1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương [85.2 + PN]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 45.2: Sóng gió người thừa kế
      Edit: Mây



      Vào thời gian này Ngâm Hoan vội vàng thương lượng cùng sư phụ chế tạo đồ trang sức đeo tay làm cách nào để khắc hoa đào cách sống động nhất, Mộc thị thấy nàng kinh doanh tốt, trong lòng cũng cao hứng, về phần hôn của Lục thế tử cuối năm ngoái, nàng cũng giống như Ngâm Hoan, thèm để ý.



      Đầu tháng tư, hoa đào tàn hết, trong thành Lâm An lại ồn ào chuyện đính hôn của Bành gia, chuyện này khiến hầu hết các thích Bành Mậu Lâm đau lòng, đính hôn, mà đối tượng đính hôn là con dòng chính của Nhan Hầu gia, Nhan Thanh Du.



      Tin tức này loan ra, chúng nương vô cùng thương tâm, vì cái gì khác mà thương tâm vì dung mạo bình thường của nương đó, người bình thường như vậy dựa vào cái gì có thể sóng vai cùng Bành thiếu gia.




      Bành Mậu Lâm có bao nhiêu thương tâm Ngâm Hoan cũng ràng lắm, nhưng Cố Ngâm Nguyệt có bao nhiêu thương tâm Ngâm Hoan thấy hết, nàng liên tục hai ngày ăn ngon, người gầy vòng lớn.




      Đại khái trong miệng những tiểu thư kia câu đầu tiên ra là: Ta có chỗ nào kém hơn nàng ta chứ.




      Kiếp trước hôn của Bành Mậu Lâm cũng là kiện chấn động thời gian, thân phận dòng chính nữ Nhan Hầu gia là hiển hách, nhưng với dung mạo bình thường đó cực kì xứng đôi cùng Bành Mậu Lâm. Lúc ấy biết có bao nhiêu tiểu thư trách trời oán đất, đến nỗi trà thiết uống cơm thiết ăn.




      Cố lão phu nhân thấy vậy giận Ngâm Nguyệt nên thân, sau đó tự mình bái phỏng vài lão hữu, sau khi hôn của Bành Mậu Lâm định ra bao lâu hôn của Cố Ngâm Nguyệt cũng rất nhanh được định xuống.




      Ngâm Hoan cảm khái thủ đoạn cùng khí phách của Cố lão phu nhân, thế nhưng bà cam lòng cho Cố Ngâm Nguyệt lấy chồng ở xa, mặc kệ Nghiêm thị khóc cầu xin như thế nào, Cố lão phu nhân vẫn cứng rắn có để ý, chờ mọi người định thần lại hai vị tiểu thư Cố gia đính hôn, hơn nữa còn đều là lấy chồng ở xa. Lúc ban đầu hôn của Đại tiểu thư Cố gia Cố Ngâm Y là do người khác đến cầu hôn, mà mối hôn của Cố Ngâm Nguyệt, là Cố lão phu nhân tay tác thành.




      Mà Cố Ngâm Sương cũng còn mấy tháng nữa là tới tuổi đính hôn, trong Lan Tâm viện, Phương thị nhanh chậm lật tờ danh sách các ứng cử viên, con lớn của Tam phòng này, phải chọn như thế nào a.



      " bằng cũng cho Nhị tiểu thư lấy chồng xa phu nhân." Ma ma đứng sau lưng đề nghị, Phương thị khép danh sách lại lắc đầu, " được, với chức vụ của lão gia, hôn của Ngâm Sương tốt bằng Đại tiểu thư, nhưng cũng phải quá kém."



      "Nhị tiểu thư là đứa đầu tiên của lão gia, nếu chọn chỗ quá thấp mấy tiểu thư phía sau bị ảnh hưởng" mama ra nỗi băn khoăn trong lòng Phương thị, nàng cũng có tận lực đè thấp hôn của Ngâm Sương. Tam phòng nhiều tiểu thư như vậy, nếu dựa theo quy củ, người đầu tiên nhất định là phải gả khá hơn chút, như vậy bọn muội muội phía sau mới có thể thuận lợi hơn chút, nếu hôn sau này càng khó khăn hơn.



      "Vậy cũng phải dựa vào danh tiếng Cố gia." Phương thị thở dài hơi, lúc trước quyết định gả nàng vào Cố gia, người Phương gia đều cảm thấy đây là mối hôn tốt. Tại vì lúc đó Cố gia còn có lão quốc công chống đỡ, Cố gia đại lang cũng vừa mới lập được chiến công, lúc đó Cố phủ phong quan vô hạn ngay cả hôn với Tam phòng cũng thất rất tốt, nhưng khi gả vào cái nhà này mới biết được, khi trụ cột xảy ra chuyện, cả nhà liền ngăn nắp như bên ngoài nhìn thấy được.



      "Ma ma chuẩn bị vài thứ , ta chuyến qua chỗ Lão phu nhân." Phương thị đứng dậy, nàng vốn thích Tiền di nương, Nhưng Tam phòng này nhiều tiểu thư như vậy, hôn của các tỷ tỷ cũng ảnh hưởng ít nhiều đến Dật Triết, nàng chỉ có đứa con trai này.



      lúc dưới Cố phủ nhốn nháo vì chọn hôn cho các tiểu thư Cố gia đến tuổi đính hôn, tảng sáng ngày nọ trước cổng Cố phủ đột nhiên xuất hai người quần áo rách rưới, lần nữa làm cho ngọn sóng trong Cố gia lại nổi lên.


      Mọi người cùng chào đón cực phẩm em trai lên sàn nào



      Cố lão phu nhân nhìn lớn quỳ ở phía dưới, người lớn còn sạch chút, đứa mặt mũi dính đầy tro bụi, khiến bà nhìn bộ dáng gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua A Hỉ, " mời Đại phu nhân đến."

      Từ lâu có người đến báo cho nàng, là hình như có đôi mẹ con khất cái đến phủ, đến Cố gia nhận thân, hộ vệ giữ cửa thấy các nàng dơ bẩn muốn đánh đuổi , nàng kia liền hô to là nàng mang theo hài tử tìm đến Cố gia Cố đại lang.



      Sáng sớm người đường chưa nhiều, nàng kia kêu la như vậy khiến ai ngang qua cũng đều nhìn lại, nàng kia còn từ trong lòng ngực móc ra đồ vật đây là tín vật của Cố Đại lang, bà tử thấy vậy dám tự làm chủ, đem nàng ta vào chính viện.



      Trong phòng im ắng mảnh, nàng kia chỉ gắt gao ôm đứa con trai, trong ngực còn ôm theo bọc đồ, Mộc thị tới rất nhanh, nhìn hai người quỳ kia, đầu tiên là sững sờ, sau đó quay lại hướng Cố lão phu nhân vấn an, "Mẫu thân, ngài tìm con có chuyện gì ạ?"



      "Sáng sớm có hai người đến đây, là người thân của Đại lang." Mộc thị liếc nhanh nữ nhân và hài tử kia, chờ Cố lão phu nhân tiếp, "Nàng là nàng mang theo hài tử tới tìm chồng."


      Mộc thị lông mi nhảy dựng, "Ngoài con ra Đại lang có người đàn bà nào khác, trước đây cũng có người nào tới tìm chàng, bây giờ chỉ sợ lại gặp người lừa đảo thôi."



      "Ta láo, ta láo, Đại lang đâu, chàng ở đâu, cho chàng ra gặp ta , ta mang theo Dật Thiên đến đây." Nữ nhân kia vừa nghe Mộc thị như vậy, ôm hài tử nhìn khắp phòng, trong miệng lẩm bẩm, Cố lão phu nhân nghe được hai chữ Dật Thiên này, đôi mắt vốn híp lại nay lại mở rộng ra vài phần.



      "Cố gia Đại gia qua đời, Đại lang trong miệng ngươi chết từ năm năm trước rồi." Mộc thị đối lời nàng có chút nào mất bình tĩnh, chỉ là mở miệng nhắc nhở nàng ta.



      Nàng kia thẳng tắp nhìn lại, nhìn chằm chằm vào Mộc thị, đột nhiên lao về phía nàng, quỳ gối trước mặt của nàng dập đầu mấy cái rồi ngẩng đầu lên, "Thưa phu nhân, thưa phu nhân, phu nhân, Đại lang ta có gì khó khăn có thể tới Cố phủ tìm ngài."



      Đem bàn tay nâu đen kia nắm lấy y phục của Mộc thị, Tư Kỳ vội vàng đến muốn đem tay của nàng đẩy ra, nhưng nữ nhân kia sức lực rất lớn, kéo như thế nào đều kéo ra, Cố lão phu nhân ra hiệu nha hoàn tiến lên hỗ trợ, ba người hợp lực lại mới đem nữ nhân kia kéo ra, gương mặt kia vốn nhìn do khói bụi, lúc này nước mắt tung hoành, trông vô cùng nghẹn ngào thương tâm.



      Mộc thị cúi đầu nhìn chỗ bẩn ở làn váy, gương mặt bình tĩnh thoáng tia vui, ngẩng đầu với Cố lão phu nhân, "Mẫu thân, người nông thôn dã phụ, ngay cả Đại lang qua đời cũng biết lại mang đứa bé đến đây giả danh lừa bịp, hay là đuổi ra ngoài, miễn cho quấy nhiễu mẫu thân."



      "Chậm ." Lúc Tư Kỳ muốn dẫn người xuống, Cố lão phu nhân mở miệng ngăn lại, nàng thấy đứa nhào vào ngực nữ nhân kia, giọng chậm lại chút, "Ngươi đứa này gọi Dật Thiên?"



      " gọi Dật Thiên, là Đại lang đặt tên, Đại lang phải nhận tổ quy tông mới được mang họ Cố." Nữ nhân kia ôm hài tử chặt, giống như sợ mất vậy.



      "Ngươi từ đâu đến mà có gan lừa gạt hả, lại dám dùng danh nghĩa của Đại gia mà lường gạt, tên Dật Thiên há lại để cho ngươi tuỳ tiện gọi sao!" Sắc mặt Mộc thị trong nháy mắt run run, cái tên này là Đại lang vì nàng đặt cho đứa con trai chết non của hai người, làm sao có thể làm cho dã phụ nông thôn này tùy ý lấy ra lường gạt.



      "Ta có gạt người, ta có gạt người, đây mới là hài tử của Đại lang, là hài tử của con trai lớn Cố phủ Cố Vũ Lang, tin ngươi xem đây, ta còn có tín vật mà Đại lang đưa cho của ta, ta có gạt người." Nữ nhân kia từ trong lòng ngực móc ra cái hộp còn nhìn , mở ra, bên trong là khối ngọc bội sạch .




      Mộc thị muốn trách cứ, trong tích tắc nhìn thấy ngọc bội, nàng giật mình, khối ngọc bội kia nàng quá quen thuộc, giống như là từ khối ngọc thạch thượng hạng làm ra, nàng có hai khối, ban đầu là chuẩn bị cho hai đứa bé của nàng.




      Cố lão phu nhân đem phản ứng của Mộc thị thu vào trong đáy mắt, đối với mama sau lưng phân phó, "A Hỉ, mang nàng xuống tắm rửa sạch ."




      Mộc thị ngồi ở đó hoảng hốt lát, đợi khi người hầu dẫn mẹ con hai người kia tắm rửa sạch quay lại, nàng cùng với Cố lão phu nhân đều ngây người.




      Đứa bé kia nhút nhát rúc vào lòng của nữ nhân bên cạnh, đôi mắt ti hí tò mò nhìn quanh phòng, lúc nó thấy Cố lão phu nhân lại giật mình rụt trở về, mà bộ dáng nho kia, cùng Cố Vũ Lang khi còn bé giống kinh người.




      Cố lão phu nhân vốn là bình tĩnh nay lại có cảm giác vô cùng kích động, chẳng lẽ đây mới là hài tử Đại lang lưu lại bên ngoài sao!




      Mộc thị lúc này biết nội tâm liên tục thay đổi của Cố lão phu nhân, nàng thấy nàng kia sau khi thay đồ tắm rửa sạch , ngược lại nổi lên vài phần tư sắc, giống vẻ đẹp hàm súc uyển chuyển của phía nam, nếu là cùng mình so sánh là hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau.




      "Ngọc bội kia, có thể cho ta nhìn chút ." Mộc thị thất thần lúc, mở miệng .




      Nàng kia tựa hồ cũng điên khùng làm khó, nàng ta đưa hộp ngọc kia cho Tư Kỳ, có vẻ mong đợi chân .




      Mộc thị lại lần nữa mở cái hộp kia ra, lấy bên trong ngọc bội ra, cầm tay, cái cảm giác ôn nhuận ngọc thạch này rất giống nhau, giống như làm từ khối ngọc ban đầu, lúc còn sống Đại lang còn , ngọc này rất ly kỳ, để cho hài tử thường xuyên mang theo, rất tốt cho sức khoẻ.




      "Vãn Đình, ngọc này đúng là của Đại lang sao?" Cố lão phu nhân có phát ra vẻ mong đợi trong giọng của mình, Mộc thị đóng nắp hộp lại, để cho Tư Kỳ trả lại cho nàng, "Nàng ta có phải là người của Đại lang hay con , bất quá con dâu cũng có hai khối ngọc giống vầy."




      Nữ nhân kia cẩn thận đem cái hộp giấu trong lòng, nhìn Mộc thị thành khẩn , "Phu nhân, Đại lang thường thường nhắc tới phu nhân, phu nhân là người vợ tốt, Thanh Thu còn thấy qua bức hoạ của phu nhân, cho nên mới nhận ra phu nhân."




      Nữ nhân kia đem hài tử kéo đến trước mặt Mộc thị, "Đại lang hai người có hài tử, đứa bé này coi như là ông trời ban ân, chàng thời cơ thích hợp đến dẫn chúng ta trở lại, để nhận tổ quy tông, nhưng ta chờ đến năm năm rồi mà thấy chàng quay lại, mình ta thực tại có cách nào nuôi lớn hài tử, chỉ có thể đường ăn xin đến Lâm An."

      Cái nữ nhân gọi là Thanh Thu kia vừa vừa khóc, Mộc thị nhìn đứa bé kia, khoảng năm sáu tuổi rồi, trông phải rất gầy gò, làn da trắng tinh giống như bộ dáng nếm qua nhiều đau khổ. Nàng ta dẫn hài tử ăn xin để đến Lâm An nhận tổ quy tông sao, Mộc thị giễu cợt cười tiếng, "Ngươi thấy qua bức hoạ ta sao, ngọc bội tuy quý những cũng có thể làm giống nhau được, ngươi làm sao chứng minh đứa này là của Cố gia Đại lão gia."



      Cố lão phu nhân càng nhìn đứa càng vướng vào tâm ma, đối với việc con trai lớn có đứa nào vài chục năm qua, Cố lão phu nhân rất tiếc nuối, nếu là đứa bé này là con của con trai bà lưu lại bên ngoài, cho dù là ngoại thất làm sao, là huyết mạch duy nhất của con trai bà lưu lại đời a.



      "Ta biết mạo muội làm vầy khiến lão phu nhân cùng phu nhân đều tin tưởng, nhưng đúng là Đại lang cứu ta, còn dàn xếp chỗ ăn ở cho ta. Ta biết trong lòng người Đại lang nhớ thương đều là phu nhân, nhưng ta nghĩ có thể vì Đại lang sinh hài tử ta có gì tiếc nuối, mỗi lần chứng kiến đối với hài tử của nhà khác lộ ra ánh mắt hâm mộ, Thanh Thu cảm thấy cho dù là phá hủy cuộc đời của mình cũng muốn báo đáp Đại lang." Nữ nhân kia rất êm tai, tới chỗ động tình còn lã chã rơi lệ.


      Đem chuyện Cố Vũ Lang cùng nàng gặp nhau khi nào, cứu nàng khi nàng bán mình chuộc cha ra sao, an trí chỗ ăn chỗ ở cho nàng ta như thế nào, còn thường xuyên tới đó thăm nàng, thậm chí ngay cả khi nào xuất binh, khi nào trở về Lâm An đều ràng rành mạch.



      "Năm năm trước lần cuối ta gặp Đại lang là lúc mới sinh Dật Thiên, Đại lang đánh thắng trận nên phải về Lâm An, trước khi chàng đem ngọc bội này cho ta, lưu lại cho hài tử, chàng cũng lưu lại bạc để ta nuôi hài tử tốt, chờ thời điểm thích hợp chàng dẫn mẹ con ta về, mình ta nuôi hài tử đợi chàng suốt năm năm mà có chút tin tức gì, hài tử lớn dần, đến tuổi học mà ta thể nuôi nổi, chỉ có thể mang theo đường tìm đến Lâm An, hi vọng có thể ở Cố gia nhận tổ quy tông, cũng coi như phụ lòng Đại lang."



      Năm năm trước, chính là sinh nhật Cố lão phu nhân trở về vào ban đêm, Mộc thị nghe nàng rất nhiều chi tiết mà ngoại nhân biết, dần dần có chút yên.


      Làm sao nàng có thể chấp nhận được chuyện Đại lang giấu nàng nuôi dưỡng ngoại thất bên ngoài, còn để nữ nhân này sinh hạ đứa con trai, tình cảm phu thê bao nhiêu năm, hai người nắm tay nhau vượt qua biết bao trở ngại, chẳng lẽ bù nổi chuyện hài tử sao?



      Mộc thị tin, nhưng Cố lão phu nhân tin.



      Đứa bé kia cùng Đại lang khi còn bé quá giống.



      Cố Vũ Lang chết rồi, thể đứng ra giải thích bất kỳ chuyện gì, trước mắt chuyện mà nữ nhân này ra, từng chữ từng câu đều có sức thuyết phục, kể cả những sở thích nhặt của Cố Vũ Lang, thế nhưng nàng cũng đúng. Ngọc bội kia cùng bức họa đối với Cố lão phu nhân mà quan trọng, đối với việc nàng đúng thói quen và sinh hoạt của Đại lang, chuyện mà phải người bên gối biết được, có độ tin cậy cao với bà.



      "Chỉ bằng vào lời của mình ngươi ta vẫn thể tin được đây là hài tử của Đại lang, “A Hỉ, an bài chỗ ở cho các nàng, chờ điều tra xong sau." Sau khi kích động, Cố lão phu nhân vẫn giữ lại được chút lý trí, mở miệng phân phó .
      A Hỉ mang các nàng xuống, Cố lão phu nhân thấy Mộc thị gì, ôn nhu :




      "Vãn Đình a, con cũng trở về , chờ điều tra xong tiếp, nếu phải ta nhất định tha thứ, nhưng nếu là hài tử Đại lang, con cũng thể nào nhắm mắt để lưu lạc bên ngoài phải ?"

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 46.1: Sóng gió 2


      Chuyện này dây dưa đến nửa đêm, dưới Cố phủ đền bàn tán xì xào về việc Đại lão gia có con trai bên ngoài, trong lúc đó nha hoàn bà tử khắp nơi đều truyền là đứa này cùng Đại lão gia khi còn bé rất giống nhau. Trong lúc nhất thời mọi người đều nhận định đứa này nhất định là Đại lão gia con trai.




      Trong Tử Kinh viện, Mộc thị từ trong ngăn tủ tìm ra này hai khối ngọc bội lúc trước Cố Vũ Lang chuẩn bị cho bọn , cảm giác khi chạm vào nàng vẫn quên, giống như đúc cảm giác chạm vào mảnh ngọc kia. Đứng bên Tư Kỳ nhìn thấy mà bận tâm, từ hôm qua khi trở về phu nhân vẫn ở trạng thái này, khóc , nàng chỉ ngừng sờ qua từng món từng món lễ vật mà lão gia tặng cho nàng.




      "Phu nhân, đứa kia chắc chắn phải là hài tử lão gia, lão gia đối với phu nhân tình thâm nghĩa trọng như vậy, lão gia thể nào làm ra loại chuyện như vậy."




      Mộc thị lắc lắc đầu, "Người đều còn, sao còn làm những chuyện này quấy nhiễu chàng chứ." Mỗi vật Cố Vũ Lang tặng cho Mộc thị, nàng vẫn giữ gìn tốt, quay đầu nghĩ lại, nàng chưa từng hối hận khi lấy , cho dù hôm nay có xảy ra chuyện này.




      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Ngâm Hoan dựa vào cửa thở hổn hển, đầu đồ trang sức rối loạn với nhau, "Mẫu... mẫu thân."



      "Con chạy vội vã như vậy làm cái gì." Mộc thị thấy khuôn mặt nàng đầy mồ hôi, phân phó Tư Kỳ bưng nước đến.



      Sáng sớm hôm nay Ngâm Hoan mới biết được chuyện hai vị khách mới đến Cố phủ này, nàng tin phụ thân lại là người nuôi ngoại thất bên ngoài, huống chi ở kiếp trước, Đại lão gia Cố gia Cố Vũ Lang sau khi chết cũng người nối dõi, bất luận là năm năm sau hay là mười năm sau đều chưa từng xuất chuyện nhận cha nhận chồng này, hai người đột nhiên xuất này nhất định là có vấn đề.



      "Mẫu thân, đứa kia khẳng định phải là hài tử của phụ thân, ngài nhất định phải tin tưởng phụ thân." Ngâm Hoan vội vàng mở miệng, đường tới đây, nàng tinh tế suy nghĩ về kiếp trước. Ban đầu nàng ở Tử Kinh viện làm bạn với Cố Ngâm Sương lâu như vậy đều chưa từng nghe qua bất cứ chuyện gì tương tự như chuyện lần này, bất quá khi đó quyền quản gia Cố gia còn ở tay Mộc thị.




      Mộc thị sờ sờ mặt Ngâm Hoan, "Chỉ bằng vào xuất thân của các nàng làm sao đó lại là hài tử của phụ thân được."




      "Đúng ạ." Ngâm Hoan ngưng thần chút, nếu đây là mưu .,,




      Cho dù ai cũng có thể tin tưởng chuyện này nhưng Ngâm Hoan , cho dù nàng sống lại, trí nhớ của kiếp trước vẫn ở trong đầu, là phụ thân vẫn người nối dõi, tại sao hôm nay đột nhiên lại có hài tử tới Cố phủ nhận cha, vậy nhất định đây là mưu hướng về mẫu thân.



      "Nếu là lão phu nhân điều tra rồi đứa bé kia là hài tử của phụ thân sao ạ." Ngâm Hoan ấp úng , "Phụ thân có ở đây, làm sao có thể chứng minh được."




      "Mặc dù đứa bé phải hay , mẫu thân cũng cho vô cửa." Mộc thị thanh mềm mại lại tràn đầy kiên định, nàng nhàng vỗ lưng Ngâm Hoan, từ góc độ Ngâm Hoan nhìn sang, phảng phất có thể chứng kiến ánh sang phát ra từ mặt của kiên định của nàng, có phải vì tín nhiệm của nàng với phụ thân mới có thể cho nàng niềm tin vô điều kiện như vậy.


      (Trong truyện này mình rất thích tình của cặp mẫu thân phụ thân NH nha, tình của họ rất đẹp, đẹp từ lúc thiếu niên tới trung niên, hai người đều hy sinh cho nhau rất nhiều. Trong thời đại phong kiến có người nào kiên trì lấy vợ lẽ, thông phòng, thiếp thất đâu, dù cho mẫu thân NH sinh được con trai sao, ông vẫn kiên trì tới cùng, cùng bà vượt qua bao thử thách. Chỉ là ông trời công bằng khiến trong hai người phải trước, nhưng niềm tin vào tình của họ vẫn còn aaaaaa. Cảm thán a)




      Trở lại phòng mình, Ngâm Hoan ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy trong hộp gỗ có tiếng cào, nàng sai Tập Noãn mở cái hộp ra, trân châu đen đột nhiên rất hưng phấn bò qua bò lại, còn ngừng dùng móng vuốt cào vách gỗ bên trong, phát nắp hộp có ánh sáng, đột nhiên cả thân thể nhào tới vách hộp gỗ, muốn bò lên .



      Ngâm Hoan cầm lấy gậy vén nó trở về, trân châu đen liền bám vào gậy buông, còn muốn từ cây gậy bò ra ngoài, Ngâm Hoan tỉ mỉ nhìn phát bụng của trân châu đen lớn hơn rất nhiều, nàng đậy nắp hộp lại hỏi Tập Noãn, "Buổi sáng người cho nó ăn chưa?"



      "Còn chưa cho ăn đâu tiểu thư." Ngâm Hoan cảm thấy có chút kỳ quái, trong ngày thường nó đều lười hoạt động cũng thèm để ý người khác, tại sao hôm nay lại hưng phấn như vậy.




      "Chẳng lẽ là ngã bệnh?" Nuôi trân châu đen được mấy năm, Ngâm Hoan cũng phát nó xảy ra vấn đề gì, bộ dáng khác thường như hôm nay là lần đầu tiên, tên kia rốt cuộc tặng con nhện gì vậy !




      "Tiểu thư." Thanh Nha vào nhà, đem phong thơ giao cho nàng, Ngâm Hoan sai Tập Noãn ra ngoài canh chừng, sau khi đọc hết lá thư, nàng vội đem thư thiêu sạch , ngay cả bên ngoài cũng biết tin rồi, chuyện này mới xảy ra ngày thôi mà.




      Ngâm Hoan nghe thanh bào tấm ván gỗ của trân châu đen, rơi vào trầm tư, nếu như con trai lớn Cố gia đột nhiên có con nối dòng, con trai lớn Cố gia lại qua đời rồi, như vậy đứa bé này chính là huyết mạch duy nhất của , Cố lão phu nhân nhất định đem đứa bé này lưu lại, đưa vào gia phả, tương lai còn có thể thừa kế tất cả của Cố gia Cố Đại gia.




      Cố Đại gia của Cố phủ ra ngoài đánh giặc hai mươi năm, được ban thưởng này nọ cũng rất nhiều, lưu lại cho cháu nội hay là lưu lại cho con dâu, chuyện này người sáng suốt cần hỏi cũng biết lựa chọn như thế nào, như vậy đứa bé này xuất , tất nhiên là phải lấy hết những gì con trai lớn của Cố gia lưu lại.




      Cố lão phu nhân muốn lưu lại đứa bé này, mẫu thân tuyệt đối , như vậy rất có thể mẫu thân trực tiếp trở về Mộc gia, nàng buông tay tất cả mọi chuyện của Cố phủ, vậy bản thân mình phải làm sao đây?




      Nghĩ nghĩ lại, toàn thân Ngâm Hoan rùng mình cái, nếu đứa này là hài tử của phụ thân, vậy kết quả duy nhất là mẫu thân rời Cố gia, đối với nàng mà có hai loại lựa chọn, hoặc ở lại Cố gia, trở lại Tam phòng, hoặc theo Mộc thị trở về Mộc gia, nhưng mà nàng là người nhà Cố gia, Tam lão phu nhân chắc chắn nguyện ý để nàng rời .




      Chẳng lẽ nàng trở về điểm xuất phát ban đầu sao!




      " được!" Ngâm Hoan đột nhiên mở miệng hô to tiếng, hù Thanh Nha đứng bên cạnh, "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"


      Mặc kệ nàng có khả năng bởi vậy trở lại Tam phòng hay , nàng nhất định phải hạ thấp tỷ lệ này xuống thấp nhất, đời này Cố Ngâm Hoan nàng bị các nàng đùa giỡn trong long bàn tay nữa.




      "Thanh Nha, nghiền nát." Trong convert viết vậy, Mây cũng hiểu nữa




      Bất quá trong bốn năm ngày ngắn ngủi, Cố lão phu nhân điều tra xong, vào bảy năm trước Cố quốc công đường mang binh đánh giặc xác thực cứu bán mình chôn cha, rồi sau đó thấy nàng kia đáng thương liền cho bạc dàn xếp cho nàng ta sống tại trấn gần đó.




      Về phần quốc công gia có cùng nàng kia phát sinh cái gì hay , bộ hạ Cố quốc công đều ràng, cho dù đường trở về Lâm An Cố quốc công có việc rời hai ngày, người làm cấp dưới làm sao dám hỏi rang như vậy, lúc trước thị vệ thiếp thân của Cố quốc công cũng chết trận cùng vào năm đó, Cố quốc công cùng vị nữ tử này về sau có liên lạc hay người nào dám khẳng định.




      Cố Vũ Trị biết chuyện này rồi, liền chủ động nhất định phải đến trấn kia điều tra thử có nữ tử tên Thanh Thu tồn tại hay .




      Cố lão phu nhân nhìn tất cả tín vật được bày bàn, bà nhìn từng cái từng cái, đột nhiên bà cầm lấy cái dây lưng, tay run run vuốt khoả trân châu được đính đó cùng đường vân được thêu lên, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.




      "A Hỉ , ngươi xem, đây có phải là năm ấy dây lưng năm Đại lang xuất chinh ta đích thân thêu cho hay ." Sau lưng Hỉ ma ma tới nhìn dây lưng cũ kĩ kia, ba viên trân châu được đính song song nay tróc ra khỏa, thế nhưng đồ án thêu lúc xưa vẫn còn ràng, đúng là dây lưng lúc trước lão phu nhân thêu cho Đại thiếu gia để mang bình an.




      "Lão phu nhân, đây là dây lưng lúc trước ngài thêu cho Đại thiếu gia." Cố lão phu nhân vuốt dây lưng kia, lần đánh trận đó Cố Vũ Lang bị trọng thương, sau khi trở về Cố lão phu nhân vì cầu phúc cho nên thêu cái này, còn đặt bên trong là kinh bình an, để Cố Vũ Lang đeo rời người.



      "Tại sao nó lại ở chỗ này." Cố lão phu nhân cầm lấy dây lưng kia rời tay, đáp án ràng, vật quan trọng như vậy mà Thanh Thu đều có, như vậy đứa bé kia vô cùng có khả năng chính là hài tử của Đại lang.




      "A Hỉ, đứa bé kia giống với Đại lang khi còn ." Cố lão phu nhân giống như nhớ lại quá khứ, tay chậm rãi vuốt vẻ những hạt châu kia, cuối cùng đem nó để xuống, "Chúng ta chờ A Trị trở về từ chỗ kia ."



      "Bên ngoài có bàn tán chuyện hài tử của Đại thiếu gia trở về nhận cha." Hỉ mama dìu bà vào nội thất, Cố lão phu nhân thở dài hơi, "Bên Đại phu nhân như thế nào?"



      "Đại phu nhân cái gì cũng chưa ." Cố lão phu nhân lại thở dài hơi, bảo trì bình thản, Đại nhi tức vẫn luôn là như vậy, bởi vì như vậy Cố lão phu nhân càng khó xử hơn.

      CHƯƠNG 45.3: Sóng gió 3
      Edit: Mây




      Trong hoa viên, Ngâm Hoan mang theo Thanh Nha xuyên qua hành lang gấp khúc muốn trở về, chợt nghe bên cạnh vườn hoa có tiếng cười, giống như là tiếng vui đùa ầm ĩ của trẻ với nha hoàn.



      "Bên kia chính là chỗ ở của các nàng phải ?" Ngâm Hoan lui về sau bước, trực tiếp vào bên trong khu viện này, Thúy Trúc, Ngâm Hoan đứng ở mép cửa viện, xuyên qua khe hở nhìn thấy đứa chạy giỡn cùng nha hoàn, nha hoàn đuổi theo .



      "Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia ngài chạy chậm chút, Tiểu Cần đuổi kịp ngài." Nha hoàn tên là Tiểu Cần phát bắt được đứa bé kia, ôm vào trong ngực, đứa bé kia để nàng ôm, dùng sức vùng vẫy hai cái lộ vẻ còn muốn tiếp tục chơi, Tiểu Cần liền cầm đồ ăn vặt bàn đá dỗ , "Tiểu thiếu gia, chờ ngài đến ở chỗ có sân rộng hơn, ngài cũng phải đem Tiểu Cần theo nha, để Tiểu Cần làm nha hoàn thiếp thân chiếu cố ngài được hay ?"



      "Tiểu thiếu gia sao?" Ngâm Hoan cười khẽ tiếng, bây giờ nha hoàn là biết nắm bắt thời cơ nha, còn chưa nhận tổ quy tông, trước hết liền mưu đồ đường cho bản thân a, tiểu thiếu gia Cố phủ chỉ có mỗi Dật Triết, người trước mắt này có tư cách gì!



      Ngâm Hoan giận run, đứa nha hoàn cũng dám như vậy, rốt cuộc là ai ngầm đồng ý chuyện này.



      "Tiểu thư, hay là chúng ta về trước ." Thanh Nha lo lắng bị người trông thấy lại vào ra, hôm nay trong phủ còn truyền kế tỷ Thất tiểu thư đối đãi với đứa em trai đột nhiên xuất này như thế nào.



      "Thanh Nha, ngươi ở trong phủ cũng lâu rồi, đứa bé kia thực cùng phụ thân khi còn bé rất giống sao?" Ngâm Hoan nhìn cái người ngừng nhét đồ ăn vào miệng mình kia, đáy mắt thoáng lên tia thích, cùng độ tuổi, thời điểm Dật Triết năm tuổi tuyệt đối phải như thế này.



      "Nghe lão nhân làm trong phủ rất là giống, Đại lão gia Nhị lão gia khi còn bé cũng rất giống nhau." Ngâm Hoan nghe được nửa câu sau của Thanh Nha, khóe miệng giương cao, cười cười, " cách khác, đứa này cùng Nhị thúc khi còn bé cũng rất giống nhau sao."



      Đứa bé kia ăn xong lại muốn chơi, Tiểu Cần có giữ chặt , té nhào vào mặt đất, oa tiếng khóc rống lên, nữ tử trong nhà lao ra, đem hài tử ôm vào trong lòng dụ dỗ, đứa bé kia khóc lớn ngừng gọi cha, nàng ôm ngừng dụ dỗ, "Tốt, tốt, chúng ta tìm cha." xong liền đem ôm vào trong phòng.



      Phụ thân chết rồi, nàng ta muốn đâu tìm cái người gọi là phụ thân cho đây, Ngâm Hoan nhìn bóng lưng của nàng, nếu là nam tử tình thâm nghĩa trọng, tất nhiên phản bội tín ngưỡng trong lòng mình, nếu chỉ vì đứa bé, phụ thân cùng nữ tử này phát sinh bất kỳ quan hệ gì, huống chi nàng cùng mẫu thân là hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược, nếu tình cảm càng lâu, phụ thân càng bộc trực thâm tình với mẫu thân, càng thể làm như thế.



      " thôi." Ngâm Hoan xoay người, rất xa nàng vẫn còn có thể nghe được hài tử tiếng khóc rống.



      Cố Vũ Trị rất nhanh về, cùng Cố Vũ Trị đến Cố gia, còn có hai huynh đệ Mộc gia, trong đại sảnh ngồi đầy người, Ngâm Hoan cùng Cố Dật Tín đứng chung chỗ, nhìn hài tử kia núp ở trong ngực Thanh Thu, vẻ mặt đầy hoảng sợ.



      "Mẫu thân, lúc con đến trấn kia có hỏi quan địa phương chỗ đó, trong trấn xác thực có người này ở, con cũng phải hỏi thăm nhiều người mới xác nhận được, nàng ta chỉ ru rú trong nhà, cơ hồ có biết ai bên ngoài, nàng ở trong hẻm sâu, chung quanh cũng có người nào, cho nên người biết nàng cũng nhiều." Cố Vũ Trị thuật lại tin tức thu thập được từ quan địa phương trấn kia lại lần cho Cố lão phu nhân.



      "Con đem bức họa của Đại ca cho bọn họ xem, có người nhìn thấy Đại ca vài lần." Bộ dáng Cố Vũ Trị nhìn như phong trần mệt mỏi, mà Thanh Thu chỉ ôm chặt hài tử, ngồi ở chỗ kia câu nào.



      Cố lão phu nhân lấy những tín vật kia ra, ngay trước mặt huynh đệ Mộc gia cho mọi người xem, "Những vật này Vãn Đình cũng xem qua, quả có tín vậy của Đại lang, đây là dây lưng lúc trước ta đích thân thêu cho Đại lang."



      Mộc thị giương mắt nhìn, chợt nhìn lại cảm thấy quen thuộc, đó phải là dây lưng mà Đại lang đeo mới hai lần liền cẩn thận bị rớt sao.



      Huynh trưởng Mộc gia Mộc Triều Dương nhìn đồ vật này nọ bàn, có chút khinh thường , "Cố lão phu nhân, ngài như vậy, là muốn cho chúng ta biết, hài tử trong ngực nữ nhân này, chính là huyết mạch em rể lưu lại bên ngoài sao?"



      Trong đại sảnh mọi người đều yên tĩnh, nhiều như vậy, Cố lão phu nhân cũng chưa tới điểm này, Mộc Triều Dương nhịn được mới ra, Cố lão phu nhân liền gật đầu , "Hôm nay theo phần đông chứng cớ thu thập được xác thực là như vậy."



      "Hôm nay em rể qua đời rồi, chết đối chứng, chỉ bằng những vật này, chuyến đến trấn gần biên ải, tùy tiện tìm vài người để làm chứng đứa này là của em rể, lão phu nhân, ta xem ngài vẫn là nên cẩn thận hơn."



      Mộc Triều Dương thập phần khách khí, vốn có nhận được bức thư nào từ Mộc thị, thư nhận được chính là Ngâm Hoan phái người đưa qua, sau khi cho người nghe ngóng, trong Lâm An thành này bàn tán xôn xao, muội muội mình có vẻ còn an bình sống trong Cố phủ nữa, Mộc gia bắt đầu hài long về Cố phủ này chút rồi.



      "Tuy là như thế, nhưng những vật này đều là vật thiếp thân của đại ca, chẳng lẽ Đại ca có thể tùy ý tặng cho người khác sao." Cố Vũ Trị đứng lên, chỉ vào những thứ đó ra.



      "Như thế nào, Cố lão phu nhân, nếu ngài xác nhận đứa này là của em rể, Cố gia các ngươi dự định xử lý như thế nào?" Mộc Triều Dương để ý tới , trực tiếp nhìn về phía Cố lão phu nhân, " thân phận ràng, chẳng lẽ Cố phủ các ngươi cũng dám thu lưu, từ quan ải bên kia, ngài sợ là người bên quân địch sao".



      " yếu đuối như vậy, Mộc huynh ngươi có thể nàng là người địch quốc sao."


      Trong giọng Cố Vũ Trị khỏi có vài phần khinh thị, Mộc Triều Dương và Mộc Triều Lộ bên cạnh ha ha phá lên cười, "Quả là người công mà nhặt được tước vị từ đại ca của mình, Cố quốc công a, ngươi cũng biết bên Dương quan kia nhất định còn nhiều người địch quốc lẫn vào dân mà, các nàng phần lớn là các yếu đuối, hài đồng vô tội, chỉ cần ngươi thiện tâm đại phát xuống ngựa giúp đỡ các nàng chút, các nàng tay nhìn trói gà chặt nhưng cũng có thể lấy mạng của ngươi được a!"



      Cố Vũ Trị sắc mặt thay đổi, muốn phản bác, Cố lão phu nhân nặng nề khụ tiếng, Cố Vũ Trị phẫn hận nhìn cái, tiếp tục , "Đó cũng chỉ là người đặc biệt do Mộc huynh kể, hôm nay người vị nữ tử này có nhiều tín vật của Đại ca, trải qua chứng đều là vật này nọ của Đại ca, Đại tẩu cũng nhìn qua rồi, đứa này xác thực cùng Đại ca khi còn bé thập phần rất giống nhau, ta cũng hỏi thăm bộ hạ của Đại ca, bọn họ cũng xác nhận Đại ca từng cứu nàng, Mộc huynh còn có cái gì hiểu sao?"



      " Mộc gia chúng ta có gì hiểu, hôm nay tới đây chỉ vì xem Cố lão phu nhân đối với chuyện này xử lí như thế nào thôi." Mộc Triều Lộ ngồi xuống, rất có ý tứ ngươi chúng ta liền nghe, có ý nhắc lại việc hài lòng.



      "Nếu đứa này đúng là hài tử của Đại lang, như vậy Cố gia chúng ta cho nhận tổ quy tông, chính là huyết mạch duy nhất đời này mà Đại lang lưu lại, nếu Vãn Đình nguyện ý nuôi đứa này nuôi ở chỗ ta." Cố lão phu nhân sắc mặt trầm xuống, chậm rãi ra.



      "Con đáp ứng." thanh của Mộc thị vang lên ngay sau lời của Cố lão phu nhân, Mộc thị đứng lên đến bàn kia cầm lấy dây lưng, "Vật này đúng là của Đại lang, nhưng Đại lang mang được hai lần cẩn thận làm rơi mất, chuyện này cũng xảy ra tám năm trước, này cùng Đại lang bảy năm trước mới quen biết vậy nàng ở nơi nào nhặt được cái này."


      "Chỉ bằng vào những vật này mà mẫu thân ngài muốn cho đứa bé này vào gia phả Cố gia, viết tại danh nghĩa của con cùng với Đại lang, con thể đáp ứng, con tin tưởng Đại lang gạt con, mẫu thân, ngài tin tưởng Đại lang hay là tin tưởng lai lịch này?" Mộc thị nhìn lướt qua Thanh Thu, nàng ôm hài tử co thắt lại, ấp úng câu, ta có gạt người.



      "Vãn Đình a, mẫu thân biết nhất thời con rất khó tiếp nhận này, nhiều năm như vậy, Đại lang cùng con tình thâm nghĩa trọng, nhưng hôm đó con nghe lời nàng đó, người Đại lang nơi nào có thương tích, nàng cũng có thể ra, có thể thấy được nàng đối với Đại lang rất là quen thuộc, đứa này có thể có mặt đời đó cũng là duyên phận, đền bù tiếc nuối có hài tử cho con cùng Đại lang, tại sao con lại khổ sở như vậy."



      Tại trong lòng Cố lão phu nhân, bà nhận định này hài tử chính là hài tử của Cố Vũ Lang, những ngày này càng xem bà càng cảm thấy đây là đại lang khi còn bé, so với đại lang hiếu động chút, miệng cũng ngọt hơn chút, lão Thiên để Đại lang tuyệt hậu, cuối cùng vẫn là lưu lại huyết mạch của .

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 46.3: Sóng gió 4
      Edit: Mây



      "Hài tử của con cùng với Đại lang chính là Ngâm Hoan, mẫu thân, ngài cần khuyên nữa, con đồng ý đứa này vào Cố gia." Mộc Vãn Đình biết Đại lang khi còn bé cùng đứa này có bao nhiêu tương tự, nàng chỉ biết là, trượng phu của Mộc Vãn Đình nàng, là người làm chuyện lỗi với nàng.



      "Đại tẩu, chuyện này phải do mình Đại tẩu quyết định, đây là hài tử duy nhất của đại ca, nếu để lưu lạc bên ngoài, phải là phụ lòng người Đại ca chết của ta sao, đại tẩu thể sinh hài tử cho Đại ca, chẳng lẽ còn muốn Đại ca tuyệt hậu nữa sao."


      Cố Vũ Trị chỉ vào hài tử trong ngực Thanh Thu ra, "Con của Cố gia lưu lạc bên ngoài, Trưởng tức Cố gia cho nhận tổ quy tông, tổ tiên Cố gia ở dưới cửu tuyền cũng an tâm."



      Những lời này của Cố Vũ Trị cực kỳ chấn tâm, Cố Vũ Trị lại chỉ vào Mộc thị tiếp tục , "Đại tẩu tìm mọi cách ngăn cản đứa này tiến vào Cố gia, đơn giản là sợ đứa này đoạt hết thảy những gì Đại ca lưu lại, đại tẩu làm như vậy phải quá ích kỷ sao, nhiều năm như vậy, Đại ca chưa từng nạp thiếp cũng có hài tử, toàn bộ là vì đại tẩu, hôm nay chẳng lẽ ngay cả đứa bé này đại tẩu đều dung được."



      "Vậy như thế nào?" Mộc thị xoay người nhìn chậm rãi ra, "Đại ca ngươi cam tâm tình nguyện cùng ta kết bái phu thê, cho dù là có hài tử cũng chưa từng qua câu hối hận, trong mắt ta đứa này lai lịch ràng, muốn tiến vào Cố gia Mộc Vãn Đình ta là người đầu tiên đồng ý!"



      Cố lão phu nhân nghĩ tới Mộc thị kiên quyết đến nước này, khuyên ép đều có chút tác dụng nào, Mộc thị vừa xong lời này hài tử trong ngực Thanh Thu khóc lên, hai mắt sưng đỏ nhảy ra từ trong ngực Thanh Thu, chạy về phía Cố lão phu nhân, chút bổ nhào vào dưới chân Cố lão phu nhân.



      Cố lão phu nhân đau lòng đem bế lên, vùi ở trong ngực Cố lão phu nhân khóc thút thít, "Tổ mẫu, con muốn phụ thân ~ "



      Tiểu hài tử khóc thương tâm vô cùng, Cố lão phu nhân nghe mà có chút ướt mắt, nàng vuốt ve mặt đứa này, năm tuổi, mà chưa được gặp mặt cha , là hài tử đáng thương a.



      "Vãn Đình, mẫu thân biết trong lòng con đau khổ, nhưng đứa này Cố gia nhận định rồi, cũng để lưu lạc bên ngoài, những chứng cớ này còn chưa giải thích đủ đây là đại lang hài tử sao, con nhìn chút , cùng đại lang lớn lên giống nhay nhiều như, Vãn Đình a." Cố lão phu nhân vuốt ve lông mi của đứa bé kia, xong cũng rơi lệ, "Ta đây là thương Đại lang, hài tử đáng thương."



      Tư Kỳ nhanh tay đỡ Mộc thị, "Phu nhân."



      "Mẫu thân, nếu ngài muốn hỏi ý kiến của con, con thừa nhận đây là hài tử của Đại lang, cũng đồng ý làm cho vào Cố gia." xong Mộc thị xoay người bước ra phòng, Ngâm Hoan bước nhanh theo, ở bên kia đỡ tay nàng.



      "Mẫu thân, con nghĩ là đại tẩu nhất thời khó có thể tiếp nhận chuyện này, qua thời gian nữa tốt rồi, hài tử của Đại ca làm sao có thể để cho lưu lạc bên ngoài đây." Đáy mắt Cố Vũ Trị thoáng lên tia đắc ý, nhìn Cố lão phu nhân mà .



      "Cố lão phu nhân, ngài cũng chớ trách Mộc gia chúng ta vô tình, nếu Cố gia quyết định cho đứa bé này nhận tổ quy tông, Mộc gia chúng ta làm người ngoài cũng gì thêm, chờ đến ngày nhận tổ quy tông, chúng ta mang Vãn Đình trở về, mẫu thân tuổi cũng lớn, cần muội muội ở bên chăm sóc, cáo từ." Mộc Triều Dương thấy muội muội rời , mang theo em trai cũng theo ra khỏi viện này.



      Thân thể Cố lão phu nhân chấn động, bàn tay ôm đứa bé kia có vài phần buông lỏng, Cố Vũ Trị thấy vậy vội vàng , "Mẫu thân, bọn họ đều là muốn uy hiếp Cố gia chúng ta, ngay cả đứa cũng tha, với lại chuyện này Cố gia có lý, Đại ca rốt cục có hậu."



      "Hài tử lưu lại, nữ nhân này đuổi ra ngoài ." Cố lão phu nhân đem hài tử giao cho nha hoàn sau lưng, phân phó với Cố Vũ Trị.



      "Ài, mẫu thân, hài tử thể có nương chiếu cố a." Vừa ly khai tay của mẫu thân đứa bé kia lại khóc lên, Cố lão phu nhân liếc nhanh nha hoàn kia, nha hoàn kia lập tức ôm hài tử ra ngoài, Thanh Thu muốn đuổi theo bị ngăn lại, nàng khóc lóc cầu xin Cố lão phu nhân để cho nàng chiếu cố hài tử.



      "Như thế nào, dưới Cố phủ chúng ta chẳng lẽ còn chiếu cố nổi đứa , nên cần người ngoài chăm sóc sao." Cố lão phu nhân liếc nhanh Cố Vũ Trị, trong lòng Cố Vũ Trị rùng mình, lập tức phân phó , "Người đâu... đem người này đuổi ra ngoài!"



      Trong Tử Kinh viện, Mộc Triều Dương nhìn bộ dáng ủ dột của Mộc thị, tức giận quyền đánh lên vách tường, ", tại hãy cùng huynh thu dọn đồ đạc trở về Huệ An thành, mặc kệ tính vật gì đó ."



      "Đại ca, việc này còn chưa có kết thúc, huynh gấp cái gì." Mộc Triều Lộ kéo ngồi xuống, "Ài, Cố gia muốn nhận tổ quy tông cũng phải chọn ngày, đến lúc đó chúng ta lại dẫn người đến nháo hồi, đem muội muội đón , làm vậy ta nhìn thử ở Lâm An thành còn có ai dám qua lại với bọn họ, tước vị Cố quốc công này thế nào, cho dù là con ruột thế nào, muốn gì bước qua xác chúng ta ."



      Ngâm Hoan mới vừa ra khỏi phòng liền nghe chuyện thương lượng nháo như thế nào vào ngày nhận tổ quy tông của hai cữu cữu, mở miệng ra, "Đại cữu cữu, dù hai cậu có làm như vậy, mẫu thân cũng theo hai cậu trở về đâu."



      Mộc Triều Dương xoay người nhìn Ngâm Hoan, chính là nàng viết thơ thông báo cho bọn họ chạy tới, sớm nghe mẫu thân về nàng, muội muội đối với đứa tự nữ này rất là thương, cái gì cũng đều dạy cho nàng.



      "Trước khi phụ thân qua đời ước nguyện Cố gia sống tốt, nếu mẫu thân , Cố phủ sau khi lão phu nhân , sớm muộn cũng ở riêng thôi, Cố gia cũng giải tán, mẫu thân hy vọng làm phụ thân thất vọng."



      Ngâm Hoan đến trước mặt bọn họ từ trong lòng ngực móc ra khối ngọc thời điểm phụ thân chết vẫn còn cầm tay, "Khối ngọc bội này mẫu thân và phụ thân người nửa, thời điểm phụ thân chết, cho dù là bị phanh thây, trong tay vẫn còn nắm chặt cái này, cậu cùng phụ thân đều là nam nhân, nếu là cậu thương tận tim thê tử của mình làm sao làm ra chuyện khiến nàng thương tâm được, làm sao phụ thân có thể ở bên ngoài sinh hài tử, cuối cùng còn hứa hẹn muốn dẫn các nàng trở lại nhận tổ quy tông được."



      Mộc Triều Lộ cầm lấy ngọc bội trong tay Ngâm Hoan, ngọc bội này từng thấy vài lần, người Cố Vũ Lang cùng Uyển Đình đều từng thấy, cúi đầu thấy tiểu nương ánh mắt trong suốt nhìn mình, đột nhiên nở nụ cười, với Mộc Triều Dương, "Đại ca, xem ra chúng ta già rồi, nếu cũng cần tiểu nương tới trấn định a."



      "Mẫu thân con đồng ý đứa bé kia nhận thức tổ tiên, nhưng đây là chuyện mà tay Cố gia có thể làm chủ, Vãn Đình nàng có lý do để phản đối, nếu Mộc gia nhúng tay quá nhiều cũng là chúng ta đúng, nếu rời Cố gia, nơi này mẫu thân con làm sao ngồi vững."



      căn bản, Mộc Triều Lộ đối với chuyện hài tử này là hay giả để ý mấy, để ý chính là thái độ của Cố gia, Cố Vũ Lang chết rồi, nếu xét về hài tử, Cố gia cũng thiếu con trai, hai người họ muốn cho nhận thức tổ căn bản lo lắng về tương lai muội muội của mình làm sao đứng vững tại Cố phủ, nếu thừa nhận câu chuyện phu thê tình thâm này đều là mảng truyện cười.



      Ngâm Hoan đưa tay ngoắc ngoắc Mộc Triều Lộ, Mộc Triều Lộ hạ thấp thân thể xuống, Ngâm Hoan dán vào lỗ tai của nhàng ra.



      Mộc Triều Dương nhìn thần sắc của em trai từ lúc ban đầu để ý liền chuyển thành trầm tư, sau đó là kinh ngạc nhìn Ngâm Hoan.



      Ngâm Hoan lui về sau bước, đứng ở đó cười híp mắt nhìn bọn họ, "Đại cữu cữu, Nhị cữu cữu, chuyện này con chỉ có thể nhờ hai cậu giúp thôi."

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 47.1: Cực phẩm tỷ tỷ
      Edit: Mây



      Công việc trong Cố phủ bắt đầu lu bù lên, chuyện nhận tổ này Cố lão phu nhân giao cho Nghiêm thị làm, nhưng quá hai ngài, hạ nhân bên dưới đều lên tiếng oán than dậy đất, có nguyên nhân gì khác chính là Nhị phu nhân làm việc có lực, làm cho mọi chuyện trước sau đều ràng, lại hay phê bình người làm, tự nhiên trong lòng người làm sinh ra oán trách, hơn nữa đây là lần đầu tiên Nghiêm thị tiếp nhận chuyện trọng đại như vậy, trong lòng tự nhiên có chút đắc ý, dường như là quyền quản gia trong nhà rơi xuống tay nàng, ngay cả chuyện khác đều mơ tưởng nhúng tay.



      Cuối tháng sáu trời rất nóng, Mộc thị vẫn như cũ an bài tốt băng các phòng các viện đề phòng say nắng trúng nhiệt, đối với chuyện nhận tổ quy tông này nàng nhúng tay vào cũng co ý kiến gì, mà trong sân Nhị phu nhân, Cố Vũ Trị lại gấp đến độ xoay vòng vòng, hơn nửa tháng qua, ngày đó đuổi Thanh Thu ra ngoài, mới qua vài canh giờ, thế nhưng thấy người đâu nữa, giống như biến mất tại Lâm An thành vậy.



      "Lão gia, chỉ có con trai của đại ca nhận tổ quy tông còn cái nương Thanh Thu kia tối đa chỉ là ngoại thất, lão phu nhân chịu cho nàng vào Cố gia, lão gia cần gì khẩn trương như vậy." Nghiêm thị nhìn mà có chút ghen, mấy lần trước, Thanh Thu kia ở trước mặt lão gia khóc lóc kể lể, bộ dáng nhu tình như nước làm cho Nghiêm thị hết sức xem thường nữ nhân này.



      "Ngươi biết cái đếch gì, nếu thấy nữ nhân này, lỡ như người khác đứa này là con của đại ca tìm đến ai mà làm chứng!" Cố Vũ Trị phải là Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân nhận định đứa này là cốt nhục của con trai lớn của bà, như vậy cái người Thanh Thu kia liền cần ở Cố phủ nữa, căn bản Cố lão phu nhân còn là muốn Mộc thị nuôi đứa bé này, nuôi tại danh nghĩa Đại lang và nàng, làm con trai trưởng.



      Có thể trong lòng Cố Vũ Trị ràng nhất đứa kia đến tột cùng có phải là của Đại ca hay , vạn nhất có người nào đến phá rối còn có nữ nhân kia là chứng cớ tốt nhất, bất quá là vẫn nghe lời mẫu thân đuổi nàng ra ngoài chỉ trong lát, chính mình phái người đón nhưng mãi mà thấy tăm hơi.



      "Chứng cớ đều ở đây, chàng cũng điều tra xong, đó phải là hài tử của Đại ca sao, nữ nhân này nếu vào Cố gia làm bại hoại danh dự Cố gia." Nghiêm thị nhìn dáng vẻ khẩn trương của , " chừng là của chính mình ."



      Cố Vũ Trị nhiều lời cùng nàng, ra khỏi phòng hướng bên ngoài phủ mà , mắt thấy chuyện nhận tổ gần đến, cũng còn nhiều ngày thời gian, cần vì chuyện nhoi như vậy mà phá huỷ hết kế hoạch của .



      Trong lúc Cố Vũ Trị khẩn trương, trong Thiên Ngọc các tại Bắc thị của Lâm An thành, Ngâm Hoan vào cửa hàng, cùng Lý chưởng quỹ được mời đến, thẳng lên lầu ba, lúc qua khúc quanh vào căn phòng, ra hiệu người trông coi đẩy ngăn tủ, Ngâm Hoan khom lưng vào mật thất bên trong, ánh nến yếu ớt, bốn phía có cửa sổ.



      Trong mật thất đặt cái giường lớn cùng hai cái bàn, ngọn nến cháy vô cùng cao, giường cột người, là người mất tích nhiều Thanh Thu. Giờ phút này nàng ta đầu bù tóc rối nằm đó, ngoại trừ mặt còn chút sạch bộ dáng kia giống như là lúc mới vừa đến Cố phủ nhận thân.



      Vừa nhìn có người tiến đến, Thanh Thu ngẩng đầu lên, trong miệng lầm bầm hô, "Thả ta ra ngoài."



      Ngâm Hoan từ Thanh Nha trong tay nhận lấy chén nước, bước đến gần giường, đem chén đến bên cạnh Thanh Thu, Thanh Thu rất nhanh cúi đầu đem nước uống sạch , đón lấy giương mắt nhìn lồng thức ăn tản ra mùi hương trong tay Thanh Nha.



      "Đều nhiều ngày rồi mà Nhị thúc cũng tới tìm ngươi, chỉ sợ cho là ngươi chết." Thanh Thu hoàn hồn, thân thể dựa vách tường, "Ta hiểu ngươi cái gì, Thất tiểu thư, ta với ngươi thù oán, tại sao ngươi lại trói ta lại, nếu Cố gia tìm được ta có thể ngươi gặp phiền toái đó."



      "Phiền toái sao?" Ngâm Hoan nở nụ cười, nhìn nàng thân chật vật, Ngâm Hoan cầm lấy ngọn nến đưa lại gần mặt nàng, "Ngươi chưa lần gặp ta, làm sao biết ta là Thất tiểu thư, chắc ngươi học thuộc bài ha, còn trong Cố phủ Cố lão phu nhân chỉ để ý hài tử quản ngươi, ngươi chết hay biến mất, đỡ phải có người đắn đo, Cố gia cần là cần huyết mạch mà phụ thân lưu lại, ngươi cảm thấy Cố gia phái người tìm ngươi sao?"



      "Cho dù ngươi chết ở chỗ này, cũng có người biết, mà con của ngươi sống trong Cố phủ, ngươi đoán như thế nào?" Sáp nến nóng hổi rơi cổ Thanh Thu làm nàng ta bị đau lui về phía sau, nhưng ngọn nến kia ngừng tiến tới gần, dường như muốn làm phỏng gương mặt nàng.



      Ngâm Hoan thấp giọng lầm bầm, "Ngươi biết , trong hồ nước lớn của Cố gia chết ít người, chỉ cần buộc tảng đá lớn vào thân người, quăng ngươi xuống dưới, hơn nửa đêm, cũng sợ ai thấy, thi thể cũng nổi lên, vài ngày sau, liền trở thành mồi cho cá."



      "Ngươi... ngươi muốn thế nào." Thanh Thu nghe mà sợ, bị nhốt ở chỗ này suốt nửa tháng, mỗi ngày chỉ có chén nước cùng cái bánh bao, đói bụng ngủ, nhưng cảm giác vừa chết đói, đói đến choáng váng mặt mày rất khó chịu. Hôm nay lại nghe Cố gia Thất tiểu thư vừa như vậy, khẳng định chính mình trốn thoát, mệnh nằm tay người khác, lại càng sợ hãi.



      "Vậy ngươi chút về cha của con trai ngươi ." Ngâm Hoan ngồi xuống, đem nến đặt lại bàn, "Tại biên quan ngây người cũng nhiều năm, nhất định ngươi biết tiếng địa phương ở đó ."



      "Ta chỉ ru rú trong nhà, thường xuyên chuyện với người khác, tiếng địa phương ở đó ta biết ." Thanh Thu vội vàng giải thích, "Nhưng Dật Thiên là hài tử Đại lang."



      "Đừng lúc nào cũng nhắc Đại lang, cái tên này của phụ thân ngươi có tư cách gọi sao." Ngâm Hoan đột nhiên nghiêm nghị cắt ngang lời nàng, "Ngươi ở chỗ kia cũng lâu, mà phụ thân của con ngươi cũng chu cấp hẳn là thiếu , tại sao ngươi phải tới đây chịu cực khổ chứ?"



      "Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến cửa hàng." Ngâm Hoan , ngoài mật thất đột nhiên có người thông báo, Ngâm Hoan nhìn Thanh Thu, "Ngươi suy nghĩ ràng , con người khi chết rồi còn gì nữa đâu”.



      Ngâm Hoan rất nhanh ra ngoài, vừa tới lầu hai, Cố Ngâm Sương vừa vặn tới, thấy nàng xuống, cười với Lý chưởng quỹ sau lưng, "Thất muội vội vàng gì vậy, chẳng lẽ muội làm chuyện gì mờ ám sao."



      Lý chưởng quỹ ngượng ngùng cười, Ngâm Hoan ra hiệu xuống, nàng mang theo Cố Ngâm Sương vào phòng trống ở lầu hai, "Nhị tỷ tại sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đến đây chứ."



      Cố Ngâm Sương nhìn thoáng qua khe cửa về phía căn phòng ở lầu ba , quay đầu lại hỏi nàng, "Thất muội, vừa rồi tỷ nghe nghe muội xuống từ lầu ba, lầu ba muội dùng làm gì vậy?"



      "Lầu ba cũng là phòng trống thôi, muội lên đó kiểm tra thôi." Ngâm Hoan đưa ly trà cho nàng, "Nhị tỷ còn chưa vì sao tỷ tới đây nha."



      "Thất muội hăng hái, hôm nay lửa cháy tới nơi mà muội còn lạnh nhạt được." Cố Ngâm Sương ngồi xuống, bưng ly trà nhưng có ý uống.



      "Tại sao tỷ lửa cháy đến nơi?"



      "Ài, phòng lớn tìm được đứa con trai lưu lạc bên ngoài về, cũng gần tới ngày nhận tổ quy tông, Thất muội à, nếu muội quay về Trúc Thanh viện sai người báo trước với ta tiếng, để ta sai người dọn dẹp cho muội, chứ phòng của muội lâu rồi có ai ở, sợ là được sạch." Cố Ngâm Sương nhìn vẻ mặt ung dung của nàng, nhịn được châm chọc câu.



      "Chuyện nhận tổ quy tông và chuyện muội có trở về Trúc Thanh viện hay có quan hệ gì, muội là con thừa tự của mẫu thân, nhận thức tổ, liền trở thành em trai muội thôi." Ngâm Hoan cầm bánh hạnh nhân trong đĩa trước mặt ăn, ngước mắt nhìn Cố Ngâm Sương, "Nhị tỷ tỷ tới đây chỉ muốn cho muội chuyện này thôi sao?"



      "Cố Ngâm Hoan, muội đây khờ hay là giả ngu, đứa bé kia chính là muốn đoạt lại tất cả của Đại bá phụ để lại, được nuôi tại danh nghĩa Đại phu nhân, cũng là thân phận con trai trưởng, muội chỉ là đứa con thừa tự, chừng Lão phu nhân muốn muội trở lại Trúc Thanh viện , Đại phu nhân bây giờ có người dưỡng lão, Thất muội ngươi còn cần nữa sao."



      Cố Ngâm Sương nhoẻn miệng cười, nàng chính là muốn thấy Cố Ngâm Hoan bị đuổi khỏi Tử Kinh viện, đến nàng trở lại Trúc Thanh viện, xem nàng còn có thể trấn định như tại nữa hay .



      "Nhị tỷ, tỷ đây rất hi vọng muội muội trở lại Trúc Thanh viện sao, bất quá chỉ sợ làm Nhị tỷ thất vọng rồi, Trúc Thanh viện này, muội sợ là trở về được, hay là Nhị tỷ vẫn nên quan tâm nhiều hơn cho chuyện chung thân đại của mình , hôn Tam tỷ đều được định rồi đấy, biết Tứ thẩm chọn hộ như thế nào cho Nhị tỷ ngươi nha." Ngâm Hoan chậm chạp uống trà, đột nhiên lầu có thanh của vật nặng ngã xuống sàn, Cố Ngâm Sương vội đứng dậy mở cửa.



      "Thất muội, lầu của muội là ầm ĩ, tỷ lên xem thử có chuyện gì xảy ra." Dứt lời Cố Ngâm Sương phăng phăn tới, Thanh Nha kịp ngăn cản, sắc mặt Ngâm Hoan trầm xuống, lập tức đứng dậy theo.



      Cố Ngâm Sương lên lầu ba, đẩy mạnh cửa phòng trống thượng hạng gian lầu ba, người ngồi bên trong sợ hết hồn, tất cả nghiêng đầu lại nhìn nàng, "Ai đó!"



      Cố Ngâm Sương nhìn tình hình bên trong, trong phòng có nhiều người, thanh kia dường như là do bàn ghế ngã xuống sàn, mặt đất còn hư hư thực thực dấu vết nước đọng, liền có chút ít lúng túng, vị tiểu thư đứng đầu lộ vẻ vừa ý , "Có chuyện gì đây, chưởng quỹ đâu!"



      "Thực xin lỗi các vị tiểu thư, gia tỷ này của ta có chút... hi vọng mọi người trách tội, thực xin lỗi, thực xin lỗi a." Ngâm Hoan tới, chỉ chỉ đầu của mình, đối với khách nhân trong phòng thực xin lỗi.(Mây: Ý chỉ NS có vấn đề về đầu óc, muahhaaaa, mà đúng là có thiệt)


      xuống lầu dưới, đóng cửa lại, Cố Ngâm Sương quay đầu lại nhìn nàng, ầm ầm nổi giận, "Cố Ngâm Hoan, ngươi ai có vấn đề về đầu óc hả”.



      Ngâm Hoan thu hồi vẻ mặt nhận lỗi vừa rồi, chỉ chỉ đầu của mình, "Nhị tỷ, tỷ nghe được chút động tĩnh cứ như vậy bị kích động chạy lên đó, hỏi cũng hỏi trực tiếp xông vào, cái này phải là có vấn đề là gì, hôm nay muội vừa ra khỏi cửa tỷ liền theo, , tỷ rốt cuộc muốn làm gì."



      Ngâm Hoan còn khách khách khí khí với nàng nữa, mới ra cửa được bao lâu, nàng ta liền theo, vừa tới nơi này tìm chính mình, ánh mắt còn nhìn thẳng vào tầng ba, vừa rồi mới nghe chút động tĩnh, vẻ mặt liền chuyển sang hưng phấn, giống như phát được chuyện gì.



      "Nghe cái người Thanh Thu mang tiểu thiếu gia về mất tích, vừa ra khỏi Cố phủ người liền biến mất, Thất muội a, Nhị tỷ biết muội đây là lo lắng thân phận của mình thay đổi, nhưng cũng cần hành động như vậy, nếu để người khác phát muội bắt cóc, đây chính là tội lớn a." Cố Ngâm Sương thấy nàng như vậy, cũng liền thản nhiên ngồi xuống, cầm lấy ly trà tinh trí ở trong tay vuốt vuốt.



      "Cái gì là của muội là của muội, muội có đem người giấu cũng vô dụng, đứa bé vẫn được nhận tổ quy tông, bất quá Nhị tỷ à, tỷ làm sao biết được Thanh Thu mất tích a, đúng là Cố lão phu nhân sai người đuổi nàng ta ra ngoài, đâu ai đem nàng giết diệt khẩu đâu." Ngâm Hoan nhìn nàng cười cười, thông minh quá bị thông minh hại , tự cho là theo mình bắt được điểm yếu của mình sao, muốn đem thân phận kế nữ của mình kéo xuống sao.



      "Thất muội, nếu như muội chỉ trói người lại Nhị tỷ cũng có thể lượng thứ, bất quá nếu chuyện này bị người phát có thể ngay cả Trúc Thanh viện muội cũng đều trở về được, vì ngăn cản hài tử Đại bá phụ nhận tổ quy tông, cư nhiên lại hành động nhẫn tâm như thế."



      Cố Ngâm Sương khóe miệng xẹt nụ cười, cúi đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa truyền đến thanh tiễn khách của Lý chưởng quỹ, Ngâm Hoan còn nghe được ít tiếng bước chân lên lầu, làm như vô tình liếc qua cửa sổ, cười, "Xem ra Nhị tỷ vẫn luôn rất quan tâm đến Ngâm Hoan."



      "Muội muội mặc dù ở trong Tử Kinh viện, nhưng dù sao vẫn là em ruột của tỷ, tỷ làm sao có thể quan tâm muội được”. Cố Ngâm Sương đáy mắt toàn chân thành, muốn diễn cho xong vở kịch tỷ muội tình thâm.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 47.2: Vén màn bí mật
      Edit: Mây


      Lầu dưới Thiên Ngọc các đột nhiên huyên náo, có thanh dừng lại của xe ngựa, Ngâm Hoan đứng lên đến bên cửa sổ nhìn xuống, đúng là người quen a, quản của Cố gia xuống xe ngựa, khi thấy bóng dáng quen thuộc kia bước xuống xe, nụ cười mặt Ngâm Hoan càng thêm ràng.



      Cố Vũ Trị mang người vào Thiên Ngọc các, khí thế hung hăng, chuyện đầu tiên là Lý chưởng quỹ cùng bọn tiểu nhị tiễn khách nhân ra ngoài, số còn lại ở lại dọn đồ cho các nàng, tất cả các tiểu thư đó đều là người phú quý, thể trêu vào, vì vậy Lý chưởng quỹ đến trước mặt Cố Vũ Trị, "Quốc công gia, ngài đây là?"



      Quản kia đẩy Lý chưởng quỹ ra, nhìn trong tiệm vòng, tìm được đường lên lầu đối với Cố Vũ Trị nịnh bợ , "Lão gia, nếu chúng ta lên lầu tìm trước ."



      "Mấy người các ngươi ở lại bảo vệ cửa, mấy người các ngươi qua bên kia tìm, còn lại theo ta lên lầu." Cố Vũ Trị liếc nhanh Lý chưởng quỹ, vung áo choàng lên tới, mới vừa tới lầu hai, Ngâm Hoan mang theo Thanh Nha liền ra ngăn cản, "Nhị thúc, tại sao ngài lại hùng hùng hổ hổ mang người đến của hàng của ta, ngài có chuyện gấp gì sao."



      "Ngâm Hoan, Nhị thúc chỉ muốn kiểm tra chút thôi, có chuyện gì đâu”. Cố Vũ Trị nhịn xuống ý muốn lập tức xông lên lầu, đưa thay sờ sờ đầu Ngâm Hoan, ra hiệu thủ hạ lên.



      Trong phòng lầu hai cùng lầu ba chung còn có mấy khách nhân ở trong đó, Ngâm Hoan lần lượt gõ cửa phòng lời xin lỗi, sau quản có chút vênh váo hung hăng kia nhìn kỹ từng phòng, phòng có người cũng muốn nhìn kỹ hết.



      Cố Vũ Trị dẫn người lên lầu ba, Cố Ngâm Sương cũng lập tức theo, bộ dáng muốn xem kịch vui.



      Cho đến khi Cố Vũ Trị xem xong tất cả gian phòng, kể cả gian phòng lúc trước Cố Ngâm Sương xem qua, tất cả gian phòng ở lầu ba đều mở rộng cửa chính ra, bên trong có vật gì, cũng có người mà Cố Vũ Trị muốn tìm.



      Cố Vũ Trị nhìn thoáng qua Cố Ngâm Sương sau lưng Ngâm Hoan, người hầu phía sau đem tầm mắt nhìn về phía căn phòng có động tĩnh kia, Cố Vũ Trị lại lần nữa tới phòng kia, nhìn kỹ lại lần nữa, quản kia đột nhiên hô to tiếng, đáy mắt Cố Ngâm Sương thoáng lên vẻ vui mừng, Cố Vũ Trị bước nhanh tới chỗ phòng trống kia, đẩy vách tủ tường ra, bên trong là gian mật thất đen thui.



      "Đốt đèn!" Cố Vũ Trị hô lớn tiếng, thủ hạ rất nhanh giờ nến đưa lên, ám thất được chiếu sáng, ngoại trừ giường cùng bàn, bên trong bóng người, tận cùng bên trong còn có ngăn tủ, mặt bày đặt ít sách, mặt bàn còn có nến chưa cháy hết.



      Quản kia chưa từ bỏ ý định muốn kiểm tra ngăn tủ kia, vất vả mới lấy ngăn tủ kia ra, phía sau ngăn tủ là vách tường, có hi vọng xuất thêm cánh cửa nữa.



      Tiếng nến cháy tí tách vang lên trong khí im lặng, Ngâm Hoan dù bận vẫn ung dung nhìn màn hài kịch này, Cố Ngâm Sương đứng ở cửa nhìn thoáng qua, trong phòng tối có mùi kì lạ, nhưng ngoại trừ những vật dụng trong phòng có gì khác cả.



      Sắc mặt của Cố Vũ Trị biến thành rất khó coi.



      Người tra xét dưới lầu vội lên báo tin cho , người đó thầm vài câu vào tai Cố Vũ Trị, sắc mặt của liền đặc sắc hơn, ánh mắt sắc bén quét nhanh về phía Cố Ngâm Sương, chuyện huy động nhân lực dĩ nhiên là tin giả, đám người theo sau sắc mặt cũng kém , chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đứng sau lưng Ngâm Hoan, phảng phất muốn nhìn thấu lòng của nàng.



      "Nhị thúc, thúc có tìm được cái thúc muốn tìm chưa?" Ngâm Hoan thấy bọn họ đều lời nào, ra hiệu Lý chưởng quỹ đem ngăn tủ kia đẩy lại chỗ cũ, "Nếu Nhị thúc vẫn còn muốn tìm, Ngâm Hoan cũng cản chỉ là canh giờ còn sớm, cũng nên trở về Cố phủ rồi ạ."



      Cố Vũ Trị hừ tiếng mang người xuống lầu, Ngâm Hoan đứng ở đó, cười khanh khách đưa mắt nhìn bọn họ xuống, quay đầu lại nhìn Cố Ngâm Sương, "Nhị tỷ, tỷ còn chuyện gì nữa sao?"



      Cố Ngâm Sương nhìn lại phòng trống trước kia, trong lòng phảng phất là hiểu được chuyện gì rồi, ánh mắt nhìn Ngâm Hoan đầy dẫy phức tạp, những người trong lầu ba kia theo quốc công xuống hết, trả lại yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.



      "Nhị tỷ quan tâm đại của mình, ngược lại rất quan tâm Ngâm Hoan, Ngâm Hoan trong lòng cảm động vô cùng, bất quá nghe Tứ thẩm vì hôn của Nhị tỷ cũng buồn phiền vô cùng, trước đó vài ngày có Trương phu nhân tới Cố gia, nhà nàng có thứ trưởng tử chưa đón dâu đâu, Nhị tỷ tỷ có biết ?"



      "Chuyện này cũng nhọc đến Thất muội quan tâm." Cố Ngâm Sương biến sắc, Trương gia thứ trưởng tử, ngày du sông hôm đó, ở trong vườn mai, mình cùng Trương Chí Khung có gặp mặt lần, người như vậy đâu đáng cho nàng để mắt.




      Ngâm Hoan cười híp mắt lời nào, Cố Ngâm Sương trong lòng nghẹn hơi, thể nào thuận hơi trở lại được, sau khi lên xe ngựa, nàng vén rèm lên nhìn Thiên Ngọc các này, ghen tỵ nơi đáy mắt càng sâu, hừ, để ta xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu


      Trong Cố phủ, trời tối, Ngâm Hoan mới trở về được canh giờ, nghe Thanh Nha báo lại người được sắp xếp ổn rồi, lúc này mới thở phào nhõm, buổi chiều này là quá mạo hiểm.



      "Tiểu thư, Nhị tiểu thư tựa hồ sớm biết là ngài mang Thanh Thu , vì sao nàng muốn kéo dài tới hôm nay." Thanh Nha cũng cảm thấy có chút may mắn, nếu lúc Nhị tiểu thư lên liền mang theo Nhị lão gia các nàng làm sao trở tay cho kịp.



      "Bởi vì nàng quá mức tự tin." Ngâm Hoan chỉ nhếch mép cười nhạt, bởi vì đó là Cố Ngâm Sương a, kiếp trước nàng ta có bao nhiêu tự tin, đó chính là nhờ dung mạo của mình có thể làm cho bao nhiêu nam nhân quỳ dưới chân nàng.



      "Nàng án binh bất động, nắm địa phương mỗi lần ta là nơi nào, xác định Thanh Thu là bị nhốt ở Thiên Ngọc các. Nhưng nàng có trực tiếp mang theo Nhị thúc đến, mà là chính mình đến trước chính là vì biểu lộ cái gọi là tình nghĩa tỷ muội, vì đành lòng nhìn ta lầm đường lỡ bước, nàng chính là tới giải cứu ta đấy."



      Nàng còn phải cảm tạ lòng tự tin to lớn của nàng ta, cho rằng bản thân nắm chắc hết thảy phần thắng trong tay, ngay cả biểu mặt mũi cũng muốn làm đủ, bằng Ngâm Hoan làm sao có cơ hội kim thiền thoát xác a.



      "Tiểu thư, nếu Nhị tiểu thư biết chuyện muốn uy hiếp ngài sao."



      "Thanh Nha tỷ tỷ, có chứng cứ nàng có thể làm khó được ta sao!" Ngâm Hoan khinh thường cười tiếng, bất quá lần này nàng hơi vô tâm, còn tưởng rằng có ai phát , Nhị thúc muốn hoài nghi cũng chỉ hoài nghi đến chỗ Đại cữu cữu.



      Ngâm Hoan nghĩ tới Cố Ngâm Sương đối với hành tung của mình chú ý như thế, buông tha lần nào, nhìn mình rơi xuống nàng cam lòng mà.



      Có vài người trong đời vài chuyện phát sinh khiến nàng thay đổi, nhưng cũng có vài người cho dù cho nàng mười đời luân hồi, nàng cũng chỉ như thế, bản tính thay đổi



      Đầu tháng bảy, Cố gia tuyên bố với bên ngoài Cố gia tìm được đứa con trai lưu lạc bên ngoài của Cố Đại gia Cố Vũ Lang, năm nay được năm tuổi, tên là Cố Dật Thiên, là Cố Vũ Lang con trai ruột.



      Ngày nhận tổ hôm đó, sáng sớm khí trời rất tốt, Cố gia mở cửa từ đường ra, Cố lão phu nhân dắt bàn tay bé của Cố Dật Thiên, tiểu tử nhìn qua rất mệt mỏi, hơn nửa tháng qua thấy nương của mình, tâm tình cũng quá tốt.



      Ngâm Hoan ngước lên nhìn bầu lời trong xanh rộng lớn kia, con mắt híp lại, lui về sau bước, tìm chỗ râm mát đứng, lạnh mắt nhìn cửa từ đường mở ra, cùng Cố quốc công ý cười đầy mặt.



      Đột nhiên trong sân bên ngoài từ đường truyền đến thanh ồn ào huyên náo, hai người Mộc Triều Dương cùng Mộc Triều Lộ, mang theo đám người trong tộc của Mộc gia đến ngoài viện tử, đòi Cố gia chuyện lí lẽ, mà cửa bên ngoài của Cố gia vốn chật kín như nêm, đám người ngựa đến từ Huệ An thành khiến cho cửa bên ngoài Cố phủ bị vây kín.



      Cố trưởng lão trong gia tộc nhìn thoáng qua Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân đem hài tử giao cho nha hoàn sau lưng, bà ra ngoài, hắng giọng ra, "Mộc đại nhân, Cố gia tìm được con của Đại lan vốn là chuyện vui, các ngươi hôm nay nếu là đến chúc mừng, Cố phủ rất hoan nghênh, nếu các ngươi đến gây chuyện, vậy cũng chớ trách bà lão ta đây trở mặt!"



      Cố lão phu nhân đầu tóc bạc nhưng tinh thần sáng lán nhìn bọn họ, Mộc Triều Dương đưa tay ra hiệu người trong tộc im lặng lại, đem quyển sách trực tiếp ném vào trước mặt Cố lão phu nhân, "



      Mộc gia chúng ta phải là người phân phải trái, hôm nay chúng ta đến đây chính là duy trì công đạo, nếu đứa này là của Vũ lang huynh, như vậy chuyện Cố gia chúng ta quan tâm, ta liền mang theo Vãn Đình trở về Huệ An thành, nếu đứa này phải là Cố gia, đó chính là người Cố gia các ngươi khinh người quá đáng."



      Có người đem quyển sách nhặt lên, mặt sách liền hai chữ cho, nghiệm thân.



      Cố lão phu nhân nghe nha hoàn đứng bên bẩm báo, sắc mặt lúc này trầm xuống, mấy vòng người đứng ngoài cửa Cố phủ xem náo nhiệt, Mộc gia đây là muốn đem chuyện này nháo lớn .



      "Các ngươi mới là khinh người quá đáng, dù Đại tẩu đồng ý nhưng Cố gia chúng ta nhất quyết nhận lại huyết mạch duy nhất của Đại ca, Mộc gia các ngươi tâm cũng quá đen tối rồi!" Cố Vũ Trị vọt ra đứng ở bên cạnh Cố lão phu nhân, vừa nhìn hai chữ nghiệm thân kia, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.




      "Cố lão phu nhân, chúng ta hôm nay muốn làm chuyện này với ngài, ngày khác ngài muốn diện thánh kêu oan cũng tốt, cáo trạng Mộc gia chúng ta cũng được, Mộc gia ta cũng phải là đạo lý, chúng ta chỉ muốn làm ràng chuyện này, chúng ta cũng lười ở lại thêm khắc nào nữa." Mộc Triều Dương chỉ vào kia quyển sách ra, "Sách này trong có mấy loại biện pháp nghiệm thân, trích máu nhận thân nhất định là được, Cố huynh chết, bằng Cố lão phu nhân xem các loại còn lại ."



      Lật quyển sách kia ra, sau biện pháp trích máu nhận thân đúng là viết trích máu cốt, Cố lão phu nhân lúc này đem quyển sách quăng xuống đất, tức đến đứng vững, trích máu cốt, đây là muốn mở quan lấy cốt, lấy phần xương cốt của con trai bà cho hài tử máu lên.



      "Cố lão phu nhân, ngài thấy cách này như thế nào, nếu máu được hấp thu Cố huynh ở dưới cửu tuyền cũng cao hứng, nếu phải, coi như Mộc gia chúng ta giúp Cố gia của ngài, miễn cho nhận lầm hài tử, nhận người khác làm cháu trai ruột của mình ." Mộc Triều Dương lớn tiếng, tộc người Mộc gia đằng sau rối rít phụ họa.



      ", Vãn Đình gọi tới, để cho nàng nhìn huynh đệ của nàng đối đãi với trượng phu của nàng như thế nào kìa, mở quan lấy cốt sao, đây là muốn quấy nhiễu con ta a." Cố lão phu nhân che ngực sai người mời Mộc thị, Cố Vũ Trị đứng bên lúc này mới thở phào nhõm, chỉ cần mẫu thân đồng ý, ai dám cưỡng chế mở quan Đại ca, Mộc gia dù làm thế nào đều là cố tình gây .



      "Quấy nhiễu nhưng tốt hơn là nhận lầm." lúc nha hoàn chạy tới Tử Kinh viện báo lại, trong tộc người Mộc gia đột nhiên có người mở miệng chuyện, đám người phân hai bên, Lục vương gia thân mặc quân phục, eo đeo bội kiếm tới



      Lục vương gia xuất hai đám người liền dám tranh cãi thêm, cả đám người đến phòng trước ngồi, cho dù là Lục vương gia đến lúc này, Cố lão phu nhân cũng đồng ý mở quan, thời điểm con trai bà chết thống khổ như vậy, bây giờ còn muốn quấy nhiễu vong hồn nữa sao.



      Mộc thị ở bên thần sắc tịch mịch, lúc hỏi ý kiến muốn mở quan, nàng lại vô ý thức muốn đem phần mộ của Cố Vũ Lang sửa sang chút, sau này nàng muốn muốn an tráng gần , nên cần chuẩn bị trước, tránh chen lấn làm phiền .



      Cố Vũ Trị đứng sau lưng Cố lão phu nhân, trong lòng vừa khẩn trương lại có chút mong đợi, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, mặc dù biết mẫu thân tuyệt đối thể nào đáp ứng mở quan, đúng ra là Lục vương gia nên quá nhúng tay vào chuyện nhà của Cố gia mới đúng, chỉ cần qua cửa ải này, có Lục vương gia làm chứng, Mộc gia còn muốn gây chuyện có biện pháp. (Mây: Đây là lý giải của cực phẩm, ta k thể nào hiểu được luôn á, ngờ u kinh)




      Tràng diện hai bên giằng co dứt, mặc dù Lục vương gia cảm thấy mở quan là biện pháp duy nhất, mà hôm nay cái gọi nữ nhân của Đại lang là Thanh Thu cũng trông thấy, chỉ có duy nhất cách này mới làm người của Mộc gia tin phục, nhưng dù sao mình phải là người của Cố gia, nếu như vậy có vẻ bạc tình, thời điểm Đại lang chết thảm thiết như vậy, sau khi chết còn muốn quấy rầy nữa.



      Đúng lúc này, đột nhiên trong sảnh vang lên thanh yếu ớt, hiểu được Cố Dật Thiên làm sao chạy thoát khỏi tay nha hoàn vụt chạy ra ngoài sảnh, ngừng mà hô nương, thanh ủy khuất đáng thương, vất vả mới chạy vào sảnh, Cố Dật Thiên nhìn quanh quất trong sảnh lớn, hồi gọi nương, hồi gọi phụ thân.



      Cố Vũ Trị có cảm giác mồ hôi lạnh đột nhiên từ đâu xông tới, đột nhiên ngẩng đầu, thình lình phát Cố Dật Thiên đứng ở trước mặt của , đứa đứng được lúc lâu, vui vẻ hướng phía nhào tới, trong miệng ràng phun ra hai chữ, "Phụ thân!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :