1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi hầu môn đích phi - Quân Tàn Tâm(C22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      tiep di chi cho ba di nuong do biet tay di

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8: Hoàn mỹ phản kích [ hai ]


      được câu đầu tiên, những câu sau càng dể hơn.

      Trương Viễn càng trấn định, kỳ quái liếc nhìn Vân thị, tiếp tục dựa theo lời Tần Tích hướng dẫn, giọng ,“Nô tài dám dối, di nương nếu tin, có thể Tịnh Từ Tự hỏi Tịnh Tâm sư thái, sư thái là người phật môn, chắc chắn dối.”

      có khả năng!” Vân thị tin Từ bà tử có lá gan dám lừa mình, bà chỉ Trương Viễn lạnh lùng ,“Nhất định là các ngươi thu mua Tịnh Tâm sư thái, các ngươi cho nàng lợi ích gì!”

      “Câm miệng!” Lão thái thái nãy giờ gì nghe vậy lập tức mở hai mắt, phật châu trong tay dừng lại, mắt bà lạnh lùng nhìn thẳng Vân thị, lạnh lùng ,“Hồ ngôn loạn ngữ! Tịnh Tâm sư thái là sư thái đức cao vọng trọng, sao có thể cho ngươi lời ô uế như vậy!”

      Vân thị cả kinh, bây giờ mới nhớ tới lão thái thái tin phật, rất kính trọng sư thái của Tịnh Từ Tự, bà lòng muốn định tội Tần Tích, thế nhưng phạm vào kiêng kị của lão thái thái.

      Vân thị cuống quít bổ cứu,“Lão thái thái, thiếp thân có ý này. Chính là...... Chính là Từ bà tử chính mắt nhìn thấy nhị tiểu thư phủ thừa tướng, chuyện này dù cho thiếp thân trăm lá gan thiếp thân cũng dám bịa đặt a!”

      “Vậy truyền Từ bà tử!”

      Lão thái thái hừ lạnh, nàng nguyên bản cũng tin Tần Tích làm việc để ý đến an nguy của Tần gia, hơn nữa mới vừa rồi Tần Tích nhắc đến Tịnh Tâm sư thái, trong lòng bà đại khái. Bà phân phó Lý ma ma,“Lập tức gọi Từ bà tử đến.”

      “Dạ!”

      Trong đại sảnh yên tĩnh đến dọa người, khí như nén lại.

      Lão thái thái hé răng, sắc mặt Tần tướng quân cũng có chút hồ nghi, mà Vân thị cũng có lạnh nhạt như lúc đầu, sắc mặt thập phần khó coi. Tần San thấy vậy, híp mắt liếc nhìn Tần Tích, nhàng cầm tay Vân thị.

      Từ bà tử rất nhanh liền đến, vừa tới liền quỳ mặt đất thỉnh an mọi người.

      “Được rồi.” Lão thái thái kiên nhẫn vẫy tay, mắt lạnh nhìn bà,“Từ bà tử, ngươi kể lại toàn bộ tình lần cho ta!”

      “Dạ, lão thái thái.” Từ bà tử thẳng lưng, sắp xếp lại việc, lúc này mới chậm rãi ,“Trưa hôm nay nhị tiểu thư cầm thẻ bài vội vã xuất môn, lão nô nghĩ nhị tiểu thư là nương xuất môn cũng mang theo hộ vệ, lo lắng nhị tiểu thư gặp chuyện may, cho nên lão nô liền theo sau nhị tiểu thư. Ai ngờ, nhị tiểu thư thế nhưng trực tiếp phủ thừa tướng, còn vào trong. Lão nô biết tình trọng đại, liền hỏi binh lính tuần tra, mới biết nhị tiểu thư phủ thừa tướng là nhặt xác nhà Tô thừa tướng......”

      “Lão nô ở bên ngoài đợi hồi lâu, chừng nửa canh giờ cũng thấy nhị tiểu thư ra, trong lòng sợ có chuyện, liền nhanh chóng trở về bẩm báo Vân di nương.” Từ bà tử tiếp tục ,“Hôm nay nhị tiểu thư phủ thừa tướng cũng chỉ binh sĩ nhìn thấy, lão thái thái nếu tin, lão nô có thể đối chất với bọn họ. Hơn nữa theo lời của binh lính tuần tra, nhị tiểu thư còn đánh Kiến Xương Hầu, chuyện này chỉ cần hỏi Kiến Xương Hầu .”

      Lão thái thái trầm ngâm .

      Hai bên đều có lý, bà có chút do dự .

      “Mẫu thân! Còn hỏi cái gì, trước mắt bao người, nhân chứng nhiều như vậy, nàng dù có chối cũng được.” Tần tướng quân tức giận, lạnh lùng ,“Mẫu thân, con biết người thương nha đầu kia, nhưng chuyện này phải việc , nếu xử lý tốt, liên lụy đến Tần gia, lúc này người thể do dự !”

      Tần Tích nghe Tần tướng quân , trong lòng hơi đau xót.

      phải vì nàng, mà là vì Tần Tích chết . Mặc kệ phát sinh chuyện gì, là phụ thân, hỏi nguyên do liền phán định tội danh cho nàng, đây quả thực là loại bi ai!

      Nàng khỏi tưởng, nếu là phụ thân, ông làm như thế nào? Nhất định tận tâm tận lực bảo vệ nàng, mặc kệ nàng phạm vào lỗi gì, phụ thân luôn gánh vác cho nàng.

      Hốc mắt hơi đau xót, vành mắt Tần Tích đỏ lên.

      Nàng mở mắt ra, đôi mắt ngấn lệ. Yên tĩnh và buồn bã nhìn Tần tướng quân, bộ dáng thương tâm,“Phụ thân, người võ đoán như thế, sợ nữ nhi thương tâm sao!”

      Thấy sắc mặt ngưng trọng của Tần tướng quân, nàng lau khóe mắt, nhìn về phía lão thái thái, nghẹn giọng ,“Tổ mẫu, công đạo tại lòng người, Tích nhi làm chính là làm, sợ đối chất. Người nếu do dự, có thể phủ Kiến Xương Hầu mời Hầu gia đến, hỏi Hầu gia xem hôm nay có gặp qua Tích nhi ở phủ thừa tướng hay ! Còn có...... Nếu Từ bà tử luôn miệng là có rất nhiều người gặp qua Tích nhi vào phủ thừa tướng, vậy càng dể, phụ thân thân là đại tướng quân, điểm ấy quan hệ vẫn phải có, phụ thân có thể tìm tất cả binh lính tuần tra hôm nay ở phủ thừa tướng đến, hỏi bọn họ rốt cuộc có từng gặp qua nữ nhi ở phủ thừa tướng hay !”

      Tần Tích điểm cũng sợ phải đối chất, Triệu Thuần nếu ra việc nàng xuất ở phủ thừa tướng, như vậy việc nàng nhặt xác cho cha mẹ chị dâu giấu được. Đương kim thánh thượng rất đa nghi, nếu việc này lộ ra, Hầu gia như cũng cần làm!

      Cho nên, nhất định sớm hạ lệnh cấm, bằng chuốc họa vào thân!

      “Đối chất liền đối chất!”

      Vân thị căm tức nhìn Tần Tích, ngực bị đè nén từng đợt, bà cũng tin, đen cũng có thể bị thành trắng, bà nhìn về phía Tần tướng quân,“Lão gia, chuyện này ông ông có lý bà bà có lý, chúng ta cho đối chất. Nhị tiểu thư tin tưởng như vậy, chúng ta cũng thể vô duyên vô cớ oan uổng nhị tiểu thư, nếu chỉ sợ người khác cho rằng ta này làm di nương dung được tiểu thư con vợ cả, cố ý hãm hại nàng!”

      “Câm miệng, còn ngại náo chưa đủ sao!” Tần tướng quân lần này hướng về Vân thị, tức giận trừng mắt liếc bà, tại hận thể đem chuyện này áp chế xuống, điểm tiếng gió cũng lộ. Giờ phút này tìm người đối chất, là muốn mọi người đều biết sao! Ánh mắt Tần tướng quân phức tạp nhìn Tần Tích, tại cũng phân biệt được nàng là hay dối.

      Nếu là , vô duyên vô cớ oan uổng nữ nhi, quả thực mất mặt.

      Nếu là giả...... Nàng dối cũng quá tốt .

      “Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây.” Lão thái thái liếc Vân thị cảnh cáo, trong lòng nhận định chuyện này là Vân thị cố ý hãm hại Tần Tích. Lạnh lùng liếc Vân thị, lão thái thái rời khỏi chổ, tự mình nâng Tần Tích dậy, lấy khăn ra lau vết máu trán nàng, vỗ vỗ cánh tay nàng ôn nhu ,“Tích nhi, chuyện hôm nay ủy khuất con ...... Là tổ mẫu phải, tin lời tiểu nhân trách lầm con, giờ ràng, chuyện này đến đây thôi.”

      Tần Tích cúi đầu mắt đầy lãnh ý.

      Thập phần minh bạch ý tứ của lão thái thái, dù hôm nay nàng bị Vân thị oan uổng, cũng cho nàng truy cứu. Tuy rằng biết lão thái thái muốn làm lớn chuyện, nhưng trong lòng Tần Tích lạnh như băng.

      Dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng mặt lại ngoan ngoãn cười trả lời,“Hết thảy do tổ mẫu làm chủ!”

      Lão thái thái gật đầu vừa lòng, nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

      Nhưng mà, Tần Tích truy cứu cũng đại biểu Vân thị buông tay.

      vất vả Vân thị mới bắt được nhược điểm, làm sao có thể dễ dàng buông tha! Hơn nữa ngày thường Tôn thị cùng Tần Tích đều rời nhà, nếu có làm gì, cũng đều là việc đáng kể, căn bản đủ uy hiếp địa vị của bọn họ.

      Cho nên, lúc này đây, nàng nhất định kéo hai mẹ con họ xuống đài, nếu , biết phải đợi bao lâu mới có cơ hội tiếp theo!

      Vì điểm này, sắc mặt Vân thị hơi đổi, nhàng nhéo Tần San.

      Tần San hiểu ý, sắc mặt ra lo lắng, chậm rãi tiến lên hai bước nâng Tần Tích dậy,“Muội muội, là chúng ta hiểu lầm ngươi, là xin lỗi.”

      Đôi mắt lấp lánh, Tần San thấp giọng ,“Bất quá...... Cũng chẳng trách tổ mẫu. Hôm nay muội muội xuất môn vội vã, lại có Từ bà tử như vậy, cũng khó trách chúng ta nghĩ nhiều. Tỷ tỷ cũng rất tò mò, hôm nay muội muội xuất môn, để làm việc gì đâu?”

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9: Tần San châm ngòi


      Vừa nghe lời này, Tần Tích nhịn được đánh giá Tần San lần nữa.

      Chỉ thấy dưới ánh nến là khuôn mặt xinh đẹp, thân hình thướt tha. Nhất là đôi mắt thể quan tâm cùng lo lắng, giống như câu vừa rồi của nàng chỉ là tò mò bình thường!

      Nhưng mà, nàng lại biết, tình căn bản giống như nàng tưởng. Giờ phút này Tần San mở miệng chẳng những làm cho thái độ của Tần tướng quân cùng lão thái dịu xuống, còn thành công đem đầu mâu chỉ hướng nàng lần nữa.

      Quả nhiên, Tần San vừa dứt lời, mọi người trong đại sảnh lại lần nữa đều tập trung nhìn Tần Tích.

      Mặc kệ là chuyện gì, nàng là tiểu thư khuê các, tiểu thư con vợ cả, thể cả hộ vệ cùng đem theo mà mình ra phủ.

      Lời này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ người khác gia phong Tần gia có vấn đề.

      Tần Tích nhìn về phía Tần tướng quân, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của càng cứng ngắc lãnh trầm, mà lão thái thái mới vừa rồi còn đối nàng ôn hòa, xem ánh mắt bà cũng nhiều nghi ngờ.

      Tần San thấy Tần Tích khỏi xấu hổ cười, nàng đỡ Tần Tích lên thấp giọng ,“Tỷ tỷ hỏi muội muội hơi đường đột, muội muội xuất môn vội vã như vậy tất nhiên là có chuyện rất trọng yếu, nếu muội muội muốn , tỷ tỷ liền hỏi.”

      Nàng đỡ Tần Tích ngồi vào ghế tựa, bộ dáng áy náy vì suy nghĩ chu toàn.

      Nhưng mà, nàng vừa lời này, sắc mặt mọi người lại càng quỷ dị hơn.

      đại tiểu thư, vội vã thể xuất môn...... Lại vì sao ra ngoài. Chẳng lẽ là...... Hẹn gặp tình lang? Hoặc là có bí mật gì thể cho ai biết? Trong đầu mọi người lập tức ở suy ngẫm hão huyền.

      “Tần San, ngươi câm miệng!” Hai mắt Tôn thị đỏ bừng vì tức giận,“Ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Phá hủy thanh danh Tích nhi, bản phu nhân tát miệng ngươi!”

      Tối hôm nay bị kinh sợ, lại sầu lo ngàn vạn, thậm chí thời điểm lão gia muốn đuổi bà cùng Tích nhi ra khỏi phủ tâm của bà như tro tàn. Những chuyện diễn ra trong ngày hôm nay làm cho bà minh bạch, nếu bà lại tiếp tục yếu đuối, chờ đợi bà cùng Tích nhi chỉ có con đường chết!

      “Phu nhân......” Tần San bị dọa thân mình run lên, trong nháy mắt hốc mắt lên tầng sương mù, nắm chặt khăn tay dám nhìn Tần phu nhân,“San nhi có ác ý, chỉ là quan tâm muội muội......”

      Bộ dáng kia, giống như Tôn thị làm chuyện thiên lý khó dung với nàng.

      Tôn thị thấy bộ dáng nàng, trong lòng nghẹn đoàn lửa! mày nhíu chặt, muốn tiếp tục nổi giận, tay áo lại bị Tần Tích nắm chặt, bà kinh ngạc nhìn về phía Tần Tích, chỉ thấy sắc mặt nàng như trước sợ hãi, chỉ có vết máu khô trán làm sắc mặt nàng tái nhợt, càng làm cho bà đau lòng.

      Tần Tích an ủi vỗ vỗ cánh tay Tôn thị.

      Nàng xem như nhìn ra, căn bản Tần phu nhân là nữ tử am hiểu tranh đấu, tình huống trước mắt bà càng tức giận, càng tốt, dù sao từng câu từng chữ của Tần San đều là ám chỉ, hoàn toàn bắt được chổ nào đúng.

      Nàng nhìn bộ dáng như nàng dâu bị khinh bỉ của Tần San, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, chỉnh khuôn mặt, nàng ủy khuất thi lễ,“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội thập phần cảm kích. Bất quá hôm nay xuất môn cũng làm điều gì ám muội, tình liên quan thân thể tổ mẫu, cho nên thứ lỗi muội muội thể nguyên do với mọi người.”

      “Muội muội cũng cảm thấy tỷ tỷ là cố ý nhằm vào muội sao?” Tần San nghiêm mặt, hai giọt nước mắt tiếng động chảy xuống, nàng cũng lau, mặc cho nước mắt chảy xuống hai gò má, rưng rức ,“Muội muội, tỷ tỷ chỉ là quan tâm muội......”

      “Vậy đa tạ tỷ tỷ quan tâm.” Tần Tích kiêu ngạo siểm nịnh cười cười.

      “Vừa rồi muội muội chuyện liên quan sức khỏe tổ mẫu? Muội muội nếu ràng ra, tỷ tỷ chỉ sợ ban đêm ngủ đều ngủ được.” Tần San thấy Tần Tích bị ảnh hưởng bởi nước mắt của nàng, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, nàng rất nhanh dùng khăn tay lau nước mắt mặt, mặt lo lắng nhìn Tần Tích,“Mọi người trong phủ đều quan tâm tổ mẫu, hay là muội muội hãy ra .”

      Lão thái thái cũng kinh ngạc nhìn về phía Tần Tích. Dù sao bà tuổi lớn, thân thể luôn luôn đều tốt, nhất là gần đây luôn hoảng hốt, có đôi khi còn có chút hụt hơi...... Chẳng lẽ Tích nhi tìm đại phu cho bà?

      “Cái này......” Mặt Tần Tích lộ vẻ khó xử.

      Ngay lúc này, mành ngoài đại sảnh bị xốc lên, tiểu nha hoàn giọng bẩm báo,“Lão thái thái, có tiểu sư phụ bên người Tịnh Tâm sư thái đến ......”

      Lão thái thái sửng sốt, tiếp tục hỏi Tần Tích, vội vàng kêu nha hoàn mời người vào,“Mau mời, mau mời!”

      Tịnh Tâm sư thái là sư thái đức cao vọng trọng của Tịnh Từ Tự, chẳng những tinh thông bói toán, đối y thuật cùng thập phần tinh thông. Tịnh Từ Tự bởi vì có tịnh tâm sư thái, cho nên hương khói luôn luôn thập phần tràn đầy. ít danh môn quý nữ cùng phu nhân trong kinh thành, thậm chí nương nương trong cung đều thích cùng Tịnh Tâm sư thái luận thiền.

      Lão thái thái từng gặp qua bà lần, vừa thấy đều hết sức kính nể bà.

      Nhưng Tịnh Tâm sư thái luôn luôn ở trong chùa, trừ mồng mười lăm giảng thiền ở Tịnh Từ Tự, cơ hồ đóng cửa ra, cho nên tuy bà thập phần kính trọng Tịnh Tâm sư thái, nhưng cũng lui tới nhiều.

      Hôm nay, thế nhưng có sư phụ bên cạnh Tịnh Tâm sư thái đến, sao lại làm lão thái thái vui sướng.

      Nha hoàn vén mành, tiểu ni thân đạo bào màu xám tiến vào, nhìn thấy trong phòng nhiều người, hơi hơi kinh ngạc, hai tay tạo thành chữ thập niệm,“A di đà phật!”

      “A di đà phật.” Dù chỉ là tiểu sư phụ, lão thái thái cũng dám coi thường, hai tay tạo thành chữ thập thi lễ đối tiểu sư phụ, kinh ngạc hỏi tiểu sư phụ,“Tiểu sư phụ biết xưng hô như thế nào?”
      “Bần ni pháp danh Ngôn Hư.”
      “Ngôn Hư sư phụ!” Hai tay lão thái thái lại tạo thành chữ thập, lúc này mới giọng hỏi,“ trể thế này biết Ngôn Hư sư phụ đến Tần phủ...... là có chuyện gì?”

      “Bần ni là tới tìm nhị tiểu thư.” Ánh mắt chuyển, rất nhanh tìm được Tần Tích ở trong đám người, khi nhìn thấy vết thương trán nàng, khỏi hơi nhíu mi. Ngôn Hư tiến tới bên người Tần Tích, lo lắng hỏi,“ Đầu Tần tiểu thư sao lại bị thương thế này?”

      Trong lòng lão thái thái căng thẳng, sợ Tần Tích chuyện xấu trong phủ ra ngoài.

      Bà vội nhìn về phía Tần Tích, thấy Tần Tích cực kì có lễ hai tay tạo thành chữ thập, giọng ,“Đa tạ Ngôn Hư sư phụ quan tâm, hôm nay Tần Tích cẩn thận vấp ngã, có gì.”

      Lão thái thái thở dài nhõm.

      “Vậy là tốt rồi.”

      Ngôn Hư sư phụ nhìn quanh mọi người, khẽ gật đầu. Sắc mặt sợ hãi như trước, từ trong lòng lấy ra cái phù màu vàng nho hình tam giác, đến bên người lão thái thái tự tay đưa phù giao cho lão thái thái.

      Nhìn mắt lão thái thái hiểu, Ngôn Hư sư phụ giải thích,“Tần lão phu nhân, ngài có cháu hiếu thuận.”

      Lão thái thái mỉm cười, đôi mắt vẫn còn nghi hoặc.

      Ngôn Hư sư phụ lắc đầu ,“ Hôm nay nhị tiểu thư quý phủ vội vã lên tự, là ban đêm nằm mơ thấy lão thái gia Tần phủ báo mộng, cho biết là có ma quấy phá lão thái thái, liền cầu sư thái làm bùa hộ mệnh cho ngài...... Nhưng sư thái nàng ngày thường rất ít gặp người, cự tuyệt nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư là người hiếu thuận, nghe sư thái muốn gặp, cũng nhiều lời, trực tiếp quỳ gối trước cửa phòng sư thái, quỳ đủ ba canh giờ, sư thái thương cảm cho mảnh hiếu tâm của nhị tiểu thư nên chế bùa hộ mệnh cho lão thái thái......”

      xong, Ngôn Hư sư phụ khép lòng bàn tay lão thái thái lại, cảm khái ,“Ngài là người tin phật, nghĩ đến là tin tưởng nhân quả tuần hoàn. Chắc là kiếp trước tích thiện, thế nên kiếp này có được cháu hiếu thuận như vậy, thực là phúc khí a.”

      Ngôn Hư sư phụ vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong phòng đều quỷ dị!
      honglak, Nguyên Nguyễn, Winter2 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chị wa đỉnh luôn.tiếp chị

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Hoàn mỹ xoay người


      Đôi mắt Tần San chợt lóe, ánh mắt nhìn Tần Tích thâm trầm hơn.

      “Nguyên lai muội muội Tịnh Từ Tự cầu hộ mệnh phù cho tổ mẫu?!” Tần San chùi nước mắt bên khóe mắt, liếc nhìn Tần Tích oán trách,“Muội muội là, đây là tốt chuyện a, sao phải che giấu.”

      Tần Tích cười , lời nào.

      Ngược lại Ngôn Hư sư phụ nhịn được giải thích,“Bởi vì nhị tiểu thư cầu nguyện, nếu ra nguyện vọng làm sao có thể thực .”

      Trong lòng lão thái thái phức tạp khôn kể, ánh mắt nhìn Tần Tích cũng trở nên thương tiếc hơn.

      Suy nghĩ lại, đứa cháu này vì bà mà chạy tới Tịnh Từ Tự quỳ đủ ba canh giờ cầu hộ mệnh phù cho bà, hơn nữa Tần Tích xuất môn buổi trưa, tại là giờ Dậu, vừa khéo ba canh giờ, nàng làm sao có thời gian chạy tới phủ thừa tướng?!

      Bởi vì thể ra ngoài làm chuyện gì, còn bị đám người dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, thậm chí trong lòng còn sinh ra hoài nghi với nàng, nàng cũng chịu ra.

      Chỉ là vì cầu cho bà bình an khỏe mạnh.

      Lão thái thái nghĩ tới trò khôi hài tối hôm nay, cảm thấy xót xa, liên tiếp bị hãm hại oan uổng, cho dù là bồ tát cũng phải tức giận, nhưng mới vừa rồi nàng còn mở miệng đỡ.

      Cả đời lão thái thái gặp qua ít người, bằng mặt bằng lòng, a dua nịnh hót, nhưng cho tới bây giờ cũng biết được đứa cháu này lại thầm . Cái gì cũng , lại đem tình đều làm tốt.

      Trong phủ này, ai có thể vì thân thể của bà lên chùa quỳ ba canh giờ? Tôn thị được, Vân thị được, thậm chí con thân sinh của bà đều làm được, nhưng Tích nhi lại làm như vậy.

      Trong lòng lão thái thái ấm áp, nhàng bước tới ôm Tần Tích vào trong lòng, nhìn nhìn vết máu loang lổ trán nàng, cảm thấy đau lòng. Nhè vỗ lên tóc nàng, lão thái thái thấp giọng ,“Hài tử ngốc...... Có ủy khuất gì cũng đều để trong lòng, là khờ, có số chuyện con ra làm sao tổ mẫu có thể biết! Về sau được ủy khuất chính mình!”

      Tần Tích phối hợp vành mắt đỏ lên, ngửa đầu ôm chặt lão thái thái,“Tổ mẫu......”

      “Nha đầu ngốc, hôm nay nếu phải Ngôn Hư sư phụ ra, chỉ sợ tổ mẫu hiểu lầm con rồi.”

      Tôn thị thấy vậy, trái tim lo lắng cuối cùng cũng hạ xuống.

      Tần tướng quân xấu hổ vạn phần, vô duyên vô cớ oan uổng nữ nhi con vợ cả của mình, mặt có chút sượng, hung hăng trừng mắt liếc Vân thị, đều tại bà châm ngòi ly gián, bằng hôm nay làm sao có thể bị xấu hổ như vậy? (Ly: mình ngu biết suy xét vấn đề mà lại đổ lỗi do người khác)

      Vân thị gắt gao nắm chặt tay, hung hăng đè nén tiếng thét trong họng xuống!

      , vì sao từ đầu mọi chuyện ràng có lợi cho bà, nhưng giờ lại phát triển trở thành như vậy!

      Cơ hồ bà có thể đoán được, về sau lão thái thái nhất định càng thêm thương Tần Tích! Có Tần Tích tầng quan hệ này, tất nhiên lão thái thái có vài phần tình cảm với Tôn thị! Địa vị trong phủ của mẹ con họ biến hóa nghiêng trời lệch đất!

      Đáng chết!

      Thực đáng chết!

      Đều chó sủa cắn người, quả thế. Trước kia Tần Tích trầm mặc nội liễm, nhẫn nhục chịu đựng, ai có thể nghĩ nàng có thể trong lần xoay ngược tình thế!

      Chỉ có Tần San sắc mặt thay đổi, nàng nhìn thấy lão thái thái cùng Tần Tích người trìu mến, người nhu thuận, con ngươi hơi hơi lóe. Cuống quít tiến lên hai bước, nhàng vỗ vỗ bả vai Tần Tích,“Muội muội, mau đứng lên. Thân mình tổ mẫu tốt, muội nên làm người khó chịu ......”

      Tần Tích lúc này mới hấp hấp cái mũi từ trong lòng lão thái thái ngẩng đầu lên.

      “Được rồi, đừng khóc , ánh mắt đều sưng rồi.” Lão thái thái mỉm cười lấy khăn lau nước mắt cho nàng,“Lập tức trở thành mèo hoa .”

      Tần Tích nín khóc mỉm cười, dậm chân làm nũng oán trách thôi,“Tổ mẫu......”

      “Được được, tổ mẫu .”

      Tần San nhìn hộ mệnh phù màu vàng trong tay lão thái thái, lại nhìn Ngôn Hư sư phụ, mặt nổi lên nghi hoặc,“Muội muội, muội chút a, cầu hộ mệnh phù nên tự cầm đến a, sao còn làm phiền Ngôn Hư sư phụ chuyến, bây giờ tối, rất phiền toái tiểu sư phụ.”

      Tay Tần Tích lau nước mắt hơi ngừng lại, ở nơi mọi người thấy khóe môi cười lạnh.

      Chiêu này của Tần San là cao a!

      Lúc này tình thế hoàn toàn nghịch chuyển, lại còn có thể nghĩ ra cách để lão thái thái sinh ra khoảng cách đối với nàng.

      Tần San ràng muốn cho lão thái thái, Tần Tích căn bản là có để ý đến thân thể của bà, bằng tân tân khổ khổ cầu được hộ mệnh phù sao có thể để ở Tịnh Từ Tự mà lại cầm về?!

      Bất quá, điểm này Tần San có thể nghĩ đến nàng làm sao có thể nghĩ đến được!

      Tần Tích chậm rãi từ ghế tựa đứng lên, đứng dậy lát nháy mắt thân mình hơi hơi cứng ngắc.

      “Nhị tiểu thư ngồi xuống . Chân của thí chủ nếu lại động chỉ sợ về sau để lại bệnh căn.” Ngôn Hư sư phụ than , hai tay tạo thành chữ thập với Tần San,“Đại tiểu thư quá lời, bần ni là đệ tử cửa Phật, vì thân thể lão thái thái sao thể đến đây chuyến? Lại tiếp, đại tiểu thư đúng là oan uổng nhị tiểu thư, phải nhị tiểu thư quên lấy hộ mệnh phù về, là do Tịnh Tâm sư thái muốn chế tác phù phải mất chút thời gian, nhị tiểu thư thấy trời tối, chỉ có thể cáo biệt sư thái mà hồi phủ.”

      Nhìn ánh mắt áy náy của lão thái thái, Ngôn Hư sư phụ tiếp “Cho nên lão thái thái có cháu hiếu thuận, nhị tiểu thư vì có thể nhanh chóng cầu bùa bình an cho lão thái thái, đồng ý đợi đến ngày mai lại lên tự, đau khổ cầu xin sư thái bần ni sau khi chế xong bùa bình an lập tức đem đến phủ dùm. Bần ni cảm thán mảnh hiếu tâm của nhị tiểu thư, nên đến đây chuyến!”

      “Nguyên lai là như vậy.” Dưới tay áo dài móng tay Tần San nắm chặt đâm vào lòng bàn tay, mặt lại biểu áy náy, nàng nhìn Tần Tích,“Muội muội, là tỷ tỷ hiểu lầm muội.”

      “Tỷ tỷ quá lời, là do tỷ tỷ biết thôi.”

      ra là thế.

      Tất cả mọi người trong phòng có loại cảm giác bừng tỉnh, cùng áy náy nhìn về phía Tần Tích.

      Nguyên lai nhị tiểu hiếu thuận thư thế, mọi người còn đoán nhị tiểu thư vội vã ra phủ là vì hẹn gặp tình lang, hoặc là có mục đích riêng...... Cố kỵ thân phận chính mình, nhất định phải hồi gia trước khi trời tối, lại vì hiếu tâm, cầu xin sư thái nhất định đưa hộ mệnh phù đến phủ.

      Khoan dung rộng lượng, kiêu ngạo siểm nịnh. Mười phần hiếu tâm, nữ tử như vậy mới là quý nữ chân chính a!

      “Thời gian còn sớm, đưa xong hộ mệnh phù, nhiệm vụ của bần ni cũng hoàn thành, bần ni còn phải về báo lại với sư thái, bần ni xin kiếu từ.”

      “Lão thân tiễn sư phụ.” Lão thái thái tự mình đưa tiễn.

      Lão thái thái đứng dậy, tự nhiên tất cả mọi người trong phòng nhân đều đứng dậy. Tần Tích vừa muốn đứng dậy bị lão thái thái đè bả vai lại,“Chân của con khỏe, ngồi là được!”

      Mọi người tiễn Ngôn Hư sư phụ đến nhị môn, lão thái thái lại phân phó Lý ma ma để hộ vệ trong phủ đưa Ngôn Hư sư phụ về tự, lúc này mới trở lại đại sảnh.

      Tất cả mọi người đều vào đại sảnh, rột cuộc sắc mặt lão thái thái trầm xuống.

      Ngồi vào ghế chủ tọa, mặt lão thái thái nổi lên tầng hàn vụ! Đôi mắt nghiêm khắc nhìn thẳng đến Vân thị chuẩn bị ngồi xuống, bà vỗ mạnh lên bàn, lạnh lùng ,“Ngươi còn có mặt mũi ngồi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :