1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi sư đoàn trưởng, chúng ta kết hôn đi - Lai Phất (10.2/57) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 9: TUYỆT SẮC MỸ NAM

      Editor: Ngọc

      Sau khi ăn xong Dịch Tư Điềm đề nghị đoàn người KTV ca hát. Đơn thuần nhất chính là Tiểu Vũ, chút do dự đáp ứng, có thể hiểu nhất vẫn là Nhiếp Vân Tiêu, vạch trần, thái độ bình tĩnh. đường yên lặng theo dõi diễn biến, thẳng đến khi Tảm Vũ bị Dịch Tư Điềm đưa đến dưới lầu tòa câu lạc bộ tư nhân vàng son lộng lẫy, gật đầu, hừ, quả nhiên.

      "Hộp đêm" ! Nơi này là nơi có thể sao? Dịch Tư Điềm, em là chán sống! Trung đoàn trưởng Nhiếp đến tư thế luyện binh cũng lấy ra : "Dịch Tư Điềm! Đằng sau, quay!"

      Tư Điềm nghe lời, ra dáng làm theo, vui vẻ dạt dào. Trung đoàn trưởng Nhiếp tiếp tục chỉ huy: "Nghỉ, nghiêm! Tránh sang bên!"

      Dịch Tư Điềm sau nửa ngày cũng chuyện, cũng có chấp hành động tác, đôi mắt đẹp giảo hoạt xoay vòng, : "Nghe , quân nhân thể vào chỗ ăn chơi, đúng ?"

      Nhiếp Vân Tiêu trong lòng thầm nghĩ: ổn!

      Quả nhiên, giây sau Dịch Tư Điềm vỗ vỗ vai Tảm Vũ, câu: "Đợi em lát, nửa giờ nữa ra." Phất phất tay, như con nai con nhanh nhẹn —— trốn mất! Nhiếp Vân Tiêu chỉ chậm nhịp, bị linh hoạt chạy trốn rồi, Dịch Tư Điềm nghênh ngang tiến vào "Hộp đêm", gạt ống tay áo, mang theo chút bụi nào.

      Russia ăn mặc sườn xám trung quốc tiếng trung cứng nhắc dẫn đường cho . Người phong lưu uổng đời con , hai mươi bốn tuổi nên phong lưu, thể đợi đến lúc 27 tuổi hối hận nha! Dịch Tư Điềm hào hứng ngẩng cao đầu, bên trả lời nước ngoài, bên hứng thú thưởng thức trang hoàng ở đây.

      Dưới chân là thảm lông dê ba tư mềm mại, xem hình dáng cùng tính chất, có thể biết được cấp bậc thưởng thức. Ánh sáng lờ mờ hành lang từng thứ từng thứ đồ cổ cùng danh họa, đẹp sao tả xiết. Có bạn mạng , ở đây thứ nào là đồ dỏm. Tư Điềm cũng chỉ có thể vội vàng thoáng nhìn qua, phân biệt được lời bọn họ hay giả.

      Dàn nhạc ở đại sảnh chính là nguyên bộ nhập khẩu từ nước quốc, dự đoán thoáng cái, cũng phải gần 30 vạn bảng . T

      ư Điềm ở quầy bar chọn lấy vị trí ngồi xuống. , chỉ là hiếu kỳ, đến biết chút như vậy cũng đủ rồi. Sắp chín giờ, sàn nhảy thậm chí ngay cả người khiêu vũ cũng có, toàn bộ đại sảnh chỉ tràn ngập nhạc cùng mùi rượu. Sàn nhảy nơi khác, phải sôi trào giống như phải sủi cảo dưới nồi. Xem ra tin tức bạn mạng miêu tả vẫn rất đáng tin cậy, người tới chỗ này, đa phần đều là đến tìm người —— cùng trò chuyện.

      Ở trong phòng bao, phí thấp nhất là nửa vạn, có phúc hưởng thụ. Mà đại sảnh, nơi dành cho nhóm người cao quý. Tiểu thư ăn mặc so với còn kín hơn, trang điểm nhã nhặn, đúng mực, thỉnh thoảng che miệng cười yếu ớt, người tiếp khách người trò chuyện. Bên người thỉnh thoảng có vài chàng công tử tuyệt sắc nhanh nhẹn ngang qua, trông kinh diễm. Cái miệng của Dịch Tư Điềm hút lấy cocktail đá, hưởng thụ câu lạc bộ đêm, tuyệt hơn cả ngày hôm qua.

      Loại câu lạc bộ tư nhân thành phố hạng ba, ràng có thể mời được DJ Peter Ye cấp bậc hàng đầu đến mix nhạc, Tư Điềm say mê trong nhạc chấn động, xem thế là đủ rồi, chuyến này tệ.

      Bất quá, còn thiếu chút gì đó.

      Kỳ , từ khi Dịch Tư Điềm bắt đầu tiến vào đại sảnh, có người thầm chú ý . khiêu vũ, đánh bạc, từ chối tất cả cuộc trò chuyện của các công tử cùng tiểu thư, ngồi từ nơi bí mật gần đó chỉ là bình tĩnh quan sát. Dù sao ở loại chỗ này, hành tung của có chút khả nghi, y cũng chỉ là theo như quy củ làm việc.

      Đối xử lạnh nhạt quan sát trong chốc lát, lúc Dịch Tư Điềm từ chối vị công tử thứ ba, y rốt cuộc đứng dậy, dáng vẻ tươi cười chân thành xuất ở bên người , giọng điệu vừa phải: “Ngài khỏe chứ, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài ?”


      Đến vừa vặn.


      Tư Điềm nhìn nhân viên phục vụ mặc đồng phục phục vụ, dáng vẻ tươi cười ấm áp, rất có lực tương tác đấy. Liền thử thăm dò ra cái tên thần thánh kia, chữ , đọc nhấn từng chữ ràng: “Tiểu thường nhi.”


      Chỉ là trong chớp mắt, nhân viên phục vụ này sắc mặt đều thay đổi. Đồng tử kịch liệt co rút chút, bất quá rất nhanh lại thu liễm thần sắc, lần nữa thay đổi vẻ mặt tươi cười, xác định lần, “Vị khách này, ngài xác định sao?”


      Dịch Tư Điềm nhìn hiểu nét mặt của y có hàm ý gì.


      Qua nét mặt của y nhìn lại, người gọi là “Tiểu thường nhi” này quả thực là nhân vật có phân lượng. Có lẽ là đàn ông, có lẽ là phụ nữ, có lẽ diễm áp quần phương (*), có lẽ bề ngoài giống như Phan An. Cũng có khả năng xấu vô cùng, thậm chí thuộc về cái tinh cầu này. Sau khi “Hộp đêm” bị niêm phong, cái tên “Tiểu thường nhi” này, quả thực là điều bí .


      (*) diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường


      Người trong nghề hàm hồ suy đoán, thậm chí chỉ chữ cũng dám đề cập tới. Mà người thường chỉ có thể nhìn náo nhiệt, theo đằng sau chuỗi dài nhắn lại tất cả đều là “Có thể nhìn thấy người đó uổng công cuộc đời này”, “Ở hộp đêm hô lên tên người này bạn viên mãn rồi”, “ rất ngạc nhiên tiểu thường nhi đến cùng là cái gì”...


      Dịch Tư Điềm từng rất ngạc nhiên, cho rằng chỉ là đám bạn mạng ác ý lăng xê, hôm nay “may mắn” đến đây, thể tưởng tượng được, còn có người như vậy. trả lời nhân viên phục vụ lần nữa vô cùng kiên định quyết tâm, có lẽ, y cảm thấy xem ra giống như là đủ tiền bao cấp bậc “người đứng đầu bảng”.


      Vì vậy, Dịch Tư Điềm mỉm cười gật đầu, “Xác định”.


      Dịch Tư Điềm vừa khẩn trương lại vừa chờ mong đợi hồi lâu, người đẹp trai đợi được, ngược lại là đợi được hai gã vạm vỡ, là bên trái thanh long (rồng xanh) bên phải bạch hổ (hổ trắng), cơ bắp cuồn cuộn, thái dương nổi gân xanh, kéo tay áo chuẩn bị đến chỗ rồi. Tư Điềm chỉ thiếu thổ huyết, tiểu thường nhi, phải là hắc bạch vô thường trong truyền thuyết chứ, mẹ nó! Bị bạn mạng bẫy rồi!


      buông vài tờ tiền hồng nhạt trả tiền rượu, cầm lấy túi bước nhanh hành lang vắng người. cả buổi, quay đầu lại nhìn xem, xong! Bước chân hắc bạch vô thường còn nhanh hơn , níu lấy cổ áo của ném vào mặt tường, ném đến lưng suýt nữa gãy.


      Tư Điềm phải gọi là hối hận lúc trước nên. Còn chưa mở miệng cầu xin tha thứ, cánh tay người đàn ông xăm hình xăm đầu rồng dữ tơn quát : “Con nhóc kia! Lông còn chưa đủ dài, ba chữ kia là mày có thể gọi hay sao? là muốn ăn đòn!”


      Mất hết can đảm, vừa rồi ngoan ngoãn cùng hai người Nhiếp Vân Tiêu, Tảm Vũ dạo chợ đêm, xem phim cái gì đấy, tốt. Ai, có chuyện gì nên tìm đánh! Dịch Tư Tiềm hai mắt vừa nhắm lại, hai tay ôm đầu, run rẩy ngồi xổm xuống, làm tốt tự vệ.


      Đợi trong chốc lát, chậm chạp có bị đánh như trong dự đoán. Tư Điềm trong lòng run sợ mắt mở ra đường , lại trông thấy hai gã đầu trọc kia bị đánh mặt vặn vẹo chân quỳ xuống. Ngẩng đầu nhìn lên, Nhiếp Vân Tiêu tay nắm lấy nắm đấm người đàn ông kia, vặn cái tay đều như gãy rồi.


      “Sao tới được!” Tư Điềm vui mừng vạn phần, “Còn thay đổi quần áo đẹp trai như vậy!”


      “Rất đẹp trai .” Nhiếp Vân Tiêu bên nhõm ứng phó gã đàn ông đầu trọc vung đến quyền, bên trả lời: “ có cách nào cả, người đẹp trai mặc cái gì cũng đẹp.” Mặc quân trang bất tiện tiến vào, cùng với Tảm Vũ ra hàng vỉa hè ven đường tùy tiện mua bộ quần áo, tìm chỗ thay, tranh thủ thời gian đến bắt người.


      Tảm Vũ cũng vội vàng chiêu đãi vị “Bạch hổ” kia, đừng nhìn người cao thon gầy, đến đánh nhau quả là tám lạng với nửa cân. Thân hình là “Bạch hổ” to gấp ba bị đánh đến hai lần lật tung mặt đất, nện đến đất rung núi chuyển.


      Nhiếp Vân Tiêu bên kia cũng đặc sắc như thế, tên đầu trọc thoáng phát bay ra xa, đúng lúc đập vào người nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ kia bê khay, trong khay là chai Louis XIII cùng đĩa trái cây gì đó toàn bộ vung vãi đầy mặt đất, hai người đem đèn thủy tinh trong hành lang đánh đổ loạt, rầm ào ào tiếng, thảm thiết vỡ.


      Nhiếp Vân Tiêu vỗ vỗ góc áo bị bẩn, : “ thôi, còn đứng đấy làm gì, ở lại bồi thường tiền sao?” Tư Điềm tranh thủ thời gian đuổi kip hai vị cứu tinh, ra ngoài. Chỉ tiếc ba người còn chưa ra chỗ rẽ, ở đằng trước Tảm Vũ bị người dùng súng chỉ vào đầu từng bước lui trở về.


      Ba người liên tiếp lùi lại, Dịch Tư Tiềm giọng với Nhiếp Vân Tiêu: “Bọn chúng có súng, Vân Tiêu, có súng ?”


      có.”


      “Vậy ở trong đội cung cấp cho cái gì, nhanh chóng lấy ra.”


      “Máy bay chiến đấu.” Nhiếp Vân Tiêu bất đắc dĩ khoát tay, “Ngại quá có hơi to, thể mang theo bên người.”


      Ba người bị buộc vào phòng bao, ngoan ngoãn ngồi ở trong ghế sa lon bằng da, Tư Điềm sờ thoáng cái, cảm giác đúng là khá tốt. Vốn dĩ phí thể trả, thể tưởng tượng được cuối cùng vẫn vào được. Thế nhưng mà, bây giờ, trọng điểm hình như phải là cái này?


      Bảy tám gã ăn mặc đồ tây đen, ở cạnh cửa chỉnh tề đứng thành hai hàng, trước mắt chỉ có gã cầm đầu có súng. Tảm Vũ cùng Nhiếp Vân Tiêu trao đổi ánh mắt, lại nhìn Tư Điềm chút, “Em ăn bao nhiêu thứ mà trả tiền? Khiến cho người ta phải ra trận chiến lớn như vậy ‘hầu hạ’ em?”


      “...” Dịch Tư Điềm khóc ra nước mắt, tò mò hại chết mèo.


      Gian phòng trái phải bên cạnh đều rất High, gian phòng này của bọn họ lại lặng ngắt như tờ. lúc Tảm Vũ chuẩn bị mở miệng, cửa phòng lại bị người đẩy ra, tiếng bước chân lung tung, lại thêm vài tên ác ôn nối đuôi nhau mà vào.


      Tư Điềm sắp khóc rồi, ngẩng đầu lại thấy trong đám người, nhìn thấy người giống như trăng sáng vào phòng ---- “Áo sơ mi trắng”


      ta còn chút khí chất sạch , ở thế giới “hộp đêm” đen như mực, lộ ra càng bắt mắt. Người mặt tây trang vừa cầm súng chỉ bảy tám người bọn chúng đều nhịp nghiêm túc cúi đầu xuống, tiếng hô cung kính, nghe được ra, người tới có địa vị cao: “Lão đại!”


      Lão đại? Bạch diện thư sinh này sao! tuấn tuấn mỹ, cùng giống Tảm Vũ. Áo trắng quần đen dài, thân hình cao gầy, còn vẻ nho nhã đeo kính mắt, là giám đốc, giáo sư, sinh viên đều có người tin! Nhưng bọn chúng ràng gọi ta là ---- lão đại!


      Lão đại phải đều là già xấu, ngón tay thô thiển vòng cổ vàng, ngậm điếu thuốc, miệng thối, ra đầy từ “bẩn” đấy sao? Nhưng vì sao ta ràng hào hoa phong nhã vươn tay phải trắng nõn, cười yếu ớt lấy hỏi : “ tìm tôi, có gì muốn làm?”
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      Trâu thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10.1: Xe Rung.

      Editor: Ngọc .

      Dịch Tư Điềm gian nan nuốt nước bọt cái —— hóa ra, ta là Tiểu Thường nhi! Duỗi bàn tay ra, năm ngón tay dài nhọn, quả so với bàn tay con như còn trắng nõn hơn, ngón tay mềm mại như cọng hành. Thế nhưng mà, có lẽ nó từng cầm đao, từng bắn súng, từng giết người ...

      Thấy Tư Điềm sau nửa ngày cũng gì, lão đại cất tiếng trầm thấp tự giới thiệu: "Tôi là Vương Ngạn Thần."

      Sắp chết rồi! Giọng còn mát lạnh êm tai như vậy!

      Hóa ra ở trong "Hộp đêm", vưu vật cực phẩm chính là ta —— Chủ tịch "Hộp đêm" Vương Ngạn Thần! Cao lớn ngang tàng, mặt mày như ngọc. Ngoại hình này, khí chất này, ! Dám! Nhìn! Thẳng!

      A! Giờ khắc này, thỏa mãn rồi.

      Thân phận như vậy, lại phối hợp với loại tướng mạo này, chỉ sợ là thiên hạ độc nhất vô nhị! Cho nên ta mới cố ý đem tóc cắt ngắn như vậy, còn đeo kính đen trông có vẻ đứng tuổi để bảo trì dáng vẻ khiêm tốn sao?

      cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay kia hồi lâu, rốt cục vẫn phải nhịn được run run duỗi móng vuốt của bản thân ra ...

      ngay cả đầu ngón tay của ta còn chưa sờ được, bị Nhiếp Vân Tiêu mạnh mẽ kéo vào trong ngực, bị va đập thất điên bát đảo.

      Bên tai lập tức vang lên hồi tiếng súng nổ dồn dập, đám người mặc tây trang đen nhanh chóng tới gần. Cử động kia của Nhiếp Vân Tiêu chọc giận đám thuộc hạ của Vương Ngạn Thần. Chưa từng có người dám mạo phạm lão đại như thế, bọn thể cho y nếm thử chút giáo huấn!

      nghĩ tới Vương Ngạn Thần chỉ hơi hơi giơ tay lên, cả phòng lập tức im tiếng, người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều ngoan ngoãn đứng thẳng lưng. Khá lắm, kỷ luật có thể so với quản lý ở quân đội!

      Dịch Tư Điềm thuận thế dựa vào Nhiếp Vân Tiêu, lúc này mới dám ngước lên dò xét lão đại tuyệt sắc này. Thấu kính ngăn trở đôi mắt xếch hẹp dài của ta, ánh mắt sắc bén này giấu ở đằng sau mảnh thủy tinh mỏng, cảm xúc dễ dàng phỏng đoán, chỉ cảm thấy thâm sâu khó lường. Dưới sống mũi thẳng tắp, môi mỏng khẽ nhếch. chút khách khí mà , thực là môi đỏ như son, đàn ông tướng mạo phụ nữ. Tư Điềm khỏi nghĩ đến câu thơ cổ siêu ngôn tình: "Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất ."(*)

      (*) Câu thơ miêu tả vẻ đẹp của mỹ nam:

      Tích thạch như ngọc,

      liệt tùng như thuý.

      Lang diễm độc tuyệt,

      thế vô kỳ thất.

      Dịch nghĩa:

      Đá kết như ngọc quý, t

      hân tùng như ngọc xanh.

      Vẻ tươi riêng cõi, thiên hạ chẳng người tranh.

      Ai bất quá là đáng tiếc người đẹp độc nhất vô nhị này. Năm 2012 Vương Ngạn Thần bị tổ trọng án bắt giam, bởi vì là lãnh đạo tổ chức xã hội đen, tội cố ý gây thương tích, tội cố ý giết người, tổ chức bán dâm, tàng trữ sung ống và thuốc phiện, gây trở ngại công vụ bao gồm nhiều hành vi phạm tội bị án tử hình.

      Rồi sau đó, chấp hành xử bắn.

      Trừng phạt đúng tội, ngược lại có mấy người thương cảm. Ai bảo y làm ăn đứng đắn làm, lại buôn bán thuốc phiện, lại tàng trữ súng ống?

      biết diện mạo của y, đó là bởi vì ba năm sau tin tức đưa lên báo chỉ có toàn chữ. Nhớ được tệ mà , chủ tịch “ hộp đêm” Vương biến nửa thành phố C thành phố ăn chơi, địa vị tương đương với “ Thị trưởng ở dưới lòng đất.”

      nghĩ tới y lớn lên diện mạo tốt như vậy, 30 tuổi bị xử bắn đáng tiếc. Làm cho Tư Điềm khắc sâu ấn tượng nhất, bạn ở bên người y ---- là nữ cảnh sát nằm vùng.

      May mà ấy ngừng sưu tập chứng cứ phạm tội sau cùng ra tòa làm chứng, trở thành chứng cứ vô cùng kích Vương Ngạn Thần. Làm lão đại xã hội đen thực sai lầm, tàn nhẫn rất tàn nhẫn, cần phải tiêu diệt loại tội phạm này, có kế hoạch chu đáo chặt chẽ, thận trong sao có thể thành công định tội?

      Nhưng mà sau khi y bị xử bắn đến tuần lễ, nữ hùng này cũng bị dư đảng của y ám sát. Thủ đoạn hành hung tàn bạo đến cực điểm, là khiến người ta nghiến răng nghiến lợi!

      Ngắn ngủn vài giây, trong mắt Dịch Tư Điềm lên vô số loại cảm xúc, khi thương cảm, khi thống hận. Vương Ngạn Thần bình tĩnh, đem ánh mắt của thu hết vào mắt, chỉ là nhàn nhã mười ngón tay giao nhau, bắt chéo hỏi, “ biết nên gọi tiểu thư là gì?”

      Dịch Tư Điềm vẫn chưa trả lời, Nhiếp Vân Tiêu dễ để người ta phát huých vào eo của . Tư Điềm tất nhiên dụng ý của , vì vậy trả lời: “ Tôi tên Trần Lâm.”

      Vương Ngạn Thần híp híp mắt: “ Ngại quá, có chút ấn tượng nào. Nhưng tôi rất ngạc nhiên, sao biết nhũ danh của tôi?”

      Cái tên này là cha của Vương Ngạn Thần đặt, cha của Vương Ngạn Thần họ Thường, y theo họ mẹ. Vương Ngạn Thần thuở mẹ mất, cùng cha sống nương tựa lẫn nhau. Năm đó tốt nghiệp trung học cha bị ám sát, sau đó y bị ép tiếp nhận toàn bộ vụ làm ăn của bang phái, đường đánh đấm đá nhau, cũng may là vẫn mưa thuận gió hòa , chưa khiến cho cha mất mặt. Chỉ có điều, con đường này ai cũng biết, người nào dám ở trong phạm vi thế lực của y, đề cập đến ba chữ kia. Chạm tới chuyện thương tâm của lão đại, ràng là đến đập phá quán.

      Nhiếp Vân Tiêu cùng Tam Vũ quả muốn nôn ra ba lít máu, động thủ đầu thái tuế, lông đầu hổ. Dịch Tư Điềm, có phải ở trong nhà em được xếp thứ hai? Nên giờ còn dám chạy đến địa bàn người ta giương oai!

      Dịch Tư Điềm trong lòng ưu tư. Bản thân nhận ra là: Diễn đàn có phiêu lưu, lặn xuống nước cần cẩn thận. vì bản thân mình đổ mồ hôi, vì vậy chủ động thừa nhận sai lầm, thái độ thành khẩn, “Ngại qua, Vương tiên sinh, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm” Chỉ là hiểu lầm kia nên giải thích thế nào đây?

      Vương Ngạn Thần ngược lại cũng để ý tới Dịch Tư Điềm vắt hết óc tìm lý do, y đưa ánh mắt nhìn Nhiếp Vân Tiêu.

      Tùy tiện mặc cái áo T-Shirt màu đen, lộ dáng người, nhưng nhìn ra được là người có võ, bản lĩnh vững chắc. Vừa mới ở bên trong theo dõi, ngờ ta cần tốn nhiều sức xử gã cường hãn của bọn họ nơi này, Vương Ngạn Thần lơ đãng nhìn, trước mắt sáng ngời, nhưng là đối với cảm thấy hứng thú. Vì thế hỏi: “ Hai người em, làm việc ở đâu?”

      Tam Vũ : “ Cả hai là người bình thường.”

      Nhìn mặt Nhiếp Vân Tiêu tràn đầy vẻ nghiêm túc, Vương Ngạn Thần lúc này mới cười theo. Đúng vậy, loại thân thủ này, phải cảnh sát cũng là vệ sĩ. Nếu như là người bình thường đến cùng nhau thôi, nếu , hôm nay ba người này đều muốn sống sót để ra ngoài.

      “ Ah, nếu là trà trộn cùng trai kia sao?” bằng thế lực của y, muốn đào ra góc bản thân muốn xem cũng là phải việc gì khó.

      Tư Điềm sắp nghẹn đến nội thương. trong lòng thầm: “ Tôi có thể , tổ chức của hai người họ gọi chung là đảng cộng sản, đại ca của hai người họ là họ “Hồ”* sao?

      *Chắc là Hồ Cẩm Đào.

      Thấy mấy người họ chưa trả lời, Vương Ngạn Thần ngược lại cũng giận, chỉ là búng tay phát ra tiếng. Chỉ chốc lát sau, có tiến đến, khay trong hộp gỗ, là xì gà cuba thượng hạng. Lấy xì gà ra khỏi hộp, ta thuần thục xoay tròn cái, cắt đứt đoạn tàn thuốc, lại quẹt bật lửa, đem xì gà tinh tế đốt, đưa cho Nhiếp Vân Tiêu cùng Tảm Vũ.

      Vương Ngạn Thần rút xì gà dáng vẻ rất quý khí, tư thái rất quen, nhìn ra được y hay hút xì gà. Nhìn Tảm Vũ và Nhiếp Vân Tiêu cầm xì gà vẫn nhúc nhích, y ngửa mặt lên trong sương khói lượn lờ:” Đều là người bình thường , kết giao bạn bè với nhau, đừng câu nệ.”

      chờ mấy người họ trả lời, quản lý mang theo đám cả trai lẫn đứngở cửa ra vào rồi, gõ cửa, Vương Ngạn Thần gật đầu, đám nam nữ tuyệt sắc xếp thành hàng.

      Ôi! Tư Điềm là thêm kiến thức, trong những người này, bạn tùy tiện chọn người, so với điện ảnh minh tinh còn đẹp hơn. Những người trong đại sảnh kia, ở trước mặt mấy người này, chỉ có thể coi là mặt hàng bình thường.

      “ Cùng nhóm ông chủ vui vẻ.” Vương Ngạn Thần đứng dậy, phân phó đàn oanh oanh yến yến này. Nhóm mĩ nam mĩ nữ ùa lên, vây chặt ba người, bắt đầu thực chiến lược viên đạn bọc đường.

      Vương Ngạn Thần dưới kinh mắt. “ Ba vị tận hứng, tôi trước xin lỗi tiếp được rồi.” Dứt lời dẫn theo tất cả thuộc hạ, quy mô hoành tráng ra khỏi phòng.

      Đợi lát, xác định Vương Ngạn Thầnthực rời , Dịch Tư Điềm mới như trút được gánh nặng nằm ghế sofa thở dài hơi. Bên người có đẹp trai ôn nhu đưa cho cái khăn tay vuông, Dịch Tư Điềm “ Cảm ơn” sau đó tiếp nhận, xoa xoa mồ hôi chảy gáy, lau xong đưa khăn tay trả lại cho người ta.

      Bên người truyền đến tiếng cười duyên ngọt ngấy dễ nghe, chỉ chốc lát sau lại biến thành kinh hô. Chỉ thấy Nhiếp Vân Tiêu đẩy các mỹ nữ dính người ra, mặt mũi tràn đầy chán ghét rống lên: “ Tất cả tránh ra cho tôi!” ngay sau đó, túm lấy vẻ mặt mờ mịt, mặc kệ đám nam nữ tuyệt sắc vẻ mặt hoa dung thất sắc , cùng Tảm Vũ đường nghênh ngang rời .

      Vào thang máy, Nhiếp Vân Tiêu chuyện, ngược lại Tảm Vũ hòa hoản khí: “ nghĩ những chuyện làm ăn lớn như vậy mà lại từ môt người cùng lứa tuổi làm, là mở mang kiến thức.” Tư Điềm tỏ vẻ đốngý, “ Quà thực có chút tài cán, nhưng mà lưới trời tuy thưa, y buôn lậu thuốc phiện lại giết người, ngày nào đó nhận được trừng phạt của pháp luật.

      “ Thận trọng lời chút, coi chừng bị người nghe thấy.” Tảm Vũ đánh giá trong thang máy, sợ là có giám sát và điều khiển.
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      Trâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 10.2: XE RUNG.

      Editor: Ngọc .

      Nhiếp Vân Tiêu rất nhanh kéo tay của bước ra khỏi " câu lạc bộ đêm" . Nơi quỷ quái này, bao giờ muốn vào nữa. Nhiếp Vân Tiêu chân dài bước chân lớn, kéo khiến theo kịp, chạy ở phía sau thất tha thất thểu, thiếu chút nữa bị ngã nhào. May là có Tảm Vũ nhắc nhở: "Chậm chút, cẩn thận làm ấy ngã!"

      Nhiếp Vân Tiêu đột nhiên dừng lại cái, Tư Điềm theo quán tính va vào cái lưng khoẻ mạnh của ,"Phanh" cái, mũi va vào sắp gẫy rồi, cũng dám lên tiếng, bởi vì kinh nghiệm nhiều năm cho biết, Nhiếp Vân Tiêu như núi lửa sắp bạo phát.

      ngoài dự đoán, đứng lại vẫn chưa tới hai giây, đem tay của hất ra: " ấy phải vô cùng có năng lực sao? Tài cán cũng lớn hơn rồi!" Ngẫm lại vừa rồi cái gã đầu trọc kia to lớn như vậy dùng lực đem nện vào tường, lòng của đến bây giờ còn run lên. Nếu mấy người các đến chậm bước làm sao bây giờ? còn có thể đứng ở nơi này hay ? tưởng tượng nổi!

      Tư Điềm luống cuống, hướng về phía Tảm Vũ nháy mắt ra hiệu viện binh, Tảm Vũ nhìn thấy dấu hiệu, đến vỗ vỗ vai Nhiếp Vân Tiêu: "Câu lạc bộ đêm thành phố C nổi tiếng toàn bộ tỉnh, Tư Điềm ấy phải mới tới chơi sao? Nhất thời tò mò, vô tình mạo phạm người ta mà thôi."

      Nhiếp Vân Tiêu giận ngược lại nở nụ cười, "Tò mò? Được, cậu cùng ấy lại chọn mấy gã đẹp trai hơn lúc nãy mà dạo , để người ta đường xa mà đến, vẫn thể tận hứng mà về!"

      Dịch Tư Điềm lúc này là giẫm phải đuôi hổ rồi, tội nghiệp nắm lấy tay của , " xin lỗi, em sai rồi được ? Em thề, về sau bao giờ những nơi này nữa..." Lời còn chưa dứt, tay lại bị chút thương tiếc hất ra, "Để cho Tảm Vũ đưa em trở về, phải về trong đội rồi, tiễn." Dứt lời xoay người rời .

      Dịch Tư Điềm thoáng cái như quả bóng xì hết hơi, theo sau hai người các ngượng ngùng lúng túng: "Em... Em muốn trở về ... Em muốn ở lại cùng ..." Vốn tưởng rằng có người nghe, dù sao giọng cũng đến thể nghe thấy. Nhưng Nhiếp Vân Tiêu lại như có máy nghe lén ở sau gáy vậy, quay đầu về phía : "Mới vừa rồi là ai chờ được muốn thoát khỏi kia mà? Là ai hả?"

      Thấy Nhiếp Vân Tiêu rốt cục chịu phản ứng , Dịch Tư Điềm lập tức tươi cười rạng rỡ, kéo cánh tay của , "Từ giờ khắc này trở em dính vào , đâu cũng buông tay, ăn cơm ngủ đều cùng chỗ!"

      Tảm Vũ nghe nổi nữa, nắm tay che ở bên miệng ho tiếng, lại hoàn toàn tạo nên hiệu quả. Dịch Tư Điềm đường cười làm lành đường dỗ, Nhiếp Vân Tiêu im lặng, trong lòng đoán chừng sớm vui đến nở hoa rồi, nhưng mặt lại gợn sóng.

      Thẳng đến khi ba người ngồi lên xe, Nhiếp Vân Tiêu mới : "Được rồi, lần sau chú ý!"

      "Yes sir!" Dịch Tư Điềm như được đại xá, làm cái quân lễ, vui rạo rực dựa vào trong lưng ghế phụ, thưởng thức cảnh đêm thành phố C. Xe được lát, Tư Điềm mới phát đây phải đường lúc đến, vì vậy hỏi: "Chúng ta đây là đâu?"

      "Sân bay." Nhiếp Vân Tiêu có phần đành lòng.

      "Cái gì!" Tư Điềm nóng nảy,"Tranh thủ thời gian quay đầu xe, em về đâu!"

      Nhiếp Vân Tiêu động đậy, "Ngày mai thứ hai, mọi người nên làm gì, làm , em cũng đừng lưu luyến quên về." đêm nay phải về đơn vị, vừa rồi náo trận như vậy, mới sâu sắc cảm nhận được, loại tính cách này của Tư Điềm mà ở thành phố C nguy hiểm này quả thực là bát tự hợp, mà lại thể đem mang vào trong đội, càng nghĩ, để cho trở về là an toàn nhất.

      Tư Điềm chịu, giữ vững được hồi lâu, đáng tiếc tứ cố vô thân, hoàn toàn chiếm được chút ủng hộ. Thời gian dần trôi qua, cũng thể giữ vững được, yên lặng dựa vào lưng ghế, yên tĩnh có phần khủng bố.

      đến sân bay, Nhiếp Vân Tiêu mua vé máy bay cất cánh sớm nhất, còn phải đợi hơn giờ nữa, vì vậy ba người lại ngồi trở lại trong xe, ở bãi đỗ xe đợi.

      Thần sắc của Dịch Tư Điềm tức đến phồng lên, khí trong ba người so với lúc trước hoàn toàn bất đồng. Tảm Vũ thức thời vỗ vỗ Tư Điềm, "Các cậu chậm rãi trò chuyện, tôi ra ngoài mua bao thuốc."

      Dứt lời xuống xe, đóng kỹ cửa xe. Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng máy lạnh chạy. Nhiếp Vân Tiêu thở dài hơi, ngước lên chuyển sang nhìn Tư Điềm: "Em muốn như thế này, cũng ... Ô ..." có đoạn còn lại, bởi vì, bị dùng môi ngăn chặn.

      kinh ngạc trừng lớn mắt, lại trông thấy rơi lệ. đôi tay hết lần này đến lần khác gắt gao vòng quanh ôm cổ của , hôn đến lửa nóng triền miên, là khiến cảm thấy tiếc, lòng Nhiếp Vân Tiêu cứng rắn đều bị hoà tan.

      Dịch Tư Điềm khóc thút thít, môi với răng mơ hồ : “ em sao….. Nhiếp Vân Tiêu…..”

      Đầu lưỡi ngây ngô lại nhiệt tình tiến vào trong khoang miệng trêu chọc, chóp mũi tràn ngập hương thơm ngọt ngấy của cơ thể , Nhiếp Vân Tiêu như say nỉ non lời lòng chôn giấu đáy lòng: “ em, rất , rất .”

      đứng dậy áp lên người ở bên trong chỗ ngồi, xe việt dã rộng rãi bởi vì thân hình cao lớn của mà trở nên chật chội, Nhiếp Vân Tiêu dùng sức ôm chặt , động tác vội vàng thô bạo, ngậm lấy đôi môi mềm mại của khát khao mút vào, gắn bó rời, hấp thu hương thơm ngọt ngào đến từ .

      Lồng ngực cường tráng nóng hổi ở ngực của , cách lớp vải mỏng, hơi thở của , tiếng tim đập của , hết thảy đều nhắc nhở , vẫn tồn tại, chân như thế. Giờ khắc này, thời gian yên lặng cũng sao, chỉ muốn chết ở đây trong cảm giác an toàn này.

      Tiếng hít thở lẫn nhau trở nên trầm thấp hơn. Nụ hôn dày đặc ấm áp tinh tế của Nhiếp Vân Tiêu rơi vành tai của , cần cổ, thẳng đến trước ngực. Đôi môi đỏ mọng của Tư Điềm hơi sưng, mang theo hơi thở mong manh, ưm, tiếng hơi thở đều trở nên dồn dập đáng .

      Trong xe tràn ngập khí mập mờ. Hai người đều là tay mới, củi khô lửa bốc như thế này, sợ là nhịn được muốn xe rồi. Dịch Tư Điềm hôm nay vẻn vẹn mặc bộ váy liền áo bằng bông, khí lạnh phun đùi trắng nõn, chắc hẳn mép váy sớm bị vén đến lưng, cảm xúc thô ráp của rơi vào chỗ non mịn giữa hai chân , khiến cho ngứa ngáy đến khó nhịn, cảm giác bất lực tràn ngập, đôi bàn tay của Tư Điềm hết thảy dựa vào bản năng trượt vào trong quần tây cảu , chiến hoả hết sức căng thẳng…..

      “Cốc cốc!” Có người gõ ở cửa thuỷ tinh, Dịch Tư Điềm linh hồn rời xác đều bị tiếng vang mạnh này mà bừng tỉnh, trợn mắt nhìn qua, mẹ nó! Tảm Vũ chính là giả vờ giả vịt lấy tay che mắt, đứng ở bên cạnh cửa sổ xe! tranh thủ thời gian đẩy quái vật khổng lồ ở người ra, sửa sang lại trường mất trật tự.

      Trong lúc bối rối ngẩng đầu lại lơ đãng nhìn thấy, gương mặt tuấn lãng của Nhiếp Vân Tiêu bởi vì chạm phải tình dục mà nhiễm lên tia mị hoặc, lạ lẫm mê người. Mà Tư Điềm chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này, là khiến người ta _____ tim đập thình thịch.

      Vừa hạ xuống cửa sổ xe, Tảm Vũ tới rồi hỏi câu: “A! Vì sao xe lại rung như vậy?”

      Thằng nhóc này, biết còn cố hỏi! Nhiếp Vân Tiêu giọng vui tức giận hỏi: “Gì chứ?”

      có gì, tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, xe này cách .”

      “Cút!” Hai người trăm miệng lời gào thét.

      May thay Tảm Vũ đến kịp lúc, nếu có khả năng nhất thời nhịn được ở chỗ này dem xử lý rồi. Nhìn Tư Điềm đỏ mặt cúi đầu xoắn xoắn ngón tay, lại nhịn được cúi xuống mổ hôn khuôn mặt đỏ bừng của , bàn tay lớn vuốt ve khuôn mặt to bằng lòng bàn tay , thích đến muốn buông tay. Ai, lập tức phải lên máy bay, cũng nỡ.

      Tư Điềm lầm bầm: “Em cuối tuần còn đến thăm …. nên chạy loạn….” cũng thể, đột nhiên biến mất nha. Cái thế giới này cũng thế, xin nhờ ổn định chút.

      cần.” Nhiếp Vân Tiêu bất ngờ, đề nghị : “Cuối tuần trở về tìm em.”

      Tư Điềm thoáng cái nâng đầu lên, “Như vậy sao được? so với em vất vả nhiều hơn, vẫn là em tới thăm .” Dù sao chỉ là làm công việc sắp xếp, so với sinh hoạt ở quân đội nhõm hơn nhiều.

      Nhiếp Vân Tiêu nghe , vui rạo rực nâng khuôn mặt nhắn của lên, hôn rồi lại hôn: “A! Coi như tệ! vợ của biết đau lòng người rồi!”

      Thời gian hạnh phúc cũng chống đỡ nổi nỗi đau ly biệt, ở sân bay tình cảnh ly biệt là quá ngược tâm rồi. Lúc qua kiểm an, Dịch Tư Điềm khuôn mặt cố gắng tươi cười, xoay người xua tay tạm biệt hai người họ.

      Nhiếp Vân Tiêu cùng Tảm Vũ đứng ở đại sảnh, như hạc giữa bầy gà, đặc biệt gây chú ý ánh mắt của người ngoài, Nhiếp Vân Tiêu ra vẻ tiêu sái, hướng về phía xua xua tay. Tảm Vũ hai tay nhét vào túi, dáng vẻ tươi cười trước sau như .

      lưu luyến rời nhìn hai người bọn lần cuối cùng, nghiêng đầu , lập tức đỏ vành mắt.

      muốn khổ sở! Ly biệt ngắn ngủi, là vì gặp nhau khắc tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía! Dịch Tư Điềm nắm chặt tay: Nhiếp Vân Tiêu, I will be back!
      Last edited by a moderator: 17/6/15
      Trâu thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :