1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùm sủng, Chiến thần tiểu cuồng phi - Vãn Hà GoGo (67/119) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63: Thần vật từ trời rơi xuống

      Edit: Panh Hoang


      đêm này quả thực dài đằng đẵng, đêm vẫn rất sâu làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

      Khác biệt chính là, đường ánh sáng vàng rực, ở trong trời đêm chợt lóe rồi biến mất, giống như sao băng, xẹt qua biên độ hoàn hảo ở cuối chân trời, sau đó rơi thẳng xuống.

      Nhưng vào lúc này, 'Ầm' tiếng vang lớn, ngay sau đó mặt đất theo đó chấn động.

      Đợt rung lắc lớn này, khiến tất cả mọi người đều trở tay kịp, bọn họ theo bản năng lung lay thân mình.

      Hiển nhiên, Trác Nhiên rời trước tiên cũng ngoại lệ, thuộc hạ bên cạnh nhanh nhẹn đỡ , đồng thời : "Đại vương, cẩn thận."

      Trác Nhiên lạnh giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

      "Giống như... Có cái gì đó rơi xuống."

      Ánh mắt Trác Nhiên phát lạnh, vẻ mặt lạnh như băng : " ràng cho Vương, cái gì gọi là có cái gì rơi xuống?"

      "Thuộc hạ vừa mới thấy bầu trời xẹt qua tia sáng, tưởng sao băng, nhưng ở thời điểm ngôi sao băng hư hư thực thực này biến mất, giống như xảy ra động đất, cả mặt đất đều rung rung." Người nọ sợ hãi : "Cho nên, thuộc hạ mới cho rằng... Có phải có cái gì đó khủng khiếp rơi từ trời xuống ."

      Trác Nhiên chưa bao giờ tin tưởng quỷ thần, càng mê tín cho rằng loại này là trùng hợp, mà chính lúc này lại cái gì đó khủng khiếp từ trời rơi xuống.

      Cho nên, cười đến hoa mỹ, nhưng giọng lạnh như băng rét thấu xương: "Quân đội bên ngoài ba trăm thước, nhất định ở trước hừng đông vây công Nam quốc, bổn vương cần loại thuộc hạ điên điên khùng khùng tạo ra mấy lời đồn quấy nhiễu lòng quân."

      Thái độ lạnh lùng của Trác Nhiên khiến đám thuộc hạ phía sau im bặt, mọi người cúi đầu trầm mặc, lúc sau, Trác Nhiên cùng đám thuộc hạ của , lặng yên tiếng động rời hoàng cung Nam quốc...

      Cùng lúc đó, ở bên ngoài Nam quốc nghìn thước, quân đội xếp thành hàng dài, chậm rãi về phía Nam quốc.

      Phía trước quân đội, tay bọn lính cầm quốc kỳ Bắc quốc, theo gió tung bay.

      Mà phía trước nhất quân đội, chính là Đại tướng quân Mặc Trần, cùng minh chủ Bắc Quốc Bắc Minh Liên Thành.

      Xe ngựa xa hoa, mành vải bao phủ lay động, thân mình to lớn của nam tử ở trong màn xe lộ ra như như , chỉ có thể nhìn thấy mặc bộ hoa phục màu xanh ngọc.

      Gió làm mành vải lay động, đập vào mắt chính là dung nhan tuấn mỹ của nam tử mặc hoa phục xanh ngọc kia.

      Bộ dạng tuấn mỹ, cũng mất khí thế kiên cường, trán đội đồ trang sức mã não màu xanh ngọc, ba nghìn tóc đen, tùy ý xõa rối tung ở sau lưng, lộn xộn nhưng lại có loại khí phách cuồng dã.

      Trong xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lúc quân đội có vẻ vô cùng mệt mỏi, mặt đất bỗng nhiên chấn động, cho nên con người từ trong linh hồn nháy mắt bừng tỉnh.

      "Sao lại thế này..."

      "Động đất sao?"

      "Quân đội tại sao dừng lại."

      xe ngựa, Bắc Minh Liên Thành bỗng mở mắt ra, dưới đôi mày kiếm dày rậm kia, lại có đôi mắt khiến người ta nhìn thấu.

      Đôi mắt khẽ nhìn lướt qua, nhìn về phía quân đội bối rối kia, giọng trầm thấp khàn khàn nhưng nóng lạnh truyền đến: " nghĩ tới quân đội bổn vương quản giáo như vậy còn dùng được, chút động đất nho , lại khiến cho bọn họ bối rối thành như vậy."

      tới chỗ này, đôi mắt của lại nhìn về phía Mặc Trần bên cạnh, : "Ngươi , những người này tới đây có ích lợi gì!"

      Giọng của ràng lớn, nhưng giống như có lực áp bách mạnh mẽ, cả lòng quân dao động, khi vừa dứt lời câu thứ hai , toàn bộ tiếng ồn ào liền yên tĩnh trở lại.

      khuôn mặt tuấn của Mặc Trần ra vẻ xấu hổ, ánh mắt của hơi e sợ nhìn phía trước chút, cái trán lại chảy xuống mồ hôi lạnh.

      Thấy thế, Bắc Minh Liên Thành nhíu nhíu mày kiếm, : "Như thế nào, thấy quái hay sao?"

      "Đại vương, ...Là cái gì đó rất lớn." Mặc Trần nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt ở trong lúc vô tình liếc về phía trước.

      Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành mâu phát lạnh, khẽ hất cánh tay dài lên, vén màn xe ngựa lên, mà hình ảnh đập vào trong đáy mắt, cũng khiến lâm vào kinh ngạc.

      Nơi này địa thế rộng rãi, ít cây cối sinh trưởng, tro bụi cùng tảng đá chất thành tòa núi , thoạt nhìn giống như là sa mạc.

      đường phía trước, chẳng biết lúc nào nhiều hơn cái hố lớn!

      Mà giữa cái hố, thanh đao sắc bén phát ra ánh hào quang.

      Nhìn vật thể kì quái trước mặt, Bắc Minh Liên Thành ở bên trong nghi hoặc, lại có người bắt đầu kinh hô: "Trời ạ, là rắn, con rắn khổng lồ!"

      "Đợi chút, đằng sau con rắn kia hình như có cái gì đó?"

      Bắc Minh Liên Thành nghe tiếng nhìn lại, lúc nhìn thấy vật phía sau con rắn khổng lồ, đáy mắt ra vẻ hứng thú: "Kia phải cái gì, mà là..."

      tới chỗ này, Bắc Minh Liên Thành nhếch môi cười, : " người!"


      Chương 64: Tập hợp toàn bộ tứ quốc

      Edit: Panh Hoang


      Lúc mây đen và mây trắng đan xen ở cuối chân trời , chính là tầng tầng lớp lớp hơi mù lúc sáng sớm.

      Những người dân chúng cần cù chuẩn bị rời giường làm việc, bỗng, ngoài cửa thành phát ra từng đợt tiếng "Ầm Ầm" long trời lở đất, khiến những người dân mơ mơ màng màng trong cơn buồn ngủ, bỗng trở nên vô cùng hoảng sợ.

      Đồng thời, hoàng cung Nam quốc vốn bị mượn rượi nổi điên làm hỗn loạn, ở lúc bất thình lình gặp phải tập kích, lập tức lại lâm vào trong lo sợ.

      Tử Mặc Hàn từ trong cung điện phồn hoa ra, nhìn hoàng cung hỗn loạn trước mặt, lạnh giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

      "Khởi bẩm hoàng thượng..." Có người giải thích : "Là nữ tử vừa mới ở cùng chỗ với ngài, nàng triệu hồi xà thú quấy nhiễu trật tự hoàng cung, khiến cho toàn bộ hoàng cung đại loạn."

      Chuyện tiếp tục tự nhiên ràng nhưng, chỉ thấy Tử Mặc Hàn giận ngược lại cười, giọng cực lạnh hỏi: "Tiếng động long trời lở đất kia là xảy ra chuyện gì?"

      Lúc mọi người nghi vấn trùng trùng , cửa thành có binh lính thổi lên kèn lệnh khiến lòng người bàng hoàng, mọi người liền hết sức cảnh giác.

      "Là tiếng kèn lệnh chiến tranh, chẳng lẽ có quân địch tập kích?"

      Lúc này, có người rất nhanh chạy tới báo cáo : "Báo —— Đại vương Đông quốc đêm qua thừa dịp hỗn loạn lén rời hoàng cung."

      Có người nghi ngờ : "Đại vương Đông quốc lén trốn ?"

      Có người kinh ngạc : " xong, Đại vương Đông quốc phải muốn thừa dịp hỗn loạn tiến vào!"

      Bọn thị vệ xung quanh nghị luận sôi nổi, vẻ mặt khẩn trương. Chỉ riêng Tử Mặc Hàn trước cung điện, khuôn mặt nghiệt, trong đôi mắt thâm trầm thoáng ra vẻ giảo hoạt, môi mỏng gợi cảm hơi hơi mỉm cười , lại chút vẻ bối rối.

      khuôn mặt nghiệt của Tử Mặc Hàn ra vẻ tự tin, lại nhếch môi giọng lẩm bẩm : "Hoàng đế chờ lúc chuẩn bị đánh giặc mới bắt đầu trù bị, sao tính là vị hoàng đế tốt."

      Làm hoàng đế dĩ nhiên, mỗi nước cờ, phải tính toán con đường sau này.

      Tử Mặc Hàn cũng ngốc đến nỗi cho rằng Trác Nhiên tình nguyện ý hợp tác cùng , càng ngốc đến nỗi đợi đến lúc đánh giặc, mới cấp tốc chuẩn bị quân đội.

      Giọng lầm bầm lầu bầu thầm, ràng cũng lớn, lại khiến cho tình cảnh có chút bối rối, nhất thời nguội xuống.

      Mọi người hơi hoảng sợ nhìn phía Tử Mặc Hàn, nghĩ thầm; hay là sớm có tính toán? !

      Ngay tại lúc mọi người đưa mắt nhìn nhau, sinh lòng nghi hoặc , có người tiến đến thông báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, đại vương Đông quốc Trác Nhiên phái ra vạn đại quân vây công nước ta, nước ta có cần phái binh phản kích hay ?"

      Tử Mặc Hàn nhếch môi, cười tươi rói : " vội."

      Mọi người nhất thời kinh ngạc, trận chiến đều đánh tới cửa rồi, còn có thể vội?

      Mọi người ở đây nghĩ hoài ra , Tử Mặc Hàn lại khiến cho người ta kinh ngạc : "Phân phó xuống dưới, trẫm muốn ôn trì tắm rửa, hôm nay miễn lâm triều."

      Cái gì... Mọi người lại vô cùng kinh ngạc cùng tuyệt vọng!

      Hoàng thượng thế nhưng, ở trong thời khắc nguy cơ trùng trùng này, muốn tắm?

      Tử Mặc Hàn coi thường vẻ kinh ngạc cùng tuyệt vọng của mọi người, tiêu sái xoay người rời , cùng hạ nhân theo phụng bồi, bắt đầu thoải mái ngâm mình.

      So với vô cùng hưởng thụ Tử Mặc Hàn , binh lính ở cửa thành, cùng dân chúng bên trong thành, hoảng loạn gì sánh bằng.

      Ngoài cửa thành đóng chặt, binh lính Đông quốc sử dụng cây gỗ lớn dùng sức đánh vào.

      cửa thành, có binh lính thổi kèn báo động.

      Lâm Tử Quân đứng ở cửa thành, hai tay nắm chặt trường kiếm bên hông, mắt lạnh nhìn quân đội trùng trùng sát khí ngoài cửa thành, lại chút sợ hãi.

      Trong cửa thành hoảng loạn cùng tiếng kêu sợ hãi, làm cho khuôn mặt lạnh lùng của Trác Nhiên thoáng ra vẻ thỏa mãn.

      Ngay tại lúc vô cùng kiêu ngạo , xa xa bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng 'Rầm rầm rầm' lớn.

      Theo tiếng động nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú bỗng xanh mét ——

      Phương xa, theo tiếng động lớn dần dần tới gần, để cho dần dần thấy , đó là từng dãy quân đội trang bị đầy đủ, lá cờ đầu tung bay, lại khiến mọi người ở đây cả kinh: "Trời ạ, đó là quân đội Bắc quốc!"

      cửa thành Nam quốc, mọi người thấy màn như vậy, nhất thời sôi nổi đưa mắt nhìn nhau.

      Ngay ở lúc binh lính Nam quốc tình hình, quân lính Đông quốc vô cùng khiếp sợ , lại có tiếng động lớn, từ bên kia dần dần truyền đến.

      Mọi người tiếp tục theo tiếng nhìn lại, lúc đội ngũ kia dần dần tới gần , mọi người lại nhịn được cả kinh kêu lên: " tốt, là quân đội Tây quốc!"

      Xu thế giờ, đó là bao vây vòng tròn chỗ quân đội Đông quốc đóng quân ở thành Nam quốc. Mà quân đội Bắc quốc lại từ phía Đông tới, còn quân đội Tây quốc, cũng giống như từ phía Nam tới.

      Hai nước Bắc Tây, trái phải kẹp chặt Đông quốc, kịch tình bỗng trở nên khó bề phân biệt.

      Địa thế ràng rộng lớn, nhưng khí trong nháy mắt bỗng trở nên khiến người ta có chút ngạt thở, trước sau vẫn là hơi mù sáng sớm thấy tia nắng chiếu rọi.

      Sắc mặt mọi người như tro tàn, vô cùng căng thẳng, giờ tập hợp toàn bộ tứ quốc, là địch là bạn, khó phân biệt...

      Chương 65: Cảnh trong mơ

      Edit: Panh Hoang


      Ngẩng đầu nhìn lại, mây mù sáng sớm, bầu trời xa xôi kia, giống như cái động lớn đáy.

      Lúc mây đen và mây trắng đan xen nhau ở cuối chân trời , lại có loại xu thế khiến người ta cảm thấy bị đè nén.

      Ngoài thành Nam quốc, biển người đông nghìn nghịt kia, giống như ảo ảnh, giống như ác mộng vào trong mộng của mọi người...

      cửa thành, khuôn mặt Lâm Tử Quân lạnh lùng chút thay đổi : " vạn đại quân Đông quốc vây quanh thành trì Nam quốc, quân đội Bắc quốc và quân đội Tây quốc kẹp chặt Đông quốc cùng Nam quốc..." tới đây, trong mắt chợt lóe ra ánh sáng lạnh, nhếch môi hừ lạnh : "Những người này ngày có lòng dạ chơi đùa, chết sao."

      "Đội trưởng, làm sao bây giờ, nhiều người như vậy, chúng ta có cần báo cáo triều đình hay ?"

      Lâm Tử Quân nhanh chậm : "Ngươi có thể nhìn ngoài thành có bao nhiêu người ?"

      Người nọ ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời rùng mình cái: "Biển người đông nghìn nghịt, ít nhất trăm vạn người."

      "Đông quốc tuy có vạn đại quân, cho dù bao vây nước ta, nhưng với tình hữu nghị giữa nước ta và Bắc quốc. cần nhiều lời, bọn họ nhất định là tới cứu viện..." tới đây, mặt Lâm Tử Quân thoáng ra vẻ nghi hoặc, giọng trầm trọng : "Nhưng Tây quốc kia, ít qua lại với nước ta, hôm nay bỗng nhiên phát động quân đội cũng phải trùng hợp, thiện hay ác khó có thể phân biệt."

      "Đội trưởng, ngươi nhìn người nọ -- "

      Có người bỗng nhiên kinh hô, Lâm Tử Quân quay đầu nhìn về phía người nọ, trong mắt thoáng ra vẻ kinh ngạc.

      " ngờ là nàng!"

      Trong biển người quân đội tấp nập kia, có người đặc biệt ràng...

      Chuẩn xác mà , hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là con rắn lục hoa văn khổng lồ kia.

      Nhìn kỹ, sau lưng con rắn, hình như có thân mình xiên xẹo ngồi lưng con rắn, mà bên kia, chính là quân đội Bắc Quốc.

      Lâm Tử Quân cho đến sáng sớm hôm nay mới nghe , tối hôm qua có nữ tử quỷ dị triệu hồi xà thú trong hoàng cung, khiến cho trật tự trong hoàng cung hỗn loạn.

      vậy, người sau lưng cự xa này, nhất định chính là tội phạm quan trọng mà bọn họ phải niêm phong cổng thành để truy nã mấy ngày trước đây --- Kiều Vô Song!

      Bên kia, phía sau con rắn lục hoa văn, Kiều Vô Song tuyệt mỹ ngồi xếp bằng ở sau lưng của nó, nàng tay chống đầu, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong và dài, giống như những con bướm sặc sỡ trong biển hoa, đáng lại mê người.

      Có lẽ do uống rượu, tại nàng trong tình trạng ngủ gật.

      Bàn tay chống đầu, khi lung lay, khi cúi đầu xuống, môi đỏ mọng khi cong lên, biểu cảm phong phú kia, dung mạo tuyệt mỹ, liền khiến Bắc Minh Liên Thành vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, nhịn được bật cười.

      Nữ nhân này...

      Thế nhưng ngồi ở sau lưng rắn... Ngủ gà ngủ gật!

      Cho dù cử chỉ làm người ta kinh ngạc như thế, nhưng bộ dáng ngủ say của nàng, khiến Bắc Minh Liên Thành sinh ra loại hứng thú nào đó.

      Bên cạnh, Mặc Trần muốn lại thôi : "Đại vương..."

      Bắc Minh Liên Thành rất nhanh thu lại ánh mắt tràn ngập hứng thú, vẻ mặt tĩnh xuống, : "."

      Mặc Trần thành khẩn : "Xu thế giờ, chúng ta nên chọn như thế nào."

      Ánh mắt nhanh nhẹn của Bắc Minh Liên Thành tùy ý nhìn thoáng qua chỗ quân đội tấp nập kia, lại vô cùng bình tĩnh : "Đợi."

      Môi Mặc Trần run lên, vô lực thở dài, xem ra, chờ được người kia, trước tiên qua đàm phán...

      Bên kia, hoàng đế Tây quốc Lâm Dịch Huân ở trong vòng tròn bảo vệ của quân đội Tây quốc, nhàn nhã ở trong chiến xa uống nước trà. Đại tướng quân Tây quốc Đông Duẫn Hạo : "Hoàng thượng, Đông quốc cùng Nam quốc chiến tranh, Bắc quốc tới cứu viện, chúng ta vì sao phải nghe theo những lời ngôn hoặc chúng của người nọ... đến vũng nước đục này?"

      Đông Duẫn Hạo biểu huynh đệ của Lâm Dịch Huân, cho nên trong lúc hai người chuyện với nhau, ít tầng tầng trở ngại.

      Trong chiến xa, tay Lâm Dịch Huân nâng ly trà, từ từ nhấm nháp.

      mặc bộ khôi giáp vàng óng khí chất xuất chúng, mũ mão vàng óng cắm lông chim tuyết trắng. Trang bị khôi giáp hoàn mỹ làm cả người thoạt nhìn càng thêm tuấn, nhìn dung mạo phiêu dật như trích tiên, chân mày thon thon như nữ tử, đôi mắt hẹp dài, ánh sao rực rỡ. Dưới mũi ưng, môi mỏng cười như cười : "Giống như người nọ, chúng ta án binh bất động, đến xem cảnh náo nhiệt cũng tồi."

      Môi Đông Duẫn Hạo run lên, : "Hoàng thượng... Xu thế này, coi như chúng ta muốn đến xem náo nhiệt, chỉ sợ cũng khó có thể quan tâm ."

      Lâm Dịch Huân cười : "Quả nhân dẫn bao nhiêu quân đội?"

      Đông Duẫn Hạo : "Ba vạn đại quân, còn có..." tới chỗ này, Đông Duẫn Hạo hình như nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt lóe, ngậm miệng lại.

      Lâm Dịch Huân bí hiểm cười cười, : "Ngươi nhìn xem ở đây, Đông quốc và Tây quốc có bao nhiêu người."

      "Đông quốc tuy bao vây thành trì Nam quốc, nhưng cũng chỉ có vạn quân đội, mà Bắc Quốc ít nhất cũng có năm vạn quân đội." Phân tích đến đây, hai mắt Đông Duẫn Hạo bỗng sáng ngời, kinh hỉ : "Như vậy coi như, cần chúng ta ra tay, Đông quốc liền biến thành bại tướng dưới tay Bắc quốc."

      Lâm Dịch Huân lắc đầu, chậc chậc : "Thủ đoạn của Trác Nhiên từ trước đến nay tàn cay độc, sao có thể chuẩn bị tốt kế hoạch hành động chứ."

      tới đây, môi khẽ nhếch, cười : "Dựa theo lời người nọ, chúng ta chỉ biết đến xem trò vui, nhân tiện mở mang kiến thức, gần đây lời đồn về Thiên nữ kia, rốt cuộc biến thành bộ dạng gì rồi."

      Đông Duẫn Hạo cái hiểu cái gật gật đầu, : " như vậy, Đông quốc cũng nhất định bái..."

      Xu thế khó bề phân biệt như thế, khiến Đông Duẫn Hạo bỗng cảm thấy đau đầu.

      Theo như lời người nọ, bọn họ chỉ cần đến xem màn kịch hay là được.

      Bên kia, quân đội Đông quốc bị đánh từ hai phía, quân đội của Trác Nhiên lại có ai bày ra bộ dáng bối rối hay sợ hãi, khí thế to lớn kia, làm cho người ta khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Trác Nhiên để lại tay(一手).

      "Đại vương, chúng ta bị hai nước Tây Bắc đánh từ hai phía trái phải, muốn hay ..."

      Người nọ còn chưa xong, ánh mắt Trác Nhiên chợt lóe, quyết đoán : "."

      Trác Nhiên nhếch môi cười lạnh : "Tinh đều giữ lại sử dụng sau cùng."

      "Để phán đoán xu thế tại, chúng ta khá bất lợi, nếu như phát động trước, chỉ sợ hậu quả khó có thể tưởng tượng."

      Ánh mắt Trác Nhiên trầm xuống, : "Ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt thứ bổn vương cần, chuyện khác, cần hỏi nhiều."

      tới đây, Trác Nhiên nhếch môi cười lạnh : " tại, chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ."

      Quả nhiên, tiếng của vừa dứt, người nọ liền im lặng .

      Mây mù sáng sớm, theo thời gian từ từ mất , đến lúc giữa trưa, ánh sáng mặt trời gay gắt đâm người, chiếu rọi lên cả mặt hồn hậu (浑噩).

      Chờ đợi hơn nửa ngày, bốn nước lớn Đông Nam Tây Bắc, đều có người dẫn đầu khơi ra chiến tranh, tất cả mọi người ở đây vì thời tiết nóng bức, cảm xúc bắt đầu trở nên mạnh mẽ, ngay cả rắn lục thân mình to lớn kia, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cũng có chút lười nhác.

      Mà nữ tử đằng sau nó, nhiều thêm "Phá Hồn đao", thanh đao như như lóe lên ánh sáng thần bí.

      Mặc kệ cảm xúc của người ngoài có bao nhiêu nôn nóng, dung nhan ngủ say của Kiều Vô Song vẫn yên lặng như cũ.

      Bắc Minh Liên Thành, bộ dáng ngủ say của nàng, khóe miệng trước sau vẫn duy trì biên độ hoàn mỹ, khóe môi nhếch lên : " ngủ vẫn còn cười, là nằm mơ sao?"

      Đúng vậy, ngủ mơ, giấc mơ có quan hệ với... !

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Trong mơ, đó là nơi giống như đào nguyên tiên cảnh, mây trắng mênh mông bao xung quanh biển hoa, cảnh sắc giống như ảo ảnh mê người. Trong nước có bóng dáng phiêu dật như tiên nữ nhảy múa.

      Trong trung, có mỹ nữ tay bưng khay, cười hì hì bay về phương hướng mục tiêu, bên trong bóng râm, có đám nam tử tuấn mỹ khí khái hùng chơi cờ.

      Tầm mắt theo cảnh tượng vui vẻ, tới phía trước cửa chính, ở cửa chính cao lớn kia, treo cái bảng hiệu vàng óng ánh —— Nam Thiên môn!

      Dưới Nam Thiên môn, có hai thiên binh canh gác chính, vẻ mặt nghiêm túc tra xét bất kì ai từ ngoài cửa vào, trong thời gian bọn họ tra xét lần lượt, nữ tử mặc khôi giáp, chậm rãi vào.

      Nàng kia có dung mạo tuyệt sắc, trán lộ ra khí khái hùng bừng bừng khí chất, bên hông giắt thanh đao sắc bén lóe ra kỳ quang, trong lúc nàng xuống nơi cách Nam Thiên môn xa, có người liền nghị luận sôi nổi.

      "Trời ạ, là Chiến thần!"

      "Ta sớm nghe Thiên Đình có vị nhân vật." Có người sợ hãi than : "Nàng chẳng những có dung mạo tuyệt sắc, còn đánh đâu thắng đó, chỉ bằng mình nàng đánh thắng tộc đánh lén, được phong làm Chiến thần, hôm nay vừa thấy, quả nhiên khí phách như thế."

      "Hôm nay là thọ yến của Vương Mẫu, có thể xa xa nhìn thấy bộ dáng của Chiến thần lần, là may mắn."

      Mọi người nghị luận sôi nổi, nữ tử khí khái hùng bừng bừng, dung mạo tuyệt sắc kia, ràng trở thành tiêu điểm của mọi người.

      Thiên binh của Nam Thiên môn nhìn thấy Chiến thần đến đây, liền : "Chiến thần, chúng tôi kiểm tra danh sách khách quý tiến vào thọ yến, ngươi đây là tới tham gia thọ yến của Vương Mẫu sao?"

      Vương Mẫu từng qua, mặc kệ Chiến thần là tới tham dự hoạt động gì, có thiệp mời hay , cũng có thể thông qua.

      Chiến thần gật gật đầu, dung mạo tuyệt mỹ lạnh như băng, khí khái hùng bừng bừng khí chất, có loại ngạo khí khiến thần tiên cũng khó có thể tiếp cận, chỉ thấy nàng lạnh lùng : "Đúng."

      "Vương Mẫu đợi ngươi lâu, thỉnh..."

      Đội ngũ sắp xếp dài dưới Nam Thiên môn, lúc nhìn thấy thiên binh hành động như thế, lại bắt đầu nghị luận sôi nổi.

      "Cái gì thế, chúng ta coi như cũng là tiên nhân thượng đẳng, tiến vào Thiên Đình phải xếp hàng coi như xong, còn có người cửa sau."

      " giọng chút, ngươi cũng thể trêu vào nàng."

      "Có gì đặc biệt hơn người, phải đánh chết mấy tên quái sao."

      Kia... phải mấy tên quái!

      Nhớ năm đó, Tộc ra quân đội hùng hậu đánh lén, khi đó Chiến thần chẳng qua là thiên binh nho , khi đó nàng lấy lực lượng người, diệt trọn Tộc chỉ còn lại ít ỏi mấy người, loại năng lực cường đại này, phải toàn bộ thần tiên đều có thể làm được.

      Cho nên, năng lực cường đại của nàng được Ngọc đế Vương Mẫu thưởng thức, cho nên gia phong làm Chiến thần.

      Từ nay về sau, danh hào Chiến thần nổi tiếng ở Thiên Đình, nhưng sau khi danh hào của nàng vang dội, lại chưa bao giờ ở nơi khác gặp qua gương mặt của nàng.

      Vì thế, nàng thành truyền thuyết của Thiên Đình.

      Cho đến hôm nay, câu 'Chiến thần' của thiên binh Nam thiên môn, đánh thức toàn bộ người chìm đắm trong truyền thuyết.

      Cho nên, nàng bỗng nhiên xuất , khiến mọi người điên cuồng!

      Quả nhiên, giọng tức giận bất bình của tiên nhân kia truyền vào trong tai của Chiến thần, chỉ thấy mắt đẹp của nàng nàng khẽ liếc, môi nhếch lên, lại thoáng nở nụ cười lạnh làm cho người ta rùng mình.

      Bước chân mạnh mẽ vang dội đến trước mặt tiên nhân tức giận bất bình kia, mắt đẹp của Chiến thần mang theo ánh sáng lạnh như băng, lạnh lùng nhìn về phía nàng kia, giọng khiến người ta kinh ngạc : "Ngươi lầm, ta phải cửa sau, mà là..." Khóe môi khẽ nhếch, lông mày nhíu lại, hoàn toàn khiêu khích : "Quang minh chính đại chen ngang."

      Vẻ mặt kia, ánh mắt kia, giọng kia, điệu bộ cho người ta biết 'Ngươi có bản lĩnh qua chen ngang ", quả thực khiến người ta phát điên.

      Hóa ra đây là Chiến thần trong truyền thuyết...

      Kiêu ngạo như vậy!

      Kết quả là, tính tình của nàng vốn kiêu ngạo ai bì nổi, lúc này hành vi ngạo mạn càn rỡ, có vẻ càng thêm xa thể chạm tới.

      Giống như ở dưới Nam Thiên môn, chỉ có mình nàng là thần tiên mà thôi...

      "Quá kiêu ngạo, đáng chút nào." Có người giọng thầm, tuy rằng giọng rất , nhưng để cho tất cả mọi người ở đây nghe ràng rành mạch.

      Chiến thần tìm theo tiếng nhìn lại, người kia là nam tử dung mạo tuyệt thế.

      Nam tử kia mặc thân tuyết trắng, giống như bông tuyết lay động, lại có loại khí chất lạnh như băng. Khuôn mặt tuyệt thế của , có vẻ hơi non nớt, tuổi thoạt nhìn cũng lớn.

      Mày kiếm dày rậm, đôi mắt mê hoặc lòng người, chẳng qua là khẽ liếc mắt cái, lại khiến Chiến thần thất thần giây.

      Chính là, người loại khí chất mà thần tiên nên có.

      Nhận thấy khí chất của giống người thường, Chiến thần rất nhanh khôi phục cảm xúc thất thần, nhíu mày lại, cười lạnh : "Từ lúc nào, Thiên Đình cho phép loại tiên gì đó này xuất ."

      Cái gì?

      tiên ? !

      Mọi người nhìn về phía nam tử áo trắng, quả nhiên, người có tiên khí.

      Nhưng mà, ở bên trong nơi tiên khí thuần khiết, hình như xen lẫn tì vết, chính là... khí!

      " là ai vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua nha."

      " phải tiên ."

      "Vậy là ai, Tộc đều bị Chiến thần tiêu diệt!"

      Tiếng nghị luận sôi nổi truyền vào trong tai nam tử áo trắng, khuôn mặt hại dân hại nước của nam tử áo trắng thoáng lộ ra vẻ xấu hổ, màu da dần dần trở nên đỏ sậm, ánh mắt nhìn về phía Chiến thần, cũng mang theo chút hận ý cùng khó hiểu.

      Chiến thần thu hết vào mắt ánh mắt hận ý mà nam tử áo trắng ném tới, lại hơi hơi nhíu mày, hoàn toàn coi thường.

      "Chiến thần..." Thiên binh ở Nam Thiên môn ở bên tai Chiến thần mấy câu, ánh mắt Chiến thần vừa chuyển, mắt nhìn về phía nam tử áo trắng, biến thành hết sức hứng thú.

      Chiến thần nhướng mày, hết sức hứng thú nhìn phía nam tử áo trắng, : "Ngươi họ Hoàn Nhan?"

      " phải đâu, họ Hoàn Nhan..."

      "Hoàn Nhan phải chỉ có..."

      "Chậc chậc, tại sao lại như vậy."

      Lại là từng đợt tiếng nghị luận sôi nổi, lúc này bên trong tiếng nghị luận ở đây, còn thêm ánh mắt cười nhạo.

      Nam tử áo trắng thấy tiếng nghị luận cùng ánh mắt cười nhạo kia, tựa như từng thanh dao găm, đâm vào lỗ tai cùng ngực của phát đau.

      Mặt vốn đỏ sậm, tại biến thành đỏ bừng...

      Đôi mắt mê hoặc lòng người, lúc trước mang theo khó hiểu, giờ phút này hoàn toàn biến thành thống hận!

      Đúng vậy, trong mắt mang theo hận ý nhìn về phía Chiến thần, con ngươi đầy tơ máu, giọng lại kiềm chế tức giận mãnh liệt, : "Ta là họ Hoàn Nhan, vậy sao."

      Khóe miệng Chiến thần hơi nhếch, cười lạnh : "Chỉ là muốn với ngươi, ngươi hoàn toàn có thể cần xếp hàng, thậm chí quyền hạn của ngươi còn lớn hơn ta."

      xong, Chiến thần xoay người rời , hoàn toàn để ý tới tiếng nghị luận dứt phía sau người.

      Có người trộm cười : "Chính là, đều họ Hoàn Nhan, còn giả bộ xếp hàng làm gì..."

      "Như vậy tính ra, Ngọc đế kia chẳng phải là có..." Người nọ bắt đầu bấm ngón tay tính, đằng sau có người vỗ nàng ta, nàng ta quay đầu lại, hung ác : "Này, tại sao ngươi đánh ta?"

      "Đừng làm rộn, thất tiên nữ đến đây."

      "Ôi." Có người có cười trộm : " ngờ bọn họ trái lại rất tương thân tương ái, nhanh như vậy chào đón ."

      "Ngươi bớt tranh cãi chết à, chúng ta là thần tiên, đừng dung tục như vậy được ."

      "Thất tiên nữ đều cũng đến đây, phải tới đón , chẳng lẽ là tới đón ngươi..."

      lúc mọi người nghị luận sôi nổi, Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhìn bóng lưng dần dần xa kia, đôi mắt mê hoặc lòng người, bất ngờ chợt lóe, bỗng nhiên biến thành đỏ đậm chói mắt.

      Nắm tay giấu ở trong tay áo, nắm chặt.

      Nhóm Thất tiên nữ thấy ánh mắt đỏ sậm kia của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, vô cùng hoảng sợ, rối rít kinh hô: "Cẩn thận —— "

      Chiến thần rời xa, bỗng nhiên cảm nhận được loại sát khí mạnh mẽ.

      Ánh mắt nàng phát lạnh, bàn tay vô ý thức nắm "Phá hồn đao" bên hông, nàng rất nhanh quay đầu lại, chỉ thấy đường ánh sáng màu đỏ bỗng xuất trong tầm mắt của nàng, mắt nàng đau nhói, nàng chỉ cảm thấy 'Ầm' tiếng, cả người bị dao động mạnh mẽ, bỗng xê xích mấy bước chân...

      Lúc Kiều Vô Song bừng tỉnh từ trong giấc mộng khó hiểu , tại nhá nhem tối.

      Mắt đẹp mê người mở ra, đập vào đáy mắt, chính là quân đội đông nghìn nghịt. Kiều Vô Song nhướng mày, giấc mộng kỳ quái kia, vốn chỉ là cảnh hư ảo, nhưng mà lại làm cho tâm tình của nàng hiểu sao lại khó chịu.

      Nàng thế nhưng, mơ thấy mình và Hoàn Nhan Tuyệt Thế cãi nhau...

      Bỗng nhiên, giọng trầm thấp vang lên bên tai, cắt đứt suy nghĩ của nàng: "Tỉnh."

      Kiều Vô Song ngẩng đầu nhìn lại, chuyện chính là Bắc Minh Liên Thành, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, trong mắt thêm mấy phần hứng thú, ánh mắt Kiều Vô Song buồn bã, : "Tôi ngủ ngày sao?"

      Bắc Minh Liên Thành nhếch môi cười : "Bổn vương bội phục ngươi, ở dưới loại hoản cảnh phá hư này, còn có thể ngủ được."

      Đưa mắt nhìn lại, quân đội đông nghìn nhịt, lúc nào là lộ ra hơi thở nguy hiểm, nhưng có tiếp tục ngồi ở trong hoàn cảnh này mà trong lòng vẫn loạn, có lẽ, tâm tư của nàng rất nặng làm cho người ta thể nào đoán được.

      Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành nhìn Kiều Vô Song, ngoại trừ hứng thú, còn có chút cảm xúc phức tạp khác.

      Kiều Vô Song thu hết vẻ phức tạp ấy vào trong mắt, nhưng lên tiếng, mà là lạnh nhạt : "Trận chiến này, lúc nào phát động?"

      Bắc Minh Liên Thành cười cười, : "Tự nhiên phải chờ thời cơ."

      "Dân chúng bên trong thành Nam quốc, nhất định lại rối loạn bước chân." Ánh mắt Kiều Vô Song lạnh lùng, : "Tính mạng của bọn họ, cũng phải là quân cờ để các người lấy ra tính kế."

      Bắc Minh Liên Thành cả kinh, : "Ngươi bỗng nhiên đến chuyện này làm gì?"

      Kiều Vô Song cúi đầu, vuốt vuốt lưỡi đao sắc bén trong tay, lại phân tích ràng mạch lạc : "Nhìn từ mặt ngoài vào, Bắc quốc các người và Nam quốc có tình hữu nghị ràng buộc. cần nhiều lời, tất cả mọi người cho rằng đến để cứu viện Nam quốc, mới phái quân đội đến đây."

      Bắc Minh Liên Thành nhíu mày lại, : " quả như thế."

      Ánh mắt Kiều Vô Song lại lạnh lùng, quyết đoán phủ nhận : ", chẳng qua là đến xem trò vui mà thôi."

      Sắc mặt Bắc Minh Liên Thành tối sầm, nàng thế nhưng đoán được...



      Chương 66: Đàm phán

      Edit: Panh Hoang


      Sắc mặt Bắc Minh Liên Thành tối sầm, kế hoạch này, chưa từng bàn bạc với bất cứ người nào.

      Cho nên, đáp án duy nhất, chính là nữ nhân này phát cái gì.

      Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành, lại cười như cười : "Vậy Kiều nương cảm thấy, bổn vương có cần vì xem cuộc vui, dẫn đám người lớn đến đây sao."

      Mặt Kiều Vô Song vẫn lạnh lùng chút thay đổi như cũ : "Cho nên tôi mới , những dân chúng này, cũng phải quân cờ đề các người lấy ra đùa giỡn."

      Vẻ mặt Bắc Minh Liên Thành sững sờ...

      Hóa ra trong mắt nữ nhân này, riêng gì sinh mạng của dân chúng bình thường được nàng coi trọng, ngay cả đám binh lính bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng ở sa trường, cũng được nàng coi trọng.

      Ánh mắt của tự chủ được quăng về phía Kiều Vô Song, nào có nữ tử dung mạo tuyệt sắc, bộ dạng năng nghiêm túc lại có vẻ lạnh nhạt vô tình, khí khái hùng bừng bừng khí chất, có loại cao ngạo xa thể chạm tới.

      giống như xuất loại ảo giác, ở đằng sau Kiều Vô Song, có con rồng khổng lồ giương nanh múa vuốt, bay múa xung quanh người nàng, khiến nàng có vẻ ngông cuồng giống như nữ vương.

      Nhưng mà, nữ nhân thoạt nhìn ai bì nổi này, lại ra những lời dân như vậy, hay là...

      Lời đồn 'Loạn thế tứ quốc, Thiên nữ giáng trần, người được Thiên nữ, được thiên hạ' kia, cũng giả?

      Tâm tình Bắc Minh Liên Thành phức tạp nhìn về phía Kiều Vô Song, : "Làm sao ngươi phát ."

      Kiều Vô Song cười lạnh, : " lặn lội đường xa từ Bắc quốc chạy tới Nam quốc, phải tất cả đều dựa vào suy đoán và tình cờ ."

      tới đây, trong đôi mắt thông minh lanh lợi của lên vẻ cơ trí, ánh mắt nhàng... lướt qua, lại chút để ý : "Tôi nhớ, Tử Mặc Hàn phái tiểu nô tỳ hung hăng càn quấy kia Bắc quốc mật báo. Sau chuyện này mấy ngày, mặc dù dẫn theo quân đội đến đây, nhưng bên cạnh lại thiếu bóng dáng của nha đầu kia..."

      tới đây, Kiều Vô Song nhíu mày, : "Nếu như tôi có đoán sai, ta hoặc là trở lại bên cạnh Tử Mặc Hàn, hoặc là, tiến hành hành động bí mật nào đó."

      Sau khi Bắc Minh Liên Thành nghe xong, khuôn mặt lạnh lùng lên vẻ tươi cười tán thưởng.

      Chỉ thấy : "Kiều nương quả là băng tuyết thông minh."

      Hiển nhiên, Bắc Minh Liên Thành sinh ra loại hứng thú mãnh liệt với Kiều Vô Song, tựa như sáng sớm hôm nay lúc nhìn thấy ở đằng chỗ ánh sáng lóa mắt kỳ quái lóe lên, đập vào tầm mắt của chính là nữ nhân này ngồi ở phía con rắn khổng lồ——

      Giọng của Mặc Trần hơi kinh ngạc : "Đại vương, ngồi phía sau thân con rắn kia, hình như là nữ nhân.

      Giọng Bắc Minh Liên Thành lạnh lùng : "Đúng vậy, đích xác là nữ nhân."

      Mọi người nhìn qua phía hố to xa xa kia, ở giữa hố to, thanh đao sắc bén lóe ra ánh sáng mạnh mẽ. Làm mọi người kinh ngạc hôm nay lúc thần vật rơi xuống, có con rắn khổng lồ từ xa bò tới đây, mà phía sau con rắn khổng lồ, còn có nữ tử tuyệt sắc, vẻ mặt mơ hồ được con dắn đưa tới gần miệng hố.

      Con rắn khổng lồ kia lúc nhìn thấy thanh đao lóe ra kỳ quanh kia, ánh mắt xanh biếc càng trở nên sáng như tuyết, nó liều mạng phun nọc rắn, hưng phấn phe phẩy cái đuôi, cũng cần biết dùng phương pháp gì nhắc nhở chủ nhân bị rượu mê thần trí, cả người chỉ ngây ngốc.

      Con rắn khổng lồ có vẻ hơi lo lắng, nó đong đưa cái đầu, thân mình mềm mại hơi cong cong, nó quay đầu, dùng đầu rắn cúi xuống Kiều Vô Song mơ màng, có loại cảm giác khóc ra nước mắt.

      Nhìn thấy động tác kỳ quái của con rắn khổng lồ, Mặc Trần kinh hô: "Con rắn kia muốn làm gì!"

      Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành lạnh lùng, : "Bình tĩnh chớ nóng vội, chúng ta nhìn xem, rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì!"

      Trải qua phen nhắc nhở gian khổ của con rắn khổng lồ, Kiều Vô Song mơ mơ màng màng, mắt đẹp cuối cùng cũng hơi hơi mở ra.

      Thanh đao sắc bén vốn lóe ra ánh sáng rực rỡ kỳ lạ kia, hình như có thể cảm ứng được ánh mắt của chủ nhân.

      Chỉ là ánh mặt thoáng qua, lại khiến 'Phá Hồn đao' hưng phấn thôi, ánh sáng nó tản ra càng thêm mãnh liệt, ánh sáng vàng rực bỗng chiếu rọi sáng choang cả khu vực hoang phế, mọi người bị ánh sáng mạnh mẽ kia làm cho chấn kinh, nhịn được đều híp híp mắt lại.

      Nhưng, chỉ riêng Kiều Vô Song.

      Mắt đẹp vốn hơi hơi mở ra, lúc nhìn thấy ánh sáng vàng rực kia, lại cảm thấy chói mắt.

      Ngược lại, ở sâu trong nội tâm, lại bỗng cảm thấy ánh sáng rực rỡ kia rất quen thuộc.

      "Đây là cái gì..." Môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, nhàng xê dịch thân thể, đứng lên qua phía hố to kia.

      Lúc bước chân của Kiều Vô Song càng lại gần, ánh sáng của thanh đao sắc bén kia phát ra càng thêm mạnh mẽ, đến nỗi mặt đất cũng theo đó rung nhè .

      Mặc Trần nhịn được sợ hãi than : "Thanh đao sắc bén thần bí kia, phải là từ trời giáng xuống sao."

      "Nhìn từ bên ngoài, quả rất khí phách." Bắc Minh Liên Thành nhếch môi, cười lạnh : "Nhưng cũng phải xem nữ nhân kia có thể cầm nó lên được hay ."

      Cũng trách Bắc Minh Liên Thành có điều hoài nghi.

      Thanh đao sắc bén kia, chỉ từ bề ngoài xem ra phải phàm vật, hơn nữa thân thể nó khổng lồ, chuôi cầm tay, có điêu khắc họa tiết tinh mĩ cùng bảo thạch tinh xảo.

      Theo phán đoán bên ngoài, thanh đao sắc bén thân thể khổng lồ kia, đừng để nữ nhân cầm lấy, chỉ sợ ngay cả nam nhân cũng chưa chắc cầm lên được.

      Ngay lúc Bắc Minh Liên Thành vui sướng khi người gặp họa nghĩ, lúc nữ nhân kia đưa tay chạm vào thanh đao sắc bén kia, lúng túng cách nào cầm lên được, tiếng toàn trường khiếp sợ khiến cho lập tức quay trở lại thực.

      Ngước mắt nhìn lên, chẳng biết lúc nào, Kiều Vô Song chạy tới bên cạnh thanh đao sắc bén.

      Thanh đao sắc bén kia vốn ánh sáng rực rỡ loa mắt, ở lúc Kiều Vô Song tới gần, bỗng trở nên nhu thuận, đúng lúc này, Kiều Vô Song đưa tay lên, tùy ý nhàng rút cái, lúc mọi người thể tin vào mắt của mình, bỗng rút thanh đao sắc bén kia ra.

      Mọi người sợ hãi than : "Nàng thế nhưng có thể cầm được thanh đao sắc bén kia lên."

      Hơi mù sáng sớm hình như ở lúc Kiều Vô Song cầm lấy Phá Hồn đao, bỗng trở nên sáng sủa, nhưng, giờ phút này trong đầu Kiều Vô Song vẫn còn lưu lại hương vị rượu, ý thức của nàng vẫn mơ hồ.

      Cho nên, cho dù nàng dễ dàng cầm lên thanh khổng lồ lưỡi dao sắc bén, ở nàng ý thức của mình bên trong, nàng nghĩ đến chính ta lấy là qua chỉ là thanh tiểu đồ chơi.

      Chỉ thấy môi đỏ mọng của Kiều Vô Song hơi mím, hết sức thú vị cầm thanh đao sắc bén lên quay vài vòng, cũng chỉ quay vài vòng, trong khí giống như xuất loại hơi thở nguy hiểm nào đó.

      'Vù vù vù ——' biết tiếng động từ đâu truyền đến, mọi người rối rít quan sát hai bên, có người bỗng kinh ngạc : "Trời ạ, gió lốc, có gió lốc!"

      Gió lốc này, đong đưa xoay trở lại, mang theo hơi thở nguy hiểm nhanh chóng tới gần cả quân đội khổng lồ.

      Tiếng gió 'Vù vù vù', thổi tất cả đất đá bay mù trời mặt đất, tầm mắt mọi người lại bị hỗn loạn, gió lớn thổi bay tóc của bọn họ, quốc kỳ Bắc quốc bị thổi bay trong gió lốc điên cuồng đung đưa.

      Hoa phục xanh ngọc của Bắc Minh Liên Thành bị thổi đến đung đưa trái phải, gió mạnh khiến nhịn được đưa tay bắt lấy cột trụ xe ngựa, ngay cả như vậy, vẫn cảm thấy gió lớn kia giống như muốn thổi bay .

      Chỉ thấy giọng trầm thấp, ở sức gió mạnh mẽ, có vẻ hơi mờ ảo : "Chẳng lẽ vấn đề đúng là do thanh đao sắc bén kia."

      Mặc Trần vừa chịu đựng sức gió mạnh mẽ, vừa hô lớn: "Đại vương, để thuộc hạ qua mấy câu với nàng, còn náo như vậy tiếp nữa, chúng ta còn chưa tới Nam quốc, toàn quân bị diệt."

      ", đừng —— "

      Bắc Minh Liên Thành muốn khuyên can, nhưng Mặc Trần vẫn cố chấp bước lên, liều lĩnh qua chỗ Kiều Vô Song.

      Mặc Trần tuy là người luyện võ, nhưng ở sức gió mạnh mẽ này, lên đường tới như cũ có chút khó khăn.

      vừa mới tới gần Kiều Vô Song bao lâu, ánh mắt của con rắn xanh khổng lồ kia phát lạnh, phun nọc, miệng bỗng mở ra, im lặng quay về phía Mặc Trần phát ra đe dọa.

      Hai tay Mặc Trần nắm chặt trường kiếm bên hông, hề sợ hãi nhìn về phía con rắn xanh, : "Ta muốn thương tổn ngươi, càng muốn thương tổn chủ nhân của ngươi, nhưng nếu các ngươi muốn thương tổn quân đội của ta, vậy cũng chỉ có thể xin lỗi —— "

      xong, Mặc Trần dùng sức rút chuôi kiếm ra, chỉ nghe 'Xoẹt' tiếng, chuôi kiếm tuyết trắng ở trong gió lớn 'Chi chi' rung động.

      Tư thế của Mặc Trần hòan toàn chính là muốn đánh trận với con rắn màu xanh.

      Con mắt xanh biếc của con rắn màu xanh, ảnh ngược miêu tả động tác cầm trường kiếm trong tay của Mặc Trần, chỉ thấy ánh mắt nó lạnh lẽo, trong nháy mắt, thân mình nó chỉ là hơi động chút, cái đầu lớn chặn ngay trước mặt Mặc Trần.

      Nội tâm của Mặc Trần cất giấu mạnh mẽ sợ hãi, mặt ngoài giả bộ bình tĩnh, hai mắt vẫn lạnh như băng, tay to cầm trường kiếm trong tay dùng sức vung lên, dồn sức chém về phía con rắn màu xanh kia.

      Con rắn màu xanh phản ứng phản ứng rất nhanh, chẳng biết từ lúc nào thay đổi tư thế. Giờ phút này, nó cách Mặc Trần hơi xa chút, hai mắt xanh biếc, giống như pha lẫn cảm xúc khác thường.

      Ngay tại lúc Mặc Trần chuẩn bị tập kích con rắn màu xanh , chỉ thấy thân mình con rắn màu xanh khẽ cong, cái đầu lớn chọc chọc về phía Kiều Vô Song mơ mơ màng màng, mắt đẹp tràn ngập sương mù của Kiều Vô Song nhìn về phía con rắn khổng lồ.

      Do con rắn màu xanh ngăn cản, dừng lại động tác chơi đùa thanh đao sắc bén. Con rắn màu xanh cuối cùng là ngăn cản hành động tiếp tục cầm 'Phá Hồn đao' xoay vòng vòng của Kiều Vô Song.

      Theo động tác dừng lại của nàng, lâu sau, gió lốc điên cuồng kia, bỗng dừng lại.

      Mặc Trần nhịn được quay đầu nhìn lại, quân đội trùng trùng điệp điệp của Bắc quốc bọn họ, ở lúc bị gió lốc do con người tạo ra tập kích, cả quân đội bị thổi đến có sức sống.

      Toàn bộ binh lính, đều lảo đảo té mặt đất, cờ tung bay bị thổi xa...

      Mặc Trần nhìn lại phía Bắc Minh Liên Thành...

      Mặt Bắc Minh Liên Thành lạnh như băng nhìn về phía bọn họ, lông tóc tổn hao gì.

      Hoàn hảo, xe ngựa phồn hoa kia dùng vật liệu cao cấp nhất chế tạo, cho nên ở gió lốc tập kích, xe ngựa cũng bị thương hại gì, nhưng tâm tình của con ngựa giống như có chút dao động.

      Bắc Minh Liên Thành qua phía Kiều Vô Song, giọng trầm thấp chậm rãi : " muốn cho bổn vương, trận gió lốc này do thanh đao sắc bén trong tay ngươi tạo ra."

      tới mới phát , hóa ra nữ tử kỳ quái này, dung mạo lại tuyệt sắc như vậy.

      bộ đồ bó đỏ thẫm, vải dệt người làm lộ ra dáng người mê người của nàng, quần dưới chân bay, làm cả người nàng có vẻ phiêu dật giống như tiên.

      dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt đẹp hại người, giống như mang theo tầng sương mù, ngay cả như vậy, vẫn xinh đẹp như cũ khiến Bắc Minh Liên Thành nhịn được động tâm...

      Đáy mắt Bắc Minh Liên Thành thoáng ra vẻ kinh diễm, khí thế vốn lạnh như băng, bỗng trở nên hoàn toàn có.

      Kiều Vô Song ngẩng đầu nhìn lại phía Bắc Minh Liên Thành, mắt đẹp đầu tiên là nghi ngờ hồi, sau đó, nàng chậm rãi di chuyển nhìn thoáng qua Mặc Trần, rồi lại nhìn thoáng qua quân đội nghiêng ngả đằng sau bọn họ.

      Chỉ thấy môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, cười lạnh : "Hóa ra chính là Bắc Minh Liên Thành."

      Bắc Minh Liên Thành nhíu mày lại, : "Ngươi biết bổn vương?"

      Kiều Vô Song trả lời : " biết..."

      Môi Bắc Minh Liên Thành run lên.

      Môi Kiều Vô Song khẽ nhếch, : " dẫn dắt đám binh sĩ này, là dự định tiến vào cứu viện Nam quốc ."

      "Ngươi..." Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành chợt lóe, hơi nghi nhìn về phía Mặc Trần.

      Vẻ mặt Mặc Trần cũng hơi nghi ngờ, vô lực lắc lắc đầu.

      Làm sao nàng biết được...

      " là đáng tiếc..." Kiều Vô Song hình như có vẻ hơi mệt mỏi, nàng đưa tay che miệng, ngáp cái, con rắn màu xanh bên cạnh giống như cảm ứng được, thân mình hơi nghiêng, liền làm ra động tác mời nàng "Lên xe".

      Kiều Vô Song thuận nước đẩy thuyền ngồi ở lưng con rắn, khuôn mặt tuyệt mỹ hơi hơi buồn ngủ.

      "Đáng tiếc cái gì."

      Bắc Minh Liên Thành hỏi , ngoại trừ hơi nghi vấn ra, còn có chút nghi ngờ cùng đề phòng.

      Kiều Vô Song cố gắng mở mắt đẹp buồn ngủ mơ màng ra, miễn cưỡng : "Trận chiến tranh này, trong các người có bất kì người nào thắng."

      Vừa dứt lời, chỉ thấy Kiều Vô Song ngồi xếp bằng ở sau con rắn khổng lồ, ngủ say.

      Bắc Minh liên thành ở kiều vô song ngữ sợ hãi người bức tranh trung, có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng ngủ say ngồi xếp bằng sau lưng con rắn khổng lồ kia của nàng, hơi kinh ngạc, bỗng biến thành loại tính kế nào đó.

      Hay là...

      Nữ nhân này tính toán chuyện gì?

      Với lọai hành động quái dị này của nàng, khó phán đoán nàng có thể triệu hồi thêm rất nhiều con rắn khổng lồ, trong lúc bọn họ chiến tranh sống chết, thả con rắn khồng lồ ra đánh lén.

      Nếu là như thế, vậy mặc kệ bọn họ cố gắng ra sao, trận chiến này trở thành trận chiến khó mà đoán trước được.

      Giọng Mặc Trần hạ thấp mấy , : "Đại vương, còn muốn tiến vào Nam quốc cứu viện hay ?"

      Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành chợt lóe, : "."

      Dưới mệnh lệnh của Bắc Minh Liên Thành, quân đội Bắc quốc bị gió lốc thổi đến đong đưa trái phải, nhanh chóng chỉnh đốn ngay ngắn, bọn họ rất nhanh xếp thành hai đội người ngựa, tâm tình mọi người nặng nề theo con rắn xanh khổng lồ, chậm rãi tới gần cửa thành Nam quốc...

      Bắc Minh Liên Thành nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Vô Song, là ngông cuồng tự đại ai bằng, cho rằng, loại nữ tử năng thận trọng như nàng, tuyệt đối lo cho người dân thường.

      Nhưng, lúc nàng câu 'Dân chúng phải quân cờ để các người lợi dụng' kia bỗng có ý tưởng...

      Nếu để cho nàng lên làm nữ vương, thế giới này có thể ở dưới thống trị của nàng trở nên hòa bình hay ? !

      Nhưng, ý nghĩ này cũng chỉ duy trì vài giây mà thôi, bị Bắc Minh Liên Thành loại bỏ.

      Dù sao từ trước tới nay, chưa từng có bất kỳ nữ nhân nào có khả năng trở thành hoàng đế, Kiều Vô Song nàng có lẽ có khí chất cao cao tại thượng, nhưng cũng chưa chắc có thể thống nhất thiên hạ.

      Nghĩ như vậy, khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Liên Thành bỗng nở nụ cười, tiếng cười của đưa tới cái nhìn chăm chú của Kiều Vô Song, nhưng, nàng cũng để ý quá nhiều.

      "Tôi mặc kệ tại suy nghĩ gì..." trong đôi mắt lạnh như băng của Kiều Vô Song thoáng ra ánh sáng lạnh, lạnh lùng : "Hôm nay, tôi chấm dứt tất cả chuyện này."

      Chấm dứt tất cả chuyện này?

      Bắc Minh Liên Thành hơi nghi hoặc nhìn phía Kiều Vô Song, : "Hay là, tối nay ngươi muốn ra trận?"

      Nàng kia muốn nhằm vào là nước nào đây?

      Đúng vậy, đêm nay nàng quả muốn thu dọn sạch tràng diện hỗn loạn này.

      Bởi vì...

      Nếu đêm nay làm ràng chuyện này, ước định ba ngày của nàng và Hoàn Nhan Tuyệt Thế, có chậm trễ.

      Chẳng biết tại sao, từ sau lúc nàng cầm thanh 'Phá Hồn đao' này, nàng hư ảo mơ thấy giống như bản thân thực trải qua.

      Nàng vô cùng muốn biết nguyên do chuyện này, có lẽ, việc trong mộng kia, tiết lộ vướng mắc của nàng và Hoàn Nhan Tuyệt Thế...

      Kiều Vô Song thu lại ánh mắt hoài niệm Hoàn Nhan Tuyệt Thế, đôi mắt đẹp mê người rất nhanh khôi phục thành lạnh nhạt ngày thường, chỉ thấy nàng nhếch môi, cười lạnh : "Tôi thế nhưng ngủ cả ngày, tại tinh thần dồi dào."

      Kiều Vô Song nhìn lại phía Bắc Minh Liên Thành, lông mày khí nhíu lại.

      "Ngươi..." Bắc Minh Liên Thành hơi kinh ngạc nhìn phía nàng.

      Sau đó, giống như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhìn xung quanh.

      Quả nhiên, theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, bất kể là binh lính cửa thành Nam quốc, hay là binh lính các nước khác, đều có vẻ vô cùng mệt mỏi.

      Loại chiến tranh yên lặng này càng làm cho người ta cảm thấy lo sợ, bọn lính mặt vẫn duy trì tâm lý cảnh giác, cùng lúc mặt lại từ sắc trời dần dần biến đen, mà cố nén mở to mắt.

      Nhìn thấy tình cảnh lần này, sắc mặt Bắc Minh Liên Thành bỗng lạnh lùng.

      "Ngươi muốn thừa dịp bọn họ tinh thần tốt đánh lén."

      Ánh mắt Kiều Vô Song hơi khinh bỉ liếc Bắc Minh Liên Thành cái, : "Tôi chưa bao giờ cần đánh lén."

      xong, miệng nàng khẽ nhếch, bỗng nhảy từ lưng con rắn xuống , : " khó nghe chút, đây chẳng qua là thừa dịp hư mà vào."

      Bắc Minh Liên Thành nhìn thấy nàng nhảy xuống từ lưng con rắn, giống như cảm ứng được nàng muốn làm chuyện gì, khuôn mặt lạnh lùng thoáng ra vẻ kinh ngạc, vội vàng phối hợp : "Đợi chút..."

      Nhưng, Kiều Vô Song làm sao nghe lời của chứ?

      Chỉ thấy Kiều Vô Song đứng ở bên cạnh con rắn xanh khổng lồ, ngưng tụ thần lực, nhắm chặt hai mắt, hai tay tạo thành chữ thập, miệng bắt đầu thầm câu chú ngữ nghe hiểu, theo tiếng chú ngữ càng ngày càng dài của nàng, cả mặt đất lại theo đó nổi lên biến hóa.

      Đám binh lính cố nén buồn ngủ, có người bỗng hoảng sợ kêu lên: "Trời ạ, rắn, là rắn..."

      "Mẹ nó, rắn lớn như vậy, từ đâu tới đây."

      " tốt, những con rắn này che kín vùng gần thành Nam quốc, hay đây là kế đùa giết của Tử Mặc Hàn?"

      Từng tiếng kinh hô, khiến toàn bộ đám binh lính buồn ngủ tỉnh táo lại.

      Bọn họ ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên, đám rắn lớn biết chui ra từ chỗ nào, trơn tuột bò mặt đất, thậm chí có con rắn bắt đầu bò tới thân người.

      Có người thẹn quá hoá giận : "Mẹ nó, trong tay lão tử có đao, nhìn lão tử làm thịt đám súc sinh các ngươi."

      Chỉ thấy người nọ vừa dứt lời, liền cầm đại đao trong tay, đưa tới con rắn bên cạnh chân, đao chém thành hai mảnh.

      Nhất thời, trong khí tự nhiên pha lẫn mùi máu tanh, mùi máu tanh ấy khiến bầy rắn càng trở nên phát điên.

      Chúng nó phun nọc, ánh mắt xanh biếc lạnh thấu xương, trong nháy mắt, binh lính vừa mới chém chết con rắn kia, bị con rắn khổng lồ đằng sau nuốt phát xuống.

      Mọi người ở đây thấy cảnh này, rối rít hoảng sợ phát ra tiếng kinh hô, có số người chịu được buông vũ khí trong tay xuống, bước chân lảo đảo co quắp ở mặt đất ——

      ——— ————

      ☆, Chương 67: Bùng nổ


      Edit: Panh Hoang


      Trời ạ ——

      Người kia, vậy mà lại bị con rắn khổng lồ nuốt phát vào trong bụng!

      Ai cũng biết, rắn ăn cái gì đều là nuốt phát xuống, chỉ thấy sau khi con rắn kia nuốt người nọ vào trong bụng , thân mình con rắn kia có vẻ chắc thêm mấy phần. Con rắn khổng lồ phun nọc, liếm láp mồm giống như ăn vẫn chưa hài lòng, hai mắt xanh biết vẫn lóe ra ánh sáng lạng như băng.

      "Mau bỏ vũ khí xuống, bằng những con rắn này ăn thịt chúng ta."

      Chiến tranh còn chưa bắt đầu, binh lính bị cảnh tượng rắn ăn thịt người này dọa cho mất hồn, trong bọn họ có người hô to lên bỏ vũ khí xuống có thể bảo vệ được tính mạng.

      Cùng lúc đó, chủ nhân bốn nước Đông Nam Tây Bắc, lại thờ ơ khoanh tay ngồi nhìn cảnh tượng hỗn loạn này.

      "Hừ, những con rắn này, lại là Kiều Vô Song làm ."

      Trác Nhiên bị đánh từ hai bên trái phải, cũng chút vẻ hỗn loạn nào, dưới quản lý nghiêm khắc hung ác của , đám binh lính của mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vì có mặt ở đây, nên ai dám khinh suất.

      "Đại vương, có cần lấy đồ tốt chúng ta chuẩn bị ra ?"

      Trác Nhiên cười lạnh : "Đương nhiên, bổn vương phân phó ngươi chuẩn bị mấy thứ này, đều là để lấy ra đối phó đám súc sinh này."

      Mặt trời chiều ngả về tây, bầu trời lại chìm vào trong bóng đêm tĩnh mịch, đêm tối mơ hồ, ngôi sao tô điểm.

      Ở lúc mọi người vô cùng bối rối, quân đội của Trác Nhiên bắt đầu dẫn đầu hành động.

      Đám binh lính Đông quốc làm thành vòng tròn, tất cả binh lính Đông quốc vây quanh ở trong vòng tròn. Trong nháy mắt, bọn họ đốt lên những cây đuốc lớn, hình như ở trong bọn họ còn có người rắc rắc bột phấn gì đó xung quanh vòng tròn.

      Làm như thế, để cho đám rắn này thể đường hoàng tới gần bọn họ.

      Bởi vì, rắn sợ lửa, càng sợ lưu huỳnh gay mũi kia...

      Mặt khác, Tây quốc bên này, Đông Duẫn Hạo : "Hoàng thượng, ngươi nhìn Đông quốc bọn họ..."

      Lâm Dịch Huân cười như cười : "Chậc chậc, hóa ra sớm chuẩn bị kỹ càng, khó trách chút bối rối."

      "Hoàng thượng, chúng ta có cần chuẩn bị số lượng lớn đuốc hay , đám rắn này tuy rằng lợi hại, nhưng khuyết điểm lớn nhất đó là lửa và lưu huỳnh."

      Lâm Dịch Huân : "Ngươi xác định ngươi có thể tìm ra được nhiều đuốc như vậy đến sao?"

      "Này..." Đông Duẫn Hạo hơi chần chờ chút, sau đó : "Hoàng thượng, an toàn của ngươi là quan trọng nhất, ít nhất phải chuẩn bị đuốc cho ngươi."

      " cần." Lâm Dịch Huân quả quyết cự tuyệt.

      Hiển nhiên, đám rắn này, là nghe lệnh của người nào đó mà hành động.

      Cho dù rắn bò đầy đất, chỉ cần ngươi thương tổn chúng nó, chúng nó cũng vọng động.

      Hơn nữa, hiểu , ở lúc người nọ chuyện với tỏ , nếu như có người thả rắn, cần rối loạn bước chân, chỉ cần bình tĩnh chớ nóng vội, im lặng xem xong tuồng vui này, nhiệm vụ của liền thuận lợi hoàn thành.

      Bên kia, sắc mặt của Bắc Minh Liên Thành như tro tàn : "Kiều nương, xin ngươi mau thu hồi đám rắn này trở về."

      Giờ phút này cảnh tượng hết sức hỗn loạn, chỉ cần có người dám dùng đao chém rắn, người nọ nhất định bị đám rắn này nuốt vào trong bụng. Cho nên, bọn lính rất tin câu nhảm 'Bỏ vũ khí xuống, rắn liền thả bọn họ' kia.

      Kiều Vô Song lạnh lùng : "Lý do."

      Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành hơi động, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ : " cầu của ngươi, bổn vương đáp ứng ngươi là được chứ gì."

      " mình đáp ứng tính."

      "Ngươi..." Bắc Minh Liên Thành có chút nghi ngờ : "Trác Nhiên có cừu oán với ngươi?"

      " có thù oán gì với tôi."

      Kiều Vô Song phải người tốt bụng gì, thích xen vào việc của người khác, chẳng qua là báo thù giúp Trương Tử Thạc mà thôi.

      Bắc Minh Liên Thành hơi phiền não : "Vậy vì sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt ."

      "Bởi vì ta là bạo quân."

      Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên nàng mới sắp đặt toàn bộ ván cờ?

      Đưa mắt nhìn lại, Tây quốc ít thấy tham dự chiến tranh kia, giờ phút này cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, chẳng lẽ cũng là vàn cờ nàng bày ra?

      Trong lòng Bắc Minh Liên Thành lập tức cảnh giác, : "Lâm Dịch Huân cũng là ngươi phái tới?"

      "Tuy phải tôi phái tới..." Kiều Vô Song nhếch môi cái, : "Nhưng cũng là gián tiếp bị mê hoặc mà đến."

      "Mê hoặc?" Sớm nghe Lâm Dịch Huân gần nữ sắc, là Liễu Hạ Huệ nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn loạn, tại sao bỗng nhiên lại nổi lên hứng thú với nữ nhân này.

      Hiển nhiên, Bắc Minh Liên Thành hiểu lầm ý của Kiều Vô Song.

      Kiều Vô Song tốt bụng giải thích, lại khơi gợi lên hứng thú của Bắc Minh Liên Thành


      "Tôi chẳng qua, là lấy phần danh sách thần bí kia làm quân bài."

      Kiều Vô Song nhìn lại phía quân đội Tây quốc, bầy rắn bò khắp cả mặt đất, binh lính Tây quốc hiển nhiên cũng bị dọa bể mật, nhưng suy nghĩ là biết, bọn họ lâu rồi chưa có đánh trận, cho dù quân đội lớn mạnh, nhưng trong nháy mắt lại thua ở khí thể của vạn đại quân Đông quốc .

      Bắc Minh Liên Thành lúc nghe đến phần danh sách thần bí kia đáy mắt thoáng lên chút cảm xúc phức tạp.

      Chỉ thấy : "Xem ra, Lâm Dịch Huân mặt ngoài phóng khoáng, cũng phải chính nhân quân tử như vậy."

      Phần danh sách thần bí kia, mặc dù có bất cứ ai biết trong đó là cất dấu bí mật gì, nhưng có lời đồn đãi về phần danh sách kia, vẫn luôn lưu truyền tứ quốc.

      Đồn đãi, ngàn năm trước, có thương nhân lớn(cự thương) biết từ đâu đến, trở thành nhà giàu nhất(thủ phú) tứ quốc trong thời buổi loạn lạc.

      Khi đó tứ quốc, nguyên nhân bởi vì quanh năm đánh giặc, dân chúng nghèo chỉ có thể ăn cỏ cây sống qua ngày.

      Nhà giàu nhất tính tình tốt bụng, phát lương thực thời gian dài cho dân chúng, gia sản khổng lồ của hấp dẫn chú ý của triều đình, triều đình muốn tùy tiện định ra tội danh cho nhà giàu nhất, tịch thu toàn bộ gia sản của .

      Sau đó, phu nhân nhà giàu nhất cảm thấy ông trời bất công, vừa lấy ra số tài sản lớn cho triều đình để che dấu, vừa lén mang sổ sách kia .

      Đồn đãi, phần danh sách thần bí kia, chính là địa điểm che dấu sổ sách này.

      Tìm kiếm theo danh sách, mỗi lần thay đổi địa điểm xuất nhân vật khác nhau, những nhân vật này có bản lĩnh phi thường, nếu có thể vượt qua từng người , đống của cải khổng lồ kia trờ thành của mình.

      Còn có loại đồn đãi, phu nhân nhà giàu nhất kia, cũng phải người bình thường, nghe nàng là thủ lĩnh Tộc, trong tay cầm viên đan dược có thể khởi tử hồi sinh, bảo trì thanh xuân vĩnh viễn.

      Theo thời gian trôi , những lời đồn đại kia cũng đồng thời tan biến, mọi người ngược lại càng thêm hi vọng mình có thể có được đống của cải khổng lồ và đan dược bảo trì thanh xuân vĩnh viễn kia.

      Cho nên, Bắc Minh Liên Thành mới có thể , Lâm Dịch Huân thoạt nhìn phóng khoáng so đo bất cứ chuyện gì, chẳng qua cũng chỉ là người phàm mà thôi, cũng thoát được bị mê hoặc bởi tiền tài.

      Kiều Vô Song nhíu mày, : "Xem ra, biết cũng ít."

      "Ngươi xem." Bắc Minh Liên Thành nhìn qua phía quân đội Đông quốc, bên kia, quân đội Đông quốc dưới ra lệnh của Trác Nhiên, bắt đầu dẫn đầu hành động.

      Trác Nhiên trước sau như dùng thủ đoạn độc ác, binh lính hàng thứ nhất, vừa giơ cây đuốc lên, vừa cầm trường kiếm trong tay, bọn họ thân mặc khôi giáp, mặt chút thay đổi, thoạt nhìn giống như con rối bị điều khiển, bọn họ nối tiếp nhau ở cùng chỗ, bước chân bền chắc, chỉnh tề từng bước .

      Mỗi khi binh lính hàng thứ nhất bước ra bước lâu sau, binh lính hàng phía sau, cũng theo đó bước theo.

      Chỉ nghe 'Quẹt quẹt quẹt' bước chân trong đêm đen có vẻ hết sức kinh người.

      Hoàng đế Tây quốc Lâm Dịch Huân nhìn hình ảnh trước mặt, đôi mắt nhíu lại, : "Chẳng lẽ, Trác Nhiên định dựa vào vạn đại quân này, chống lại chúng ta."

      Bên trong giọng trầm thấp của có chút giọng điệu cười nhạo .

      Cũng đúng, coi như có bầy rắn này, dựa vào ba vạn đại quân Tây quốc của , binh lính của Trác Nhiên cho dù tinh , cũng vô lực chống cự.

      Nhưng mà, cũng đơn giản như Lâm Dịch Huân nghĩ.

      Quân đội của Trác Nhiên, hàng thứ nhất bước ra vài bước, bỗng dừng lại vài bước, sau đó dùng cây đuốc trong tay, đe dọa bầy rắn.

      Rắn quả nhiên sợ lửa, hai mắt xanh biếc kia, ảnh ngược bóng lửa, khiến chúng nó sợ hãi lui về sau mấy bước.

      Ngay tại lúc bầy rắn ngừng lui lại phía sau , chỉ nghe nhóm binh lính thứ nhất phát ra tiếng 'Soàn soạt' gì đó, nháy mắt, ba hàng cung tiễn thủ đằng sau bọn họ, bỗng nhiên giơ cung tên chứa lửa lên.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :