1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương [85.2 + PN]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 25: Gặp lại tiện tra nam


      qua đường mòn bên rừng, Ngâm Hoan bước chậm lại, nha hoàn phía trước lúc phát tiếng bước chân đằng sau chậm lại, quay đầu lại thúc giục, "Thất tiểu thư sao ngài nữa vậy? Rất nhanh đến."


      Ngâm Hoan nhìn bốn phía chút, Nam Sơn tự này là lớn, bất quá cách xa đình kia nhưng nàng đường vòng quanh nhiều như vậy mà nhìn thấy tường rào nào, "Có phải chúng ta nhầm đường , tại sao lâu như vậy mà ta thấy ai cả."


      "Bẩm Thất tiểu thư, chúng ta cứ tiếp là tới mà." Hà Tâm chỉ vào cuối đường mòn, Ngâm Hoan khẽ chau mày, theo hướng tay nàng chỉ Ngâm Hoan thấy cuối đường có cái gì a.


      "Thất tiểu thư, nếu ngài nô tỳ bị mắng mất." Hà Tâm ý muốn bước lại kéo tay nàng , Ngâm Hoan khoát tay, "Ngươi dẫn đường là được."


      Lại lúc mới thấy tường rào, Nam Sơn tự đối với Ngâm Hoan thể quen thuộc nhưng là xa lạ gì, Tầm Phong các này vị trí tuyệt phải đường này, Hà Tâm là nha hoàn của Tam tỷ, chẳng lẽ đây là kế của Cố Ngâm Nguyệt?


      Hà Tâm tựa hồ bắt đầu có chút nóng nảy, dọc theo tường rào này mấy vòng mà thấy đường ra, tường rào này cao lại cách Quân Tử đình cũng khá xa, trong lúc này Hà Tâm lại chạy đông chạy tây, hai người gần như lạc nhau.


      "Hà Tâm, có phải ngươi dẫn ta sai đường ." Chân Ngâm Hoan có chút mỏi nhừ dựa tại gốc cây bên kia, thấp thoáng gần đây có tiếng cười chỉ là phương hướng của tiếng cười kia.


      "Thất tiểu thư, Hà Tâm cũng chỉ qua lần, đường núi có nhiều ngã rẽ, chắc Hà Tâm nhầm đường rồi." Hà Tâm nhìn hướng chút, tường rào vốn thấp, còn có thể thấy được bóng người , chính là luôn tìm được đường ra, trong cánh rừng này cây mọc dày đặc, đường trở về có chút mơ hồ.


      Ngâm Hoan , chờ nàng tiếp, chỉ thấy Hà Tâm ở chung quanh tìm lúc lâu, cuối cùng xin lỗi nhìn Ngâm Hoan , "Thất tiểu thư, bằng ngài ở chỗ này chờ nô tỳ lúc, nô tỳ lên trước tìm đường ra”.


      "Như vậy sao được, nơi này ta cũng biết, nếu là gặp được người xấu làm sao bây giờ." Ngâm Hoan dường như còn sợ hơn nàng , " được nửa ngày đường rồi mà cũng gặp được người." Chỉ để mình nàng đứng đây chờ, có chờ tới tối cũng thấy người nào sao.


      "Thất tiểu thư liền chờ lát, Hà Tâm lên phía trước lúc mà tìm được liền lập tức trở về." Hà Tâm cắn răng ra, " Thất tiểu thư nhiều như vậy nhất định cũng mệt mỏi rồi."


      "Kia... Vậy ngươi cần phải trở lại nhanh chút nha." Ngâm Hoan sợ hãi buông lỏng tay của nàng ra, Hà Tâm lúc này mới thở ra hơi, bảo đảm, "Hà Tâm nhất định rất mau trở lại."


      Nhìn Hà Tâm vội vã rời , biết đây là kế mà Ngâm Hoan vẫn phải phối hợp với các nàng, nếu nàng ngược lại nàng bị áp cái mũ thanh cao lạnh nhạt, xung quanh im ắng lúc, Ngâm Hoan duỗi lưng cái dự tính Hà Tâm có trở lại hay lúc này mới đứng dậy ngược lại trở về chỗ cũ.


      lúc lâu nàng bất ngờ gặp tiểu thư đối diện, hưng phấn từ Ngâm Hoan bên cạnh tới.


      "Phía trước chính là Hạc Vọng đình, nhanh lên, trễ liền thấy người đâu."


      "Ngươi xác định là con đường này sao, sao ta lại có cảm giác gặp được người."


      "Đương nhiên, đường chính làm người khác chú ý, ngươi còn có thể nghĩ là gặp được Văn công tử sao."


      Ngâm Hoan nghe thanh các nàng xa bỗng nhiên dừng bước, Hạc Vọng đình cùng Văn công tử, khó trách Hà Tâm lại dẫn nàng đường này lại khó trách bỏ nàng ở lại đây, nếu là nàng thời gian dài còn có trở về, cũng phải được gán cho “mỹ danh” vì gặp mỹ nam tử mà bất chấp tình nghĩa tỷ muội sao.


      Mà lại Văn công tử kia còn phải là người đứng đắn gì, chỉ là người trong giới yên hoa, sinh ra cực đẹp, phàm là nhìn cái đều thích, cho nên vừa rồi hai vị tiểu thư kia mới dè dặt đường mòn để ngắm nhìn chút, nếu là đường lớn như vậy chẳng phải rêu rao các nàng biết xấu hổ sao.


      Ngâm Hoan nhìn về hướng rừng núi bên cạnh kia, trong lòng đột nhiên có chút chủ ý, tìm được đường ra trong vũng bùn, nàng còn là người lặng chịu trận mặc người tính kế nữa.


      Mà trong Tầm Phong các, Cố Ngâm Nguyệt đợi được nửa canh giờ cũng sớm nhịn được, phái nha hoàn hỏi lại mới phát Hà Tâm sớm dẫn Ngâm Hoan tới Quân Tử đình, vậy tại sao lâu như vậy mà người còn chưa tới.


      "Có phải là Thất muội cảm thấy mệt mỏi, lười hay ." Cố Ngâm Sương lột múi quýt đưa cho nàng, Cố Ngâm Nguyệt mặt thần sắc liền khó coi, "Lười đến cũng có thể tìm người thông báo cho ta chút, nàng cho chính mình là con ruột của Đại bá sao."


      Cố Ngâm Sương nghe nàng như vậy, khóe miệng giương cao xẹt qua cái vui vẻ, tay lại lột quả quýt nữa đặt ở trong đĩa an ủi, "Thất muội nàng còn cho nên hiểu chuyện."


      "Nàng chỉ kém muội hai tuổi, tại sao lại hiểu chuyện, cũng biết Đại bá mẫu nghĩ như thế nào, để muội làm con thừa tự tốt rồi, nên cho nàng làm con thừa tự của Đại bá a." Cố Ngâm Sương nghe nàng như vậy, mặt vui vẻ càng sâu nhưng trong miệng lại rất khiêm tốn, "Đại bá mẫu tự có ý tưởng của nàng, chờ Thất muội muội lớn hơn chút hiểu chuyện hơn."


      Lúc nàng Hà Tâm trở lại, thở hồng hộc chạy tới, với Cố Ngâm Nguyệt, "Tam tiểu thư, Thất tiểu thư , nàng muốn Hạc Vọng đình gặp Văn công tử, tại đường cho nô tỳ về trước, nô tỳ sợ Thất tiểu thư mình an toàn, vội chạy lại đây báo cho tiểu thư tiếng rồi kiếm người với nàng."


      "Pằng" tiếng, cốc trà bàn rung chút, Cố Ngâm Nguyệt thể tin mà nhìn nàng, "Ngươi nàng muốn Hạc Vọng đình gặp Văn công tử sao, nàng có biết Văn công tử là ai hay , nàng là... biết xấu hổ!" Thời điểm Cố Ngâm Nguyệt mấy chữ cuối cùng cũng có cảm giác xấu hổ đến đỏ mặt.


      "Tỷ đừng nóng giận, chuyện này còn chưa ràng sao." Cố Ngâm Sương vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, đối với Hà Tâm đứng đối diện nháy mắt, "Hà Tâm a, ngươi đừng đầu đuôi, từ từ , nhìn ngươi đem tiểu thư nhà các ngươi tức."


      "Vừa rồi Hà Tâm phụng tiểu thư mệnh tìm Thất tiểu thư, tại phía sau Quân Tử đình tìm được nàng nô tỳ mới mang theo nàng tới nơi này, vừa vặn đến ngã ba, Thất tiểu thư đột nhiên muốn tới nơi này nữa, muốn Hạc Vọng đình gặp Văn công tử, nô tỳ khuyên nàng đừng qua đó, nô tỳ sợ nàng mình an toàn, nhưng Thất tiểu thư cứ nhất quyết , lúc đến cống kia Thất tiểu thư đột nhiên mở miệng muốn nô tỳ trở lại, chính nàng là được rồi, nô tỳ lo lắng, cho nên vội vàng trở lại với tiểu thư tiếng rồi phái người cùng Thất tiểu thư."



      "Nàng là quá..." biết xấu hổ, bốn chữ này Cố Ngâm Nguyệt cuối cùng vẫn ra, "Con đường kia vốn ít người , nàng sợ xảy ra chuyện gì phá hủy danh dự của nữ nhi gia sao, cũng đúng, nàng cũng phải gặp Văn công tử, còn sợ cái này sao."


      Cố Ngâm Nguyệt cực kỳ tức giận, nàng vốn là đứa được sủng ái nhất trong phòng lớn, dòng chính nữ duy nhất. Sau khi Đại bá mẫu nhận Ngâm Hoan làm con thừa tự, tổ mẫu còn khen nàng rất nhiều, điều này làm cho Cố Ngâm Nguyệt vốn là thân độc sủng có chút khó chịu, nếu nàng là muội muội an phận còn chưa , nhưng nàng lại cố tình hiểu chuyện như vậy nàng làm sao có thể nuốt phải hạ khẩu khí này.


      "Hay là chúng ta sai người tìm nàng , nàng mình như vậy an toàn a." Cố Ngâm Sương ôn nhu khuyên, Cố Ngâm Nguyệt nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp, người tốt chọn, Đại bá mẫu nên chọn đứa bại hoại danh dự như vậy a.


      "Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, Thất tiểu thư nàng theo đứa nha hoàn tới Tầm Phong các, vậy bây giờ Thất tiểu thư ở nơi nào?" Lúc Tư Kỳ tới, chỉ thấy Cố Ngâm Nguyệt ở đó thở phì phì, Cố Ngâm Sương an ủi, nhưng thấy tung tích Thất tiểu thư, khỏi cũng có chút bận tâm, tiểu thư nhà nàng lâu rồi, đừng có chuyện tốt gì xảy ra a


      "Tư Kỳ tỷ tỷ, Thất muội muội muốn Hạc Vọng đình gặp Văn công tử, sai Hà Tâm trở về trước, nàng chắc vẫn còn ở cống kia a." Cố Ngâm Sương lại đem chuyện mới vừa rồi thuật lại lần, chỉ e Tư Kỳ hiểu.


      Tư Kỳ trầm mặc hồi, lại nhìn Hà Tâm cúi đầu, giọng có chút bén nhọn, "Ngũ tiểu thư cho ta biết là Thất tiểu thư tự mình nhờ cậy nàng với ta là nàng theo ngươi đến Tầm Phong các, như thế nào người đột nhiên Hạc Vọng đình."


      Thân thể Hà Tâm khẽ run, còn chưa mở miệng, Cố Ngâm Nguyệt liền bất mãn , "Tư Kỳ tỷ tỷ, Ngâm Nguyệt cũng rất muốn biết, vì cái gì chúng ta mời nàng tới nơi này, nàng cũng nhờ người khác lại như vậy mà nàng lại cố tình bên kia."


      Dựa theo hiểu biết của Tư Kỳ đối với Ngâm Hoan, nàng có hành động đúng mực như vậy, "Hà Tâm, ngươi xác định Thất tiểu thư sai trở lại nơi này, vậy sau đó nàng đâu?"


      "Theo Hà Tâm nhìn hướng mà tiểu thư là Hạc Vọng đình." Hà Tâm bị doạ sợ hết hồn, vội vàng lên tiếng, "Nhưng là biết Thất tiểu thư hay là vẫn ở đó, Hà Tâm vốn vội vàng trở về trước."


      "Vậy ngươi liền mang ta tìm Thất tiểu thư trở về." Tư Kỳ nhìn nàng, Hà Tâm ngẩng đầu liếc nhanh Cố Ngâm Nguyệt, trù trừ đáp ứng.


      "Hà Tâm ngươi còn mau chút mang Tư Kỳ tỷ tỷ tìm Thất tiểu thư." Cố Ngâm Sương ngữ điệu mang theo lo âu, tựa hồ là rất lo lắng, Hà Tâm lúc này mới theo Tư Kỳ rời khỏi Tầm Phong các. Cố Ngâm Nguyệt vừa rồi thấy Tư Kỳ chất vấn nha hoàn của nàng khẩu khí có chút đánh cuộc, chuyện này ràng là người khác sai, tại sao còn trách cứ Hà Tâm.


      Đầu kia Ngâm Hoan thấy thấp thoáng vài người, trong đám người đó có khuôn mặt mà trước khi chết nàng luôn nhìn chằm chằm rời, dĩ nhiên là Lục Trùng Nham.

      (Vâng chính là tiện tra nam với nữ chính)

      "Cố tiểu thư, mau đưa tay cho ta, ta kéo muội lên." Lục Trùng Nham đưa tay hồi lâu cũng trông thấy nàng phản ứng, lên tiếng nhắc nhở, "Có phải muội bị té trật chân ?"


      Bất quá nàng là nghe được cách đó xa có người đến gần, trực tiếp làm bộ trượt người rớt xuống dưới hầm, suy yếu kêu cứu, cho đến khi nghe có bọn người đến lại nghĩ tới lại có trong đó.


      Lời trong cổ Ngâm Hoan ách lại phát ra được thanh nào, Cố Ngâm Hoan a Cố Ngâm Hoan, sống lại đời mà khi đối diện ngươi lại được gì a, đây vẫn chỉ là Lục Trùng Nham còn thôi.


      Nhìn bàn tay duỗi ra, mặt Ngâm Hoan liếc qua nhìn, ngẩng đầu tìm chút, rốt cục ở trong mấy người thấy được người quen, Bành Mậu Lâm.


      "Cố tiểu thư?" Lục Trùng Nham lại hô tiếng, vì cái gì cảm thấy trong ánh mắt của Cố gia tiểu thư này có chút chán ghét , trước kia cũng chưa từng gặp qua nàng a.


      "Phiền toái Bành thiếu gia." Ngâm Hoan vươn tay, lại đưa về phía chỗ Bành Mậu Lâm, thời điểm nàng ngã xuống có khống chế tốt độ mạnh yếu, xác thực bị trặc chân.


      Lục Trùng Nham thu tay về có chút ngượng ngừng, gãi đầu hiểu, là nghe thấy được tiếng kêu cứu, cũng là người đầu tiên chạy tới, như thế nào tiểu thư này nhìn giống như là chính mình đẩy nàng xuống dưới.


      Đằng sau thanh cười cợt, "Lục Trùng Nham, ngươi có lực hấp dẫn lớn như Bành thiếu gia a, Cố tiểu thư sợ ngươi rồi.”


      Lục Trùng Nham quay đầu lại trừng bọn họ, đám người xem náo nhiệt, lại quay đầu cố gắng vãn hồi chút hình tượng của mình, có thể Ngâm Hoan chính là muốn nhìn , Lục Trùng Nham uể oải, dầu gì tướng mạo của chính mình cũng kém, mỗi lần ở chỗ cùng Bành Mậu Lâm lại giống như người vô hình a.


      Bành Mậu Lâm nhìn x Ngâm Hoan, đưa tay lôi nàng lên, Ngâm Hoan nhăn lông mày lại sâu ôm chỗ mắt cá chân, đau cắn đến chặt răng, Lục Trùng Nham chưa từ bỏ ý định, ân cần hỏi, "Tại sao muội lại ở chỗ này mình, nha hoàn của muội đâu?"


      đúng là có đổi bản tính bám người, hễ ngươi thèm nhìn càng dán chặt vào ngươi a, Ngâm Hoan cúi đầu khóe miệng xẹt cái khinh thường, thời điểm ngẩng đầu lại bộ dáng đau đớn đáng thương, "Đa tạ Bành thiếu gia, còn phải phiền Bành thiếu gia phái người Quân Tử đình thông báo cho nha hoàn tên là Tư Kỳ, muội ở đây chờ nàng."


      "Tại sao muội lại nơi này có mình vậy?" Bành Mậu Lâm cứu nàng lần, lúc này đây cũng coi là lần thứ hai , cái nương luôn nhu nhu nhược nhược này như thế nào cũng là biểu muội của mình, tại sao nàng lại đến nơi vắng vẻ này.


      "Muội là theo chân nha hoàn của Tam tỷ tới nơi này, nàng muốn mang muội Tầm Phong các tìm Nhị tỷ Tam tỷ, nàng quá mau, muội ở phía sau theo kịp liền té xuống..."


      "Con đường này căn bản đến Tầm Phong các." Lục Trùng Nham cắt đứt lời của nàng, Ngâm Hoan cúi đầu có chút ủy khuất, "Muội cũng biết."


      Bành Mậu Lâm hỏi thêm gì nữa dự định cõng nàng trở về, thanh lo lắng của Tư Kỳ truyền tới, "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"


      "Tư Kỳ tỷ tỷ." Tư Kỳ đem Ngâm Hoan ôm vào trong lòng, cao thấp kiểm tra rồi phen, chỗ làn váy y phục dính đầy bùn , vừa mắt cá chân của nàng nàng liền kêu đau, Tư Kỳ cõng nàng lên, liếc nhanh Hà Tâm rồi với Bành Mậu Lâm, "Đa tạ Bành thiếu gia tương trợ, chuyện ngày hôm nay còn làm phiền Bành thiếu gia ngài làm chứng."

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 26: Xử lí của Lão phu nhân


      Đứng sau lưng Tư Kỳ, sắc mặt Hà Tâm trắng bệch, Bành Mậu Lâm niên kỷ lớn có thể nhìn ra chút manh mối, gật đầu , Lục Trùng Nham la hét muốn cùng , dầu gì là người thứ nhất phát Cố gia tiểu thư này.


      Tại thiện phòng Cố lão phu nhân cùng chủ trì thương nghị pháp cho con trai lại nhận được tin Thất tiểu thư ngã xuống sườn núi, bị trật chân, được Bành gia thiếu gia cứu, Cố lão phu nhân vội vàng cùng chủ trì đem thời gian định ra rồi lại vội vã dẫn người Tầm Phong các.


      Mà trong Tầm Phong các, Cố Ngâm Nguyệt sắc mặt cực kém nhìn quỳ Hà Tâm mặt đất còn Cố Ngâm Sương bên trầm mặt cũng chuyện, Tư Kỳ phân phó Nhĩ Đông bưng nước nóng đến cho Ngâm Hoan lau chùi mặt và tay, loanh quanh ngày trời trong rừng nhìn quan thấy Ngâm Hoan rất chật vật.


      Bành Mậu Lâm cùng Lục Trùng Nham chờ ở ngoài lầu các, Cố Ngâm Nguyệt thấy Ngâm Hoan cởi giầy, mắt cá chân sưng vù, vẻ mặt nàng liền chịu nổi, "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Hà Tâm, ngươi phải Thất tiểu thư Hạc Vọng đình gặp Văn công tử, tại sao hôm nay nàng lại ngã xuống sườn núi."


      "Hà Tâm biết Thất tiểu thư té xuống núi sườn núi, lúc Hà Tâm trở về Thất tiểu thư còn hảo hảo tại đó." Hà Tâm ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngâm Nguyệt, vẻ mặt chắc chắc, "Nếu là Thất tiểu thư té xuống núi sườn núi, Hà Tâm làm sao có thể để Thất tiểu thư ở lại mà trực tiếp trở về."


      "Đúng vậy Tam muội, Hà Tâm dầu gì là nha hoàn của muội, nếu nàng biết chuyện Thất muội ngã xuống sườn núi nàng làm sao dám mình trở lại chứ." Cố Ngâm Sương thấy Hà Tâm nhìn sang, ôn nhu phân giải nhưng bên đầu kia lại truyền đến tiếng la của Ngâm Hoan, khuôn mặt nhắn nhăn lại chỗ đau đến rơi nước mắt.


      Cố Ngâm Sương ngẩn ra, hai tay níu lấy tay khăn trong tay có lại tiếp tục , ngẩng đầu nhìn đến bóng người lắc lư ngoài cửa sổ, thấp giọng với Cố Ngâm Nguyệt, "Tam muội, tỷ ra ngoài chút."


      "Bên ngoài là biểu ca cùng Lục thiếu gia, Nhị tỷ ra ngoài như vậy tốt lắm đâu." Cố Ngâm Nguyệt lập tức mở miệng , Cố Ngâm Sương mặt thoáng lên cái lúng túng, vừa rồi bất quá mới định đứng dậy nay lại ngồi xuống, "Tam muội rất đúng, là tỷ thiếu suy xét."


      Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh trở lại, Hà Tâm quỳ mặt đất cũng nghĩ thong lí do Thất tiểu thư lại ngã xuống sườn núi , còn được Bành thiếu gia cứu, dùng coi trọng của tiểu thư đối với Bành thiếu gia, chỉ sợ chuyện này cũng tốt lắm.


      Ngâm Hoan thấp giọng hô, từ góc độ kia nàng có thể tinh tường thấy gò má của Hà Tâm ngừng ngẩng đầu nhìn hai vị tiểu thư, trong đó nàng nhìn lướt đến mặt Cố Ngâm Sương còn nhiều hơn so với Cố Ngâm Nguyệt, quả là nàng ta.


      Ngay cả đại nha hoàn trong phòng Cố Ngâm Nguyệt cũng có thể thu mua, chiêu mượn đao giết người này làm tốt, đến lúc truy cứu nàng còn có thể thoát thân sạch .


      Tư Kỳ nhìn miệng vết thương kia, trong lòng tự trách vô cùng, vốn chỉ là rời lúc lại xảy ra chuyện như vậy, cho dù hiểu duyên cớ trong đó, Tư Kỳ cũng biết đây là trò đùa dai của tiểu thư trong phủ, liên lụy đến hai huynh đệ phòng lớn, biết Cố lão phu nhân xử trí như thế nào.


      Mà Cố lão phu nhân bên này cũng đến vô cùng mau, vừa tiến đến chứng kiến tình hình này, trước tiên để Tư Kỳ băng bó chút cho Ngâm Hoan rồi để cho bọn Bành Mậu Lâm tiến vào.


      Vẻ mặt Cố Ngâm Nguyệt vốn là tối tăm trong nháy mắt chuyển đổi uyển chuyển, mặt ngượng ngùng hô tiếng biểu ca, vẻ mặt Cố Ngâm Sương lại càng nhu tình, hận thể đem ánh mắt đẹp nhất mà nhìn .


      Ngâm Hoan tựa ở Tư Kỳ trong ngực, đối với màn này xem ràng tường tận, mà cái nhìn này của Cố Ngâm Sương lại có mê đảo Bành Mậu Lâm mà lại làm Lục Trùng Nham nhìn đến rung động , Lục Trùng Nham chỉ hơn tuổi so với Bành Mậu Lâm sững sờ nhìn Cố Ngâm Sương, nương quá đẹp.


      Cố lão phu nhân kiểm tra chút miệng vết thương của Ngâm Hoan lại thấy bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau, còn gì là phong phạm tiểu thư khuê các vội vàng ho tiếng.


      "Hà Tâm, ngươi theo lệnh của Nhị tiểu thư Tam tiểu thư dẫn Thất tiểu thư đến Tầm Phong các, tại sao lại đem nàng mang chỗ đó, thời điểm Thất tiểu thư ngã xuống sườn núi ngươi ở đâu?."


      Cố lão phu nhân cố ý đem Cố Ngâm Sương cũng liên can, Ngâm Nguyệt là cháu ruột của nàng, cho dù là có duyên cớ gì ở bên trong, bà cũng để nàng chịu trách nhiệm mình.


      Cố Ngâm Sương nắm chặt quả đấm cúi thấp mặt thấy vẻ mặt, mà Hà Tâm quỳ mặt đất chỉ có thể ngừng dập đầu,


      "Lão phu nhân, Hà Tâm biết Thất tiểu thư tại sao lại ngã xuống sườn núi, lúc ấy đến miệng cống , Thất tiểu thư nàng tới Tầm Phong các mà muốn Hạc Vọng đình gặp Văn công tử, Hà Tâm khuyên cản được chỉ có thể theo Thất tiểu thư nhưng về sau Thất tiểu thư muốn nô tỳ trở về, khi đó Thất tiểu thư còn hảo hảo chuyện gì cũng xảy ra."


      "Lão phu nhân, có thể cho phép Tư Kỳ hỏi nàng vài câu ." Tư Kỳ thấy nàng cũng chỉ biết theo khuôn mẫu có sẵn, mở miệng cầu xin Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân gật gật đầu, Tư Kỳ hỏi, "Ngươi Thất tiểu thư tại tiểu miệng cống cho ngươi trở lại, còn nàng về phía Hạc Vọng đình, ngươi cũng biết Thất tiểu thư bị thương tại địa phương cách tiểu miệng cống có gần, lại càng ngược hướng cùng Hạc Vọng đình."


      "Ngươi còn Thất tiểu thư tại ngã rẽ muốn gặp Văn công tử, Thất tiểu thư ở trong thâm khuê, trong bảy năm mới ra ngoài Cố phủ được ba lần mà trong phủ tiểu thư cũng biết Văn công tử nàng làm sao muốn gặp chứ."


      "Có lẽ... Có lẽ là Thất tiểu thư đường nghe thấy." Hà Tâm rối loạn tâm thần, lúc này bất luận là Tam tiểu thư hay là Nhị tiểu thư cũng cầu tình cho nàng.


      "Ý của ngươi là Thất tiểu thư chính mình tự làm bản thân bị thương?" Tư Kỳ mắt lạnh nhìn nàng, nàng chỉ là nha hoàn mà có lá gan lớn a, dẫn Thất tiểu thư cái loại địa phương đó, mặc kệ trong đó nguyên do như thế nào đều thể chấp nhận được.


      "Hà Tâm phải là ý này, lão phu nhân minh giám, Hà Tâm láo, Tam tiểu thư, Hà Tâm dựa theo ngài mời Thất tiểu thư mà." Hà Tâm dập đầu cắn chết buông lời mới rồi, ai cũng đều nhìn thấy, chừng Thất tiểu thư là chính mình tự ngã xuống.


      "Tổ mẫu." tiếng khẩn cầu cùng tiếng mềm dẻo đồng thời vang lên, Cố Ngâm Nguyệt trong mắt tia ghen tỵ bắn ra, trực tiếp cùng Ngâm Hoan kêu lên.


      Ngâm Hoan giãy giụa từ trong ngực Tư Kỳ đứng lên, "Ngâm Hoan cũng biết vì cái gì, thời điểm trong Quân Tử đình Ngũ tỷ cùng Bát muội các nàng đều nghe thấy được con nhờ các nàng cho Tư Kỳ tỷ tỷ là con Tầm Phong các, Ngâm Hoan trước kia chưa từng tới nơi này, biết đường , biết vì sao Hà Tâm mang con con đường kia, con cho rằng nàng lạc đường, có thể Hà Tâm gấp, Ngâm Hoan cản nổi, gọi nàng tựa hồ cũng nghe thấy, là Ngâm Hoan chính mình cẩn thận trượt ngãxuống núi sườn núi, may mắn có biểu ca cùng Lục thiếu gia phát ."


      Tiện đà quay đầu nhìn về phía Tư Kỳ, "Tư Kỳ tỷ tỷ, Văn công tử là ai, vì sao Hà Tâm liên tục muội muốn gặp ?"


      Tư Kỳ sờ sờ đầu của nàng, " người mà thôi, tiểu thư cần biết đây." Cho dù là nha hoàn bà tử lớn tuổi chút trong Cố phủ chính là biết Văn công tử là ai cũng dám ở trong phủ gì bậy bạ, Ngâm Hoan căn bản có cơ hội biết.


      Hà Tâm khó có thể tin nhìn Ngâm Hoan, "Thất tiểu thư, chuyện căn bản phải như thế, nô tỳ để ý tới ngài, nô tỳ ràng là để ngài chờ tại tiểu miệng cống chờ nô tỳ tìm đường mà."


      Lời vừa ra khỏi miệng Cố Ngâm Sương thở dài hơi, Hà Tâm cũng ý thức được mình sai lời, lại vội vã nhìn Cố Ngâm Nguyệt còn kịp nữa rồi.


      "Ngươi vốn để cho ta tại tiểu miệng cống chờ ngươi a, tiểu miệng cống là nơi nào?" Cuối cùng Ngâm Hoan giả ngu, vẻ mặt sững sờ nhìn nàng, ý Hà Tâm muốn đứng lên bổ nhào vào dưới chân Cố lão phu nhân, bị nha hoàn sau lưng giữ chặt lại, "Lão phu nhân, Hà Tâm để Thất tiểu thư tại tiểu miệng cống chờ nô tỳ mà, Hà Tâm chỉ là tìm được đường thôi."


      "Lời ban đầu với lời bây giờ của ngươi giống nhau, Hà Tâm, ngươi bởi vì dẫn sai đường, còn hại Thất tiểu thư té xuống núi sườn núi, nhất thời sợ hãi thế nhưng lại dối hủy hoại danh dự Thất tiểu thư, mục đích của ngươi là gì." Cố lão phu nhân vỗ mạnh cái vào cái bàn, quát lớn.


      Hà Tâm ngẩng đầu liếc nhanh Cố Ngâm Sương, nhớ tới đáp ứng của nàng với mình, trong miệng chỉ có thể ngừng lặp lại, "Lão phu nhân, nô tỳ có, nô tỳ có hại Thất tiểu thư té xuống."


      Cố lão phu nhân cùng Tư Kỳ trong lòng đều ràng Hà Tâm thể nào nhầm đường, nàng vốn là làm theo ý người khác, thể để cháu ruột mang danh hại cháu danh nghĩa, Cố lão phu nhân lựa chọn bảo vệ Cố Ngâm Nguyệt, huống chi ở đây còn có Bành Mậu Lâm cùng Lục Trùng Nham.


      "Ngâm Nguyệt a, nha hoàn như vậy căn bản nghe lời con sai bảo, hôm nào tổ mẫu cho con chọn thêm vài người tốt hơn." Cố lão phu nhân đối với Cố Ngâm Nguyệt ôn nhu , việc này cứ thế là chìm xuống, Hà Tâm bị xuống, Phật môn thánh địa chịu được nàng ồn ào như vậy, đút mảnh vải bố chận miệng để nàng thể phát ra thanh nào.


      Cố Ngâm Sương thủy chung nữa, thời điểm ngẩng đầu nhìn thấy Hà Tâm bị mang ra ánh mắt ngừng nhìn về phía nàng cầu xin, cuối cùng lại nhận được cái gật đầu của nàng.


      Bành Mậu Lâm nhìn vẻ mặt luống cuống của Cố Ngâm Nguyệt, nụ cười mặt giảm, Cố Ngâm Nguyệt là cực hận chuyện như vậy lại xuất ở trước mặt , chính mình có để ý dạy dỗ tốt nha hoàn cũng tương đương xấu mặt chính nàng.


      "Tư Kỳ ngươi chăm sóc Ngâm Hoan cho tốt, Mậu Lâm a, tổ mẫu con còn tại trong đại điện đây, nếu con cùng ta sang bên nàng, Ngâm Nguyệt a, con cũng cùng ." Cố lão phu nhân đứng dậy sờ sờ đầu Ngâm Hoan, mang theo Cố Ngâm Nguyệt cùng Bành Mậu Lâm ly khai, Cố Ngâm Sương bối rối nàng đứng cũng là đúng, đứng cũng được, theo lý thuyết nàng cùng Cố Ngâm Nguyệt cùng Bành Mậu Lâm đều là bà con, có thể nàng chưa bao giờ hô qua biểu ca, bởi vì nàng chỉ là thứ xuất Tam phòng, lời này của Cố lão phu nhân ràng có muốn nàng cùng .


      "Mậu Lâm huynh, huynh qua trước , muội tìm Đại ca rồi qua sau." đôi mắt của Lục Trùng Nham giống như là dính tại người của Cố Ngâm Sương. Ngâm Hoan nhìn ở trong mắt cười khinh thường, đúng là chó đổi được bản tính, chính là so với kiếp trước gặp phải sớm hơn, vừa thấy được Cố Ngâm Sương liền nàng bị mê thần hồn điên đảo.


      "Thất muội, muội sao chớ." Cố Ngâm Sương ngây ngốc lúng túng, cũng thể trực tiếp rời , ngồi vào bên cạnh Ngâm Hoan ân cần hỏi.


      "Làm cho Nhị tỷ thất vọng rồi, Ngâm Hoan có việc gì đâu." Ngâm Hoan ngẩng đầu hướng về phía nàng cười ngọt ngào, thay đổi thái độ nhu nhược vừa rồi.


      Cố Ngâm Sương ngẩn ra, lập tức có chút bị thương, "Thất muội như vậy là có ý gì, muội gặp chuyện may chúng ta đều rất lo lắng, mặc dù ngay từ đầu là có chút hiểu lầm muội."


      "Nếu là Nhị tỷ tin tưởng Ngâm Hoan làm người như thế nào, làm sao tỷ lại tin lời Hà Tâm ." Ngâm Hoan hướng phía Lục Trùng Nham nhìn thoáng qua, quả thấy được đáy mắt đau lòng, khi dễ ngưỡng mộ, nhất định cảm thấy Cố gia Nhị tiểu thư đáng thương cực kỳ, quan tâm muội muội còn bị nàng trào phúng.


      "Thất muội làm người như thế nào Nhị tỷ đương nhiên tin tưởng, Thất muội nên hiểu lầm, tỷ cũng có tin lời của Hà Tâm, muội nghỉ ngơi tốt, sau này mới có thể hồi phủ." Cố Ngâm Sương thấy nàng bộ dáng có chút nào yếu thế, mang mặt xẹt tia lo lắng đứng dậy rời .


      Lục Trùng Nham cùng ra ngoài vô cùng mau, Ngâm Hoan tựa vào ghế, cười có chút sầu thảm, còn nhớ thương cái gì đây, nàng vốn ôm hi vọng gì như kiếp trước của nàng, nàng thay đổi nhưng tất cả mọi người thay đổi. Lục Trùng Nham vẫn là Lục Trùng Nham, vừa thấy được Cố Ngâm Sương liền mê luyến nàng, nguyện ý vì Cố Ngâm Sương làm rất nhiều chuyện nhưng kiếp nầy muốn ôm mỹ nhân này về, có thể phải tốn ít công phu a...


      Cố Ngâm Nguyệt tâm tình khôi phục rất nhanh, cùng Bành Mậu Lâm nán lại hồi, nàng liền đem chuyện Hà Tâm quên ở sau đầu, chỉ là ánh mắt của nàng khi nhìn Ngâm Hoan nhiều hơn tia địch ý, nàng vốn nghe được số tỷ muội khi chuyện có nhắc tới, Cố tiểu thư chỉ có thể cùng Bành thiếu gia a.


      Ngâm Hoan cũng ngại nàng như thế, nam tử như Bành Mậu Lâm vậy, cuối cùng vẫn làm cho phần lớn thương tâm, nếu thương tâm nhiều người như vậy, nàng cần gì phải chen lấn thêm.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 27: Tình cảm tăng tiến


      Lúc đoàn người trở lại Cố phủ trời là chạng vạng tối, ở trong chùa chỉ là dán thuốc đơn giản, sau khi trở lại Cố phủ, Tư Kỳ phải mời Trần đại phu đến khám, Trần đại phu nhìn mắt cá chân sưng vù lợi hại, với Ngâm Hoan, "Thất tiểu thư ráng chịu đựng chút." xong cầm lấy chân, tay trái xoay cái, sửa lại vị trí chân bị trật.


      Ngâm Hoan cắn môi trán xuất mồ hôi nhiều, Trần đại phu nhanh chóng dán thuốc lên, Mộc thị ở bên sắc mặt trầm xuống gì, cho đến khi Tư Kỳ đưa Trần đại phu ra ngoài, Mộc thị mới ngồi đến bên giường, nhàng sờ soạng mặt Ngâm Hoan cái, " Chuyện Tư Kỳ phải là toàn bộ , có đúng hay ?"


      Ngâm Hoan ngẩn ra, ánh mắt chợt lóe có chút ý tứ của Mộc thị, khuôn mặt mệt mỏi của Mộc thị loé lên tia bất đắc dĩ, "Ngươi đứa này, tâm tư rất kín đáo, làm sao bởi vì vội vã đuổi theo Hà Tâm mà ngã xuống sườn núi chứ."


      Mộc thị cầm lấy khăn thay nàng lau cái trán đầy mồ hôi, Ngâm Hoan mím đôi môi , Mộc thị cũng hỏi nữa , phải là mẹ con ruột thịt, nàng vạch trần chuyện này nhưng cũng có nghĩa là Ngâm Hoan thản nhiên bẩm báo.


      lâu sau, Ngâm Hoan ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Mộc thị, tránh né kịp cứ như vậy suýt nữa đắm chìm giữa ôn nhu của nàng, chật vật cúi đầu xuống, Ngâm Hoan tay sờ lên mắt cá chân, trong cổ nghẹn ngào, "Mẫu thân..."


      "Từ lúc đầu tiên ta thấy con tại tiểu phật đường, ta cảm giác được con là đứa tâm tư quá nặng, con sống trong Trúc Thanh viện có chuyện gì mà khiến đứa như con lại mang nặng tâm tư như vậy, vốn là chuyện nhận tự nữa ta chút cũng để ý, cho dù nhận con hay bất kì đứa nào cũng đều phải là con ruột do ta sinh, chỉ là muốn có người an ủi sau này, con là hài tử thiện lương lại hiểu chuyện, mẫu thân nhìn ra."


      Ngâm Hoan gắt gao cắn môi, nắm chặt quả đấm, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, trong miệng hương vị máu thấm ra. Lời của Mộc thị làm cho nàng cảm thấy rất ủy khuất - - nàng tránh thoát thiết kế của Cố Ngâm Phương, nhưng là bởi vì cứu Lục đệ mà bị thương; tránh thoát xấu mặt tại ngày chúc thọ của Cố lão phu nhân, lại bởi vậy mà rơi xuống nước; sau này thành con thừa tự của phòng lớn nhưng cũng có chính thức an ổn.


      Có đôi khi ban đêm nàng suy nghĩ mục đích là lão thiên gia cho nàng trọng sinh cái gì, là muốn nàng chống lại vận mệnh của nàng sao, cho nên muốn nàng vĩnh viễn đề phòng, nghi ngờ người khác mới có thể sống sót tốt.


      "Ngâm Hoan à, con người ấy mà, thể sống mà có tâm kế, mẫu thân phải là muốn trách cứ con làm sai chuyện này, Ngâm Nguyệt là cháu ruột thịt của lão phu nhân, tương lai con chỉ bị uỷ khuất mỗi chuyện này đâu." Mộc thị nhàng mở bàn tay nắm chặt của nàng, cầm lấy khăn nhàng lau, "Mặc dù con phải là con ruột của ta, nhưng hôm nay con là con của ta và Đại lang, nếu con bị uỷ khuất cần giấu ở trong lòng, mẫu thân vì làm chủ cho con."


      Là cái gì khiến tâm Mộc thị bị xúc động nàng cũng , nàng chỉ cảm thấy đứa này làm cho người khác đau lòng.


      Ngâm Hoan mạnh mẽ lao vào ngực của nàng, khóc thút thít, nàng vẫn thể , thể hết những vấn đề của nàng và Ngâm Nguyệt, nàng có nhiều uỷ khuất nhưng có thể ra bao nhiêu đâu.


      Ngoài phòng Thanh Nha bưng chậu đứng ở đó lâu, cho đến khi tiếng Ngâm Hoan khóc dần dần thấp xuống, lúc này mới cẩn thận gõ cửa.


      Mộc thị ngực bị nước mắt thấm ướt mảnh trước ngực, nàng ra hiệu Thanh Nha vặn khô khăn thay Ngâm Hoan lau mặt, kéo chăn mền đắp kín cho nàng. Trong giấc mộng Ngâm Hoan còn có chút sụt sùi, hơi thở nặng nề, đôi môi khẽ nhếch ngẫu nhiên thổ lộ mấy chữ, Mộc thị đưa tay nhàng vỗ chăn mền, thấp giọng an ủi, "Ngoan ngoãn, phải sợ, mẫu thân ở đây."...


      Chuyện Ngâm Hoan bị ngã khiến người đến thăm rất nhiều, người trong Cố phủ hầu hết thành tinh, là thăm, kì thực đa số là lời hỏi thăm khách sáo. Căn cứ vào việc lão phu nhân đem Hà Tâm đuổi ra Cố phủ người có tâm cũng đoán được chút ít nguyên do trong đó. Lúc này người làm bà ruột của Ngâm Hoan Dương thị lại đến đây với tinh thần trọng nghĩa, vì Ngâm Hoan mà bất bình.


      Chuyện nhận con thừa tự là ngươi hôm trước xin đứa của Tam phòng mà tại sao hôm nay có thể để tôn nữ của ngươi tùy ý khi dễ cháu của ta, đúng là các ngươi chưởng quản Cố phủ nhưng khi nào chưa ở riêng nàng vẫn còn là thành viên trong phủ nào có chuyện khi dễ người như vậy.


      Dương thị ngoài ý muốn ôm Ngâm Hoan, mở miệng là tiếng hài tử đáng thương của ta hai tiếng cũng là hài tử đáng thương của ta, gọi đến khi sắc mặt của Cố lão phu nhân xanh mét mới thôi.


      "Hài tử a, tổ mẫu nghĩ con sống tốt nghĩ đến khi con ở phòng lớn này mà vẫn bị đứa nha hoàn khi dễ, nhìn khuôn mặt con này, sao lại gầy như vậy còn mấy lượng thịt đâu." Dương thị cầm lấy tay Ngâm Hoan đau long .


      Này chỉ sợ là lần duy nhất trong hai đời của nàng Dương thị đối tốt với nàng nhất, nhưng trong long Ngâm Hoan lại buồn khổ, ngài làm như vậy người ngại ngùng sau này lại phải là con sao.


      "Tam muội, lời này của ngươi, giống như Ngâm Hoan sống tại đây ta cho nàng ăn no, còn nha hoàn kia phải ta đuổi rồi sao, sao ngươi lại vậy..." Quả thực Tam lão phu nhân chính là cố tình gây , Cố lão phu nhân đau đầu vuốt trán .


      "Đại tẩu, ta đây phải là trách ngươi, chỉ là Ngâm Hoan mệnh khổ, khi còn ở Tam phòng thân phận di nương nàng cao vẫn thường xuyên bị người khi dễ, nghĩ tới khi nàng chuyển đến đây vẫn có người xem thường nàng, ngay cả đứa nha hoàn cũng có thể làm như vậy, ta chỉ là thay nàng đau lòng a." Ngâm Hoan có hơi kinh ngạc, thậm chí hoài nghi tổ mẫu nàng uống lộn thuốc, tại Tam phòng thời điểm nàng bị khi dễ nàng vẫn như cũ mở con mắt nhắm con mắt, như thế nào đến nơi này, là thực đau lòng.


      "Tam thẩm, ngài yên tâm, Ngâm Hoan ở chỗ này, con xem nàng như nữ nhi ruột thịt mà nuôi, nàng cũng là viết vào gia phả là hài tử con cùng Đại lang, chuyện lần này là do nha hoàn kia hiểu chuyện, về sau tuyệt đối phát sinh chuyện như vậy, con của con, con cũng để nàng chịu ủy khuất." Mộc thị ôn nhu cam kết.


      Dương thị thấy vậy lẩm bẩm thêm câu, "Lời của Vãn Đình ta tin." Cố lão phu nhân suýt nữa phát tiết, nếu nàng phải là Tam đệ muội của mình, nếu phải thời điểm Tam đệ qua đời chính mình đáp ứng chiếu cố nàng tốt giờ phút này Cố lão phu nhân sớm phát hỏa, lời của nàng chút cũng đáng tin cậy!


      "Tam thẩm tin là tốt rồi, bây giờ cũng trễ rồi, bằng con tiễn ngài về nha." Mộc thị cười ôn hòa nhưng trong lời của nàng có uy nghiêm của đương gia chủ mẫu cho phép người khác kháng cự, Dương thị đứng dậy mang theo Phương thị rời , sau cùng còn an ủi Cố lão phu nhân câu, "Đại tẩu, lời mới rồi là ta quá nóng lòng, như thế nào nàng cũng là cháu ruột của ta, ngươi đừng để trong lòng."


      Cố lão phu nhân trầm mặt gật đầu, nàng nếu là để trong lòng đời này của nàng có thể chết sớm hơn Cố lão quốc công.


      Chờ Mộc thị sau khi tiễn lão phu nhân trở về, dọc đường thể thiếu lời an ủi, Cố lão phu nhân thở dài hơi, "Lúc nàng còn trẻ chính là người đạo lý a, bây giờ khi lớn tuổi ngày càng hồ đồ, cao hứng như vậy, mất hứng lại như vậy, Tam đệ muội con cũng dễ dàng a."


      Mộc thị đỡ nàng vòng quanh vườn hoa cười , "Con thấy Tam đệ muội cũng ứng đối rất tốt, bất quá mẫu thân, cho tới nay con nghĩ chuyện nhận con thừa tự lại có nhiều việc xảy ra như vậy, nghĩ tới trong phủ còn nhiều lời ra tiếng vào như vậy."


      Cố lão phu nhân thấy nàng thần tình lạnh nhạt, cũng biết ý của nàng, "Vãn Đình a, con cũng đừng trách mẫu thân, lúc Mậu Lâm ở đó, ta cũng biết Ngâm Hoan bị ủy khuất, chỉ là để Mậu Lâm có ấn tượng xấu với Ngâm Nguyệt, tương lai tốt lắm."


      Cố lão phu nhân liên tục liền thúc đẩy hôn Cố gia cùng Bành gia, dựa theo tình hình hôm nay của Cố gia, cọc hôn này với các nàng là tốt chứ xấu.


      "Con dâu hiểu, con dâu cũng thể giúp mẫu thân được cái gì." Mộc thị đỡ nàng vào trong viện, Cố lão phu nhân đột nhiên dừng lại vỗ vỗ vào tay của nàng, cảm khái , "Con vì Cố phủ làm nhiều việc, chỉ sợ cái lão bà tử ta này đời này đều có cơ hội trả, ta cũng nhìn ra được, Ngâm Hoan đứa bé kia cũng tốt, lúc trước tự nữ ta cũng nhìn ra."


      Mộc thị , đỡ nàng vào trong phòng, sau khi Cố lão phu nhân ngồi xuống bèn kéo nàng ngồi đối diện, "Vốn là việc này ta cũng muốn hỏi nhưng Vũ Trị da mặt mỏng, Mộc gia con trong triều cũng có địa vị, hai ca ca con là người tài ba. Kể từ khi Đại lang mất, Cố gia như thế nào con cũng thấy đó, cái chức Cố quốc công này bất quá chỉ để đó thôi."


      "Vài ngày trước Nhị tẩu có viết thư cho con Nhị ca vừa vặn muốn chuyến qua Lâm An, đến lúc đó con cùng ca chuyện chút." Mộc thị lập tức đáp, Cố lão phu nhân mới nữa. Trước đây toàn bộ Cố phủ chỉ dựa vào Đại lang duy trì, hôm nay khi mất trong phủ toàn con nít và người già, làm sao nàng lo lắng được.


      Lúc Mộc thị từ phòng lão phu nhân trở về Ngâm Hoan ngủ, Mộc thị phân phó Thanh Nha chú ý nhiều chút, lúc này mới trở về phòng mình, Tư Kỳ bưng trà đến cho nàng đấm đấm bả vai cho nàng, "Phu nhân, ngài gần đây công việc rất nhiều, ngài nghỉ ngơi chút ."


      "Cũng gần xong rồi, hôm nay phải là gần tới cày bừa vụ xuân sao, lúc trước cũng bận như thế nào, sao thấy ngươi gì?" Tư Kỳ le lưỡi cái, lúc trước là có lão gia, ngài bận rộn nữa đều cảm thấy mệt mỏi.


      "Ta thấy ngươi càng ngài càng dông dài rồi, cần phải tìm người gả ngươi thôi." Mộc thị hơi hí mắt lại chọc ghẹo Tư Kỳ.


      "Cũng tốt a, Tư Kỳ dầu gì cũng là thiếp thân nha hoàn bên cạnh phu nhân, phu nhân phải chọn cho nô tỳ nơi tốt nha, nếu nô tỳ gả đâu." Tư Kỳ da mặt dày , Mộc thị cười ra tiếng, trợn mắt mắng nàng, "Tốt, ngươi người tiểu nha đầu, Như Họa các nàng đều lập gia đình rồi, ngươi dự định ở bên cạnh ta làm lỡ cũng được đâu, ngày mai ta liền xem thử có người nào tốt liền đem gả dã nha đầu ngươi cho ."


      "Như Họa tỷ tỷ sinh hài tử xong cũng nhanh trở lại, phu nhân ngài cam lòng gả nô tỳ xa sao, nô tỳ chính là muốn theo ngài hoài luôn." Tư Kỳ da mặt , đem Mộc thị chọc cho vui vẻ.


      Tư Kỳ nhìn xem phu nhân cười vui vẻ, cũng thở phào nhõm, điều chỉnh lực xoa bóp mạnh cho nàng...


      Tam lão phu nhân nháo lần này, ngược lại là đánh tỉnh dưới Cố phủ, Ngâm Hoan là tự nữ phòng lớn, hình thức mặt mũi cũng làm đủ, thực tế cũng là rất coi trọng Thất tiểu thư. về sau còn có người nào có ánh mắt dám động chạm Thất tiểu thư, kết cục chính là giống như Hà Tâm.


      Dưỡng thương nửa tháng, Ngâm Hoan rốt cục được cho phép xuống đất, khi mới ra khỏi cửa nhìn ra sân thấy cây đào ra hoa, tháng ba hoa đào nở, Ngâm Hoan cà nhắc vào trong viện hái đươc nhành hoa lớn ở bên dưới, cười vui vẻ.


      Trong Trúc Thanh viện , Cố Ngâm Sương lại ghét nhất mùa này, trong Trúc Thanh viện gốc cây đào cũng có, bởi vì Cố Ngâm Sương bị dị ứng phấn hoa đào. Gốc cây hoa đào nở tháng nữa, Ngâm Sương đối với đồ ăn thức uống rất chú ý vì phòng bếp Cố gia mấy tháng này dùng tới cánh hoa đào hoặc phấn hoa đào làm thức ăn.


      Năm nào cũng vậy, Cố Ngâm Sương cũng tạo thành thói quen, tháng qua rất nhanh.


      Năm ngoái nàng đổi hai nha hoàn, Tiền di nương lại thay nàng tìm hai nha hoàn mới, tay chân lanh lẹ bằng hai người cũ nhưng yên tâm dùng hơn.


      "Tiểu thư, phòng bếp kia hoa quế lộ năm ngoái dùng hết, muốn ra ngoài mua thêm, tiểu thư món hoa quế cao sợ là hôm nay có." Tiểu Cầm bưng mâm đồ điểm tâm trong tay, Cố Ngâm Sương liếc qua, "Đây là món gì?"



      "Đây là bánh dẻo đậu đỏ thưa tiểu thư." Lời còn chưa hết,điểm tâm trong tay Tiểu Cầm bị hất đổ, Cố Ngâm Sương lạnh lùng nhìn nàng, "Là ai cho phép ngươi đem cái này đưa tới, biết ta ngoại trừ hoa quế cao ăn những thứ khác sao, ngươi bây giờ lập tức tìm Hạ má má, sai nàng mua hoa quế lộ cho ta, trước chạng vạng ta nhất định phải ăn được hoa quế cao."


      Tiểu Cầm quỳ mặt đất đem bánh dẻo đậu đỏ cùng cái đĩa bị đập nát nhặt nhanh mang ra ngoài, Cố Ngâm Sương hít sâu hơi, sắc mặt lúc này mới đỡ hơn nhiều , lập tức thay đổi bằng khuôn mặt màng danh lợi, hai tay chống cằm nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên cúi đầu liếc mắt nhìn cái khăn trong tay, đến tột cùng là tặng hay tặng đây...


      Đến giờ cơm tối, Ngâm Hoan ăn cơm nghe Nhĩ Đông sinh động như , "Thời điểm chạng vạng trong phòng bếp cho làm hoa quế cao Nhị tiểu thư, kết quả Nhị tiểu thư ăn bao lâu sau liền hôn mê bất tỉnh, mặt còn xuất những mẩn đỏ giống Ngũ tiểu thư lúc trước a."


      Ngâm Hoan uống canh với vẻ mặt thoả mãn, "Này canh là ai làm?"


      "Ngày mai nô tỳ hỏi chút, sau khi Trần đại phu khám Nhị tiểu thư giống như là dị ứng phấn hoa đào." Nhĩ Đông lầm bầm câu lại múc cho Ngâm Hoan thêm chén.


      Ngâm Hoan uống thỏa mãn,nàng nhàng lau miệng rồi nấc cái, vừa cười vừa , "Vậy chúng ta ngày mai thăm Nhị tỷ chút, dị ứng phấn hoa đào sao, Nhị tỷ đúng là cẩn thận a."...


      Tác giả có lời muốn : Về tranh đấu của các tiểu thư, khụ khụ, hoàn cảnh sinh hoạt như vậy số cá nhân đặc biệt nổi bật nhưng Cố Ngâm Nguyệt con vợ cả có tâm kế như các nàng, làm thứ nữ rất khó, bất luận là hôn tương lai hay là phát triển của tương lai đều khó khăn, cho nên ta muốn các nàng trưởng thành sớm chút, mặc dù hành động đó dưới mắt các đại nhân được xem là trò tiểu xiếc nhưng mà đối với những người cùng tuổi vẫn có tính công kích nhất định, hắc hắc ~~~ ta muốn cám ơn các vị ủng hộ, ta tiếp tục cố gắng!!!

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 28: Nhị tiểu thư bị dị ứng


      Ngâm Hoan mang theo Nhĩ Đông sang Trúc Thanh viện, trong phòng Cố Ngâm Sương truyền đến thanh vật gì đó bị vỡ, hồi có nha hoàn vội vã mở cửa ra, che lấy cái trán vượt qua Ngâm Hoan chạy ra ngoài.


      Ngâm Hoan tới miệng cửa thấy trong phòng bàn đầy những mảnh vỡ, phòng nồng nặc vị thuốc, mặt Cố Ngâm Sương che băng gạc dựa vào nệm ở giường, thân thể phập phòng tựa hồ tức giận.


      Nhị tỷ, bây giờ ngươi có hiểu cảm giác bị người tổn thương chưa?


      Ngâm Hoan vào, những mảnh vỡ dưới chân phát ra thanh, Cố Ngâm Sương nhìn cũng nhìn đưa tay ném cái ly tới chân Ngâm Hoan.


      "Tiểu thư, ngài có sao chứ." Nhĩ Đông vội vàng kéo Ngâm Hoan sang bên, cẩn thận kiểm tra chân của nàng, chân này bị trật vừa mới khỏi, đừng để lại bị phỏng hay bị đứt gì a.


      Cố Ngâm Sương vừa nghe phải là nha hoàn của mình, chỉ là liếc mắt qua, thấy Ngâm Hoan, giọng nhạt rất nhiều, "Thất muội qua nơi này làm gì, sợ ta lây bệnh cho ngươi sao."


      Ngâm Hoan chọn chỗ sạch ngồi xương "Nhị tỷ chỉ bị dị ứng phấn hoa đào chứ đâu phải bệnh gì nặng, với lại muội cũng quá mẫn cảm nên sao." Cố Ngâm Sương thấy nụ cười nhạt đối diện của nàng là chói mắt.


      "Tổn thương kia của Ngũ tỷ hình như kéo dài tới nửa năm, muội nghe Nhị tỷ lần này nặng hơn nàng, tỷ nên ráng chăm sóc bôi thuốc đúng giờ nha, tỷ đừng có làm sai nếu để lại sẹo tốt đâu."


      Ngâm Hoan tới chỗ đau của Cố Ngâm Sương, Trần đại phu trong hoa quế cao kia có rất nhiều phấn hoa đoà, nàng lại ăn ít, chỉ sợ những nốt sởi này còn lâu mới lặn, như vậy sao được, nàng năm nay mới hơn chin tuổi, bắt đầu ra ngoài với mẫu thân để giao lưu với các tiểu thư phủ khác, nếu bớt nàng bỏ phí cơ hội hay sao.


      Trong đầu Cố Ngâm Sương đột nhiên thoáng lên ý, ánh mắt lập tức quét về phía Ngâm Hoan, Trần đại phu kiểm tra qua hoa quế lộ mà Hạ má má mua, chút vấn đề cũng chính là có vấn đề trong phòng bếp, chẳng lẽ lại là nha hoàn bị người mua chuộc, dựa theo ý tứ của mẫu thân người trong phòng bếp rất hỗn loạn, cẩn thận bị người kê đơn cũng chừng.


      Có thể nàng tin, lúc trước có chuyện gì nhưng gần đây hết chuyện này đến chuyện nọ kéo đến.


      "Thất muội đến sớm vậy." Cửa truyền đến thanh của Cố Ngâm Họa, chỉ thấy nàng mặc thân váy dài lụa mỏng màu hồng phấn, mặt có lúm đồng tiền, cái khăn che mặt sớm bỏ ra, làn da bóng loáng thoạt nhìn còn tốt hơn so với quá khứ.


      "Muội mới vừa khỏi mà giờ tới lượt Nhị tỷ bệnh rồi, tỷ phải cẩn thận chăm sóc nha." Nụ cười mặt Cố Ngâm Họa so với Ngâm Hoan càng thêm chói mắt vô cùng, nàng hơi dựa sát vào người Cố Ngâm Sương nhìn thoáng qua, vẻ mặt kinh ngạc, "Nha, Nhị tỷ, sao cổ tỷ cũng có nốt sởi vậy."


      Cố Ngâm Sương vô ý thức bưng kín cổ, trong nháy mắt vẻ mặt thoáng xuất tia hận ý, tay gắt gao nắm chặt khăn che mặt, Cố Ngâm Họa ngồi xuống bên cạnh Ngâm Hoan. Lúc trước nàng cũng nếm ít thua thiệt trước hai tỷ muội nàng, hôm nay chứng kiến Cố Ngâm Sương như vậy thể nhân cơ hội mà trào phúng nàng để bù lại những ngày nàng phải khổ sở chịu đựng.


      "Còn phải đa tạ Thất muội muội đây, cao thuốc muội đưa tốt lắm, tỷ chỉ dùng chút mà tại mặt tỷ tốt hơn nhiều a." Cố Ngâm Họa thân mật kéo tay Ngâm Hoan lại, nàng chỉ là thử xem thuốc có tốt như vậy hay , vậy mà dùng chỉ mới mười ngày những vết sẹo kia lui mất.


      "Thuốc đó làm gì thần kỳ như lời Ngũ tỷ đâu, chừng là thương thế của tỷ gần bớt nên nó mới có tác dụng mau như vậy." Ngâm Hoan khiêm tốn cười, Cố Ngâm Họa vẻ mặt ủng hộ, "Tổn thương ra sao tự tỷ biết, như thế nào cũng phải cám ơn muội, Nhị tỷ a, bên muội còn ít, tỷ có cần muội đem qua?"


      " cần, ngươi giữ lại dùng cho mình ." Cố Ngâm Sương nhìn Cố Ngâm Họa càng cảm giác tổn thương của mình thể có liên quan với nàng. Hôm nay nghe được những lời khiêu khích của nàng, lại càng thể để ý, ràng trong phòng bếp phòng bị hết sức, làm sao có người chui vào lỗ trống được a.


      Sau lưng Cố Ngâm Sương tự dưng trỗi dậy cổ lãnh ý, lúc nhìn lại Ngâm Hoan, vẻ mặt kì dị kia của nàng biết mất tông tích, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.


      "Lời này của ngươi là có ý gì."


      " có ý tứ gì khác, chính là nhắc nhở Nhị tỷ chút thôi." Ngâm Hoan cười đến xán lạn.


      "Đa tạ hảo ý của ngươi, ta mệt mỏi, mời ngươi trở về." Cố Ngâm Sương nhắm mắt lại hề nhìn nàng nữa...


      Trở lại Tử Kinh viện, Thanh Nha ra ngoài nửa ngày rốt cục trở lại, Ngâm Hoan sai Nhĩ Đông đưa cho nàng chén nước, "Ngươi tìm sao rồi?"


      "Nô tỳ sai Tiểu Liên Dạ , sau khi Hà Tâm kia rời Cố phủ cũng trở về quê cũ, nô tỳ sai người nghe ngóng ở quê cũ biết trai và em trai nàng ta có ở đó mà Lâm An rồi."


      "Bất luận là ở đâu, các nàng chắc chắn mua được nhà ở Lâm An, từ khi bị Cố gia đuổi ra ngoài, nàng lại thể làm cho nhà khác, sau lưng có người chống đỡ làm sao tiếp tục sống được." Ngâm Hoan ngửi hương thơm trong lò, tâm tình tệ , " trai, em trai của nàng bao nhiêu tuổi rồi."


      " trai nàng đến tuổi cưới vợ, về phần em trai của nàng cũng là tú tài trong thôn, là người biết chữ." Thanh Nha hiểu Ngâm Hoan vì sao phải thăm dò Hà Tâm, "Chuyện này cũng Nhị tiểu thư có quan hệ gì ạ, tiểu thư chẳng lẽ muốn cho lão phu nhân?"


      "Ngươi lại sai người thăm dò, trong trường tư thục ở Lâm An thành có em trai nàng ta học hay , ta muốn biết sau lưng nàng ai là người chống đỡ, chờ tra được ngươi liền hiểu ý tứ của ta." Ngâm Hoan lắc cái ly trong tay, Hà Tâm cái gì cũng khai, Nhị tỷ rốt cuộc là dùng cách nào lung lạc lòng người, Ngâm Sương phải cho nàng ít chỗ tốt mới có thể làm cho Hà Tâm cam tâm bị đuổi ra ngoài mà nàng cũng có tuyệt tình tố cáo với lão phu nhân, chỉ là Nhị tỷ phải là thưởng thức Bành thiếu gia sao, cùng tranh giành với con dòng chính của phòng lớn Cố phủ, cũng phải là chuyện dễ dàng.


      Thanh Nha gật đầu , Nhĩ Đông chưa kịp đặt câu hỏi, Tư Kỳ liền gõ cửa tiến vào, theo phía sau là i ma ma cùng hai nha hoàn.


      "Thất tiểu thư, đây là Tiền má má, lão phu nhân sớm chọn cho tiểu thư về sau liền chuyên môn chiếu cố tiểu thư, Tiền má má là lão nhân trong phủ, đối với chuyện gì cũng đều rất quen thuộc. Đây là phu nhân chọn nha hoàn cho tiểu thư, An Hạ cùng Tập Thu tuổi còn , liền ở bên cạnh nô tỳ thêm hai năm, chờ tiểu thư tương lai lập gia đình suy tính lại."


      "Tiền má má chỗ ở nô tỳ cũng sắp xếp xong xuôi, nếu tiểu thư có cái gì hiểu, hỏi nô tỳ cùng Tiền má má đều được." Tư Kỳ đem hai nha hoàn kia lưu lại sau đó mang An Hạ các nàng ly khai, Ngâm Hoan nhìn ma ma kia rồi cười , "Tiền má má, ta đây cần lão nhân nàng chỉ dạy đây."


      "Lão thân hết mọi nỗ lực dạy bảo tốt Thất tiểu thư." Tiền má má bất cẩu ngôn tiếu nhìn nàng, Ngâm Hoan ngẩn ra, lão phu nhân phái ma ma này phải để hầu hạ mình mà là để nàng dạy mình lời và việc làm sao.


      "Vậy làm phiền Tiền má má, Nhĩ Đông, mang Tiền má má trở về nghỉ ngơi." Ngâm Hoan mặt đổi sắc trả lời, Tiền má má hướng phía nàng cong người, theo Nhĩ Đông ra ngoài.


      Chờ sắp xếp hai nha hoàn kia xong xuôi, Ngâm Hoan miễn cưỡng nằm ở giường, nàng thiếu chút nữa liền đem chuyện này quên , Cố Ngâm Nguyệt cũng có ma ma giáo dưỡng. Tại Tam phòng chờ đến lúc chín tuổi sau, Phương thị cũng an bài dạy bảo các nàng những chuyện nên học, tại Trúc Thanh viện nhiều tỷ muội còn có thể lừa dối chút, đến nơi này cũng dễ dàng như vậy a.


      Vừa nghĩ tới bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu kia của Tiền má má, Ngâm Hoan liền thầm kêu khổ, lão phu nhân đây là quyết tâm muốn rửa sạch hơi thở tỳ nữ người nàng?


      Như Ngâm Hoan dự đoán, trong tháng kế tiếp, nàng căn bản rảnh để suy nghĩ những chuyện khác, may mắn chuyện phòng bếp kia sớm sai Thanh Nha xử lý sạch , nếu nàng ngay cả buổi tối đều thể an ổn mà ngủ.


      Trời vừa sáng Tiền má má giám sát nàng rời giường, sau đó nhìn chằm chằm nàng ăn điểm tâm, ăn , ngủ , ăn canh thể phát ra tiếng, ăn cơm phải được hé miệng, cười hé lợi, đường thể sôi nổi, thể quá mừng hoặc quá vui, tư thế ngồi phải thẳng lưng ngẩng đầu, tư thái ưu nhã.


      Ngâm Hoan hoài nghi này Tiền má má có phải xuất thân từ cung nữ trong cung , đây cũng là những thứ mà người muốn vào cung phải học .


      "Thất tiểu thư, thể thất thần!" Bên tai đột nhiên truyền đến giọng trước sau như của Tiền má má, Ngâm Hoan giữ vững tinh thần nghe giảng, Tiền má má cũng nữ giới, bất quá cùng lão sư bất đồng là nàng dạy bảo là làm sao để trở thành chủ nhà.


      "Thất tiểu thư mặc dù tuổi còn , nhưng là Tam tiểu thư cũng tại tuổi này học được hơn năm quy củ, Thất tiểu thư, nếu ngài tự kiềm chế bị người khác cười chê, ngài tại là dùng danh vọng của Đại phu nhân cùng Cố gia Mộc gia, mỗi tiếng cử động của ngài đều rất quan trọng!" Tiền má má thấy nàng lại thất thần lần nữa, cho nàng trọng yếu.


      Ngâm Hoan gật đầu mạnh cái, vừa nghĩ thấy hành động chưa đúng, tiện đà nhàng gật gật đầu, thập phần thành khẩn , "Tiền má má rất đúng."


      Tác giả có lời muốn :【hố mới của ta [ chủng điền văn ] 】: 《 xuyên qua làm ruộng nhà nông nữ 》 các muội tử có hứng thú qua xem chút khà khà

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 29: Vô đề


      "Thất tiểu thư, tới giờ ăn tối rồi." Tiền má má nhìn thoáng qua đồng hồ cát, lúc này người phụ nữ có vóc dáng hơi đầy đặn đến, ý cười đầy mặt nhìn Tiền má má, "Tiền má má, bữa tối hôm nay phu nhân muốn mượn Thất tiểu thư chút, phu nhân lâu ăn tối với tiểu thư rồi, bằng Tiền má má trở về nhà hai ngày thăm cháu nội."


      "Hoá ra là Như Họa nương, nếu là phân phó của phu nhân, lão thân có ý kiến gì." Tiền má má khó có khi lộ tia vui vẻ, Như Họa ra hiệu nha hoàn sau lưng đưa nàng trở về, "Đều là làm nương người ta, nào còn là nương nữa Tiền má má ngài thong thả, ta tiễn a”


      "Thất tiểu thư, phu nhân chờ ngài đấy." Như Họa quay đầu lại thấy Ngâm Hoan vẫn còn ở đó sững sờ, cười nhắc nhở, "Tiền má má phải trở về ở mấy ngày, mấy ngày này, ngài có thể thả lỏng ít."


      Ngâm Hoan nghe Như Hoạ lần này mới hồi thần lộ ra vẻ mặt sung sướng, "Như Hoạ tỷ tỷ, muội rửa tay trước." Ngâm Hoan xuống ghế rất nhanh chạy vào sương phòng phía sau , Thanh Nha nhìn nàng lắc lắc đầu, tháng này cũng hành hạ tiểu thư ít.


      Mộc thị nhìn Ngâm Hoan ăn non nửa chén cơm mà chưa gắp đũa thức ăn nào, gắp lên khối ức gà mà nàng thích bỏ vào trong chén cho nàng, " Con thích à?"


      Ngâm Hoan lắc lắc đầu, gắp ức gà lên bỏ vào miệng, vô ý thức nhai hai cái ngẩng đầu nhìn bên cạnh thấy Tiền má má liền thở dài hơi, lúc này mới nhanh chóng đem thịt nuốt xuống, Tư Kỳ ở bên xem cười , "Thất tiểu thư sợ Tiền má má đến nỗi có khẩu vị luôn."


      "Mẫu thân cho Tiền ma ma về nhà, nghỉ mấy ngày này con hãy qua đây ăn cơm với mẫu thân." Mộc thị lại gắp thêm thức ăn vào chén nàng, nàng là vãn bối, thể cái gì, lúc trướcTiền má má chỉ dạy cho những nương sắp xuất giá, hai vị em của chồng của chi thứ hai phòng lớn Cố gia xuất giá hai năm trước đều là Tiền má má dạy, hôm nay Ngâm Hoan mới bây lớn, nếu nghị hôn cũng còn sớm, lão phu nhân làm như vậy xác thực hơi quá.


      "Mẫu thân, bên Tam tỷ cũng học vậy sao, Tiền má má còn muốn dạy con bao lâu nữa?" Ngâm Hoan rốt cục nhịn được đặt câu hỏi, dạy dỗ là chuyện nhưng để Tiền ma ma ở bên người suốt ngày rời, Ngâm Hoan cơ hồ có thời gian làm việc khác được.


      "Con chỉ cần học ít quy củ là được, tương lai chờ đến khi con nghị hôn lại học cũng muộn." Mộc thị thấy nàng hé ra gương mặt giống khổ qua, khỏi nở nụ cười, "Tiền má má mặc dù nghiêm khắc, nhưng là người tốt."


      Ngâm Hoan lúc này mới thở phào nhõm, giống như làm nũng, "Vậy mẫu thân để con đến ăn cơm với ngài nhiều chút nha."


      phòng người bị khẩu khí mưu tiểu quỷ kế này của nàng chọc cười, bữa cơm này ăn mất nửa canh giờ, chờ Thanh Nha mang Ngâm Hoan trở về, Mộc thị lúc này mới thu hồi lại vẻ mặt từ ái ban đầu, có chút ngưng lại.


      Chờ Đường thị đủ rồi, Mộc thị lúc này mới thong thả ung dung buông sổ sách xuống, cầm lấy bút ở bên vừa viết giấy vừa , "Từ lúc Tam đệ muội ngươi gả vào Cố gia, chi tiêu dùng cho các phòng đều tính toán cẩn thận đâu phải ngươi cứ nháo lên mà được, đại tẩu ta hôm nay liền tính cho ngươi xem khoản trong sổ sách. Năm Đại Yến bốn mươi sáu chi phí phòng lớn, ngàn năm trăm, chi phí chi thứ hai ngàn năm trăm, Tam phòng chi phí, ngàn ba trăm lượng. Đại Yến năm bốn mươi bảy, chi phí phòng lớn, hai nghìn trăm lượng, chi phí chi thứ hai, hai nghìn bốn trăm lượng, Tam phòng chi phí, ngàn tám trăm lượng."


      "Ngoại trừ mấy năm trước chi phí chi thứ hai dùng bằng với chi phí phòng lớn mấy năm gần đây chi thứ hai của ngươi ít người mà dùng bạc cũng ít, Tam đệ muội, ngươi xem đại tẩu có thể nào tính sai cho ngươi rồi ?"


      “Cái kia nào có nhiều như lời đại tẩu chứ, chi thứ hai của muội ít người làm sao mà chi dùng nhiều như vậy!" Đường thị thanh thấp chút, nhưng vẫn là thô khí tin.


      "Như Họa, đem sổ sách chi thứ hai cho Tam phu nhân xem chút." Mộc thị cầm lấy quyển sổ bàn đưa cho Như Họa, "Tam đệ muội xem cẩn thận, xem thử người làm đại tẩu ta có kiêu ngạo đến nỗi để đệ muội chất vấn , chi phí chi thứ hai mỗi năm tăng, Cố phủ chúng ta hôm nay còn giống trước kia nữa, chi phí ăn ở của các phòng đều giảm, đến cả lão phu nhân cũng chỉ dùng ba trăm lượng thôi."


      Đường thị lật sổ sách, càng lật sắc mặt càng kém, ngẩng đầu nhìn sổ sách kia đầy nghi vấn, "Đại tẩu, khoản này đúng, mỗi tháng muội sai người đến lấy có nhiều bạc như vậy, những khoản này là ai thêm vào?"


      "Ngươi những thứ kia a, Tam đệ muội biết sao, thỉnh thoảng Tam đệ đến đây ứng trước bạc chi tiêu, Nhị thúc cũng muốn ứng trước để xã giao, ngươi cũng biết, Nhị thúc bên ngoài còn có mấy phòng thiếp thất, toàn bộ đều cần tiền a."


      " Thiếp thất bên ngoài của phụ thân tại sao lại tính vào phòng thứ hai muội." Đường thị cho là đúng , Mộc thị sắc mặt theo cũng trầm xuống, "Tiêu xài của Nhị thúc tính vào chi thứ hai chẳng lẽ tính vào chi phí phòng lớn sao, chẳng lẽ Nhị thúc phải là phụ thân Tam đệ, là cha chồng của ngươi, Tam đệ muội, những lời bất hiếu này ngươi cũng dám sao."


      "Còn chuyện đại tẩu đưa thêm nha hoàn vào phòng muội là sao." Đường thị hận thể nuốt lại lời vừa rồi, đúng là có chuyện tướng công nghe lời mình nhưng tuyệt đối cho phép chính mình hiếu kính phụ thân.


      "Người làm đại tẩu ta làm khó dễ phòng thứ hai của ngươi, nếu tính theo đầu người chi thứ hai của ngươi thiếu nha hoàn phục vụ, mà số nha hoàn tại nhiều nên ta liền làm chủ tìm mấy nha hoàn cho ngươi, tiền mua khế thân coi như đại tẩu cho các ngươi, nếu là tương lai Tam đệ thích, ngươi cũng nguyện ý làm chủ cho chải tóc các nàng, sinh thêm vài hài tử cho chi thứ hai của ngươi."


      Đường thị tức đến đỏ mặt, "Đại tẩu ngươi cố ý nhét thêm người trong phòng Vũ Thuyền, tại sao hôm nay đại tẩu còn muốn nhúng tay vào chuyện trong phòng chúng ta."


      "Tam đệ muội, ngươi chuyện mà xem lại lương tâm ngươi sao, hôm nay ta phải là đem nha hoàn cho Tam đệ, mà là cho ngươi, tương lai Dật Thủ Dật Thành cần người hầu hạ sao? Việc chải tóc hay là chuyện của phu thê các ngươi, ta vốn quan tâm." Mộc thị trầm giọng ra, "Về phần chi phí các phòng, bắt đầu từ tháng này liền giống như các phòng khác, Tam đệ muội có cái gì bất mãn có thể trực tiếp với ta, lão phu nhân lớn tuổi, ngươi cần quấy rầy bà nữa."


      Đường thị bị nàng huỵch toẹt nhưng tính tình cứng rắn còn muốn nữa, trái lo phải nghĩ mới mở miệng, "Nhưng bây giờ bên muội ít người hơn các phòng khác..." lời còn chưa hết Mộc thị liền cắt ngang nàng, "Tam đệ muội nếu cảm thấy thiệt thòi, tại ta liền sai ma ma quản sắp xếp cho đều."


      " cần đâu đại tẩu, chi phí tính dựa đầu người nên phụ thân tối đa chỉ lấy được ba trăm lượng sao."


      "Đúng vậy, Nhị thúc nếu muốn chi thêm phải tự dùng tiền túi." Đường thị lần này nghe gật đầu cái, sắc mặt có chút tái nhợt, chuyến này chiếm được tiện nghi nào mà ngược lại còn bị thua thiệt, "Vậy còn chuyện đại tẩu giảm chi phí Tam phòng?"


      "Đến lúc đó chúng ta chuyện với người Tam phòng, Tam đệ muội ngươi cũng đến nhá." Mộc thị thu hồi sổ sách nhìn nàng, "Năm ngoái Tam đệ trong quan trường có chút chuyện cần năm trăm hai lượng, Tam đệ muội về hỏi thăm Tam đệ ."


      Đường thị vừa rồi sắc mặt có chút buông lỏng xuống lại lần nữa chuyển trắng, tay nàng run run nhìn Mộc thị mà , "Đại tẩu Vũ Thuyền lấy năm trăm lượng."


      "Đúng vậy, Tam đệ muội, việc chuyển bị cho giao tế trong quan trường là quan trọng nhưng nhiều quá ta thể chi được, các ngươi là phu thê, có chuyện gì ngươi trở về có thể hỏi ." Mộc thị sai Như Họa đưa Đường thị ra ngoài, Tư Kỳ thấy Đường thị có chút thất thần, thu thập cái bàn hỏi, "Phu nhân, tại sao ngài lại cho Tam phu nhân biết chuyện của Tam lão gia, trách ngài sao?"


      Mộc thị mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương, "Trách cứ cái gì, biết hỏi ta chi tiền Tam đệ muội cũng biết, chuyện sớm hay muộn thôi." Nàng chỉ là cho Đường thị biết ít chuyện để nàng ta có việc làm, rảnh mà nhìn chằm chằm vào viện tử của người khác, khiến người khác thoải mãi.


      Mấy ngày sau, biết vì nguyên nhân gì Đường thị mang theo tiểu nhi tử trở về nhà mẹ đẻ, người làm trong phủ truyền nhau là Tam lão gia nuôi thiếp thất bên ngoài, có cả hài tử, làm cho Tam phu nhân tức trở về nhà mẹ để, mà trong Tử Kinh viện, Ngâm Hoan sống nhàng được mấy ngày Tiền má má trở lại, nàng lại bắt đầu sống như cũ.


      Mà cuộc sống như vậy duy trì được hơn nửa năm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :