1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương (90.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 49.2: mưu của cực phẩm tỷ tỷ

      Edit: Mây

      vào đình, Ngâm Hoan cực kì tò mò nhìn bàn điểm tâm được sắp xếp tỉ mỉ, ít món điểm tâm tinh xảo này là do nữ đầu bếp làm tại đây, bên cạnh nữ đầu bếp còn đặt khối băng lớn, mà trong đĩa là ít đá bào có phủ lớp sữa mật lên, thêm vào các loại hoa quả trái cây cắt , hoặc là nghiền nhuyễn phủ lên.

      Cố Ngâm Nguyệt hôm nay chuyện nhiều hơn mọi khi, Ngâm Hoan ngồi ở bên chịu trách nhiệm ăn hàng, Cố Ngâm Sương ngồi bên thấy nàng ăn vui vẻ, cũng cầm lấy cái muỗng múc lên, động tác ưu nhã, thỉnh thoảng cầm lấy khăn chấm chấm bột phấn khoé miệng.

      Chờ Ngâm Hoan ăn hết mấy đĩa, rốt cục nghe được Cố Ngâm Sương mở miệng, "Thất muội, nghe trong sơn trang này ôn tuyền có công hiệu dưỡng nhan mỹ dung, bằng sau bữa cơm chiều chúng ta cùng qua đó ."

      Ngâm Hoan cúi thấp đầu ngưng tay chút, đáy mắt thoáng lên tia hiểu , ngẩng đầu cười híp mắt gật đầu đáp ứng, "Tốt, cho tới bây giờ muội còn chưa từng ngâm suối nước nóng đâu."

      Tưởng Như Nhân tới thấy nàng ăn hết hai đĩa điểm tâm, cười bóp gò má của nàng chút, "Tiểu tham miêu, được ăn nhiều món này, món này tính lạnh, biết chưa."

      "Muội mặc kệ, nhà Tưởng tỷ tỷ có nhiều đồ ăn ngon như vậy, sau này tỷ phải chịu trách nhiệm tìm cho muội món khác làm ấm dạ dày." Ngâm Hoan nửa làm nũng , cầm lấy đĩa khác buông tay, Tưởng Như Nhân vui vẻ, với Cố Ngâm Nguyệt ngồi bên cạnh, "Nhìn chút này , nhìn chút này , nàng ngược xuôi đều là ta đúng, hành hành hành, ta sai đầu bếp làm thêm cho muội, coi chừng ăn mập, đến lúc đó xem muội có khóc !"

      Mấy vị tiểu thư ngồi gần đó che miệng cười, Cố Ngâm Sương trong đáy mắt nhuộm đầy vẻ ghen tỵ, nhưng rất nhanh liền được che giấu , lập tức khóe miệng giương cao trông thực vui vẻ, giống như sủng ái nhìn Ngâm Hoan, "Thất muội chính là thích ăn, mấy năm trước trong ngày hội đèn lồng, lần đầu nàng ra ngoài, cái gì cũng nhìn, chỉ hướng về phía mấy quầy hàng đồ ăn, chỉ mới dạo có lúc liền mang về bao lớn bao đồ ăn."

      Trong đình là màn hoà thuận vui vẻ, hình ảnh này người nào thừa nhận các vị nương là tương thân tương ái a.

      tới giờ ăn cơm tối, Tưởng Như Nhân mang theo nha hoàn bận rộn chuẩn bị, đợi nàng trở lại trong phòng mình, nha hoàn giữ cửa vội đem cái hộp đến.

      "Ai đưa tới?" Trong phòng nàng lúc này ít các lễ vật từ các tiểu thư khác, Tưởng Như Nhân uống hết ly trà, từ trong tay nha hoàn nhận lấy cái hộp mở ra nhìn vào trong, đây là cái tách được làm từ dương chi bạch ngọc thượng phẩm.

      "Đây là Cố gia Thất tiểu thư lúc nãy đưa đến." Thiếp thân nha hoàn của nàng sau khi thấy lễ vật cũng ngẩn người chút, mấy nương sau khi du lịch về tặng nàng đồ vật này nọ, nhưng đều là những đồ vật của nữ nhi, chủ yếu là về lễ tiết, cũng chưa thấy quà nào quý trọng như vậy.

      "Tiểu thư, quà này của Thất tiểu thư quá nặng rồi." Tưởng Như Nhân đem cái ly lấy ra cầm trong tay, này bất luận là chạm trổ hay là phẩm chất ngọc đều là thượng thừa, nếu đặt trong thư phòng của gia gia cái ly này cũng là hàng trung phẩm, Tưởng Như Nhân càng nhìn càng thích, cẩn thận cất trở về, "Thu vật rồi có đạo lí trả lại, Ngâm Hoan muội muội đây là muốn , Cố gia chỉ là bị mất tước vị mà thôi, cũng phải là gượng dậy nổi."

      "Thứ này phải cất cho kỹ." Tưởng Như Nhân trong lòng có chủ ý, lễ vật quý trọng như thế, chắc hẳn phải là chủ ý của mình Cố thất tiểu thư, tại Cố gia người có thể nhờ nàng ra mặt, cũng chỉ có thể là Cố Đại phu nhân.

      Gia gia sớm dạy bảo nàng, thế gia lui tới, có vinh có suy, thể bởi vì bọn họ lúc này suy hạ liền rời xa, cũng thể bởi vì nhất thời vinh hoa liền vội vã làm thân, làm người nên lạnh nhạt mới có thể có nhiều bạn hữu tốt.

      Hành động của Cố Đại phu nhân lúc này cũng làm sáng tỏ cho người bên ngoài, trong đó dấu vết thể nội tình bên trong của Cố phủ, Tưởng gia là người thích thể thái độ cao cao tại thượng, mà cái người Cố Thất tiểu thư này cũng thât thú vị, cũng ngại thâm giao.

      Trời bắt đầu dần tối, bên trong sơn trang đèn đuốc sáng trưng, trong đại sảnh bắt đầu bày tiệc, Tưởng Như Nhân có đáp ứng nam nữ ăn chung bàn, vốn là lần này nàng vui khi ca ca nàng mang bằng hữu đến, nhưng bọn họ cũng đến rồi nàng cũng thể làm gì. Gia gia ca ca cùng công tử các nhà khác nên qua lại nhiều hơn, nàng lúc này mới gật đầu đáp ứng, nàng muốn Tưởng Cảnh Nhạc phát thề lúc nào cũng theo biểu ca nàng mới an tâm.

      Ăn cơm xong Cố Ngâm Sương chờ Ngâm Hoan cùng ngâm suối nước óng, Ngâm Hoan kì kèo ít thời gian, hết chờ nhóm người này đến chờ nhóm người kia, đến khi trời tối đen, lúc này mới mang theo Nhĩ Đông cùng suối nước nóng.

      Suối nước nóng lộ thiên, chung quanh trồng trúc làm hàng rào, bên cạnh còn có cái đình , chung quanh ao được bao lại bằng đá , lối ở giữa được lót bằng ván gỗ, bên trong tiểu đình chuẩn bị trà bánh từ sớm, đèn đốt giống như ban ngày, bên cạnh là những vật dụng cần thiết.

      Ngâm Hoan đổi y phục, người chỉ mặc áo lót quần lót đơn giản, chân bước qua tảng đá, ngồi xuống giữa làn nước ấm.

      Nước trong suối có chút hơi nóng, thêm chút hương thơm từ tinh dầu, trong sơn trang này tổng cộng có ba suối nước nóng, nơi Ngâm Hoan ngâm là nơi nhất.

      Chờ Cố Ngâm Nguyệt thêm lúc lâu nữa, Cố Ngâm Sương mới khoan thai mà đến, trong tay nha hoàn sau lưng còn bưng cái khay, trong mâm là mấy cái ly và ấm trà.

      Nha hoàn đem cái mâm đặt ở bên cạnh ao, Cố Ngâm Sương giải khai dây lưng người, mặc bộ trường sam lộ ngực, chân vào nước.

      Nhìn vóc người ngạo nhân của Cố Ngâm Sương, thân thể Ngâm Hoan trầm xuống phần, tầm mắt chuyển đến cái mâm đặt bên cạnh ao kia, cái ly màu xanh đen, a, khác kiếp trước gì mấy.

      "Tỷ a đặc biệt chuẩn bị trà này cho nên lúc nãy mới đến chậm, nghe Tưởng tiểu thư , ngâm ôn tuyền này phải uống trà này, cũng có thể ăn thêm trà bánh, ngâm khoảng nén hương phải trở về, nếu rất dễ bị ngất đấy”.Cố Ngâm Sương ngâm lúc liền muốn đứng dậy châm trà, Ngâm Hoan nằm úp sấp bờ ao, nhìn nàng từ từ đem rót trà vào trong chén.

      Đầu tiên là ly trà cho Tam tỷ, sau đó là chính mình, Ngâm Hoan cầm cái ly trà kia trong tay, mùi tệ, cho dù là kiếp nào, mặc kệ là thân phận nào, nàng thủy chung chính là muốn làm cho danh dự của mình bị hủy hết.

      "Thất muội, nghĩ gì thế, chúng ta uống hết rồi." Cố Ngâm Sương cầm lấy cái ly trống nhắc nhở Ngâm Hoan, Ngâm Hoan ngửi mùi thơm cười cười, uống ngụm tán dương, "Đúng là dễ uống, đúng lúc muội cũng mang theo trà ngon, Nhĩ Đông, ngâm bình trà, để Nhị tỷ Tam tỷ cùng nếm thử."

      "Nếu dễ uống Thất muội cứ uống hết , trà này nghe đâu có thể dưỡng nhan a." Cố Ngâm Sương thấy nàng có uống hết nghiêm chỉnh, cười thúc giục, Nhĩ Đông rất nhanh liền mang bình trà đến, khay còn mang theo ít bánh.

      "Nhị tỷ, bằng tỷ nếm thử trà của muội ." Ngâm Hoan rót cho nàng chén, rất thuận tay uống hết nửa ly trà còn lại, Cố Ngâm Nguyệt nếm chút, gật đầu , "Cùng với trà của Nhị tỷ mà so sánh, trà này của Thất muội có chút đắng nhưng hết sức thanh miệng, sau khi uống hết còn có hương thơm quanh quẩn trong miệng, cũng là trà ngon."

      Cố Ngâm Sương cầm lấy cái ly kia thấy các nàng đều uống hết, liếc qua ly trà của Ngâm Hoan rót cho mình, chỉ là nhàng uống ngụm trà kia, liền mở miệng tán thưởng, "Trà của Thất muội quả cũng là trà ngon, tỷ còn muốn xem trà này của Thất muội ngâm như thế nào đây."

      Dứt lời nàng trực tiếp đem cái ly đặt lại trong mâm, nhưng lúc đặt lại có vẻ vững, nước trà trong chén toàn bộ đổ ra, Cố Ngâm Sương cầm lấy khối bánh căn ngụm vẻ mặt tiếc nuối, "Ai, tiếc quá, đổ hết rồi."

      "Nhị tỷ nếu tỷ muốn uống muội còn nhiều mà, Nhĩ Đông, rót thêm cho Nhị tiểu thư, thêm ly cho nàng." Ngâm Hoan cố ý nhấn mạnh vào câu sau, Cố Ngâm Sương vội vã đem bánh đút vào trong miệng, giả bộ khụ tiếng, cầm lấy ấm trà trong mâm vội vã uống vào, " cần, tỷ chỉ uống ly cho vui, thể uống nổi nữa."

      Lần này Ngâm Hoan nghe xong liền phân phó với Nhĩ Đông, "Vậy những cái này ngươi đem cất , đợi lát nữa ngâm xong rồi ăn cũng muộn." Nhĩ Đông rất nhanh đem trà với bánh đều bưng trở về trong đình.

      Cố Ngâm Nguyệt cảm thấy đầu có chút choáng váng, nửa người nổi lên, ngồi ở đầu bờ ao lúc, sai nha hoàn cầm y phục , "Tỷ muội các ngươi ngâm nước nóng tiếp nha, tỷ cảm thấy hơi choáng váng, tỷ lên trước đây."

      Ngâm Hoan gật gật đầu, nét ửng hồng mặt biết vì sức nóng của nước hay vì cái gì khác, Cố Ngâm Sương thấy nàng rời , cùng Ngâm Hoan ngồi lại trò chuyện, thấy bộ dáng nàng miễn cưỡng nằm ở đó chịu động, Ngâm Sương gọi nha hoàn đến, thử dò xét nàng, "Thất muội, chúng ta cần phải trở về, lúc này còn sớm nữa."

      Ngâm Hoan miễn cưỡng ngước mắt nhìn nàng, lầm bầm tiếng, "Nhị tỷ tỷ có về về trước , muội ngâm lát nữa mới về." Bộ dáng muốn ở lại.

      Cố Ngâm Sương đáy mắt thoáng lên vẻ vui mừng, khẩu khí lo lắng , "Vậy muội nhớ phải về sớm chút, Nhĩ Đông a, chiếu cố tốt tiểu thư nhà các ngươi cho tốt, đừng để nàng ngâm quá lâu nha."

      Lên bờ, Cố Ngâm Sương mang theo nha hoàn ra khỏi đình, quay đầu lại nhìn bộ dáng Ngâm Hoan nằm ở đó nhúc nhích, đáy mắt xẹt vẻ tính kế, bỏ quan khác thường trong người mình, y phục cũng kịp thay, phủ thêm cái áo khoác lớn, vội vã ra ngoài, tại bên ngoài suối nước nóng tìm góc tối trốn xuống.

      "Tiểu thư, ngài bị ướt nhẹp rồi, coi chừng bị cảm lạnh." Nha hoàn đứng sau lưng lo lắng nàng bị cảm lạnh, Cố Ngâm Sương quay đầu lại nhìn nàng cái, vẻ mặt lạnh nhạt, "Vậy ngươi trở về thay ta cầm y phục đến đây ."

      Ngâm Hoan ngồi trong hồ nghe tiếng bước chân xa, bỗng dưng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng nha hoàn kia biến mất, trong thân thể chợt bắt đầu nóng ran.

      Nhĩ Đông lấy bình dược từ trong ngực, đưa đến miệng nàng, "Tiểu thư, mau uống nhanh."

      Dược vị mát lạnh mang theo hương thơm chảy xuống cổ, đem trận khô nóng trong người ép xuống, Ngâm Hoan biết thuốc này chống đỡ lâu được, rất nhanh từ trong nước ra, cầm lấy áo choàng trong tay Nhĩ Đông, giọng phân phó, "Đều mang hết theo, thôi."

      biết thời gian trôi qua bao lâu, tại lan can bên ngoài hồ nước nóng Cố Ngâm Sương chậm chạp có nghe được động tĩnh gì, biết là chờ lâu nên đột nhiên khô nóng hay là do nàng núp trong góc này có gió, nàng cảm giác thân thể đột nhiên hơi nóng, miệng đắng lưỡi khô thập phần khó chịu.

      phải là nàng ta ngâm nước nóng đến nỗi ngất chứ, Cố Ngâm Sương suy đoán trong lòng muốn đứng dậy kiểm tra, nhưng cơ thể hư nhuyễn, nàng vội vàng đỡ tay vịn, chân mềm nhũn di chuyển được.

      Nha hoàn rời chậm chạp chưa có trở về, Cố Ngâm Sương vịn lan can bên cạnh, càng chờ càng cảm thấy thân thể cực kì khó chịu, cảm giác giống như có hàng ngàn con kiến người, chui vào thân thể của nàng, nóng, là nhột, khó chịu.

      Mơ hồ thấy có người về phía bên này, nàng muốn tránh nhưng dưới chân chút khí lực cũng có, Cố Ngâm Sương chỉ có thể kéo căng y phục người, hy vọng người đến là nha hoàn của nàng.

      Lục Trùng Nham vất vả mới tránh được mấy nha hoàn của Tưởng Như Nhân, lúc nhìn sang bên này, liền chứng kiến ánh mắt mê ly của Cố Ngâm Sương nhìn mình, "Cố tiểu thư?"

      Lục Trùng Nham thử dò xét gọi nàng tiếng, lại phát ánh mắt nàng mờ mịt nhìn mình, thậm chí đưa tay ra muốn bắt lấy , Lục Trùng Nham thấy nàng sắp ngã xuống, vội vàng đỡ nàng, trong chớp mắt, đỡ được thân thể nóng hổi của nàng .

      Lục Trùng Nham hơi thở lập tức nặng nề lên, Cố Ngâm Sương chậm rãi mở mắt ra, khi thấy người trước mắt, liền bắt đầu giãy giụa, "Ngươi thả ta ra." Hai cánh tay vô lực muốn đẩy ra, thanh khước từ kia lại càng giống là dục cự hoàn nghênh (tức là kiểu giả vờ từ chối mà ra mời gọi), trong tai lúc này chỉ toàn là hơi thở nặng nề của nàng.

      Da lạnh, sáp vào thoải mái, Cố Ngâm Sương khát vọng muốn sáp vào để áp chế cơn khô nóng trong người, hai cánh tay hữu lực ôm nàng thoải mái nhưng nàng còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

      Ý chí của Cố Ngâm Sương càng ngày càng biến mất, mà Lục Trùng Nham chứng kiến mỹ nhân trước mắt giây trước còn đẩy ra, giây sau cả thân thể mềm mại của nàng quấn quanh ở thân , áo khoác của nàng sớm rớt xuống, bộ quần áo mỏng manh ngấm nước che hết cảnh xuân trước ngược, hai hạt đậu đỏ trước ngực sớm đứng thẳng cọ xát vào lồng ngực của Lục Trùng Nham, ôm lấy nàng, rất nhanh biến mất trong màn đêm.

      lúc sau, nha hoàn lúc nãy rời bây giờ mới trở lại, vừa nhìn mặt đất áo khoác nha hoàn thấp giọng hô tiếng, "Nguy rồi."
      Dion, Phong Vũ Yên, thuyt5 others thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Ha ha, đáng đời

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 50: Gian tình bị bắt gặp
      Edit: Mây


      Vào giờ hợi, sơn trang bỗng nhiên lại ầm ĩ náo loạn lên, cái nha hoàn gọi là Băng Lan kia tìm vòng mà tìm thấy tiểu thư, vô cùng sợ hãi mới tìm Tưởng Như Nhân, người lớn sờ sờ sau khi ngâm ôn tuyền tại sao trong lát liền bốc hơi thấy, Tưởng Như Nhân lập tức phái hộ vệ cùng nha hoàn toả ra bốn phía tìm người, thậm chí là tìm mặt, sợ là người trượt chân rơi xuống nước.




      Buổi tối khuya ngọn đèn dầu thể nhìn , mặt hồ căn bản thể soi , vài hộ vệ xuống nước cũng tìm được gì, Tưởng Như Nhân chỉ có thể gọi Băng Lan đến hỏi, "Ngươi trước khi rời thân thể tiểu thư ngươi như thế nào?"




      "Tiểu thư thân thể có chút thoải mái, nàng ngồi ở đó chờ nô tỳ, nô tỳ trở về cầm y phục, lúc trở lại chỉ còn lại áo khoác tiểu thư." Băng Lan dám cái gì khác, lúc cùng tiểu thư đến đây, nàng chỉ dặn dò bản thân bưng nước trà là được, chuyện khác cần quan tâm, nhưng mà lúc đó Thất tiểu thư cũng mang theo trà, mà tại bọn người Thất tiểu thư cũng thấy đâu, thêm chuyện chẳng bằng bớt chuyện.




      "Áo khoác ở đây mà người lại nơi nào a." Bên ngoài trang là núi lớn, các cửa chính đều có người coi chừng, có đạo lý có người xông vào sơn trang đem người cướp , mà với tình hình trước mắt cũng thể có khả năng đó.



      Tưởng Như Nhân có chút suy nghĩ, lần trước là rơi xuống nước, lúc này là mất tích, gặp chuyện may đều là tiểu thư Cố gia, ông trời là muốn gây chuyện với nàng hay là với Cố gia đây.



      Tưởng Cảnh Nhạc bị động tĩnh của những người tìm kiếm làm thức giấc, vốn là lúc này mọi người nên ngủ rồi, nếu trong sơn trang bị mất người, những tiểu thư kia sao có thể ngủ ngon được, "Muội có hỏi người trực đêm, thấy có ai xông vào."



      Tưởng Cảnh Nhạc từ trong tay Tưởng Như Nhân tiếp nhận áo khoác kia, chỉ là cảm thấy mùi thơm có vẻ kì lạ, lại có chút quen thuộc nhưng lại nhớ là ngửi được ở đâu, Tưởng Như Nhân thấy như thế, vôi hỏi "Nhị ca, y phục này có vấn đề gì?"



      "Mùi có chút lạ, có lẽ là ta đa tâm." Tưởng Cảnh Nhạc nên lời, đem áo khoác đưa cho hộ vệ sau lưng, "Thôn trang lớn như vậy, tìm khắp nơi xem, chừng Cố tiểu thư lạc đường, biết về lại chỗ cũ như thế nào thôi."



      Tưởng Như Nhân cầm lấy y phục suy nghĩ chút, gọi nha hoàn tới, "Ngươi thông báo chút cho Cố gia Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư."



      Mà trong biệt viện của sơm trang, ồn ào bên ngoài cách nào đem nàng tỉnh lại, Cố Ngâm Sương vòng quanh thân thể , ánh mắt mê ly nhìn , trong bóng tối hương vị cơ thể người kia hướng dẫn nàng, nội tâm khao khác áp lên thân thể kia làm nàng thể suy nghĩ gì khác, lúc này cơ thể nàng cực kì căng cứng.



      Lục Trùng Nham đoán được nàng bị người bỏ thuốc, nếu các nương trong hồng lâu ăn trúng thuốc kích thích này, cũng là bộ dáng õng ẹo như thế này, tuyệt đối là làm cho người ta máu nóng sục sôi, mà người trước mắt là Cố Ngâm Sương, cần quyến rũ nhiều hơn với , cả trái tim của Lục Trùng Nham đều ở người nàng.



      "Ngâm Sương, nàng là đẹp." Ánh trăng xuyên qua khe cửa, Lục Trùng Nham nhìn qua ánh mắt mình, nhàng kéo dây áo yếm trói buộc kia, nhưng tựa hồ hành động này chưa đủ, Cố Ngâm Sương lập tức kéo dây lưng ra, muốn rời , đưa tay kéo đến giường.



      Hai người lập tức quay cuồng cùng nhau, có biện pháp tách ra, trước mắt là người cả ngày mộng tưởng, hôm nay nàng ở dưới thân , da thịt bóng loáng, mùi thơm chọc người, còn có dáng người ngạo nhân kia làm cho Lục Trùng Nham muốn ngừng mà được.


      Cố Ngâm Sương lúc này buông bỏ tất cả mà nghe theo dục niệm, chút kháng cự lúc ban đầu bây giờ còn sót lại chút gì, cởi hết tất cả, Lục Trùng Nham cúi người nhìn nàng, tay sờ lên gò má của nàng, cho dù biết nàng giờ phút này thần trí rang nhưng vẫn muốn nàng nhớ kỹ là ai, "Ngâm Sương, cho ta biết, ta là ai!"



      Cố Ngâm Sương mở mắt ra nhìn , đôi môi đỏ hơi thở gấp hô tiếng, "Lục thiếu gia." Ngay sau đó con ngươi trong nháy mắt trợn to, mặt thoáng lên vẻ đau đớn, đợi nàng tiếp tục mở miệng, Lục Trùng Nham liền phong bế miệng của nàng...



      Ngoài cửa Tưởng Như Nhân gương mặt đỏ bừng nghe tiếng rên rỉ khi gần khi xa, xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ dưới đất chui xuống thôi.




      Bên ngoài cửa viện rất nhiều người đứng đó, trong đó còn bao gồm Cố Ngâm Nguyệt, nhóm người lo lắng an nguy của Ngâm Sương muốn lật tung cả thôn trang, cuối cùng mới có người nhớ tới nơi này, vừa vào cửa viện tử liền nghe được thanh như khóc như than kia, còn tưởng rằng nghe lầm, cho đến khi nghe được thanh của Lục Trùng Nham truyền đến, mọi người cùng với Tưởng Cảnh Nhạc đều cảm thấy vạn phần lúng túng.



      Tưởng Như Nhân cho dù ngày thường rất khôn khéo, gặp được chuyện nữ nhi biết xấu hổ cùng nam nhân chỗ như vậy nàng biết xử lí như thế nào, nếu trong sơn trang của nàng xảy ra chuyện này, Tưởng Như Nhân cảm thấy quá mất mặt.



      "Tưởng tiểu thư, nếu Cố tiểu thư có việc gì, chúng ta hãy về trước thôi." Hai vị tiểu thư cùng theo Tưởng Như Nhân lên tiếng ly khai trước, Cố Ngâm Nguyệt sau khi nghe những thanh kia chấn kinh ra lời, bất quá là nàng trở về lầu trước bước tại sao Nhị tỷ lại ở cùng Lục thiếu gia trong viện kia...



      nha hoàn vội vã tới, tại bên tai Tưởng Như Nhân thầm, thần sắc Tưởng Như Nhân lập tức thay đổi, "Nhị ca, nơi này muội giao cho huynh, muội muốn ra ngoài chuyến."



      Tưởng Cảnh Nhạc chuyện gì, nhưng với tình hình trước mắt thể nào quan tâm, lúng túng nhìn Cố Ngâm Nguyệt, "Cố tiểu thư, bằng ngươi về trước, nơi này có ta."



      Cố Ngâm Nguyệt lại tiếp tục đau đầu, nàng nâng trán nhìn vào tình hình chiến đấu bên trong rốt cuộc cũng ngừng, bất kể là nguyên nhân nào, Nhị tỷ ở bên trong cùng Lục thiếu gia tư thông là , danh tiếng hôm nay của Cố gia làm sao có thể kìm hãm chuyện ồn ào này.



      "Tưởng công tử, chuyện của gia tỷ khó cùng Lục thiếu gia hôm nay, hy vọng các vị có thể giữ kín." Cố Ngâm Nguyệt xong liền ra ngoài, giữ kín sao, hôm nay có nhiều người chứng kiến như vậy chuyện này làm sao mà giữ kín đây.



      Thời điểm đến cửa Cố Ngâm Nguyệt mới giật mình, "Thất muội đâu rồi."...



      Thời điểm Tưởng Như Nhân đuổi tới bến tàu, xe ngựa chở Ngâm Hoan bị người ngăn cản lúc rồi, Tô Khiêm Trạch đứng ở bến tàu, nhìn bóng dáng nhắn bên trong xe ngựa, tay khẽ quạt phe phẩy.



      Trong xe Ngâm Hoan đầu đầy mồ hôi, nàng cố gắng khắc chế khô nóng của dục vọng, cắn chặt răng để phát ra tiếng rên rỉ, hai tay nắm chặt đệm dưới thân.



      "Cố tiểu thư, trễ thế này mà trở về, cũng quá an toàn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Tưởng gia làm sao chịu trách nhiệm nổi." Tô Khiêm Trạch phảng phất nghe được mùi thơm truyền ra từ xe ngựa, vẻ mặt càng thêm hưởng thụ, " bằng để tại hạ đưa tiểu thư về."



      Thủ hạ phía sau muốn tiến lại vén rèm, Nhĩ Đông vội vàng cản ở trước xe, "Ba... Tam hoàng tử, tiểu thư nhà chúng ta thân thể có chút khó chịu, muốn nhanh trở về để đại phu khám, cầu xin Tam hoàng tử thương xót, thả chúng ta ."



      "Tha các ngươi sao? Nhưng ta đâu có ngăn cản các ngươi đâu, nếu Cố tiểu thư thân thể khó chịu, A Di, ngươi hãy giúp đỡ tiểu nha hoàn này, đỡ Cố tiểu thư xuống, nếu làm sao lên thuyền được." Lúc Ngâm Hoan vội vã ra khỏi cửa để lên thuyền cũng là lúc Tô Khiêm Trạch tới, nửa đêm nay Nhị tỷ mất tích, Thất muội vội vã trở về, tỷ muội Cố gia là có ý tứ.



      nha hoàn sau lưng Tô Khiêm Trạch tiến tới, cúi đầu kính cẩn nghe theo lệnh đến trước xe ngựa, "Cố tiểu thư, xin quấy rầy." Vừa tay nàng vừa muốn kéo rèm , Nhĩ Đông đưa tay cản lại, nhưng căn bản địch lại khí lực của nàng, mắt thấy kia rèm bị kéo ra, Ngâm Hoan cuộn tròn người lại trong xe ngựa, đáy mắt có chút tuyệt vọng, chẳng lẽ lần này nàng tránh thoát.



      "Tam hoàng tử, đêm hôm khuy khoắt, ngài ngủ đứng đây làm gì." Đúng vào lúc này, Tưởng Như Nhân chạy tới, chứng kiến A Di mạnh mẽ kéo rèm, lên tiếng .



      "Biểu muội, tại sao muội cũng tới, ta đây chỉ là muốn giúp Cố tiểu thư, nha hoàn này thân thể gầy yếu như vậy, nếu là ta giúp nàng, làm sao nàng đỡ tiểu thư nàng lên thuyền được." Tô Khiêm Trạch nhìn thoáng qua phía A Di, nàng lập tức buông tay lui trở về sau lưng Tô Khiêm Trạch.



      "Là ta tới chậm, cũng nhọc đến Tam hoàng tử." Tưởng Như Nhân thấy ràng ánh mắt thất vọng cực độ của Tô Khiêm Trạch, mỗi lần có luôn có chuyện tốt xảy ra, lần trước Ngũ tiểu thư rơi xuống nước cũng là làm, Tưởng Như Nhân bắt đầu hoài nghi, chuyện hôm nay của Nhị tiểu thư, phải chăng cũng là tác phầm nhất thời cao hứng của .



      Tô Khiêm Trạch nhìn ánh mắt hoài nghi của , vội vàng làm sáng tỏ, "Chuyện hôm nay phải là của ta, đúng rồi biểu muội, Cố gia Nhị tiểu thư tìm được rồi chứ?" Lúc ra mọi người còn chưa tìm thấy Cố Ngâm Sương, dù là người khinh cuồng cũng nghĩ tới kết quả như vậy.



      Nhắc tới Cố Ngâm Sương sắc mặt của Tưởng Như Nhân liền đen lại, dám đẩy người rơi xuống nước, làm sao lại dám hủy danh dự của người ta chứ, chỉ là nếu do gây nên, dùng tính tình của chuyện của làm thừa nhận.



      "Nơi này cũng nhọc đến Tam hoàng tử phí tâm, trời tối rồi, Tam hoàng tử hãy về trước , A Di, chiếu cố chủ tử nhà các ngươi cho tốt, cũng đừng để lại chạy loạn." Tưởng Như Nhân tức giận trừng mắt liếc cái, lúc nàng vén rèm muốn tiến vào xe ngựa xem chút, cách đó xa lại truyền tới tiếng bước chân, Tô Khiêm Doanh mang theo người tùy tòng đuổi tới nhìn ở đây có rất nhiều người, nhìn lại bên ngoài xe ngựa thấy Nhĩ Đông chắc chắn người bên trong xe ngựa là Ngâm Hoan.



      "Lục thế tử, tại sao ngươi cũng tới." Tô Khiêm Trạch càng lúc càng cảm thấy thú vị, hào hứng dạt dào nhìn ánh mắt lo lắng của Tô Khiêm Doanh, tặc tặc, người đường đệ này, sắp thành thân rồi, chẳng lẽ còn lưu luyến với Cố gia tiểu nương sao.



      "Tưởng tiểu thư, nếu Thất tiểu thư thân thể thoải mái, chuyện trong sơn trang bận rộn, nếu để tại hạ đưa về ." Tô Khiêm Doanh nhìn thoáng qua xe ngựa, bên trong chút động tĩnh cũng có, đến tột cùng phát sinh chuyện gì a.



      Tưởng Như Nhân do dự chút, hôm nay trong Kim Sơn trang xảy ra nhiều chuyện, nếu Ngâm Hoan muội muội thân thể thoải mái, để biểu ca đưa nàng về nhất định là yên tâm, nhưng nếu do Lục thế tử đưa về, với tính tình của , chắc xảy ra chuyện gì đâu.



      "Tưởng tỷ tỷ." Lúc nàng suy tính trong xe ngựa truyền đến tiếng gọi suy yếu của Ngâm Hoan, Tưởng Như Nhân vén rèm vào thấy Ngâm Hoan mặt đỏ lựng nhìn nàng lắc đầu, " cần... Đừng để Lục thế tử đưa muội về, Tưởng tỷ tỷ, lúc này coi như muội nợ tỷ cầu xin tỷ mà."



      Tưởng Như Nhân đưa tay sờ nàng mặt nàng chút, nóng đến doạ người, nhìn lại mặt nàng cũng đỏ ửng khả nghi, Tưởng Như Nhân trong lòng có suy đoán, tà áo Ngâm Hoan mở rộng ra chút, nàng khó chịu dựa vào thùng xe, nén lệ nhìn Tưởng Như Nhân.



      Tô Khiêm Doanh mơ hồ nghe thấy tiếng của nàng nghẹn ngào như có như , cho đến khi Tưởng Như Nhân từ trong xe ra nhìn , "Lục thế tử, nam nữ có nhiều bất tiện, vẫn là để ta tự mình đưa Ngâm Hoan muội muội trở về tốt hơn, sau khi đưa nàng về Cố gia ta trở lại." Tô Khiêm Doanh nhìn xe ngựa kia, vẻ mặt có chút phức tạp.



      Nàng muốn để đưa về hay là muốn cho biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nàng vẫn là tín nhiệm sao, cho cùng có tư cách gì lấy được tín nhiệm của nàng, cười khổ cái, Tô Khiêm Doanh lui về sau bước.



      Tưởng Như Nhân cầm quần áo che người Ngâm Hoan lại, ra hiệu nha hoàn sau lưng ôm nàng ra khỏi xe ngựa, chính là chút tiếp xúc da thịt này cũng làm cho Ngâm Hoan nhạy cảm thôi, nàng gắt gao cắn môi, trong miệng có mùi tanh nồng.



      Ánh mắt của Tô Khiêm Trạch ảm đạm vài phần, từ người Ngâm Hoan bay tới mùi thơm như có như mà đối với vô cùng quen thuộc, các tiểu thư thế gia tranh đấu, đúng là đặc sắc vô cùng.



      Lên thuyền Ngâm Hoan tựa ở trong ngực Nhĩ Đông uống xong bình thuốc cuối cùng, cũng áp chế được phần khô nóng kia, cửa sổ mở lớn, gió đêm ngừng thổi, mới làm cho nàng hơi chút dễ chịu hơn chút, Tưởng Như Nhân đến, sắc mặt có chút vui, "Ngâm Hoan muội muội, chuyện này, muội phải cho ta cái công đạo."
      Dion, Phong Vũ Yên, thuyt5 others thích bài này.

    4. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      CNS lần này chắc rớt đài rồi hoho, đáng đời!
      Cơ mà nam 9 chẳng dc tích gì ráo!

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 51: Lục tướng quân phủ

      Edit: Mây

      Thuyền rất nhanh đến bờ, xa xa từ bên này vẫn có thể thấy cây dương liễu bên kia, sau khi Tưởng Như Nhân nghe Ngâm Hoan kể lại hết, chân mày kia hết nhăn rồi buông, buông rồi lại nhăn. "Tưởng tỷ tỷ, Ngâm Hoan chỉ là lấy đạo của người, trả lại cho người thôi." Ngâm Hoan bình tĩnh , nhưng gò má phiếm hồng cùng tóc mai ẩm ướt thể bình tĩnh đó.

      Tưởng Như Nhân trầm mặc, đổi lại là nàng gặp chuyện như vậy cũng làm như vậy, nếu như biết tỷ tỷ thiết kế muốn hại trong sạch của mình, nhất định có thù tất báo, làm cho nàng ta cũng nếm thử tư vị bị hạ dược như thế nào.

      trận nóng ran đột ngột xông lên, tay Ngâm Hoan nắm chặt bệ cửa sổ đến trắng bệch, nàng muốn tránh chuyện vừa rồi bởi vì tránh được lúc này nhưng còn lần tiếp theo sao, mà tiếp theo phát sinh chuyện gì nàng thể dự đoán trước được, nếu như nàng uống ly trà kia, làm sao thuận lý thành chương phản kích Nhị tỷ được, chỉ là Nhị tỷ nghĩ tới cho dù nàng kiêng kị trà của mình món điểm tâm kia, khi nàng ăn chút cũng dính thuốc.

      Nàng Cố Ngâm Hoan đánh cuộc vào đa nghi của Ngâm Sương, đời trước lúc nửa đêm nàng tỉnh lại phát mình toàn thân loã thể nằm ở giường, mà bên cạnh chính là Lục Trùng Nham, mà những người phát ra chuyện này đều bị Nhị tỷ nàng năn nỉ giữ kín dùm nàng, mặc dù nàng cũng có thất thân, nhưng trong mắt tất cả mọi người nàng mất trong sạch, Lục Trùng Nham lại muốn cưới nàng làm chính thê, mà nàng buộc phải nhân nhượng vì đại cục trở thành thiếp thất của , cùng tỷ tỷ vào Lục gia, sống cuộc sống khuất nhục, cuối cùng còn bị vu khống gian dâm với con trai trưởng của Lục gia, cuối cùng phải nhảy sông tự sát.

      "Tưởng tỷ tỷ, Ngâm Hoan nợ tỷ lần này, tương lai nhất định trả lại cho tỷ." Khi thuyền cập bờ, Ngâm Hoan khóe miệng giương cao, ung dung nhìn Tưởng Như Nhân, Nhĩ Đông đỡ nàng xuống xe ngựa, bên bờ phu xe vẫn còn ở đó chờ chưa có rời khỏi.

      Tưởng Như Nhân phảng phất thấy được gì đó trong đáy mắt nàng, hồi tưởng lại chuyện hồi tối, thế nhưng với những gì nha đầu kia làm, nàng lại chút ác cảm.

      Đây phải là chuyện nhà của Tưởng gia, Tưởng Như Nhân quyết định khoanh tay đứng nhìn, lời của Ngâm Hoan dù hay giả đối với nàng có bao nhiêu ảnh hưởng, nàng chỉ cần biết , hôm nay Cố Ngâm Hoan nợ nàng cái nhân tình, xem ra những tin đồn kia phải có căn cữ, Cố gia Thất tiểu thư, cũng phải là người đơn giản.

      "Lái thuyền ." Tưởng Như Nhân đứng ở đầu thuyền nhìn xe ngựa rời khuất tầm mắt, quay đầu với người lái thuyền.

      "Tiểu thư, Cố tiểu thư như vậy, vậy chỗ sơn trang kia..." Nha hoàn đứng sau lưng lo lắng chuyện trong sơn trang khi truyền ra ngoài ảnh hưởng đến Tưởng gia, Tưởng Như Nhân cười khinh thường, "Chuyện gì trong sơn trang, Cố Nhị tiểu thư cùng Lục công tử kiềm lòng nổi mới xảy ra chuyện, liên quan gì đến chúng ta?"...

      Lúc xe ngựa đến cửa Cố phủ là nửa đêm, cửa sau Cố gia có động tĩnh, Thanh Nha ở đó chờ mấy ngày rồi, nàng vội ôm Ngâm Hoan cả người mềm nhũn vào trong ngực, vội vàng mang về Tử Kinh viện.

      Nha hoàn trong phòng rót nước gây ra động tĩnh kinh động đến Tư Kỳ trực đêm bên ngoài, chờ đến khi Ngâm Hoan ngâm thuốc, Mộc thị mang theo Tư Kỳ khoác áo khoác đến.

      Lúc nàng vào phòng nghe toàn là mùi thuốc, Ngâm Hoan sắc mặt ửng hồng nằm ở thùng tắm, bên cạnh là Thanh Nha thuốc vào thùng tắm, Mộc thị kêu Thanh Nha ra ngoài, nghiêm nghị hỏi, "Rốt cuộc phát sinh chuyện gì!"

      Theo những gì Ngâm Hoan dặn dò từ trước, Thanh Nha đem chuyện Ngâm Hoan bị hạ dược năm mười cho Mộc thị, Mộc thị nghe mà trong lòng kinh hãi vô cùng, chuyện mạo hiểm như vậy mà nha đầu kia dám tự mình làm, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cả đời này chẳng phải bị phá huỷ hay sao.

      "Tư Kỳ, vào phòng ta lấy thanh tâm hoàn ra đây." Mộc thị xoay người trở vào phòng, Ngâm Hoan nằm ở đó giường vẻ mặt có chút ủy khuất, ấp úng hô tiếng mẫu thân.

      "Đừng chuyện, nằm xuống." Mộc thị ngăn nàng mở miệng, chờ Tư Kỳ tới, từ bình dược tinh xảo đổ ra viên thuốc, "Ngâm viên trước."

      Ngâm Hoan ngoan ngoãn nằm, Mộc thị lập tức lại phân phó , "Chuyện hôm nay, ai cũng được ra ngoài, chỗ bà tử giữ cửa dặn dò cho tốt, còn về phần phu xe kia, nhét chút bạc làm cho , bảo Huệ An , đừng ở đây nữa." Tư Kỳ “dạ” tiếng, Mộc thị ngồi trong phòng nàng thêm lát mới sang viện của lão phu nhân.

      Hồi lâu Ngâm Hoan mới mở mắt ra, mẫu thân nhất định tìm lão phu nhân thương lượng ảnh hưởng của chuyện này nếu truyền ra ngoài, bất quá ngày mai màn kịch hay mới lên sàn, Ngâm Hoan bị nâng ra khỏi thùng thuốc, ánh mắt híp lại nhìn ngọn nến bàn, sau khi giải thuốc toàn thân mệt lả, Ngâm Hoan nhìn ngọn nến kia, mệt mỏi từ từ nhắm nghiền hai mắt...

      Sáng sớm hôm sau Cố Ngâm Sương trở lại, là Tưởng Như Nhân tự mình đưa về, Tưởng Như Nhân còn chỗ Phương thị cùng Cố lão phu nhân chút chuyện, ngây người tại chỗ đó chừng canh giờ mới rời .

      Chưa kịp chờ Cố lão phu nhân động thủ, giữa trưa ngày thứ hai, Lâm An thành này giống như là gió lớn thổi qua, chuyện này lan truyền nhanh, ở bên ngoài Cố phủ đâu đâu cũng nghe chuyện Nhị tiểu thư chơi đêm thế nhưng lại xảy ra chuyện với Lục thiếu gia của Lục tướng quân phủ.

      Chuyện Cố gia Nhị lão gia mạo danh hài tử của Đại ca nhận thức tổ còn chưa lắng, Cố gia Nhị tiểu thư đêm khuya gặp riêng cùng Lục gia Nhị thiếu gia, chỉ có tư định cả đời, còn lấy thân báo đáp cho , đủ mọi gièm pha.

      Những thế gia khác dùng vinh quang gia tộc mà nổi tiếng, mà Cố phủ từ đầu năm đến giờ được mọi người hăng say thảo luận vì những chuyện hư hỏng trong nhà.

      Từ sau khi trở lại Cố gia, Cố Ngâm Sương liền tự giam mình ở trong phòng, Tiền di nương đến thăm, chúng tỷ muội thăm hỏi cũng mở cửa, nàng thủy chung ngây ngốc người trong phòng, lời nào cũng chịu ăn uống gì, giống như muốn tuyệt thực.

      Trong Lục phủ.

      Lục Trùng Nham quỳ mặt đất, chút nào yếu thế nhìn phụ thân cầm roi trong tay, Lục Chấn Hải nhìn ánh mắt của đứa con trai này, giận dễ sợ, lại hung hăng vung roi lên, "Nghịch tử, ngươi còn có mặt mũi nhìn ta như vậy sao, ngươi còn biết sai!"

      "Lão gia, ngài hảo hảo chuyện là được rồi, sao lại đánh ác như vậy, ngài xem ngài đánh Nham nhi thành cái gì rồi." Lục phu nhân đau lòng, lên ôm để cho Lục Chấn Hải đánh, đưa tay lau mồ hôi mặt , ôn nhu hỏi, "Nham Nhi, cho phụ thân con biết là con biết sai rồi , cùng Cố tiểu thư chỉ là hồi rối loạn tâm thần, bị nàng quyến rũ ."

      "Nương, Ngâm Sương có quyến rũ con, chúng con lòng thích nhau mà nương." Lục Trùng Nham vội vàng làm sáng tỏ, sáng sớm tỉnh lại còn nhớ bộ dáng thất kinh kia của Ngâm Sương, chính mình ôm nàng vào trong ngực đáp ứng nàng, nhất định cưới nàng.

      "Ngươi biết cái gì là thích lòng hả, lòng thích mà ngươi dám làm chuyện bại hoại gia phong nề nếp như vậy sao, tại sao ta lại nuôi ra đứa con trai như ngươi, suốt ngày chỉ biết đương, cho ngươi quân doanh ngươi cũng , bây giờ còn làm ra loại chuyện hỗn trướng như vậy!" Lục Chấn Hải thấy thê tử che chở con trai, đem roi ném xuống đất chỉ vào mũi của mắng.

      Lục Trùng Nham cúi đầu, đáy mắt thoáng lên tia lệ khí, thời điểm ngẩng đầu lên là vẻ mặt khẩn thiết, "Phụ thân, con tâm thích Cố tiểu thư, chuyện tối ngày hôm qua là lỗi của con trai, con trai nguyện ý cưới Cố tiểu thư để đền bù tất cả."

      "Nham Nhi sao con lại hồ đồ a, thân phận Cố tiểu thư kia chính là thứ nữ, làm sao xứng với con, từ con có hôn ước cùng biểu muội con quên sao, làm sao con có thể phụ nàng như vậy." Lục phu nhân cao giọng trách cứ, cho dù đối phương là chính thống tiểu thư của Cố gia nàng còn cảm thấy miễn cưỡng, đứa thứ nữ làm sao xứng đôi với con trai mình.

      Lục Trùng Nham vừa nghĩ tới biểu muội giống con heo mập kia rung mình, vội vàng phủi bỏ, "Mẫu thân, chuyện đó bất quá là nương cùng dì đùa làm sao có thể xem là , hơn nữa con cũng thể phụ Cố tiểu thư, con đáp ứng cưới nàng rồi."

      Con hồ mị tử kia mê hoặc con trai thành như vậy, mặt Lục phu nhân trong nháy mắt liền khó coi, phản đối , " được, ta cho phép con cưới nàng làm chính thê, thân phận của nàng làm sao xứng làm con dâu Lục phủ ta."

      "Nàng cưới cưới sao? Chẳng lẽ nàng muốn bên ngoài chỉ vào mũi chúng ta mắng sao, nghịch tử này làm ra chuyện như vậy, nàng cho rằng chúng ta phủi bỏ trách nhiệm được sao, nàng nhanh chuẩn bị chút, cùng với ta Cố gia." Lục Chấn Hải nhìn Lục Trùng Nham còn lời gì muốn nữa, Lục phu nhân đồng ý, " Cố gia làm cái gì, chuyện này chẳng lẻ chỉ là Nham Nhi sai, Cố Ngâm Sương kia thiếp nhìn cũng có gì tốt lành."

      "Vậy con trai của nàng có sai sao, tay chân đều là của , muốn làm gì ai có thể ngăn cản được, nàng ta , cọc hôn này còn phải nhìn xem nhà người ta có đồng ý hay ."

      "Bọn họ còn có thể muốn sao." Lục phu nhân đề cao giọng, sai người làm mang con trai xuống, theo trượng phu ra cửa, "Nàng là thứ nữ Tam phòng của Cố gia mà Cố Vũ Thừa có thể có tiền đồ gì, nếu là kế nữ của Cố Đại phu nhân gả cho Nham nhi thiếp còn phải suy nghĩ lại nữa là."

      Lục phu nhân càng nghĩ càng khó chịu trong lòng, con trai nàng làm ra chuyện này chẳng lẽ phải vì Cố Ngâm Sương quyến rũ, lúc trước cũng có nghe con trai cùng nàng lui tới nhưng lúc ấy có chú ý, nàng cứ nghĩ đứa thứ nữ tạo sóng gió gì nhiều được, hôm nay xem ra bản thân nhầm, mặt mũi nàng còn cần làm sao dám làm chuyện gì nữa.

      Thời điểm chạng vạng hai người mới tới Cố gia, Cố lão phu nhân cùng Mộc thị tiếp đãi bọn họ, Phương thị là tới sau, sắc mặt cũng có tốt mấy, nương đầu tiên trong phòng lại làm ra loại chuyện như vậy ảnh hưởng đến hôn của các nương sao.

      "Cố lão phu nhân, hỗn tiểu tử nhà ta làm ra chuyện như vậy, hai vợ chồng chúng ta cũng khó chối tội có dạy bảo tốt, hôm nay chúng ta đến đây muốn bồi tội với mọi người." Lục Chấn Hải mở miệng trước, Cố lão phu nhân cùng Mộc thị nhìn thoáng qua nhau, chờ tiếp.

      "Đúng vậy, từ ta dạy chuyện nam nữ cần phải chú ý chút, trong nhà cũng đặt cọc mối hôn cho , mặc dù chỉ đầu lưỡi, nhưng chuyện này hai nhà cũng biết được mười năm rồi, chỉ chờ nương nhà người ta cập kê lập tức thành hôn với Nham nhi, chỉ là ta ngờ được lại làm chuyện này." Lục phu nhân tiếp lời thượng trượng phu mà , lành lạnh thở dài.

      Phương thị vừa nghe liền giật mình, cười , "Đừng Lục phu nhân, ta cũng nghĩ tới, Cố gia chúng ta cho tới bây giờ đều là gia giáo rất nghiêm, chuyện nam nữ các nương trong nhà đều được dạy dỗ tại nữ đường, hôm nay như vậy, chúng ta cũng là khó lòng phòng bị a."

      Hai người đem sai lầm này đẩy về quá khứ, ánh mắt Lục phu nhân chợt lóe, muốn tiếp tục , Cố lão phu nhân mở miệng, "Lục đại nhân, việc hôm nay dù muốn cũng xảy ra rồi, các ngươi dự định ra sao."

      "Chúng ta a."

      "Hôm nay chúng ta đến thương lượng với các ngươi, nếu hai đứa bé là lưỡng tình tương duyệt, vậy chọn ngày làm hôn cho chúng nó." Lục Chấn Hải cắt đứt lời của Lục phu nhân, cười cùng Cố lão phu nhân.

      Thấy Lục gia thành ý, sắc mặt của Cố lão phu nhân khá hơn chút, "Đầu xuân sang nămnày Ngâm Sương được mười bốn, có thể thành thân được rồi, về phần ngày nào vẫn là để bên Lục tướng quân chọn, Lan Tâm con thấy thế nào?" Cố lão phu nhân quay đầu hỏi Phương thị.

      Hôm nay người ra mặt nên là Tam lão phu nhân, nhưng Dương thị sáng sớm nghe chuyện như vậy, trực tiếp bị tức đến ngất , Phương thị cũng có gì chủ ý gì tốt hơn, trong sạch cũng bị mất, tương lai còn có ai dám cưới, Cố gia cho dù phải hạ mình tới cửa nhà người ta cũng phải , ai bảo Ngâm Sương tự đưa mình cho Lục thiếu gia.

      "Nếu Lục gia có thành ý như vậy, ta tự nhiên là đồng ý, hai đứa bé thích lẫn nhau tốt." Phương thị lúc lời này nhìn về phía Lục phu nhân, Lục phu nhân cười phẫn nộ chút, có mở miệng chuyện.

      "Vậy chúng ta về để chuẩn bị trước." Lục Chấn Hải tiếp tục ngồi lại, mang theo Lục phu nhân rời , trong đại sảnh mảnh yên tĩnh, Cố lão phu nhân thở dài hơi, "Lan Tâm a, chuyện nháo thành như vậy, con chon ha đầu kia thêm ít của hồi môn, đừng để người bên ngoài chúng ta vội vã che lấp chuyện xầu này."

      Phương thị gật gật đầu, mặt nhìn ra tâm tình gì, lời từ biệt với Cố lão phu nhân liền ly khai, Mộc thị nhìn bóng lưng Phương thị rời , cùng Cố lão phu nhân , "Sợ là Lục phu nhân này hài lòng với cọc hôn này."

      Cố lão phu nhân hừ tiếng, " hài lòng làm sao, hôm nay chuyện xảy ra như vậy, cho dù là nhà bình thường cũng hài lòng với nữ nhi như vậy làm con dâu, thôi chọn được đứa rồi Lan Tâm cũng đỡ khó cùng Vũ Thừa, sau này họa hay phúc sớm nàng tự mình chịu ."

      Chuyện Ngâm Hoan bị hạ dược chỉ có Cố lão phu nhân cùng Mộc thị ràng, Cố lão phu nhân lập tức phân phó , "Tìm người bên ngoài truyền lời, Lục gia Nhị thiếu gia cùng Cố gia Nhị tiểu thư là lưỡng tình tương duyệt, bởi vì Lục gia đồng ý mới phải làm như vậy."...

      Trong Tử Kinh viện, Ngâm Hoan ngửa đầu nhìn bầu trời từ từ đen dần, nghe xong Nhĩ Đông , khóe miệng giương cao cười ngọt ngào, Nhị tỷ, muội muội ta vì ngươi chọn hôn , ngươi có hài lòng hay .
      Dion, Phong Vũ Yên, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :