1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ hiền thê - Tuyệt vọng guốc gỗ (60) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 49: Hoàng hậu đến (2)

      Tô quản gia dù sao cũng là người có tuổi, nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt Thẩm Tích Họa như thế, làm cho ông chấn động, qua điều tra của ông, Thẩm Tích Họa bất quá chỉ là ngũ tiểu thư được thương , từ bị người khi dễ dám chống lại, làm sao có thể có bộ dáng của người ra lệnh cho người khác.

      Bất quá những điều này ông cũng quan tâm, điều ông quan tâm là muốn Vương gia mạnh khỏe, huống chi nhìn tình huống của Vương gia nay hình như đối với vị Vương phi này rất để bụng, cho nên ông cũng vui mừng, dù sao Vương gia cũng nằm giường nhiều năm, trong phủ nhiều thị thiếp, nhưng ai có thể chiếm được tâm của Vương gia, làm cho ông sợ hãi nếu Vương gia có mệnh hệ gì chẳng phải là tuyệt hậu sao?

      Nhưng nay lại xuất hi vọng là Thẩm Tích Họa này, trong lòng ông vẫn là vạn phần cao hứng.

      “Nếu dám quên, vậy chuyện ba tỳ nữ này là sao? Bổn vương phi có cho ngươi quyền lợi tùy tiện xử trí tỳ nữ phải người trong phòng của ngươi hay sao?” Thanh nàng lạnh như băng làm cho Diêm Thanh Lam sợ hãi dám đáp lời.
      “Người đâu, xử trí theo gia pháp, Lam sườn phi phạm vào gia quy, nên giống với mọi người, bổn vương phi cũng thiên vị, giáng làm thị thiếp.” Khi nàng nhàng câu kia, trong mắt Diêm Thanh Lam liền xuất thù hận.

      “Thẩm Tích Thư, ta là đích nữ của thừa tướng, ngươi dám tiện ý giáng cấp ta?” Nàng mang đôi mắt bốc hỏa chất vấn Thẩm Tích Họa.

      “Tô quản gia, vừa rồi Vương gia cái gì?” Thẩm Tích Họa vẫn tiếp, khóe miệng mang ý cười quay đầu hỏi Tô quản gia.

      “Vương phi đại biểu Vương gia.” Vẻ mặt Tô quản gia kiêu ngạo siểm nịnh ra sáu chữ.

      “Chẳng lẽ Diêm Thanh Lam ngươi chất vấn quyết định của Vương gia?” Nàng thản nhiên đứng lên, Xuân Hương đứng bên cạnh thấy thế lập tức tiến lên vươn tay đỡ Thẩm Tích Họa.

      Thẩm Tích Họa mang dáng vẻ lười nhác đến trước mặt Diêm Thanh Lam, vẻ mặt chế giễu , “Đích nữ thừa tướng? Chẳng lẽ ngươi biết nữ nhi gả cho người như nước hắt ? Ngươi chẳng lẽ quên ngươi là người của An vương phủ sao?”

      Tay lười nhác khoát lên tay Xuân Hương, giống như lúc nào cũng ngã xuống.

      Diêm Thanh Lam nhìn Thẩm Tích Họa trước mắt, đôi mắt mang theo thù hận, tia độc ác trong mắt nàng xẹt qua. Nàng động thủ, nàng từng học qua chút võ công cũng được coi như mèo ba chân, nhưng Thẩm Tích Họa trong mắt nàng là người ngay cả đứng cũng vững dễ dàng bị nàng đánh ngã.

      “A...” Mọi người trong phòng cũng đều nghĩ đến Diêm Thanh Lam đột nhiên ra tay đánh người, nàng ta thế nhưng lại phục Thẩm Tích Họa, mà hạ độc thủ, hắc y nam tử nấp chỗ tối vừa định cứu, nhưng bị người ngồi ở phía trước nhanh tay cứu trước.

      Ai cũng nghĩ tới Trương Như Di ra tay cứu Thẩm Tích Họa, cũng có ai biết nàng biết võ công. Ngay cả Thẩm Tích Họa cũng biết. Vốn là Thẩm Tích Họa muốn Diêm Thanh Lam ra tay với nàng, nàng là người thông minh để bản thân bị thương.

      Tô quản gia nhìn màn mạo hiểm này cũng liền phát hoảng, ông nghĩ tới Diêm Thanh Lam đột nhiên ra tay đánh Thẩm Tích Họa. Hơn nữa còn bị nàng ta đánh ngã, cũng may Trương Như Di cứu kịp thời, cũng để nàng té ngã xuống đất.

      Mày Trương Như Di gắt gao nhíu lại, chuẩn bị đem Thẩm Tích Họa thả ghế sau đó giáo huấn Diêm Thanh Lam, ngờ Thẩm Tích Họa cầm tay nàng. Cho nàng ánh mắt yên tâm.

      Đích nữ thừa tướng thế nào? Thẩm Tích Họa giả bộ sợ hãi vỗ vỗ ngực.

      “Xem ra ngươi là phục vì bị bổn vương phi quản thúc? Nếu thế phải là người của An vương phủ.” Xuân Hương đợi các nàng sau khi đứng vững, lập tức tiến lên đỡ Thẩm Tích Họa, Thẩm Tích Họa cũng đặt tay lên tay Xuân Hương. mặt giả bộ giận dữ .

      “Ngươi... Bất quá chỉ là nữ nhi của thương giới, có tư cách gì ta. Ngươi gả đến An vương phủ cũng chỉ là cái xung hỉ mà thôi.” Nghe được lời Thẩm Tích Họa , làm nàng run rẩy, nàng ta có ý gì, chẳng lẽ muốn hưu nàng? Nàng là đích nữ của thừa tướng, lại được hoàng hậu tứ hôn làm sườn phi. Có thách nàng ta cũng có gan làm chuyện đó, nghĩ đến điểm này, trong lòng nàng có chút phấn khích.

      Nàng với Thẩm Tích Họa triệt để trở mặt, tất nhiên trong lời càng có châm chọc. hề có kiêng nể.

      Thẩm Tích Họa nhìn vẻ mặt phấn khích của nàng ta. Nàng lười nhác cười, trong lòng cũng chỉ nghĩ đến câu, “ngực lớn ngu ngốc”, bốn chữ này tuyệt đối phù hợp với nàng ta.

      “Ý của ngươi là trách hoàng hậu vì phối hôn cho ta cùng Vương gia phải ?” Nàng đến ghế chủ vị, ngồi xuống, thân mình có chút nghiêng ngả dựa vào lưng ghế, nhưng lại làm cho người ta cảm giác nàng hề thất lễ, ngược lại là loại tượng trưng cho cao quý.

      “Ai đem bản cung cùng An vương gia để vào mắt vậy?” Đột nhiên thanh vô cùng uy nghiêm vang lên, nghe thanh đó, Diêm Thanh Lam lập tức bật cười.

      “Mẫu hậu.” Diêm Thanh Lam lập tức từ vẻ mặt phẫn nộ chuyển hóa thành vẻ mặt tươi cười đầy mặt hướng ra cửa.

      Thẩm Tích Họa sau khi nghe thanh uy nghiêm ấy, liền đứng lên, vị kia là bà bà (mẹ chồng) của nàng, nàng vừa nghe thanh kia liền cảm thấy vị này căn bản là nữ nhân dễ chọc.

      Đập vào mắt nàng là trang phục minh hoàng, áo choàng còn thêu phượng hoàng giương cánh cao bay, làm cho người ta có cảm giác như thăng thiên, bước chân tao nhã mà trầm ổn biểu loại tư thái ngạo mạn xưng hùng xưng bá, đôi phượng mâu lộ ra khí thế tài giỏi hơn người, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp tìm thấy nếp nhăn.

      Bộ dáng nhìn qua như chỉ có ba mươi tuổi, vẻ mặt nổi giận.

      Thẩm Tích Họa đoán là do lời mới vừa rồi chọc cho bà mất hứng.

      “Nô tì, tham kiến mẫu hậu.” Thẩm Tích Họa chân thành tới trước mặt hoàng hậu, nhàng thi lễ. Dáng vẻ thấy sai lầm.

      Hoàng hậu nhìn Thẩm Tích Họa sạch nhiễm bụi trần, nhưng từ người nàng bà có thể nhìn ra, đây là nữ tử cơ trí, trong lòng có loại ý tưởng muốn thu nàng làm người của mình.

      Qua điều tra, Thẩm Tích Thư trước mắt là đệ nhất mỹ nhân cùng đệ nhất tài nữ thành Diên châu, nhìn diện mạo của nàng tuyệt quá với lời đồn. Đôi mắt khôn khéo cũng có thể thấy được nàng tuyệt đối là tài nữ, làm cho bà rất vừa lòng, thu nàng ta ngày sau mình dùng, đối với bản thân cũng là tuyệt đối có trợ giúp.

      Suy nghĩ như thế, trong mắt liền xuất tia khen thưởng.

      “Mẫu hậu, ngài xem, Vương phi bất quá chỉ là nữ nhi của thương gia, lại muốn đem nô tì biến thành thị thiếp, còn muốn hưu nô tì.” Diêm Thanh Lam thấy hoàng hậu, cao hứng lập tức chạy đến. Nàng biết phụ thân nàng là thừa tướng đương triều, hoàng hậu rất là coi trọng, đối với nàng cũng phi thường coi trọng.

      Vẻ mặt nàng vui với hoàng hậu.

      Hoàng hậu vừa nghe lời Diêm Thanh Lam , sắc mặt lập tức liền thay đổi. Ánh mắt càn quét nhìn khắp chung quanh.
      Thẩm Tích Họa nhìn vẻ mặt biến sắc của bà, trong lòng cười lạnh , xem ra hoàng hậu này cũng phải là người thông minh, nếu làm sao có thể nghe theo lời Diêm Thanh Lam , nếu là người có đầu óc đều có thể nhìn ra được Diêm Thanh Lam là dạng người gì.

      Thẩm Tích Họa cũng mở miệng, nàng muốn nhìn hoàng hậu xử trí như thế nào. Nàng giải thích, bởi vì đây là ý nàng muốn.

      “Ngươi là bản cung có mắt?” nghĩ tới hoàng hậu sắc mặt xanh mét chuyển hướng nhìn Diêm Thanh Lam, trong giọng mang theo nguy hiểm, làm Diêm Thanh Lam cảm thấy sợ hãi, hoàng hậu phải rất thích nàng hay sao, sao lúc này lại có thần sắc nghiêm túc như thế, còn có vẻ vui, nàng luôn luôn biết hoàng hậu tình bất định, nhưng là vì gả cho Mặc Thanh Dạ, nàng tìm mọi cách lấy lòng hoàng hậu. Chưa từng thấy qua hoàng hậu lộ ra vẻ mặt như thế, làm nàng có chút run sợ.

      ... Mẫu hậu, nô tì phải ý này...” Nàng nóng lòng giải thích, gấp gáp hi vọng hoàng hậu hiểu lầm nàng, nhưng hình như hiệu quả cũng được tốt cho lắm.

      “Khụ khụ... Sao bà lại tới đây?” Đúng lúc này, chuỗi ho khan làm cho mọi người chú ý, chỉ thấy nam tử rất tà mị tuấn mỹ, suy yếu đỡ khung cửa, sắc môi tái nhợt cùng sắc mặt tái nhợt làm cho người đối diện nhìn thấy liền đau lòng, nhưng lại chút ảnh hưởng đến vẻ tuấn dật của , ngay cả dáng vẻ bệnh hoạn như vậy vẫn toát ra vẻ tà mị tả được, nhưng giờ phút này tuấn nhan tái nhợt chỉ có vẻ lạnh như băng để mọi người trong phòng vào mắt.

      Có vài thị thiếp vẫn chưa được gặp qua Mặc Thanh Dạ, mà giờ phút này sau khi nhìn thấy , chỉ có cảm giác, tâm trầm luân, khó trách Diêm Thanh Lam tiếc bất cứ giá nào, cho dù thân phận như thế cũng muốn gả cho Mặc Thanh Dạ.

      Diêm Thanh Lam nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng hàn của Mặc Thanh Dạ, đôi con ngươi lộ ra nhảy nhót vẻ mặt, nàng từ lúc gả đến nơi đây trở thành sườn phi chỉ thấy qua Mặc Thanh Dạ có lần, mà lần kia chính là nằm ở giường ngủ, thấy chung quanh có người gác nàng mới lén lút vào xem.

      Mặc Thanh Dạ cũng cho phép nữ nhân nào được phân phó được tiến vào phòng .

      Quản gia luôn ngăn cản các nàng. Thời điểm lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mặc Thanh Dạ bị tuấn nhan tái nhợt mà lại tà mị của chinh phục, nếu phải vì , nàng sao có thể ủy khuất làm sườn phi cơ chứ?

      Đôi mắt nàng cứ gắt gao nhìn vào đôi mắt có chút độ ấm lại hề chứa bóng dáng của nàng của Mặc Thanh Dạ, trong lòng dâng lên nỗi thất vọng thể diễn tả, đôi mắt tràn ngập bi thương nhìn thân hình gầy yếu kia.

      Nhìn thấy Thẩm Tích Họa lúc xuất trong phòng bước về phía , dìu , ánh mắt dừng ở người bọn họ, làm nàng cảm thấy rất chói mắt.

      “Vương gia, sao ngài lại ra đây?” Trong lòng Diêm Thanh Lam thoải mái, lập tức chạy qua, vươn tay muốn đỡ , nào biết, dấu vết tránh được.

      “Hoàng nhi, con có thể tự được rồi sao?” Hoàng hậu vừa thấy Mặc Thanh Dạ lập tức thu lại vẻ mặt tức giận, lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần giống như từ mẫu, có chút khí phách của hoàng hậu nên có. Thu lại khí phách uy nghiêm, đẩy ra cung nữ bên cạnh, bước có chút lảo đảo vui mừng chạy về hướng Mặc Thanh Dạ.

      Mặc Thanh Dạ cau mày nhìn bộ dáng kích động của bà, sắc mặt càng thêm lạnh như băng, “Bà tới nơi này của bổn vương làm cái gì? Nhìn bổn vương chê cười sao?”

      Khiến cho Thẩm Tích Họa ngờ là lời Mặc Thanh Dạ thốt ra làm nàng đoán ra ý nghĩ của , nhìn bộ dáng này của hoàng hậu cũng là rất con, nhưng tại sao Mặc Thanh Dạ có thể đối với bà lại có lễ như vậy, chẳng lẽ bởi vì hoàng hậu chia rẽ cùng thanh mai trúc mã của ? Cho nên mới có thái độ vô lễ như thế đối với bà?

      “Dạ nhi, sao mẫu hậu có thể nghĩ như thế được chứ, mẫu hậu cao hứng còn kịp nữa là, Thư nhi quả nhiên là phúc tinh.” Ánh mắt hoàng hậu tỏa sáng nhìn về phía Thẩm Tích Họa, đối với nàng phi thường vừa lòng. Với câu như thế, Mặc Thanh Dạ cũng chỉ mỉm cười lạnh lùng, cũng có chút biến hóa gì.

      “Mẫu hậu khen lầm rồi.” Thẩm Tích Họa khéo léo đứng ở bên trả lời, xong lại yên tĩnh đỡ Mặc Thanh Dạ, làm cho có chút bất ổn nào.

      Mặc Thanh Dạ tựa hồ là có chút cố ý, đem sức nặng toàn bộ cơ thể dựa người của nàng, nếu đổi là trước kia, chút sức nặng ấy có thể tự đỡ được, nhưng nay thân thể này gió thổi qua cũng có thể hạ gục , bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống làm cho rất lo lắng.

      Nhìn mặt nàng đổi sắc, nhưng từ bộ dáng nhẫn nại của nàng là có thể nhìn ra được nàng đỡ có bao nhiêu vất vả.
      thuythonglak thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 49: Hoàng hậu đến (2)

      Tô quản gia dù sao cũng là người có tuổi, nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt Thẩm Tích Họa như thế, làm cho ông chấn động, qua điều tra của ông, Thẩm Tích Họa bất quá chỉ là ngũ tiểu thư được thương , từ bị người khi dễ dám chống lại, làm sao có thể có bộ dáng của người ra lệnh cho người khác.

      Bất quá những điều này ông cũng quan tâm, điều ông quan tâm là muốn Vương gia mạnh khỏe, huống chi nhìn tình huống của Vương gia nay hình như đối với vị Vương phi này rất để bụng, cho nên ông cũng vui mừng, dù sao Vương gia cũng nằm giường nhiều năm, trong phủ nhiều thị thiếp, nhưng ai có thể chiếm được tâm của Vương gia, làm cho ông sợ hãi nếu Vương gia có mệnh hệ gì chẳng phải là tuyệt hậu sao?

      Nhưng nay lại xuất hi vọng là Thẩm Tích Họa này, trong lòng ông vẫn là vạn phần cao hứng.

      “Nếu dám quên, vậy chuyện ba tỳ nữ này là sao? Bổn vương phi có cho ngươi quyền lợi tùy tiện xử trí tỳ nữ phải người trong phòng của ngươi hay sao?” Thanh nàng lạnh như băng làm cho Diêm Thanh Lam sợ hãi dám đáp lời.
      “Người đâu, xử trí theo gia pháp, Lam sườn phi phạm vào gia quy, nên giống với mọi người, bổn vương phi cũng thiên vị, giáng làm thị thiếp.” Khi nàng nhàng câu kia, trong mắt Diêm Thanh Lam liền xuất thù hận.

      “Thẩm Tích Thư, ta là đích nữ của thừa tướng, ngươi dám tiện ý giáng cấp ta?” Nàng mang đôi mắt bốc hỏa chất vấn Thẩm Tích Họa.

      “Tô quản gia, vừa rồi Vương gia cái gì?” Thẩm Tích Họa vẫn tiếp, khóe miệng mang ý cười quay đầu hỏi Tô quản gia.

      “Vương phi đại biểu Vương gia.” Vẻ mặt Tô quản gia kiêu ngạo siểm nịnh ra sáu chữ.

      “Chẳng lẽ Diêm Thanh Lam ngươi chất vấn quyết định của Vương gia?” Nàng thản nhiên đứng lên, Xuân Hương đứng bên cạnh thấy thế lập tức tiến lên vươn tay đỡ Thẩm Tích Họa.

      Thẩm Tích Họa mang dáng vẻ lười nhác đến trước mặt Diêm Thanh Lam, vẻ mặt chế giễu , “Đích nữ thừa tướng? Chẳng lẽ ngươi biết nữ nhi gả cho người như nước hắt ? Ngươi chẳng lẽ quên ngươi là người của An vương phủ sao?”

      Tay lười nhác khoát lên tay Xuân Hương, giống như lúc nào cũng ngã xuống.

      Diêm Thanh Lam nhìn Thẩm Tích Họa trước mắt, đôi mắt mang theo thù hận, tia độc ác trong mắt nàng xẹt qua. Nàng động thủ, nàng từng học qua chút võ công cũng được coi như mèo ba chân, nhưng Thẩm Tích Họa trong mắt nàng là người ngay cả đứng cũng vững dễ dàng bị nàng đánh ngã.

      “A...” Mọi người trong phòng cũng đều nghĩ đến Diêm Thanh Lam đột nhiên ra tay đánh người, nàng ta thế nhưng lại phục Thẩm Tích Họa, mà hạ độc thủ, hắc y nam tử nấp chỗ tối vừa định cứu, nhưng bị người ngồi ở phía trước nhanh tay cứu trước.

      Ai cũng nghĩ tới Trương Như Di ra tay cứu Thẩm Tích Họa, cũng có ai biết nàng biết võ công. Ngay cả Thẩm Tích Họa cũng biết. Vốn là Thẩm Tích Họa muốn Diêm Thanh Lam ra tay với nàng, nàng là người thông minh để bản thân bị thương.

      Tô quản gia nhìn màn mạo hiểm này cũng liền phát hoảng, ông nghĩ tới Diêm Thanh Lam đột nhiên ra tay đánh Thẩm Tích Họa. Hơn nữa còn bị nàng ta đánh ngã, cũng may Trương Như Di cứu kịp thời, cũng để nàng té ngã xuống đất.

      Mày Trương Như Di gắt gao nhíu lại, chuẩn bị đem Thẩm Tích Họa thả ghế sau đó giáo huấn Diêm Thanh Lam, ngờ Thẩm Tích Họa cầm tay nàng. Cho nàng ánh mắt yên tâm.

      Đích nữ thừa tướng thế nào? Thẩm Tích Họa giả bộ sợ hãi vỗ vỗ ngực.

      “Xem ra ngươi là phục vì bị bổn vương phi quản thúc? Nếu thế phải là người của An vương phủ.” Xuân Hương đợi các nàng sau khi đứng vững, lập tức tiến lên đỡ Thẩm Tích Họa, Thẩm Tích Họa cũng đặt tay lên tay Xuân Hương. mặt giả bộ giận dữ .

      “Ngươi... Bất quá chỉ là nữ nhi của thương giới, có tư cách gì ta. Ngươi gả đến An vương phủ cũng chỉ là cái xung hỉ mà thôi.” Nghe được lời Thẩm Tích Họa , làm nàng run rẩy, nàng ta có ý gì, chẳng lẽ muốn hưu nàng? Nàng là đích nữ của thừa tướng, lại được hoàng hậu tứ hôn làm sườn phi. Có thách nàng ta cũng có gan làm chuyện đó, nghĩ đến điểm này, trong lòng nàng có chút phấn khích.

      Nàng với Thẩm Tích Họa triệt để trở mặt, tất nhiên trong lời càng có châm chọc. hề có kiêng nể.

      Thẩm Tích Họa nhìn vẻ mặt phấn khích của nàng ta. Nàng lười nhác cười, trong lòng cũng chỉ nghĩ đến câu, “ngực lớn ngu ngốc”, bốn chữ này tuyệt đối phù hợp với nàng ta.

      “Ý của ngươi là trách hoàng hậu vì phối hôn cho ta cùng Vương gia phải ?” Nàng đến ghế chủ vị, ngồi xuống, thân mình có chút nghiêng ngả dựa vào lưng ghế, nhưng lại làm cho người ta cảm giác nàng hề thất lễ, ngược lại là loại tượng trưng cho cao quý.

      “Ai đem bản cung cùng An vương gia để vào mắt vậy?” Đột nhiên thanh vô cùng uy nghiêm vang lên, nghe thanh đó, Diêm Thanh Lam lập tức bật cười.

      “Mẫu hậu.” Diêm Thanh Lam lập tức từ vẻ mặt phẫn nộ chuyển hóa thành vẻ mặt tươi cười đầy mặt hướng ra cửa.

      Thẩm Tích Họa sau khi nghe thanh uy nghiêm ấy, liền đứng lên, vị kia là bà bà (mẹ chồng) của nàng, nàng vừa nghe thanh kia liền cảm thấy vị này căn bản là nữ nhân dễ chọc.

      Đập vào mắt nàng là trang phục minh hoàng, áo choàng còn thêu phượng hoàng giương cánh cao bay, làm cho người ta có cảm giác như thăng thiên, bước chân tao nhã mà trầm ổn biểu loại tư thái ngạo mạn xưng hùng xưng bá, đôi phượng mâu lộ ra khí thế tài giỏi hơn người, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp tìm thấy nếp nhăn.

      Bộ dáng nhìn qua như chỉ có ba mươi tuổi, vẻ mặt nổi giận.

      Thẩm Tích Họa đoán là do lời mới vừa rồi chọc cho bà mất hứng.

      “Nô tì, tham kiến mẫu hậu.” Thẩm Tích Họa chân thành tới trước mặt hoàng hậu, nhàng thi lễ. Dáng vẻ thấy sai lầm.

      Hoàng hậu nhìn Thẩm Tích Họa sạch nhiễm bụi trần, nhưng từ người nàng bà có thể nhìn ra, đây là nữ tử cơ trí, trong lòng có loại ý tưởng muốn thu nàng làm người của mình.

      Qua điều tra, Thẩm Tích Thư trước mắt là đệ nhất mỹ nhân cùng đệ nhất tài nữ thành Diên châu, nhìn diện mạo của nàng tuyệt quá với lời đồn. Đôi mắt khôn khéo cũng có thể thấy được nàng tuyệt đối là tài nữ, làm cho bà rất vừa lòng, thu nàng ta ngày sau mình dùng, đối với bản thân cũng là tuyệt đối có trợ giúp.

      Suy nghĩ như thế, trong mắt liền xuất tia khen thưởng.

      “Mẫu hậu, ngài xem, Vương phi bất quá chỉ là nữ nhi của thương gia, lại muốn đem nô tì biến thành thị thiếp, còn muốn hưu nô tì.” Diêm Thanh Lam thấy hoàng hậu, cao hứng lập tức chạy đến. Nàng biết phụ thân nàng là thừa tướng đương triều, hoàng hậu rất là coi trọng, đối với nàng cũng phi thường coi trọng.

      Vẻ mặt nàng vui với hoàng hậu.

      Hoàng hậu vừa nghe lời Diêm Thanh Lam , sắc mặt lập tức liền thay đổi. Ánh mắt càn quét nhìn khắp chung quanh.
      Thẩm Tích Họa nhìn vẻ mặt biến sắc của bà, trong lòng cười lạnh , xem ra hoàng hậu này cũng phải là người thông minh, nếu làm sao có thể nghe theo lời Diêm Thanh Lam , nếu là người có đầu óc đều có thể nhìn ra được Diêm Thanh Lam là dạng người gì.

      Thẩm Tích Họa cũng mở miệng, nàng muốn nhìn hoàng hậu xử trí như thế nào. Nàng giải thích, bởi vì đây là ý nàng muốn.

      “Ngươi là bản cung có mắt?” nghĩ tới hoàng hậu sắc mặt xanh mét chuyển hướng nhìn Diêm Thanh Lam, trong giọng mang theo nguy hiểm, làm Diêm Thanh Lam cảm thấy sợ hãi, hoàng hậu phải rất thích nàng hay sao, sao lúc này lại có thần sắc nghiêm túc như thế, còn có vẻ vui, nàng luôn luôn biết hoàng hậu tình bất định, nhưng là vì gả cho Mặc Thanh Dạ, nàng tìm mọi cách lấy lòng hoàng hậu. Chưa từng thấy qua hoàng hậu lộ ra vẻ mặt như thế, làm nàng có chút run sợ.

      ... Mẫu hậu, nô tì phải ý này...” Nàng nóng lòng giải thích, gấp gáp hi vọng hoàng hậu hiểu lầm nàng, nhưng hình như hiệu quả cũng được tốt cho lắm.

      “Khụ khụ... Sao bà lại tới đây?” Đúng lúc này, chuỗi ho khan làm cho mọi người chú ý, chỉ thấy nam tử rất tà mị tuấn mỹ, suy yếu đỡ khung cửa, sắc môi tái nhợt cùng sắc mặt tái nhợt làm cho người đối diện nhìn thấy liền đau lòng, nhưng lại chút ảnh hưởng đến vẻ tuấn dật của , ngay cả dáng vẻ bệnh hoạn như vậy vẫn toát ra vẻ tà mị tả được, nhưng giờ phút này tuấn nhan tái nhợt chỉ có vẻ lạnh như băng để mọi người trong phòng vào mắt.

      Có vài thị thiếp vẫn chưa được gặp qua Mặc Thanh Dạ, mà giờ phút này sau khi nhìn thấy , chỉ có cảm giác, tâm trầm luân, khó trách Diêm Thanh Lam tiếc bất cứ giá nào, cho dù thân phận như thế cũng muốn gả cho Mặc Thanh Dạ.

      Diêm Thanh Lam nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng hàn của Mặc Thanh Dạ, đôi con ngươi lộ ra nhảy nhót vẻ mặt, nàng từ lúc gả đến nơi đây trở thành sườn phi chỉ thấy qua Mặc Thanh Dạ có lần, mà lần kia chính là nằm ở giường ngủ, thấy chung quanh có người gác nàng mới lén lút vào xem.

      Mặc Thanh Dạ cũng cho phép nữ nhân nào được phân phó được tiến vào phòng .

      Quản gia luôn ngăn cản các nàng. Thời điểm lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mặc Thanh Dạ bị tuấn nhan tái nhợt mà lại tà mị của chinh phục, nếu phải vì , nàng sao có thể ủy khuất làm sườn phi cơ chứ?

      Đôi mắt nàng cứ gắt gao nhìn vào đôi mắt có chút độ ấm lại hề chứa bóng dáng của nàng của Mặc Thanh Dạ, trong lòng dâng lên nỗi thất vọng thể diễn tả, đôi mắt tràn ngập bi thương nhìn thân hình gầy yếu kia.

      Nhìn thấy Thẩm Tích Họa lúc xuất trong phòng bước về phía , dìu , ánh mắt dừng ở người bọn họ, làm nàng cảm thấy rất chói mắt.

      “Vương gia, sao ngài lại ra đây?” Trong lòng Diêm Thanh Lam thoải mái, lập tức chạy qua, vươn tay muốn đỡ , nào biết, dấu vết tránh được.

      “Hoàng nhi, con có thể tự được rồi sao?” Hoàng hậu vừa thấy Mặc Thanh Dạ lập tức thu lại vẻ mặt tức giận, lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần giống như từ mẫu, có chút khí phách của hoàng hậu nên có. Thu lại khí phách uy nghiêm, đẩy ra cung nữ bên cạnh, bước có chút lảo đảo vui mừng chạy về hướng Mặc Thanh Dạ.

      Mặc Thanh Dạ cau mày nhìn bộ dáng kích động của bà, sắc mặt càng thêm lạnh như băng, “Bà tới nơi này của bổn vương làm cái gì? Nhìn bổn vương chê cười sao?”

      Khiến cho Thẩm Tích Họa ngờ là lời Mặc Thanh Dạ thốt ra làm nàng đoán ra ý nghĩ của , nhìn bộ dáng này của hoàng hậu cũng là rất con, nhưng tại sao Mặc Thanh Dạ có thể đối với bà lại có lễ như vậy, chẳng lẽ bởi vì hoàng hậu chia rẽ cùng thanh mai trúc mã của ? Cho nên mới có thái độ vô lễ như thế đối với bà?

      “Dạ nhi, sao mẫu hậu có thể nghĩ như thế được chứ, mẫu hậu cao hứng còn kịp nữa là, Thư nhi quả nhiên là phúc tinh.” Ánh mắt hoàng hậu tỏa sáng nhìn về phía Thẩm Tích Họa, đối với nàng phi thường vừa lòng. Với câu như thế, Mặc Thanh Dạ cũng chỉ mỉm cười lạnh lùng, cũng có chút biến hóa gì.

      “Mẫu hậu khen lầm rồi.” Thẩm Tích Họa khéo léo đứng ở bên trả lời, xong lại yên tĩnh đỡ Mặc Thanh Dạ, làm cho có chút bất ổn nào.

      Mặc Thanh Dạ tựa hồ là có chút cố ý, đem sức nặng toàn bộ cơ thể dựa người của nàng, nếu đổi là trước kia, chút sức nặng ấy có thể tự đỡ được, nhưng nay thân thể này gió thổi qua cũng có thể hạ gục , bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống làm cho rất lo lắng.

      Nhìn mặt nàng đổi sắc, nhưng từ bộ dáng nhẫn nại của nàng là có thể nhìn ra được nàng đỡ có bao nhiêu vất vả.
      thuytHoa vô ngữ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: hoàng hậu đến (3)

      Vẻ mặt Mặc Thanh Dạ mặc dù lạnh như băng, nhưng tầm mắt lại rơi người Thẩm Tích Họa lễ phép cúi đầu đứng ở bên cạnh. Hình thái cử chỉ ưu nhã khéo léo, tuyệt có chút yếu đuối của thứ nữ được thương nên có. Làm cho rất muốn điều tra xem nàng là nữ nhân như thế nào?

      Hoàng hậu dù sao cũng ở trong cung hai mươi năm, trình độ khôn khéo có thể khác với người thường, bà thấy được ánh mắt của Mặc Thanh Dạ liền nở nụ cười. Xem ra việc tứ hôn lần này bà uổng công. Dạ nhi, chỉ cần con hạnh phúc mẫu hậu liền vui vẻ. Bà mỉm cười, giờ phút này có chút uy nghiêm của hoàng hậu, chỉ có hiền dịu của người mẹ.

      thèm để ý thái độ Mặc Thanh Dạ đối với bà, bởi vì đó là bà nợ .

      Lần này trở về bà phải trọng thưởng hậu hĩnh cho vị cao nhân kia, nếu phải , có lẽ bà cũng có cách nà làm cho Dạ nhi khỏe lên, nghĩ đến đó, tươi cười mặt càng lớn hơn.

      “Dạ nhi, giờ phút này cảm thấy như thế nào?” Hoàng hậu hiền lành hỏi.

      liên quan đến bà.” Ngữ khí Mặc Thanh Dạ vẫn lạnh như băng, chút nào đem hoàng hậu để vào mắt.

      “Vương gia, mẫu hậu cũng là quan tâm ngài.” Diêm Thanh Lam thấy mọi người đều xem tồn tại của nàng, thấy thái độ Mặc Thanh Dạ đối hoàng hậu tốt, nàng nghĩ cách khiến cho bọn họ chú ý.

      Trong lòng Thẩm Tích Họa cười lạnh, cái này đúng là quá thông minh, chẳng lẽ nàng ta phát Mặc Thanh Dạ căn bản là thích vị hoàng hậu này hay sao, như vậy mà còn muốn chiếm được tâm của Mặc Thanh Dạ? Xem ra đúng là có chút người si mộng.

      “Làm càn, danh xưng mẫu hậu là để cho tiện thiếp như ngươi kêu hay sao.” Mặc Thanh Dạ lạnh lùng quát, Diêm Thanh Lam sợ tới mức đứng sững sờ tại chỗ. Nhất thời cảm giác ủy khuất tràn ngập cõi lòng, nàng là sườn phi, sao có thể gọi nàng là tiện thiếp chứ? đôi thủy mâu tràn đầy nước mắt, ủy khuất nhìn Mặc Thanh Dạ, nhưng ngay cả cái liếc mắt cũng cho nàng.

      “Lam nhi, được rồi, ngươi xuống , thân mình Dạ nhi cũng chưa khỏe lắm, các ngươi đều xuống .” Hoàng hậu nhìn Diêm Thanh Lam ủy khuất, cùng với đám thị thiếp, phất phất tay, lúc trước lựa chọn cho các nàng vào cửa hoàn toàn là hi vọng có thể vì Dạ nhi xung hỉ, nếu có thể được thị tẩm mà có con, vậy càng tốt, nhưng lại thấy có chút hiệu quả nào, ngược lại chọc cho thái độ của đối với bà càng ác liệt hơn.

      Thẩm Tích Thư cũng là bà bảo phải cưới, đây là điều vị cao tăng với bà, bà cỡ nào hi vọng thân mình Dạ nhi của bà có thể khỏe mạnh đứng lên. hy vọng nằm ở giường mà sống qua ngày.

      tại xem ra, quả nhiên, vừa thú vào cửa ngày thứ hai liền có thể đứng lên, đáng mừng.

      “Vâng, mẫu... Hoàng hậu”

      “Vâng, hoàng hậu.” Chúng thị thiếp thể giống Vương gia kêu hoàng hậu là mẫu hậu, kỳ thực sườn phi cũng được phép, nhưng Diêm Thanh Lam có thể là vì được hoàng hậu đặc biệt cho phép.

      Diêm Thanh Lam bị Mặc Thanh Dạ trách mắng nên dám kêu hoàng hậu là mẫu hậu. Vẻ mặt bi thương nhìn Mặc Thanh Dạ mà chưa từng chú ý đến nàng chút nào.

      Ánh mắt Mặc Thanh Dạ đều tập trung người Thẩm Tích Họa, nàng nắm chặt nắm tay, lui xuống.

      “Đỡ ta vào.” Mặc Thanh Dạ nhìn Thẩm Tích Họa giống như là chống đỡ nổi nữa, khóe miệng nở chút tươi cười, đúng lúc bị hoàng hậu bắt gặp, sinh tồn trong chốn hậu cung, bắt gặp được loại chi tiết này tất nhiên là thể xem thường.

      Khóe miệng bà nở nụ cười, xem ra Dạ nhi của bà đối với Vương phi bà cho vừa lòng, chỉ cần Dạ nhi vừa lòng, bà cũng vui mừng, ít nhất gánh nặng của bà cũng giảm nửa.

      Tỷ tỷ, Dạ nhi tìm được hạnh phúc.

      Trong lòng bà khẽ thở dài.

      “Dạ nhi, mẫu hậu cũng đỡ con nhé, chẳng may Thư nhi cẩn thận làm con ngã tốt.” Bước chân Hoàng hậu cao quý đến bên cạnh Mặc Thanh Dạ, khi đôi tay trắng mịn dính đầy máu tươi vươn ra, bị Mặc Thanh Dạ tránh được, trong thần sắc tràn đầy là chán ghét, giống như đôi tay của bà dính rất nhiều máu tươi.

      nhọc mẫu hậu lo lắng.” Thân mình Mặc Thanh Dạ ngã mạnh về hướng bên cạnh, cũng vì toàn thân đều tựa vào người Thẩm Tích Họa, chẳng qua là dùng sức gần hơn chút, nhưng cũng bởi vì vậy, mà từ người Thẩm Tích Họa truyền đến loại mùi hương nhàng tươi mát dễ ngửi, mùi hương như hoa đào nhập vào chóp mũi.

      Nhìn nàng bởi vì dùng sức dìu mặt lấm tấm mồ hôi, đôi gò má trơn mềm trắng trẻo mang theo chút đỏ ửng, mềm mại như cánh hoa đào, trong trắng lộ hồng, làm cho tâm ngứa ngáy, muốn lúc nào cũng nhìn thấy nàng.

      “Dạ nhi.”

      “Vương gia, mẫu hậu cũng là vì muốn tốt cho ngài.” Thẩm Tích Họa nhìn vẻ mặt thất bại của hoàng hậu, vẻ mặt bi thương có chút đành lòng, vì thế hảo tâm cất tiếng .

      Hoàng hậu rất cảm kích nhìn Thẩm Tích Họa luôn luôn lễ phép khéo léo, nhưng lại chưa từng nhìn vào mắt của bà, có lẽ nàng ta là bị Mặc Thanh Dạ bức ép tới có chút mệt mỏi, Thẩm Tích Họa ước gì hoàng hậu có thể chia sẻ ít sức nặng với nàng. Toàn bộ trọng lượng của đều tập trung ở người nàng, có thể nghĩ xem có bao nhiêu mệt, xem ra tên Mặc Thanh Dạ này là cố ý làm nàng mệt, nếu sao lại cho hoàng hậu dìu.

      Ngẫm lại nàng cũng có thể thấy được khác lạ từ lúc hoàng hậu vừa xuất ở trong mắt Mặc Thanh Dạ, cũng với thái độ của đối với bà, hoàn toàn phải là thái độ của đứa con đối với mẫu thân ruột thịt của mình, chẳng lẽ hoàng hậu phải là mẫu thân ruột của ? Nhưng nếu là như thế, sao hoàng hậu có thể đối xử với tốt như thế?

      Cái gì nghĩ ra Thẩm Tích Họa dứt khoát nghĩ nữa, chỉ hy vọng có thể đến giường nhanh chút, nhưng là xem bộ dáng này của Mặc Thanh Dạ, cộng thêm dáng dấp nhắn như chó Nhật của nàng, căn bản là nhúc nhích nổi, nếu phải tại cái thân thể này liên lụy, Mặc Thanh Dạ là bệnh nhân, làm sao có thể kéo .

      Nàng nhất định phải cho cơ thể này vận động mới được, thể để suy sút mãi, nếu Mặc Thanh Dạ còn làm như vậy thêm vài lần nữa, còn phải làm nàng mệt chết.

      “Chẳng lẽ nàng muốn dìu bổn vương?” Đôi mắt Mặc Thanh Dạ thâm thúy mang theo ý cười , nhưng khuôn mặt tái nhợt kia là bất mãn. Giống như Thẩm Tích Họa ghét bỏ vậy.

      “Dạ nhi, Thư nhi cũng là vì tốt cho con.” Hoàng hậu tới bên cạnh đỡ Mặc Thanh Dạ, nhưng lần này lại tránh né, thấy thế trong lòng hoàng hậu rất vui vẻ, xem ra Dạ nhi đối với Thẩm Tích Thư quả rất đặc biệt. Xem ra phải đề bạt Thẩm gia chút, thủ phủ Thẩm gia ở Diên châu thành nhiều năm, nhưng cũng có ai làm quan.

      Mặc Thanh Dạ cũng gì. Thái độ vẫn lạnh lùng như trước.

      Ngay cả như vậy, hoàng hậu cũng thấy vui vẻ, nếu là lúc trước làm sao có thể đồng ý cho bà động vào người, ở bên ngoài bất luận bà uy nghiêm ai bì nổi như thế nào nhưng hoàng hậu ở trước mặt Mặc Thanh Dạ cũng chỉ là người mẹ thương nhi tử mà thôi.

      Nhìn thái độ Mặc Thanh Dạ vẫn lạnh lùng như thế, làm Thẩm Tích Họa có chút ưu thương, nàng còn cơ hội gặp lại được mẹ, người mẹ siêu cấp nàng.

      Nghĩ đến đó nàng bỗng cúi đầu, cũng vì nhìn Mặc Thanh Dạ cùng hoàng hậu, Mặc Thanh Dạ đứng bên cạnh như cảm giác được Thẩm Tích Họa có chút khác thường, liếc mắt chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh của nàng, từng sợi tóc đều tỏa ra mùi hoa đào nhàn nhạt, dễ ngửi mà ngấy, chẳng lẽ nàng là hoa đào tiểu ? Nếu vì sao người đều là hương hoa đào nhàn nhạt.

      Nhưng khổ nỗi là lại ngửi thành thói quen.

      “Vương gia cẩn thận chút.” Rốt cục gian nan tới bên giường, Thẩm Tích Họa cố sức đem nhàng phóng tới giường, cẩn thận làm cho chịu chút thương tổn. Mặc Thanh Dạ nhìn nàng đổ mồ hôi lấm tấm liền thấy hưởng thụ, nhưng lại có chút đau lòng.

      Trải qua phen ép buộc như vậy, sắc môi lại tái nhợt hơn, mà nàng cũng thấm mệt. Nếu có thể nàng muốn lập tức ngã lưng giường ngủ giấc cho thoải mái, từ khi nàng tiến vào nơi này liền trở nên lười, trừ bỏ thời điểm nấu cơm nàng bận việc chút, thời điểm khác đều lười giống như sâu gạo, dù sao những chuyện khác cũng có Đông Mạt cùng Xuân Hương làm cho nàng.

      “Thiếp rót nước cho chàng, chờ lát.” Nàng nhìn môi tái nhợt, trong lòng lại có chút thương xót xông ra, cha từng nàng thân là đại tiểu thư của bang chủ hắc bang thể có lòng nhân, nếu là điểm trí mạng cho bản thân, nàng lâu có loại tình cảm như vậy, nhưng đây tính là thiện tâm , dù sao đây cũng là phu quân danh nghĩa của nàng, lúc này nàng còn phải dựa vào , chẳng may đời nhà ma, vậy chẳng phải nàng phải mang danh khắc phu?

      Huống chi nàng thay đại tỷ xuất giá, nếu chuyện bể ra, hoàng hậu có thể tha cho nàng được sao?

      Đáp án tất nhiên là có khả năng tha cho nàng, còn đến ở cổ đại có thập đại cực hình, ngẫm lại liền rét run.

      Cổ đại chính là thời đại như vậy.

      Nàng vì rót chút nước ấm, nhàng nâng cổ dậy cho uống nước, như thế, vẻ tái nhợt mặt thoáng lui chút.

      Thanh Dạ có chút hơi sức : “Mẫu hậu, tới đây có chuyện gì?” Cho đến lúc này, Mặc Thanh Dạ mới lạnh giọng hỏi.

      “Dạ nhi, mẫu hậu đến thăm con và Thư nhi. Dù sao các con mới tân hôn, hôm qua nếu phải hậu cung xảy ra chuyện, mẫu hậu nhất định tới rồi.” Nghe được giọng lạnh như băng của Mặc Thanh Dạ, hoàng hậu cười khổ chút sau đó liền khôi phục vẻ mặt hiền lành , nguyên nhân hôm qua bà đến.

      Dù như thế cũng thấy được cảm kích của Mặc Thanh Dạ.

      sao, nhìn xong, mẫu hậu nên hồi cung, còn rất nhiều chính chờ mẫu hậu xử lý.” Mặc Thanh Dạ vẫn những lời lạnh lùng. Ánh mắt vẫn chưa từng nhìn hoàng hậu lần nào.

      “Dạ nhi.” Hoàng hậu có chút thương tâm, nhưng nghĩ đến lỗi của bà phạm phải, đành phải nghẹn lời. hoàng hậu luôn luôn cao quý, giờ phút này lại giống như người mẹ bị con mình xúc phạm.

      Thẩm Tích Họa nhìn bọn họ như vậy, trong lòng khó chịu, căn bản là nhìn được. .
      “Vương gia. Sao ngài lại đuổi mẫu hậu? Mẫu hậu có lòng tốt đến thăm người, ta muốn gặp mẫu thân của ta còn được, còn mẫu thân của ngài ở ngay trước mắt ngài, ngài lại muốn đuổi bà , chẳng lẽ ngài biết thân làm mẫu thân mà bị con của mình đối xử như thế trong lòng có bao nhiêu khó chịu hay ?” Cảm xúc của nàng biến hóa, nhìn thái độ Mặc Thanh Dạ như thế, nàng xong liền chạy ra ngoài, nàng cần ngủ cùng với , như thế làm nàng nhớ tới mẹ. Nàng còn được gặp lại mẹ nữa, mà , ở trong phúc mà biết phúc.

      Nàng chút cũng thích cổ đại.

      “Đông Mạt, giúp ta thu thập hành trang, ta muốn ngủ ở An lạc các.” Phân phó Đông Mạt xong nàng liền lập tức bỏ chạy ra khỏi phòng, chạy đến Như di các đêm tân hôn nàng ở qua. Trừ bỏ nơi này nàng biết có thể chạy đâu.

      Vào phòng, khóa cửa, ghé vào giường, khóc ồ lên.

      Nàng lúc còn rất bị phụ thân tống xuất ra ngoài huấn luyện, nhưng nàng biết ở sau lưng nàng còn có cha mẹ giúp nàng chống đỡ xây dựng bầu trời, nàng đời này ở hắc bang, chỉ có mẹ cùng cha, nàng liền cảm thấy an tâm, tuy rằng lúc đó nàng nhận phân đường thời điểm rất nhiều người đều cũng xem trọng nàng là nữ hài mới hai mươi mốt tuổi mà có thể tiếp nhận trong ba đại phân đường của đại hắc bang như thế, nhưng nàng lại dựa vào chính năng lực của mình làm cho bọn họ phải tin phục.
      thuyt, thienbinh2388Hoa vô ngữ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Hoàng hậu đến (4)

      Nàng biết trước tiên bản thân nàng cần có năng lực, nếu nàng có năng lực, cha cũng đem phân đường giao cho nàng, trong lòng nàng vẫn nhớ về đại, ở nơi ấy có cha mẹ của nàng, bọn họ luôn luôn ở bên cạnh nàng cổ vũ cho nàng.

      nay nàng lại xuyên đến cái nơi ngay cả chim cũng đẻ trứng này, cha mẹ ở bên cạnh, ngay cả Ý Lam cũng .

      Nghĩ đến đây liền ủy khuất khóc nấc lên: “Tên Mặc Thanh Dạ chết tiệt, mẫu thân ngươi tốt như vậy, còn ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng biết quý trọng. Mặc Thanh Dạ đáng chết, ngươi chết .” Nàng cầm lấy chăn, đem chăn là Mặc Thanh Dạ đánh ngừng, hận thể đánh chết .

      Nhất là khi nhìn đến ánh mắt ưu thương của hoàng hậu, nàng liền khó chịu, mẹ nàng mà biết biết thành cái dạng gì.

      Cảm giác ủy khuất tự nhiên nảy sinh.

      Chìm trong đau thương nàng có chú ý tới, ở trong góc phòng có bóng đen lặng lẽ nhìn nàng, muốn tiến lên an ủi, nhưng lại do dự chỉ biết đứng ở trong bóng tối nhìn nàng khóc, thanh nức nở làm cho người ta rất đau lòng. Cả người tỏa ra cảm giác độc như chiếc thuyền con lênh đênh trong biển khơi.

      “Cốc cốc.”
      “Vương phi, mở cửa, em là Đông Mạt, làm sao vậy?” Ngoài cửa vang lên thanh sốt ruột của Đông Mạt, tất nhiên bên cạnh còn có Xuân Hương, hoàng hậu cũng theo đến, trong lòng bà vừa ý Thẩm Tích Họa, mà lí do từ chối của Thẩm Tích Họa tất cả đều là vì muốn tốt cho mẹ con bà, bà là người từng trải, cũng bởi vì nàng năng lỗ mãng với Mặc Thanh Dạ mà thích nàng.

      Về phương diện khác, theo bà thấy, Thẩm Tích Họa là nữ nhân thể xem thường, nếu nàng ta theo bà, sau này tất nhiên có ích cho bà.

      “Thư nhi, con mở cửa , có ủy khuất gì cứ với mẫu hậu.” Hoàng hậu ở bên ngoài nóng vội nhìn Đông Mạt khi nghe thấy tiếng trả lời, chắc phải nghĩ quẩn đó chứ? Nghĩ đến khả năng này, bà sợ tới mức vã mồ hôi, nếu là như thế, tất nhiên là điềm xấu.

      “Tâm Mai, phá cửa cho bản cung.”

      Nghe được lời của hoàng hậu nương nương, Đông Mạt cũng lập tức nghĩ tới Vương phi có phải bởi vì vậy mà nghĩ quẩn hay : “Vương phi, trăm ngàn thể nghĩ quẩn, Vương phi nhanh mở cửa .” thanh Đông Mạt sốt ruột mang theo nghẹn ngào . Trong lòng nóng như lửa đốt, lần trước Vương phi xảy ra chuyện, cũng may tỉnh lại chỉ là bị mất trí nhớ, lúc này nàng nhất định để cho Vương phi gặp chuyện may.

      “Oành.”

      “A.”

      Ba tiếng thét chói tai đồng thời vang lên.

      Đông Mạt cùng Tâm Mai liên hợp chuẩn bị phá cửa, nghĩ tới vừa chạy đâm đầu vào cửa, cửa liền tự động mở, các nàng cũng khống chế được tốc độ, kết quả đâm đầu vào Thẩm Tích Họa mở cửa.

      “Vương phi, có bị thương hay ?” Vừa phát có chỗ đúng Đông Mạt lập tức đứng dậy, Tâm Mai cũng nhanh chóng đứng dậy, nàng đụng ngã An vương phi, đó là đại bất kính.

      “Vương phi, là lỗi của nô tì, là nô tì tốt.” Tâm Mai cùng Đông Mạt cùng nhau nâng Thẩm Tích Họa bị các nàng đụng ngã đứng dậy, Tâm Mai lập tức quỳ xuống dập đầu .

      Thẩm Tích Họa vừa thấy, nhíu mày: “ có việc gì, có việc gì, nhanh đứng lên .” Nàng xoay người đỡ Tâm Mai, việc này vốn thể trách Tâm Mai, là chính nàng tốt. Các nàng cũng là lo lắng cho nàng.

      “Vương phi.” Trong lòng Tâm Mai cảm kích nhìn vẻ mặt ôn hoà của Thẩm Tích Họa, ở trong cung làm việc đều vạn phần cẩn thận, nếu cẩn thận đụng phải chủ tử chút cũng có thể bị ăn gậy, nghĩ tới Vương phi thế nhưng lại ôn hòa như thế, còn xoay người nâng nàng dậy, đó là may mắn cho nàng cỡ nào.

      “Tâm Mai, Vương phi có việc gì, ngươi đứng lên .” Hoàng hậu đứng bên cạnh nhìn, đối với Tâm Mai .

      “Mẫu hậu, sao ngài lại tới đây?” Lúc này đôi mắt Thẩm Tích Họa có chút sưng, thanh có chút nghẹn ngào.

      “Thư nhi, đây là sao? Con nhớ mẫu thân? Ngày mai là ngày lại mặt, Thư nhi có thể nhìn thấy mẫu thân, huống hồ sau này có mẫu hậu, mẫu hậu cũng là mẫu thân của Thư nhi. Nếu Thư nhi nhớ mẫu hậu có thể đến kinh thành tìm mẫu hậu.” Hoàng hậu từ ái nắm tay nàng cùng nàng . Vẻ mặt hiền lành, làm cho người ta thấy cảm mến. Tuy như thế, nhưng Thẩm Tích Họa vẫn có chút phòng bị, dù sao bà ta ở chốn thâm cung đầy máu người sao có thể vô duyên vô cớ đối với nàng tốt như vậy.

      “Dạ, Tích nhi có việc gì. Mẫu hậu, nô tì thích mẫu hậu kêu nô tì là Tích nhi.” Thẩm Tích Họa dùng đôi sưng đỏ nhìn hoàng hậu, đôi mắt như nước làm động lòng người.

      Hoàng hậu nhìn vào mắt nàng, liền nhớ đến bản thân của bà ngày trước, cũng sầu lo cùng tỷ tỷ chơi đùa, sau khi tiến cung lại mất linh hoạt cùng ngây thơ. khỏi có chút thương Thẩm Tích Họa.

      “Nếu Tích nhi thích, mẫu hậu gọi con là Tích nhi.” Bà thân thiết nắm tay Thẩm Tích Họa vào trong phòng ngồi xuống, tán gẫu việc nhà.

      Đông Mạt cùng Xuân Hương đều biết hoàng hậu kêu Vương phi là Thư nhi, Vương phi tất nhiên có chút khó chịu, dù sao đó cũng là tên của tam tiểu thư. Nếu kêu là Tích nhi tất nhiên giống.

      “Mẫu hậu ở lại ngày mai hãy hồi cung?” Cùng tán gẫu chút việc nhà, Thẩm Tích Họa cảm giác hoàng hậu cũng phải là người khó ở chung, có lẽ với nàng tương đối hợp ý.

      biết vì sao trong lúc trò chuyện, Thẩm Tích Họa đối với hoàng hậu có loại cảm giác khó hiểu, có thể là giờ phút này bà ta có chút bình dị gần gũi, cũng giống với bộ dáng nghiêm túc mà lại cao quý làm cho người ta khó có thể tiếp cận như lúc nãy.

      được, trong cung còn có chuyện chờ mẫu hậu xử lý, chờ Dạ nhi hết bệnh, hai vợ chồng lại vào cung bồi mẫu hậu, mẫu hậu rất vui.” Hoàng hậu mỉm cười hiền từ nhìn Thẩm Tích Họa , bà rất chờ mong có ngày vợ chồng bọn họ cùng vào cung bồi bà, nếu được thế bà cũng vui mừng, Dạ nhi trong lòng bà thủy chung là tảng đá bà bỏ xuống được, dù cho lúc bận rộn cũng luôn nghĩ đến bệnh tình Dạ nhi thế nào.

      tại nhìn chút khởi sắc, bà cũng cảm thấy mỹ mãn.

      “Chờ Vương gia thân mình lưu loát, Tích nhi nhất định cùng Vương gia kinh thành thăm mẫu hậu.” Nàng gật đầu mỉm cười trả lời, tuy rằng trong lòng nàng vẫn có câu hỏi, phải thông qua lời cử chỉ của hoàng hậu để tìm câu trả lời, tại sao hoàng hậu thương con ruột, nhưng thái độ của Mặc Thanh Dạ đối với bà làm cho người ta có chút tò mò. .

      Chẳng lẽ đây chính là lục thân nhận ở trong cung sao. Đều vừa vào cửa cung sâu tựa biển, lòng người khó lường, nhưng dù làm cho nàng khó đoán, nàng cũng để ý nhiều, chỉ cần bản thân sống thư thái tốt rồi.

      “Sắc trời cũng còn sớm, mẫu hậu cũng nên trở về.”

      “Mẫu hậu, đến viện Vương gia nhìn Vương gia rồi lại .”

      “Thôi, Dạ nhi muốn gặp bản cung.” Bà phất phất tay, vẻ mặt đau thương đặt bàn tay lên cánh tay Tâm Mai, rời khỏi: “Tâm Mai, bãi giá hồi cung.”

      “Cung tiễn mẫu hậu.” Thẩm Tích Họa cũng ra ngoài, hành lễ, đến ngoài cửa hai người liền về hai hướng trái ngược, Thẩm Tích Họa về hướng phòng của Mặc Thanh Dạ.

      Mới vừa rồi nàng có chút cảm xúc hóa, có lẽ làm Mặc Thanh Dạ vui, nàng nên nhìn xem, lâu như vậy trong lòng nàng cũng bình tĩnh lại, còn xúc động như vừa rồi.

      Nàng có chút ảo não khi nào bản thân trở nên lý trí như vậy, nếu hoàng hậu mà khó ở chung, có lẽ lúc này nàng đầu lìa khỏi cổ rồi.

      Bình phục tâm tình, nàng bước vào Trường thọ viện, lại tiến vào gian phòng phía đông, tới trước cửa phòng Mặc Thanh Dạ. Tay lại chậm chạp muốn mở cửa, chỉ nhàng đặt ở cửa. Trong lòng nàng giãy dụa, Mặc Thanh Dạ xử lý nàng sao đây? tức giận hay là hưu nàng, …? Nàng hoàn toàn biết gì cả.

      “Vương phi, nô tài mở cửa cho ngài.” Quản gia tới, ông vốn ở ngoài làm việc thấy Vương phi cứ đứng lâu ở trước cửa mà đẩy cửa vào liền có chút khó hiểu, nhưng bởi vì Vương phi là nữ nhân đặc biệt của Vương gia, cho nên ông ai cũng cả đường , thích vị Vương phi này.

      “Tô quản gia, có việc gì.” Thẩm Tích Họa nhất thời bị tiếng của Tô quản gia làm cho giật mình, tim giật thót cái, nhưng có biểu ra ngoài. Dù sao nàng tại là Vương phi, phải là người bình thường, trước mặt hạ nhân sao có thể làm mất thân phận, tuy rằng nàng cũng thích phân chia giai cấp, nhưng dù sao tới nơi đây cũng phải thích ứng cuộc sống nơi này.

      Nàng đẩy cửa, nhìn thấy Mặc Thanh Dạ ngồi ở mép giường, giống như là đợi nàng, hơn nữa giống như ngồi chờ lâu.

      “Tô quản gia, để thuốc xuống có thể ra ngoài.” Khuôn mặt Mặc Thanh Dạ tái nhợt phát ra khí lạnh, đủ để đông chết người trong phòng.

      Tô quản gia nhìn Mặc Thanh Dạ như vậy, mày hơi nhíu, nhưng vẫn để chén thuốc xuống, lui ra ngoài.

      “Vương gia. Thực xin lỗi, ta ... Nô tì mới vừa rồi phải cố ý.” Thẩm Tích Họa nhìn Mặc Thanh Dạ lạnh lùng như hàn băng, biết có lẽ vì chuyện mới vừa rồi mà tức giận, nàng mang vẻ mặt áy náy nhìn , dù sao giữa cùng hoàng hậu có chuyện gì cũng có quan hệ với nàng, nàng cũng nên quản quá nhiều.

      Nàng là có chút cảm xúc hóa.

      “Nhớ di nương của nàng sao?” nghĩ tới câu đầu tiên lại chính là câu này, giọng điệu có chút quan tâm hỏi nàng.

      Làm nàng nhất thời quên phản ứng: “Còn mau đem thuốc đút cho ta uống.” Nhìn Thẩm Tích Họa vẫn nhúc nhích kinh ngạc đứng ở chỗ, nhịn được lên tiếng.

      “Vâng, Vương gia.” Nàng đến bên cạnh bàn cầm lấy chén thuốc, cùng dĩa mứt hoa quả đến bên cạnh , nhàng thổi thuốc: “Vương gia, ngài trách nô tì vừa rồi vượt qua giới hạn?”

      Thẩm Tích Họa vừa thổi thuốc vừa hỏi thử .

      “Ta hỏi nàng có phải nàng nhớ di nương của nàng hay ?” lại dùng danh xưng “ta”, vẫn dùng danh xưng bổn vương, lúc nãy nàng chú ý, lúc này đột nhiên nàng phát ra. biết vì sao trong lòng có cảm giác là lạ. Nhưng rất nhanh bị nàng xem .

      Nàng gật gật đầu.

      Di nương, đơn giản chỉ là thiếp, cho nên thể danh chính ngôn thuận gọi nương, đáng buồn cỡ nào.

      Nàng có chút nhớ nhung ngũ di nương, bà quan tâm nàng, lại yếu đuối chỉ lén lút ở chỗ tối nhìn ngắm nàng. Bà nhu nhược lại nhát gan làm nàng tự dưng sinh ra loại ý niệm bảo hộ, nay nàng gả đến An vương phủ, nếu có thể, có lẽ nàng có thể dùng thân phận Vương phi bảo hộ cho bà.

      Nhưng ngẫm lại thấy ổn, nàng dù sao cũng là An vương phi, thể lúc nào cũng trở lại Thẩm phủ, có lẽ sau khi nàng trở về, người khác bởi vì có mặt của nàng mà ngoài mặt đối xử tử tế với bà, nhưng khi nàng rời khỏi sao, chuyện này rất khó giải quyết.

      Mặc Thanh Dạ nhìn nàng lát mỉm cười, lát lại có chút uể oải.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa.tiep di ban oi
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :