1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi hầu môn đích phi - Quân Tàn Tâm(C22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      tan san dung la am hiem that

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Xử phạt Vân thị


      “Ngươi còn có mặt mũi ngồi!”

      Mắt lão thái thái trợn lên. Ngày thường lão thái thái rất ít khi tức giận, Vân thị nghe lão thái thái sẵng giọng, trong lòng “lộp bộp”, thân mình bà cứng đờ, cái mông vừa mới ngồi lên ghế dựa bỗng chốc liền trượt xuống.

      Bà gắt gao cắn môi quỳ mặt đất, ở trong phủ bà chưởng quản việc bếp núc phải hai năm, thói quen cao cao tại thượng, lâu cũng có bị người làm cho mất mặt. mặt nóng bừng, vừa thẹn vừa giận, ở dưới tay áo dài hai tay gắt gao nắm chặt lại.

      Vừa nghĩ liền biết, chuyện xảy ra hôm nay, nhất định lão thái thái cấp thể diện cho Tần Tích, đồng thời cũng vì cảnh cáo bọn hạ nhân trong phủ, về sau phải cung kính với mẹ con Tần Tích.

      Bà làm sao có thể cam tâm!

      Vân thị ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn về Tần Mạc Bắc ở ghế chủ tọa.

      Tần Mạc Bắc nhìn bộ dáng khóc hoa lê đẫm mưa của Vân thị, trong lòng khỏi mềm nhũn, tuy cùng Tôn thị mới là vợ chồng, nhưng sớm có cảm tình cùng Tôn thị, nhiều năm nay đều là Vân thị bồi bên người .

      lại nhìn Tần San, San nhi cũng là nữ nhi nhu thuận, cho tới bây giờ đối với đều là cung kính, lúc này đôi mắt San nhi cũng ngấn lệ.

      Tần Mạc Bắc khỏi nhìn về phía lão thái thái, lúc này sắc mặt lão thái thái nghiêm túc, do dự lát mới cẩn thận mở miệng,“Mẫu thân......”

      “Con là đại lão gia chuyện hậu viện con cũng đừng quản!” Tần Mạc Bắc mới vừa mở miệng bị câu của lão thái thái cản lại, Tần tướng quân nghẹn lại, than , nhiều lời nữa.

      Chuyện hậu viện, nguyên bản nên nhúng tay, huống chi là thời điểm mẫu thân thịnh nộ. Tần tướng quân nhìn về phía Vân thị sắc mặt tái nhợt trong đại sảnh, nghĩ rằng, chỉ có thể ngày sau bồi thường cho bà.

      Hôm nay Lão thái thái quyết tâm cấp thể diện cho Tần Tích, bà trừng Vân thị, lạnh lùng ,“Vân thị, nguyên bản ta nghĩ ngươi cũng chính là nữ nhân khôn khéo, nên dể dàng tha thứ thân phận ti tiện của ngươi mà nâng ngươi lên làm di nương! Nhưng thế nhưng ngươi dám hồ lộng, đặt điều hãm hại đích nữ, ngươi cũng biết tội danh mưu hại đích nữ là cái gì!”

      Mưu hại đích nữ?!

      Sắc mặt Vân thị trắng nhợt, vạn lần nghĩ tới lão thái thái thế nhưng muốn nghiêm trọng hóa vấn đề, mưu hại đích nữ, ấn pháp lệnh đại xa triều, nếu di nương hãm hại đích nữ con vợ cả, là phải chịu cực hình!

      Bà kinh hoảng,“Lão thái thái, thiếp thân có, thiếp thân có mưu hại nhị tiểu thư......”

      Bà cho rằng nhiều lắm lão thái thái trị bà tội danh thị phi, thế nào cũng nghĩ tới lão thái thái vừa mở miệng là muốn chỉnh chết bà!

      Hai mắt Vân thị đẫm lệ nhìn về phía Tần Mạc Bắc,“Lão gia, ngài tin tưởng thiếp thân, thiếp thân cũng nghe lời Từ bà tử bẩm báo, cho nên mới bẩm báo với ngài, thiếp thân đều là vì tốt cho Tần gia......”

      “Mẫu thân, chuyện này nên làm lớn.” Tần tướng quân hạ thấp giọng ,“Dù sao cũng phải chuyện tốt, náo lớn, chỉ sợ hội chuốc họa vào thân a.”

      “Tổ mẫu......” Tần San cũng quỳ mặt đất, ngước nhìn Tần Mạc Bắc, ,“Hôm nay đích xác di nương làm việc chu toàn, tình có điều tra mà bẩm báo cho tổ mẫu cùng phụ thân, nhưng tổ mẫu...... điểm xuất phát của di nương là tốt, là vì toàn bộ Tần gia, lúc này cầu tổ mẫu tha di nương......”

      Trong lòng lão thái thái phức tạp.

      Bà cũng biết chuyện này thể làm lớn, bởi vì chuyện này nếu truyền ra, chỉ sợ chuyện Tích nhi phủ thừa tướng cũng bị truyền ra, dù là giả, nhưng cũng bị ảnh hưởng.

      Lão thái thái lại nhìn Tần San, đây là đứa cháu đầu tiên của bà, đối với đứa chàu này bà vẫn có cảm tình, hơn nữa đứa này nhu thuận biết chuyện. Vân thị nhập phủ nhiều năm như vậy đích xác cũng có phạm qua đại sai, lại còn sinh cho Tần gia hai nữ nhi......

      Lão thái thái chuyện, trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh đều yên lặng.

      Tần Tích nhìn bộ dạng lão thái thái liền biết bà dao động, khóe môi cười lạnh. Muốn hạ quyết tâm, vậy nàng thêm chút lửa.

      Tần Tích liền vén váy quỳ xuống, cụp mắt ,“Tổ mẫu, tỷ tỷ cùng di nương rất đúng, cả hai đều là vì Tần gia suy nghĩ, hơn nữa dù sao di nương cũng chưởng quản việc bếp núc trong phủ, hôm nay người nể mặt di nương như vậy, chỉ sợ......” Tần Tích cố ý để lại nửa câu, làm cho người ta đoán, nàng thở dài,“Tổ mẫu vẫn là nên trách tội di nương.”

      “Đứa này, sao lại quỳ xuống, muốn chân của con sao!”

      Sắc mặt lão thái thái lạnh như băng, Lý ma ma phía sau bà cấp tốc đến bên người Tần Tích nâng nàng dậy. Lão thái thái thấy thân hình Tần Tích lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, trán đầy máu, tâm tình nguyên bản dao động liền lại kiên định. Vân thị là vì cái gì, so với ai bà đều ràng! Hơn nữa mấy năm nay Vân thị chưởng quản việc bếp núc, làm những chuyện gì thực cho rằng lão thái bà này biết?!

      Còn có...... Tuy rằng Ngôn Hư sư phụ Tích nhi muốn ngày mai mới lấy hộ mệnh phù, nhưng bà lại biết, nguyên nhân có phần bởi vì Tích nhi lo lắng thân thể của bà, muốn mau chóng lấy hộ mệnh phù về phủ. Còn có nguyên nhân khác, nàng tuy là tiểu thư con vợ cả, nhưng mẫu thân lại có chưởng quản việc bếp núc, nếu muốn lấy thẻ bài xuất môn nữa, căn bản là có khả năng!

      tính dĩ vãng, hôm nay bà nhất định cho Vân thị giáo huấn, bằng Tích nhi đối tốt với bà như vậy, bà lại bỏ mặc tâm ý của nàng, ngày sau chẳng phải đánh mất nhân tâm trong phủ sao!

      Suy nghĩ, mắt lão thái thái lạnh lùng, kiên định ,“Xem ở Tích nhi cầu xin tha thứ, ta đưa ngươi lên quan!” Nhìn sắc mặt Vân thị bỗng nhiên vui vẻ, lão thái thái hừ lạnh, tiếp tục ,“Nhưng dựa theo gia pháp Tần gia thể bỏ qua. Thiếp thất Vân thị, thị phi, từ hôm nay trở , bế môn tư quá tháng, phạt sao nữ giới trăm lần, ngẫm lại là nữ tử, cái gì nên làm, cái gì nên làm! có mệnh lệnh của ta, ai dám thả Vân thị, ta đánh gãy chân người đó!”

      Sắc mặt hạ nhân trong sảnh đều biến đổi, thương hại nhìn về phía Vân thị, xem ra lần này Vân di nương triệt để chọc giận lão thái thái.

      Sắc mặt Vân thị tái nhợt, môi bị cắn cơ hồ xuất huyết. Tần San thở dài nhõm, bế môn tư quá tháng, sao chép nữ giới, tuy rằng vất vả, nhưng so với tội danh mưu hại con vợ cả, hình phạt này tương đối .

      Nhưng mà, lời của lão thái thái còn chưa xong, đôi sắc bén của bà quét vòng mọi người trong đại sảnh, nhìn tất cả mọi người đều biết vâng lời, thanh tiếp tục lạnh lùng ,“Vân thị vô đức, từ hôm nay, giao cho phu nhân chưởng quản việc bếp núc!”

      Sắc mặt Tần San đột biến, cuống quít gục đầu xuống, để ai nhìn thấy thần sắc của nàng lúc này.

      Mà sắc mặt Vân thị lại mảnh trắng bệch, bà nỗ lực nhiều năm như vậy, dễ dàng mới được chưởng quản việc bếp núc trong phủ, lại trong ngày hôm nay tất cả đều hóa thành bụi đất!

      Tần Tích!

      Tần Tích!

      Nghiến răng nghiến lợi trong lòng mặc niệm tên này, ánh mắt Vân thị hung ác nham hiểm dọa người.

      Nếu phải vì tiểu tiện nhân này, bà hôm nay làm sao có thể rơi vào tình thế như vậy!

      Tiểu tiện nhân! Chỉ cần ngày ta chết, ngươi cùng nương ma quỷ kia của ngươi, người ta cũng tha!

      chờ Vân thị nguyền rủa xong, lão thái thái lại hạ đạo mệnh lệnh.

      “Từ bà tử dối, đánh năm mươi đại bản, buổi trưa ngày mai chấp hành, để cho tất cả nha hoàn bà





      Chương 12: Chỉ trích phu nhân


      Ai dám cãi lại mệnh lệnh lão thái thái?!

      Hạ lệnh xong, tất cả mọi người cúi đầu, thầm nghĩ, lúc này phu nhân cùng nhị tiểu thư có lão thái thái làm chỗ dựa, xoay người.

      Sau buổi tối ép buộc, lão thái thái mệt mỏi, bà dặn Lý ma ma,“Tìm hai bà tử đỡ nhị tiểu thư trở về, lại thỉnh đại phu đến xem bệnh cho nhị tiểu thư.” Lão thái thái nhìn Lý ma ma ra đại sảnh tìm người, lại nhìn vòng mọi người trong sảnh, nhíu mi ,“Được rồi, hôm nay cứ như vậy, trở về .”

      Giờ phút này ai cũng dám lại xen vào quyết định của lão thái thái.

      Mọi người nối đuôi nhau lui ra, Tần San nâng Vân di nương quỳ mặt đất dậy, so với vừa mới điên cuồng, lúc này Vân di nương hoàn toàn bình tĩnh. Giờ phút này nếu lại khóc lóc om sòm, chỉ làm lão thái thái càng thêm chán ghét bà.

      Đỡ cánh tay Tần San, nhàng phúc lễ, cuối cùng Vân thị liếc Tần tướng quân, mới chậm rãi lui ra.

      Nhìn thấy phản ứng của Vân thị, trong lòng Tần Tích cảnh giác, có thể mau chóng bình tĩnh trở lại như vậy, quả nhiên Vân thị là nhân vật đơn giản.

      Rất nhanh Lý ma ma tìm hai thô sử bà tử nâng cáng vào đại sảnh, Tần Tích được thô sử bà tử ôm lên cáng, cáo từ lão thái thái.

      “Cố tịnh dưỡng, hai ngày tới con cần thỉnh an.”

      “Tạ tổ mẫu.”

      “Trở về .”

      Đoàn người chậm rãi rời đại sảnh, Tần Tích nằm ở cáng, mông lung nhìn ánh trăng trời đêm, từng vì sao sáng ngời lộng lẫy, bỗng nhiên có sao băng xẹt qua phía chân trời, chỉ còn lại đạo quang mang nhàn nhạt, khóe mắt Tần Tích bỗng nhiên ướt.

      Người nhà xa lạ, nhà xa lạ, đủ loại tính kế...... Chỉ mới có ngày, nàng cảm thấy xót xa.

      Chớp chớp mắt, giật mình nhìn thấy bóng đen chợt lóe qua, Tần Tích hơi sửng sốt, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

      Dọc theo đường mọi người đều yên lặng, đến khi Tần Tích đến Thanh Phong Uyển, đỡ Tần Tích nằm lên chiếc giường lớn khắc hoa, Lý ma ma mới liếc Tần Tích với ánh mắt phức tạp, giọng ,“Nhị tiểu thư, ngài trước nghỉ ngơi, lão nô phân phó người thỉnh đại phu, đại phu lập tức đến.”

      “Đa tạ Lý ma ma.” Tôn thị thập phần cảm kích.

      Lý ma ma lắc đầu,“Lão nô trở về phục mệnh với lão thái thái.”

      “Triệu ma ma, tiễn Lý ma ma.”

      Triệu ma ma là ma ma bên người Tôn thị vội vàng tiễn Lý ma ma, đối với ma ma bên người lão thái thái, bà dám chậm trễ. Lý ma ma cũng cự tuyệt, mỉm cười theo Triệu ma ma.

      Thu Ý bên người Tần Tích thập phần săn sóc lấy nước ấm, đặt ở bồn cạnh giường, sau đó nhàng lui ra.

      Trải qua ngày hôm nay, Thu Ý rất bội phục tiểu thư nhà mình, nếu phải nàng tận mắt thấy tiểu thư nhà mình vào phủ thừa tướng, chỉ sợ cả nàng cũng cho rằng tiểu thư bị Vân di nương vu oan.

      Mọi người hết, mắt Tôn thị đỏ ửng, bà ngồi giường Tần Tích, ngâm khăn vào trong nước, vắt nước xong bà nhàng lau vết máu khô trán Tần Tích. Tôn thị nghẹn ngào hỏi nàng,“Tích nhi...... Có đau hay ?”

      Tần Tích lắc đầu.

      Thân thể đau đớn cũng bằng đau trong lòng, ngày hôm nay, tâm của nàng đau đến chết lặng.

      Hơn nữa nàng đối với Tôn thị có tình cảm, bà là mẫu thân Tần Tích, còn nàng ......

      Tôn thị thấy Tần Tích hờ hững, tâm chua xót, mím môi ,“Tích nhi, có phải con trách mẫu thân...... Nếu phải mẫu thân yếu đuối, hôm nay con cũng chịu nhục nhiều như vậy.”

      Bà là chính thất phu nhân Tần gia, bị di nương áp đầu con chưa , thế nhưng để cho nữ nhi của mình cùng chịu khổ. Nguyên bà tưởng Vân thị dù sao cũng dám thương tổn đến tánh mạng hai mẹ con bà, nhưng hôm nay, ràng Vân thị muốn hại chết hai mẹ con bà.

      Nếu biệt viện, trời cao hoàng đế xa, lấy thủ đoạn Vân thị, có thể có trăm ngàn biện pháp hại chết hai mẹ con bà.

      Tần Tích thản nhiên nhìn Tôn thị nghẹn khóc, trong lòng chút dao động. Nàng tựa vào gối, giờ khắc này, chỉ muốn người trước mắt biến mất. Sau đó nàng bịt kín chăn mà khóc trận.

      Lồng ngực bị đè nén làm nàng hận thể dùng chùy hung hăng nện xuống.

      Nhưng là giọng Tôn thị cứ ngừng lượn lờ ở bên tai, Tần Tích rốt cục mở miệng, nàng nhìn Tôn thị có biểu cảm, thản nhiên ,“Bà thực xin lỗi Tần Tích.”

      Tần Tích chân chính chết, tuổi xuân bị mất mạng, chẳng lẽ cùng người làm mẫu thân này chút quan hệ?

      Nghe tiếng khóc thống khổ của Tôn thị, trong đầu Tần Tích rất phiền chán, nàng nhăn mày,“Nếu người cảm thấy có lỗi với Tần Tích, xin người...... Mạnh mẽ lên, mạnh mẽ đến mức có thể che gió che mưa cho hài tử của mình, mà phải để cho hài tử của người phải chịu ủy khuất, thậm chí khi có chuyện chỉ biết khóc mà biết làm gì!”
      “Tích nhi......” Hai mắt Tôn thị rưng rưng, bi thương nhìn Tần Tích. Bà dù nằm mơ cũng ngờ nữ nhi mình lại chỉ trích bà nặng như vậy.

      “Lúc trước người có chưởng quản việc bếp núc, để nữ nhi của mình phải chịu ủy khuất, nay người chưởng quản việc bếp núc, còn có lão thái thái làm chỗ dựa, ta chỉ hy vọng, người có thể có uy vọng ở Tần phủ, đừng yếu đuối như vậy!” Tần Tích lẳng lặng nhìn bà, tiếp tục ,“Thân là chính thất phu nhân, lại bị tiểu thiếp dẫm nát trong lòng bàn chân, nếu người cảm thấy như vậy là thoải mái, vậy chờ sau tháng cấm chừng tiếp tục bị Vân thị ức hiếp . Nếu người muốn nữ nhi của mình chịu nhục, vậy xin người, vì nữ nhi của mình, cũng vì chính mình, mạnh mẽ lên!”

      xong, Tần Tích đẩy tay Tôn thị lau trán cho nàng ra, lấy khăn từ trong tay bà, lưu loát lau vết máu trán, sau đó, nàng tùy tay ném khăn trong tay xuống đất, nằm ở giường xốc chăn lên xoay lưng về phía Tôn thị. Đến khi nghe được tiếng bước chân của bà dần dần xa, Tần Tích mới gắt gao cắn góc chăn, mặt đẫm lệ.

      Để cho nàng, tùy hứng lần cuối cùng.

      Để cho nàng...... Làm Tô Cẩn ngày cuối cùng......

      ......

      Tôn thị lảo đảo ra ngoài, xốc màn lên nhìn thấy hai mắt thương tiếc của Triệu ma ma nhìn bà.

      Mũi Tôn thị đau xót, nước mắt lại tràn mi,“Triệu ma ma......”

      “Ai!” Triệu ma ma thở dài, xốc màn đỡ Tôn thị ra khỏi phòng, bà nhìn bóng dáng run run giường, thở ra, cuống quít buông màn kéo Tôn thị đến đình viện.

      Trong viện chỉ đốt ngọn nến, ngọn đèn u ám.

      Triệu ma ma nhìn Tôn thị khóc bi thương, thở dài,“Lời của nhị tiểu thư lão nô đều nghe được, ủy khuất?”

      Tôn thị che mắt, nước mắt theo khe hở chảy xuống.

      Chờ Tôn thị bình tĩnh lại, Triệu ma ma mới chỉ vào Thanh Phong Uyển, với Tôn thị,“Phu nhân, người nhìn Thanh Phong Uyển xem...... Rất đơn sơ, đừng hoa, cả cọng cỏ cũng có. Nhưng mà phu nhân, ngài có biết Thanh Hà viện của đại tiểu thư cùng Thanh Mai viện của tam tiểu thư như thế nào ?”

      Nhìn Tôn thị cắn môi , Triệu ma ma tiếp tục ,“Sân của đại tiểu thư cùng tam tiểu thư còn tinh xảo hơn so với ngài, tất cả bài trí trong phòng đều được lựa chọn tỉ mỉ. Phu nhân, ngài có biết hay , người trong phủ đều , dựa theo tình thế này, việc Vân thị được nâng lên làm phu nhân là chuyện sớm muộn.”

      Tôn thị nức nở.

      Triệu ma ma lại thở dài,“Phu nhân, ngài đừng trách nhị tiểu thư chỉ trích ngài, nếu ngài còn như vậy, chỉ sợ liền hôn của nhị tiểu thư ngài cũng thể làm chủ, ngài muốn trơ mắt nhìn Vân thị hủy tương lai của nhị tiểu thư sao!”

      Cả người Tôn thị chấn động, liền tiếng khóc cũng ngừng lại, nhìn Triệu ma ma.

      Triệu ma ma lắc đầu, trầm giọng ,“Nhị tiểu thư rất đúng, phu nhân, mặc kệ là vì nhị tiểu thư hay là vì chính mình, ngài phải mạnh mẽ lên!”

      “Ta...... Phải làm sao?”
      honglak, Winter, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cầu trời cho bà tôn thị mắt sáng ra

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13: Lại ra quỷ kế


      Cùng lúc đó.

      Trong Xuân Hoa viện của Vân thị là cảnh tượng khác. Trong Xuân Hoa viện ánh đèn sáng tỏ, giống như ban ngày.

      vào, Vân thị gắt gao nhịn xuống đập phá đồ đạc, dùng sức nắm khăn lụa trong tay, khăn lụa bị bà nắm thành đoàn, bà dùng sức nắm, ngón tay đều trắng bệch.

      Sắc mặt dữ tợn đáng sợ.

      “Nương, bình tĩnh!” Tần San đỡ cánh tay bà, lẳng lặng nhìn bà,“Giờ này nếu bình tĩnh, chỉ có lợi cho bọn họ.”

      “Nương biết!”

      Biết biết, nhưng hôm nay bị thiệt thòi lớn như, bà sao có thể cam tâm!

      “Hôm nay hai mẹ con họ làm nhục ta như thế, nếu ta phản kích, sau này trong phủ còn ai xem ta ra gì!”

      Tần San nhíu mi, kéo bà vào trong, trầm giọng ,“Nương, nay tổ mẫu nổi giận, người trăm ngàn lần nên chọc tổ mẫu khó chịu. Yên tĩnh ở đây tháng, quân tử báo thù mười năm muộn, chờ tháng sau thanh toán món nợ này với bọn họ!”

      Vân thị hít sâu hơi, áp chế lửa giận trong lòng. Kéo Tần San ngồi xuống mép giường, vỗ tay nàng giọng ,“Con yên tâm, nương xằng bậy.”

      Lão thái thái vốn thích xuất thân của bà, bây giờ phút bà còn tranh cãi nữa, chỉ làm lão thái thái càng phản cảm thêm, chỉ sợ đến lúc đó San nhi cùng Tuệ nhi của bà đều bị bà liên lụy.

      Vân thị mím môi, nhớ tới biểu hôm nay của Tần Tích, trầm mặt mày sẵng giọng,“Con yên tâm, chuyện này nương xử lý tốt.”

      “Nương có chủ ý?”

      “Ừ!” Vân thị gật gật đầu, cười lạnh ,“Nhập phủ mười lăm năm, mười năm ta chưởng quản việc bếp núc, sao có thể có thế lực riêng! Tôn thị cho rằng hôm nay cướp được việc bếp núc trong tay ta là thắng? A – bà ta cho rằng việc bếp núc dể nắm lấy trong tay?! Ta có thể để bà ta cướp việc chưởng quản bếp núc, ta cướp lại bằng bất cứ giá nào!”

      Tần San thở phào nhõm, trong lòng nương có tính toán, nàng an tâm.

      Vân thị nhìn Tần San, lại ,“ Nhắn với muội muội con, bảo nó hai ngày sau trở lại. Lão thái thái rất thích muội muội con, có nàng ở bên cạnh lão thái thái chuyện, lão thái thái cũng trở mặt vô tình.”

      “Lát nữa con bảo Như Yên nhắn lại với muội muội.”

      Muốn trong Tần gia tiểu thư được lão thái thái sủng ái là ai, phải là muội muội của nàng còn ai. Muội muội bằng tuổi Tần Tích, mười ba tuổi. hơn Tần Tích hai tháng, ở trong phủ đứng thứ ba. Miệng nàng rất ngọt, lại biết xem sắc mặt, luôn làm cho lão thái thái vui vẻ.

      Chỉ là thân thể tốt, luôn điều dưỡng tại biệt viện, trước đó vài ngày nàng ở biệt viện buồn, thân thể cũng dưỡng tốt, muốn trở về.

      Bây giờ trở về vừa vặn giúp đỡ rất nhiều.

      Hai mẹ con trầm mặc.

      Tần San do dự, ,“Nương, người có cảm thấy chuyện hôm nay có chổ đúng!”

      Mọi chuyện giống như đều được tính toán, Tần Tích giải thích mọi chuyện quá mức hợp lý, nhưng bởi vì quá mức hợp lý, làm nàng thấy có chút quỷ dị.

      Nghe thế, mặt Vân thị liền lạnh, bà vỗ mạnh lên giường,“Từ bà tử cũng dám gạt ta!”

      Vân thị cũng bị Tần Tích lừa, theo bản năng cảm thấy là Từ bà tử lừa bà.

      “Nương, người cảm thấy Từ bà tử dám lừa người sao?” Tần San nghĩ đến Từ bà tử, làm sao cũng cảm thấy có khả năng, nàng nghiêm túc nhìn Vân thị, thấp giọng ,“Nữ nhi cảm thấy Từ bà tử có lá gan, hơn nữa cũng có khả năng bị người thu mua, mấy năm nay Từ bà tử làm bao nhiêu chuyện cho chúng ta? Nếu bà ta phải người của chúng ta, sớm ra tất cả mọi chuyện rồi.”

      “Ý của con là......”

      “Nữ nhi hoài nghi người dối là Tần Tích!” Mày Tần San nhướng lên,“Tuy rằng biết nàng ta có quan hệ gì với phủ thừa tướng, nhưng nữ nhi có trực giác là hôm nay nàng nhất định có phủ thừa tướng.”

      Trực giác của nàng rất chuẩn.

      Mắt Vân thị sáng lên,“Vậy chúng ta tiếp tục tra!”

      Chỉ cần tra ra dấu vết, mẹ con Tần Tích phải chết chắc rồi!

      , thể tra!” Tần San nắm tay Vân thị, trịnh trọng ,“Hôm nay thái độ của tổ mẫu cùng phụ thân thực ràng, muốn áp chế chuyện này . Mặc kệ ai đúng ai sai, giờ phút này cũng thể có liên quan với phủ thừa tướng. Hơn nữa Tần Tích có nhiều nhân chứng, nàng dám sợ chúng ta tra, cho nên dù có tra cũng tra được cái gì.”

      Thấy mặt Vân thị trầm xuống, Tần San tiếp tục ,“Cho dù tra ra dấu vết, tìm được chứng cớ, mà tổ mẫu cũng phụ thân lại nguyện ý tra xét việc này, cho dù thành công hạ bệ mẹ con Tần Tích, chỉ sợ về sau bao giờ được thích của tổ mẫu cùng phụ thân. Chúng ta thể mạo hiểm như vậy!”

      Vân thị mím môi .

      sai, lão thái thái cùng lão gia chú ý nhất chính là an nguy của Tần gia, đây là điểm mấu chốt của bọn họ, nếu bà chạm đến, có kết cục tốt.

      Vì mẹ conTần Tích, ảnh hưởng đến ba mẹ con bà...... có lời!

      Vân thị trầm tư, phân phó Tiền ma ma,“Gọi Từ bà tử tới, nhớ để người khác phát .”

      Cho dù thể tra, bà cũng muốn hiểu ràng, cụ thể là như thế nào.

      Rất nhanh Tiền ma ma đưa Từ bà tử vào phòng, sắc mặt Từ bà tử trắng bệch, lão thái thái hạ lệnh ngày mai đánh bà năm mươi bản tử, xương cốt của bà, năm mươi bản tử, khẳng định khó giữ được tánh mạng.

      Nhìn thấy Vân thị, bà liền quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn Vân thị,“Di nương, ngài cứu cứu lão nô......”

      Vân thị lắc đầu,“Mệnh lệnh lão thái thái, ta cứu ngươi được, nhưng tại ta muốn hỏi ngươi chuyện, nếu ngươi trả lời tốt, ta có thể đáp ứng với ngươi, sau này chiếu cố người nhà của ngươi.”

      Từ bà tử cũng biết tánh mạng khó bảo toàn, có thể được Vân thị hứa hẹn bà thực thỏa mãn.

      Lau nước mắt,“Di nương cứ hỏi.”

      “Hôm nay Tần Tích có phủ thừa tướng ?!”

      “Lão nô lấy tánh mạng cả nhà thề.” Từ bà tử giơ tay lên, mặt nghiêm túc,“Chính mắt lão nô nhìn thấy nhị tiểu thư vào phủ thừa tướng!”

      “Được rồi, ta hiểu.” Vân thị phân phó Tiền ma ma,“Đưa bà ta gặp mặt người nhà lần cuối.”

      “Đa tạ di nương......”

      Hai người lui ra, sắc mặt Vân thị dữ tợn,“Tần Tích, là có bản lĩnh. Bất quá, dối chung quy là dối, thể che giấu được !”

      “Nương muốn…?”

      “San nhi chờ, hôm nay ta cho lão thái thái thấy bộ mặt của Tần Tích!” Cho dù thấy , nàng cũng muốn xem Tần Tích ứng phó với lão thái thái như thế nào.

      “San nhi, con về nghỉ ngơi .” Vân thị vỗ vỗ đầu vai nàng, sắc mặt trấn định,“Con yên tâm, nương cũng phải là cân nhắc.”

      “Dạ, San nhi an tâm.”

      Tiền ma ma gọi tiểu nha hoàn đưa Tần San về viện của nàng, Vân thị nhìn nữ nhi rời , lúc này mới mở ngăn tủ, thay vào bộ váy dài bằng lụa mỏng màu đỏ ửng, trang điểm, chờ trang điểm thỏa đáng, bà mới mở cửa sổ ngồi bên cửa sổ đưa lưng về phía cửa phòng.

      Xong hết thảy bà phân phó Tiền ma ma,“ mời lão gia đến đây!”
      honglakthuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Tìm hiểu ngọn nguồn


      Tần Tích cũng có khóc thống khoái lâu.

      Thời điểm truyền tới tiếng bước chân, nàng lau nước mắt.

      “Tiểu thư, đại phu đến.” Thu Ý đỡ Tần Tích đứng lên, Tần Tích nhìn thấy nữ đại phu trung niên bộ dáng đoan chính lưng đeo hòm thuốc vào phòng. Cùng vào với nữ đại phu, còn có Lý ma ma rời lúc trước.

      Thấy ánh mắt Tần Tích, Lý ma ma khẽ cười ,“Lão thái thái lo lắng, đợi lát nữa để Vương đại phu bẩm báo lại với người.”

      Mắt Tần Tích chợt lóe, nở nụ cười,“Là Tích nhi bất hiếu, để tổ mẫu lo lắng.”

      Lý ma ma cười .

      Nữ đại phu mở hòm thuốc, lấy khối đệm mềm ra trước cổ tay Tần Tích,“Để lão thân bắt mạch cho nhị tiểu thư.”

      “Chỉ bị thương da thịt, cần bắt mạch sao?”

      “Cần.” Vương đại phu ngồi xuống ghế đẩu mà Thu Ý vừa để xuống, thấp giọng ,“Sức khỏe nhị tiểu thư luôn tốt, lão thái thái lo lắng hôm nay ngài bị kinh sợ.”

      Tần Tích nghe vậy, thuận theo đưa tay ra.

      Đại phu bắt mạch cho nàng, Tôn thị cùng Triệu ma ma biết vào lúc nào, đều khẩn trương nhìn nữ đại phu. lúc lâu, nữ đại phu mới thu tay lại, cất đệm mềm vào hòm thuốc.

      có bị kinh sợ, chỉ vì hôm nay trời nóng, mà nhị tiểu thư quỳ lâu như vậy chỉ sợ hàn khí nhập thân, lão thân kê đơn thuốc trừ hàn, nhị tiểu thư nhớ uống ngày ba lần sau khi ăn.”

      Khóe môi Tần Tích nhếch lên cười cười, ,“Đa tạ.”

      Nữ đại phu lắc đầu,“Nhị tiểu thư kéo quần dài lên, lão thân kiểm tra vết thương cho ngài.”

      Bởi vì là nữ đại phu, cần cố kỵ, Tần Tích cũng có phản đối, ngồi thẳng và kéo quần trắng lên, quần rộng thùng thình, thực dễ dàng kéo lên tới đùi, lộ ra cẳng chân mảnh khảnh của nàng, nhìn thấy đầu gối rất ghê người.

      Mọi người trong phòng nhìn thấy đầu gối nàng đều hít ngụm lãnh khí.

      Nước mắt Tôn thị vừa mới ngừng lại chảy xuống.

      Chỉ thấy nguyên bản đầu gối trắng nõn như ngọc, lúc này vừa hồng vừa thũng, giống như cái bánh bao vừa được chưng xong, toàn bộ đầu gối thũng làm cho người xem đều thấy lo lắng. Chổ xương bánh chè bị phá da, máu tươi đầm đìa huyết nhục mơ hồ.

      “Tê --”

      Ngay cả Vương đại phu nhìn thấy thương thế cũng nhịn được hít mạnh, bà liếc nhìn Tần Tích vẫn biến sắc, trong lòng bất khả tư nghị.

      Ai cũng đoán được thương thế của nàng lại nặng như thế. Nếu nàng là tiểu thư được nuông chiều từ bé, chỉ cần xước chút da khóc lóc hồi, huống chi là trọng thương nghiêm trọng như thế này?

      Nhưng Tần Tích cũng khóc nháo, nếu phải Ngôn Hư sư phụ nàng bị thương, ai cũng biết đùi của nàng bị thương nặng như vậy!

      “Nhị tiểu thư là người chí hiếu.”

      Vương đại phu nhịn được cảm khái câu, lấy dược chữa thương cùng băng gạc màu trắng từ trong hòm thuốc ra, Vương đại phu nhìn xương bánh chè của nàng huyết nhục mơ hồ, ngẩng đầu nhìn nàng,“Nhị tiểu thư, khả năng rất đau, ngài kiên nhẫn chút.”

      Tần Tích gật gật đầu.

      Vương đại phu mở nắp bình dược, cẩn thận nâng chân Tần Tích lên, sau đó nghiêng lọ thuốc trong tay, chất lỏng lục sắc trong bình rơi lên đùi Tần Tích.

      Sắc mặt nàng trắng bệch, thân mình cứng đờ.

      “Tích nhi......”

      Tôn thị đến bên người Tần Tích, ngồi ở bên người nàng, ôm lấy đầu vai nàng, thương tiếc ,“Đau kêu ra.”

      Tần Tích nghiêm mặt lắc đầu.

      Vương đại phu nhanh tay thoa dược lên hai chân nàng, nhanh chóng băng bó lại cho nàng.

      Sau đó, bà đưa lọ thuốc trong tay cho Tôn thị, dặn dò,“Miệng vết thương nên đụng nước, trong vòng nửa tháng nhị tiểu thư được xuống giường, ba ngày đổi dược lần.”

      Tôn thị rưng rưng gật đầu.

      Đại phu ghi phương thuốc đưa cho Tôn thị,“Cứ dựa theo toa này bốc thuốc cho nhị tiểu thư.”

      Chờ dặn dò xong, đại phu sửa sang lại hòm thuốc, cáo từ với mọi người,“Trời còn sớm, lão thân còn phải bẩm báo lại với lão thái thái, xin cáo từ.”

      Tần Tích nhìn Tôn thị,“Mẫu thân, người cho người tiễn Vương đại phu cùng Lý ma ma.”

      cần, đường xa, cần phiền toái.” Lý ma ma khoát tay,“Nhị tiểu thư mau mau nghỉ ngơi .”

      như vậy, hai vị đường cẩn thận.”

      Hai người sóng vai rời khỏi, chờ hai người ra khỏi phòng, mặt Tần Tích mới trầm xuống.

      “Thu Ý, theo bọn họ, nghe xem bọn họ gì.” xong, lại dặn nàng,“ để bất luận kẻ nào phát .”

      “Dạ, nô tì ngay.” Qua ngày nay, Thu Ý minh bạch, nghe lời tiểu thư nhà mình nhất định sai.

      “Tích nhi, con hoài nghi Lý ma ma cùng Vương đại phu?” Tôn thị lắp bắp kinh hãi, cuống quít lau nước mắt.

      Tần Tích đẩy bà ra, rời khỏi vòng tay của bà, dựa vào gối phía sau, nhìn Tôn thị, mà nhìn về phía Triệu ma ma.

      “Ma ma cảm thấy bọn họ có vấn đề hay ?”

      “Vương đại phu là đại phu trong phủ bao nhiêu năm nay ...... Chắc là có vấn đề.” Triệu ma ma có chút do dự.

      “Vừa rồi Vương đại phu ta quỳ thời gian dài như vậy.” Tần Tích nhìn sắc mặt Triệu ma ma đột nhiên trầm xuống, liền minh bạch bà hiểu, nhìn về phía Tôn thị nghi hoặc, Tần Tích giải thích với bà,“Lão thái thái để Lý ma ma thỉnh đại phu, Lý ma ma là người thân cận bên người lão thái thái, có khả năng biết tính cách lão thái thái. việc hôm nay mặc kệ ai đúng ai sai, lão thái thái cho phép ai được nhắc tới, nhưng Vương đại phu lại biết chuyện này......”

      Tôn thị kinh hãi, rốt cuộc cũng minh bạch.

      Điều này lên cái gì, Lý ma ma ngược với ý của lão thái thái!

      “Nhưng Lý ma ma là ma ma bên người lão thái thái, lý nào bà ta lại làm như vậy.”

      “Muốn biết chờ Thu Ý trở về.”

      xong để ý tới hai người, xốc chăn lên, nằm xuống đưa lưng về nhau hai người.

      ......

      “Vương đại phu, nên với lão thái thái như thế nào, ngươi hẳn là minh bạch.”

      Vương đại phu lắc đầu,“Lý ma ma, chỉ sợ lần này thể được.”

      Lý ma ma biến sắc, đứng lại,“Vì sao?”

      “Thương thế của nhị tiểu thư mọi người đều thấy, cho dù hôm nay gặp lão thái thái, nhị tiểu thư chỉ bị thương , vạn nhất tình bại lộ sao.” Vương đại phu trịnh trọng nhìn Lý ma ma,“ tình bại lộ, đại phu như ta cũng cần làm.”

      “Đây là di nương phân phó, ngươi nghe theo ta làm sao bẩm báo với di nương?!”

      Bà cũng biết việc này nên , đến lão thái thái mới là chủ tử của bà, vết thương đùi của nhị tiểu thư, cũng thể giấu diếm.

      Nhưng mà di nương phân phó bà thể nghe, di nương là ân nhân của bà.

      “Lý ma ma, ngươi sai rồi.” Vương đại phu vỗ vai bà tiếp tục về phía trước,“Di nương chỉ muốn cho lão thái thái thấy là hôm nay nhị tiểu thư cầu bình an cho bà, muốn để cho lão thái thái nghi ngờ, nhưng lời dối này rất vụng về, rất dễ dàng bị lộ. Cho dù lão thái thái tín nhiệm ta, nghe lời ta , chẳng lẽ nhị tiểu thư là người dễ bắt nạt? Hôm nay cả di nương đều chịu thiệt tay nhị tiểu thư, chẳng lẽ nhị tiểu thư cam tâm tình nguyện bị di nương tính kế? Nếu ta đoán sai, nhị tiểu thư khẳng định có hậu chiêu.”

      Thấy Lý ma ma biến sắc, bà tiếp tục ,“Cho nên cho dù trong lòng lão thái thái nghi ngờ như thế nào? Lại thể triệt để hạ gục nhị tiểu thư, đợi đến khi nhị tiểu thư khang phục thỉnh an, thấy thái độ lão thái thái đúng, chỉ sợ liên tưởng đến chúng ta.”

      “Vậy...... Chúng ta làm sao bây giờ?”

      “Bẩm báo đúng !”
      honglak, thuyt, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :