1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi sum vầy đoàn viên - Nhược Nhan(c22)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Vương phu nhân mang chày gỗ đến chơi

      Edit: Thiên

      Nghe thấy tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập, thủy U Hàn thực đoán ra được là ai. Nhưng bất kể là ai chăng nữa nàng cũng muốn bị người ta thấy mình trong bộ dạng này. Thủy U Hàn lấy lại bình tĩnh, với nhũ mẫu và tiểu Hồng : “Hai người xem là ai đến, mặc kệ là chuyện gì, đều ta bệnh, tiện gặp khách, trước đem họ đuổi về.”

      “Vâng.” Nhũ mẫu và tiểu Hồng liên tục gật đầu, “Tiểu thư, ngài cũng nên tránh chút, để ngừa vạn nhất.”

      “Được, ta về phòng để tránh đây .”

      Ba người xong, nhũ mẫu và tiểu Hồng đến cổng nội viện đóng, còn Thủy U Hàn chạy về phòng mình tránh chút, đóng cửa lại, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa nội viện. Tiếng đập cửa bên ngoài nội viện cũng có ngừng.

      “Đến đây, đến đây, đừng có gõ nữa.” Nhũ mẫu chạy nhanh đến nhìn xem.

      “Ai vậy a, gõ cửa gấp như vậy là có chuyện gì ?” Nhũ mẫu có mở cửa ra, mà đứng ở sau cánh cửa hỏi.

      Bên kia cánh cửa là giọng to của nữ nhân trả lời: “Là Vương phu nhân ở trấn tới thăm phu nhân nhà các ngươi, mau mở ra cho ta.”

      “Xin hỏi là vị Vương phu nhân nào, sao trước đây chưa từng lui tới?”

      “Gì, ngay cả Vương phu nhân nhà bọn ta là ai cũng biết, mà mà các ngươi còn ở trong nhà bọn ta mấy ngày nay! Hôm trước, Vương phu nhân nhà bọn ta mới từ nhà mẹ đẻ trở về, mới vừa về thấy các ngươi đưa trái nho tới, hỏi lão gia mới biết có người ở nhờ trong Vương gia trang nhà bọn ta, trước đây xem như biết giờ biết rồi nên tốt xấu gì bọn ta phải đến thăm các ngươi chút. Đây là mảnh hảo tâm của phu nhân nhà bọn ta, sao ban ngày mà các ngươi còn khóa cửa nội viện.”

      Thủy U Hàn thầm nghĩ trong lòng, người này hay nhắc đến Vương phu nhân , hẳn là nữ quyến nhà Đông thúc. Đông thúc và Hải bá đều là người từng hầu hạ qua Sở phu nhân, sau lại được ban cho họ Vương, cho nên mới xưng là Vương đại phu nhân. Khí thế là lớn à, dám tòa Vương gia trang này thuộc quyền sở hữu của nhà bà ta.

      “Nguyên lai là Vương phu nhân, ngài thứ lỗi.Tiểu thư nhà chúng tôi bị bệnh, cần tịnh dưỡng ở nơi yên tĩnh, Đông thúc cũng biết chuyện này. Hải bá trước khi xuất môn thu tô có khóa cửa ngoại viện, còn dặn chúng tôi ở nhà phải khóa cửa nội viện lại, như vậy yên tĩnh.”

      “Ồ, hóa ra yếu ớt đến vậy. Bây giờ phu nhân nhà bọn ta đến , ngươi mau mở cửa, phu nhân bọn ta tìm các ngươi để chuyện.”

      Nhũ mẫu đương nhiên là chịu: “Vương phu nhân, tiểu thư nhà chúng tôi bệnh rất nặng, tiện gặp phu nhân, mời phu nhân trở về, ngày sau chúng tôi đến cửa lời cảm tạ .”

      xong lời này, cũng cảm thấy dù cho có ngày đó Hải bá khẳng định để chủ tớ ba người các nàng xuất môn, Thủy U Hàn ngầm vỗ tay khen nhũ mẫu.

      “Như thế nào lại chuyện hơn nửa ngày mà vẫn chịu mở cửa, chính là muốn gặp ta sao? Hai người các ngươi đem cửa nội viện phá cho ta, ta muốn nhìn xem là tinh ở nơi nào, làm gì mà thể gặp được !” giọng bén nhọn của nữ nhân cất lên.

      “Ngươi chuyện nên có chút tôn trọng với bọn ta chút, tòa nhà này là của bọn ta, khóa cửa chính là đề phòng trộm cướp, ngược lại là ngươi đó, cửa lớn ngoại viện khóa lại, ngươi vào bằng cách nào, ngươi là cường đạo chăng.” Là giọng của tiểu Hồng, nha đầu kia biết ăn nhất định là do sốt ruột nên mới như vậy.

      Tận lực bồi tiếp , thanh cánh cửa bị va chạm, sau đó là tiếng cánh cửa mở ra, kèm theo tiếng kêu sợ hãi của nhũ mẫu và tiểu Hồng . Sau đó là mảnh hỗn loạn. Thủy U Hàn từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, có bốn năm người xông vào bên trong, nữ có nam có, nhũ mẫu và tiểu Hồng tới ngăn cản, bị bà tử to lớn và người theo hầu phái sau đẩy ngã xuống đất . Bà tử cầm trong tay hai cây chày gỗ, vừa mắng, vừa theo cạnh nữ nhân thân vận lăng la khí thế tới phòng nàng. Trong tay nữ nhân đó cũng cầm chày gỗ, trong tay của nha hoàn theo hầu bên cạnh cũng mang theo chày gỗ. Nhũ mẫu và tiểu Hồng từ dưới đất bò dậy, muốn bước đến ngăn cản các nàng lại bị đánh vài cái, rồi bị người theo hầu phái sau đẩy ra. Thủy U Hàn nhìn thấy chính là hai vị tráng hán vạm vỡ.
      Cái này là lai giả bất thiện ư. Xem ra, đúng là muốn tránh cũng tránh xong. Thủy U Hàn liếc nhìn đống chăn đệm vừa mới phơi khô kháng, còn chưa kịp thu đống chăn đệm và gối đầu. có biện pháp, chỉ có thể như vậy. Nàng vội vàng nằm lên kháng,đem đệm giường và gối đầu vừa mới phơi khô sắp xếp lại, đem chăn bông kháng đắp lung tung lên người, che lại thân hình của mình. Sau đó vò đầu tóc cho rối lên, làm bộ yếu ớt nằm xuống cửa phòng bị đạp mở.

      Ba nữ nhân khí thế ngút trời bước vào, thấy bộ dạng thủy U Hàn , trong thời tiết như vậy lại đắp thiệt nhiều chăn bông, sắc mặt ửng hồng, tóc tài rối bời, giống như vừa mới bị đánh thức.

      bà tử mập mạp, tay cầm chày gỗ định bước đến cái kháng mà Thủy U hàn nằm lại bị nha đầu đứng bên cạnh kéo lại, “Thái ma ma, đừng nóng vội, trước hết chúng ta mời phu nhân ngồi xuống, phu nhân đường cũng mệt mỏi, trước nghỉ ngơi chút.
      Nàng ta muốn chạy cũng chạy được, thể vì nàng ta mà khiến phu nhân mệt.”
      Thái bà tử liếc mắt nhìn nàng, “Nghe lời ngươi .” Cước bộ ngừng lại, xoay người sang chỗ khác, vẻ mặt nịnh nọt lấy ghế cho nữ nhân vận thân y phục lộng lẫy kia ngồi.

      Lúc này , Thủy U Hàn mới nhìn được khuôn mặt của , mặt tròn dùng phấn trắng che lại , lông mi được vẽ cẩn thận thành đường cong cong, đôi mắt to, đuôi mắt thượng thiêu, mũi có có chút thấp, môi mỏng, miệng thoa son đỏ như máu. Gương mặt qua trang điểm nhìn ra niên kỷ, nhưng từ nếp nhăn cổ xem ra hơn ba mươi tuổi rồi, vừa vặn là cái độ tuổi có thân hình lồi lõm mà người đàn ông hứng thú nhất. Chắc đây chính là Vương đại phu nhân.

      Hai tiểu nha hoàn đứng ở hai bên xem ra chỉ mới có mười ba, mười bốn tuổi. Về phần Thái ma ma, bà ta vừa mới mở miệng , Thủy U Hàn nghe ra được đây chính là cái giọng oang oang ở ngoài cửa nội viện.

      Vương đại phu nhân ngồi xuống ghế, nhìn Thủy U Hàn chằm chằm quan sát, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống Thủy U Hàn.

      Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đánh đập, còn có tiếng khóc của nhũ mẫu và tiểu Hồng . Tim Thủy U Hàn như bị đao cắt. Hai tay trong chăn nắm chặt , lại chỉ có thể gắng gượng đè cơn phẫn nộ xuống, tựa hồ đem động tĩnh bên ngoài bỏ vào tai, cũng thấy được mặt ba nữ nhân cầm chày gỗ có phần địch ý, ngược lại người nằm kháng bây giờ lộ ra khuôn mặt tươi cười đáp lễ với Vương phu nhân.

      “Vương đại phu nhân hữu lễ, ta lần đầu nhìn thấy người có khí phái như ngài, thoáng cái ngây người, là thất lễ. Trang phục cùng khí độ người ngài đúng là có thể so với người trong tướng phủ tại kinh thành , cùng với các vị phu nhân trong Sở phủ có hơn chút. nghĩ tới, ở quận Bột Hải lại có người khí độ giống như ngài vậy, thực là bị mai .”

      Thấy sắc mặt Vương đại phu nhân tốt lên, Thủy U Hàn cố nén chán ghét, lấy tay che miệng, ho khan vài tiếng, tiếp tục : “Thỉnh Vương đại phu nhân thấy ta bị bệnh nặng thể đứng chuyện với ngài, xin ngài thứ lỗi cho ta. Ta nghe Hải bá mọi người ở thôn , lần nào là nhắc đến Vương phu nhân thiện tâm chất đầy . Ta sớm muốn bái phỏng ngài, đáng tiếc là thân thể ta quá yếu, làm ngài phải tự mình đến đây. Việc làm của ngài, ta đều thấy, e rằng những nhà giàu trong kinh thành chỉ xứng liếm ngón chân của ngài . Ta là người có biết chuyện, lời này ra ngài đừng ngại mà nghe hay.” Trong lòng Thủy U Hàn cực lực khinh bỉ bà ta.

      Vương đại phu nhân và Thái ma ma nghe thế, vẻ mặt tràn đầy ý vị hưởng thụ. Bên ngoài tiếng la hét của nhũ mẫu và tiểu Hồng dần hạ xuống, có lã là bị người khác bịt miệng lại. Thủy U Hàn làm bộ cố gắng gượng người dậy, “Ta có bệnh trong người nên thể đứng dậy,phu nhân nếu đẽ đến xin ngồi chơi chút, trà cũng chưa uống qua, bằng vị tỷ tỷ đứng bên cạnh phu nhân này hãy giúp ta gọi nhũ mẫu và nha đầu đến, để hai người đó thay ta chuẩn bị trà bánh hầu phu nhân .”

      Vương đại phu nhân cười lạnh tiếng, đem chày gỗ trong tay đưa cho nha hoàn bên cạnh ôm, “Ngươi cho là ngươi dùng những lời hoa ngôn xảo ngữ [lời ngon ngọt] này, ngày hôm nay ta tha cho ngươi? Còn muốn gọi người đến giúp ngươi. Ngươi suy tính rất hay. Phu nhân ta ngày hôm nay tâm tình tốt, ngươi mau đến quỳ xuống, đàng hoàng cho ta biết ngươi quyến rũ lão gia nhà ta như thế nào, làm cho phu nhân ta có thể thống khoái đánh ngươi trận, sau đó đem già trẻ nhà các ngươi chỗ khác, để các ngươi có thể ăn ngon mặc đẹp, đến lúc đó đừng có quên ân đức của phu nhân ta. ” (J: nơi ăn ngon mặc đẹp là lầu xanh nha mọi người)

      Thủy U Hàn vừa nghe lời này, quả thực giận sôi người. Háo ra người đàn bà chanh chua này đến đây bắt kẻ thông dâm, còn bắt nàng chuyện của mình và Đông thúc. Phi, nàng và Đông thúc, người tròn người gầy còn biết, suy nghĩ bằng móng chân cũng biết đó là lão nhân hơn nửa đoạn đất chôn [ gần nửa đoạn xuống mồ] , cho Thủy U Hàn nàng mắt mù sao, cũng biết nữ nhân kia sao lại sai lầm đến đây.

      Thủy U Hàn thu lại nụ cười mặt, “Phu nhân vậy, ta có chút hiểu. Hầu gia phu nhân thương tiếc ta ốm yếu, khí hậu ở đây rất tốt lại an tĩnh, tặng cho ta nơi này để dưỡng bệnh. Ta vẫn bước ra khỏi cửa nhà, hết thảy mọi thứ đều nhờ Hải bá lo liệu giúp. Lão gia trong miệng phu nhân là đến Đông thúc? Ta đây lần còn chưa gặp qua. Tòa Vương gia trang này theo ta được biết là của hồi môn của Hầu gia phu nhân, chẳng biết từ lúc nào trở thành nhà của Vương phu nhân rồi? Có phải ý ngài muốn ngài chính là Hầu gia phu nhân? Ta đây cũng muốn tìm Đông thúc hỏi xem, có phải viết thư cho Hầu gia phu nhân hỏi nài ấy là tòa Vương gia trang đổi chủ khi nào, sao ngài ấy ngay cả ta cũng lừa gạt cho bằng được?”

      Thủy U Hàn vừa xong lời này hiểu ra ý tứ dò xét ngay từ câu đầu. Hôm nay, Vương đại phu nhân vừa ra cửa ắt hẳn đánh nát bình dấm chua, là nghĩ nàng và Đông thúc có chuyện gì với nhau? Kim ốc tàng kiều? Thủy U hàn muốn ói, phải do nôn nghén mà là ác tâm muốn ói. Tuy giải thích được. Nhưng bà ta cũng biết được lai lịch bên trong của Thủy U Hàn. Chỉ có loại khả năng, là bà ta biết được lai lịch của Thủy U Hàn, lần này chỉ tùy tiện mượn cớ đến đây để gây bất lợi cho Thủy U Hàn, bà ta cũng tự nhiên cùng Thủy U Hàn xung đột, chỉ có thể là bị người khác sai khiến.

      Vương đại phu nhân nghe xong lời Thủy U Hàn , ràng là rất sửng sốt, “Ngươi là từ kinh thành đến? Là người nào trong Sở phủ? Này, ngươi đừng có giả bộ ra vẻ với ta, nếu ngươi là người ở Sở phủ, tại sao lão gia lại cùng ta nhắc qua. Ngươi nghĩ có thể đem danh sở phủ ra làm kim bài miễn tử, cũng hỏi thăm xem Thái Tam Nương ta là hạng người gì, dám đấu với ta, xem ta có đánh ngươi đến kêu cha gọi mẹ !” Vương đại phu nhân ngoài miệng lời độc địa nhưng cũng chưa thấy động thủ.

      Thủy U Hàn thấy nàng như vậy, biết là lời mới rồi có tác dụng. Xem ra là cùng với người trong Sở phủ liên quan đến nhau , khỏi thở phào nhõm.

      “Ta là nữ quyến trong Sở phủ, ở đây cũng cùng các người lui tới làm sao Đông thú có thể nhắc ta đến các người được. Phu nhân nghe xong chớ bị người hữu tâm xúi giục. ta khuyên ngài trước hết hãy về nhà, hảo hảo chuyện với lão gia ngài, sau đó quyết định làm gì cũng muộn. phải là ta sợ hãi chút việc này nhưng nếu để người trong phủ biết, phá hủy tình nghĩa chủ tớ nhiều năm, trong phủ nhất định tín nhiệm lão gia của ngài, tình lại đẹp.”

      Lúc này người Thủy U Hàn đắp đến mấy cái chăn bông, tuy rằng phải nóng nhưng cũng dám động đậy, lại dám đá chăn rơi xuống sàn, sợ rằng thân hình của nàng bây giờ khiến bọn họ sinh nghi. Cảm giác khó chịu dần dần xuất , tiểu phúc mơ hồ đau đớn.

      Vương đại phu nhân thấy Thủy U hàn trấn tĩnh như vậy, chuyện có thứ tự ràng, trong lòng cũng tin hơn phân nửa, thế nhưng khi thấy khuôn mặt của Thủy U hàn, tóc tai rối tung, môi hồng răng trắng, mi mục như họa, trán mồ hôi rơi như mưa, khí độ thong dong làm cho người ta cảm thấy chật vật trái lại là càng thêm điềm đạm đáng . Suy nghĩ trong đầu thể xóa bỏ được, nghĩ đến lời của người kia, càng thấy Thủy U Hàn khả nghi.

      Nghĩ như thế, Vương phu nhân liền đứng dậy bước về phía Thủy U Hàn.

      Thủy U Hàn thấy bộ dạng này của bà ta, có cái loại cảm giác ràng cứ như tú tài gặp phải binh gia. nàng thể để cho nữ nhân này đến gần mình được, ai biết bà ta lại định làm gì.

      Thủy U Hàn ôm lấy chăn, khom người cầm khăn che miệng lại, ho khan trận, hồi lâu mới gượng người ngồi ngay ngắn, khăn thêu giống như vô ý rơi mặt đất trước khán. Vương đại phu nhân đảo mắt qua, đột nhiên phát khăn thêu có vết máu lớn, nhìn lại thấy ngay bên khóe miệng Thủy U Hàn tựa hồ có vết máu lưu lại, liền sửng sốt.

      Thái ma ma vốn theo phía sau bà ta, muốn tiến tới trợ uy, hai người bước tiến ăn ý, hẳn phải là hai lần gì. Thái ma ma thấy chủ tử mình tự nhiên dừng cước bộ , mắt nhìn chằm chằm chỗ, cũng nhìn theo ánh mắt của chủ tử, nhất thời kiềm được liền kinh hô tiếng. Chỉ vào Thủy U Hàn, run giọng hỏi:

      “Ngươi, làm sao ngươi lại ho ra máu, ngươi ngươi ngã bệnh, chẳng lẽ là bệnh lao?”

      , phải, cổ họng ta chỉ là tốt, các người đừng có sợ, đừng có giống như mấy nữ nhân kia đều ai để ý đến ta, chuyện với ta, ngay cả việc đến gần ta cũng dám.Vương đại phu nhân, ngài đến đây, ngồi bên cạnh ta này, lâu rồi chưa có người nào đến đây tâm cùng ta hết. Hiếm khi có người ngại bệnh của ta, còn tự mình chạy đến đây thăm hỏi ta, ngài quả nhiên là người tốt.” Thủy U Hàn làm ra cái vẻ mặt đầy thương xót.

      “Phu nhân, phu nhân, ngài đừng có tin lời ả ta , lão nô từng thấy qua người bị bệnh lao, nếu ho khan ra máu, kia sống được bao lâu, phàm những người nào đến gần , tám , chín phần đều bị lây bệnh. Ả ta bảo chúng ta qua chính là có ý tốt. Phu nhân, chúng ta nên trở về trước . Lão gia tuyệt đối cùng bệnh nhân bị bệnh lao làm cái chuyện gì đâu.”

      đến đây, liền kéo Vương đại phu nhân ra khỏi phòng. Thủy U hàn thầm hoan hô, mặt cũng dám lộ ra nửa điểm vui mừng.

      Lúc này , tiểu nha đầu theo Vương đại phu nhân im lặng rất lâu, cũng chủ động bước tới gần giường mà ra ngoài, khom lưng xuống nhặt khăn thêu của Thủy U Hàn
      Thủy U Hàn lại càng hoảng sợ, cái tiểu nha đầu này rất cổ quái. Vừa vào cửa nàng ta phân biệt ai tốt ai xấu mà giúp Thủy U hàn vài câu, Thủy U hàn thầm cảm kích đối với nàng ta. Tuy rằng, ý định ban đầu của nàng ta phải là giúp thủy U hàn giải vây. Thế nhưng hành động này của nàng ta rất là to gan. Bởi vì Thủy U Hàn rất hiểu , ở niên đại này bệnh lao chính là đến bệnh lao phổi, rất dễ truyền nhiễm, hơn nữa còn là bệnh bất trị. Mọi người nghe thấy tên bệnh này sắc mặt liền thay đổi, trốn như trốn hổ. Chẳng lẽ tiểu nha đầu này hiểu tính nghiêm trọng của căn bệnh lao, cho nên mới can đảm nhặt khăn thêu lên nhìn? Nhưng cho dù nàng ta hiểu chăng nữa, cũng nên nhặt khăn thêu lên à?

      thể để cho nàng ta nhặt khăn thêu lên, nếu bị lộ mất. Thủy U hàn thầm sốt ruột, chẳng lẽ kế sách của mình đều bị con nha đầu này phá hủy sao?

      “Các ngươi làm cái gì vậy, giữa thanh thiên bạch nhật lại xông vào nhà dân, mong thả người ra cho ta.”

      Là giọng của Hải bá, phía sau hình như vẫn còn người nữa.

      “Phu nhân các ngươi còn ở trong phòng, mau gọi nàng ta ra đây.” là giọng của nam nhân , chắc là Đông thúc, ngày đó ông ta dẫn người đến đây, mặc dù Thủy U hàn chưa gặp qua nhưng có nghe thấy ông ta chuyện. Tiểu nha đầu giống như nghe thấy giọng của người này, hề nhặt khăn thêu lên nữa, thẳng người đến bên cạnh Vương đại phu nhân.

      Vương đại phu nhân nghe thấy tiếng lão gia ở bên ngoài vọng vào, liếc mắt nhìn Thủy U Hàn, dậm chân, mang theo hai người hầu ra khỏi phòng. Vừa lúc nhũ mẫu và tiểu Hồng vén rèm bước vào. Hai người để ý đến chảy gỗ mà ba người kia cầm, chỉ lo lắng chạy đến kháng nhìn Thủy U Hàn, liên tiếp hỏi, “Tiểu thư, tiểu thư, ngài sao chứ, có chỗ nào bị thương .” Nhũ mẫu vừa hỏi vừa kiểm tra cả người Thủy U Hàn
      Thủy U Hàn nhìn nhũ mẫu và tiểu Hồng, quần áo người bị rách vài chỗ, mặt có vài vết thâm tím, vết sưng to đến nỗi nhìn được dáng vẻ ban đầu, tóc tai rối bời. Nàng vươn tay ra, nắm tay nhũ mẫu và tiểu Hồng , “Ta sao, nhũ mẫu , tiểu Hồng, hai người chịu khổ.” đến đây nhịn được nước mắt rơi xôống, cả ba ôm nhau lại nghẹn ngào khóc.

      Bên ngoài truyền đến tiếng quát mắng của Hải bá, tiếng giải thích của Vương đại phu nhân, tiếng chuyện của Đông thúc, tiếng quát mắng của Vương đại phu nhân, còn có giọng rất mơ hồ mà cũng rất quen thuộc.

      Thủy U Hàn cũng nghe bên ngoài gì, dùng tia khí lực cuối cùng với nhũ mẫu và tiểu Hồng : “Bảo các nàng rời để cho ta được yên tĩnh chút.” Sau đó, cả người như bị rút hết gân cốt, mềm nhũn ngã xuống.

      “Xin lỗi, nhũ mẫu, xin lỗi, tiểu Hồng, xin lỗi, cục cưng, ta thể bảo vệ mọi người tốt hơn.” Đây là tia ý thức còn lưu lại trước khi Thủy U Hàn hôn mê.
      tinaphanAndrena thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Nhân họa đắc phúc

      Edit: Julia

      Lúc Thủy U Hàn tỉnh dậy trời tối, trong phòng đốt ba , bốn cây nến, nhũ mẫu và tiểu Hồng ngồi trước giường chăm sóc, thấy Thủy U Hàn tỉnh lại, mùng đến chảy nước mắt. Nhũ mẫu nắm tay của Thủy U Hàn, nhìn người ngồi cạnh bàn trong phòng , “Âu Dương đại phu, phiền đại phu xem tiểu thư có làm sao , có phải là sao nữa .”

      Hóa ra Âu Dương ngồi ở đây từ rất lâu, Thủy U Hàn quay đầu lại đại thấy gương mặt thân thiết và vui mừng của Âu Dương đại phu.

      Âu Dương bắt mạch cho Thủy U Hàn, ngưng thần trong chốc lát, “Được rồi, sao.”

      Thủy U Hàn tự chủ được đưa tay ra đặt lên bụng của mình, Âu Dương thấy hành động của nàng ,cũng thoải mái: “ cần lo lắng, thai nhi mọi thứ đều bình thường. Mới vừa rồi muội là do lửa giận công tâm, lại còn đắp nhiều chăn nên mới mất hết khí lực hôn mê bất tỉnh. Huynh cũng châm cứu cho muội, cũng vừa bốc xong gói thuốc an thần, muội cần lo cục cưng bị thương mà chịu uống thuốc. Thuốc này làm thành túi chườm nóng, hẳn gây hại đến cục cưng đâu.”

      Nhũ mẫu ở bên lau nước mắt, “Tiểu thư, lần này là nhờ có Âu Dương đại phu tới đúng lúc, bằng , ta và tiểu Hồng theo cùng với tiểu thư.”

      Lúc này, Thủy U hàn mới cẩn thận nhìn lại hai người nhũ mẫu và tiểu Hồng, cả hai vẫn còn mặc bộ quần áo rách, vết thương mặt chưa có xử lý qua. Nhất thời trong lòng có tầng tầng lớp lớp nghi ngờ.

      ” Âu Dương đại ca, những người đó còn chưa sao? Làm sao vết thương của nhũ mẫu và tiểu Hồng vẫn chưa được xử lý? Bọn họ muốn cho nhũ mẫu và tiểu Hồng trị thương?” Thủy U Hàn nhớ tới chày gỗ mà ba người kia mang theo cũng là để ý, trước khi nàng bất tỉnh, nghe được tiếng động lớn bên ngoài kèm theo tiếng của Vương đại phu nhân.

      phải như vậy, tiểu Hàn , muội cần lo lắng, bọn họ đều rồi. Là do nhũ mẫu và tiểu Hồng thấy muội vẫn chưa tỉnh, như thế nào cũng chịu để huynh trị thương cho.”

      Thủy U Hàn quay sang nhìn nhũ mẫu: “Nhũ mẫu, lúc ta bất tỉnh có chuyện gì xảy ra, bọn họ có phát ? Là Hải bá mời Âu dương đại ca đến?” Khi nàng bất tỉnh, sợ rằng người bên ngoài vào kiểm tra, như vậy phát nàng mang thai, sau đó đến mời Âu Dương đại phu?

      Nhũ mẫu thấy Thủy U hàn lo lắng, vội vỗ vỗ lưng nàng, “Tiểu thư yên tâm, lần này ít nhiều gì cũng cảm ơn Âu Dương đại phu. Lúc tiểu thư ngất , ta nhìn thấy mặt đất có chiếc khăn thêu dính máu, vội xốc chăn lên kiểm tra cảm thấy tay có gì đó dính dính, rút tay ra thấy tay có vết màu đỏ, ta còn cho rằng tiểu thư …, nhịn được khóc lên, lúc đó ta chỉ muốn liều mạng cùng con tiện nhân kia . Chính là lúc đó, Âu Dương đại phu bước vào, liền bắt mạch cho tiểu thư, còn bảo ta và tiểu Hồng canh cửa cho tốt, đừng cho người khác tiến vào. Sau mới biết được, tiểu thư là vì tức giận nên mới ngất , tiểu thiếu gia cũng có việc gì.”

      Tiểu Hồng ở bên gật đầu theo, “Tiểu thư, ngờ ngài lại để trong chăn chiếc khăn thêu, ngài biết, lúc đó em và nhũ mẫu cứ tưởng rằng đó là…May mà có chuyện gì. Tiểu thư, khăn tay chính là nước dưa hấu .”

      Mặt thủy U Hàn ửng hồng, nhũ mẫu và tiểu Hồng đều nghe theo lời Âu Dương , cho nàng nhiều dưa hấu , cứ nghĩ trái dưa hấu kia chính là trái cuối cùng, muốn ăn tiếp phải chờ sang năm, ngờ nàng lại giấu trong phòng trái lớn như vậy, nghĩ có thể ở sau lưng hai người bọn họ trộm ăn vụng. Hoàn toàn ngờ tới, nó chính là kim bài miễn tử, náo loạn thành đoàn.

      “Nhũ mẫu, tiểu Hồng, lần này còn may mà có trái dưa hấu này. Các ngươi biết tình huống lúc đó rất nguy hiểm,vị Vương đại phu nhân kia cùng tùy tùng của bà ta, mỗi người đều cầm cái chày gỗ xông đến gần ta, linh cơ ta khẽ động, vừa ho khan cả ngày, vừa lấy nước dưa hấu kháng đổ vào khăn thêu, làm cho họ nhìn thấy, rồi cho rằng ta bị bệnh lao, nhất thời ai dám bước đến gần. Nếu , hải chờ người đến cứu mạng, sau đó xảy ra chuyện gì ta cũng nhớ, chỉ là Hải bá đến còn phải cảm ơn ông ấy đến đúng lúc, cả ta và cục cưng ở trong bụng chỉ sợ còn cơ hội thấy mọi người nữa.

      “Tiểu thư, lần này cần phải cảm ơn Bành nương tử và vợ Xuân Sinh.” Nhũ mẫu

      “Gì?” Thủy U Hàn sửng sốt.

      “Là Bành nương tử, khi múc nước ở đầu thôn có nhìn thấy Vương đại phu nhân dẫn người, vẻ mặt đầy sát khí đến đây. Nàng ấy liền nghĩ đến Hải bá thu tô ở trong thôn, trong nhà chỉ có đàn bà, con chúng ta mà thôi. Trước đây lại nghe việc xấu của người đàn bà chanh chua này, sợ chúng ta bị hại liền ném thùng nước, chạy tìm Hải bá. Nàng ấy là phụ nữ có gia đình, lưng còn mang theo hài tử sao có thể nhanh được, may mắn là đường gặp được vợ Xuân Sinh, nên đem việc này ra nhờ vợ Xuân Sinh tìm Hải bá trở về. Bằng , chờ đến khi Hải bá thu tô xong, chúng ta mất mạng rồi.”

      đời này còn nhiều người tốt mà.Thủy U hàn thầm cảm thán, nhân tình của người ta nàng nhất định ghi nhớ trong lòng, sau này phải tìm cách mà báo đáp mới được.

      “Vậy là Âu Dương đại ca cùng với bọn người Hải bá đến đây ư?”

      “Ta đến sau Hải bá, vì ở đây có ít điền sản của gia đình nên ta đến thu tô, khi thu tô , ta nghe thấy chuyện này , lo lắng cho muội nên mới chạy tới. Vừa vào nội viện thấy Hải bá và Đông thúc khắc khẩu với nhau, sau đó lại nghe thấy tiếng khóc của nhũ mẫu nên mới xông vào xem thử. May mà ta có thói quen mang theo ngân châm bên mình, bằng thể nào cứu được mẫu tử muội trở về, sợ rằng cả đời hối hận.”

      Thủy U Hàn thấy họ như vậy, trong lòng chua sót. Họan nạn mới thấy được chân tình, quả sai. Nhũ mẫu và tiểu Hồng đối với nàng như vậy, nhưng nàng làm được cái gì cho họ? Cho đến đây đều là hai người họ chiếu cố nàng, mà việc nàng làm cho họ là quá ít, còn liên lụy đến họ nữa. còn có ở trong thôn có người đến báo tin, bình thường nàng rất ít lui tới cùng mấy người trong thôn, bây giờ có thể mấy người trong thôn cứu mạng của mình. Đương nhiên còn có Âu Dương đại ca, nàng và cục cưng thiếu nợ huynh ấy quá nhiều.

      “Nhũ mẫu, tiểu Hồng, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, tâm của cả hai ta đều biết. Nhưng mà , sau này nếu có gặp chuyện như vậy, địch nhiều ta ít, hai người ngàn vạn lần đừng có liều mạng, trước phải bảo vệ tính mạng của mình mới có thể làm những việc khác được.”

      “Tiểu thư, là bọn ta có bảo vệ ngài cho tốt.” Nhũ mẫu và tiểu Hồng trăm miệng lời, trong giọng đều là áy náy.

      “Cái này thể trách cả hai được. Vương đại phu nhân đầu đuôi chạy đến đây, rốt cuộc al2 vì cái gì? Chuyện sau đó được giải quyết như thế nào?”

      Nhũ mẫu và tiểu Hồng đều yên lặng hồi, tiểu Hồng mới tức giận : “Nhũ mẫu và em, cùng với Âu Dương đại phu luôn túc trực trong phòng chăm sóc tiểu thư. Những người đó căn bản quan tâm đến sống chết của tiểu thư, chỉ ở trong sân nghe thấy là do con của Đông thúc , con nghe cha mình khen nho ở đây rất tốt nên nghi cha bị tiểu thư mê hoặc, còn bảo chúng ta có tâm tư nên mới nhờ Hải bá tặng cho vài quả nho, các nàng cũng biết tại sao lại nhận định chúng ta cố ý lấy lòng, cùng Đông thúc có chút…Cái kia, còn chúng ta đều là nữ quyến, vẫn ở nơi này, phải là bà con xa của Hải bá, nên mới tìm đến cửa.”

      Có như vậy mà cũng tìm ra được, chẳng lẽ Vương đại phu nhân này chính là người sao hảo xuyên qua, như vậy cũng đúng sao?

      Thủy U Hàn cảm giác khí lực của mình có sau khi liên tục tức giận.

      Nhũ mẫu tiếp lời tiểu Hồng: ” Vương gia phu nhân nhìn thấy Hải bá và Đông thúc như vậy, biết là mình làm sai rồi, liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên người con của Đông thúc , ra nha đầu kia gọi là Lan nhi, là con người vợ cả mất của Đông thúc. Bà ta mình là bị Lan nhi xúi giục, mới đến đây bái phỏng tiểu thư. Còn là là do chúng ta đụng phải bà ta trước nên mới bị thủ hạ của bà ta trói lại đánh. Đúng là đổi trắng thay đen mà, khi đó Âu dương đại phu giúp tiểu thư châm cứu, ta nhịn được nên ra ngoài mắng bà bậy, nào có ai vào lúc ban ngày đem người đến phá cửa nhà người ta đâu, hạ nhân theo hầu vừa đánh vừa trói người trong nhà, quan trọng là còn mang theo ngũ đại tam bà tử cầm chày gỗ đến bái phỏng người ta đấy?”

      “Việc này Hải bá như thế nào?”

      “Những thủ hạ trói ta và tiểu Hồng là hộ viện của Đông thúc, Hải bá làm chủ đánh mỗi ngày năm mươi gậy, còn về phần ba người kia, do là nữ quyến nhà Đông thúc nên bảo mang người về hảo hảo quản giáo, cứ như vậy mà kết thúc. Hải bá dường như rất là tức giận nhưng còn cách nào khác.”

      Chuyện cứ như vậy mà xong sao? Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đây chính là ví dụ sống đấy. Ngược lại, Thủy U Hàn cũng tia tức giận . tại, trọng yếu nhất chính là thân thể mình, còn có an nguy của nhũ mẫu và tiểu Hồng, về phần số người như vậy , ngày còn dài tính tiếp.

      “Nhũ mẫu, tiểu Hồng, hai người xem, tại ta có làm nữa, hai người mau để cho Âu Dương đại ca trị thương , sau đó giúp ta bốc thuốc rồi đổi lại y phục. ta có chút đói bụng, hồi dùng cơm tối mời âu Dương đại ca ở lại dùng chung.”

      Âu Dương nhìn chút thương tích người nhũ mẫu và tiểu Hồng, may là có bị thương đến gân cốt, lấy ra bình thuốc mỡ, lại viết đơn thuốc giúp lưu thông máu , dặn hai người nhớ phải dùng ở bên ngoài da, nhũ mẫu và tiểu Hồng lui xuống đổi lại y phục và làm cơm tối.

      Thủy U Hàn thấy hai người ra ngoài, nhanh chóng ra nghi vấn trong lòng mình với Âu Dương: “Âu Dương đại ca, lại làm phiền huynh. Tuy rằng, vừa rồi huynh sao ,nhưng muội biết rất thân thể mình. Lúc đó , bụng muội rất đau, trong làm nghĩ là cục ưng thể giữ được.”

      “Nếu tiểu Hàn như vậy, huynh cũng cho muội biết. Lần này mà châm cứu kịp thời cả muội và hài tử đều rất nguy hiểm.”

      Thủy U Hàn nghe Âu Dương như vậy, cũng biết rằng tình thế lúc đó có bao nhiêu nguy cấp, mặc kệ thế nào chăng nữa , cuối cùng luôn là hữu kinh vô hiểm [trong lúc nguy nan có thể háo giải nguy hiểm] . Nàng nhàng vỗ về cái bụng mang thai của mình. “Âu Dương đại ca, muội và cục cưng làm phiền huynh nhiều rồi . Huynh đúng là phúc tinh của hai mẹ con muội, còn có các hương thân giúp đỡ mẹ con muội, muội nhất định quên ân này của họ.”

      Âu Dương cười cười, tiện đà lo lắng hỏi: “Tiểu hàn, muội chịu cho ta biết thân thế của muội, ắt là có nan ngôn chi [việc khó ], huynh đề cập đến vấn đề này nữa, chỉ là bây giờ muội ở đây có chút an ổn, muội có dự định gì muốn huynh giúp , nếu như huynh có thể giúp được cho muội huynh tuyệt làm ngơ .”

      Thủy U Hàn thấy Âu Dương vẻ mặt trịnh trọng, gật đầu: “Đại ca như thế, muội xin ghi nhớ, sau này có phiền toái gì xin nhờ đại ca giúp đỡ muội. Muội xin cảm ơn trước, về phần dự định cho tương lai muội cũng suy nghĩ đến, chỉ là tại bộ dáng của muội như vầy, cũng chỉ có thể ngồi ở đây. Chờ sau khi cục cưng ra đời làm tiếp dự định đó.”

      “Ừ, cũng chỉ có thể làm như vậy. tiểu Hàn , huynh và nhũ mẫu cũng tính qua, còn hai tháng nữa là muội sinh . Đây là thai đầu tiên của muội nên có thể sinh sớm. Huynh cũng chuyện với Hải bá, rằng lần này muội bị kinh hách lớn , cần phải tĩnh dưỡng được để người ngoài đến quấy rầy, mỗi ngày huynh có thể đến đây giúp muội châm cứu để giữ được bình an. từ trấn đến đây có chút bất tiện, hải bá mời huynh ở lại, như vậy, vạn nhất muội có gì ổn tì có huynh ở bên cạnh muội, miễn cho tới lúc muội sinh hài tử, huynh kịp chạy tới.”

      nghĩ tới Âu Dương lại suy nghĩ chu đáo như vậy, rốt cuộc giải quyết vấn đề khó khăn hề . Có đại phu y thuật cao minh ở bên người mỗi ngày chăm sóc, Thủy U hàn sợ cái gì nữa.

      “Đại ân lời nào cảm tạ hết được, sau này làm phiền Âu Dương đại ca.”

      “Còn khách khí với đại ca làm gì, muội gọi huynh tiếng đại ca, huynh chăm sóc muội cũng là thiên kinh đại nghĩa [việc đương nhiên] .”

      Thủy U Hàn nghe xong mỉm cười: “Đại ca, huynh đối xử với mọi người đều rất tốt, có phải đối với từng bệnh nhân cũng giống như vậy ?”

      Âu Dương trố mắt ngẩn ra, nhìn khuôn mặt tươi cười của Thủy U Hàn dưới ánh nến, chần chờ trong chốc lát, liền trả lời: “Đương nhiên, tiểu Hàn phải cũng vì trong mắt ta luôn có bệnh nhân nến mới tôn kính ta sao?”

      Gió mát từ cửa sổ thổi vào, ánh nến trong phòng phập phồng , lúc sáng lúc tối hạo gương mặt thủy U Hàn, Âu Dương tự chủ được giúp Thủy U Hàn đắp chăn. “Chỉ là họ gọi huynh là đại ca, huynh cũng có gọi tên của họ, dù sao tiểu Hàn muội vẫn là khác biệt.”

      Thủy U Hàn trợn to đôi mắt, nhìn thẳng Âu Dương, Âu Dương cũng nhìn Thủy U Hàn, trong mắt hai người đều có ánh sáng của nến, còn có ánh mắt ấm áp của đối phương.

      “Tiểu Hàn gọi tiếng đại ca, huynh đương nhiên dùng thân phận đại ca chăm sóc tiểu Hàn.” Âu Dương
      Andrena thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Tây qua sương*

      *Phấn dưa hấu

      Edit: Thiên

      Hai ngày sau, Đông thúc phái người đến chỗ Thủy U Hàn tặng vải vóc và chân giò hun khói, là nhận lỗi. Còn Lan nhi nhận sai, đánh và xử phạt, bây giờ bị nhốt trong sài phòng. Thủy U Hàn có gặp , chỉ bảo nhũ mẫu truyền lời, thân thể nàng suy yếu tiện gặp khách, chuyện kia nếu là hiểu lầm, nàng cũng để ở trong lòng nên cần bồi thường, Lan nhi chỉ là đứa bé, biết sai là tốt rồi, cần phạt, trời rất lạnh, nếu bị bệnh làm cho nhiều người đau lòng mọi người đều là người cùng nhà cần gì phải làm căng đến thế. Cũng dặn dò nhũ mẫu khi chuyện với người được phái đến phải ôn hòa, thể để cho mọi người đều nghĩ các nàng đều bất mãn đối với nhà Đông thúc. Nhũ mẫu tuy rằng thiện lương, ở đại trạch môn hơn nửa đời người rồi, đương nhiên hiểu được điều này. Bà nhận lễ người đưa tin đem đến, mặc khác Đông thúc còn tặng cho chủ tớ ba người mứt quả hồng, mứt hoa quả tự làm, sau đó bà mới hoan hoan hỉ hỉ đem ngươi đưa tin nhà Đông thúc đuổi về . Hải bá cũng muốn đến nội viện để nhận lỗi với Thủy U Hàn, đều là lỗi do ông canh nhà cho tốt, nhưng bị nhũ mẫu mời trở về. Chuyện của Vương đại phu nhân cứ thế mà giải quyết được gì.

      Từ ngày đó trở , Âu Dương đến khách phòng tại trung viện ở, mỗi ngày giúp Thủy U Hàn bắt mạch, còn việc thu tô ở nhà mình, còn có chuyện ở tiệm thuốc đều có tâm phúc trong nhà chăm nom giúp, chỉ có chuyện đặc biệt quan trọng mới có thể đến đây tìm . Chuyện của Thủy U Hàn , càng ít người biết, cho nên Âu Dương có mang gã sai vặt nào bên người, mỗi ngày ba bửa cơm đều là tiểu Hồng đưa đến, quần áo đều do tiểu Hồng và nhũ mẫu quan tâm lo đến.

      Hải bá bởi vì chuyện của Vương gia làm nên đối với chủ tớ Thủy U Hàn cảm thấy áy náy rất nhiều. Khi Âu Dương bệnh tình của Thủy U Hàn cực kỳ ngiêm trọng. Hải bá thấy Âu Dương bằng lòng chiếu cố Thủy U Hàn, trong lòng cảm k1ich vô cùng, lúc có chuyện gì để làm, hai người thường uống rượu với nhau, chuyện phiếm. Âu Dương mới biết được, hóa ra lúc Hải bá và Đông thúc cùng nhau hầu hạ Vương lão thái gia nên có chút giao tình. Chuyện lần này là do Vương gia làm sai, nhưng tiện làm Đông thúc bị mất mặt được, chỉ đành có lỗi với chủ tớ Thủy U Hàn . Cũng may Thủy U Hàn rộng lượng, cứ vậy àm truy cứu, chính là suy nghĩ cho ông và Đông thúc, vì thế ông rất là cảm kích.

      Thủy U Hàn nghe theo lời dặn dò của Âu Dương, nằm giường hai ngày, nhẫn nại được muốn bước xuống. Âu Dương thấy nàng có gì đáng ngại, cũng hiểu được phải vận động nhiều mới có lợi cho nàng, nên đồng ý cho nàng bước xuống giường.
      Khí trời càng ngày càng lạnh, rau ở ngoài ruộng sớm hái sạch rồi, chỉ còn ít dưa hấu chưa có chín nên cách nào ăn được, tiểu Hồng là người có thói quen tiết kiệm, luyến tiếc ném bỏ, liền nhắc chuyện này cho thủy U hàn nghe.

      Thủy U Hàn trong lòng khẽ động, gọi Âu Dương đến thương lượng.

      ” Âu Dương đại ca, huynh có biết có loại thuốc gọi là tây qua sương , có thể trị sưng họng, vết lở lưỡi và miệng, rất có hiệu quả nha.”

      “Tây qua sương, có nghe qua. Có quan hệ với dưa hấu sao ?” Âu Dương nhìn thấy trong viện có mười mấy quả dưa hấu.”Là dưa hấu bỏ thêm thuốc gì để chế?”

      Xem ra tại mọi người còn chưa có biết cách tây qua sương.

      “Đại ca trong cửa hàng có mang tiêu chứ? Có thể đem dưa hấu hoặc tây qua sương bỏ chút mang tiêu để chế thành thuốc. Bình thường đại ca hay gặp những bệnh nhân sưng cổ họng, có phải là kê cho họ những liều thuốc để ăn.

      *Mang tiêu này theo QT dịch là xun-phát na-tri ngậm nước nhưng cũng có từ gọi khác là cỏ chè vè, rối quá nên lấy tên hán việt cho nó xong.

      “Đúng vậy, tiểu Hàn tây qua sương, nghe giống thuốc tán thế?”

      “Đúng vậy, Âu Dương đại ca. Tây qua sương này có hiệu quả làm dịu những bệnh trạng như thế , hơn nữa vị đạo giống chén thuốc đắng nấu, sương phấn này có thể tan ngay trong miệng, hoặc là chế thành phiến thuốc để ngậm. Vừa trị được bệnh, vừa giúp bệnh nhân cần phải uống thuốc đắng, thích hợp cho tiểu hài tử và người phú quý dùng đấy.”

      “Nghe có vẻ hợp lí, tiểu Hàn biết cách làm cụ thể.”

      “Đúng vậy, bằng cũng cùng đại ca cái này. Huynh xem, bây giờ ở đây có sẵn đồ để chế thành thuốc tây qua, muội đem phương pháp chế dược cặn kẽ với đại ca, sau đó mang chút thuốc tây qua này ra bán . Nếu cảm thấy được chúng ta có thể chế nhiều hơn.”

      Lập tức Thủy U Hàn đem phương pháp làm tây qua sương hết cho Âu Dương nghe, chọn trái dưa hấu vỏ dày chưa chín, móc bỏ thịt dưa , bỏ mang tiêu vào, sau đó dùng vỏ dưa đậy kín lại, đặt ở chỗ râm mát, chở vỏ dưa bên ngoài phân hủy thành phấn trắng, liền thu những phấn trắng hay còn gọi là tây qua sương. Thủy U Hàn còn đề nghị, có thể bỏ thêm băng phiến, cây bối mẫu, tiêu đường để làm thuốc viên, dễ dàng uống hoặc ngậm, vừa có thể nhuận hầu, vừa chữa được bệnh.

      Âu Dương nghe xong, tinh tế cân nhắc dược tính của dưa hấu và mang tiêu, nghĩ đến dược hiệu mà là có thể trị bệnh nhưng vẫn còn chút nghi vấn.

      “Tiểu Hàn, sao muội có phương thuốc này? có người dùng qua?”

      Phương thuốc này hình như có nhiều người dùng qua nha, hàng năm tiết trời sang thu ông bà ngoại nàng thường làm ít, về phần có người dùng qua , phỏng chừng khi đó dân cả nước dùng qua hết rồi, tuyệt đối an toàn hữu hiệu. Thế nhưng Thủy U Hàn như vậy.

      “Cái này bất quá chỉ là phương thuốc dân gian, đường đến đây muội nghe người ta . Hình như cũng có được dùng rộng rãi cho lắm. Nếu như đại ca lo lắng, chờ sau khi âậy qua sương được al2m xong chúng at thử trước chút xem, nếu được sang năm làm nhiều chút bán cho các tiệm thuốc lớn. thứ nhất có thể ta8ngt hu nhập, thứ hai cũng giúp đỡ người bệnh tiêu trừ ốm đau.

      Âu Dương đối với lai lịch của phương thuốc này nửa tin nửa ngờ, thế nhưng quả là có nhiều nơi có phương thuốc dân gian, tuy rằng chắc gì được nhiều người biết nhưng cực kỳ hữu hiệu. Nên cũng đành buông tất cả nghi hoặc xuống, về tiệm thuốc lấy mang tiêu ra, dựa theo lời Thủy U Hàn , làm mười mấy quả dưa hấu như vậy rồi treo lên.

      Tiểu Hồng cũng bận bịu, Vương gia trang dựa vào núi làm chỗ ở, thời gian thu hoạch vụ thu, ở trong thôn thể làm việc như tiểu hài tử và phụ nữ đều lên núi hái nấm. Thủy U Hàn cũng qua với nhũ mẫu, bảo các nàng đem mấy cây nấm lớn hái được, nấm còn có đất đem đến đây, Thủy U hàn bỏ tiền ra mua. Bởi vì Thủy U hàn thường mua gà vịt trong thôn, những tiểu hài tử bắt được cá cũng đều bán cho nàng, đổi lại được nhiều tiền tiêu vặt. Thủy U Hàn trả thù lao luôn luôn rộng lượng, so với việc các nàng đem lên trấn để bán còn nhiều hơn. Người trong thôn chỉ thấy qua Thủy U hàn từ xa ở trong ruộng trồng rau, nhũ mẫu và tiểu Hồng thập phần hòa khí, Bành nương tử bị đuổi ra ngoài, nhóm Thủy U hàn đến tặng thuốc bổ, đồ ăn, ai cũng biết ba người họ là người tốt, cũng nguyện ý giúp đỡ.

      Như vậy Thủy U Hàn thu được mười mấy rương gỗ nấm để trồng trong đất . Trước đây nàng mời thợ mộc đến làm rương gỗ chính là dùng để trồng nấm, còn nửa trồng mầm oản đậu, giữ lại đến mùa đông có thể bán giá tốt, cải thiện được cuộc sống, nuôi tiểu bảo bảo.

      Tiểu Hồng đem nhà [nhà kính ở đại] sửa sang xong hết, mới đem mấy rương gỗ chuyển vào, chỉ còn chờ đến lúc cần mới bắt đầu dưỡng. Còn dùng củi đốt lên để bảo trì nhiệt độ trong nhà , còn vẩy nước, bảo trì độ ẩm. Nấm sinh trưởng cần ánh sáng, mầm oản đậu nuôi trồng đến mức độ nhất định là có thể ăn, cũng cần có ánh sáng mặt trời.

      Ngày trôi qua rất là yên ổn, nhà Đông thúc cũng còn đến quấy rối. Nhũ mẫu thầm cảm thấy may mắn cần phải lo lắng ứng phó với nhóm người Vương đại phu nhân, nhưng cũng rất tức giận và bất bình, chuyện tình làm đến mức như vậy, thế mà họ lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, thực chẳng biết xấu hổ mà.

      Bụng Thủy U hàn càng ngày càng lớn, tiểu tử ở trong bụng lại rất thích hoạt động tay chân, nhắc nhở mẹ nó phải chú ý đến hữu của nó. Nhũ mẫu sớm đem nhưng vật cần thiết giúp Thủy U Hàn sinh hài tử chuẩn bị rất tốt, chỉ chờ hài từ kia từ trong bụng mẹ chui ra thôi, ngày đó rất nhanh tới.
      tinaphan thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Sinh con

      Edit: Thiên

      Mười lăm tháng mười lịch, giường đất trong phòng Thủy U Hàn sớm được làm ấm. Bởi vì ngày sinh của nàng gần đến, nhũ mẫu và tiểu Hồng dứt khoát dời đến gian ngoài của phòng nàng ở, thuận tiện chăm sóc vào buổi tối.

      Buổi trưa, Thủy U Hàn ăn chén cơm trắng, dĩa gà hấp muối, còn ăn thêm vài miếng xương cách thủy, ít khoai tây cắt sợi, cải trắng ngâm dấm, còn thêm chén canh cá trích đậu hủ. Giống như mọi ngày, sau khi mặc xong áo khoác, Thủy U hàn được nhũ mẫu giúp đỡ vào vườn dạo bộ chút.

      Hai ngày trước, trận tuyết đầu đông năm nay rơi xuống, tuyết rơi lớn, chỉ có tầng mỏng. Vì tránh cho Thủy U Hàn khi tản bộ bị trượt chân , nhũ mẫu và tiểu Hồng quét sạch tuyết con đường tản bộ thường ngày của nàng, như vậy cũng chưa an tâm, hai người còn thay phiên nhau bồi bên người Thủy U Hàn, quyết liệt hơn là hai người rút ngắn thời gian tản bộ của Thủy U hàn.

      Tuy rằng còn chưa bước vào đông, thế nhưng khí trời cực kỳ lạnh. Thủy U Hàn đạp chân mạnh, nhìn hai đôi giày mang cực kỳ hài lòng. Đây là do mấy ngày trước, nàng dựa theo mẫu giày lông kiếp trước rồi mua da dê về làm cho mình, nhũ mẫu, tiểu Hồng và Hải bá mỗi người đôi. Đương nhiên cũng quên phần của Âu Dương, nhưng là làm đến hai đôi cho .

      Đáng tiếc là, ở thời đại này làm được đế giầy, liền làm theo cách của nhũ mẫu, nhồi nhiều vải để làm đế giầy. Hiệu quả cũng cũng tệ lắm, mang ở chân là ấm áp, tuyệt đối kém với da dê ở Úc.

      Mỗi miếng da dê chỉ làm được đôi giầy, đương nhiên có miếng thừa ra, Thủy U han muốn lãng phí, liền may lại làm đôi dép mềm, sắp tới có thời gian ra ngoài tản bộ chỉ có thể ở trong phòng, nên làm đôi dép như vậy có thể tới lui ngay trong phòng.

      Tản bộ trở về, Thủy U Hàn liền ghé qua nhà kính, nhìn xem mầm nấm và oản đậu mọc đến đâu. May mà tiểu Hồn đốt đủ giường sưởi lầm ấm, nước cũng tưới đủ, nấm và mầm đậu đều phát triển rất tốt, mấy ngày nữa là có thể bán đợt đầu tiên. Thủy U Hàn cùng Âu Dương thương lượng qua, trấn chỉ có tửu lâu lớn chút, nhà giàu cũng nhiều, những cây nấm và mầm đậu này có thể chuyển đến thành Tể Thủy để bán . Mấy người Thủy U Hàn lại tiện , Âu Dương dự định nhờ quản trong nhà mình vào thành bán rau giúp các nàng. Lúc này Thủy U Hàn mới biết được, nguyên lai Âu Dương ở thành Tể Thủy cũng có sản nghiệp, có lẽ phải là sản nghiệp của chủ yếu ở thành Tể Thủy, ngoại trừ ngôi đại trạch lớn ở ngoài, còn có hiệu thuốc Tể Sinh Đường nổi tiếng và mấy tiệm tạp hóa khác. Sản nghiệp ở trấn này là do mẫu thân để lại cho , có nhà, hiệu thuốc, còn có đồng ruộng.

      Từ nhà kính ra, tiểu Hồng dẫn Âu Dương đến bắt mạch cho Thủy U Hàn . Hết thảy đều tốt, phỏng chừng là mười ngày nữa mới sinh. Sau khi chẩn mạch xong, Âu Dương theo thường lệ ở trong phòng Thủy U Hàn dùng trà, chuyện phiếm.

      ” Âu Dương đại ca, huynh xem phương pháp này có tốt , mấy ngày nữa là chúng ta có thể ăn mẻ nấm và mầm đậu rồi.”

      “Ừ, quả tệ. Ngay từ đầu, muội dẫn ta đến nhà kính, ta vẫn còn chưa tin được là nó có thể trồng ra được rau, bây giờ ta tin. Chắc khó khăn lắm muội mới nghĩ ra được biện pháp này .”

      “Chẳng qua là dám nghĩ dám làm mà thôi. Lúc bắt đầu làm cũng hề nghĩ làm được, chỉ là mới làm lần thành công . Là vận khí của chúng ta quá tốt .”

      “Muội đấy, luôn có những ý tưởng kỳ lạ.Tây qua sương kia, huynh thử qua , quả nhiên dùng tốt. Chiếu theo lời muội , phần làm thuốc bột, phần làm thuốc viên. Huynh giữ lại cho muội rất nhiều, còn lại huynh đem đến hiệu thuốc.Nửa tháng trước, nhi tử của phú thương ở thành Tể Thủy bị mụn nhọt ở cổ họng, tiểu hài tử quá , lại nuông chiều quá, thế nào cũng chịu uống thuốc, bệnh càng thêm nghiêm trọng. Huynh nghe đại phu ngồi chẩn bệnh ở hiệu thuốc , nên tự mình đến cửa, đem viên tây qua sương đưa cho họ để đưa cho vị tiểu công tử kia dùng. Tiểu công tử kia rất thích vị đạo của viên thuốc ngậm này, cùng với kẹo ngọt giống hệt nhau, dùng xong quả nhiên hữu hiệu. Vì thế được lan truyền ra, mọi người đều biết ở hiệu thuốc nhà huynh có thứ tốt như thế, người mua cũng nhiều hơn.”

      “Vậy chúc mừng Âu Dương đại ca.”

      “Cùng vui, ” xong, lấy trong túi ra túi bạc, “Đây là tiền bán thuốc, còn có chút, chờ bán xong, đưa cho muội.”

      Thủy U Hàn nhìn túi bạc kia, chừng hơn trăm lượng, vội vàng từ chối: “Đại ca làm cái gì vậy, dược liệu này là đại ca bỏ ra, thuốc cũng là đại ca làm được, muội bất quá chỉ ra toa thuốc, cũng là đại ca nghiệm chứng mới có thể dùng. Tiền thuốc, tự nhiên hẳn là đại ca thu, cần đưa cho muội.”

      “Như vậy sao được, ” Âu Dương nghiêm mặt , “Phương thuốc là của tiểu Hàn muội, dưa hấu cũng là tiểu Hàn bỏ ra, huynh chỉ có góp chút lực, làm sao có thể lấy bạc, tiểu Hàn có thể lấy ra phương thuốc làm chuyện tốt, tiền này đương nhiên phải đưa cho muội.”
      Thủy U Hàn cúi đầu suy nghĩ chút rồi với Âu Dương, “Đại ca , huynh làm vậy được, bây giờ tây qua sương rất được hoan nghênh , bằng về sau đại ca tìm thêm nhân thủ về làm giúp, đây là chiêu bài cho hiệu thuốc, sau này là nhà đại ca pha chế thuốc sẵn. Đại ca muốn cho muội chịu thiệt, vậy có thể cho muội đem toa thuốc này nhập vào làm cổ phần , sau này lợi tức từ tây qua sương, đại ca chia cho muội hai phần là được Trong vòng mười năm, sau mười năm phương thuốc này thuộc sở hữu của đại ca, muội cũng lấy thêm bất kỳ lợi tức nào nữa.

      Âu Dương nghe Thủy U Hàn như vậy, chốc lát trầm tư: “Tiểu Hàn, tính như vậy cũng được. Nhưng mà muội chỉ lấy hai phần lợi tức, như thế có lợi lắm, huynh cho muội hơn…”

      Thủy U Hàn giơ tay lên cắt đứt lời của : “Đại ca, huynh chia như thế là được, muội cũng thể lừa gạt đại ca. Toa thuốc này, thực có thần kỳ như vậy, rất dễ bị người khác phỏng chế. Đại ca nếu muốn bị người khác ăn cắp phải cực lực bảo vệ phối phương này, hơn nữa muốn nhiều người biết đến thuốc này, toàn bộ Đại Chu, thậm chí người của quốc gia khác đều biết đến tây qua sương của Tể Sinh Đường . Sau đó hay muốn cải tiến phối phương, lại càng đến tiền lực phải bỏ ra. Muội mở miệng muốn hai phần, mười năm có lẽ số tiền nhiều hơn, muội cũng biết những thành phẩm này hao phí bao nhiêu tiền của đại ca. Đại ca cũng phải cùng thuộc hạ và chưởng quỹ tính lại, nếu như ổn có thể giảm bớt cho muội cũng sao.”

      cần tính lại, liền y theo lời tiểu Hàn .” Âu Dương vỗ bàn.

      “Đại ca, so với ân tình của huynh, cái toa thuốc mà thôi, muội cũng muốn tính lợi tức với huynh, chỉ là muội có nhà để nuôi sống, đại ca trách muội chứ.” Thủy U Hàn yếu ớt .

      “Làm sao , tiểu Hàn đối với chuyện này sảng khoái như vậy, xấu hổ, ngược lại làm cho đại ca vui vẻ. Ngày mai, huynh viết khế ước cho muội, chúng ta ký tên đồng ý, chuyện này định xuống, sau đó tiểu Hàn chỉ cần để ý đến thời gian chia lợi tức thôi.”

      Thủy U Hàn mừng rỡ vạn phần, mười năm sau cần đến tiếp tế của Sở phủ, các nàng ít nhất áo cơm lo. Âu Dương chấn y, thực có thể xưng là quân tử, cần báo đáp, làm việc có nề nếp, thành thực có thể tin.

      “Số tiền này, tiểu Hàn trước nhận lấy, giữ lại dùng khi cần gấp.”

      “Được rồi, số tiền này,xem như khấu trừ tiền lãi của muội là được.” Thủy U Hàn cũng cùng Âu Dương khách khí, chỉ sợ nàng rất nhanh cần dùng tiền.

      Thủy U Hàn đem tiền giao cho nhũ mẫu để bà cất. Thủy U Hàn và Âu Dương phen này chuyện, nhũ mẫu ở bên cạnh nghe rất ràng, nhìn tiểu thư nhà mình có thể kiếm được khoản tiền, hơn nữa mười năm sau có thu nhập ổn định, vừa cao hứng, vừa ngạc nhiên, sửng sờ ở bên. Nghe Thủy U Hàn gọi bà, mới tỉnh lại mà nhận tiền.
      Thủy U Hàn lúc này lại nghĩ tới việc , lại cùng Âu Dương thương lượng: “Đại ca, có lẽ huynh thấy nấm và mầm đậu của muội, có thể bán được hay ?”

      Âu Dương gật đầu, những thứ này nếu ở đây thể nào bán được, nhưng đến chỗ có nhiều nhà giàu có và đông đúc như thành trấn lớn nhất định rất được hoan nghênh, tử lâu lớn, quan lại, phú hộ tranh nhau mua.”Việc này muội hãy yên tâm, huynh còn sợ rằng bao nhiêu đây cũng đủ để bán . Quản nhà huynh ở thành Tể Thủy quen biết rất nhiều , chuyện cùng mấy tửu lâu rồi, hai ngày nữa có thể đem rau đưa đến đó. Muội lại kiếm được thêm khoản tiền rồi.’'

      “Như vậy rất tốt. Muội suy nghĩ, nếu như có nhiều người mua, có thể đem biện pháp này chỉ dẫn cho thôn dân ở Vương gia thôn , như thế thôn dân có thể kiếm thêm chút tiền. Dựa theo điểm này để sản xuất, cuộc sống của thôn dân thoải mái hơn .”
      Âu Dương nhìn Thủy U Hàn, hơn nửa ngày mới chớp mắt.

      Tiểu tử trong bụng giống như trở mình, Thủy U hàn liền kêu tiếng “Đau”, nhịn được cười: “Tiểu tử bướng bỉnh này chắc nghe được có tiền , sau này lo đến việc có tiền nuôi dưỡng nó, liền cao hứng trở mình đây mà.”

      Âu Dương và nhũ mẫu cũng nhịn được cười theo.

      “Hài tử này tràn đầy sinh lực, là chuyện tốt. Ta thấy, nhất định là tiểu công tử mập mạp .” Nhũ mẫu khẳng định.

      Thủy U Hàn nở nụ cười lại cười nổi nữa. Cơn đau lần này bất đồng giống như trước, lần này, là đợt tiếp đợt, Thủy U Hàn ôm bụng, mồ hôi chảy ròng.
      Âu Dương và nhũ mẫu đều nhìn ra khác thường của nàng, nhũ mẫu kinh hô: “Có phải là sắp sinh ?”

      Hai người vội vàng đỡ Thủy U Hàn nằm giường sưởi trong phòng, Âu Dương giúp Thủy U Hàn bắt mạch, gật đầu, chỉ sợ là sắp sinh. Hai người giúp Thủy U Hàn kiểm tra , xác định là sắp sinh, nhưng mà sản đạo còn chưa mở, phỏng chừng phải chờ đến tối mới có thể sinh được.

      Thủy U Hàn trải qua hai kiếp người, nhưng nàng chưa bao giờ sinh con. Nàng cho là mình bây giờ đau như vậy chính là lập tức sinh rồi, nhưng nghe Âu Dương và nhũ mẫu , nàng mới biết đây là đau bụng sinh, phải qua mấy canh giờ nữa mới sinh. Thủy U Hàn phải tiết kiệm sức lực, nhẫn cơn đau.

      Thủy U Hàn gật đầu đáp ứng, tại chỉ có cẩn thận nghe lời dặn của đại phu, dũng cảm đối mặt. Đem toàn bộ sức lực giữ lại, chờ đại phu ra lệnh mới bắt đầu sinh.

      Nhũ mẫu và Âu Dương ở bên thương lượng, Thủy U Hàn buổi tối mới sinh, có thể làm kinh động đến Hải bá, có biện pháp khác, chỉ có thể làm Hải bá ngủ sớm chút.
      Thủy U Hàn nghe xong, lo lắng nhìn Âu Dương, Âu Dương hiểu ý nàng, để cho nàng yên tâm.

      “Điều này huynh nghĩ qua, buổi tối là tốt nhất, mấy tháng này, Hải bá đều uống rượu thuốc do huynh điều chế . Khí trời lạnh, Hải bá mỗi tối chỉ uống vài chén. Hôm nay, huynh bỏ thêm thuốc mê vào rượu của ông ấy, yên tâm, gây hại đến Hải bá đâu.
      Thủy U Hàn gật đầu, cũng chỉ có thể như thế.

      Nhũ mẫu bảo tiểu Hồng làm cơm tối, sau đó bồi bên người Thủy U Hàn, còn Âu Dương tìm Hải bá.

      Mặc dù bị cơn đau hành hạ và có khẩu vị ăn uống gì, nhưng Thủy U Hàn vẫn cố ăn chén cơm, nửa bát canh gà nấu hoàng kì. Trời sập tối, tiểu Hồng đứng trước cửa chờ Âu Dương, Âu Dương để hòm thuốc xuống, đối với các nàng gật đầu, biểu thị hết thảy đều chuẩn bị tốt. Nước nóng, kéo, vải trắng cũng đều chuẩn bị đủ.

      Màn đêm buông xuống , gió tây bắc nổi lên, mây đen hoàn toàn che khuất ánh trăng. Giờ dần canh ba, tiếng hét vang lên trong căn phòng đèn sáng ở hậu viện của đại trạch dưới chân núi , ánh đèn lay động, có thể nhìn thấy ba bóng người đung đưa, người trong đó bế bọc , tựa hồ là ôm trân bảo quý giá nhất thiên hạ.
      tinaphan thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Giấu giếm

      Edit: Thiên

      Buổi sáng ngày mười sáu tháng mười, lúc Hải bá tỉnh dậy phát trời sáng. Nhớ tới tối ngày hôm qua ông và Âu Dương đại phu cùng nhau uống rượu chuyện, rất là sảng khoái, uống hơi nhiều, cũng quên mất làm thế nào mình quay trở về phòng. Rượu thuốc của âu dương đại phu đưa cho, ông uống mới có mấy tháng vết thương cũ rất ít khi tái phát. Ngày trước theo Hầu gia vào sinh ra tử, chiến trường chém giết rất nhiều quân địch. Sau lại lại cùng Hầu gia chiến thắng trở về hồi kinh, vốn có nhận được chức quan, nhưng là vết thương của ông có chút bất tiện, tính cách lại quá ngay thẳng, làm quan chưa chắc là có phúc, nên lưu lại Hầu phủ, làm hộ vệ cho thiếu gia. Khi đó đại thiếu gai chỉ mới có năm , sáu tuổi, nhị thiếu gia đến. Chỉ mới chớp mắt qua nhiều năm như vậy rồi, hai vị thiếu gia đều cưới vợ. Người già lại càng nhớ về chuyện xưa.

      Hải bá mặc xong quần áo, vào viện múc nước, chuẩn bị rửa mặt. Thấy phòng Âu Dương tiên sinh ở đối diện có động tĩnh, hẳn là uống ít , nên ngủ còn chưa dậy.
      Hải bá cầm thùng nước, mới ra cửa phòng, nghe được tiếng đại môn mở ra , giương mắt nhìn lên, thấy Âu Dương đại phu bước vào, sớm như vậy ra ngoài, lại mặc ngoại sam? Ủa, sao đại phu lại ôm ngoại sam, phải, hình như đại phu dùng ngoại sam bọc vật rồi ôm vào trong ngực.

      Âu Dương bước nhanh ngang qua người Hải bá, có dừng lại, mà là chạy vội bên trong, đây là có chuyện gì, Âu Dương đại phu làm việc luôn luôn trầm ổn, lại tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa, mỗi lần vào nội viện đều có tiểu Hồng nhũ mẫu theo cùng. Nhìn biểu tình mặt địa phu, hình như xảy ra chuyện gì? Cái kia bọc kia là cái gì, nhìn đại phu ôm cẩn thận như vậy chắc phải là hòm thuốc

      Hải bá nghĩ, liền bỏ thùng nước xuống, đuổi theo Âu Dương.

      Âu Dương quay đầu, làm như mới nhìn thấy Hải bá, vội vàng : “Hải bá, ta sáng sớm ra ngoài tản bộ, ở ven đường nhặt được đứa trẻ, nhìn qua chắc là bị cha mẹ bỏ rơi, ta thấy nó còn thở nên mới nhanh bế về. Hài tử này phải giao cho nhũ mẫu mới có thể cứu sống.”

      Hải bá vừa nghe cũng rất gấp: “Vậy nhanh lên chút, trời lạnh như thế này, đặt ở ven đường, chẳng phải là bị đông lạnh rồi sao.”

      “Đúng, đúng, chúng ta đều là đại nam nhân biết cách chăm sóc hài tử, chỉ có thể giao cho nhũ mẫu.”

      đến đây hai người trước sau bước vào nội viện, Âu Dương vươn tay gõ cửa, trùng hợp cửa phòng cũng mở ra. Nguyên lai là nhũ mẫu và tiểu Hồng, tiểu Hồng cầm chiếc bình sứ trắng trong tay, xem chừng muốn vắt sữa dê.

      Âu Dương thấy các nàng, vội vàng : “Nhũ mẫu, ta nhặt được đứa trẻ, ngài nhanh ôm vào trong sưởi ấm, tiểu Hồng định vắt sữa dê sao, vậy tốt quá, hài tử này sợ là đói bụng.” xong liền đưa vật trong tay cho nhũ mẫu bế.

      Nhũ mẫu nghe Âu Dương như vậy, mở góc áo ra nhìn vật trong lòng chút, ai u tiếng: “Hài tử như vậy, cha mẹ nó sao lại nhẫn tâm vứt bỏ chứ, đáng thương, ta liền ôm nó vào trong, tiểu thư hẳn thích nó cho xem.”

      Tiểu Hồng ở bên cũng đưa ngó sang nhìn trộm, mặt cũng là vui mừng, “Vậy ta vắt sữa dê, hâm nóng rồi cho đứa bé này ăn.”

      Nhũ mẫu đứng ở trong cửa, tiểu Hồng đứng ở ngoài cửa, mà Âu Dương lại cao hơn Hải bá rất nhiều, Hải bá thấy nhũ mẫu vén cái áo bọc đứa lên, cũng muốn nhìn chút nhưng bị Âu Dương và tiểu Hồng chặn tầm nhìn, thấy cái gì hết. Nhũ mẫu vội xoay người, ôm đứa bé chạy vào trong phòng.

      Tiểu Hồng cười hì hì khép cửa, Âu Dương cũng lui ra, Hải bá lại nhìn được ở bên trong, chỉ nhìn thấy nhũ mẫu chạy vào phòng bên trong vang lên tiếng khóc của trẻ con.

      Âu Dương nở nụ cười, “ tốt quá, khóc lớn tiếng như vậy, nhất định là có việc gì.”

      Tiểu Hồng đem cửa khép nhanh lại rồi với Hải bá: “Hải bá, sáng nay bá có nhìn con dê chưa? Con này dê phỏng chừng chỉ có thể dùng hai tháng, đến lúc đó còn phải phiền Hải bá nữa mua thêm con nữa.”

      Hải bá đáp ứng, nhớ tới sáng sớm còn chưa xem ngựa và dê nhà mình, nên cùng tiểu Hồng ra ngoại viện.

      Người lớn tuổi đều thích tiểu hài tử, Hải bá cũng ngoại lệ, thấy tiểu Hồng ngồi vắt sữa, rồi chạy chậm vào trong nội viện liền theo. Tiểu Hồng vừa vào bên trong liền đóng cửa lại, Hải bá cũng tiện theo vào. Liền lấy cây chổi, ở bên ngoài phòng quét tước, vểnh hai cái lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh bên trong. Đứa trẻ mới sinh tựa hồ rất an tĩnh, chỉ khóc hai , ba tiếng, khóc nữa, đến nơi ấm áp áp nằm chắc là ngủ hoặc uống sữa dê ?

      lát sau, cửa phòng mở ra, là hai người tiểu Hồng và nhũ mẫu, cầm cái hộp thức ăn, thấy Hải bá ở ngoài cửa, liền cười bắt chuyện. là nên ăn điểm tâm. Mấy ngày nay, Âu Dương ở trong nhà, vẫn luôn cùng Hải bá ăn ở chỗ. Thủy U Hàn phân chia cơm canh cho cả hai đều nặng bên này bên kia, Hải bá lại hưởng thêm lộc ăn. Trong lòng cũng thầm khen Thủy U Hàn , làm việc thành thạo, cách xử lại rộng lượng.

      Âu Dương thấy nhũ mẫu và tiểu Hồng, vừa mở miệng lại hỏi đứa trẻ kia như thế nào, nhũ mẫu đáp: “Là đứa bé trai, tiểu thư ôm nó nằm ở gường sưởi, vừa nãy mới uống sữa dê nên nó cũng ngủ rồi.”

      Âu Dương yên tâm, “Vậy là tốt rồi.”

      Nhũ mẫu và tiểu Hồng mời Âu Dương và Hải bá ngồi xuống ăn cơm, dọn xong điểm tâm, cũng có rơi như lúc trước.

      Nhũ mẫu hướng âu Dương vén áo thi lễ, ” Âu Dương đại phu, tiểu thư và đứa bé này rất hợp duyên, muốn giữ nó lại, nuôi bên người. Chẳng biết ngài thấy thế nào.”

      Âu Dương nhìn thoáng qua Hải bá, “Như vậy tự nhiên là tốt nhất. Đứa trẻ còn như vậy, ta lại chưa thành gia, tiện chiếu cố, nếu phu nhân nguyện ý thu dưỡng nó, xem như là nó có phúc. Phu nhân cũng tích được phúc đức.”

      Âu Dương xong lời này, thầm nhìn sắc mặt của Hải bá, rồi hướng Hải bá , “Hải bá nghĩ có đúng hay , hay là để ý?”

      Nhủ mẫu và tiểu Hồng tới hành lễ với Hải bá, “Mong Hải bá thành toàn cho tiểu thư nhà ta, bọn ta để hài tử làm phiền Hải bá đâu.”

      (Bạn đọc truyện Trùng sinh chi sum vầy đoàn viên -Nhược Nhan được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

      Hải bá vội vàng đứng lên , lại tiếp thân phận của vị phu nhân này, tuy rằng Lí quản dặn dò, chỉ cần nàng an an phận phận ở trong nhà, mình cũng can thiệp cái gì hết. Hơn nữa vị phu nhân này lại rất chiếu cố đến mình, có việc gì cũng tìm mình thương lượng giải quyết, đối với mình lại hết sức kính trọng. Chuyện này nếu mình đáp ứng lại rất hợp tình hợp lí, nên gật đầu.

      Nhũ mẫu và tiểu Hồng đều hỉ thượng mi sao. Nhũ mẫu mời Âu Dương đại phu sau khi ăn cơm xong, đến bắt mạch cho Thủy U hàn, sẵn tiện xem thử đứa trẻ. Âu Dương đương nhiên sảng khoái đáp ứng, nhũ mẫu và tiểu Hồng lúc này mới trở về .

      Ở bên trong, Thủy U hàn nằm kháng , quan sát đứa ngủ say trong lòng. Đêm qua, mệt muốn chết, ngờ sinh con lại tốn sức như vậy. Nhưng khi nhìn khuôn mặt nhắn của tên tiểu tử này, tay chân đá đạp lung tung, tất cả mọi khổ cực đều là đáng giá. Cục cưng , bé mang trong mình dòng máu của nàng, thịt của của nàng, giữa nàng và cục cưng có huyết thống ràng buộc, ai có thể chia rẽ được mẹ con nàng.
      nghĩ ngợi, nhũ mẫu bưng canh móng heo nấu táo đỏ cùng đậu phộng bước vào.
      Thủy U hàn ngoan ngoãn ngồi dậy, đem canh uống vào. Sau đó dùng mắt hỏi nhũ mẫu
      “Yên tâm, tình đều làm xong. Có Âu Dương đại phu giúp đỡ, Hải bá bên kia cũng phản đối.”

      “Ừ, vậy là tốt rồi. Nhũ mẫu, trước đây ta nghĩ chúng ta nhẫn nại chút cũng tốt, nhưng là bây giờ ta lại có bảo bảo, chúng ta lại bị người canh chừng , trong lòng ta đặc biệt khó chịu.”

      “Bảo bảo cũng có, càng phải nhẫn nại hơn. Tiểu thư, vì bảo bảo ngài cũng phải kiên nhẫn.”

      Thủy U Hàn cúi đầu. Nhũ mẫu vẫn còn cái suy nghĩ chỉ cần mình nhẫn nại là có thể trở về Sở phủ, địa vị của mình và bảo bảo có thể là danh chính ngôn thuận. Nhưng mình vẫn muốn thoát khỏi quản lí của Sở phủ. Xem ra muốn thay đổi được suy nghĩ của nhũ mẫu phải tốn rất nhiều thời gian.

      lúc sau, tiểu Hồng cũng vào phòng, nhìn thấy bảo bảo nín khóc và ngủ rất ngon. kiềm được hiếu kỳ, vui vẻ quan sát.

      “Tiểu thiếu gia đúng là đứa trẻ ngoan, khóc, làm khó, còn có kén chọn, hỏi sao người khác thương cho được.”

      Thủy U Hàn và nhũ mẫu cũng rất vui vẻ, các nàng đâu có ngờ chỉ cần dùng chiêu giấu giếm thuận lợi như vậy, cũng may là bảo bảo cũng ngoan ngoãn phối hợp theo.

      Nhũ mẫu nhớ tới chuyện vừa rồi, vỗ vỗ ngực: “Lúc nãy ta mới vừa vào đến cửa, bảo bảo ở trong phòng bắt đầu khóc làm ta sợ muốn chết, sợ Hải bá nghe được tiếng khóc là từ trong phòng truyền tới . Như vậy lộ hết.”

      Tiểu Hồng an ủi nhũ mẫu, “Nhũ mẫu, cách xa như vậy, đâu thể nghe ra được. Lúc đó , ta đứng chung chỗ với Hải bá, nếu như phải tiểu thiếu gia đúng lúc ở trong phòng khóc khi nhũ mẫu đem cái bao bố bọc áo sam vào, đúng là nhận ra tiếng khóc đó ờ phòng ngoài hay ở bên trong phòng.”

      Thủy U hàn hỏi: “Hải bá nhìn ra được điểm khả nghi?”

      Nhũ mẫu và tiểu Hồng đều lắc đầu, nhũ mẫu : “Nếu như là phụ nhân từng sinh con , sợ rằng gạt được. Cũng may ông ấy là nam nhân cũng đâu có biết được mấy dấu hiệu này. Hơn nữa chúng ta dựa theo kế hoạch, diễn cũng diễn xong, ông ấy hoài nghi đâu.”

      Thủy U Hàn vuốt mặt của bảo bảo, mặt tràn đầy ôn nhu, ánh mắt càng thêm kiên định, “Nếu bị sinh nghi, phải làm thế nào đây. Ta đường đường chánh chánh nhận là ta sanh, ta tuyệt dối cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến cục cưng của ta.” đời này, lại thêm người mà nàng muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ, Thủy U Hàn cảm thấy đây là gánh nặng, ngược lại bảo bảo chính là động lực để nàng sống. Nữ nhân tuy là nữ tử yếu đuối nhưng khi làm mẹ rồi trở nên kiên cường. Đối mặt với bảo bảo mềm yếu, Thủy U Hàn càng cảm nhận hơn những lời này có bao nhiêu chính xác.

      Ăn xong điểm tâm, tiểu Hồng ra ngoại viện mời Âu Dương đến.

      Âu Dương trước nhìn bảo bối ngủ say, sau mới chẩn mạch cho Thủy U Hàn, lấy ra vài thang thuốc, là dùng để điều dưỡng sau khi sinh con, muốn Thủy U Hàn mỗi ngày đều phải uống.

      Thủy U hàn mời Âu Dương ngồi xuống , “Âu Dương đại ca, mẹ con muội thiếu đại ca phần nhân tình lớn, chỉ mong sau khi qua thời kì ở cữ, có cơ hội đáp lại….”

      Âu Dương giả bộ tức giận, xua tay, “Tiểu Hàn, muội sao vẫn cùng đại ca khách khí. Nếu muội còn như vậy, đại ca để ý đến mẹ con muội nữa.”

      Thủy U hàn cười nhận lỗi, “Là lỗi của muội, muội bao giờ như vậy nữa, mong đại ca đừng có tức giận.”

      Âu Dương cũng cười, hỏi Thủy U hàn: “Tên tiểu tử này có tên chưa ?”

      Thủy U hàn gật đầu, “Dạ, cái này muội sớm nghĩ xong, gọi là Thiên Kỳ, Kỳ trong kỳ lân, Thủy Thiên Kỳ.” xong liền ôm lấy bảo bảo nằm kháng, “Kỳ bảo bảo, Kỳ bảo bối, Kỳ cục cưng.” Kỳ cục cưng bị mẫu thân quấy rầy liền tỉnh, há miệng to bắt đầu khóc.

      “Thủy… Thiên Kỳ, hay, cái tên rất hay.” Âu Dương như có điều suy nghĩ.

      Nhũ mẫu từ bên ngoài vào, chỉ vài bước đến bên kháng , đem cục cưng ở trong lòng Thủy U Hàn ôm lấy, quở trách Thủy U Hàn: “Tiểu thư, ngài sao lại tay chút, xem đánh thức bảo bảo rồi . Cục cưng, cục cưng, đừng khóc, nhũ mẫu thương nha.” Ôm dỗ hồi, chờ cục cưng dừng khóc, mới thả cục cưng nằm lại kháng. Nhìn vả mặt buồn rầu của Thủy U Hàn.

      Thủy U hàn còn chưa hoàn hồn lại, cục cưng bây giờ theo họ của nàng mà nàng tuyệt thay đổi quyết định này. Tiểu Hồng có ý kiến gì , còn nhũ mẫu, nàng từ từ thuyết phục bà, về phần Âu Dương, nghĩ như thế nào? Hài tử theo học của mẹ, đứng lập trường của nam nhân, vì điều này mà cảm thấy quyền uy của nam nhân bị khiêu khích chứ, có thành kiến với nàng? Có thành kiến như thế nào, Thủy U hàn rất muốn Âu Dương chấp nhận cách làm này của nàng, còn nếu chấp nhận nàng tuyệt ủy khuất cho mình đâu. Bằng hữu cũng tốt, tình nhân cũng được, nàng muốn cả hai có thể đứng chung lập trường.
      tinaphan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :