1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùm sủng, Chiến thần tiểu cuồng phi - Vãn Hà GoGo (67/119) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 55: Ngày thứ ba (3)

      Edit: Panh Hoang

      Trong cung điện phồn hoa, ca múa dừng lại, khí áp lực, tầm mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào toàn bộ biến hóa của nữ tử cuồng vọng kia...

      Rượu ngon thơm nồng ấm áp từ miệng chảy vào trong cơ thể, nhiệt độ cơ thể của Kiều Vô Song cũng theo đó dần dần tăng cao

      Đôi mắt đẹp mê người lóe ra ánh sáng mông lung, nhìn về phía Tử Mặc Hàn, ánh mắt trong vắt, lại mang theo thần thái vô cùng mị hoặc.

      ngẩng đầu, khóe miệng nhếch ra nụ cười.

      Tươi cười tuyệt sắc kia, giống như tinh linh bay múa trong biển hoa, lấp lánh loá mắt, cười bách mỵ.

      Tử Mặc Hàn vốn ngồi ở long ỷ hưởng thụ hương mỹ nhân, lúc nhìn thấy nụ cười khuynh thành khuôn mặt của Kiều Vô Song, cũng bất tri bất giác si mê.

      Bước chân bắt đầu di chuyện, bỗng nhiên về phía Tử Mặc Hàn...

      Trái tim của Tử Mặc Hàn, lúc Kiều Vô Song từ từ tới gần, bỗng nhiên đập 'bịch bịch, bịch bịch' điên cuồng.

      Cảm xúc bối rối cùng hồi hộp ở trong lòng, khiến nắm chặt nắm tay, ngưng thở, lại phát chẳng những thể áp chế cảm giác hồi hộp, ngược lại khiến càng ngày càng rối loạn.

      Kiều Vô Song từng bước bước lên bậc thang cao cao, đến bên cạnh , trái tim đập như điên, lại có cách nào kiềm chế.

      "Như thế nào..." Đôi mắt thâm trầm thoáng lên chút ánh sáng khác lạ, híp mắt lại, hơi hơi kéo ra khoảng cách, cố ý lạnh nhạt : "Tính thương nhung nhớ sao?"

      Vẻ mặt nàng thoạt nhìn vô cùng bình thường, hoàn toàn giống như là phản ứng sau khi say rượu...

      Nhưng, bọn họ vốn có xuất cùng lúc, tiếp cận ở khoảng cách gần như vậy, trong vô hình, lại khiến Tử Mặc Hàn có chút kích động.

      cố ý hờ hững , lại giống như bị Kiều Vô Song coi thường.

      Chỉ thấy Kiều Vô Song bỗng nhiên quay người lại, quần đỏ sẫm dừng ở trong gió tạo nên biên độ xinh đẹp, trong nháy mắt, thân mình tuyệt vời của nàng giạng chân ở đùi Tử Mặc Hàn.

      Tử Mặc Hàn thể tin trừng lớn mắt, nhìn nữ tử trước mặt, sững sờ phát ra câu kinh ngạc: "Ách..."

      khuôn mặt tuyệt sắc của Kiều Vô Song mang theo tươi cười tuyệt mỹ, chẳng qua đôi mắt vốn thông minh lanh lợi, lại biến thành bị sương mù che phủ.

      Cho dù đôi mắt bị sương mù che phủ, lại vẫn xinh đẹp như cũ làm cho người ta say.

      Giọng trong trẻo, mang theo ít giọng điệu làm nũng, : " đến rồi?"

      Vẻ mặt Tử Mặc Hàn nghi hoặc: "Ách?"

      Kiều Vô Song nhiệt khoát cánh tay ở cổ Tử Mặc Hàn, vẻ mặt làm nũng : " phải , ba ngày sau, gặp mặt ở chỗ tiếp giáp với khách điếm Vân Hương sao."

      Mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, dần dần truyền vào trong mũi Tử Mặc Hàn, lại để cho càng thêm mê muội.

      Chỉ là...

      Vẻ mặt vừa mới trầm mê của , bị câu minh bạch ở trong miệng Kiều Vô Song, làm cho hồ đồ.

      Cái gì gọi là 'Ba ngày sau, gặp mặt ở chỗ tiếp giáp với khách điếm Vân Hương' chứ?

      Chẳng lẽ, nàng nhận lầm người...

      Nhận thấy khả năng này, trong lòng Tử Mặc Hàn bỗng nhiên ngũ vị tạp trần, như cảm thấy chua xót trong miệng.

      Rốt cuộc cùng là ai, có thể làm cho nữ tử điên cuồng càn rỡ này, nhớ như thế?

      Trong đôi mắt thâm trầm của Tử Mặc Hàn thoáng lên chút vẻ giảo hoạt, thăm dò hỏi: "Vậy sao."

      Kiều Vô Song cười : " tức giận à?"

      " có..." Tử Mặc Hàn tiếp tục thăm dò : "Lâu như vậy gặp, làm sao nàng có thân thiết kêu tên của ta?"

      Mày Kiều Vô Song hơi hơi nhíu, hình như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên trừng lớn mắt, nhìn chăm chú nam tử ở trước mặt, ánh mắt thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.

      Tử Mặc Hàn ngừng thở, trong lòng vô cùng căng thẳng, sợ nàng bỗng nhiên tỉnh lại.

      lâu sau, Kiều Vô Song cười khúc khích, : "Hoàn Nhan Tuyệt Thế, tôi khi nào thân thiết gọi tên của ..."

      Vừa dứt lời, mắt Tử Mặc Hàn bỗng kinh ngạc trừng lớn.

      Nàng , Hoàn Nhan Tuyệt Thế...

      Dòng họ Hoàn Nhan này, phải chỉ có ——

      Tiên nhân thượng cổ mới có thể có họ này sao?

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 56: Ngày thứ ba (4)

      Edit: Panh Hoang

      Ánh sao nhoi ở trong đêm đen vô tận lóe ra ánh sáng lờ mờ, trong hẻm tĩnh mịch, bỗng xuất chút ánh sáng mộng ảo như như , quỷ dị đáng sợ.

      Lông mày của nữ tử áo xanh cau lại, đôi mắt đẹp mị hoặc, tràn ngập vẻ mờ mịt. Nàng phiền não ôm gáy, lầu bầu : "Chết tiệt, Hoàn Nhan ca ca Chiến nhi tỷ tỷ ở hoàng cung, nhưng, hoàng cung ở đâu đâu..."

      Nữ tử áo xanh lại nhìn lại lần, cảm xúc của nàng xao động, đột nhiên giống như bình tĩnh lại.

      Đôi mắt mị bỗng nhắm chặt, nàng nín thở, tụ tập linh lực.

      Vài giây sau, nàng bỗng mở mắt ra, đôi mắt đen mị kia, bỗng biến thành đỏ ngầu.

      Đôi mắt đỏ ngầu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp tường bao, giống như máy quét tự động ở đại, tìm kiếm mục tiêu khắp nơi.

      Cho đến lúc phát mục tiêu, đôi mắt đỏ ngầu của nữ tử áo xanh chớp mắt trở về màu đen bình thường, mị mặt nàng được thay bằng lúm đồng tiền dễ thương, bộ dáng kia vừa nghịch ngợm vừa đáng .

      "Tìm được rồi, Chiến nhi tỷ tỷ, ta đây tìm được ngươi rồi."

      Nữ tử áo xanh vừa dứt lời, chuẩn bị xoay người, sử dụng pháp lực nhanh chóng biến mất, nhưng nàng vừa dứt lời giây sau, đạo tiếng rét lạnh bỗng truyền đến.

      "Đứng lại!"

      Nữ tử áo xanh bỗng quay đầu lại, lại phát vị nam tử mặt mũi có phần tuấn.

      Nam tử kia thân mình cao lớn mặc áo giáp, lộ ra vẻ khí khái hùng, gương mặt gầy yếu, màu da có chút ngăm đen, hình dáng đủ thành thục, có vẻ hơi non nớt.

      Mày kiếm đen dày, đôi mắt nâu rét lạnh còn nghiêm túc, lộ ra tuổi tác tương xứng với khí chất, dưới sống mũi cao, môi mỏng mím chặt, toàn bộ khuôn mặt tuấn, bởi vì cố tình nghiêm mặt, mà lộ ra có chút cứng ngắc.

      Nữ tử áo xanh chớp chớp mắt, môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra chút tươi cười quyến rũ.

      Giọng trong trẻo của nữ tử áo xanh mang theo chút nghi ngờ : "Bộ dạng ngươi khó coi như vậy, vì sao bản mặt?"

      "Ặc..."

      Lâm Tử Quân hơi sững sờ, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn trước mắt.

      Nếu như có nhớ lầm, nữ tử này, chính là đồng lõa gây rối đường cái ngày đó.

      Nam tử áo trắng thần bí kia, làm cả đường cái biến thành chướng khí mù mịt.

      Sau đó, các dân chúng mê tín sôi nổi coi nghiệt, mà những đạo sĩ kia liền thừa cơ cướp đoạt...

      Loại tình cảnh lộn xộn này, khiến Lâm Tử Quân cảm thấy rất nhục nhã xấu hổ.

      thân là con dân Nam quốc, cống hiến sức lực vì nước, nhưng cách nào ngăn cản được hành vi quỷ dị của nam tử thần bí kia, quả thực khiến căm giận.

      Đêm nay, giống như trước kia tuần tra chung quanh, lại chợt phát nữ tử bên cạnh nam tử áo trắng thần bí.

      Trong lòng bỗng kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng), ắt phải bắt được đồng lõa của nghiệt kia.

      "Ngươi..." Lâm Tử Quân giống như muốn gì, môi mỏng hé mở, lại bị nữ tử áo xanh giành trước.

      "Bản mặt cũng soái." Nữ tử áo xanh thoáng cái liền tới trước người Lâm Tử Quân, nàng vẫn lộ ra nụ cười mê người như trước, nhưng lúc khoảng cách của hai người bị thu hẹp, Lâm Tử Quân liền theo ánh trăng, thấy khuôn mặt mị của nữ tử áo xanh.

      Nữ tử áo xanh chìa tay ngọc ra, ngón tay trắng nõn đặt ở khóe miệng Lâm Tử Quân, nàng hơi động ngón tay chút, khóe miệng của Lâm Tử Quân nhàng nhếch lên, tạo thành hình miệng cười.

      Nữ tử áo xanh thỏa mãn chậc chậc : "Đúng, phải cười như vậy, mới đủ soái."

      Có lẽ giọng trong trẻo của nàng làm Lâm Tử Quân say mê tỉnh lại, Lâm Tử Quân bỗng lui về phía sau, màu da ngăm đen có chút đỏ sậm.

      Mà giọng lạnh như băng kia, cũng có chút hỗn loạn : " nương, nam nữ thụ thụ bất thân."

      Nữ tử áo xanh nhăn mũi lại, hừ lạnh : "Phá quy củ cái gì."

      Môi đỏ mọng hơi bĩu, vẻ mặt nàng tức giận : " nãi nãi càng muốn hôn ngươi."

      Lời của nàng khiến Lâm Tử Quân kinh sợ triệt để rồi, Lâm Tử Quân ngu ngơ lùi về sau mấy bước, theo bản năng còn che miệng lại, khuôn mặt tuấn tú ngăm đen đỏ sậm, sợ nàng nhào lên hôn .

      Nhìn thấy bộ dạng đáng của , nữ tử áo xanh phì cười tiếng, cười : "Song phải hôm nay, tại ta có việc, trước. Nhớ kỹ, ta tên là Hoàn Nhan Lục Nhân, ta nhất định tới tìm ngươi..."

      Hoàn Nhan Lục Nhân xong, liền xoay người rời .

      Trong ngõ vắng vẻ, thân hình cao lớn của Lâm Tử Quân dười ánh trăng bạc chiếu sáng vô cùng quạnh, giọng trong trẻo kia, ngừng quanh quẩn ở trong đầu của ...

      Nàng , nàng kêu Hoàn Nhan Lục Nhân.

      Hoàn Nhan...

      Dòng họ chỉ có tiên nhân thượng cổ mới có thể có!

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Cầu thăm hỏi, cầu bình luận, các loại cầu...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 57: Ngày thứ ba (5)


      Edit: Panh Hoang

      Chẳng biết lúc nào, mọi người ca hát đàn múa đều rời , trong cung điện xa xỉ mà phồn hoa, vẻn vẹn chỉ còn lại hai người Tử Mặc Hàn và Kiều Vô Song.

      Tư thế của bọn họ vẫn mờ ám như trước, Kiều Vô Song dạng chân ngồi ở đùi Tử Mặc Hàn, sau khi nàng say rượu, càng thêm quyến rũ chọc người hơn so với nàng lãnh khốc trước kia.

      bậc thang cao cao, long ỷ xa xỉ, nữ tử tuyệt mỹ và nam tử nghiệt, ở trong cung điện phồn hoa hình thành tư thế mập mờ ngợp trong trong vàng son.

      Kiều Vô Song duỗi tay ra, hình như muốn vuốt ve gương mặt của , nhưng lại nhớ ra cái gì đó, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, dừng ở giữa trung.

      Giọng trong trẻo mang theo sương mù : "Tại sao lại thấy ca hát nhảy múa nữa."

      Cho dù biết lúc này ý thức của nàng còn chưa đủ tỉnh táo, nhưng Tử Mặc Hàn lại tự nguyện mê muội trong đó, chỉ thấy cười : "Bây giờ là gian thuộc về hai người chúng ta."

      Nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mặt, trái tim lạnh giá của Tử Mặc Hàn càng thêm mất phương hướng, giơ tay lên, nâng cằm nàng lên, đầu hơi nghiêng mỉm cười , hai mắt khóa chặt đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của nàng, từ từ cúi đầu xuống.

      Ngay lúc môi của sắp chạm vào môi của nàng Kiều Vô Song bỗng nhiên nhíu này, trong nháy mắt, bóng dáng đỏ sẫm chợt lóe, nàng bỗng thoát ra khỏi tư thế mập mờ.

      Tử Mặc Hàn ngẩng đầu lên, hai mắt trầm mê biến thành hơi kinh ngạc xen lẫn bi thương.

      Chẳng biết lúc nào, khoảng cách giữa Kiều Vô Song và Tử Mặc Hàn kép ra xa rất nhiều, chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lóe ra tươi cười mê người, tiếp theo đó giọng trong trẻo truyền đến: "Tôi hát cho nghe nhé."

      Tử Mặc Hàn nhíu mày, vui vẻ đón nhận : "Được."

      Nữ tử xinh đẹp như thế, giọng động lòng người như thế, ca hát, nhất định vô cùng dễ nghe...

      Nhưng mà, Tử Mặc Hàn quên việc, con người có ai hoàn mỹ tuyệt đối cả.

      Kiều Vô Song tùy ý ngồi ở bậc thang, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, giọng trong trẻo động lòng người, mang theo ca từ đặc biệt, từ từ truyền đến ——

      "Xuân lai tảo, thanh mộng nhiễu, lâu sĩ tiểu tụ vịnh kim triêu, nguyệt Như eo, cầm chỉ đạo, túy cuồng ca túy tiếu..."

      Có ca từ đậm chất cổ phong, là ca khúc trong lúc vô tình Kiều Vô Song từng nghe, nhớ kỹ ca từ, nhưng... Giống như có chút quên điệu.

      Cho nên, ca từ ràng rất tuyệt vời, giọng ràng rất êm tai kia, hát ra tới điệu, lại giống như có chút—— đủ ngũ .

      Tử Mặc Hàn vốn chuẩn bị hưởng thủ, nhưng Kiều Vô Song vừa mới mở miệng hát câu 'Xuân lai tảo, thanh Mộng nhiễu." ra rất thích hợp. Nhưng mà nghe đến đoạn sau, lại đột nhiên cảm thấy giống như tạp , tưởng chừng như để hủy ca khúc cảm động này.

      Khuôn mặt nghiệt của Tử Mặc Hàn giống như tối lại, vội vàng : "Đừng, đừng hát nữa."


      tại vô cùng hối hận bảo nàng ca hát!

      Vẻ mặt Kiều Vô Song cao hứng : "Vì sao, tôi hát dễ nghe à?"

      Tử Mặc Hàn thất vọng đau khiêm tốn lời: ", phải ý tứ này..."

      Hai mắt thông minh lanh lợi nheo lại, ngẩng đầu lên vẻ mặt chịu thua : "Vậy vì sao ngắt lời tôi?"

      Vừa dứt lời, ngay sau đó lại : "Nhất định là cảm thấy tôi hát dễ nghe."

      Khóe miệng Tử Mặc Hàn run rẩy, thầm thầm: "Quả dễ nghe."

      Kiều Vô Song hừ lạnh tiếng, : " cũng dám tôi hát dễ nghe, được lắm!"

      Khuôn mặt nghiệt của Tử Mặc Hàn cứng đờ, bỗng nhiên có loại cảm giác tai vạ đến nơi.

      Giọng trầm thấp mang theo chút run rẩy : "Ngươi muốn làm gì?"

      Kiều Vô Song cười thần bí, đôi mắt thông minh lanh lợi bỗng nhiên lộ ra hơi thở cuồng dã, tiếng trong trẻo hữu lực vang lên: "Đương nhiên là để cho tiếp xúc với đám bạn của tôi!"

      Kiều Vô Song xong, liền nhắm chặt hai mắt, tay ngọc tạo thành chữ thập, đặt ở bên môi, bắt đầu thầm đọc câu gì đó.

      Tử Mặc Hàn lúc nhìn thấy động tác kỳ quái của Kiều Vô Song trước mặt, mặt trở nên xám như tro tàn. vươn tay muốn ngăn cản, lại phát tay mình cứng ngắc trung vốn thể nhúc nhích.

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, vài giây sau, trong cung điện phồn hoa, bốn phía bỗng nhiên truyền ra tiếng 'khè khè'.

      Theo kia tiếng 'khè khè' truyền đến kia lâu sau, bên ngoài cung điện, chính là tiếng hét chói tai long trời lở đất.

      Mắt Tử Mặc Hàn trừng lớn, trong mắt lộ tơ máu, kinh hách đẩy qua đẩy lại, bởi vì quá mức khiếp sợ, ngay cả nuốt nước miếng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

      Trong đôi mắt khiếp sợ kia, ảnh ngược lên màn hình ảnh quỷ dị.

      Trong cung điện phồn hoa, từ từ, từ từ, lan tràn phòng ——

      Xà!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Ngày thứ ba 6

      Edit: Panh Hoang


      Đêm khuya tĩnh mịch, ánh sao rải rác như như , trong hoàng cung nghiêm cẩn, đám thị vệ vẫn luân phiên tuần tra như trước.

      'Khè khè' thanh truyền đến từ trong bóng tối, gợi ra chú ý của đám thị vệ, bọn bắt đầu nhìn về phía phát ra thanh, lúc trường mâu trong tay đảo qua bụi cây rậm rạp sau đó, mọi người lâm vào kinh hãi.

      "Rắn, nhiều rắn!"

      "Trời ạ, đây là có chuyện gì xảy ra —— "

      "Cứu mạng, rắn bò lên chân của ta."

      Rắn trong rừng cây rậm rạp, tùy tiện chọn con đều lớn giống như cánh tay tiểu hài tử vậy, thè thè lưỡi, hai mắt xanh lè, lúc chúng nó nhìn thẳng vào ngươi, lại có loại cảm giác lông tóc dựng đứng.

      Chẳng biết từ lúc nào, đoàn rắn lớn bò đầy mọi ngóc ngách của hoàng cung, liền dẫn tới khủng hoảng ——

      Mọi người dường như luống cuống tay chân, đám thị vệ cầm trường mâu trong tay lên, lại biết xuống tay như thế nào, các cung nữ chuẩn bị nghỉ ngơi, rối rít ôm nhau, vẻ mặt sợ hãi, lại vẫn dám hành động.

      Có người cúi đầu nguyền rủa : "Con mẹ nó, rốt cuộc đám rắn này xuất từ chỗ nào."

      Tất cả mọi người bỏ chạy, bọn họ đều nghi hoặc, đám rắn này, rốt cuộc đến đây như thế nào.

      Nhưng mà, bọn trước sau vẫn nghĩ ra, đám rắn này...

      Ặc, chính là kiệt tác sau khi uống say khướt của nữ nhân cuồng vọng!

      Trong cung điện phồn hoa, đám rắn khiến Tử Mặc Hàn hơi biến sắc, gương mặt nghiệt xám như tro tàn, cứng ngắc ở long ỷ, ngay cả chuyện cũng đặc biệt cẩn thận.

      " rốt cuộc muốn làm gì?"

      Kiều Vô Song chớp chớp mắt, nghiêm trang : "Tôi giới thiệu cho chút, đây chính là tiểu đồng bọn của tôi."

      Tiểu đồng bọn...

      Môi Tử Mặc Hàn lại run lên, cuối cùng có loại cảm giác khóc ra nước mắt.

      Tử Mặc Hàn vô cùng cứng ngắc, mờ mịt tự nhủ: "Đám tiểu đồng bọn này quả rất đáng , trẫm được mở mang kiến thức, vẫn là... Thỉnh chúng nó trở về ."

      " được, chúng nó vừa mới xuất ." Kiều Vô Song cong miệng lên, bộ dáng kia tuy rằng vô cùng hấp dẫn, nhưng bây giờ Tử Mặc Hàn hoàn toàn có tâm tư thưởng thức.

      Mắt đẹp giảo hoạt vừa chuyển, bỗng nhiên cười : "Tôi còn muốn khiêu vũ với chúng nó!"

      Ba giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trán của Tử Mặc Hàn, môi lại run rẩy, có loại xúc động muốn trực tiếp băng hà.

      "Đừng..."

      Nàng quả là say đến bất tỉnh nhân !

      Ca hát đủ dọa người, khiêu vũ vẫn là thôi !

      Tử Mặc Hàn nuốt ngụm nước bọt, bỗng nhiên uyển chuyển : "Hay là bảo đám tiểu đồng bọn mau trở về , thế giới này cũng chỉ có có bản lĩnh triệu hoán rắn xuất , nếu để cho Trác Nhiên phát trong hoàng cung có rắn, nhất định nghi ngờ."

      "Trác Nhiên?"

      Vẻ mặt Kiều Vô Song thành tự hỏi, bỗng nhiên hào sảng : " có bản lĩnh đến đây, đám tiểu đồng bọn này của tôi, liền ưa thích máu lạnh vô tình giống ."

      Ặc, này cũng có thể!

      Tử Mặc Hàn hít sâu hơi, mãnh liệt đè nén luống cuống trong lòng, ánh mắt hơi hơi hạ xuống, bên chân có con rắn lớn trườn, thè lưỡi, trừng hai mắt xanh lè, nhìn thẳng .

      Cả người Tử Mặc Hàn run lên, đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc...

      Đồng thời, trong hoàng cung bên kia, trong cung điện của Trác Nhiên, rắn cũng bò đầy.

      Giờ phút này Trác Nhiên, chỉ mặc áo lót mỏng manh, sợi tóc có chút hỗn độn, cùng khuôn mặt có vẻ hơi mỏi mệt, ràng là vừa mới bị hù tỉnh.

      Trác Nhiên vung kiếm xuống mấy con rắn ở đầu giường rất nhanh bị quăng ra ngoài, đồng thời giọng lạnh như băng : "Ai tới cho bổn vương, đám rắn này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? !"

      "Đại vương... Chúng ta lập tức vì ngài xử lý."

      Trác Nhiên nghiến răng nghiến lợi : "Bổn vương muốn biết, đám rắn này rốt cuộc là từ đâu đến!"

      "Đại vương, chẳng lẽ là Tử Mặc Hàn phát ra chuyện của chúng ta, cho nên liền thả đám rắn này đến ám toán chúng ta?"

      "Ám toán?" Trác Nhiên cười lạnh : "Hành vi đâm người ở sau lưng xác thực là tác phong của , chỉ có điều..."

      dường như nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt sâu lường được bỗng hiên lên tinh quang, đột nhiên hỏi: "Có lẽ hung thủ phải bọn chúng."

      "Vậy... là ai?"

      Trác Nhiên cười lạnh, khuôn mặt lạnh lùng lên chút tự tin, giọng giống như hầm băng : ", tìm Tử Mặc Hàn!"

      "Dạ."

      "Đợi chút, ngươi mau thái y viện, chuẩn bị số lượng lớn lưu huỳnh."

      A, ba ngày ——

      Kiều Vô Song, khó trách vẫn tìm thấy ngươi, ra là được Tử Mặc Hàn giấu trong hoàng cung!

      Đôi mắt sâu lường được của Trác Nhiên nhíu lại, trong mắt tràn đầy tính toán mưu kế.

      Lúc này đây, nhất định phải bắt được Kiều Vô Song...



      Chương 59: Tình cảnh hỗn loạn

      Edit: Panh Hoang


      Trong thời gian nháy mắt, Trác Nhiên liền đổi lại xiêm y.

      Dáng người cao lớn, áo khoác ngoài bao lấy bộ đồ đen bó sát người, để lộ ra dáng người hoàn mỹ tinh tế của .

      Cổ áo hơi hơi mở, xương quai xanh như như , cổ áo lông chồn làm trông vừa khí phách vừa mê người.

      Nhưng, vẻ ngoài tuấn kia, trước sau vô cùng lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, nhíu mày, trong đôi mắt sâu lường được, lóe ra vẻ khôn khéo giảo hoạt.

      bóng người chợt tiến vào cung điện, người vừa tới : "Đại vương, thuộc hạ chuẩn bị xong rất nhiều lưu huỳnh."

      người khác : "Đại vương, bên ngoài cung điện đâu đâu cũng là bầy rắn, thuộc hạ chuẩn bị cây đuốc, vì ngài mở đường."

      Trác Nhiên nhếch môi cười lạnh, : "Tốt lắm."

      Cùng lúc đó, ở trong tường cao ngói đỏ lên tia sáng như như , Hoàn Nhan Lục Nhân vừa mới qua cánh cửa, nhưng ở bước đầu tiên liền dẫm lên thứ gì đó trơn tuột.

      Nàng cúi đầu vừa nhìn, mắt đẹp lên vẻ kinh ngạc, vẻ ngoài mị cũng hơi khiếp sợ.

      Nhìn thấy con rắn bất hạnh bỏ mình dưới chân, khuôn mặt mị của Hoàn Nhan Lục Nhân lại thay bằng vẻ sám hối.

      Hai tay Hoàn Nhan Lục Nhân tạo thành chữ thập, : " có lỗi có lỗi, ta cẩn thận giết chết ngươi, chờ ta sử lý xong xuôi chuyện trong tay, nhất định quay lại tụng kinh cho ngươi."

      Vừa dứt lời, Hoàn Nhan Lục Nhân định rời , chợt nghe phía trước có tiếng bước chân vang lên.

      Mắt đẹp vừa chuyển, nàng rất nhanh tránh ở chỗ trong bụi cây, che kín thân thể của mình.

      Theo trong bụi cây nhìn lại, đoàn người phía trước ước chừng có bảy tám người.

      Trong tay mỗi người bọn họ cầm cây đuốc, đội ngũ vây thành hình tròn.

      Mỗi bước , bọn họ liền dùng cây đuốc hù dọa bầy rắn mặt đất, đồng thời, người khác liền vẩy bột phấn trong túi ở mặt đất.

      Hoàn Nhan Lục Nhân ngửi ngửi, khứu giác mẫn cảm phát bột phấn trong túi kia, đúng là lưu huỳnh.

      Lại ngẩng đầu nhìn lại, nàng mới nhìn , hóa ra trong đội ngũ hình tròn kia, có người nhìn qua rất lạnh lùng.

      Bọn họ giống như là dùng tính mạng của mình bảo vệ an toàn của .

      Hoàn Nhan Lục Nhân khinh thường hừ lạnh tiếng, giọng lẩm bẩm: "Hứ, có gì đặc biệt hơn người."

      Cho đến khi đoàn người rời xa, Hoàn Nhan Lục Nhân bỗng nhiên liếc mắt, nghi hoặc nhìn đám rắn.

      "Nhiều rắn như vậy, phải là kiệt tác của Chiến Nhi tỷ tỷ chứ." Nàng vươn ngón tay ra, vuốt vuốt cằm, làm ra vẻ mặt trầm tư: "A, ta theo bọn chúng, xem rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì."

      xong, nàng liền vỗ tay phát ra tiếng.

      giây sau, thân thể tuyệt đẹp bỗng biến thành như như , nàng nhanh chậm theo đội ngũ của Trác Nhiên, lại hề bị bọn chúng phát .

      Cùng nhau tới, trong hành lang dài vô tận, khắp nơi đều là rắn bò đầy.

      xà nhà, nghĩ qua là còn có con rắn rơi xuống trước mặt ngươi, vô cùng dọa người.

      Đoàn người trải qua ngăn cản, cuối cùng gian khổ tới bên ngoài cung điện phồn hoa.

      Trác Nhiên lặng lẽ nhìn cung điện phồn hoa kia, đôi mắt sâu lường được hơi hơi nhíu lại, cười lạnh : " Đúng là ở chỗ này."

      "Đại vương, có muốn vào nhìn đến cùng hay ?"

      Người nọ vừa dứt lời, nhưng lúc đoàn người hấp tấp chạy đến ngoài cửa cung điện, thanh chói tai cắt đứt đối thoại của bọn họ.

      "Nhanh lên nhanh lên, hoàng thượng ở trong cung điện, nếu như bị bọn súc sinh này làm bị thương, cẩn thận đầu của các ngươi rơi xuống đất."

      Đoàn người hấp tấp chạy tới chính là các mỹ nhân trong hậu cung của Tử Mặc Hàn, các nàng bây giờ thăng chức làm các loại phi tử cùng nương nương.

      Chỉ thấy đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp kia, kèm theo giọng chói tai ra lệnh cho đám thị vệ ở phía sau.

      Thái giám tổng quản có chút khó xử : "Ấy chết, nhóm nương nương, các ngươi sao có thể tự tiện rời khỏi cung, chạy qua đây chứ."

      Có vị phi tử vẻ ngoài xinh đẹp : "Lâm công công, loại thời điểm đặc biệt này, ngươi còn quản mấy loại quy củ này để làm chi, hoàng thượng nếu như xảy ra chuyện may, chỉ sợ giết cửu tộc ngươi cũng đủ nguôi giận, ngươi còn mau dẫn người vào xem thế nào."

      Vẻ mặt Lâm công công khó xử: "Này..."

      Bên kia, Trác Nhiên nhìn cảnh tượng vô cùng hỗn loạn trước mắt, ánh mắt lạnh lùng.

      "Đại vương, có diệu kế gì?"

      Trác Nhiên nhếch môi cười lạnh, : "Trước nhìn xem."

      Quả nhiên, ngay lúc vừa dứt lời, cùng Lâm công công lâm vào thế khó xử, cửa lớn của cung điện phồn hoa 'két' tiếng, lại mở ra.

      Lực chú ý của mọi người đồng loạt hướng về phía cửa lớn bỗng nhiên mở ra, lúc nữ tử tuyệt sắc ở sau cánh cửa kia xuất ở trước mắt mọi người , trong mắt mọi người đều ra vẻ kinh ngạc, hô hấp chậm lại...

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Mượn rượu nổi điên

      Edit: Panh Hoang


      'Kẽo kẹt' tiếng, cửa chính cung điện ở trong tình cảnh hỗn loạn, bỗng nhiên mở ra.

      Tay nữ tử khẽ nắm ở mép cửa chính, tư thế dễ thương.

      Khẽ ngước mắt lên, trong đôi mắt thông minh lanh lợi lộ ra vẻ mông lung, mày cao hơi nhíu, môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, tươi cười tuyệt mỹ nhất thời làm cho toàn bộ phi tử ở đây hoa nhan thất sắc.

      Có người : "Nữ nhân này là ai..."

      Bên kia, Trác Nhiên vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt vốn lạnh nhạt, sau khi nhìn thấy Kiều Vô Song, trong đáy mắt sâu lường được bỗng lên vẻ kinh diễm.

      Có người lấy ra bức họa, đưa tới trước mặt Trác Nhiên, e sợ : "Đại vương."

      Ánh mắt Trác Nhiên... lướt qua, đường nét đơn giản trong bức họa kia, ràng lộ ra dung mạo xuất chúng cùa nữ tử.

      Nhưng, lúc người xuất ở trước mắt , mới biết được, vưu vật là như thế nào, kinh diễm là như thế nào.

      Ánh mắt kinh ngạc của Trác Nhiên chớp lên, trong nháy mắt, liền khôi phục vẻ lạnh nhạt lúc trước.

      Môi mỏng của khẽ nhếch, cười lạnh : "Nàng chính là Kiều Vô Song."

      "Đại vương, hóa ra Tử Mặc Hàn vẫn luôn vụng trộm che giấu nàng, khó trách chúng ta làm sao cũng tìm thấy."

      Trong đôi mắt sâu lường được của Trác Nhiên thoáng lên vẻ giảo hoạt, lạnh lùng : "Xem ra, kế hoạch của chúng ta lại phải tăng tốc."

      Vừa dứt lời, Trác Nhiên bỗng xoay người, phất tay áo rời .

      ...

      Mái hiên kia, tất cả mọi người có phát , Trác Nhiên đứng ở phía xa nhìn thấy toàn bộ động tác của bọn họ, mãi cho đến lúc biến mất, các nàng vẫn ở trong khiếp sợ vì xuất của Kiều Vô Song thể hoàn hồn.

      Nhóm phi tần nương nương, lúc nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Kiều Vô Song , có tự ti, có khinh thường, lại có ghen tị : "Ngươi là ai, tại sao lại ở trong cung điện của hoàng thượng?"

      Còn có người oán hận : "Chính là, các ngươi làm thị vệ như thế nào, để cho hồ ly tinh này đứng ở bên cạnh hoàng thượng."

      Hai mắt Kiều Vô Song mông lung, ngước mắt nhìn về phía người nọ, ánh mắt nhanh nhẹn, dung mạo tuyệt mỹ chút thay đổi : "Ngươi ai là hồ ly tinh?"

      Ánh mắt nhanh nhẹn của nàng, lại vô hình trung lộ ra khí phách mạnh mẽ, phi tử kia bị nàng nhìn cả người run lên, lại cảm thấy sau lưng có chút lạnh cả người.

      Chỉ thấy nàng kia khí thế yếu kém phản bác : "... là ngươi, bộ dạng hồ ly tinh."

      Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, trong ánh mắt sương mù mênh mông lại tản mát ra vẻ lạnh như băng rét thấu xương.

      nhàng nhấc chân, bước chân có chút lảo đảo.

      Nhưng mà, ngay cả như vậy, lại vẫn mất khí phách phong độ.

      Mỗi bước bước ra, khí chung quanh liền áp lực phần, cho đến lúc đường đến trước mặt phi tử kia, phi tử kia bị áp lực sắp ngạt thở.

      Kiều Vô Song lạnh lùng nhìn phi tử kia, môi đỏ mọng khẽ nhếch, bỗng nhiên giọng khác thường : "Ta sinh ra là bộ dạng hồ ly tinh, như thế nào, đến cắn ta à."

      "Ngươi..." Phi tử kia bị làm tức giận , cả gương mặt xinh đẹp tức giận đến đỏ bừng.

      Thấy nàng kia kinh ngạc, các phi tử khác vui sướng khi người gặp họa che miệng cười trộm, vì thế, phi tử kinh ngạc kia, lại càng thẹn quá hoá giận, lập tức tức giận quay đầu bước .

      Kiều Vô Song lạnh lùng nhìn về phía các phi tử khác, nhếch môi cười lạnh : "Như thế nào, các ngươi tính toán lưu lại, chiếu cố đám tiểu đồng bọn này của ta sao?"

      Tiểu... Tiểu đồng bọn?

      Các phi tử khiếp sợ đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp lại biến thành xám trắng.

      "Chẳng lẽ, đám rắn này là ngươi thả sao?"

      Kiều Vô Song từ trong mũi hừ lạnh tiếng, : " phải ta thả, là ta triệu hồi ra."

      Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó nuốt ngụm nước bọt.

      Hóa ra toàn bộ rắn trong hoàng cung này, đều là nữ nhân này triệu hồi ra...

      Nàng vậy mà —— triệu hồi rắn!

      Mọi người nhìn ánh mắt Kiều Vô Song, từ kinh ngạc lúc trước biến thành hoảng sợ, sợ hãi.

      Bên kia, Hoàn Nhan Lục Nhân theo Trác Nhiên tới, buồn cười nhìn tình cảnh hoang đường này.

      Lúc sau, trong lúc nàng phát đây là hậu quả của việc Kiều Vô Song mượn rượu nổi điên, bỗng nhiên cười ha ha: "Chậc chậc, giọng Chiến nhi tỷ tỷ vẫn luôn trầm thấp, tại sao uống rượu, liền trở nên cao như vậy."

      Ôm ôm cái gáy, Hoàn Nhan Lục Nhân tiếp tục lầu bầu : "Hoàn Nhan ca ca đúng là khẩu vị nặng."

      tới chỗ này, thính giác nhạy bén của nàng, giống như nghe được vài thanh dị dường, tìm theo thanh nhìn lại, nàng bỗng nhiên kinh ngạc dụi dụi mắt, : "Đợi chút, những đồ vật rơi từ trời xuống kia..."

      Mở to hai mắt nhìn kỹ, Hoàn Nhan Lục Nhân bỗng khiếp sợ: "Trời ạ, thứ này là ai ném tới!"



      Chương 61: Nỗi ưu thương của ( ngoại truyện Hoàn Nhan )

      Edit: Panh Hoang


      Thảo nguyên xanh thăm thẳm xa xa, mây mù mênh mông.

      Trong mây mù, những ngọn núi tuyết lớn cao thấp khác nhau, cùng vùng đồng cỏ rộng lớn, hình thành quang cảnh duy mỹ hoàn toàn trái ngược.

      vùng Tuyết Sơn duy mỹ này, được dân bản xứ xưng là thần thánh 'Thiên Sơn' .

      Chung quanh Thiên Sơn, mây mù trùng điệp kia, giống như chiếc áo khoác bảo hộ bao lấy Thiên Sơn. ai biết, ở trong điều kiện cực lạnh tại đây, đỉnh núi, lại có tòa sơn trang địa thế to lớn.

      —— Sơn trang Tuyệt Thế.

      Lão giả áo trắng béo đô đô, thở phì phì : "Ai, Xú tiểu tử này, lão phu có ý tốt chữa thương giúp ngươi, với ngươi như thế nào cũng để ý ta?"

      Bên trong băng tuyền, Hoàn Nhan Tuyệt Thế để xích quả hai tay, nằm ở cạnh băng tuyền, khuôn mặt tuấn tú khẽ tựa ở cánh tay, tuấn dung hại nước hại dân, lại có loại ưu thương sâu.

      Trong băng trì ra mây mù, làm thân hình như như của Hoàn Nhan lộ ra, lão giả béo đô đô kia, lúc nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt này, trong lòng khỏi thầm: "Chậc, bộ dạng soái có gì đặc biệt hơn người, lão phu lúc trẻ cũng rất soái."

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế uể oải ngước mắt, coi rẻ khinh phủi liếc mắt cái, : "Ai biết, ngươi lúc trẻ cũng là tiểu tử béo."

      "Ngươi!" Lão giả béo thở phì phì : "Chờ ngươi hết bệnh rồi, xem lão phu làm sao chỉnh ngươi."

      Nhìn thấy lão giả béo thực tức giận, Hoàn Nhan Tuyệt Thế bất đắc dĩ, : "Thực xin lỗi."

      Nghe tiếng xin lỗi kia, lão giả xem như thỏa mản gật gật đầu, : "Này còn sai biệt lắm."

      xong, thu về pháp lực, chờ lúc sau, lại hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào, trong ngực còn cảm thấy ổn ?"

      Tuấn dung hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế khẽ động, đôi mắt giàu từ tính, che kín ưu thương sâu.

      Chỉ thấy : "Ngực rất đau, hơn nữa cả người vẫn vô lực như cũ,"

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế thở dài, liếc mắt nhìn : "Ta , có phải ngươi vận chuyển pháp lực trong lúc nhàn hạ với ta hay , bằng tại sao qua mấy ngày rồi, chút tiến triển cũng có."

      " , ta là ai, làm sao có khả năng nhàn hạ được."

      Lão giả lời thấm thía : "Tuy rằng nha đầu kia quả rất xuất sắc, nhưng ngươi cũng cần chết tâm như vậy."

      lại thở dài : "Ngươi nam nhân si tình xưa nay chưa từng có này, vậy mà lại đơn phương mấy trăm năm."

      Khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế bỗng tối sầm lại, đôi mắt giàu từ tính, giống như lưỡi kiếm sắc bén lạnh buốt, nhìn chằm chằm .

      nghiến răng nghiến lợi : "Ta chuyện chữa thương, ngươi làm gì kéo đến phương diện này."

      Lão giả béo hừ tiếng, : " phải vậy sao, bốn trăm năm ngươi nộ hỏa công tâm, cũng bởi vì nha đầu kia cự tuyệt ngươi. Bốn trăm năm sau, ngươi lại nộ hỏa công tâm, vẫn là nha đầu kia kích thích ngươi. Theo ta , ngươi đây căn bản chính là bệnh tương tư."

      Khuôn mặt tuấn tú của Hoàn Nhan Tuyệt Thế lại lần nữa tối sầm, cũng giận ngược lại cười lạnh lùng : "Tuyết Sơn Lão Quân, có tin ta đánh ngươi hay !"

      Tuyết Sơn Lão Quân nheo mắt, tự nhận mình sai rồi.

      "Được được được, lão phu ." Tuyết Sơn Lão Quân đứng lên, thở phì phì với Hoàn Nhan Tuyệt Thế: "Ngươi vẫn là ngâm mình ở trong băng trì này, tinh lọc tâm hồn ."

      Vừa dứt lời, Tuyết Sơn Lão Quân quả nhiên xoay người, cũng quay đầu lại rời .

      Mãi cho đến lúc nghe thấy tiếng bước chân của , trong mũi của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, mới thở ra hơi dài nặng nề.

      đơn phương bốn trăm năm. . .

      quả là nam nhân si tình xưa nay chưa từng có!

      như là cười nhạo mình, trong đôi mắt mê hoặc lòng người, bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó mấu chốt, ánh mắt chợt lóe, bỗng đứng dậy.

      'Ào' tiếng nước từ thân thể cường tráng của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, mang theo biên độ mê người, tí tách rơi xuống.

      Thiên Sơn lạnh như băng, thân thể có xích quả, lại cũng cảm thấy được rét lạnh.

      Khẽ nhấc chân lên, quay về phía kia, từ từ đến gian bí mật giữ gìn lâu. . .


      Chương 62: nhớ lại ( ngoại truyện Hoàn Nhan )

      Edit: Panh Hoang


      Phía Thiên Sơn tuyết trắng mà duy mỹ, tuyệt thế nam tử nắm chặt xích quả, khẽ nâng bước chân, chậm rãi vào trong hồi ức của ...

      Từng giọt nước trong suốt, từ cơ thể cường tráng mang theo biên độ mê hoặc, từng giọt từng giọt chảy xuống.

      Chẳng biết lúc nào, đổi lại quần áo cùng màu với Thiên Sơn, thân áo trắng phiêu dật, giống như hoàng tử trong mộng ảo, tuấn đến mức làm cho người ta muốn thét lên.

      Đây là tuyết động lạnh như băng, chỗ sâu nhất của tuyết động, cất dấu bí mật rất quan trọng.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế giơ tay, đè xuống cơ quan ngầm trong tuyết động, cửa đá đóng băng, trong lúc đè xuống, bỗng mở ra.

      'Ầm' tiếng, tia vàng rực mang theo ánh sáng chói mắt, chiếu sáng choang cả tuyết động.

      Đôi mắt mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi hơi nhắm lại, lần nữa mở mắt ra đập vào mắt chính là "Phá Hồn đao" được cất giữ bên trong gian phòng bốn trăm năm.

      "Chiến nhi..." Môi mỏng gợi cảm của Hoàn Nhan Tuyệt Thế khẽ nhúc nhích, đôi mắt mê hoặc lòng người, mang theo tâm tình phức tạp, lẩm bẩm : "Thanh Phá Hồn đao này, theo nàng hơn ngàn năm, mà nàng lại vì chọc tức ta, từ bỏ nó."

      xong, chìa ngón tay thon dài, còn cách khoảng khá xa, khẽ vuốt thân mình lớn, tạo hình khí phách của Phá Hồn đao.

      Nhưng, ngón tay thon dài của mới chạm vào, thân Phá Hồn đao bỗng run lên, bỗng phát ra đạo hàn quang lạnh như băng, chút khách khí bắn ngược ngón tay Hoàn Nhan Tuyệt Thế vươn ra trở về.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế cúi đầu nhìn ngón tay bị bắn ngược trở về, cười khổ : "Chiến nhi, bất kể từng là nàng, hay là nàng bây giờ, vẫn thể chấp nhận thân phận hèn mọn kia của ta sao?"

      Tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên kia khí phách tận trời Phá Hồn chi lưỡi đao, lại than thở : "Ngay cả vũ khí của nàng cũng ghét bỏ ta..."

      Càng càng khó sống, Hoàn Nhan Tuyệt Thế đột nhiên cảm thấy khóe miệng chua sót, ngực vừa chua xót vừa đau.

      hơi hơi nhắm mắt, bình tĩnh suy nghĩ, đồng thời tích tụ linh lực, thông qua pháp lực cường đại, nhìn tất cả động tĩnh của Kiều Vô Song.

      Trong suy nghĩ, Kiều Vô Song xinh đẹp loá mắt, quyến rũ động lòng người.

      Nàng và Tử Mặc Hàn ôm nhau tư thế ái muội ở cùng chỗ, sau khi nàng uống say, vẻ mặt mơ mơ màng màng vô cùng đáng , lúc nàng say khướt hành động kinh người, dẫn dắt đàn rắn quấy nhiễu hoàng cung...

      Thông qua ý niệm, màn này, ảnh ngược ràng ở trong đầu của ——

      Lúc thấy động tác thân mật của Kiều Vô Song và Tử Mặc Hàn, cảm nhận được trong lòng ghen tị mãnh liệt.

      Đồng thời, cũng cất giấu hồi ngũ vị tạp trần cảm xúc cùng đả kích sâu nặng.

      Nhưng, loại cảm xúc phức tạp này cũng có duy trì bao lâu, liền thấy Trác Nhiên trốn ở nơi bí mật gần đó, thấy đám phi tử hung hăn càn quấy, cùng đám thị vệ si dại...

      bỗng mở mắt ra, đập vào đáy mắt là 'Phá Hồn đao', giống như là cảm ứng được chuyện gì, bỗng run rẩy vài cái, thân đao to lớn mà khí phách, bỗng lóe ra ánh sáng mãnh liệt lạnh như băng.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhếch môi cười, : "Ngươi cũng lo lắng cho nàng sao?"

      như là nghĩ tới điều gì, đôi mắt mê hoặc lòng người kia, bỗng nhiên lóe ra chút sắc thái mê người, nhếch môi cười, tuấn dung vốn ưu thương của bỗng ra vẻ phấn chấn, cuối cùng vẻ mặt chân thành : "Cũng đúng, dù sao ta cũng đơn phương mấy trăm năm, mặc kệ nỗ lực của ta có được hồi đáp hay , chỉ cần nàng hạnh phúc... Mà cuối cùng nàng chọn ai, cũng quan trọng gì đâu."

      xong, tiến lên phía trước, hơi hơi nâng tay, vẻ mặt thành : "Ngươi chưa bao giờ để cho ta tới gần ngươi, nhưng lần này vẫn là nhìn mặt mũi của chủ nhân ngươi, để ta đưa ngươi về cho nàng ."

      Phá Hồn đao này là thần khí có linh tính, tự nhiên có thể nghe hiểu lời của Hoàn Nhan Tuyệt Thế.

      Khi vừa dứt lời, khí tức lạnh như băng phát ra thân Phá Hồn đao, bỗng biến mất hoàn toàn.

      Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhếch môi cười, nâng Phá Hồn đao to lớn lên, nhìn thấy vũ khí khí phách kia, trong đôi mắt mê hoặc lòng người lóe ra cảm xúc phức tạp, nhưng mà cuối cùng, lại chỉ là : "Chiến nhi, Phá Hồn đao của nàng sống chung với ta bốn trăm năm, giờ, để nó lần nữa quay trở về bên cạnh nàng, cùng nàng vang danh thiên hạ !"

      Dứt lời, trong đôi mắt mê hoặc lòng người bỗng tản mát ra ánh mắt khí phách, vung tay lên, chỉ nghe 'Rầm' tiếng, Phá Hồn đao to lớn khí phách kia, bỗng từ trong tuyết động, xông qua tận trời, bay vào xa xa...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :