1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ hiền thê - Tuyệt vọng guốc gỗ (60) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Trở về Thẩm gia (1)

      “Mấy ngày nữa ta cùng nàng trở về thăm bà ấy.” Trong mắt lóe lên tia sáng, xong liền cầm lấy chén thuốc được nàng thổi nguội cầm trong tay, uống liền hơi, tiện tay cầm lấy miếng mứt hoa quả cho vào miệng, uống loại thuốc đắng này lâu, cũng chưa từng nghĩ đến việc ăn mứt hoa quả, dù sao cũng là đại nam nhân, ăn mứt hoa quả đó là việc của nữ nhân.

      Nhưng hình như sau khi ăn xong, lại muốn ăn thêm miếng nữa, mứt hoa quả có thể làm mất vị đắng trong miệng.

      “Vương gia, cơ thể của ngài ...” Nghe được lời , nàng dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn , lập tức nhớ tới giờ thân thể của chỉ mới lại có chút mà suy yếu thành như vậy, nếu đến Thẩm phủ chẳng phải là muốn bệnh thêm nặng hay sao?

      có việc gì.” chỉ nhàng phun ra hai chữ: “Ta đói bụng.”

      muốn nàng thêm gì nữa.

      “Ta đây lập tức chuẩn bị.” Nghe được đói bụng, nàng lập tức buông tha cho ý nghĩ của chính mình, cầm lấy bát liền vội vàng nấu cháo.

      Từ sau ngày ấy, Thẩm Tích Họa vẫn ở tại An Lạc các. Mặc Thanh Dạ vẫn cưỡng cầu nàng nhất định phải đến ở tại Trường Thọ viện.

      Sau ngày náo nhiệt ấy Mặc Thanh Dạ liền cho người trồng rất nhiều hoa đào ở An Lạc các cùng Trường thọ viện. Thẩm Tích Họa nhìn mỗi gốc cây hoa đào, tâm càng thêm ấm áp, nàng chưa từng với nàng thích hoa đào, lại vì nàng mà trồng nhiều hoa đào như vậy.

      Bởi vì nàng hoa đào, cho nên nàng thích dùng hoa đào làm ra rất nhiều món ăn, người thường xuyên mang theo túi hương làm từ hoa đào Đông Mạt may cho nàng. Nàng thích muốn rời.

      Đảo mắt qua nửa tháng, trong nửa tháng này Thẩm Tích Họa mỗi ngày đều chăm sóc Thanh Dạ, Mặc Thanh Dạ cũng làm ra chuyện gì quá phận.

      Thường thường là hai người ngồi ở phòng trong, Thẩm Tích Họa yên tĩnh xem sách về thời đại nàng sống. Lúc trước ở Thẩm phủ nàng cũng hiểu biết được bao nhiêu, ở An vương phủ có rất nhiều sách, muốn đọc bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

      Từ sách nàng biết được nơi nàng đến là trong ba quốc gia tạo thành thế chân vạc, gồm Mặc quốc, Phong quốc, và Bắc quốc, ba quốc gia này là nước lơn, xung quanh là vài quốc gia bé.

      tại nơi nàng ở là Mặc quốc. Thương nghiệp, nông nghiệp là hai ngành chính. Nàng xem rất nghiêm túc, tuy rằng sống ở cổ đại, nhưng đối với cổ đại rất có hứng thú.

      Sau kiện lần đó Diêm Thanh Lam bị Mặc Thanh Dạ hưu, tất nhiên là Diêm thừa tướng tức giận đến nỗi muốn đuổi tới thành Diên châu để giáo huấn Mặc Thanh Dạ phen, nhưng thế nào Mặc Thanh Dạ cũng là đứa con được hoàng thượng hoàng hậu thương, cho dù chỉ là tên ma ốm.

      Hoàng hậu cũng bởi vì chuyện này, cầu hoàng thượng hạ chỉ cho nữ nhi Diêm thừa tướng làm Thanh công chúa. Cũng hứa hẹn nhất định tìm cho Diêm Thanh Lam mối lương duyên tốt.

      Cũng vì thế mà cơn giận của Diêm thừa tướng mới bình ổn.

      Ai nấy đều biết nữ nhân bị hưu chính là dâm nữ, có ai lại muốn cưới dâm nữ về nhà đâu. Tuy rằng theo tình huống của Mặc Thanh Dạ, Diêm Thanh Lam vẫn là thân trong sạch, nhưng dù sao cũng là nữ nhân xuất giá, cho nên thân phận khác trước, muốn gả nơi tốt, trừ phi là đế hậu tứ hôn, nếu có rất nhiều người nguyện cưới.

      Trong lúc nhất thời, trong thành Diên châu nổi lên rất nhiều lời đồn.

      “Ngươi có nghe , ma ốm Tam vương gia vì Lam sườn phi đối với Vương phi của lễ phép mà hưu đấy.”

      vậy chăng?”

      “Lam sườn phi phải là nữ nhi của Diêm thừa tướng – người dưới người vạn người đó sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy.”

      “Cho nên mới ma ốm Tam vương gia rất sủng ái Thẩm gia tiểu thư.”

      “Thẩm gia tiểu thư vừa là đệ nhất mỹ nhân lại là đệ nhất tài nữ thành Diên châu, nam nhân nào mà thương, cho dù Tam vương gia hàng năm nằm giường bệnh cũng thế thôi.” Bên trong tửu quán náo nhiệt, ba bốn người hợp thành nhóm giọng nghị luận, còn thường quan sát chung quanh. Sợ người khác nghe được họ chuyện.

      Thậm chí ngay cả đường cái cũng có thể nghe được tin tức về An vương gia cùng An vương phi.

      Thẩm phủ

      “Ngũ tiểu thư gả đến An vương phủ, nghĩ tới lại được An vương gia sủng ái, còn vì ngũ tiểu thư mà khong sợ đắc tội với Diêm thừa tướng, hưu Lam sườn phi.” Trong hoa viên Thẩm phủ, có ba tỳ nữ giọng nghị luận.

      “Ta cũng có nghe , bên ngoài đều loạn cả lên rồi, chẳng lẽ An vương gia có bệnh?”

      “Vậy chẳng phải tam tiểu thư tức chết sao?”

      đúng, nếu An vương gia có bệnh, ngày lại mặt sao ngũ tiểu thư lại về, khẳng định An vương gia có bệnh, nhưng bệnh có khả năng vào …quan …tài .” Đôi mắt có chút linh động nhìn đôi mắt mang theo lo lắng của nha đầu đối diện.

      “Đúng đó, khả năng này cũng có. Vẫn là Nguyệt nhi thông minh.”

      “Ta cảm thấy ngũ tiểu thư kỳ thực coi như là hạnh phúc, thay tam tiểu thư lập gia đình gả cho Vương gia còn được sủng ái đến như thế, là đáng gia, nếu là ...”

      “Các ngươi cái gì?” Đột nhiên thanh ở phía sau lưng các nàng vang lên, ba tỳ nữ nghe được thanh , lập tức sợ hãi hai chân run run quỳ mặt đất.

      “Đại phu nhân tha mạng, đại phu nhân tha mạng.” Ba tỳ nữ ngừng dập đầu, trong hốc mắt nước mắt nhất thời nổi lên, các nàng làm hạ nhân đều biết được tính khí cùng thủ đoạn của đại phu nhân, nếu chọc bà mất hứng, nghĩ đến thủ đoạn giày vò của bà, làm các nàng run sợ.

      Các nàng trong lòng khỏi hối hận, sao lại chuyện trong hoa viên làm chi, trốn ra hậu viện là được rồi, nếu thế đụng phải đại phu nhân.

      “Trả lời ta, Thẩm Tích Họa chiếm được sủng ái của An vương gia?” Vẻ mặt đại phu nhân có chút mất hứng, bà chính là muốn để cho Thẩm Tích Họa cùng Tiết Giai Lệ sống an ổn, cho nên mới bảo Thẩm Tích Họa thay nữ nhi của bà gả cho tên ma ốm Vương gia kia. tên ma ốm có khả năng rời khỏi giường, cũng biết khi nào đời nhà ma.

      giờ lại nghe được sủng ái Thẩm Tích Họa, trong lòng bà lập tức dâng lên cơn tức muốn sôi trào, sao bà có thể để cho Thẩm Tích Họa được đắc ý.

      “Vâng ... Đúng vậy.” Trong ba tỳ nữ Nguyệt nhi có lá gan hơi lớn hơn chút, cho nên nàng trả lời, nhưng câu trả lời của nàng mang theo chút run sợ có thể biết được nàng rất sợ hãi.

      “Chuyện ra làm sao.” Đại phu nhân trừng mắt nhìn Nguyệt nhi.

      “An vương gia vì ... Vì ... An vương phi ... hưu Lam sườn phi. Cho nên bên ngoài đồn đãi ... An vương gia rất sủng ái An vương phi.” Lời đứt quãng nhưng cũng làm Nguyệt nhi đổ mồ hôi đầy đầu, trong lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

      Nghe được lời này, mày đại phu nhân nhíu lại.

      “Các ngươi làm sao mà biết?”

      “Bên ngoài rất xôn xao.” Nguyệt nhi to gan đứng lên , dù sao đây đều là chuyện bên ngoài đồn đãi, muốn ai biết có khả năng.

      “Ở sau lưng chuyện chủ tử, người đâu mang ba người này đánh hai mươi đại bản.” Trong lòng đại phu nhân mất hứng, bà nhìn nổi khi thấy cảnh Thẩm Tích Họa sống tốt, Thẩm Tích Họa tốt, Tiết Giai Lệ cũng tốt. Tuy rằng chuyện này chỉ là lời đồn, nhưng nếu có chuyện phát sinh lời đồn từ đâu mà đến.

      Vẻ mặt bà tái nhợt ngẩng đầu cao giọng phân phó.

      “Vâng, đại phu nhân.” Rất nhanh phía sau có tỳ nữ tiến lên lôi các nàng rời .

      “Đại phu nhân tha mạng, đại phu nhân, chúng tôi cũng chỉ là nghe lời đồn bên ngoài.”

      “Đại phu nhân tha mạng.” Ba người khóc lóc ngừng cầu xin đại phu nhân tha thứ, nhưng bà cũng là thờ ơ: “Tử Lê, chúng ta .”

      “Đại nương, chuyện gì thế?” thanh quen thuộc rơi vào tai đại phu nhân, sắc mặt của bà vốn xanh mét, giờ phút này mày cũng nhíu lại, nhưng thời điểm xoay người sắc mặt liền trở nên hòa ái dễ gần.

      “Họa nhi trở về sạo lại báo cho nương tiếng, nương cũng có thể đón con.” như thế nào Thẩm Tích Họa nay cũng là Vương phi, chỉ còn chờ ngày sớm trở thành quả phụ. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thẩm Tích Họa, bà hận thể xé khuôn mặt đó ra, cùng Thư nhi của bà so sánh, có chút nửa điểm thắng lợi, làm sao có thể lọt vào mắt Vương gia, khẳng định là do Diêm Thanh Lam đắc tội Vương gia, nếu sao có thể vì nó mà bị hưu được.

      Thẩm Tích Họa nhìn đại phu nhân trương ra vẻ mặt mừng rỡ, nở nụ cười châm chọc chút: “Sao có thể làm phiền nương tới đón Họa nhi trở về được? A, đây là có chuyện gì? Ba đứa tỳ nữ này sao lại chọc nương tức giận thế?”
      Nàng liếc mắt nhìn ba tỳ nữ sớm khóc như mưa nằm xụi lơ đất, lại nhìn vẻ mặt thay đổi của đại phu nhân nàng có thể khẳng định ba tỳ nữ này đắc tội bà. Nàng nhàng đến gần bà, nhìn sắc mặt của bà, trong lòng nàng muốn cười.

      “Ngũ tiểu thư ... Vương phi, cứu chúng nô tỳ.” Nguyệt nhi nghe được thanh của Thẩm Tích Họa, trong đầu nhớ tới tại An vương phi rất được sủng ái, liền bất chấp liều mạng cầu xin. Huống hồ Vương phi trước kia là ngũ tiểu thư yếu đuối, nhưng tâm địa thiện lương. nay chỉ có tia hi vọng, hi vọng An vương phi sợ đại phu nhân nữa.

      hiểu quy củ.”

      “Nương, được rồi, đừng tức giận nữa, giận nhiều quá có nếp nhăn đấy. Vì vài đứa nha đầu mà tức giận mà có nhiều nếp nhăn chẳng phải là đáng giá hay sao?” Nàng đến trước mặt đại phu nhân, giống như nàng là nữ nhi của bà nắm cánh tay của bà, mặt tràn đầy tươi cười: “Nương nếu tin lời Họa nhi , để Họa nhi xử lý chuyện này nhé?”

      Trong mắt nàng mang theo khinh thường liếc mắt nhìn ba người cầu xin đất.

      Mà đại phu nhân cũng chú ý nàng, nhìn thấy khinh thường trong mắt nàng, trong lòng liền cao hứng, có lẽ giao chuyện này cho Thẩm Tích Họa xử lý có hiệu quả, tỳ nữ tốt cho mình còn bị mình đánh đập, vậy chẳng phải là làm cho người ta thấy được Thẩm Tích Họa là người thủ đoạn tàn nhẫn hay sao?

      Huống chi, trời sinh bà xinh đẹp, nếu như vì việc này mà có nếp nhăn, lão gia thích, vậy phải địa vị hôm nay bà có phải mất sao? được, bà phải tìm cách làm cho bản thân trở nên hấp dẫn, làm cho lão gia càng thêm bà, tốt nhất đem mấy tiểu tiện nhân trong hậu viện này bán kỹ viện hết càng tốt.

      nay, như thế nào Thẩm Tích Họa cũng là Vương phi, bà cũng nên thuận nước giong thuyền. Trong lòng bà càng vui mừng, chỉ sợ Thẩm Tích Họa gả qua đó nhìn thấy phu quân của mình là ma ốm xuống giường được, cho nên mới trở nên màu mè chút, đây là kết quả mà bà muốn.

      “Ừ, nương giao ba người này cho Họa nhi xử lý, nhất định phải hung hăng tra tấn, nếu còn biết muốn đem chủ tử lải nhải thành cái dạng gì nữa.” Nhìn đến vẻ mặt tràn đầy nước mắt của ba đứa tỳ nữ này bà liền hận, ai cho các nàng sau lưng xấu Thư nhi của bà, lại khen Thẩm Tích Họa, vì thế làm bà vui.

      “Người đâu, đem ba người này về đại lao An vương phủ cho ta, y theo gia quy vương phủ mà xử trí.” Thanh lạnh lẽo của nàng thốt ra, giống như tu la trong địa ngục, làm đại phu nhân cũng bị dọa nhảy dựng, Thẩm Tích Họa trở nên can đảm khi nào vậy?
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53: Trở về Thẩm gia (2)

      Nàng xong liền chuyển hướng đại phu nhân:“Nương, biết ngài vừa lòng chăng?”

      “Họa nhi săn sóc nương, nương biết.” Đại phu nhân lạnh lùng nở nụ cười nhìn ba tỳ nữ quỳ lạy ngừng cầu xin tha thứ ngay cả tiếng cũng phát ra được, đối với Thẩm Tích Họa .

      “Nương đối tốt với Họa nhi, Họa nhi tất nhiên phải cảm tạ nương, nương, hôm nay Vương gia cùng Họa nhi trở về, lúc trước do Vương gia thân thể yếu đuối, cho nên lúc Họa nhi xuất giá nương có cơ hội nhìn thấy Vương gia, hôm nay Vương gia biết Họa nhi nhớ nương, cho nên liền cùng với Họa nhi.” Thẩm Tích Họa mang theo ý cười nhìn đại phu nhân, đáy lòng cười lạnh, bà ta ước gì nàng trở thành quả phụ, mà nay nàng trở thành quả phụ, lại có phu quân tuấn như vậy, chỉ sợ là Thẩm Tích Thư hối hận thôi. Bất quá nàng cũng mặc kệ, nay nàng là An vương phi, là ý muốn của hai mẫu tử bà.

      Vương gia cùng đến? Chẳng lẽ thân mình Vương gia khỏe? như người ngoài đồn đãi ma ốm Vương gia thập phần sủng ái Thẩm Tích Họa? Hai tròng mắt bà híp lại, trong lòng có cỗ tức giận muốn phát tác, nhưng lại được bà che giấu, làm bộ như biết vạn phần kinh ngạc: “Vương gia lúc trước sinh bệnh? Ta vậy mà biết, ngày ấy ta còn tự hỏi Vương gia vì sao tới đón dâu. Sớm biết như thế cho Họa nhi chịu khổ, có thể kéo dài hôn kỳ, chờ bệnh của Vương gia cùng Thư nhi khởi sắc đại hôn, đều do nương hồ đồ.”

      Đại phu nhân tỏ ra như bản thân bà biết chuyện này, nếu bà biết An vương gia có thể xuống giường lại, còn có thể cùng Thẩm Tích Họa trở về, bà nhất định đồng ý cho Thẩm Tích Họa gả qua đó, như thế nào cũng là chính phi, vị trí này phải là của Thư nhi nhà bà.

      “Họa nhi trách nương, kỳ thực ...” Nàng giả bộ thẹn thùng mặt xuất đỏ ửng, lập tức chậm rãi : “Vương gia đối với Họa nhi tốt lắm.”

      Nàng cố ý, đúng, nàng chính là cố ý.

      Đại phu nhân nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, cùng với câu “Vương gia đối với Họa nhi tốt lắm.” Bà tức giận chỉ muốn ngất xỉu, Thư nhi của bà, đây là của Thư nhi nhà bà. được, bà phải nhìn xem có phải Vương gia đến hay , thể bị kẻ tiểu nhân này lừa gạt, nếu Vương gia thân mình khỏe cùng nàng đến làm sao có thể để Thẩm Tích Họa lại mình.

      “Nương, Họa nhi mang nương gặp Vương gia, mới vừa rồi Vương gia còn muốn gặp nương đấy.” Thẩm Tích Họa quan tâm đến vẻ mặt của bà lúc này, vẫn như trước khoát cánh tay của bà dẫn bà đến đại sảnh Thẩm phủ.

      Thư cư

      “Tiểu thư, Vương phi cùng Vương gia đến phủ chúng ta.”

      “Thẩm gia chúng ta khi nào có quen biết với Vương phi cùng Vương gia?” Giờ phút này Thẩm Tích Thư bận trang điểm, chọn trâm cài trong hộp, nhưng lại cảm thấy món nào hợp với mắt nàng: “Sao có cây trâm nào đẹp hết vậy.” Miệng còn than thở.

      “Tiểu thư, là ngũ tiểu thư thay tiểu thư gả cho An vương gia.” Uyển nhi nhìn bộ dáng thèm để ý của tiểu thư nhà mình mà có chút sốt ruột, nàng nhìn thấy ma ốm Tam vương gia trong truyền thuyết quả thực tuấn mỹ như thiên thần hạ phàm, có khuôn mặt làm cho chúng nữ nhân khi nhìn thấy đều phải động tâm, chút đều nhìn ra có bệnh tật gì.

      “Là tên ma ốm xuống giường được đó hả?” Thẩm Tích Thư nghe vậy mới nhớ tới, Thẩm Tích Họa thay nàng gả cho tên ma ốm biết chết khi nào, nhưng nàng nghe đồn phải ngay cả giường đều xuống được hay sao? Cha nàng còn dựa vào quan hệ nghe được đám sườn phi thị thiếp ở An vương gia phủ cho tới bây giờ đều là xử nữ, An vương gia cả ngày đều nằm ở giường, chưa bao giờ xuống giường, cho nên đám thị thiếp trong phủ rất khó nhìn thấy mặt y.

      “Dạ, Vương gia nhìn qua sắc mặt có chút tái nhợt, có giống bên ngoài đồn đãi nghiêm trọng như vậy.” Uyển nhi ra nhận xét của bản thân: “Hơn nữa Vương gia rất dễ nhìn, so với các công tử nô tì gặp qua đẹp hơn nhiều.” Đây mới là trọng điểm, nàng có chút tâm động.

      “Làm sao có thể? Chúng ta nhìn xem.” xong chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa trang điểm xong: “Uyển nhi, nhanh chút giúp ta trang điểm.” Nàng chọn trang sức chỉ tùy tiện nhìn cây trâm nàng thấy đẹp mắt nhất mà cài lên.

      “Uyển nhi, quần áo này thế nào?” Thẩm Tích Thư lấy ra vài bộ quần áo đẹp mắt trong ngăn tủ, cầm lên ướm thử.

      “Tiểu thư rất xinh đẹp, mặc cái gì cũng đều xinh đẹp.” Uyển nhi nhìn tiểu thư nhà mình mặc cái gì cũng rất đẹp.

      “Quên hỏi ngươi cũng như .” Mỗi lần hỏi Uyển nhi đều trả lời giống nhau, hỏi cũng như hỏi. Chỉ có thể để bản thân tự chọn: “Mặc cái này .”

      “Uyển nhi, .”

      Nàng cao ngạo ngẩng đầu, nay ở Thẩm phủ nàng là đích nữ được Thẩm lão gia thương nhất, địa vị tất nhiên tối cao vô cùng. Uyển nhi theo bên cạnh nàng: “Uyển nhi, Vương gia ở nơi nào?”

      “Ở đại sảnh.” Uyển nhi xong Thẩm Tích Thư liền hướng về phía đại sảnh đến, nàng vốn là ở tại tiền viện, bởi vậy rất nhanh liền đến đại sảnh.

      Thấy nam tử ngồi ở ghế chủ tọa, mái tóc đen bóng như vẩy mực, chỉ đơn giản vấn lên ít sợi tóc, còn lại đều xõa xuống vai, trước trấn có vài sợi tóc lay động, xuống là đôi mắt đen thẳm, đôi mắt câu hồn người, phối hợp cùng với chiếc mũi cao thẳng là đôi môi mỏng khêu gợi, cùng với ngũ quan xinh xắn quả thực có thể là hoàn mỹ.

      Cho dù sắc mặt mang theo vẻ tái nhợt, nhưng làm cho người nhìn cảm thấy khó coi, mà là loại khí chất hấp dẫn.

      Quần áo xanh thẳm cùng với áo choàng màu xanh làm cho cả người tỏa ra loại khí thế quân lâm thiên hạ, do đó làm giảm vẻ suy nhược của .

      Thẩm Tích Thư khi bước vào đại sảnh liền chú ý tới , nháy mắt bị hấp dẫn, đời này sao lại có nam tử hoàn mỹ như vậy, y lại từng là phu quân nàng phải gả, nhưng lại bị nàng cầu xin phụ thân đẩy cửa hôn này .

      Đây là ma ốm Vương gia trong lời đồn sao?

      “Dạ, nương đến rồi.” Mới vừa tới cửa Thẩm Tích Họa nhìn về phía nam tử xuất sắc ngồi ở ghế chủ vị kia, thân mình của trong nửa tháng nay nàng chậm rãi điều trị cũng tốt chút, ít nhất có thể rời giường lại, so với trước kia tốt hơn rất nhiều. giống như lúc ban đầu nàng mới gặp.

      “Á, tỷ tỷ, thân mình khỏe rồi sao?” Thẩm Tích Họa đột nhiên nhìn thấy Thẩm Tích Thư đứng ở bên phải phía trước nàng sớm bị Mặc Thanh Dạ hấp dẫn, trong đôi mắt nàng ta nhìn Mặc Thanh Dạ có say đắm, hối hận, vẻ mặt chờ mong, làm Thẩm Tích Họa thoải mái, Mặc Thanh Dạ nay là phu quân của nàng, nàng vui khi có người mơ tưởng .

      “Tích nhi”. Tiếng hoàn mỹ lại mang theo dịu dàng, chỉ là nhàng kêu tên Thẩm Tích Họa, lại làm cho người ta nghe cảm thấy có sủng ái trong đó.

      “Dạ, sao thế?” Thanh của làm nàng thoải mái rất nhiều, trong thanh bao hàm sủng nịch, giống đại phu nhân là loại làm bộ làm tịch, trải qua nửa tháng ở chung, Thẩm Tích Họa đối với vị phu quân này coi như vừa lòng. Hai người ở chung cũng tương đối vui vẻ.

      “Thư ... Họa nhi tham kiến Vương gia.” Thẩm Tích Thư sau khi nghe được thanh của Mặc Thanh Dạ, lại nhìn thấy cánh tay của nương nàng bị Thẩm Tích Họa lôi kéo trong mắt liền sinh ra tia đố kị, nàng thực mới là Thẩm Tích Thư.

      “Tỷ tỷ, Vương gia biết, Vương gia trách tỷ, cũng trách Thẩm gia.” Thẩm Tích Họa nhìn ánh mắt Thẩm Tích Thư nhìn phu quân nàng, trong mắt sinh ra tức giận, nàng nhàng nhắc nhở Thẩm Tích Thư. Thanh nhàng của nàng làm cho mọi người ở cả đại sảnh đều biết đến.

      Chẳng lẽ Vương gia sủng ái ngũ tiểu thư này?

      Người ở Thẩm phủ đều biết ma ốm Vương gia trước mắt này chính là người lúc trước tam tiểu thư phải gả, nhưng bởi vì tam tiểu thư muốn trở thành quả phụ cho nên nguyện gả qua đó.

      nay Thẩm Tích Họa lại cho mọi biết Vương gia sủng ái ngũ tiểu thư, nếu chuyện đánh tráo tân nương làm sao có thể tức giận.

      “Ta ... Vương gia ...” Thẩm Tích Thư còn muốn gì đó, nhưng lại bị Thẩm Tích Họa đánh gãy.

      “Tỷ tỷ, Vương gia là muội phu của tỷ, tỷ tỷ cũng cần đa lễ, nơi này đều là người trong nhà.” Thẩm Tích Họa vang lên hai chữ muội phu. Vào trong tai Thẩm Tích Thư, đại phu nhân chính là loại châm chọc, tại Vương gia là muội phu, phải là của Thẩm Tích Thư nữa.

      Thẩm Tích Thư nhìn Mặc Thanh Dạ tuấn mỹ vô song, cảm giác hối hận cả ruột cũng xanh.

      “Tích nhi rất đúng, Tích Thư là tam tỷ của Tích nhi, cũng là tam tỷ của bổn vương, cần đa lễ.” Mặc Thanh Dạ hợp thời ra câu, làm Thẩm Tích Thư cùng đại phu nhân tức muốn hộc máu, đây là ý gì chứ.

      Vương gia lại biết chuyện Thẩm Tích Họa thay Thẩm Tích Thư gả qua. thế còn sủng ái nàng như thế. Thẩm Tích Thư nhìn bộ dáng đưa tình của bọn họ, nàng liền giận đến nghiến răng, Vương phi là Thẩm Tích Thư nàng mà phải là Thẩm Tích Họa. Hết thảy vinh quang cũng đều là của nàng.

      “Đến, Tích Họa đến chỗ cha này.” Thẩm lão gia nhìn nữ nhi của ông được sủng ái như thế, trong lòng cũng vui mừng, tuy rằng ông cũng thích ngũ di nương, là do lúc trước say rượu mới có Thẩm Tích Họa, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Thẩm gia, cho nên liền cưới Tiết Giai Lệ vào cửa làm ngũ di nương.

      Thẩm Tích Họa lớn như vậy, ông gặp mặt chưa vượt quá mười lần. Trong tai ông Thẩm Tích Họa chỉ là thứ nữ yếu đuối bị người khi dễ, cho nên cho tới bây giờ ông cũng quan tâm, bình thường trong nhà có tiệc tùng gì cũng cho nàng đến tiền viện tham gia.

      Nếu phải lần này gả cho Vương gia, có lẽ ông cũng quên ông còn có nữ nhi này.

      nay cùng Vương gia trở về Thẩm phủ, làm cho ông nhìn thấy đây hoàn toàn phải là thứ nữ yếu đuối, ngược lại là loại người làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc.

      So với nữ nhi tính cách yếu đuối trong lời đồn hoàn toàn bất đồng.

      Lúc này mới làm cho Thẩm lão gia nhìn thẳng vào nữ nhi này, huống hồ nay gả cho Vương gia, lại được Vương gia sủng ái, vậy sinh ý bố trang của ông có thể đánh vào hoàng cung được rồi.

      Nghĩ đến đó trong lòng ông rất cao hứng. Ánh mắt nhìn Thẩm Tích Họa cũng càng nhu hòa.

      “Vương gia, đoạn thời gian đó Thư nhi bị bệnh, bệnh thuỷ đậu, sợ truyền nhiễm, lại là hoàng hậu nương nương tứ hôn, cho nên ... Nghĩ khi khỏe lại cùng muội muội đổi trở về.” Thẩm Tích Thư trong đầu phi thường cam lòng, trong đôi mắt đẹp óng ánh nước mắt trong suốt, ngừng đảo quanh.

      Cánh môi như nước bị nàng khẽ cắn, cực kỳ ủy khuất: “Ngũ muội, muội ...” xong nước mắt liền lăn xuống khuôn mặt trắng noãn tinh xảo.

      Là nam nhân nhìn thấy đều nhịn được mà đau lòng.

      Chương 54: Trở về Thẩm gia (3)

      Mặc Thanh Dạ lại thèm để ý chút nào. Nghe thanh nàng ta cực kỳ ủy khuất cũng có chút biến hóa.

      “Bổn vương chỉ nhận Thẩm Tích Họa là Vương phi bổn vương, sai lầm rồi cho qua, việc này được nhắc lại.” Trong đôi mắt Mặc Thanh Dạ hàm chứa bực tức, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm lão gia, thanh có chút tức giận, khí thế bức người, lời làm cho Thẩm lão gia rùng mình cái.

      Xem ra Vương gia rất sủng ái Thẩm Tích Họa, nếu như thế.

      “Vương gia ...”

      “Phu nhân, mang Thư nhi xuống, thân mình chưa khỏe, chạy đến làm gì?” Thẩm lão gia thấy đại phu nhân ngẩn người, lạnh lùng . Đại phu nhân vừa thấy Thẩm lão gia phát hỏa, liền lập tức kéo nữ nhi rời khỏi đại sảnh. Uyển nhi cùng Tử Lê thấy thế cũng cất bước theo.

      Nhìn thấy các nàng rời , sắc mặt Mặc Thanh Dạ mới chuyển biến tốt chút.

      “Vương gia, tiểu nữ quá đáng mong Vương gia cùng Vương phi thứ lỗi.” Thẩm lão gia thương nhất đích nữ Thẩm Tích Thư, cho nên ông cũng ngờ Thẩm Tích Thư lại đúng mực như thế, bất quá nếu có thể đổi lại, càng làm cho ông cao hứng hơn, dù sao so với Thẩm Tích Họa, Thẩm Tích Thư lại luôn là nữ nhi ông thương nhất, như vậy càng dễ dàng trông cậy Vương gia trợ giúp Thẩm gia.

      Chỉ là thấy tình hình tại, Vương gia sủng ái Thẩm Tích Họa, tất nhiên có khả năng cho Thẩm Tích Thư đổi qua.

      “Vương phi nhớ nhạc phụ cùng ngũ di nương, cho nên bổn vương liền cùng Vương phi trở về. Sao thấy ngũ di nương?” nhìn quét chung quanh vòng nhìn thấy có di nương nào, mà lời đều là cho Thẩm lão gia nghe, Thẩm Tích Họa là Vương phi sủng ái, Thẩm lão gia được đối với Thẩm Tích Họa có ý tưởng tốt gì, mà ngũ di nương là mẹ ruột Thẩm Tích Họa, tất nhiên cũng muốn ông đối đãi cho tốt thể mặc cho người khi dễ ngũ di nương.

      Thẩm Tích Họa đứng ở bên cạnh cũng cười, trong lòng cũng rất cảm động, dòng nước ấm len lỏi vào trái tim, nàng luôn luôn biết Mặc Thanh Dạ đối tốt với nàng, hôm nay lời này ràng là giúp nương nàng tranh thủ địa vị.

      “Vâng vâng vâng vâng, Vương gia sủng ái Họa nhi nhà chúng ta, là phúc khí của Họa nhi chúng ta, ta lập tức phái người gọi ngũ di nương đến đây.” Thẩm lão gia sống đến từng tuổi này, lại làm thương nhân, trình độ khôn khéo tất nhiên thấp, hoàn toàn nghe ý tứ của Mặc Thanh Dạ, lập tức phân phó người gọi ngũ di nương đến.

      “Tạ lão gia.” Thẩm Tích Họa gọi ông ta là cha, chẳng qua dù sao nàng chỉ là thứ nữ, có thể bước vào đại sảnh, hoàn toàn là dựa vào mặt mũi Mặc Thanh Dạ, nếu nàng nào có thể đặt chân ở địa phương này.

      “Họa nhi, sao còn gọi lão gia, kêu phụ thân.” Thẩm lão gia nhìn Thẩm Tích Họa cúi mắt, lo lắng nàng vì vậy đồng ý trợ giúp ông, lập tức liền lộ ra tươi cười ôn hòa như từ phụ nhìn Thẩm Tích Họa .

      “Phụ thân.” Thẩm Tích Họa nhìn ông hồi lâu mới gọi ông tiếng, nàng muốn kêu, nhưng vì ngũ di nương sau này có thể sống an ổn, nàng đành phải kêu.

      Nhìn Thẩm Tích Họa hồi lâu mới kêu lên, Thẩm lão gia luôn nhìn nàng, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, chỉ sợ nàng muốn kêu, như vậy nàng giúp ông thổi gió bên gối, hàng của ông sao có thể tiến vào trong cung trở thành vật phẩm ngự dụng được? Nếu trở thành vật phẩm ngự dụng, ông có thể đề giá cao lên, do đó kiếm được càng nhiều lợi nhuận, nghĩ đến điểm này, trái tim ông liền tràn đầy các con số nhảy múa.

      “Vẫn là Họa nhi ngoan.” Thẩm lão gia nhìn Thẩm Tích Họa, đến bên cạnh nàng, ôn nhu sờ sờ đầu nàng, làm Thẩm Tích Họa cảm thấy, sao giống như sờ sủng vật, bình thường chỉ có đối với sủng vật mới có thể làm như vậy.

      Nàng thấy bất hạnh khi làm sủng vật ở nơi này, tất nhiên phải đến là chủ nhân này phải tình thương nàng, mà là xuất phát từ mục đích nào đó.

      Vốn là có cảm tình, cho nên nàng cũng có cảm xúc gì, dù sao nàng xuyên đến nơi đây, trở thành Thẩm Tích Họa ở nơi này, hôm nay là lần đầu tiên nàng chân chính thấy được người phụ thân danh nghĩa này, hơn nữa cũng thương gì nàng, cho nên nàng cũng thích.

      “Họa nhi, con trở lại?” Ngũ di nương tiến vào đại sảnh liền nhìn thấy Thẩm Tích Họa đứng bên cạnh Thẩm lão gia, nước mắt liền cầm được mà chảy ra, nữ nhi của bà, mỗi lần gặp đều là lén lút, hôm nay nghĩ tới lão gia cho bà quang minh chính đại gặp nữ nhi, nhìn bộ dáng lão gia giống như rất thích nữ nhi của bà.

      Nhưng nữ nhi của bà lại phải gả cho ma ốm Vương gia, trong lòng bà nghĩ đến liền thấy rất ủy khuất, giờ phút này trong mắt bà chỉ có nữ nhi, chảy lệ chạy qua, ôm lấy nữ nhi: “Họa nhi, con ở bên đó có bị người khi dễ hay ?”

      “Nương, Vương gia cùng nữ nhi đến thăm nương.” Nghe được Thẩm Tích Họa kêu bà là nương, trong lòng bà cao hứng nước mắt chảy càng nhiều hơn, bỗng nghĩ đến Thẩm lão gia còn ở bên, bị lão gia nghe được trách cứ hay?

      “Họa nhi, chớ quên quy củ.” Bà buông Thẩm Tích Họa ra, đột nhiên nghiêm khắc nhìn nàng .

      “Nhạc mẫu, Tích nhi thích gọi thế nào cứ gọi thế ấy, sao, nơi này đều là người trong nhà.” Mặc Thanh Dạ nhìn ngũ di nương nước mắt đầy mặt mà còn tỏ ra nghiêm khắc, liền lên tiếng, ngay cả Vương gia cũng gọi bà là nhạc mẫu, có thể nghĩ đến Thẩm Tích Họa ở trong lòng Vương gia rất có địa vị, Thẩm lão gia cũng lập tức ôn nhu nhìn về phía ngũ di nương.

      Lúc này ngũ di nương mới phát nơi này còn làm có nam tử vô cùng tuấn tú, nghe gọi bà nhạc mẫu, chẳng lẽ ta là Vương gia? phải lời đồn đãi rằng ngay cả xuống giường cũng khó khăn hay sao, giờ là sao?

      “Giai lệ, Họa nhi là nữ nhi của chúng ta. Nữ nhi thích gọi thế nào cũng được.” Thẩm lão gia ôn hòa tới bên cạnh ngũ di nương, cánh tay đặt ở vai ngũ di nương, thân mình bà lập tức cứng đờ, nhìn thấy Thẩm lão gia đối với nữ nhi có chút thể tin được, lão gia cho tới bây giờ cũng chú ý tới bà, thậm chí lúc sinh Họa nhi, cũng liếc mắt cái, huống chi là đến thăm bà.

      Trong lòng bà có chút khó chịu, bà mặc dù yếu đuối, nhưng cũng ngu xuẩn tới mức ngay cả điểm bất thường ấy cũng nhận ra: “Lão gia. Nô tì khấu kiến Vương gia, Vương phi.” Ngũ di nương bỏ qua nghi hoặc, lập tức quỳ xuống hướng Mặc Thanh Dạ thỉnh an.

      “Nương, đừng mà, nương làm như vậy, bảo nữ nhi gặp người như thế nào?” Thẩm Tích Họa nhìn Tiết Giai Lệ quỳ xuống, còn hành lễ, làm nàng bỗng chốc ngây ngốc, khi tỉnh lại liền lập tức nâng bà dậy.

      “Nhạc mẫu, đều là người trong nhà làm gì như thế.” Mặc Thanh Dạ nhìn hai mẹ con nàng có chút đau lòng.

      “Vương gia, hay là ngài dời bước đến Họa cư nhé? Ta cùng nương tâm .” Thẩm Tích Họa nhìn sắc môi Mặc Thanh Dạ có chút tái nhợt, liền muốn trở lại Họa cư nấu chút đồ ăn cho , nay thể ăn như người bình thường được, nếu đối với có hại mà có lợi.

      “Được, cũng tốt.” Mặc Thanh Dạ gật gật đầu, hợp với ý , vốn là muốn chỗ ở của nàng nhìn xem chút: “Vương gia ta dìu ngài.”

      Nàng đến bên cạnh tự nhiên đỡ , sợ cẩn thận ngã sấp xuống.

      sao, ta có thể .” chỉ là khoát tay lên đôi vai mảnh mai của nàng, nhìn bộ dáng thân mật của hai người, ngũ di nương đứng ở phía sau bọn họ, trong lòng cao hứng, nữ nhi có thể gả cho lang quân như thế là may mắn, cũng là phúc khí.

      “Cha cũng cùng chứ?” Thẩm Tích Họa suy nghĩ chút liền hỏi, nàng hy vọng đợi nàng rời , Thẩm lão gia liền bắt nạt ngũ di nương, nếu dụng tâm của Vương gia liền uổng phí.

      “Cũng được.” Nghe được Thẩm Tích Họa hỏi, Thẩm lão gia liền cao hứng, mới vừa rồi ông cũng tính toán tìm cơ hội được mình cùng Vương gia chuyện, nay Thẩm Tích Họa cho ông cơ hội, làm trong lòng ông rất vừa lòng, như thế nào cũng là nữ nhi của ông, khẳng định vì ông mà suy nghĩ, nghĩ đến điểm này, ông liền thầm quyết định sau này nhất định đối đãi ngũ di nương tốt, như vậy sinh ý của ông cũng như ý như gió xuân.

      Bộ dáng Vương gia Vương phi ân ái, làm cho từng người lướt qua bọn họ đều hâm mộ, đặc biệt là nhóm tỳ nữ, bộ dạng Vương gia tuấn mỹ mê người, gặp qua toàn bộ đều bị bộ dáng của mê luyến, tuy rằng vẻ mặt có chút tái nhợt, nhưng hoàn toàn ảnh hưởng đến bộ dáng của .

      Ngược lại tăng thêm loại mỹ cảm. Tầm mắt cũng lưu lại người kẻ nào, ánh mắt lúc nào cũng là lạnh lùng, chỉ có khi nhìn về phía Thẩm Tích Họa mới có điều bất đồng, lúc đó mới có ấm áp.

      Nhất thời, toàn bộ Thẩm phủ đều đàm luận về An vương gia cùng An vương phi, rất nhiều người là hâm mộ, nhưng cũng còn vài người có chút ghen tị.

      “Hừ, vừa thấy chính là cùng di nương của ả cùng dạng, ngươi xem di nương Thẩm Tích Họa cũng là đoạt phu quân của đại phu nhân đấy, nay Thẩm Tích Họa cũng đoạt phu quân của tam tiểu thư, người như vậy sao có thể được An vương gia tuấn mỹ sủng ái được chứ.”

      “Đúng, đúng, khẳng định ả dùng thủ đoạn gì đó.”

      “Ta nghe trong phủ Vương gia còn có rất nhiều thị thiếp. Người người xinh đẹp như hoa, hơn nữa đều là nhà quyền quý. Xem Thẩm Tích Họa có thể đắc ý được bao lâu.”

      “Đúng, đúng.” Vài đứa nha hoàn ghé đầu vào cùng nhau nghị luận, vừa thấy chính là cùng dạng người, nếu sao quan điểm các nàng lại giống nhau đến vậy, mà đứng sau lưng các nàng là tỳ nữ, tay nàng gắt gao nắm lại, sắc mặt cực kỳ tức giận.

      cho các ngươi vũ nhục Vương phi.” Tên tỳ nữ kia tức giận liền gào thét với các nàng.

      “A...” Đột nhiên nghe được phía sau vang lên thanh vài tên tỳ nữ sợ tới mức lập tức quỳ xuống: “Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng.” Có người lớn mật ngẩng đầu nhìn, nào có bóng dáng Vương phi, chỉ có vẻ mặt của ngốc trong Thẩm phủ. Vì thế cả đám đều đứng lên, tất nhiên trong lòng cũng phát lên lửa giận.

      “Ngươi chỉ là ngốc tử, dám làm chúng ta sợ?”

      “Đánh cho ta.” Vài tỳ nữ cùng nhau bao vây tỳ nữ ngốc kia.

      “Ta , ả bất quá chỉ là hàng thay thế.”

      “Thẩm Tích Họa tính là gì.”

      “Ô ô ô ô, cho các ngươi xấu Vương phi, cho .... Ô ô ô ô ô ....” Tên tỳ nữ ngốc bị vây bị nhóm người hết đá, lại đánh, sớm nhìn ra bộ dáng, bên vừa khóc bên còn muốn bênh vực Thẩm Tích Họa. Nghe được lời của nàng, nhóm tỳ nữ còn ra tay lợi hại hơn, tay chân hề mà trút lên thân mình suy nhược kia.

      “Xem ngươi sau này còn muốn giúp ả chuyện nữa .”

      “Cho dù có cho ngươi giúp Thẩm Tích Họa sao, bất quá chỉ là thứ nữ có tư cách sĩ diện gì.”

      “Nếu phải tam tiểu thư cho ả cơ hội, ả làm sao có mệnh tốt như vậy.”

      Ngươi câu ta câu xong, chút lưu tình đánh đá tỳ nữ nằm đất, tỳ nữ kia bị đánh mặt mũi bầm dập, chỉ có thể thở ra khí mà thể hít khí vào, mặt bùn đất xen lẫn nước mắt, cùng với quần áo người hoàn toàn nhìn ra bộ dáng.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Trở về Thẩm gia (3)

      Mặc Thanh Dạ lại thèm để ý chút nào. Nghe thanh nàng ta cực kỳ ủy khuất cũng có chút biến hóa.

      “Bổn vương chỉ nhận Thẩm Tích Họa là Vương phi bổn vương, sai lầm rồi cho qua, việc này được nhắc lại.” Trong đôi mắt Mặc Thanh Dạ hàm chứa bực tức, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm lão gia, thanh có chút tức giận, khí thế bức người, lời làm cho Thẩm lão gia rùng mình cái.

      Xem ra Vương gia rất sủng ái Thẩm Tích Họa, nếu như thế.

      “Vương gia ...”

      “Phu nhân, mang Thư nhi xuống, thân mình chưa khỏe, chạy đến làm gì?” Thẩm lão gia thấy đại phu nhân ngẩn người, lạnh lùng . Đại phu nhân vừa thấy Thẩm lão gia phát hỏa, liền lập tức kéo nữ nhi rời khỏi đại sảnh. Uyển nhi cùng Tử Lê thấy thế cũng cất bước theo.

      Nhìn thấy các nàng rời , sắc mặt Mặc Thanh Dạ mới chuyển biến tốt chút.

      “Vương gia, tiểu nữ quá đáng mong Vương gia cùng Vương phi thứ lỗi.” Thẩm lão gia thương nhất đích nữ Thẩm Tích Thư, cho nên ông cũng ngờ Thẩm Tích Thư lại đúng mực như thế, bất quá nếu có thể đổi lại, càng làm cho ông cao hứng hơn, dù sao so với Thẩm Tích Họa, Thẩm Tích Thư lại luôn là nữ nhi ông thương nhất, như vậy càng dễ dàng trông cậy Vương gia trợ giúp Thẩm gia.

      Chỉ là thấy tình hình tại, Vương gia sủng ái Thẩm Tích Họa, tất nhiên có khả năng cho Thẩm Tích Thư đổi qua.

      “Vương phi nhớ nhạc phụ cùng ngũ di nương, cho nên bổn vương liền cùng Vương phi trở về. Sao thấy ngũ di nương?” nhìn quét chung quanh vòng nhìn thấy có di nương nào, mà lời đều là cho Thẩm lão gia nghe, Thẩm Tích Họa là Vương phi sủng ái, Thẩm lão gia được đối với Thẩm Tích Họa có ý tưởng tốt gì, mà ngũ di nương là mẹ ruột Thẩm Tích Họa, tất nhiên cũng muốn ông đối đãi cho tốt thể mặc cho người khi dễ ngũ di nương.

      Thẩm Tích Họa đứng ở bên cạnh cũng cười, trong lòng cũng rất cảm động, dòng nước ấm len lỏi vào trái tim, nàng luôn luôn biết Mặc Thanh Dạ đối tốt với nàng, hôm nay lời này ràng là giúp nương nàng tranh thủ địa vị.

      “Vâng vâng vâng vâng, Vương gia sủng ái Họa nhi nhà chúng ta, là phúc khí của Họa nhi chúng ta, ta lập tức phái người gọi ngũ di nương đến đây.” Thẩm lão gia sống đến từng tuổi này, lại làm thương nhân, trình độ khôn khéo tất nhiên thấp, hoàn toàn nghe ý tứ của Mặc Thanh Dạ, lập tức phân phó người gọi ngũ di nương đến.

      “Tạ lão gia.” Thẩm Tích Họa gọi ông ta là cha, chẳng qua dù sao nàng chỉ là thứ nữ, có thể bước vào đại sảnh, hoàn toàn là dựa vào mặt mũi Mặc Thanh Dạ, nếu nàng nào có thể đặt chân ở địa phương này.

      “Họa nhi, sao còn gọi lão gia, kêu phụ thân.” Thẩm lão gia nhìn Thẩm Tích Họa cúi mắt, lo lắng nàng vì vậy đồng ý trợ giúp ông, lập tức liền lộ ra tươi cười ôn hòa như từ phụ nhìn Thẩm Tích Họa .

      “Phụ thân.” Thẩm Tích Họa nhìn ông hồi lâu mới gọi ông tiếng, nàng muốn kêu, nhưng vì ngũ di nương sau này có thể sống an ổn, nàng đành phải kêu.

      Nhìn Thẩm Tích Họa hồi lâu mới kêu lên, Thẩm lão gia luôn nhìn nàng, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, chỉ sợ nàng muốn kêu, như vậy nàng giúp ông thổi gió bên gối, hàng của ông sao có thể tiến vào trong cung trở thành vật phẩm ngự dụng được? Nếu trở thành vật phẩm ngự dụng, ông có thể đề giá cao lên, do đó kiếm được càng nhiều lợi nhuận, nghĩ đến điểm này, trái tim ông liền tràn đầy các con số nhảy múa.

      “Vẫn là Họa nhi ngoan.” Thẩm lão gia nhìn Thẩm Tích Họa, đến bên cạnh nàng, ôn nhu sờ sờ đầu nàng, làm Thẩm Tích Họa cảm thấy, sao giống như sờ sủng vật, bình thường chỉ có đối với sủng vật mới có thể làm như vậy.

      Nàng thấy bất hạnh khi làm sủng vật ở nơi này, tất nhiên phải đến là chủ nhân này phải tình thương nàng, mà là xuất phát từ mục đích nào đó.

      Vốn là có cảm tình, cho nên nàng cũng có cảm xúc gì, dù sao nàng xuyên đến nơi đây, trở thành Thẩm Tích Họa ở nơi này, hôm nay là lần đầu tiên nàng chân chính thấy được người phụ thân danh nghĩa này, hơn nữa cũng thương gì nàng, cho nên nàng cũng thích.

      “Họa nhi, con trở lại?” Ngũ di nương tiến vào đại sảnh liền nhìn thấy Thẩm Tích Họa đứng bên cạnh Thẩm lão gia, nước mắt liền cầm được mà chảy ra, nữ nhi của bà, mỗi lần gặp đều là lén lút, hôm nay nghĩ tới lão gia cho bà quang minh chính đại gặp nữ nhi, nhìn bộ dáng lão gia giống như rất thích nữ nhi của bà.

      Nhưng nữ nhi của bà lại phải gả cho ma ốm Vương gia, trong lòng bà nghĩ đến liền thấy rất ủy khuất, giờ phút này trong mắt bà chỉ có nữ nhi, chảy lệ chạy qua, ôm lấy nữ nhi: “Họa nhi, con ở bên đó có bị người khi dễ hay ?”

      “Nương, Vương gia cùng nữ nhi đến thăm nương.” Nghe được Thẩm Tích Họa kêu bà là nương, trong lòng bà cao hứng nước mắt chảy càng nhiều hơn, bỗng nghĩ đến Thẩm lão gia còn ở bên, bị lão gia nghe được trách cứ hay?

      “Họa nhi, chớ quên quy củ.” Bà buông Thẩm Tích Họa ra, đột nhiên nghiêm khắc nhìn nàng .

      “Nhạc mẫu, Tích nhi thích gọi thế nào cứ gọi thế ấy, sao, nơi này đều là người trong nhà.” Mặc Thanh Dạ nhìn ngũ di nương nước mắt đầy mặt mà còn tỏ ra nghiêm khắc, liền lên tiếng, ngay cả Vương gia cũng gọi bà là nhạc mẫu, có thể nghĩ đến Thẩm Tích Họa ở trong lòng Vương gia rất có địa vị, Thẩm lão gia cũng lập tức ôn nhu nhìn về phía ngũ di nương.

      Lúc này ngũ di nương mới phát nơi này còn làm có nam tử vô cùng tuấn tú, nghe gọi bà nhạc mẫu, chẳng lẽ ta là Vương gia? phải lời đồn đãi rằng ngay cả xuống giường cũng khó khăn hay sao, giờ là sao?

      “Giai lệ, Họa nhi là nữ nhi của chúng ta. Nữ nhi thích gọi thế nào cũng được.” Thẩm lão gia ôn hòa tới bên cạnh ngũ di nương, cánh tay đặt ở vai ngũ di nương, thân mình bà lập tức cứng đờ, nhìn thấy Thẩm lão gia đối với nữ nhi có chút thể tin được, lão gia cho tới bây giờ cũng chú ý tới bà, thậm chí lúc sinh Họa nhi, cũng liếc mắt cái, huống chi là đến thăm bà.

      Trong lòng bà có chút khó chịu, bà mặc dù yếu đuối, nhưng cũng ngu xuẩn tới mức ngay cả điểm bất thường ấy cũng nhận ra: “Lão gia. Nô tì khấu kiến Vương gia, Vương phi.” Ngũ di nương bỏ qua nghi hoặc, lập tức quỳ xuống hướng Mặc Thanh Dạ thỉnh an.

      “Nương, đừng mà, nương làm như vậy, bảo nữ nhi gặp người như thế nào?” Thẩm Tích Họa nhìn Tiết Giai Lệ quỳ xuống, còn hành lễ, làm nàng bỗng chốc ngây ngốc, khi tỉnh lại liền lập tức nâng bà dậy.

      “Nhạc mẫu, đều là người trong nhà làm gì như thế.” Mặc Thanh Dạ nhìn hai mẹ con nàng có chút đau lòng.

      “Vương gia, hay là ngài dời bước đến Họa cư nhé? Ta cùng nương tâm .” Thẩm Tích Họa nhìn sắc môi Mặc Thanh Dạ có chút tái nhợt, liền muốn trở lại Họa cư nấu chút đồ ăn cho , nay thể ăn như người bình thường được, nếu đối với có hại mà có lợi.

      “Được, cũng tốt.” Mặc Thanh Dạ gật gật đầu, hợp với ý , vốn là muốn chỗ ở của nàng nhìn xem chút: “Vương gia ta dìu ngài.”

      Nàng đến bên cạnh tự nhiên đỡ , sợ cẩn thận ngã sấp xuống.

      sao, ta có thể .” chỉ là khoát tay lên đôi vai mảnh mai của nàng, nhìn bộ dáng thân mật của hai người, ngũ di nương đứng ở phía sau bọn họ, trong lòng cao hứng, nữ nhi có thể gả cho lang quân như thế là may mắn, cũng là phúc khí.

      “Cha cũng cùng chứ?” Thẩm Tích Họa suy nghĩ chút liền hỏi, nàng hy vọng đợi nàng rời , Thẩm lão gia liền bắt nạt ngũ di nương, nếu dụng tâm của Vương gia liền uổng phí.

      “Cũng được.” Nghe được Thẩm Tích Họa hỏi, Thẩm lão gia liền cao hứng, mới vừa rồi ông cũng tính toán tìm cơ hội được mình cùng Vương gia chuyện, nay Thẩm Tích Họa cho ông cơ hội, làm trong lòng ông rất vừa lòng, như thế nào cũng là nữ nhi của ông, khẳng định vì ông mà suy nghĩ, nghĩ đến điểm này, ông liền thầm quyết định sau này nhất định đối đãi ngũ di nương tốt, như vậy sinh ý của ông cũng như ý như gió xuân.

      Bộ dáng Vương gia Vương phi ân ái, làm cho từng người lướt qua bọn họ đều hâm mộ, đặc biệt là nhóm tỳ nữ, bộ dạng Vương gia tuấn mỹ mê người, gặp qua toàn bộ đều bị bộ dáng của mê luyến, tuy rằng vẻ mặt có chút tái nhợt, nhưng hoàn toàn ảnh hưởng đến bộ dáng của .

      Ngược lại tăng thêm loại mỹ cảm. Tầm mắt cũng lưu lại người kẻ nào, ánh mắt lúc nào cũng là lạnh lùng, chỉ có khi nhìn về phía Thẩm Tích Họa mới có điều bất đồng, lúc đó mới có ấm áp.

      Nhất thời, toàn bộ Thẩm phủ đều đàm luận về An vương gia cùng An vương phi, rất nhiều người là hâm mộ, nhưng cũng còn vài người có chút ghen tị.

      “Hừ, vừa thấy chính là cùng di nương của ả cùng dạng, ngươi xem di nương Thẩm Tích Họa cũng là đoạt phu quân của đại phu nhân đấy, nay Thẩm Tích Họa cũng đoạt phu quân của tam tiểu thư, người như vậy sao có thể được An vương gia tuấn mỹ sủng ái được chứ.”

      “Đúng, đúng, khẳng định ả dùng thủ đoạn gì đó.”

      “Ta nghe trong phủ Vương gia còn có rất nhiều thị thiếp. Người người xinh đẹp như hoa, hơn nữa đều là nhà quyền quý. Xem Thẩm Tích Họa có thể đắc ý được bao lâu.”

      “Đúng, đúng.” Vài đứa nha hoàn ghé đầu vào cùng nhau nghị luận, vừa thấy chính là cùng dạng người, nếu sao quan điểm các nàng lại giống nhau đến vậy, mà đứng sau lưng các nàng là tỳ nữ, tay nàng gắt gao nắm lại, sắc mặt cực kỳ tức giận.

      cho các ngươi vũ nhục Vương phi.” Tên tỳ nữ kia tức giận liền gào thét với các nàng.

      “A...” Đột nhiên nghe được phía sau vang lên thanh vài tên tỳ nữ sợ tới mức lập tức quỳ xuống: “Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng.” Có người lớn mật ngẩng đầu nhìn, nào có bóng dáng Vương phi, chỉ có vẻ mặt của ngốc trong Thẩm phủ. Vì thế cả đám đều đứng lên, tất nhiên trong lòng cũng phát lên lửa giận.

      “Ngươi chỉ là ngốc tử, dám làm chúng ta sợ?”

      “Đánh cho ta.” Vài tỳ nữ cùng nhau bao vây tỳ nữ ngốc kia.

      “Ta , ả bất quá chỉ là hàng thay thế.”

      “Thẩm Tích Họa tính là gì.”

      “Ô ô ô ô, cho các ngươi xấu Vương phi, cho .... Ô ô ô ô ô ....” Tên tỳ nữ ngốc bị vây bị nhóm người hết đá, lại đánh, sớm nhìn ra bộ dáng, bên vừa khóc bên còn muốn bênh vực Thẩm Tích Họa. Nghe được lời của nàng, nhóm tỳ nữ còn ra tay lợi hại hơn, tay chân hề mà trút lên thân mình suy nhược kia.

      “Xem ngươi sau này còn muốn giúp ả chuyện nữa .”

      “Cho dù có cho ngươi giúp Thẩm Tích Họa sao, bất quá chỉ là thứ nữ có tư cách sĩ diện gì.”

      “Nếu phải tam tiểu thư cho ả cơ hội, ả làm sao có mệnh tốt như vậy.”

      Ngươi câu ta câu xong, chút lưu tình đánh đá tỳ nữ nằm đất, tỳ nữ kia bị đánh mặt mũi bầm dập, chỉ có thể thở ra khí mà thể hít khí vào, mặt bùn đất xen lẫn nước mắt, cùng với quần áo người hoàn toàn nhìn ra bộ dáng.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: chút sao lại thế này.

      “Dừng tay.” tiếng hét vang lên. “Trong phủ này còn quy củ hay hả?”

      Đông Mạt vừa lúc phòng bếp lấy vài thứ cho Thẩm Tích Họa, vì tiết kiệm thời gian mà đường , ngờ lại thấy được màn như vậy, còn nghe mấy ả nhục mạ tiểu thư của nàng, nhìn mấy ả tỳ nữ trước mắt này, nàng ước gì đuổi ra khỏi Thẩm phủ.

      “Đông Mạt tỷ tỷ.” Đám tỳ nữ thấy người đến là Đông Mạt là người bên cạnh Thẩm Tích Họa, biết nàng là tâm phúc của Thẩm Tích Họa, mà Thẩm Tích Họa lại là Vương phi được An vương gia cực kỳ sủng ái, nay thái độ của Thẩm lão gia đối với Thẩm Tích Họa hoàn toàn giống với lúc trước, nếu chọc vào hay ho là bản thân các nàng, cho nên lập tức liền đứng ngay ngắn dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Đông Mạt.

      Vẻ mặt Đông Mạt chán ghét nhìn bộ dáng lấy lòng ở trước mắt.

      Lúc trước khi thời điểm nàng cùng tiểu thư bị người trong phủ khi dễ, mấy ả ta cũng thiếu phần, nay tiểu thư trở thành Vương phi, lão gia lại bắt đầu chú ý đến tiểu thư, mấy ả liền trước mặt tỏ ra nịnh bợ, sau lưng xấu.

      “Chẳng lẽ biết quy củ trong phủ hay sao? cho lén lút đánh nhau.” Giờ phút này Đông Mạt mang hình tượng là đại nha hoàn, nhìn đám tỳ nữ trước mắt ăn khép nép nàng liền thấy vui vẻ, ai bảo lúc trước luôn khi dễ nàng với tiểu thư.
      “Đông Mạt tỷ tỷ, đây là Quân nhi đứa ngốc trong phủ.” Lúc các nàng mở miệng đứa ngốc trong mắt lộ ra vẻ ghê tởm chán ghét, tỏ khinh thường.

      Đông Mạt nhìn ra bộ dáng tỳ nữ nằm đất kia: “Đông Mạt ... Tỷ tỷ ... Các nàng ... Các nàng xấu Vương phi.” Quân nhi nằm đất nghe được tiếng của Đông Mạt, bỗng vui mừng nén chịu đau đớn người hơi xong rồi hôn mê bất tỉnh.

      “Quân nhi.” Nàng nhớ được Quân nhi, có lần tiểu thư cứu Quân nhi, từ đó về sau mỗi lần tiểu thư bị ức hiếp lén lút đưa thuốc cho tiểu thư, cũng biết làm sao mà có. Trong ấn tượng của nàng Quân nhi tuy có chút ngốc, nhưng là người rất hiền lành. Nàng thấy nàng ta ngất xỉu liền chạy đến ôm lấy.

      “Mấy người các ngươi còn mau tìm đại phu.” Nàng cơ hồ là hét lên, nhìn đám người đánh Quân nhi, lại chỉ đứng tại nhúc nhích, nàng rất tức giận. Mấy người này xấu Vương phi, nàng nhớ kỹ, thậm chí còn đánh cả Quân nhi, món nợ này nhất định tính ràng.

      Đám tỳ nữ vẫn đứng yên có chút tình nguyện, nhưng vẫn có hai người chạy tìm đại phu, tại Đông Mạt phải là người dễ bị ức hiếp như lúc trước, Thẩm Tích Họa cũng phải là Thẩm Tích Họa lúc trước, cho dù là thay thế tam tiểu thư gả cho Vương gia, nhưng tại Thẩm Tích Họa cũng là An vương phi.

      Ngay cả Thẩm lão gia cũng bắt đầu đối với Thẩm Tích Họa khác trước, có thể thấy được, địa vị của Thẩm Tích Họa biến hóa nghiêng trời lệch đất, còn là ngũ tiểu thư yếu đuối bị khi dễ nữa.

      “Chết hết rồi hả? Còn mau đến đây giúp tay.” Đông Mạt thấy có người gọi đại phu, còn đám người còn lại cứ đứng tại chỗ mà nhìn, trong mắt đều mang chút sợ hãi, nếu Quân nhi được cứu tỉnh, khẳng định tìm các nàng, kết cục của các nàng nhất định tốt đẹp gì.

      Nếu giờ giúp đỡ Đông Mạt, vậy ... nếu có hỏi ra, các nàng cũng hay ho gì. “Đông Mạt tỷ tỷ, tỷ có thể cầu Vương phi tha cho chúng tôi được ? Chúng tôi phải là cố ý, là Quân nhi xấu Vương phi, vì thế chúng tôi mới ra tay.”

      Trước tiên cứ đổ hết mọi chuyện lên đầu Quân nhi, huống chi Quân nhi là đứa ngốc. Nghĩ như vậy, các nàng liền qua cùng Đông Mạt cùng nhau nâng Quân nhi về hướng Họa cư.
      Đông Mạt đối với lời giải thích của các nàng chỉ cười nhạt, nàng ở Thẩm phủ nhiều năm như vậy mà còn biết nhóm các nàng có đức hạnh gì sao, tất nhiên là tin lời các nàng , nhưng nàng cũng gì hết, đến chỗ Vương phi, nàng tin tưởng Vương phi xử trí các nàng, điều này nàng tuyệt đối cam đoan.

      Lúc trước Vương phi bị khi dễ đám người này cũng đá thêm cái mà.

      Mặc Thanh Dạ vừa đến Họa cư của Thẩm Tích Họa liền có loại cảm giác ấm áp, trong sân trồng đủ loại hoa đào, lúc này hoa đào tàn hết, nhưng trong đám lá xanh um là những quả đào nho . phong cảnh xinh đẹp. Dưới tán đào còn có bàn đu dây, cái bàn , cái ghế nằm, có mấy cái ghế hình vuông đặt ở xung quanh.

      Những cái này đều được chuẩn bị trước đó. Đợi họ đến liền có thể nghỉ ngơi.

      “Dạ, ta dìu ngài đến bên kia nhé.”

      “Ừm, đây là nàng chuẩn bị?”

      “Ừ, lúc trước ta sống như vậy đấy, rất dễ chịu, cảm giác rất thoải mái.” Thẩm Tích Họa khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên, chợt nhớ lại khoảng thời gian lúc nàng tới nơi, vào buổi trưa cứ thường xuyên nghỉ ngơi như thế.

      biết Đông Mạt đâu rồi, hoa quả còn chưa mang đến nữa.” Thẩm Tích Họa nhìn thấy bàn trống , khẽ nhíu mày thầm .

      “Phụ thân, người cùng Vương gia tán gẫu lát , con chuẩn bị chút thức ăn.” Nàng đỡ Mặc Thanh Dạ đến ghế nằm sau đó dặn dò ông liền rời khỏi.

      Trong lòng Thẩm lão gia rất vui mừng thầm nghĩ nữ nhi của ông thực biết chuyện tạo điều kiện cho ông cùng An vương gia mình ở chung, là thời cơ tốt để chuyện: “Các ngươi lui xuống , bản lão gia cùng Vương gia có chuyện quan trọng cần , cho bất luận kẻ nào quấy rầy.” Thẩm lão gia bày ra bộ dáng lão gia cho hạ nhân lui.

      “Vâng, lão gia.”

      Đợi cho tất cả mọi người đều lui xuống hết, Mặc Thanh Dạ mới lên tiếng, thanh mang theo chút lạnh lùng, nhưng yếu ớt, hơi thở uy nghiêm từ cổ họng tràn ra: “Nhạc phụ, có chuyện gì muốn ?” thong thả đặt tay lên bàn, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, kỳ thực trong lòng biết Thẩm lão gia muốn chuyện gì.

      Đơn giản là muốn đem việc buôn bán của lão vào cung.

      “Vương gia, lão muốn ương thực cùng vải vóc của Thẩm gia có thể trở thành ngự dụng trong cung, biết ý Vương gia thế nào?” Lão nhìn bộ dáng chút để ý của Mặc Thanh Dạ, có chút khẩn trương, vừa xong trong lòng đổ mồ hôi, lo lắng nếu Mặc Thanh Dạ đồng ý, như vậy rất khó xử.

      “Nghe nhạc phụ thích ngũ di nương?” đột nhiên sang chuyện khác làm Thẩm lão gia giật mình. Lời của có ý gì?: “Ta nghe Tích nhi lúc trước cũng thường bị nữ nhi khác của ông khi dễ. Có việc này hay ?” nhìn Thẩm lão gia, mà là chậm rãi nhắm hai mắt nhàng ra, làm Thẩm lão gia ngừng đổ mồ hôi hột.

      Trước nay Lão chưa bao giờ để ý đến mẹ con Thẩm Tích Họa, dù cho từ lúc nàng được sinh ra hay sống ở Họa cư cũng vậy, từ lúc Thẩm Tích Họa được sinh ra cho đến khi gả cho Vương gia, lão số lần lão gặp Thẩm Tích Họa có thể đếm đầu ngón tay.

      Mà ngũ di nương cũng như thế, ngoại trừ lúc sinh Thẩm Tích Họa có gặp lần, hôm nay mới gặp lại. Vương gia thương Thẩm Tích Họa như vậy, chẳng lẽ vì Thẩm Tích Họa mà đồng ý sao? Lão giờ rất hối hận, nếu lúc trước cứ để Thư nhi gả cho Vương gia hôm nay mọi chuyện được giải quyết dễ dàng, mà phải cục diện như ngày hôm nay.

      Mặc Thanh Dạ cần mở mắt cũng biết bộ dáng của Thẩm lão gia, khóe miệng cong lên.

      “Vương gia, chuyện đó là do đám hạ nhân bừa. có chuyện này.” giờ lão có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể thề thốt phủ nhận.

      Mặc Thanh Dạ cũng phản bác lời của lão, sớm đoán được đáp án, chỉ muốn thử mà thôi, làm cho lão càng lo lắng, lão càng bạc đãi ngũ di nương.

      “Hi vọng đúng như lời nhạc phụ , nhạc phụ yên tâm ta tâu với phụ hoàng, mong nhạc phụ mở rộng lòng mà thương quan tâm chăm sóc ngũ di nương, dù sao Tích nhi gả đến vương phủ.” Mặc Thanh Dạ hơi hé mắt nhìn Thẩm lão gia .

      Thẩm lão gia vừa nghe lời hận thể lập tức tiền viện cho thê tử của lão nghe, lão biết Mặc Thanh Dạ như vậy là cho lão biết là lão thể phụ ngũ di nương, nhắc nhở lão việc buôn bán của lão còn phải dựa vào ngũ di nương cùng Thẩm Tích Họa, lão biết nên liên tục cười hì hì, thậm chí còn mang theo chút lấy lòng : “Vương gia rất đúng. Ngũ di nương sinh ra Họa nhi, mà Họa nhi nay lại gả ra ngoài, ta tất nhiên thương ngũ di nương cho tốt.”

      “Đông Mạt mời đại phu chưa?” Thẩm Tích Họa ở trong phòng bếp vòng thấy có gì ăn, liền cau mày ra ngoài tìm, nghĩ tới mới bước ra trước cửa Họa cư liền nhìn thấy Đông Mạt cùng đám tỳ nữ đỡ tỳ nữ cả người dính đầy bùn đất vào, xem ra là bị ai đánh.

      “Vương phi, có người mời.”

      “Nhanh chút đỡ nàng đến đông sương phòng nằm .” Thẩm Tích Họa lập tức trước mở đường, mở cửa cho các nàng vào.

      Mặc Thanh Dạ tất nhiên nghe được thanh ngoài cửa, sau đó các nàng tiến vào Họa cư cũng thấy được, nhưng vẫn lên tiếng, tin tưởng Thẩm Tích Họa cho biết, huống hồ nhìn bộ dáng tỳ nữ kia bị thương cũng , cũng làm phiền, cho nên vẫn nằm ở ghế nằm ánh mắt lạnh lẽo nhìn quả đào cây.

      Thẩm lão gia nhìn dáng vẻ của Mặc Thanh Dạ, lão muốn xem cũng được, mà ngồi tại chỗ cũng yên.

      Nhưng cuối cùng lão vẫn quyết định ngồi yên tại chỗ.

      Chỉ chốc lát sau có tỳ nữ mang theo đại phu tới, cũng dẫn người tới đông sương phòng.

      “Đại phu, nàng thế nào?” Thẩm Tích Họa nhìn nữ hài tử này bị thương , nhìn tuổi đoán chừng cũng khoảng mười ba mười bốn, ai lại nhẫn tâm đánh nàng thành như vậy cơ chứ.

      “Bẩm Vương phi, chỉ bị thương ngoài da, bị nội thương, nhưng trong đầu có máu bầm, cho nên bị ngu si, đoán chừng khối máu bầm này tồn tại mười năm.” Lão đại phu nhíu mày nhìn người bị thương nằm ở giường.

      “Nàng đúng là có chút ngốc. Đại phu có biện pháp nào giúp nàng trừ máu bầm trong não ?” Đông Mạt trừng lớn đôi mắt vẻ mặt ngạc nhiên nhìn lão đại phu .

      Lão đại phu này quá lợi hại, có thể biết Quân nhi ngu ngốc.

      “Cái này phải đợi nàng vết thương của nàng lành lại mới khám được. Nhưng cơ hội lớn.” Lão đại phu đưa tay vuốt cằm cọng râu .

      “Vậy làm phiền đại phu khoảng vài ngày nữa An vương phủ khám cho nha đầu kia.” Thẩm Tích Họa nhìn đại phu .

      “Người đâu, tiễn đại phu ra về, sẵn tiện mua thuốc.”

      “Đông Mạt, thức ăn em chuẩn bị đâu rồi?” Thẩm Tích Họa chủ yếu là vì thức ăn mà đến, vừa lúc đụng phải việc này nàng mới chờ tới bây giờ mới nhắc tới. Nhìn trời chắc cũng kém sắp giữa trưa, chỉ sợ Vương gia đói bụng.

      “Chờ chút có người đưa đến phòng bếp.”

      “Ừ. ra ngoài , đừng ầm ỹ để nàng nghỉ ngơi.” Thẩm Tích Họa chăm chú nhìn Quân nhi còn chưa tỉnh, tiếp tục : “ ra ngoài cho ta biết sao lại thế này.”

      Vừa nghe lời của Thẩm Tích Họa , đám người đánh Quân nhi liền có chút sợ hãi, lúc đầu cứ cho rằng Thẩm Tích Họa bỏ qua, nhưng nghĩ tới nàng ta vẫn truy cứu.

      Thẩm Tích Họa ra ngoài, Đông Mạt theo phía sau nàng, mà những người khác đều sợ hãi theo phía sau Đông Mạt.

      thử xem sao lại thế này?” Thẩm Tích Họa ở bên cạnh Mặc Thanh Dạ ngồi xuống. “Nương, nương đứng đó làm gì, ngồi xuống , nơi này là Họa cư, phải tiền viện.” Bỗng nhiên Thẩm Tích Họa thấy được ngũ di nương đứng ở phía sau Thẩm lão gia liền .
      thienbinh2388, honglakthuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 056: Sủng ái

      “Đúng, Giai Lệ, sao còn đứng đó, ta cũng quên mất, nơi này là trong nhà cần câu nệ.” Thẩm lão gia sớm quên Tiết Giai Lệ im lặng đứng ở phía sau lão, nghe được lời Thẩm Tích Họa mới nhớ đến.

      “Chuyện này...” Tiết Giai Lệ vẫn như trước dám ngồi xuống, bà là di nương sao có thể ngồi cùng bàn với Vương gia, Vương phi, lão gia được.

      “Nhạc mẫu cứ ngồi xuống.” Mặc Thanh Dạ lên tiếng, Tiết Giai Lệ cũng chỉ có thể làm theo. Tuy rằng vẫn thấy có chút quen.

      “Cũng nên cho bổn vương phi biết chuyện gì xảy ra được rồi chứ?” Thanh Thẩm Tích Họa lười nhác lại biểu ra khí thế cao quý, làm nhóm tỳ nữ sợ tới mức phải quỳ xuống, trong lòng lại cảm thấy nghi ngờ, người này vẫn là Thẩm Tích Họa trước đây vẫn bị các nàng khi dễ sao? tại lời ra lại làm cho người ta cảm thấy loại áp lực.

      Thẩm lão gia ngời ở bên cũng khỏi chắt lưỡi, lão gặp qua Thẩm Tích Họa có vài lần, mỗi lần đều nhát gan lẩn trốn, ánh mắt chưa bao giờ nhìn lão, nay lại khác với lúc xưa. Chẳng lẽ là do Vương gia dạy dỗ?

      “Chuyện này ... đây ...” Nhóm tỳ nữ quỳ đất ấp úng ra lời.

      “Đông Mạt, muội .” Thẩm Tích Họa cầm ly trà khẽ nhấp ngụm ra lệnh sau đó lười nhác đưa tay chống cằm, chờ Đông Mạt trả lời.

      “Vương phi, vốn là muội theo phân phó mua thêm nguyên liệu nấu ăn cho Họa cư, nhưng nghĩ tới là đường tắt ở phía sau hoa viên thấy các nàng động thủ đánh Quân nhi.” Đông Mạt hung hăng trừng mắt các nàng.

      “Vương phi, phải, là vì Quân nhi xấu Vương phi, cho nên chúng tôi mới đánh nàng.” Trong nhóm có tỳ nữ bộ dạng xinh đẹp lập tức giải thích.

      “Quân nhi sao có thể xấu Vương phi.” Đông Mạt nghe xong lời giải thích của nàng ta liền lập tức phản bác. Thẩm Tích Họa nhìn, trong lòng thầm nghĩ tính cách Đông Mạt vẫn còn rất nóng vội.

      “Hả? xấu bổn vương phi như thế nào, bổn vương phi nghe thử.” Nàng rất có hứng thú hỏi. Đôi con ngươi có chút lười nhác lại mang theo chút chờ đợi nhìn ả tỳ nữ.

      “Nàng ... ...” Nàng có chút khó xử nhìn Thẩm Tích Họa, lại nhìn Thẩm lão gia, sau đó nhìn người nhắm mắt nằm ghế dài - An vương gia, dường như chuyện xảy ra bên ngoài đối với có chút liên quan nào vẫn bình yên ngủ say.

      Thẩm Tích Họa vẫn mở miệng, nhưng lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ả tỳ nữ. cảm giác bức bách vô hình đè lên người nàng ta: “Quân nhi Vương phi đoạt vị trí của tam tiểu thư, Vương phi phải là của tam tiểu thư.”

      “Hửm? ra là thế à? Nếu như thế có ý bổn vương phi là hàng giả? Bổn vương phi có tư cách làm Vương phi đúng ?” Nàng híp lại đôi mắt nhìn ả.

      “Vâng.” Ả tỳ nữ gật gật đầu, bỗng nghĩ lại, phát đúng, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “, , , phải, Vương phi, những lời đó là do Quân nhi . Cho nên chúng tôi mới thấy bất bình dùm Vương phi.”

      “Hừ, đổi trắng thay đen.” Đông Mạt nhất thời tức giận trừng mắt nhìn ả tỳ nữ chuyện, hoàn toàn là ả mở to mắt dối.

      Thẩm Tích Họa híp lại đôi mắt nhìn ả tỳ nữ chuyện, cũng có ý ngăn cản Đông Mạt, ánh mắt nàng lộ ra tin. Đông Mạt cùng đại phu đều nha đầu Quân nhi kia có chút si ngốc, thử hỏi đứa si ngốc làm sao biết Vương phi là hàng giả, lại biết được chuyện đoạt vị trí Vương phi của tam tiểu thư.

      “Ngươi có ở đó, sao biết ta đổi trắng thay đen?” Ả tỳ nữ thấy Thẩm Tích Họa lời gì, rất nghiêm túc nghe nàng chuyện, cho rằng biến trở về là ngũ tiểu thư, cho nên lá gan nàng ta cũng lớn mạnh lên, cho nên nghe được tiếng hét của Đông Mạt liền mở miệng cười nhạo.

      “Tiếp theo?” Đôi mắt Thẩm Tích Họa vẫn bình tĩnh như trước, chỉ lạnh nhạt mở miệng.

      “Chúng tôi mắng nàng ta được xấu Vương phi, nàng ta vẫn cứ mở miệng , chúng ta nghe nổi nữa mới ra tay đánh nàng ta.” Ả tỳ nữ thấy Thẩm Tích Họa vẫn có động tác gì, vẻ mặt có vẻ tức giận, cũng tỏ ý bênh vực Đông Mạt, vì thế cũng làm lá gan của nàng nhất thời lại lớn hơn nữa: “Nàng ta luôn xấu Vương phi, chúng tôi mới nhịn được .”

      Trong lòng Thẩm Tích Họa cười tự giễu, là như vậy sao? Ả cho rằng Thẩm Tích Họa nàng là đứa ngốc sao?


      “Đông Mạt, là như vậy sao?” Đến lúc này Thẩm Tích Họa cũng lười nghe, chuyển động đôi mắt, nhìn về phía Đông Mạt.

      “Thúi lắm, tính cách Quân nhi ta còn biết sao? Vương phi nhà ta từng cứu Quân nhi, hỏi thế sao có thể xấu Vương phi, chỉ sợ là do các ngươi xấu Vương phi mà thôi?” Đông Mạt càng càng lớn tiếng, mang theo khí thế của đại nha hoàn.

      Đám tỳ nữ nghe thế liền hiểu được số phận của bản thâm liền bắt đầu run rẩy: “Vương phi, ngài thể nghe Đông Mạt bừa.” Ả tỳ nữ có lá gan khá lớn chuyện khi nãy vẫn từ bỏ ý định, còn sợ chết .

      Thẩm Tích Họa hơi cong khóe miệng, vẻ tươi cười mang theo chút châm biếm : “ đúng là lợn chết sợ nước sôi. thấy qua ngu xuẩn chưa thấy qua ngu xuẩn hơn.”

      “Vương phi?” Nghe được lời Thẩm Tích Họa , ả tỳ nữ kia có chút nhìn Thẩm Tích Họa, ý của nàng ta là mắng nàng ngu xuẩn sao?. “Sao ngài có thể mắng nô tì là ngu xuẩn? Tốt xấu gì nô tì cũng là người.”. “À? Ta ngươi phải người sao? Ngươi cũng xác định bổn vương phi ngươi ngu xuẩn?” Thẩm Tích Họa nhìn thấy đoàn người mang nguyên liệu làm thức ăn vào Họa cư, nàng vừa chuyện, vừa về hướng người bưng mâm hoa quả: “Đưa cho ta, những cái khác đưa hết vào phòng bếp.” Nàng tiếp nhận khay hoa quả từ tay nha hoàn, vẻ mặt tươi cười làm cho người ta đoán ra suy nghĩ.

      “Vậy ...” Tỳ nữ quỳ đất có lời nào để , Thẩm Tích Họa , làm nàng thể phản bác. Thẩm Tích Họa cầm miếng táo đưa đến bên môi Mặc Thanh Dạ, đôi môi mỏng tự nhiên mà mở ra, cắn miếng táo, cũng thuận tiện ngậm luôn đầu ngón tay như bạch ngọc kia vào miệng, mùi hương người nàng lại tràn đầy chóp mũi .

      Thẩm Tích Họa sợ hãi, dùng đôi tay còn lại lập tức che miệng , nhanh chóng rút tay về, thấy đầu ngón tay ướt đẫm khuôn mặt nhắn của nàng liền đỏ ửng, nơi này nhiều người, lại dám ngậm ngón tay của nàng, còn dùng đầu lưỡi liếm nữa chứ, tha thứ cho nàng là người thế kỷ hai mươi mốt, tư tưởng lại bằng cổ đại. Phải nghĩ thoáng chút, nhưng làm như vậy nàng cũng rất xấu hổ, huống chi còn trong tình huống có nhiều người xung quanh nhìn nữa chứ.

      Mặc Thanh Dạ nhìn bộ dáng của nàng, khóe miệng liền cong lên, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt giờ phút này lại mang chút ý cười, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, vẻ tươi cười của xinh đẹp đến mức làm cho người ta nghĩ lầm là tiên nhân bị giáng xuống trần.

      Mà đôi mắt ấy lại chỉ dừng ở người Thẩm Tích Họa, có ý muốn rời .

      “Khụ khụ.” Thẩm Tích Họa hung hăng trừng mắt Mặc Thanh Dạ, ý muốn với nơi đây còn có công chúng, sao có thể biết xấu hổ mà làm như vậy.

      Mặc Thanh Dạ giả ngu, cố ý hiểu ý của nàng, khóe miệng vẫn tươi cười, lười nhác nhắm lại đôi mắt. Đôi môi hơi mở ra, tiếng lạnh lùng như băng sơn ngàn năm từ cổ họng phát ra: “Sỉ nhục An vương phi, thể tha, kéo xuống lăng trì xử tử.”

      hề tình cảm, nhất thời làm cho người ta cảm giác như trong mùa đông khắc nghiệt, thân thể như bị giam trong hầm băng, bị cái lạnh thấu xương thấm vào da thịt.

      “Vương gia tha mạng. Vương gia tha mạng ...” Mặc Thanh Dạ chút để ý tới lời cầu xin, cứ để mặc hạ nhân kéo bọn họ xuống, đúng lúc này, tiếng vang lên: “Khoan .”

      “Vương gia, tội các nàng đáng chết.” Trong tay Thẩm Tích Họa cầm miếng táo, đưa tới bên môi nàng, cánh môi hồng nhạt bị miếng táo làm cho ướt át mà kiều diễm, càng nhìn càng càng bóng bẩy, nhàng khép lại mở ra, làm cho Mặc Thanh Dạ nhìn xem có chút si mê: “Vương gia?”

      Thẩm Tích Họa thấy Mặc Thanh Dạ nhìn nàng chằm chằm, lại lên tiếng trả lời, nàng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ mặt nàng có dính gì sao?: “Vương gia, mặt ta có cái gì sao?”

      có, Vương phi có ý kiến gì?” Bộ dáng Mặc Thanh Dạ có chút khó hiểu, làm Thẩm Tích Họa thể nắm bắt được, đôi mắt sâu thẳm làm cho người ta nhìn ra trong lòng nghĩ cái gì.

      “Đuổi khỏi Thẩm phủ .” Thẩm Tích Họa cũng muốn so đo, nếu làm quá cũng ổn, cứu mạng người như xây bảy tháp phù đồ. Tuy rằng lúc trước nàng sống trong giới hắc đạo hỗn độn, nhưng đối với mạng người, nàng vẫn quý trọng.

      “Theo ý Vương phi làm .” Ánh mắt Mặc Thanh Dạ thủy chung chưa từng rời khỏi Thẩm Tích Họa, trong lòng suy nghĩ nữ tử này chẳng những xử khôn khéo lão luyện, nhưng cũng có lòng lương thiện. Có quyết đoán có thể dồn ép người ta vào đường cùng, cũng hiền lành có ý hại người vô tội, trong lòng liền có quyết định.

      Mặc Thanh Dạ cười cầm miếng táo đút cho Thẩm Tích Họa, Thẩm Tích Họa bắt buộc phải mở ra cái miệng đào nhắn nhận lấy miếng táo Mặc Thanh Dạ đưa tới, Mặc Thanh Dạ thuận thế vén tóc nàng qua bên tai, chờ nàng kịp phòng bị liền khẽ hôn trán nàng cái.

      Thẩm Tích Họa tức giận trừng mắt nhìn Mặc Thanh Dạ, vừa rồi ở trước mặt mọi người ngậm ngón tay nàng làm nàng cảm thấy khó xử rồi, giờ lại ở trước mắt bao người hôn nàng, làm nàng nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt.

      Nhìn gò má hơi ửng hồng của Thẩm Tích Họa, Mặc Thanh Dạ thu tay nằm xuống, khóe miệng vẫn mang theo mỉm cười.

      Tiết Giai Lệ ngồi bên cũng lộ ra tươi cười, nhìn ái nữ của bà được Vương gia sủng ái cùng tín nhiệm, là chuyện vui vẻ nhất trong mười mấy năm qua của bà, cho dù Vương gia là người sắp chết, bà cũng cảm thấy vui mừng, ít nhất nữ nhi của bà cũng sống vui vẻ còn bị người khi dễ.

      Thẩm lão gia ngồi nhìn Vương gia đối với Thẩm Tích Họa thương hối hận muốn đứt ruột, dáng vẻ Thư nhi của ông làm Vương phi tuyệt đối cũng kém, nay Vương gia nhìn qua có thể lại, nếu như chuyện xung hỉ lần này có thể đổi lại, Thư nhi của ông chẳng phải là bay lên làm phượng hoàng, Thẩm gia cũng có thể dính chút quý khí, chừng còn có thể xin được chức quan bước lên mây.

      “Tạ ơn Vương phi giết!” Đám tỳ nữ đau buồn dập đầu như giã tỏi với Thẩm Tích Họa.

      “Nô tì nguyện ý làm trâu làm ngựa xin đừng đuổi nô tì .” Trong nhóm bỗng có tỳ nữ quỳ về hướng Thẩm Tích Họa, ôm chân Thẩm Tích Họa dập đầu, thấy thế những người khác cũng lập tức noi theo.


      Họ bị Vương phi đuổi ra khỏi Thẩm phủ thử hỏi làm sao có năng lực mà sống yên, muốn lập gia đình nhưng lại mang tiếng xấu, sợ là làm thiếp cũng có người chịu cưới.

      “Các ngươi phạm là tử tội, Vương phi cho các ngươi đường sống, còn dám van xin? Người đâu, mang các nàng ra khỏi Thẩm phủ.” Nhóm tỳ nữ ồn ào cầu xin làm Thẩm lão gia chìm trong ảo tưởng phải tỉnh lại.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :