1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng Sinh Chi Sủng - DẠ NHƯỢC LY (Chương 30) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 27

      Vô tình gặp được cố tình tìm lại hoài thấy đâu, Bạch lão gia tử gấp đến phát hoả rồi, hai lần đuổi theo đều gặp được người.

      Bạch Thành Phong cùng có đắng dám than, Bạch lão gia tử phát hoả là trút lên đầu ah, cũng đâu có muốn gặp được người chứ, còn muốn gấp hơn nữa kìa, dù sao nó cũng là đứa con ruột của

      Là lỗi của nên mới để Bạch Lộ phải chịu khổ nhiều năm như vậy, sống trong nhi viện lại phải lo kiếm tiền bương trải cuộc sống, nó chỉ mới 19t bôn ba ra ngoài làm việc. Lòng xót, lúc nghe lão gia tử tìm được Bạch Lộ vui mừng đến biết phải làm gì.

      có lỗi với mẹ Bạch Lộ còn làm liên luỵ nó chịu khổ. Lại ngờ nó lại giỏi giang đến vậy, thành tích luôn đứng top 3 đầu bảng lại tạo dựng công ty cho riêng mình. Người làm cha như rất tự hào.

      Nhưng lại chua xót thôi, con con trai chị hai đều được bảo bọc trong vòng tay người nhà, nâng niu tay mà sủng, ra ngoài gặp chút uỷ khuất gì đều được cha mẹ cậu giải quyết.

      Nhưng có đứa nào ra dáng giống Bạch Lộ chứ. Trai ăn chơi gú, tiêu xào hoan phí hề biết tiết kiệm. hống hách kiêu căng tính tình đại tiểu thư ra gì. Hai đứa còn muốn lớn tuổi hơn Bạch Lộ hai 3 tuổi.

      Trong khi đó Bạch Lộ thân mình cố gắng phấn đấu trong đó có bao nhiêu mồ hôi nước mắt, bao nhiêu uỷ khuất phải chịu đựng. Nghĩ đến đó lòng thắt lại, ngực như bị cái gì đó đè nén lại đau.

      Bạch Lão gia tử lại chạy về thành phố S nhưng lần này hợp đồng bên B thị Tuyết Tuyên gặp chút rắc rối nên Bạch Lộ lại vừa về đến thành phố S lại bay đến B thị. Mọi chuyện sắp xếp cho bọn đều nhờ Dạ Tiếu Thiên lo.

      Ông có số của Bạch Lộ nhưng gọi chuyện này sao có thể qua điện thoại chứ! Phải gặp mặt ràng và xin tha thứ , chấp nhận của Bạch Lộ. Nhưng tại đành phải gọi cuộc rồi.

      "Con nghe đây!" Bạch Lộ nhìn màng hình thấy Bạch Lão gia tử nên vui vẻ bắt máy.

      "Ah.. Con ở đâu?" Bạch lão gia hồi hợp hỏi.

      "Con ở B thị giải quyết chút việc, định xong qua thăm ông ngờ ông lại gọi cho con trước" Bạch Lộ cười cười .

      "Con khi nào về S thị? "

      "Chắc ngày mốt, có chuyện gì ông?"

      " có gì ! chỉ là ông muốn gặp con, ngày mai con có thời gian ?"

      "Buổi chiều khoảng 5h con giải quyết xong hợp đồng nên có thời gian, ông khoẻ chưa ạ! "

      "Ông tốt lắm là nhờ có con. Con vẫn ở khách sạn củ sao? Chiều mai ông qua đón con."

      "Có chuyện gì quan trọng ạ? "

      ", có chuyện gì đâu. Con cứ làm việc tiếp . Mai gặp!"

      "Dạ mai gặp " Bạch Lộ tắt máy, nghĩ nghĩ lại bấm số gọi cho người nào đó.

      " nghe, em ăn gì chưa? định gọi cho em em lại gọi tới" Dạ Tiếu Thiên buông giấy tờ tay xuống, ngã người vào lưng ghế nụ cười vui vẻ treo khoé môi.

      "Em nhớ !" Bạch Lộ nhàng câu làm Dạ Tiếu Thiên kinh hỷ phát ngốc.

      "Sao? nhớ em ah?" Bạch Lộ làm bộ dỗi. Sau chuyện của mẹ Lưu nàng tại còn ngại ngùng mà thổ lộ, quý trân trọng người trước mắt mới là điều quan trọng nhất. Nếu còn bỏ qua cơ hội biết khi nào đánh mất người mình quý trọng nhất.

      " ah, rất là nhớ em, rất nhớ." Dạ Tiếu Thiên bất ngờ lại vui mừng trả lời.

      "Ngốc! Em đột nhiên muốn gặp "

      "Tiếc vẫn còn chuyện chưa làm xong, ah xin lỗi em có chút chuyện phải giải quyết, xong gọi cho em!" Dạ Tiếu Thiên nhìn màng hình rồi cười thần bí.

      Ngốc này em vẫn chưa gì hết tắt máy. Mà thôi vẫn chưa xát định chuyện đó đúng vẫn là xác định xong hẳn vậy. Bạch lộ tiếp tục cùng Tuyết Tuyên gặp đối tác. Đến tối muộn mới trở về khách sạn, nhưng lạ là tất cả mọi người đều ở xung quanh nhìn vào khách sạn.

      "Cậu có biết hôm nay có chuyện gì ? Ở đây đông quá" Bạch Lộ quay sang hỏi Tuyết Tuyên, xe vào được nên cả hai xuống xe rồi vào nhưng dòng người đông.

      "ah, chắc là tên ngốc nào đó muốn cầu hôn thôi, làm gì mà khoa trương như vậy chứ?" Tuýet Tuyên bất mãn càu nhào

      "Ha, là mình thấy cậu ghen tị đúng hơn, sao ? động lòng xuân rồi? Với ai?

      "Hứ mình mà ghen tị sao? Nhưng mà biết ấy trả lời thế nào đây? Là từ chối hay đồng ý? Cậu thử xem" Tuyết Tuyên mỉm cười thần bí

      "Mình nghĩ hẳn là đồng ý , nhìn biết tốn ít công phu chuẩn bị đủ thể tình cảm của người đó, mình biết đó có người này nhưng người này ấy" quả chuẩn bị rất cầu kỳ, những đoá hoa hồng trải dài theo thảm đỏ đốt đèn mà dùng nến trải dài truớc cửa vào đại sảnh, vì hơi tối nên nhìn thấy bên trong. Hoa hồng đoá là 99 bông hoa, xếp thành hình trái tim lộng lẫy.

      "Bạn có biết hôm nay là ai ?"

      "Làm sao mình biết được?" Bạch Lộ bỉu môi, rất là hâm mộ . Tuy nàng qua tuổi mơ mộng nhưng mà ai ước mơ nho được chàng hoàng tử quỳ gối cầu hôn trước mắt bao người xung quanh đầy nến và hoa hồng chứ?

      "Hi hi, cậu phải liền biết sao?"

      "Hả? Oái" Bạch lộ chưa kịp nghĩ lời Tuyết Tuyên có ý gì bị đẩy cái về phía trước. Đèn xung quanh vụt sáng lên nơi nàng đứng là trái tim rất lớn ngẩn đầu nhìn lên mấy tầng của khách sạn cư nhiên là hình nàng cười dòng chữ rất to bằng đèn led - em. người xung quanh liền lấy điện thoại ra quay lại khoảnh khắc này.

      người từ trong sảnh bước ra tay cầm bó hoa hồng, bộ tây trang trắng toát càng làm lên nét tuấn mỹ gương mặt kia. Còn đẹp trai hơn cả minh tinh, môi nụ cười tươi ấm áp làm rung động biết bao nhiêu trái tim của các vây xem.

      Bạch Lộ kinh ngạc đến thốt nên lời, người vừa bước ra là ai khác mà là người đáng lẽ ở S thị. Dạ Tiếu Thiên. Nhìn người này từng bước tiến về phía nàng tim nàng bỗng đập rất nhanh, rất nhanh.

      Dừng trước mặt nàng quỳ gối chân người đàn ông tựa như nam thần kia lộ ra nụ cười rực rỡ đôi mắt chỉ nhìn nàng, phản chiếu trong đôi mắt ấy là vẻ bối rối của nàng .

      "Bạch Lộ em có biết em xuất như cho cuộc đời ánh sáng và ấm áp. Nếu có em chỉ nhìn thấy màu đen. Lần đầu tiên chú ý tới em là lúc em thu mua cổ phiếu, chỉ hiếu kỳ, nhưng cũng dần quên đến lúc em cho ra đời thương hiệu nằm trong dự án triển khai mới lại chú ý và muốn gặp em."

      "Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?. Lúc đó em còn mang cặp kính mặc áo thun trắng và giầy thể thao nhưng người em phát ra tự tin và mạnh mẻ làm thu hút . Đến lúc chuyện với em mới biết bề ngoài nhắn lại vô cùng thông minh vá sắc xảo. Trầm tĩnh mà nhìn thấu mọi chuyện. Em như là tia sáng ấm áp vào lòng vậy còn thấy mình đơn, trống trải.

      thể rời mắt khỏi em, muốn gặp em nhiều hơn, mỗi lần gặp em rất vui vẻ cảm thấy tim mình đập nhanh. Rồi lại muốn em chú ý , tìm cách yên lặng mà theo đuổi em. Bạch Lộ tuy phải người đàn ông tốt nhất nhưng hứa chỉ đối tốt với mình em, chỉ và nhìn em, biết tương lai có những trắc trở gì nhưng muốn đứng bên em cùng em trải qua hết thảy. muốn nắm tay em đến suốt cuộc đời. Cho dù già rồi còn sức nắm lấy tay em đôi mắt luôn nhìn em. Em luôn ở ngay đây, trong tim ." Dạ Tiếu Thiên đặt tay lên ngực.

      "Người ta là phải biết chấp nhận cho người đó tìm được hạnh phúc. Nhưng muốn nhìn em với người khác, muốn mình chính là người mang hạnh phúc đến cho em, muốn trói em lại bên mình tuyên bố với mọi người em là của . Dù em có từ chối vẫn tiếp tục đuổi theo em, xử lý sạnh những người đàn ông muốn tiếp cận em đến khi bên người em chỉ có . Chỉ có thể nắm láy tay .
      Em có thể cho cơ hội nắm tay em đến già ? Bạch Lộ em đồng ý làm vợ nhé!" Dạ Tiếu thiên khẩn trương nhìn Bạch Lộ.

      "Nếu em đồng ý có phải định thủ tiêu hết thảy nhân viên công ty tài xế xe của em ? Ngốc quá có ai lại vừa cầu hôn vừa uy hiếp như chứ. Bá đạo mà!"
      Nhìn khẩn trương lên rồi ủ rủ cuối đầu Bạch Lộ rất là vui, chỉ có mình mới khiến người này ra những vẻ mặt đó. Những biểu này là vì nàng.

      "Khụ, nhưng mà để tránh người nào đó dơn mình, có gì làm uy hiếp người khác. Em đành chấp nhận vậy! Em đồng ý ! "

      Nhưng mà Dạ Tiếu Thiên vẫn ngốc nghếch thừ người nhìn Bạch Lộ, như khôngtin vào tai mình. Bạch Lộ phì cười, cuối xuống hôn cái lên môi . Rồi đứng thẳng dậy đưa bàn tay ra phía trước.

      "Nhẫn đâu ah!" Dạ Tiếu Thiên ngây ngốc đeo nhẫn vào tay Bạch Lộ. Rồi đáng thương hề hề nhìn Bạch Lộ. Bạch Lộ trở tay nắm lấy tay Dạ Tiếu Thiên kéo lên.

      " phải muốn nắm tay em đến già sao? Ngây ngốc như vậy có phải đổi ý rồi ?" Bạch Lộ cười trêu.

      " ah, sao có thể! nắm tay em buông, bao giờ bỏ ra. Chỉ khi nào chết !"

      " bậy cái gì đó, vẫn chưa làm đám cưới trù ẻo em làm goá phụ sao?"

      "Nè hai người các cậu thôi . Nhanh nhanh hôn rồi vào ah" Tuyết Tuyên chướng mắt cắt ngang.

      "Đúng vậy! Hôn ! Hôn ! Hôn !" Người xung quanh cũng kích động hét lên.

      Dạ Tiếu Thiên ôm lấy Bạch Lộ trao nụ hôn nóng bỏng mà hạnh phúc. Sáng ngày hôm sau màng cầu hôn lãng mạn của Dạ Tổng đưa lên trang đầu báo. Clip quay lại biết là ai đưa lên mạng chỉ sau đêm số lượt xem lên đến 2000 và hơn 1000 like.

      Mà Dạ Tổng chúng ta hạnh phúc nấu bữa sáng cho vợ. Ai nha! Có thể gọi là bà xã rồi.
      sanone2112, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28

      Ăn sáng xong Dạ Tiếu Thiên làm tài xế kiêm vệ sĩ bước rời Bạch Lộ. Giỡn sao khó khăn lắm lão tử mới lừa vợ tới tay, thể tiện nghi mấy tên háo sắc.

      Cả ngày hôm nay Dạ tổng phát ra hàn khí cự người ngàn dặm, làm cho mấy đối tác sợ hết hồn biết mình vì sao đắc tội Dạ tổng này rồi?. Dĩ nhiên mọi người biết vì sao ah, bởi vì tính sở hữu của người nào đó quá mạnh. Miễn ai nhìn Bạch Lộ quá 3g bị cái trừng mắt lăng trì cảnh cáo. Người của lão tử ta mà cũng dám nhìn bằng ánh mắt đó sao? Lão tử lăng trì ngươi.

      Mấy vị đối tác mà biết chắc kêu oan đầy trời ah. Bàn công việc mà nhìn mặt đối phương là vô lễ ah! Nào phải bọn họ muốn nhìn thấy hầm băng di động, còn phải bị lăng trì xử tử bằng ánh mắt ah, oan quá mà. Nhưng mà họ hiểu Dạ tổng nghĩ gì nên cứ chút lại nhìn vào Bạch Lộ để bị trừng cái lạnh lẽo ah.

      Bạch Lộ chỉ cười khổ, dấm chua như vậy mà cũng ăn lung tung, nhưng trong nội tâm lại ngọt ngào nên nàng để mặc kệ muốn làm gì làm, dù sao nàng cũng muốn trân trọng người trước mắt này rồi. Đến lúc làm xong mọi chuyện nàng liền gọi cho Bạch lão gia tử. Ông hình như rất kích động giọng vui mừng làm nàng cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe ông đến đón nàng.

      Bạch Lộ tâm rất quý ông lão này, nàng cũng muốn chia hạnh phúc với ông nên kêu Dạ Tiếu Thiên chuẩn bị chút gặp Bạch gia gia. Đây là xưng hô ông muốn nàng gọi ông, nàng cũng từ chối dù sao ông cũng đáng tuổi ông Bạch Lộ gọi vậy cũng kỳ quái.

      đến mười lăm phút sau xe tới trước cửa khách sạn, Bạch Lộ hơi ngạc nhiên vì đích thân Bạch gia gia đến đón nàng. cùng còn có trung niên rất suất ah. Nhưng ánh mắt nhìn nàng rất phức tạp tựa như vui mừng lại sầu lo, ngay cả Bạch gia gia cũng vậy, rất kỳ quái . Nàng nhìn thoáng qua Dạ Tiếu Thiên lắc đầu nàng cũng biết tình hình gì ah!

      "Bạch gia gia, ông khoẻ hẳn chưa? sao lại tự mình đến để cho tài xế đến đón con là được mà."

      "Ông tốt lắm, là vẫn chưa cảm ơn con, cũng may nhờ có con. Cuối cùng ông cũng tìm được con, ông tìm được con rồi." Ông kích động kiềm nén được đưa tay nắm lấy vai Bạch Lộ, khoé mắt hơi đỏ. Làm cho Bạch Lộ sửng sờ, chuyện gì đây? Nàng chút cũng hiểu sao ông lại kích động như vậy ?

      "Cha, có gì đến nhà ở đây tiện lắm." Bạch Thành Phong nhắc nhở cha mình. Nhìn ông kích động như vậy ông cũng biết trong lòng tư vị gì. Đáng lẽ ông cũng làm như vậy nhưng ông rất sợ sợ Bạch Lộ ghê tởm ông, sợ nó trách ông tha thứ cho người cha vô trách nhiệm này nên dám bước lên bước chỉ dám đứng nhìn Bạch Lộ.

      "Ah đúng ! đúng vậy! Về nhà ah, về nhà rồi nên để Lộ Lộ sợ được, ông xin lỗi có phải doạ đến con ? " Bạch lão gia tử cuống quýt lo lắng doạ Bạch Lộ sợ. Nhìn ông như vậy hiểu sao Bạch Lộ thấy nở làm khổ ông. Vội cười tươi trả lời

      " ah, sao có thể doạ được con chứ! Chẳng phải muốn ông muốn dẫn con ăn bữa sao? Con vẫn chưa ăn gì từ trưa giờ.."

      "Lộ Lộ đói sao? Ông lại quên mất có phải đói lắm ? Ông kêu người chuẩn bị sẵn nhanh nhanh lên xe" Bạch lão gia lại lo lắng trận, đứa cháu này ông khó khăn lắm mới tìm được thể để nó chịu thêm chút uỷ khuất nào được. Ông nợ nó nhiều ông phải dùng quảng đời còn lại bù đắp cho nó.

      "Hi hi đói lắm, con chịu được mà, nhưng nhanh thôi ah con đợi được muốn thưởng thức mĩ vị mà Bạch gia gia chuẩn bị rồi đây" Bạch Lộ cười cười theo ông vào xe, Bạch Thành Phong lái xe Dạ Tiếu Thiên ngồi ghế phụ, Bạch Lộ lại ngồi cùng Bạch lão ở sau. Dạ Tiếu Thiên bụng nghi hoặc, tuy Tiểu Lộ là rất quý ông nhưng thái độ lúc nãy của ông lão rất kỳ quái. Tựa hồ kích động vô cùng nhưng trong đó là vui mừng, kinh hỷ. phải có chuyện gì chứ?

      Mà khoan? Lúc nãy ông có cuối cùng tìm được rồi, Bạch lão họ Bạch chẳng phải cùng họ với Bạch Lộ sao? Lại nghĩ chút, từng nghe Bạch lão có đứa cháu nội đức tôn bị thất lạc. Bạch gia là gia tộc kinh khủng quan trường. Sức ảnh hưởng có thể đáng sợ, cái dặm chân có thể làm rung chuyển B thị. Bạch lão gia tử lại là từ trong quân đội lính của lão nhiều vô số kể, sau khi xuất ngũ được điều khắp cả nước, điều là quan chức cấp cao ở thành phố và cả nước.

      Thị trưởng B thị cũng là người của ông, nhiều người vì muốn có chút xíu quan hệ với Bạch gia mà ngại bỏ vốn liếng nhưng chưa có ai có thể ôm cái đùi bự này. Hẳn người ngồi kế bên là con trai độc nhất của ông . Lúc trước cũng là chân quan trường nhưng biết vì sao lại rút lui về quản cơ nghiệp Bạch gia. Bạch lão gia tử từ lúc nghĩ hưu sớm quay sang kinh doanh tàu thuyền. Hơn nửa du thuyền ở Châu Á là thuyền của ông. Sau này lại do con trai ông quản lý.

      thể ngờ Bạch Lộ lại dính dán đến siêu cấp thế lực như vậy! Nếu Bạch Lộ quả là cháu của ông ta chuyện mình và Bạch Lộ có bị ngăn cản ? Hừm! Mặc kệ, Bạch Lộ là của đừng mơ cái gì gia đình ngăn cấm, bao giờ buông tay, Bạch Lộ là người của đừng mơ cướp , nếu dù là Bạch gia cũng sợ hạ thêm chứơng ngại vật. Dạ Tiếu Thiên hung ác nghĩ.

      Bạch Lộ cũng nghi hoặc, hành động Bạch gia gia khác thường nàng điều thấy được, nghĩ lại thử xem có chuyện gì? Tuyệt phải vì nàng cho máu mà ông mới hành động như vậy, Bạch gia gia là người trầm ổn dù cảm kích nàng cũng luống cuống như vậy, vậy vì sao? Đúng rồi, ông tìm được, tìm được mình sao?

      Nhưng ngay từ lần gặp đầu ông nghe tên mình cũng giật mình nhưng tiếp đó vẫn bình thường vậy vì sao lần naỳ ông lại kích động như vậy? Từ lúc hiến máu nàng vẫn chưa gặp mặt ông, hiến máu? Hiến máu sao, chẳng lẽ..... Bạch Lộ dám nghĩ tiếp nữa. Nàng từ lâu từ bỏ phần tình thân này, nàng tại nghĩ đến họ nữa, nhưng nếu ông là người thân nàng có thể cứ vậy tức giận với ông được sao? Bạch Lộ đau đầu nghĩ tiếp nữa. Mặc kệ , tới đâu tính tới đó.

      Trong xe khí ngột ngạc ai lên tiếng, đến lúc xe dừng lại Bạch Lộ vẫn rất băng khoăn biết nếu giống như nàng nghĩ, nàng phải làm sao? Có phải nên tức giận rồi tỏ tính tình bỏ ? Hay là lệ rơi lả chả ôm chầm rồi nhận thân thích? Cách nào cũng phải là nàng ah. Nhưng hình như nàng còn bài xích giống lúc trước nữa rồi. Cũng phải thôi lúc trước nàng chỉ có mình nên rất oán hận họ, nhưng giờ này nàng có người quan tâm nàng nàng có người mà nàng muốn bảo hộ, nàng còn dơn nữa.

      Nàng rất hạnh phúc, rất hạnh phúc ! Bạch Lộ sau khi nghĩ thông cũng còn cau mày khó chịu nữa mà khẽ bước tới nắm lấy tay Dạ Tiếu Thiên cùng bước . Đúng vậy nàng còn có người nàng đến mức ngốc nghếch nên nàng oán hận họ nữa. Nàng cho họ cơ hội giải thích sau đó mới quyết định có tha thứ hay .

      Vào nhà Bạch lão gia gọi người dọn thức ăn, Bạch Lộ vẫn cười cười ngồi ăn, ăn xong cũng gấp gáp mà đợi ông mở lời, lúc đó tay nàng vẫn chưa hề buông tay Dạ Tiếu Thiên. Hai người cứ lặng lẽ nắm chặc tay nhau, thầm an ủi đối phươngcho đối phương lòng tin.

      "Con xem cái này !" Bạch lão gia tử cuối cùng cũng đưa cho Bạch Lộ túi hồ sơ, Bạch Lộ tiếp nhận mở ra xem, như ông tưởng Bạch Lộ kinh ngạc hay tức giận mà nàng rất bình tỉnh đọc chậm chạp kỹ từng tờ rồi đưa qua cho người ngồi kế bên xem, hề tức giận hay bất ngờ gì làm ông trở tay kịp. Ngây người lúc, vốn ông định xin Bạch Lộ tha thứ nhưng chút phản ứng cũng có làm sao đây, tạm thời đầu óc ông rối loạn, biết tiếp theo phải làm sao.

      "Lộ Lộ, con là cháu ruột của ta" ông lần nữa muốn khẳng định cho Bạch Lộ đây phải đùa giỡn. Nhưng Bạch Lộ vẫn nhàng trả lời ông, kích động oán giận đau khổ hay vui mừng mà là bình tĩnh trả lời

      "Con biết"

      "Lộ Lộ, là ông nội có lỗi với con. Con muốn trách trách ông nội bất lực tìm được con sớm hơn.Xin lỗi con " Bạch lão gia tử chân thành muốn xin tha thứ của Bạch Lộ, Bạch Lộ nhìn ông khổ sở tự trách như vậy lòng sao nở chứ, nàng oán giận nên cũng nghĩ thoáng hơn. Nàng chỉ muốn biết lý do vì sao nàng lại ở nhi viện

      "Con muốn biết mọi chuyện ràng mới quyết định có trách ông hay !"

      Bạch lão gia tử năm mười kể từng chi tiết. ra Bạch Lộ phải bị mất tích thất lạc mà là bị bắt cóc. Mà người bắt có ai khác là tình nhân của Bạch Thành Phong. Mẹ Bạch Lộ là con người chiến hữu của ông lại hy sinh vì nước. Vợ ông ta vì vậy bỏ theo người khác nên ông mới nuôi dưỡng chăm sóc mẹ của Bạch Lộ đến lớn, Bạh Thành Phong và Liễu Tuyết Hinh thanh mai trúc mã nên ông cố ý tác hơpf cho hai người.

      Nhưng ngờ lúc Liễu Tuyết Hinh có thai gần tám tháng có người gửi hình Bạch Thành Phong phong lưu bên ngoài mà lại là đàn ông nên Liễu Tuyết Hinh bị sốc dẫn đến sanh non. Nhưng lại khó sanh mà chết giường mổ. Bạch Lộ lúc đó phải đưa vào lòng hấp mới sống được, ba tháng sau mới có thể xuất viện. Nhưng trước ngày xuất viện lại bị bắt cốc Sau đó tống tiền, mà người này lại chính là tình nhân kia của Bạch Thành Phong.

      Lúc đó Bạch lão gia tử nổi giận huy động quân đội cả B thị hốt trọn ổ bọn đáng chết đó, nhưng bắt được người nhưng Bạch Lộ lại biến mất. Dù lật tung B thị cũng tìm ra. Hỏi tên kia biết, chỉ bắt để doạ Bạch Thành Phong sau đó đem trả lại đứa bé trước cửa nhà. hề làm gì đứa bé cả. Nhưng hỏi người trong nhà hôm đó chỉ có Bạch Như ở nhà, ngoài ra có ai khác.

      Ông lợi dụng mối quan hệ tìm xuốt 3 tháng trong ngoài ngoại ô, vùng lân cận. Sau đó mở rộng tìm mấy tỉnh kế bên nhưng điều vô vọng. Nhưng ông bỏ cuộc vẫn luôn tiếp tục tìm kiếm tung tích. Gần hai mươi năm ông lại gặp được Bạch Lộ nhưng hoàn toàn nghĩ là nàng vì chẵn lẽ tìm lâu như vậy thấy vô tình chỉ gặp tìm được sao?

      Nên ông bỏ qua Bạch Lộ tiếp tục tìm nếu phải Bạch Lộ cho máu mà nhóm máu ông lại hiếm, trùng tên thôi trùng tuổi cũng được nhưng ngay cả nhóm máu điều giống nhau thể nên ông kêu người xét nghiệm ADN mới biết hoá ra người ông tìm lại ở bên cạnh, gần ông như vậy.





      Chương 29


      Bạch lão gia tử xong khẩn trương nhìn Bạch Lộ, dù bây giờ Bạch Lộ có muốn ông quỳ xin lỗi ông cũng chấp nhận ông chỉ có duy nhất đứa cháu này thôi nhưng lại để nó chịu nhiều đau khổ như vậy, là ông có lỗi với nó.

      Nhưng ngoài dự liệu của ông Bạch Lộ nghe xong chỉ hơi kinh ngạc, rồi trầm mặc hề nổi giận như ông đoán. Có phải đả kích quá lớn nên nó thể chấp nhận được? Cũng đúng thôi tự nhiên có người là ông nội nó, lại nó bị bắt cóc bởi tình nhân của cha mìnhai sốc chứ?

      "Lộ Lộ xin con tha thứ cho người ông vô dụng này, con muốn mắng muốn trách cứ trách ông , là ông bất tài vô dụng biết dạy con để cho nó làm ra chuyện hoang đường như vậy. Để con phải chịu uất ức nhiều năm. Là ông nội có lỗi với con!" Khoé mắt ông đỏ lên, bao nhiêu năm nay ông luôn tự trách bản thân mình, sao lại đón nó về sớm hơn? Dằn dặt bao nhiêu năm, nhưng cách nào trách con trai mình nên ông chỉ ôm trách nhiệm lên bản thân là ông sai lầm mà tự dằn vặt lương tâm.

      Bạch Lộ nhìn ông cụ tự trách mình mà hề tức giận, chỉ có cảm động. Hoá ra họ luôn luôn chưa từng từ bỏ mình, vẫn luôn tìm kiếm mình, gần hai mươi năm chưa từng từ bỏ. chỉ vì mình quá xa làm sao có thể lúc là tìm được chứ. Nhìn ông tự trách bản thân như vậy nàng sao nở chứ? Dù lúc trước chưa biết ông là người thân chỉ là người xa lạ nàng còn nở bỏ ông sao bây giờ có thể nhẫn tâm để cho ông đau khổ như vậy. Thêm chuyện của mẹ Lưu làm nàng thể trân trọng người thân bên mình. trân trọng người trước mắt để mất rồi hối hận còn ý nghĩa gì chứ.

      "Ông nội" Bạch Lộ mỉm cười gọi tiếng làm cho Bạch Lão gia tử kinh hỷ vạn phần, ngẩn đầu chăm chú nhìn Bạch Lộ sợ là ông nghe sai. Bạch Lộ chỉ cười khổ, càng thêm cảm động, chỉ tiếng gọi lại làm ông mừng đến mức đó đủ biết ông thương mình bao nhiêu, quan tâm đến mình đến mức nào rồi. Chuyện đó cũng khong phải lỗi của họ.

      "Ông nội, con trách ông đó! Chuyện cũng phải do lỗi của ông nên ông đừng tự trách mình nữa. Con sống rất tốt hề uỷ khuất hay khổ sở như ông nghĩ. Con có mẹ Lưu thương con chăm sóc con. Còn có những người bạn luôn quan tâm con. giờ cũng có người con, nguyện ý chăm sóc con cả đời thương con sao con lại uất ức chứ!"

      Bạch Lộ cầm tay Dạ Tiếu Thiên đưa lên cho ông cụ xem ánh mắt ngọt ngào hề giã tạo làm ông cụ ngạc nhiên nhưng vui mừng nhiều hơn. Ông biết mọi chuyện đơn giản như lời Bạch Lộ nhưng nàng hạnh phúc ông cảm nhận được, người con trai ngồi bên Bạch Lộ hẳn là Dạ tổng kia . Lúc ông điều tra biết theo đuổi Bạch Lộ. Xem ra hai đứa xác định quan hệ rồi. Bảo bối ông khó khăn lắm mới tìm về lại tiện nghi cho tên nhóc thối kia. Hừm ! Dám đối xử bảo bối ông tốt......

      Dạ Tiếu Thiên lâng lâng hạnh phúc thù bị ánh mắt tức giận cảnh cáo, nhìn lại mới thấy Bạch lão trừng ah, xem ra muốn giao bảo bối cho , nhưng ánh mắt kia cảnh cáo được đối xử tệ với Bạch Lộ. Là quan tâm nên nắm chậc tay Bạch Lộ gật đầu biểu thịn mình làm Bạch lão gia thất vọng. Lúc này Bạch lão mới nhớ mình chưa giới thiệu Bạch Thành Phong với Bạch Lộ.

      "Lộ Lộ đây là Bạch Thành Phong, chính là lão cha nên thân của con, tuỳ con xử !" Ông liếc mắt chán ghét nhìn về phía Bạch Thành Phong ý tứ cảnh cáo mười phần, dám làm cho bảo bối ông giận thử xem.

      "Tiểu Lộ, cha...cha có lỗi với con. Con muốn đánh muốn mắng tuỳ ý cha động đậy."

      Bạch Lộ phì cười, nàng tức giận. Nếu là đời trước nàng dễ dàng tha thứ nhưng bây giờ nàng tức giận nữa. Nhìn thấy Bạch Lộ cười ông càng sợ hãi, chuyện hoang đường ông làm bao nhiêu năm trước cứ ám ảnh ông. Giờ đây Bạch Lộ chắc hẳn là ghê tởm người cha như ông sao có thể chạm đến ông chứ! Ông kiềm chế được lùi về sau bước mặt rất đau khổ.

      Bạch Lộ ngờ nàng chỉ cười lại làm cho ông phản ứng như vậy. Nghĩ lại chắc hẳn ông nghĩ mình ghê tởm ông nên mới cười. Có thể hai mươi năm trước mọi người kỳ thị gay, nhưng bây giờ như vậy nữa. Huống chi nàng là người hai đời sao lại kỳ thị chứ. Nàng đứng dậy bước từng bước tới Bạch Thành Phong. Mỗi bước nàng bước đến Bạch Thành Phong lại lùi bước. Bạch Lộ nhíu mày khẽ quát

      "Đứng im" quả nhiên Bạch Thành Phong nghe nàng liền bất động tại chỗ. dám động đậy nữa. Bạch Lộ làm hành động làm Dạ Tiếu Thiên đen mặt. Mùi chua bốc nồng nặc làm cho Bạch Lộ cũng nhíu mày cười khổ. Khẽ đẩy người bị nàng ôm đến cứng đờ ra

      Bạch Thành Phong bất ngờ đến mức ngây ngốc, nó thế nhưng ôm ông, nó ghê tởm ông, nó ghê tởm người cha vô trách nhiệm này. Khoé mắt kiềm được những giọt nước mắt, ông quá vui mừng nhịn được bật khóc. Nó là tha thứ cho ông sao? tha thứ ông sao?

      Bạch Lộ nhìn hai người trước mắt chắc có lẽ máu mủ tương liên, nàng cảm nhận được họ quan tâm và thương nàng. Là tâm !

      "Cha!" Bạch Lộ gọi tiếng xác định suy nghĩ của Bạch Thành Phong làm ông vui mừng đến nước mắt nước mũi tèm lem đáng thương hề hề nhìn Bạch Lộ.

      "Con tha thứ cho ta sao? Ta là tên đồng tính ghê tởm còn hại chết mẹ con, liên luỵ con nhiều năm phải chịu khổ như vậy. Ta xứng đáng làm cha con , ta là tên khốn nạn, ta là thằng tồi tệ...ta xứng đáng.." Bạch Thành Phong khuỵ xuống ôm đầu khóc rống. Luôn miệng tự trách bản thân mình.

      "Con trách cha cũng có nghĩa là tha thứ, làm sai phải bù đắp lỗi lầm mình gây nên, con gọi cha vì muốn sau này phải hối hận. Thân tình là thứ khó có được con từ chỉ có mẹ Lưu, vẫn luôn nghĩ vì sao cha mẹ lại cần con lại bỏ rơi con từng oán. Nhưng giờ con oán hận vì tại con còn có những người thân thương con, con học được cách trân trọng người trước mắt. Nên con muốn bỏ lở thứ khó khăn lắm mới có được. Cha, đừng tự trách mình mà hãy cố bù đắp lại, sống vì tại và tương lai đừng cứ nhìn về quá khứ đau lòng đó nữa có được ?"

      "Cảm ơn con Tiểu Lộ. Cảm ơn con!"

      Cùng lúc này ở thành phố S tổng công ty Thiên Tuyệt có bưu kiện gửi đến ký gửi cho Dạ Tiếu Thiên. Bách Niên nghi hoặc biết rốt cuộc là ai gửi đến nhưng là gửi cho Dạ Tiếu Thiên nên mang vào văn phòng để lên bàn rồi lui ra. "K gửi Dạ Tiếu Thiên"

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 30

      Hai người hôm đó ở lại nhà Họ Bạch. Đến tối muộn Bạch Như mới đến. Bạch Như chính là con nuôi của Bạch lão lớn hơn Bạch Thành Phong 2 tuổi, từ ống trong đại viện Bạch gia,lớn lên cùng Bạch Thành Phong. Vốn Bạch lão xuất thân quân nhân nhưng Bạch Thành Phong làm ra chuyện hoang đường nên ông buộc Bạch Thành Phong phải từ chức trong quân đội. Lính của ông trong quân đội lẫn chính trị rất nhiều nên chút ảnh hưởng đến uy quyền Bạch gia.

      Bạch Như là cánh tay đắc lực của ông quan trường. Vì Bạch Thành Phong lui xuống nên Bạch Như được ông xem trọng đặc vào quan trường. thị trưởng B thị chính là Bạch Như, nhưng Bạch Lộ chút hảo cảm nào với Bạch Như hình như còn chút chán ghét.

      Bởi vì giả tạo trong ánh mắt bà ta, rất là ngạc nhiên rồi vờ như vui mừng mà kinh hỷ nhưng hề động đến đáy mắt. Đáy mắt bà ta là lạnh lùng và oán hận mặc dù che dấu rất tốt nhưng nàng vẫn nhìn ra được. Bà ta hề muốn nàng trở về! Hay bà ta vốn nghĩ nàng trở về. Xem ra nội tình của Bạch gia đơn giản, cả Bạch Như này cũng có vấn đề.

      Bạch Lộ nhìn vào trong mắt nhưng vờ như biết gì mà vui vẻ ở lại. Hôm sau Bạch Lộ cùng nhà Bạch gia ra mộ viến mẹ ruột nàng rồi mới về S thị. Bạch Như từ chối cùng vì có công việc nên Bạch gia gia cũng giữ cùng.

      Bạch Lão gia tử và Bạch Thành Phong theo nàng về S thị để gặp mẹ Lưu. Xuống sân bay điện thoại của Dạ Tiếu Thiên reo mới biết trong công ty xảy ra chuyện, vội chạy về công ty nên cùng Bạch Lộ đến tìm mẹ Lưu. Mẹ Lưu biết chuyện cực kỳ vui mừng, nước mắt lả chả rơi xuống Bạch Lộ phải dỗ hồi mẹ Lưu mới ngừng khóc. Mẹ Lưu là người thiện lương, nàng là tâm ý mừng cho Bạch Lộ tìm được người thân, Bạch lão gia tử nhìn người rất nhiều đương nhiên nhận ra Lưu thị lòng thương Bạch Lộ.

      Vốn ban đầu Bạch lão gia tử muốn cho mẹ Lưu khoảng tiền nhưng Bạch Lộ bác bỏ ngay. Mẹ Lưu vốn lòng tự trọng rất cao nên giận. Nên đổi lại ông dùng số tiền mở quỷ từ thiện lo cho cuộc sống mấy đứa trẻ trong nhi viện của mẹ Lưu.

      Bên kia Dạ Tiếu Thiên về đến công ty mới biết dự án phát triển liên doanh với B thị xảy ra vấn đề. Vốn lúc trước làm hơi gấp bỏ qua vài thủ tục nhưng với quan hệ của cũng dàn xếp xong xuôi nhưng tại có người lại nhằm ngay điểm này khui ra, Dạ Tiếu Thiên là ai ? Vừa nhìn liền biết có người sau lưng giở trò! Nhưng này là ai? Lý Gia? Mai gia? Nhưng có khả năng! Hai gia tộc đó giờ muốn ôm đùi còn kịp sao lại tự tìm đường chết chứ!

      Dạ Tiếu Thiên tuỳ tiện đưa tay lấy sắp văn kiện để bàn lật xem. Cũng cầm luôn phong bì lên xem. Chỉ thấy tên người gửi là chữ K. Sắp phong bì hơi nặng tay hơn hồ sơ bình thường. Xé góc, lấy ra xấp hình vừa nhìn đến tay run lên suýt làm rơi xuống đất. Lửa giận xong lên nhưng bị lý trí cố gắng ép xuống.


      Hít sâu hơi cẩn thận lật xem từng tấm hình. Lửa giận bị áp chế lần nữa vùng lên làm cho gân xanh tay nổi lên muốn cứ vậy xé nát mấy thứ bẩn mắt này . Lại thấy phía dưới cùng còn số điện thoại. Dạ tổng híp mắt nhìn số điện thoại kia cười lạnh ! tốt ! Nếu muốn khơi lên lửa giận của cũng nên chuẩn bị tinh thần trả giá !

      Bên này bão táo cuồng phong. Còn Bạch Lộ cũng kém. Nàng vốn tìm người điều tra Lý gia nhưng ngờ lại vô tình lôi ra đống chứng cứ phi pháp của Lý Mạc Nhiên. Đúng là rác rưởi hơn kém! Nàng nghĩ Dạ Tiếu Thiên hẳn cũng có chứng cứ giống nàng nhưng vẫn chua thể ra tay được.

      Nhược điểm lớn nhất bị Lý Mạc Nhiên nắm trong tay thể tuỳ tiện động ông ta được. Nhưng rốt cuộc nơi đó là ở đâu? Dạ Tiếu Thiên tìm lâu như vậy hề có chút manh mối nào cả. Bổng mắt Bạch Lộ loé sáng. Lấy điện thoại ra gọi cho người! Nàng nghĩ hẳn người này rất rất sẵn lòng giúp nàng. Xem như cho ông ấy cơ hội !

      Bạch Thành Phong nghe diện thoại xong mừng như điên. Vừa kích động vừa hồi hộp, ông ngờ con lại muốn ông giúp. Tuy là vì tên nhóc đó nhưng ông vẫn vui mừng lắm. Đây là lần đầu tiên trong ông có tâm trạng như vậy!

      "Ha ha ha ! Yên tâm ! Ba nhất định làm con thất vọng đâu! "

      tuần sau bên trong nhà kho củ. Dạ Tiếu Thiên ngồi ghế híp mắt nhìn người đàn ông ngừng run rẩy giữa phòng. Ánh mắt lạnh lẽo làm ta càng run dữ dội. Kinh hoảng nổi mở miệng cầu xin.

      "Tôi .. biết gì hết. Tôi chỉ là được người ta nhờ ghép mấy tấm hình rồi có người đến nhận thôi, ! Tôi biết người đó là ai. Làm ơn thả tôi ! Tôi chỉ nhập tiền thôi, tôi dám nữa làm ơn!"

      "Vẫn chưa chịu sao?" Liếc mắt ra hiệu

      Lập tức có người đàn ông cầm con dao tới để lên mặt từ từ duy chuyển xuống cổ. Cảm giác lạnh băng làm cho kinh hãi dám động chút. Ngay cả lời sắp ra khỏi miệng cũng nuốt vào! Thần sắc kinh hoảng nhìn Dạ Tiếu Thiên.

      "Cơ hội cuối cùng! Là ai? " Dạ Tiếu Thiên kiên nhẫn mở miệng! Lúc nhìn tấm ảnh đầu tiên liền biết người đó phải Bạch Lộ. Nhưng vẫn cực kỳ tức giận! Người của sao có thể bị người khác xúc phạm! phủng tay đau ở trong tim mà có người muốn ly gián hãm hại sao? Quả muốn chết!

      Đôi mắt lại trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần khí thế kia làm cho tên đó vô cùng sợ hãi. Đó là ánh mắt gì chứ? Rét lạnh chút tình cảm kia như nhìn thấu, như chỉ cần nó dối chút do dự nào giết ! Đúng ! Đúng vậy người này muốn giết !

      "Tôi ! Tôi ! Là Diệp Tâm Tâm ! Là Diệp Tâm Tâm thuê tôi làm! Đừng giết tôi ! " như sợ Dạ Tiếu Thiên tin liền thêm.

      " ấy muốn tôi sửa ảnh sau đó gửi cho Dạ tổng làm cho hai người hiểu lầm, lúc ấy ta giả vờ như vô ý tiết lộ chuyện này. Làm cho tình cảm hai người sức mẻ nhảy vào câu con cá vàng là Dạ Tổng. Cũng thuận....Thuận tiện kêu tôi lấy..lấy số tiền từ ngài xem như thù lao!"

      Dạ Tiếu Thiên nhướng mày! Diệp Tâm Tâm hoá ra là ta! Được lắm !
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :