1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ hiền thê - Tuyệt vọng guốc gỗ (60) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 057: Nữ nhân nào cũng đừng mong tranh với Họa nhi nàng

      Thẩm lão gia sợ tỳ nữ nhà mình phạm tội thất lễ mà còn cầu xin Vương phi tha tội chọc giận Vương gia, ảnh hưởng đến kế hoạch của lão, lập tức gọi người lôi nhóm tỳ nữ ra ngoài, có thế Họa cư mới trở nên yên tĩnh.

      “Dạ, bận rộn nửa ngày chắc là đói bụng, nguyên liệu nấu ăn đưa đến, ta nấu cho chàng chút cháo.” Thẩm Tích Họa xong liền đứng dậy.

      Mùi hương hoa đào người Thẩm Tích Họa nhàng bay trong gió, thấm vào ruột gan, vài sợi tóc đen bay bên gò má, hoa đào thêu vải trắng giống như hoa đào rơi từ cây xuống, còn mang theo cảm giác như tiên trong tranh, dính khói lửa nhân gian.

      Mặc Thanh Dạ nhìn nàng đến mất hồn, muốn được ôm nàng vào lòng, theo bản năng liền vươn tay, lại phát Thẩm Tích Họa cất bước rời , bước chân bay bổng, Mặc Thanh Dạ thầm thề, khi còn sống nhất định phải bảo vệ nàng an toàn.

      Mặc Thanh Dạ vươn đôi tay ôm hụt Thẩm Tích Họa thuận đường lấy miếng trái cây bàn, sau đó lười nhác nằm xuống, híp mắt nhìn cây đào vừa mới kết quả.

      Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây như ánh sao chiếu lên áo bào màu tím đẹp đẽ sang trọng người Mặc Thanh Dạ, làm nổi bật vẻ mặt nghiệt của , tuy mang bệnh, lại cảm giác có vài phần sức sống, làm Thẩm lão gia ngồi bên nhìn chợt sinh ra ảo giác, hình như lần này An vương gia xung hỉ xung đúng rồi.

      Mặc Thanh Dạ tận hưởng lười nhác lại mang đến cảm giác thoải mái, rất ấm áp này, nghĩ đến Thẩm Tích Họa cũng từng nằm dưới tàng cây ngắm nhìn hoa đào nở rộ, nhịn được khẽ đọc:

      “Hoa đào tiểu tiên nhập phàm trần, tiếc lạc hoa đào dục thêm thân.”

      (Dịch: Tiểu tiên hoa đào xuống trần, hoa đào luyến tiếc rơi khỏi người)

      Thẩm lão gia cùng Tiết Giai Lệ dám quấy rầy nhã hứng của Vương gia, cũng biết nên tiếp tục ở lại hay rời cho nên chỉ biết yên lặng ở bên làm nền.

      Xuân Hương quét dọn vết máu của đám tỳ nữ để lại đất, Đông Mạt liền theo Thẩm Tích Họa xuống bếp. Thẩm Tích Họa thấy Đông Mạt đến, lòng tràn đầy vui mừng: “Mạt Mạt, em với phụ thân và nương ta, trưa nay dùng cơm tại Họa cư, phân phó phòng bếp làm vài món ngon miệng, ta muốn dùng cơm cùng hai người. An bày xong rồi em cho Xuân Hương, nếu Quân nhi tỉnh lại cho ăn chút thức ăn, sau đó cho uống thuốc.”

      Đông Mạt lĩnh mệnh rời , Thẩm Tích Họa bỗng cười thầm, Thẩm Tích Họa à Thẩm Tích Họa, mày làm như vậy là muốn gì đây, chẳng lẽ thương phu quân danh nghĩa này của mày hay sao?

      Tuy chưa nhưng Thẩm Tích Họa cũng biết tình là gì, bản thân nàng có lẽ thương tên Vương gia bệnh hoạn này rồi. Nếu như thế, chẳng may ngày nào đó chết , chẳng phải nàng phải đau khổ mà sống độc cả quãng đời còn lại? Tuy rằng Vương gia đối với nàng thương mọi bề, để nàng quản lý vương phủ, có làm chỗ dựa nàng chẳng những ở địa vị cao, mẫu thân của nàng cũng tốt hơn, nếu Vương gia chết cuộc sống của nàng biến thành tình trạng gì đây?

      được, tuyệt đối để cho chuyện như thế xảy ra. Nàng vô tình chiếm dụng thân xác Thẩm Tích Họa, vì thế thể làm cho thân xác này thất vọng, càng thể để cho mẫu thân của thân xác này bị người khinh bỉ.

      Thẩm Tích Họa quyết định chẳng những nàng muốn được Vương gia che chở, còn muốn lúc Vương gia còn sống nắm được quyền hành trong phủ, như vậy toàn bộ vương phủ là của nàng, có tiền có quyền sợ gì, có nữ nhân nào ở cái triều đại thối tha này hãm hại được nàng, cũng có thể bảo vệ nương cùng Đông Mạt.

      Trong viện

      Xuân Hương thu thập xong đông sương phòng nhìn Quân nhi, Thẩm lão gia cùng Tiết Giai Lệ lại biết làm sao.

      Thẩm lão gia nhìn Vương gia đẹp như tiên trong tranh lười nhác nằm dưới tàng cây lão biết có nên chút việc nhà để tạo gần gũi hay , lại sợ đắc tội Vương gia có được kết cục tốt. Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của xử tử nhóm tỳ nữ vừa rồi, đáy lòng liền nổi lên lạnh lẽo.

      Vương gia dù bị bệnh vẫn là Vương gia, vẫn là An vương gia được hoàng thượng hoàng hậu sủng ái, mà An vương gia lại đối với Họa nhi tốt như vậy, nếu phải năm đó lão say rượu, ngay cả liếc mắt lão cũng chưa từng cho Tiết Giai Lệ, nếu bây giờ lão lại đối với bà tốt, chẳng phải là ngày lành của lão mất sao.

      Suy nghĩ xong lão liền lau mồ hôi trán, quay đầu với Tiết Giai Lệ: “ nay Họa nhi đến vương phủ, nàng cũng nhớ Họa nhi, thôi ngày mai nàng chuyển đến đây , cũng có thể an ủi nỗi nhớ con, ta cho người mua vài vật dụng trang trí. Nàng cũng lâu có mua trang sức quần áo, ngày mai hãy cùng Tuyết Mai mua.”

      Tiết Giai Lệ nhớ lại lúc bà có mang Thẩm lão gia cùng đại phu nhân cũng chỉ giả vờ giả vịt với bà, bà cũng chưa từng được hưởng thụ qua đãi ngộ như giờ, lúc này Thẩm lão gia đối với bà liển chuyển biến thái độ, làm bà cảm thấy được tự nhiên, liền lập tức quỳ xuống.

      “Cám ơn lão gia ban cho. Nô tì dám cầu mong thứ gì, chỉ mong có thể ở trong viện của Họa nhi là rất cảm kích, phòng lớn giữ lại cho Họa nhi, nô tì ở sương phòng là được.”

      Tiết Giai Lệ nào có từng nghĩ đến hoàn cảnh như hôm nay, địa vị của bà ở Thẩm phủ ngay cả nha hoàn tỳ nữ cũng bằng, còn thường xuyên bị người ức hiếp, nay có thể vào trong viện của nữ nhi ở là trời ban thưởng, còn việc có thể được hưởng thụ nha hoàn hầu hạ, mua thêm vật phẩm trang trí hay trang sức mới gì đó quả thực chính là hy vọng xa vời.

      Thẩm lão gia ở trước mặt Mặc Thanh Dạ cũng dám để Tiết Giai Lệ quỳ, lập tức đứng dậy nâng bà dậy.

      “Phu nhân quá lời, nàng là mẫu thân của Họa nhi, sinh Họa nhi cho ta, Họa nhi có năng lực được Vương gia mến, ta cảm kích vạn phần. Đây là công lao của phu nhân. Ta và nàng là vợ chồng, sao lại lời cảm ơn.”

      Thẩm lão gia ra vẻ hiền từ .

      “Nhạc mẫu an tâm ở , Tích nhi rất là nhớ người, bổn vương quyết định ở lại thêm ngày. Ngày mai kêu Tích nhi cùng người mua sắm.” Mặc Thanh Dạ mở đôi môi mỏng, yếu ớt với Tiết Giai Lệ bất an, căn bản để ý tới Thẩm lão gia đứng ở bên cạnh.

      Mặc Thanh Dạ là muốn cho Thẩm lão gia, vì Thẩm Tích Họa thương mẹ ruột nên Thẩm phủ còn tồn tại là vì Tiết Giai Lệ vẫn còn ở lại đây, bằng Thẩm phủ chẳng tính là cái gì.

      Thẩm lão gia là người thông minh, bằng cũng có khả năng trở thành thương gia số thành Diên châu, tất nhiên hiểu được lời đầy hàm nghĩa của An vương gia.

      “Vương gia cùng Vương phi nguyện ý ngủ lại là vinh hạnh của ta, ta gọi người sắp xếp.” Thẩm lão gia kích động vạn phần, thầm nghĩ có thể tạo nhiều cơ hội cho Thẩm Tích Thư, dù sao Thẩm Tích Thư cũng là đích nữ lão thương nhất, Thẩm Tích Thư khi bay lên cành đối với lão tuyệt đối có lợi gấp trăm lần so với Thẩm Tích Họa.

      cần, cứ để thế .”

      Mặc Thanh Dạ cũng có tính toán nho ở trong lòng, lúc Thẩm Tích Họa ở vương phủ, cũng sợ nàng ngại ngùng bởi ánh nhìn của người khác, nên vẫn kiên trì bảo nàng tiến vào Trường thọ viện, tuy đối với nàng có thích, nhưng cũng nghĩ muốn có được, biết thân thể khoẻ, cũng muốn suy nghĩ đến, dù sao Thẩm Tích Họa cũng là nữ nhân của Mặc Thanh Dạ .

      Nhưng hôm nay lại giống như trước, nhất là trong ngày hôm nay, dưới ánh mặt trời trong Họa cư.

      Mặc Thanh Dạ thấy được sức sống, chưa bao giờ cảm thụ ánh mặt trời theo cách như thế, dưới ánh mặt trời nhìn Thẩm Tích Họa như tiên nữ bàn đào gây nên cho cảm giác chưa từng có, điều này làm cho có cảm giác cấp tốc muốn có được nàng, dù sao Mặc Thanh Dạ cũng là nam tử trẻ tuổi, tuy bệnh rời thân, nhưng cũng có thất tình lục dục.

      “Như vậy cũng được, ta kêu bọn nha hoàn quét dọn chút, chuẩn bị thêm chút đệm chăn.” Thẩm lão gia xong bèn phân phó hạ nhân mang chăn gấm tới Họa cư.

      Phòng bếp

      Cùng lúc đó, cháo nấu xong. Mùi thơm bay tới tiểu viện.

      Thẩm Tích Họa bưng cháo ra khỏi phòng bếp, dường thẳng tới trước mặt Mặc Thanh Dạ.

      Mặc Thanh Dạ nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Thẩm Tích Họa, khuôn mặt tái nhợt nổi lên ý cười nhàng.

      Thẩm Tích Họa cẩn thận thổi thìa cháo, khói bay phả vào mũi.

      Mặc Thanh Dạ nuốt nước miếng, giống như đứa đói khát chờ mẫu thân đưa tới mỹ thực: “Cháo Tích nhi nấu rất thơm, làm khẩu vị bổn vương được thỏa ý.” Mặc Thanh Dạ mang theo cảm giác vui vẻ , nhìn Thẩm Tích Họa cẩn thận thổi cháo, trong lòng sinh ra chút ấm áp.

      “Đồ ngốc, cháo sườn này sao lại ngon được. Đợi lát nữa thiếp dùng chút trái cây làm chút bánh ngọt, cùng chút điểm tâm cho chàng, vừa ngắm cảnh vừa ăn.” Thẩm Tích Họa hiểu ý nở nụ cười. Đường đường là con của lão đại hắc bang lớn nhất thế kỷ hai mươi mốt, lại là đường chủ giỏi giang thống lĩnh ba phân đường lớn nhất trong hắc bang, lại bằng lòng trở thành người vợ, tự nguyện vì Mặc Thanh Dạ mà tốn công xuống bếp.

      Thẩm Tích Họa hãm sâu vào ái tình.

      Thẩm Tích Họa múc từng thìa cháo đút Mặc Thanh Dạ, hình ảnh hài hòa làm cho người ta cảm giác thoải mái.

      “Vương gia Vương phi là đôi thần tiên quyến lữ.” Thẩm lão gia khen ngợi.

      Thẩm Tích Họa cùng Mặc Thanh Dạ bốn mắt nhìn nhau hiểu ý cười, Thẩm Tích Họa mỉm cười cúi đầu, gò má đỏ ửng. Mặc Thanh Dạ mấp máy đôi môi tái nhợt, đôi mắt tỏa ra dịu dàng, nhìn chằm chằm người trước mắt trong lòng cảm thấy rung động.

      “Vương gia Vương phi mời dùng bữa.”

      Quản gia tiến vào Họa cư, dẫn dắt đám hạ nhân bưng mâm thức ăn thịnh soạn vào.

      “Vương gia có bổn vương phi chăm sóc. Phụ thân, nương, chúng ta vào ăn cơm thôi.”

      Quản gia an bày nhóm hạ nhân mang thức ăn vào phòng lớn.

      Thẩm lão gia cùng Tiết Giai Lệ vẫn ngồi chờ Thẩm Tích Họa đút cháo cho Vương gia, dám cất bước vào phòng lớn.

      “Phụ thân và nương cần chờ con, hai người cứ vào trước. Đông Mạt, lấy thêm chăn cho Vương gia, Vương gia nằm đây nghỉ ngơi bị cảm lạnh.” Thẩm Tích Họa vừa đút cháo Thanh Dạ vừa ra lệnh.

      “Dạ, ăn cháo xong, nằm đây nghỉ ngơi lát nhé?”

      “Tích nhi cứ quyết định.” Vốn thân mình Mặc Thanh Dạ còn yếu, ít xuống giường, nằm dưới tàng cây phơi nắng thuận tiện đón gió xuân cũng là chuyện tốt.

      Đông Mạt mang chăn đến, Thẩm Tích Họa nhàng đắp lên cho Mặc Thanh Dạ, cứ thế liền nắm lấy tay nàng, nàng ngại ngùng đỏ mặt cúi đầu làm Mặc Thanh Dạ nhịn được nắm tay nàng đưa lên môi hôn. Thẩm Tích Họa thầm nghĩ, nếu như Mặc Thanh Dạ là nam tử khỏe mạnh, hai người làm đôi thần tiên quyến lữ cũng rất tốt.

      Thẩm Tích Họa thầm thề, chỉ cần Mặc Thanh Dạ còn đời ngày, nữ nhân khác đừng mong tranh đoạt với Họa nhi nàng. Nếu , tuyệt đối tha.

      “Dạ, nghỉ ngơi chút . Ta cùng phụ thân và nương dùng bữa, sau đó lại đến với chàng.”

      .” Mặc Thanh Dạ lại hôn tay Thẩm Tích Họa.

      Thẩm Tích Họa thẹn thùng rút tay bé về, vào phòng lớn.

      nhà ba người ấm áp dùng bữa, tuy Thẩm lão gia hư tình giả ý làm Thẩm Tích Họa ghê tởm, nhưng vì nương sau này có thể ở Thẩm phủ sống yên ổn, nàng liền nhịn.

      Chính đường Thẩm phủ

      Đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư ngồi bàn ăn. Vẻ mặt cả hai cũng được tốt, ai lời. Nhóm tỳ nữ đứng hầu cũng dám thở mạnh, sợ gây ra lỗi lầm gì dẫn đến tai họa.

      Thẩm Tích Thư thiếu kiên nhẫn, tay nắm thành quyền mở ra, hất tất cả thức ăn bàn xuống đất. Nhóm tỳ nữ thấy thế đều sợ tới mức lui về phía sau, sợ tam tiểu thư lấy bản thân họ ra trút giận.

      “Các ngươi đều lui ra hết !” Vẫn là đại phu nhân bình tĩnh. Tại loại thời điểm này, tốt nhất nên cho kẻ nào nhìn thấy.

      “Đúng là tiện nhân! Chỉ là ả tiện tì, do tiện nhân sinh ra. Đoạt vị trí Vương phi của ta, còn nghênh ngang phách lối ở nhà của ta mà ra oai!” Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tích Thư bởi vì lòng đố kị và thù hận mà trở nên móp méo khó coi.

      Mặc Thanh Dạ chỉ có thể nở nụ cười xinh đẹp với nàng; Mặc Thanh Dạ chỉ có thể dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn nàng; Mặc Thanh Dạ chỉ có thể khoan dung với mình nàng; Mặc Thanh Dạ sau khi thành thân chỉ có thể ôm nàng ......
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 058: Thẩm Tích Kỳ (1)

      “Tiện tì! Ả có thân phận gì, lại có thể cùng lão gia ngồi ăn chung bàn! Lão gia còn muốn mua trang sức cho ả! Lại thêm con tiện nhân Thẩm Tích Họa, sao ta lại cho nó cơ hội làm Vương phi được chứ? là tức chết ta! Tức chết ta!” Đại phu nhân tức giận đỏ hai mắt, bởi vì tức giận mà thân mình run rẩy, tay nắm thành đấm đập mặt bàn, lớp phấn mặt vì bị chấn động mà rơi xuống.

      ! Tuyệt đối ! Tất cả những thứ này đều là của Thẩm Tích Thư ta, khi nào đến phiên tiện nhân như ả? Ả có tài đức gì mà có thể có được những thứ đó, so địa vị so diện mạo so tài hoa, mặt nào ta cũng hơn ả gấp trăm ngàn lần? Vì sao Vương gia cũng liếc mắt nhìn ta, lại đối với ả tiện nhân kia tốt như vậy! Ta nhất định phải đoạt lại những gì thuộc về ta!”

      Đệ nhất mỹ nhân cùng đệ nhất tài nữ thành Diên châu, lại là con dòng chính Thẩm phủ, cho nên gì có thể lọt vào mắt, Thẩm Tích Thư kiêu ngạo sao có thể chịu được những thứ này. Vẻ mặt nàng khi tức giận có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các, mà giống như con điên, bởi vì ghen tị mà nổi điên.

      “Thư nhi, vi nương nhất định mang những thứ thuộc về con đoạt lại cho con. Ta cho phụ thân của con ra mặt.” Đại phu nhân oán hận .

      “Người đâu, mời lão gia về đây, cho lão gia, tam tiểu thư bị bệnh.” Đại phu nhân gọi nha hoàn.

      “Ai u ~ nương, đầu con đau ~” Thẩm Tích Thư lập tức phối hợp với đại phu nhân, giả vờ bị bệnh. Có Vương gia ở trong phủ, bị bọn nha hoàn này kia cũng tốt, cho nên vẫn nên giả vờ chút tốt hơn.

      Đại phu nhân cũng thuận thế đỡ Thẩm Tích Thư.

      Kỳ cư

      Thẩm Tích Kỳ ném hết tất cả đồ đạc trong phòng, trước kia địa vị của nàng ở Thẩm phủ cao quý, cũng vì Thẩm Tích Họa gả mà tất cả đều thay đổi, Thẩm Tích Họa trở nên mạnh mẽ, còn bị người bài bố khi dễ, di nương của nàng cũng bởi vì Thẩm Tích Họa mà bị bán vào kỹ viện, còn bản thân nàng cũng bị giam cầm.

      Nghe tên An vương gia kia tuấn mỹ vô cùng, ngay cả Thẩm Tích Thư cũng vì mà đập bàn đá ghế, đáng tiếc nàng lại bởi vì Thẩm Tích Họa làm hại mà bị giam cầm có duyên gặp mặt.

      “Thẩm Tích Họa! Ta với ngươi đội trời chung, Thẩm Tích Kỳ ta còn sống ngày nào, ngươi đừng hòng yên ổn!” Thẩm Tích Kỳ hung hăng nâng ghế đập xuống, lộ ra gân xanh cánh tay.

      Thẩm Tích Họa tự nhiên rùng mình cái.

      Tiết Giai Lệ chú ý thấy ái nữ khác thường, thân thiết hỏi: “Họa nhi sao thế?”

      “Nương, con sao. Nhanh ăn , đồ ăn nguội mất.” Thẩm Tích Họa gắp miếng thịt gà vào trong bát Tiết Giai Lệ, vì muốn nương sau này chịu khổ, thể trước mặt hạ nhân làm Thẩm lão gia mất mặt mũi, cũng gắp cho Thẩm lão gia miếng thịt gà: “Phụ thân, miếng thịt gà này khá ngon.”

      hạ nhân vội vàng chạy vào, muốn mở miệng, Thẩm lão gia liền nghiêm mặt quát: “ có quy củ! Quấy nhiễu Vương phi dùng bữa, lôi ra ngoài đánh 20 gậy!”

      Tên hạ nhân thở hổn hển vội vàng quỳ xuống: “Dạ thỉnh an An vương phi! Lão gia tha mạng, tam tiểu thư rất đau đầu, đại phu nhân bảo tiểu nhân đến thỉnh lão gia trở về nhìn xem.”

      “Mời ta có tác dụng gì! Đồ ngu xuẩn, sao nhanh chân mà mời đại phu!” Thẩm lão gia tuy đau lòng ái nữ, nhưng nay ngồi trước mặt lão là An vương phi, lão tiện phát tác.

      “Phụ thân, xem tam tỷ . Tam tỷ bệnh nặng mới khỏi, thân thể còn yếu. Ngày thường phụ thân thương tam tỷ, nay tam tỷ bị bệnh, tất nhiên đại phu nhân muốn phụ thân thăm.” Thẩm Tích Họa biết Thẩm lão gia hận thể lập tức bay tìm Thẩm Tích Thư, nên nàng cho lão bậc thang leo xuống.

      “Đúng, đúng, đúng. Chỉ tại thường ngày phụ thân nuông chiều tam tỷ của con quá. Phụ thân phải ngay. Giai lệ à, cơm nước xong đừng quấy rầy Vương gia, Vương phi, dọn dẹp mọi thứ chuyển đến đây .” Thẩm lão gia lúc gần cũng quên ở trước mặt Thẩm Tích Họa diễn trò, hổ là lão hồ li.

      “Vâng, lão gia, ngài mau , tam tiểu thư sợ là đau chết đấy.” Tiết Giai Lệ được thương mà lo sợ, vội vàng đứng dậy trả lời.

      “Haizzz, vậy phụ thân trước, Họa nhi cần gì cứ việc ra lệnh cho hạ nhân.” xong đứng dậy rời , thu hồi vẻ mặt tươi cười chỉ giận hai mẹ con Trương Tam Nương hiểu chuyện. Trước mắt là thời cơ tốt để nịnh bợ, tuy biết là Thẩm Tích Thư giả vờ bị bệnh, nhưng lão biết tính tình ái nữ, sao có thể chịu được đả kích như vậy, nếu bị bệnh đau lòng chết lão .

      Sau khi Thẩm lão gia rời , Tiết Giai Lệ nắm tay Thẩm Tích Họa, lệ rơi đầy mặt.

      “Họa nhi à, mười sáu năm, sau khi sinh con xong nương chưa từng cùng con ăn bữa cơm nào, cũng chưa từng gắp thức ăn cho con.” xong, tay run rẩy gắp miếng thịt vào bát Thẩm Tích Họa.

      “Ăn , nương nhìn con ăn nương rất vui.” Vừa vừa lau nước mắt.

      “Nương, đừng khóc ......” Thẩm Tích Họa có chút nghẹn ngào, ngược lại lệ sái lê hoa. Thẩm Tích Họa liền nhớ tới mẹ ruột của nàng, từ nàng bị đưa huấn luyện, chịu khổ cực tất nhiên là hết.

      Mỗi khi về nhà, đều thấy mẹ lặng lẽ trốn trong khóc khuất rơi lệ, mẹ đau lòng cho nàng, nhưng vì muốn tốt cho nàng nên ngăn cản việc huấn luyện cho nàng. Nhưng mà mỗi lần về nhà mẹ đều tự mình xuống bếp nấu cơm, cũng giống Tiết Giai Lệ gắp thức ăn cho nàng, nhìn nàng ăn như sói như hổ.

      Thẩm Tích Họa nhớ lại kỉ niệm càng khóc dữ dội hơn.

      Mặc Thanh Dạ bị tiếng khóc của Thẩm Tích Họa làm tỉnh giấc, cho phép có người khi dễ nàng, càng muốn nghe được tiếng khóc của nàng. Nhưng sau khi biết nguyên do, biết mẹ con Thẩm Tích Họa vì cảm động mà khóc. Tuy tỉnh nhưng vẫn mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ say.

      lâu sau, liền nghe thấy tiếng mẹ con Thẩm Tích Họa ra.

      Tiết Giai Lệ phải về viện của bà dọn dẹp đồ đạc, Thẩm Tích Họa tiễn bước Tiết Giai Lệ, sau đó đến bên người Mặc Thanh Dạ, nhàng kéo chăn cho . Sau đó phòng bếp làm điểm tâm.

      Mặc Thanh Dạ nghe tiếng bước chân xa dần, trong lòng cảm thấy bình tĩnh.

      lâu sau, Thẩm Tích Họa làm xong điểm tâm, bưng tới bên cạnh Mặc Thanh Dạ, nhàng đặt bàn , hương vị thơm ngọt dụ dỗ Mặc Thanh Dạ mở mắt.

      “Dạ, tỉnh.”

      “Ừm, bị điểm tâm ngọt của nàng làm cho tỉnh.” Mặc Thanh Dạ liếc mắt đưa tình với Thẩm Tích Họa.

      Thẩm Tích Họa thẹn thùng tránh ánh mắt của Mặc Thanh Dạ, mở nắp chén.

      “Thấy chàng ho khan, thiếp nấu canh tuyết lê ngân nhĩ cho chàng. Còn bỏ thêm kỷ tử, táo đỏ. Chẳng những sinh tân bổ phổi, còn ích khí bổ huyết.” Vừa vừa khuấy thìa ngọc trong chén, chuẩn bị đút Mặc Thanh Dạ.

      “Tích nhi làm điểm tâm so với đầu bếp vương phủ làm còn ngon hơn, những món ăn vặt này lại là trò gì đây? Sao ta chưa từng thấy qua?”

      Mặc Thanh Dạ chưa từng thấy qua là đúng rồi, những cái này đều là món ăn vặt ở đại, ở cổ đại sao có thể thấy được.

      “Đây là bánh bí đỏ đậu xanh, tác dụng thanh nhiệt.”

      Mặc Thanh Dạ cắn ngụm bánh bí đỏ đậu xanh vàng óng, so với bánh đậu xanh bình thường càng thấy khác xa. Vỏ bánh bên ngoài là bí đỏ, bên trong là nhân đậu xanh.

      “Ăn rất ngon.”

      “Chỉ cần chàng thích, sau này mỗi ngày đều làm cho chàng.” Thẩm Tích Họa hiểu ý nở nụ cười, có chuyện gì vui bằng so với việc Mặc Thanh Dạ ăn thức ăn nàng làm chứ?

      Trong phòng Thẩm Tích Thư.

      “Phụ thân, Thư nhi cam lòng!” Thẩm Tích Thư rơi lệ căm giận .

      Thẩm lão gia ngồi ở bên giường Thẩm Tích Thư, nắm tay ngọc của nàng, ngón tay chưa từng dính qua nước, da thịt trắng trong mịn màng óng ánh, Thẩm lão gia thương tiếc vạn phần, nhàng vỗ tay Thẩm Tích Thư :

      “Thư nhi, phụ thân giúp con. Cho dù xảy ra chuyện gì, còn có phụ thân!” Thẩm lão gia nắm chặt nắm tay tuyên thề cho ái nữ chỗ dựa.

      Đại phu nhân đứng bên cạnh bi thương nghẹn ngào nhìn Thẩm lão gia vì thấy ái nữ đau lòng mà biểu lộ vẻ mặt tàn nhẫn, bà lập tức ngừng khóc, trong lòng tính toán tìm cách tạo cơ hội cho Thẩm Tích Thư.

      Đại sảnh Thẩm phủ.

      Đại phu nhân khóc sướt mướt, Thẩm Tích Thư bị thua thiệt, địa vị đại phu nhân của bà cũng bị uy hiếp.

      An vương phi được An vương gia sủng ái nên là Thẩm Tích Thư, lại bị ả tiện nhân Thẩm Tích Họa đoạt , Tiết Giai Lệ vì thế mà mẫu bằng nữ quý, có thể từ tiện tì mà trèo lên vị trí phu nhân, tuy danh nghĩa bà vẫn là đại phu nhân, nhưng biết chừng ngày nào đó Thẩm Tích Họa lại muốn cho nương của ả ngồi vị trí đại phu nhân, vậy lúc đó tình cảnh của bà ra sao?

      Đại phu nhân dám nghĩ tiếp, vì muốn gìn giữ tươi trẻ phải nhọc lòng, chẳng những phải phòng bị Thẩm lão gia ngày nào đó đón thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp về phủ, bây giờ còn phải phòng thêm việc Thẩm Tích Họa đem Tiết Giai Lệ phù chính. Nhớ tới thấy thương tâm, nhịn được khóc nấc lên.

      Kỳ thực Thẩm Tích Họa cùng Tiết Giai Lệ nào có suy nghĩ như thế, chỉ cần có thể làm cho Tiết Giai Lệ ở Thẩm phủ bị người ức hiếp, có thể an hưởng tuổi già là được.

      Thẩm lão gia vốn tâm phiền ý loạn, bị đại phu nhân khóc nháo như vậy, càng thêm giận dữ.

      “Khóc! Khóc! Khóc! Chỉ biết khóc! Khóc cho mù luôn ! Khóc có ích lợi gì? Bà khóc, Thư nhi có thể làm Vương phi sao? Giờ phải nghĩ cách!” Thẩm lão gia cũng hoang mang lo sợ.

      Lúc trước Thẩm Tích Họa yếu đuối, có thể mặc người bài bố, nay chẳng những tính nết khác với ngày xưa, còn được An vương gia sủng ái, muốn dễ dàng ở giữa thu lợi dễ, huống chi còn phải tạo điều kiện cho Thư nhi được Vương gia mến, khó lại càng thêm khó. Lúc Thẩm Tích Thư nhìn thấy An vương gia là lão hiểu.

      Đại phu nhân bị Thẩm lão gia quát lớn liền dám khóc, chỉ ngừng nức nở.

      Bà biết lúc này lão gia rất buồn phiền, nếu bà lại khóc, lão gia mang chuyện lúc trước bà kêu Thẩm Tích Họa gả thay ra tính sổ bà phải làm sao? Đôi mắt đại phu nhân chuyển động, nảy ra ý hay.

      “Lão gia, thiếp thấy việc này chúng ta có gấp cũng được, thiếp khuyên nhủ Thư nhi, chúng ta bàn bạc kỹ hơn. Lão gia nhốt Kỳ nhi cũng lâu rồi, thả nó ra cho hít thở khí, nếu lại hại đến sức khỏe. Thư nhi với Kỳ nhi tỷ muội tình thâm, lúc này cũng có thể khuyên giải an ủi lẫn nhau chút.”

      Đại phu nhân ngoài miệng rất nhàng êm ái, nhưng kỳ thực là kế hoãn binh, quyết ý muốn tính toán kế hoạch sao cho Thẩm Tích Thư đạt được ưu ái của Vương gia.

      Bà hận Thẩm Tích Họa từ trong xương tủy, bà biết Thẩm Tích Kỳ cùng Thẩm Tích Họa từ bất hòa, bởi vì chuyện gả thay mà Thẩm Tích Kỳ bị Thẩm Tích Họa ức hiếp phải bị cấm túc, Tây Tĩnh cũng vì thế mà chết, di nương Thẩm Tích Kỳ cũng bởi thế mà bị bán kỹ viện, chỉ nhiêu đó thôi cũng có thể tưởng tượng được Thẩm Tích Kỳ hận Thẩm Tích Họa bao nhiêu, so với bà chỉ có hơn chứ kém.

      danh nghĩa thả Thẩm Tích Kỳ là vì muốn trò chuyện giải buồn với Thư nhi, thực tế là muốn Thẩm Tích Kỳ đấu đá với Thẩm Tích Họa, làm cho Thẩm Tích Họa xấu mặt, Thư nhi của bà mới có cơ hội.

      Chỉ là tiện tì ngu ngốc mà thôi. Tuy Lão gia nhất là Thư nhi, nhưng trước kia Thẩm Tích Kỳ cũng được lão gia sủng ái, nếu cho lão gia ý nghĩ của bà chẳng phải là làm cho lão gia tức giận đại phu nhân bà rất ác độc sao. Huống chi ả Thẩm Tích Kỳ này lại là người ngu dốt, dễ lừa gạt.

      Chiêu này của đại phu nhân rất cao minh.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 059: Thẩm Tích Kỳ (2)

      “Ai, cũng chỉ có thể như thế. việc này giao cho bà xử lý, xử lý việc này, bà so với ta luôn có biện pháp.” Thẩm lão gia cũng biết nên xuống tay từ đâu. Đành phải thuận theo ý của đại phu nhân, bàn bạc kỹ hơn.

      Đại phu nhân lau nước mắt, lên tiếng trả lời rời .

      Đại phu nhân phòng Thẩm Tích Thư trước, cho nữ nhi liều thuốc an thần, muốn Thẩm Tích Thư cùng Thẩm Tích Kỳ trò chuyện tâm tình.

      Thẩm Tích Thư hiểu ý đại phu nhân, nên cũng tìm chết nữa, đứng lên rửa mặt chải đầu, còn chọn trang sức quý trọng chuẩn bị đưa cho Thẩm Tích Kỳ.

      Kỳ cư

      “Mở cửa ra.”

      “Vâng, đại phu nhân.”

      “A, sao lại thế này? Kỳ nhi của ta sao lại nóng giận thế này! Người đâu, dọn dẹp phòng nhị tiểu thư cho sạch , cũng mang vài món ngon miệng đến cho nhị tiểu thư dùng.” Đại phu nhân dùng vẻ mặt tươi cười, vào phòng Thẩm Tích Kỳ, tay vuốt ve đầu Thẩm Tích Kỳ ngồi giường, tỏ ra dáng vẻ mẹ hiền thương con.

      “Đại phu nhân sao lại có thời gian đến chỗ tồi tàn của ta thế này. Ta thấy nơi này rất lộn xộn, thích hợp thân phận của đại phu nhân, đại phu nhân nên trở về .” Thẩm Tích Kỳ hận đại phu nhân, nỗi tức giận còn chưa tiêu tan. Nàng hận bà lí lẽ nghe lời Thẩm Tích Họa oan uổng cho nàng, càng hận bà cùng Thẩm lão gia mang di nương của nàng bán vào kỹ viện.

      “Kỳ nhi ngoan của ta, nghe lời, nương có việc muốn với con, nay Vương gia cùng Vương phi đến phủ chúng ta ở vài ngày, nữ nhi ngoan của ta sao có thể gặp bọn họ, như vậy có vẻ như chúng ta có lễ phép. Nương với phụ thân con, từ giờ trở cấm túc con nữa.” xong vỗ vỗ bả vai Thẩm Tích Kỳ, sau đó dựng thẳng ngón trỏ đưa môi đỏ mọng của bà.

      Thẩm Tích Kỳ vốn muốn há mồm đáp lời, thấy hành động này của đại phu nhân, lại thấy con mắt đại phu nhân chuyển động hướng về đám hạ nhân quét dọn, Thẩm Tích Kỳ lập tức hiểu , nhiều người nhiều miệng.

      “Lát nữa hạ nhân mang thức ăn đến, nương có bảo đầu bếp nấu những món con thích ăn, chắc lâu con được ăn ngon. Nương cùng con vừa ăn vừa tâm .” Đại phu nhân ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tích Kỳ. tay nắm tay Thẩm Tích Kỳ, tay âu yếm vuốt tóc Thẩm Tích Kỳ.

      “Đại phu nhân, trong lòng Kỳ nhi rất khó chịu. Ô ô ô ......” Thẩm Tích Kỳ đúng là ngu ngốc, bà chỉ mấy câu dễ nghe khiến cho nàng cảm động .

      “Hài tử ngốc, còn gọi đại phu nhân. Kêu nương, nương nhìn con lớn lên, trong lòng nương có thể biết ta hảo kỳ nhi nghẹn khuất sao. Ngoan, đừng khóc, để hạ nhân nhìn thấy tốt.” Đại phu nhân mang dáng vẻ hồ ly chúc tết gà, đám hạ nhân nghe xong trong lòng muốn ói, muốn cắn lưỡi nhưng cũng dám biểu lộ.

      “Dạ! Nương, ô ô ô......” Thẩm Tích Kỳ khóc càng lợi hại hơn, giống như đứa bị oan ức lớn lắm.

      “Thu thập xong rồi xuống hết . Mang thức ăn vào đây.” Đại phu nhân phân phó.

      “Vâng.” Đám hạ nhân thu thập xong lập tức rời khỏi phòng.

      Chỉ chốc lát sau đồ ăn được đưa vào.

      “Con ngoan, đến ăn chút gì . Đừng để bản thân bị đói, đói bụng làm sao có sức báo thù cho con với di nương của con? nay Thẩm Tích Họa đắc thế để chúng ta vào mắt, chúng ta cũng thể bản thân cùng bản thân qua được nha. Ăn cho no, sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm cho đẹp, thỉnh an Vương gia.” Đại phu nhân ở bên cạnh hướng dẫn.

      Bà hiểu Thẩm Tích Kỳ hận Thẩm Tích Họa thấu xương, nếu để nàng thấy được diện mạo của An vương gia, phong thái hơn người, Thẩm Tích Kỳ mê chết mới lạ, bản thân Thư nhi là đệ nhất mỹ nhân và đệ nhất tài nữ thành Diên châu, gặp qua ngàn vạn công tử cũng chưa có ai vào mắt, nay cũng bị An vương gia mê thần hồn điên đảo, huống chi là Thẩm Tích Kỳ.

      Quả thực ngoài dự liệu của đại phu nhân, Thẩm Tích Kỳ nghe bà muốn nàng chào hỏi mỹ nam tử An vương gia gây ồn ào huyên náo khắp Thẩm phủ, liền vui vẻ phấn khởi, lập tức đứng dậy về phía bàn, cầm lấy bát đũa ăn cơm.

      Thẩm Tích Kỳ vừa ăn còn vừa : “Cám ơn nương vì Kỳ nhi suy nghĩ. Kỳ nhi trang điểm xinh đẹp sau đó bái kiến Vương gia.”

      Đại phu nhân nhìn Thẩm Tích Kỳ ăn như hổ như sói, mặt bà treo đầy khinh thường, chỉ bằng bộ dáng của Thẩm Tích Kỳ ngươi, ngay cả Thẩm Tích Họa cũng bằng, chớ chi đến Thẩm Tích Thư con ta.

      “Cái này đúng rồi. Nhìn con ăn ngon như vậy, nương cũng quấy rầy, nương còn phải an bày số việc, con rửa mặt chải đầu trang điểm cho xinh đẹp rồi thăm muội muội Thư nhi của con, hôm nay nó luôn nhức đầu, lúc nào cũng nhớ nhị tỷ. Vì chúc mừng con được bỏ lệnh cấm, còn chuẩn bị quà tặng cho con đấy. Lúc gặp Vương gia đừng để thất lễ. Vương gia Vương phi ở Họa cư.”

      Đại phu nhân cũng muốn ngồi lâu trong phòng nữ nhân ngu xuẩn này, bà sợ nhiều với nàng cũng trở nên ngu xuẩn theo.

      “Họa cư? Thẩm Tích Họa! Hừ. Nương, nương có việc cứ trước, Kỳ nhi sửa soạn xong thăm Thư nhi muội muội. Yên tâm, con thất lễ, làm cho người ta chê cười Thẩm phủ chúng ta có gia giáo.” Thẩm Tích Kỳ nghe Vương gia ở Họa cư, nhất thời còn tâm trí ăn cơm, nàng cũng muốn tiễn chân đại phu nhân nhanh chút, để nàng còn rửa mặt chải đầu trang điểm xinh đẹp để sớm gặp Vương gia.

      Đợi sau khi đại phu nhân rời . Thẩm Tích Kỳ liền gọi hạ nhân dọn dẹp thức ăn, lại bảo nha hoàn mang nước tới, bản thân lập tức đến trước gương đồng cầm trâm cài ngắm nghía.

      Thư cư.

      Thẩm Tích Thư nắm tay Thẩm Tích Kỳ tới gương đồng, bên cạnh gương đồng có hộp gấm khắc hoa khảm gấm hồng nhạt khéo léo.

      Thẩm Tích Thư mở ra hộp gấm, nằm bên trong là bộ trang sức bằng bạch ngọc khắc hoa lan tinh tế. Thẩm Tích Thư lấy cây trâm hoa lan cắm đầu Thẩm Tích Thư.

      “Nhị tỷ đeo trâm hoa lan này rất đẹp mắt, hôm nay nhị tỷ bỏ lệnh cấm, Tích Thư bởi vì đau đầu thể qua vấn an, còn làm phiền nhị tỷ chạy tới nơi này của Tích Thư, Tích Thư là hổ thẹn.” Vẻ mặt Thẩm Tích Thư nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt như hoa lan, bộ dáng mỹ nhân bị bệnh làm người thương tiếc. Lời ra tuy yếu ớt lại rất êm tai.

      “Muội muội đừng như vậy. Muội đau đầu nên nghỉ ngơi là đúng, vậy còn chuẩn bị cho nhị tỷ lễ vật quý trọng như vậy. Nhị tỷ quá vội vàng, cũng mang chút hoa quả cho muội muội, muội muội đừng trách.” Thẩm Tích Kỳ thấy Thẩm Tích Thư vì nàng được bỏ lệnh cấm mà tặng lễ vật rất cảm động, tình cảm máu mủ tình thâm dưới đáy lòng nổi lên, dù sao nàng cùng Tích Thư đều là nữ nhi phụ thân thương, so với thứ nữ được thương kia cảm tình vẫn có chút khác biệt.

      “Nhị tỷ đừng như vậy, chỉ tại muội muội ngu dốt, giải được khúc mắc trong lòng. Vốn là của muội, lại có thể chắp tay tặng cho người ta. Ai ~” Thẩm Tích Thư yếu ớt thở dài, người ngu ngốc cũng có thể nhận ra giờ này khắc này Thẩm Tích Thư đến chuyện An vương gia cùng An vương phi, Thẩm Tích Kỳ dù cho ngu ngốc như thế nào cũng nhận ra.

      “Muội muội chớ ra lời ấy. Của muội cuối cùng cũng là của muội, chạy thoát. phải của ả, dù cho ả dùng loại thủ đoạn ti tiện nào cũng lâu dài.” Thẩm Tích Kỳ nhận định Thẩm Tích Họa dùng loại nào thủ đoạn ti tiện nào đó mới chiếm được sủng ái của An vương gia, cũng giống như chuyện lần trước làm nàng rơi xuống nước.

      “Vẫn là nhị tỷ nghĩ thấu đáo, chỉ tiếc muội muội mệnh khổ. Là của chính mình cũng chiếm được, còn bị người ta đoạt . Ai, có cũng thế, nhị tỷ nhanh bái kiến Vương gia, miễn cho mang tội thất lễ. Muội muội cũng giữ nhị tỷ nữa.” Thẩm Tích Thư thấy mục đích đạt được, mượn được sức của Thẩm Tích Kỳ, cũng tranh thủ được đồng tình của Thẩm Tích Kỳ, liền thúc giục Thẩm Tích Kỳ gặp Vương gia.

      Thẩm Tích Kỳ cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy Vương gia, cũng muốn ở đây quá lâu liền đứng dậy Họa cư.

      Trong viện Họa cư.

      Cảnh sắc hài hòa.

      Mặc Thanh Dạ như tiên trong tranh, lười nhác nằm dựa ghế, vẻ mặt phấn khởi. Ánh hoàng hôn xuyên qua tán cây, nhảy nhót chiếu lên áo bào màu tím của .

      Mày kiếm mắt sáng lộ ra cỗ tà khí, mũi cao thẳng lộ ra khí khái hùng, mặt như quan ngọc, chỉ là sắc môi tái nhợt, so với môi sắc mặt lại càng thêm tái nhợt, tuy mang bệnh, nhưng toàn bộ ngũ quan lại xinh đẹp vô song, đúng là nghiệt! Diện mạo này có thể thu hút hồn phách người nhìn, mà giờ phút này lại có thiếu nữ ngồi bàn đu dây bên cạnh nhìn chăm chú.

      Thiếu nữ phải ai khác, chính là Thẩm Tích Họa.

      Dưới tán cây đào, bàn đu dây.

      Do cây đào vừa mới bắt đầu kết quả nên còn sót lại vài cánh hoa, do quả nhú ra nên thể che được mấy cánh hoa còn sót liền bị gió thổi bay. Thẩm Tích Họa ngồi bàn đu dây góc váy bay theo gió, hoa đào hồng nhạt thêu áo màu trắng, giống như hoa đào rơi xuống dính đầy áo.

      Mày như vẽ, mắt hạnh hàm xuân, da trắng như mỡ đông, mỉm cười tự nhiên. Cái miệng đào khẽ nhếch, giọng như chim hoàng oanh:“Dạ, sao chàng lại giễu cợt người ta như thế ~”

      “Ha ha ha, Tích nhi mắc cỡ.” Tuy mệt mỏi, nhưng cũng có khí lực.

      Thẩm Tích Kỳ vừa mới bước vào Họa cư nhìn thấy đôi bích nhân liền sợ ngây người. Nàng chưa bao giờ cảm thấy Thẩm Tích Họa xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ làm Vương phi rồi trở nên xinh đẹp vậy sao? Vương gia quả là nam tử xinh đẹp nhất mà Thẩm Tích Kỳ từng gặp, Thẩm Tích Kỳ thất thần, còn tưởng tượng người ngồi bàn đu dây là nàng.

      “Nhị tiểu thư, Vương gia Vương phi muốn người ngoài quấy rầy.” Đông Mạt khinh thường nhìn Thẩm Tích Kỳ chảy nước miếng.

      Nên . “À, khụ, ta ... Bổn tiểu thư tới thỉnh an Vương gia, ngươi là nha hoàn ngăn cản ta làm chi?” Thẩm Tích Kỳ bị quấy rầy nên có chút tức giận. Nhìn thấy Đông Mạt lại càng tức giận có chỗ trút.

      “Tiểu thư vẫn là trở về , Vương gia cùng Vương phi muốn người ngoài quấy rầy.” Thị vệ đứng bên cạnh thấy vị tiểu thư này hung dữ với đại nha hoàn của Vương phi, liền cho nàng ta sắc mặt tốt.

      Nhìn đại đao sáng chói trước mặt, Thẩm Tích Kỳ hoảng sợ. thầm cầu nguyện mà rời khỏi.

      Chỉ là cái liếc mắt, Thẩm Tích Kỳ cũng bị Mặc Thanh Dạ mê hoặc.

      Thời tiết tháng tư, tuy gần tối nhưng vẫn có cảm giác mát mẻ.

      Thẩm Tích Họa lấy áo choàng khoác cho Mặc Thanh Dạ, đỡ vào phòng lớn.

      “Bẩm Vương gia Vương phi. Thẩm phủ sai người báo lại, Thẩm lão gia cùng thẩm phu nhân cùng các tiểu thư mời Vương gia Vương phi dùng bữa.” Mặc Thanh Dạ vừa vào phòng lâu có người bẩm báo.

      “Bảo họ ăn . Bổn vương cùng Vương phi ở Họa cư dùng bữa, có chuyện gì đừng đến quấy rầy.” Mặc Thanh Dạ mệt mỏi phân phó. Thẩm Tích Họa thấy thế rót cho chén nước.

      “Vâng.”

      có người quấy rầy, Mặc Thanh Dạ cùng Thẩm Tích Họa yên tĩnh ăn bữa tối.

      Thẩm Tích Họa cùng Mặc Thanh Dạ dùng cháo, ăn mấy món điểm tâm, đều là Thẩm Tích Họa tự tay làm, đơn giản mà lại ấm áp, chỉ có thế giới hai người bọn họ.

      Dùng xong bữa tối, nghỉ ngơi lát, Mặc Thanh Dạ cảm thấy mệt mỏi, Thẩm Tích Họa đỡ đến phòng của nàng.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 060: Ừm, nàng thơm.

      Giống như từng gặp qua, căn phòng trông rất quen thuộc.

      “Ta nghĩ, trong mộng ta từng tới phòng của nàng.” Mặc Thanh Dạ trêu đùa Thẩm Tích Họa.

      “Làm sao có thể, phòng của thiếp chưa từng có nam tử nào tới, ngay cả phụ thân cũng . Trong mộng cũng ...... Cũng có khả năng.” Đúng là thế mà, quả phòng của nàng chưa từng có nam nhân nào bước vào, trong mộng cũng có.

      Hình như là, Thẩm Tích Họa đột nhiên nhớ tới, lúc xuyên đến đây lâu, từng cứu nam tử mặc đồ đen mang mặt nạ bị đao chém, chỉ tiếc lúc đó tháo mặt nạ của . Mà tên đó cũng lễ phép, cứu mạng ngay cả câu cám ơn cũng tiếng bỏ , cũng để lại thứ gì đáng giá để báo đáp ân nhân cứu mạng là nàng.

      Nhưng chuyện chỉ có nàng cùng Đông Mạt biết, thể nào có người thứ ba biết, ngay cả phu quân vương gia cũng được biết.

      Chuyện quái quỷ này mà ra biết có thể rước lấy họa sát thân hay nữa. Đồ đen, mặt nạ, vết đao chém, lỡ như ân oán giang hồ hay tranh đấu hoàng thất phiền phức lớn, ở đại nàng là người đứng đầu bang, đạo lý này tất nhiên là biết được.

      “Tích nhi của ta là hoa đào tiên tử hạ phàm.” Mặc Thanh Dạ cười xấu xa nhéo khuôn mặt nhắn của Thẩm Tích Họa.

      “Thiếp cũng rất thích hoa đào, mộng ngày có thể cùng người nhà cùng nhau sống tại Đào Hoa Đảo. Nhưng thiếp có vẻ đẹp thoát tục của hoa đào tiên tử đâu.” Thẩm Tích Họa đỏ mặt .

      “Dung mạo của Tích nhi còn đẹp hơn hoa đào tiên tử, thanh lệ thoát tục. Nàng xem bài trí trong phòng này xem, vật dụng nào lại mang theo hoa đào? Đầu giường còn treo túi hương hoa đào. người nàng cũng tỏa ra mùi hoa đào, phải hoa đào tiên tử là gì?” Mặc Thanh Dạ xong còn đem mũi để sát vào cổ Thẩm Tích Họa ngửi ngửi.

      “Ừm, thơm.”

      Mặt Thẩm Tích Họa lại đỏ đến tận cổ.

      “Dạ, chàng đứng đắn.”

      Thẩm Tích Họa quay đầu tránh né Mặc Thanh Dạ, nghĩ đến lại càng làm lộ ra chiếc cổ trắng noãn, cho Mặc Thanh Dạ có cơ hội hôn cái.

      Thẩm Tích Họa bị Mặc Thanh Dạ hôn, cả người cứng lại, phản xạ có điều kiện tránh sang phía bên cạnh, nên nhớ được nàng đỡ Mặc Thanh Dạ, khi nàng vừa giãy khỏi cả người Mặc Thanh Dạ cũng ngã về phía nàng, Thẩm Tích Họa lảo đảo, ngã sấp về hướng giường ngủ.

      Nếu té cách giường gần chút, trực tiếp nằm sấp giường cũng có chuyện gì, đằng này khoảng cách lại gần xa, Thẩm Tích Họa mà ngã xuống chỉ sợ phải đập đầu vào mép giường ......

      chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, Mặc Thanh Dạ vươn tay nắm cánh tay Thẩm Tích Họa kéo vào trong ngực, trọng tâm cơ thể hai người ổn định, liền xoay vòng, tay thuận thế nắm thắt lưng Thẩm Tích Họa.
      Mặc Thanh Dạ bị Thẩm Tích Họa đụng mạnh vào ngực, lùi về sau mấy bước đưa lưng về phía giường, vì tay Mặc Thanh Dạ ôm eo Thẩm Tích Họa, nên Thẩm Tích Họa liền nằm đè người Mặc Thanh Dạ.

      “Ba ......”

      Môi Thẩm Tích Họa nằm môi Mặc Thanh Dạ.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Mặt đỏ ửng.

      Thình thịch ...... Thình thịch ......

      Tim đập.

      Thẩm Tích Họa ngạc nhiên mở to mắt, hai tay đặt lên ngực Mặc Thanh Dạ thở hổn hển, mặt đỏ lên.

      Buồn bực.

      Nhìn Mặc Thanh Dạ tái nhợt nằm dưới người nàng. Giống như hiểu điều gì đó. Liền thân thiết :

      “Dạ, chàng sao chứ? Có làm chàng bị thương hay ? Sức lực của chàng ở đâu mà mạnh quá vậy?”

      “Đồ ngốc, nàng tưởng ta là đậu hủ à? Sao ta có thể nhẫn tâm để nàng ngã sấp xuống đất được chứ.”

      Thẩm Tích Họa lấy được đáp án vừa lòng, từ người Mặc Thanh Dạ đứng lên. Mặc Thanh Dạ thuận theo, kéo Thẩm Tích Họa xoay người đè ở dưới thân.

      Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Thanh Dạ, Thẩm Tích Họa nhắm hai mắt lại, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.
      “Hầu ta ngủ.” Mặc Thanh Dạ hôn lên mặt Thẩm Tích Họa, sau đó đứng dậy đỡ mép giường ngồi xuống, chậm rãi cởi áo khoác.

      được! Này ...... Này ......” Thẩm Tích Họa khẩn trương biết nên gì. Tuy biết bản thân gả cho Mặc Thanh Dạ làm An vương phi, hầu hạ Mặc Thanh Dạ ngủ là lẽ thường, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, đối với hai mươi mốt tuổi ở thế kỷ hai mươi mốt mà , cũng có xấu hổ, huống chi tại nàng lại mang hình hài của thiếu nữ mười sáu.

      Mặc dù ở triều đại này mười sáu tuổi xuất giá là chuyện thường, Tiêu hoàng hậu cũng là mười lăm vào cung mười sáu tuổi sinh Mặc Thanh Dạ, nhưng đối với Thẩm Tích Họa mà , chuyện này rất mắc cỡ.

      “Tích nhi, nàng sợ ta ăn nàng phải ? Nàng nhìn với bộ dạng này của ta có thể làm gì nàng?” Mặc Thanh Dạ vừa rồi lúc cứu Thẩm Tích Họa hình như dùng sức quá độ, nên lúc này giọng rất yếu ớt, lúc cởi áo cũng có chút khó khăn.

      Thẩm Tích Họa thấy thế đứng dậy, vì Mặc Thanh Dạ cởi bỏ đai lưng, cởi áo khoác, vừa gỡ pháp quan vừa ngượng ngùng :

      “Hi hi, người ta, người ta mắc cỡ ......”

      Sau khi gỡ pháp quan của Mặc Thanh Dạ xuống, lại giúp tháo giày, dìu nằm xuống kéo chăn gấm đắp cho , xong hết nàng mới ngồi trước gương đồng gỡ búi tóc, tóc đen như mây rủ xuống ở sau đầu, chậm rãi cởi ra áo trong, chỉ còn bộ quần áo màu trắng bên trong. Mặc Thanh Dạ nhìn nàng đến thất thần.

      “Dạ, sao thế? Lại nghĩ gì nữa à?” Thẩm Tích Họa về phía giường, hiểu hỏi.

      “À, có gì, đừng để cảm lạnh, lên đắp chăn lại nào.” Vừa vừa vén chăn nhường chỗ cho Thẩm Tích Họa nằm xuống.

      Giường của Thẩm Tích Họa ở Thẩm phủ tất nhiên lớn như giường lớn có khắc hoa ở vương phủ.

      Thẩm Tích Họa cũng rất tự nhiên trèo lên giường tiến vào ổ chăn, Mặc Thanh Dạ vươn cánh tay ý bảo nàng gối đầu cánh tay của , Thẩm Tích Họa do dự chút mới nằm lên khuỷu tay , Mặc Thanh Dạ liền nghiêng người dùng đôi tay ôm trọn thân thể mảnh mai của Thẩm Tích Họa vào lòng.

      “Ta mệt rồi, ngủ .” Mặc Thanh Dạ nhắm hai mắt lại, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, giờ phút này ngủ được. biết càng thương Thẩm Tích Họa, bí mật của từng chút từng chút bại lộ ở trước mặt Thẩm Tích Họa, bao gồm vết đao người.

      Thẩm Tích Họa mở to mắt tỉ mỉ nhìn ngắm nam nhân ôm nàng, đây là phu quân của nàng, phu quân của nàng. Việc gì đến dến. thể quay về, chỉ có thể đón nhận. Cũng may phu quân vương gia này chẳng những tuổi trẻ tuấn tú, đối với nàng cũng rất thương.

      Hai trái tim gần nhau như vậy, trong lòng đều có đối phương, trong lòng cả hai cũng rất ràng, hiểu bản thân muốn gì. Mặc Thanh Dạ nghĩ thế càng ôm chặt Thẩm Tích Họa. Thẩm Tích Họa lại càng dựa gần vào bả vai Mặc Thanh Dạ.

      Trăng treo ngọn liễu.

      Thẩm Tích Kỳ ở Kỳ cư lăn qua lộn lại ngủ được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh híp mặt mỉm cười của Mặc Thanh Dạ.

      Mà giờ phút này ở Thư cư Thẩm Tích Thư cũng lăn qua lộn lại ngủ được, trong đầu tất cả đều là gương mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn của Mặc Thanh Dạ.

      Mặt khác Thẩm lão gia cùng đại phu nhân lại giống như bánh nướng áp chảo, người cứ xoay người yên người cứ thở dài.

      bên ngày tốt cảnh đẹp, bên đêm thể ngủ.

      Hôm sau

      Tinh thần Thẩm Tích Họa cùng Mặc Thanh Dạ rất tốt, Mặc Thanh Dạ muốn rời giường, nghỉ ngơi nhiều chút là chuyện tốt, hôm nay còn phải ngồi xe ngựa về phủ, thấy rất phiền. Thẩm Tích Họa sớm trang điểm xong, muốn cùng Tiết Giai Lệ mua quần áo trang sức.

      Tâm tình Tiết Giai Lệ rất tốt, nên cũng thức dậy từ sáng sớm. Rửa mặt chải đầu liền đến Họa cư cùng nữ nhi ăn điểm tâm. Lúc ăn quản gia Thẩm phủ bước vào.

      “Ngũ phu nhân, đây là lão gia kêu nô tài đưa tới, là hôm nay để ngũ phu nhân cùng Vương phi mua trang sức.” xong hai tay dâng lên trăm lượng bạc.

      “Cảm ơn lão gia, làm phiền quản gia.” Tiết Giai Lệ đứng dậy nhận bạc, tư thế hèn mọn, có dáng vẻ của phu nhân.

      “Được rồi, xuống .” Thẩm Tích Họa bảo quản gia ra ngoài, với Tiết Giai Lệ:

      “Nương, sau này nương là phu nhân, bọn họ là hạ nhân. Nương cần khách sáo với bọn họ, vất vả cả đời nên hưởng phúc. Về sau ở Thẩm gia có người khi dễ nương, chỉ cần với con là được.” Nhìn Thẩm lão gia kêu quản gia đưa bạc tới Thẩm Tích Họa thấy rất vừa lòng. Mặc dù trong mắt Thẩm Tích Họa số tiền hơi , nhưng ít nhất Thẩm lão gia cùng đại phu nhân cũng chịu bỏ tiền người nương của nàng.

      “Ai, có việc gì, Họa nhi có thể thường đến thăm nương, nương cảm thấy mỹ mãn. Cũng mong cầu điều gì khác.” Tiết Giai Lệ cảm thấy xúc động, mười sáu năm, lúc bà muốn gặp nữ nhi đều phải lén lút, trước kia nữ nhi ở Thẩm phủ, tuy rằng là lén lút, còn có thể thấy mặt, nay nữ nhi gả vương phủ muốn lén lút nhìn cũng thấy được.

      “Nương cứ yên tâm, sau này nương cứ ở Họa cư, nhìn mọi thứ ở đây cứ như nhìn thấy nữ nhi, chuyện ở vương phủ sắp xếp đâu vào đấy nữ nhi bớt chút thời gian trở về thăm nương.” Thẩm Tích Họa an ủi .

      Tiết Giai Lệ nghe thế mới nở nụ cười, tiếp tục cùng Thẩm Tích Họa ăn điểm tâm.

      Quảng Nguyên cư.

      “Cứ như vậy mất trăm lượng.” Sáng sớm đại phu nhân dùng đôi mắt gấu mèo phàn nàn.

      “Được rồi được rồi, ta hai trăm lượng, ngươi lại ra lệnh trăm lượng, đúng là đàn bà, Vương gia cùng Vương phi còn chưa đâu đấy.” Thẩm lão gia cũng mang mắt gấu mèo dạy dỗ đại phu nhân, kỳ thực lão cũng luyến tiếc tiêu số bạc này ở người Tiết Giai Lệ. Nếu Thẩm lão gia thực chịu bỏ ra hai trăm lượng, đại phu nhân sao có thể ngăn cản được.

      “Sáng sớm ầm ỹ cái quái gì, cho cũng cho.” Thẩm Tích Thư bực mình , mang mắt gấu mèo quay đầu chê cười Thẩm Tích Kỳ: “Tối qua nhị tỷ ngủ ngon giấc sao? Mắt thâm đen hết rồi.”

      “Ta thấy muội muội cũng hơn gì ta.” Đúng vậy, người nhà đều là gấu trúc.

      “Ăn cơm. Ăn cơm xong sửa soạn, biết giống cái dạng gì nữa. Chúng ta còn phải tiễn Vương gia, bộ dạng thế này còn ra thể thống gì?” Thẩm lão gia rất là tức giận, cơn giận này là do mẹ con Thẩm Tích Họa làm hại nhà của lão ai cũng ngon giấc.

      Thành Diên châu ngựa xe như nước.

      Thẩm Tích Họa dẫn Tiết Giai Lệ khắp thành Diên châu điên cuồng mua sắm, giống như trước kia ở đại nàng từng làm, Đông Mạt cùng Xuân Hương sắm vai nhân vật đại lực sĩ, bao lớn bao gì cũng đều đưa cho hai nàng xử lý.

      Đến khi Đông Mạt cùng Xuân Hương cầm hết, phải bắt buộc gọi nhóm thị vệ theo, chuyển mọi thứ trong tay sang cho bọn họ.

      “Đông Mạt tỷ tỷ, chúng tôi phải bảo vệ Vương phi, lỡ như có gì xảy ra với Vương phi chúng tôi phải làm sao?” Thị vệ vui khi Đông Mạt cùng Xuân Hương cứ đưa đồ cho bọn họ cầm.

      “Bảo vệ Vương phi chính là muốn các ngươi xách đồ cho Vương phi, chúng tôi cầm hết, chẳng lẽ các ngươi muốn Vương phi với phu nhân tự xách sao?” Đông Mạt cũng vui. Đại nam nhân phải là xách đồ nặng sao, còn sao trăng gì nữa.

      thế cũng đúng.” Nhóm thị vệ gật gật đầu, ôm lấy bao lớn bao theo phía sau.

      “Họa nhi, cha con cho chúng ta bạc, sao con cứ mua cho nương vậy. Đừng mua nữa, có mua nương cũng dùng tới.” Tiết Giai Lệ đau lòng Thẩm Tích Họa vì bà mà tiêu tiền tốn bạc.

      “Nương, vương phủ thiếu tiền sao? Nương muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, giờ nương cứ làm tốt vị trí phu nhân của nương là được, cứ việc hưởng thụ. Cha cho nương bạc nương cứ giữ lấy phòng thân.” Thẩm Tích Họa an ủi Tiết Giai Lệ. cũng phải, vương phủ to như vậy, lại là nhi tử hoàng thượng hoàng hậu thương nhất, có thể thiếu tiền tiêu sao?

      Mua thứ gì đó cũng là tâm ý của Thẩm Tích Họa, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :