1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi hầu môn đích phi - Quân Tàn Tâm(C22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 21: Tiểu thư con vợ cả

      Kỳ Ngô ma ma truyền lời như thế cũng coi như là khách khí.

      Bà vừa mới tìm lão gia, lão gia dùng xong bữa tối, thay thân quần áo mới, chuẩn bị xuất môn, bà cần nghĩ cũng biết lão gia muốn đâu. Thời điểm lão gia nhìn thấy bà sắc mặt có chút tốt, nghe được bà truyền lời xong cả khuôn mặt đều trầm.

      “Ngươi với Vân thị, bà ta đừng gây chuyện, bà ta cho rằng điểm này tâm tư ta có thể biết? Ngươi cho bà ta, tại bà ta chịu tội trong người, bảo bà ta an phận chút!”

      Tần Mạc Bắc sao biết tiểu tâm tư này của Vân thị? Bọn họ sống chung hơn mười năm, nếu cả điểm này đều , vậy cần sống.

      Mấy năm nay đối xử với Vân thị quả sai, bởi vì nữ tử này bất luận sau lưng làm chuyện gì, tối thiểu ở trước mặt đều là ôn nhu nhược nhược, cho tới bây giờ cũng chống đối , điểm này thỏa mãn mãnh liệt lòng tự trọng nam nhân của .

      Đây cũng là nguyên nhân có thể dễ dàng tha thứ Vân thị nhiều năm như vậy.

      Thế nhưng tại Vân thị mưu toan nắm trong tay...... Tần Mạc Bắc cười lạnh, năm đó cùng Tôn thị cảm tình tốt như vậy, bà ta ghen tị, có thể lạnh nhạt Tôn thị hơn mười năm, Vân thị cho rằng mình có thể là ngoại lệ sao!

      Bà ta khỏi rất coi trọng chính mình.

      Ngô ma ma cứ như vậy bị đuổi ra.

      có khả năng! có khả năng! Sao lão gia có thể đối với ta như vậy, có khả năng!”

      Vân thị điên cuồng quăng những thứ tay, giật trâm cài tóc xuống, mắt đỏ hồng hét lớn, “Gạt ta! Ngươi gạt ta!”

      Lão gia luôn luôn thương bà, làm sao có thể đối với bà như vậy, làm sao có thể ngoan độc với bà như vậy, bà tiếp thu được, hoàn toàn tiếp thu được!

      “Ta tin......” Bà ôm đầu khóc rống lên, mấy năm nay bà thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ đều có chịu qua kích thích như vậy, mắt đỏ hồng lúc này chỉ muốn chạy ra ngoài, “Ta muốn gặp lão gia, lão gia đối với ta như vậy !”

      “Di nương!” Ngô ma ma ôm thắt lưng Vân thị, mạnh mẽ giữ chặt bà, “Ngài bị lão thái thái cấm chừng, giờ phút này ra ngoài lão gia cùng lão thái thái càng thêm tức giận, di nương ngài muốn trả giá mấy năm nay tất cả đều hủy hoại chỉ trong chốc lát sao!”

      “Ta muốn hỏi ......” Bà lau nước mắt, tay đẩy vào người Ngô ma ma, Ngô ma ma lớn tuổi, khí lực sao bằng Vân thị, bị bà đẩy cái lảo đảo, ngã vào giá gỗ trong phòng. Vân thị thoát ra chạy ra bên ngoài, khóc , “Ta muốn hỏi lão gia vì sao đối với ta như vậy.”

      “Di nương nếu muốn liên lụy hai vị tiểu thư liền cứ việc bước ra khỏi cửa!” Ngô ma ma bị đẩy ngã, thấy Vân thị sắp lao ra khỏi phòng nhất thời hét lớn.

      chân Vân thị vừa bước ra khỏi cửa lập tức dừng lại.

      Ngô ma ma giãy dụa đứng dậy, ho khan hai tiếng, nhìn bóng lưng cứng ngắc của bà, trầm giọng , “Di nương, nghĩ hậu quả, còn muốn xuất môn sao”

      Trong lòng Vân thị rối như tơ vò.

      Bà nhìn cửa, chân run , chỉ cần bước ra cửa phòng này...... Bà liền có thể nhìn thấy lão gia, nhưng là...... Sau đó đâu?!

      Đừng bà chỉ là di nương, dù là chính thất phu nhân, có quyền gì cho lão gia tìm thông phòng?

      Cười khổ, Vân thị rơi lệ đầy mặt, cước bộ nhàng thu trở về.

      Bà xoay người, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Ngô ma ma, “Ma ma, ta chẳng lẽ cứ như vậy tiện nghi cho hai tiểu tiện nhân kia sao!”

      “Bất quá là hai con nhóc mới ra đời, di nương còn lo lắng đấu lại các nàng?!” Ngô ma ma than , đỡ thân hình cứng ngắc của Vân thị ngồi xuống giường, hạ giọng , “Di nương nhập phủ mấy năm nay phải đều thua tay ngài? Ngài độc sủng Tần phủ hơn mười năm, lo lắng hai cái con nhóc làm gì, nam nhân có mới nới cũ là có, khi nếm xong đồ tươi mới, hai nha đầu chết tiệt kia còn phải mặc cho di nương xử lý?”

      Nhìn Vân thị ngừng khóc, Ngô ma ma kéo cái tú đôn ngồi đối diện với Vân thị, đỡ đầu vai bà, nhìn thẳng vào mắt bà, trầm giọng , “Di nương, ngài tại muốn phòng phải hai nha đầu chết tiệt này, mà là Tôn thị. Từ trước cho tới bây giờ Tôn thị đều là nhẫn nhục chịu đựng, di nương có từng nghĩ tới ngày bà ta cho ngài nhất kích như vậy.”

      Vân thị xiết chặt nắm tay, lắc đầu.

      Nếu biết có ngày như vậy, bà sớm để Tôn thị chết có chỗ chôn! Mấy năm nay đám thiếp thất trong phủ đều chết, chỉ sợ trong lòng lão thái thái sớm nghi hoặc, chỉ là bà làm việc gọn gàng sạch , để cho người bắt được nhược điểm mà thôi.

      Hơn nữa nhà mẹ đẻ Tôn thị tuy rằng ở kinh thành, nhưng là ở kinh thành nhân mạch vẫn phải có, nếu Tôn thị xảy ra chuyện gì, Tôn gia tất nhiên bỏ qua. Đến lúc đó lão thái thái cùng lão gia tất nhiên cấp cho Tôn gia cái công đạo, tra việc này, mấy năm nay chính là bà nghĩ đem tình náo đến thể vãn hồi, thế này lặp lặp lại nhiều lần mà buông tha Tôn thị.

      Hơn nữa Tôn thị biểu cũng đủ điệu thấp, đây cũng là nguyên nhân bà đồng ý mạo hiểm.

      “Di nương, ngài phải cảnh giác chính là bà ta.” Ngô ma ma trịnh trọng , “Trước kia Tôn thị phản kháng chúng ta có thể tùy ý thế nào đều được, nhưng lúc này đây phỏng chừng khi di nương muốn đem hai mẹ con họ trảm thảo trừ căn, cho nên mới kích phát Tôn thị quyết tâm cùng với ngài tranh đấu.”

      Vân thị khinh thường cười, bà tin bà đối phó được nữ nhân yếu đuối kia!

      “Phu nhân chớ khinh thường.” Ngô ma ma nhìn biểu cảm của Vân thị liền biết bà nghĩ cái gì, bà trịnh trọng nhìn vào mắt Vân thị, “Lại tiếp, lần này ngài cũng chiếm ưu thế! Trước kia Tôn thị biết lợi dụng lão gia, cho nên mới thất bại thảm hại, nhưng tại bà ta lại biết lấy lòng lão gia...... Ngài nhất định cũng cảm thấy nguy cơ.”

      “Chỉ bằng bà ta?!”

      “Chỉ bằng bà ta! Bà ta mới là chính thất phu nhân danh chính ngôn thuận trong phủ, mặc kệ là quản lý việc bếp núc hay là lấy lòng lão thái thái, bà đều chiếm ưu thế so với ngài, hơn nữa bà ta sinh ra đứa là tiểu thư con vợ cả, di nương, ngài biết này ý nghĩa là gì sao? Ý nghĩa là sau này nhị tiểu thư nếu muốn tìm hôn phu, chỉ bằng nàng ta cái ‘Đích’ tự, đại tiểu thư cùng tam tiểu thư bị bà ta đẩy xa!”

      Dù lão thái thái sủng ái tam tiểu thư như thế nào, người khác xem đều là tiểu thư thứ xuất, lên được mặt bàn, hoàn toàn có ưu thế!

      đợi đến thời điểm nghị thân, nhị tiểu thư tuyển hôn phu danh giá, đến lúc đó lão gia cùng lão thái thái còn có thể xem phu nhân sao?”

      Lời này, giống như cảnh tỉnh, sắc mặt Vân thị tái nhợt như tờ giấy.

      Vấn đề này cũng từng thoáng ở trong đầu bà, nhưng lại bị bà xem , bởi vì bà cho chính mình, ngày nào đó bà ngồi lên vị trí chính thất phu nhân, hai nữ nhi của bà cũng trở thành tiểu thư con vợ cả.

      Nhưng tại...... Thời gian đợi nhân.

      San nhi mười bốn tuổi, tuổi này sớm nghị thân, bởi vì dung mạo cùng tài nghệ của nàng đều cao, người cầu thân rất nhiều, tất cả nàng đều vừa mắt, cho nên tất cả đều chọn.

      tại San nhi thể lại đợi.

      Tư điểm, mắt Vân thị lóe lên tia sáng mãnh liệt, bà nắm chặt nắm tay, cắn răng , “Ngô ma ma, ngươi yên tâm, ta nghĩ được biện pháp, trong vòng tháng, tuyệt đối có thể để San nhi cùng Tuệ nhi trở thành tiểu thư con vợ cả!”

      “Di nương có biện pháp gì?”
      thuyt, Nguyên NguyễnTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Giao phong Tần Tuệ

      Vết thương đùi của Tần Tích nhanh chóng khép lại.

      Gần mười ngày, miệng vết thương dữ tợn đùi nàng cũng kết vảy và khép lại, tốc độ mau đến Chu đại phu phải kinh ngạc.

      “Năng lực phục hồi của nhị tiểu thư rất tốt.” Chu đại phu có phát manh mối gì, chỉ có thể trả lời như vậy.

      tốt quá, rốt cục tiểu thư có thể xuống giường.” Mai Nhụy tươi cười rạng rỡ, “Tiểu thư, người có muốn dạo?”

      “Được.”

      Mười ngày nay nàng vấn an lão thái thái, giờ cũng nên . Chỉ sợ Chu đại phu đem tình huống của nàng báo với lão thái thái rồi, nếu lão thái thái biết được nàng có thể xuống giường mà thỉnh an, hơn nữa Tần Tuệ ở giữa châm ngòi, chỉ sợ trong lòng lão thái thái lại vui

      “Để nô tì thay quần áo cho tiểu thư.”

      Tần Tích nghĩ tới chỉ gần mười ngày có thể xuống giường, hơn nữa thương thế trán cũng tốt lắm. Nàng tuy rằng ngoài ý muốn nhưng vẫn kinh hỉ. Mặt khác còn có kiện làm khối tảng đá trong lòng nàng rốt cục thả xuống -- theo Thu Ý mang đến tin tức từ bên ngoài, kinh thành liên tục tìm mười ngày, cũng tìm được ca ca, rốt cục chạy thoát.

      Như vậy giảm bớt khả năng ca ca bị bắt.

      Có lẽ ca ca chạy ra khỏi kinh thành, chỉ cần còn sống, hai huynh muội bọn họ ngày gặp lại!

      Mặt khác còn có kiện đối với nàng cùng Tôn thị mà tuyệt đối là chuyện tốt.

      Sáu hôm trước lúc Triệu ma ma đưa Như Vân cùng Tĩnh Vi đến trở thành thông phòng sau, mỗi đêm Tần Mạc Bắc đều ngủ lại Tĩnh Tâm Uyển. Nha hoàn bà tử ở Tĩnh Tâm Uyển đều là tay Tôn thị an bày, bởi vậy tất cả đều là người của Tôn thị. Chuyện xảy ra ở Tĩnh Tâm Uyển mỗi ngày tự nhiên đều truyền đến tai Tần Tích.

      Tần Tích nghĩ đến đây cười lạnh, nàng đúng là xem thường Tần Mạc Bắc, nam nhân có con lớn thế nhưng còn ngoạn như vậy, nghe mỗi đêm nha đầu bà tử thủ ở trong sân đều có thể nghe được tiếng gầm ở trong phòng.

      Như Vân cùng Tĩnh Vi cũng phải thiếu nữ ngây thơ biết gì, nữ tử xuất thân từ thanh lâu thủ đoạn tự nhiên cao minh hơn so với tiểu thư khuê các, thậm chí, đối với việc nam nữ thập phần tinh thông, bởi vậy tài năng lưu Tần Mạc Bắc lại hàng đêm.

      Bất quá cũng có hiểu biết, biết các nàng tại tuy rằng ở tại hậu viện Tần phủ, đến cùng cũng chỉ là thông phòng, cả thiếp thất cũng phải, bởi vậy mặc dù được Tần Mạc Bắc sủng ái, nhưng mỗi ngày đều đến viện của Tôn thị hầu hạ, tư thái cực thấp.

      Càng làm cho nàng kinh ngạc là, Tôn thị nữ tử thích đạo lí đối nhân xử thế, thế nhưng cho phép các nàng lập quy củ, mặc kệ là Triệu ma ma giáo bà, hay chính bà nguyện ý, đối với Tần Tích mà , đây là loại tiến bộ rất lớn.

      Khi suy nghĩ, Mai Nhụy thay thân váy dài phấn hồng cho Tần Tích, là tháng năm, thời tiết thập phần khô nóng, váy là băng ti chế thành, mặc ở người thập phần mát mẻ. Đổi xiêm xong , Hàm Sương lại sơ cái tiểu kế cho nàng, dùng ngọc trâm trắng noãn cố định lại, còn lại tóc đen rối tung đầu vai, nàng dung mạo xinh đẹp, bởi vậy cần thiết nhiều trang sức, như vậy cũng vô cùng tốt.

      “Tiểu thư...... Như vậy được ?”

      “Được.”

      Tần Tích xem hình ảnh của mình gương đồng, trong lúc nhất thời còn có chút hoảng hốt, nàng xem gương mặt này, vô luận như thế nào cũng chưa thích ứng.

      Nàng dời mắt, đứng lên, “ thôi.”

      Hàm Sương cùng Mai Nhụy lo lắng nàng, người nâng bên, Tần Tích bật cười, nàng cũng phải bệnh nhân, vỗ vỗ mu bàn tay Mai Nhụy, “Thu Ý ở, ngươi ở lại trong viện, có chuyện gì cho tiểu nha đầu Bách Thảo Viên tìm ta.”
      “Tiểu thư yên tâm.” Mai Nhụy nhếch miệng cười, nắm tay kiên định , “Nô tì bảo vệ tốt sân chúng ta, cho bọn đạo chích trà trộn vào!”

      Hàm Sương nhịn được cười tiếng, Tần Tích thản nhiên lắc đầu, cũng có trách cứ hai người.

      Tuy rằng tại thân thể Tần Tích mới mười ba tuổi, nhưng Tô Cẩn vẫn sống mười sáu năm, hơn nữa trải qua đại biến, tâm tính của nàng sớm phải là tiểu nương.

      Tháng năm thái dương có chút nóng. Hàm Sương cầm ô che đỉnh đầu Tần Tích, trải qua mấy ngày nay quan sát, Tần Tích phát Hàm Sương là nha đầu thành đôn hậu, chỉ vùi đầu làm việc, cũng tranh công lao cùng Mai Nhụy. Hơn nữa thời điểm chuyện cùng người xa lạ còn mặt đỏ lắp bắp, là tiểu nương thập phần ngại ngùng, có đôi khi yên tĩnh làm cho người ta phát nàng tồn tại.

      Nhưng là Tần Tích thập phần có cảm tình đối với nàng.

      Hai người đường chuyện ra sân, hướng Bách Thảo Viên .

      Bách Thảo Viên của lão thái thái có vị trí trung tâm trong hậu viện Tần phủ, phong thuỷ tốt, tọa Bắc hướng Nam, thập phần thoải mái. Mà saan của Tần Tích là ở phía Bắc Tần phủ, đơn giản đến gần như đơn sơ, bởi vậy cách khá xa sân của lão thái thái.

      Mới vừa lát, Tần Tích liền nhìn thấy đám người chậm rãi theo xa xa tới. đầu là tiểu nương tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt xếch vì nàng tuổi non nớt mà kém phần phong tình. Hai tiểu nha hoàn tả hữu nâng cánh tay cho nàng ta, phía sau là hai thô sử bà tử, hai thô sử bà tử cùng cần cái ô to, ô cao chừng hai cánh tay, toàn bộ ô che khuất năm người chặt chẽ, tia ánh mặt trời cũng chiếu đến.

      Tần Tích nhìn thấy nàng ta mày hơi hơi nhíu lại.

      Nữ tử này phô trương như vậy, cần nghĩ cũng biết là được lão thái thái sủng ái Tần Tuệ.

      Tần Tuệ nhìn qua tuổi tương đương với nàng, lại kế thừa dáng người cùng dung mạo của Vân thị. Dung mạo phát triển, thân mình yểu điệu. Nàng ta mặc quần áo màu xanh băng ti váy dài, thắt lưng nhanh thúc, lộ ra thân thể phát dục vô cùng tốt, giống nụ hoa sắp nở, bày ra dáng vẻ xinh đẹp lại phong tình.

      “Tiểu thư...... Là tam tiểu thư......” Giọng Hàm Sương có chút kích động, đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía Tần Tích, “Tiểu thư, làm sao bây giờ ......”

      Trước kia tiểu thư ít lần chịu thiệt từ tay tam tiểu thư, lần này tiểu thư mới ra cửa thế nào liền đụng phải sát tinh này!

      Tần Tích cũng cảm thấy trùng hợp, sân của nàng cùng Tần Tuệ, cái tinh xảo sân ở phía nam, cái đơn sơ sân phương bắc, liền tính là đến sân của lão thái thái ở trung tâm cũng khả năng gặp phải.

      Mà nàng vừa mới từ viện của mình ra, Tần Tuệ liền xuất tại trước mặt nàng, còn mang theo đám người như vậy...... Nào có chuyện trùng hợp như vậy!

      Tần Tuệ nhìn thấy Tần Tích, mỉm cười, dựng thẳng bàn tay lên ý bảo mọi người dừng lại, nàng đẩy tay nâng của hai tiểu nha hoàn ra, trong suốt chân thành hướng Tần Tích.

      Cho đến khi đến bên người Tần Tích, mới dùng đôi phượng mâu liếc mắt nhìn chủ tớ hai người, mím môi cười , “Ui, đây phải nhị tỷ sao? Nghe phải nhị tỷ vì cầu bùa hộ mệnh cho tổ mẫu, quỳ hai chân đều tàn, tại phải nhị tỷ phải ốm đau ở giường sao, nhanh như vậy liền bình phục!” Tần Tuệ cười duyên, đôi mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, cố ý dương cao giọng, “ phải là nhị tỷ cố ý báo bệnh tình, để tổ mẫu phải lo lắng?”
      thuyt, Nguyên Nguyễn, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :