1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi Tô Bảo Nhi - Mông Lai Mông Khứ (15)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12
      Editor: Mưa Thủy Tinh

      Thiết quyền đánh vào bông, tay còn bị dính vải vứt cũng xong, đủ để người buồn bực đến chết.

      Vương Mĩ Linh hít sâu mấy lần, mới đè xuồng lửa giận hừng hực trong lòng mới có thể lộ ra đúng dáng vẻ dâu thẹn thùng cùng vui sướng.

      “Chị, đây là thiệp mời kết hôn của em với Gia Hào, chúng em đăng ký, vốn em muốn tùy chút được rồi, nhưng Hào nhất định muốn cho em hôn lễ long trọng, đến lúc đó hy vọng chị có thể đến chúc phúc chúng em.”

      Thiếp cưới nóng hổi, đưa tới trước mặt Tô San Hô, tươi cười dịu dàng mang theo vài phần đắc ý.

      “Dì, dì sao nhận, dì vui vì mẹ cháu và baba cùng chỗ sao?
      Cháu biết dì nhất định còn thích baba, nhưng baba thích mẹ, bọn họ lòng nhau, hơn nữa tại trong bụng mẹ cháu còn có em trai, baba cùng bà nội đều rất vui vẻ.”

      Lâm Khả Nhân vô tội mở to mắt, thoạt nhìn đơn thuần mà động lòng người, lời ra lại giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim người khác.

      Tô Bảo Nhi mắt như ngọc lưu ly bắn ra tia ánh sáng lạnh, ta thế này, biết còn tưởng rằng Tô San Hô biết thẹn, dây dưa chồng người ta tha.

      “Hôn lễ tháng sau làm sao đây, phải tôi , bụng này cũng thể chờ, đến lúc đó bụng lớn mặc áo cưới có đẹp hay , nữ nhân người nào thích chụp ảnh áo cưới xinh đẹp, bất quá, đến lúc đó nếu Vương tiểu thư mang theo bên người con xinh đẹp như vậy, nhất định thu hút người ngoài, bụng lớn chút, dù sao phụ nữ mang thai đều như vậy, tin tưởng mọi người đều có thể hiểu, hơn nữa con lớn thế này, còn có thể tìm được lang quân như ý như Lâm tổng giám đốc, cũng nên nắm chặt chút.”

      Tô San Hô cười tiếp nhận thiệp mời kết hôn, tươi cười nhiều ít, giọng điệu nhàng chậm chạp vừa phải, thái độ hào phóng khéo léo, có vẻ như lời của Lâm Khả Nhân quá mức vội vàng.

      Vương gia cùng Lâm gia hợp tác hai năm, nhưng vẫn nhận được tín nhiệm của đối phương, chỉ có quan hệ thông gia mới có thể làm hai nhà thiết lập cầu nối tín nhiệm.

      “Vậy chị đáp ứng đến lúc đó đến tham gia hôn lễ của em và Hào sao?”

      Vương Mĩ Linh nghe vậy mặt ý cười dừng lại, Tô San Hô sai, bụng thể chờ.

      Vốn chờ Tô San Hô cùng Lâm Gia Hào ly hôn, liền lập tức chuẩn bị hôn lễ, nhưng là Lâm gia cùng Vương gia gần đây có hạng mụ hợp tác mới, ký kết hợp đồng, tháng sau liền chuẩn bị rút khỏi thị trường, cho nên hôn lễ bọn họ mới phải lùi lại, muốn nhân lúc hai nhà đám hỏi tuyên truyền sản phẩm mới để tạo thế.

      Tô Bảo Nhi nghĩ rằng mẹ đối với động tác Lâm gia cùng Vương gia hiểu như vậy, cũng đúng, mẹ nhiều năm nay cơ hội Lâm lão phu nhân an bài xuất ở trường hợp long trọng mặc dù nhiều lắm, lại vẫn như cũ cùng phần đông danh viện phu nhân duy trì quan hệ tốt đẹp, khẳng định phải bà chủ gia đình đơn thuần.

      Trước kia đối với Lâm Gia Hào còn có tồn tại tình cảm, nay thỏa thuận ly hôn ký tên, con cũng về , Vương Mĩ Linh vừa quả làm Tô San Hô có chút khó chịu, dù sao người đàn ông cùng mình sống chung nhiều năm như vậy, cùng mình mới ly hôn mấy ngày, liền khẩn cấp cùng nữ nhân khác kết hôn, nhưng tâm tình khó chịu này chỉ thoáng qua, chỉ vì cảm thấy, nếu ly hôn muốn lại cùng Lâm gia có nửa điểm quan hệ, nghĩ rằng gặp phải Vương Mĩ Linh cố ý tìm, vì thế rất nhanh khôi phục lại, vẻ mặt chút dao động, ngược lại lý trí phân tích quan hệ bây giờ của Vương gia cùng Lâm gia.

      “Mẹ, vì sao mẹ bà ngoại chỉ sinh mình mẹ, gì này còn muốn gọi mẹ là chị?”

      Chị chị, em em nghe qua đúng làm cho người ta cảm thấy chói tai, Tô Bảo Nhi nhìn về phía Vương Mĩ Linh ánh mắt thêm phần trơ trẽn.

      “Tôi nghĩ tôi lấy tư cách vợ trước Lâm Gia Hào cũng thích hợp tham gia hôn lễ hai người, lời chúc phúc, tôi nghĩ khi tôi ký thỏa thuận ly hôn, đối với hai người là chúc phúc lớn nhất rồi.”

      Tô San Hô biết con trút giận, bất quá cũng muốn con vì chuyện của trở nên gay gắt, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén giống như châm chọc nhìn về phía Vương Mĩ Linh.

      “Vương tiểu thư luôn muốn mời tôi tham gia hôn lễ, chứ phải muốn tôi đưa quà cho các người? Có điều nay tôi là người mẹ đơn thân, đương nhiên muốn suy nghĩ nhiều vấn đề kiếm sống của mình và con , vả lại khi tôi ký thỏa thuận ly hôn, tôi cũng muốn phân tiền phí nuôi dưỡng, vậy lấy tài lực Lâm gia, tôi nghĩ cho dù tôi dốc hết tất cả đưa phần quà, cũng vừa mắt các người, tôi nghĩ Vương tiểu thư ép buộc ?”

      Người ở bên cạnh sớm chú ý, rốt cục nghe ra manh mối, nguyên lai là tiểu tam mang thai con trai được làm vợ chính thức, muốn mời vợ chính thức vừa ly hôn tham gia hôn lễ bọn họ, đây phải rắc muối ở miệng vết thương người ta sao, quá ghê tởm rồi, khó trách vợ chính thức muốn phân tiền phí nuôi dưỡng, đủ mạnh mẽ.

      Vì thế nhìn về phía Vương Mĩ Linh ánh mắt toàn bộ chuyển thành trơ trẽn.

      Tiểu tam cho dù thành vợ chính thức vẫn như cũ phai mờ được từng bị người người phỉ nhổ .

      “Làm sao có thể? Tôi phải ý này?”

      Vương Mĩ Linh bị hỏi xấu hổ, người bên ngoài ánh mắt biết xấu hổ xì xào bàn tán làm mặt lúc đỏ lúc trắng.

      Chưa từng thấy qua Tô San Hô cường thế như vậy, hôm nay vốn dự định đến đây biểu thị cùng Lâm Gia Hào ân ái, đả kích Tô San Hô, muốn nhìn đến vẻ mặt ta tiều tụy thương tâm muốn chết, nghĩ rằng người ta chút việc đều có trái lại còn bị chế nhạo phen.

      Lâm Khả Nhân ở bên trơ mắt nhìn mẹ bị phản kích thất bại thảm hại, nhưng biết làm thế nào, thầm nhủ muốn chạy lên mang mẹ rời , Vương gia cùng Lâm gia hợp tác trước mắt là thời điểm trọng yếu, nếu lúc này nảy sinh chút đồn đại tiêu cực, hậu quả đem lại phải các có thể gánh vác.

      “Mĩ Linh...... San Hô, sao lại ở trong này?”

      Lâm Gia Hào đậu xe ở phía trước thấy đám người đối với nơi nào đó chỉ chỉ trỏ trỏ, cau mày vừa thấy vợ trước cùng vợ tại bị bàn tán, thấy Vương Mĩ Linh cùng Lâm Khả Nhi vẻ mặt ủy khuất, nhất thời nhìn về phía Tô San Hô ánh mắt mang theo trách cứ, cho rằng lời gì đó khó nghe.

      “Lâm tổng giám đốc, chúng ta ly hôn, vẫn mong ngài gọi tôi Tô tiểu thư có vẻ thích hợp.”

      Tô San Hô thản nhiên , ở sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy đau lòng vì hỏi chân tướng việc liền chút nào do dự trách cứ .

      ...... tới làm cái gì?”

      Lâm Gia Hào bị Tô San Hô giọng điệu xa lạ cảm thấy trận phiền muộn.

      “Tôi cùng Lâm gia còn quan hệ, vậy tôi có nghĩa vụ cho ngài biết tình của tôi, bảo bối, chúng ta .”

      Tô San Hô muốn lại nhìn thấy đôi nam nữ vô sỉ tổn thương liếc mắt cái.

      “Ly hôn là chuyện tôi cùng , nhưng Bảo Nhi là con tôi, làm ba ba quan tâm đến con được sao?”

      Lâm Gia Hào cảm thấy căm tức vì thái độ coi thường của mẹ con Tô San Hô, lại ra lý do.

      “Lâm tổng giám đốc tuổi cũng tính quá lớn, như thế nào bị chứng bệnh người già dễ quên, Lâm gia các người cùng tôi lấy 10% cổ phần làm điều kiện trao đổi quyền nuôi nấng con , hôm nay tôi làm tốt thủ tục sửa họ, về sau con theo họ tôi, là người Tô gia, cùng Lâm gia các người có nửa điểm quan hệ.”

      Tô San Hô bị giọng điệu vô lại của Lâm Gia Hào cũng cảm thấy là căm tức, đều ly hôn , đều thành toàn bọn họ cùng chỗ, còn muốn như thế nào nữa?

      “Mặc dù ba ba dùng công ty 10% cổ phần đổi lại quyền nuôi nấng con, nhưng mà người con vẫn chảy màu Lâm gia, thế nhưng, nay Lâm tổng giám đốc có trai có , có tân phu nhân, nhưng mẹ con chỉ có mình con, cho nên mong cần làm khó mẹ con con, đây là thiệp mời kết hôn của hai người xin cầm lại, thứ lỗi con cùng mẹ thể tham gia.”

      Tô Bảo Nhi lấy thiệp mời kết hôn trong tay mẹ, đưa trả cho Lâm Gia Hào, để ý tới trong mắt ngạc nhiên cùng phẫn nộ, hừ, là cùng người phụ nữ kia làm việc sai còn đối cùng mẹ phẫn nộ cái quỷ.

      “A, vị gì Vương này, về sau có việc gì cần ngẫu nhiên gặp, cũng cần lại gọi mẹ tôi chị, chị chị, tôi cũng thích đột nhiên trong lúc đó xuất cái bác.”

      Tô Bảo Nhi vài bước rồi, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, quay đầu lại đối Vương Mĩ Linh .









      Chương 13

      Editor: Mưa Thủy Tinh

      Buổi tối Tô Bảo Nhi đầu tóc ẩm ướt, làm tổ chiếc ghế tựa treo ở vườn hoa bên ngoài ban công, nhắm mắt lại, cảm thụ mát lạnh do gió đêm mang đến.

      Hơi lạnh của gió đêm, làm cho đầu thanh tỉnh rất nhiều, cũng xóa sạch cảm xúc nhẫn kịch liệt trong lòng đoạn thời gian này.

      Đột nhiên, hai chân cách mặt đất điểm chút, làm cho chiếc ghế tựa ở trung đong đưa lên xuống, lộ ra khuôn mặt nhắn trắng noãn hướng bầu trời đêm, mở mắt ra, mắt đen như ngọc lưu ly rực rỡ thua ngôi sao bầu trời đêm, dưới bóng đêm, vốn dung mạo cực xinh đẹp, càng thêm mĩ làm người ta dám nhìn thẳng dung mạo xinh đẹp đó, tóc dài màu đen ở sau người đong đưa, làn váy màu trắng nghịch ngợm ở bắp chân thon dài phập phồng, thiếu nữ lúc thanh xuân mang chút lười biếng mê người, giống như tinh linh dưới ánh trăng.

      Khi ghế tựa đung đưa trước sau, bầu trời sao chiếu vào cặp mắt linh động kia, như cảnh đẹp di chuyển, lắc lắc lắc lắc, như ngôi sao rực rỡ, cảm giác khoan khoái trong nháy mắt chảy về phía toàn thân, cánh môi như nhụy hoa xinh đẹp hướng về phía trước cong lên, hình thành đường cong mê người.

      Bao lâukhông thấy bầu trời sao như vậy rồi, ba năm đó dài giống như ba đời ba kiếp, mỗi ngày mở mắt nhìn thấy chính là vách tường trắng noãn, xông vào mũi là mùi nước khử trùng bệnh viện, Vương Mĩ Linh cũng đủ nhẫn tâm, dùng ba năm thời gian, mỗi ngày ở bên tai tận lực những lời từ trong nội tâm, còn làm cho người ngoài cảm thấy bà ta là người có tâm, dùng đau đớn của giành được tán thưởng của người ngoài.

      “Tô San Hô muốn lấy cái chết khiến cho người Lâm gia đối ta áy náy, đối với mày tốt chút, đáng tiếc a, ta vĩnh viễn cũng biết, đụng mày thành người thực vật cũng chính là ba ba Lâm Gia Hào mày, Lâm lão phu nhân hai năm trước muốn đuổi ta ra khỏi nhà, để Hào lấy ta làm Lâm gia phu nhân, biết có tức giận từ trong phần mộ ra ?......”

      “Có điều, ta cũng khờ, ta sao có thể cam lòng để cục cưng trong bụng có chút nguy hiểm, chỉ làm bộ, vừa vặn Hào tới, ta vài câu, nghĩ rằng ta nghĩ thông liền tự sát. Được rồi, mày là con ta, thấy bộ dạng mày thế này, cho mày chân tướng cũng sao, mày cho tai nạn xe cộ của mày là chủ ý của ta đúng ? Kỳ , là Lâm lão phu nhân tay bày ra, còn có khi mẹ mày tự sát, bà ấy chính là nhìn ở bên cạnh, tận mắt thấy ta tắt thở mới gọi điện thoại kêu xe cứu thương, Tô San Hô a, Tô San Hô, khi ta ở trường học liền cùng , chỉ cần đồ vật của ta nhất định phải đoạt lấy, nhìn , tại chồng, mẹ chồng, đều là của ta......”

      Trong trí nhớ, Vương Mĩ Linh từng câu từng chữ đó giống như hàng ngàn vạn cây kim đâm vào đầu , tra tấn người, hủy hoại thân thể phải tàn khốc nhất, hủy hoại tâm trí người, làm làm trái tim người ta đau đớn khổ sở mới là biện pháp tàn nhất nhất đời.

      Độc nhất là lòng phụ nữ, Vương Mĩ Linh chính là điển hình!

      tại nghĩ lại, ra con Vương Mĩ Linh rút bình dưỡng khí của , làm “chết” , đối với xem như kết quả tốt nhất, tin tưởng, chỉ cần còn sống ngày, Vương Mĩ Linh tra tấn ngày.

      Vậy lần sau gặp con Vương Mĩ Linh, có cần đối với ta bày tỏ chút “Cảm ơn” ?

      Trong đôi mắt linh động kia là đau khổ cùng hận ý, luồng thống hận từ trong xương ra, hai tay cầm hai bên ghế tựa run run đứng lên, trong thân thể có luồng xao động hiểu dường như nhẫn nại được muốn dốc toàn lực giải thoát.

      Ngón tay trắng noãn dùng sức nắm hai bên ghế tựa, các đốt ngón tay vì dùng sức quá mức mà nhô lên, móng tay như trăng lưỡi liểm đâm sâu vào trong lòng bàn tay, lúc này, chỉ có cảm giác đau đớn mãnh liệt mới có thể làm kiềm nén hận ý cùng đau đớn trong lòng.

      Đôi mắt gắt gao nhắm lại, che giấu tất cả cảm xúc, lâu sau, mới hít sâu vào hơi, trong bóng đêm chóp mũi đem mùi hoa cùng khí trong lành vào lồng ngực, khi lần nữa mở mắt ra, lông mi như cuốn giống như con thuyền phá vỡ băng giá, xóa sạch tầng tầng dao động còn lại trong mắt .

      “Trước kia bảo bối còn chưa trưởng thành, cháu trông ngóng con bé trưởng thành, tại trưởng thành rồi, ta lại muốn con bé quay lại lúc còn bé.”

      Tô San Hô cùng Du mẹ đẩy cửa ra thấy Tô Bảo Nhi bóng lưng đơn bạc ở ban công hoa viên , ghế dựa lay động lay động, chỉ cảm thấy ánh mắt đau xót.

      “Tiểu thư là đứa hiếu thuận .”

      Du mẹ cảm thán, hai người nhìn nhau, về phía trước quấy rầy trong viện, yên lặng rời khỏi.

      Tô Bảo Nhi nghĩ nhập thần, biết Tô San Hô cùng Du mẹ hai người đến tìm , sau khi tĩnh tâm, nhớ tới ban ngày Âu Dương Trường Ân nhìn thấy màn kia.

      Nhớ đời trước, Vương Mĩ Linh qua, Âu Dương Trường Ân vừa mới vào xã hội làm việc lâu, vì bất đồng quan điểm với quan tòa và cấp , giận dữ từ chức rời , cùng vài bạn học hợp tác mở văn phòng luật sư, tới năm danh tiếng lan xa, trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim, cũng dựng lên hình tượng thiết diện vô tư, cũng là sau khi thành danh, mọi người mới biết được vốn là con cái hào môn.

      cách khác Âu Dương Trường Ân, cũng phải dựa vào thực lực trong nhà mình gây dựng nghiệp, như vậy.... Tô Bảo Nhi, môi đỏ mọng cong lên.

      Mặt trăng bầu tời, trăng lưỡi liềm cong cong, giống như tâm tình cũng có chút sung sướng.
      ~
      “Tiểu thư, người Lâm gia bọn họ quá đáng, thế nhưng còn mặt mũi phát thiệp mời cho tham gia hôn lễ bọn họ.”

      Từ sau khi Tô Bảo Nhi sửa lại họ, Du mẹ lòng xem người Lâm gia trở thành người xấu, nghe được hành động ngày hôm qua của Vương Mĩ Linh nhất thời tức giận bất bình đứng lên.

      cần để ý đến họ, coi như thấy, cần vì vài người liên quan làm tổn hại tâm tình tốt của chúng ta.”

      Sau khi ly hôn, Tô San Hô mới hiểu được, thời gian cũng phải thuốc giải quyết vấn đề, mà là lòng mình, trong lòng lúc biết chồng ở bên ngoài vụng trộm cũng chết tâm rồi, cho nên tại thấy Vương Mĩ Linh cố ý tạo ra cảnh ngẫu nhiên gặp đưa thiệp mời hôn lễ, trong lòng lại bình tĩnh như nước, liền khuyên giải Du mẹ vô cùng tức giận.

      “Tiểu thư, ai ~”

      Du mẹ thấy vẻ mặt Tô San Hô bình tĩnh cũng biết vì thay đổi nên cảm thấy cao hứng, hay là đau lòng.

      Tóm lại, người Lâm gia trong lòng lại bị bà mắng trăm ngàn lần.

      tại tiểu thư sửa họ thành Tô, là chủ nhân Tô gia, cùng Lâm gia có nửa điểm quan hệ.

      “Mẹ sai, chúng ta cần phải vì người liên quan, làm hỏng tâm tình tốt của mình.”

      Tô Bảo Nhi từ lầu xuống dưới, tùy ý ngồi sô pha, cầm lấy hoa quả trong khay ăn.

      “Mẹ, con muốn ra nước ngoài làm thủ tục thôi học, mẹ di theo giúp con được ?”

      “Được, thuận tiện ra nước ngoài giải sầu.”

      Du mẹ vừa nghe mặt lập tức nở hoa, giống như muốn xuất ngoại giải sầu là bà

      “Được!”

      Mẹ con Tô gia liếc nhau, nhìn thấy vui mừng trong mắt đối phương.

      Có gì tốt hơn khi trong cuộc sống đơn của mình, bên người có người thân lòng quan tâm đến mình?

      “Mẹ, buổi chiều có rảnh ?”

      Tô Bảo Nhi cánh môi đỏ hồng gặm hoa quả thoạt nhìn so với hoa quả ngon miệng kia còn mê người hơn.

      “Buổi chiều mẹ hẹn người bạn, có việc gì sao?”

      Tô San Hô lấy khăn tay qua lau nước trái cây khóe miệng con , con bất luận làm gì ở trong mắt đều xinh đẹp nhất .

      “À, con muốn văn phòng luật sư, cám ơn Âu Dương luật sư.”

      Thuận tiện xem tình huống tại của Âu Dương Trường Ân, việc này tốt hơn vẫn là nên trước với mẹ, giải như thế nào. “Nhưng mà, mẹ có việc, con mộ mình cũng được.”

      “Như vậy, cũng được,con ngay từ đầu cùng Âu Dương luật sư liên hệ, con mẹ cũng tài giỏi!”

      Tô San Hô đối với con mới mười bảy tuổi có thể mình phụ trách mặt công tác, cảm thấy có vấn đề gì.

      Hôm nay muốn trưởng bối ở bộ giáo dục về hưu, muốn vì con tìm hiểu việc nhập học tại ở trong nước, cũng để con mình




      Chương 14
      Editor: Mưa Thủy Tinh

      Âu Dương Trường Ân nghĩ tới lại gặp bé làm mình can tâm tình nguyện làm quân cờ.

      “Tô tiểu thư, mời ngồi!”

      Sau vụ kiện lần trước, cho rằng bé này có mưu có trí, sau đó ở cơ quan hành chính thấy mẹ con bọn họ xuất , chỉ biết, sửa họ.

      Tô Bảo Nhi mặc áo màu trắng, quần màu xanh da trời xuất ở văn phòng công ty Âu Dương Trường Ân, tóc ngắn màu đen làm cho ngũ quan của thoạt nhìn càng thêm thanh lệ, đối với nam thư ký thực tập mang vào cùng tuổi sai biệt lắm mỉm cười cái, giống như mùa xuân hoa tươi trăm hoa đua nở, mê hoặc ánh mắt người khác, nam thư ký thất thần vài giây mới hồi phục lại tinh thần, sắc mặt ngượng ngùng đỏ lên vội vàng cúi đầu, mới ra ngoài.

      “Nước lọc là được rồi, cám ơn.”

      Nước trái cây cái gì, thích.

      Tô Bảo Nhi kéo cửa tủ lạnh Âu Dương Trường Ân khách khí .

      Nghe vậy, tay muốn cầm nước trái cây dừng chút, khóe miệng cong lên, đổi lại cầm nước lọc bên cạnh, rất thân mật mở nắm nước lọc mới đưa cho Tô Bảo Nhi.

      tình lần trước, tôi cùng mẹ vô cùng cảm ơn ngài, còn lợi dụng ngài, tôi có lỗi.”

      Làm thân phận Âu Dương Trường Ân, để Lâm gia sảng khoái ký thỏa thuận như vậy, ta luôn giấu bên ngoài vì chứng minh năng lực chính mình, đối với điểm ấy, Tô Bảo Nhi cảm thấy dựa vào Âu Dương Trường Ân khôn khéo, sớm nhìn thấu sâu xa trong đó.

      “Tôi nghĩ chúng ta lúc trước chưa có gặp mặt qua?”

      Âu Dương Trường Ân nghĩ rằng chủ động nhắc tới, còn trắng ra như vậy, lợi dụng.

      “Có bạn học đúng lúc nhắc đến ngài, mẹ tôi muốn ly hôn, liền nhớ đến ngài, tôi muốn tiết tộ tin tức mẹ cùng baba ly hôn cho ngài, bán cổ phần công ty cho nhà ngài, xác định để trong lòng Lâm gia khó chịu, chỉ là tôi ngờ ngài ra thân phận chính mình.”

      đoạn nửa nửa giả, mới làm cho người ta phân ra thiệt giả.

      Tô Bảo Nhi vẻ mặt thản nhiên mang theo châm chọc cùng tự giễu, vài ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của , tầng kim sắc rực rỡ mạ lên khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ, dường như nhìn vào có thể làm cho người ta say mê, trong đôi mắt đen như ngọc lưu ly đó, trong yên tĩnh mang theo phẫn nộ, trong an nhàn mang theo sầu bi, có nhiều cảm xúc giả dối thái quá như búp bê xinh đẹp, người vì có hỉ nộ ái lạc mà chân , mà sinh động, mà xinh đẹp.

      bé cũng họ Lâm.”

      Âu Dương Trường Ân ánh mắt bỗng nhiên lóe lên điều gì đó, đối với bé trước mắt, dường như làm ở bên ngoài tò hơn chút.

      Sinh ra trong hào môn, bởi vì khúc mắc ích lợi, thân tình cũng đặc biệt biến thành vững chắc, bằng Lâm Gia Hào ở bên ngoài, Vương Mĩ Linh mang thai, Lâm lão phu nhân vô tình, Lâm lão gia tử ngầm thừa nhận, mẹ con Tô San Hô và Tô Bảo Nhi tại gia đình để lợi ích lên đầu có vẻ thích hợp, rời dường như với các là chuyện tốt.

      Ngày đó khi sửa lại họ, Âu Dương Trường Ân cũng nhìn thấy các .

      đến giờ ăn cơm, cùng nhau sao?”

      Âu Dương Trường Ân nhìn nhìn thời gian.

      “Chú Âu Dương, là đại biểu nhận xin lỗi của cháu sao?”

      Tô Bảo Nhi ngọc lưu ly con ngươi đen tất cả đều là thiện ý, môi đỏ mọng uống nước, dưới ánh mặt trời cũng đặc biệt hồng nhuận ướt át.

      “Chú Âu Dương?” Ra vẻ chính mình chỉ hơn chín tuổi, Âu Dương Trường Ân hạ ý tứ thích này xưng hô, nhìn đến đối diện thanh xuân sức sống, tuy rằng hai người ngồi ở sô pha đối diện, nhưng giống như nghe thấy được mùi hương vô cùng dễ chịu, đáy lòng dâng lên chút chua sót , lập tức cười : “Đúng vậy.”

      Địa điểm cơm trưa là nhà hàng cơm tây xa văn phòng luật sư, giá vừa phải, hoàn cảnh thanh nhã hợp lòng người, rất nhiều cao cấp thành phần tri thức đều lựa chọn tới nơi này dùng cơm.

      “Chú Âu Dương, cháu tại là con người có tiền, hôm nay cơm trưa cháu mời khách, chú Âu Dương cần lo lắng cháu có tiền trả!”

      Tô Bảo Nhi cầm lấy thực đơn đùa mở đầu bầu khí thoải mái, bản tính tuy rằng lạnh lùng, nhưng đại biểu bề ngoài cũng giống nhau.

      Sống hai năm nước ngoài, nhưng mẹ Tô lo lắng con ăn quen, đặc biệt mời Trung Quốc đầu bếp nấu cơm cho , cơ hội ăn cơm tây rất ít.
      “Vậy chú, cháu cũng khách khí .”

      Dù sao cũng cái xưng hô, Âu Dương Trường Ân trông thấy tươi cười vui vẻ, phảng phất ngửi gió mát tháng ba thổi qua, chỉ cảm thấy trận sảng khoái.

      Tô Bảo Nhi nghĩ rằng Âu Dương Trường Ân thế nhưng cũng giỡn, nhất thời bầu khí cần cố ý xây dựng cũng thuận theo tự nhiên trở nên thoải mái.

      Tô Bảo Nhi đối với Âu Dương Trường Ân là đến xem thần tượng, khi chuyện phát quả nhiên nghe tiếng bằng gặp mặt, cùng ta chuyện cần lo có đề tài, hoặc là sai, bởi vì ta lúc thích hợp ra, khó trách cao ngạo như Vương Mĩ Linh cũng khen ta dứt miệng.

      “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại!”

      Âu Dương Trường Ân nhìn biểu thị điện thoại, hơi hơi cau mày.

      Bất luận nghề nghiệp gì chỉ cần là người mới, ít nhiều trước mặt bối có chút xung đột, Âu Dương Trường Ân làm luật sư vì biểu dương chính nghĩa, luật sư sở vụ và đồng thời là người mới vào công ty, chỉ có người xa xa dẫn đầu, mình nhận vụ kiện , làm thành công vài vụ kiện lớn , coi như là có chút thành tựu, nhưng mà tiền bối hướng dẫn nhập môn lại là người lòng dạ phóng khoáng như vậy, nghĩ người mới trong thời gian ngắn ngủn liên tiếp luôn được ông chủ khen ngợi, xử lý mọi việc đều sạch lưu loát kém tay nghề những người lâu năm, trong lòng tất nhiên là thoải mái, bình thường vài lời chua chát, vô tình cố ý có chân sau gì đó, Âu Dương Trường Ân đều thèm để ý, chỉ khi nhìn thấy, để làm mình, nhưng đoạn thời gian trước nhận vụ kiện, là vụ cũ thường gặp, công tử nhà giàu coi trọng trẻ tuổi, làm sao cũng theo đuồi được liền cưỡng gian, tên đó cưỡng gian , đó cũng là cá tính mạnh mẽ, lập tức liền từ lầu cao hơn mười tầng nhảy xuống bỏ mình, là con , đương nhiên là bảo bối trong nhà, chỉ là gia đình thường thường bậc trung, mà người gây ra họa lại là người gia đình giàu có, coi như đồng ý giải quyết riêng, lại còn quật ngược lại chủ động quyến rũ còn làm bị thương con mắt, cuối cùng sợ hãi tự mình nhảy lầu tự sát.

      khi phát sinh việc, gia đình giàu có sớm từng bước chụp ảnh khách sạn, nhân chứng toàn bộ nên tiêu hủy liền tiêu hủy, nên thu mua liền thu mua, đổi trắng thay đen.

      Cha mẹ đương nhiên chịu bỏ qua, mất con duy nhất còn bị người xấu như vậy, tìm luật sư kiện bọn họ, Âu Dương Trường Ân tiền bối vừa thấy loại án kiện này, liền lập tức phân công cho , thời điểm đợi cho Âu Dương Trường Ân tìm ít dấu vết để lại, gia đình giàu có này gặp thu mua thành liền thay đổi tìm tiền bối , muốn buông tha án kiện này.

      Vừa mới là điện thoại tiền bối gọi ông chủ lên tiếng, án kiện này lầu luật sư bọn họ thể nhận, muốn buông tay.

      “Chú có việc trước , cần để ý cháu.”

      Thấy Âu Dương Trường Ân vẻ mặt tức giận cùng bất bình, Tô Bảo Nhi nghe điện thoại cũng biết đại khái xảy ra việc gì.

      “Vậy tôi về công ty trước, lần khác lại mời bé ăn cơm, xem như nhận lỗi.”

      Mới ăn được nửa người , Âu Dương Trường Ân cảm thấy có lỗi.

      sao, công việc quan trọng hơn.”

      Tô Bảo Nhi tỏ vẻ có việc gì.

      Thấy Âu Dương Trường Ân chuẩn bị đứng dậy rồi, nghĩ nghĩ, lại gọi : “Chú có nghĩ qua tự mình mở văn phòng luật sư ?”

      “Tạm thời nghĩ tới.”

      Âu Dương Trường Ân ngạc nhiên, có kế hoạch này, nhưng phải tại.

      “Nếu chú Âu Dương dự định tự mình mở văn phòng luật sư, cháu có thể đầu tư vốn a.”

      Tô Bảo Nhi cười .

      “Nếu có cơ hội, tôi cân nhắc.”

      Âu Dương Trường Ân ánh mắt lên tia sáng, trước mắt giải quyết tình có vẻ trọng yếu, liền lập tức trở về sở vụ.

      Tô Bảo Nhi biết kiếp trước Âu Dương Trường Ân quyết định chính mình mở văn phòng luật , có phải bởi vì này việc này , tóm lại trước ném ra cái ý tứ, nếu có hy vọng, căn cứ vào năng lực của , chờ chia hoa hồng là được rồi .
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen trong sinh luc nao cung hay.ung ho ban va mong chuong moi

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15
      Editor: Mưa Thủy Tinh

      Sau khi Tô Bảo Nhi sống lại, để ý cảm mạo phát sốt từ nước ngoài gấp gáp trở về, ngăn cản ý định hãm hại của Vương Mĩ Linh với Tô San Hô, dùng kế để Tô San Hô cùng Lâm Gia Hào thành công ly hôn, từ Lâm Bảo Nhi biến thành Tô Bảo Nhi, chặt đứt ràng buộc với Lâm gia.

      Trong khoảng thời gian này tuy rằng trong lòng Tô San Hô vẫn vì người Lâm gia vô tình vô nghĩa cảm thấy thương tâm, nhưng bởi vì rời khỏi gia đình giả dối đó, tâm tình cũng nghi ngờ vui vẻ hơn.

      Nhìn trong mắt mẹ vui vẻ, bao giờ phải luôn bận tâm suy nghĩ nhiều việc trước khi làm như ở Lâm gia, có áp lực cuộc sống, có tính kế gia đình, là đơn thuần vui vẻ.

      Tô Bảo Nhi hết thảy đều cảm thấy, vì mẹ thay đổi cảm thấy vui vẻ, nếu đời trước mình tỉnh ngộ sớm chút, mẹ cũng bị người hãm hại rồi tự sát, tại lần nữa tẩy bài, muốn làm cái gì lớn, chỉ muốn vì mẹ xây dựng hoàn cảnh lo.

      Vương Mĩ Linh tất nhiên đáng ghét, Lâm lão phu nhân cùng Lâm Gia Hào tất nhiên vô tình, nhưng tại mẹ con các cùng những người đó cách xa.

      Nhìn bên ngoài cửa sổ trong suốt người đến người đường, bọn họ hoặc bước bân vội vàng, hoặc kết bạn mà tùy ý tươi cười , hay chỉ là phần đông bên trong người qua đường mặt chút thay đổi, mặc kệ mặt ngoài là cười là buồn là thất thường, phía sau đều chỉ có chính mình mới biết được chuyện xưa.

      Ngày đó sau khi làm tốt thủ tục đổi họ, Tô San Hô chuyển năm mươi triệu tới tài khoản Tô Bảo Nhi, có lẽ nhận thấy được Bảo Nhi có việc cần làm, cần mở miệng, chỉ dùng hành động trực tiếp ủng hộ con bé.

      Tô Bảo Nhi thân mình dựa vào sô-pha phía sau, đôi mắt đen lóng lánh, giống như bảo thạch chói mắt, ngón tay thon dài như bạch ngọc nhàng ma sát qua lại miệng ly nước trái cây, hình ảnh phản chiếu ở bàn cơm giống như đóa hoa Bạch Ngọc Lan từ từ nở rộ.

      Lâm gia và Vương gia đám hỏi, ắt ràng buộc hai nhà lên bậc thang, chỉ người hai nhà làm lợi ích cho nhau, tin người khác, cũng hợp tác, dám làm ra kiện Vương Mĩ Linh, đám hỏi có thể an lòng bọn họ, có thể an lòng trong bao lâu?

      Huống hồ mẹ con Vương Mĩ Linh cũng phải loại người dễ dàng để người ta sai bảo , Lâm lão phu nhân lại là người ngang ngược như vậy, thích mọi việc đều dựa theo ý của bà, nếu hai nhà hợp tác phát sinh biến cố, biết Lâm lão phu nhân có còn vì đứa trong bụng Vương Mĩ Linh, mà đem bà ta làm cung phụng như bồ tát ?

      Tô San Hô ở Lâm gia nhẫn nhục chịu khó, lòng vì Lâm gia bọn họ xử lý việc nhà lớn , mà Vương Mĩ Linh vốn chính là con cờ sinh ra trong chiều hướng lợi ích của hai nhà còn dẫn theo con của chồng trước gả đến Lâm gia, hai mẹ con chính là hình tượng Tiểu Bách Hoa, cần ngôn ngữ trước nước mắt hạ bút thành văn, mà Lâm lão phu nhân chính là tốt hơn Từ Hi Thái Hậu, đột nhiên rất hiếu kỳ hai người chung đụng xuất ra tia lửa gì?

      nay, kẻ địch rất cường đại, mà chính mình quá yếu ớt, chỉ có trở nên càng cường đại hơn so với kẻ địch, mới có cơ hội chiến thắng.

      Cơ hội là người tạo ra, có câu châm ngôn rất đúng, đời có việc gì khó chỉ sợ lòng bền!

      Đánh kẻ địch chiêu chí mạng nhất phải chiêu mất mạng, mà là giỏi hơn , mạnh hơn , để cả đời đều nhìn lên ngươi, theo kịp, đó mới là đả kích tốt nhất đối .

      Thu hồi suy nghĩ lộn xộn, Tô Bảo Nhi cũng tính tiền chuẩn bị về nhà, chờ người bán hàng tìm tiền lẻ, liền nhận được điện thoại Du mẹ, đầu kia điện thoại rất lo lắng cũng chưa ra lý do, chỉ nghe ràng tại Tô San Hô ở cục cảnh sát.

      “Du mẹ, người nên gấp gáp, cháu lập tức đến đó.”

      Cúp điện thoại, cũng chờ kịp chờ người bán hàng tìm tiền lẻ, cầm túi hướng ngoài cửa , bởi vì gấp, chú ý đường phía trước, cẩn thận đụng phải người tới trước mặt.

      “A, xin lỗi.”

      Cứng quá, Tô Bảo Nhi sờ sờ cái mũi, nếu phải cảm giác được độ ấm, và đập vào mắt là lồng ngực rộng lớn, thậm chí ảo giác vừa mới đụng vào vách tường, xin lỗi xong cũng ngẩng đầu, mà chạy nhanh ngăn lại tắc xi ven đường tới cục cảnh sát Du mẹ .

      “Chiến ca ca, muốn đâu? đáp ứng bác trai hôm nay cùng em ăn cơm .”

      Mỹ nữ tóc dài tung bay vẻ mặt hờn giận, hôm nay vất vả dây dưa ba nhà mình mặt dày gọi điện thoại cho bác trai ra lệnh để Chiến ca ca cùng ăn cơm, nghĩ rằng đến cửa nhà hàng, lại phát sinh chuyện như vậy.

      “Có việc!”

      Giọng đàn ông lạnh như băng, chỉ lưu lại cho bóng dáng càng tuấn mỹ.

      “Chiến ca ca......”

      Mỹ nữ thấy Chiến ca ca chút nào lưu luyến lái xe mui trần mà , nhưng cũng thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể buồn bực hung hăng dậm chân cái.

      ~

      “Du mẹ!”

      Tô Bảo Nhi vừa xuống xe nhìn thấy Du mẹ ở ngoài cục cảnh sát lo lắng qua lại, chắc là đợi mình.

      “Tiểu thư , cháu tới rồi, tiểu thư thiếu chút nữa bị người xấu bắt cóc rồi, cũng may vừa vặn gặp được cảnh sát giao thông tuần tra......”


      Du mẹ nhớ tới màn kinh tâm động phách kia, người liền ngừng phát run, là thói đời bạc bẽo, giữa ban ngày lại dám chặn đường bắt cóc.

      “Mẹ cháu bây giờ thế nào?”

      Khi chuyện Tô Bảo Nhi tim đập nhanh thêm mấy lần.

      “A, tiểu thư bị thương, chỉ bị dọa sốc, bây giờ ở trong cục lấy khẩu cung, người xấu chết tiệt đều chạy mất rồi!”

      Du mẹ lôi kéo tay Tô Bảo Nhi .

      “Vậy là tốt rồi, chúng ta vào thôi.”

      Tô Bảo Nhi nghe thấy mẹ có việc gì, liền trấn tĩnh lại.

      Hai người đến đại sảnh chờ hồi lâu, mới nhìn thấy Tô San Hô ra.

      “Mẹ!”

      “Tiểu thư!”

      Tô Bảo Nhi thấy mẹ người bị thương, chỉ là vẻ mặt có chút mỏi mệt, nhất thời yên tâm, lập tức về phía trước ôm lấy mẹ, thanh có chút nghẹn ngào, khi chuyện nước mắt nóng hổi liên tiếp chảy xuống, lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ, xinh đẹp động lòng người: “Mẹ, làm con lo lắng chết rồi, sớm biết vậy con cùng mẹ gặp bạn của mẹ.”

      Cũng may có việc gì, cũng may có việc gì!

      “Đứa ngốc, mẹ chút đều có việc gì, , cảnh sát vừa vặn qua, liền dọa chạy người xấu .”

      đường trở về, chiếc bánh xe dừng lại bên cạnh , hai người mặc đồ đen đội khẩu trang xuống xe hai lời lôi lên xe, cũng may cảnh sát giao thong vừa vặn tuần tra nên cứu , bây giờ sau khi nghĩ lại cũng thấy sợ, ngờ thấy con phản ừng kịch liệt như vậy, làm dâng lên tình thương bao la của người mẹ, tay đem ôm con vào ngực, giống như trước đây dỗ dành con , ở phía sau lưng nhàng vỗ vỗ.

      “Mẹ, chúng ta thuê vệ sĩ , hôm nay mẹ vận khí tốt gặp được cảnh sát, vạn nhất...... tại người xấu nhiều lắm, nhóm chú cảnh sát khẳng định bảo vệ hết, chúng ta cần bảo vệ chính mình.”

      Đời trước mẹ bị người Lâm gia cùng Vương Mĩ Linh kết hợp hãm hại tự sát, sống lại, đời này hy vọng lớn nhất chính là làm cho mẹ vui vẻ, cuộc sống yên ổn lo.

      Tô Bảo Nhi dám nghĩ việc này ngộ nhỡ, bất luận lần này kiện cướp bóc này là ngẫu nhiên hay là cố ý, tóm lại tại các cần phải có người bảo vệ.

      “Đúng vậy, tiểu thư, tiểu thư rất đúng, cảnh sát cũng thể mỗi ngày bảo vệ chúng ta, chúng ta tở về vẫn nên thuê vệ sĩ, người, tiểu thư người, như vậy ra cửa mới yên tâm được.”

      Du mẹ cho rằng để nghị của tiểu thư rất tốt.

      Tuy rằng thuê vệ sĩ cần dùng nhiều tiền, nhưng mà an toàn tính mạng tiền tài sao có thể so sánh.

      “Được, vậy nghe hai người.”

      Tô San Hô thấy bộ dạng con cùng Du mẹ quyết định, tuy rằng cảm thấy hai người có chút chuyện bé xé ra to, chuyện cướp bóc này sao dễ dàng gặp được như vậy, thế nhưng thấy hai người vẻ mặt lo lắng, cũng phải đồng ý.

      Nhưng mà trong lòng lại suy nghĩ, bình thường ít khi ra ngoài, hôm nay gặp qua trưởng bối bộ giáo dục, cũng hiểu chút về tình huống trường học, đến lúc đó con học, làm cho người ta rất lo lắng, thuê vệ sĩ cho con cũng tốt.

      Mẹ con hai người đều xuất chúng, hai người trong lúc đó tình mẹ con nồng nàn, càng làm cho người bên ngoài nhịn được liếc mắt.
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :