☆ Chương 50
Editor: Lạc Du.
Minh Yến thu dọn lại nhưng hộp trang điểm được mở bàn trang điểm, khép lại hộp cuối cùng đựng giấy son môi, lại xếp cẩn thận các hộp bên cạnh, Minh Yến khom lưng đẩy cái ghế gỗ khắc hoa cúc trước bàn trang điểm vào cái, lúc này mới chạy chậm vài bước chạy tới trước cửa đuổi tới chỗ Trầm Cẩn Huyên cùng Tràng Hoa.
Dùng tay nâng cánh tay quận chúa nhà nàng, Minh Yến cười xinh đẹp : "Quận chúa người cứ việc yên tâm mà , em nhất định coi được Trà Huyên các của chúng ta."
Chuyện Trầm Tiểu vương gia làm cho Trầm Cẩn Huyên buồn bực vui hồi lâu, cho đến hôm nay mới thể chút ý cười, mặc dù là ứng phó tiệc yến của Hoàng hậu nương nương, còn có thể gặp phi tần vừa mắt chủ tử, nhưng Minh Yến vẫn cảm thấy vui vẻ, có thể ra ngự hoa viên nhìn mẫu đơn khoe sắc chút, đối với quận chúa nhà nàng cũng rất hữu ích.
Cả ngày bị đè nén trong phòng, người lại có vết thương, làm sao mà tốt được?
Minh Yến biết quận chúa nhà nàng để ý những lời khiêu khích chanh chua của người bên ngoài, cho nên bữa tiệc ngắm hoa có thể để cho Trầm Cẩn Huyên tiếp xúc với bên ngoài chút, nàng cho rằng cực tốt.
Vì vậy, ngữ điệu của nàng nhàng tựa như con chim hót cành cây cao kia.
Trầm Cẩn Huyên biết trong lòng Minh Yến có ý tưởng gì, nhưng cũng có thể nhìn thấy tại tâm tình nàng ấy rất tốt, liền nghiêng người liếc nàng: "Em nha đầu này, ta yến tiệc, em ngây ngô cười cái gì?"
Ngay tại vừa rồi, cũng biết ai thở dài bảo nàng tự chối tiệc ngắm hoa. Mới qua chút, nàng đến tiệc ngắm hoa lại vui đến mức nở hoa như vậy?
Trầm Cẩn Huyên hiểu, hận thể chỉ lên trán của Minh Yến, nhưng chung quy lại lười động thủ.
Khi chuyện, dưới chân nàng vẫn bước , bước chân trãi vụn, bên trái bên phái phân biệt là Minh Yến và Tràng Hoa nâng tay nàng, chủ tử hai người bước ra khuông cửa, lại xuống hài tầng thềm đá.
Viện hoa trong Trà Huyên các cũng vừa mới mở, tháng trước chỉ có nụ hoa cây bông gòn, bây giờ nở ra nhiều đóa hoa, bất quá thân cây bông gòn cao, trong viện chỉ có gốc cây, nở hoa cũng tính là đám đoàn hoa, trừ cái đó ra, cùng hoa hồng làm bạn là gốc cây vặn vẹo, chỉ cần ngắm xem, rất xinh đẹp, đứng xa lại thấy tổng thể vường hoa, liền thiếu hụt mỹ cảm.
Trầm Cẩn Huyên nghỉ chân, xuất thần ngắm cây bông, chỉ cảm thấy vô cùng đẹp, chợt hoàn hồn, nàng cảm thấy rất lâu rồi mình chưa tỉ mỉ lưu ý mọi thứ xung quanh Trà Huyên các.
Nguyên lai trong viện có gốc cây bông gòn.
"Hoa này nở diễm lệ."
Nàng nỉ non mình tới, giống như kiếp trước về phía , giống như cây bông gòn kia, nơi đứng.
Vươn cánh tay trắng nõn nà, nhàng rơi cây bông gòn, xúc cảm vỏ ngoài cây cũng hề tốt, Trầm Cẩn Huyên nhìn bàn tay cùng vỏ cây tương phản, kéo kéo khóe miệng, nâng ý cười cảm xúc.
Phó Dập, ta nhất định tìm ngươi báo thù.
Chỉ ngươi, duy nhất là ngươi.
“Nương nương, " Tràng Hoa rất sợ trễ thời gian, mở miệng gọi Trầm Cẩn Huyên, cùng lúc đó nàng xoay người lại, nhìn thoáng qua phương hướng của gian phòng hạ nhân ở: "Nương nương, nếu chúng ta trễ."
Tràng Hoa vừa , Trầm Cẩn Huyên tới bên cạnh, lại tiếp tục : "Còn có...trường hợp ngắm hoa như vậy, người nên mang theo Phương Vũ cùng, hoàng đế bệ hạ có ở trong cung, người cần phải cẩn thận nhiều hơn."
Tay trở xuống bên người mình, Trầm Cẩn Huyên bới móc thiếu sót nhìn về phía Tràng Hoa, lập lại: ". . . Phương Vũ?"
Đúng rồi, sao lại quên được, ngày ấy nàng đưa tiễn bệ hạ cũng qua, hình như cái gì Phương Vũ tịnh thân đưa đến Trà Huyên các.
Phương Vũ có võ, thời khắc nguy hiểm chừng có thể bảo vệ nàng.
Tuy rằng nơi này là hậu cung, nguy hiểm cũng nguy hiểm bằng ở bên ngoài cung.
Nhưng dầu gì cũng thể để Mục Diễm phân tâm nhiều.
"Để y cùng ."
Được lệnh của Trầm Cẩn Huyên, tầm mắt Tràng Hoa rơi xuống tiểu cung nữ đứng bên cạnh, nàng hướng về nơi Phương Vũ ở giơ giơ cằm, tiểu cung nữ gật đầu, vui vẻ chạy .
bao lâu, Phương Vũ cùng tiểu cung nữ kia tới, y mặt bộ y phúc xanh xám tro của thái giám, đầu đeo mũ, chóp đỉnh mũ có viên ngọc, theo đỉnh mũ, hai sườn tai rũ xuống hai dây màu đen, sợi dây đại khái rơi xuống vừa nơi sườn, mũ màu đen, là thái giám cấp thấp nhất.
Vẻ mặt của y giống với thái giám trong cung chút nào, có tia mềm hóa, vẫn là lông mày thô dày đen đặc, con mắt to hữu thần, chỉ thấp hơn cái đầu với Mục Diễm, chân dài rộng, nơi nào giống thái giám đâu.?
Mặc dù y mặc trang phục tiêu chuẩn của thái giám, nhưng điểm cũng giống.
Phương Vũ tỉ mỉ quan sát Trầm Cẩn Huyên sau đó hành lễ với nàng, giọng nơi trong trẻo, dùng từ cung kính.
Trầm Cẩn Huyên thu hồi ánh mắt dò xét, để Phương Vũ đứng dậy, lại tiếng phân phó y theo nàng đến yến tiệc ngắm hoa, Phương Vũ cuối người tiếp lệnh, eo cong chút, nhưng hai viên châu hắc sắc lại rũ xuống, y : "Vâng, mời nương nương trước."
biết thế nào, Trầm Cẩn Huyên cảm thấy tình cảnh có chút buồn cười, nhịn dược nhếch khóe môi, cất bước về phía đại môn Trà Huyên các.
đường, Trầm Cẩn Huyên vẫn nhịn xuống, hỏi nghi hoặc trong lòng ra, ánh mắt nàng nhìn đường, mấp máy hai cánh môi phấn hồng, thanh nhàng hỏi Phương Vũ: "Ta xem ngươi gần như...Vẫn chưa tịnh thân."
Hai đời nàng làm người, đều ở trong cung, nếu liếc mắt có thể nhìn ra thái giám hay giả, đó là chuyện có khả năng, chỉ là mạc danh kì diệu, trực giác của nàng cho nàng biết mà thôi.
Nếu như thực Phương Vũ vẫn chưa tịnh thân, vậy sao hoàng đế bệ hạ lại đưa Cảnh quý nhân cách chức cho y, như thế đây phải là nghiêm phạt, ngược lại thành toàn cho đôi uyên ương bọn họ sao?
Trầm Cẩn Huyên cũng nhìn ra Phương Vũ trộm bí mật lừa gạt hoàng đế, cho nên Phương Vũ tịnh thân, hoàng đế bệ hạ ràng biết, ... Đại khái là tâm thành toàn ?
Trong nháy mắt Phương Vũ rất muốn 'Ánh mắt của quý tần nương nương tốt', nhưng nếu ra chuyện này, khẳng định y khó dữ mạng này, liện hạ tâm tư, nhanh chóng giải đáp nghi hoặc của Trầm Cẩn Huyên: "Bẩm nương nương, nô tài quả thực chưa tịnh thân."
thể , ban đầu Trầm Cẩn Huyên nghe lời ấy cảm thấy khiếp sợ, nàng dừng bước, thể úc chế mà quay đầu nhìn Phương Vũ, cặp mặt đào hoa tràn đầy khiếp sợ.
Tuy rằng đây là trực giác của nàng, nhưng cái này đại biểu nàng với suy đoán của mình khiếp sợ.
Hoàng đế bệ hạ muốn làm gì đây, vì sao phải để nam nhân quang minh chính đại vào cung, còn bỏ bên cạnh nàng?
Liên tiếp nghi vấn xuất trong đầu, Trầm Cẩn Huyên cau mày nhìn phía sau mình, nam nhân cuối đầu, vẫn cảm thấy đầu đau muốn ngấy.
"Ngươi , vì sao?" Mục Diễm làm như thế, nhất định có đạo lý của , mà Phương Vũ, cũng nhất định biết đạo lý của Mục Diễm.
Chuyện là như vầy - -
Ngày đó Phương Vũ bị hai thị về áp dẫn đến Kính phòng, nhưng như dự liệu của y làm lễ tịnh thân, chỉ là bị ép buộc uống vào chén thuốc đen như mực, chén thuốc vừa vào dạ dày, hai mắt y liền tối đen, mất toàn bộ tri giác.
Chờ khi y tỉnh lại, từ giường ngồi dậy, hai mắt tối sầm lại, loạng choạng ngã trở lại giường, thế nhưng Phương Vũ ràng cảm giác được, người y có tý xíu đau đớn nào, chỉ có chút thoát lực suy yếu mà thôi.
Sau đó y xát định bản thân có thiếu miếng thịt nào, đầu óc của y vẫn còn mơ hồ, Phương Vũ tâm tâm niệm niệm Cảnh Mạc Dương đẩy cửa vào.
Cảnh Mạc Dương lại nhớ ràng, hoàng đế bệ hạ Sùng Đức điện của thiếu thái giám, ý của là biến Phương Vũ thành thái giám, tại nàng nhìn sắc mặt y tái nhợt nằm giường, tự nhiên cho rằng Phương Vũ trở thành thái giám.
Lảo đảo nhào tới trước giường, tiếp xúc được cơ thể ấm áp của y nàng gần như là lập tức khóc lên, nước mắt như bị đứt tuyến lệ, từng giọt từng giọt rơi, có điểm dừng.
"Xin lỗi xin lỗi. . . Đều là ta sai. . . Ta nên. . ." Cảnh Mạn Dương vừa khóc vừa giải thích, quả thực nàng áy náy cực kỳ, hai tay ôm chặt lấy Phương Vũ, giống như sợ y trách nàng muốn đẩy nàng ra.
"Mạn Dương, đừng khóc, ta sao, ta rất tốt, phải là lỗi của nàng, đừng khóc." Đối với Mạn Dương như thế, Phương Vũ đau lòng, y có thể hiểu mọi động tác của nàng hàm nghĩa gì, nàng lo âu sợ hãi tự trách bản thân y nhìn xót thứ gì, như thế, y mới đau lòng, cũng càng hối hận.
Nếu phải y nhu nhược lùi bước, nàng cùng y đến bước này, cho dù bỏ trốn đến chân trời góc bể, khẳng định tốt hơn tại vạn vạn lần, là y sai, làm sao nàng lại sai được?
Nhưng may mà ông trời che chở, may gặp hoàng đế bệ hạ khoan dung, tình của y và Mạn Dương lại có hi vọng, rốt cuộc bọn họ cũng có thể quang minh chính đại ở cùng chỗ, tuy rằng có vô số người chửi bới cười nhạo, như thế sao?
Trong lòng Phương Vũ ngũ vị tạp trần hơn Cảnh Mạn Dương, chỉ là nhiều hơn nàng, vì vậy mũi cũng chua sót, đồng thời cũng mừng rỡ như điên.
Y cảm tạ bệ hạ thành toàn, bái tạ trời cao, hơn nửa là cảm động rơi nước mắt với bệ hạ.
Sau lại, Phương Vũ đến Sùng Đức điện lấy thân phận là tiểu thái giám, cùng Cảnh Mạn Dương chịu tội hầu quân chu toàn sinh hoạt tại nơi xa xôi ở hậu cung, là tiểu viện hoang tàn cạnh lãnh cung trầm hoang lạnh, nhưng cũng là hạnh phúc mỹ mãn.
Lần sau lại, mấy ngày trước đây, đột nhiên hoàng đế bệ hạ triệu kiến Phương Vũ, là muốn đưa y đến Trà Huyên các.
đến chỗ này, ba người nhìn đến Ngự hoa viên, Phương Vũ đơn giản kết thúc câu chuyện.
là Mục Diễm sắp xuất cung, cực kỳ yên lòng với người mang thai như Trầm Cẩn Huyên, phái Phương Vũ đến có thể bảo vệ nàng.
Mục Diễm chỉ cho Phương Vũ, nếu Phương Vũ có thể bảo vệ Trầm Cẩn Huyên bình an, vậy hạnh phúc của y duy trì dài lâu, nếu Trầm Cẩn Huyên có xảy ra sai lầm gì, Mục Diễm có hàng vạn nghìn biện pháp khiến Phương Vũ và Cảnh Mạn Dương sống bằng chết.
ngoan lệ uy hiếp như thế, lời cho người khác hoài nghi chút nào, Phương Vũ lại chút cũng sợ, bởi vì y biết, đây là phương thức của Mục Diễm, đây là phương thức mà Mục Diễm bảo vệ nữ nhân bản thân mình mến.
từng, Phương Vũ làm được, tại, Hoàng đế bệ hạ làm, là chính xát. Nếu thời gian có thể quay trở lại, chuyện xưa diễn ra ;ần nữa, y Phương Vũ nhất định từ thủ đoạn chỉ vì Cảnh Mạn Dương.
Last edited by a moderator: 23/7/16
Dion, Tôm Thỏ và song ngư thích bài này.