1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương (90.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      CHƯƠNG 83.1: Địa chấn
      Edit: Mây

      Năm mới vừa qua thời tiết cũng thay đổi, tuyết trong Lâm An thành cũng từ từ tan , dân chúng Vị thành cũng di chuyển, đến cuối tháng giêng, Kỳ gia nhận được tin Kỳ lão gia được tái nhậm chức, ông cũng Vị thành để giúp đỡ Cố đại nhân di chuyển dân chúng Vị thành đến nơi an toàn hơn.

      Thời điểm Kỳ Tốn Như nhận được thư báo tin của Kỳ gia đột nhiên nhớ đến lời hứa của nam nhân xa lạ kia, cầm chặt phong thư, Kỳ Tố Như suy đoán biết có phải có người nào đó gì với Hoàng thượng hay , nhưng chuyện này cũng được bảy tám ngày rồi mà chưa thấy tới đòi thù lao, Kỳ Tố Như cũng dần dần quên chuyện này, hi vọng phụ thân góp chút ít công trạng trong việc di chuyển dân chúng Vị thành đến nơi an toàn này, mới có thể bảo đảm vị trí của Kỳ gia.

      Cuối tháng giêng, Cố phủ cũng nhận được cái tin vui, tìn này là đến từ Lục gia, con dâu trưởng của Lục gia là Tôn thị có bầu, Cố Lục hai nhà dầu gì cũng có quan hệ thông gia, cho dù người có thai phải là Cố Ngâm Sương nhưngLục phu nhân vẫn rất vui vẻ báo tin với Cố gia. Mộc thị phái người đưa vài món quà mừng sang đó, Lục phu nhân rất vui vẻ, Lục Trọng Sơn cũng rất vui vẻ, sau bao nhiêu năm chờ đợi rốt cuộc cũng đợi được đến lúc thê tử có thai lần nữa.

      Người duy nhất cao hứng, hẳn là đôi vợ chồng song Cố Ngâm Sương kia, Lục Trùng Nham mong mỏi vợ mình mang thai năm tròn, nhưng người có thai lại phải là thê tử mình mà là đại tẩu, người khác có thể biết nhưng trong lòng vốn rất ràng là Đại ca rốt cuộc có thể sinh được hay . Ánh mắt Lục Trùng Nham híp lại nhìn về phía Cố Ngâm Sương chọn trâm cài tóc, trầm giọng kết luận, "Đứa của đại tẩu phải là của đại ca."

      "Chàng bỏ thuốc đại ca hai năm nay làm sao biết được đứa đó phải của đại ca chứ." Cố Ngâm Sương quay đầu lại nhìn , tay tựa lên bàn trang điểm, cây trâm trong tay cầm lay cái.

      "Cho dù ta tiếp tục bỏ thuốc nhưng chắc chắn thể sinh được, thuốc này uống hơn mười năm làm sao có khả năng được." Lục Trùng Nham rất khẳng định công hiệu của thuốc kia, cho dù ngừng bỏ thuốc vài năm sao chứ, lúc đại tẩu mất đứa bé kia mọi người đều nghĩ đó là lỗi của đại tẩu chứ phải do đại ca, chừng ấy năm liên tục dùng thuốc sao làm có khả năng được/

      "Chàng nhớ năm ngoái đại ca đại tẩu du ngoạn gần hai tháng, chẳng lẽ phải là đại tẩu mang theo Đại ca cầu y sao?" Cố Ngâm Sương đứng lên, duyên dáng đến bên cạnh , ôm cổ của , ngồi đùi , đứng bên Đông Linh vừa nhìn thấy tự giác lui ra ngoài.

      "Cho dù là như thế cũng thể nào chữa nhanh như vậy được." Lục Trùng Nham lắc lắc đầu, ôm vòng eo thon mảnh khảnh của nàng, thời điểm sờ đến bụng của nàng có chút nhíu mày, thuận đường sờ soạng tay của nàng, "Tại sao lại lạnh như vạy."

      "Gần đây luôn cảm thấy lạnh." Cố Ngâm Sương hàm hồ đáp lại , lại hỏi tiếp, "Đại tẩu có thai, vậy phụ thân phản ứng làm sao”.

      " vội, ta chắc đứa này phải là của đại ca, đến lúc đó chúng ta ngồi yên xem kịch là được." Lục Trùng Nham vuốt tay của nàng, tựa hồ có chút ý tứ liền bế nàng vào nội thất.

      Hai người ôm nhau nằm giường, cũng quản ngày hay đêm, cũng muốn sang chỗ Đại ca chúc mừng Đại tẩu, Cố Ngâm Sương ôm lấy cổ của , ôn nhu , "Thời điểm Đại tẩu sinh hài tử còn lâu lắm, bằng chúng ta giúp đại tẩu tay?"

      Mà ở bên phía Tôn thị, sau khi Lục phu nhân nàng hơi mệt mỏi tựa vào thành giường, tuy là mang thai, nhưng đại phu cần phải tĩnh dưỡng dưỡng, sau khi phu quân uống thuốc thời gian chắc có lẽ ông trời mở mắt, biết hai người họ mong ngóng hài tử nên cho nàng mang thai.

      "Ta tính đến chỗ kia chuyến nữa, xin thần y thuốc an thai. Bây giờ thân thể ta còn chưa khỏi , ta sợ ảnh hưởng đến đứa " Lục Trọng Sơn đến, thấy sắc mặt nàng tốt, rót cho nàng ly trà.

      "Nàng ở nhà mình tự chiếu cố mình cho tốt, Nhị đệ kia..." Lục Trọng Sơn chần chờ chút, Tôn thị vỗ vỗ tay của , "Nếu có thể thuận thuận lợi lợi đem hài tử sinh rơi xuống, ta truy cứu chuyện này, xem như còn trẻ nông nổi thiếu suy nghĩ."

      Lục Trọng Sơn thấy nàng như vậy, đáy mắt thoáng lên tia đau lòng, thần y mình trúng độc hơn mười năm, Lục Trọng Sơn tốn ít thời gian mới tra ra được những dấu vết của Nhị đệ để lại, mà thê tử lại bởi vì chính mình chịu ít cực khổ, hôm nay còn vì mình cũng truy cứu, Lục Trọng Sơn đáy lòng tràn đầy áy náy.

      Tôn thị thấy trượng phu ra ngoài, mặt vẻ mặt từ từ lạnh xuống, nàng truy cứu ư? Chỉ cần bọn họ đừng chọc nàng, nàng tự nhiên theo tâm ý của trượng phu, sinh hạ hài tử an toàn. Dù sao cả đời này nàng phải dựa vào tâm ý trượng phu cùng hài tử chống lưng, nếu là bởi vì lúc này cùng trượng phu có chút ít khoảng cách, Tôn thị cũng muốn. Nhưng tốt nhất là bọn họ nên biết thân biết phận, nếu đừng trách nàng vô tình...

      Đầu tháng hai, công tác di chuyển dân chúng Vị thành đến nơi an toàn hoàn thành, bởi vì thể xác định thời gian động đất, nên sau khi di chuyển xong, số nhân lực ở Vị thành xây dựng Thái phi lăng cũng trở về. Cố Dật Tín rốt cục cũng rỗi rảnh mà trở về Cố gia.

      Ở nhà nghỉ ngơi năm sáu ngày lại chạy tới thành khác rất gần Vị thành ngây người ở đó. Đó là ngày mười bốn tháng hai, Ngâm Hoan nửa đêm bừng tỉnh, vừa mới qua khỏi giờ Tý, dân chúng tại Lâm An thành cũng cảm thấy dư chấn, Ngâm Hoan thấy màn treo giường ngừng lay động, giường cũng rung chuyển theo dư chấn.

      Về sau chỉ có hai dư chấn nữa liền kết thời, Ngâm Hoan vừa nằm xuống liền ngủ sâu cho đến bình minh ngày hôm sau, Lâm An thành phố lớn ngõ đều xôn xao về dư chấn ngày hôm qua.

      Bởi vì kịp thời di chuyển dân chúng, cũng có thương vong gì lớn, chờ sau khi bình tâm dân chúng, Cố Dật Tín mang theo các binh lính về phía Vị thành, dọc đường có rất nhiều hố to mặt đất, cây đổ trơ cả gốc, đất đá lộn xộn khắp nơi, mà bên của Vị thành dựa vào núi bị đất đá phá huỷ hơn nửa.

      Cửa thành cũng sớm sụp đổ, Cố Dật Tín mang binh lính leo vào từ chỗ cổng thành bị sụp đõ, đến chỗ tường thành coi như hoàn chỉnh, từ cao nhìn xuống, tất cả phòng ốc trong Vị thành cũng sụp xuống.

      Tô Khiêm Nhân mang theo đội binh lính khác từ chỗ kia tiến vào, hai đội người hội hợp trong thành, xác nhận tình trạng phòng ốc bị phá huỷ.

    2. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      CHƯƠNG 83.2: Vạn kiếp bất phục
      Edit: Mây

      Quốc khố xuất ra số lượng bạc lớn để dân chúng Vị thành trùng tu lại gia viên, nửa năm sau, Cố Dật Tín bận rộn hơn, Hoàng Thượng giao việc này cho cùng Kỳ đại nhân, Tô Khiêm Nhân lại tiếp tục chịu trách nhiệm việc xây Thái phi lăng, sau khi Kỳ Tố Như biết việc này liền rất cao hứng, Hoàng Thượng rốt cục hề so đo lỗi của Nhị muội nữa, mà bản thân ở Lục vương phủ cũng có thể đứng được rồi.

      Thái độ của Lục vương phi thay đổi rất nhiều, nhưng có nhiều thứ thể thay đổi, từ lúc Hứa Tình U vào cửa, Tô Khiêm Doanh liền ràng lạnh nhạt Thế tử phi.

      Nhưng Lục vương phủ có quy tắc, Thế tử phi chưa sinh hạ trưởng tử, thiếp thất người nào được quyền mang thai. Nếu người nào có thai sau khi sinh xong, lưu lại đứa còn bản thân tự rời Lục vương phủ , đây là thiết định của Lục vương phi, Hứa Tình U cũng dám mạo hiểm, nàng muốn rời cuộc sống hạnh phúc mà nàng mới chạm tay tới, cho nên chỉ có thể khuyên Thế tử đến chỗ của Thế tử phi, tranh thủ để nàng sớm ngày sinh hạ hài tử, chỉ có thể sinh hạ đứa nàng mới có thể đứng vững chân ở Lục vương phủ này được.

      Kỳ Tố Như nóng lòng, lại thể , đúng lúc này, nàng nhận được phong nặc danh gởi đến.

      có người ký tên cũng có ngày, chỉ viết địa chỉ ước hẹn cùng thời gian, cũng được, Lục thế tử phi chỉ là có muốn Kỳ đại nhân còn tiếp tục tại chức quan đó hay thôi.

      Kỳ Tố Như vốn muốn để ý tới, nhưng vừa nghĩ tới Thước Nhi hôn mê ở ngoài phòng, mà người nọ lại hành tung bất định, đáy lòng nàng hơn nửa là sợ hãi, biết chính mình rốt cuộc trêu chọc đến thần thánh phương nào a.

      Nàng cuối cùng vẫn đến chỗ hẹn, vừa tới tửu lâu có người dẫn đường cho nàng, trong tửu lâu bóng người, Kỳ Tố Như theo người nọ lên lầu hai, lại tiếp tục qua cánh cửa nữa ra phía sau tửu lâu. Từ cầu thang xuống lầu nữa, phía sau tửu lâu dường như là bến thuyền, có rất nhiều du thuyền ở đó.

      "Lục thế tử phi, bên này, thỉnh." nha hoàn ngăn Thước Nhi theo Kỳ Tốn Như vào bên trong, nàng còn đường lui nào nữa, Kỳ Tố Như nhắc váy trước lên, dặn Thước Nhi lưu tại bờ.

      Mới vừa lên thuyền, thuyền liền rời , Kỳ Tố Như nhìn qua rèm cửa, trông nàng rất giống tiểu thư lựa du thuyền ngắm cảnh a.

      "Lục thế tử phi." Đột nhiên trong khoang thuyền truyền đến tiếng gọi trầm thấp, Kỳ Tố Như yên lặng nhìn bóng dáng từ trong thuyền ra, sửng sốt hồi lâu, ấp úng mở miệng, "Tam hoàng tử."

      Tô Khiêm Trạch miễn cưỡng dựa cửa bên cạnh, tay vòng quanh màn cửa chưa buông xuống hết, " lâu gặp a Lục thế tử phi."

      Kỳ Tố Như đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía bờ, du thuyền cách bờ bên cạnh rất xa, nàng lui về phía sau bữa, "Tam hoàng tử tại sao lại ở chỗ này?"

      "Lục thế tử phi, đừng giả ngu với ta." Tô Khiêm Trạch khóe miệng xẹt nụ cười, nhìn nàng thân trang phục nhàng, chậc tiếng, "Kỳ đại nhân đúng hẹn phục chức, Lục thế tử phi có phải nên trả thù lao cho ta rồi hay ”.

      Kỳ Tố Như sắc mặt tái nhợt, đó là giọng trong thời điểm nàng thương tâm muốn chết kia ư, mình tiết lộ cho ai hết làm sao cái người hiểm này lại biết được, "Ngươi... Ngươi muốn cái gì?"

      "Tặc tặc, ngươi sợ cái gì?" Tô Khiêm Trạch kiêng nể gì cả đến gần nàng, ép nàng đến mũi thuyền, lấn người đến gần nàng, tay nắm cằm của nàng, buộc nàng ngẩng đầu nhìn , đáy mắt quẹt cái trào phúng, "Ta cho rằng Thế tử phi Lục vương phủ là người có can đảm, dám lén Lục thế tử ra ngoài cùng Tưởng gia Đại thiếu gia hẹn hò, bây giờ xem ra cũng chỉ là hổ giấy mà thôi."

      Kỳ Tố Như trong lòng hồi nhói đau, nhưng lại thể nào tránh ánh mắt của , Tô Khiêm Trạch mặt lên tia nhàm chán, nhìn thân thể người dưới thân run rẩy, đột nhiên mất hứng thú buông lỏng tay ra, "Bản điện hạ thích miễn cưỡng người, nếu Lục thế tử phi muốn thực , như vậy ta thu hồi chuyện ta đáp ứng."

      Tô Khiêm Trạch xoay người vào trong khoan thuyền, khi được năm sáu bước sau lưng đột nhiên vang lên tiếng , "Tam hoàng tử muốn cái gì Tố Như báo đáp ngài như thế."...

      mặt hồ linh linh phiêu đãng chiếc thuyền như vậy, mà Thước Nhi bên này có thể loáng thoáng thấy tiểu thư ngồi ở mũi thuyền, đột nhiên thuyền kia thay đổi phương hướng, chỗ mũi thuyền xoay lưng về phía các nàng. Trong lòng Thước Nhi cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, cho đến thuyền kia thay đổi lại vị trí ban đầu, nha hoàn A Di bên cạnh mới buông lỏng tay ra, Thước Nhi đứng vững thiếu chút nữa quỳ ở mặt đất, sau lưng đột nhiên có bàn tay vịn lấy nàng, Thước Nhi vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt đẹp còn hơn nữ tử ở trước mặt nàng.

      "Văn công tử." A Di cung kính hành lễ với , đem Thước Nhi từ trong tay tiếp nhận, Văn công tử gật đầu cười, nhìn về phía du thuyền trong hồ kia, đáy mắt thoáng tia lo lắng, "Tam hoàng tử rời bao lâu rồi?"

      "Chưa tới nửa canh giờ." A Di lạnh lùng trả lời, Thước Nhi giờ phút này tâm nguội nửa, tiểu thư là hồ đồ, khi Vương phi cùng Thế tử biết , tiểu thư còn đường sống nữa đâu.

      "Chờ Tam hoàng tử trở lại phiền toái A Di nương báo cho tiếng, ta tới." Văn công tử nhìn hồi cuối cùng vẫn là chuyển thân lên cầu thang, bình tĩnh mặt A Di thoáng lên tia kinh ngạc, "Văn công tử đợi điện hạ sao."

      " đợi, cũng phải là chuyện gấp gáp gì." Văn công tử khẽ cười lắc lắc đầu, xoay người muốn vào tửu lâu, quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Thước Nhi, nhắc nhở, "Tiểu nha đầu, tiểu thư nhà các ngươi nhất thời bán hội chưa về đâu, ngươi tốt nhất là ngồi đây suy nghĩ lý do hợp lý ."

      Thước Nhi kinh ngạc nhìn xoay người vào tửu lâu, nàng chỉ là nha hoàn nho , nếu tiểu thư có đường sống, nha hoàn thiếp thân là nàng cũng có đường sống. Thước Nhi nhìn về phía du thuyền kia, ánh mắt dần dần mê man: Tiểu thư, thường ngày ngài hay Nhị tiểu thư hiểu chuyện, phải làm cho ngài lo lắng, nhưng tại ngài còn hiểu chuyện hơn cả nàng ấy, tại sao ngài lại chọn con đường vạn kiếp bất phục này...

      Tác giả có lời muốn :Ryoko muốn vội vàng cho bọn họ thành thân, gào khóc gào khóc ngao, phát điên ~~~~

      Ryoko quá sâu vào mưu chính trị, hắc hắc, cho nên tận lực tránh cho những thứ này, tiểu Mặc tử phải về Dương quan, lần sau trở lại chính là cưới vợ đấy *tung hoa, tung hoa*

      Về Tam hoàng tử, đại khái trong truyện này người u phản diện chính của truyện, về phần chương này có Văn công tử xuất , biết các muội tử nhớ nam nhân đẹp nhất tại Lâm An thành xuất trong giữa truyện , chính là a.

      Được rồi, Kỳ Đại tiểu thư mẻ sợ sứt a.
      Dion, Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    3. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 84.1:
      Edit: Nhan Như Song

      Đầu tháng ba, Tô Khiêm Mặc sắp trở về Dương quan, trước khi lại khai báo phen, Bát vương phi vốn định tiến cung cầu xin cho chức quan tại Lâm An, như vậy cũng có thể ở lại Lâm An thành, nhưng Tô Khiêm Mặc đáp ứng, thời gian vừa đến, phải thu đồ trở về.

      Ngâm Hoan từ trong thư phòng của phụ thân đem những thứ kia về phòng sách phía bắc xin Mộc thị đồng ý để mang theo, trở về cuộc sống buồn chán, Tô Khiêm Mặc nhìn nàng từ đằng xa, rồi quay về, sau đó trở về đây chính là lúc cưới nàng làm vợ, nhưng còn có hơn năm, đáp ứng cấp cho nàng hôn lễ long trọng nhất.

      Công tác xây dựng Vị thành đến nửa, hoàng thượng ban thưởng, vì Cố Dật Tín yết kiến từ lúc đầu và tham dự chuyện này từ đầu tới đuôi, hoàng thượng bắt đầu coi trọng thiếu niên này hơn, trong quá khứ chiến công Cố gia đều thành lập chiến trường, hôm nay Cố gia con đường có ích, làm quân, cũng vui mừng khi thấy được thành công.

      Mà Kỳ đại nhân cũng vì vậy chính thức phục chức, tận tâm tận lực làm xong công tác xây lại Vị thành, đừng đồng tiền, tình nguyện cấp số tiền lớn, chỉ cần hoàng thượng giận chó đánh mèo chuyện nhị nữ nhi mà đổ lên đầu Kỳ gia, vì thế đối với Kỳ Tố Đình còn chưa xuất giá hết sức nghiêm khắc, thừa dịp còn có thể nuôi dạy, hận thể dưỡng nàng thành tiểu thư khuê các điển hình, được phép sai lầm dù chỉ chút.

      Mà Lâm An thành nhìn như yên lặng, nhưng cũng là cục diện mấy nhà sung mấy nhà buồn, con dâu Lục gia trưởng có, hài tử của con dâu Lục gia trưởng phải là con trai lớn Lục gia, dĩ nhiên là trộm được, mà hán tử trộm được này, thế nhưng bị bắt?

      Tin tức như thế lặng lẽ truyền ra phố lớn ngõ , chuyện con dâu Lục gia trưởng thể sinh mọi người sớm biết, bây giờ người ta có thai phải là chuyện tốt sao, như thế nào lại thành trộm hán tử.

      Mà bởi vì Tô Khiêm Mặc trở về, giờ phút này Lục tướng quân cũng đường trở về, Ngâm Hoan cũng phải lo lắng đứa trong bụng Tôn thị đến cùng có phải là của Lục gia hay , nàng cầm lấy cây kéo cắt bỏ lá thế nào đều cảm thấy quá hài lòng, sau cùng để xuống, ngẩng đầu hỏi Thanh Nha, "Nàng muốn dùng thuốc kia nữa?"

      Thanh Nha gật gật đầu, thiếp thất của Lục Trùng Nham từ tháng hai bắt đầu hướng Hồng Tiếu muốn dược hoàn tử kia nữa, trước mãnh liệt như thế, tại sao bỗng chốc lại ngừng.

      "Hồng Tiếu là vì Đông di nương sắp sinh." Ngâm Hoan nhặt cây kéo kia lên lần nữa, cắt cái bồn hoa, "Nàng tổng cộng cầm mấy lần?"

      "Có năm sáu lần." Thanh Nha tính toán chút, "Nhưng dựa theo lượng thuốc di nương kia muốn nên có thể chống đỡ được bảy tám lần."

      "Hẳn là Nhị tỷ có điều phát ." Ngâm Hoan gật gật đầu, theo tính tình Nhị tỷ, ngay từ đầu chắc chắn nghĩ đến , có vấn đề mới có thể thăm dò, "Nếu nàng dùng hết toàn bộ hoàn hảo, nếu dùng hết, e rằng đứa trong bụng nàng có thể thuận lợi sinh hạ hay cũng là vấn đề."

      Lời mà Ngâm Hoan cũng hoàn toàn đoán chuẩn, Đông di nương nhận ra phu nhân hẳn là phát cái gì, cho nên dám dùng thuốc lần nữa, trước đó còn thừa lại vài cái cũng sớm mài thành bụi phấn sau đó bắt đầu chế thành nước rồi đổ trong bụi cây, nàng vốn là tra được nhưng bây giờ có đầu mối gì, vì Cố Ngâm Sương gọi nàng .

      Cố Ngâm Sương cũng hoài nghi, trực tiếp chỉ vào hai chén thuốc mặt bàn vẻ mặt ôn hòa với nàng, "Đây là thuốc sáng nay bưng lên, hai ngày trước khẩu vị ta tốt nên làm cho các nàng tiên dược, hôm nay lấy ra ta nghĩ cũng đừng lãng phí, đều là để nuôi thân thể nên bây giờ ngươi sắp sinh rồi nên càng cần phải bồi bổ, thuốc này ngươi thay ta uống ."

      Trong lòng Đông di nương run lên, gói thuốc mấy ngày trước, có phải còn có viên thuốc nàng để ở bên trong hay , nếu là như vậy, trong chén thuốc trước mắt này chẳng phải là...

      "Phu nhân, thuốc bổ thân thể cho ngài ta làm sao dám ăn." Bất chấp cái thai trong bụng, Đông di nương đỡ bụng quỳ xuống, Cố Ngâm Sương híp mắt miễn cưỡng tựa ghế ngồi kia, tầm mắt rơi vào cái bụng to của nàng, ánh mắt buồn bã, khóe miệng khơi gợi lên tia vui vẻ, "Ta đưa cho ngươi thuốc bổ đó chính là phần thưởng của ngươi, tại sao ngươi dám ăn, bây giờ trong bụng ngươi đúng là tiểu thiếu gia Lục gia, coi như ngươi muốn ăn, cũng phải ăn có phải hay ."

      Cố Ngâm Sương nhìn thoáng qua nha hoàn bên cạnh, hai nha hoàn tiến lên người chế trụ Đông di nương, người cầm lấy chén thuốc muốn rót vào miệng nàng, nhưng vào lúc này, Lục Trùng Nham trở lại, nhìn thấy tình hình này quát to hai nha hoàn kia.

      "Tướng công chàng tới đúng lúc, Bách Hợp muội muội chịu tiếp nhận hảo ý của ta đây, ta vốn muốn đem thuốc bổ thân thể này cho nàng uống, nàng lại chấp nhận." Cố Ngâm Sương phất tay để cho hai nha hoàn kia buông lỏng tay, Đông di nương còn ho khan ở đằng kia, cố gắng đem thuốc vừa rồi rót hết vào miệng phun ra, sắc mặt của Cố Ngâm Sương liền thay đổi chút, "Như thế nào, Đông di nương cảm thấy ta muốn hại ngươi sao, có ai , mời đại phu đến, xem thuốc này rốt cuộc có vấn đề gì mà làm cho Đông di nương sợ thành như vậy."

      "Phu nhân, phải vậy, là Bách Hợp dám, đây là thuốc thiếu gia tìm cho phu nhân, ta làm sao dám uống." Đông di nương chỉ có thể ôm bụng lớn như vậy ở đó dập đầu, nàng cố gắng nhìn về phía Lục Trùng Nham, lại phát chút phản ứng cũng có, chỉ là lãnh lạnh nhạt đạm nhìn xem, lập tức tâm nguội lạnh phân nửa.

      "Nếu phu nhân ban thưởng cho ngươi, ngươi cứ uống ." Lục Trùng Nham nhìn nàng cái, "Đây cũng là thuốc lấy ra từ tay ta, như thế nào, ngươi sợ cái gì?"

      Đông di nương nhìn qua chén thuốc đưa tới lần nữa, thân thể run lên nhè , hai tay bưng thuốc kia tới bên miệng, thanh của Cố Ngâm Sương truyền tới, "Bưng ổn, đừng để đổ."

      Trong lòng Đông di nương chuyển nhanh, thuốc này khẳng định thể uống, có thể thiếu gia giúp mình, nếu uống phu nhân nhất định cảm giác mình biết thuốc này có vấn đề, trước đó mặc dù tra được nàng kia cũng có tra ra cái gì, nàng thể để cho thiếu gia cùng phu nhân biết .

      Nghĩ xong Đông di nương uống hai hớp, đột nhiên trong dạ dày cuồn cuộn hồi, vừa rồi uống hết lại phun ra toàn bộ, nàng còn muốn giữ vững chén kia để đổ, nôn mửa liền trực tiếp phun đủ trong chén thuốc, ngay cả Cố Ngâm Sương nhìn xem cũng cảm thấy buồn nôn.

      "Có lỗi với phu nhân, thân thể ta ngửi được những hương vị này khó chịu, nhất thời nhịn được." Trong mắt Đông di nương nén lệ thập phần áy náy nhìn bọn họ, "Phụ tâm ý của phu nhân, Bách Hợp đáng chết!"

      Đáy mắt Cố Ngâm Sương thoáng lên tia kiên nhẫn, "Đông Linh, đỡ Đông di nương trở về."

      Cho đến khi hương vị trong phòng tản , Cố Ngâm Sương thủy chung cau đầu mày lại, Lục Trùng Nham tiến lên ôm nàng, "Đông di nương đần như vậy, làm sao có thể động tay động chân trong dược của nàng."

      "Nàng kia tại sao dám uống." Cố Ngâm Sương cực hận người bỏ thuốc cho nàng, đại phu cần hai ba năm mới có thể dưỡng tốt, ở dưới mí mắt của nàng làm chuyện như vậy ngoại trừ hai di nương kia còn có thể có người khác, hết lần này tới lần khác người nam nhân này tin.

      "Nàng xem lá gan của nàng, đối với nàng cho tới bây giờ đều là mực cung kính, nào dám uống thuốc nuôi thân thể trong ngày thường nàng dùng, đại phu như thế nào?"

      "Đại phu nếu uống thuốc mấy tháng, mấy lần trước cũng bởi vì hạ độc nên có hiệu quả." Cố Ngâm Sương ủy khuất , Lục Trùng Nham lập tức ôm nàng vào trong lòng, " có chuyện gì, mấy tháng mấy tháng, ta lại phái người thăm dò."

      Lục Trùng Nham càng kiên quyết về ý nghĩ trong lòng của mình, trước hết để cho lời đồn đãi truyền hồi chờ đến khi truyền đến tai mẫu thân, đến lúc đó xem đại tẩu cãi lại như thế nào, nghĩ xong, lại ôn nhu , "Hài tử của Đông di nương nhất định phải an toàn sinh hạ, Sương nhi, ta biết trong lòng nàng thoải mái, nhưng việc này thể gây ra rủi ro."
      Dion, Phong Vũ Yên, Phương Lăng2 others thích bài này.

    4. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 84.2:
      Edit: Nhan Như Song

      Ôn nhu khuyên giải càng giống như cảnh cáo nàng, Cố Ngâm Sương hơi nhíu mày, hay là đáp ứng...

      Có lẽ Lục Trùng Nham kịp đợi, trước cùng Lục phu nhân chuyện này, còn mịt mờ nhắc tới Đại ca muốn nạp thiếp, kỳ chừng là chính mình có bệnh gì tiện ra, cho nên vẫn chịu đựng đại tẩu, Lục phu nhân muốn bênh vực tiểu nhi tử, vừa nghe như vậy, cũng cảm thấy phải là có khả năng, mấy năm sau khi Lục Trọng Sơn trở lại, Lục phu nhân làm khó dễ.

      Có thể Tôn thị sớm chuẩn bị, Lục phu nhân làm khó dễ, Lục tướng quân trở lại, vốn là chuyện vô cùng cao hứng, bỗng chốc biến thành con dâu trưởng ủy khuất với mẹ chồng là mình ở bên ngoài… Đứa trong bụng phải là của Lục gia.

      Đợi đến khi Ngâm Hoan biết tin tức, Lục tướng quân giải quyết chuyện nhà xong hết, Lục phu nhân lấy cái chết uy hiếp nếu muốn đem con thứ hai đuổi ra ngoài, bà cũng muốn sống nữa, nhưng nuôi đứa con trai độc ác, Lục tướng quân cảm thấy làm cha quá thất bại, nếu đuổi ra ngoài Lục phu nhân bỏ được, khi ở trong nhà chuyện gì cũng phát sinh, thực xin lỗi con dâu trưởng, cuối cùng Lục tướng quân quyết định trực tiếp mang Lục Trùng Nham đến Dương quan, để cho ăn uống đau khổ, khó nghe chút, nếu cẩn thận chết trận ở đó, còn có thể vì Lục gia lập chiến công.

      Bày ở trước mặt Lục phu nhân hai con đường, mặc dù muốn chọn, nhưng vẫn thể nhìn con trai bị đuổi ra ngoài, sau đó chính mình đập đầu chết, như thế nào nàng đều tin con lớn nhất nghe theo lời tiểu nhi tử cho Đại ca hạ độc làm con dâu trước cũng mang thai, chén thuốc bổ khí dựa theo phương thuốc của nàng mà làm, hai đứa con trai đều uống, tại sao đứa có việc đứa lại có việc gì.

      Việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, nếu như có thể, Lục tướng quân liền bắt nghịch tử đến quan phủ để cũng nếm thử tư vị kia, suy nghĩ qua, từ đến lớn cũng chưa từng ăn uống cực khổ nên bây giờ tâm tư suốt ngày sai lệch, bằng mang theo đến quân doanh.

      Ngâm Hoan đối với quyết định như vậy của Lục gia cũng có cảm giác kinh ngạc, lúc trước Lục tỷ đẩy mình xuống hồ nước suýt nữa mất mạng, Cố gia cũng đưa Lục tỷ đến am ni tu dưỡng hai năm, mà nếu nàng chết trong hồ nước, vậy càng chết đối chứng, bọn họ đem chuyện truyền bá khắp nơi, bởi vì tổn hại danh dự, nếu như có thể lén lút giải quyết sạch , tuyệt đối tới công đường.

      Trừng phạt nhìn như nặng nhưng đối với Lục Trùng Nham cùng Cố Ngâm Sương mà là tai nạn lớn lao, hai người phân cách, vậy còn sinh hài tử gì, nhưng Lục tướng quân đáp ứng để cho nàng cùng , có người chiếu cố còn đau khổ gì nữa, quân doanh là nơi để cho bọn họ sinh con sao, cho là chơi , đại ca đại tẩu ngươi phải là nhiều năm mới có hài tử, các ngươi gấp cái gì, Lục gia lại phải là có đích trưởng.

      Lục tướng quân vốn muốn ở nhà ngây ngốc mấy ngày nhưng bởi vì chuyện này, phục mệng (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh) với Hoàng thượng nên rất nhanh liền mang theo Lục Trùng Nham lên đường trở về Dương quan, Cố Ngâm Sương thở phào nhõm, dù sao nữa phải dưỡng hai ba năm, vất vả lừa gạt bằng , cũng tốt hơn là để cho hai di nương lại sinh đẻ.

      Ngâm Hoan nhớ lúc trước Lục Trùng Nham cũng rời Lâm An chuyến, nếu kiếp trước đứa của Nhị tỷ cũng nghi ngờ muộn như vậy, lúc ấy là tự động xin giết giặc nên theo Lục tướng quân rời , nhưng kiếp này cũng vội vã, biết ở Dương quan gặp cảnh ngộ như vậy hay là .

      "Tiểu thư, Lục tiểu thư tới chơi." Nhĩ Đông tới , Ngâm Hoan liền giật mình, tại sao nàng lại đến chứ.

      Cố Ngâm Phương vào phòng của nàng, trong tay còn cầm lấy cái hộp, Ngâm Hoan biết mục đích nàng đến, phân phó Nhĩ Đông pha trà, ngồi đối diện nàng, Cố Ngâm Phương đẩy cái hộp kia tới chỗ của Ngâm Hoan, "Thất muội còn nhớ cái này hay ."

      Ngâm Hoan vừa mở ra nhìn, bên trong là vòng tay, nhìn có chút quen mắt.

      "Cái này..."

      "Đây là vào lễ mừng thọ ngày đó của lão phu nhân ta cho Thất muội chọn vòng tay, muội còn nhớ ?" Thần sắc Cố Ngâm Phương nhàn nhạt nhìn nàng, Ngâm Hoan gật đầu , "Ta nhớ được."

      "Vậy muội nhất định cũng nhớ cây trâm này." Nàng lại lấy ra cái hộp, mở ra, bên trong chính là đầu sỏ gây nên khiến cho nàng am ni hai năm.

      "Lục tỷ tỷ?" Ngâm Hoan nhìn cây trâm vàng kia, những vật này nàng thế nhưng vẫn còn giữ.

      "Mẫu thân vì ta chọn mối hôn , mặc dù là cửa nhà nghèo, cho dù giàu có, người trong nhà cũng bình thường, chính là cách Lâm An xa chút ít, chỉ sợ sau này khó có được cơ hội gặp mặt." Cố Ngâm Phương cũng mười bốn, bây giờ mới đính hôn cũng tính là muộn, Ngâm Hoan nhìn bộ dáng nàng vui buồn, cười chúc mừng, "Bình thường chút cũng tốt, chỉ cần đối với Lục tỷ tốt là được."

      "Ta vẫn rất cảm tạ mẫu thân, bởi vì chuyện của di nương nàng cũng có lạnh nhạt với ta, chủ mẫu cửa nhà nghèo, cũng tốt hơn tranh đấu giữa mọi người." Cố Ngâm Phương thấy mệt mỏi, cũng chán ghét, Phương thị an bài vừa vặn như ý của nàng, trong ngôi nhà lớn này, lòng chua xót quá nhiều cũng quá khinh bạc mạng người, Cố Ngâm Phương mệt mỏi.

      "Có thể lúc này vẫn khẩn cầu muội cái gì, cũng là ta quá đáng, từ sau khi trở về ta cũng có vì chuyện ta làm năm đó tiếng xin lỗi với Thất muội." Cố Ngâm Phương đột nhiên nở nụ cười, nhìn qua Ngâm Hoan rồi , "Ta cầu xin gì khác, nàng dù gì cũng là tỷ tỷ ta, nếu nàng làm thêm chuyện gì quá phận, thỉnh cầu Thất muội sau cùng lưu con đường sống cho nàng, Thất muội, ta biết ta có tư cách như vậy, cũng biết là chính mình cầu xa vời quá nhiều, chỉ là hi vọng di nương nàng còn sống, vô luận như thế nào, chỉ cần nàng còn sống, vậy đủ rồi." Về phần sống như thế nào, nàng hề quan tâm...

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      CHƯƠNG 85.1: Mạnh thị sinh con trai
      Edit: Mây

      Cho đến khi Cố Ngâm Phương rời , Ngâm Hoan vẫn ngồi tại chỗ yên lặng suy nghĩ, bàn Cố Ngâm Phương cũng cầm vòng tay và cây trâm , Ngâm Hoan ném cũng được mà đưa cũng được.

      lâu sau Ngâm Hoan cười khẽ tiếng, ngược lại nàng là người suy nghĩ thông thấu, Tứ thẩm chưa bao giờ làm việc gì quá phận, gả thấp có cái tốt của việc gả thấp, lấy uy danh của Cố phủ mà cho dù là Tam phòng nhà họ Cố đối với tiểu môn hộ mà cũng là gả cao rồi.

      Chỉ là điều nàng cảm thấy hoang đường nhất chính là vì bộ dáng lúc giống phụ thân mà chính mình khi còn bé trở thành cái đinh trong mắt Nhị tỷ.

      "Tiểu thư, này vòng tay cùng cây trâm này ngài muốn xử trí như thế nào?" Nhĩ Đông nhìn đồ bàn, việc này từ đầu tới đuôi nàng cũng là người biết , thế nhưng Lục tiểu thư lại mọi chuyện trong quá khứ, mà tiểu thư nhà nàng có bất cứ phản ứng bất ngờ nào.

      "Vòng tay kia vứt còn cây trâm đó đem đổi thành bạc ." Ngâm Hoan khẽ thở dài hơi, cầu của Lục tỷ nàng khó có thể đáp ứng, là vì nàng cũng biết Nhị tỷ còn có thể làm những chuyện gì nữa, lúc trước chỉ vì vẻ ngoài giống phụ thân mà nàng chịu những khó dễ minh bạch của nàng ta, hôm nay hai người là thủy hỏa bất dung, ai biết nàng ta có thể làm chuyện thiêu thân gì nữa.

      Nhĩ Đông cầm lấy đồ bước ra ngoài, từ sau khi Cố gia Tứ tiểu thư xuất giá Ngâm Hoan cũng ít khi ra ngoài nữa. Các nương lớn hơn nàng chút đều lần lượt xuất giá rồi mà Trình Bích Nhi ngoại trừ lần trước đến thăm nàng cũng thấy xuất đầu lộ diện ở bên ngoài nữa, Ngâm Hoan liền thanh nhàn rất nhiều, ở nhà bồi người chị dâu sắp sinh Mạnh thị, ngẫu nhiên còn giúp Mộc thị xử lý chút chuyện nhà.

      Thời điểm nhận được phong thư đầu tiên của Tô Khiêm Mặc, là tháng tư, khí trời bắt đầu ấm lại, trong sân hoa nở rất nhiều, sau khi Lục tướng quân trở về nhà liền mang theo Lục Trùng Nham, ném vào sâu trong quân doanh, còn buộc được mình là con trai ccủa tướng quân, hôm nay đúng là lúc luyện binh cho nên liền chịu khổ a.

      vốn là đại thiếu gia trong Lâm An thành, cho nên tại quân doanh dĩ nhiên thể như ý , Ngâm Hoan chỉ là hiếu kỳ biết chịu khổ nổi , ở trong thư hồi liền nhắc Tô Khiêm Mặc chú ý nhiều chút, dầu gì là Nhị tỷ phu của mình.

      Thư hồi liền để cho Nhĩ Đông mang đến đưa tận tay A Hỉ, lúc sau Tập Noãn chạy vào báo thiếu phu nhân sắp sinh.

      Vốn từ rất sớm chi thứ hai tuyển bà đỡ cùng vú nương cho Mạnh thị, Mạnh thị buổi chiều bụng có chút đau, đến thời điểm buổi tối liền đau thành nhiều đợt , bà đỡ liền cho nàng ăn chút đồ bổ để lấy sức, cho đến khi đau chịu nổi nữa bà đỡ mới để cho Mạnh thị nằm xuống giường.

      Đây chính là tằng tôn đầu tiên của Cố gia, Cố lão phu nhân tay chống quải trượng tay vịn bàn tay của con trai bà đến, cho đến sau nửa đêm, mọi người ở trong sân cũng chờ có chút nóng nảy, hài tử còn chưa thấy đâu, mà Cố Dật Tín vốn ở Vị thành cũng vừa vặn về kịp, Cố lão phu nhân vội vàng sai người dẫn tắm rửa thay quần áo.

      Cho đến khi ánh bình minh đến, trong phòng mới truyền đến tiếng hài nhi khóc nỉ non, Cố lão phu nhân kích động vỗ vỗ tay của con trai, lát sau bà đỡ ôm hài tử ra, khuôn mặt vui mừng, "Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng Nhị phu nhân Nhị lão gia, chúc mừng Đại thiếu gia, mẹ tròn con vuông."

      Hai bà đỡ đều lấy được bao lì xì dày đặc, Mộc thị thấy đại nhân cùng hài tử cũng chuyện liền mang theo Ngâm Hoan trở về Tử Kinh viện, nghỉ ngơi ngày để hôm sau còn báo tin vui cho các nhà khác.

      Đến ngày tắm ba ngày Ngâm Hoan mới nhìn thấy tên tiểu tử này, so với thời điểm mới sinh, hôm nay mượt mà ít, bà đỡ ôm tại trong sảnh tắm ba ngày, ngừng lời may mắn cát tường, đứa bé kia liền oa tiếng khóc lên, "Ơ, thêm bồn sao ~" bà đỡ cười đem bế lên, liền có ít phu nhân thêm quà tặng vào bồn, tiểu tử giương đôi mắt có chút uỷ khuất, từ trong tay Cố lão phu nhân truyền tới chỗ Ngâm Hoan, Ngâm Hoan dè dặt ôm, Thanh Nha đứng bên cạnh vội sửa tư thế ôm đứa cho nàng.

      "Nhìn Thất tiểu thư của chúng ta này, tư thế ôm hài tử đúng nha." Tam phu nhân ngồi bên cạnh có làm như vô tình buột miệng, Cố lão phu nhân liếc nhanh nàng, sắc mặt Đường thị có chút biến hóa, ngượng ngùng im miệng, bên Phương thị đùa với tiểu tử tiếp, "Ca nhi nhà chúng ta phải nhớ kỹ Thất của mình nha, nàng a, rất thương con đấy."
      Ngâm Hoan ôm hồi liền đem hài tử đổi cho Nhị thẩm, Nghiêm thị ôm đứa cháu trai ruột đầu tiên của mình dường như muốn buông ra, phu nhân nào cũng đứa này có cái mũi cái miệng giống con trai nàng lúc như đúc.

      Ngây người tại phòng lớn chút Ngâm Hoan liền vào phòng Mạnh thị, muội muội Mạnh thị cùng nàng chuyện, Ngâm Hoan vào, Mạnh Khương Tử thẹn thùng ngồi xuống, nhu thuận hô tiếng, "Cố tỷ tỷ, hảo."

      "Ta cho rằng hài tử mới sinh đều , ngờ ca nhi nhà chúng ta mới ôm chút mà giờ tay muội mỏi rồi." Ngâm Hoan ngồi xuống, Mạnh thị dựa ở giường cười trả lời, "Đấy là do muội chưa quen đấy thôi, sau này khi muội cũng có hài tử rồi ôm từ đến lớn, thấy nặng nữa."

      "Chị dâu, lúc nãy muội thấy Đại ca ôm cũng bị như vậy" Ngâm Hoan mới vừa mới nửa câu, sau lưng liền truyền đến thanh của Cố Dật Tín, "Muội xấu ta hả?"

      Ngâm Hoan quay đầu lại mím mím môi, "Đại ca huynh thể đến chậm chút nữa à!" Cố Dật Tín bị bộ dáng da mặt dày hơn tường của nàng chọc cười, "Còn dám phản bác ta à."

      "Đó là đương nhiên, sao huynh biết muội xấu huynh với đại tẩu, giờ huynh ở đây rồi, tin huynh có thể hỏi đại tẩu ." Ngâm Hoan chính khí ngời ngời lại , Cố Dật Tín bất đắc dĩ nhìn nàng, "Được rồi, muội đó, học chuyện tốt, chỉ học được tính vô lại của Tô huynh là giỏi thôi."

      "Đại tẩu, tẩu xem Đại ca khi dễ người ta." Ngâm Hoan trừng mắt liếc cái, quay đầu lại cùng Mạnh thị làm nũng, Cố Dật Tín là hết cách với nàng, "Được rồi, được rồi, đại tẩu muội còn cần nghỉ ngơi, muội cùng ta ra ngoài , ta có chuyện muốn bàn với muội."



      Tặng các nàng ngoại truyện cực cute của NH và TKM nhé, hoá ra TKM có ý định bắt NH về nuôi từ

      PHIÊN NGOẠI CỰC NGẮN: Chiều cao của Ngâm Hoan
      Edit: Mây
      Tô Khiêm Mặc cúi xuống, nhìn Ngâm Hoan thấp hơn mình nửa cái đầu : Tại sao vóc dáng của ngươi có chút nào thay đổi vậy!

      Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn cái,

      Hai năm sau, Ngâm Hoan chín tuổi

      Tô Khiêm Mặc nhìn người nào đó vẫn thấp hơn mình cái đầu, thở dài: Tại sao ngươi càng ngày càng thấp.

      Ngâm Hoan bình tĩnh ngang qua

      Ba năm sau, Ngâm Hoan mười hai tuổi, Tô Khiêm Mặc mười lăm tuổi

      vẫn cúi xuống nhìn người nào đó bây giờ cách đầu khoảng rất xa, có chút buồn bực : Ta chắc chắn là ngươi ở Cố phủ bị ngược đãi rồi, nếu sao nhiều năm như vậy ngươi chẳng cao lên được chút nào. Như vậy , ngươi theo ta, ta bảo đảm ngươi rất nhanh cao hơn ta!

      Ngâm Hoan lúc này đây tiếp tục nhìn nữa, từ từ đứng lên bậc thang trước mặt , bậc đủ cao thêm mấy bậc nữa, từ cao nhìn xuống: Tô thiếu gia, cả ngày lẫn đêm ngài chạy tới nơi này, rốt cuộc có mục đích gì!

      Bốn năm sau, Ngâm Hoan xuất giá

      Tô Khiêm Mặc đá kiệu, tân nương từ kiệu hoa bước ra, Tô Khiêm Mặc trực tiếp cõng nàng lên vào cửa chính, hỉ bạc đỉnh đầu Ngâm Hoan rung rung theo nhịp chân của , chung quanh là tiếng hoan hô tiếng pháo vang dội, nhưng bên tai của nàng vẫn rất từng lời của truyền đến: Nàng xem ta là chỉ cần nàng theo ta tất có ngày nàng cao hơn cả ta, bây giờ nàng tin chưa.

      Ngâm Hoan cúi đầu khẽ nhìn qua tấm hỉ khăn thấy màu đỏ ửng lan rộng từ vành tai đến cổ của ...
      Dion, Phong Vũ Yên, duyenktn12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :