1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh chi lại làm sủng phi - Bạch Lục

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64:

      Editor: Phinny


      Mặt trời vừa lặn, nhiệt độ giảm xuống.

      Thẩm Cẩn Huyên dựa lưng vào gốc cây vững chắc, cặp chân khép lại, Mục Diễm nằm ở đùi của nàng, mặt nhìn lên nàng, từng ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cái bụng nhô ra của nàng, đầu ngón tay dịu dàng giống như lướt đóa hoa .

      “Bệ hạ, chúng ta trở về thôi?”

      Nàng dùng hai bàn tay nâng đầu Mục Diễm lên, ngón tay khẽ chạm vào mặt , đúng là gương mặt xinh đẹp như điêu khắc.

      Ngày hôm nay hai người ra ngoài du ngoạn cùng nhau, Thẩm Cẩn Huyên nhớ vĩnh viễn, xem đây hoài niệm.

      Mục Diễm ừ tiếng, nhắm lại ánh mắt để cho nàng vuốt ve.

      Hai người hẹn mà cùng yên lặng khá lâu, mới xoay đầu hôn ở điểm cao nhất bụng Thẩm Cẩn Huyên cách tràn đầy tình , chống tay ngồi dậy.

      "Mặc quần áo tử tế." Chỉnh sửa lại quần áo cho người trong lòng đàng hoàng, ngồi ở người hắc diệu gặp rất nhiều gió, Mục Diễm vừa vừa cởi áo khoác của mình xuống nhàng khoác cho người mình thương, trong lòng có cảm giác mềm mại tỏa ra.

      Trở lại Tri Phủ của vùng cửa biển là lúc sắc trời tối, Mục Diễm dỗ người trong lòng ngủ sau đó nằm xuống, trực tiếp tới lao.

      Bên ngoài cửa lao (tù), có hạ nhân chờ sẵn, đến gần mới có thể biết người này là Lý Tiềm: "Tham kiến bệ hạ."

      "Vào thôi, tiến triển như thế nào? Người đó khai ra tin tức nào có thể dùng chưa?"

      Lý Tiềm theo sau lưng Mục Diễm, hai người trước sau theo ánh nến màu vàng của Thiên Lao, càng trong, mùi máu tươi mà lại càng nồng nặc, nếu có thể phân biệt cẩn thận, vừa ngửi thấy trong đó còn có mùi vị thịt thối rữa.

      "Có." Lý Tiềm theo phía sau người, chớp mắt, chuyên tâm trả lời: "Xác định, chính là , mục đích. . . . Là muốn. . . ." d/ie;nda+nle-qu=ydo*n cố gắng chọn từ thích hợp, chợt nghe được tiếng cười nhạt.

      "A. . . . . . Mục đích?"

      Mục Diễm chê cười, khóe mắt chút nào giấu khinh thường: " có thể có mục đích gì, còn phải là nổi lên ý định nên có?"

      "Vậy kế tiếp, bệ hạ muốn làm gì?" Lý Tiềm tự chủ được nuốt ngụm nước miếng, trong lòng sợ hãi.

      Tất cả ai nghĩ đến việc chiếm giang sơn Kỳ quốc, tin hoàng đế bệ hạ nhất định làm cho những người đó hiểu được cái gì là nước chảy về biển đông (làm công).

      "Để những người này trở về, cẩn thận theo dõi, đồng thời, cho biết, lòng dạ mọn của trẫm biết được. Còn có. . . . . ." Mục Diễm này lời , giọng lạnh lẽo có thể rơi ra mảnh băng vụn mảnh vụn, ánh mắt cũng càng phát ra bén nhọn: " cho Dong Duẫn, để cho nàng phải cực kỳ chú ý mấy ngày nay, thể khinh thường chút nào."

      Đem những phạm nhân này thả về Tư Quốc, ra mắt Phó Dập, đây là Mục Diễm ép Phó Dập ra tay, kết thúc đúng lúc, chơi đủ.

      Ba tháng sau.

      Thẩm Cẩn Huyên hết sức hưởng thụ chiếc bụng mang cho mình cảm giác nặng nề, nhưng khiến cho nàng tự chủ bắt đầu mong đợi.

      Hôm nay từ vùng cửa biển trở về cung, cũng nửa tháng, là có chút nhớ những ngày ở vùng cửa biển, đó là cảm giác tự do trời cao biển rộng vô cùng thoải mái, cách xa đấu đá lục đục, cũng như lúc trước liên tục thấy ác mộng.

      Chính thức vào hè, rất nóng, những tản băng để gải nóng trong hầm băng đều được đưa đến, trừ Sùng Đức điện cùng Vĩnh An Cung Minh Huyên các dùng băng nhiều nhất, ngay cả Di chiêu nghi cũng dùng nhiều bằng Thẩm Cẩn Huyên, nàng có thai, vừa được cưng chìu, người nào dám gì, Di chiêu nghi cũng chỉ là trong lòng ghi hận.

      Hoàng đế thương nàng nhất, tiếp tục cho phải nàng thỉnh an, chút mặt mũi cũng cho Lưu hoàng hậu, sủng ái như thế, còn ai có thể so
      [​IMG]



      Chương 65:

      Editor: Windy Thân


      Thẩm Cẩn Huyên muốn tới, ra con chim bồ câu này nhận thức cánh cửa, nhận thức được cửa Trà Huyên Các của nàng, muốn mời Thẩm Cẩn Huyên nàng. Thấy hai hàng thị vệ sau lưng Lưu Hoàng Hậu chỉnh trang vào, cùng với nàng hơi nhíu mày, trong tròng mắt đen ra lo lắng và kinh ngạc, tỏa ra toàn thân, vẫn như cũ phần đặc biệt của nàng là hiền lương thục đức, Thẩm Cẩn Huyên hiểu, Lưu Hoàng Hậu, nàng chờ tới khi đứa bé ra đời.

      Rất nhiều người tràn vào Trà Huyên Các, nhất là tiếng bước chân của thị vệ, vang có lực rơi xuống đất, ầm ĩ này làm chim bồ câu trắng bệ cửa sổ đung đưa đầu , nó đập cánh chút, vốn dĩ muốn bay .

      Mắt Lưu Hoàng Hậu buông xuống, tầm mắt nhàng chuyển về phía bên phải, nhưng mà cũng chỉ là động tác bình thường nhất, trong nháy mắt có chuyện, con bồ câu kia liền bị thị vệ đứng bên cạnh Lưu Hoàng Hậu dùng chủy thủ ghim vào cửa sổ phương.

      Thẩm Cẩn Huyên chỉ nghe được tiếng ầm ĩ, và thanh cấp tốc vẫy cánh, nàng nhìn qua liền thấy con bồ câu màu trắng kia bị nhuộm đỏ tươi, chùy thủ vốn lớn ở thân thể, giống như trở nên hơn, nó cũng chỉ giãy giụa trước khi chết thôi, rất nhanh còn tức giận nữa.

      "Nô tì tham kiến Hoàng Hậu Nương Nương, Hoàng Hậu Nương Nương Vạn An."

      Đến bây giờ nàng còn quên cấp bậc lễ nghi, là có ý gì?

      Bất tri bất giác móng tay Lưu Hoàng Hậu rơi vào trong lòng bàn tay, trong lồng ngực sôi trào ngọn lửa nhưng nàng thành thạo khống chế để cho tuôn ra chút nào. Bụng nữ nhân trước mặt nhô lên, khuôn mặt nhắn chút thịt, mắt ngọc mày ngài đủ để hình dung vẻ kiều diễm của nàng, cặp mắt đào hoa hấp dẫn hồn phách người khác kia lúc nào cũng là dáng vẻ cười như cười, khóe mắt phiếm chút ửng đỏ, giống đóa hồng mai ngạo mạn, trong trắng, thuần khiết trong tuyết đều làm cho người ta để ý. Nàng thờ ơ như thế, là bởi vì nàng tự nhận hết hy vọng nên đấu tranh từ bỏ mong ước rồi, ngờ. . . . .

      ngờ nàng căn bản lấy chuyện này để gây khó dễ đâu? !

      Lưu Hoàng Hậu cho phép nàng đứng dậy, mà là mở miệng hỏi nàng: "Huyên Quý Tần, ngươi có biết tội của ngươi ?"

      "Nô tì biết." Thân thể vốn mệt mỏi lại còn cúi thấp như thế, huống chi trong bụng của nàng còn tiểu nhân nhi bé , nặng trĩu ngã xuống. Vì vậy Thẩm Cẩn Huyên dứt khoát thuận thế quỳ xuống, thoáng nâng chiếc cằm thon lên nhìn thẳng vào mắt Lưu Hoàng Hậu, trong mắt chỉ có mảnh thanh thản.

      "Được, được! Chuyện tới nước này, mà ngươi vẫn mạnh miệng!" Lưu Hoàng Hậu hung hăng cau mày, giọng và tư thế giống như chỉ tiếc rèn sắt thành thép:", mang lên cho Bổn Cung."

      Thị vệ bên người lên tiếng lĩnh mệnh, soàn soạt soàn soạt qua vài bước mang thư tín trói đùi bồ câu tới, vô cùng cung kính đưa cho Lưu Hoàng Hậu, giấy màu trắng viết chữ màu đen nho là tin tức tư thông với địch bán nước.

      Lưu Hoàng Hậu vội vã nhìn thư tín qua lần, phẫn nộ : "Bằng chứng như núi, Huyên Quý Tần ngươi cũng to gan lớn mật, Hoàng Đế Bệ Hạ lòng thương ngươi, nhưng ngươi lại chưa bao giờ gửi gắm lòng, đúng là gian tế Tư Quốc phái tới!"

      Nàng vừa vừa bước từng đến gần Thẩm Cẩn Huyên, chợt ném thư tín vê ở lòng bàn tay lên mặt đất.

      Thẩm Cẩn Huyên mở ra thư tín đầy nếp nhăn, phía viết nội dung, chữ chữ trách phạt.

      "Hoàng Hậu Nương Nương, trong hoàng cung tồn tại đầy người tài giỏi khác nhau có thể giả tạo bức thư, nên vô cùng đơn giản, chỉ bằng cái này, ngài liền nhận định ta gian tế, khỏi khiến nô tì cảm thấy thất vọng đau khổ." bàn tay nàng mở ra thư tín, ngón út cái tay khác cố ý cọ sát lên, "Hay là . . . . . . Hoàng Hậu Nương Nương ngài thể chờ đợi muốn nô tì. . . . . ."

      Thẩm Cẩn Huyên nhàng thoải mái bí mật mọi người đều biết, mặt phù dung mơ hồ mỉm cười, giống như đây chính là trò đùa.

      Lưu Hoàng Hậu hận nàng đến hai hàm răng cọ vào nhau, hôm nay càng thêm hận giải quyết được nàng tại chỗ, để cho nàng chết sớm, sớm đầu thai , nàng cực hận Thẩm Cẩn Huyên ở này hoàn cảnh này vẫn như cũ bộ dạng nhàng, giống như chắc chắn nàng có việc gì, giống như nhìn nàng làm chuyện cười, nhìn mình nàng điều binh để biểu diễn, ở trong mắt của nàng ta, nàng Nhất Quốc Chi Mẫu lại thành con hát đê
      [​IMG]
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66:

      Editor: Phinny


      Thẩm Cẩn Huyên là được nuông chiều nhất, nàng ở trong sân quỳ gối đất, trời nắng chan chan lại đau đớn, hai má đỏ bừng, đôi mắt cũng phủ tầng hồng nhạt, muốn khóc nhưng chịu đựng, hai tay bé níu lấy y phục Mục Diễm, chút cũng là nàng khổ sở, cắn chặt môi dưới so với bình thường càng đỏ đẹp hơn, nàng được ôm ngang vào trong phòng, tự tay cởi giầy cho nàng, vén làn váy, xắn ống quần lên, dấu vết chói mắt liền lộ ra.

      Đường cong của bắp chân như dòng suối đẹp đẽ, cổ chân mảnh khảnh mà tinh xảo, trắng trẻo khiến cho vết thương nơi đầu gối càng thêm ràng, Mục Diễm nhìn qua, tuy biết rằng là nàng rất yếu ớt, thương tổn người nàng cũng nghiêm trọng hơn năm sáu phần, vẫn là đau lòng.

      Giơ tay lau nước mắt mặt Thẩm Cẩn Huyên, Mục Diễm khẽ thở dài: "Là trẫm tới trễ, ngoan, nhịn thêm chút nữa thái y tới ngay."

      Lưu hoàng hậu, nhưng lòng cũng biết , tất nhiên cần đến.

      Nước mắt Thẩm Cẩn Huyên liên quan là nàng cảm thấy uất ức , chỉ bởi vì đau đớn mà rơi, nàng nhịn được, sợ nhất đau sao có thể chịu được bị thương? Vì vậy nàng vùi ở trong ngực Mục Diễm, dùng sức rên rỉ.

      Lưu hoàng hậu vào cùng, ở chỗ này ở lâu chút đối với nàng mà đều là hành hạ khốc liệt. Nàng vừa muốn muốn bước , bị chút choáng váng, may mà Thụ Môi vẫn đứng ở bên cạnh nàng, mới có thể đỡ nàng.

      "Nương nương, ngươi sao chứ?"

      Thụ Môi lo lắng hỏi thăm, giọng cố ý to hơn chút, muốn cho người trong nhà đều nghe.

      Nhìn hoàng hậu nương nương nhà mình sắc mặt trắng như tờ giấy, trong lòng Thụ Môi khỏi bốc lên cam lòng cùng phẫn hận, nhưng cuối cùng cũng thể làm gì. Nàng phải người ngu, tự nhìn ra được tấm lòng của hoàng đế bệ hạ, chỉ là vì nàng cảm thấy đau lòng cho nương nương nhà mình mà thôi. Nhiều năm như vậy, hiểu tình của Lưu hoàng hậu đối với Mục Diễm nhất chỉ sợ là nàng mà thôi.

      Lưu hoàng hậu lắc đầu, ý bảo nàng giọng chút: “Đừng để ồn ào đến bệ hạ, thôi, chúng ta trở về." Nàng tự nhận rời như vậy là nàng thương bản thân mình, đây là .

      "Bệ hạ, ngài xem hoàng hậu nương nương chút à? Nàng..." Thẩm Cẩn Huyên mơ hồ nghe được giọng của Thụ Môi, hình như là Lưu hoàng hậu bị gì đó. D$ie^ndanq%uyd&on Nàng khóc đỏ lỗ mũi, khuôn mặt nhắn từ
      [​IMG]




      Chương 67:

      Editor: Windy Thân


      Trong phòng giam u ám, người yếu ớt nằm đám cỏ hỗn loạn, tóc buộc che hết mặt, thấy tướng mạo , nhưng có thể nhìn thấy áo tù nhân của gần như tan tành thành mảnh vải giống như chỉ để phủ lên người, nhuộm đầy vết máu, da thịt lõa lồ có những vết thương trải rộng, thịt hồng lật ra ngoài, hết sức đáng sợ.

      Trong phòng giam oi bức ẩm ướt, con chuột, con kiến gây tai hoạ, biết ngủ mê man bao lâu, nhúc nhích.

      Bỗng nhiên có từng đợt tiếng chuyện và tiếng bước chân vang lên, dần dần, có hai cai ngục tốt song song đứng ở trước cửa phòng giam nhốt nam nhân, trong đó người móc cái chìa khóa bên hông ra mở khóa, sau khi cửa mở người khác vào trước, tới mà nam nhân đó vẫn có bất kỳ động tĩnh nào, khom lưng muốn đỡ dậy, tay đưa tới nhưng lại chậm chạp rơi xuống, biết cả người nam nhân này chỗ nào cũng trải rộng những vết thương cũ chưa khỏi hẳn và vết thương mới thương, nếu bây giờ chạm vào, nhất định rất đau đớn.

      lúc do dự, người lúc trước mở cửa cũng tới, vỗ vỗ bờ vai của , : "Ai. . . . . . Nhanh lên , cấp vẫn chờ ta về quá khứ của ngươi đấy."

      Nghe đến đây, ngục tốt (lính coi ngục) khẽ cắn răng đặt tay lên vai nam nhân, lật người , mặt của nam nhân tái nhợt có chút máu lộ ra, chính là Đoan Vương của Tư Quốc từng thời huy hoàng.

      Mà ở đây, lại là phòng giam bí mật tồn tại trong hoàng cung Tư Quốc.

      Đoan Vương còn chưa khôi phục ý thức, dù dọc đường được hai ngục tốt này đỡ cuối cùng trói lên cái cọc hình chữ thập, đầu vẫn mềm nhũn buông xuống.

      Bảy ngày trước, tay cầm binh phù mình vào hang hổ, sử dụng binh phù này đổi được thuốc giải cho con trai, nhưng mà Đoan Vương nghĩ rằng Phó Dập lại trở mặt như thes, khi đường trở về Kỳ Quốc lại sớm bố trí mai phục, dễ dàng bắt trở lại.

      gáo nước lạnh giội vào đầu, Đoan Vương cau mày mở mắt, ánh mắt rời rạc.

      "Đoan Vương, ngài cần gì tự làm khổ mình chứ? Chỉ cần ngài hết những chuyện tình ngài hiểu được về Kỳ Quốc, cần chịu những gian khổ này nữa."

      Người khuyên nhủ chờ lâu nghe thấy tiếng đáp lại, đành phải giơ roi vung xuống ——

      Kỳ Quốc.

      khi tin tức xuất binh chinh phạt Tư Quốc truyền ra, liền dẫn đến sóng to gió lớn, ngày hôm đó triều đình, trong lời tất cả đều là vây quanh chuyện tiến hành.

      Mục Diễm ngồi đàng hoàng ghế rồng, môi mỏng khẽ nhếch: "Cửa biển gặp thiên tai lớn, vì cứu tế trẫm điều binh lính mua lương, nhất thời quốc khố trống rỗng, mà lúc này chủ động tấn công Tư Quốc, chắc chắn ngoài dự liệu của Tư Quốc, chúng ái khanh, các ngươi nghĩ sao?"

      người bước ra khỏi hàng sau khi hành lễ : "Tư Quốc chính là kẻ khởi xướng làm cho cửa biển nạn lụt, khắp thiên hạ đều biết, đứng đầu ngũ quốc, nếu nghiêm trị mà thờ ơ, làm cho dân chúng thất vọng đau khổ rất nhiều, nước láng giềng cũng xao động, thần cho là, lúc này xuất binh là thời cơ tốt nhất! Triều đình ta tiền lực hùng hậu, ngân lượng phát ra giúp nạn thiên tai đáng kể, Bệ Hạ ngài vẫn khéo léo giấu thực lực triều đình ta chưa bao giờ lộ ra, lúc này xuất binh, nước chỉ cho là chúng ta phô trương thanh thế, cũng lấy phương thức ứng chiến giằng co lâu dài, có thể ngoài dự kiến mãnh liệt săn đuổi đánh nhanh thắng nhanh, nhất định có thể dừng lại phách lối lâu liên tục khiêu khích ta của Tư Quốc!"

      Tại buổi chuyện mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, bàn bạc sôi nổi, cũng ra ý tưởng của bản nhân Mục Diễm.

      "Được, tốt! Trẫm mang quân chinh phạt Tư Quốc!"

      "Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Mười ngày sau, thành lâu.

      Thẩm Cẩn Huyên nâng cái bụng bự, kiễng chân nhìn về phía con ngựa cao to mỉm cười nhìn nam nhân của nàng, tâm tình vốn nặng nề chẳng biết tại sao bỗng nhiên có cảm giác sáng tỏ thông suốt, nàng khẽ mỉm cười.

      Hai người xa xa nhìn nhau mấy giây, rốt cuộc Mục Diễm cũng dời tầm mắt, nữ nhân ngầm thỏa mãn với tình , dịu dàng mỉm cười khắc sâu vào lòng, nhắm hai mắt lại rồi mở ra, diend@n!!leee^%quyd0n cũng cách nào gạt khuôn mặt của nàng trong mắt. Tay dùng sức kéo dây cương, đầu ngựa quay lại, tập hợp khí ở đan điền* sau đó ra lệnh tiếng: "Xuất binh!"

      *Đan điền: là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ vài trung tâm
      [​IMG]
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68:

      Editor: Phinny


      Khi bức thư đồng ý được chuyển đến, là nửa tháng sau khi xảy ra chuyện, trong vòng nửa tháng, Kỳ quân đánh bại rất nhiều quân địch, đường xuôi về phía nam, nay đóng quân ở ngoài thành Khố Tứ, thành Khố Tứ là nơi dễ thủ khó công, Phùng Lăng Tướng quân của Tư Quốc chuẩn bị cho trận đánh lâu dài, dù Kỳ quân ở bên ngoài thành kêu gào như thế nào, thề cũng mở cửa thành, chờ đến khi Kỳ quân thiếu thức ăn nước uống, tinh thần binh sĩ xuống thấp.

      Phùng Lăng tận mắt nhìn thấy Hoàng đế Kỳ quốc tự mình ra trận, ở chiến trường lấy địch mười, uy phong lẫm liệt, khiến cho binh lính Kỳ quốc nhiệt huyết sôi trào, nay núp ở trong thành như rùa rụt cổ, là vì biết phải làm thế nào.

      Cho dù người nào ứng chiến, Kỳ quân cũng nhàn rỗi, bắt đầu kể từ mấy ngày trước đây, Mục Diễm ở ngoài thành Khố Tứ huấn luyện binh sĩ, thanh luyện tập của Kỳ quân ngày ngày đều truyền vào bên trong thành, lần nào cũng đinh tai nhức óc, muốn binh lính Tư Quốc bên trong thành nghe được tức giận, trăm vạn hùng binh dũng mãnh có thể từng tiếng truyền vào bên trong thành Khố Tứ, thành tường cũng có nhưng mảnh đá và mũi tên bắn ra, nhưng cũng có thể làm gì doanh địa ở phía sau mấy cây số của Kỳ quân, vì vậy nhục nhã này, Phùng Lăng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

      Thời gian như nước chảy, Phùng Lăng ngồi ở trong phòng cùng các vị Tướng quân thảo luận kế sách để đối phó: d[iend8anl=equyd+on “Bệ hạ phái viện quân đến, năm ngày sau tới, đến lúc đó viện quân công kích cánh phải của Kỳ quân, chúng ta lại mở cửa thành nghênh chiến, mục đích lấy được đầu của tướng lĩnh bên địch, khiến cho chúng thể nào chiến đấu."

      Mọi người gật đầu phụ họa, lui ra.

      Phùng Lăng tựa lưng vào ghế ngồi, nếu năm ngày sau bại trận, Khố Tứ thành cũng thất thủ. Ban đầu ở Triệu Dương, hai quân từ nhân số thế lực ngang nhau, lại ngờ rằng khả năng chiến đấu lại cách xa nhau như thế, Kỳ quân ràng là muốn đánh nhanh thắng nhanh, giúp cho trong lòng có thể tính toán chút, chỉ cần cố bám trụ là được rồi, tự mình an ủi tác dụng cũng quá nhiều.

      Ban đầu cho Kỳ quốc chỉ là nhìn bề ngoài cường đại, thực tế dần dần suy yếu, hơn nữa gần đây vùng cửa biển nạn lụt nghiêm trọng, cho nên tài lực nhân lực của Kỳ quốc thể nghi ngờ là áp lực rất lớn, lại nghĩ rằng quốc gia đứng đầu ngũ quốc mấy tram năm nay vẫn là nước giàu binh mạnh.

      Sau khi Phùng Lăng nhắm mắt còn có thể thấy tình huống bi thảm của chiến trường lúc ấy.

      Chính là chiến tranh tàn khốc.

      Tổng tư lệnh của Kỳ quân trong doanh trướng, Mục Diễm mở bức thư mật ra, dòng chữ xinh đẹp giấy, đập vào trong mắt.

      "Con có hiếu sao?" giọng nam trầm thấp thầm cười lên, nhất thời khiến cho mọi người rối rít quay đầu nhìn sang.

      Mục Diễm trong đầu lên hình ảnh người đàn ông mặc áo giáp bạc, dùng kiếm lớn tay giết địch chớp mắt, chính là Phùng Lăng. nhếch môi mỉm cười, ngón tay thon dài đưa mật thư đến ngọn lửa để đốt cháy, sau đó ném xuống đất, mặc cho ngọn lửa nhảy lên lại rơi xuống. nghĩ đến người đàn ông khát máu như lại có điểm yếu này.

      "Lý Tiềm, ngươi lập tức dẫn người lên đường, dẫn cha mẹ của Phùng Lăng và vợ con đến đây tụ họp." Mỉm cười trộn khác, ôn hòa tròng mắt đen trung trung có tà ác ngọn lửa ở uốn éo nhảy lên.

      Lý Tiềm mới vừa , liền có người vén màng vào, Mục Diễm cái tay đặt ở cái ghế lan can, ngón trỏ nhàng gõ, mắt nhìn người tới: "Chuyện gì?"

      "Khởi bẩm bệ hạ, thám tử báo lại, phía bắc có viện quân địch quốc ngừng đến gần, dự tính năm ngày sau liền có thể tấn công cánh phải của quân ta."

      "Hả?" Ngón trỏ đánh vào chiếc ghế làm bằng gỗ lim thượng hạng tạo thanh ngừng, Mục Diễm cảm thấy thú : "Bao vây tấn công sao? Thú vị." xong, nhìn lại cái này ôm quả đấm quỳ dưới đất người: "Tin tức rất kịp thời, các ngươi làm rất tốt, xuống
      [​IMG]
      trangtrongnuoc, Vũ Nguyệt NhaBanashi thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69:

      Năm ngày sau trong thành Khố Tứ, yên tĩnh đến kỳ quái, bắt đầu từ ba ngày trước, quân đội Kỳ Quốc tập luyện nữa, có tiếng reo hò phách lối, nhất là hôm nay ở thành Khố Tứ, rơi vào loại an tĩnh quỷ dị. Phùng Lăng phái người ở cổng thành giám thị chặt chẽ từng cử động của Kỳ quân, có thể cảm thấy trong khí có hai loại khí tức chống lại nhau, nếu chạm vào nhau, đó chính là thời điểm sấm sét vang dội, tiếng trống vang lên.

      Quá khẩn trương.

      Phùng Lăng thong thả bước trong phòng, áo giáp người phát ra những tiếng vang nho , vô cùng lo lắng đợi tin tức của viện quân.

      "Tướng quân! Viện quân qua sông Hoàng Hà."

      Phùng Lăng nghe vậy, biết quyết định thắng bại của trận chiến sắp sửa thành công, tay của đặt đại kiếm bên hông, bước sải ra ngoài.

      Kỳ Quân bên này, tin tức cũng chậm.

      Mục Diễm cũng chờ xuất phát, áo giáp của lấy màu đen làm chủ đạo, màu vàng là phụ, oai phong lẫm liệt, lập tức ngồi xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực, Hắc Diệu gào to tiếng, làm các binh sĩ rối rít chăm chú nhìn qua. Chân dài chạm bụng Hắc Diệu, Hắc Diệu hiểu ý dừng lại.

      "Các tướng sĩ, hôm nay, chúng ta phải đoạt lại thành Khố Tứ!" Kiếm được rút ra khỏi vỏ trường kiếm chỉ thẳng lên trời, rạng rỡ phát sáng dưới soi sáng của ánh mặt trời.

      Lời ít mà ý nhiều, dã tâm bừng bừng, đây chính là Quân Vương mà bọn họ thần phục, là Tướng quân mà bọn có phải bỏ mạng cũng tiếc!

      "Đoạt lại thành Khố Tứ! ! Đoạt lại thành Khố Tứ! !"

      Tiếng gầm liên tiếp giống như biển động, Mục Diễm hài lòng, cười thoải mái mấy tiếng rồi hạ lệnh: "Công! Thành!"

      Vì vậy, bão cát bị vó ngựa cuồn cuộn nổi lên, trong khoảnh khắc này sấm sét còn xa hơn tiếng trống trận, cửa thành Khố Tứ mở rộng ra, đám kỵ binh ào ra như phá kén, người cầm đầu cũng là Phùng Lăng.

      Hai quân tương giao, Mục Diễm nhắm vào Phùng Lăng rồi trực tiếp đánh xuống kiếm, Phùng Lăng tự nhiên xoay ngang kiếm liền tiếp được, tầm mắt hai người chạm vào nhau trong nháy mắt, đều từ trong mắt đối phương thấy được sát ý cháy hừng hực.

      Sát ý này làm cho người ta mê muội, trong đầu ý trí muốn chinh phục đối phương từ từ sinh ra, khó có thể ức chế.

      Mục Diễm tiện tay chém xuống cánh tay nắm trường kiếm của , lại vặn lại cổ tay đón lấy chiêu của Phùng Lăng, đột nhiên thế công bắt đầu kịch liệt như gió, chiêu thức của tầm thường có gì lạ, nhưng tốc độ lại làm cho kẻ khác căn bản cách nào thấy những thứ chiêu thức có gì lạ kia, giống như ảo ảnh.

      Phùng Lăng nheo mắt lại, lúc mới bắt đầu còn có thể đón lấy từng cái, dần dần, bắt đầu ràng lực bất tòng tâm, sắp chết nhưng mà chút cũng tỏ ra khiếp sợ, trong mắt sáng loáng khiến cho tốc độ của Mục Diễm chậm lại chút, vì sao lại như thế? có ai có thể bình tĩnh trước cái chết như vậy, mắt là nơi thuận lợi nhất để nhìn thấu lòng người.

      Phùng Lăng tự tìm cái chết.

      tự tìm cái chết, tại sao lại muốn chết?

      Bởi vì. . . . . . Cái chết của có thể có ích.

      Ích lợi gì có thể để cho Thủ tướng của quân địch dẫn đầu chịu chết?

      Khóe môi Mục Diễm chợt cười, nhanh chóng nghĩ thông suốt tất cả chiêu thức bén nhọn của lần nữa, loảng xoảng ——kiếm trong tay Phùng Lăng bị đánh rơi, kiếm của Mục Diễm gác cổ của .

      "Muốn dùng mạng của ngươi đổi mạng của ta? Để ta đoán chút, là ai ở trong bóng tối vẫn nhắm vào ta đây?"

      Từ lúc bọn bắt đầu đánh nhau, Phùng Lăng vẫn luôn khống chế chiến trường ở trong phạm vi này, bất kể là di động đến địa phương nào, đều bị cố tình kềm chế trở về chỗ này, như vậy chỗ nào nhắm vào nơi nỳ tốt nhất, là chỗ nào?

      góc bí mật tường thành, người nửa quỳ mặt đất, trong tay nắm chiếc cung tinh sảo, mũi tên được chậm rãi đưa lên dây, ánh mắt của từ đầu đến cuối cũng rời khỏi cái chiến trường tràn ngập khói thuốc súng môi mỏng khẽ nhúc nhích nhắm vào chiếc diend@n:>leequy’d0n áo giáp màu đen của nam nhân.

      Vừa đúng thời cơ.

      Hưu ——

      Mang theo sát ý mãnh liệt và tiếng xé gió truyền vào trong lỗ tai Mục Diễm, xoay cổ cái mắt híp lại tinh chuẩn nhìn về phía cái mũi tên bay tới.

      Dễ dàng chặt đứt mũi tên bay đến trước mắt, nhưng mà sau khi chặt đứt mũi tên kia Mục Diễm lại kinh ngạc, lại mũi tên khác theo sát, định chặt đứt mũi tên này lại phát ra mũi tên khác nấp ở đằng sau, nguyên nhân sát ý mãnh liệt như vậy ra là ở đây.

      Khi phát ra hai cây tên quá muộn, cầm kiếm chặt đứt là chuyện thể, cho dù tốc độ của nhanh hơn nữa.

      Tay cầm thân tên, lại như cũ thể đỡ đầu mũi tên đâm vào thịt ba phần.

      Rên lên
      [​IMG]




      Chương 70:

      Editor: Phinny


      có công thức điều chế độc, như vậy thuốc giải cũng đơn giản.

      Bởi vì Lý Tiềm về tới đúng thời điểm, cho nên Tiết Nhân Thịnh quyết định mở tiệc trong thành ngày, khao các tướng sĩ, cũng vì Lý Tiềm đón gió tẩy trần. Chỉ vì lý do như vậy, yến hội được bày lên theo đúng ý của Tiết Nhân Thịnh.

      Nếu như Tiết Nhân Thịnh uy hiếp Phùng Lăng, tìm cơ hội thuyết phục Phùng Lăng đến nương tựa Kỳ quốc, như vậy nay Tiết Nhân Thịnh có thể lấy tính mạng người nhà ra uy hiếp, chiêu nạp Phùng Lăng, lần này có khả năng.

      Về phần xử trí Phùng Lăng như thế nào, Tiết Nhân Thịnh còn chưa nghĩ ra, tạm thời nghĩ để qua bên, lòng muốn hai ngày nữa sau khi bệ hạ tỉnh lại tự xử lý, muốn phí sức lòng lần nào nữa, sắp xếp nơi cho người nhà Phùng Lăng trong hậu viện.

      Sau khi độc được giải, mũi tên bị trúng đến nỗi hể gây ra thương tích, Mục Diễm sau hai ngày biến mất xuất , thân thể khỏe mạnh.

      Chủ soái khỏi hẳn, các chuyên gia nhanh chóng tập hợp ở chung chỗ, thương lượng kế sách đánh trận chiến trước mắt.

      ra bắt được Khố Tứ dễ thủ khó công, hoàng cung Tư Quốc liền giống như gần kề, lúc này nếu thừa thắng xông lên, đợi đến bao giờ?

      Vì vậy, mười ngày sau, do Tiết Nhân Thịnh cầm đầu, Mục Diễm dẫn dắt hơn mười thân tín tướng lãnh quân sư, lên đường.

      Cùng ngày năm tháng mười, Kỳ quân đường bức lui Tư quân tới Yến thành, thành trung ương, hoàng cung Tư Quốc đứng vững vàng rực rỡ, Kỳ quân nóng lòng muốn thử.

      Ngày bảy tháng mười, quần thần Tư Quốc xin hàng, Hoàng đế Tư Quốc Phó Dập cố chấp bắt Đoan Vương vừa khỏi bệnh tường thành, cao giọng uy hiếp Mục Diễm, nếu lui binh, liền giết Đoan Vương phơi thi thể ba ngày, Mục Diễm nhớ tới Thẩm Cẩn Huyên, d-iend/anle*quy,do.n nhìn thẳng vào Phó Dập cười ngạo nghễ, hạ lệnh lui binh, dựng trại.

      Hoàng cung lúc này, tính là hoàng cung nữa rồi, nhìn ra trang nghiêm tôn quý của ngày xưa, khắp nơi đều khiến lòng người bàng hoàng sợ hãi cùng cẩn thận.

      Dong Duẫn khó có thể gặp người lạnh nhạt như thế, phía trước, Đoan Vương bị giam lỏng cũng rất là lạnh nhạt, kể cả khi ông bị mang thành kính tường uy hiếp Mục Diễm, bắt đầu ngày ba lần ngừng thử tự sát, hoặc là, cố gắng chạy , nhưng làm sao mà ông có thể chạy thoát canh giữ nghiêm mật của hai mươi lăm người đây.

      Dong Duẫn từng muốn khuyên ông, chớ để lãng phí thể lực, nghỉ ngơi cho tốt là được.

      Cuối cùng nàng lại để lời đó trong lòng ra, Đoan Vương chỉ cho là chưa từng gặp, coi nàng giống như khí. Câu ở trong lòng Dong Duẫn là: dù sao cũng tự có người đón ngươi ra ngoài.

      Đoan Vương chưa bao giờ nghĩ tới ngày như thế, mạng của mình, lại được Hoàng đế Kỳ quốc quý trọng, đúng, Mục Diễm quý trọng, phải là tánh mạng của , mà là nữ nhi của .

      Nhớ tới Thẩm Cẩn Huyên, trong lòng Đoan Vương liền mềm nhũn, hôm nay tháng mười khí lạnh càng nghiêm trọng, chắc hẳn làm ông ngoại.

      Vì vậy, tâm lại càng mềm nhũn.

      Muốn sống phải im lặng. việc ngày càng nghêm trọng.

      Phóng Yến là phòng tuyến cuối cùng của Tư Quốc, Đoan Vương, khiến cho Kỳ quốc lui binh hi vọng rất . ra là, hai người vẫn còn chút quan hệ, nếu ngày Mục Diễm quyết tâm, đặt người sang bên, hoặc là bị những tướng lĩnh hi vọng có cuộc sống tốt hơn thuyết phục, gật đầu cái, trăm vạn đại quân Kỳ quân đạp bằng Phóng Yến, phải là rất dễ dàng sao?

      Cho nên, người dân của Yến thành chưa có trải qua ngày nào bình yên cả, hề cảm thấy vui mừng khi các vị tướng sĩ thua trận vẫn cố kiên trì. Người dân so với những người trong cung kia cực khổ hơn rất nhiều, bởi vì dù tốt đẹp,
      [​IMG]
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :