1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương [85.2 + PN]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Thời điểm ngủ trưa, trong Nghênh Xuân viện, phụ nhân có dáng người yểu điệu tựa ghế, bên là nha hoàn mười ba mười bốn tuổi cầm lấy cây quạt quạt, bên khác là bà tử mang theo cái tiểu nương đứng ở đó.


      "Quan má má, ngươi muốn đem cháu ngươi lưu lại trong Nghênh Xuân viện?" Tiền di nương mở mắt ra, khóe mắt mang theo tia quyến rũ diệu nhân.


      "Dạ... Di nương làm ơn làm phước, Thanh Nha trong phòng phu nhân mang Cúc Tú tới đây nàng chiếu cố cốt Thất tiểu thư." Quan má má đem Cúc Tú kéo đến,


      "Đứa này từ mất cha mẹ nên theo nô tỳ từ , tuổi nàng còn mà phải làm nha hoàn giặt quần áo người làm bác như nô tỳ chịu nổi."


      " Tiểu nha đầu này da thịt mềm mịn để làm nha hoàn uổng phí. Vậy Quan ma ma ngươi mang theo bên người nuôi dạy cho tốt chờ hai năm sau, chờ Ngâm Sương đính hôn, để cho nàng theo làm nha hoàn hồi môn ."


      Tiền di nương nhìn Cúc Tú đứng bên cạnh Quan má má, nha đầu kia, là so với năm trước càng thêm mượt mà ít, nếu cứ như thế biết lúc trưởng thành có thể xinh đẹp như thế nào đây.


      "Ngươi còn mau quỳ xuống cám ơn." Quan má má đẩy vai Cúc Tú , Cúc Tú nhanh chóng quỳ xuống dập đầu, "Đa tạ nhị phu nhân, đa tạ... , đa tạ di nương, đa tạ di nương."


      Quan má má bởi vì nàng sai doạ nàng sợ trận, xưng hô nhị phu nhân này chính là kiêng kị trong Tam phòng này, nha đầu kia đúng là thường ngày ăn nhiều hơn , đầu óc bị hồ đồ rồi!


      Tiền di nương che miệng cười, liếc mắt nhìn Cúc Tú dập đầu cám ơn, tiếng nhị phu nhân này, đúng là khiến nàng thư thái...


      Ngâm Hoan lắc lắc cái cổ, lại cúi đầu lần nữa thêu tiếp, bức thêu hạc ngắm lan bắt đầu ra hình ra dạng rồi, đây là khối dải lụa thứ ba mà nàng thêu, đưa lên trước ánh sáng nhìn nhìn, lúc này mới hài lòng để xuống, trời bên ngoài tối, trong hành lang sớm đốt đèn lồng rồi.


      Nghỉ ngơi nửa tháng, Ngâm Hoan may mắn chính mình bị thương có thể cần phải trực tiếp đối diện với Cố phủ ngay sau khi sống lại. May là ở lại chính nơi mình ở trong quá khứ Ngâm Hoan cần tốn nhiều thời gian thích ứng, ngừng mà tự với mình quá khứ là quá khứ, bản thân lại dẫm lên vết xe đổ nữa.


      "Tiểu thư, ngày mai ngài phải thỉnh an, ngài nên nghỉ ngơi sớm." Hai ngày trước sau khi đến xem tổn thương của nàng Trần đại phu toàn bộ tổn thương tốt nhiều rồi, Ngâm Hoan gật gật đầu, để Nhĩ Đông cất đồ thêu lại, rửa mặt rồi lên giường ngủ sớm.


      Sáng sớm trong Lan Tâm viện, Ngâm Hoan tới sớm cũng muộn, hướng Phương thị ngồi ghế thỉnh an, lát sau, Cố Ngâm Họa cùng Cố Ngâm Phương cùng nhau tới đây, cuối cùng mới là Cố Dật Triết. Dường như là đêm qua ngủ muộn, Cố Dật Triết lúc tiến vào còn ngáp, ngoan ngoãn quỳ xuống thỉnh an rồi thẳng đến bên cạnh Phương thị, hô tiếng mẫu thân.


      Ngâm Hoan nhìn Cố Dật Triết ngồi bên cạnh Phương thị, ngồi vào chỗ của mình mà còn ngáp, so với các nàng nhìn có quy củ, lại nhìn Cố Ngâm Sương hướng đối diện chỉ thấy khóe môi nàng nhếch lên cái cười yếu ớt, yên lặng nhìn xem.


      "Ngâm Hoan vết thương tốt lên rồi, hôm nay có thể nữ đường Ngâm Sương ngươi làm tỷ tỷ, nhiều chiếu cố nàng chút." Phương thị nhìn bảy nữ nhi này, vẻ mặt lạnh nhạt , "Ba ngày sau phụ thân các ngươi trở về, đến lúc đó muốn kiểm tra học vấn của các ngươi, các ngươi phải nghe giảng cho tốt."


      Nghe được Cố Vũ Thừa trở về, phản ứng của các nàng giống nhau, mặt Cố Ngâm Sương thoáng lên vẻ vui mừng nhưng cũng thu lại rất nhanh, thuận theo gật đầu , "Mẫu thân yên tâm, con chiếu cố Ngâm Hoan tốt."


      Phương thị gật gật đầu, "Tốt lắm, đều trở về ." Tầm mắt rơi vào người Ngâm Hoan, so với quá khứ xác thực trầm ổn hơn, bất quá rốt cuộc như thế nào còn phải nhìn lần nữa mới xác định được.


      Đem Cố Dật Triết ôm vào trong lòng, Phương thị lúc này mới lộ ra nét thư thái cười, "Nương nghe Dung má má , tối hôm qua ngươi làm cái gì mà ngủ muộn vậy?"


      Cố Dật Triết bĩu môi còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn mơ mơ màng màng còn muốn chuyện với Thất tỷ, kết quả chỉ vừa chớp mắt, các nàng đều rồi, ủy khuất nhìn Phương thị , "Mẫu thân phải là , phụ thân muốn trở về sao, cho nên con chuẩn bị bài cho phụ thân kiểm tra."


      "Nương còn tưởng con nhớ lời của phụ thân chứ, lần tới ít chơi cùng Ngũ ca thôi, con có nghe hả?" Phương thị nghe như vậy hài lòng chút, Cố Dật Triết gật gật đầu, lại hỏi, "Vậy con có thể tìm chơi Thất tỷ hay ?"


      Phương thị nhìn vẻ mặt hồn nhiên của con trai thở dài hơi, nàng cả đời này thuận lợi nhất chính là gả vào Cố phủ, vất vả mới có thể sinh được đứa con trai nữa. Trong năm năm này, bụng chút động tĩnh, nếu phải có nhà mẹ đẻ chống lưng, chừng chính mẹ chồng còn có thể hướng hậu viện nhét nhiều di nương hơn nhưng đáng tiếc chính là như mong muốn của bà, đứa cháu trai nào, các di nương chỉ sinh toàn là nữ nhi.


      "Về sau nương , chờ con lớn thêm chút nữa ." Cố Dật Triết nghe Phương thị đáp án khuôn mặt ngơ ngác cái hiểu cái , Phương thị vỗ vỗ đầu của , "Nhanh thư đường , hết giờ học lại đến này, nương cho ngươi biết."...


      Tác giả có lời muốn : Eo của ta muốn gãy mà ô ô~~ cầu xin nhắn lại ~~

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 6.1: Nữ học đường

      ra khỏi Lan Tâm viện, nữ đường được thiết lập tại bên trong nội viện, để đến đó bắt buộc phải bộ chút mới tới, Ngâm Hoan bước chậm, Nhĩ Đông theo sau lưng nàng thay nàng cầm lấy sách để đọc.


      Cố Ngâm Sương mới đầu còn cùng Cố Ngâm Phương, về sau chậm lại dần, cách Ngâm Hoan hơn bước, "Muội muội cảm thấy có đỡ nhiều ."


      "Đa tạ Nhị tỷ quan tâm, muội khá hơn nhiều." Ngâm Hoan trả lời cùng cười yếu ớt, "Rất nhiều ngày nữ đường, biết lão sư dạy những thứ gì."


      Cố Ngâm Sương ngẩn ra, nghĩ tới nàng hỏi về những thứ được dạy trong nữ đường những ngày qua, năm này, nàng đúng là cùng muội muội mình đồng dạng học qua loa là chính, "Lão sư giảng nữ giới cùng cách hành xử, nếu muội muội hiểu, đợi lát nữa tỷ tỷ trước với muội lần."


      "Vậy làm phiền tỷ tỷ đây." Ngâm Hoan cười ngọt ngào, Cố Ngâm Sương thể lí giải được lí do mình cảm thấy quái dị là từ đâu tới.


      Đến nữ đường, như những gì Cố Ngâm Sương , lão sư đem nữ giới giảng hồi rồi đến cách hành xử đúng đắn của tiểu thư, Ngâm Hoan ngồi xuống ghế, bên Cố Ngâm Liên ( có chương viết là Cố Ngâm Hoạ, bạn Mây chẳng biết đường nào mà lần) còn liếc nhanh sang, "Thất muội ngươi nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, đến lúc học lại phụ thân ra đề thi, muội làm sao bây giờ?"


      "Tứ tỷ ngươi cũng đừng dọa nàng, thời điểm lần thi trước Ngâm Hoan được phụ thân hỏi, đúng là sợ thiếu chút nữa khóc đấy." Đằng sau Cố Ngâm Phương thừa dịp lão sư chú ý, lặng lẽ nằm lên bàn trung gian giữa hai nàng , "Lúc này tới lúc thi còn nửa tháng, ngươi còn doạ này, nàng có thể ngay cả cũng dám đâu."


      Ngồi ở bên cạnh Cố Ngâm Phương, Cố Ngâm Hương che miệng nở nụ cười, tầm mắt rơi vào người Ngâm Hoan, len lén kéo Cố Ngâm Phương cái, nàng lúc này mới ngồi trở về chỗ của mình, mặt còn mang theo tia hiểu , tựa hồ Ngâm Hoan giờ phút này sợ đến mức dám gì.


      Ngồi ở phía trước Cố Ngâm Sương là Tam tiểu thư Cố Ngâm Nguyệt, con của dòng chính của con trai thứ hai Cố gia, nghe phía sau thanh của muội muội, khóe miệng khẽ giơ lên, ngữ điệu dịu dàng, Cố Ngâm Nguyệt quay đầu lại liếc nhanh Ngâm Hoan còn cúi đầu, lặng lẽ hỏi, "Thất muội muội này quả nhát gan như vậy sao, như vậy nàng làm sao có thể cứu được Lục đệ, lúc đó nhiều như vậy nha hoàn đều cản nổi sao."


      Cố Ngâm Sương cười lắc lắc đầu, "Có lẽ là Thất muội muội đứng gần." Nghe Cố Ngâm Sương như vậy, Cố Ngâm Nguyệt tựa hồ còn có chút tò mò, nhìn Ngâm Hoan nhiều hơn vài lần, Ngâm Hoan chú ý tới tầm mắt của nàng, ngẩng đầu lên nhếch miệng cười, hai mắt cong cong mà dẫn đến cái nhìn đầy thiện ý.


      Cố Ngâm Nguyệt ngẩn ra, khóe miệng xẹt lên nụ cười, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, ngồi im đợi lão sư trở lại, Cố gia nữ đường thỉnh nữ sư phụ này nhiều năm, Trần Uyển Thanh nhìn vòng, phát Cố gia Thất tiểu thư học, gật đầu , "Hôm nay tiếp tục này cách hành xử đúng đắn, canh giờ sau, các ngươi sang phòng cách vách cùng tú nương học thêu chữ."


      Ngâm Hoan nghe thanh quen thuộc kia, ngẩng đầu nhìn nữ nhân cầm lấy sách vở, Trần Uyển Thanh, nữ sư phụ có chút ít danh tiếng tại Lâm An thành, quá khứ cũng là người tốt dễ chung sống, từ giống nam tử si mê sách vở ngược lại thích nữ công các loại, chỉ là triều đại này luật pháp cho nữ nhân thi làm quan, trong quá khứ nàng từng lừa dối nữ cải nam trang muốn thi nhưng qua cửa thứ nhất liền bị nhận ra.


      Trần Uyển Thanh vốn được chỉ hôn nhưng về sau Trần gia xuống dốc bởi vậy gia đình kia liền giải trừ hôn ước muốn cưới nàng, nàng liền tới việc thành thân nữa, năm được mười tám tuổi, khi Cố gia muốn mời lão sư dạy cho nhóm tiểu thư nàng mới đến nơi này dạy bảo các nàng.

      Đây cũng là nữ tử tài giỏi nhưng kì lạ, Ngâm Hoan nhìn nàng mà nghĩ tới, vị hôn phu trước đây, nhiều lần tới tìm. Bởi vì lúc trước chủ mẫu nhà này tự mình giải trừ hôn ước nên Trần Uyển Thanh cũng nguyện gặp lại , nhưng hai người cứ dây dưa quấn quít bốn năm năm, ngay cả lúc Ngâm Hoan qua nơi kia cũng nghe mọi người thổn thức thôi.


      "Thất tiểu thư, người tới học nhiều ngày, những thứ này ngươi có thể hiểu ?" Khóa học kết thúc, Trần Uyển Thanh nhìn xem cái nương yên tĩnh nhu thuận, đến bên cạnh nàng hỏi, Ngâm Hoan đứng lên, hướng phía nàng cúi mình chào, "Ngâm Hoan có vài chỗ hiểu, hy vọng lão sư giải đáp dùm."


      "Tốt lắm, chờ ngươi học thêu chữ xong đến tìm ta."


      Ngâm Hoan gật gật đầu, đem đồ dùng học tập thu lại giao cho Nhĩ Đông cầm, sang phòng cách vách...


      Nửa ngày học tại học đường Ngâm Hoan cảm thấy hơi mệt chút, Tập Thu ở phía sau thay nàng ấn lấy bả vai, Thanh Nha từ khi thân thể nàng tốt lắm liền ít tới, Ngâm Hoan dựa cạnh cửa sổ híp mắt nghỉ ngơi.


      Sau khi Ngâm Hoan ngủ trưa, nàng mang theo Nhĩ Đông viện tử của Chu di nương, giống như là cách vài chục năm có tới đây, Ngâm Hoan nhìn viện tử này giống như cách trở ngàn thu, trong đầu tự giác nhớ cái năm nàng mới hai tuổi, bởi vì hâm mộ Nhị tỷ có phụ thân sai người làm bàn đu dây xinh đẹp để chơi cho nên nàng nháo lên lâu tại viện của di nương, Chu di nương thấy nàng khẩn cầu tha thiết mới tìm người làm trong sân cái bàn đu dây rất bình thường, chỉ là vài cây cọc gỗ tử dựng đứng lên, hơi chút nặng chút, ngồi lên được, nhưng khi đó chính mình lại có thể chơi vui vẻ.


      Từ lúc nàng còn , nàng chỉ có thể hâm mộ các tỷ tỷ còn lại, bởi vì phụ thân mấy tháng xuất ở viện này lần, số lần đến chỉ đếm được đầu ngón tay mà thậm chí có đôi khi là đến đây chuyến chỉ liếc nhìn nàng cái lại vội vã , di nương nàng nhát gan, đừng vì chính mình tranh lấy vật gì, nàng ngay cả gặp phụ thân mà còn đôi lúc sợ hãi.


      "Di nương thể Trúc Thanh viện thăm con nhiều, hôm nay nữ đường học có mệt hay ?" Chu di nương nhìn xem hài tử này càng ngày càng trầm tĩnh, càng lúc càng giống người kia, cũng càng ngày càng như chính mình.


      " việc gì, toàn bộ tốt lắm, di nương cần phải lo lắng." Ngâm Hoan trả lời sau đó mới chuyển qua vấn đề chính , " biết di nương thay ta tìm thợ mộc kia là người trong phủ?"


      Ánh mắt Chu di nương tại nơi thể nhận ra lóe lên cái, "Sao... Như thế nào, có phải hay xảy ra vấn đề gì?"


      "Cũng có gì, chỉ là có chỗ con muốn đổi chút, hay là con tự mình gặp người sư phụ này chút, cũng trực tiếp thảo luận tốt hơn." Ngâm Hoan chú ý tới màn được tự nhiên kia của di nương, ngẩng đầu hỏi nha hoàn sau lưng di nương, "Sư phụ thợ mộc này phải là người trong Cố phủ?"


      "Đúng vậy Thất tiểu thư, đây là di nương sai người tìm ở bên ngoài, di nương hỏi vài vị trong phủ họ đều bận hết rồi." Bàn tay nắm chặt thành quả đấm dưới mặt bàn, Ngâm Hoan nhìn thấy tia bất an mặt Chu di nương, thân thể run lên, cười , "Vậy cũng có việc gì, di nương thay ta đem cái này giao cho cũng được, chỉ là cần lại nhiều lần, đến lúc đó nhét nhiều tiền cho vài bà tử là được rồi."


      Nàng sớm nên nghĩ đến, bằng thân phận di nương, người làm trong Cố phủ toàn là lũ bợ đỡ người cao dẫm đạp người thấp, làm sao có thể giúp mình nàng gấp được, có ở bên chế giễu được xem là phúc hậu rồi.


      Người ở phía ngoài, ngoại trừ cha ghẻ thích đánh bạc của Chu di nương cùng con trai bên ngoài còn ai vào đây chứ.


      Chu di nương thấy nàng muốn hỏi tiếp, thở phào nhõm, "Ngươi yên tâm, đến lúc đó mang cho con xem trước, nếu con vẫn hài lòng lại đổi."


      "Vậy làm phiền di nương, hai ngày nữa phụ thân trở lại, con còn có việc, con về trước đây." Ngâm Hoan ra khỏi phòng kia, Chu di nương còn đuổi theo nàng lấy ra túi tiền nhét vào tay của nàng, " Ngày sinh nhật của lão phu nhân sắp tới rồi, đây là thời điểm cần dùng tiền, đây là tiền ngươi tháng con đưa ta, con cầm mà dùng ."


      Ngâm Hoan đem túi tiền đẩy trở về, nhìn vẻ mặt kinh sợ của nàng, câu hợp tuổi với di nương nàng "Di nương, phụ thân sắp trở về, người cầm bạc này để mua vài món trang sức đẹp mà đeo ."


      Chu di nương kinh ngạc nhìn Ngâm Hoan rời , nha hoàn sau lưng ra nhìn theo mà mở miệng , "Thất tiểu thư trưởng thành rồi."


      Nuốt xuống hơi đau lòng, bàn tay Chu di nương nắm chặt túi tiền, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nàng gật đầu , "Ừ, trưởng thành rồi."...

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 6.2: Ngọc hay ngọc giả

      Từ viện tử Chu di nương ra, Ngâm Hoan hành lang, kinh ngạc nhìn qua hồ nước trong hoa viên kia, hoa kia trong hoa viên lúc mùa nóng sau mười hai giờ trưa nhìn có vẻ mệt mỏi, Nhĩ Đông đứng chờ ở phía tây nàng vì nàng che chút ánh nắng.


      "Đây phải là Thất muội sao, ta vừa vặn tìm muội có việc." Sau lưng truyền đến thanh của Cố Ngâm Phương, Ngâm Hoan quay đầu lại thấy mặt Cố Ngâm Phương đầy vẻ tức giận.


      "Sao Lục tỷ lại vội vã như vậy, có chuyện gì gấp hả?"


      "Vì sao ngươi đem trả lại vòng ngọc kia." Sáng sớm mới gặp mặt, chờ khi Cố Ngâm Phương trở về ngủ trưa xong mới có nha hoàn báo Ngâm Hoan trả lại vòng ngọc kia. Lúc nàng tiến đến phòng Ngâm Hoan được nha hoàn báo là Ngâm Hoan viện tử Chu di nương, nhất thời vội vàng Cố Ngâm Phương liền trực tiếp đến nơi này kiếm Ngâm Hoan.


      "Lục tỷ vòng ngọc kia, muội sợ là tỷ đưa nhầm nên muội liền sai nha hoàn mang trả lại, có vấn đề gì à?" Ngâm Hoan nhận lấy khăn tay từ Nhĩ Đông, nhàng xoa xoa trán, "Lục tỷ, ngoài này nóng lắm, chúng ta vào nhà từ từ chuyện được ?"


      Trở lại Trúc Thanh viện, Cố Ngâm Phương cơ hồ thể chờ đợi được liền sai nha hoàn đem kia vòng tay lấy ra ngoài, hộp gấm coi như xinh đẹp, vòng tay cũng óng ánh trong suốt, "Đây là ta sai người trăm phương ngàn kế tìm cho ngươi quà chúc thọ tốt, sao ngươi lại vội trả lại!"


      "Lục tỷ , Ngâm Hoan biết, ra là vòng tay này dùng làm quà chúc thọ cho lão phu nhân sao hay mục đích của Lục tỷ là muốn bêu xấu ta?" Ngâm Hoan thần sắc có vẻ tốt, Cố Ngâm Phương cũng đồng dạng tức giận , "Ngươi như vậy là có ý gì, ta đúng là nhờ người của di nương tìm dùm ngươi, sao ngươi lại ta muốn bêu xấu ngươi. Chẳng lẽ quà này còn chưa đủ tốt, sánh bằng đồ của ngươi tự mua?"


      "Lục tỷ nếu là thành tâm phải giúp ta, tại sao lại mang vòng ngọc giả đưa ta để ta mang chúc thọ lão phu nhân, tỷ tỷ đây là muốn Ngâm Hoan xấu mặt trước tất cả mọi người tới chúc thọ sao!" Ngâm Hoan đem nắp hộp gấm nặng nề gập lại, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, trong mắt tràn đầy uỷ khuất, tức giận mà nhìn Cố Ngâm Phương.


      "Cái... Cái gì giả, điều này sao có thể, Cố Ngâm Hoan ngươi phân biệt tốt xấu liền nên lung tung, ta có lòng tốt giúp ngươi nghĩ quà tặng, ngươi làm sao có thể như vậy."


      thanh của Cố Ngâm Phương cao lên, mặt đầy thần sắc giận dữ nhưng dám nhìn thẳng vào mắt Ngâm Hoan, dù sao vẫn là hài tử, Cố Ngâm Phương dùng thanh để che dấu chột dạ của mình.


      "Tỷ tỷ nếu tin, vậy liền tìm người biết nhìn hàng đến phân biệt giả, miễn Ngâm Hoan là biết phân biệt." Nếu phải nàng sống lại, làm sao biết vòng tay này là hay giả, làm sao mà biết thủ đoạn lấy giả làm này.


      Tình hình ngày sinh nhật của lão phu nhân nàng còn nhớ ràng, lúc chính mình đem vòng tay này cầm ra, chung quanh là tiếng cười chói tai, lão phu nhân niệm nàng tuổi nhưng có tâm tốt, mới có so đo nhiều, chỉ có bọn tỷ muội cười cợt nàng còn có ánh mắt thất vọng của phụ thân, làm cho lúc đó nàng sợ đến nửa câu cũng dám .


      Còn tuổi thích làm náo động.


      Ái mộ hư vinh.


      Tại tiệc sinh nhật của lão phu nhân thọ cũng dám đem đồ giả ra chúc thọ, thực cho rằng mắt người khác là mù sao.


      Đúng là con của nha hoàn tiện tỳ, quả khá hơn chút nào.


      Từng câu từng chữ, Ngâm Hoan nàng đều quên.


      Cố Ngâm Phương rốt cuộc là chột dạ, biết đó là hàng giả, nếu là tuổi lớn hơn chút nàng còn có thể nghĩ ra biện pháp khác để đối phó qua loa. Nhưng Cố Ngâm Phương bây giờ rối rắm, di nương chưa dạy nàng tình huống này nên làm gì, lỡ Thất muội biết rồi, chính mình nên như thế nào, đành phải lặp lại câu kia, "Này đương nhiên ta mua là hàng , ngươi gạt người, Cố Ngâm Hoan ngươi biết ai là người có lòng tốt ."


      "Ta tin tưởng tỷ tỷ hại ta, muội muội chỉ là lo lắng tỷ đây là bị người lừa, vòng tay này ta cũng dám thu, liền trả lại tỷ tỷ thôi, có nơi nào bán ngọc rẻ như vậy đâu”. Ngâm Hoan chậm lại, kéo tay Cố Ngâm Phương, " Tâm ý tỷ tỷ muội muội đương nhiên biết , chỉ là cái này làm quà tặng cho lão phu nhân, phàm là có chút sai coi như là đánh vào mặt Tam phòng, cũng như đánh vào mặt nhóm tỷ muội Trúc Thanh viện chúng ta, quà quý trọng này nọ hãy để cho Nhị tỷ tỷ tặng là tốt rồi."


      Cố Ngâm Phương rất nhanh rút tay về, tức giận cầm lấy kia vòng tay ném vào người nha hoàn, , "Ngươi cần thôi, cần gì vật này là giả, đến lúc bị bêu xấu là có đồ tặng lão phu nhân , đừng trách người làm tỷ tỷ ta nhắc nhở ngươi."


      Ngâm Hoan nhìn Cố Ngâm Phương tức giận rời , bên miệng giương cao nụ cười yếu ớt, phân phó Tập Thu lấy hết những dải lụa chưa thêu hết ra, Nhĩ Đông bên giúp đỡ lo lắng , "Tiểu thư, ngài làm như vậy chẳng phải là đắc tội Lục tiểu thư sao."


      "Ta đây phải là đắc tội nàng, chẳng qua là có bị lừa, nàng tự nhiên dám bậy đâu, những thứ nàng mua bên ngoài vốn là giả."


      Ngâm Hoan nhấp sợi chỉ, đem xỏ vào giữa lỗ kim, tay phải kéo đoạn dài nửa thước, cắt bỏ, bắt đầu dọc theo bức tranh, châm lại châm rơi xuống...

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 7.1 : Phụ thân trở về Ban đêm Cố phủ yên tĩnh, trong Nghênh Xuân viện, Cố Ngâm Phương vẻ mặt ủy khuất nhìn Tiền di nương ăn cháo tổ yến, "Di nương, nàng vòng ngọc này là giả."

      "Nàng còn gì nữa" Tiền di nương buông chén xuống, nhìn thoáng qua vòng tay kia, kéo nữ nhi tiến vào lòng ngực của mình, ôn nhu hỏi.

      " con là cố ý làm cho nàng mất mặt, còn làm như vậy gây mất thể diện cho phụ thân, cho dù là , nàng cũng nguyện tranh giành danh tiếng với tỷ tỷ."

      Trong ký ức của Cố Ngâm Phương, bắt đầu từ lúc còn , giữa các thứ nữ của Tam phòng, vẫn là chưa bao giờ có đối thủ, Cố Ngâm Sương là chị ruột, làm gì, còn lại kiêng kỵ sủng ái Tiền di nương, càng chắc là dám cái gì, chỉ cần đối với Phương thị đầy đủ lễ nghi, nàng cũng còn bị uỷ khuất chuyện già.

      "Nàng như vậy?" Tiền di nương khóe miệng xẹt tia vui vẻ, Cố Ngâm Phương gật gật đầu, "Di nương a, nàng có thể nhận ra này vòng tay là giả sao? Con còn nhìn ra đấy, làm sao nàng lại biết trong khi ngày thường căn bản có vài món đồ trang sức đeo tay như vậy?"

      Tiền di nương đem Cố Ngâm Phương đẩy ra, đưa tay sờ sờ tóc trán nàng chút, "Nàng biết hay cũng quan hệ, có người dạy nàng nàng biết thôi."

      Móng tay được sơn đỏ tươi của Tiền di nương từ từ lướt qua hai má Cố Ngâm Phương, làn da trắng nõn càng tôn lên vẻ tươi đẹp màu đỏ, trong Cố phủ này, có thể dạy bảo Cố Ngâm Hoan điều này, ngoại trừ Chu di nương, chính là phu nhân.

      Chu di nương có bao nhiêu cân lượng nàng còn có thể ràng sao, Tiền di nương nheo mắt lại suy nghĩ, phu nhân làm như vậy, đến tột cùng là có ý gì.

      Cố Ngâm Phương nhìn nét tính kế lên mặt Tiền di nương, sợ hãi đem thân thể co lại, "Nàng cùng ai thân cận vậy ai dạy nàng."

      "Nàng muốn nhận thôi vậy, sắc trời còn sớm, ngươi cũng cần phải trở về." Tiền di nương cúi đầu nhìn nàng cái, hai nữ nhi của nàng chỉ có đại nữ nhi còn giống chính mình chút, cho dù là thứ xuất nhưng Cố Ngâm Sương cũng có ưu thế của nàng là đại tiểu thư của Tam phòng, tương lai sau này hôn cũng kém bao nhiêu, cho dù Phương thị có cản trở nàng cũng dư sức đối phó với Cố Thừa Vũ.

      Chỉ có cái đứa này, so với đám tỷ muội xung quanh, phải là đứa lanh lợi...

      Trong Trúc Thanh viện Ngâm Hoan dụi dụi con mắt, thu châm đem vải thêu để xuống, là giờ Tuất, ngày mai phụ thân trở lại.

      Ngoài cửa sổ đèn lồng bị gió thổi qua liền lay động, Nhĩ Đông đóng cửa sổ lại, ở trong lò xông hơi bỏ vào hai đoạn cỏ chống muỗi, Ngâm Hoan cầm lấy giấy viết chữ xong, kiểm tra rồi lần, lúc này mới lên giường ngủ.

      Ngày hôm sau lúc hết giờ học tại nữ đường, Ngâm Hoan cùng với nhóm tỷ muội cùng Lan Tâm viện, Cố Thừa Vũ trở lại nên muốn ăn cơm đầy đủ người trong nhà, Ngâm Hoan cũng nhìn tổ mẫu mà lâu rồi nàng chưa gặp, Cố gia Tam lão phu nhân, Dương thị.

      Coi như là hai đời đều cộng lại, Ngâm Hoan đối với phụ thân cũng quá quen thuộc, cũng phải nữ nhi ruột thịt, chẳng qua là thứ xuất do nha hoàn hạ sinh thôi, Cố Ngâm Sương,Cố Ngâm Họa cùng vài người khác cùng ngồi chung với Cố Vũ Thừa, còn lại ngồi ở cái bàn khác.

      "Lần này trở về, con có thể ở nhà được mấy ngày?" điều mà Tổ mẫu Dương thị quan tâm nhất chính là con trai có thể ở lại được bao lâu, tốt nhất là ở lâu chút, có thể khiến Tam phòng có thêm mấy đứa con trai nữa, cho tới bây giờ chỉ có đứa con trai của Phương thị, so với hai phòng khác, thực là ít ỏi.

      "Con có thể ở qua sinh nhật của lão phu nhân, Đại ca cũng trở lại." Cố Thừa Vũ thấy Phương thị lời nào mà chỉ gắp thức ăn cho Cố Dật Triết, chính mình cũng gắp đũa đặt trong chén Cố Dật Triết, "Sáng sớm lúc ta trở lại liền nghe mấy ngày trước ngươi cẩn thận từ tường té xuống phải ?"

      Bàn tay bé của Cố Dật Triết run lên, thịt chiếc đũa liền rơi vào trong chén, từ từ buông đũa xuống, Cố Dật Triết cẩn thận ngẩng đầu nhìn cái, “Vâng."

      "Có bị thương ?" Cố Dật Triết lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua Ngâm Hoan bên bàn kia, "Thất tỷ cứu con cho nên nàng bị thương."

      Cố Ngâm Sương ngồi đối diện ở Cố Dật Triết dừng tay chút, vô ý thức nhìn về phía phụ thân, Cố Thừa Vũ nghiêng người nhìn về phía bàn bên kia, Ngâm Hoan cúi đầu gắp thức ăn cho Cố Ngâm Phỉ, thấp giọng biết cái gì, chỉ thấy bên mặt của Ngâm Hoan.

      "Ngâm Hoan, con lại đây." Phương thị đột nhiên mở miệng, tầm mắt bốn phía đều rơi vào người của nàng, Ngâm Hoan cầm lấy khăn lau khóe miệng cho Cố Ngâm Phỉ chút, mới đến trước mặt Phương thị, "Mẫu thân."

      Vừa rồi lúc chiếu cố Ngâm Phỉ, Cố Thừa vũ thu hết cảnh kia vào trong mắt, hôm nay vừa nhìn, liền cảm giác đứa này cực kì giống mình, nhất là lúc cười, nhìn Ngâm Hoan bất an đứng đó, Cố Thừa Vũ khó có được xẹt qua tia vui vẻ, "Nghe mẫu thân ngươi ngươi bởi vì cứu Dật Triết mà bị thương, hôm nay thương thế có tốt hơn chưa?"

      " tốt lắm, đa tạ phụ thân quan tâm." Ngâm Hoan kiêu nịnh , khẽ cúi đầu, Cố Thừa Vũ xem hài lòng, lại cảm thấy chỉ là câu như vậy có vẻ đủ lộ tình thương của cha mới đối với Phương thị lại , " nương gia, cần chú ý nhiều hơn chút, nàng nhớ them đồ tẩm bổ cho con."

      Phương thị gật gật đầu, mặt cũng mang theo tia vui vẻ, chỉ có Dương thị híp mắt nhìn Ngâm Hoan, bèn kéo Cố Dật Triết sắp sửa ngồi xuống tiến vào trong ngực, "Đều chăm sóc được nửa tháng, ta nhìn cũng có chuyện gì lớn, đứa cũng khoẻ rồi, Thừa Vũ a, còn dùng cơm đấy, ngươi cứ như vậy các nàng làm sao dám hạ đũa."

      Ngâm Hoan trở về chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu liền chứng kiến Cố Ngâm Phương ngồi đối diện liếc nàng đầy ghen tị, ngày đầu tiên phụ thân trở lại liền nhận lấy khen ngợi, phải chỉ là chuyện cứu Lục đệ thôi sao, tường chỉ có cao bấy nhiêu thôi, té xuống cũng có bị thương gì nặng đâu.

      Ngâm Hoan hướng về phía nàng cười cười, "Lục tỷ, ngươi là muốn ăn món ăn bên cạnh ta sao, Bát muội cũng thiệt là, biết rất Lục tỷ tỷ thích món này, ngươi còn giúp nàng cầm a."

      Ngâm Hoan cầm lấy cái chén múc chút món ăn, nhờ Ngâm Hương đưa tới, đùa giỡn bằng giọng oán trách.

      Cố Ngâm Hương muốn cười nhưng vẫn cố nhịn, Cố Ngâm Phương nhận chén đồ ăn kia lại dám phát tác, cúi đầu buồn buồn ăn, nghĩ thầm còn có ngày mai, coi như là tại ngươi được khen ngợi, ngày mai phụ thân kiểm tra công khóa, xem người làm sao đây.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 7.2: Khen ngợi


      Ăn bữa tối như vậy, Ngâm Hoan kì thực chỉ ăn được vài miếng còn đâu là dồn sức ứng đối, trải qua canh giờ như vậy cảm thấy mệt mỏi, Tập Thu sớm chuẩn bị bữa khuya cho Ngâm Hoan, uống súp thanh đạm, Ngâm Hoan thỏa mãn ăn hơn phân nửa chén cơm, bên mặt bàn còn để xấp giấy dầy, Ngâm Hoan lau miệng muốn lật xem, cửa liền truyền đến thanh của Cố Ngâm Phương.


      "Lục tiểu thư, bây giờ sắc trời tối rồi, tiểu thư nghỉ ngơi, ngài..." Nhĩ Đông lời còn chưa hết, Cố Ngâm Phương liền đẩy nàng ra xông vào phòng, thấy Ngâm Hoan còn ngồi, vẻ mặt càng thêm vui.


      Liếc mắt nhìn bốn phía trong phòng, Ngâm Phương thoáng nhìn thấy tập giấy viết để bàn liền trực tiếp cầm lấy chén nước đến bên bàn học, giả bộ như muốn uống, tay phải khẽ nghiêng, toàn bộ nước trà đều đổ xuống tập giấy.


      "Ôi chao, Thất muội, những thứ này của muội hả, ta lỡ tay làm đổ ly trà lên mất rồi." Cố Ngâm Phương than tiếng, vội vàng dùng tay lau tập giấy kia, giấy Tuyên Thành vốn là mỏng, sau khi dính nước dính vào nhau, Cố Ngâm Phương lại cố tình xé, tập giấy đâu còn hình dạng cũ, vết mực loang rộng ra nhanh chóng.


      Chờ bọn người Nhĩ Đông phản ứng, tập giấy gì đó của Ngâm Hoan tất cả đều bị thấm nước thành giấy cặn bã.


      "Nguyên lai là công khóa Thất muội a, ta phải làm sao đây, đều hư hết rồi." mặt Cố Ngâm Phương có nửa điểm kinh hoảng cùng áy náy, ngược lại còn mang theo nụ cười, giơ giơ mảnh giấy ướt đẫm trong tay lên, mặt chữ đều nhuộm còn thấy nữa.


      "Lục tỷ tỷ coi chừng, đây chính là bài muội rất thích mới viết xong, bây giờ còn dính nước tỷ coi chừng mực nước dính vào y phục."


      Vừa dứt lời, vết mực hoà cùng nước trà từ giấy trực tiếp giọt xuống làn váy của Cố Ngâm Phương, quần lụa mỏng manh màu hồng phấn lên lập tức bị nhiễm chuyển thành nhiều chấm đen.


      Cố Ngâm Phương cuống quít ném tập giấy ướt nhẹp trong tay vội xem làn váy nhưng kịp, đây chính là y phục mới may năm mới, vì phụ thân hôm nay trở lại mới đem ra mặc quá nửa ngày, thế nhưng bị làm dơ.


      Ngâm Hoan tay cầm tấm khăn đưa cho nàng, "Lục tỷ, vết mực này đúng là dễ giặt, đáng tiếc váy đẹp như vậy mà bị hỏng, lúc ăn cơm Ngâm Phỉ với muội y phục Lục tỷ đẹp mắt."


      Cố Ngâm Phương vừa nghe liền nổi giận, đẩy khăn trong tay nàng ra, nhìn bàn sách hỗn độn, lộ ra tia cười đắc ý, "Ngươi giỏi mà cáo trạng với mẫu thân , hừ!"


      Dứt lời liền chạy ra ngoài, nha hoàn sau lưng vội vã chạy theo nàng ra ngoài nhưng vẫn đuổi kịp Cố Ngâm Phương.


      "Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ, ngày mai lão gia kiểm tra rồi, công sức nhiều ngày của tiểu thư." Nhĩ Đông lau nước trà, cũng tại Cố Ngâm Phương nhanh tay giành lấy mấy tờ giấy, đúng lúc mấy ngày Ngâm Hoan được nghỉ do bị thương mà viết, buổi tối này cũng thể viết lại hết.


      "Ta vốn là bị thương, phụ thân cũng biết, cũng còn thừa lại mấy tờ mà." Ngâm Hoan đem mấy tờ còn lại lật qua, từ trong tay An Hạ tiếp nhận mấy tờ kia nhưng cũng hầu như là hỏng.


      "Ta viết lại mấy tờ." Ngâm Hoan phân phó An Hạ trông cửa, mở giấy ra cầm bút viết lại, biết qua bao lâu, Ngâm Hoan quơ quơ cổ tay đau đớn, ngẩng đầu nhìn Tập Thu đứng ngủ bên, coi như lòng nàng nhiều chủ ý nhưng chữ này cũng thể quá tiến bộ.


      Buông xuống bút, đem sáu tờ giấy kia để tại bên, Ngâm Hoan để Nhĩ Đông đến thay Tập Thu, nàng mơ mơ màng màng bò lên giường nhắm mắt liền ngủ mất.


      Ngày hôm sau tỉnh dậy, bởi vì ngủ trễ nên dưới mắt còn có chút quầng đen nhạt, Ngâm Hoan ngáp cái, sau khi thỉnh an trực tiếp nữ đường, dựa theo lệ cũ, phụ thân chính là muốn kiểm tra tiến bộ của nhóm nữ nhi trong nữ học đường.


      Cố Thừa Vũ luôn hi vọng con của mình cũng có tài hoa như An công chúa vậy, vì vậy ông coi trọng việc đọc sách của hài tử, bắt đầu từ nữ nhi nhất Cố Ngâm Hương, về sau càng xem càng hài lòng.


      Cố Ngâm Phương nhìn mấy tờ giấy mỏng manh trong tay Ngâm Hoan, lại nhìn thấy nàng tinh thần được tốt, mới cảm thấy tâm tình bực bội vì váy áo nàng thích nhất bị bẩn được quét sách, ngược lại là hưng phấn muốn biết kết quả của phụ thân.


      Cố Thừa Vũ tiếp nhận giấy trong tay Ngâm Hoan, ngẩng đầu nhìn nàng cái, từ trong tay gã sai vặt phía sau tiếp nhận bài viết từ trước của Ngâm Hoan, vừa so sánh với những bài phía dưới, có tiến bộ , "Hơn tháng ngươi chỉ viết được mấy tờ này thôi sao?"


      Nghe được phụ thân hỏi như vậy, Cố Ngâm Phương ngồi dưới liền vui vẻ, Ngâm Hoan gật gật đầu, "Đúng vậy phụ thân, thời điểm dưỡng thương con có cách nào viết bài nên con liền xem chút ít sách, mặc dù nhận thức được chữ nhưng chưa biết hết."


      Ngâm Hoan lúc có chút thẹn thùng, năm tuổi vào nữ đường, hơn năm nhưng nàng còn biết chữ có hạn.


      "A? Ngươi đọc sách gì?" Cố Thừa Vũ thấy nàng trực tiếp thừa nhận, có chút kinh ngạc, lần trước đứa này còn sợ tới mức dám gì.


      "Ta xem chính là bản chép tay của lão sư, trong đó còn có viết đến việc phụ thân Huệ An thành." thanh của Ngâm Hoan lớn, nhưng là ăn ràng, Cố Thừa Vũ nghe có chút chuyên chú.


      Quyển sách Ngâm Hoan đó là ghi chú khi du lịch của Trần Uyển Thanh lúc giải trừ hôn ước xong, rồi sau đó truyền rộng rãi trong khuê phòng, mà cách chấp bút kia lại như nam tử cho nên Cố Thừa Vũ ngẫu nhiên cũng có lật xem.


      Mặc dù nội dung gập ghềnh, bởi vì rất nhiều chữ còn quen thuộc, Cố Vũ Thừa vẫn là thấy được, nàng xác thực là nghiêm túc xem những sách này.


      Sau cùng, Ngâm Hoan ngẩng đầu mang theo tia ngượng ngùng cười, giọng , "Phụ thân, Ngâm Hoan chỉ xem những thứ này, phụ thân cần chê cười Ngâm Hoan."


      "Ngươi nếu thích xem chờ nhận thức chữ nhiều hơn, trong thư phòng phụ thân có rất nhiều sách, ngươi có thể sang đây xem, kia Huệ An thành a trong sách kia còn miêu tả xinh đẹp hơn."


      Cố Thừa Vũ cảm khái tiếng, nhìn thấy sùng bái trong đáy mắt Ngâm Hoan, từ đáy lòng có loại kiêu ngạo của người làm phụ thân.


      "Ngâm Hoan tạ ơn phụ thân." Ngâm Hoan cười, từ trong tay Cố Thừa Vũ cầm lấy bài viết của chính mình, xoay người hướng về chỗ ngồi.


      Nhóm tỷ muội đây đều nghe được câu kia của phụ thân “Trong thư phòng phụ thân có rất nhiều sách, ngươi có thể sang đây xem', đối với các nàng mà , đây là công nhận lớn lao, chỉ có Cố Ngâm Sương được nhìn nhiều hơn mấy lần so với các nàng, Thất muội này, tại sao đột nhiên bất đồng.


      Sau lưng là ánh mắt oán hận của Cố Ngâm Phương, Ngâm Hoan cứ để ý, cho đến khi Cố Thừa Vũ kiểm tra Cố Ngâm Sương xong rồi mặt tán thưởng nhiều hơn nữa.


      Hôm nay người được khen ngợi lớn nhất hay là Ngâm Hoan, mà Ngâm Hoan thủy chung là vẻ mặt cười nhạt, cùng thường ngày có gì thay đổi, chỉ là thiếu ít khiếp đảm.


      Tiền mất tật mang đại khái chính là hành vi của Cố Ngâm Phương, cùng với vài lần gặp chuyện vừa ý làm cho tiểu nương luôn kiêu ngạo này chịu nổi, Cố Thừa Vũ vừa , trực tiếp ngã xuống khóc trong ngực Cố Ngâm Sương, cho dù ai khuyên đều ngừng, chỉ là ánh mắt oán hận nhìn Ngâm Hoan, rất có ý có ngươi có ta.


      Ngay cả chính Ngâm Hoan cũng hiểu , vì cái gì Cố Ngâm Phương lại căm thù chính mình như vậy, chẳng lẽ chỉ là bởi vì nàng trong lòng như ý, chính mình khiến hai tỷ muội nàng chướng mắt cho nên đời này phải kém các nàng, phải chịu những tội có chết cũng đáng tiếc?


      Lòng người luôn cổ quái như vậy, Ngâm Hoan lạnh lùng nhìn nàng, câu, đứng dậy rồi rời nữ đường...


      Tác giả có lời muốn : Làm cho ta suy nghĩ thời điểm sáu tuổi ta làm gì a – ta mặc quần yếm lớn, thẹn thùng a!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :