1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ hiền thê - Tuyệt vọng guốc gỗ (60) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 43: Cứu tỳ nữ (1)

      “Choang.” Xuân Hương vừa chạy đến tìm Thẩm Tích Họa liền nghe được câu cuối cùng của Thẩm Tích Họa, sợ tới mức đánh rơi bình hoa trong tay xuống đất.

      Nghe được thanh vỡ đồ, nàng lập tức kích động ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, “bán vào kỹ viện ” năm chữ này luôn luôn khắc ở trong đầu nàng, trong lòng ngừng suy nghĩ, lỡ như nàng thành công làm cho Vương gia thu nàng, Thẩm Tích Họa có phải cũng đem bán nàng vào kỹ viện hay ? Nghĩ đến đó, nàng liền thấy rất sợ.

      Nếu đến loại địa phương đó, cuộc đời của nàng coi như xong.

      “Xuân Hương sao lại cẩn thận như vậy?” Thẩm Tích Họa nghe được thanh, quay đầu liền nhìn thấy Xuân Hương run rẩy, biết được nàng ta khẳng định là nghe được câu cuối cùng của nàng.

      Nàng ta cũng chưa cái gì cơ mà. “Vương phi, nô tì biết sai rồi.” Xuân Hương chuẩn bị quỳ xuống, trong nháy mắt, Thẩm Tích Họa tới trước mặt nàng, cau mày đỡ nàng, “Vỡ vỡ, em thấy đất có mảnh vỡ hay sao? Nếu bị cắt trúng thế nào đây?”


      “Vương phi, nô tì lần sau cẩn thận, tạ Vương phi quan tâm.” Nàng đem tâm tư của bản thân cất giấu , thứ nhất là sợ Thẩm Tích Họa đem nàng bán vào kỹ viện, thứ hai là Thẩm Tích Họa đối đãi nàng cũng tệ, nàng thể làm việc hèn hạ như thế, nghĩ đến điều này, nàng quyết định sau này chỉ muốn hầu hạ Vương phi cho tốt.

      Nếu đặt vào là chủ tử khác, chỉ sợ việc xảy ra ở phòng Vương gia sáng nay nàng cũng bị đuổi , nếu làm vỡ bình hoa bị đánh vài gậy là chuyện rất bình thường, nhưng Vương phi lại quan tâm nàng như thế, làm cho nàng rất cảm động.

      Trương Như Di đứng ở phía sau nhìn Thẩm Tích Họa, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng có chút biến đổi. Nhưng chỉ là lướt qua, rất nhanh cho ai phát .

      “Ừm, dọn dẹp mảnh vỡ cẩn thận đừng để bị thương, đợi lát nữa với Đông Mạt, giờ cơm trưa hai em cùng nhau đến phòng Vương gia, bổn vương phi trước.” Nàng nắm tay Xuân Hương, nàng cho nàng ta cơ hội, nếu biết nắm bắt, nàng khách khí.

      “Cám ơn Vương phi.”

      “Như Di, thôi.” Nàng đến bên cạnh Trương Như Di, cùng nhau bước . Khóe miệng treo nụ cười, Trương Như Di cho nàng cảm giác rất giống Hứa Ý Lam người cộng tác kiêm bạn thân của nàng ở đại. “Hoàn nhi là nha hoàn của ngươi, chẳng lẽ ngươi lo lắng sao?”

      đường nàng hỏi Trương Như Di.

      hề cảm tình.” Trương Như Di ra bốn chữ, mặt như trước vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, “Nàng ta là sau khi ta tới tới nơi này, Tô quản gia cho ta.”

      “Tỳ nữ lúc trước của ngươi đâu?” Thẩm Tích Họa nhìn nàng hỏi, trong mắt Trương Như Di có chút đau thương, ngoài vẻ lạnh lùng bên ngoài đó là vẻ mặt thứ hai của nàng ta.

      chết.” liền hai chữ, chỉ trong tích tắc, vẻ mặt nàng liền biến trở về lạnh lùng như trước.

      “Thực xin lỗi, nhắc đến chuyện thương tâm của ngươi.” Thẩm Tích Họa vẻ mặt có lỗi , nàng cũng phải cố ý nhắc tới.

      sao.” Bởi vì Trường thọ viện ở ngay bên cạnh, cho nên các nàng rất nhanh liền đến nơi.

      thôi, để bồi thường, ta tự mình xuống bếp.” Nàng cười . “Nhưng là phải dẫn ta phòng bếp, ta biết nó nằm ở nơi nào.” Giờ phút này nàng hề có dáng vẻ của vương phi, nàng hoàn toàn đem Trương Như Di trở thành bạn thân Hứa Ý Lam của nàng ở thế kỷ hai mươi mốt.

      Ý Lam cũng là như vậy, cả ngày cái mặt lạnh lùng, nhưng đối với nàng lại đặc biệt tốt. Từ các nàng cùng nhau từ trong huấn luyện ma quỷ mà ra. Cảm tình cũng rất sâu đậm.

      “Ngươi còn có thể xuống bếp?” Trương Như Di hoài nghi nhìn Thẩm Tích Họa, nàng ít giao tiếp nhưng có nghĩa là nàng hề biết chuyện gì.

      Từ trong miệng Hoàn nhi nàng có thể biết, Thẩm Tích Thư này là hòn ngọc quý tay Thẩm gia đại lão gia, lại có danh hiệu đệ nhất tài nữ cùng đệ nhất mỹ nhân, tiểu thư khuê các như thế lại có thể tự tay xuống bếp nấu cơm được hay sao?

      “À, ta phải Thẩm Tích Thư, mà là Thẩm Tích Họa muội muội của nàng ta.” Nàng cảm thấy Trương Như Di là người có thể tin được, liền xem nàng là Hứa Ý Lam, cho nên ra thân phận của mình.
      thuythonglak thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 44: Cứu tỳ nữ (2)

      sợ ta ra?” Trương Như Di rốt cục xuất thêm biểu cảm ngoài vẻ lạnh lùng thường ngày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Tích Họa, nàng nghĩ tới nàng ta là Thẩm Tích Họa, giả thiết này nàng căn bản là có nghĩ đến. thực tế Thẩm Tích Thư có khả năng được gả vào đây, nhưng lại được hoàng hậu nương nương tứ hôn, nếu là chuyện này mà bị biết được, vậy chẳng phải là phạm vào tội khi quân, bị tru di cửu tộc.

      “Ta tin tưởng ngươi.” Nàng chỉ có bốn chữ lại làm cho Trương Như Di cảm động.

      “Ta cho ai biết.” Nàng tuy là người lạnh lùng, nhưng trong lòng lại như gương sáng, Thẩm Tích Họa chỉ đơn giản bốn chữ làm cho lòng nàng sinh ra cảm giác ấm áp, nàng rất thích cái loại cảm giác này, cảm giác được người tin tưởng.

      Trương Như Di dẫn Thẩm Tích Họa đến phòng bếp của Trường thọ viện, do Vương gia sinh bệnh ăn được nhiều món, cho nên phòng bếp ở Trường thọ viện so với phòng bếp của An vương phủ hơn chút, tuy nhiên những gì cần có cũng đều có, điều này làm cho Thẩm Tích Họa rất vừa lòng.

      “Tham kiến Vương phi, tham kiến sườn phi.” Khi người ở phòng bếp nhìn thấy Thẩm Tích Họa cùng Trương Như Di, lập tức quỳ xuống hành lễ. Chuyện tân vương phi trừng phạt tỳ nữ của Trương Như Di, chỉ cần trong chốc lát tất cả mọi người đều được biết, thậm chí còn đến tai của những người ở trong phòng bếp của Trường thọ viện, cho nên khi nhìn thấy Thẩm Tích Họa cùng Trương Như Di xuất , bọn họ lập tức hành lễ, ai cũng dám vô lễ với vị Vương phi mới tới này.

      cần đa lễ, các ngươi đều ra ngoài cả , cho phép của bổn vương phi ai cũng được tiến vào.” Nàng đứng ở trong phòng bếp cũng vì mùi dầu khói mà lộ ra biểu cảm khó chịu nào.

      “Vâng, Vương phi” Ai cũng dám ngỗ nghịch với lời Thẩm Tích Họa . Mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng bếp, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng.

      Đợi cho tất cả mọi người rời khỏi, Thẩm Tích Họa liền đóng cửa lại.

      Thẩm Tích Họa nhanh chóng nhóm lửa, xắt thịt, thái rau, nấu thức ăn.

      Trương Như Di chưa bao giờ tiếp xúc với phòng bếp, nhưng khi nhìn Thẩm Tích Họa bận rộn, nàng ở bên cạnh cũng có lúc giúp vài việc như đưa vật này, hay thứ kia, đôi lúc lại rửa rau, những thứ này nàng đều chưa từng được tiếp xúc qua, nhưng giờ phút này lại cảm thấy rất vui. khuôn mặt lạnh lùng mang theo ý cười nhè , nếu để người khác nhìn thấy được nhất định cho rằng mặt trời mọc phía tây, băng sơn mỹ nhân lại lộ ra tươi cười.

      Hai người ở bên trong rất vui vẻ nấu thức ăn.

      Thẩm Tích Họa cũng nấu thức ăn cho Mặc Thanh Dạ, nàng biết thân mình tốt, bởi vậy nấu cho cháo sườn dinh dưỡng. Sườn sau khi hầm qua khi nấu cháo lại càng nấu càng thơm.

      “Thơm quá.” Trương Như Di ngửi mùi thơm của sườn bay ra, tấm tắc khen.

      “Sườn đem hầm nhừ, rất thơm.”


      Nàng mở cửa, “Đem thức ăn đến phòng Vương gia .” Thẩm Tích Họa sai bảo người hầu, “Như Di, ngươi trước, ta đến sau.”

      “Dạ”. Có người đến Trương Như Di thu hồi lại nụ cười, trở lại vẻ mặt lạnh băng như trước.

      “Vâng, Vương phi.” Người hầu sau khi tiến vào phòng bếp nhìn thấy bàn đầy thức ăn, trong mắt xuất kinh ngạc, đây là Vương phi làm sao? Thơm quá, kỳ thực bọn họ ở bên ngoài cũng ngửi thấy được mùi thơm bay ra.

      Mệnh lệnh của Thẩm Tích Họa trực tiếp được thi hành. “Hôm nay cơm trưa của Vương gia các ngươi cần nấu, ta nấu xong.” Bọn họ nhìn ở bếp có nồi sườn nấu, mùi thơm còn ngừng bay ra, nếu Vương phi cùng sườn phi ăn hết, vậy là bọn họ có thể được nếm thử. Nghĩ đến đó, trong lòng bọn họ liền cao hứng.

      Thẩm Tích Họa nhìn nồi nước sườn được, mới cho gạo vào nồi để nấu cháo, sau đó nấu với lửa , khi gạo nhừ có trộn lẫn mùi thơm của sườn, món cháo có mùi vị rất tuyệt.

      Chờ cho nàng cơm nước xong, đến lúc đó nồi cháo cũng nhừ, sau đó đem đến cho Mặc Thanh Dạ dùng.

      bàn dọn xong hết thảy.

      Trương Như Di cầm lấy bát gắp thức ăn, hương vị rất ngon, so với đầu bếp trong phủ còn xuất sắc hơn, mùi vị thức ăn nấu ra cũng rất khác biệt, càng ăn càng cảm thấy ngon.

      Thẩm Tích Họa nhìn Trương Như Di lúc ăn cơm vẻ mặt còn lạnh như băng nữa, mà khóe miệng hơi mỉm cười, cho thấy tâm tình của nàng ta rất tốt.

      “Vương phi.” Đông Mạt cùng Xuân Hương tiến vào phòng đúng lúc các nàng vừa nâng tay cầm đũa.

      Tô quản gia cũng dẫn theo đám người chuyển đồ vào phòng Mặc Thanh Dạ. “Hai em cứ nghỉ ngơi trước, ăn xong cơm trưa lại tiếp tục.”

      Thẩm Tích Họa buông bát đũa .

      Bởi vì nơi này là An vương phủ, phải là Họa cư, làm chuyện gì bọn người hầu cũng đều để vào mắt, bởi vậy nàng cũng tiện gọi Đông Mạt và Xuân Hương cùng nàng ngồi cùng bàn ăn cơm.

      “Tạ Vương phi.”

      Đợi các nàng cơm nước xong, Thẩm Tích Họa liền phòng bếp nhìn nồi cháo, lúc này mùi cháo tràn ngập trong phòng hấp dẫn mọi ánh nhìn. Những người đợi ở phòng bếp ngửi từng đợt mùi thơm bay ra, bụng sớm đói kêu vang.

      Cũng may Vương phi tốt bụng, có để lại cho nhóm các nàng chút thức ăn vừa đủ làm cho các nàng có thể ăn no bụng.

      Trong phòng Mặc Thanh Dạ.

      “Vương gia, lão nô tra qua, Vương phi bị người thay đổi.” Tô quản gia thu được tin tức từ gã sai vặt ông cho phái điều tra, ông suy nghĩ lâu biết có nên cho Vương gia biết hay , cuối cùng ông vẫn phải cho Vương gia biết, hoàng hậu nương nương là vì muốn tốt cho Vương gia, cho nên tìm người có ngày sinh tháng đẻ phù hợp là Thẩm Tích Thư gả cho Vương gia, kết quả lại là ngũ tiểu thư Thẩm phủ Thẩm Tích Họa gả thay.

      Ông lo lắng chẳng may chuyện này giải quyết tốt phải làm sao?

      Nhưng nhìn Vương gia tựa hồ đối với Thẩm Tích Họa này có chút đặc biệt, làm ông biết xử trí như thế nào.

      “Bổn vương biết, đừng cho ai biết. xuống , xem cơm của bổn vương khi nào đến?” ở bên trong sớm ngửi được mùi thức ăn ở bên ngoài, kinh ngạc hỏi thăm mới biết là Thẩm Tích Họa cùng Trương Như Di ở bên ngoài ăn cơm, thậm chí còn nghe là do Thẩm Tích Họa tự nấu.

      Thẩm phủ đối đãi với Vương phi của như thế sao? Nàng ở Thẩm phủ trải qua cái dạng cuộc sống gì đây.



      “Tô quản gia, chờ chút, buổi chiều giúp ta điều tra chút, Vương phi trước đây ở Thẩm phủ trải cuộc sống như thế nào?” Mặc Thanh Dạ đợi Tô quản gia thời điểm còn chưa ra khỏi cửa gọi ông ta lại.

      “Vâng, Vương gia.”

      “Vương phi.” Tô quản gia vừa đóng cửa lại, ngửi thấy mùi thơm, quay người lại thấy Thẩm Tích Họa bưng chén cháo hướng phòng Mặc Thanh Dạ tới. “Phiền Tô quản gia vì bổn vương phi mở cửa.”

      “Vâng, Vương phi.” Tô quản gia nhìn Thẩm Tích Họa, nhíu mày, nhưng là nhìn chén cháo trong tay nàng, trong lòng có chút giãy dụa.

      “Vương gia, đói bụng chưa?” Sau khi nàng bước vào phòng, Tô quản gia liền đem cửa đóng lại. Thẩm Tích Họa bưng cháo, nhìn Mặc Thanh Dạ nằm ở giường .

      “Vương phi tự mình xuống bếp?” Mặc Thanh Dạ ngửi mùi thơm của cháo do Thẩm Tích Họa mang tới. Nàng săn sóc cầm thìa khuấy cháo, bên nhàng dùng miệng thổi, môi hồng nhạt như cánh hoa đào, giờ phút này rất dễ nhìn. Mặc Thanh Dạ nhìn nàng nhàng thổi, cái miệng nhắn giống như tỏa ra hấp dẫn của riêng nó.

      “Ừm. Bằng ngài cho là ai nấu?” Thẩm Tích Họa gật gật đầu, múc thìa cháo, nhàng thổi, thấy nóng mới đút cho Mặc Thanh Dạ ăn.
      thuytHoa vô ngữ thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 45: Cứu tỳ nữ (3)

      Mặc Thanh Dạ chỉ cần há mồm là có thể ăn được món cháo làm cho thèm thuồng kia. Sau khi cho vào miệng cảm giác rất trơn mịn, lại nóng miệng, mùi thơm của sườn nhập thẳng vào chóp mũi, so với món cháo vô vị của đầu bếp An vương phủ nấu hơn rất xa.

      đột nhiên thích cái loại cảm giác này, cảm giác ấm áp.

      hận đương kim hoàng hậu, nhưng lần này chỉ sợ muốn cảm tạ bà, nếu phải bà, cũng gặp được Thẩm Tích Họa ở trước mắt này. cũng muốn cảm tạ Thẩm lão gia thích Thẩm Tích Thư, nếu cũng kém dương sai cưới được Thẩm Tích Họa.


      Trong lúc vô ý, đôi môi mỏng tái nhợt lộ ra chút tươi cười, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt mang theo tia đỏ ửng. Nhìn người đối diện nghiêm túc thổi cháo.

      Đôi mắt hoa đào cứ như thế mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Tích Họa, đôi mắt ấy cứ như dò xét muốn tìm ra từng biểu cảm mặt của người con đối diện.

      Trong phòng phi thường yên tĩnh. Chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ, Thẩm Tích Họa là người chưa trải qua chuyện tình cảm, nàng cảm giác tại khí có chút kỳ lạ, nhưng biết vì sao lại có chút thích, mặt có chút hơi nóng lên.

      “Thời điểm ở Thẩm phủ nàng đều là tự nấu ăn?” Thanh của Mặc Thanh Dạ mềm lại có chút khàn khàn hỏi.

      “Ừm, đầu bếp nấu thể ăn được, đành phải tự nghiên cứu.” Nàng nhàng , đó là , bởi vì nàng là thứ tiểu thư được thương, cho nên thức ăn, tiền bạc có thể cắt xén liền cắt xén, ngũ di nương lại từng là nha hoàn của đại phu nhân, đảo mắt liền biến thành ngũ di nương, đại phu nhân tất nhiên là thích.

      Cũng vì thế bà ta đối với Thẩm Tích Họa cũng rất thích, cho nên chuyện xung hỉ lần này ở trong mắt bà là chuyện xui xẻo liền giao cho Thẩm Tích Họa, tuy đối với đại phu nhân mà tốt, nhưng đối với Thẩm Tích Họa mà , lại là chuyện tốt. Nàng liền cao hứng đồng ý. Bởi vì nàng biết chuyện.

      Nếu gả cho ông già làm thiếp nàng thà chết cũng đồng ý.

      Mặc Thanh Dạ cứ như vậy nhìn Thẩm Tích Họa, nhìn thẳng nàng, làm cho trong lòng nàng hồi hộp, khó hiểu nghĩ, Mặc Thanh Dạ làm chi cứ nhìn nàng, làm nàng biết nên làm cái gì? Cứ nhìn chằm chằm nương nhà người ta lễ phép.

      “Vương gia, mặt ta có dính gì sao?” Nàng chịu được nữa, nhịn được hỏi ra tiếng.

      có.” tà mị cười, môi mỏng tái nhợt cùng sắc mặt tái nhợt chút nào ảnh hưởng nét đẹp tuấn mỹ của , khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, càng tôn lên vẻ đẹp của làm cho lòng người rung động, Thẩm Tích Họa cảm thấy tim của nàng đập có quy luật, hơn nữa còn càng đập tăng nhanh theo từng giây từng phút, mặt cũng theo đó mà đỏ ửng lên.

      Chén cháo cầm tay chỉ có chút nóng, mà hình như lúc này lại càng nóng thêm lên.

      tại nàng nghĩ nàng phải nhanh chóng cho ăn xong cháo, sau khi ăn xong nàng phải ra ngoài hít thở khí, nếu nàng thể hô hấp mà chết mất. Nghĩ như thế động tác tay liền nhanh hơn.

      “Nóng.” Mày kiếm nhíu lại, hiển nhiên là bị nóng đến bỏng rồi.

      Tình huống xảy ra như vậy là do trong lòng Thẩm Tích Họa gấp gáp muốn rời khỏi phòng nên chờ cháo nguội liền đút cho Mặc Thanh Dạ, tất nhiên là bị phỏng, dĩ nhiên trong đó còn do Mặc Thanh Dạ cố ý làm quá lên, chứ cháo cũng có nóng đến nỗi phải kêu ra tiếng như vậy.

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nàng vẻ mặt hối lỗi , sốt ruột chuẩn bị đứng lên lấy nước, nào biết cẩn thận vướng chân vấp té, mắt thấy té xuống. Còn chưa phản ứng kịp nàng lập tức được đôi tay mạnh mẽ có lực kéo lại. Nhất thời nàng giật mình nhìn đôi tay ôm eo của bản thân.

      Cánh tay trắng mà thon dài ôm lấy nàng, đôi tay ấy nhìn rất đẹp, so với tay nữ nhân còn đẹp hơn, to lại . Làm sao lại có đôi tay đẹp như thế nhỉ?

      “Tích nhi?” luồng hơi thở ấm áp mà ái muội thổi vào phía sau vành tai của nàng, làm nàng nhất thời cảm thấy toàn thân tê dại cả lên. Thanh êm ái nhàng rơi vào trong tai của nàng. “Cảm thấy cánh tay bổn vương rất thoải mái mà nghĩ muốn đứng lên hửm?”

      Nghe được thanh của có mang theo chút ái muội, làm nàng lập tức phản xạ có điều kiện đứng lên, tim đập loạn xạ, “Vương gia, ta rót cho ngài chút nước.”

      xong lập tức đến bên cạnh bàn rót nước.

      Trong lòng ngừng ảo não, sao đến nơi này nàng liền trở nên đần độn như vậy, huấn luyện lúc trước là lãng phí mà, nếu để huynh đệ trong bang biết, chẳng phải là rất mất mặt hay sao. được, nàng phải rời xa nam nhân này, nếu sớm hay muộn có ngày nàng biến thành người nhược trí mất.

      Nhưng mà, còn bảo nàng ngủ cùng với , làm sao cách xa được đây? Nàng hối hận, hối hận gả đến đây.

      Nhưng khi có ý nghĩ nếu nàng được gả đến vương phủ, trong lòng lại có chút đau khổ, nàng biết bản thân làm sao nữa. Hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.

      Mặc Thanh Dạ hình như rất thích thú ngắm nhìn dáng vẻ lúc này của nàng. So với dáng vẻ lạnh lùng khi mới tiến vào phòng khác xa, có chút mơ hồ của nữ tử nên có, mùi hương hoa đào nhàn nhạt người nàng truyền vào chóp mũi , làm tâm thần nhộn nhạo. Chưa bao giờ có thể nghiệm như thế.

      “Vương gia, còn ăn cháo nữa ?” Qua lát sau nàng mới phản ứng lại, mắng bản thân đầu gỗ. Liền khôi phục dáng vẻ như có việc gì, nàng là Thẩm Tích Họa, sao có thể tùy tiện trở thành người giống mình được chứ.

      Cứ mặc kệ tên Mặc Thanh Dạ ấy , sớm hay muộn cũng đời nhà ma, chẳng may nàng thích , vậy chẳng phải là dương cách biệt? Nàng thể ngu như vậy được. Tuy là nghĩ như thế, nhưng trong lòng lại có thanh phản đối, thanh đó làm cho nàng thoải mái, nhưng bị nàng xem .

      Trong giới hắc đạo cảnh sinh ly tử biệt xảy ra rất nhiều.

      là cháo của Vương phi tự mình nấu cho bổn vương, bổn vương sao có thể ăn hết cho được?” Đôi mắt hoa đào phóng điện, con ngươi như ngọc trai đen nhìn nàng, mắt mang theo ý cười.

      Phong Lam viện

      “Xoảng, xoảng.” Từng bình hoa bị ném xuống đất, “Dựa vào cái gì mà nữ nhân chết tiệt kia lại được Vương gia chú ý, dựa vào cái gì mà nàng ta là Vương phi, Trương Như Di là nữ nhân vô dụng. Nha hoàn bị đánh cũng tiếng.” Lúc này Diêm Thanh Lam trong cơn giận dữ, trong phòng nền đất đầy mảnh vỡ.

      Tiểu tỳ nữ tên tiểu Tầm đứng bên cạnh sợ tới mức sắc mặt trở nên xanh mét, nàng là nha hoàn hồi môn của Diêm Thanh Lam, Diêm Thanh Lam vui, ném tất cả đồ vật trong phòng xong mà chưa hết giận, đem nàng ra trút giận, giống như lúc này nàng nên rời khỏi. Nhưng nàng biết là thể, nếu nàng đề nghị ý kiến làm cho nàng ta vui vẻ có lẽ giận chó đánh mèo lên người của nàng.

      “Sườn phi, chúng ta cứu Hoàn nhi đem về, đến lúc đó bảo ả trả thù Vương phi cùng Di sườn phi, như vậy chúng ta phải là ngư ông đắc lợi hay sao?” Đợi cho Diêm Thanh Lam ném đồ đạc nữa, nàng cẩn thận đến bên cạnh, ở bên tai thủ thỉ .

      Diêm Thanh Lam hung ác rèn luyện cho nàng học được rất nhiều thủ đoạn, nhờ đó làm cho Diêm Thanh Lam cao hứng, nếu chờ đợi nàng chính là những trận đòn. Ai cũng tình nguyện bị đánh, cho dù là tỳ nữ hèn mọn.

      Chương 46: Cứu tỳ nữ (4)

      “Ý kiến này cũng tệ, được, chuyện này giao cho ngươi làm. Đừng có làm hỏng việc.” Diêm Thanh Lam nghe tiểu Tầm xong gật gật đầu đồng ý, cảm thấy chủ ý của nàng ta cũng tệ, nếu bị bại lộ người chịu tội là nàng ta phải nàng. Tiểu Tầm tuy biết thế, nhưng nàng có cách nào khác.

      “Vâng, sườn phi.” xong tiểu Tầm lập tức bỏ chạy ra ngoài.

      “Ngươi kêu ai đó vào phòng quét dọn cho sạch .” Mặc dù ở trước mặt Diêm Thanh Lam nàng cũng được coi là cái gì, nhưng ở Phong lam viện này nàng vẫn là đại nha hoàn bên người sườn phi, cho nên tất cả tỳ nữ nô tài ở trong viện đều nghe nàng sai bảo. Điểm ấy vẫn làm cho nàng rất vui vẻ.

      “Vâng, tiểu Tầm tỷ tỷ.” Tỳ nữ quét dọn ở bên ngoài nghe được tiểu Tầm phân phó, có vài người lập tức chuẩn bị vào phòng quét dọn.

      Diêm Thanh Lam lúc này tâm tình rất tốt chuẩn bị ra ngoài dạo. Tỳ nữ đứng hầu ở cửa nhìn thấy Diêm Thanh Lam ra, lập tức theo phía sau.

      “Ta nghe Vương phi tự mình xuống bếp nấu cháo cho Vương gia. Nghe người ở Trường thọ viện món cháo đó còn rất thơm. Hơn nữa lại chỉ có mình Vương phi cùng Vương gia ở trong phòng thôi đấy.”

      “Ta cũng nghe , Di sườn phi còn cùng Vương phi cùng nhau ăn cơm, cũng do Vương phi tự mình nấu, người ở phòng bếp Trường thọ viện còn được nếm thử, nghe thức ăn còn ngon hơn so với đầu bếp nấu nữa.”

      vậy chăng? Ta cũng rất muốn nếm thử.”

      “Ừ, Vương phi đối đãi hạ nhân chúng ta rất tốt.” vài tỳ nữ đứng ở bên lén lút , đúng lúc bị Diêm Thanh Lam ngang qua nghe được, sắc mặt của nàng xanh mét, nguyên bản tâm tình rất tốt, thời điểm nghe được câu Vương phi cùng Vương gia ở trong phòng, sắc mặt của nàng nháy mắt biến thành xám xịt.

      Tay rất nhanh nắm chặt thành nắm.

      “Người đâu, đem mấy ả này kéo ra ngoài đánh cho ta, xem về sau còn dám chuyện của chủ tử nữa hay .” Lúc này Diêm Thanh Lam có thể là tức giận đến bốc khói, cho cơ hội liền trực tiếp mệnh lệnh xuống.

      Những tỳ nữ giọng chuyện bị lời Diêm Thanh Lam sợ tới mức run rẩy.

      “Lam sườn phi tha mạng, Lam sườn phi tha mạng.” Các nàng sợ tới mức lập tức cầu xin tha thứ.

      Diêm Thanh Lam thèm liếc nhìn chỉ : “ nghe lời ta hay sao?” Đôi mắt nàng hung ác ra lệnh .

      “Vâng.” Gia đinh lập tức tiến lên kéo mấy ả tỳ nữ ngừng cầu xin tha thứ. Các nàng sợ tới mức thể cử động, trực tiếp bị gia đinh kéo tha .

      Trường thọ viện

      “Vương phi, Vương phi. Cho nô tì gặp Vương phi, Vương phi cứu mạng.” Mặc Thanh Dạ chỉ nghe được ở phòng ngoài có tiếng la khóc của tỳ nữ, nghe được thanh ấy liền nhíu mày, người trong An vương phủ của khi nào trở nên có phép tắc như vậy? Lúc này rất vừa lòng ngắm nhìn vẻ mặt đỏ ửng đáng của Thẩm Tích Họa, nghĩ tới lại có người dám đến quấy rầy bọn họ.

      “Vương gia, ta xem xảy ra chuyện gì.” Thẩm Tích Họa nghe được thanh bên ngoài, khỏi mừng thầm, nàng muốn tìm lý do để thoát khỏi tình trạng này, nàng cảm giác được khí bên trong có chút ái muội, làm nàng khẩn trương đến thở nổi, tim luôn đập ngừng.

      Phải là cả người lúc này cứ như phải của nàng vậy, làm chuyện gì cũng đều theo sai khiến của nàng.

      “Sau khi xem xong nhớ quay lại đút cháo cho bổn vương cho xong đấy.” Mặc Thanh Dạ gật đầu xem như đồng ý, sau đó còn bỏ thêm câu. Làm Thẩm Tích Họa nhất thời hóa đá.

      “Vương gia, người có tay hay sao? Cháo lại phải nóng.” To gan, lại lễ phép. Nhưng Mặc Thanh Dạ chút cũng tức giận, ngược lại rất có hứng thú nhìn nàng.

      “Bổn vương bị bệnh, tay đủ sức, chẳng may đổ hết lên giường, buổi tối nàng ngủ được chăng?” nở nụ cười tà ác như ma quỷ, bị như vậy, Thẩm Tích Họa mặt liền đỏ lên, liếc cái xem thường sau đó lập tức chạy ra ngoài giống như trốn tránh. Dáng vẻ của lúc này có giống như người mắc bệnh đâu chứ, nhìn đáng đánh đòn.

      Thẩm Tích Họa ảo não, bản thân cũng có tiền đồ, cứ như vậy mà trốn chạy. Nhưng cũng thể trách nàng, dù sao nàng cũng chưa trải qua chuyện tình cảm, chưa ăn qua thịt heo, chỉ thấy heo chạy mà thôi. Nhưng là cũng biết kia... Nàng đau đầu nghĩ muốn nổi điên. Sau khi ra bên ngoài phòng, đỏ ửng mặt vẫn chưa tan hết, nhưng vẻ mặt thay đổi, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng nhìn người bên ngoài.

      Nhiều người đều khẩn trương nhìn tỳ nữ khóc nức nở, nay chuyện của Hoàn nhi - tỳ nữ của Di sườn phi truyền khắp An vương phủ, cho nên các nàng đều lo lắng cho tỳ nữ này cũng bị Vương phi trách phạt.

      “Sao lại thế này?” người Thẩm Tích Họa phát ra loại uy nghiêm làm cho người ta tin phục, làm cho tỳ nữ quỳ đất có loại cảm giác thân thiện, chút nào có cái loại phách lối như của Diêm Thanh Lam.

      “Vương phi mau cứu nhóm người Trân nhi, Lam sườn phi muốn đem các nàng loạn côn đánh chết. Vương phi, nô tì van cầu ngài, mau cứu bọn họ.” Nàng quỳ mặt đất ngừng dập đầu, nghe được lời của nàng ta làm Thẩm Tích Họa cau mày lại.

      “Các ngươi nhanh đem bọn họ đến đây cho bổn vương phi.” Nàng phân phó gia đinh đứng ở cách đó xa.

      “Xuân Hương, mời Lam sườn phi tới đây lát.” Nàng phân phó cho người hầu làm, nàng còn phải đút cháo cho tên Mặc Thanh Dạ kia, nếu nàng nhất định tự mình đến đó.

      Vốn muốn trực tiếp , nhưng nghĩ đến thân mình của , lại có chút nỡ.

      “Vâng, Vương phi.” Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, ai nấy đều tự làm chuyện được giao, mặt đều mang theo vui vẻ, đám đều tinh thần phấn chấn chạy ra ngoài. Xem ra bọn họ là phi thường chán ghét Diêm Thanh Lam, chỉ ngại thân phận của nàng ta, bọn họ cũng chỉ biết cam chịu. nay vị Vương phi này xem qua hình như có chút lợi hại, từ chuyện của Hoàn nhi là có thể nhìn ra.

      “Ngươi đứng lên .” Thẩm Tích Họa nhìn tỳ nữ quỳ mặt đất, từ trong lòng lấy ra khăn tay, “Lau nước mắt , bổn vương phi gả vào An vương phủ, nha hoàn bà tử ở An vương phủ đều do bổn vương phi quản, còn tới phiên những người khác.” Ánh mắt nàng kiên định nhìn phía xa, xem ra An vương phủ quả cần phải chỉnh đốn phen.

      Nàng chỉ cảm thấy đau đầu vì nơi này phải hắc bang ở đại, nếu là ở đại, nàng phân từng bộ phận cho người quản lý, có thể trực tiếp dùng bạo lực để giải quyết, nơi này đều là đám nữ nhân, nhưng lại là nữ nhân có tâm kế, các nàng có tâm kế, nàng càng phải có tâm kế, nếu đến lúc đó chỉ sợ thua thảm hại hơn.

      Nàng dễ dàng nhận thua, hơn nữa Mặc Thanh Dạ đứng về phía nàng, như vậy nàng sử dụng lợi thế này cho tốt.

      “Cám ơn Vương phi, cám ơn Vương phi.” Tỳ nữ đất nhìn khăn tay trong tay Thẩm Tích Họa, nước mắt vừa mới ngừng lại, lại bị cảm động mà tràn ra, Vương phi là người tốt, các nàng được cứu rồi, sau này có thể cần bị Lam sườn phi và các phu nhân khác khi dễ.

      “Đứng lên , ngươi có thể theo bọn gia đinh đem nhóm tỷ muội của ngươi đến đây.” Thẩm Tích Họa nâng nàng ta dậy, đợi cho nàng ta sau khi đứng vững, liền về hướng phòng của Mặc Thanh Dạ. “Bọn họ đến gọi bổn vương phi.” Bỏ lại câu cuối cùng sau đó đóng cửa lại.

      Đứng ở cửa nàng hít hơi sâu, cũng may giường của với cửa còn cách tấm bình phong, cho nên nhìn thấy bộ dáng của nàng, “Ta khi nào biến thành người yếu đuối vậy chứ, Thẩm Tích Họa, ngươi nên như vậy, nam nhân thôi đâu có gì mà đáng sợ?” Nàng dựa người vào cửa, giọng lẩm bẩm.
      thuythonglak thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 47: Cứu tỳ nữ (5)

      “Nàng sợ ta?” Đột nhiên thanh vang lên, “A...” Nàng thét chói tai.

      “Vương phi sao thế? Vương phi sao thế?” Người hầu đứng ở ngoài cửa nghe được tiếng thét chói tai của Thẩm Tích Họa, liền căng thẳng ở ngoài cửa hô to.

      ... có việc gì, nhìn thấy con chuột mà thôi. cần khẩn trương.”

      “Có cần nô tì vào bắt chuột cho người hay ?” Thẩm Tích Họa nghe xong những lời đó, ánh mắt tự chủ chuyển hướng nhìn về khuôn mặt tái nhợt kia, giờ phút này sắc mặt có chút đúng, vẻ mặt giống như nghiệt, xuất vẻ mặt khác lạ như vậy, cũng khó trách, nàng lại đem nam tử như nghiệt so sánh với chuột, lại còn là con chuột lớn siêu cấp.

      “Phốc.” Nàng nhịn được bật cười, cảm giác căng thẳng vừa rồi cứ vậy mà biến mất, cảm thấy cả người rất nhõm. “ cần, các ngươi làm việc của mình .”

      “Vương phi của Bổn vương lại mắng bổn vương là chuột, hửm?” tay chống lên cửa phía sau lưng nàng, cơ thể tiến tới gần nàng, đem nàng giam giữ trong vòng tay .

      Mùi thuốc người lập tức tiến thẳng vào chóp mũi nàng, làm cho nàng cảm thấy rất dễ ngửi, lại có cảm giác như muốn đắm chìm vào mùi hương đó. Lúc trước nàng luôn cảm thấy mùi bệnh viện đặc biệt khó ngửi, chẳng lẽ mùi thuốc bắc khác với thuốc tây? Xem ra nàng vẫn rất là nước. (mê sắc có)

      “Vương gia, ngài hiểu lầm, thiếp thân làm sao có thể mắng ngài là chuột được?” thanh ái muội mà nhàng của như muốn nhập vào màng nhĩ của nàng, thanh dễ nghe làm cho người ta dễ dàng đắm chìm vào trong đó.

      có sao? Vậy nàng thấy là cái gì?” lại càng gần sát vào nàng, làm cho Thẩm Tích Họa thả lỏng lập tức như ngừng thở, cặp mắt như lưu ly đột nhiên mở to, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt lại giống như nghiệt phóng to ở trước mắt nàng, trái tim nàng như muốn nhảy ra ngoài. chút phản ứng cũng có, chỉ biết nhìn chằm chằm khuôn mặt hề khuyết điểm ở trước mắt.

      Đột nhiên hôn lên cái miệng nhắn có chút sạch của nàng, hình như còn có chút vị ngọt. Mặc Thanh Dạ sau khi hưởng thụ xong còn liếm đôi môi của , mùi vị rất ngọt.

      “Ngươi... Ngươi... Ngươi...”

      “Oành.” Lúc nàng cảm giác được có cái gì đó hơi mềm ở môi nàng ấn cái. Khi ý thức được là do người trước mắt làm, lập tức hai tay dùng chút lực đẩy ra người phía trước. Mà Mặc Thanh Dạ ở trước mắt nàng cũng trực tiếp ngã xuống.

      “A…” Trong khắc kia khi Thẩm Tích Họa thấy Mặc Thanh Dạ ngã xuống, tim nàng bỗng chốc đập nhanh hơn, đầu óc còn chưa phản ứng kịp cơ thể nhanh chóng hành động, chưa đến giây tiếp được Mặc Thanh Dạ. Cái loại tốc độ này là do huấn luyện lúc trước mà xuất ra.

      Mặc Thanh Dạ cũng nghĩ tới Thẩm Tích Họa đỡ được , ở trong mắt Thẩm Tích Họa chỉ là thứ nữ chịu nhiều cực khổ được thương mà thôi, cái loại động tác có tốc độ còn nhanh hơn thời gian này liền nằm ngoài dự kiến của , làm cho có cảm giác nàng giống như còn có rất nhiều điều còn giấu , nhưng xem nàng hình như cũng có ý muốn ra.

      “Khụ khụ khụ...” hợp thời khụ lên vài tiếng. Điều này làm cho Thẩm Tích Họa nóng vội. “Ngươi làm sao vậy?” xong, nàng đỡ đến nằm giường. “Chẳng lẽ ngươi biết thân thể ngươi thể xuống giường, sao còn muốn xuống giường hả?” Mới vừa rồi nàng nhớ đến chuyện bệnh nặng, hoàn toàn là bị hành động đột ngột của làm cho sợ tới mức phản ứng kịp.

      Giờ tỉnh táo, sắc mặt nhất thời đen lại, mày đẹp nhăn lại. Trong giọng cũng xuất tức giận cùng lo lắng, “Ta kêu đại phu đến khám cho ngươi.”

      “Đừng...” Nàng vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi người, miệng nàng lập tức bị Mặc Thanh Dạ bịt kín, trong đôi mắt chứa đựng tức giận nhìn , “Ngô ngô...”

      “Bổn vương sao.” Tâm tình của trong giờ phút này rất tốt, cực kỳ tốt. Đặc biệt nhìn vẻ mặt tức giận cùng lo lắng của Thẩm Tích Họa làm cho trong lòng càng thêm vui vẻ, biết có phải đầu óc của có chút bình thường hay , mà lại cảm thấy như vậy rất tốt, tươi cười mặt cũng khó mà biến mất.

      Nếu là ngày thường, hoàn toàn chính là vẻ mặt lạnh lẽo tà mị, trong mắt người khác gọi đó là mặt than.

      Nàng nhíu mày, muốn đem tay lấy ra khỏi miệng nàng, nhưng lại sợ bệnh tình của , lỡ như bị nàng dùng lực mạnh chút liền đời nhà ma làm sao, nàng còn muốn dựa vào , muốn cho nàng đảm bảo.

      “Ngô.”

      cũng lập tức buông tay, “Vương gia, thân thể như vậy, sao lại sao?” Thẩm Tích Họa nhìn Mặc Thanh Dạ có chút mất hứng .

      “Chẳng lẽ nàng lo lắng cho bổn vương?” Vẻ mặt giống như cười, thú vị nhìn nàng.

      “Ai quan tâm ngươi.” xong quay đầu chuẩn bị ra ngoài, nàng cần đứng ở nơi này, bệnh đến như vậy còn thành .

      “Chẳng lẽ Vương phi cũng quan tâm xem bổn vương ăn no chưa mà muốn ?” Sắc mặt vẫn tái nhợt, thậm chí có dấu hiệu càng tái nhợt hơn, nhưng khóe miệng lại nở ra nụ cười tà mị như nghiệt, Thẩm Tích Họa nghe được lời , rơi vào đường cùng đành phải xoay người, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của , làm nàng nhất thời sinh ra chút ghen ghét, tên nam nhân mắc bệnh mỗi ngày đều nằm ở giường mà lớn lên lại đẹp như thế, hơn nữa lại còn nghiệt đến nỗi làm cho người ta đều lâm vào điên cuồng. (đây gọi là di truyền nàng ơi T_T)

      Đến cùng là cái đạo lý gì thế hả?

      Nàng cầm lấy chén cháo còn dư ít cháo lúc nãy, “Cũng còn nóng nữa, ta hâm nóng sẵn tiện múc thêm ít đem đến đây.” Nàng quyết định phải khôi phục lại như bình thường, thể bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng, nàng là Thẩm Tích Họa, là nữ nhi của lão đại hắc bang, cũng là đường chủ của phân đường sao có thể chỉ vì người nam nhân mà bị ảnh hưởng.

      Nghĩ đến đó, nàng liền khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, vẻ mặt như đối đãi với cấp dưới.

      cần, bổn vương đói bụng, đút nhanh chút.” nhìn đến vẻ mặt lạnh như băng của nàng có chút thích, vẫn thích tỏ ra ngây thơ hay xấu hổ ở nương nên có ở nàng như vừa rồi, mà phải vẻ mặt như bây giờ.

      Thẩm Tích Họa sờ bát, cảm giác cháo cũng phải quá nguội, chỉ có hơi nguội chút, cho nên cũng hâm nóng, mà là trực tiếp đút cho .

      “Vương phi, người mang đến.” Chỉ chốc lát sau ngoài cửa vang lên thanh.

      Điệp uyển

      “Điệp phu nhân, Lam sườn phi được Vương phi gọi đến Trường thọ viện.” Thư vân, là tỳ nữ bên người Triệu Vũ Điệp, giờ phút này nàng ta bẩm báo tình hình trong vương phủ cho chủ tử nghe.

      “Sao ả ta có thể đến Trường thọ viện?” Triệu Vũ Điệp cau mày lại.

      “Vương phi ở Trường thọ viện đút cơm cho Vương gia, mà Lam sườn phi xử phạt hạ nhân, bị Vương phi biết được, cho nên được Vương phi gọi đến đấy.”

      “Cái gì! Vương phi đút cơm cho Vương gia?” Hai bàn tay nàng nắm chặt, nàng chỉ thấy mặt Vương gia có lần, tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhi quan gia, mà Vương phi kia cái gì cũng phải, lại có thể đút cơm cho Vương gia?

      Nàng nhớ được trước kia có nghe qua Vương gia rất chán ghét nữ nhân, cho nên nàng vẫn tương đối yên tâm nữ nhân nơi này được Vương gia sủng ái. Hơn nữa chuyện sáng sớm hôm nay, sớm khắc ở trong đầu nàng, làm cho nàng suy nghĩ. Có lẽ xuất người nào đó khác biệt.

      Tay nàng nắm chặt, chân mày cau lại.

      , xem tình huống bên đó.”

      Thủy dao viện

      “Ngươi cái gì? Lam sườn phi bị tiện nhân kia gọi đến Trường thọ viện?” Lý Nguyên Dao vẻ mặt thù hận nhìn chằm chằm tỳ nữ của mình, Như Như thấy chủ tử nhìn mình chằm chằm như vậy, trong đầu sợ hãi cả người run lên.

      “Dạ, Lam sườn phi xử phạt hạ nhân, bị Vương phi biết được.” Như Như sợ hãi giọng .

      “Ả tiện nhân đó lại chạy đến Trường thọ viện, , chúng ta nhìn xem.”

      Phán cư

      “Phu nhân, Lam sườn phi được Vương phi gọi đến Trường thọ viện.” Nhàn nhi là tỳ nữ của Đổng Phán, giờ phút này nàng ta thuật lại chuyện trong phủ cho chủ tử của nàng ta nghe.

      “Lam sườn phi lại gây chuyện?” Đổng Phán nhàn nhã uống trà, cũng có biểu gì, chỉ nhàng hỏi.

      “Nghe thị ta xử phạt vài hạ nhân, biết như thế nào lại bị Vương phi biết được, cho nên liền gọi Lam sườn phi đến Trường thọ viện, nô tì thấy tám phần là Lam sườn phi bị phạt.” Nhàn nhi với chủ tử.

      Đổng Phán vẫn có biểu gì, chỉ nhìn cốc nước trước mắt. “Tùy ý các nàng .”

      “Ngươi xuống .” Ánh mắt của nàng nhìn vào tấm bình phong trước mắt, tấm bình phong chỉ có bài thơ đơn giản, ngoài nó ra có cái gì khác, nhưng lại làm cho nàng năm lần bảy lượt ngẩn người.

      “Vâng, phu nhân.”
      thuyt, Hoa vô ngữhonglak thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 48: Hoàng hậu đến (1)

      Phỏng vân gian

      “Hừ, xem cái tiện nhân kia có thể làm được cái gì.” Từ Phỏng Vân vẫn là bộ dáng quần áo đối lập với trang điểm, là đem bản thân biến thành già . “ xem chút.”

      “Vâng, phu nhân.” Tiểu Tử là thiếp thân tỳ nữ của Từ Phỏng Vân, nàng theo chủ tử đến Trường thọ viện.

      Tuyết diên các

      “Phu nhân, Lam sườn phi bị Vương phi kêu đến Trường thọ viện, phu nhân muốn xem hay ?” Sương nhi là thiếp thân tỳ nữ của Dịch Tuyết, giờ phút này với Dịch Tuyết chuyện nàng nghe được, “Hơn nữa có vài vị phu nhân đến Trường thọ viện, phu nhân có muốn đến đó ?”

      “Ừ, xem.” Dịch Tuyết nở nụ cười lạnh, nàng ước gì Diêm Thanh Lam có thể bị Vương phi trừng phạt, ai biểu nàng ta luôn tỏ ra bộ dáng phách lối kia chứ.

      Dạy dỗ Diêm Thanh Lam chỉ sợ Vương phi kia chừng cũng có mấy phần dễ chịu, dù sao Diêm Thanh Lam cũng là nữ nhi bảo bối của thừa tướng, làm sao có thể để cho nàng ta chịu thống khổ được chứ.

      Ra khỏi Tuyết diên các, đôi mắt của nàng lập tức liền biến thành loại điềm đạm đáng , chỉ cần là nam nhân khi nhìn vào đều vì muốn bảo hộ nàng mà tiếc hy sinh tánh mạng, chỉ vì muốn được bảo hộ nữ tử nhu nhược này.

      Phù dung các

      là tiện nhân, được tấc lại muốn tiến thước, bất quá nếu ả ta chọc vào Diêm Thanh Lam, chỉ sợ ngày lành cũng còn.” Tiền Hiểu Phù vẻ mặt đắc ý .

      “Huệ nhi, chúng ta cũng nhìn xem.”

      “Lam sườn phi bị gọi đến Trường thọ viện, biết Vương phi dạy dỗ nàng ta như thế nào.” Trương Như Di mới vừa đến hoa viên chợt nghe thấy có tiếng người chuyện, nghe được hai chữ Vương phi, nàng liền dừng cước bộ, tìm chỗ kín đáo núp ở bên nghe họ .

      “Sao lại thế này? Sao ta lại biết?” tiểu tỳ nữ vẻ mặt mê mang nhìn tỳ nữ bên cạnh hỏi.

      “Toàn phủ đều biết đến chuyện này, sao ngươi lại biết thế hả?” Tỳ nữ chuyện nhìn vẻ mặt mê mang của tiểu tỳ nữ, cảm giác bản thân rất lợi hại, lập tức mở ra máy hát , “Hôm nay Lam sườn phi muốn loạn côn đánh chết nhóm người Trân nhi, biết sao lại bị Vương phi biết được, Vương phi lập tức cho người cứu bọn họ ra, còn cho gọi Lam sườn phi đến Trường thọ viện, ta thấy tám phần là muốn xử phạt Lam sườn phi, bất quá Lam sườn phi này cũng tốt, cũng nên cho nàng ta ăn chút đau khổ, nàng đối với nhóm hạ nhân chúng ta cũng tốt đẹp gì.”

      Trương Như Di nghe tỳ nữ chuyện, nhíu mày, xoay người hướng về phía Trường thọ viện mà .

      Thẩm Tích Họa có bối cảnh gì, mà Diêm Thanh Lam là nữ nhi của thừa tướng, nếu Thẩm Tích Họa xử phạt Diêm Thanh Lam, Diêm thừa tướng tất nhiên truy cứu. Nghĩ đến điểm này vẻ mặt lạnh lùng của nàng xuất lo lắng, liền tăng cước bộ nhanh hơn.

      Trường thọ viện

      Trong phòng khách.

      “Vương phi, van cầu người cứu chúng nô tỳ.” đất có ba tỳ nữ quỳ, là nhóm người bị Diêm Thanh Lam muốn loạn côn đánh chết, Trân nhi, Trung nhi, Lục nhi. Mà Diêm Thanh Lam đứng bên cạnh lại dùng ánh mắt hung tợn nhìn các nàng, các nàng sợ hãi run rẩy, nếu bọn họ cầu cứu Vương phi, các nàng có lẽ chết còn nhanh hơn, nếu cầu Vương phi, có lẽ còn có đường sống.

      Diêm Thanh Lam nhìn ba tỳ nữ trước mắt, vẻ mặt giận dữ, hung hăng nhìn chằm chằm các nàng, đồng thời cũng ngừng nhìn chằm chằm vị ngồi ở ghế chủ vị thảnh thơi uống trà - Thẩm Tích Họa.

      Đúng, Thẩm Tích Họa chính là uống trà, hơn nữa động tác đặc biệt tao nhã, tao nhã như vị thống lĩnh cao cao tại thượng, đôi mắt như lưu ly, hơi thở lạnh như băng, làm như chút nào quan tâm chuyện diễn ra phía dưới, cầm lấy chung trà, tay cằm nắp chung trà gạc gạc miệng chung trà, khóe miệng nở ra chút tươi cười.

      Nhưng tươi cười của nàng lại làm cho người phía dưới rất khẩn trương, đặc biệt là Diêm Thanh Lam, nàng có chút Thẩm Tích Họa nghĩ cái gì trong đầu. là làm cho trong lòng biết là cảm giác gì.

      Ngay cả vài thị thiếp vừa đến cũng thấy được, đám thầm lặng lẽ đến, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Tích Họa, đám đều lặng lẽ đứng trong góc khuất.

      là lúc này nhìn Thẩm Tích Họa giống như chủ tử ngồi ở cao, những người trong phòng giống như là thủ hạ của nàng, có kẻ nào có gan chống đối nàng, ngay cả khi nàng lười nhác ngồi ở ghế chủ vị uống nước, cũng có ai dám chất vấn nàng câu nào. Đây là loại khí phách của người dẫn dắt phân đường hình thành mà có, nữ tử bình thường nào có thể có được khí phách như thế? Tất nhiên là có.

      Khóe miệng nàng vẫn treo nụ cười lơ lửng.

      “Chủ tử, Vương phi cái gì cũng , chỉ ngồi uống trà.” hắc y nam tử đứng trong phòng Mặc Thanh Dạ, hướng Mặc Thanh Dạ bẩm báo, “Ừm, cứ tiếp tục.”

      xong, hắc y nam tử ở trong phòng liền biến mất.

      “Tô quản gia.”

      Tô quản gia đứng chờ ngoài cửa phòng của Mặc Thanh Dạ, đợi Mặc Thanh Dạ sai bảo. Nghe được tiếng Mặc Thanh Dạ gọi lập tức đẩy cửa bước vào.

      “Vương gia có gì sai bảo?” Tô quản gia đến bên giường Mặc Thanh Dạ hỏi.

      “Truyền lệnh, Vương phi đại biểu bổn vương. Ngoại trừ Vương phi cho kẻ nào bước vào phòng bổn vương.” Thanh êm ái phân phó, khuôn mặt như băng hàn chưa từng có nét thay đổi.

      Nghe được Mặc Thanh Dạ phân phó, mặt Tô quản gia lộ ra nụ cười, xem ra Vương gia là thích Vương phi, như vậy rất tốt, nếu có thể có con nối dòng càng tốt. Có phải cũng vì vậy mà Vương gia lành bệnh hay , nghĩ đến điểm này tâm tình liền thần kỳ tốt, “Vâng, Vương gia.” xong liền chậm rãi lui ra ngoài.

      “Vương phi. Vương gia có chuyện muốn lão nô thông báo.” Tô quản gia đến bên cạnh Thẩm Tích Họa , Thẩm Tích Họa gì, chỉ gật, tay đưa ra tỏ ý ông có thể .

      “Vương gia , Vương phi đại biểu cho Vương gia.” xong liền thối lui đến bên. Trương Như Di vừa mới tiến vào cửa đúng lúc nghe được lời Tô quản gia , khối tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, nàng biết nàng có phải tới chậm hay , thời điểm ở bên ngoài viện nghe được chút thanh nào, cho rằng Diêm Thanh Lam bị Thẩm Tích Họa xử phạt, nhưng khi thời điểm nàng bước vào cửa thấy được Diêm Thanh Lam vẫn nguyên vẹn đứng bên, mà những thị thiếp khác đều tụm đứng ở góc khác, ai cũng gì.

      Nghe được lời Tô quản gia , sắc mặt Diêm Thanh Lam trở nên xanh mét, Vương gia đây là có ý gì, chẳng lẽ là muốn cho tiện nhân kia trừng phạt nàng?

      “Ta muốn gặp Vương gia.” Diêm Thanh Lam nhịn nổi nữa. Nàng phẫn nộ hướng Thẩm Tích Họa .

      Nhìn nàng ta mở miệng, khóe miệng Thẩm Tích Họa hơi nhếch lên, khẽ nhấp ngụm nước, quả nhiên là phủ Vương gia, trà uống rất ngon. Thấy thế Diêm Thanh Lam nhịn nổi nữa hướng phòng Vương gia mà bước.

      Thẩm Tích Họa cũng ngăn cản Diêm Thanh Lam.

      Nhưng nàng ta lại bị Tô quản gia ngăn lại. “Lam sườn phi, Vương gia phân phó ngoại trừ Vương phi, cho bất luận kẻ nào bước vào phòng Vương gia.”

      “Thẩm Tích Thư.” Nghe được lời Tô quản gia , nàng quay đầu đem tất cả oán hận tính ở người Thẩm Tích Họa, nhìn Thẩm Tích Họa mà nghiến răng nghiến lợi kêu tên của nàng ta, đúng, là tên của tỷ tỷ nàng ta mới đúng.

      “Lam sườn phi, chẳng lẽ thừa tướng giáo dưỡng nữ nhi như vậy hay sao?” Thẩm Tích Họa lúc này mới mở miệng chuyện, vừa ra khỏi miệng mắng Diêm Thanh Lam có giáo dưỡng, làm cho những người chán ghét nàng ta khi nghe xong trong lòng thấy rất hả dạ.

      đám vui sướng khi người gặp họa nhìn Diêm Thanh Lam. Nhưng vẻ mặt lại biểu lộ thái độ, dù sao địa vị Vương phi ở An vương phủ cao hơn Diêm Thanh Lam, tất nhiên có tư cách, huống chi phía sau còn có Vương gia che chở, mà các nàng ưu thế gì cũng đều có, nếu Diêm Thanh Lam muốn mạng các nàng, cũng dễ dàng giống như giẫm chết con kiến mà thôi.

      Thẩm Tích Họa lại giống như người vừa chuyện lúc nãy phải là nàng, trở về bộ dáng trấn định tự nhiên ngồi uống nước.

      “Ngươi...” Diêm Thanh Lam bị Thẩm Tích Họa mắng mà nghiến răng nghiến lợi, trong mắt có chút hung ác. Nàng nhất định làm cho cha nàng đem nàng ta xử trí, nếu khó có thể tiêu trừ mối hận trong lòng nàng.

      Đám thị thiếp nhìn Thẩm Tích Họa cùng Diêm Thanh Lam công kích nhau, trong lòng cao hứng, hai người này nếu đấu tới ngươi chết ta sống, người hưởng lợi phải là các nàng hay sao? Còn lại Trương Như Di ở vương phủ cũng hại gì. Nàng ta chuyện gì cũng quan tâm.

      Trương Như Di nhìn quanh đám nữ nhân trong phòng, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, sau đó đến vị trí gần với Thẩm Tích Họa nhất mà ngồi xuống.

      Nhìn Trương Như Di như thế, các thị thiếp khác lại dám, dù sao Trương Như Di cũng giống với các nàng, nàng ta căn bản là quan tâm chuyện gì, có lẽ đến đây cũng giống các nàng xem náo nhiệt mà thôi.

      “Thẩm Tích Thư, ngươi đừng có xấc láo.” Diêm Thanh Lam biết lời gì, xanh mặt nhìn Thẩm Tích Họa, hung hăng uy hiếp , nhưng Thẩm Tích Họa tựa hồ cũng để ý.

      “Lam sườn phi, bổn vương phi là chính phi, khi nào cần sườn phi như đến quản giáo bổn vương phi hử?” Ánh mắt Thẩm Tích Họa vẫn rời khỏi ly trà, tỉ mỉ nhìn hoa ly trà, còn xem cả chất liệu của ly trà, ly trà này hình như làm từ gốm thanh hoa, oah, là gốm thanh hoa . Chất lượng tuyệt đối thuộc loại thượng đẳng, đột nhiên nàng cao hứng cầm chặt ly trà trong tay. Nàng quyết định ly trà này thuộc về nàng, nàng phải cất giữ cho tốt.

      Ôi, cầm cái chén này uống nước là có chút đau lòng.

      Đối với biến hóa đột ngột của nàng làm cho tất cả mọi người trở tay kịp, cũng biết nên phản ứng như thế nào. Ngay cả Trương Như Di, Tô quản gia đều có chút kỳ quái nhìn Thẩm Tích Họa, tất cả đều vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng.

      Đều cảm thấy vì sao đột nhiên nàng lại cười tươi như thế.

      “Đông Mạt, mau đem cái chén này rửa sạch, sau đó đem cất nó .” Nàng phân phó Đông Mạt, để ý tới mọi người chung quanh đều dùng biểu cảm kinh ngạc nhìn nàng. “Cẩn thận kẻo vỡ đấy.”

      “Vâng, Vương phi.” Đông Mạt lập tức nghe lời cầm lấy chung trà đặt lên khay. cẩn thận nâng khay đến phòng bếp rửa sạch.

      “Khụ khụ... đến chỗ nào rồi?” Nàng hắng giọng, nhìn ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của mọi người nhìn nàng, nàng cũng để ý, tay đặt tay vịn của ghế vừa vặn đặt lên bàn, ngón tay hơi cong, gõ lên mặt bàn, làm cho người ta suy đoán nàng suy nghĩ cái gì.

      “À, đúng rồi ta nhớ ra rồi, Lam sườn phi, ngươi là sườn phi, chẳng lẽ Vương gia cho ngươi cái quyền quản lý toàn bộ An vương phủ thậm chí đến cả việc quản giáo bổn vương phi?” Ánh mắt Thẩm Tích Họa bắn ra chút hàn khí, làm cho Diêm Thanh Lam nhất thời cảm thấy trận gió lạnh, ngay sau đó cỗ hàn khí theo lòng bàn chân tiến nhập cơ thể, loại cảm giác này chỉ có thời điểm lúc trước khi nhìn thấy An vương gia cùng hoàng thượng mới có thể xuất . tại cảm giác đó lại xuất khi đối diện với nữ nhân này.

      “Ta... Ta...”

      “Trước mặt bổn vương phi ai cho ngươi xưng ‘ta’? Chẳng lẽ quên thân phận của mình rồi sao?” Thẩm Tích Họa nhìn Diêm Thanh Lam ra lời, lạnh lùng châm biếm .

      “Thiếp thân dám quên.” Diêm Thanh Lam cúi đầu dám nhìn ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tích Họa, giờ phút này ánh mắt của nàng ta làm cho người nhìn cảm thấy hàn khí bức người, trong phòng có người nào dám nhìn thẳng, mà Trương Như Di lại cau mày nhìn Thẩm Tích Họa tỏa ra lãnh khí trước mắt, thầm suy xét.

      Lúc này mọi người mới ý thức được Thẩm Tích Họa chẳng giống như suy nghĩ của các nàng là người dễ khi dễ. Diêm Thanh Lam là người hung hăng phách lối cũng bị ánh mắt của nàng ta uy hiếp, đến cùng là nàng ta trải qua cái dạng cuộc sống gì mới luyện thành loại ánh mắt như vậy, có phải là ánh mắt của vị thống lĩnh chăng?
      thuyt, Hoa vô ngữhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :