cẩm, con trước mang theo Đường thiếu lên nghỉ , đợi đến lúc ăn cơm hắng xuống. Tiểu Hàm hôm nay lại cùng bằng hữu ra ngoài, là cái gì chân nhân cs, xem ra buổi tối là trở lại ăn. Đứa này, chỉ biết chơi, tuyệt làm cho người ta bớt lo." Nhắc tới nhi tử Nghiêm Tuyết Vinh có chút đau đầu.

      Đường Chiếu cười : "Tiểu Hàm vẫn là đứa , lúc còn trẻ nên nhiều để biết, chờ tương lai hồi tâm, tiếp quản công ty cũng càng dụng tâm ít."

      Nghiêm Tuyết Vinh cười : "Đúng vậy, khả trong nhà có người, tổng cảm giác trống rỗng ."

      "Mẹ, con từng cả tuần lễ đều trở về sao? Làm sao liền a."

      Nghiêm Tuyết Vinh hừ tiếng: "Con cả ngày oa tại trong trường học, trở về , hai ngày ngồi yên bị người kêu chơi. Còn bằng trở lại đâu!"

      An Cẩm bĩu môi, còn phải mẹ con vừa đến cuối tuần lại oa ở trong nhà, kiên quyết đuổi con sao.

      Đường Chiếu cười đến ôn hòa: "Vừa vặn ba mẹ cháu xuất ngoại du lịch, trong nhà cũng thực lạnh lẽo, bá mẫu nếu chê, con liền thường xuyên đến thăm hai người."

      Nghiêm Tuyết Vinh cười vui mừng: "Tốt. Bá mẫu lâu đều có nấu cơm . A Chiếu cháu sau đó thường đến nếm thử tay nghề bá mẫu."

      An Lâm Thâm cũng ở bên phụ họa , "A Chiếu cháu nếu có việc gì liền đến nhiều, vừa vặn trở về thời điểm mang bác hướng cha mẹ cháu để chào hỏi. Này vài năm vội vàng chuyện công ty, cũng chưa lui tới lần nào, chờ hai người họ du lịch về, hai nhà cùng ăn bữa cơm."

      Đường Chiếu thưa lại, Nghiêm Tuyết Vinh liền thúc giục An Cẩm dẫn Đường Chiếu lên lầu.

      Nhìn hai người vào trong phòng, An Lâm Thâm giọng : "Chúng ta làm như vậy có phải hay có chút vội a?"

      Nghiêm Tuyết Vinh đưa cái xem thường: "Tiểu tử Đường gia đó sai. Có năng lực có thủ đoạn, bộ dạng tốt, lại lòng nhào vào người An Cẩm nhà chúng ta. Con rể như vậy, thử tìm !"

      An Lâm Thâm còn có chút lo lắng: "Hãy nhìn tình hình này Tiểu Cẩm thích nha. Chúng ta làm như vậy có phải hay có chút phúc hậu."

      Nghiêm Tuyết Vinh cười đến gian trá: "Liệt nữ sợ triền lang. Đường gia tiểu tử chịu hạ công phu, Tiểu Cẩm nhận là chuyện sớm muộn. thấy được vừa mới rồi, thái độ Tiểu Cẩm ác liệt như vậy cũng tiếng. nam nhân có địa vị cao lại có thể buông dáng người dỗ nữ nhân đó mới là rất nàng." Nghiêm Tuyết Vinh cười nhìn về phía An Lâm thâm, "Lúc trước phải là như thế này đem em dỗ tới tay sao."

      An Lâm Thâm cười ha ha: "Đúng vậy."

      An Cẩm đem Đường Chiếu đẩy đến giường, gõ vào chân : "Này thạch cao là giả ."

      Đường Chiếu duỗi cái lười thắt lưng híp mắt vẻ mặt thích ý: "Tiểu Cẩm em thông minh."

      "Đừng kêu Tiểu Cẩm Tiểu Cẩm ghê tởm." An Cẩm cái tát chụp tại ngực . Đường Chiếu cho là đúng nhu nhu: "An Đường hai nhà nhưng là thế giao, tôi gọi em là Tiểu Cẩm cũng sao."

      An Cẩm ôm con rối cao thước tên Tiểu Hùng hừ tiếng: " rốt cuộc muốn làm gì?"

      " có gì, " Đường Chiếu sờ sờ chân của nàng, "Vì rảnh rỗi nên sinh nhàm chán mà thôi. Chân của em nhìn tốt lắm."

      An Cẩm tránh né móng vuốt sói của : "Cám ơn khích lệ."

      Đường Chiếu trong mắt xẹt qua tia diễn ngược tựa hồ có chút đáng tiếc : "Chính là ngực quá ."

      Oanh ——! Trong đầu tựa hồ nổ tung đoàn pháo hoa, An Cẩm cúi đầu nhìn nhìn ngực chính mình, sau đó ngẩng đầu căm giận nhìn chằm chằm vẻ mặt cười vô lương của mỗ nam nhân giơ lên Tiểu Hùng hướng người ném tới: "Đường Chiếu tôi muốn giết !"

      Đường Chiếu cười đến làm càn, dễ dàng tránh thoát Tiểu Hùng bay tới.

      Tại phòng bếp Nghiêm Tuyết Vinh nghe được tiếng đùa giỡn lầu, vẻ mặt biểu tình người từng trải đối An Lâm Thâm đến: " nghe , liền Tiểu Cẩm khi dễ A Chiếu dự liệu!"

      An Lâm Thâm sủng nịch hôn lên trán vợ mình: "Là là là, ánh mắt lão bà chính xác."

      Hai người đem An Cẩm ném đến sau đầu, ân ân ái ái làm cơm chiều tình . Lại quên kỳ thực nam nhân nếu muốn khi dễ nữ nhân, nhất định là kêu đánh kêu giết...
      linhdiep17honglak thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Tay nam nhân

      Đường Chiếu lúc này nằm ở người An Cẩm, đôi mắt như lưu ly lóng lánh, thâm trầm nhìn An Cẩm, tựa hồ muốn đem màn này chặt chẽ ghi tạc trong đầu. Dưới thân, An Cẩm bị ánh mắt chút nào che dấu của Đường Chiếu chăm chú nhìn có chút được tự nhiên. Hơi hơi quay đầu , mặt trắng loáng nhiễm lên tia đỏ hồng. Môi đào mím chặt, có vẻ càng thêm hồng nhuận. Đường Chiếu nhìn nàng có chút bất an vặn vẹo, trong mắt mảnh thâm sắc. Ngu ngốc! Tôi là nam nhân bình thường được !

      Bốn phía độ ấm tựa hồ tại dần dần lên cao, trong khí tràn ngập hơi thở ái muội, vẻ mặt An Cẩm vì bị Đường Chiếu trắng trợn nhìn chăm chú muốn đỏ bừng.
      Kiếp trước Phong Hách tuy rằng cùng nàng kết hôn xong cũng có chủ động chạm qua nàng, cơ hồ mỗi ngày lưu luyến bên ngoài. Ngẫu nhiên có thời điểm trở về hai người cũng là tách ra ngủ. Duy nhất lần, là thời điểm phụ thân Phong Hách sinh nhật, Phong Hách uống rượu, mà An Cẩm cũng bị chuốc say còn biết gì, đợi cho ngày hôm sau tỉnh lại liền nhìn đến bên người mạc danh kỳ diệu hơn cái Phong Hách. Cho nên, An Cẩm tại phương diện nam nữ kinh nghiệm bằng . Thượng lần đùa giỡn Đường Chiếu cũng chỉ là để chính mình chạy thoát, phương pháp hoàn toàn là bắt chước trong tiểu thuyết.

      Nhưng là, đó phải là nàng hiểu a! Cho dù là vụng trộm xem ít hoàng thư(=sách…*cười gian*) cũng biết cái thứ cứng rắn đó là cái gì ! Dựa vào, nam nhân này như thế nào tóc bay rối tình a! An Cẩm trong lòng hèn mọn, lợn giống! Đối, muốn thể dùng ngựa đến hình dung !

      Nếu Đường Chiếu biết tiểu nữ nhân vẻ mặt xấu hổ tức giận lại lộ ra mị thái dưới thân này suy nghĩ cái gì, hẳn là hội bóp chết nàng .

      Trong phòng kín, khí ái muội, mình thích mười mấy năm ở dưới thân, nếu có điểm phản ứng nên gặp bác sĩ !

      "Ho ho, cái kia..." An Cẩm mất tự nhiên ho hai tiếng, ánh mắt lóe ra." có thể hay tránh ra chút, rất nặng a!"

      Đường Chiếu tựa hồ có nghe đến, đem thân mình lại đè thấp chút, làm cho hai người đụng chạm càng thêm chặt chẽ. dán vào lỗ tai An Cẩm lỗ thấp giọng hỏi: "Em cái gì?" xong còn ác liệt liếm liếm vành tai của nàng. An Cẩm run rẩy, trong đầu trống rỗng.

      "Đó, cái kia..."

      "Em muốn biết phương pháp nâng ngực tốt nhất là gì sao?" Đường Chiếu đột nhiên trịnh trọng hỏi.

      Cảm giác hơi lạnh làm cho thân mình An Cẩm run lên, thanh tỉnh ít. Nàng mặt chút thay đổi nhìn Đường Chiếu: "Tưởng, nhưng có thể mời trước đem tay ở trong quần áo tôi ra sao?"

      Đường Chiếu lấy tay bị băng vải tay giữ lấy hai tay An Cẩm, tay kia muốn lặng yên tiến nhập vào vạt áo trong của .

      Người nào đó vẻ mặt thản nhiên : "Tôi này phải tự thể nghiệm giúp em ."

      An Cẩm giãy ra, vẻ mặt tức giận: "Biện pháp tốt nhất chính là bị chiếm tiện nghi sao!"

      Đường Chiếu gợi lên khóe miệng, chút tươi cười nhộn nhạo khai, như là băng tuyết tan chảy dưới xuân, làm cho tim An Cẩm đập nhanh. Có chút lăng lăng nhìn .

      Đường Chiếu vừa lòng nhìn bộ dạng ngẩn người của , quả nhiên sắc đẹp đối với lão bà có trợ giúp lớn. Tầm mắt hạ chuyển qua đôi môi đào hơi hơi mở ra, ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu hôn xuống.

      Cảm giác đôi môi mềm mại làm cho người ta tâm viên ý mã, nhịn được muốn trầm luân. Tuy rằng tuổi tâm lí An Cẩm hai mươi lăm, nhưng tại phương diện nam nữ lại rất ngây thơ...

      Vừa hôn xong, Đường Chiếu thoáng đứng dậy, nhìn vẻ mặt ửng hồng của , cúi đầu nở nụ cười, thanh của rất êm tai, như là giọng nam trong radio lúc đêm khuya, thực thích hợp bầu bạn trong những đêm khuya dơn.

      An Cẩm lúc này suy nghĩ, nếu làm người chủ trì trong radio, mỗi khi ban đêm tiến đến, chính mình thời điểm đơn, nghe thanh của có thể an tâm ngủ.

      "Sai, phương pháp nâng ngực tốt nhất là" Khóe miệng Đường Chiếu mang theo chút trêu đùa, "Tay của nam nhân."

      Oành! Những ý tưởng tốt đẹp trong đầu đều tiêu thất. An Cẩm phẫn nộ trừng mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Đường Chiếu: "Lấy tay ra cho ta!"

      Đường Chiếu mặt mang thẹn thùng, ghé vào người An Cẩm dùng sức cọ : "Nhân gia phải là giúp em . Đều cần phí lao động."

      An Cẩm nhìn người nào đó ngừng cọ đậu hũ, mặt đỏ bừng, bỗng nhiên nàng giọng hô: "Đường Chiếu ca ca."

      Đường Chiếu cứng đờ, ngẩng đầu muốn xem đến An Cẩm trong mắt hay mang theo diễn ngược, hay là còn . Này cái xưng hô từng cái ban đêm đều mơ thấy, ngồi ở bàn đu dây thượng đãng đến giữa trung, dài song đuôi ngựa biện tại trung xẹt qua đạo sáng lạn độ cong, mặc bạch sắc váy liền áo lớn tiếng hô: "Đường Chiếu ca ca."

      Đường Chiếu ngẩng đầu, bức thiết muốn thấy đôi mắt An Cẩm, mà trong nháy mắt khi ngẩng đầu, An Cẩm há mồm cắn …mặt đẹp như hoa của .

      Nghiêm Tuyết Vinh nhìn má phải Đường Chiếu dán băng cá nhân có chút khó hiểu, này êm đẹp như thế nào lại làm mặt bị thương mặt ? Như thế nào này hai người vừa thấy mặt Đường Chiếu phải quải thải a?

      Nghiêm tuyết vinh tin tưởng vững chắc là nhà mình nữ nhi khi dễ nhân gia giống cái tiểu dê con. Nhìn yên lặng ăn cơm bị An Cẩm trừng mắt cái, Đường Chiếu ngay cả đồ ăn cũng dám gắp, nhất thời tình thương của mẹ tràn ra.

      "Tiểu Cẩm, con như thế nào chỉ ăn, biết cấp khách nhân đĩa rau sao!"

      An Cẩm bĩu môi: "Mẹ, lớn rồi, ngay cả đồ ăn đều gắp được sao? Người ta nguyện ý ở đây chịu khổ, chúng ta có thể cái gì."

      Đường Chiếu trợn tròn mắt ai oán nhìn nàng, An Cẩm hướng hung hăng trừng mắt cái, Đường Chiếu yên lặng cúi đầu ăn cơm. An Cẩm nhếch khóe miệng, tâm tình rất tốt chọn khối sườn xào chua ngọt. Diễn , cứ ra vẻ đáng thương . Lơ đãng nhìn thấy đôi mắt tàn nhẫn của Nghiêm Tuyết Vinh,

      Tay cầm chiếc đũa run lên, sườn trong tay liền bay tới trong bát Đường Chiếu.

      Đường Chiếu ngẩng đầu nhìn nàng cười cười, đôi mắt cong cong, xem tốt lắm.



      Heo Lười
      1620thuy, linhdiep17honglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Đánh người nể mặt

      Editor: Heo Lười
      Trương Thích nhìn vết thương mặt giám đốc nhà mình, tay run lên. Đường Chiếu sáu tuổi năm ấy bị thương lần, sau mặt của liền bị thương qua. Ngày thường trong lúc mọi người luyện tập đều cũng có luật quy củ bất thành văn( viết thành chữ), tuyệt thể đánh mặt Đường Chiếu. Nếu đụng phải mặt của , miễn bàn, huynh đệ huynh đệ, nửa tháng kế tiếp cậu đừng nghĩ xuống giường.

      Ngay từ đầu mọi người cũng tin, Đường Chiếu phải người chú trọng diện mạo, giống Bạch Đường, dựa vào khuôn mặt câu nhân quyến rũ nữ nhân. Đến thời điểm lên trung học, bởi vì sức quyến rũ của Đường Chiếu, làm cho nhiều cặp đôi phải chia tay. Cuối cùng có nam sinh thể nhịn được nữa muốn giáo huấn Đường Chiếu.

      Đường Chiếu nhưng ra vô tội, tại trường học kỳ thực vẫn đều thực nhu thuận, tự nhiên là chỉ tránh thoát quyền đánh lại. Nhưng mấy người kia luôn đánh đến , cuối cùng hổn hển đánh vào mặt Đường Chiếu chiêu cuối cùng.

      Đó là lần đầu tiên Trương Thích nhìn thấy bộ dáng Đường Chiếu tức giận. nghĩ tới bình thường Đường Chiếu luôn ôn hòa với mọi người hội tá đánh gãy tay mấy người đó. đất vài người phát ra tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng đồng học xung quanh kinh hô cũng có ngăn cản được . Cho dù là làm loại chuyện này Đường Chiếu cũng là vẻ mặt ý cười, tựa hồ là vuốt ve sủng vật chính mình âu yếm nhất.

      Sau đó thầy giáo cùng hiệu trưởng đều tới, thầy giáo tự nhiên là có khả năng trừng phạt Đường thiếu gia. Chính là vài câu mang tính chất tượng trưng.

      Ai ngờ Đường Chiếu vẻ mặt kiên nhẫn, trước mặt thầy giáo cùng các vị đồng học câu: "Bọn họ muốn đánh mặt của tôi, tôi liền bẻ tay bọn họ, có vấn đề sao?"

      Từ nay về sau người nào dám chạm vào mặt Đường Chiếu. Mà sau có lần Trương Thích đưa tư liệu đến nhà Đường Chiếu. Thế nhưng nhìn đến bàn trong phòng để đầy đồ trang điểm đủ loại to , đủ loại kiểu dáng. Tùy tiện cầm lấy cái xem, đều là kem bôi tay, kem dưỡng ẩm, kem chống nắng, dưỡng nhan...

      Nhìn làn da Đường Chiếu so với nữ nhân còn trắng nõn hơn cùng khuôn mặt hề tỳ vết, hơn nữa cũng làm cho nữ nhân gần người, Trương Thích vẫn hoài nghi Đường Chiếu là gay. (Chuẩn *giơ ngón tay cái* Trương Thích quá đúng, đến em còn nổi hết da gà da vịt lên rồi nè*le lưỡi*)

      tại mặt giám đốc nhà mình lên hai dấu răng chỉnh tề, phiếm xanh nhạt, có chỗ da đều bị cắn nát, vẫn là vẻ mặt ý cười. Xem hình dáng, là . Trương Thích có chút buồn bực, lại cái gì cũng có hỏi, đem văn kiện đưa cho Đường Chiếu công thức hoá : "Giám đốc, đây là kế hoạch công ty trong nửa năm."

      Đường Chiếu tiếp nhận văn kiện lại có mở ra, tâm tình sung sướng hỏi Trương Thích: "Nếu thực thân thiết kêu tên của cậu, lại cắn cậu ngụm, này thuyết minh cái gì?"

      Trương Thích sửng sốt chút, lại đưa mắt nhìn lên khuôn mặt trắng nón nổi bật hai dấu răng chỉnh tề, dấu răng sâu có thể thấy được người hạ miệng ngoan thế nào.

      "Cái kia giám đốc, là loại người gì cắn ?"

      Đường Chiếu hơi hơi cúi đầu suy tư chút: " thực quật cường, thực kiên cường."

      Nhìn Đường Chiếu trong mắt toát ra sủng nịch cùng say đắm, Trương Thích vỗ đùi: "Này con nhóc tuyệt đối là thích mới cắn !"

      Đôi mắt Đường Chiếu sáng lên: " ?"

      " !" Trương Thích dùng sức gật gật đầu, "Loại này đều là tính tình quật cường, rất chủ nghĩa nữ nhân. dễ dàng thích linh tinh, chỉ có thể dùng phương thức biểu đạt có vẻ bạo lực này biểu đạt cảm tình chính mình. Nhưng các ấy ngẫu nhiên cũng lộ ra tia ôn nhu, giám đốc a, vị dũng sĩ kia có hay làm ít chuyện tình có vẻ cảm tính a?"

      Đường Chiếu nghĩ nghĩ: " ấy cho tôi đĩa rau, còn hôn tôi ngụm."

      Trương Thích kiên định đến: "Vị dũng sĩ này tuyệt đối là thích !"

      Chiếm được đáp án vừa lòng, Đường Chiếu gợi lên khóe miệng: "Cậu trước ra ngoài ."

      Trương Thích xoay người rời , đóng cửa lại sau đó xoa xoa mồ hôi trán. Dám cắn mặt giám đốc, thực là dũng sĩ a! Bị giám đốc, dũng sĩ! tự cầu nhiều phúc .

      An Cẩm ngồi ở ban công uống cafe, nhìn đến tên di động chút do dự từ chối. Đường Chiếu mấy ngày nay luôn gọi điện thoại cho , bị mắng liền yên tĩnh đoạn thời gian, qua hồi lại đánh tới.

      An Cẩm nhìn di động lại vang lên tiếng chuông, thể nhịn được nữa cầm lên di động đợi đối phương mở miệng liền mắng to : "Đường Chiếu đầu óc có bệnh a, mỗi ngày gọi điện thoại chê phiền, công ty có chuyện gì a!"

      "Con nhóc..."

      "Con nhóc cái gì mà con nhóc! Nữ nhân nhiều như vậy lấy lại trêu chọc tôi làm gì? Tôi cho , lão nương rảnh cùng chơi trò chơi, muốn tán tìm người khác , đừng gọi tới nữa!"

      "Con nhóc..."

      Nghe được thanh hữu khí vô lực( còn sức lực) trong điện thoại, An Cẩm trong lòng run lên, "Thước Tiểu Nhạc?"

      Miller ngoáy lỗ tai, "Tỷ tỷ cậu cư nhiên rên tiếng thông đồng với phong hoa tuyệt đại! đủ nghĩa khí a!"

      An Cẩm đưa cái xem thường: "Thước Tiểu Nhạc cậu tìm tớ làm sao? Tỷ tỷ ta chính là rất phiền!"

      "Thiết!" Miller khinh thường đến, "Con nhóc, đừng tưởng rằng tớ biết cậu xem thường tớ, cho cậu gia hôm nay có chính tìm cậu."

      "Chuyện gì?"

      "Tiểu Ngả, chính là con nhóc thanh thuần lần trước cậu mang đến đó. ta làm sao có thể cùng Vương Kỳ Lan có quan hệ ?"

      "Vương Kỳ Lan?" An Cẩm nhíu mày, "Phát sinh cái gì sao?"

      Vương Kỳ Lan chính là khi huấn luyện quân hãm hại An Cẩm, làm cho bị huấn luyện viên phạt đứng mấy giờ, cuối cùng bị cảm nắng đưa đến bệnh viện. Từ đến lớn An Cẩm vẫn cảm thấy thua thiệt các , bị vu oan giá họa, bị khi dễ, bị vơ vét tài sản nàng đều nhịn. Khả cái kia nữ nhân nhưng lại lặp lặp lại nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của nàng. Kiếp trước An Cẩm vẫn dễ dàng tha thứ, nhưng có nghĩa là kiếp này cũng vẫn là quả hồng mềm mặc cho người nắn bóp như trước nữa.

      Mấy năm nay làm hết để bù lại sai lầm năm đó, còn muốn làm cho hướng đám kia cúi đầu, An Cẩm trong lòng cười lạnh, ả vọng tưởng!
      1620thuy, linhdiep17honglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Tiệc rượu

      "Cảm ơn các bạn ủng hộ truyện nha!" - Editor:Heo Lười - *******************

      người đeo trang sức quý giá, nữ nhân yểu điệu thướt tha, khuôn mặt tươi cười tinh xảo lại dối trá, còn có người tất cả đều là hồng rượu, vẻ mặt đạm mạc Tiểu Ngả.

      An Cẩm vừa đến bữa tiệc thấy toàn bộ cảnh tượng như vậy. Nhìn Tiểu Ngả lẳng lặng đứng ở nơi đó tùy ý Vương Kỳ Lan chế nhạo, An Cẩm trong lòng đoàn lửa giận. Người An Cẩm phải bảo vệ Vương Kỳ Lan có tư cách gì đến bắt nạt!

      Miller nhìn thấy An Cẩm chạy đến vội buông bằng hữu tới.

      "Con nhóc, hôm nay là yến hội mừng sinh nhật Vương Kỳ Lan. biết vì sao Tiểu Ngả nửa đường vọt tiến vào hướng muốn cái gì đó. Sau đó Vương Kỳ Lan biết tự lượng sức mình, đó này nọ là người khác đưa cho của , Tiểu Ngả có tư cách phải về. Sau đó hai người liền đánh nhau. Vương Kỳ Lan hắt ly hồng rượu lên người Tiểu Ngả. Cuối cùng câu, Vương Kỳ Lan thích phong hoa tuyệt đại!"

      xong Miller liền lưu. Gia đình Miller cùng nhà họ Vương hay lui tới. Có thể làm đến này từng bước muốn thực sai .

      An Cẩm bước nhanh đến chỗ Tiểu Ngả, cách gần dễ nghe được thanh bén nhọn của Vương Kỳ Lan: " xem xem người chính mình là cái gì vậy, có thể mua được vòng cổ tốt như thế này sao! Muốn tiền đến điên rồi hả đồ khổng tước!"

      "Hừ, cùng An Cẩm cùng chỗ có cái gì tốt, đều là dạng đồ đê tiện!"

      bên mấy phu nhân nghe được đều thấp giọng nở nụ cười. Tiểu Ngả đến lời này mạnh mẽ ngẩng đầu, nâng tay muốn cho Vương Kỳ Lan cái tát.

      "Ba!" Tay bị nắm trụ. An Cẩm nhìn về phía Vương Kỳ Lan, vẻ mặt ý cười: "Vương tiểu thư ai là đồ đê tiện?"

      "Tiểu Cẩm." Tiểu Ngả kinh ngạc nhìn .Nhìn lại bộ dáng chính mình tại, có chút xấu hổ vô cùng, "Sao cậu lại tới đây."

      "Giúp cậu trở về." An Cẩm lấy ra khăn tay nhàng đem tóc ướt đẫm rượu của (Tiểu Ngả) lau khô, ôn nhu : "Như thế nào biến thành cái dạng này."

      Tiểu Ngả có chút biết làm sao, khẩn trương kéo góc áo: "Tớ..."

      Vương Kỳ Lan cao ngạo hừ tiếng: "An Cẩm nhà các dưỡng chó như thế nào lại chạy đến nhà của tôi làm càn ! Quả nhiên chủ nào chó nấy!"

      An Cẩm cười cười: "Chó nhà tôi ở nhà rất tốt. Nhưng ra Vương tiểu thư, hôm nay phải sinh nhật của sao?"

      Vương Kỳ Lan giương cằm, "Đúng vậy. Mời đến nơi này đều là nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu, tôi nhớ tôi có mời ."

      "Đúng vậy." An Cẩm bưng lên ly sâm banh, "Bất quá chó nhà các có đôi mắt rất thông minh, biết chọc người nào tốt, người nào có ích chỉ biết loạn cắn người."

      "Mày ai loạn cắn người !" Tiếng của Vương Kỳ Lan vang lên. Ả ngờ An Cẩm hội phản bác. Trước kia mỗi lần ả chế nhạo , cũng chỉ là cười cười liền bỏ . Dù sao cũng là ta nợ nhà họ Vương ả, ta nên vì thế mà cả đời bị ả giẫm dưới lòng bàn chân!

      Vốn bên này cũng dẫn người chú ý, tiếng kêu của Vương Kỳ Lan này càng làm người ta tò mò. Đều hướng bên này nhìn lại. An Cẩm trong mắt xẹt qua tia hèn mọn, nữ nhân ngực to ngốc nghếch này. nghĩ mất mặt lần này tôi liền khiến cho ăn đủ.

      "Vương tiểu thư như thế nào kích động như vậy a? Tôi chỉ là đùa mà thôi. Đúng rồi, " An Cẩm tao nhã nhấp ngụm sâm banh, "Hôm nay phải ngày sinh của sao? Như thế nào lại cùng *góa phụ đen* dạng? Mẹ có dạy , như thế nào sợ gả được a?"

      Chung quanh trận cười . Vương Kỳ Lan hôm nay mặc bộ váy dạ hội màu đen. Quần áo này người thợ khéo bảo thủ, lại gắn vài trang sức chỗ bắt mắt, thoạt nhìn tinh xảo lại thanh lịch. Mà phía sau lại hở ra mảnh da thịt, kéo dài đến gần rãnh mông, che khuất phong cảnh phía dưới.



      Quần áo là có vấn đề, có thể là sản phẩm tốt nhất. Khả mặc người Vương Kỳ Lan lại có có chút vẻ người lớn. Hơn nữa Vương Kỳ Lan hôm nay được trang điểm, ả giống góa phụ đen xác thực rất chuẩn xác.

      "Mày!" Vương kỳ lan chỉ vào An Cẩm, "An Cẩm mày đồ tiện nhân, mày dám mắng tao!"

      "Chửi? Lỗ tai nào của nghe được tôi chửi? có thể tìm ra từ thô tục, tôi liền cho hai mươi vạn. Cũng cần dùng sức lao động hay mỗi ngày lao lực tâm cơ nghĩ biện pháp để nhận được , hai vạn." An Cẩm đến bàn bên cạnh cầm lấy khối bánh ngọt, ăn ngụm, tựa hồ chút để ý .

      Vương Kỳ Lan sắc mặt có chút tái nhợt ánh mắt lóe ra: "Mày, mày cái gì."

      An Cẩm cười lạnh tiếng: " biết tôi cái gì? Tốt lắm tôi giải thích với nghe. Hôm nay là sinh nhật a, bác Vương hẳn là ở đây . trai cũng tham gia sinh nhật của . Liền làm cho bọn họ nhìn xem, này cái muội muội mấy năm nay đều làm gì tôi!"

      "Đây là có chuyện gì?"

      Nghe thấy thanh đó Vương Kỳ Lan sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, nhìn đến Vương Tiêu Quân tới vội vàng : "Ba, có gì, An Cẩm biết như thế nào đến đây, chúng ta đùa giỡn đâu."

      An Cẩm trong lòng hèn mọn, ngu xuẩn, thời điểm này còn tưởng rằng có thể che giấu sao? mặt cũng lộ thanh sắc, hướng Vương Tiêu Quân cười : "Bác Vương."

      Vương Tiêu Quân nhìn thấy An Cẩm, mặt dịu chút: "Tiểu Cẩm như thế nào tại mới đến, bác còn tưởng rằng cháu quên mất sinh nhật của Lan Lan đâu."

      An Cẩm cười : "Bác Vương đùa. An Cẩm làm sao có thể quên sinh nhật của bạn bè đâu. Chính là đây là tiệc rượu của tầng lớp thượng lưu, phải người như chúng cháu có thể đến. Cháu cũng dám vất mặt mũi đến đây. Khả hôm nay bạn cháu ở trong này bị người nhục mạ, còn bị hắt thân toàn rượu.Bác Vương, hai nhà chúng ta cũng nhận thức nhiều năm như vậy. Nơi này đều là người có uy tín danh dự, Vương tiểu thư nhưng là tiểu thư, lại đối đãi như vậy với bạn của cháu, có phải hay nên cho cháu lời giải thích a?"

      *Mary Ann Cotton (tên khai sinh là Mary Ann Robson; sinh vào tháng 10 năm 1832 tại Low Moorsley, County Durham, – chết ngày 24 tháng 3 năm 1873) được biết đến với biệt danh là góa phụ đen là phụ nữ người , người thực việc mưu sát giết chết những đứa con của bà ta và người ta tin rằng bà mưu sát tổng cộng 21 người trong đó có cả mẹ đẻ, con đẻ và những người chồng của mình với phương thức chính là đầu độc nạn nhân bằng chất độc thạch tín.
      Bà bị buộc tội giết người, dù bà chối bỏ và chưa bao giờ được chứng minh đầy đủ, tuy nhiên, nghi ngờ gì đối với việc bà là kẻ giết người hàng loạt. Trong lịch sử tội phạm của nước , có lẽ bà là kẻ giết người hàng loạt đầu tiên.*
      Last edited by a moderator: 18/5/15
      1620thuy, linhdiep17honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :