1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương [85.2 + PN]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 70.1: Ai hại Ngâm Hoan 2
      Edit: Mây


      Trần đại phu tới rất nhanh, ông liền kiểm tra chén thuốc đen thui cơ hồ nhìn thấy đáy, Trần đại phu đưa tay dính chút nước thuốc đưa lên lưỡi liếm thử, đột nhiên liền nhíu mi, "Thất tiểu thư, chén thuốc này còn bã thuốc hay ?"


      "Ngày mai sau khi sắc thuốc xong, ta sai nha hoàn mang bã thuốc đến chỗ tiên sinh nhé?"


      "Thứ cho Trần mỗ vô năng, trong thuốc này có vị lạ, rất có khả năng có lẫn hoa hồng trong này, để mai ta kiểm tra lại thành phần bã thuốc mới dám khẳng định." Trần đại phu lắc đầu, mùi vị đó nhạt vô cùng, nếu để ý kĩ phát ra đâu.


      "Hoa hồng?" Ngâm Hoan mặc niệm chút, "Vậy phần Trần đại phu ngày mai tới phủ chuyến nữa." Đưa Trần đại phu ra ngoài, Ngâm Hoan đổ chén thuốc kia vào bồn hoa, "Nhĩ Đông, ngày mai sai người nhìn chút, bã thuốc này được đổ ở đâu, lấy về ít cho ta."


      Ngâm Hoan biết thành phần hoa hồng này tốt, đối với người có thai dễ xẩy thai, đối với bình thường gây ra những bệnh vặt vãnh, biết là có phải do hoa hồng nên thuốc mới phản tác dụng như vậy .


      Lúc xế chiều ngày hôm sau Nhĩ Đông mới lấy được ít bã thuốc, nghe ý tứ của Nhĩ Đông, chén thuốc này sau khi được nấu xong bã thuốc liền được đổ , bã thuốc được đổ trong cái bình riêng, được đặt ở góc ít người chú ý, Nhĩ Đông sợ là mỗi ngày đều có người dọn dẹp, chỉ trở lại phòng bếp lấy chút bã thuốc, dám lấy nhiều sợ có người nghi ngờ.


      Trần đại phu gẩy những bã thuốc kia, mỗi loại nguyên liệu thuốc ông đều cầm ngửi, sau đó ông chọn ra số loại thuốc để riêng..


      Đem kia đoạn thuốc kia chà nát, Trần đại phu cầm lấy chút đưa lên lưỡi nếm thử, lại xem lại đống bã thuốc lần nữa, mở miệng "Thất tiểu thư, hương vị kỳ quái mà lúc trước ta chính là nằm trong đây, đây là loại dùng làm hương nhanh. Nhưng loại này được bỏ vào thuốc nhiều, trong đó có chứa chút hoa hồng cùng xạ hương, nếu uống trúng lâu ngày dễ khiến cơ thể hư hàn, tại vì liều lượng rất nên khó ngửi thấy."


      bên Thanh Nha nghe được kia hai từ kia sớm bị kinh sợ, nàng là lão nha hoàn tại Cố phủ, há lại biết những vật này đối với thân thể nương nguy hại như thế nào sao, Ngâm Hoan nhìn những đoạn thuốc đen sậm được sắc tốt kia, hỏi "Nếu ta dùng liên tục, có vấn đề gì."


      "Dùng vài lần sao, nhưng nếu dùng liên tục đối với cơ thể tốt, sau này khó có thai." Trần đại phu nhìn chút dược liệu còn lại tiếp tục , "Bỏ qua những nguyên liệu kia thực ra đơn thuốc này rất tốt, chủ yếu là dùng cường thân kiện tử, nguyên từ hiệu thuốc trong cung, chủ yếu là dùng để điều trị thân thể cho phi tần trong cung, dễ dàng mang thai."


      Ngụ ý, phương thuốc là do hai vị má má lưu lại, dùng rất tốt cho Ngâm Hoan chỉ là trong những gói thuốc còn lại bị người ta động chân động tay rồi.


      "Trần đại phu, hoa hồng cùng xạ hương này mà cùng uống làm nữ nhân khó có thể mang thai sao?" Ngâm Hoan tiếp tục hỏi, Trần đại phu lắc lắc đầu, "Nếu là tiểu thư thân thể cũng dị thường, quỳ thủy đến đúng hạn hoa hồng khiến cho tiểu thư quỳ thuỷ nhiều hơn, thân thể tự nhiên dễ dàng suy yếu, cơ thể về sau tốt. Về phần xạ hương, trong sách có xạ hương dùng để tránh thai, thuốc này chỉ làm hương nhang hoặc giắt theo người, nương mà dùng quá nhiều dễ dàng cung hàn, còn có hương nhang này mà được dùng chung với những loại thuốc khác, trong khoảng thời gian ngắn chứng hư hành này có thể trị nhưng với thời gian dài như thế, hàn chứng thành, trị dễ."


      "Nếu là liên tục phục dùng hơn năm như thế nào?"


      "Như vậy bốn đến năm năm sau khó có thai, nếu phát kịp thời càng về sau càng khó chữa." Trần đại phu xong, trong phòng yên tĩnh trở lại, Ngâm Hoan nhìn chén thuốc mới lấy về còn toả nhiệt khí mà lòng lạnh vô cùng, lát sau nàng mở miệng , "Trần đại phu, hôm nay ta chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, ngài mở dùm ta đơn thuốc, về phần những thứ này, xin ngài cần phải giữ bí mật."


      Trần đại phu viết xong phương thuốc liền ra ngoài, trong Cố phủ này nhiều người nhiều tai mắt, Trần đại phu đến chuyến cũng thể làm gì, Tập Noãn cầm lấy phương thuốc hiệu thuốc hốt thuốc, Nhĩ Đông lo lắng nhìn Ngâm Hoan , "Tiểu thư, chuyện này với phu nhân sao, đây là có người muốn hại tiểu thư a."


      " vội." Ngâm Hoan lắc lắc đầu, "Hôm nay chỉ biết là thuốc này do Quan má má sắc, còn chuyện dược này ai thêm nào, từ khi nào phương thuốc này có vấn đề, còn có, rốt cuộc là chủ mưu của ai còn chưa ràng, nếu cho mẫu thân để bà làm lớn chuyện, đến lúc đó rút dây động rừng tốt." Ngâm Hoan híp mắt lại, Trần đại phu cũng bắt mạch qua cho nàng, thân thể nàng có vấn đề gì, lúc trước hai ma ma sắc thuốc cho nàng uống có vấn đề gì, vấn đề chỉ có từ khi hai ma ma .


      Cũng loại trừ là Bát vương phi muốn giá họa cho Cố phủ bên này, chẳng lẽ đây là nguyên nhân nàng rút lui dứt khoát như thế, vương phủ tới tặng thuốc bổ, theo lý mà Ngâm Hoan thể ăn, đây là mẹ chồng tương lai quan tâm mình, uống nhiều ngày tương lai nàng càng khó sinh đẻ, càng dễ dàng cho bà nhét người vào.


      "Thuốc ngươi vẫn tiếp tục lấy, Thanh Nha tỷ tỷ, tìm hai nha hoàn lanh lẹ, phòng bếp nhìn canh chừng, xem Quan má má sắc thuốc như thế nào, gói thuốc này từ đâu tới đây, trong lúc sắc thuốc cùng ai tiếp xúc qua." Bất kể là ai, Ngâm Hoan cũng muốn tra ràng.


      Mấy ngày qua thuốc vẫn liên tục mang đến Tử Kinh viện, Ngâm Hoan giả bộ bệnh ở nhà, mấy ngày qua số người tới vấn an ít, ngẫu nhiên nhiễm phong hàn mà mấy phòng đều tới tặng đồ, bên lão phu nhân, bên Đại ca, ngay cả ba người thím kia cũng có, mặt khác mặt bàn còn bày đặt ít lon mứt hoa quả, là Chu di nương tặng.


      Nhĩ Đông đứng bên , "Tiểu thư, Chu di nương biết ngài từ thích uống thuốc, sợ nhất chịu đắng, mỗi lần uống thuốc phải có mứt hoa quả ngài mới chịu."


      Ngâm Hoan cầm khỏa bỏ vào miệng, cho dù hương vị có thay đổi, nhưng phần quan tâm này vẫn đổi a "Chu di nương ở đó có khỏe ."


      "Tứ phu nhân đối với di nương rất tốt, Chu di nương từ trước đến nay tranh quyền thế, chỉ cần tiểu thư sống tốt di nương cũng sống tốt hơn." Nhĩ Đông thấy nàng thích ăn, đem bình nữa để lên, Ngâm Hoan cười cười, đúng rồi, chỉ cần nàng sống càng tốt, người bên cạnh nàng mới có thể sống tốt.


      "Tiểu thư, Đại Song Tiểu Song trở lại." Tập Noãn đến , hai tiểu nha đầu giống nhau như đúc tiến lên, trầm ổn hoạt bát thích cười.


      "Tiểu thư, chúng nô tỳ quan sát Quan má má nhiều ngày, rốt cục cũng phát thuốc này từ đâu đưa tới cho nàng." Tiểu Song mở to con mắt giống như muốn với Ngâm Hoan, tiểu thư ngài mau hỏi ta là từ đâu tới , Ngâm Hoan cười đem trái cây bàn đẩy về phía nàng, " hay mới có phần thưởng

      CHƯƠNG 70.2: Hung thủ bị lộ
      Edit: Mây


      Tiểu Song đẩy tỷ tỷ chút, Đại Song lúc này mới mở miệng, "Tiểu thư, nô tỳ nghe người phòng bếp , sau khi hai vị ma ma của Bát vương phủ cho Quan má má khoảng ngân lượng, cứ mỗi mười ngày đến tiệm thuốc được chỉ định lấy thuốc về sắc cho nàng, hơn nữa muốn đúng hạn đưa thuốc cho ngài, ngân lượng cũng ít, Quan má má liền lập tức đáp ứng, rồi sau đó chuyện sắc thuốc liền giao cho nha hoàn trông coi, Quan má má ở trong phòng bếp bận rộn giúp được, chuyện mỗi ngày thuốc có được đưa đến đúng hạn cũng thể để ý được."


      "Gói thuốc để ở nơi đâu?"


      "Mỗi lần lấy thuốc về đều thống nhất đặt trong hiệu thuốc nhà giữa." Ngâm Hoan gật gật đầu, "Hôm nay cách thời hạn mười ngày lấy thuốc cũng còn mấy ngày, Thanh Nha tỷ tỷ, tỷ xem Quan má má nơi nào hốt thuốc, sau khi trở về giám sát kỹ nơi cất thuốc, ta muốn xem thử kẻ nào muốn gian lận ở đây."...


      Trời tối, bóng dáng lén lén lút lút đến hiệu thuốc nhà giữa, bà tử giữ cửa ngủ gật cũng có phát có người đột nhập, lát sau, trong hiệu thuốc đột nhiên có ánh sáng, bóng dáng kia lục lọi trước ngăn tủ lúc, rốt cục xác định được ngăn kéo trong đó bèn nhàng kéo ra, bên trong là mười mấy gói thuốc được đặt cẩn thận, người nọ đem hộp quẹt để ở bên, từ trong lòng ngực lấy ra bọc giấy, mở các gói thuốc ra bỏ vào cái gì đó, cẩn thận lấy ít ra rồi lại bỏ ít lại, cứ làm hết mười mấy gói, sau khi hoàn thành liền tắt diêm, trộm trộm ra.


      Biết bóng dáng kia xa, lúc này ngoài cửa sổ hiệu thuốc mới lộ ra cái đầu, Tiểu Song len lén chạy vào, xuất ra bao thuốc rất giống bao thuốc kia bỏ vào, lại cầm ra bao thuốc, tay chận mau lẹ chạy .


      Bà tử giữ cửa ngủ như chết, chút phản ứng.


      Trong Tử Kinh viện, Ngâm Hoan dán vài miếng dán thuốc theo phương thuốc của Trần đại phu, nàng so sánh gói thuốc gốc và thuốc bị tráo đổi của Tiểu Song cầm về, quả nhiên ở bên trong phát thêm vài thứ, chỉ là phải màu đen, dược trước khi sắc có màu vàng đậm "Có biết được là ai ?"

      "Thấy ràng, vóc người kia, tuyệt đối là Cúc Hương sai." Tiểu Song chắc chắc , Cố phủ cao thấp luận là vóc người nha hoàn nào, Cúc Hương tuyệt đối là người đứng đầu.


      "Nguyên lai là nàng." Ngâm Hoan khẽ cười cái, "Đem cái này cho Trần đại phu xem chút, có phải giống thứ tìm được trong bã thuốc lúc trước hay ."


      Nếu là Cúc Hương, vậy cũng cần đoán nữa, Hạ má má là của Cúc Hương, Hạ má má là người mà Tiền di nương tín nhiệm nhất, rốt cuộc người đứng sau lưng cuối cùng vẫn là mình Nhị tỷ thân của nàng.


      Tiền di nương a Tiền di nương, nếu là ngươi cố ý như thế, cũng đừng trách ta lôi chuyện cũ ra a.


      "Thanh Nha tỷ tỷ, ngày mai còn muốn làm phiền tỷ xuất phủ chuyến, Tiền gia thăm em trai Tiền di nương chút, vẫn là nên thay ta thắp nén hương cho đứa em đáng thương của ta." Ngâm Hoan đáy mắt thoáng lên tia tức giận, nàng ngược lại muốn bình bình an an mà sống nhưng người khác lại cứ muốn, vẫn cứ muốn tiếp tục tranh mất còn sao.


      Lúc này Ngâm Hoan có giấu giếm nữa, trực tiếp đem chuyện này với Cố lão phu nhân, mẫu thân cùng với tứ thẩm biết rồi, đặt hai gói thuốc kia ở bàn, còn có phần phán đoán của đại phu, đừng Cố lão phu nhân hay Phương thị, sắc mặt ai cũng cực kỳ khó coi, như thế nào Ngâm Hoan cũng là từ Tam phòng ra, cũng kêu nàng mẫu thân vài năm, Tiền di nương cái người này, phải quá dài tay sao!


      "Tứ thẩm, gần đây con còn nghe chuyện rất thú vị, là phụ cận của cửa hàng em trai Tiền di nương, nghe người em dâu này của Tiền di nương rất kỳ quái, sáu năm trước ràng là thuận lợi sinh hạ đứa con trai, bọn họ phải còn nghe được tiếng khóc sao, biết tại sao, đứa này thoáng cái thành tử thai, còn đem chôn, sau này em trai Tiền di nương đột nhiên có rất nhiều tiền, cửa hàng cũng đóng cửa, cả ngày chỉ đắm chìm trong tửu lâu phố bạc, hai phu thê ầm ĩ lợi hại, có vài lần hàng xóm còn nghe được trong lúc bọn họ gây gỗ có cái gì mà đánh tráo, cái gì mà bé nữa." Ngâm Hoan nhìn Phương thị chậm rãi .


      Chuyện bỏ thuốc này Tiền di nương tự mình động thủ, đại khái có thể vu khống cho mình Cúc Hương, Nhị tỷ vẫn còn ở trong phủ tướng quân, nàng (ý chỉ Ngâm Hoan) có bị thương hai có trúng độc, Tứ thúc nhất định bảo vệ Tiền di nương, bất quá nếu là chuyện trộm đổi hài tử, chuyện làm loạn huyết thống này là chuyện mà Tam lão phu nhân cũng thể nhịn.


      Ngâm Hoan nhìn sắc mặt Tứ thẩm thay đổi, khóe miệng giương, Nhị tỷ, nếu là ta chặt đứt móng vuốt của ngươi có trong Cố phủ, có phải ngươi có bản lĩnh vươn tay đến Bát vương phủ nữa sao.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 71.1: Bắt được hung thủ
      Edit: Mây.


      Sau khi Ngâm Hoan chuyện, Phương thị tra ra rất nhanh, Ngâm Hoan lại chờ tiếp mười ngày nữa, liền chuẩn bị hạ màn.


      Trời đêm tháng sáu mang chút hơi nóng, Đại Song Tiểu Song khắc cũng dám nháy mắt mà nhìn chằm chằm bên ngoài hiệu thuốc, thời điểm bà tử kia ngủ gà ngủ gật, canh giờ sai biệt lắm, Cúc Hương liền xuất .


      lúc nàng nửa đường tráo đổi dược, đột nhiên trong phòng bếp sáng bừng lên, đám người vọt tới cửa phòng thuốc, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, Cúc Hương doạ sợ phát ngốc, hiểu Đông Tây gì liền đứng dậy, ngơ ngác ở đó, nhìn bọn người Nhĩ Đông tiến lên đoạt gói thuốc trong tay nàng, "Mang ."


      Bên kia, trong Nghênh Xuân viện đám người xông vào, nhóm về phía phòng của Hạ má má cùng Cúc Hương, nhóm về phía viện tử của Tiền di nương.


      Cố Vũ Thừa này mới vừa vặn mới ôn tồn cùng Tiền di nương xong nằm nghỉ ngơi, hai người chưa câu tình tự nào ma ma bên cạnh Phương thị mang theo hai bà tử trực tiếp xông vào, câu đắc tội với Cố Vũ Thừa, hai lời liền kéo Tiền di nương ra ngoài.


      Thanh Nha khi chạm mặt ma ma kia hai người liền gật đầu với nhau, hai người chia làm hai phe rất nhanh tiến vào, Tiền di nương quần áo chỉnh tề bị kéo ra, gào khóc, náo loạn, nhưng hai bà tử rất là nghiêm túc, đổi sắc mặt dẫn nàng ta đến phòng chính.


      Cố lão phu nhân nhìn mọi người đến đông đủ, Quan ma ma, Hạ ma ma, Cúc Hương, còn có Tiền di nương, ngoài ra số tay chân thân cận với nàng ta đều được trói lại bên kia, phần lớn mọi người vẫn trong giấc mộng, căn bản hiểu được tại Tam phòng phát sinh chuyện gì.


      "Lão phu nhân, lão phu nhân lão nô biết sai rồi." Quan ma ma là người đầu tiên lên tiếng, nàng bổ nhào vào trước mặt Cố lão phu nhân, hết cầu xin Cố lão phu nhân lại quay sang cầu xin Mộc thị, ngừng dập đầu mình sai rồi.


      "Quan ma ma, những năm này Cố phủ có bạc đãi ngươi ?" Cố lão phu nhân thở dài hơi, "Chúng ta đem chuyện ở phòng bếp giao cho ngươi, trong này ngươi kiếm được bao nhiêu bạc chúng ta cũng quan tâm, tại sao ngươi lại như thế."


      "Lão phu nhân lão nô biết sai rồi, là lão nô ta nhất thời bị tiền làm mờ mắt, lão nô chỉ là muốn tốt cho Thất tiểu thư, điều dưỡng thân thể nàng cho tết, nếu là tương lai sau khi gả qua đó liền sinh con trai Bát vương phi liền đối xử tốt hơn với ngài a." Quan ma ma ngược lại lại đến trước mặt Ngâm Hoan, "Thất tiểu thư, Quan ma ma tuyệt đối có ý tứ gì khác."


      "Quan má má, lão phu nhân có từng phân phó cho ngươi như thế , ta cũng chưa từng phân phó chuyện như vậy, thuốc của vương phủ ngươi lại dám thông qua chúng ta trực tiếp đưa cho Thất tiểu thư uống, ngươi là lão nhân ở Cố gia, tại sao mỗi điểm như vậy ngươi nhìn được chứ, ngươi nổi trong Cố phủ chúng ta sao, Bát vương phủ mới cho ngươi chút bạc ngươi liền dính họ như vậy, như vậy, ngươi liền dọn dẹp , chuyển sang Bát vương phủ ." Mộc thị mở miệng ra, liền có hai ma ma tiến tới bịt miệng Quan má má lại, bà câu cầu xin cũng thể lọt ra.


      khí phòng chính liền chùng xuống, Cúc Hương quỳ bên dưới sớm sợ toát cả thân mồ hôi, Hạ ma ma đối với chuyện Quan ma ma rời như vậy có chút mơ hồ . căn bản là chưa tỉnh ngủ.


      "Cúc Hương, đêm hôm khuya khoắt ngươi vào hiệu thuốc làm gì, đem cái này bỏ vào gói thuốc Thất tiểu thư để làm cái gì." Phương thị chỉ vào gói thuốc bàn mở miệng, trong phòng này đều là người của nàng tại Tam phòng, lão phu nhân cho nàng toàn quyền xử lí .


      "Nô tỳ..nô tỳ giúp tiểu thư bồi bổ thân thể." Cúc Hương hoảng loạn mở miệng, Phương thị ngoắc Thanh Nha đến, trong tay bưng chén thuốc, Phương thị sai người bưng đến trước mặt Cúc Hương, "Ta đem thuốc mà ngươi bỏ vào nấu lên, nếu là để dùng bồi bổ thân thể vậy chén thuốc này thưởng cho ngươi."


      Dứt lời liền có hai bà tử đến chế ngự thân thể mập mạp của Cúc Hương, nha hoàn khác lên giữ chặt cằm của nàng để nàng thể khép chặt lại, cầm chén thuốc đổ xuống, Cúc Hương mặt uống mặt ói, chờ bà tử buông tay ra, Cúc Hương liều mạng móc cổ họng, cố gắng ói ra chén thuốc kia.


      Trong nháy mắt khắp phòng liền toả đầy mùi thuốc, Phương thị nhìn Cúc Hương cố gắng nôn ra thuốc mà mặt mày đỏ bừng, nghiêm nghị ra, "Ngươi to gan, là thuốc bổ tại sao ngươi còn phun ra, người đâu, thỉnh Trần đại phu tiến vào để xem những thứ này rốt cuộc là cái gì."


      Trần đại phu thuận thanh tiến đến, lại lần nữa đáp án giống hệt những gì Ngâm Hoan trước đó, Cúc Hương giờ phút này ngồi sững đất, nghĩ ngợi biết là mình rốt cuộc uống bao nhiêu thuốc.


      "Hạ ma ma, may là trong phòng của ngươi tìm ra ít dược như vậy." bao đồ ném vào trước mặt Hạ ma ma, bịch đồ lỏng lẻo, những đoạn thuốc ngắn màu vàng đậm rơi đầy ngoài đất, Hạ ma ma sắc mặt trắng nhợt, tay run run quỳ gối ở đó, "Phu nhân, lão nô biết tại sao những thứ này có trong phòng của lão nô."


      "A, vậy ta lấy được trăm lượng bạc được cất dưới tủ đồ của ngươi ra, chắc là ngươi cũng biết vì sao nó có trong phòng ngươi ”. Phương thị nhìn chằm chằm vào Hạ ma ma, ", làm ai sai khiến ngươi bảo Cúc Hương đến hiệu thuốc mua những thứ thuốc này để hại Thất tiểu thư!"


      Hạ ma ma cúi đầu thoáng liếc về phía Tiền di nương, những đoạn dược ngắn rơi đầy đất kia khiến bà thể phản bạc, Cúc Hương lại bị bắt tại chỗ, mình là người của Tiền di nương Cố phủ cao thấp ai cũng biết, phu nhân nhất định là biết ai chỉ điểm mới có thể để mình đứng ra chỉ điểm và xác nhận.


      Trong lòng Hạ ma ma trải qua phen đấu tranh kịch liệt, rốt cục, bà ngẩng đầu lên chỉ vào Tiền di nương , "Phu nhân, là Tiền di nương sai sử lão nô, thuốc cũng là do nàng cho."


      "Oan uổng a phu nhân, nô tỳ làm sao có thể sai sử Hạ ma ma làm chuyện tang tận lương tâm như vậy." Tiền di nương nhu nhu nhược nhược quỳ gối ở đó, người chỉ có chiếc áo đơn, đúng lúc Cố Vũ Thừa đến, chứng kiến cả phòng đầy người, tay cầm thêm áo choàng cho Tiền di nương, khoé mắt lại mang theo trách cứ liếc nhanh Phương thị.


      "Đến tốt cùng xảy ra chuyện gì." Loại hành vi che chở thiếp thất của Cố Vũ Thừa làm Cố lão phu nhân thập phần chói mắt, "Vũ Thừa, nếu đến đây liền đến ngồi bên cạnh vợ của ngươi ."


      "Lão phu nhân, tột cùng là xảy ra chuyện gì." Cố Vũ Thừa còn muốn đặt câu hỏi, Cố lão phu nhân chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Phương thị, "Ngươi ngồi xuống."


      mới vừa vặn ngồi xuống, Tam lão phu nhân Dương thị cũng bị mời theo, bà nằm ngủ lại bị đánh thức, dưới quầng mắt còn vết thâm đây, Dương thị nhìn cả phòng đều là người của Tam phòng, con trai con dâu đều ở đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì a.


      "Tam đệ muội, tới đây ngồi." Cố lão phu nhân chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, Dương thị tới, vẻ mặt có chút kiên nhẫn, nhưng vẫn là ngồi xuống nhìn.

      "Lan Tâm a, con tiếp tục." Cố lão phu nhân đưa mắt ra hiệu cho Phương thị tiếp tục, Phương thị lúc này mới nhìn về phía Tiền di nương, "Ngươi phải ngươi sai xử Hạ ma ma, như vậy Hạ ma ma cùng Cúc Hương hai người có ý đồ mưu hại Thất tiểu thư Cố gia, chúng ta liền trực tiếp đưa người đến cho quan phủ điều tra."


      Hạ má má toàn thân run lên, giao cho quan phủ, đây chính là muốn nàng bị nhốt tù sao, mưu hại con dâu tương lai của Bát vương phi, chẳng lẽ Bát vương phủ bỏ qua chuyện này sao.


      "Phu nhân minh giám, xác thực là Tiền di nương sai sử lão nô giao cho Cúc Hương làm, lão nô cùng Thất tiểu thư thù oán, vì sao lão nô phải sai Cúc Hương hại Thất tiểu thư chứ, lão nô có chứng cứ, lão nô có chứng cứ!" Hạ má má cấp vội mở miệng , "Tiền di nương còn cho lão nô vài món đồ trang sức làm thù lao, lão nô vẫn còn giữ."


      "Ở đâu?"


      "Lão nô giấu dưới giường." Hạ má má hận thể đem những chứng cứ bà còn nhớ trong đầu ra hết, "Còn có còn có, Tiền di nương còn cấp cho lão nô cái bông sen đúc bằng vàng ròng, là lão gia hứa cho nàng, nếu lão nô làm xong chuyện này nàng liền đem cái này tặng cho lão nô để tạ ơn."

      CHƯƠNG 71.1: Tiền di nương tự sát
      Edit: Mây


      Nha hoàn tiến vào sân Hạ ma ma lục soát hồi, quả nhiên phát cái hộp phía dưới giường bà, Phương thị mở ra nhìn vào phòng, đồ vật trong này quả là quen mắt, đây chính là thứ mà Cố Vũ Thừa muốn nàng đưa cho Tiền di nương.

      Phương thị nhàn nhạt liếc Cố Vũ Thừa cái, khiến lúng túng quay mặt .

      Tiền di nương giờ phút tinh thần vẫn còn ổn định, với Phương thị, "Phu nhân, trước đó nô tỳ có bị mất mấy món đồ trang sức, nô tỳ có sai nha hoàn tìm trong phòng nhưng thấy, ngờ là Hạ ma ma lấy trộm, Hạ ma ma tại sao ngươi lại dám ngậm máy phun người như vậy, dám ly gián tình cảm của phu nhân cùng lão gia, cái bông sen vàng ròng kia là lão gia với ta và ngươi là lão gia tặng nó vào ngày sinh nhật của phu nhân mà." Tiền di nương mặt lã chã chực khóc trước mặt Cố Vũ Thừa, mặt lên án tố cáo Hạ ma ma.

      Ánh mắt hàm thu điềm đạm làm Cố Vũ Thừa nổi lên tâm bảo vệ, "Lan Tâm, Tiền di nương phải là người dám làm những chuyện như vậy, nàng oan uổng nàng ấy rồi."

      "Oan uổng sao, kể cả chuyện đánh tráo đứa nàng còn dám làm chuyện gì nàng ta dám làm nữa." Phương thị nhìn Tiền di nương, "Hôm nay ta cho gọi các ngươi tới đây phải để kêu oan hay gì hết, chỉ là để cho các ngươi biết rằng những chuyện các ngươi làm đừng tưởng người khác biết gì, Hạ má má, ngươi phải suy nghĩ cho kũ, Tiền di nương còn sai ngươi làm gì nữa."

      Hạ má má vừa nghe đến chuyện trộm đổi đứa liền muốn khai hết rồi, tất cả mọi chuyện bà đều có phần trong đó nếu iền di nương kiên quyết phủ nhận cuối cùng người bị đưa đến quan phủ chính là bà và Cúc Hương, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.

      "Đúng vậy, phu nhân, sáu năm trước Tiền di nương sau khi mang thai sinh được cái thai chết nhưng là tiểu thư, về sau Tiền di nương mới đổi con trai của em trai mình vào nhưng sau chuyện đầy tháng của tiểu thiếu gia, lọt vào mắt của lão phu nhân và lão gia nên nàng để bị phong hàn mà chết."

      Lời này vừa ra, trong phòng người bất ngờ nhất là Dương thị cùng Cố Vũ Thừa, sinh được đứa bé chết, còn tráo đổi thành con trai, sau đó Tiền di nương còn làm bị phong hàn chết, huỷ thi diệt tích.

      "Hạ má má, trong ngày thường ta đối đãi với ngươi tệ, ngươi tại sao ngậm máu phun người như thế!" Tiền di nương dường như thể tin mà nhìn Hạ má má, mặt tràn đầy nét bi thương, chỉ có đôi bàn tay dưới tay áo run rẩy thôi.

      Hạ má má trực tiếp nhìn về phía Phương thị, "Lúc ấy Tiền di nương cho đệ đệ của nàng năm trăm lượng bạc để xử lí cái thai chết kia, thời điểm đón Thất thiếu gia vào phủ là do nô tỳ tiếp nhận, lúc đó còn có bà mụ khác trong phòng sinh cũng thấy, mà Nhị tiểu thư cũng ở trong phòng sinh, thỉnh phu nhân minh xét, lão nô nếu có nửa câu lời dối, bị thiên lôi đánh chết."

      Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn Hạ má má, lúc này xem lời cần cũng hết, Hạ má má dứt khoát thống khoái, từ chuyện giúp Tiền di nương hạ thuốc các di nương khác, đến chuyệnn mấy phen hại Ngâm Hoan, rồi đến chuyện Nhị tiểu thư gặp chuyện may cũng là bà giúp đỡ Lục gia công tử tiến vào Cố phủ, cứ mỗi việc được khai ra Cố lão phu nhân lại lắc đầu lần, đây là hậu quả của việc cưng chiều di nương, hại con trai con của mình.

      Tiền di nương thừa nhận chuyện nào cả, ánh mắt càng ngày càng ủy khuất, phảng phất như người Hạ má má căn bản phải nàng, khó trách Nhị tỷ về sau rất được Lục Trùng Nham thích, chân truyền từ Tiền di nương làm sao có thể thất bại được, kể cả với độ tuổi bây giờ của nàng vẫn còn hấp dẫn Tứ thúc.

      "Dẫn người ." Phương thị mệt mỏi hỏi lại có phải Tiền di nương làm hay , nàng nhìn thoáng qua Cố Vũ Thừa bên cạnh, trực tiếp sai người gọi em trai cùng với em dâu Tiền di nương còn có hàng xóm phụ cận cửa hàng của họ cũng gọi lên.

      cái hộp đựng thức ăn được ném tới trước mặt Tiền di nương, Phương thị lạnh lùng ra, "Cảm thấy quen mắt , này cái hộp là bên người em dâu ngươi tìm được đó, ngày đó ngươi chính là dùng này cái hộp này mang cái thai chết ra bên ngoài a, cần ngụy biện, chính là nhờ em dâu ngươi còn tiếc cái hộp tốt này mà giữ bên mình nỡ vứt đấy."

      Bên trong rơi ra khối vải quen thuộc, em dâu Tiền di nương đem nó giặt sạch dùng lót bên trong cái hộp gỗ kia, đấy phải là miếng vải gấm dùng để bọc tử thai hay sao, Tiền di nương thấy toàn thân run lên, nàng tự chủ muốn rời xa cái hộp kia.

      "Ngươi thừa nhận cũng được, đem kia tử thai cùng hài cốt của Thất thiếu gia móc ra, trích máu nhận thân chút liền biết được rốt cuộc đứa nào là cốt nhục liền." Phương thị căn bản để cho nàng có cơ hội ngụy biện, khí định hơi nhàn ra, "Ngày đó ngân phiếu ngươi gia cho đệ đệ ngươi chính là của tiền trang Cố phủ chúng ta, cũng chính là lão gia đưa cho ngươi, đệ đệ ngươi cầm lấy kia năm trăm lượng bạc kia chơi đánh bạc uống rượu bao lâu liền hết sạch, sau có phải sau đó thường xuyên đến đây vòi tiền ngươi, cho nên ngươi lại với lão gia trong nhà có chuyện, phải dùng bạc gấp, muốn xin ba trăm lượng hay ."

      Cố Vũ Thừa giờ phút này sắc mặt đen như đít nồi, có thể dễ dàng tha thứ rất nhiều chuyện, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ chuyện Tiền di nương làm thương tổn các di nương khác làm thương tổn những đứa con dòng thứ kia, nhưng tuyệt đối có thể dung nhẫn chuyện hài tử bị thay đổi, ôm đứa phải là con của đến Cố phủ để nuôi, đây là chuyện phản bội trần trụi.

      "Tiền di nương, ngươi còn cảm thấy ta oan uổng ngươi sao?" Phương thị cúi đầu nhìn nàng, lúc Tiền di nương nghe chuyện đào cốt nghiệm thân chán nản, nàng rốt cục cũng ý thức được, Phương thị khí thế bắt nàng tới đây căn bản phải để hỏi nàng có làm hay , mà là sớm biết nàng làm gì, tới đây vốn để định tội mà thôi.

      "Vậy ngươi bắt chúng ta tới làm cái gì, chuyện này cùng chúng ta có quan hệ gì." Em dâu Tiền di nương thấy tình hình có vẻ bất ổn, lớn giọng hét lên, "Nàng muốn mua con ta, ta bán cho nàng, hôm nay các ngươi gọi chúng ta đến đây để trả tiền lại cho các ngươi sao, có đâu!"

      Cố Vũ Thừa lập tức đứng lên vọt tới bên cạnh Tiền di nương, lắc lắc bả vai của nàng, "Ngươi a, ngươi a, chuyện các nàng có phải vậy hay ."

      Tiền di nương bị lắc mạnh nhưng chút cũng có cảm giác, Cố Vũ Thừa hung hăng tát nàng cái mạnh, "Tiện nhân!"

      Tiền di nương lập tức nằm đất, khóe miệng tràn tơ máu, nàng ha ha phá lên cười, mặt tràn đầy vẻ dữ tợn "Là ta làm thế nào, là ta làm chủ cho Hạ má má hại Thất tiểu thư, là ta làm chủ Cúc Hương để cho Thất tiểu thư sống khá giả, cũng là ta làm chủ các nàng ngáng chân Thất tiểu thư làm sao, ta chính là ưa nàng, chính là thích nàng, chính là muốn để cho nàng sống tốt, cũng là ta trộm đổi hài tử, đều là ta làm, như thế nào."

      Ngâm Hoan nhìn nàng cười như điên như dại, khóe mắt lại ngừng chảy xuống nước mắt, nàng xem như tận.

      Tam lão phu nhân Dương thị sớm bị tức thở được được nha hoàn dìu nghỉ, trong đại sảnh chỉ có Tiền di nương ngừng lặp lại những lời kia.

      Manh mối tra xong.

      Tiền di nương bị giam trong nhà củi, chờ hôm sau trực tiếp mang tới quan phủ.

      Sáng sớm hôm sau, lúc bà tử đưa cơm đến phát Tiền di nương treo cổ ngược trong phòng chứa củi, chết lâu...

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 72.1: Ngâm Sương giả dối
      Edit: Mây



      Tang lễ của Tiền di nương rất đơn giản, thi thể được chôn ở nơi hoang vắng, lúc Cố Ngâm Sương chạy về cũng là lúc hạ táng, trong Nghênh Xuân viện rất yên tĩnh, giường chiếu trong phòng thậm chí vẫn còn nguyên trạng như đêm đó bị bắt , giống như Tiền di nương chưa từng rời đâu cả


      Cố Ngâm Phương yên lặng thay Tiền di nương dọn dẹp đồ, những năm trước bất luận là Đại ca Tiền ga hay Cố Vũ Thừa đều thiếu đưa đồ quý giá cho bà, nhưng là về sau lúc Cố Ngâm Sương xuất giá cộng thêm em trai Tiền gia ngừng vơ vét tài sản, bà cũng liền có còn dư lại bao nhiêu.


      "Di nương được chôn ở đâu?" Cố Ngâm Sương hít thở sâu mấy hơi mới tỉnh lại, trầm giọng hỏi, Cố Ngâm Phương yên lặng thu thập trang sức bàn trang điểm của bà, xoay người đặt ở bàn, "Chôn ở trong rừng ngoài thành tây mười lăm dặm đường."


      "Vì cái gì lại chôn xa như vậy, Tiền di nương vì Cố gia sinh hài tử, vì sao lại bị đối xử như vậy!" Cố Ngâm Sương kéo tay áo nàng, "Chẳng lẽ thời điểm hạ tang di nương ngươi với phụ thân sao?"


      "Tỷ tỷ, ngươi còn chưa nhận thức vị trí của di nương trong phòng phụ thân sao?" Cố Ngâm Phương bỏ rơi tay của nàng, "Chẳng lẽ ngươi biết di nương tại sao phải chết, Nhị tỷ, là ngươi ngây thơ hay là tự cho ngươi rất quan trọng trong lòng phụ thân vậy, ngay cả chuyện di nương trộm đổi đứa được dễ dàng tha thứ sao?"


      Cố Ngâm Sương vẻ mặt hơi khựng lại, nàng đương nhiên biết việc di nương làm, cũng biết nguyên nhân di nương thắt cổ tự sát, nhưng phụ thân phải là rất di nương sao, vì cái gì người chết ngay cả mảnh đất chôn thân cũng cho, dù sao hai người cũng nhiều năm ân ái mà.


      Cố Ngâm Phương nhìn nàng cái, trực tiếp lướt qua nàng ra ngoài, Cố Ngâm Sương ngơ ngác đứng ở đó, đột nhiên thân thể xụi lơ ngồi mặt đất, hai tay tự chủ được buộc chặt, cầm lấy viên gạch kia, mặt vẻ mặt biết là hối hận hay là hận.


      Vì cái gì người bên cạnh nàng lại từng bước từng bước rời xa nàng, trước là Ngâm Phương, hôm nay lại là di nương.


      Lục Trùng Nham đến, thấy Cố Ngâm Sương rơi lệ khóc thập phần khổ sở, Lục Trùng Nham đau lòng ôm nàng vào trong ngực, giọng an ủi, "Đừng khóc, chờ qua thời gian nữa, ta thay nàng đem phần mộ di nương dời đến chỗ có phong thuỷ tốt, để di nương có thể an tâm."


      "Ngâm Phương trách thiếp, trách thiếp hại chết di nương." Cố Ngâm Sương níu lấy y phục Lục Trùng Nham thất thanh khóc rống lên, nàng sợ, bởi vì lúc nàng nàng với Cố phủ mất mối liên hệ, Tiền di nương bởi vì muốn dính dấp nàng vào mà quyết định tự sát cho xong, phụ thân đối với di nương thất vọng khẳng định sau này thích nàng và muội muội, được, nàng thể ngay cả ủng hộ cuối cùng tại Cố gia đều mất .


      "Nàng ấy hiểu mà, nàng là chị ruột của nàng ấy, nàng ấy cuối cùng luôn dựa vào nàng mà, sau này lớn lên nàng ấy hiểu thôi." Lục Trùng Nham an ủi nàng lại tiếp, "Nhưng thuốc kia phải xử lý cho sạch ."


      Nhắc tới thuốc, sắc mặt của Cố Ngâm Sương liền run sợ xuống tới, "Nhất định là nàng ta, nàng ta biết di nương lần này thay thuốc muốn hại nàng ta, cho nên nàng ta muốn dồn di nương vào chỗ chết!" Dưới tẩy não của Cố Ngâm Sương, Lục Trùng Nham cảm thấy Ngâm Hoan là người bay lên cây thành phượng hoàng nên thường xuyên khi dễ tỷ tỷ, mà tỷ tỷ trong lòng rất nhiều ủy khuất, hôm nay chỉ là trừng phạt với nàng ta, lại đưa tới di nương họa sát thân.


      "Chúng ta gặp nhạc phụ." Lục Trùng Nham đem nàng đỡ lên về phía viện của Phương thị, thời điểm nhìn thấy Cố Vũ Thừa, Cố Ngâm Sương giống như là đứa con trong sáng biết gì vễ những chuyện xấu xa của di nương nàng, nàng nếu là sớm biết di nương có những suy nghĩ như vậy nên ngăn cản bà, để hôm nay cũng gây thành hậu quả lớn như vậy, lại mình làm trưởng tỷ cũng có thể chiếu cố tốt em trai em , để các nàng ba phen bốn bận bị di nương thương tổn.


      Cố Vũ Thừa vẫn còn chút an ủi từ đứa con lớn dịu dàng, hiểu chuyện, săn sóc này.


      Phương thị ở bên mắt lạnh mà nhìn, ngay cả di nương chết mà nàng còn có thể chuyện được, còn trông mong gì nàng hồi báo lại cho cái gia đình này...


      Cố Ngâm Sương trở lại Lục gia, chờ Lục Trùng Nham ra ngoài, lại đuổi hết nha hoàn ra viện, hung dữ mà đem tất cả đồ bàn đều quét xuống mặt đất, ngoài phòng chỉ để thiếp thân nha hoàn coi chừng, Đông Linh nghe thanh trong phòng, sắc mặt liền tái nhợt.


      biết qua bao lâu, Cố Ngâm Sương gọi nàng tiến vào thu thập đồ đạc, chính mình ngồi ở trước bàn trang điểm trang điểm lại, lát sau Đông Linh tiến vào , "Tiểu thư, Đông di nương đến đưa thuốc cho ngài."


      Bách hợp bưng chén thuốc đến, cung kính đứng ở bên cạnh Cố Ngâm Sương xa, "Phu nhân, thuốc của ngài."


      Cố Ngâm Sương buông hộp phấn son xuống từ từ đứng lên, nàng nhìn gương mặt trẻ trung kém mình kia, mấy ngày nàng thể cùng phòng với Lục Trùng Nham, gương mặt này biết hầu hạ dưới thân bao nhiêu ngày đây.


      Cố Ngâm Sương đưa tay cầm chén thuốc, Bách Hợp liền buông tay, Cố Ngâm Sương kinh hô tiếng, thuốc kia liền trực tiếp ngã xuống tay Bách Hợp, mà Cố Ngâm Sương chỉ là dính y phục chút.


      "Đông di nương, ngươi đúng là cẩn thận, ta đây chưa cầm chắc mà ngươi vội buông ta rồi." Cố Ngâm Sương xem cánh tay của nàng lập tức hồng lên mảnh, vẻ mặt thống khổ, đột nhiên nàng có cảm giác sung sướng, "Đông Linh, cầm thuốc mỡ bôi cho Đông di nương, tránh để lại sẹo."


      Bách Hợp cắn chặt đôi môi từ trong tay Đông Linh nhận lấy thuốc mỡ, đây phải là lần đầu tiên nàng bị thương, lần trước là súp, lúc này là thuốc, lần tới là cái gì nữa đây.


      Liền là như thế nàng còn phải tạ ơn phu nhân ban thưởng, lúc ra khỏi phòng, mặt Bách Hợp tràn đầy vẻ thống hận, trong đầu vang lên cái thanh của người kia: Ngươi đáp ứng cũng được, bất quá ngươi vẫn nên biết, tương lai nếu ngươi sinh đượcc hài tử mà nàng cũng có được con trai trưởng ngươi đừng hy vọng con của ngươi còn sống mà lớn lên.


      Cánh tay bị thương nhàng vuốt ve bụng chút, Bách Hợp liền về viện của mình...

      CHƯƠNG 72.2: Ngâm Nguyệt xuất giá
      Edit:Mây



      Những chuyện Tiền di nương làm từ việc hạ độc Ngâm Hoan đến việc tráo đổi cốt nhục chuyện nào bị truyền ra ngoài, dù sao nếu truyền ra ngoài có gì tốt cho Cố phủ cả. Cũng bởi vì chuyện này mà thiên hạ đánh giá Cố Vũ Thừa ra sao, người phải dung túng di nương cỡ nào mới có thể để nàng làm loạn như vậy, thường xuyên mày chau ủ dột mà suy nghĩ, ràng người bên cạnh gối của ôm nhiều tâm tư như vậy mà lại hề hay biết, cho nên mặc kệ phòng di nương nào khác, cũng đều hoài nghi tâm tư của các nàng.


      Về sau dứt khoát đều ngủ tại sân của Phương thị, đoạn thời gian rất dài cũng tới phòng các di nương kia.


      Tháng bảy, Cố phủ lại lần nữa náo nhiệt, chính thống Tam tiểu thư của Cố gia Cố Ngâm Nguyệt phải xuất giá, nửa tháng trước khi xuất giá, Bạch gia mang đầy đủ sính lễ qua, những người khiêng ra khiêng vào chỉ phút đồng hồ mà cả tiền viện đầy những rương đồ màu đỏ thẫm với quả tú cầu màu đỏ phía .


      Trước đây người đưa sính lễ tới là Đại ca của Bạch gia, mà người Ngâm Nguyệt gả chính là con trai thứ hai của Bạch gia, Ngâm Hoan lôi kéo nàng trốn ở phía sau cửa nhìn, thấy Đại ca Bạch gia lớn lên ngọc thụ lâm phong, Ngâm Hoan chế nhạo , "Tam tỷ, muội thấy ca ca lớn lên dễ nhìn như thế ắt hẳn tỷ phu cũng thường đâu."


      Cố Ngâm Nguyệt nhìn sân đỏ thẫm kia, quay lại đánh nàng cái, "Muội lại bậy!"


      Cố Vũ Trị cùng Nghiêm thị vui mừng ngậm miệng được, khí thế này trong Lâm An thành tìm được mấy hộ như vậy, Bạch gia đúng là phủ làm ăn rộng khắp Đại Huy, bởi vì thời đại này thương nhân được đánh giá cao nhưng Cố lão phu nhân lại là người nhìn xa, nguyện ý kết cửa hôn nhân này, cho cùng cần biết người ta dạng gì chỉ cần cháu mình sống tốt đều tốt, an hưởng cả đời, đó chính là phú quý cả đời, dùng gia thế của Cố gia cùng Bạch gia kết thân, Bạch gia bạc đãi Ngâm Nguyệt, như vậy là đủ rồi.


      Huyên náo cả buổi sáng cũng đủ làm người ta hâm mộ rồi, có người xem thường quyết định của Cố lão phu nhân , gả vào nhà thương nhân làm thương phụ, đây phải là tự hạ thân phận sao, dầu gì Cố gia cũng được xem là môn đệ thư hương danh giá, ra ngoài nương gia cũng có tiếng là học hành tới nơi tới chốn, tại sao lại luân lạc tới mức gả cho thương nhân đầy hơi tiền làm vợ chứ.


      Mặt khác còn có số người, ngoài miệng tuy , trong lòng nhưng lại rất hâm mộ, đừng thấy các nhà thế gia mà vội khen hay, bên trong thối nát ra sao còn chưa biết đâu, gả cho loại thương nhân nhà giàu này có cái gì tốt, quan lại triều còn bị ảnh hưởng phập phồng bởi việc thay đổi triều đại đây, việc buôn bán cứ thế mà làm, cũng bị ảnh hưởng gì.


      Bởi vì Bạch gia cách Lâm An thành này xa, của hồi môn của Cố Ngâm Nguyệt mang qua đó bày ngày trước, do hai người ca ca tự mình dẫn đội đưa hồi môn đưa qua, ngà trước khi gả qua đó Bạch gia đến ở tại Lâm An thành mấy ngày, tại Lâm An thành mua được toà trạch để sau khi thành thân ở tại chỗ đó, chờ đến ba ngày lại mặt mới đưa Ngâm Nguyệt trở về Lộc Thành.


      Ngày hôm đó tháng bảy mười ba, Cố Ngâm Nguyệt xuất giá, Bát vương phủ làm quan hệ thông gia, tự nhiên cũng phái người đến chúc mừng, Tô Khiêm Hòa và Tạ Quán đại biểu Bát vương trước phủ đến chúc mừng, mà Lục vương phủ lại càng phải tới, mà người tới đúng là Tô Khiêm Doanh.


      Ngâm Hoan đem trái táo đỏ thấm bỏ vào trong tay Cố Ngâm Nguyệt, "Tam tỷ, đợi lát nữa phải cầm chắc trái táo này trước khi ra cửa nha, cũng đừng căng thẳng quá mà ăn nó đó."


      Khăn đỏ khẽ lay động, Cố Ngâm Nguyệt hì hì tiếng nở nụ cười, tay lại sít sao cầm lấy trái táo, Nghiêm thị đến, nha hoàn sau lưng bưng cái khay, Ngâm Hoan ra ngoài, lúc này là lúc mà mẫu thân muốn dặn dò vài lời cũng nữ nhi a, cần phải cho họ gian riêng.


      Nghiêm thị đem khăn voan đỏ nhấc cao lên chút, trong mâm bày đặt chén cơm, chén cá, chén thịt, gả xong sống qua ngày phải có cá có thịt, hòa thuận tốt đẹp mới được.


      Nhìn nữ nhi cắn miếng thịt lại ăn miếng cá, Nghiêm thị trong lòng thỏa mãn cực kỳ, "Chị dâu con cũng có bầu, con hôm nay cũng lập gia đình, nương cũng yên lòng." Nàng đời này có hưởng thụ phúc của trượng phụ, lại hưởng thụ rất nhiều từ phúc của con cái nàng, tự nhiên nàng hi vọng nữ nhi này gả xa có cuộc sống tốt.


      "Ngài cùng phụ thân đều đến tuổi tác này, cũng đừng cả ngày giận dỗi nữa, phụ thân cũng chỉ là giận dỗi như tiểu hài tử, dụ dỗ hồi là được." Cố Ngâm Nguyệt vẫn quên dặn dò Nghiêm thị, lúc liền hốc mắt có chút ướt át, "Mẫu thân, Đại bá mẫu đối với chúng ta đều rất tốt, chờ Ngâm Hoan xuất giá, ngài cùng phụ thân phải đối tốt với nàng."


      "Biết rồi, biết rồi." Nghiêm thị thở dài, đều đến từng tuổi này, còn muốn tranh cái gì nữa, quá khứ tranh phải vì tương lai của hai đứa này sau, tại còn có thể tranh cái gì nữa.


      Đội ngũ đón dâu của Bạch gia tới, Ngâm Hoan mang theo Ngâm Phỉ cùng Dật Triết, phái Cố gia huynh đệ tỷ muội ngăn ở cửa, mười phần tư thế của thổ phỉ, Bạch Lạc Hà cũng hào khí vô cùng, đối văn chương được dùng bao lì xì, sớm mời hơn mười người bằng hữu tốt là văn nhân rồi, tự nhiên sợ a.


      Chỉ cần quá giờ lành, Cố lão phu nhân cũng vui vẻ nhìn bọn trẻ nháo, Ngâm Hoan nhìn Bạch Lạc Hà tuấn tú lịch , mặt đổi sắc ứng đối với hồ nháo của Cố Dật Triết, thủy chung cười khanh khách từ đấu đến cuối tia nào vui, hổ là người làm ăn buôn bán, cũng đủ bảo trì bình thản.


      Nháo đủ rồi, Cố Dật Tín cõng Ngâm Nguyệt ra, Ngâm Hoan đỡ Mạnh thị người có thai ba tháng chỉ có thể xa xa nhìn xem, mấy năm này, Cố gia tiểu thư từng người từng người đều xuất giá.


      Tô Khiêm Hòa cùng thê tử ở chỗ xa nhìn màn này, ánh mắt Tạ Quán rơi vào người Ngâm Hoan cùng Mạnh thị, với , "Thiểp cảm thấy được ánh mắt Tam đệ tệ."


      Tô Khiêm Hòa cẩn thận giúp nàng vén những sợi tóc nghe lời loà xoà phía trước, "Những lời này nàng đừng trước mặt nếu tên tiểu tử kia biết cao hứng thành dạng gì nữa."


      Tạ Quán nhoẻn miệng cười, nàng vừa mới sinh hài tử nên mặt còn mang chút nở nang, " sớm đắc ý, mẫu phi cũng còn cái gì nữa."


      Tô Khiêm Hòa biết có nên cười hay , đứa Tam đệ này, giống phụ vương cũng giống mẫu phi, bụng xấu đầy chủ ý, từ đến lớn bọn họ đều biết suy nghĩ cái gì, hôm nay có thể có người chế ngự được , người làm Đại ca như rất hiền hậu muốn nhìn bộ dáng bị Cố tiểu thư khi dễ...


      Ba ngày sau lại mặt Cố Ngâm Nguyệt liền chính thức theo tân vị hôn phu về Lộc Thành, xe ngựa phải mất bốn năm ngày lộ trình, năm thấy mặt được lần, Nghiêm thị ôm nữ nhi vừa khóc hồi, trong lòng rốt cuộc vẫn nỡ bỏ.


      Trước khi xuất phát Ngâm Hoan đưa ít đồ để Cố Ngâm Nguyệt mang theo, cũng đáp ứng cùng nàng thường thường gởi thư, Cố Ngâm Nguyệt lưu luyến rời theo sát Bạch Lạc Hà .


      Sau náo nhiệt Cố gia liền yên tĩnh trở lại, Lâm An thành lại nóng bức trở lại người người muốn ra khỏi cửa, mà ở Dương quan, Tô Khiêm Mặc lãnh binh tấn công Bắc đồ, truyền về tin tức tốt báo cáo trận đầu thắng lợi, long nhan cực kỳ vui mừng, tại giữa buổi lễ Phật Thái Hậu cũng rất cao hứng, mệnh Hoàng Hậu nương nương mời những thân quuyến của các tướng sĩ đánh giặc nghỉ hè tại sơn trang của Hoàng gia, nhằm tăng tiến thêm quan hệ giữa vua và thần.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chưong 73.1: nghỉ hè sơn trang
      Edit: Mây


      Sơn trang nghỉ hè của Hoàng gia cần các nàng phải mang theo nhiều nha hoàn, để vào được sơn trang cần qua hai lớp của có lính canh gác, dưới mã xa tại cánh cửa thứ hai cần phải bộ vào, mặc dù Ngâm Hoan các nàng phải là gia quyến của tướng sĩ chiến đấu với Bắc đồ gì, nhưng Cố lão quốc công cùng Cố quốc công đều chết xa trường, nên cũng được xem là thân quyến của liệt sĩ.

      Lúc này lại có người cùng với Ngâm Hoan, nàng ngoan ngoãn theo Mộc thị, đại tẩu thân thể nặng nề thể cùng, Mộc thị để cho bọn Thanh Nha cùng với nàng.

      là nghỉ hè sơn trang chứ sáng sớm sau khi đến nhóm người Ngâm Hoan ngồi nghỉ chân tại đình lầu, ngườ nào chuyện phiếm chuyện phiếm, nhóm nào đùa giỡn đùa giỡn, cũng có nhiều quy củ trói buộc, càng hề muốn đám người theo Hoàng hậu nghe chuyện xem hí kịch như trong cung, chờ ăn cơm trưa xong mọi người lại chỗ khách thăm thú.

      Ngâm Hoan theo sau lưng Mộc thị, nghe nàng cùng các phu nhân khác chào hỏi, lúc cần thiết bày ra nụ cười công nghiệp, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài sau khi được ban hôn, tự nhiên có nhiều phu nhân muốn xem mặt người mà Phó đô thống sáng giá nhất của Đại Huy muốn cầu hôn, này đến tột cùng là đẹp cỡ nào, dù sao Tô gia cũng là người trong hoàng tộc.

      "Cố phu nhân, ta có thể dẫn Ngâm Hoan đến lầu các chỗ kia chơi ." Trình Bích Nhi này xuất đúng lúc, lôi kéo Ngâm Hoan chơi, Ngâm Hoan liếc nhanh Mộc thị, Mộc thị gật gật đầu, "Mang Thanh Nha cùng con nữa."

      nửa đường Trình Bích Nhi mới đắc ý ra, "Tưởng tỷ tỷ sớm thấy được vẻ mặt nhàm chán của muội, để cho ta xuống đón muội đó."

      "Vậy muội chỉ có thể cám ơn tỷ." Ngâm Hoan thấy nàng thể chờ đợi được, vị này đến đây giống như hổ được thả về rừng, ở nhà đến hư người rồi.

      "Tưởng trắc phi." Ngâm Hoan hành lễ trước Tưởng Như Nhân, sau lưng Trình Bích Nhi đẩy nàng cái, "Làm gì có nhiều lễ như vậy, mau ngồi ."

      "Tưởng tỷ tỷ, tỷ xem người này càng ngày càng có quy củ." Ngâm Hoan bị nàng ấn ngồi xuống, Tưởng Như Nhân tựa hồ sắc mặt tốt lắm, khi nhìn Trình Bích Nhi đáy mắt thoáng tia sủng ái, "Nàng a, cũng tiêu dao được bao lâu nữa đâu."

      "Chẳng lẽ sắp đính hôn rồi sao?" Ngâm Hoan tò mò hỏi, mặt Trình Bích Nhi liền đỏ chút, nàng nặng nề ho khan tiếng, "Tất nhiên, ngay cả muội cũng đều đính hôn, nếu ta chậm hơn nữa thành lỡ mất sao."

      "Do muội biết xấu hổ như vậy nên Trình lão phu nhân mới chịu gả muội cho Nhị ca ta." Tưởng Như Nhân bị nàng bộ dáng này của nàng chọc cười, mặt rốt cục cũng có tia huyết sắc.

      Ngâm Hoan chưa bao giờ thấy Tưởng Như Nhân như vậy, ân cần , "Tưởng tỷ tỷ, tỷ bị bệnh hả?"

      Tưởng Như Nhân ánh mắt hơi chậm lại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe miệng giương cao xẹt nụ cười bất đắc dĩ "Ngâm Hoan, muội có còn nhớ đáp ứng ta 1 cái hồi báo ."

      Ngâm Hoan gật gật đầu, Tưởng Như Nhân dứt lời đột nhiên cười khổ cái, quay đầu lại nhìn các nàng, "Cũng là do ta nghĩ nhiều rồi."

      "Nếu phải do muội rủ tỷ ra ngoài rồi, tỷ còn nghĩ quẩn hơn nữa ấy. Nếu muội đến phủ Thái tử thăm tỷ, có phải tỷ dự định vĩnh viễn cho muội biết phải ?" Trình Bích Nhi ngồi xuống bên người nàng, ngẩng đầu nhìn Ngâm Hoan, "Chuyện này muội cũng nên biết, để có phương pháp đối phó”.

      Trình Bích Nhi chuyện có người giật dây Thất công chúa sai người đến cửa hàng của Ngâm Hoan phá rối như thế nào, đến chuyện Tưởng Như Nhân trả giá đắt như thế nào đầu đuôi đều dấu diếm. Ngâm Hoan sau khi nghe lâu mà chưa thể bình tĩnh, nàng thấy đôi môi của Tưởng Như Nhân hơi tái nhợt, ấp úng mở miệng, "Tưởng tỷ tỷ, như vậy tỷ lúc này là..." Nàng nhìn về phía bụng bằng phẳng của Tưởng Như Nhân, "Tưởng tỷ tỷ, làm sao tỷ ngốc như vậy."

      "Ngâm Hoan, có thời điểm ta thể làm gì khác hơn nữa bởi vì ta là phần của Tưởng gia, nếu chuyện này ta ra mặt Đại ca nhất định bị phá huỷ." Tưởng Như Nhân làm sao cam lòng cho được, ước hẹn ba năm còn chưa tới mà quỳ thuỷ của nàng lại chậm hai ngày làm nàng phải cảnh giác, "Là ta cùng có duyên phận mẹ con kiếp này”.

      "Tưởng tỷ tỷ, tỷ có nghĩ tới hay , tỷ trả giá như vậy, sau này Tưởng Đại thiếu gia có chắc chắn tái phạm hay , từ xưa nam tử si tình thường vượt qua ải mỹ nhân đâu." Tỷ như cái người Lục Trùng Nham kia, Ngâm Hoan hừ lạnh tiếng, "Tỷ vào phủ Thái tử, nếu sinh kịp hài tử tương lai cái tỷ mất còn nhiều hơn đó."

      "Đại ca hôm nay cũng đính hôn, nếu như lần sau còn như vậy, như vậy gia chủ Tưởng gia cũng liền tới phiên đảm nhận, ta há có thể nhìn Tưởng gia bị Kỳ gia khống chế." mặt Tưởng Như Nhân thoáng tia lệ khí, Ngâm Hoan đột nhiên hiểu nàng vừa rồi muốn hồi báo là cái gì, "Tưởng tỷ tỷ, ta đáp ứng tỷ, nếu là tương lai có cơ hội, lần hồi báo này, ta nhất định khiến tỷ hài lòng."

      Khó trách Kỳ tiểu thư dùng ánh mắt kỳ lạ như vậy để nhìn mình, ra là việc này nàng ta cũng có chân trong đó. Đúng là thể ngờ được chuyện này liên quan lớn, cuối cùng còn phải để cho hoàng hậu nương nương đè xuống, xem ra đứng càng cao, chuyện nàng gặp càng nhiều.


      "Muội cũng cần vội vã đáp ứng ta, phải là ba năm, chuyện hôm nay hơn phân nửa Tưởng Như Nhân ta thể nhịn được rồi." Tưởng Như Nhân khẽ cười , "Ngược lại muội đó, A Bích sai, lần tứ hôn này của muội có thể ghen chết nhiều người đó, Kỳ gia vốn có tâm gả con vào vương phủ đột nhiên lại nhảy ra Cố Thất tiểu thư muội a. Bọn họ a, tính toán cũng tốt, hy vọng Kỳ gia toàn bộ bám vào cái rễ cây Hoàng gia này ư."


      Ngâm Hoan đột nhiên cảm giác được có chút đau đầu, chuyện này liên quan lớn mà toàn bộ lại có dính dấp với nàng a, lão Thiên đúng là có ý định cho nàng sống yên ổn sao, muốn nàng sống sót mà đạp từng bụi gai tới, khắc cốt ghi tâm ư.


      "Biểu tỷ, muội tìm được tỷ rồi ~" thanh thanh thúy vang lên, bóng dáng màu vàng nhạt cực nhanh xuất ở cửa kia, nha hoàn giữ cửa cũng kịp ngăn lại, Mộc Y Lâm liền chạy trốn vào, bất quá phía sau nàng bị Hứa U Tình ngăn cản.

      CHƯƠNG 73.2: Mộc Đại tiểu thư uy vũ
      Edit: Mây


      "Biểu tỷ, tỷ ở đây, tại sao tỷ lại tìm muội, tỷ muốn chơi với muội sao." Mộc Y Lâm ỷ lại ôm Ngâm Hoan, sau cùng vẫn còn ở trong ngực nàng hít hà, "Biểu tỷ, người của tỷ thơm, mùi hương gì thơm quá vậy."

      Ngâm Hoan cười vỗ cái vào trán của nàng, "Muội còn nháo nữa hả, sao mau chào các tỷ khác ." Mộc Y Lâm đứng lên, nhìn kỹ Tưởng Như Nhân ngồi, trong lúc nhất thời gọi như thế nào.

      "Mẫu thân muội có phải tên là Tưởng Nam Nhân ?" Tưởng Như Nhân cười kéo nàng vào trong ngực của mình, Mộc Y Lâm nhìn nàng, lại là Đại tỷ tỷ xinh đẹp, "Làm sao tỷ biết."


      "Ừ, lại tới, tỷ và mẫu thân muội cùng tông, từ rất lâu trước kia chúng ta có cùng nguồn gốc lại ngang hàng nhau, nếu xét theo vai vế muội phải gọi ta tiếng tiểu di đó." Tưởng Như Nhân bóp cái mũi của nàng chút, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, tâm tình lập tức tốt lên.

      "Biểu tỷ, nàng có phải vậy hay a." Gương mặt của Mộc Y Lâm đầy bối rối sà vào lòng Ngâm Hoan ngồi bên cạnh, nàng có tiểu di trẻ như vậy sao, tại sao nàng chưa bao giờ biết .


      "Vị này là Tưởng trắc phi của phủ thái tử, vị kia gọi là Trình tỷ tỷ, về phần có phải là hay muội về hỏi Nhị cữu mẫu , nếu đúng là như vậy muội có thêm tiểu di thương mình tốt sao?" Ngâm Hoan nhìn thoáng qua Hứa Tình U ở bên ngoài, phỏng đoán sắc mặt của nàng lúc này hẳn là rất xấu , nhưng nàng vẫn được vào, hai nha hoàn chưa có lời của Tưởng Như Nhân làm sao dám tự tiện để nàng vào.

      "Tưởng tỷ tỷ, muội dẫn nàng trở về rồi trở lại tìm các tỷ sau nhé." Các nàng đem chuyện trọng yếu như vậy đều với mình, cho dù các nàng chuyện này cho nàng biết các nàng sớm là mấy con châu chấu sợi dây thừng rồi, ngay từ đầu chuyện ở sơn trang Tưởng Như Nhân cũng tham dự vào.

      Tưởng Như Nhân gật gật đầu, Trình Bích Nhi thấy nàng có chút mệt mỏi, "Tỷ nghỉ ngơi , ta cùng Ngâm Hoan về đây."

      Hứa Tình U rốt cục cũng đợi được đến lúc các nàng ra, nàng được gọi là nhũ nương nhưng cố tình lại theo sát Mộc Y Lâm, mỗi lần chỉ cần Ngâm Hoan xuất , đứa chính thống duy nhất của Mộc gia lại theo nàng, nhưng người ở bên trong là thân phận gì nàng cũng biết ràng, bèn gì cùng nhau về.

      Mộc Y Lâm thể chờ đợi được để tìm mẫu thân hỏi cho , vừa thấy mặt nàng quấn quít lấy hỏi có phải là chúng ta có thêm tiểu di , Tưởng thị cũng có chút ít kinh ngạc, hai nhà cùng là nhất tông có sai, nhưng số lượng quan viên tại Lâm An này cùng họ cũng phải thiếu, cũng còn thấy bọn họ nhận thân, tại sao Tưởng trắc phi này lại với nữ nhi như vậy.


      "Mẫu thân, nương, ngài chuyện này có ." Mộc Y Lâm quấn quít lấy Tưởng thị muốn đáp án, Mộc thị ở bên cười với nàng, "Con còn kéo như vậy nữa là y phục của mẫu thân con rách hết đấy, đúng đúng đúng mẫu thân còn cùng Tưởng trắc phi là cũng vai vế, con phải gọi nàng tiểu di cũng đúng, bất quá đây chính là trắc phi thái tử, con thể lung tung với người khác, cho mẹ còn cùng tiểu di nhiều bất lợi, biết ?"

      Mộc Y Lâm gật gật đầu, lúc này mới hài lòng buông lỏng tay, Mộc thị vỗ vỗ tay Tưởng thị , "Tưởng trắc phi cùng Ngâm Hoan quan hệ tệ, quá khứ cũng giúp nàng ít, nếu nàng thừa nhận chuyện này trước mặt Y Lâm, đây cũng là có thể đại biểu ý tứ của Tưởng gia, đây là hướng Mộc gia bày tỏ đấy."

      Mộc Y Lâm chịu ngồi yên, Ngâm Hoan dứt khoát mang theo nàng dạo, vừa vặn Trình Bích Nhi cũng tới, vài người liền ở trong vườn dạo, trong sơn trang này từ bên ngoài nhìn vào thấy cái gì nhưng nếu nhìn ở bên trong, non xanh nước biếc, dưới tất cả các đình đài lầu các đều có nước chảy qua róc rách, các nàng đường thẳng tới đình giữa hồ, có thể thấy thuyền hái đài sen.

      "Đây phải là Trình tỷ tỷ sao, ơ, còn có Cố thất tiểu thư sao." Này phía trước liền bay tới lành lạnh thanh, Ngâm Hoan mặc dù là lần thứ hai nghe nhưng thấy rất là quen thuộc.

      "Biểu tỷ, chúng ta tới chỗ kia chơi ~" Mộc Y Lâm trực tiếp xem mấy người trước mắt, lôi kéo Ngâm Hoan đến chỗ thuyền bè hồ kia.

      Kỳ Tố Lam thấy có người khách khí ngắt lời mình, vẻ mặt có chút khó chịu, "Làm sao lại có dã nha đầu như vậy, thấy người khác mà chào hỏi sao."

      Mộc Y Lâm quay đầu lại nhìn hai bên, mới phát người Kỳ Tố Lam chính là mình, lập tức trả lời, "Ta lại biết ngươi, tại sao phải cùng ngươi chào hỏi, hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi là ai, nếu goi ta dã nha đầu, ta thấy ngươi mới là dã nha đầu!" Am thanh Mộc Y Lâm giòn vô cùng, ràng có nửa điểm hàm hồ trở như lúc trước.

      Kỳ Tố Lam xác thực biết nàng, Mộc Y Lâm ở tại Huệ An thành cũng cực ít đến Lâm An thành bên này, thấy nàng chuyện ràng như vậy, Kỳ Tố Lam tức xì khói, nàng mà là dã nha đầu, nàng Kỳ gia Nhị tiểu thư lại bị người gọi là dã nha đầu, "Ngươi mới là dã nha đầu, nếu biết chào hỏi ngươi cũng có thể đáp lễ, đây là đạo lý cơ bản nhất ngươi cũng hiểu, ngươi phải là dã nha đầu là cái gì?"

      "Dựa theo ngươi như vậy, nếu ta đường cái, cứ hễ có người chào ta ta phải chào lại sao, như vậy phải ta bị mệt chết sao, đạo lý cơ bản như vậy ngươi cũng hiểu, ngươi ngươi phải là dã nha đầu sao?" Mộc Y Lâm miệng lưỡi bén nhọn đáp trả, đừng xem nàng tuổi còn , nhưng trong Mộc phủ, ngoại trừ Tam ca, vẫn chưa có người nào dám khi dễ nàng.

      "Ngươi!" Kỳ Tố Lam tức đỏ mặt, "Ngươi là dã nha đầu thể lý!"

      "Ngươi ngươi ngươi cái gì ngươi, lời đều ràng, mẹ ngươi có dạy ngươi sao, ngươi xấu hổ." Mộc Y Lâm bên cạnh làm mặt quỷ với nàng.

      Ngâm Hoan nhìn Kỳ gia Nhị tiểu thư cứ như vậy cùng tiểu nương hơn nàng rất nhiều tranh cãi dứt, đột nhiên muốn khuyên, mà Trình Bích Nhi bên cạnh sớm bày ra bộ dáng 'Các ngươi từ từ ầm ĩ, đừng để ý ta', Kỳ Lâm Đình sau khi khuyên tỷ tỷ vài lần được cũng bỏ qua, mất hết cả mặt, Nhị tỷ sao có thể nghiêm túc tranh cãi cùng tiểu nương chứ.

      Chung quanh xem người càng ngày càng nhiều, Ngâm Hoan cảm thấy nếu khuyên, bị giận ngất tuyệt đối là Kỳ gia Nhị tiểu thư trước mặt, nhàng sờ sờ đầu Mộc Y Lâm, " phải là muội muốn qua kia sao, giờ nhé?"

      "Hừ, ta cùng loại này người nhàm chán như ngươi , biểu tỷ, chúng ta thôi." Mộc Y Lâm hướng về phía Kỳ Tố Lam làm cái cái mặt quỷ, lôi kéo Ngâm Hoan đến thuyền gần hồ.


      Kỳ Tố Lam oán hận nhìn xem nàng muốn mở miệng, xa xa đột nhiên truyền đến thanh của vật gì rơi xuống nước, có người sau đó hô to, "Có người rơi xuống nước!"



      Tác giả có lời muốn : Khụ khụ, mọi người đoán chút, là ai rơi xuống nước!!!!! Ta xem ai có thể đoán trúng!!!!!

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 74.1: Hứa Tình U động lòng
      Edit: Mây


      Thời điểm mọi người đuổi tới, có người xuống hồ cứu người, Ngâm Hoan nhìn người giãy giụa ngừng mặt nước, lại nhìn người bơi tới, đột nhiên cảm giác được có chút vi diệu, địa phương nàng rơi xuống còn có chiếc thuyền bên cạnh, thuyền là tiểu thư khác bị doạ sợ, mà Tô Khiêm Doanh lúc này bắt được người rơi xuống nước.

      Hứa Tình U lúc được cứu liên hôn mê, bất quá chỉ là hôn mê , nàng ngừng mà run rẩy núp ở trong ngực Tô Khiêm Doanh, sắc mặt tái nhợt, tràn đầy ý sợ hãi.

      Bởi vì hôm nay là ngày cực nóng, y phục vốn mặc ít hơn bình thường, lúc nãy nàng rơi xuống nước, quần áo dán chặt vào thân thể, chỉ có đem dáng người uyển chuyển của Hứa Tình U làm cho nổi bật, cũng làm cho người cứu nàng thế tử gia Lục vương phủ nhìn cái sạch , sau đó cung nữ vội vàng đến đưa áo khoác cho nàng che lại, Hứa Tình u biết làm sao.
      Vài tiểu thư cùng ngồi chung thuyền với nàng lúc nãy lên bờ, chạy lại phía nàng, khóc , "Tình U ngươi làm ta sợ muốn chết, tại sao lại đột nhiên té xuống."

      Lồng ngực dày rộng ấm áp ly khai Hứa Tình u, nàng thấy bóng dáng Tô Khiêm Doanh rời , bàn tay nắm chặt áo khoá, đột nhiên có cảm giác buồn bã mất mát, bên tai truyền đến thanh , bạn tốt ân cần thăm hỏi Hứa Tình U khẽ gượng cười, dưới nâng đỡ của cung nữ hướng lầu các thay quần áo.

      đám người kéo đến hơn nửa cái sân, mà các nàng cũng phải là người có danh tiếng chỉ là hiếu kì tụ tập lại, nguyên nhân cũng phải là cẩu huyết đến cực điểm, phải là xô đẩy gây gổ, chỉ là cẩn thận rơi xuống nước, xong chuyện tất cả đều tản ra.

      "Ánh mắt của vị tiểu thư kia rất quen ?" lúc Ngâm Hoan đứng đây phát ngốc, Trình Bích Nhi đột nhiên kéo tay áo của nàng, "Giống như là oán nữ." Trình Bích Nhi cuối cùng hạ kết luận, sau cùng lại nghi ngờ hỏi nàng, "Nàng phải là theo chân chúng ta cùng lầu các sao, tại sao cuối cùng lại lên thuyển?"

      Ngâm Hoan lắc lắc đầu, nhìn qua chiếc thuyền linh linh bên kia, hồ này mặt nước hẳn là sâu ...

      Chuyện Hứa Tình U rơi xuống nước bất quá như nốt nhạc đệm, Mộc đại phu nhân là rất đau lòng, bất quá lúc nghe người cứu nàng là Lục thế tử, liền sau khi thay quần áo xong cùng mang nàng sang đó tạ ơn.

      Lúc Hứa Tình U ra, ngay cả Mộc Y Lâm bên cạnh đều có chút kinh ngạc, lặng lẽ lôi kéo Ngâm Hoan tay, "Biểu tỷ, Hứa tỷ tỷ đây là muốn biểu diễn sao." Cách ăn mặc trang điểm tại sao quá lại lộng lẫy xinh đẹp.

      Ngâm Hoan nhoẻn miệng cười, chung quanh đây ngồi ít người, từ góc độ của các nàng còn có thể chứng kiến thời điểm Hứa Tình u hướng Lục thế tử đến, dáng người chân thành, mặt ngượng ngùng.

      Tô Khiêm Doanh cùng người khác trò chuyện, chợt thấy cái phấn thúy bóng dáng chậm rãi mà đến, nhìn kỹ hồi lâu mới biết được là người mà chính mình cứu lúc sáng, bên cạnh là mấy bằng hữu tốt cũng tiếp tục nữa, Hứa Tình U cầm lấy khăn, lòng bàn tay toát khỏi mồ hôi.

      Đây là cơ hội, bỏ lỡ cơ hội này nàng Hứa Tình U vận mệnh cả đời nằm dưới tay người khác, lúc này nàng phải tự trang thủ a.

      Hít sâu hơi, Hứa Tình U mang mặt quẹt chờ mong nhìn thoáng qua Tô Khiêm Doanh, "Lục thế tử, chuyện vừa rồi Tình U rất cảm kích, nếu ngài rat ay kịp thời, biết Tình U có còn đứng đây chuyện được nữa ."

      Phần lớn nam nhân đều nguyện ý ân cần với các nữ nhân sung bái mình, điều này tạo cho họ tâm lý thoản mãi, tại người Tô Khiêm Doanh có hiệu quả.

      "Hứa tiểu thư cần phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng, ta chỉ là tiện tay mà thôi cần phải cảm ơn." Tô Khiêm Doanh hiền hòa cười, Hứa Tình U nhìn hơi ngẩn ra, nhớ tới tại Mộc gia Mộc đại phu bởi vì hôn của nàng cũng xem xét vài gia đình, đáy lòng Hứa Tình U cảm thấy công bằng, người trước mắt này đủ cho nàng dùng cả đời, cần những người mà dì sắp xếp.

      "Lục thế tử cần khiêm tốn, tự Tình U vào nhà dì tại Huệ An thành từ sớm, sớm nếm qua nhân tình ấm lạnh của kiếp ăn nhờ ở đậu, Tình U có gì báo đáp, chỉ có thể lần nữa cảm tạ Lục thế tử." Hứa Tình yếu ớt cúi người báy lại, mang mặt quẹt cái thống khổ cùng bi thương , sau khi xong xoay người ly khai.

      Tô Khiêm Doanh sửng sốt chút, quay đầu hỏi người bên cạnh, "Là tiểu thư nhà ai?"

      "Hình như là Huệ An thành Mộc gia a." Người bên cạnh cũng phải biết ràng, Tô Khiêm Doanh chỉ nhớ Mộc gia Huệ An thành chỉ có tiểu thư chính thống, như vậy vị tiểu thư trước mặt này, giống như nàng theo như lời là ăn nhờ ở đậu sao.

      Kia bốn chữ có lẽ xúc động chỗ trong lòng Tô Khiêm Doanh, Tô Khiêm Doanh nhớ tới thời điểm cứu nàng, hai tay của nàng sít sao níu lấy áo mình, ràng lên bờ giải rồi nhưng nàng vẫn còn sợ hãi như vậy, bên cạnh người nào, cái nha hoàn nào phụng dưỡng, quang cảnh như vậy, tại Mộc phủ cuộc sống của nàng nhất định dễ chịu.

      Mộc đại phu người nếu là biết ý tưởng này của , đoán chừng là muốn tức đến xì khói lỗ tai, chính nàng người chỉ có con trai mà đem chuyện hôn của nàng khảm vào tâm trước, nhưng có nàng phải thừa nhận đó là gả gả thấp, cưới cưới cao, nếu lấy Mộc phủ danh hiệu cũng chỉ có thể là vị biểu tiểu thư, tâm cao khí ngạo có ích lợi gì, người ta vừa nhìn phụ mẫu ngươi đều mất, chỉ là sống nhờ tại Mộc gia, hơn nữa chỉ là thân thích của Mộc phu nhân.

      Nhìn từ phía xa xa Ngâm Hoan thấy được vẻ mặt của Tô Khiêm Doanh, mặt thoáng lên quẹt cái khinh thường, quả nhiên là cái người người sao...

      Đến thời điểm ăn cơm trưa, tất cả mọi người cùng đến sơn trang đều tụ họp lại, bọn cung nữ sớm chuẩn bị các món ăn thượng hạng, các nàng ngồi ở chiếu, trước bàn là những món ăn tinh xảo sớm chuẩn bị tốt.

      Thỉnh thoảng chứng kiến ánh mắt ghi hận từ phía xéo đối diện của Kỳ Nhị tiểu thư, Ngâm Hoan bên gắp đồ ăn cho Mộc Y Lâm, ầm ĩ bất quá cũng nên tiếp tục so đo đến bây giờ , lòng của vị Kỳ Nhị tiểu thư này quả còn hơn cây kim a.

      Mộc Y Lâm tự nhiên cảm thấy, người nàng tiểu, lại quỷ linh tinh, vừa ngẩng đầu chính là làm cái mặt quỷ, đảo mắt lại cúi đầu xuống ăn giả vờ là thục nữ, Kỳ Tố Lam tức đến nỗi thiếu chút nữa quẳng cái đĩa.

      CHƯƠNG 74.2: Ngâm Hoan bị thương
      Edit: Mây


      "Ăn ngon sao, coi chừng bị Nhị cữu mẫu thấy được." Ngâm Hoan thấy nàng nghịch ngợm, vỗ lưng của nàng, Mộc Y Lâm lúc này mới thu liễm chút ít, trong miệng lẩm bẩm, "Tại nàng chọc muội trước."

      Ăn rồi cơm chờ đến chạng vạng mọi người mới lên đường trở về phòng, chút thời gian này nếu muốn nghỉ ngơi có thể lầu các, Ngâm Hoan có chút mỏi mệt, nhưng có nhân tinh lực mười phần, nhìn nhìn chút rốt cuộc cũng hoà mình với Trình Bích Nhi cùng biểu muội, Ngâm Hoan theo sau lưng các nàng tùy ý dạo, Hứa Tình U cũng cùng nhau, chỉ là tâm tư ở tại đây, có vẻ thiếu thiếu hứng thú.

      Kỳ Tố Lam rốt cuộc đuổi tới, mang theo bốn năm người khí thế hung hăng, lúc sáng nàng yếu thế hơn Mộc Y Lâm sớm chịu được, dồn nhóm các nàng vào vườn hoa.

      Ngâm Hoan lập tức trầm mặt, "Kỳ Nhị tiểu thư, ngươi đây là có ý gì."

      "Có ý gì, biểu muội của ngươi sáng nay trước mặt mọi người làm cho ta mất thể diện, các ngươi phải xin lỗi ta!" Kỳ Tố Lam đương nhiên phải là tìm người kéo bè kéo lũ đánh nhau, năm đối với bốn, nàng chỉ là muốn xả giận đòi cái công đạo.

      "Kỳ Tố Lam ngươi thực biết xấu hổ, cùng tiểu nương tích cực như vậy, bây giờ còn muốn người ta xin lỗi, ta nghĩ mấy ngày ngươi diện bích tư quá vô ích." Trình Bích Nhi nở nụ cười, Kỳ gia có tài mới nuôi ra được đoá kỳ hoa như nàng a, nàng tưởng thế giới này cho nhà nàng ta làm chủ sao.

      "Biểu tỷ, chúng ta ." Mộc Y Lâm nghịch ngợm đột nhiên đổi tính, lôi kéo Ngâm Hoan muốn cùng các nàng ầm ĩ, nhưng Kỳ Tố Lam đâu chịu, lên phía trước giữ chặt nàng, Mộc Y Lâm chợt di chuyển thân mình làm Kỳ Tố Lam kịp bắt lấy, thẹn quá hoá giận trực tiếp đẩy Mộc Y Lâm bả.

      "Coi chừng!" Trình Bích Nhi kinh hô tiếng, mắt thấy lực lớn như vậy Mộc Y Lâm va trúng hòn non bộ, Ngâm Hoan tay mắt lanh lẹ kéo nàng vào trong lòng, chống cự nổi lực đẩy nên chính mình đụng phải bên hòn non bộ.

      Hòn non bộ vốn được ghép từ những mảnh đá theo quy củ nào hết, lồi lồi lõm lõm, Ngâm Hoan buồn bực hừ tiếng, sau lưng bị đụng đau quá, tại trong ngực nàng Mộc Y Lâm là bị sợ liền khóc lên.

      Chung quanh có ít người tản bộ, nghe thấy tiếng khóc đều chạy tới, Mộc Y Lâm khóc ra từ Ngâm Hoan trong ngực, cẩn thận nắm mu bàn tay bị cọ rách da của Ngâm Hoan, "Biểu tỷ, biểu tỷ bị thương rồi, chảy máu nữa."

      bên Kỳ Tố Lam bị dọa lặng rồi, bất quá nàng là khẽ đẩy nàng chút mà thôi, tại sao lại đột nhiên vọt tới hòn non bộ, còn bị thương, nhất định là cố ý muốn hãm hại của mình!

      "Ngươi đừng giả bộ, cái đụng như vậy tại sao lại làm ngươi bị thương được chứ, hổ là Cố gia tiểu thư, nếu như thế nào thông đồng từ trước với Tô thiếu gia đây." Tiếng vừa ra khỏi miệng, Kỳ Tố Lam bị hung hăng đẩy, trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất, Mộc Y Lâm hung dữ nhìn nàng, khóe mắt còn mang theo nước mắt, "Ngươi là người đàn bà xấu."

      Lúc Tưởng thị chạy tới đúng lúc thấy màn như vậy, quát lớn tiếng, "Y Lâm!"

      Mộc Y Lâm lập tức khóc càng dữ tợn, quay người lại liền bổ nhào vào trong ngực Ngâm Hoan, "Nương, người đàn bà xấu này khi dễ con, còn đẩy con, nếu phải là biểu tỷ ôm con, con tại liền đụng phải tảng đá rồi, nàng còn năng lỗ mãng lung tung, nương, Ngâm Hoan tỷ bị thương rồi, ngài mau đến xem xem." Mọi người lúc này mới nhìn đến Ngâm Hoan dựa vào hòn non bộ sắc mặt có chút tái nhợt.

      "Tiểu thư." Thanh Nha vội vàng tiến lên đem nàng đỡ lên, vừa nhìn sau lưng nàng chút liền hút khí, tấm lưng trắng nõn bị cọ rách da có chỗ còn chảy cả máu nữa.

      "Đỡ ta trở về." Ngâm Hoan muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, thấp giọng phân phó, Thanh Nha cùng Trình nhi đỡ nàng ly khai, Mộc Y Lâm còn chưa theo, nàng ở bên cạnh Tưởng thị rớt nước mắt, khóc sụt sùi ngọn nguồn mọi chuyện.

      Kỳ Tố Lam lúc được đỡ lên thấy ánh mắt mọi người vi diệu vô cùng, Kỳ Tố Lam lại nửa câu đều phản bác ra, bởi vì Mộc Y Lâm giả dối, sau đó Kỳ phu nhân mới đến rất lúng túng.

      Cùng Tưởng thị xin lỗi lại cùng Mộc thị xin lỗi, mang theo Kỳ Tố Lam ly khai, tiểu nương mười tuổi cố tình gây còn có thể được tha thứ chút, nhưng nàng kia nương mười bốn mười lăm tuổi, nếu gả sớm thành vợ người ta, mức tâm nhãn cùng lòng độ lượng này phải là trẻ con được.

      Hôm nay mặc dù có nhiều người chứng kiến, nhưng mà thanh danh của Kỳ Nhị tiểu thư chính thức lụn bại, cái tuổi này mà cứ buông tha người, thậm chí còn động thủ, ra khó nghe, nhưng sau này ai dám lấy hãn phụ như nàng chứ.

      Kỳ Tố Như nhìn vẻ mặt muội muội nhận sai, biết dạy như thế nào, nàng mới bị phạt xong mà còn có bản lĩnh gây chuyện nữa, "Kỳ Tố Lam, phàm là người có chút đầu óc đền phải trước hết nghĩ ra người bên cạnh Cố gia Thất tiểu thư là ai, người có thể gọi nàng là biểu tỷ thân mật như vậy, làm sao có thể là dã nha đầu lai lịch được, ngươi biết rất Cố gia Thất tiểu thư cùng Bát vương phủ Tam thiếu gia tứ hôn, như thế nào, ngươi là có mấy đầu mà ngay cả vương phủ cũng dám trêu chọc."

      "Vừa rồi muội bị ngã sao thấy tỷ hỏi thăm dù chỉ chút, phải là muội gây mà tại mấy người kia chuyện đúng trước, vả lại Cố Thất tiểu thư đâu xứng với Tam thiếu gia." Kỳ Tố Lam hướng về phía Kỳ Tố Như quát, "Tỷ có còn là tỷ của muội nữa hay , hay quên mất tỷ vốn là người của Kỳ gia rồi, mẫu thân với tỷ nhiều như vậy mà tỷ lại với Lục Vương phi."

      "Pằng" tiếng, Kỳ Tố Như giơ tay tát nàng cái, "Ngươi đúng là cái gì cũng dám , khó trách ngươi nhiệt tâm giúp Thất công chúa khiến người khác thêm phiền toái như vậy, ngươi cho rằng lần sau còn có vận khí tốt như vậy sao, liền cái mười mấy tuổi tiểu nương đều lại, cuối cùng còn dám động thủ đẩy người ta, ngươi có nghĩ tới hay vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì, ngươi chính là phải dùng mệnh đền mạng, cuộc sống tại Kỳ gia quá sung sướng khiến ngươi tưởng mọi người đều phải xoay quanh ngươi, nghe theo ngươi sao."

      Kỳ Tố Như vốn cho là nàng ngoan ngoãn hơn, ở nhà lâu như vậy mẫu thân cũng có thể giáo hội nàng cách xử , nghĩ tới hôm nay nàng càng ngày càng có kiềm chế, Kỳ Tố Lam che lấy chỗ bị đánh sưng oán hận lườm nàng cái, xoay người liền chạy ra ngoài.

      "Ta xem nàng chút." Kỳ phu nhân mở miệng muốn ra ngoài, Kỳ Tố Như lên tiếng ngăn lại, "Mẫu thân, ngươi cưng chiều nàng cưng chiều còn chưa đủ có phải hay , mặc kệ nàng !" Kỳ phu nhân ngượng ngùng ngồi xuống, "Tính tình muội muội con từ đó giờ là như vậy, con cũng phải biết."

      Kỳ Tố Như nhìn phía ngoài cửa sổ, chạy ra ngoài bao lâu Kỳ Tố Lam biết cùng tiểu thư phu nhân nhà nào đụng phải, lúc khóc lóc kể lể, nàng chỉ thấy phía sau, mơ hồ cảm thấy tấm lưng kia quen thuộc, lại nhớ ra được là ai.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :